Home Đam Mỹ Mê Thất Tùng Lâm – Chương 60

    Mê Thất Tùng Lâm – Chương 60

    Thuộc truyện: Mê Thất Tùng Lâm

    Khiêu chiến vào sáng sớm mùa đông

    Nhà đá bịt kín, không có chút ánh sáng nào len lỏi được vào bên trong, tối đen tĩnh mịch, chỉ có tiếng dị thú hít thở nặng nề quanh quẩn, cực kỳ thâm trầm tịch mịch.

    Bóng đen nguyên bản nằm trên giường đá bỗng bật dậy, dị thú lưu loát bước xuống giường, đi về hướng cửa đá. Cửa đá nặng nề dễ dàng bị đẩy ra. Tiếng đá ma sát với đá ầm ầm vang lên, ánh nắng bắn vào bên trong, mang theo nhiệt độ âm ấm, chiếu sáng cả căn phòng yên lặng.

    Trong nhà đá rộng thùng tình này, bờ tường đá đã được mài nhẵn bóng, còn trải thêm rất nhiều những thảm da thú ấm áp hoàn toàn không cần thiết với một dị thú. Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn để đón chờ một sinh vật đặc biệt.

    Ánh mắt thú đen sâu thẳm nhìn thẳng về hướng mặt trời, trên làn da trưởng thành của dị thú, vảy đen nhanh chóng mọc ra, nháy mắt che kín toàn thân.

    Chiếc đuôi to dài dùng sức quật mạnh trên mặt đá, tiếng vang sắc bén cắt ngang qua bầu trời sáng sớm yên tĩnh, gió lạnh không ngừng thổi lướt qua người dị thú, làm bộ lông trắng trên đỉnh đầu phiêu động.

    Đùi phải hạ thấp lấy đà, thân thể che kín vảy đen của dị thú bắn lên, nhanh chóng lướt qua đỉnh núi bằng phẳng, nhảy xuống trước một cửa động được che kín bởi thảm lông.

    Lồng ngực chấn động, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, thân trên hơi nghiêng về phía trước, tư thế sẵn sàng để tấn công, đôi mắt màu đen của nó nhìn chằm chằm vào mảnh da thú dày thỉnh thoảng lại lay động kia.

    Tầm mắt của nó như muốn xuyên qua chướng ngại trước mắt, nhìn vào trong động đá, trong đáy mắt tăm tối ẩn ẩn mang theo khát cầu phức tạp.

    Tấm thảm da thú dày bị xốc lên, một dị thú cao lớn màu bạc đi ra, toàn thân bao trong vảy bạc, hoàn toàn đối ngược với màu đen trước mắt.

    Giây phút tấm thảm da bị vén lên, mắt thú màu đen lợi hại nháy mắt nhìn thấy, trên giường đá, một cánh tay thon dài trắng nõn, sinh vật tốt đẹp kia mơ mơ màng màng nhổm dậy từ thảm lông mềm mại.

    Sau đấy, thân thể cường tráng của dị thú che khuất tầm nhìn của nó, Duy Tạp Tư híp mắt lại, bất mãn nhìn dị thú mới trưởng thành trước mặt.

    Dị thú màu đen lộ ra hàm răng sắc bén, phát ra một tiếng gầm gừ đầy địch ý, chiếc đuôi to dài linh hoạt nhẹ nhàng vung lên, sau khi thị uy, nó quyết định chủ động tấn công.

    Đá vỡ vụn bay lên mù mịt, tiếng phẫn nộ tê rống, hai dị thú trưởng thành đánh nhau rất nhanh khiến cho những dị thú khác chú ý. Bầy đàn nhanh chóng tụ tập xung quanh đấy, những đôi mắt thú phát ra ánh sáng nhạt, im lặng nhìn chăm chú vào động tác của hai dị thú đang đánh nhau kia,

    Những chiếc đuôi dài vung lên không ngừng, thậm chí còn mang theo chút nóng lòng, muốn được thử.

    Động tĩnh ngoài động rất lớn làm Ôn Phong không kiềm chế được tò mò, anh vội vàng phủ thêm da thú lên người, cố cử động hai chân còn đang bủn rủn của mình, ở chỗ sâu trong cơ thể anh truyền đến cảm giác tê dại… lượng lớn dịch thể Duy Tạp Tư bắn vào trong cơ thể anh dần dần xâm nhập vào trong vách thịt, biến mất không thấy tăm hơi.

    Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Phong ửng đỏ, anh không tự nhiên kẹp chặt hai chân, kéo thân thể mềm mại của mình, chầm chậm đi về hướng cửa động.

    Vén lên một góc thảm thú nho nhỏ, Ôn Phong ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút. Đập vào mắt anh là hình ảnh Duy Tạp Tư đang kịch liệt chiến đấu cùng với một dị thú màu đen, đúng là dị thú mà anh biết…anh nhíu mày, suy nghĩ cực kỳ phức tạp…

    Động tác của dị thú rất nhanh, Ôn Phong không thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy hai thân thể mơ hồ đang không ngừng qua lại trên hòn đá trước động.

    Ôn Phong xuất hiện, ánh mắt lợi hại của dị thú bốn phía liền bắn về đây, nhìn chằm chằm vào sinh vật quý hiếm này, đáy mắt có ánh sáng lạnh không ngừng lưu động.

    Một dị thú màu xanh lam ôm theo ấu thú xuất hiện, chặn đứng tầm mắt của những dị thú khác, Khải Địch Nhĩ dùng mu bàn tay mềm nhẹ đẩy Ôn Phong vào bên trong động, sau đó thân hình cao hớn đứng thẳng tắp chắn ngay ở cửa động.

    ấu thú trong lòng hắn mở to đôi mắt nửa đen nửa vàng, không chớp mắt ngắm nhìn cha mình đang chiến đấu cùng với một dị thú khác. Ấu thú nhỏ hưng phấn, lớp vảy trên người nhanh chóng mọc ra, cái đầu nhỏ đưa về phía trước, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu hưng phấn, tựa hồ nó cũng không lo lắng cha nó sẽ bị dị thú kia đánh bại.

    Trận chiến cũng không kéo dài lâu lắm, Duy Tạp Tư vung thú trảo, ánh sáng sắc lạnh, đánh trúng lên người dị thú màu đen. Trên người dị thú màu đen đã tràn đầy vết thương, nó bị đánh trúng, bay ra đập vào trong đá, chất lỏng đỏ sậm dần dần tràn đầy đá xám đen.

    Nó giãy dụa đứng dậy từ đám đá vụn, gian nan ngẩng đầu, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra, lại một lần nữa ngoan cố muốn đánh về phía Duy Tạp Tư, nhưng lúc này, nó lại bị những dị thú khác ngăn lại.

    Hành vi chiến đấu tranh đoạt công cụ sinh dục là quyền lợi của mỗi dị thú, nhưng cũng chỉ đánh đến một mức độ nào đấy, để tránh cho thương vong không cần thiết, chỉ cần có thể phân định được thắng bại, thì trận đấu sẽ không cần thiết phải tiếp tục diễn ra nữa.

    Dị thú màu đen bị những dị thú khác mạnh mẽ ngăn lại, đôi mắt dính máu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào phía sau Khải Địch Nhĩ, trong căn động bị khối da thú che kín kia, tràn đầy khát vọng, cùng không cam lòng.

    Thân thể nó kích động kêu to, đầu ngẩng cao, lộ ra cái cằm cương nghị cùng yết hầu thô to, phát ra một tiếng rống phát tiết, vang lên tận mây xanh.

    Chờ đến khi các tộc nhân đi hết, Duy Tạp Tư mới quay lại trong động đá, Khải Địch Nhĩ chủ động nhường đường cho hắn. Tiểu Đản ngồi ngay ngắn trên tay của Khải Địch Nhĩ, ánh mắt thú tròn xoe, nhìn cha mình đầy sùng bái.

    Thảm da bị vén lên, Ôn Phong lập tức lo lắng đi đến, ánh mắt dừng ở miệng vết thương trên ngực Duy Tạp Tư. Là vết móng vuốt sắc bén cào sâu vào bên trong da thịt, vảy bạc lại bong ra từng mảng, máu đỏ sậm.

    Ôn Phong vươn tay, thật cẩn thận chạm vào da thịt cạnh miệng vết thương, dưới tay anh sần sùi, đều là những chiếc vảy bị đáng hỏng, không thể lùi về trong da thịt.

    “Còn đau không?” Ôn Phong ngửa đầu, đau lòng nhìn dị thú cao hơn anh hẳn hai cái đầu này.

    “Không có việc gì.” Móng vuốt co lại, Duy Tạp Tư dùng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve đỉnh đầu có tóc đen mềm mại của Ôn Phong, ánh mắt đã chuyển từ lạnh lùng sang nồng đậm yêu thương.

    Không có sinh vật nào có thể cướp Ôn Phong khỏi tay hắn. Duy Tạp Tư cúi thấp đầu, vươn lưỡi, liếm qua khuôn mặt non mịn của Ôn Phong.

    Ôn Phong ngây ngốc để Duy Tạp Tư liếm ngang qua mặt, trong lòng buồn bực. Duy Tạp Tư khi muốn thân thiết với anh đều không bao giờ chú ý có người khác còn ở đây, anh đã nhắc nhở hắn không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà hắn không bao giờ chịu nghe lời.

    Bây giờ, Khải Địch Nhĩ còn đứng ngay ở kia kia kìa! Hơn nữa tiểu Đản cũng chưa đến tuổi biết những việc này a!!

    Ôn Phong bực tức muốn giáo huấn Duy Tạp Tư một chút, nhưng lại nhìn thấy miệng vết thương trên ngực hắn, anh do dự. Cuối cùng, Ôn Phong quyết định sẽ tiến hành chiến tranh lạnh, cho tên cầm thú tuỳ lúc đều có thể phát tình này một bài học!

    Sau đấy, còn có rất nhiều dị thú khác cũng đến tiến hành khiêu chiến, nhưng hoàn toàn đều thất bại mà ra về, thời gian cứ như vậy trôi nhanh qua, mùa đông lẳng lặng rời đi, trong rừng cây khô héo dần dần xuất hiện chồi non xanh mơn mởn.

    Trải qua thời gian dài luyện tập, hiện giờ Duy Tạp Tư đã có thể rất dễ dàng bắt được con mồi trong nước biển, có khi còn có thể mang về cho Ôn Phong một ít thực vật chỉ sinh trưởng ở đáy biển.

    Trong khoảng thời gian này, người cá không hề xuất hiện nữa. Tuy vậy, Ôn Phong vẫn không thể yên lòng, anh biết, việc người cá đến chỉ là sớm hay muộn.

    Mùa đông qua đi, thân thể của tiểu Đản quả thực như ăn phải thuốc kích thích, vùn vụt cao lớn, hiện giờ, tiểu Đản đã cao ngang eo của Ôn Phong. Mỗi lần vuốt ve nó, Ôn Phong lại một lần cảm thán, gene của dị thú quả nhiên mạnh mẽ vô cùng.

    Tiểu Đản cao hơn một thước đã có thể đi bằng hai chân trong một thời gian dài. Thân hình nó to lớn như vậy, nhưng nó không có chút tự giác nào, vẫn thích dính vào trên người Ôn Phong. Có đôi khi tiểu Đản lao mạnh đến, làm Ôn Phong không đỡ nổi, chỉ có thể lăn đùng ra đất.

    Tiểu Đản càng ngày càng trưởng thành, Ôn Phong càng ngày càng lo lắng. Tiểu Đản trưởng thành, cũng có nghĩa là người cá sẽ xuất hiện, sẽ cướp tiểu Đản khỏi anh.

    Ôn Phong bị tiểu Đản đẩy ngã trên mặt đất, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua bộ lông tơ trên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu Đản gối lên ngực của anh, chủ động quay đầu, đưa cái tai nho nhỏ của mình đến cạnh tay của Ôn Phong. Đôi mắt nửa đen nửa vàng của nó vụt sáng, tựa hồ vô cùng chờ mong được Ôn Phong mát xa, chiếc đuôi dài sau lưng cong lên, vui vẻ mà lắc lư không ngừng.

    Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động nhỏ, tiểu Đản nhanh chóng bật dậy cảnh giác.

    Giây tiếp theo, cái đuôi của ấu thú bị nắm chặt lấy, cả người nó bị quăng ra ngoài.

    Khuôn mặt tuấn tú của Duy Tạp Tư đen xì, nhanh chóng bế Ôn Phong trên mặt đất lạnh lên, ôm vào trong lòng.

    “Ngươi đừng đối xử với tiểu Đản thô bạo như vậy nữa…”

    Ôn Phong bị ôm vào trong ngực, nâng cánh tay vuốt ve khuôn mặt cứng rắn của hắn, còn làm đủ các loại biểu tình kỳ quái.

    Duy Tạp Tư tuỳ ý Ôn Phong nghịch ngợm khuôn mặt của mình, mũi hừ nhẹ, không thèm trả lời.

    Tiểu Đản bị ném vào trong đống lá khô mò ra, lắc lắc người mấy cái, lại lắc lắc chạy về hướng cửa động, miệng vui mừng kêu to. Khải Địch Nhĩ đứng chờ ở ngay cửa động.

    “Đi theo bước chân của ta đi xuống núi.” Khải Địch Nhĩ kéo ấu thú trên người mình xuống đất. Cái đuôi dài của tiểu Đản vòng lại quấn lấy tay hắn, vẻ mặt đáng thương như bị vứt bỏ.

    “Ngoan, hôm nào ta sẽ dạy ngươi cách đập vỡ một tảng đá to.” Khải Địch Nhĩ vỗ vỗ đầu của tiểu thú, kiên nhẫn dỗ hắn.

    Không biết là xuất phát từ mục đích gì, mà từ khi mùa đông kết thúc, Khải Địch Nhĩ với Duy Tạp Tư đã bắt đầu dạy tiểu Đản một số kỹ năng tấn công.

    Dị thú sống trên đỉnh núi, không gian để hoạt động cũng không lớn, tuy rằng không dám đưa ấu thú ra bờ biển để luyện tập, nhưng tập trong rừng cây thì vẫn được.

    Tiểu Đản càng ngày càng lớn, dưới bầu trời xanh lam, mặt nước biển sáng rực rỡ, từng cơn sóng bạc không ngừng vỗ vào bờ, tất cả đều là yên tĩnh trước giông tố sắp tới.

    Thuộc truyện: Mê Thất Tùng Lâm