Home Đam Mỹ Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 112

    Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 112

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

    Mấy năm nay Mã Nguyên đã dần dần rời khỏi giới giải trí, một năm cơ hồ chỉ tiếp một bộ điện ảnh, năm trước hắn dứt khoát không xuất hiện trên màn hình lớn, các fan hắn đều trông ngóng hắn ra sản phẩm mới, cho nên có Mã Nguyên gia nhập, việc bộ điện ảnh này thâm hụt tiền là không có khả năng.

    Mã Nguyên đã xem xong kịch bản từ lâu, còn đối với năng lực biên kịch của Vi Đức Trì đưa ra khen ngợi: “Kịch bản này của các cậu viết không tồi, nhìn rất dọa người.”

    Buổi tối ngày hôm sau lúc đi vào đoán phim, Phó Chân liền nhìn thấy trên mắt Mã Nguyên hoàn toàn đen thui, hắn quan tâm hỏi: “Mã lão sư ngày hôm qua không có nghỉ ngơi tốt sao?”

    Mã Nguyên thở dài một hơi, hướng Phó Chân nói: “Đừng nói nữa, ngày hôm qua tôi xem xong kịch bản vốn không cảm thấy thế nào, chính là cảm thấy ý tưởng của Vi Đức Trì thật không tồi, kết quả lúc tối về liền vẫn luôn suy nghĩ về kịch bản, sau đó tôi còn thấy mẹ xuất hiện, lúc đi ngủ cũng không dám tắt đèn, có lẽ hai ngày nay cũng đừng mong ngủ ngon.”

    Vi Đức Trì coi lời này của Mã Nguyên xem như đang khích lệ mình, lập tức tiến đến trước mặt Mã Nguyên, “Mã lão sư, anh xem lời kịch này có cần sửa chỗ nào nữa hay không?”

    Kịch bản lúc trước mà Mã Nguyên xem là kịch bản gốc, mãi đến hôm nay Vi Đức Trì mới đem chuyện xưa của hắn viết xong, Mã Nguyên kịch bản mới cầm lên tay lật xem vài tờ, ai u một tiếng: “Lời kịch còn không ít đâu?”

    Vi Đức Trì thập phần chân chó mà hướng Mã Nguyên nói: “Mã lão sư, ngài nếu là cảm thấy lời kịch quá nhiều, tôi…… Tôi có thể tự mình thêm cho ngài chút thù lao đóng phim.”

    Phó Chân: “……”

    Có thể nhìn ra được, Vi Đức Trì thật sự le fan trung thành của Mã Nguyên.

    “Vậy thì không cần, dù sao tôi cũng đã nói không cần thù lao đóng phim,” Mã Nguyên đối với Vi Đức Trì cười cười, nói, “Nhân vật này tôi còn rất thích.”

    Tin tức Mã Nguyên chính thức gia nhập đoàn phim《 chạy trốn 》 bị nhóm paparazzi ngày đêm ẩn núp cạnh đoàn phim biết được, lập tức đem tin này phát tán lên mạng, cư dân mạng đều biết Phó Chân không đầu tư nhiều cho bộ điện ảnh này, cho nên rất kỳ quái hắn làm như thế nào mà mời được Mã Nguyên đến biểu diễn, bọn họ thảo luận một thời gian, liền suy đoán có khả năng Mã Nguyên chỉ là lộ mặt trong điện ảnh, sẽ không có quá nhiều suất diễn.

    Các fan của Mã Nguyên khi biết hắn gia nhập phim kinh dị của Phó Chân lại có điểm không cao hứng, nếu năm nay Mã Nguyên làm khách mời của bộ điện ảnh này, thì sẽ có khả năng không tham gia điện ảnh khác, bọn họ vốn tưởng rằng Mã Nguyên có thể hợp tác cùng đại đạo diễn, hướng đến các giải thưởng quốc tế, kết quả lại là chạy đến đoàn phim nhỏ của Phó Chân.

    Không phải nói Phó Chân không tốt, chỉ là bộ điện ảnh này cùng trong hy vọng của bọn họ kém quá xa, dù sao phim kinh dị được giải rất ít, mà Mã Nguyên trong bộ điện ảnh này lại không phải nhân vật chính, các fan là vì Mã Nguyên cảm thấy không đáng giá.

    Nhưng có đáng giá hay không chỉ có chính đương sự mới có thể bình phán, Mã Nguyên khi nhận được lời mời của Phó Đình vốn cho rằng mình tới tham gia làm khách mời của một bộ phim rác, nhưng khi cầm lấy kịch bản ý nghĩ này của hắn hoàn toàn biến mất, về sau khi hắn xem hai bộ điện ảnh do Phó Chân quay chụp, đối vói trình độ của Phó Chân cũng có hiểu biết, cho nên hắn rất tò mò vì cái gì Phó Đình nhất định phải để mình tới làm khách mời, liền tính không có hắn, bộ điện ảnh này của Phó Chân muốn kiếm ít tiền cũng là không có vấn đề gì, dù sao hắn đầu tư chỉ có một ngàn vạn.

    Mã Nguyên không hổ danh là ảnh đế, cùng Chu Ôn Lương phối hợp lại quả thực là thiên ý vô phùng, thập phần kích thích, Tằng Tinh Khả sau khi biết được Mã Nguyên không phải lại đây thay thế chính mình vẫn lựa chọn lưu lại đoàn phim, đến tối hắn thường ngồi trên ghế gấp, nhìn chằm chằm màn biểu diễn của hai người, trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu đang lặng yên nảy sinh, hắn cũng hy vọng chính mình có một ngày có thể giống hai vị này, đối bất luận cái nhân vật nào đều hạ bút thành văn.

    Xem vai diễn do hai người phối hợp thản sự rát đã ghiền, Phó Chân chụp đến thật cao hứng, mà ở lúc này, Cao Điềm cũng gọi điện thoại hỏi Phó Chân nơi này còn thiếu diễn viên hay không, nàng nghĩ tới thử một lần.

    Phó Chân cười hỏi Cao Điềm: “Rảnh như vậy sao, còn chạy tới đoàn phim nhỏ của chúng ta nữa.”

    Cao Điềm ở trong điện thoại trả lời: “Người ta muốn đẹp một phen chứ sao.”

    Phó Chân ừ một tiếng, hướng Cao Điềm nói: “Đẹp có thể đẹp, tôi đảm bảo cô đẹp nhất trong đồng loại, nhưng là lúc này tới sẽ không có thù lao đóng phim a.”

    Cao Điềm đáp ứng ngày: “Tôi không cần thù lao đóng phim cũng được, chỉ cần chụp tôi thật đẹp là được.”

    Phó Chân nhìn thoáng qua Chu Ôn Lương, khóe miệng mỉm cười, huoengs Cao Điềm nói: “Tôi gần đây đều chụp vào ban đêm, cô nếu muốn đến làm khách mời, đến buổi tối lại đây.”

    “Tôi biết rồi.”

    Buổi tối ngày hôm sau khi Cao Điềm tới đoàn phim, kết quả được đến nhân vật lại là quỷ tân nương chỉ cần một diễn viên quần chúng là Full, Cao Điềm một giây ở phòng hóa trang xong, sau khi đi ra ra nàng hùng hổ đi tới trước mặt Phó Chân, hỏi hắn: “Tôi như thế nào cảm thấy tôi leo lên thuyền giặc đâu, cái này thì đẹp ở nơi nào?”

    Phó Chân giơ ngón tay cái với Cao Điềm: “Nữ quỷ đẹp nhất trong lịch sử.

    Cao Điềm: “……”

    Nàng bỗng nhiên nhớ tới, Phó Chân ở trong điện thoại nói với nàng là cảm bảo nàng đẹp nhất trong đồng loại, nguyên lai là ý tứ này, Cao Điềm lập tức hướng Phó Chân khua tay múa chân: “Phó Chân tôi đánh chết cậu.”

    Phó Chân cười cười: “Còn muốn chụp hay không? Chu lão sư, Cao Điềm tới đây, ngài hướng dẫn cho nàng một chút!”

    Chu Ôn Lương lên tiếng, hướng Cao Điềm vẫy vẫy tay, Cao Điềm nháy mắt biến thành thục nữ, hướng Chu Ôn Lương đi qua.

    Giống như lúc quay chụp 《 Lâu đài màu trắng》, Chu Ôn Lương một động tác dạy một động tác cho Cao Điềm, sau đó còn phải phụ trách biểu tình cùng ánh mắt của nàng.

    Tằng Tinh Khả nhìn hi người trong phim trường, bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán nói: “Cao Điềm là chụp như vậy a.”

    Hắn nói xong lời này lại cảm thấy có điểm ủy khuất, đồng dạng đều là kỹ thuật diễn kém, đãi ngộ như thế nào khác biệt lớn như vậy a! Hắn tới đoàn phim thời gian dài như vậy, nhưng không có ai dạy hắn như vậy a.

    Phó Chân nhìn hắn một cái, lập tức liền đoán ra suy nghĩ trong lòng Tằng Tinh Khả, hướng hắn nói: “Có bản lĩnh cậu cũng làm Chu lão sư dạy cậu như vậy a.”

    Tằng Tinh Khả hắc hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, thập phần thản nhiên mà thừa nhận: “Tôi không có bản lĩnh đó.”

    Suất diễn của Cao Điềm không nhiều lắm, thực mau liền chụp xong, lúc đi còn cố ý đi tới trước mặt Phó Chân nói với hắn: “Về sau nếu là nhân vật như vậy, cũng đừng tới tìm tôi.”

    “Nếu có Chu lão sư thì sao?” Đôi mắt Phó Chân mang theo một tia bỡn cợt.

    Cao Điềm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quay đầu trộm nhìn thoáng qua đang Chu Ôn Lương đang đáp diễn vói Tằng Tinh Khả, không nói chuyện, hướng Phó Chân vẫy vẫy tay: “Vậy Phó đạo, tôi đi đây.”

    Phó Chân ừ một tiếng, nhìn Cao Điềm rời đi đoàn phim, sau đó một lần đem tầm mắt mình thả xuống màn hình máy theo dõi trên, chuẩn bị quay chụp màn diễn tiếp theo.

    Vào tháng 5, buổi tối Phó Kiến Sâm thường xuyên tới đoàn phim thăm ban, ở trong đám người đứng hơn nửa ngày, rất nhiều thời điểm mãi đến khi hắn rời đi Phó Chân vẫn không có chú ý tới thân ảnh hắn, thẳng đến sau này phó đạo diễn nhắc tới chuyện này với Phó Chân, mỗi ngày trước khi khởi động máy hắn theo bản năng tìm trong đám người có than ảnh Phó Kiến Sâm hay không.

    Nếu nhìn đến hắn, liền nhờ nhân viên công tác đưa một cái ghế qua cho Phó Kiến Sâm, Phó Kiến Sâm sẽ ngồi ở cách Phó Chân không xa, an an tĩnh tĩnh, phảng phất giống như người trong đoàn phim, chẳng qua tất cả mọi người đem ánh mắt lên người diễn viên đang biểu diễn, còn ánh mắt hắn vẫn ôn nhu kiên định mà nhìn Phó Chân.

    Phần diễn của Mã Nguyên chụp đến thập phần thuận lợi, thực mau liền đóng máy, vài người trong đoàn phim thương lượng một chút, chuẩn bị trước khi Mã Nguyên rời đi, mời hắn ăn một bữa cơm.

    Thời điểm hẹn ăn cơm là vào tối nay, Phó Chân nghĩ nghĩ, ngay khi đoàn phim kết thúc công việc lên tiếng gọi Phó Kiến Sâm lại, hướng hắn nói: “Lưu lại đợi chút cùng chúng tôi ăn một bữa cơm đi.”

    Phó Kiến Sâm ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chân, tựa hồ qua một hồi lâu hắn mới ý thức được Phó Chân đang nói gì với mình, khóe miệng hắn chậm rãi tràn ra một cái tươi cười, hướng Phó Chân gật đầu.

    Phó Chân cảm thấy hốc mắt có chút cay, hắn dời đi tầm mắt, ngắm nhìn núi non phương xa, ngọn núi kia liên miên phập phồng, trong bóng đêm lưu lại một sắc đen như hình cắt trong bóng tối, trong đêm đen mọi thanh âm đều như phóng đại, bao gồm thanh âm nứt vỡ của bức tường vây kín trong lòng bấy lâu nay.

    Điện thoại Phó Kiến Sâm vang lên, ngày thường lúc này hắn hẳn đã về đến nhà, nhưng hôm nay hắn vẫn luôn không có về, Phó Đình lo lắng cho nên gọi điện thoại tới hỏi một câu.

    Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Phó Kiến Sâm do dự một chút, hướng Phó Chân nói: “Phó Đình cũng muốn tới.”

    Phó Chân gật gật đầu, đã tới nhiều người như vậy, cũng không kém Phó Đình một người.

    Giang Hằng Thù sau khi kết thúc công tác cũng tới đoàn phim tụ hội với bọn họ, phần lớn người trong đoàn phim đều biết quan hệ của Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, chỉ cần sinh ra liên tưởng Phó Chân cùng Giang thái thái có thể là một người, bọn họ hơi chút so sánh, là có thể phát hiện ra chân tướng một cách dễ dàng.

    Trên bàn cơm, trừ bỏ ba người Phó gia, những người khác đều uống ít nhiều, Mã Nguyên càng là hai má đỏ bừng, sợ là đông nam tây bắc đều phân không rõ ràng lắm, hắn vỗ vỗ bả vai Phó Đình, mấy năm nay Mã Nguyên không có phát triển ở trong nước, đối chuyện của Phó gia cũng không quen thuộc, hắn hướng Phó Đình cảm thán nói: “Nguyên lai Phó đạo là em trai cậu a, để tôi tới giúp em trai thì có gì mà không thể nói, còn lén lút này nọ, làm tôi thiếu chút nữa cho rằng cậu yêu thầm Phó đạo đâu?”

    Nói xong Mã Nguyên một mình ha ha nở nụ cười, ngay sau đó liền gục đầu xuống ngủ mất.

    Phó Chân ngẩng đầu nhìn về phía Phí Đình ngồi đối diện mình, hắn thế mới biết, Mã Nguyên thế nhưng là Phó Đình kêu tới.

    Trong tay hắn nắm chén rượu, bên trong tất cả đều là nước trái cây, hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng mở miệng, hướng Phó Đình nói một câu: “Cảm ơn.”

    Phó Đình không cần Phó Chân nói cảm ơn, hắn chỉ muốn vì Phó Chân mà có thể làm chút gì đó, vì thế lắc đầu: “Không có gì.”

    Trận cơm chiều này mãi đến đêm khuya mới kết thúc, Mã Nguyên cùng Tằng Tinh Khả đều là do người đại diện chở về, Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình cũng uống một chút rượu, Phó Chân gọi quản gia của Phó gia phái người tới đón bọn họ trở về, sau đó lái xe mang Giang Hằng Thù về nhà.

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai