Nam chủ ngươi không thể hắc hóa – Chương 16-18

    Thuộc truyện: Nam chủ ngươi không thể hắc hóa

    Chương 16

    Tại Thái Hư cung nhìn lên không trung, Lê Dân nằm ở trên giường, hắn nỉ non một câu, ôm tiểu nữ hài vào ngực cọ cọ, sau đó an tĩnh ngủ.

    Tiểu nữ hài bừng tỉnh, nàng mơ hồ mà mở mắt ra, liền thấy nam nhân mặt mày ôn nhu, dung nhan lúc ngủ an tĩnh ôn hòa, cánh mũi cao, cánh môi đỏ, nàng chưa gặp qua ai đẹp như vậy.

    Cứ việc nam nhân ngày thường luôn là vẻ mặt đạm mạc, không có cảm tình, lại đối nàng vô cùng hòa ai, nam nhân hiện tại không hề phòng bị, so nàng ngày thường xem qua còn muốn chân thật.

    Nàng cẩn thận mà đánh giá nam nhân, ngọt ngào mà nở nụ cười, nguyệt nha xinh đẹp cong cong.

    Lê Dân hắn, chỉ đối với một mình nàng tốt.

    Không ai có thể thay thế Lê Dân ca ca.

    Hương vị Lê Dân ca ca, vẫn là dễ ngửi như vậy.

    Nhẹ nhàng ngửi ma linh thể của Lê Dân, Giản Vân Hinh đang muốn trong lòng ngực Lê Dân đi vào giấc ngủ, Lê Dân lại giật giật, đầu hắn cọ cọ Giản Vân Hinh, mơ hồ nói một câu nói.

    “Bạch Thần, không cần chết…”

    Giản Vân Hinh cứng đờ thân thể.

    Bạch Thần? Bạch Thần là ai?

    Nàng cắn cắn môi, nỗ lực tại hồi tưởng, các sư huynh sư tỷ khác có phải hay không kêu Bạch Thần?

    Có phải hay không sư huynh gặp người nào?

    Người kia đối Lê Dân ca ca mà nói có trọng yếu hay không?

    Lê Dân ca ca…

    Rõ ràng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên người Lê Dân ca ca, vì cái gì sẽ có người nàng không biết xuất hiện?

    Giản Vân Hinh nhìn Lê Dân an tĩnh, có chút ủy khuất.

    Nhất định là nàng miên man suy nghĩ, nói không chừng Lê Dân ca ca chỉ là nói nói mớ, nàng muốn đi ngủ sớm một chút, không nghĩ nữa.

    Sáng mai còn muốn làm cháo Lê Dân ca ca thích uống nhất.

    Ngủ một giấc liền tốt.

    Ngủ một giấc.

    Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc Lê Dân ôn nhu mà vuốt ve nàng mặt, nàng vui vẻ mà nở nụ cười.

    “Có lẽ ta nói chính là ngu ngốc.”

    Ngu ngốc? A, nguyên lai là ngu ngốc a.

    Giản Vân Hinh đôi mắt cong thành nguyệt nha.

    Chỉ cần có Lê Dân ca ca, nàng liền rất vui vẻ.

    “Sư tôn, buông ta ra.”

    Nàng hơi giật mình mà nhìn Lê Dân nàng âu yếm bị phụ thân áp lên người (-_-), Lê Dân thanh âm ẩn nhẫn, lại chỉ có thể để sư tôn thoát hắn quần áo…

    “Ta muốn đi tu luyện.”

    “…”

    Nàng chạy thoát.

    Trốn rất xa.

    Nàng thực sợ hãi.

    Nàng mới phát giác, vì cái gì nàng cha không thích nàng tới gần Lê Dân, nguyên lai là như vậy.

    Chính là rõ ràng hết thảy đều không nên là cái dạng này!

    Không phải như thế!

    Lê Dân ca ca chỉ thuộc về một mình nàng!

    Ai đều không có thể có!

    Không thể!

    Giản Vân Hinh núp vào.

    Nàng không có biện pháp cứu người nàng thích, nàng hảo vô dụng hảo vô dụng…(-_-)

    Nàng khóc rất lợi hại, đến nỗi giọng nói đều ách.

    Lê Dân lại không có giống như trước bồi bên nàng an ủi nàng, rõ ràng người nàng thương yêu nhất lại không thể giữ bên người…

    Thẳng đến cuối cùng, người nàng tâm tâm niệm niệm, mới xuất hiện ở bên người nàng.

    Nàng có thể cảm giác mà được ánh mắt nam nhân dừng trên người nàng.

    “Lê Lê Dân ca ca, Lê Dân ca ca…”

    Nàng nức nở, bị nam nhân bế lên đầu đặt lên vai nam nhân nức nở không ngừng.

    Nhâm nam nhân dò hỏi nàng làm sao vậy, nàng cái gì cũng không nói, chỉ là dùng sức mà gắt gao ôm nam nhân.

    Nam nhân bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó mang nàng trở về.

    Từ ngày đó khởi, nàng không còn có tái hồ nháo qua một lần.

    Thời gian qua thật nhanh, nhanh đến bất tri bất giác, nữ hài Giản Vân Hinh giờ đã trở thành mỹ nhân đỉnh thiên lập địa, đôi mi thanh tú cong cong, hai mắt minh uyển động lòng người, tóc mái dài nhỏ ở trên trán phất phất đen.

    Giản Vân Hinh khóe miệng hàm tiếu, nàng đang đợi một người.

    Giữa hồ chỗ, nước gợn từ thanh ba từ từ bắt đầu rung chuyển đứng, dần dần hình thành một cái trận pháp.

    Màu lam nhạt chú văn bắt đầu di động, người bên hồ đều nhìn lại đây, xao động đứng lên.

    “Đại sư huynh xuất quan! Đại sư huynh xuất quan!”

    “Trời ạ, Đại sư huynh rốt cuộc xuất quan, sợ là tu vi lại tăng không ít.”

    “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”

    Giữa hồ trận pháp ba quang lưu chuyển, biến hóa hàng vạn hàng nghìn.

    Ẩn ẩn có thể thấy màu trắng tay áo nhẹ nhàng dựng lên, nam nhân tuấn mỹ như thần, tư thái khiêm tốn, ánh mắt bình đạm sắc hồng, lưu quang dật thải.

    Trong này vài năm, Lê Dân đã không ít lần bế quan.

    Ba năm lại ba năm, lâu đến Lê Dân chính mình cũng không biết hắn tại cái thế giới này bao nhiêu lâu rồi.

    Bế quan tu luyện có khi là nửa năm, có khi là mấy tháng, kỳ thật Lê Dân chỉ là tìm địa phương an tĩnh tu luyện, đi dạo hệ thống cửa hàng, ngẫu nhiên đi ra nhìn xem Giản Vân Hinh, sau đó tiếp qua đi xem Ân Bạch Thần.

    “Lê Dân ca ca…”

    Có chút nóng vội, Giản Vân Hinh không nhịn được muốn đi đến bên người Lê Dân, Lê Dân nâng mắt lên hướng về phía nàng, rồi sau đó Lê Dân cứ như vậy đạp trên mặt hồ, từng bước một, đạp lên mọi người, hướng Giản Vân Hinh đi tới.

    “Hinh Nhi.”

    Vươn tay, sờ sờ đầu Giản Vân Hinh.

    Hắn có nửa năm không gặp Giản Vân Hinh, thấy nữ chủ đã nhanh cao đến ngực mình.

    “Lê Dân ca ca, thật vất vả ngươi rốt cuộc cũng xuất quan, ta rất nhớ ngươi.”

    “Ân.”

    Hắn cũng nhớ.

    “Lê Dân ca ca, ta đều đã tu luyện đến hoàng giai thượng kì, ngươi đến đâu ngươi đến đâu?”

    Tu luyện rất nhanh, Lê Dân ánh mắt dẫn theo tia ôn nhu.

    “Địa giai trung kỳ.”

    Giản Vân Hinh ngây cả người,địa giai trung kỳ, Lê Dân ca ca tiến bộ thật nhanh…

    Nàng như thế nào cũng đuổi không kịp…

    “Ngày mai sinh nhật ngươi, ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật.”

    “Ân ân, ta còn tưởng Lê Dân ca ca quên? Ta chính sẽ thực thương tâm.”

    Giản Vân Hinh tuy rằng làm nũng, đôi mắt lại xinh đẹp lại cong lên.

    Mỗi lần nàng muốn qua sinh nhật, Lê Dân sẽ xuất quan.

    Cái này làm cho nàng thực vui vẻ.

    Thanh không quan.

    “Sư tôn.”

    “Tiểu Dân Nhi lại xuất quan, ngươi mau thay ta quản quản thanh không quan, ta muốn đi ra ngoài ngoạn, như vậy quá nhàm chán.”

    Bị Thanh Không Tử giống koala ôm Lê Dân trừu trừu khóe miệng, mỗi lần chỉ biết đem chuyện trọng yếu ném để hắn làm, sau đó ở bên ngoài gặp rắc rối còn muốn hắn tới thu thập cục diện rối rắm.

    Giản Vân Hinh đứng ở bên cạnh, thùy mí, có chút thẹn thùng mà cúi đầu.

    “Đồ nhi, tiểu Hinh Nhi đã mau mười tám tuổi, ta liền đem nàng giao cho ngươi chiếu cố, được không.”

    Sư tôn một bộ đáng thương nhìn Lê Dân, giống như hắn bị cái gì ủy khuất lắm.

    “…”

    Hắn không phải vẫn luôn đều chiếu cố sao?

    Sư tôn có chiếu cố qua Giản Vân Hinh sao? Cư nhiên còn mặt không đỏ tâm không thẹn mà cùng hắn nói như vậy.

    “Hảo.”

    Hắn còn không có chân chính hiểu ý tứ Thanh Không Tử, Giản Vân Hinh cũng đã kinh hỉ mà bổ nhào vào ngực hắn.

    “Lê Dân ca ca… Ta thích ngươi.”

    Lê Dân ngây cả người, có chút không quen ôm Giản Vân Hinh trong ngực, nhìn sư tôn bên cạnh tròn mắt, không biết vì cái gì hắn cảm thấy được giống như chính mình lại bị hố.

    “… Có ý tứ gì?”

    Rồi sau đó, thiên tài đạo tu thanh không quan đại đệ tử Lê Dân cùng Thanh Không Tử mĩ mạo giai nhân Giản Vân Hinh đính thân, tin tức liền nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thái Hư cung thanh tu phái nguyên tâm điện, sau đó lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế truyền khắp toàn bộ đạo tu giới.

    Các sư đệ: Đại sư huynh vì cái gì cướp sư muội đáng yêu động lòng người của chúng ta?

    Sư muội nhóm: Tiểu sư muội vì cái gì cướp đại sư huynh anh tuấn đại tài của chúng ta?

    Nhân vật chính Lê Dân: (ôm giai nhân)… Đã xảy ra cái gì?

    Nhân vật chính Giản Vân Hinh: Lê Dân ca ca, đây là lễ vật tốt nhất. (kiều mị mà tựa vào Lê Dân trong lòng ngực)

    Lê Dân:… Nằm cái tào.

    Mau nói cho hắn này không phải thật sự!

    “Bạch Thần, có chuyện gì tìm ta?”

    Ân Cửu Ca một bộ lãnh đạm biểu tình đánh giá thanh niên tóc đen đứng trước mặt hắn, nhìn thiếu niên trong mắt ỷ lại, trong lòng lại là dấu không được đắc ý.

    Không nói đến thân thể khác của hắn nhãn lực không tồi, Ân Cửu Ca hiện tại đã ngồi xuống vị trí Ân gia chấp pháp trưởng lão.

    Không chỉ có dựa vào là tự thân thực lực, Ân Bạch Thần cũng thành một viên trọng yếu quân cờ của hắn.

    Hắn vốn tưởng rằng dựa vào tư chất Ân Bạch Thần, tu linh chi lộ phải rất lâu, thẳng đến hắn phát hiện một cái chính mình khác nỗ lực dạy dỗ Ân Bạch Thần, mới giật mình phát hiện bất tri bất giác hài tử của tỷ tỷ đã vượt ngoài dự kiến của hắn.

    Bất quá đây đều là công lao của hắn không phải sao? Hắn cùng một cái hắn khác vốn dĩ chính là một người.

    Không có một cái khác của hắn trợ giúp, Ân Bạch Thần hiện tại cái gì cũng không phải.

    Vì thế Ân Cửu Ca yên tâm thoải mái địa lợi dùng Ân Bạch Thần.

    Vừa qua khỏi mười tám, cũng đã đột phá huyền giai, thiên tư thông minh cũng bất quá như thế. Càng là sau này tu luyện càng là khó khăn, nhưng là đã rất tốt không phải sao? Ân Cửu Ca tu luyện hơn ba mươi năm mới huyền giai trung kỳ, vẫn luôn không có thể đột phá, huống chi là Ân Bạch Thần?

    “Cữu cữu, ta nơi này vừa mới được đến một lọ thanh tủy tỉnh linh đan dược, muốn cấp cữu cữu ngươi.”

    Thiếu niên tướng mạo đường đường, mi thanh mục tú, dáng người đĩnh bạt, mơ hồ có thể nhìn thấy về sau sẽ bao nhiêu người mê.

    Ân Bạch Thần mang theo mê luyến, nhìn mắt ân Cửu Ca, ánh mắt thanh triệt vô hại.

    “Nga? Cho ta.”

    Ân Cửu Ca cầm dược tới, thu vào không gian nhẫn.

    Phòng tâm không thể không có, cứ việc Ân Bạch Thần đối hắn thực để bụng, Ân Cửu Ca lại vẫn là có chút không tín nhiệm Ân Bạch Thần. Tuy rằng mỗi lần Ân Bạch Thần tặng đồ vật đều đối tu luyện có điều trợ giúp, nhưng là Ân Cửu Ca mỗi lần dùng trước đều sẽ làm cho người ta giám định.

    “Gần nhất tu luyện như thế nào?”

    “Ta sẽ nỗ lực, trở thành người lợi hại nhất.”

    Hội bảo hộ ngươi cả đời.

    “Kia cố lên.”

    Lợi hại nhất? Không cần, chỉ cần nghe lời liền tốt.

    Ân Cửu Ca phất phất tay, ý bảo Ân Bạch Thần rời đi.

    Ân Bạch Thần dịu ngoan gật đầu, sau đó không tha nhìn mắt ân Cửu Ca mới rời đi.

    Chờ Ân Bạch Thần rời đi sau, một nữ nhân mới từ sau phòng đi ra.

    “Phu quân…”

    Nữ nhân ngồi trong lòng ngực Ân Cửu Ca, nhẹ nhàng mà gọi.

    “Ánh mắt hắn nhìn ngươi, ta đều cảm thấy được ghê tởm.”

    Ân Cửu Ca ôm nữ nhân trong lòng ngực, cười mà nhéo eo nàng.

    “Ghê tởm thì tính cái gì? Có thể có được đồ chính mình muốn mới là tốt nhất, thiến nhi, ta hôm nay đi xem tân luyện Trú Nhan Đan, trở về tặng ngươi.”

    Ân Cửu Ca hôn nữ nhân.

    Đạo tu giới cùng ma tu giới chiến loạn không ngừng, sinh tử có mệnh, nam nữ tu linh thọ mệnh dài lâu, có thuật giữ nhan, tự nhiên đối nam phong việc cũng không phải thực vui.

    Đều có nữ tử dịu dàng như nước, cần gì phải tìm nam nhân thô cứng đâu?

    Ân Cửu Ca trào phúng mà cười cười.

    Hắn không biết người vừa ly khai hắn, Ân Bạch Thần tựa vào ngoài cửa sổ, che dấu hơi thở, nhìn trộm nhất cử nhất động của hắn, ánh mắt sâu thẳm.

    Ân Bạch Thần nhìn vốn là thân thể người kia, Ân Cửu Ca lại dùng khối thân thể này hôn môi người khác, lại đối hắn khinh thường.

    Hắn như thế nào lại hại hắn, cứ việc chán ghét Ân Cửu Ca, nhưng là người kia còn ở trong khối thân thể này, hắn như thế nagi có thể bỏ được.

    Làm hết thảy, đơn giản là người kia trú trong thân thể.

    Chỉ là hắn muốn, được đến người kia.

    『 kiệt kiệt kiệt, ngươi mỗi lần trốn trốn tránh tránh hảo không thú vị, không phải biết mỗi trăng mười lăm hảo cữu cữu của ngươi mới đi ra sao? 』

    『 vì cái gì không trực tiếp trói hắn lại muốn làm gì thì làm đâu? 』

    『 đây chính là cái điểm tốt quan trọng… 』

    “Câm miệng.”

    Ân Bạch Thần xoay người mà đi, không để ý đến thanh âm kia.

    Chương 17

    Ân gia

    Y đã quen như vậy.

    Quen nhìn nam nhân đối tốt với y, ngày hôm sau lại biến thành một người khác.

    Quen khi nam nhân ấy không ở đây nhìn một người khác.

    Một năm mười hai tháng,y một năm chỉ có mười hai ngày có cơ hội có thể nhìn thấy nam nhân.

    Có đôi khi nam nhân còn bởi vì chuyện khác không đến tìm y.

    Một năm mười hai ngày, đã qua sáu năm, y nhìn thấy nam nhân ấy mới chưa được trăm ngày.

    Mỗi ngày trăng, y đều nghĩ đến mười lăm, mười lăm qua đi y lại chờ tiếp đến mười lăm tuhasng sau, xuân hạ thu đông, vòng đi vòng lại.

    Tu luyện, tu luyện, tu luyện.

    Tưởng niệm quá lợi hại liền liều mạng tu luyện, chờ đợi lần âu nam nhân đạm đạm nói với hắn một câu không tồi.

    Chờ đợi mười lăm trăng tròn, nhìn nam nhân xuất hiện, lại nhìn nam nhân tại trong thân thể kia ngủ say.

    Có đôi khi, nam nhân sẽ chỉ đạo y tu luyện, có đôi khi nam nhân sẽ dẫn yu nơi nơi ngoạn.

    Thời điểm còn nhỏ, nam nhân thích nhất chính là bế y lên, vuốt đầu của y.

    Hiện tại y trưởng thành, nam nhân lại dần dần mà có chút đối y xa cách, cảm nhận được lại như cũ mỉm cười nhìn nam nhân, bởi vì nam nhân nói qua hy vọng nhìn đến bộ dáng vui vẻ của y.

    Có đôi khi, tươi cười cũng chỉ bất quá là một loại công cụ, như thế nào đi lấy lòng nam nhân, Ân Bạch Thần chậm rãi sờ soạng một đường.

    Gặp mặt số lần vốn dĩ liền ít đi, mỗi lần nhìn đến nam nhân kia lãnh đạm ánh mắt, y liền cảm thấy có cái gì đó ở trong lòng sụp đổ, liên hô hấp đều thực khó khăn.

    Ân Bạch Thần ngẩng đầu nhìn xem ánh trăng đêm nay, cười rộ lên thực thuần lương, vô hại lại mang theo hơi thở thiếu niên.

    Đêm nay là mười lăm.

    Y muốn đi tìm nam nhân.

    Nam nhân không đến tìm y, y liền đi tìm nam nhân, tuyệt đối không thể bỏ qua một lần gặp mặt nào.

    Lê Dân tỉnh lại không đúng thời điểm, hắn đầu tiên là mặt vô biểu tình phát hiện chính mình xính xích quả quả tựa vào ôn tuyền bên cạnh ao.

    Sau đó nữ nhân nhu nhược tựa vào trong lòng ngực…

    Lê Dân:… Ngọa tào

    Toàn thân cứng đờ Lê Dân mặt vô biểu tình mà tại trong lòng hung hăng mắng Ân Cửu Ca, sau đó nhìn trời.

    Ai tới cứu hắn?

    “Phu quân…”

    Nữ nhân nhích lại gần, thân thể ngồi lên Lê Dân, một đôi tay đặt ở trên vai Lê Dân.

    Đang lúc Lê Dân rối rắm nên hay không nên dùng linh lực làm lão bà Ân Cửu Ca bất tỉnh, Ân Bạch Thần đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh ao ôn tuyền, thân thủ đánh hôn mê nữ nhân kia.

    Lê Dân:… Làm rất đẹp.

    “Cữu cữu, không có việc gì đi.”

    Ân Bạch Thần dùng quần áo đặt ở bên cạnh bao lấy nữ nhân, sau đó đem nữ nhân cứ như vậy ném tại một bên, sau đó hướng Lê Dân vươn tay.

    Thiếu niên, như thế nào cảm giác loại chuyện này ngươi đều làm nhiều?

    Lê Dân bình tĩnh mà lắc lắc đầu.

    Ân Bạch Thần ủy khuất mà nhìn Lê Dân liếc mắt một cái, sau đó yên lặng xoay người sang chỗ khác.

    Lê Dân mới từ trong nước bò đi ra, cầm quần áo đứng lên mặc vào.

    Ân Bạch Thần cười.

    Cữu cữu thân thể còn mang theo nước, tích tại trên mặt đất phát ra thanh âm nhỏ bé lại thanh thúy.

    tiếng vải dệt ma xát vang lên, Ân Bạch Thần khóe miệng cười càng phát ra sung sướng.

    Y thậm chí có thể cảm nhận được tay nam nhân là như thế nào kéo qua áo trong, lại là như thế nào đeo lên đai lưng…

    Quần áo bán mở lộ làn da trơn bóng…

    Nam nhân đầu tóc vẫn ẩm ướt…

    Ân Bạch Thần cầm lấy khăn tắm đặt ở bên cạnh, xoay người sang chỗ khác.

    “Cữu cữu, ta tới giúp ngươi lau khô tóc…”

    Mới vừa đem áo trong mặc tốt Lê Dân may mắn mà nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo hắn không có lõa thể, bằng không…

    Từ từ…

    Này thân thể không phải hắn, hắn không cần lo lắng, Lê Dân bi kịch mà bụm mặt, hắn như thế nào liền có thói quen che lấp đâu.

    Còn đắm chìm tại thế giới chính mình Lê Dân bị Ân Bạch Thần tinh tế mà lau đầu tóc dầm dề nước, Ân Bạch Thần cẩn thận mà nhìn, nhìn nam nhân cười cười đến thất thần.

    Nam nhân luôn thích thất thần, y rất ghét việc nam nhân nghĩ đến thứ khác ngoài y, nhưng là, nam nhân thất thần lại làm y cảm thấy thực đáng yêu, mâu thuẫn này làm y cũng chỉ chiều theo nam nhân.

    “Cữu cữu, ngươi có tâm sự?”

    “Không có.”

    Không cần phỏng đoán tâm tư của hắn a nam chủ.

    “Cữu cữu đói bụng sao? Ta đã để người ngao canh.”

    “Ân.”

    Này hảo, hắn thích, bất quá không cần đồ ngọt cùng canh cá, hắn chán ghét.

    “Cữu cữu, tu vi của ta lại tinh tiến thêm bước nữa.”

    Lê Dân ngây cả người, này tiến bộ quá nhanh đi.

    Hắn không màng Ân Bạch Thần còn vì hắn lau tóc, xoay người cầm tay Ân Bạch Thần.

    Màu trắng khăn tắm ném tại trên mặt đất, Lê Dân thần tình có chút nghiêm túc, hắn dùng linh lực tham nhập trong cơ thể Ân Bạch Thần, ngoài ý muốn không có việc chịu linh lực bắn ngược, nhìn sự tin tưởng hắn của Ân Bạch Thần, Lê Dân trong lòng mang theo một loại vui mừng, dù sao cũng là chính mình tân tân khổ khổ nuôi lớn nam chủ, sẽ không không tín nhiệm hắn.

    Cũng không có phát hiện dị thường Lê Dân buông lỏng tay ra.

    “Tu luyện không cần cầu tốc, sẽ sinh Tâm ma.”

    Ân Bạch Thần rũ mắt, ánh mắt lập loè.

    Tâm ma…

    Y sớm đã có…

    Lê Dân vươn tay vỗ vỗ vai Ân Bạch Thần.

    Quả nhiên là nam chủ a, hào quang hoàn chiếu rọi, hắn như thế nào cũng so ra kém.

    Hiện tại nam chủ lớn lên là càng ngày càng mê chết một tảng lớn thiếu nữ, khó trách nữ chủ hội đối hắn khăng khăng một mực, vứt bỏ sư huynh này.

    Nghĩ đến hôm nay còn hướng hắn thổ lộ, nữ chủ kỳ thật chân chính yêu chính là Ân Bạch Thần, Lê Dân liền không hề để ý tới Ân Bạch Thần, tiếp tục mặc vào ngoại bào.

    Ân Bạch Thần có chút không biết làm sao mà nhìn Lê Dân đột nhiên trở nên tối tăm,cữu cữu vừa mới cao hứng như thế nào đột nhiên lại mất hứng.

    Vì thế Ân Bạch Thần lấy đai lưng vì nam nhân cài lên, nói sự tình gần đây.

    “Cữu cữu, ngươi nghe nói thiên tài đạo tu Thái Hư cung kia phải cùng nữ nhi của sư phó hắn đính hôn sao?”

    Ha hả, không biết.

    Lê Dân khóe miệng trừu hạ.

    “Cữu cữu, ngươi nói ta sẽ vượt qua cái đạo tu kia sao?”

    Ân Bạch Thần trong mắt lóe quang, nhìn Lê Dân.

    Lê Dân yên lặng nuốt xuống một ngụm lão huyết, kỳ thật hắn rất muốn nói so ra kém, nam chủ như thế nào so được với hắn, chính là lại không thể không dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nam chủ:

    “Ngươi về sau, hội vượt qua hắn.”

    Đem biểu tình biến hóa của Lê Dân đều xem tại trong mắt Ân Bạch Thần, ánh mắt y thâm thúy.

    Hắn nói: “Cữu cữu, đêm nay bồi ta đi xem Tiểu Cẩu Đản đi.”

    Phốc!

    Lê Dân ở trong lòng phun ra một búng máu!

    Hắn nội thương che ngực, xóm biết vậy hắn đã không làm cái túi da kia chết!

    Hiện tại mỗi lần lại đây đều bị hỏi đến vấn đề này, Lê Dân rốt cuộc chịu không nổi bạo phát!

    “Chôn!”

    Cái loại tro cốt này không hảo chôn còn để trưng!

    Ngẫm lại Lê Dân liền cảm thấy ghê tởm, không chỉ có là cái loại tro này sẽ tới chỗ sấm(??), quan trọng hơn chính là, ngươi xem thân thể ngươi dùng qua cư nhiên thành một đống tro là ai đều cảm thấy được ghê tởm!

    “Cữu cữu, ta đã sớm đem Tiểu Cẩu Đản mai.”

    Nhìn khăn tắm của Ân Cửu Ca trên mặt đất, dùng nước ôn tuyền rửa sạch sẽ tay, xoa đầu Lê Dân, ánh mắt ôn nhu lại cẩn thận, y dùng linh lực nhanh chóng lộng khô đầu tóc Lê Dân.

    Trước kia, là y không có quý trọng.

    Hiện tại, y tuyệt đối sẽ không buông tay .

    Bị đồ vật ghê tởm làm cho tâm tình không tốt Lê Dân không để ý đến ánh mắt Ân Bạch Thần nhìn hắn thay đổi liên tục, chờ tóc làm không sai biệt lắm liền trực tiếp rời đi địa phương vừa mới làm hắn ghê tởm.

    “Cữu cữu… Ta không phải cố ý chọc giận ngươi không vui…”

    “Cữu cữu…”

    Lê Dân tiếp tục đi.

    Nam chủ, chính ngươi không phải tiểu chính thái, giả bộ đáng thương vô ích.

    “Cữu cữu, ngươi muốn đi đâu?”

    Ân Bạch Thần nhìn Lê Dân đột nhiên dừng lại, hỏi một câu, rồi sau đó vẫn không nhúc nhích mà nhìn Lê Dân đứng ở nơi đó.

    Cái kia… Đồ vật lại xuất hiện…

    “Nơi nào cũng không đi.”

    Nam nhân thanh âm đạm đạm mà nói.

    Nơi nào cũng đi không được.

    Lê Dân nhìn hệ thống khung thoại đột nhiên xuất hiện.

    Hệ thống nêu lên: Ân gia chi bại cốt truyện khởi động, thỉnh Lê Dân tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng.

    Vì cái gì, không ai, không, 12135 cùng 13135 đều không nói cho hắn…

    Lê Dân nhìn bên ngoài hỏa hoa, cả người có vẻ quá mức bình tĩnh.

    Bắt đầu rồi.

    thanh âm ồn ào lập tức vang lên, toát ra tới ánh lửa đem hắc ám bao phủ ân gia lập tức chiếu sáng choang.

    Tiếng khóc tiếng la một mảnh, Lê Dân từ trong nhẫn xuất ra kiếm.

    “Cữu cữu, có người tiến công Ân gia.”

    Ân Bạch Thần biểu tình kinh ngạc, trong lòng lại chọn khóe miệng cười, rốt cuộc đợi cho ngày này.

    Lê Dân hồi tưởng cốt truyện, cốt truyện thượng Ân gia chi bại, nhanh như vậy liền bắt đầu.

    Ma cung phái người cướp đoạt Hỗn Độn Thạch, nam chủ cữu cữu vì bảo hộ nam chủ, đã chết.

    Hiện tại, hắn cần phải làm là, bắt được Hỗn Độn Thạch, sau đó bảo hộ nam chủ.

    “Bạch Thần, ở chỗ này chờ ta.”

    Ân Bạch Thần phát hiện khác thường, hắn nhìn bị ánh lửa chiếu sáng lên nam nhân, xuất ra kiếm trong nhẫn, gật gật đầu.

    “Cứu mạng! Cứu mạng a —— ”

    “A a a —— ”

    “Ma tu đột kích! Chạy mau!”

    Ân gia hỗn loạn đã mất đi cái gọi là cảnh tượng phồn hoa, Lê Dân hướng ánh lửa bên kia chạy tới.

    Ma tu giả thị huyết, cơ hồ nơi nơi giết người, toàn bộ trấn đều bị vây quanh.

    Lần này, Â gia muốn xong rồi.

    “Cửu Ca, mau hỗ trợ! Mau!”

    Nhóm Ân gia trưởng lão cùng mấy cái ma tu huyền giai chém giết, Lê Dân mặc niệm linh quyết, ánh mắt bình đạm như nước.

    “Lấy linh vi khế, hiện!”

    Thật lớn linh lực bùng nổ, hình thành một cái trận pháp, ngăn cản ma tu tiến công.

    “Toàn bộ rời đi nơi này!”

    Lê Dân mệnh lệnh những người khác, rồi sau đó hắn không thể tin được, mở to hai mắt.

    Hắn thấy chính hắn.

    Đứng ở chỉ huy phía sau Lam Nam.

    Nam nhân đội mặt nạ, ánh mắt lạnh băng tản ra thị huyết quang mang, khóe miệng cong lên một cái độ cung lãnh huyết.

    Xa lạ, lại như thế quen thuộc.

    Nam nhân cũng phát hiện hắn, hắn nhìn về phía Lê Dân, màu đỏ đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, nhưng vẫn cười, rồi sau đó dùng thần ngữ đối hắn nói:

    “Cửu Ca ~ đã lâu không thấy nga.”

    Thanh âm mang theo một loại mạc danh cứng đờ, Lê Dân cả người tại trong gió hỗn độn.

    Thân thể hắn như thế nào sẽ ở nơi nào?!

    Vì cái gì thân thể hắn tựa như bị người thao tác giống hắn?!

    Còn có!

    Đã lâu không thấy ngươi.

    12135 ngươi chạy đến trong thân ta thể làm gì!

    Cấp lão tử đi ra!

    Ma tôn lại là giống như cười.

    Hắn cứng đờ nâng lên tay, chỉ vào Lê Dân.

    “Sát. Cấp bổn tọa gỡ xuống đầu người của hắn.”

    Lê Dân: Đào tào! Cứu mạng!

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hệ thống tại dammydmh.com

    Chương 18

    Đó là một khối Bạch Trạch như ngọc thạch, giống khỏa dạ minh châu giống nhau tản ra quang mang.

    Đặt ở trung ương bảo khố của Ân gia.

    Lúc Lê Dân đụng tới Hỗn Độn Thạch kia trong nháy mắt, cơ hồ là bị một loại lực lượng cấp vây quanh, làm hắn cảm thấy được an nhàn lại thoải mái.

    Đáng tiếc còn chưa chờ hắn đắm chìm vào loại cảm giác này, một cái ma tu liền đối hắn huy đao bổ xuống.

    Cẩn thận mà tránh thoát, Lê Dân phản thủ nhất kiếm, giết chết cái ma tu kia.

    Một đạo trí mạng miệng vết thương xuất hiện tại ma tu phía sau lưng.

    “Cữu cữu…”

    Ân Bạch Thần vội vàng mà đem Lê Dân kéo qua tới, xác nhận Lê Dân không có việc gì, trong tay kiếm còn tích huyết.

    “Sao ngươi lại tới đây? Chúng ta đi!”

    Lê Dân đem Hỗn Độn Thạch nhét vào trong lòng ngực, sau đó mang theo Ân Bạch Thần đi về 1 phía.

    Dọc theo đường đi bị ma tu đuổi giết, Lê Dân cùng Ân Bạch Thần nghiêng ngả lảo đảo mà thật vất vả thoát ra vòng vây, đi tới hậu sơn.

    Chỉ cần từ sau vách núi đen nhảy xuống, là có thể tránh thoát ma tu đuổi giết, cốt truyện là như vậy.

    Lê Dân mới vừa đi vài bước, một ngụm máu tươi liền phun tới.

    Hắn bị trọng thương.

    Tuy rằng 12135 chỉ là thao tác thân thể hắn, giả ý cùng hắn đánh một hồi.

    Nhưng là, sau ma tu đánh lén lại làm hắn bị thương.

    “Cữu cữu!”

    Ân Bạch Thần lòng nóng như lửa đốt, đỡ Lê Dân dựa vào một khối Đại Thạch Đầu ngồi xuống.

    “Không có việc gì, cữu cữu, mau dùng đan dược!”

    Lê Dân không để ý đến, hắn nhìn Ân gia bị ánh lửa bao phủ một mảnh, thân thể đã khí huyết hư hại.

    Trong thân thể Ân Cửu Ca đã bài xích hồn phách của hắn, hắn cảm nhận được ân Cửu Ca dày đặc oán hận.

    『 Thiến nhi của ta, địa vị của ta, hết thảy, ta không cam lòng, ta không cam lòng! 』

    『 phóng ta đi ra ngoài, tên tặc nhân cướp thân thể! 』

    Lê Dân gắt gao mà chế trụ tay Ân Bạch Thần, trong miệng máu tươi đang không ngừng trào ra, hắn nỗ lực khống chế được thân thể, nhưng là, thân thể này đã bị hồn phách của Ân Cửu Ca xôn xao bắt đầu hỏng mất!

    “Cữu cữu! Cữu cữu!”

    Lê Dân phun ra một búng máu, hắn run rẩy từ trong lòng ngực đem Hỗn Độn Thạch đào đi ra, đặt ở Ân Bạch Thần trong tay.

    “Ân gia bị hủy, ngươi mang theo nó, đi Thái Hư cung tìm… Ngô!”

    Lê Dân nhìn Ân Bạch Thần, trong mắt là mang theo cuối cùng hi vọng.

    Thực xin lỗi, hắn cũng chỉ có thể bồi hắn đi đến nơi này.

    “Không! Cữu cữu!”

    Ân Bạch Thần gắt gao lôi kéo tay nam nhân, đừng rời khỏi hắn, không cần!

    Lê Dân trước mắt tối sầm, tán đi thân thể khống chế.

    Nhìn ma tu tùy ý tàn sát Ma tôn thân thể run rẩy.

    Lê Dân không biết hiện tại hắn là cái tình huống gì, hắn có thể khống chế thân thể của chính mình, rồi lại có thể nhìn đến ánh mắt Ân Bạch Thần nôn nóng lại có vẻ tuyệt vọng.

    Hắn còn nghe được Ân Cửu Ca cười lớn, giống người điên giống nhau.

    “Ha ha ha ha, hết thảy của, đã bị ma tu cùng Ma tôn làm hỏng! Ha ha ha ha, Ân Bạch Thần, ngươi còn muốn muốn người kia trở về, liền quỳ xuống phát huyết thề! Nếu không đừng nghĩ tái kiến hắn!”

    Ân Cửu Ca muốn làm gì?!

    Lê Dân muốn ngăn cản, lại trơ mắt nhìn nam chủ đứng ở nơi đó, dùng một loại xuyên thấu ánh mắt xuyên thấu qua trong Ân Cửu Ca thân thể thẳng tắp mà nhìn hắn, Lê Dân hô hấp bị kiềm hãm.

    Lại không chút do dự nghe theo Ân Cửu Ca quỳ xuống.

    “Đợi này kiếp này nhất định phải dùng máu Ma tôn tế người Ân gia!”

    Không cần!

    Lê Dân ngẩng đầu, mắt đỏ huyết nhìn về phía hậu sơn.

    Hắn bỏ lại thuộc hạ, hóa thành một đạo tàn ảnh, nháy mắt biến mất.

    Máu tươi đầy đất, Lê Dân nhìn Ân Cửu Ca giãy dụa, trong lòng nói không nên lời.

    Tựa như ngày đó hắn bị nữ nhân cắn một ngụm, hắn ngượng tay đâm xuyên qua trái tim Ân Cửu Ca.

    Ấm áp mãnh liệt huyết cứ như vậy trên vẻ mặt Ân Bạch Thần, hắn nhìn Ân Bạch Thần hoảng sợ mà nhìn ân Cửu Ca, không thể tin được.

    Ân Bạch Thần run rẩy mà đem cữu cữu chết không nhắm mắt từ tay Lê Dân đoạt lấy tới ôm.

    Lê Dân ngây cả người, hắn nhìn đến huyết thề hồng quang quay chung quanh Ân Bạch Thần, cuối cùng kết ấn tại ngực Ân Bạch Thần.

    『 Đợi này kiếp này nhất định phải dùng máu Ma tôn tế người Ân gia!”』

    Lê Dân hảo muốn cười.

    Mặc hắn như thế nào đi ngăn cản, này chú định hết thảy vẫn sẽ phát sinh.

    Hắn hảo vô lực, cũng thực bất lực.

    “…”

    Ân Bạch Thần ôm thân thể nam nhân, vuốt ngực nam nhân , liều mạng mà cấp nam nhân chữa thương.

    Nam nhân thân thể đã bắt đầu biến lạnh.

    Không.

    Cữu cữu…

    Vì cái gì lại là như vậy, chờ hắn thật vất vả được đến mấy phân hạnh phúc, lại bị lần lượt phá hủy.

    Ân Cửu Ca đã chết, người kia… Cũng sẽ không có…

    Không có, lại không có…

    Ngươi không có năng lực, ngươi không có năng lực, ngươi không thể bảo hộ người mình thích, ngươi vô năng…

    Ngươi cái gì cũng làm không được.

    thanh âm màu đỏ nhạt trong nhẫn phiêu đi ra, không ngừng mà mê hoặc Ân Bạch Thần.

    Ngươi đều không có năng lực bảo hộ hắn…

    Xứng đáng.

    “Ma tôn…”

    Ân Bạch Thần hắn nhìn Lê Dân, đầy mặt vết máu nhìn Lê Dân, trong mắt oán hận thống khổ đang không ngừng mà quay cuồng, nồng đậm.

    Lê Dân cảm giác tựa như về tới lúc trước thời điểm hắn làm xong nhiệm vụ tiểu nữ hài, nam chủ cũng là như vậy nhìn hắn, phát ra thề nói muốn hắn chết.

    Chỉ là Ân Bạch Thần trong mắt oán hận lại một lần so một lần làm Lê Dân cảm thấy không thể tưởng tượng được.

    Lê Dân không biết chính mình vì cái gì tâm rất đau, đau đến hốc mắt đều là ê ẩm.

    Rõ ràng y ngay tại trước mắt hắn, lại nói muốn giết hắn.

    Hắn chịu không nổi hận thù của Ân Bạch Thần khắc tận xương cốt, hướng Ân Bạch Thần đi qua, vươn tay gắt gao kháp trụ cổ thiếu niên.

    Hắn rất muốn làm Ân Bạch Thần chết, liền không cần lại nhìn hài tử chính mình nuôi lớn đối với chính mình nói hận.

    Chết sẽ không còn gì, cần gì phải để ý này đó ân oán tình cừu đâu?

    Chết đi, Ân Bạch Thần.

    Không cần, còn như vậy nhìn hắn.

    Hắn, rất khó chịu.

    Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không hạ thủ được, hắn chỉ là từng bước một buộc Ân Bạch Thần, buộc Ân Bạch Thần đứng ở hậu sơn vách núi đen.

    “Đem Hỗn Độn Thạch cho ta.”

    “Muốn Hỗn Độn Thạch, liền tới đây lấy, Ma tôn.”

    Lê Dân nhìn Ân Bạch Thần nhảy xuống, hắn cơ hồ là cùng khắc xông tới, muốn giữ chặt Ân Bạch Thần.

    Không.

    Không cần chết.

    Nam nhân tay áo nhẹ nhàng, màu đỏ hồng bào tại không trung bay múa, hắn nhào vào vách đá, lại chỉ nhìn thấy Ân Bạch Thần thân ảnh rơi xuống, chỉ nhìn thấy ánh mắt Ân Bạch Thần không hề lưu luyến.

    Hết thảy kết thúc.

    Mười lăm ánh trăng, vẫn là như vậy tròn, lại cảnh còn người mất.

    Hệ thống: Không thể đạt được Hỗn Độn Thạch, nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại, thỉnh Lê Dân tiên sinh làm tốt chuẩn bị trở về, thỉnh Lê Dân tiên sinh làm tốt chuẩn bị trở về.

    Lê Dân nhắm lại mắt.

    Hắn nghe được 13135 đối hắn nói:

    “Không cần đối thế giới này trả giá cảm tình gì.”

    “Lê Dân, ngươi cảm thấy được ngươi có thể thay đổi cốt truyện, cốt truyện ngươi có thể thay đổi sao? Ngươi chỉ biết càng làm càng hỏng.”

    Hắn còn nghe được 12135 thanh âm:

    “Lê Dân tiên sinh chính là bổn phận, này hết thảy đều là chính ngươi tạo thành a. Vì cái gì hội khổ sở? Vì cái gì phải đối tốt người nào? Về sau, bọn họ đều sẽ cầm kiếm, đối với ngươi, nói muốn giết ngươi.”

    Còn có cái dụ hoặc thanh âm nói: Nhập ma đi, trở thành ma ngươi là có thể thay đổi này hết thảy…

    Lê Dân mới phát hiện.

    Hắn đồ ngốc trên thế giới này tự cho là đúng a.

    ————

    Tiểu kịch trần luận như thế nào kiểu sát trạch nam 】

    (này kịch trường cùng chính văn không quan hệ, chỉ giải trí)

    【 một 】

    Nữ chủ: Lê Dân ca ca, ôm một cái.

    đôi mắt xinh đẹp nhìn Lê Dân, bím tóc vắt ở phía sau, vươn tay nhỏ bé,cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn đô lên.

    Lê Dân 【 bị manh đỏ mặt 】:

    Hảo, ôm một cái, chúng ta ôm một cái

    loli khống Lê Dân, giết.

    Trạch nam tất sát kĩ:【 loli bán manh 】

    【 nhị 】

    Nam chủ (nhìn Lê Dân, vẫn không nhúc nhích, trầm mặc):……

    Lê Dân: Nima không cần như vậy nhìn hắn, hắn lại không có làm cái gì cần xin lỗi nam chủ…

    Bất đắc dĩ Lê Dân đi qua đi bế nam chủ lên.

    Nam chủ vươn tay ôm cổ Lê Dân, ghé vào trên vai Lê Dân.

    Thân thể run lên.

    Lê Dân:【 nhu nhu đầu nam chủ, cọ 】 nam chủ cũng manh a.

    Trạch nam tất sát kĩ:【 chính thái bán manh 】

    【 tam 】

    Tác giả: Kỳ thật ta cũng sẽ bán manh ヽ(′? д? “)?, ôm một cái

    Lê Dân:…… (yên lặng rút kiếm)

    Đánh.

    Cho ngươi ngược lão tử!

    Cho ngươi cả ngày nghĩ s【m ta!

    Thuộc truyện: Nam chủ ngươi không thể hắc hóa