Nam sinh mấy anh chơi game thật lợi hại – Chương 55-57

    Thuộc truyện: Nam sinh mấy anh chơi game thật lợi hại

    Hôn thì có gì thú vị đâu, tui méo tin là vui hơn chơi game đó

    Chương 55

    Nghe Lăng Mông doạ sẽ tắt live stream, thái độ của quần chúng đang ngồi trước màn hình quay ngoắt 180 độ ngay lập tức, cứ mở miệng là “Chanh baba vô đối, Chanh baba siêu dữ, Chanh baba đệ nhất thẳng nam Đấu Miêu”.

    Chanh baba tsun được dỗ đến vui vẻ nên không ồn ào muốn tắt live stream nữa mà tổ đội chơi game với Đan Trúc. Anh nắm tay dạy cậu lia chuột bắn càn quét như đã hứa, thao tác tuyệt diệu như thế Lăng Mông mới chỉ thấy lúc Gu□□a chiến đấu.

    – Anh cũng học được từ clip thu hình trận đấu của Gu□□a mà. – Đan Trúc thản nhiên thừa nhận.

    Lăng Mông vô cùng kinh ngạc, dù cậu âm thầm phục bàn trận đối chiến với FRUIT rất nhiều lần nhưng cũng chỉ biết thán phục thao tác của Gu□□a chứ không thể bắt chước được thủ pháp của hắn.

    Gu□□a.SVIP: Chuột phải lia từ dưới lên, ngay lúc điểm kỹ năng thấp nhất hãy ra chiêu.

    Gu□□a. SVIP: Tôi cũng có thể dạy cậu.

    Lăng Mông cạn lời:

    – … Lần đầu tiên thấy Gu□□a nói một câu dài như vậy đó, không hổ là người đàn ông chỉ biết đến kỹ thuật chơi game.

    – Cảm ơn Gu□□a đã chỉ đạo từ xa. – Đan Trúc lại bình thường như bà bán đường.

    [Ổng nói gì mị hiểu hết đây, cơ mà nhấn mạnh hai chữ “từ xa” chi zậy?]

    [Muốn nhấn mạnh rằng chỉ có ổng mới được thiếp thân chỉ đạo chăng?]

    [Mang Thần bất lương, ép Dưa quá đáng.]

    [Ngay cả quần chúng ăn dưa cũng không nỡ nhìn.]

    Gu□□a.SVIP: Không gian xung quanh là quán internet cafe gần khu đại học, để tôi qua đó cho.

    [Gu□□a ám chỉ Mang Thần đừng vội mừng, muốn đi tôi cũng đi được.]

    [Gu□□a doạ Mang Thần có tắt stream cũng đừng có chuồn, tôi thừa biết mấy người ở đâu.]

    [Gu□□a âm mưu cướp lấy Mông Mông rồi thu nạp Mang Thần vào chiến đội, một mũi tên trúng hai con chim.]

    – Hả? Cậu cũng đến đây lên mạng hả? – Lăng Mông bất ngờ, đây là lần đầu tiên Gu□□a và cậu có vẻ liên quan với nhau trong thế giới 3D*.

    *3D (tam thứ nguyên): thế giới thực ; 2D (nhị thứ nguyên): thế giới mạng.

    Gu□□a.SVIP: Đến làm việc.

    Đây là quán net lớn nhất nhì trong khu đại học, thường xuyên tổ chức các loại thi đấu vòng tròn nên việc mời tuyển thủ chuyên nghiệp tới cũng là việc bình thường.

    – Lần sau có đến nhớ nói trước cho tui biết, quán net này cũng gần trường tụi tui, có gì tui đến cổ vũ cho cậu.

    – Bọn tui cùng đến cổ vũ cho cậu. – Đan Trúc cười bổ sung.

    Gu□□a. SVIP: Ngộ tính của anh rất tốt, có muốn chơi chuyên nghiệp không?

    – Không chơi, cảm ơn.

    Khoảnh khắc Lăng Mông cười ngu nhìn Đan Trúc bị camera bắt được, thế nhưng cư dân mạng xem live stream lại lí giải nụ cười này bằng một cách khác.

    [Ánh mắt Mông Mông nhìn Mang Thần nhà tui tràn ngập kính ngưỡng.]

    [Mông Mông: Được chiến đội chuyên nghiệp liều mạng mời mọc, Mang Thần nhà tui chính là lợi hại như thế đó!]

    [Mấy người chẳng lẽ đã quên Mông Mông của chúng ta là chủ tịch đảng xoài khống hả?]

    [Tui chỉ biết Mang Thần là chanh khống vô điều kiện, trong mắt ổng Mông Mông chỗ nào cũng tốt.]

    – Không phải trong mắt tui Mông Mông chỗ nào cũng tốt mà em ấy vốn đã tốt sẵn rồi. – Vừa lúc Đan Trúc thấy được bình luận kia trong đống spam.

    [Dạ dạ dạ, chủ tịch đảng chanh khống của ông đã được thêm chứng nhận VIP, không cần điên cuồng chứng minh như thế nữa đâu.]

    – Anh… nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy mà không đỏ mặt hả?

    – Anh nói thật mà, sao phải đỏ mặt? – Đan Trúc thản nhiên nói.

    Nói xong, anh nhích lại gần, dán vào tai Lăng Mông thì thầm một câu. Mặt cậu đỏ rực với tốc độ bàn thờ trong nháy mắt.

    Câu Đan Trúc vừa chính là: “Nam sinh bọn anh nói chuyện với người ta chưa bao giờ đỏ mặt”, hàm ý trêu Lăng Mông cứ hễ nói chuyện với nữ sinh là đỏ mặt.

    Lăng Mông thẹn quá hoá giận, cậu muốn mọi người nghĩ rằng cậu bị câu nói vừa rồi làm máu dồn lên mặt chứ không muốn thừa nhận là do hơi thở của Đan Trúc cứ quanh quẩn bên màng nhĩ khiến cậu như thế.

    – Anh… anh nói tào lao!

    [Thế rốt cuộc Mang thần đã nói cái gì vậy?]

    [Chính là thích nghe nói tào lao đấy, vậy mà lại không cho tui nghe là sao?]

    [Live stream mà còn nói thầm nói thì, có tí đạo đức nghề nghiệp nào không vậy!]

    [Người đâu! Mau mang máy trợ thính tám trăm ngàn watt ra đây cho bổn cung!]

    -oOo-

    Chương 56

    Lần live stream chính thức đầu tiên của hai người kết thúc trong cảnh Đan Trúc mập mà mập mờ, Lăng Mông giậm chân giậm cẳng còn quần chúng thành thạo lật mặt qua lại giữa la ó và tâng bốc. Nếu không phải kí túc xá có giờ giới nghiêm vào buổi tối thì Lăng Mông đã không nỡ rời xa tốc độ internet ở quán rồi.

    Thật ra, buổi hẹn hò nào cũng tiến hành với hình thức này thì chẳng có gì là không tốt cả.

    Trên đường về kí túc xá, Lăng Mông bỗng dưng nảy ra một ý, cậu kéo Đan Trúc đi đến đường Ngược Cẩu.

    Con đường này vốn có một cái tên đầy ý thơ vô cùng đẹp đẽ vì cảnh sắc ven đường cực kỳ lại mỹ lệ nên vinh dự được xưng là thánh địa hẹn hò của Yên Đại. Trên cả một cung đường, đâu đâu cũng là các cặp đôi thân mật nắm tay nhau. Lâu dần, nơi đâu bị Hội cẩu F.A căm hận gọi là đường Ngược Cẩu. Thành ra, tên gọi ban đầu của nó cũng bị người ta quên mất.

    Lăng Mông cũng từng là một thành viên của Hội cẩu F.A nên lúc đó, cứ hễ đi qua con đường này là cậu lại bị ngược. Có điều hôm nay, Lăng Mông đã trở thành người “có gia đình” rồi nên cậu cũng muốn được một lần thử cảm giác ngược cẩu là như thế nào.

    Lúc này đã gần nửa đêm, chỉ có mấy ngọn đèn đường chiếu sáng, trên đường Ngược Cẩu không có bao nhiêu người, nếu có thì cũng là có đôi có cặp. Vì vậy, kế hoạch tìm cẩu F.A của Lăng Mông coi như phá sản.

    – Đi hai người hay đi một mình cũng không khác nhau mấy, chả có gì đặc biệt.

    – Chẳng lẽ em chưa từng đi với bạn qua con đường này?

    – Đương nhiên là có, trong tuần có một ngày bên tui có hai tiết, tan học muốn về kí túc xá thì bắt buộc phải đi đường này.

    – Em thấy tụi mình bây giờ so với lúc em đi với bạn có gì khác biệt không?

    – Chả khác gì cả.

    Đan Trúc nắm lấy tay Lăng Mông, cưỡng chế cậu đan năm ngón mình vào tay anh.

    – Nếu đã đi trên đường Ngược Cẩu thì phải có phong thái của người ngược cẩu, để anh dạy em cách đi đúng chuẩn trên đường này.

    Đan Trúc di chuyển bước chân kéo Lăng Mông vào rừng cây nhỏ gần đó. Ánh đèn đường không lọt vào rừng cây được, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để soi đường.

    – Suỵt… – Đan Trúc đè Lăng Mông lên một thân cây, tay đưa lên miệng ý bảo cậu nhỏ giọng một chút.

    Hai người đứng bất động hết nửa ngày, Đan Trúc mới hỏi:

    – Em có nghe thấy gì không?

    – Có người ở hướng năm giờ. – Cậu lại nghiêng tai lắng nghe – Hình như hướng chín giờ cũng có.

    Đan Trúc: ……

    Lăng Mông: ……

    – Được rồi được rồi, tui thừa nhận tui là fan cuồng Tinh Hà.

    Đan Trúc kề sát vào cậu và hạ giọng hỏi:

    – Chẳng lẽ em thực sự nghĩ rằng mấy cặp đi trên đường Ngược Cẩu chỉ đơn giản là đi từ đầu đường đến cuối đường thôi sao?

    – Đúng là tui không có kinh nghiệm phong phú như anh thật. – Lăng Mông thừa nhận.

    – Anh không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng không mù.

    Lăng Mông bực mình, tự nhiên lại tổ lái sang chửi tui mù! Chỉ là tui không muốn nhìn những thứ không nên nhìn thôi mà!

    – Tui biết kiến thức của tui hạn hẹp rồi, chúng ta đi thôi!

    Cậu đang định đi thì bị Đan Trúc đè trở lại vào thân cây, một lời không hợp lại bị cưỡng hôn, Lăng Mông liền ư ư kháng nghị: Anh còn chưa oẳn tù tì mà!

    Đan Trúc chặn lại hoàn toàn thanh kháng nghị nhỏ xíu đó, thoả thích mút lấy môi lưỡi mềm mại của cậu, giữa hơi thở giao hoà của hai người còn phảng phất hương chanh nhẹ nhàng thoải mái.

    Lần đầu bị cưỡng hôn, đại não Lăng Mông trống rỗng. Lần thứ hai bị cưỡng hôn, đại não của cậu vừa trống rỗng vừa suy nghĩ vẩn vơ. Đến lần thứ ba này…cậu lại vô cùng thành thạo, vô cùng điêu luyện mà suy nghĩ vẩn vơ hẳn luôn.

    Streamer Sắc – Tình cưỡng hôn Streamer Thanh Lưu lúc nửa đêm! Nếu tin này mà đồn ra ngoài thì đảm bảo nhân thần đều phẫn nộ đó nha!

    Dựa vào đâu mà người bị cưỡng hôn luôn là mình, nếu oẳn tù tì thì chưa chắc tui sẽ là người thua đâu nha.

    Hôn thì có gì thú vị, tui méo tin là vui hơn chơi game đâu.

    Dưới sự tấn công từng chút một của Đan Trúc, Lăng Mông từ từ bị thiếu dưỡng khí, dần dần lại sinh ra một khoái cảm không thật tựa như có cái gì đó trong linh hồn cậu đang thăng hoa.

    Bóng tối làm tăng thêm dũng khí, xoá mờ xấu hổ, hai tay Lăng Mông vốn không biết để đâu mà giờ đã vòng lên ôm lấy cổ Đan Trúc. Sau khi nhận được ám chỉ, anh cũng đưa tay ôm lấy eo phải Lăng Mông theo bản năng.

    – Ưm!

    Lăng Mông vô thức rụt về phía sau, Đan Trúc lập tức buông ra rồi kéo áo cậu lên kiểm tra cẩn thận.

    – Anh làm em đau à?

    Nương theo ánh trăng, Lăng Mông nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng gấp gáp của Đan Trúc. Sau đó, cậu lại có chút băn khoăn. Lần này đạp phanh ác quá, xe bị chết máy luôn rồi.

    – Không phải, tại tui phản xạ có điều kiện thôi.

    – Vậy là tốt rồi, anh cũng quên mất. – Đan Trúc thở phào.

    – Thôi toi! – Lăng Mông nhìn đồng hồ. – Ký túc xá sắp đóng cửa rồi.

    – Đi nhanh!

    Lo lắng chuyện Lăng Mông không thể vận động mạnh, Đan Trúc chỉ kéo tay Lăng Mông đi nhanh hơn một chút thay vì chạy bộ. Hai người đến cổng ký túc xá khi chỉ còn một phút cuối cùng trước khi đóng cửa.

    – Ngày mai gặp. – Đan Trúc không có thời gian tiễn cậu lên tận phòng, chậm thêm một phút thôi là anh cũng sẽ bị nhốt bên ngoài.

    – Chờ một chút! – Lăng Mông ghì cổ Đan Trúc, nhón chân lên hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh. – Đền bù cho lúc nãy.

    Hôn xong, cậu quay người chạy ngay và luôn, để lại Đan Trúc sau lưng vừa mừng vừa lo:

    – Đừng chạy! Đi từ từ thôi!

    Lăng Mông khoát khoát tay rồi biến mất sau cửa ký túc xá. Đan Trúc quyến luyến nhìn thêm mấy lần rồi co giò phi nước đại về hướng ngược lại. Anh chạy về kịp lúc dì quản lí đang chuẩn bị khoá cửa.

    – Dì ơi, chờ con một chút! – Đan Trúc ba chân bốn cẳng xông qua cửa lớn rồi mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn vì dì quản lý đã dừng lại chờ mình. – Con cảm ơn dì.

    Dì quản lí đã làm việc ở đây hai mươi mấy năm nên bà không lạ gì biểu cảm trên mặt Đan Trúc. Không khí đặc trưng xung quanh các thanh niên đang yêu có bao giờ che giấu được đâu.

    – Đám trai trẻ bây giờ một khi đi chơi với bạn gái thì chưa đến một giây cuối cùng vẫn chưa chịu về.

    – Xin lỗi dì, lần sau nhất định con sẽ chú ý. – Đan Trúc đang rơi vào bể tình nên hormone phát tán khắp nơi, diệt sạch từ thiếu nữ đến bác gái, không chừa một ai.

    Thấy cậu bé đã đẹp trai lại còn cười đến là mê người, thái độ của dì quản lý cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn hẳn:

    – Thôi nhanh lên nào! Lần sau có về trễ thì ra chỗ cửa sổ nhỏ bên kia gọi dì, không được chạy, lỡ ngã dập đầu thì biết làm thế nào?

    -oOo-

    Chương 57

    Hoa khôi của khoa lại đến tìm Lăng Mông một lần nữa, lần này là chuyện tự lập nghiệp của một đàn chị mới tốt nghiệp khoá trước. Đàn chị mở một tiệm bánh ngọt trên phố ăn vặt, ngày sáu tháng sáu chính thức mở bán. Cô ấy muốn nhờ anh zai chè xoài và anh zai kem chanh nổi tiếng hôm lễ hội văn hoá đến giúp đỡ vào ngày khai trương.

    Sau khi nghe nói thù lao là voucher của tiệm bánh, Lăng Mông đáp ứng không chút nghĩ ngợi. Đan Trúc gọi điện cho đàn chị, sau một hồi huyên thuyên bàn bạc mưu đồ bí mật thì cũng đồng ý với lời mời này.

    – Cái này mặc thế nào nhỉ?

    Trong phòng thay quần áo, Lăng Mông hoang mang nhìn vào một thứ gì đó có bảy phần giống tạp dề trên tay mình.

    – Để anh giúp em.

    Lăng Mông quay qua thì thấy Đan Trúc đã quần áo chỉnh tề. Không thể không nói, anh đúng là có khí chất mặc cái gì vào là ra dáng cái đó. Sau khi mặc lên người bộ đồng phục đầu bếp và sửa soạn vài phút, chủ tiệm hoàn toàn có thể cho anh đứng sau cửa sổ thuỷ tinh đóng giả đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp.

    Đan Trúc giúp Lăng Mông mặc đồng phục, còn cài cho cậu một cái huy chương quả xoài lên ngực.

    – Ủa? Sao anh lại cài huy hiệu của em? – Bây giờ Lăng Mông mới nhận ra trước ngực Đan Trúc có cài huy hiệu quả chanh cậu tặng.

    – Vì muốn đặt em ở gần tim anh đó.

    Lăng Mông: o///_////o

    – Anh… anh đi làm phẫu thuật chuyện giới khi nào vậy?

    Đan Trúc cười khoác vai Lăng Mông và đẩy cậu ra ngoài:

    – Hôm nay có live stream đó, nhớ chú ý hình tượng.

    Bạn cùng phòng của Lăng Mông – Hoắc Long Quốc – đã cầm gậy selfie canh me sẵn trước cửa phòng thay đồ từ lâu. Khi cậu vừa xuất hiện trong màn hình, khung bình luận đã nổ tung những câu spam khen ngợi như “Moe quá”, “Đáng yêu ghê”, “Muốn đè ghê” từ đồng bào xem live stream.

    Vì đây là lần đầu tiên Lăng Mông live stream ngoại cảnh nên có hơi gượng gạo, cậu khoát khoát tay với màn hình:

    – Baba tới rồi.

    [Nhìn baba hôm nay trẻ quá nha.]

    [Baba mặc tạp dề max điểm.]

    [Huy hiệu quả xoài max điểm.]

    Đến phiên Đan Trúc lên sàn thì khung spam biến thành “Đẹp trai quá đi”, “Đẹp trai quá đi”, “Đẹp trai quá đi”, “Muốn bị đè ghê”, “Huy hiệu chanh max điểm”.

    – Mấy người có tiêu chuẩn kép quá không vậy? – Lăng Mông không phục, rõ ràng trang phục của hai người có khác nhau mấy đâu.

    [Tự hào là một cẩu tiêu chuẩn kép.]

    [Tiêu chuẩn kép chỗ nào? Rõ ràng hai cái huy hiệu đều cho max điểm nhá.]

    Đàn chị cười cười bưng khay đựng bánh ăn thử ra:

    – Cảm ơn hai em đã đến giúp.

    – Không… không có gì đâu ạ. – Lăng Mông bị đánh về nguyên hình trong vòng một nốt nhạc.

    [Mông Mông bất ngờ đỏ mặt, vô cùng khả nghi.]

    [Wow, chủ tiệm bánh là đại mỹ nữ đó nha.]

    [Mông Mông đừng vị nhìn thấy mỹ nữ mà không kiềm chế được nhá! Cậu là người có gia đình rồi nha!]

    – Còn… còn lâu mới không kiềm chế được. – Lăng Mông xù lông.

    – Mông Mông nhà tui không phải loại người như vậy. – Đan Trúc bênh cậu.

    [Kỹ năng bảo vệ con của Mang Thần full điểm.]

    [Mang Thần: Không ai được nói xấu Mông Mông nhà tui.]

    Lăng Mông và Đan Trúc mỗi người bưng một khay dùng thử đứng một góc ngoài cửa tiệm, bên trên khay có rất nhiều miếng bánh ngọt đã được cắt nhỏ, phía trên bánh có cắm một cây tăm.

    – Bánh trên khay của anh nhìn ngon quá nhỉ. – Lăng Mông nhìn chằm chằm vào khay bánh của Đan Trúc.

    – Nếm thử không? – Đan Trúc lấy một miếng đút vào miệng Lăng Mông.

    – Ưm, ngon ghê. – Cậu thuận tay cầm một miếng bên khay của mình đút cho Đan Trúc. – Anh cũng nếm thử cái của tui này.

    – Vị xoài.

    [Yo~~~~~~~~~~~~~~~~~]

    [Cách màn hình ngộ cũng nếm được vị ngọt của bánh gato đấy nhá!!]

    [Khỏi ăn thử luôn được không! Đút nguyên khay cho Mông Mông hết đi!]

    [Tặng một cái cat tree có thể mua một miếng bánh gato, ai muốn Mang Thần đút Mông Mông ăn thì điểm danh!]

    – Tặng cat tree không mua bánh được đâu, có điều chị chủ đã chuẩn bị ưu đãi cho các bạn xem live stream rồi, là… – Lăng Mông quên sạch chữ nghĩa đã học thuộc từ trước, cậu quay qua cầu cứu Đan Trúc. – Là cái gì nhỉ?

    – Là mười hộp bánh ngàn lớp cho mười bạn may mắn chia sẻ live stream này trên weibo, các bạn có thể đến nhận trực tiếp ở tiệm bánh hoặc giao hàng tận nơi, freeship toàn quốc.

    – Đúng đúng, có bánh xoài ngàn lớp, bánh đậu nành ngàn lớp, bánh Oreo ngàn lớp,…

    [Cho một hộp bánh chanh ngàn lớp!]

    – Không có chanh ngàn lớp, chua như vậy sao mà ăn?

    [Đứa nào dám nói chanh chưa? Ngộ live stream chửi vô mặt nó!]

    [Từ khi xem live stream của Mông Mông, bệnh tiểu đường của mị đã bước vào giai đoạn cuối.]

    [Tui đi mua insulin, bác sĩ nhìn cái mặt cười ngu của tui thì bảo tui sau này ít coi live stream giùm.]

    – Ngoài ra, còn có ưu đãi đặc biệt cho các bạn xem live stream ở Hồ Sóc. Ba bạn đầu tiên đến mua bánh ở cửa tiệm trong hôm nay sẽ được miễn phí một loại bánh không quá một trăm tệ, ngoài ra còn được đề xuất một yêu cầu không quá đáng. Địa chỉ của cửa tiệm là 66 Phố ăn vặt làng đại học, baba chờ mọi người nha! – Nhận được đãi ngộ tốt từ chị chủ, Lăng Mông kính nghiệp bán manh câu khách.

    [Áu áu áu tui bên Sâm Lam (1) nè tui đến đó liền! Mông Mông chờ tui!]

    [Đến hiện trường có thể yêu cầu bế công chúa chớ gì!]

    [Thiệt ghen tị với đồng bọn ở Hồ Sóc quá đi!]

    [Năm sau tui thi đại học, mong là qua được điểm chuẩn của mấy trường đại học ở Hồ Sóc T口T]

    Tin tức hai người hôm lễ hội văn hoá xuống núi lần nữa lại bị người qua đường lan truyền lên diễn đàn nội bộ. Nhiều người tiếc nuối vì hôm đó bỏ lỡ cơ hội nên đều muốn tận mắt nhìn thấy phong thái người thật. Thế là trước cửa tiệm bánh ngọt rất nhanh đã có một hàng dài những người chờ đợi.

    – Cảm ơn mọi người đến ủng hộ, mong mọi người lên lần lượt theo thứ tự. Hiện trường đang có live stream, bạn nào không muốn lên hình thì cảm phiền đứng đằng sau anh quay phim bên này, cảm ơn vì đã thông cảm.

    Bánh dùng thử trên tay Lăng Mông cứ vơi dần hết khay này đến khay khác, chị chủ liền nhân cơ hội đó đẩy xe đồ uống thử ra, mấy chục ly nước chanh loại đặc biệt cứ thế bị quét sạch.

    – Bạn nào thích sản phẩm của cửa tiệm thì hãy lên ứng dụng quét mã QR này nhé. – Lăng Mông giơ cái bảng in mã QR cực bự đứng giữa hàng người, nghiêm túc tuyên truyền cho tiệm bánh.

    – Mã QR này là wechat của cậu hả? – Một chị gái trêu cậu.

    – Tất…tất nhiên là không phải, là page của tiệm bánh đó.

    – Vậy bấm theo dõi tiệm bánh có thể thêm số wechat của cậu không?

    Lăng Mông đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào, Đan Trúc lập tức kéo cậu ra sau lưng anh:

    – Xin lỗi, chúng tôi không cung cấp loại phục vụ này. Quý khách theo dõi tiệm bánh sẽ được giảm 10% tổng hoá đơn.

    Đồng bào xem live stream đồng loạt kháng nghị mãnh liệt.

    [Nà ní? Bấm theo dõi page mà đã đòi số wechat á? Tặng cat house mà Mông Mông nhà chúng ta còn chưa cho số wechat đây này!]

    [Tui chỉ cần thấy Mông Mông ngoài đời thật thôi là đã mừng muốn xỉu rồi nè!]

    [Mông Mông giơ bảng mã lên cao một chút, mị cũng muốn quét!]

    Đồng chí coi live stream chạy đến hiện trường đầu tiên thành công báo cáo số phòng live stream của Lăng Mông nên nhận được một phần bánh miễn phí. Lăng Mông bỗng cảm thấy may mắn vì đó là nam sinh, nói chuyện với người ta cậu sẽ không thấy khẩn trương.

    – Chúc mừng bạn coi live stream đầu tiên nhận được phiếu ưu đãi 100 tệ, cậu có gì muốn nói với các bạn đang coi live stream khác không? Nói đại cái gì cũng được.

    – Rất lâu về trước tui là antifan của Chanh baba. Lúc tui mới ở cấp Tinh Huy* đã bị Chanh baba dặn dò trước lúc con đi, tui còn chụp màn hình giữ lại đến tận giờ.

    *Tinh Huy: ánh sao

    – Quào, vậy cậu đúng là antifan uy tín lâu năm đó. – Cấp Tinh Huy đã là chuyện của hơn nửa năm về trước rồi.

    – Chanh baba cố lên, sau này tui sẽ tiếp tục nỗ lực anti ông!

    – …Ờ cảm ơn cậu nhiều nha!

    [Nói chuyện chính đi nói chuyện chính đi! Ra yêu cầu đi ra yêu cầu đi!]

    [Ôm công chúa! Đút bánh cho nhau!]

    [Muốn nhìn Mang Thần với Mông Mông uống nước chanh giao bôi!]

    – Cậu có yêu cầu gì không? – Lăng Mông không quên bổ sung một câu. – Không được quá đáng.

    – Tui muốn thêm bạn tốt cới Chanh baba, có gì rảnh rỗi cùng tổ đội chơi game!

    Lăng Mông thở phào:

    – Cái này quá đơn giản, cậu ghi lại ID đi, về nhà tui thêm.

    [Ê ê thẳng nam đừng có đến làm lãng phí cơ hội nha!]

    [Cái này không tính, next!]

    [Đồng chí tiếp theo có tâm tí được không?!]

    Đồng chí tiếp theo vô cùng thẳng thắn:

    – Tui đến xếp hàng giúp bạn gái, em ấy là fan của Chanh baba, muốn một tấm hình có chữ kí của Chanh baba.

    [Giả dối! Tất cả đều là giả dối!]

    [Chơi Tinh Hà thì đào đâu ra bạn gái chứ hơ hơ hơ.]

    [Ngộ cho vị huynh đài này 100 điểm lấy cớ, trong đó 99 điểm là cho bạn gái ảo tưởng của huynh đài.]

    [Còn một slot, làm ơn cho cái yêu cầu có tâm tí được không, đồng bào coi live stream bên này làm ăn chả ra sao cả!]

    Cuối cùng cũng có một đồng chí biết lắng nghe ý dân:

    – Âyy…Tui nên yêu cầu cái gì bây giờ? Mọi người nói đi, tui nghe mọi người.

    [Đút bánh gato đút bánh gato!]

    [Rượu giao bôi rượu giao bôi!]

    Cuối cùng rượu giao bôi thắng sát sao, Lăng Mông vừa định nói hết nước chanh dùng thử rồi thì chị chủ bưng từ trong tiệm ra hai ly nước chanh loại đặc biệt cỡ bự.

    – Vất vả nãy giờ chắc khát nước rồi hả? Mấy đứa uống đi này.

    [Cái này có tâm hết sức nè!]

    [Chị chủ xinh đẹp ơi ngộ dám chắc tiệm của chị sẽ siêu siêu nổi tiếng luôn đó!]

    [Đợi bữa nào tui sẽ đến đó làm thẻ thành viên!]

    Vì thẻ thành viên, Lăng Mông liều mạng. Hai người đứng cách nhau rất gần, lúc uống có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Uống được một nửa, Lăng Mông liếc nhìn lên, vừa hay đối diện với Đan Trúc vẫn cứ nhìn cậu chăm chú nãy giờ. Lăng Mông lập tức rũ mắt xuống, tập trung nhìn chằm chằm ống hút.

    [Mông Mông thẹn thùng kìa!]

    [Ánh mắt của Mông Mông thiệt là đẹp!]

    [Cầu ảnh chụp màn hình lúc bốn mắt nhìn nhau!]

    [Trong mắt Mang Thần chỉ có Mông Mông, trong mắt Mông Mông chỉ có ống hút!]

    Lăng Mông nhanh chóng giải quyết hết ly cỡ bự, gấp gáp né ra giống như được giải thoát:

    – Thế đã được chưa?”

    – Cũng đâu cần uống hết trong một lần. – Đan Trúc đau lòng thay cậu. – Uống no quá thì làm sao?

    – Ớ? Sao anh không nói sớm! Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cái này uống ngon thiệt.

    – Ngon thì thêm một ly nữa nhá? – Chị chủ nghe thấy.

    – Không không. – Lăng Mông xua tay kịch liệt. – Tạm thời đầu hàng.

    Tiệm bánh buôn bán rất tốt, không chỉ bán hết sạch bánh ở cửa tiệm mà còn nhận được rất nhiều đơn đặt trước.

    Chị chủ đưa voucher cho Lăng Mông như đã giao hẹn trước:

    – Đây là thù lao như đã hứa, chờ thêm chút nữa sẽ có một món quà đặc biệt.

    – Còn có quà nữa ạ? Là gì thế?

    – Happy birthday to you, happy birthday to you…

    Đan Trúc nâng một cái bánh sinh nhật cỡ siêu bự đi ra từ tiệm bánh. Đằng sau anh là đầu bếp làm bánh và tất cả các nhân viên của cửa tiệm. Người phụ trách ca hát không phải Đan Trúc mà là bạn cùng phòng cầm gậy selffie quay live stream từ nãy đến giờ.

    [AAAA hôm nay là sinh nhật Mông Mông hả??]

    [Sinh nhật của Mông Mông cũng xịn thiệt đó!]

    [Chúc Mông Mông sinh nhật vui vẻ!!]

    [Là ai đang hát đó?]

    [Xoa dịu nỗi cô đơn?] (2)

    Lăng Mông vô cùng ngạc nhiên:

    – Sao anh biết sinh nhật em?

    Hoắc Long Quốc giơ tay:

    – Ổng hỏi tao đáp!

    – Ban đầu anh định dẫn em đi chơi, cơ mà vừa hay có chuyện của đàn chị nên anh mới thương lượng với chị ấy muốn tổ chức sinh nhật cho em ngay tại đây luôn.

    – Wow~ – Lăng Mông cảm động. – Cảm ơn đàn chị, cảm ơn Mang Thần, cảm ơn đồng chí vong hồn sau lưng và tất cả mọi người trong tiệm.

    [Thì ra hiệu ứng âm thanh vừa rồi là của đồng chí vong hồn sau lưng sao?]

    [Đại ca vong hồn sau lưng! Em nhớ dáng múa của anh quá!]

    Hoắc Long Quốc lập tức quay di động về phía mình, giật giật cổ bắt chước tư thế múa Ấn Độ.

    [Đại ca vong hồn sau lưng vẫn sống động như ngày nào!]

    [Sau này nhớ thường xuyên đến live stream nha!]

    [Thông báo toàn hệ thống] Người dùng Gu□□a đã tặng cat house cho streamer Lemon, đồng thời có lời khen: “Sinh nhật vui vẻ.”

    [Thông báo toàn hệ thống] Người dùng Pineapple đã tặng cat house cho streamer Lemon, đồng thời có lời khen: “Chanh baba sinh nhật vui vẻ nha~ Mọi người nhìn nè tui là trái dứa của mọi người nè~~~~”

    [Thông báo toàn hệ thống] Người dùng Bé Teddy Thu Thu đã tặng cat house cho streamer Lemon, đồng thời có lời khen: “Sinh nhật vui vẻ, muốn vẽ avatar cho cậu cả đời.”

    [Thông báo toàn hệ thống] Người dùng Yêu Đời Yêu Chanh đã tặng cat house cho streamer Lemon, đồng thời có lời khen: “Yêu con – fan mẹ não tàn vĩnh viễn của con.”

    ……

    Lăng Mông được biển cat house làm cảm động muốn chết.

    – Cảm ơn mọi người, đây là lần đầu tiên có nhiều người tặng quà sinh nhật cho tui như vậy.

    [Đừng khóc! Mông Mông đừng khóc!]

    – Ai khóc? – Lăng Mông cười mắng. – Tui xúc động có chút xíu à ô kế?

    Bánh sinh nhật là đàn chị đại diện cho cả cửa tiệm tặng cậu, bạn cùng phòng tặng cậu một cái tai nghe mới. Còn về phần Đan Trúc, không biết anh đã chạy ra phía sau từ lúc nào, lúc ra thì ôm theo một quả chanh bằng bông cao gần bằng một người.

    Lăng Mông kinh ngạc đến ngây người:

    – Anh mua cái này ở đâu mà to thế?

    – Anh đặt làm, trên này còn có biểu cảm siêu dữ của em này.

    “Chanh: > 皿 <” Lăng Mông nhìn kỹ, đúng là thế thật. – Nhưng to thế này tui biết để chỗ nào? – Anh thương lượng với đàn chị rồi, tạm thời để trong tiệm, sau này chuyển về nhà anh. [Lỗ tai nhạy bén của tui có phải đã nghe được cái từ mấu chốt gì đó không?] [Thông qua máy trợ thính tám trăm ngàn watt, hình như tui đã mơ hồ nghe được cái gì đó?] [Nhà… anh?] [Màn show ân ái mà như không show ân ái này rất tốt, tui cho max điểm!] Đan Trúc đưa chanh bông cho Lăng Mông: – Sau khi quen biết em, mỗi một ngày của anh đều trôi qua rất vui vẻ. Hy vọng về sau em cũng có thể vui vẻ mỗi ngày. Lăng Mông cười ngây ngô ôm lấy chanh bông, cái con này cũng cao gần bằng cậu rồi: – Cảm ơn. – Đây là món quà thứ hai anh đưa cho em. – Thứ hai? Vậy cái thứ nhất đâu? – Không phải đã ở trên người em rồi sao? [Đã ở trên người?] [Xem live stream cả ngày mà có thấy dấu hôn trên người Mông Mông đâu.] [Nói không chừng là ở chỗ chúng ta không thấy được.] Lăng Mông cúi đầu nhìn: – Anh nói cái này sao? Cậu nhận được sự khẳng định của Đan Trúc khi chỉ vào huy hiệu xoài trước ngực mình. – Huy hiệu 5 đồng cũng tính là quà sinh nhật á? – Lăng Mông cười anh. [Shock! Hot streamer thu nhập trăm vạn một tháng mà lại tặng bạn trai món quà giá 5 đồng!] – Đây chính là hàng không bán, vô giá. – Đan Trúc nói, mặt không có vẻ gì là ngại ngùng. Nến được đốt lên, mọi người hô hào muốn Lăng Mông cầu nguyện. Cậu suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: – Cảm ơn mọi người hôm nay đã tổ chức sinh nhật cho tui. Cảm ơn tất cả đồng bào xem live stream, dù tui bán bánh hay chơi game, mổ ruột thừa, đào quặng hay là tám nhảm thì vẫn đến xem live stream của tui… [Cậu biết thì tốt! Nhìn coi lúc live stream cậu toàn làm ba cái gì đâu không á!] [Nói mới thấy cậu đúng là một streamer đa dạng thể loại nào cũng có!] – Mong rằng sau này có thể có càng nhiều thể loại live stream gửi đến mọi người. Còn nữa, nguyện vọng của tui chính là… – …Vĩnh viễn làm baba cưng chiều các con. – Lăng Mông bắn tim trước ống kính điện thoại. [Ha ha ha baba ngốc, cậu có biết là nguyện vọng nói ra thì sẽ không – hiệu – nghiệm không hả!!!] [Được rồi, cho cậu một ngày được toại nguyện đó Chanh baba!] [Tối nay không ai được gọi Mông Mông! Đều gọi Chanh baba cho chế!] – Còn muốn cảm ơn một người, nếu như không nhờ người đó tui sẽ không đi vào con đường streamer như ngày hôm này, cũng sẽ không nhận được nhiều sự yêu mến và quan tâm như thế. Còn muốn cảm ơn người đó vì đã tìm nhiều người đến sinh nhật tui như vậy, ờm…. [Rất tốt, thế người ấy là ai hả? cuoi] [Tụi này thực sự là đoán mãi cũng không đoán ra là ai đó cuoi] [Ngại ngùng thế này với cái lúc tự xưng baba đúng là hai người hoàn toàn khác nhau mà cuoi] Lăng Mông mặc kệ tất cả: – Không phải mọi người muốn live stream nụ hôn nồng cháy sao? Tới luôn, coi như ưu đãi sinh nhật đi! Đan Trúc ngạc nhiên nhướn mày ý bảo “em muốn tới luôn thiệt hả”? Tiếng sói tru vang lên tứ phía trong phòng live stream. [Nụ hôn!!!! Nồng cháy!!!!!!!] [Chanh baba chuẩn men, tui phục!!!] [Á á á đợi mị đổi di động qua ipad đã! Mị muốn nhìn cho rõ!!!] [Thời khắc này ngộ cười dâm đãng như cầm thú.] – Nhìn cho kỹ nha! – Lăng Mông một tay kéo cổ áo Đan Trúc, tay còn lại ôm chanh bông bự thù lù che sát ống kính, khán giả ngoại trừ nhìn thấy cái mặt > 皿 < ra thì chả thấy gì nữa hết.

    [Đùa bố à??]

    [Tại sao lại tin cậu cơ chứ, cái đồ Chanh tâm cơ!!!]

    [Làm người ai làm thế!!!]

    [Trả lại cat tree tui đã tặng đây!]

    [Report cái tên streamer bất lương dám giỡn mặt khán giả ngay cho chế!]

    [Đại ca vong hồn sau lưng làm ơn vòng ra sau quay gấp!]

    [Mang Thần nghĩ gì mà lại tặng chanh bông lớn thế không biết!!]

    Lăng Mông lấy chanh bông ra, liếm liếm khoé miệng, cái mặt làm như thể đã đạt được âm mưu.

    – Được rồi, giai đoạn cầu nguyện kết thúc, chuyển sang giai đoạn ăn bánh.

    [Không coi, không ăn.]

    [Đi đây, bye.]

    [Đắng lòng, bỏ theo dõi.]

    [Thành antifan, chào.]

    – Đừng đi, bánh sinh nhật này nhìn ngon lắm nè!

    – Đúng rồi. – Chị chủ nãy giờ không nói gì bỗng giơ di động lên. – Lúc nãy chị đứng đằng sau hai đứa chụp cảnh behind the scenes, hình như vô tình chụp được cái gì đó.

    – …Chị!!!!

    [Chị chủ xinh đẹp em yêu chị!!!]

    [Đóng thành ảnh chụp cỡ lớn treo trong tiệm được không chị!!!]

    [Em muốn làm thẻ thành viên của tiệm! Tốn bao nhiêu tiền chị cứ nói!!!]

    [Không nói nhiều, đưa link website bán hàng qua mạng ra đây! Khán giả tỉnh khác cũng muốn phát sáng phát nhiệt!!!]*

    *ý là cũng muốn làm bóng đèn =))

    Lăng Mông mặt ngơ ngác nhìn Đan Trúc, Đan Trúc đưa hai tay ra, mặt kiểu “anh cũng không biết à nha, cũng chả phải anh tự dưng ôm chặt em rồi hôn”.

    Lăng – lại bất cẩn ra tuyệt chiêu “xả thân vì nghĩa” – Mông rất muốn tự đào cái hố chui vào. Biết vậy đã không hôn thật, cứ thế trốn đằng sau chanh bông cỡ siêu bự cười trộm là được rồi không phải sao?

    Thuộc truyện: Nam sinh mấy anh chơi game thật lợi hại