Nghịch Tập – Chương 41-45

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    41 – Đại Bảo Nhị Bảo

    Mới sáng sớm, Ngô Sở Úy mặc quần cộc hoa của mẹ may cùng một cái áo ba lỗ của ba lúc còn sống nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ. Mỗi lần thấy Ngô Sở Úy mặc như thế, Khương Tiểu Soái đều thấy tức cười, đặc biệt yêu thích.

    “Này, lát nữa chắc có người đến khám bệnh, cậu mau thay quần áo đi.”

    “Không cần gấp.” Ngô Sở Úy lôi thôi đã quen, “Tôi đi tắm bây giờ.”

    Khương Tiểu Soái hứng thú nhìn Ngô Sở Úy: “Tôi phát hiện cậu đặc biệt thích mặc bộ đồ ngủ này.”

    Ngô Sở Úy không để tâm ngoáy mũi: “Chất vải hồi xưa tốt, đều là vải bông chất lượng, mặc nó ngủ rất thoải mái.”
    Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng thắng xe, Ngô Sở Úy bâng quơ nhìn ra ngoài một cái, ngón tay lập tức cứng trong lỗ mũi… xe của Trì Sính!!

    “Mợ mợ mợ…” Ngô Sở Úy hoảng lên, “Sao đến nhanh như thế?” Y còn đang lôi thôi thế này mà!

    Trì Sính thong thả mở cửa xe, ôm Túi Dấm Nhỏ xuống.

    “Tôi vào nhà vệ sinh trốn một lát, anh ta có vào thì nói tôi không ở đây.” Ngô Sở Úy lướt vào nhà vệ sinh, khóa chặt bên trong.

    Trì Sính bước vào, Khương Tiểu Soái làm bộ không biết hắn ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười thân thiện: “Chỗ nào khó chịu vậy?”

    Trì Sính không vòng vo: “Ngô Sở Úy đâu?”

    “À, cậu ấy vừa ra ngoài rồi, anh tìm cậu ấy có việc gì?”

    Trì Sính nhạy bén phát giác được động tĩnh trong nhà vệ sinh, không nói hai lời, bước thẳng đến nhà vệ sinh. Đẩy cửa lần một không ra, đẩy lần hai, khung cửa bị gãy.
    Khương Tiểu Soái nuốt nước miếng, mẹ ơi, anh bạn này cũng quá… soái rồi.

    Ngô Sở Úy đang dán lên cửa nghe động tĩnh, chấn động kịch liệt bất ngờ diễn ra, nửa người của y đều tê, tiếp theo là một tiếng rắc, gương mặt Trì Sính xuất hiện trong tầm nhìn.

    Áo ba lỗ đã cũ đến ngả vàng, trên ngực còn có mấy cái lỗ, quần bông in hình hoa bắt mắt, đường chỉ may hiện rõ bên rìa, ngay cả túi cũng không ra sao…

    Trì Sính nhìn rõ toàn bộ cách ăn mặc của Ngô Sở Úy tại nhà.

    Hai giây sau, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng gào của Ngô Sở Úy: “Có ai hành động như anh không hả? Mợ nó đây là nhà vệ sinh, không phải phòng khách, muốn xông vào là xông vào sao? Lỡ có người đang ị ở trong thì sao? Lỡ người ở trong không phải là tôi, mà là phụ nữ thì sao?…”

    Ngô Sở Úy mắng một tràng như nổ pháo, cuối cùng phát hiện Trì Sính căn bản không nghe, mắt nhìn thẳng tắp vào cái quần bông in hoa của mình, tràn đầy hứng thú ác liệt.

    Hình tượng, chú ý hình tượng… Ngô Sở Úy đột nhiên tỉnh lại, tay xoa giữa trán, khi ngẩng đầu lên lại trưng ra gương mặt thong dong lãnh đạm: “Mời anh ra ngoài, tôi muốn tắm.”

    Trì Sính: “Mau lên, tôi đợi ở ngoài.”

    Mười phút sau, Ngô Sở Úy ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi đối diện Trì Sính, thản nhiên đốt một điếu thuốc, thờ ơ hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

    Tay Trì Sính nhẹ vuốt ve thân rắn của Túi Dấm Nhỏ, lạnh nhạt nói: “Nhị Bảo nhà tôi không thoải mái lắm, muốn nhờ cậu chữa…”

    “Nhị Bảo?” Ngô Sở Úy cười pha trò, mẹ bà tên gì nóng thế: “Vậy Đại Bảo là ai?”

    Trì Sính đáp: “Không phải là cậu sao?”

    Má… Ngô Sở Úy dại ra, sao tôi lại quên chuyện này chứ? Thu lại vẻ mặt lúng túng, y thong dong nhìn Trì Sính.

    “Nó không thoải mái anh tìm tôi làm gì? Đây là phòng khám, không phải phòng bệnh thú y, huống hồ tôi cũng không phải bác sĩ.”

    Trì Sính cười khó hiểu: “Em trai ruột của cậu bệnh rồi, cậu không thể thấy chết không cứu chứ?”

    Sao lại kéo đến em trai của tôi?

    Trì Sính nhìn ra nghi hoặc của Ngô Sở Úy, kiên nhẫn giải thích cho y: “Cậu là Đại Bảo, nó là Nhị Bảo, không phải là em cậu thì em ai?”

    Ngô Sở Úy: “…”
    Trì Sính lại nói: “Hơn nữa cậu thiếu tôi nhiều thứ như thế, hôm nay cũng nên trả rồi chứ?”

    “Tôi thiếu anh cái gì?” Ngô Sở Úy nhíu mày chất vấn.

    Trì Sính không nhanh không chậm liệt kê: “Đậu khô, kẹo sữa, đậu hạt, chân gà ngâm chua, mơ khô, Red bull, Vượng Tử…” (Vượng Tử: Tên nhãn hiệu đồ ăn vặt của TQ)

    Mụ nội anh!! Ngô Sở Úy điên cuồng gào thét trong lòng, đó là gia đây ban cho anh, sao thành ra thiếu nợ anh chứ?

    Đương nhiên, ngoài mặt vẫn rất thản nhiên, đưa tay biểu hiện rõ ràng: “Hết rồi.”

    “Đi mua.” Trì Sính nói rất đương nhiên.

    Ngô Sở Úy cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng đáp: “Hết tiền.”

    Trì Sính lấy ra mấy tờ tiền đỏ chót trong túi đưa cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy rất tự nhiên nhận tiền của Trì Sính, nhét vào túi, đáp cho hai chữ.

    “Không đi.”

    42 – Bị lừa là anh!

    Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, nhìn tận năm phút.

    Nói Ngô Sở Úy không chột dạ là giả, ai bị người ta nhìn chằm chằm như thế, đều sẽ cảm thấy ớn lạnh, huống hồ ánh mắt Trì Sính hệt như máy xay thịt, chỉ cần chút lơ là sẽ xay nát ý chí của người khác.

    Sau khoảng trầm mặc rất lâu, Trì Sính cuối cùng mở miệng.

    “Mấy hôm nay, sao cậu không đến đánh bóng?”

    Ngô Sở Úy đỡ trán, hóa ra cảm xúc ấp ủ nửa ngày, chính là muốn hỏi câu này.

    Thật ra mấy lời lộn xộn của Trì Sính vừa rồi, chính là để lót đường cho câu nói khó mở miệng này, hắn chân chính quan tâm chỉ là cái chuyện nhỏ như thế thôi, tại sao cậu không còn đến tìm tôi nữa?

    Ngô Sở Úy trả lời rất tùy ý: “Không tại sao hết, chỉ là không muốn đánh nữa.”

    Sắc mặt Trì Sính thay đổi, hắn đặt Túi Dấm Nhỏ xuống, dịch người đến cạnh Ngô Sở Úy, nhìn y chăm chú. “Vậy trước kia tại sao cậu muốn đánh?”

    Ngô Sở Úy cảm thấy được mây đen phủ kín đầu, làm y muốn nghẹt thở.

    Thật lâu không có được câu trả lời, Trì Sính đột nhiên vỗ mạnh lên đầu Ngô Sở Úy, ấn cả người y lên sô pha. Cái đầu kim cương của Ngô Sở Úy cứng như thế, vậy mà va chạm kịch liệt với lòng bàn tay Trì Sính lại có chút ăn không tiêu.

    Trì Sính cúi nhìn Ngô Sở Úy, ngữ khí trở nên nặng nề.

    “Nói!”
    Ngô Sở Úy cắn chặt răng, bướng bỉnh không nói tiếng nào, làm cho người nào đó gấp lên.

    Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, canh lúc thích hợp hòa hoãn bầu không khí căng thẳng.

    “Anh cách cậu ấy xa một chút, cậu ấy bị cảm, đừng để bị lây.”

    “Bị cảm?” Trì Sính hỏi.

    Con mắt vừa rồi còn trong vắt của Ngô Sở Úy thoáng cái mờ đi, vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt, vẫn nhìn Trì Sính như vừa rồi, hóa thành hình tượng kiên trì dù tinh thần uể oải vẫn phải làm tàng.

    “Đừng nghe anh ta nói bậy, tôi rất khỏe!”

    “Tôi nói bậy?” Khương Tiểu Soái tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Gió lạnh trời mưa còn chạy ra ngoài, trở về đổ đầy mồ hôi còn trúng gió dầm mưa, không bị cảm sao? Chỉ vì bắt mấy con cóc nhái, trời lạnh như vậy còn nhảy vào sông suối, sốt đến bốn mươi mốt độ…”

    Ngô Sở Úy rất ăn ý bẻ lại: “Khương Tiểu Soái, anh bớt lắm mồm đi!”

    Khương Tiểu Soái tiếp tục lải nhải: “Nghiện cái trò không tự trọng này hả! Bản thân mặc quần bông lủng lỗ, đồ tốt thì toàn nhét vào túi của người ta. Đợi khi bị cảm bị sốt, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra, sợ lây cho người khác…” Quay đầu sang hỏi Trì Sính: “Anh bạn uy mãnh này, anh nói đi, người này nếu đông chết trong sông suối nào đó, giới 2B (ngu xuẩn) sẽ bị tổn thất to lớn đúng không?”

    Trong đầu Trì Sính hiện lên bóng dáng Ngô Sở Úy một mình chạy nhảy trên sân bóng rổ vào buổi tối trời mưa đó.

    “Anh Ngô!”

    Giọng nói trong veo của tiểu sư đệ truyền vào từ cửa.

    Đến thật đúng lúc! Ngô Sở Úy thuận thế đẩy Trì Sính ra, chỉnh lại quần áo, nhìn tiểu sư đệ.

    “Sao vậy?”
    Trên mặt tiểu sư đệ lộ rõ mấy phần nôn nóng: “Rắn của chúng ta lại chết mười mấy con.”

    Lần này Ngô Sở Úy rốt cuộc cũng có phản ứng, nhanh chóng đứng lên, vội vã thay giày, vừa đi ra ngoài vừa hỏi tiểu sư đệ: “Chuyện ra sao? Sao lại chết nữa?”

    Trì Sính cũng theo qua.

    Đến căn nhà hai gian đó, nhìn thấy mấy con rắn con lờ đờ sắp chết đó, Trì Sính hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu cũng nuôi rắn?”

    Ngô Sở Úy nôn nóng cắn chặt răng, căn bản không định trả lời.

    Trì Sính cầm một con rắn lên, nhìn sơ vài cái rồi ném lại.

    “Khỏi phí công đi, mấy con rắn của cậu đều không sống được.”

    Ngô Sở Úy giống như mới biết tin này, thoáng cái gấp đỏ mắt.

    “Tại sao? Lúc đó sư phụ của tôi bán chúng cho tôi, nói đàn rắn này là rắn hoang, bảo tôi cho ăn đồ hoang dã trước. Gần đây tôi luôn cho ăn con mồi hoang, tổng cộng chỉ mới cho ăn thức ăn nuôi hai lần.”

    “Không liên quan đến thức ăn.” Trì Sính lạnh nhạt nói: “Giống rắn này không tốt, cậu bị người ta lừa rồi.”

    “Nói nhảm!” Ngô Sở Úy hùng hồn: “Tôi học nghề ở đó hai tháng, đã thân quen với họ, sao họ có thể lừa người quen chứ? Chắc chắn là ăn phải đồ không tốt.”

    Nói rồi bảo tiểu sư đệ băm cóc và chuột trong thùng bên cạnh, lát nữa cho rắn ăn.

    Trì Sính không phí lời với Ngô Sở Úy nữa, ôm thùng mồi lên, đi thẳng ra ngoài, Nhị Bảo nhà hắn thèm ăn đã nhiều ngày rồi, cũng nên cải thiện thôi.

    Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh muốn làm gì?”

    Trì Sính đáp lại rất đương nhiên: “Dù sao rắn của cậu cũng không sống được, đừng lãng phí lương thực.”

    Ngô Sở Úy đuổi theo đến tận cửa.

    Trì Sính đứng lại cạnh cửa xe, bất thình lình hỏi.

    “Cậu học kỹ thuật ở trại nuôi rắn nào?”

    Ngô Sở Úy trịnh trọng đáp: “Trại nuôi rắn họ Vương! Không tin thì anh đi nghe ngóng đi, nhà họ có tiếng tốt, không thể làm chuyện đó.”

    Trì Sính không nói gì, trực tiếp lái xe bỏ đi.

    43 – Phần đại lễ đầu tiên

    Chiều hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh tìm đến.

    “Có Ngô Sở Úy ở đây không?”

    Ngô Sở Úy đứng lên ra cửa.

    “Đây là mấy kiện hàng gửi cho anh, mời ký nhận.”

    Ngô Sở Úy bán tín bán nghi cầm đơn gửi xem một chút, quả nhiên thấy ghi tên mình, ngay cả địa chỉ cũng chính xác. Y cúi đầu nhìn lần nữa, ít nhất cũng có năm sáu rương lớn, mỗi cái đều có thể chứa y vào luôn. Kỳ lạ, y cũng không lên mạng mua hàng, cũng không có ai thông báo trước sẽ gửi hàng qua cho y!

    Sau khi kiểm tra xong, Khương Tiểu Soái mới qua giúp đỡ dỡ hàng.
    Kiện hàng đầu tiên được mở, Ngô Sở Úy thoáng cái ngẩn người.

    Một thùng đầy quần lót, màu nào cũng có, kiểu dáng nào cũng có, giống như từ chợ bán sỉ gửi qua, ít nhất cũng hơn trăm cái. Hơn nữa Khương Tiểu Soái nhìn bao bì, cùng một dạng hàng hiệu, một cái giá cũng cao hơn nguyên bộ trên người Ngô Sở Úy.

    Kiện hàng thứ hai là quần áo và giày, trang phục một năm bốn mùa đều chuẩn bị đầy đủ. Trong kiện thứ ba là vật dụng trên giường, chăn, thảm, ra giường, gối đầu đều đầy đủ. Trong kiện thứ tư là các loại đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu, rất nhiều thứ đều là đồ ăn nhập khẩu, Ngô Sở Úy chưa từng nếm qua…

    Kiểm duyệt hoàn tất, Ngô Sở Úy nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết đồ là do ai gửi đến.

    Khương Tiểu Soái nhíu mày nhìn Ngô Sở Úy, đột nhiên rất muốn chế nhạo y.

    “Tôi nói này, bạn gái cũ của cậu đó chắc chưa từng quan tâm cậu như thế này bao giờ đúng không?”

    Ngô Sở Úy thực sự khó thể mở miệng, Nhạc Duyệt chỉ từng tặng cho y một chiếc áo, còn là do anh của cô mặt không vừa, lười đem đi đổi mới cho y. Mà món quà đầu tiên y chính thức nhận được từ khi sinh ra đến giờ lại là do tình địch tặng cho…

    Trong lòng có một tư vị khó nói rõ.

    Khương Tiểu Soái tiếp tục trêu chọc Ngô Sở Úy.

    “Nếu không thì cậu ở chung với uy mãnh tiên sinh này luôn đi?! Cậu nghĩ xem, anh ta đối với cậu cũng không tồi, bạn gái cũ của cậu xấu xa như thế, hai người liên hợp lại báo thù cô ta đi, đừng tổn thương người thật lòng đối xử với cậu.”

    Ngô Sở Úy tức giận: “Bớt đùa giỡn tôi đi! Anh ta chỉ gửi mấy kiện đồ thế này thì có thể đại biểu anh ta thật lòng sao? Anh cũng đâu phải không biết ba anh ta có thân phận gì, bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn tặng quà cho ba anh ta? Có lẽ những thứ này đều là đồ nát moi ra từ xó xỉnh ngóc ngách nào đó của nhà anh ta thôi.”

    Khương Tiểu Soái cười lộ răng: “Người tặng quà cho người ta thấy quần bông kép của cậu rồi sao? Còn có sẵn một rương quần lót có kích cỡ phù hợp với cậu nữa à…”

    “Ai nói vừa với tôi? Tôi không mặc cỡ này.” Ngô Sở Úy vẫn cứng miệng.

    Khương Tiểu Soái hôm nay muốn đối đầu Ngô Sở Úy, nhất quyết nói kích thước này chính là dạng Ngô Sở Úy thường mặc, Ngô Sở Úy sống chết không thừa nhận, Khương Tiểu Soái liền bảo y đi thử, thế là Ngô Sở Úy vào nhà vệ sinh.

    Cởi sạch sành sanh, mặc quần lót mới vào, vừa khin khít, không thể nào phù hợp hơn, còn thoải mái hơn nữa!

    Nhưng mặt vui không nổi, cứ nói là cỡ nhỏ hơn, mặc hơi chật.

    “Vậy cậu cho tôi đi, tôi mặc số này.” Khương Tiểu Soái ra vẻ muốn vác đi.

    Ngô Sở Úy ấn lại: “Cho anh một cái thì được, nhưng lấy hết thì không thể.”

    Khương Tiểu Soái nhịn cười: “Cậu lại không mặc được, giữ nó lại làm gì?”

    Ngô Sở Úy cứng mặt: “Tôi mặc không vừa cũng có thể bán, quần lót đắt thế này, anh mặc hết không thấy phí sao?” Nói xong kéo rương về: “Tôi đi mở một trang web, treo mấy thứ này lên bán hết.”

    “Không cần phí sức!” Khương Tiểu Soái cố ý nói: “Chỗ tôi có sẵn một trang web, tôi bán giúp cậu cho.”

    Ngô Sở Úy chưa từng cảm thấy Khương Tiểu Soái lại thiếu đánh như thế.

    “Dùng không được, tôi tự biết bán!”

    Nói xong ôm rương về phòng ngủ.

    Buổi tối trước khi ngủ, Ngô Sở Úy mở rương ra, lấy chăn Trì Sính tặng ra đắp, mềm mại thoải mái, còn có hương thơm, đắp lên rất dễ chịu. Híp mắt đang dự định hưởng thụ một phen, cửa đột nhiên mở ra, Khương Tiểu Soái không biết từ xó nào chui ra.

    “Khụ khụ… tôi nhớ ai đó nói muốn bán những thứ này đi mà? Sao lại đắp lên người mình rồi?” Nói xong kéo chăn trên người Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy không đổi sắc mặt: “Quần lót đó vì mặc không vừa mới bán! Chăn này đắp rất sướng, tại sao phải bán? Lại nói, quần lót nhiều như thế, bán vài cái cũng chả đau lòng. Cái chăn này tổng cộng chỉ có một cái, bán rồi thì không còn nữa, sau này tôi đắp cái gì?”

    “Hê!” Khương Tiểu Soái nhe răng: “Trước kia cậu nằm không hả? Cái chăn này đâu phải chăn của cậu? Sao? Vừa có đồ tốt liền không đặt cái thứ cũ của mình vào mắt nữa?”

    Ngô Sở Úy mài răng: “Anh muốn gây sự phải không?”

    Khương Tiểu Soái cười ha ha.

    Ngô Sở Úy vung chăn trùm lên Khương Tiểu Soái, sau một trận đấm đá kịch liệt, hai người cười lăn lộn trên giường.

    44 – Mượn dao giết người

    Ngô Sở Úy nhìn trên tờ giấy chuyển phát có số điện thoại người gửi, cũng không biết có phải của Trì Sính không, chỉ thử ấn gọi.

    “A lô?” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.

    Ngô Sở Úy có chút nôn nóng: “Thật là anh sao?”

    Bên kia ừ một tiếng.

    “Có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

    Trì Sính: “Bao nhiêu?”

    “Hai trăm ngàn… nếu anh không có nhiều vậy, thì cho mượn ít cũng được, tôi sẽ mau trả lại cho anh.”

    Trì Sính: “Số tài khoản?”

    Ngô Sở Úy thầm kinh ngạc, tuy y đã đoán được Trì Sính sẽ cho mượn, nhưng không ngờ lại nhanh gọn như thế. Một khi liên quan đến chuyện tiền bạc, thật sự không phải chỉ một tiếng anh em là xong chuyện, còn cần phải có tín nhiệm và tình cảm thực tại.

    “Mượn tiền dùng làm gì?”

    “Tôi muốn mua một đợt rắn giống nữa, hai hôm trước tôi có đến trại nuôi rắn hỏi rồi, ông chủ nói rắn không có vấn đề, là do thời tiết biến đổi. Họ mới mua về một đợt rắn mới, là giống ưu, do người nuôi dưỡng, nuôi chúng sẽ không có nguy hiểm và khó khăn gì.”

    Bên kia trực tiếp cúp máy.

    Không bao lâu, tin nhắn đến, tiền đã vào tài khoản.

    Khương Tiểu Soái hỏi: “Anh ta không cản cậu?”

    Ngô Sở Úy lắc đầu: “Không nói gì hết.”

    “Cậu nắm chắc mấy phần? Vạn nhất anh ta lười quản chuyện người khác, hoặc có ý muốn chỉnh cậu, cú này cậu sẽ ngã đau lắm.”
    Ngô Sở Úy cũng không biết sao mình lại có lòng tin với Trì Sính như thế, khi y cầm cục gạch anh dũng đến cuộc hẹn, cũng không tin chắc như thế này. Rõ ràng là tình địch của mình, rõ ràng đã bị hắn làm khó vô số lần, rõ ràng là vụ cược không có căn cứ không có logic gì cả… nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mình có thể thắng.

    “Mười phần.”

    Nói xong hai chữ này, Ngô Sở Úy siết chặt nắm tay ra cửa.

    Lại đến trại nuôi rắn nhà họ Vương, ông chủ “từ ái” của y tươi cười niềm nở ra đón.

    “2000 con rắn cậu cần đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này là rắn non, con nào cũng nặng gần nửa kg, là cậu tôi mới bán đó, nếu là người khác tôi đã không nỡ bán đâu. Năm nay tôi có mười mấy đồ đệ, chỉ có cậu là xuất sắc nhất, thấy cậu tôi liền nhớ đến mình năm đó, người trẻ tuổi muốn lập nghiệp không dễ dàng a!”

    Ngô Sở Úy cười hàm hậu: “Vậy chúng ta thanh toán đi.”

    “Cậu không đi xem thử đợt rắn này sao?” Ông chủ Vương hỏi.

    Ngô Sở Úy thầm nói, không cần xem cũng biết, mật rắn nhất định đã bị lấy đi rồi…

    “Tôi có nghi ai cũng không nghi thầy đâu!”

    Ông chủ Vương cười ha ha, ôm vai Ngô Sở Úy vào phòng.

    “Rắn hổ trâu nặng thế này, giá thị trường 180 một con, cậu là đồ đệ của tôi, tôi sẽ tính giá nhập hàng cho cậu. 110 một con, tổng cộng 2000 con, lấy cậu hai trăm hai.”

    Ngô Sở Úy rất khó xử: “Trên tay tôi cũng chỉ có hai trăm, hay bớt lại 100 con đi, làm tròn số.”

    Ông chủ Vương cắn răng dậm châm, lập tức vỗ bàn nói: “Hai trăm thì hai trăm vậy, 2000 con này cậu lấy hết đi! Hai trăm lỗ vốn kia coi như tiền tôi giúp cậu lập nghiệp!”

    Ngô Sở Úy vẻ mặt cảm kích đứng lên bắt tay với ông chủ Vương.

    “Cảm ơn thầy.”

    “Đừng cảm ơn tôi!” Ông chủ Vương vẻ mặt vô tư: “Chờ ngày sau cậu phát tài, nhớ đừng quên tôi là được.”

    “Làm sao có thể chứ?” Ngô Sở Úy vô tâm vô phế cười.

    Kiếp này tôi sẽ không quên ông, tôi có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ông!

    Ba ngày sau, Trì Sính đích thân đến trại nuôi rắn họ Vương.

    Vì trước đó có từng đến kiểm tra, nên ông chủ Vương biết Trì Sính, nghe nói hắn đến, không dám chậm trễ chút nào, vội từ chợ mậu dịch hỏa tốc về trại nuôi rắn.

    “Trì công tử, tôi đã nói với ngài rồi! Trại nuôi rắn kinh doanh nhỏ như chúng tôi căn bản không nuôi nổi nhiều loại rắn cưng như thế, chỉ mỗi hồ đựng đã mua không nổi…”

    Trì Sính cường thế ngắt lời: “Tôi không đến để kiểm tra, tôi đến bán rắn.”

    “Bán rắn…” Ông chủ Vương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Hóa ra là thế, đúng lúc chỗ tôi vừa đi một đợt rắn giống, nếu ngài đã có hàng sẵn, thì cũng bớt cho tôi phải đi nhập hàng một chuyến.”

    “1000 con rắn lục, 2000 con rắn hổ trâu.”

    Nói xong, bảo người vác thùng trên xe hàng xuống, mở thùng đầu tiên ra, 1000 con rắn lục đó thật ra là 200 con rắn mà ông chủ Vương bán cho Ngô Sở Úy lúc trước, chết hết cả rồi, bị chặt thành 1000 khúc, xếp chỉnh tề bên trong.

    Mấy rương sau toàn bộ là rắn hổ trâu còn non, mỗi con nặng nửa kg, chỉ là không còn mật rắn.

    Ông chủ Vương đảo mắt nhìn, mặt liền tái đi.

    “Chúng ta bàn giá đi.” Trì Sính nói.

    Ông chủ Vương giật nảy: “Không cần thương lượng, Trì công tử cứ tùy tiện ra giá đi.”

    Trì Sính rất hòa khí: “Làm vậy sao được? Làm ăn cần phải giao dịch bình đẳng, chúng ta cứ tính theo quy củ.”

    “Đúng thế, đúng thế…” Ông chủ Vương vội phụ họa.

    “Rắn lục dáng nhỏ, giá thị trường 60 tệ một con, rắn hổ trâu dáng lớn, giá thị trường 180 một con. Ông chủ Vương, tôi không tính bậy chứ?”

    Ông chủ Vương phun ra hai từ khỏi kẽ răng: “Không có.”

    “Vậy chính là bốn trăm hai, tôi nghe nói ông chủ Vương vì khích lệ người trẻ tuổi lập nghiệp, vô tư giảm hai mươi ngàn, vì biểu đạt sự ủng hộ của tôi dành cho ông, chúng ta cũng bớt hai mươi ngàn, lấy tròn số.”

    Tim ông chủ Vương nhỏ máu.

    45 – Cậu xác định đây là rắn hổ mang?

    Chuyện bên này xong xuôi, bên đó cũng nhận được tin nhắn.

    Ngô Sở Úy mở ra xem, ai kia lại chuyển vào tài khoản của cậu hai trăm ngàn.

    Dù đã biết rõ trong lòng, vẫn giả bộ gọi điện cho Trì Sính.

    “Này, anh đang đốt tiền sao? Sao lại chuyển cho tôi hai trăm nữa?”

    Trì Sính: “Trả cậu.”

    “Trả tôi?” Ngô Sở Úy cố ý kinh ngạc: “Là tôi mượn anh hai trăm ngàn, không phải anh mượn tôi hai trăm ngàn!”

    Trì Sính: “Tôi đem bán số rắn nát của cậu rồi, bán được bốn trăm ngàn.”

    “Cái gì?” Ngô Sở Úy kêu gào, “Đợt rắn đó của tôi chỉ còn nửa năm nữa là đem ra bán được rồi, đến lúc đó giá cả sẽ gấp ba lần, vậy mà anh lại bán giá thấp mất? Anh bán cho ai? Cho dù có muốn tôi trả tiền vội thế cũng không đến mức phải làm vậy đi?…”

    Trì Sính lại cúp máy lần nữa.

    Nghe tiếng tút tút tút bên kia, Ngô Sở Úy vừa rồi còn gấp đỏ mặt thoắt cái phấn chấn hẳn lên, nhàn nhã ném di động đi, búng tay thắng lợi với Khương Tiểu Soái.

    “Hoàn hảo! Hai trăm ngàn tới tay rồi!”

    Khương Tiểu Soái đang nhai kẹo cao su, cười ha ha nói với Ngô Sở Úy: “Hồi trước cậu sáng đi tối về một năm cũng không kiếm được năm trăm ngàn, hiện tại giả ngu diễn trò một chút đã kiếm được hai trăm ngàn. Thực tiễn cho tri thức, nói rõ cần phải có tinh thần thực hành, tà môn ngoại đạo mới là đạo lý thép!”

    Ngô Sở Úy chỉ cười không nói.

    Khương Tiểu Soái lại hỏi: “Cậu dự định xài hai trăm ngàn này thế nào?”

    “Mua rắn.” Ngô Sở Úy nói.

    “Lại mua?” Khương Tiểu Soái ngạc nhiên, “Cậu muốn dùng chiêu này lừa bao nhiêu người hả?”

    Ngô Sở Úy lắc ngón tay, “Lần này là thật.”

    Hôm sau, Ngô Sở Úy lại đến trại nuôi rắn họ Vương.

    Một ngày tổn thất hai trăm ngàn, ông chủ Vương đang nổi bão trong nhà, thấy Ngô Sở Úy đến, sắc mặt thoáng cái biến đổi.

    Lúc trước ông cười bước ra, đó là nụ cười gian xảo đắc ý, liều mạng áp chế không thể nói toạc ra. Hiện tại cười là cố rặn, không thể không cười, không dám không cười, lệ khí của Trì Sính đang luẩn quẩn trên đầu Ngô Sở Úy.

    So với sự căng thẳng của lão Vương, Ngô Sở Úy lại rất thả lỏng, cứ như chuyện hôm qua căn bản không có quan hệ với y.

    “Đợt rắn thầy bán cho con đó, con chưa nuôi được hai ngày đã bị anh em bán rồi, làm con tức chết. Con muốn mua thêm hai ngàn con nữa, đến chỗ khác mua thì cũng không yên tâm, đành tới tìm thầy nữa đây.”

    Lão Vương hiểu ra, ông đã chọc phải người không nên chọc!

    “Thầy dẫn con đi xem rắn đi.” Ngô Sở Úy nói.

    Trên đường, tim ông chủ Vương vẫn luôn nhỏ máu, cho dù ông nuốt hết mớ mật rắn kia rồi, cũng không có gan dám lừa Ngô Sở Úy lần nữa. Đợt rắn có vấn đề bị nhốt trong một căn phòng, ông chủ Vương cũng không dám nhìn qua một cái, càng đừng nói đi. Hiện tại phòng nuôi mà ông dẫn Ngô Sở Úy đến mới là tâm huyết chân chính của ông.

    Lần này, Ngô Sở Úy kiểm tra rất kỹ, chỉ cần có chút vấn đề thì sẽ để lại.

    Vợ ông chủ Vương lao vào phòng nuôi, kéo ông chủ Vương ra ngoài.

    “Ông điên hả? Còn muốn sống nữa không?” Khóe mắt bà Vương đỏ bừng: “Đợt rắn đó còn mấy tháng nữa sẽ được đưa ra bán rồi, giống tốt như thế, hiện tại ông bán, cả năm nay chúng ta đều phí công rồi!!”

    Ông chủ Vương buồn bực hừ một tiếng: “Nếu tôi không bán, nửa đời sau chúng ta cũng đều làm phí công hết, trại nuôi rắn cũng không tồn tại nổi!”

    “Tôi bất kể, nếu ông dám bán tôi liều mạng với ông.” Bà Vương khóc lớn.

    “Liều mạng?” Ông chủ Vương cắn răng: “Mạng cũng sắp mất rồi, bà liều với ai nữa hả?”

    “…”
    Ngô Sở Úy thò đầu ra: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

    Gương mặt uốn éo của ông chủ Vương lập tức hồi phục bình thường, chỉ là giọng hơi khàn.

    “Không vấn đề, cậu chọn xong chưa?”

    “Chọn xong rồi.” Ngô Sở Úy cười bước ra, “Vậy chúng ta vẫn tính theo giá lúc trước, 100 tệ một con, tổng cộng 2000 con, vẫn là hai trăm ngàn, thấy thấy sao?”

    Bà Vương tức muốn nghẹt thở.

    Giống rắn ưu giá sáu trăm ngàn thoáng cái giảm xuống bốn trăm ngàn, lại thêm hai trăm ngàn bù vào lần trước, số tiền thiếu đạo đức ông chủ Vương kiếm được trong mấy năm nay đều bị Ngô Sở Úy vắt kiệt trong hai ngày.

    “Tôi lại mua rắn về rồi.” Ngô Sở Úy giống như thị uy nói với Trì Sính.

    Tối đến, Trì Sính lại tới trại nuôi rắn của Ngô Sở Úy, cầm một con lên xem, trong lòng hiểu rõ. Hắn lấy mu bàn tay gõ lên đầu Ngô Sở Úy một cái, hừ nói: “Cậu thật sự là ngốc nghếch còn ra vẻ.”

    Ngô Sở Úy giả vờ khó hiểu: “Sao tôi lại ngốc chứ? Anh bán mất rắn giống của tôi, tôi không đi mua tiếp thì sau này đi đâu kiếm tiền hả?”

    Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn Ngô Sở Úy như thế, ánh mắt thâm trầm, mang theo ý thẩm định nồng đậm.

    Ngô Sở Úy cứng người không đến năm phút, cuối cùng nhịn hết nổi, nhe răng cười.

    “Được rồi, cảm ơn anh còn không được sao?”

    Từ sắc mặt của Trì Sính lúc này, rõ ràng là không được.

    “Tặng quà cho anh được không?”

    Nói xong, kéo Trì Sính vào trong, chỉ một hàng kẹo đường cắm trên tủ gỗ nói: “Đây là do tôi thổi hết đó, anh chọn một cái đi.”

    Trì Sính rất bất ngờ: “Cậu biết thổi kẹo đường?”

    “Lắc trống bỏi chong chóng xoay, lưu ly cộp cộp thổi kẹo đường”, trước kia là nghề dựa vào kỹ thuật của Bắc Kinh cũ, hiện tại đã không còn thấy nhiều nữa. Kẹo tạo hình này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra học lại rất khó, Ngô Sở Úy cũng là lúc làm người bán hàng rong thấy ông bác thổi, không nhịn được muốn học, khổ luyện nhiều ngày mới miễn cưỡng nhập môn.

    “Tôi chỉ biết thổi vài động vật nhỏ đơn giản thôi.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính đảo mắt, tất cả động vật đều giống nhau, bụng tròn chân ngắn, hai lỗ tai chỏng trời, không có cái gì để phân biệt hết.

    “Cậu thổi lại một cái cho tôi đi.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy hôm nay tâm trạng tốt, nhanh chóng đồng ý, đến nhà bếp bỏ nước đường vào bồn, lại dùng xẻng khuấy khuấy, sau đó bôi chút bột tan lên tay, trông cũng rất chuyên nghiệp.

    “Muốn làm hình gì?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Trì Sính tùy tiện nói: “Thổi một con rắn đi.”

    “Rắn gì?”

    “Rắn hổ mang.”

    Ngô Sở Úy thoải mái đáp: “Nhìn kỹ nhé, cho anh!”

    Lúc trước Trì Sính chỉ toàn thấy những người múa thoát y tự an ủi, nghe toàn là tiếng rên rỉ dâng đãng cầu tha. Rất ít ai còn áo mão chỉnh tề mà vẫn có thể khiến hắn hứng thú, đương nhiên, càng không ai sẽ thô tục đến mức cất giọng oang oang mà vẫn có thể khiến không khí nóng lên.

    Ngô Sở Úy dùng xẻng nhỏ múc đường lên, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn một hồi, vê thành viên tròn, sau đó dùng ngón cái đâm ra một lỗ nhỏ, rồi gấp mép lại, kéo mạnh, tạo thành một sợi đường dài, bẻ một đoạn nhỏ ở phần đầu, nhét vào miệng.

    Sợi đường trông mỏng manh như thế, vậy mà đông lại thành một cái ống, Ngô Sở Úy thổi vào trong ống, phần đuôi viên đường chậm rãi phình lên, Ngô Sở Úy dùng tay kéo ra đường nét con rắn.

    Trì Sính lặng lẽ nhìn Ngô Sở Úy, nhìn con mắt đen lóng lánh đó đang chăm chú vào tay bản thân, hai má phồng lên, hầu kết không ngừng lên xuống, hiển thị rõ sự cẩn thận lúc này. Trì Sính đột nhiên rất muốn đưa tay qua, bóp mũi Ngô Sở Úy, khiến y không thể thở, hai má phồng lên sẽ đỏ bừng.

    Uy mãnh tiên sinh luôn như thế, chỉ cần thứ hắn nghĩ, thì nhất định sẽ làm.

    Ngô Sở Úy đang thổi đến chỗ quan trọng, đột nhiên bị bóp mũi, ánh mắt sắc như dao lập tức ném qua Trì Sính, kích thích khiến Trì Sính tê dại, tay trợt xuống làm nghiêng hình rắn.

    “Thổi cái nữa đi.” Trì Sính nói.

    Nếu không phải Ngô Sở Úy muốn quyến rũ hắn, lúc này sớm đã hất bồn đường lên mặt hắn.

    Lần này y quay lưng về phía Trì Sính, thổi xong ghim que trúc vào, rồi mới quay lại đưa cho Trì Sính.

    “Rắn hổ mang.” Ngô Sở Úy vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình.

    Trì Sính liếc mắt nhìn, dùng cách thức uyển chuyển khéo léo để biểu đạt cách nhìn hoàn toàn trái ngược.

    “Cậu xác định không phải cậu đang thổi jj của mình?”

    Nước đường có hạn, thân rắn có hơi ngắn, đường cong uốn lượn quá nhỏ, phần đầu rắn hơi nhọn…

    Ngô Sở Úy giận dữ phản kích: “Anh thấy trên jj có mọc mắt hả?”

    Trì Sính đột nhiên sáp tới trước Ngô Sở Úy, dùng hông đỉnh y một cái, âm u nói: “Trên jj của cậu không có mắt hả? Vậy bao nhiêu năm nay cậu bắn từ chỗ nào? Từ miệng? Mau cho tôi mở rộng kiến thức coi, cái miệng nào có năng lực như thế? Bao làm luôn công việc đó…”

    Nói xong ngón tay thô sần ác ý xoa lên đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy oán hận đẩy tay Trì Sính ra, trên môi nóng rát, trong lòng cũng nổi lửa. Không biết tại sao, bàn với Khương Tiểu Soái về những vấn đề này, Ngô Sở Úy rất tự nhiên, kết quả lời này nếu nói từ miệng Trì Sính, thì cảm thấy đặc biệt chói tai.

    “Tôi về đây.” Trì Sính quay người muốn đi.

    Ngô Sở Úy đột nhiên gọi hắn lại.

    “Chiều mai có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”

    Trì Sính thẳng thắn cho Ngô Sở Úy biết: “Tôi chỉ lên giường, chưa từng hẹn hò.”

    Ngô Sở Úy đột nhiên bước mau qua, giật lấy kẹo rắn trong tay Trì Sính, nhét vào miệng ăn. Hơn nữa còn ăn rất chậm rãi, giống như một loại khiêu khích không lời, cố ý ăn cho Trì Sính xem.

    Trì Sính ngược lại không nhận khiêu khích, hắn chỉ thấy Ngô Sở Úy cầm cái cơ quan sinh dục đó liên tục nhai nhai, vong tình tạo nên tư vị mỹ diệu.

    Ngô Sở Úy cũng nói thẳng với hắn: “Nếu muốn tôi thổi cho cái nữa, thì đồng ý chuyện vừa rồi đi.”

    Trì Sính lại bị uy hiếp vụng về đơn giản này giữ lại.

    “Thổi cái nữa đi!”

    Ngô Sở Úy cười mỉm, thật sự thổi cái nữa cho Trì Sính.

    Lần này Ngô Sở Úy đắc ý đưa con rắn dài hơn, trông giống thật hơn ra.

    Không ngờ, Trì Sính lại cười.

    “Cậu xác định đây không phải là từ jj của cậu đổi thành jj của tôi chứ?”

    Ngô Sở Úy: “…!!”

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập