Home Đam Mỹ Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 49: Tra đại thần! Cầu bao nuôi. (9)

    Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 49: Tra đại thần! Cầu bao nuôi. (9)

    Thuộc truyện: Nghịch Thiên Vận Mệnh

    Hoa Yên Vũ tiễn Cố Dương ra xe, miệng vẫn cười ha ha không dừng được. Không ngờ y chỉ thuận miệng gọi hắn một câu mỹ nhân mà những thiếu niên kia cũng hùa theo. Phải nói sao nhỉ? Một nam nhân lực lưỡng như hắn bị mười mấy người kêu là “Mỹ nhân”. Nhắc lại thấy thú vị.

    “Em còn cười được?”_Cố Dương mặt đen xì nhìn con người cười đến quên trời quên đất trước mặt. Hắn trực tiếp cúi xuống, cường thế gặm môi Hoa Yên Vũ. Đến tận khi y không thở nổi, mặt đỏ bừng mới buông ra.

    Cố Dương kéo cửa xe, bước vào bên trong. Ổn định xong liền hướng Hoa Yên Vũ dặn dò nhiều thứ mới chịu rời đi. Hắn làm cho Hoa Yên Vũ có cảm giác được gà mẹ bao bọc ấy.

    “Cố mỹ nhân, đi thong thả nha.”

    “Câm miệng!”

    Đợi khi xe hắn đi khuất, y mới quay người trở vào trong. Vừa đến phòng bếp đã bị Châu Nam chặn ở cửa. Hoa Yên Vũ nhướn mày, đá vào cái chân ngang ngược của cậu ta một cái rồi như không có gì mà đi vào.

    Châu Nam ăn đau, khụy cả gối xuống đất ôm chân. Miệng cậu ta không ngừng hướng y gào lên: “Hoa Thần! Cậu dám đánh tôi?”

    Động tĩnh bên này khá lớn khiến nhiều người chú ý. Tất cả đều nhanh chân chạy ra xem, trong đó còn có cả ba thành viên kia của Glorious. Châu Nam như đạt được mục đích, mắt bắt đầu đỏ ửng: “Hoa Thần, tôi biết cậu ghét tôi. Nhưng quyết định để cậu rời nhóm là Trương tổng và chị Mina thống nhất mà. Cậu gây cho tập đoàn thiệt hại lớn như vậy, bọn tôi cũng không thể nói giúp cậu được.”

    “Hoa Thần, mày làm gì tiểu Nam?”_Đội trưởng Vu Hạo chạy lại đỡ Châu Nam, thấy cậu ta sắp khóc liền dỗ dành. Y nhìn mà muốn nôn. Làm như y bắt nạt cậu ta không bằng. Nếu đã như vậy Hoa Yên Vũ này không ngại đâu.

    Hoa Yên Vũ muốn xem rốt cuộc tên rác rưởi này định làm trò hề gì, y khoanh tay hất cằm: “Mày dám chắc bản thân mày không muốn đẩy tao ra?”

    “Tôi cần gì phải làm như vậy chứ!”

    Nhìn Châu Nam cố gân cổ lên cãi, y trong lòng thầm khinh bỉ. Tên này lại giống Đào Sư Tịch kia rồi, giả nhân giả nghĩa. Bạch liên hoa phiền phức chết tiệt!

    “Ừ, tao đúng là hát không hay bằng mày, nhảy không giỏi bằng mày. Nhưng mà tao đẹp hơn mày, hiểu không?”

    “Cậu!”

    Hoa Yên Vũ thấy Châu Nam sắp bộc lộ bản chất, lập tức xua tay: “Cậu cháu gì? Tao nói cho mày biết! Trong cái giới giải trí trọng nhan sắc này thì cho dù có tài năng đến mấy mà không có dung mạo thì cũng chẳng ai cần đâu. Dĩ nhiên họ vẫn tốt đẹp hơn cái loại vừa xấu vừa không có tài cán như mày.”

    “Mày quá đáng rồi đó.”

    Tiết Thâm hùng hổ xông đến, định tát Hoa Yên Vũ liền bị nắm chặt cổ tay. Minh Triết vặn nhẹ một cái, không đến nỗi gãy nhưng chắc chắn sẽ trật khớp. Tiếng xương vang lên răng rắc.

    “Cậu có sao không?” Minh Triết quay sang hỏi Hoa Yên Vũ. Y đang hơi không hiểu anh tại sao lại giúp mình, nghe tiếng nói liền vội lắc đầu, cười nhẹ.

    “Tôi không sao.”

    Tiết Thâm nhíu chặt mày, thấy anh không có ý định buông tay liền đau đớn hét lên: “Thằng chó! Bỏ tay tao ra.” Nhưng lực đạo của Minh Triết vẫn không hề giảm, ngược lại còn mạnh hơn khiến gã mặt cắt không còn giọt máu.

    “Ở đây có chuyện gì?”

    Hàm Phúc cùng hai người Lưu Dư, Trực Kiều vừa đến, thấy tình cảnh này liền nhăn mày. Hoa Yên Vũ nhìn ba người, vội vàng ra hiệu cho Minh Triết dừng lại.

    “Tại sao lại đánh nhau?”

    Hàm Phúc đanh giọng, khẽ liếc Châu Nam đang được Vu Hạo đỡ ngồi dưới sàn, sau đó lại nhìn Minh Triết, Hoa Yên Vũ, Tiết Thâm ba người.

    Tiết Thâm đưa ra cổ tay đỏ ửng, ngay lập tức tố cáo: “Chú Hàm, tay cháu là anh ta làm bị thương. Tiểu Nam cũng là bị Hoa Thần đẩy ngã.”

    “Việc này không liên quan đến Minh Triết. Là tôi làm.”_Hoa Yên Vũ bình tĩnh lên tiếng, Minh Triết nghe vậy muốn nói gì đó lại bị y cản lại. Hoa Yên Vũ hướng Hàm Phúc, lễ phép cúi đầu

    “Chú Phúc, chuyện này là việc riêng của 5 người chúng tôi, Minh Triết chỉ là thấy anh ta muốn ra tay đánh người nên mới giúp đỡ. Mong chú đừng làm liên lụy đến hắn.”

    Minh Triết, người này có thực lực, lại là con cưng của thế giới. Nếu kéo anh ta vào sẽ rất bất tiện. Hoa Yên Vũ suy cho cùng vẫn là quyết định không để anh ta dính vào chuyện lần này. Nhưng y đâu biết, Minh Triết đã coi cái y gọi là phiền phức trở thành quan tâm, lo lắng. Trong lòng anh Hoa Thần bỗng dưng lại có chỗ đứng vô cùng đặc biệt.

    “Tên nhóc kia, em lại gây chuyện rồi.”

    Trực Kiều đứng cùng Lưu Dư phía sau Hàm Phúc, thấy Hoa Yên Vũ sắp bị ông nhìn cho cháy mặt liền đứng ra giải vây. Anh gõ nhẹ trán y, đối với Hàm Phúc khẽ cười: “Xin lỗi chú, đứa em này của cháu nhiều lúc hơi nghịch ngợm. Mong chú bỏ qua.”

    Hoa Yên Vũ chớp chớp mắt, vô tội chỉ Châu Nam “Em mới không có. Cậu ta gây sự trước với em. Tiểu Kiều, anh biết em rất hiền lành mà.”

    “Em hiền lành cái gì? Có mà…….”

    “Hử?”

    Y nhướn mày kiếm, thách thức nhìn Trực Kiều khiến anh lạnh sống lưng. Đừng để bề ngoài ngoan ngoãn của thiếu niên lừa, y chính là ác ma đấy. Anh dám chắc nếu mình còn nói nữa sẽ bị trừ lương mà xem.

    “Cậu rất tốt.”

    Thuộc truyện: Nghịch Thiên Vận Mệnh