Home Đam Mỹ Ngự Hoàng – Chương 166: Huynh đệ họ Ngô

    Ngự Hoàng – Chương 166: Huynh đệ họ Ngô

    Thuộc truyện: Ngự Hoàng

    Lúc Hoằng Nghị đến, huynh đệ họ Ngô đang vui vẻ chém giết, nhìn thấy sự xuất hiện của y, bọn họ không những không chút sợ sệt, trái lại cười khinh miệt.

    Đối với Hoằng Nghị, bọn họ không để vào mắt.

    Trảm Yêu là linh đao, sẽ theo sức mạnh của người sử dụng mà biến hóa, bình thường lúc chiến đấu, linh lực truyền vào Trảm Yêu là màu lam nhạt, nhưng màu sắc nó thật sự phát huy sức mạnh là màu đỏ.

    Lưỡi đao màu đỏ, xung quanh sương mù màu đen vây quanh, đó là Trảm Yêu lúc đầy tràn linh khí, lúc Ngô Xung nhìn thấy thanh Trảm Yêu này, nụ cười giễu cợt kia có chút thu lại, trong ánh mắt cũng mang theo đăm chiêu. . . . . .

    Hoằng Nghị không nhiều lời, dù là tranh đấu quyết tử y cũng lười phí lời, y thậm chí không có tâm tình nói cho những tên quỷ chết yểu kia là ai sẽ lấy đi tính mạng của bọn chúng, hiện tại cũng vậy, Hoằng Nghị một chữ cũng không nói, giục ngựa liền nhằm phía Ngô Xung.

    Yêu Ly Kiếm quơ động, ánh kiếm pha thêm yêu khí bổ tới trước mặt, Trảm Yêu run lên, trận pháp màu đen ở mũi đao sáng lên, chớp mắt tiếp theo liền nuốt chửng hết mọi công kích. . . . . .

    Ngô Xung híp mắt, một màn vừa rồi kia chỉ là thăm dò mà thôi, nhìn dáng vẻ thanh đao kia quả thật là Trảm Yêu trong lời đồn.

    Khắc tinh sao?

    Gã cười.

    Ngược lại phát động thế tấn công thật sự. . . . . .

    Yêu khí và linh lực va chạm mãnh liệt, ánh sáng rơi xuống tạo trên mặt đất vô số hố sâu, binh sĩ hai bên ngay lúc bọn họ ra tay liền từng người lui về sau, dành không gian rộng lớn cho bọn họ. . . . . .

    Đây là tướng lĩnh hai bên chiến đấu, thắng bại đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết.

    Đúng như Mộ Bạch nói, không có sức mạnh của Yêu Ly Kiếm, Ngô Xung thật ra không có bản lĩnh quá lớn, Trảm Yêu áp chế yêu kiếm chặt chẽ, một chút khe hở phát huy bản lĩnh cũng không có, Hoằng Nghị càng đánh càng hăng, Ngô Xung kia càng vất vả, mắt thấy sẽ bị đánh rớt xuống ngựa, lúc này Ngô Việt trước sau án binh bất động sờ về phía mâm tròn trong tay. . . . . .

    Đó là một la bàn hình dáng cổ quái, bên trên không thấy bất kỳ ký tự gì, lại có vô số lỗ kim li ti, gã đọc thầm chú thuật, la bàn theo tiếng chuyển động. . . . . .

    Hoằng Nghị nghe thấy âm thanh rất nhỏ này, chờ lúc y nhìn sang, trận pháp của Ngô Việt đã bố trí xong, lỗ kim trên la bàn bắn ra hào quang màu tím, ánh sáng này tụ ở trên trời, biến thành một trận pháp kỳ quái. . . . . .

    Huynh đệ họ Ngô, Hoằng Nghị từng nghe đến, nhưng đối với bản lĩnh thật sự của bọn họ, y cũng không rõ ràng, y không biết tác dụng của trận pháp kia, chỉ có thể nắm chặt Trảm Yêu, dưới chân mở ra trận pháp bảo vệ mạnh nhất. . . . . .

    Lúc này, trong trận pháp đột nhiên đổ mưa, mưa này cũng không phải trong suốt, mà là màu đen, mang theo nồng nặc yêu khí. . . . . .Yêu khí mãnh liệt khiến người ta không thở nổi, các binh sĩ thống khổ kéo cổ áo, nước mưa trong nháy mắt rơi tầm tã, lập tức đem binh lính bên dưới trận pháp hoàn toàn nuốt hết. . . . . .

    Tầm nhìn lập tức mơ hồ, Hoằng Nghị cái gì cũng không nghe thấy, nhưng lại có thể nhìn thấy thân thể binh lính cùng ở dưới trận pháp bị nước mưa kia nhanh chóng ăn mòn, từ từ hòa tan. . . . . .

    Trảm Yêu nổ vang, nước mưa này cũng không phải tất cả đều là yêu khí, trận pháp bảo vệ của Trảm Yêu lung lay muốn đổ, y bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trận mưa to này nuốt trọn. . . . . .

    Sức ép mạnh mẽ khiến y khó thở, thân thể thẳng tắp kia của Hoằng Nghị có chút lay động, y dùng sức lắc đầu, ngưng thần định khí, một lần nữa ra sức. . . . . .

    Bên trong Trảm Yêu đỏ bừng hé ra một vệt màu lam, chớp mắt tiếp theo, một đạo Huyền Thiên Lôi từ mũi đao bắn ra, tia sét này đánh ngay trung tâm trận pháp, trận pháp của Ngô Việt bị phá, một mảnh bầu trời nhỏ này một lần nữa sáng sủa, chỉ là đất đai bên dưới vô cùng thê thảm. . . . . .

    Ngay cả binh sĩ đối phương thấy cảnh này cũng không nhịn được sợ đến tim đập chân run.

    Hoằng Nghị vẫn đứng chỗ cũ, có điều khôi giáp kia lại loang lổ không thể tả, như là bị cọc gỗ xiên qua.

    May là mưa này cùng cùng yêu khí của Ngô Xung có chút không giống, bị đụng tới sẽ không chết.

    Lần này, tổn hao không ít sức lực của Hoằng Nghị, Ngô Việt kia cũng chẳng tốt gì, gã vốn định công kích lần nữa, có điều trận pháp này mới bố trí xong đã bị Hoằng Nghị lần nữa phá hoại.

    Huynh đệ họ Ngô lấy hai đấu một lại cũng không có được chỗ tốt gì, cuối cùng hai bên đánh hòa nhau, không thể không tạm thời dừng lại.

    Huynh đệ họ Ngô trở về Ải An Đồng, Hoằng Nghị cũng xoay người rời đi, có điều trước khi đi, y cắm Trảm Yêu vào đất đai phía sau, một trận pháp khổng lồ như cuộn sóng thoáng hiện trên mặt đất nhưng lại rất nhanh biến mất, nơi này có Trảm Yêu bảo vệ, tà thuật của huynh đệ họ Ngô tạm thời sẽ không lại mang đến nguy hiểm cho binh lính, nhưng đây tuyệt đối không phải kế hoạch lâu dài.

    Bọn chúng chỉ là thể lực không chống đỡ nổi, sau khi quay lại, sẽ lại dùng tà thuật gì bọn họ chưa từng nghe thấy thì không thể chắc được.

    Trước khi bọn chúng nghỉ ngơi xong xuôi, nhất định phải nghĩ ra kế sách đối phó với địch.

    Nắm chặt bụng ngựa, Hoằng Nghị vội vã rời đi, đón lấy gió lạnh, y nhắm hai mắt lại, lo lắng của người kia vẫn thật sự là không phải không có đạo lý. . . . . .

    Y thật mệt mỏi.

    Hoằng Nghị an toàn trở về, lại không mang đến tin tức tốt gì, huynh đệ họ Ngô chỉ là tạm thời trở về, vậy trận chiến tiếp theo phải làm sao. . . . . .

    Nếu như Hoằng Nghị không được, sẽ không ai có thể chống đỡ rồi.

    La bàn của Ngô Việt là dùng yêu huyết rèn luyện, tuy có yêu lực, lại không phải tất cả, trong đó pha thêm linh lực bản thân gã, vì vậy trận pháp Trảm Yêu không thể hoàn toàn phòng ngự, Hoằng Nghị đối phó một tên còn được, nếu hai huynh đệ này hợp sức lại, y chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.Dù vẫn có thể toàn thân trở ra, nhưng nhất định là thắng không được.

    Đương nhiên, bọn chúng cũng chưa chắc có thể thắng y.

    Nhiều lần bàn bạc, cuối cùng cũng không thể cho ra kết luận, có điều, hiện nay đúng là tạm thời an toàn, sau khi bàn bạc kết thúc, người kia trước tiên đến thăm Hoằng Nghị.

    Lúc hắn tới, Hoằng Nghị đang tựa ở trên giường suy nghĩ.

    “Thế nào rồi?” Người kia theo thói quen sờ sờ trán Hoằng Nghị, có điều nơi đó vô cùng lạnh lẽo, không có gì khác thường.

    Y chỉ là mệt mỏi, lại không sinh bệnh, Hoằng Nghị kéo tay người kia xuống, “Không có gì.”

    Tuy nói vậy, trên người Hoằng Nghị cũng ít nhiều để lại dấu ấn bị mưa đen ăn mòn, thứ kia như là dầu sôi, chỗ bị đụng phải cũng đã nổi lên bong bóng.

    Trước đó đại phu đã xử lý xong bong bóng, cũng thoa thuốc cho y, hiện giờ Ngôn Vô Trạm chỉ thấy tầng tầng băng gạc mà thôi.

    Đại phu để ý, liền quấn nhiều hơn một chút, việc này ở trong mắt người kia, cũng chỉ còn lại đau lòng.

    “Xin lỗi, lại liên lụy ngươi bị thương.” Hoằng Nghị bị hắn liên lụy, không ngừng bị thương, Lạc Cẩn lần kia suýt chút nữa mất mạng, vết thương lần trước cứu hắn cũng không nhẹ, dù biết trận chiến này cũng sẽ có chết có bị thương, nhưng nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy, hắn vẫn không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh.

    Đây vẫn chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi.

    “Không sao cả.” Hoằng Nghị không cho hắn nói, y không quen nhìn dáng vẻ người kia mặt ủ mày ê, y chỉ vào sau gáy người kia, đè hắn lên giường, lúc hắn ngã xuống còn tiện thể giúp hắn cởi giày, “Ngủ ở đây.”

    Hoằng Nghị bảo hắn đêm nay ở cùng y.

    Người kia không từ chối, ngoan ngoãn bò vào bên trong, sau đó hắn liền rơi vào trong lồng ngực đầy mùi thuốc.

    “Không cần tự trách.” Hoằng Nghị nói, y biết người kia đang suy nghĩ gì, “Ta tình nguyện.”

    Trước khi hắn tới, cũng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, đường là y tự chọn, dù hôm nay bị huynh đệ họ Ngô diệt đi, cũng là chuyện của bản thân Hoằng Nghị y.

    Y không phải đang an ủi hắn, chỉ là không cần thiết đem trách nhiệm vơ tới trên người hắn mà thôi.

    Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, hắn yêu cầu thuộc hạ tuyệt đối trung thành, bọn họ vì hắn, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng là chuyện đương nhiên, có người vì hắn mà chết, cũng không có gì đáng trách, hắn sẽ không thương cảm bất kỳ ai, càng đừng nói đến tự trách, sống chết đối với hắn mà nói, như ăn một bữa cơm, ngủ một giấc không khác gì nhau.

    Nhưng thời khắc này, hắn thật sự đau lòng vì Hoằng Nghị.

    “Chúng ta suy nghĩ thêm biện pháp, ngày mai ngươi đừng đi.” Dù biết chỉ có thể dựa vào Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm vẫn nói ra lời này, bọn họ suy nghĩ thêm biện pháp, luôn có thể có cách đối phó bọn chúng.

    Hoằng Nghị liếc mắt nhìn hắn, giây lát, y đột nhiên nói một câu, “Không giống ngươi.”

    Người kia ngẩn ra, đồng thời trong lòng đau xót, hắn hiểu rõ Hoằng Nghị đang nói cái gì. . . . . .Chính vì rõ ràng, cho nên mới đau khổ.

    Trái lại, hắn lại nghe thấy Hoằng Nghị nói, “Ta sẽ đi.”

    Y không đi không được, không ai có thể ngăn cản.

    Huynh đệ họ Ngô xuất hiện trên chiến trường lần nữa là chuyện của năm ngày sau, tà vật của bọn chúng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng gặp được đối thủ, cùng Hoằng Nghị chiến đấu khiến bọn chúng thật sự là chịu không ít khổ sở, có điều, Hoằng Nghị cũng không tốt chỗ nào.

    Lần thứ hai giao chiến, nụ cười của huynh đệ họ Ngô vẫn khinh bỉ như lúc đầu, Hoằng Nghị có Trảm Yêu chuyên khắc chế Yêu Ly Kiếm, nhưng y lại không có sức mạnh hoàn toàn áp chế bọn chúng.

    Lần trước bọn họ coi thường y, lần này nhất định phải rửa sạch nhục nhã.

    Huống chi, Vạn Chi Kha chọn huynh đệ họ Ngô đánh trận đầu chính là vì giảm đi nhuệ khí của đám người Ngôn Vô Trạm, để bọn họ thua ở sở trường.

    Hơn nữa, nếu có thể giết Hoằng Nghị, thủ hạ của Ngôn Vô Trạm sẽ ít đi một viên đại tướng.

    Chuyện này với bọn họ mà nói, là khiêu chiến tràn ngập mê hoặc.

    Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, vũ khí trong tay đồng thời lấy ra, có điều cùng với lần trước khác biệt, Yêu Ly Kiếm của Ngô Xung cũng không chỉ về Hoằng Nghị, mà là khoát lên la bàn kia của Ngô Việt. . . . . .

    Giây lát, ánh kiếm pha thêm hắc vũ từ la bàn bắn ra, như một con rắn hung tợn, mở rộng cái miệng lớn như chậu máu hướng về Hoằng Nghị nhào tới, sức lực này so với trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, sắc mặt Hoằng Nghị như thường, nhưng nhưng trong lòng rùng mình. . . . . .

    Lại là yêu khí pha thêm linh lực, còn là sức mạnh hai huynh đệ họ Ngô kết hợp. . . . . .

    Cảm giác ngột ngạt mười phần.

    Hoằng Nghị không tránh thoát, chỉ có thể ngăn chặn, ngay trước lúc sức mạnh kia nuốt trọn y, một đạo hào quang màu xanh trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu y, con rắn màu đen kia lập tức bị hút vào. . . . . .

    Sợi tóc tung bay, Hoằng Nghị ngửa đầu, nhìn thấy lại là màu đen nhanh chóng biến mất ở trước mắt.

    Là ai?

    Có người giúp y.

    …………

    Thuộc truyện: Ngự Hoàng