Home Đam Mỹ Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 205: Báo ứng

    Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 205: Báo ứng

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

    Editor: Gia Nghi.

    Beta: Gia Nghi.

    Tham gia tiệc nướng ở nhà Hổ Vương, ngoại trừ đoàn người San Đạo, còn có mấy người Tiêu Tiễn một mặt xấu hổ…

    Tiêu Tiễn là thật xấu hổ, bởi vì y hiện tại mới nhận được cuộc điện thoại sám hối của San Đạo, bây giờ mới biết được chân tướng.

    Cho tới mấy người Blake, sớm biết sẽ có ngày này, liền bình tĩnh hơn nhiều so với Tiêu Tiễn. Chỉ cần nhìn Hồ nhị ly bình tĩnh chuẩn bị xuất mã, binh tới thì bọn họ tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn là được rồi.

    Tiểu Ly đoàn tụ với một nhà Hổ Vương, nói không cảm động là giả, dù sao cũng là huyết thống tình thân, vừa thấy mặt nhau, ôm ấp một chút liền bắt đầu mắt cay mũi ê. Nếu không phải ở đây còn có đối thủ là Tiểu Bạch, nói không chừng hắn sẽ gào khóc một hồi. Nhưng vừa nhìn Tiểu Bạch bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, tựa như cười mà không phải cười, Tiểu Ly đành phải mạnh mẽ lên, làm bộ bình tĩnh.

    Tiểu Ly cũng rất không dễ dàng, một bên phải nói chuyện với cha mẹ vừa mới nhận, một bên phải đề phòng Tiểu Bạch nhân lúc hắn không chú ý thì chiếm tiện nghi của San Đạo.

    Tiểu Ly khó chịu ngồi ở giữa Hổ Vương và Hồ nhị ly, giống như một phần thưởng, vừa bị một nhà Hổ Vương giật trở lại, cả người không dễ chịu gì, rốt cuộc chuồn được đến bên cạnh San Đạo, nắm lấy tay cậu, lúc này mới cảm thấy chân thật.

    Ăn tiệc nướng mỗi nhà đều mang tâm sự riêng. Sau khi diễn xong phần ôm ấp tâm tình đoàn tụ rồi, các đại nhân cuối cùng bắt đầu “Đàm phán” —— hồ nhị ly bắt đầu xoa eo ngoác mồm, bốn đại nam nhân nhà XP bắt đầu thu thập hậu quả cho thằng con nhà mình!

    Hổ Vương không giỏi trong những việc đàm phán, chủ lực tự nhiên là Hồ nhị ly: “Ta mặc kệ, các ngươi nhất định phải trả giá thật lớn! Các ngươi cũng không thể nói lý là đã dạy dỗ con ta đàng hoàng, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”

    Blake đau răng hừ lạnh một tiếng—— Rất tốt, chồng ngươi thành thật chắc? Tên đó vừa mới bắt ông đây ký một đống điều khoản quân sự bất hợp lý đấy! Còn phải hàng năm phái binh chơi cái trò diễn tập quân sự với gã!

    Hổ Vương cái tên này một ngày không đánh nhau liền đau “bi”, niên đại hòa bình khiến toàn thân đều ngứa, cũng chỉ có thể buộc Blake luyện tập với gã…

    Hồ nhị ly tiếp tục bày ra tư thái người bị hại: “Tiền tài tuyệt đối bù nỗi sự mất mác trong lòng ta, các ngươi cũng là người làm cha làm mẹ, cũng hiểu rõ đi, bỏ lỡ mười ba năm quý giá này, ý vị như thế nào…”

    Hiện tại tới Reid đau răng, quả thực cả quai hàm đều đau lên —— Ngươi còn có mặt mũi đòi tiền, hồi nãy tên nào lấy của ta tài sản hơn cả trăm triệu? Ngươi xuất thân từ giặc cướp đi, hồ tổng!

    “Nể tình Tiêu Tiễn là bạn thân của ta, ta mới dễ dàng buông tha các ngươi như thế. Nếu không ta đã để cho từng người các ngươi đẹp mặt!”

    Bạn tốt Tiêu Tiễn ở một bên như gió thoảng qua cây, mặt đều tái rồi. Giời ạ, quả nhiên bạn tốt là dùng để giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

    Vì là cái lông phải đáp ứng cậu ta, cả đời làm đầu bếp miễn phí cho nhà bọn họ? Mặc dù là không cần phải suốt ngày ở đây, nhưng trước đây hai lần một tuần đã là cực hạn. Hiện tại là một ngày ba bữa, còn được hơn cả nhà của y sao?

    Hồ nhị ly, ngươi nói nhảm đến thế là cùng! Lão tử dạy tất cả trù nghệ cho con trai của ngươi cũng không tính là lấy công chuộc tội sao?

    Trong lúc các vị đại nhân hậm hực đàm phán, một bên khác, bọn nhỏ mỗi đứa theo một phe, mỗi người có mỗi cái đặc sắc.

    XP Bất Bại tự nhiên là quấn lấy Phong Hải Dương khắp nơi, nhưng là hắn đã quên đây là hậu viện Phong gia, có Phong Bình không ưa gì hắn nên hai đứa bắt đầu gây gỗ. XP Bất Bại cùng Phong Bình kéo nhau ra sân đánh nhau, lần này Phong Hải Dương cũng chẳng muốn khuyên, ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn.

    Tiểu Ly, San Đạo và Tiểu Bạch đi ăn vụng cánh gà nướng—— bởi vì ở Dực quốc không có đồ ăn là từ cánh…

    “Ăn gà là phạm pháp!” San Đạo chỉ hai hàng không có tiết tháo ở hai bên.

    “Ta hiện tại có hai quốc tịch, song trọng hộ tịch…” Tiểu Ly nhún nhún vai tự giễu. Chỉ sợ đây là chỗ tốt duy nhất sau khi nhận thân…

    Tiểu Bạch bỏ hết cả cánh gà vào trong miệng, năm giây sau phun ra xương, vẻ mặt bình tĩnh, hắn mơ hồ không rõ mà trả lời: “Ta vốn là không cánh, cái pháp luật này không có thực tiễn…”

    San Đạo nhìn bọn họ ăn không còn biết trời đâu đất đâu, thơm ngát, béo ngậy, nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc đem cái cánh cuối cùng nhét vào miệng, càng không có tiết tháo mà giải thích: “Tuy rằng ta có cánh, thế nhưng không biết bay. Tiêu Tiễn ba ba đã nói, phải “Lấy hình bù hình”, ăn nhiều cánh chút mới có thể bay lên được!”

    Đến buổi tối, rốt cục bên mấy ba đều yên tĩnh.

    Các vị đại nhân đàm luận xong, XP gia bị khoét đi một mảnh thịt, máu chảy đầm đìa mà giúp San Đạo lau khô mông.

    Phong Bình và XP Bất Bại đánh nhau cả một buổi trưa, triệt để thoải mái, Phong Bình mặt xưng chù vù như quả táo bị dập, quả thực sắp nát tới nơi. XP Bất Bại lông chim lung tung lung ta như vừa bị một con mèo tha tới tha lui… Đều do Phong Bình, lại lợi dụng ưu thế địa lý, còn gọi đến hai con gấu kia mai phục hắn… Chơi đánh hội đồng, tiểu nhân!

    Mà bên San Đạo, lần này là thật sự mở ra dương huân, lần đầu ăn cánh gà, mỗi người ăn đến 20 cái, no đến muốn nín thở…

    Hồ nhị ly còn một bên tính toán chi li, không tha thứ. Reid ở một bên khẽ nhíu mày, hắn cũng không phải kẻ tầm thường, liền nhẹ nhàng như mây khói đi qua, quàng tay lên vai Tiểu Ly, thân thiết hàn huyên một trận, tùy ý nói: “… Nhìn xem, ngươi lần này giúp cha ngươi kiếm ít nhiều thứ tốt — một nửa giang sơn XP gia, ba Blake phải bồi luyện cho Hổ Vương, ba Tiễn phải làm đầu bếp cho Hồ nhị ly, cũng thật là nhân quả báo ứng, không thể không tin a! Chịu phục, chịu phục!”

    San Đạo “Ạch” một tiếng, thật không nghĩ tới sai lầm “nhỏ” mà mình gây ra năm xưa, lại diễn biến thành ” Đại họa Quốc tế” như vậy, khuôn mặt đang vui vẻ trong nháy mắt liền xụ xuống.

    Tiểu Ly vừa thấy San Đạo không cao hứng, mình lại nghe hiểu mấy lời của Reid, tàn nhẫn mà trừng Hồ nhị ly, cảm thấy mình giống như chỉ là một con cờ, tâm ý muốn thân cận lại phai nhạt mấy phần.

    Phong Hải Dương lập tức cho Hồ nhị ly một cái ánh mắt, để ba có chừng có mực, chớ quá mức, nếu không sẽ có kết cục không tốt. Cuối cùng đàm phán mới đặt được dấu chấm tròn viên mãn cho cả hai bên…

    Phong Hải Dương tìm cớ kéo Tiểu Ly đi, hai huynh đệ đến sân thượng không người.

    “Đừng phiền não, hết thảy đều sẽ ổn thôi…” Cậu an ủi đệ đệ sinh đôi của mình.

    Tiểu Ly gật đầu, không lên tiếng. Trong cái nhà này, coi như có ca ca là thân thuộc nhất. Trước đây là huynh ấy lén lút theo dõi bọn họ, sau đó lại phát sinh xung đột với XP Bất Bại, hắn cùng San Đạo ở một bên xem trò vui. Sau đó bọn họ tạo thành một ban nhạc, thường thường diễn tập, diễn xuất cùng nhau, ngầm hiểu giữa hai người vượt qua tất cả mọi người.

    Hiện tại hắn mới biết, sinh đôi sẽ có cái gọi là tâm linh tương thông, là thật sự. Cho dù là lúc tập vợt, hay là lúc diễn chính thức, hai người bọn họ phối hợp là vĩnh viễn hợp phách, vĩnh không phạm sai lầm. Về điểm này, ngay cả San Đạo cũng có lúc ám muội mà nhìn bọn họ, đố kị một chút. Hóa ra cậu cũng sẽ ghen…

    Vừa nghĩ tới San Đạo, trên mặt Tiểu Ly rốt cục có nét cười.

    Phong Hải Dương chỉ số thông minh bao cao, trong nháy mắt liền hiểu rõ nét cười trên mặt đệ đệ là vì ai.

    Cậu nhè nhàng ngắt lấy nụ hoa mới nở trên ban cộng, ngắt lấy cánh hoa nhẹ niết, đặt ở trên chóp mũi, nở nụ cười: “Đệ đệ, ngươi thương San Đạo sao?”

    Tiểu Ly không nghĩ tới ca ca lại đột nhiên hỏi thẳng như thế, mặt liền đỏ, nói quanh co nói: “… Ca… Huynh nói cái gì vậy!”

    “Theo ta được biết, ngươi cùng Tiểu Bạch đều thương cậu ta đi!” Phong Hải Dương lại ngắt lấy một cánh hoa, vò nát cánh hoa ấy.

    “Cái này, có thể là vậy đi. Ba người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, như hình với bóng…” Nói đến chỗ này, Tiểu Ly cũng chột dạ. Hắn biết, sở dĩ Tiểu Bạch cùng hắn là đối thủ, là bởi vì cạnh tranh sự quan tâm. Bởi vì bọn họ thương San Đạo không thua gì người kia.

    “Ngươi từng nghe qua một câu hay không, một câu cổ mấy ngàn năm trước, rất có ẩn ý…” Phong Hải Dương chậm rãi ngâm: “Có hoa có thể hái lại chẳng hái, có hoa không được chạm lại ngóng chờ… Đến khi bông hoa của mình bị hái đi mới tiếc nuối!”

    Hắn vỗ vỗ vai Tiểu Ly, có thâm ý khác nói: “Ngươi nhất định hiểu ý của ta đi! Đương nhiên, ta chỉ là nhắc nhở ngươi, dù sao cũng là cạnh tranh kịch liệt, một khắc cũng không thể buông lỏng… Nếu không, có thể chỉ là trong một cái chớp mắt, hoa nhỏ liền bị người khác hái đi…” Phong Hải Dương làm bộ hái thêm một bông hoa trên sân thượng, nắm ở trong lòng bàn tay.

    Cáo nhỏ nghe xong lời này như bị lửa nướng tới mông, luôn mồm nói: “Đã hiểu, ta phải chạy về rồi! Giời ạ, thực sự không thể tách ra một phút giây nào… Tiểu Bạch hàng này không chắc đã làm gì với San Đạo rồi!” Nói xong cấp tốc chạy đi…

    Trên sân thượng ngập ánh hoàng hôn, hiện tại chỉ còn dư lại một thiếu niên thân thể như ngọc đang đón gió, khóe miệng mỉm cười, trong tay ngắt lấy một bông hoa, đẹp như thơ như tranh.

    Cậu khác với hai người cha của mình, cậu là một tên có thù tất báo, nhưng không phải chỉ bằng một chút vật chất là có thể qua được. Cậu hận chết San Đạo, cậu mới sẽ không tha cho tên đó dễ dàng như thế. Cậu muốn gậy ông đập lưng ông, cậu chỉ cần ném một cây đuốc qua, rất nhanh San Đạo sẽ bị nướng chín!

    Bị đặt ở dưới thân người khác, khóc chết cũng là đáng đời. Ai bảo ngươi từ nhỏ đã ác như thế, trộm em của người ta làm tay sai vặt chi! Dùng thân thể để trả nợ là đáng đời!

    Cậu đang chìm đắm trong sự vui vẻ khi báo thù, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh của đập cánh, tiếp theo một giọng nói vang lên ngay bên tai cậu: “Ta cũng hiểu ý của ngươi, sau này ngươi cũng sẽ không bị ai khác hái đi, bởi vì ngươi là của ta!”

    Phong Hải Dương còn chưa kịp quay đầu lại đã bị hai tay ôm lấy từ đằng sau, bị bắt lên trời…

    Oke hay rồi, lại bên trên không chạm trời, bên dưới không chạm đất. Giời ạ có thể đổi tư thế khác hay không, anh đây có bệnh sợ độ cao đó chời!

    “Ngươi từ này về sau, chỉ cho phép được thương ta, không cho đi yêu người khác, có được hay không!”

    “…” Ngươi mới 11 tuổi rưỡi, tự dưng tỏ tình như vậy có phải là hơi sớm không? Yêu sớm không tốt đâu nha em trai!

    “Ngươi là của ta, ai cũng không thể cướp ngươi đi! Ta hiện tại đã chọn ngươi, không cho ngươi đổi ý! Ta cũng sẽ không để cho người khác hái ngươi đi, ai muốn dám hái ngươi, ta liền giết kẻ đó!”

    “…” Đây là báo ứng sao? Phong Hải Dương khóc không ra nước mắt.

    “Ngươi đáp ứng ta mau, ngươi đáp ứng ta ngươi sẽ thương ta giống như ta thương ngươi vậy, ngươi nói mau đi!”

    “…” Yêu là không thể miễn cưỡng đó, ngươi có hiểu hay không hả!

    “Ngươi không đáp ứng ta, ta liền buông tay, để ngươi té xuống! Như vậy sẽ không có ai hái được ngươi! Ta không chiếm được, người khác cũng mơ tưởng!” XP Bất Bại nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng ánh mắt né tránh lại bại lộ nội tâm hắn đang chột dạ. Kỳ thực hắn chỉ là hù dọa Phong Hải Dương một chút. Nhưng Phong Hải Dương lại đang quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy mặt nên không nhìn thấy hắn đang chột dạ.

    “Ta đáp ứng, ta đáp ứng hết! Ngươi đừng buông tay!” Phong Hải Dương trực tiếp gấp đến một thân mồ hôi.

    Xem ra XP Bất Bại không chỉ là một hàng 2B bạo lực, hơn nữa còn rất cố chấp, rất hung tàn!

    Ngươi quả thực thắng rồi!

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!