Nhà có Omega mới trưởng thành – Chương 16-20

    1230

    Thuộc truyện: Nhà có Omega mới trưởng thành

    Chương 16

    Theo dữ liệu thống kê chưa đầy đủ, hai ngày thứ bảy chủ nhật, thời gian người sử dụng mạng xã hội thường hoãn lại khoảng hai đến ba tiếng, mà thứ sáu tuần này, từ buổi sáng bảy giờ ba vị trí hot search đầu trên oukm đã bắt đầu “Nổ tung”, những tìm kiếm quan trọng theo thứ tự là “Trác thị phát tình”, “Trác Hướng Minh”, “Trác Hướng Minh phát tình”.

    Những người không biết, sẽ nghĩ rằng người tên Trác Hướng Minh này phát tình thôi.

    Hiển nhiên không thể không biết, chỉ cần là một người không tách rời xã hội loài người sẽ không có khả năng không biết.

    Dù sao người này mới có 27 tuổi, từ lâu đã bước vào vị trí một trong năm Alpha giàu có sở hữu số tài sản cá nhân nhiều nhất, ban đầu làm dân mạng sôi sục cũng không phải bởi vì tình yêu và hôn nhân.

    Cư dân mạng không chỉ bàn tán về gia đình của hắn, lễ cưới và đối tượng kết hôn của hắn, mà vẫn luôn tò mò về tiền của hắn, tiền của hắn và tiền của hắn.

    Tuổi trẻ lại đẹp trai, đây đúng là vàng thật giá thật, không thể nghi ngờ dù đến đâu cũng đều có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.

    Phải kể đến những bài viết đầu tiên, những tin bát quái nóng nhất được tuyên bố từ một tài khoản tên “Bang bang” trên oukm:

    “Báo giải trí Bang bang buổi sáng # Thiếu gia Trác thị # Trác Hướng Minh # Và Omega mới cưới nửa đêm xuất hiện ở phòng cấp cứu, mười ngón đan chặt chói mù mắt người khác”

    Buổi tối ngày 28, một blogger tình cờ gặp được Thiếu gia Trác thị Trác Hướng Minh tại phòng cấp cứu bệnh viện xx và Omega mới cưới ở bên cạnh mười ngón chặt chẽ, lại còn liên tục nói nhỏ, thân mật mười phần. Chắc chắn mọi người vẫn không quên đám cưới thế kỷ của hai người họ vào tháng tám, chẳng qua blogger biết được, lần này cấp cứu khẩn cấp không phải vì có thai, nguyên nhân thực sự làm người không biết nên khóc hay nên cười — Omega kết hôn chưa lâu tin tức tố không ổn định, lại bị hai vợ chồng son xem là thời kỳ phát tình. Tục ngữ có câu phụ nữ mang bầu trở nên lú lẫn, xem ra đôi phu phu này kết hôn mới lú lẫn【 đầu chó 】, đêm khuya blogger bị đút thức ăn cho chó vẫn chân thành mong ước hai vợ chồng son hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

    【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 【 hình ảnh 】

    (*) 孕傻 các nghiên cứu đã chỉ ra rằng trí nhớ của mẹ bầu sẽ suy giảm, não không tốt, có thể liên quan đến nhiều yếu tố như thay đổi hormone, chất lượng giấc ngủ và mất tập trung ở phụ nữ trước và sau khi mang thai, không thể chỉ đơn giản là do sức khỏe của não, mà do suy giảm tinh thần, nhưng khi nồng độ hormone có xu hướng bình thường, hiện tượng sẽ dần biến mất. Theo một nghiên cứu tại Úc, sự đãng trí của người mang thai có ảnh hường nhiều từ tâm lý.

    Người chụp hình hiển nhiên cách hai người họ rất gần, phương tiện chụp ảnh hẳn là điện thoại di động, không thì không lý nào bọn họ đều không phát hiện.

    Vài tấm ảnh bên trong, Trác Hướng Minh đối diện với camera, một gương mặt được chụp lại vô cùng rõ ràng, Đồng Yến trùm áo khoác của hắn, dài đến đầu gối, một tay bị hắn nắm, Trác Hướng Minh cúi đầu, một tay khác đặt ở sau gáy Đồng Yến, biểu tình nghiêm túc, hẳn là đang hỏi Đồng Yến có khó chịu hay không hoặc là vấn đề tương tự.

    Còn có một y tá của bệnh viện rơi vào ống kính, bản thân bức ảnh cũng không nói lên điều bất thường, thế nhưng sau khi khoác lên thân phận người trong cuộc, mới gây nên sự tò mò.

    Tuy rằng bởi vì ý kiến của Lâm Duyệt Hoa, trừ lễ cưới ở ngoài lần kia, Trác Hướng Minh và Đồng Yến cũng không xuất hiện nhiều, bọn họ cũng không phải người thích xã giao, có thể bản thân hai người tự nhiên đã mang sức hút, tin tức mới vừa ra, qua tay của cư dân mạng, lại thêm blogger quảng bá, rất nhanh được đưa lên hot search, một lần bay thẳng lên top.

    Lúc Đồng Yến bị điện thoại Sài Mạn Mạn đánh thức vẫn đang ngủ tới đất trời tối tăm, tối hôm qua về nhà đã gần bốn giờ, lúc này trong đầu cậu không khác gì bị nhét hồ dán.

    “Có chuyện gì sao?” Đồng Yến mồm miệng không rõ.

    “Cậu lên hot search rồi!” Sài Mạn Mạn hô to gọi nhỏ, “Vẫn chưa có tỉnh? Còn đang ngủ? Cậu xem điện thoại đi!!”

    “A…” Đồng Yến đầu óc vẫn chưa hoạt động, tay cầm điện thoại di động cũng không làm được gì, “Được, by bye.”

    “Đồng Yến Đồng Yến chớ ngủ!”

    “Được, được.”

    “Cậu lên hot search, cùng với Alpha nhà cậu! Cậu xem oukm đi!”

    Đồng Yến miễn cưỡng hé đôi mắt ra: “A? Tại sao?”

    “Hai người tối hôm qua đến bệnh viện? Bị phóng viên chụp được.” Sài Mạn Mạn vẫn kích động như trước, “Tớ thấy, tin tức hồi nghỉ hè cũng không có kích động như thế, nhưng bây giờ lại không giống như vậy, bạn học của tớ ơi, không! Bạn cùng bàn của tớ! Cậu lên hot search rồi! Còn có vô số tiểu tỷ tỷ đang ship cậu và lão công cậu… Kỳ diệu kỳ diệu thật là kỳ diệu…”

    “Cái gì chứ… Để tớ xem một chút, cúp trước a Mạn Mạn, chút nữa nói sau.”

    Sài Mạn Mạn nổ liên tục như liên hoàn pháo làm Đồng Yến đau đầu, từ từ cúp điện thoại, cậu mới thanh tỉnh, lại ngồi dậy, dựa vào đầu giường mở oukm.

    Đã tám giờ rưỡi, một tin mới nhất của “Bang bang” mang tiêu đề “Áo khoác bạn trai ” tương tác phía dưới đã hơn 10 ngàn.

    Đồng Yến tìm tới hình ban đầu, nói cách khác cậu và Trác Hướng Minh mười ngón đan chặt chẽ, động tác thân mật mười phần, phía dưới cái gì cũng có, trừ loại bình luận không có ý nghĩa “A a a a a a a a a ngọt ngọt ngọt ngọt ngào quá” này, cũng không có lời nào khác.

    Không thích cà chua: Ai nói hai người bọn họ kết hôn giả đâu? Tự vả mặt mình rồi mở to mắt xem đi【 hì hì hi hi】

    Bánh quy Tùng Nguyên: Ngọt thì ngọt thật đó, nhưng chỉ có một mình tôi thắc mắc sao? Kết hôn cũng kết rồi, tại sao thời kỳ phát tình lại phải đi bệnh viện a? 【 tò mò 】 【 tò mò 】

    Thích ăn miếng cay là lỗi của tôi à trả lời @ Bánh quy Tùng Nguyên: Cho nên mới nói là kết hôn giả a 【 vỗ tay 】 Lầu một không biết đang đắc ý cái gì 【 vỗ tay 】

    Áo choàng cá voi trả lời @ Bánh quy Tùng Nguyên: Lúc bọn họ kết hôn có nói qua, tiểu Omega tin tức tố không ổn định, cho nên mới không cùng tân nhân khiêu vũ, buổi cũng lễ kết thúc sớm. Tuy rằng không nói tỉ mỉ, nhưng suy nghĩ lại hẳn là rất nghiêm trọng, tất nhiên phải cẩn thận.

    Áo choàng cá voi trả lời @ Thích ăn miếng cay là lỗi của tôi à: Nhìn ra kết hôn giả chỗ nào…

    Chỉ là khách qua đường thôi trả lời@ Áo khoác cá voi: dd

    Tài khoản bánh quy Tùng Nguyên có hơn 200 câu trả lời, như vừa hé màn vở kịch lớn Đồng Yến nhìn thấy khóe miệng run rẩy, cậu thoát ra tiếp tục kéo xuống bình luận phía dưới.

    Mặt già đỏ ửng: Blogger nửa đêm tình cờ gặp được… Không thể không ca ngợi một câu, đúng là nơi nào có bát quái thì nơi đó có blogger a, mỗi ngày bận rộn còn tình cờ gặp được thực sự là khổ cực cho các người 【 ôm quyền 】

    Thích nhặt ve chai nghiệp dư cấp mười: Tấm ảnh thật sự rất ngọt ngào, tôi chết tôi chết đây【 chết ngay tại chỗ. jpg 】

    Ngày hôm nay nỗ lực bố đường: Lúc không mặc âu phục, Trác Hướng Minh vẫn rất đẹp trai rất thời thượng 【cười 】 【 tim 】 đáng tiếc không có hình chụp chính diện tiểu O

    Một quả xoài không quá ngọt trả lời @ ngày hôm nay nỗ lực bố đường: Tiểu O mới vừa thành niên, không phát hiện trừ một tấm ảnh chụp kết hôn trên internet vẫn không có bức ảnh nào của cậu ấy ở ngoài sao? Ngay cả tên cũng không có, vây xem mấy tháng, cuối cùng chỉ biết là con út của Đồng thị

    Ngày hôm nay nỗ lực bố đường trả lời@ một quả xoài không quá ngọt: Đờ mờ, cậu không nói tôi cũng không phát hiện… Cho nên chấp nhận tiếp thị số sao, quả nhiên chọn quả hồng mềm mà nắm a, tiếp thị số cũng không chỉ một ngày 【 không đơn giản 】

    Bạn lên thiên đường trả lời@ một quả xoài không quá ngọt: Không hiểu a, nếu như là vậy, tại sao ảnh Trác Hướng Minh lại đầy ra đó?

    Một quả xoài không quá ngọt trả lời@ Bạn lên thiên đường: Không kể tập đoàn tài chính Trác thị, hắn cũng làm chủ công ty chứng khoán của mình lâu nay, hình của hắn lúc chưa kết hôn tùy tiện tìm là có, cậu cảm thấy so sánh hắn với học sinh trung học, ảnh ai sẽ riêng tư hơn?

    Sau khi kiến quốc không được thành tinh: Chèo CP thật này, không chấp nhận phản bác 【 khóc lớn 】

    Gọi thuỷ triều về: Lên thuyền của tôi nào, ai kết hôn giả lại nắm tay như vậy 【 hình ảnh 】

    Đồng Yến mở bức ảnh ra xem, là một bức ảnh phóng to, Trác Hướng Minh nắm chặt tay cậu, hơn nữa người này còn viết chú thích, quả thật là “Mười ngón chặt chẽ”, tay Trác Hướng Minh lớn hơn so với cậu rất nhiều, lại nắm thật mạnh, trừ người trong cuộc là cậu, nhìn qua thật sự “Thân mật vô cùng”.

    Tấm ảnh sau bọn họ đã gặp bác sĩ, sau khi đi ra đã trấn tĩnh hơn.

    Lúc đó Trác Hướng Minh sốt ruột, dẫn cậu đến bệnh viện gần nhất, chính Đồng Yến cũng gấp, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

    Sau khi trải qua lần đầu, thời kỳ phát tình của cậu lại chưa từng xuất hiện, lúc đó một cảm giác thống khổ vô danh ập đến làm cho cậu hoảng sợ bất an, sàn xe việt dã của Trác Hướng Minh khá cao, lúc cậu xuống xe nhất thời run chân, ngã vào trong lồng ngực Trác Hướng Minh, cuối cùng Trác Hướng Minh dứt khoát ôm cậu vào phòng cấp cứu.

    May mà không bị chụp được tư thế đó…

    Cái gì a.

    Nháo trong nhà là một chuyện, nhưng truyền ra đến phố lớn ngõ nhỏ, lại là một chuyện khác.

    Đồng Yến nhớ tối hôm qua mình nói với Trác Hướng Minh “Hình như tôi phát tình”, cậu lại muốn quay ngược thời gian tự bóp chết mình.

    Thôi, che miệng được rồi, không cần bạo lực như vậy.

    Não bổ cũng không làm nên chuyện gì, nhưng thời gian càng dài, nhiệt độ không chỉ không lùi, mà càng có xu thế kịch liệt hơn.

    Bài mới nhất của “Bang bang” tên là: “#Áo khoác bạn trai # có một cư dân mạng tinh mắt nhìn ra, áo khoác màu đen trên người Omega hiển nhiên không vừa vặn, nhìn kích cỡ khác biệt, không cần đoán cũng biết, đến tột cùng áo khoác là của ai【 cười không nói 】 【 bức ảnh 】 Hình ảnh “Áo khoác bạn trai” cũng một đường đạp lên mọi chông gai, leo lên top năm hot search.

    Từ trước đến giờ Trác Hướng Minh cũng không có tin bên lề, được đăng báo đều là tin liên quan tới tài chính và kinh tế, cho nên bộ phận quan hệ công chúng dưới trướng hắn không theo dõi những tin tức về hắn mỗi giây phút như minh tinh giới giải trí, huống hồ lại bị tập kích ngay buổi sáng thứ bảy, thực sự trở tay không kịp.

    Nhiệt độ sôi sục suốt hai giờ, quần chúng ăn dưa càng ngày càng nhiều, phần lớn là người qua đường, cũng có vài công ty nhân cơ hội nhúng tay vào, bắt đầu còn có không ít doanh tiêu hào(blogger).

    Doanh tiêu hào bắt đầu từ những tài khoản cá nhân, đa số không chuyên nghiệp được như công ty, cũng không xác định chính xác được hướng gió, tình cờ chỉ có thể làm trái ý đại chúng, dùng cái gọi là tác phong “Sắc bén” để gây sự chú ý.

    Tối nay đại cẩu không say không về: Trác tổng thật sự đi cùng vợ của hắn? 【 suy nghĩ 】@Bangbang: # Tin giải trí bangbang buổi sáng# Thiếu gia Trác thị # Trác Hướng Minh # Nửa đêm cùng Omega mới cưới xuất hiện ở phòng cấp cứu…

    Nghi ngờ bắt đầu xuất hiện từ đây, dư luận từ từ bị dẫn theo một hướng khác.

    Vốn chỉ có thể xem bức ảnh như một chuyện bát quái, bởi vì trong tấm ảnh người lộ mặt cũng chỉ có Trác Hướng Minh, nếu như không phải người đưa tin trước dẫn dắt, nói hắn thân mật ôm ấp nói chuyện với Omega mới cưới của mình, sự thật là ai còn phải tìm hiểu một phen.

    Tin tức đảo chiều sau khi Trác Hướng Minh kết hôn không lâu lại tìm tân hoan so với tin phu phu xuất hiện ở phòng khám cấp cứu truyền đi càng nhanh, hơn nữa Đồng Yến trong vòng hai mươi phút đã “Bị” ly hôn rồi.

    Chương 17

    Chuyện như vậy Đồng Yến thấy không ít, chỉ có điều khi xảy ra ở trên người mình, cậu mới cảm nhận được năng lực ăn dưa của quần chúng thay đổi một cách mạnh mẽ ra sao.

    Một giây trước còn vung tay hô ngọt, một giây sau lại có thể dùng giọng điệu của một người từng trải mà đánh giá “Chỉ có một mình tôi cảm thấy dù có như vậy cũng sẽ không ly hôn sao? Các người cho rằng thông gia hào môn là vì cái gì a, trong đó có liên quan tới bao nhiêu lợi ích, ban đầu người ta không liên quan gì đến nhau, nhưng mà lại có những người rỗi rảnh chụp hình. Tình yêu… Một đám xxj ảo tưởng mà thôi【 tiểu nhân buông tay 】”.

    Nói như vậy cũng không quá, nhưng đáng giận chính là chín mươi chữ cũng không đủ hắn phát huy, lại tự mình viết thêm bốn năm bình luận, không ngừng đoán ra người bên cạnh Trác Hướng Minh giá trị ngàn tỉ, nào là “Thế gian” chưa từng thấy, bởi vì truyền thông nửa đêm chỉ tình cờ gặp người ta dẫn người ra ngoài lại thấy mới mẻ đến như vậy quả thực không tiền đồ.

    Sau khi “Đại cẩu tối nay không say không về” tuyên bố còn lôi kéo đòi quyền bình đẳng cho nam nữ AO, dìu dắt vài lần, nghe có vẻ rất êm tai.

    Sức nóng tài khoản này trong thời ngắn tăng vọt, còn có nhiều fan mù quáng tin theo, miêu tả Trác Hướng Minh thành một công tử bột ăn chơi trác táng, nói chung là tùy tiện hắt nước bẩn không thương tiếc, chỉ cần không bắn tới nhà mình là được.

    Tại sao bọn họ có thể nói Trác Hướng Minh như vậy? Vô căn cứ ngậm máu phun người.

    Đồng Yến còn nhỏ tuổi, tức giận không nhỏ, sau khi vô cùng phẫn nộ lý trí lại lui về, xúc động xong, cậu ôm điện thoại di động chuẩn bị lập tức đại chiến ba trăm hiệp với đám lông chân doanh tiêu hào* vô cớ sinh sự chuyện bé xé ra to này.

    (*) Những người làm rò rĩ thông tin liên quan tới giới giải trí. Còn hay gọi là Leaker: kẻ rò rĩ

    Cũng may cậu tạm thời nhịn xuống. Cậu phục hồi tinh thần lại, biết mình nên đi tìm Trác Hướng Minh.

    ~~~~~~

    Trác Hướng Minh hẹn mười giờ gặp người, hắn thức dậy sớm, trên đường chạy bộ sáng sớm xem xong tin tức buổi sáng cũng mới bảy giờ rưỡi.

    Theo kế hoạch ban đầu Đồng Yến cuối tuần không ở nhà, lúc này hắn đang trên đường đến công ty, nhưng tắm xong rồi sấy khô tóc tai, Trác Hướng Minh cũng không có dấu hiệu sẽ ra ngoài—— cả quần áo hắn cũng không vội thay, đang ngồi bên bàn làm việc ở cửa sổ sát đất lầu một, nhìn hoa cỏ lại nhìn xu hướng cổ phiếu nhìn hướng phát triển tiềm năng cuối cùng là nhìn… Người máy quản gia Toàn Quy.

    “…” Trác Hướng Minh thật sự không biết Toàn Quy xuất hiện ở phía sau mình khi nào nên hơi giật mình, “Mày bước đi sao không có tiếng động?”

    Toàn Quy nói: “Được thiết lập thành như vậy.”

    Toàn Quy: “Ngài có cần sửa đổi thiết lập không?”

    Trác Hướng Minh cũng đang rỗi rảnh tẻ nhạt: “Có những chế độ nào?”

    Toàn Quy: “Chế độ im lặng, Vũ khúc phong, Disco, Blues, Jazz, Vũ đá rêu phong, Tử thần tấn công…”

    Trác Hướng Minh: “…”

    Trác Hướng Minh: “Im lặng đi.”

    “Được.” Toàn Quy nói.

    Nó quay người đi, vừa đi vừa nói: “Chế độ tắt âm.”

    Nhưng hai giây sau lập tức đi trở lại.

    Toàn Quy ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, thật ra tôi có một việc muốn nói, trên thực tế đó cũng là nguyên nhân vừa nãy tôi tới đây.”

    Không thể không thừa nhận, trong thời đại trí năng phát triển, người máy cũng có lúc sẽ lúng túng.

    Trác Hướng Minh nói: “Nói đi.”

    Toàn Quy nói: “Tốc độ tìm kiếm tên của ngài từ bảy giờ ba mươi lăm phút hôm nay bắt đầu nhanh dần lên, lúc tám giờ năm phút tăng tới tốc độ cao đỉnh điểm, cho đến bây giờ là tám giờ mười tám phút, trong vòng mười ba phút sức nóng cơ bản vẫn ngang nhau, những từ ngữ kèm theo còn có “Phát tình”, “Trác thị”.v..v.”

    Toàn Quy mới vừa trình những trang web lên trước bàn làm việc của Trác Hướng Minh, Lâm Duyệt Hoa đã gọi video tới.

    Trác Hướng Minh vừa xem lướt qua tin tức, vừa kết nối cuộc điện thoại với mẹ hắn.

    Cửa sổ thủy tinh sát đất được chọn làm nơi phản chiếu, trên đó xuất hiện gương mặt gấp gáp của Lâm Duyệt Hoa: “Hướng Minh, con xem tin tức chưa?”

    Trác Hướng Minh chưa kịp mở miệng, bà lập tức giải thích ngay: “Lần này không phải mẹ cho người đi chụp… Sau khi con nói lúc trước, chúng ta đã nói ngay với bên truyền thông, bây giờ tạm thời vẫn không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua mẹ đã sắp xếp, để bọn họ mau chóng liên lạc với đối phương.”

    “Ngài đừng nóng vội.” Trác Hướng Minh chia sẻ màn hình đang xem với bà, chỉ chỉ ảnh đại diện tài khoản “Bangbang”, “Có biết phòng làm việc của tài khoản này ở đâu không?”

    “Phòng quan hệ công chúng nói chưa từng hợp tác với tài khoản này, hiện tại chưa xác định được, chẳng qua cũng rất dễ điều tra. Mới xuất hiện năm nay, vừa hoạt động… Haizz, tại sao không nhằm vào chỗ nào khác…”

    Lâm Duyệt Hoa cảm thấy hối hận vì không chuẩn bị tốt chuyện này với Trác Hướng Minh, từ lúc thấy tin tức lại bắt đầu tự trách. Chẳng qua cũng may bây giờ vẫn chưa có những nhận xét thái quá.

    Trác Hướng Minh cảm thấy hứng thú với internet, nhưng mạng xã hội là một sự tồn tại vô cùng xa lạ đối với hắn.

    Nếu như chuyện hôm nay chỉ có mình, hắn cảm thấy không có thứ gì là quá sức riêng tư, xác xuất rất lớn là sẽ làm ngơ, đám người này điên xong rồi cũng sẽ mệt.

    Nhưng tình thế bây giờ hiển nhiên lại nóng lên tới mức làm người khó tin nổi, nghĩ tới Đồng Yến đang ngủ ở trong căn phòng trên lầu hai của mình, tối hôm qua sau khi cầm thuốc ức chế trở về, vừa buồn ngủ vừa sợ luôn nhắm mắt lại để hắn tiêm giúp, trong lồng ngực Trác Hướng Minh lập tức dâng lên ước muốn bảo hộ trước nay chưa từng có.

    Không riêng gì vì Omega mới vừa thành niên, còn bởi vì một bóng dáng mơ hồ không được chú ý, vì hình ảnh bàn tay cậu nắm chặt trong tay mình, hắn phải có trách nhiệm cẩn thận bảo vệ, chứ không phải để công chúng thỏa sức thảo luận.

    “Vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ.”

    Lúc này bàn tán thì bàn tán, cũng không có ác ý, bộ phận quan hệ công chúng của Trác Hướng Minh cũng mới vừa gọi điện thoại tới, hai bên cùng nhau tìm người, Lâm Duyệt Hoa đối với chuyện này quen thuộc hơn so với hắn, sau khi tỉnh táo lại mới nói: “Sẽ không lâu đâu.”

    Trong thời gian chờ đợi, Lâm Duyệt Hoa đột nhiên nói: “Tại sao tối hôm qua lại đi bệnh viện?”

    Trác Hướng Minh nói: “Tin tức tố của cậu ấy có chút hỗn loạn, đi mua ít thuốc.”

    “Làm sao vậy, cuối tuần nó không về Đồng gia?” Lâm Duyệt Hoa đã thả lỏng chút, không khẩn trương như trước nữa, thậm chí không nhịn được mà nở nụ cười, “Thực sự giống như trên mạng viết?”

    Yên lặng trong chốc lát, Trác Hướng Minh mới ừm một tiếng.

    Lâm Duyệt Hoa không giấu được ý cười: “Con thật quan tâm Đồng Đồng.”

    Trác Hướng Minh đóng trang web, cũng tắt đi bức ảnh hắn ôm Đồng Yến trên màn hình.

    Lâm Duyệt Hoa thầm nghĩ đã sắp ba mươi còn mắc cỡ, mở miệng nói: “Mẹ đoán không phải do phóng viên chuyên nghiệp, cho nên tin này cũng không tính là scandal, bọn họ có thể yên tâm đưa lên, suy cho cùng rất nhiều người chi giá cao cho những bản thảo thế này… Ôi chao ôi chao, tin tức này.”

    Nhân viên bên Lâm Duyệt Hoa trình lên thông tin và mấy tấm ảnh, bà chia sẻ để Trác Hướng Minh cùng xem.

    Quả nhiên giống như Lâm Duyệt Hoa đoán, Bangbang thật sự cho người chụp hình Trác Hướng Minh, toàn bộ quá trình từ lúc hắn lái xe ra ngoài đến khi dẫn Đồng Yến về nhà.

    Có lẽ tối hôm qua hắn nửa đêm ra ngoài, nên phóng viên đánh hơi được điều không bình thường, chẳng qua sau khi người Trác Hướng Minh đón là Đồng Yến, mới càng hợp ý paparazi.

    Bởi vì tin tức nóng hổi, có vẻ sẽ không thật sự chọc tới tập đoàn tài chính của Trác gia, doanh tiêu hào mới dám không hề lo lắng tung ra, sẵn sàng gây nên sự chú ý của nhiều người.

    Không nghĩ tới lại bị chính chủ tìm tới cửa, lúc này thái độ của Bangbang rất biết điều, một câu lại một câu “Chúng tôi sẽ lập tức xóa bỏ”, “Chúng tôi thành thật xin lỗi”.

    Trác Hướng Minh xem xong cũng có vẻ thõa mãn, vốn sự tình tới đây cũng nên kết thúc rồi, ai biết Toàn Quy lập tức báo cáo: “Sức nóng tăng lên một lần nữa, từ tìm kiếm là: Ngoại tình, ly hôn.”

    Mới vừa dọn xong một đợt, trong vòng hai mươi phút dư luận có khuynh hướng đảo chiều làm người trợn mắt há hốc mồm, Lâm Duyệt Hoa vừa sốt ruột vừa nóng lòng, bên “Bangbang” cũng quýnh lên, tình thế này không phải do hắn dẫn dắt, nhưng bắt đầu đúng là do bọn họ đốt lên.

    Sau khi Đồng Yến xuống lầu, mới phát hiện trong một góc nhà đang mở một cuộc họp nhỏ, trên màn hình chiếu có bốn người, trong đó chỉ có một mình Lâm Duyệt Hoa là cậu quen.

    Trên người cậu mặc áo lông mỏng, trên đùi vẫn là quần pyjamas, cũng may xem như chỉnh tề, Đồng Yến lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

    Mấy người trên màn hình cũng nở nụ cười hiền lành lên tiếng chào buổi sáng, Trác Hướng Minh đưa tay ra với cậu: “Đến đây.”

    Đồng Yến đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, Trác Hướng Minh hỏi: “Ngủ ngon không, còn khó chịu không?”

    Đồng Yến nói: “Ngủ rất ngon, không có khó chịu.”

    Người phụ trách bangbang trên màn hình nói: “Đối với những tài khoản bịa đặt thông tin có thể tiến hành truy cứu trách nhiệm, chẳng qua cá nhân tôi đề nghị, phía chúng ta cũng cần thiết phải làm sáng tỏ, hiện tại theo xu hướng dư luận, nếu chỉ xóa bỏ lời bôi bác, càng bị nói là dùng tiền bịt miệng.”

    Hắn tung ra bức ảnh Trác Hướng Minh ôm Đồng Yến xuống xe, lần này ống kính chụp phần lưng Trác Hướng Minh, Đồng Yến bị hắn ôm cái mông, cằm gác trên vai hắn, mũ chắn gió và bóng đêm khiến gương mặt của cậu nhìn không rõ ràng, nhưng cũng có thể nhận ra, người Trác Hướng Minh ôm xuống xe, và người hắn kết hôn là cùng một người.

    Tư thế hai người rất thân mật, vô cùng phù hợp với bốn chữ Tân hôn yến nhĩ.

    Thật ra làm như vậy trong lòng người phụ trách Bangbang cũng không chắc chắn, tấm hình này không thể nghi ngờ càng gây sự chú ý hơn, Đồng Yến tuổi còn nhỏ, cũng không phải minh tinh có lưu lượng cao, bọn họ đắn đo cả một đêm vẫn không dám phát, bây giờ lại đề xuất ra, cũng thật sự không còn cách nào.

    Trợ lý phòng quan hệ công chúng của Lâm Duyệt Hoa nói đồng ý: “Cũng đúng, như vậy hiệu quả mới tốt nhất, lại có thời gian chính xác, đây là chứng cứ đầy đủ nhất.”

    Lâm Duyệt Hoa im lặng, sau đó Đồng Yến lại phát hiện mấy người trên màn hình đều đang nhìn cậu, lập tức nói: “Có thể, tôi không có ý kiến.”

    Trợ lý quan hệ công chúng nói: “Được, vậy tôi lập tức sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo, sáng sớm quấy rối mọi người nghỉ ngơi rồi.”

    Nói xong, trong thời gian ngắn đã tan họp, Trác Hướng Minh lại trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Không được.”

    Lâm Duyệt Hoa theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

    Trác Hướng Minh nói: “Hiện tại tung ra không thành vấn đề, nhưng sau hai năm lại ly hôn thì sao?”

    Phương diện hôn nhân và tình sử trước đây thật sự không có bất kỳ ảnh hưởng đến cuộc sống và chuyện kén vợ kén chồng của một người, nhưng dưới tình huống không cần thiết, Trác Hướng Minh không hy vọng vì mình và Đồng Yến đã từng có một lần kết hôn giả mà tăng thêm sự bất lợi cho Đồng Yến sau này.

    Cậu rõ ràng chưa từng yêu người lớn tuổi, càng không giống như truyền thông nói mới mười tám tuổi đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Cậu trong sáng lại thiện lương, đáng để có được sự bảo vệ tốt nhất, chứ không phải làm nhân vật chính, bị người bịa đặt một tình yêu giả tạo, để che giấu đi một tình yêu giả tạo màu hồng giống như thế.

    – Tác giả giải thích OUKM: là một ứng dụng xã giao (only you know me) dùng để tán gẫu đọc tin tức. Bangbang giống như một tài khoản khá hot

    Chương 18

    Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, trợ lý quan hệ công chúng của Lâm Duyệt Hoa muốn sống sót dứt khoát trượt tay, thoát khỏi màn hình, người phụ trách của Bangbang là người rút lui thứ hai, mấy giây sau, màn hình phản chiếu trên cửa sổ sát đất cũng chỉ còn sót lại Lâm Duyệt Hoa.

    Đồng Yến còn chưa kịp phản ứng, bà lập tức hòa giải: “Nói cái gì đó? Giải quyết xong chuyện bây giờ đi, nói những chuyện xa như vậy làm cái gì?”

    “Đồng Đồng a, con đừng hiểu lầm, anh Hướng Minh con thường nói chuyện như vậy, đất bằng cũng có thể đạp ra cái hố, nhưng nó không phải có ý đó, con đừng chấp nhặt nó.”

    Đồng Yến vội vàng nói: “Con biết mà dì… Con biết ca ca suy nghĩ cho con, anh ấy cảm thấy con còn quá nhỏ, cho nên không muốn để con dính vào những việc này.”

    Lâm Duyệt Hoa ngẩn người, Đồng Yến đã sớm cảm thấy áo lông và quần pyjamas của mình không ra ngô ra khoai, ở trước mặt trưởng bối rất không lễ phép, cho nên có hơi quẫn bách: “Mặc dù chỉ là một vài tin đồn, nhưng con cảm thấy hoàn toàn bỏ mặc không quan tâm cũng không tốt, dù sao cũng có người bịa đặt ra tin đồn, cái… bức ảnh đó…”

    Nói chưa xong, cậu lại liếc nhìn tấm hình được phóng to trên màn hình, cậu mặc áo khoác của Trác Hướng Minh, áo quần lôi thôi lếch thếch, được Trác Hướng Minh ôm vào trong ngực, hai tay vẫn khoác lên cổ Trác Hướng Minh, đặt trong hoàn cảnh này, lại có vẻ mờ ám vô cùng, lúc đó tại sao cậu không chú ý chứ?

    Nghĩ tới tấm hình này sẽ được tung ra ngoài chứng minh mối hôn nhân vững chắc giữa cậu và Trác Hướng Minh, chứ không có người thứ ba chen chân, mặt Đồng Yến càng nóng bừng, khó khăn mà nói: “Nếu như có tác dụng, con cảm thấy không sao cả, sau này con sẽ giải thích với ba ba và anh trai con, ừm… Những người khác nghĩ như thế nào không liên quan tới con, cũng không ảnh hưởng gì tới con.”

    “Hơn nữa mọi người cũng không nhất định sẽ nhận ra con, ngài cũng biết đó, mấy chuyện này thấy mới mẻ nên người ta xem một chút, mặt mày dáng dấp ra sao, quay đầu lại là quên mất rồi.”

    Cậu đang lúng túng trình bày, không chú ý tới Lâm Duyệt Hoa và Trác Hướng Minh đang nhìn nhau.

    “Chuyện này về sau con sẽ sắp xếp, ngài chỉ cần phối hợp một chút là được.” Trác Hướng Minh nói.

    Trác Hướng Minh dăm ba câu đã kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Duyệt Hoa, di chuyển ghế dựa đến gần, mặt đối mặt rút ngắn khoảng cách với Đồng Yến, mãi đến khi đầu gối chạm đầu gối mới ngừng, sau đó, hắn dùng mu bàn tay chạm lên mặt Đồng Yến.

    “!” Đồng Yến rụt rụt cổ, như mèo con dựng lông, “Làm, làm gì…”

    “Em đỏ mặt.” Trác Hướng Minh nói.

    Đồng Yến lập tức phủ nhận: “Không có!”

    “Hả?” Trác Hướng Minh nhíu mày, lần thứ hai đưa tay tới, lúc này chạm vào gò má Đồng Yến là lòng bàn tay của hắn, “Vậy tại sao đỏ như vậy? Còn rất nóng.” Hắn hỏi rất nghiêm túc.

    Đồng Yến mạnh miệng nói: “Chỉ một chút thôi.”

    Trác Hướng Minh nói: “Rất nóng.”

    Hắn thật sự rất xấu xa, còn nhấn giọng chữ “Rất”.

    Đồng Yến há miệng, cố gắng giải thích cho mình, nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.

    Thần sắc Trác Hướng Minh không hề thay đổi vẫn trước sau như một, lúc nói chuyện, thân thể theo bản năng hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt cũng rất nghiêm túc nhìn Đồng Yến, có vẻ không giống trêu đùa. Hắn không muốn chọc Đồng Yến, mỗi một câu hắn nói đều rất nghiêm túc, Đồng Yến cũng bởi vì điều này nên càng thêm xấu hổ thẹn thùng.

    Cậu cảm thấy rằng định lực của mình vẫn không đủ, chỉ là nghĩ tới chuyện trên internet có người đánh giá tấm hình chụp chính diện mặt mình, cậu lại không ngừng hoảng loạn.

    —— Mà bàn tay trên mặt Đồng Yến cũng không lấy ra, đầu ngón tay luồn vào chân tóc, trên mu bàn tay dính vài sợi tóc của Đồng Yến.

    Đã hơn chín giờ, một buổi sáng khiến người luống cuống tay chân sắp kết thúc, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cửa sổ sát đất lại khôi phục về trạng thái trong suốt, nắng sớm chiếu vào phòng, mang theo nhiệt độ chiếu sáng góc làm việc của Trác Hướng Minh.

    Hạt bụi từ giữa đường trôi nổi vô tư, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trác Hướng Minh ngồi trên ghế tựa chiều cao bằng cậu, cho nên dù người ngồi người đứng, Đồng Yến mới miễn cưỡng nhìn thẳng Trác Hướng Minh.

    Tóc của hắn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đồng tử đen như mực nhìn vào cặp mắt của Đồng Yến, bởi vì vầng trán cao mà có vẻ càng thâm thúy mê người, sống mũi thẳng tắp cùng vành môi đẹp đẽ tạo thành một khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, phong cách cấm dục và quần áo ở nhà tồn tại một cách hài hòa với sự dịu dàng trên người Trác Hướng Minh, mà bọn họ lại cách gần như vậy ——

    Chuyện này quả thật là phạm quy. (?)

    Đồng Yến đỏ mặt lui về phía sau hai bước, giải thoát gương mặt của mình, nhưng một cái tay khác còn nằm trong tay Trác Hướng Minh.

    Hương hoa sơn chi và tuyết tùng chẳng biết lúc nào dồi dào trong một góc, chúng nó va chạm ngắn ngủi rồi hòa vào nhau, có vẻ quen thuộc thân mật, không luống cuống giống như người trong cuộc —— cậu ở chỗ của Trác Hướng Minh rất an tâm, cho nên thói quen trước khi ra khỏi phòng ngủ nhất định phải tìm dán cách ly cũng quên mất.

    Trác Hướng Minh cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng không có trực tiếp buông tay, mà là nhẹ nhàng đặt tay Đồng Yến bên người hắn: “Xin lỗi.”

    Đồng Yến lắc đầu: “Không không không, không phải…”

    “Là lỗi của tôi.” Trác Hướng Minh quay sang tắt màn hình, “Là lỗi của tôi.”

    “Do anh quá đẹp trai.” Đồng Yến đột nhiên nói. Cậu đỏ mặt, ánh mắt trong suốt, nghiêm túc nhìn Trác Hướng Minh, làm cho người ta tin rằng mỗi từ cậu nói đều thật lòng, “Vừa nãy tôi có chút thất thần, cũng có hơi thẹn thùng, bởi vì anh quá tuấn tú. Nhưng anh, anh đã nói, đó là bình thường.”

    “Đúng, phải” Trác Hướng Minh vừa thu dọn bàn làm việc vừa đóng dấu vài tờ giấy trên bàn, “Em đi lên thay quần áo trước, một lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

    Chỉ cần Đồng Yến hơi hơi nhạy bén một chút, đã không đến nổi ngay cả Trác Hướng Minh dùng hành động vụng về như vậy để che giấu cũng không nhận ra, nhưng cậu thật sự không biết, cứ cho là nói xong sẽ hết lúng túng, vì vậy chắp tay sau lưng một lần nữa đi tới bên cạnh Trác Hướng Minh: “Đi đâu?”

    Tay Trác Hướng Minh đang đóng dấu theo bản năng nắm chặt, phía trên còn để lại dấu tay.

    “Có một buổi phỏng vấn, em cùng đi với tôi.”

    “A?” Đồng Yến sững sờ, “Vậy tôi cũng sẽ được phỏng vấn sao?”

    Trác Hướng Minh quay đầu nhìn cậu: “Em muốn được phỏng vấn sao? Là một tạp chí rất nổi tiếng.”

    “Có sao… Tôi không có nhu cầu này.” Đồng Yến nở nụ cười, “Trừ tổng kết cuối năm ở công ty ba, tôi chưa từng thấy chuyện như vậy, cũng không phải là minh tinh… Cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng qua nếu như anh cần tôi phối hợp, tôi sẽ đi cùng.”

    “Được.”

    Đồng Yến nói: “Vậy tôi phải mặc cái gì? Mặc chính trang sao?”

    Đi tới trước, trong đó hai cái tủ quần áo của cậu đều do Lâm Duyệt Hoa tự tay lắp đầy, tất cả đều là quần áo theo mùa, chất đầy tủ quần áo, bên trong có rất nhiều chính trang, chẳng qua Đồng Yến vẫn không có cơ hội mặc.

    Trác Hướng Minh nói: “Không cần, hôm nay không chụp ảnh.”

    Theo lịch trình, phòng thư ký đã nói, “Mười giờ thứ bảy có hẹn ở văn phòng công ty, chúng ta chỉ cho phỏng vấn trong nửa giờ, mười một giờ có hội nghị của ban quản trị, cho nên không sắp xếp chụp ảnh”.

    Đồng Yến đáp ứng, Trác Hướng Minh nhịn không được, nói: “Sẽ không quên ngay đâu.”

    “Cái gì?”

    Trác Hướng Minh nói: “Tấm hình.”

    Đồng Yến qua một lát mới phản ứng kịp, hiểu được câu nói của Trác Hướng Minh mới trả lời “Thứ này họ chỉ nhìn mới mẻ, quay đầu đi mặt mày dáng vẻ ra sao cũng đã quên mất.”

    Trác Hướng Minh đưa lưng về phía cậu, không nhìn thấy biểu tình của hắn là gì —— chẳng qua nhìn cũng không ra, vẫn luôn là một biểu tình.

    Chấp nhận lời khen mình, mặt Đồng Yến nóng bừng, tim đập trong lồng ngực giống như hươu con, cậu thấy ngọt ngào khó giải thích được, miệng nhếch tới trời, lộc cộc lộc cộc chạy lên lầu.

    Cậu đi rồi, Trác Hướng Minh mới xem điện thoại di động, Lâm Duyệt Hoa mới vừa cúp điện thoại lại gửi tới một tin nhắn: Nó là một đứa bé ngoan?

    Ngón tay cái vuốt nhẹ trên màn hình mấy lần, Trác Hướng Minh trả lời: Phải

    Nói ra câu ly hôn kia, không nói người khác, chính Trác Hướng Minh cũng hoảng hốt. Sao Đồng Yến lại hiểu cơ chứ? Cậu thực sự không nghĩ ra được theo hướng khác, sao không theo bản năng cảm thấy Trác Hướng Minh đơn phương sợ sệt “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” chứ?

    Từ trước đến giờ Trác Hướng Minh đều cho rằng những biểu hiện tốt đẹp của Đồng Yến đều do gia giáo, nhưng từ từ ở chung mới phát hiện, Đồng Lịch Khâm và Đồng Dương xác thực đã cung cấp những điều kiện vật chất hết sức ưu việt cho quá trình trưởng thành của Đồng Yến, mà Đồng Yến quả thật ngoan ngoãn cũng không vì nguyên nhân gì khác, cậu chính là một đứa nhỏ như thế.

    Cậu sẽ nhớ tới đôi giày anh trai mình mua mấy năm trước, nhưng lại không ghi nhớ giai đoạn quan trong trong thời kỳ phát tình.

    Buổi tối thứ năm, lúc Trác Hướng Minh giải trừ quyền hạn truy cập internet trên điện thoại di động, Trác Hướng Minh định thoát rồi, trong lúc vô tình nhìn thấy bốn, năm tin Đồng Yến gửi cho Đồng Lịch Khâm, nhưng không có lịch sử trò chuyện, lúc đó Đồng Yến ở ngay bên cạnh hắn, cũng nhìn thấy, còn đang mân mê khối Lego trong tay: “Ảnh bận mà, tôi nghĩ lúc ảnh nhìn thấy tin nhắn thoại, sẽ trả lời tôi ngay.”

    Nhưng Đồng Yến không phải không tim không phổi, cậu tinh tế lại thông minh, rất rõ ràng vào lúc nào mình nên nói cái gì, hiểu cách nghe lời đoán ý, nhìn qua giống như không cần cố gắng gì cả, cũng có thể khiến người ở bên cạnh cảm thấy thoải mái.

    Kinh nghiệm sống nhiều năm nói cho Trác Hướng Minh biết, phản ứng không cần cố gắng ra vẻ mới là phẩm hạnh một người.

    Đồng Yến là một thiếu niên tươi trẻ nhiệt tình, dễ dàng uể oải, nhưng cũng dễ dàng lấy hết dũng khí, cậu luôn luôn có sức lực yêu thương, cũng có sức lực chịu thương tổn.

    Một thân cây sinh trưởng trong cánh đồng hoang vu, sẽ lấy đi lượng lớn chất dinh dưỡng và nước, nhưng Đồng Yến trưởng thành chỉ cần muốn trưởng bối yêu thương nhiều một chút chỉ cần nhiều một chút là tốt rồi.

    ——

    Một tuần sau.

    Một tờ tạp chí tài chính và kinh tế rất có sức ảnh hưởng nửa tháng sẽ xuất bản ra thị trường một lần chỉ nửa ngày đã tuyên bố bán hết, tuy bây giờ sức hấp dẫn của báo giấy đã tụt lại so với báo mạng.

    Đọc giả tạp chí tài chính và kinh tế dù sao cũng ít, nếu như chỉ là một người trong giới kinh doanh như Trác Hướng Minh xuất hiện, dù tướng mạo xuất chúng, chỉ sợ cũng khó có thể gây nên hiện tượng như vậy.

    Có thể vị này cùng với bạn đời tuần trước gây nên sự bàn tán trên oukm chưa giảm sức nóng, bởi vì một vài tài khoản ác ý dẫn dắt, liên quan tới nguyên nhân hai nhà kết thông gia khiến mọi người xôn xao, chuyện Trác Hướng Minh vừa kết hôn đã ngoại tình nghiễm nhiên thành chuyện ván đã đóng thuyền. Đồng Yến thì bị đặt trong vòng “Người bị hại”, tiếp nhận sự thương hại khó giải thích chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

    Những người mua tạp chí lần này cũng có một yêu cầu đứng đắn, nhưng phần nhiều là muốn hóng chuyện.

    Mọi chuyện vỡ lẽ, xem hai người kia đến cùng còn nói bừa ra sao, lừa mình dối người muốn xem liên hôn thương mại thành ông trời tác hợp ư.

    Nhưng làm người mở rộng tầm mắt chính là, quyển tạp chí giá 138, bản in cao cấp nặng 450g, màu sắc rực rỡ, hoàn toàn không dính dáng tới tin đồn, có 13-16 trang là phỏng vấn Trác Hướng Minh, trong bài đều là nội dung chuyên môn, cuối cùng phóng viên “Đầu óc chậm chạp” mới nắm lấy trọng điểm:

    【 Vừa nãy tôi thấy phu nhân của ngài cũng đến đây, nhưng không có vào, cậu ấy đến để chờ ngài sao? Tình cảm hai người thật tốt.

    Viết rất xấu hổ, sau khi nghe thấy vấn đề này, vị tổng tài trẻ tuổi đã có hai công ty ra thị trường trong tay sửa lại câu nói: Nửa kia của tôi.

    Không kể bạn đời Omega là nam nữ, thống nhất xưng hô là phu nhân đã trở thành một thông lệ, không tính là tất cả, nhưng rất nhiều người đều dùng, cũng ít có người đưa ra dị nghị. Nhưng không thể không thừa nhận, đó đúng là một loại mạo phạm từ đầu đến đuôi. Ít nhất sau hôm nay, người viết sẽ không mang bất kỳ một Omega nam tính nào xưng hô thành phu nhân của ngài.

    Trở lại đề tài chính. Tay hắn chạm vào cốc cà phê trong tầm tay, nhưng không cầm lên, giống như không thể ẩn giấu nụ cười nhất thời trong lúc nhắc tới đối phương: Đúng lúc cuối tuần cậu ấy được nghỉ, chờ chút nữa tôi họp xong, sẽ đến bệnh viện một chuyến. 】

    Bốn trang phỏng vẫn khổ sách 16, những nội dung này chiếm không tới một phần ba trang, chẳng qua chỉ liên quan tới bệnh tình hai, ba câu, phóng viên cảm ơn, Trác Hướng Minh rời khỏi, trợ lý của hắn giúp thu dọn hiện trường, buổi phỏng vấn kết thúc.

    Có người trong lòng ác ý châm chọc khiêu khích, mỉa mai người phóng viên này có lẽ mười năm không lên internet, gặp kẻ quyền quý lại “Diễn quá sâu”.

    Diễn đàn rps, những người ship cp lại ăn thêm đường, vừa liếm vừa kêu “Không thành hiện thực”.

    Mà nguyệt san bán hết, buổi chiều bốn giờ, nhóm người đi làm không buồn ngủ không đói bụng nhưng cũng không có cách nào, vì chưa tới giờ đi làm, tới giờ cao điểm, tài khoản chính chủ oukm tuyên bố tin xin lỗi: mấy ngày gần đây, tôi có dùng tài khoản @ đại cẩu tối nay không say không về gây ra tranh chấp, tạo thành tổn thương cho Trác Hướng Minh tiên sinh và Đồng Yến tiên sinh, đồng thời gây ảnh hưởng mạnh tới cư dân mạng, tôi xin chân thành xin lỗi mọi người, cũng hi vọng nhiều người dùng internet, xem đây như là một bài học.

    Dưới góc phải biểu tượng oukm sáng loáng. Tin tức mới vừa tung ra, người chê bai chính chủ bị tiền làm mờ mắt còn chưa kịp xuất hiện, những “fan cp” gần đây không dám lên tiếng lập tức ngoi lên.

    Tài khoản oukm công ty cung cấp cho Trác Hướng Minh đăng một trạng thái, nội dung chỉ có bốn chữ: Chia sẻ hình ảnh.

    Tổng cộng ba tấm hình, một tờ cáo buộc của luật sư: Tuyên bố một danh sách ba trăm tin nhắn xuyên tạc của doanh tiêu hào; một đơn kiện: Tòa án nhận định tài khoản này đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác, bịa đặt tin đồn vô căn cứ, dùng thời gian giam giữ hình sự và xử phạt số tiền thích đáng.

    Cuối cùng một tấm hình, đến từ bệnh viện công lập, khả năng làm giả giấy chẩn đoán bằng không: Thời gian là rạng sáng 3:21 ngày 28 tháng, người bệnh Đồng Yến, tuổi mười tám, chẩn đoán xác thực tin tức tố hỗn loạn mức thấp, đề nghị sử dụng số lượng thuốc ức chế vừa phải, nghỉ ngơi, cách xa nơi có tin tức tố dày đặc.

    Chương 19

    Ban đầu Trác Hướng Minh lo lắng bạn học trong trường sẽ bàn tán ở sau lưng Đồng Yến, vì Đồng Yến kiên trì, cho nên thứ hai vẫn đến trường học bình thường.

    Cũng may bạn học cùng lớp có vẻ đều rất bình thường, lúc bước vào phòng học, Đồng Yến cũng không có cảm giác bị chú ý hay liếc mắt, chỉ có mấy bạn học khá thân xung quanh thể hiện sự quan tâm.

    Lúc ngồi xuống, thẻ cảnh báo trước ngực lắc lư mấy lần, Sài Mạn Mạn lại gần hỏi: “Sức khỏe cậu không sao chứ?”

    Đồng Yến lấy bài tập tổ cậu phụ trách từ trong cặp sách ra, vừa nói: “Không sao, dùng thuốc ức chế, lại ngủ một giấc là không sao.”

    “Trên internet nói này nọ… Cậu đừng để ý.” Sài Mạn Mạn nói xong cũng có hơi tức giận, “Bây giờ họ thật sự không biết cái gì nên nói hưu nói vượn thôi.”

    “Tớ biết.” Đồng Yến cười với cô.

    “Cậu không có vì chuyện này mà tâm trạng không tốt chứ?”

    Đồng Yến nói: “Lúc đầu có một chút, nhưng rất nhanh đã không sao rồi.”

    Sài Mạn Mạn nói: “Cũng đúng, cậu có Alpha nhà cậu bên cạnh mà.”

    Cô biết Trác Hướng Minh mỗi ngày đều đưa đón Đồng Yến đi học, vẫn cho rằng tình cảm hai người rất tốt.

    Đồng Yến chỉ có thể trả lời: “Phải.”

    Omega và Beta cùng bàn ngồi ở trước mặt cậu đang dựng thẳng hai lỗ tai vừa nghe vừa nhịn, thực sự không nhịn được nữa, mới xoay xuống, nói: “Nói thật, đừng không vui nha Đồng Yến! Những người xa lạ đó nói mấy lời dèm pha như vậy, sắp thi giữa học kỳ rồi, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến mình!”

    Omega phụ họa: “Đúng đúng đúng!”

    Những lời bạn học an ủi cũng không phải mới lạ, nhưng rất có tác dụng với Đồng Yến, cậu thở phào nhẹ nhõm, xúc động mà nói: “Tớ biết, cám ơn các cậu.”

    Sài Mạn Mạn vô cùng lo lắng nói: “Mẹ tớ sáng sớm nói sợ cậu không đi học, còn lo lắng cho cậu.”

    Đồng Yến lẩm bẩm nói: “Sao mẹ cậu cũng biết…”

    Chàng trai Beta tên Quý Vân không nhịn được nói: “Tất cả mọi người đều biết đến đó?”

    “…” Đồng Yến nói, “Ừm.”

    Sài Mạn Mạn nói: “Vừa nãy chúng tớ đang bàn bạc, phải làm sao để thông báo với cậu, nói chúng ta cũng sẽ không để ý chuyện này… Chính là, cậu biết chứ?”

    Đồng Yến gật đầu: “Tớ biết.”

    Thật ra lúc vừa nãy cậu lên lầu, trong lòng mình cũng bồn chồn, nhưng bây giờ hoàn toàn không sao cả, chuông vào học vang lên, Đồng Yến giấu điện thoại dưới bàn học gửi tin nhắn cho Trác Hướng Minh: Không có người nói xấu tôi, anh nhanh đi làm đi (* ̄3 ̄)╭

    Trác Hướng Minh trả lời lại rất nhanh: Được.

    Nghỉ giữa giờ giáo viên chủ nhiệm lại tìm cậu, lớp trưởng tới nói với Đồng Yến: “Cô Nhâm bảo cậu đến lấy bảng đăng ký hội thao trường.”

    Danh sách này vừa nãy lớp trưởng cũng có thể lấy đến, Đồng Yến biết, tất cả mọi người đang cố gắng để cho cậu không cảm thấy khó chịu, gật đầu nói: “Được, tôi đi ngay.”

    Đồng Yến đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, cô đang đếm một chồng giấy, hình như là giấy báo danh, ngẩng đầu nhìn thấy Đồng Yến, lập tức nói: “Đồng Yến đến à, chờ một lát, cô đếm xong em cầm đi phát cho bạn học, nhớ nói với mọi người, có thể không tham gia, nhưng mỗi người không thể đăng ký quá ba nội dung.”

    Đồng Yến nói: “Vâng thưa cô.”

    Làm xong hai mươi lăm tờ không mất bao lâu, cô Nhâm cầm ở trên tay, nhưng tạm thời chưa đưa cho Đồng Yến.

    “Khai giảng một tháng rồi, cảm thấy thế nào, đã quen chưa?”

    Đồng Yến nói: “Dạ quen rồi, thầy cô và các bạn học đều rất tốt với em.”

    “Được.” Cô Nhâm nhìn cậu một chút, lúc thường vẻ mặt nghiêm túc giờ lại mang theo tươi cười, “Cô thấy thành tích của Sài Mạn Mạn còn có thể tốt lên, lúc rảnh rỗi thì em giúp bạn một chút.”

    Đồng Yến đáp ứng: “Vâng thưa cô.”

    Cô Nhâm: “Còn có, liên quan tới hội thao cuối tuần này, sáng sớm cô đã hỏi ý kiến người giám hộ của em, hắn đã gửi hồ sơ bệnh án mới nhất của em cho cô, vấn đề không lớn, nhưng hắn nhờ cô hỏi ý kiến của em. Em có muốn tham gia không?”

    Suy nghĩ một chút, cô mở đoạn ảnh cuộc trao đổi giữa bọn họ cho Đồng Yến xem, sau khi Trác Hướng Minh gửi xong bệnh án, ở phía trên có mấy điểm được khoanh tròn, là một vài thông số kiểm tra, còn nói: Nếu như hệ thống sân bãi được làm sạch có thể khống chế mức độ và nồng độ tin tức tố trong phạm vi cho phép, tôi đồng ý để cậu ấy tham gia, nhưng vẫn phiền ngài hỏi ý kiến của Đồng Yến một chút.

    Trác Hướng Minh còn gửi một tin: Cố gắng không nên để cho cậu ấy cảm thấy mình nhất định phải tham gia hội thao, đây là một lựa chọn 50-50, không có chọn lựa nào là chính xác, hoặc chọn lựa nào là sai lầm.

    Đồng Yến xem xong rồi, cô Nhâm mới lấy lại điện thoại di động, nói tiếp: “Bộ hậu cần đã nói, chuyện này hoàn toàn có thể, cho nên quyết định là của em. Vốn cuộc nói chuyện với người giám hộ không nên cho em xem, nhưng ý cô cũng giống như vậy, không cần miễn cưỡng mình, Đồng Yến, nếu em cảm thấy mình đã sẵn sàng trăm phần trăm, em hãy tham gia hội thao.”

    Buổi tối Trác Hướng Minh tới đón cậu tan học, Đồng Yến sau khi lên xe lập tức quen cửa quen nẻo tìm sữa trong trong tủ lạnh nhỏ, Trác Hướng Minh giúp cậu nịt giây an toàn.

    “Tôi phải nói với anh một chuyện.”

    Trác Hướng Minh rất phối hợp hỏi: “Chuyện gì?”

    Đồng Yến cười híp mắt nói: “Cuối tuần trường tôi có hội thao.”

    “Oa.” Lần này Đồng Yến nhìn ra rồi, Trác Hướng Minh diễn rất tệ, “Vậy em muốn tham gia không?”

    Chẳng qua Đồng Yến không vạch trần hắn, cậu chỉ đang suy nghĩ, liên quan tới chuyện trong trường học, Trác Hướng Minh đã thương lượng bao nhiêu lần với giáo viên chủ nhiệm, còn làm bộ không biết giúp cậu bày mưu tính kế?

    Nếu như hôm nay giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi ý kiến của cậu, vậy bây giờ cậu nhất định đang cần câu trả lời của Trác Hướng Minh.

    Quá giảo hoạt! Đồng Yến yên lặng tưởng tượng, lại không kiềm nén được vẻ mặt vui vẻ của mình.

    “Đang cười cái gì?” Trác Hướng Minh hỏi.

    “Không có gì.” Đồng Yến cho rằng cậu đang cho Trác Hướng Minh mặt mũi, bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành không ít rồi, “Tôi quyết định tham gia, hơn nữa đăng ký tham gia chạy 400 mét tiếp sức.”

    Trác Hướng Minh nói: “Thật là lợi hại.”

    Đồng Yến tỉ mỉ quan sát biểu tình của hắn, Trác Hướng Minh bị cậu nhìn có vẻ không dễ chịu: “Ngày hôm nay em làm sao vậy?”

    Đồng Yến nói: “Anh khen tôi thật là lợi hại, là thật lòng chứ?”

    Trác Hướng Minh lập tức nói: “Dĩ nhiên!”

    Sau một lát, Đồng Yến nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

    Trác Hướng Minh vừa nhìn đường, còn phải vừa giải thích: “Cái gì gọi là như? Chính là sự thật.”

    Đồng Yến uống hết một nửa sữa suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh lặp lại lần nữa đi.”

    Trác Hướng Minh không thể làm gì khác hơn là nói lại lần nữa: “Em rất là lợi hại.”

    “Tại sao? Bởi vì tôi tham gia chạy tiếp sức sao?”

    Trác Hướng Minh nói: “Dĩ nhiên. Không phải không bắt buộc học sinh tham gia hội thao sao, cho dù tham gia hội thao, cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều tham dự hạng mục, hơn nữa chạy tiếp sức là một hạng mục thi đấu mang tính tập thể, tại sao tôi không thể khen em?”

    “Cũng phải.” Đồng Yến nói, “Tôi biết rồi.”

    Sau khi hỏi xong cậu lại trở nên an tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm kính chắn gió không biết đang suy nghĩ gì. Tuy rằng Trác Hướng Minh không biết tâm sự của Đồng Yến, nhưng hắn không quá lo lắng.

    Phiền não của cậu nhóc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hơn nữa nếu có chuyện, Đồng Yến cũng không phải là người thích giấu giếm. Cậu là một đứa nhỏ rất dễ nuôi.

    Quả nhiên Đồng Yến không yên lặng được bao lâu, xoay qua nhìn hắn cười, kéo dài giọng gọi: “Ca ca.”

    “Hả?”

    “Anh thường hay khen tôi.” Đồng Yến nói, “Tôi mới vừa phát hiện.”

    Trác Hướng Minh suy nghĩ một chút, nói: “Thường xuyên lắm sao?”

    Đồng Yến nói: “Đúng, ví dụ như có lúc tôi chỉ xoay chậu hoa ra hướng nắng, anh cũng sẽ khen tôi.”

    “Cho nên?”

    Đồng Yến nói: “Cám ơn anh.”

    Ngày hôm nay sau khi đi ra từ chỗ của giáo viên chủ nhiệm, Đồng Yến đã nghiêm túc suy nghĩ thái độ của Trác Hướng Minh đối với cậu một chút, cậu phát hiện không ít chi tiết nhỏ bị bỏ quên.

    Cậu mở ra tên tài khoản “zxm” xem bài viết, phía trên xác thực còn có vài chuyện trùng hợp, nhưng không có câu “Thường xuyên khích lệ đứa nhỏ nhà bạn”.

    Qua mười mấy năm, cách thức ở chung giữa cậu và Đồng Dương hoàn toàn không giống.

    Nếu như là Đồng Dương, cậu không thể tham gia, anh sẽ trực tiếp nói cậu không cần đi, hoặc là cậu có thể tham gia, nghe nói cậu đăng ký hạng mục nào, có thể anh sẽ nói “Tuyệt đối đừng ngã sấp xuống mất mặt lắm”, “Còn có Alpha nhà em xem náo nhiệt đó” linh tinh, Đồng Yến biết anh đang nói đùa, bởi vì tính tình Đồng Dương là như vậy, cho nên từ trước tới nay cũng không cảm thấy có gì không đúng.

    Con người quả nhiên cần phải khích lệ, Đồng Yến quên mất kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của Trác Hướng Minh, không muốn chê cười một người trưởng thành ngốc nghếch như hắn, cậu thật lòng mà nói: “Cám ơn ca ca, mỗi lần anh khen tôi, tôi đều cảm thấy được mình thật sự rất lợi hại, ở chỗ của anh… Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

    Nói xong Đồng Yến lại cảm thấy được mình có hơi kiêu căng, nên gục đầu xuống, Trác Hướng Minh đụng vào vành tai đỏ hồng của cậu một cái: “Vậy tôi cũng phải cám ơn em, bởi vì tôi cũng rất hạnh phúc.”

    Chương 20

    Buổi chiều thứ năm, sau khi tan học, Đồng Yến chờ Trác Hướng Minh ở cửa trường học.

    Hai mươi phút trước bọn họ đã liên lạc với nhau, Trác Hướng Minh nói sẽ đến hơi chậm một chút, bảo Đồng Yến vào cửa hàng trà sữa ở cửa trường học chờ hắn trước.

    Nhưng cửa hàng trà sữa này phải xếp hàng rất lâu, Đồng Yến một tay cầm cặp sách, trong miệng ngậm kẹo que, liền đứng ở cửa phòng bảo vệ nghe nhạc.

    Một chiếc xe cách đó không xa ấn kèn, Đồng Yến nhìn qua, là Đồng Dương.

    “Đồng Đồng.” Đồng Dương kêu cậu một tiếng.

    “Anh!” Đồng Yến chạy tới, “Sao anh lại tới đây?”

    “Cuối tuần này nhà không có ai, em ở chỗ Trác Hướng Minh hai ngày đi.” Đồng Dương chồm người qua mở cửa ghế phụ, “Ngày hôm nay dẫn em đi ăn.”

    Đồng Yến lên xe, vừa mừng vừa sợ: “Hôm nay anh tới đón em sao?”

    Đồng Dương nói: “Ừm, muốn ăn cái gì?”

    “Ăn lẩu!”

    Tuần trước cùng Sài Mạn Mạn đến khu hai mươi mốt ăn không thành, Đồng Yến vẫn luôn tiếc nuối.

    Đồng Dương nói: “Được, đi ăn lẩu.”

    Đồng Yến ngồi nghiêng một bên, còn đang rất kích động, tay nghe trong tay rối thành một nùi không mở ra được, Đồng Dương nói: “Nịt giây an toàn vào.”

    Đồng Yến nhanh chóng đáp: “Ồ nha, quên mất.”

    Trong miệng cậu còn đang ngậm kẹo, mơ hồ không rõ hỏi: “Vừa nãy anh Hướng Minh nói hắn sẽ đến muộn một lát, có chuyện gì cho nên mới không tới sao?”

    “Hả?” Đồng Dương nói, “Trác Hướng Minh đón em?”

    Đồng Yến nói: “Đúng vậy.”

    Đồng Dương nói: “Mỗi ngày hắn đều tự mình đón em?”

    Đồng Yến: “A…”

    “Rảnh rỗi thế sao…” Đồng Dương vội hỏi, “Anh đang muốn nói với em gọi điện thoại cho tài xế của em, em mau gọi đi.”

    Nói xong, anh dùng điện thoại di động của mình gọi vào số Trác Hướng Minh.

    Đồng Yến cuống lên: “Anh không nói cho hắn biết sao? Mới vừa rồi hắn nói đang ở trên đường, sao có thể đừng tới…”

    Điện thoại thông, Trác Hướng Minh nói: “Đồng Dương?”

    Đồng Yến nói: “Ca ca, anh đang ở trên đường sao?”

    “Sắp đến rồi, còn hai giao lộ nữa thôi.” Dừng một chút, có thể đang liếc nhìn biển báo, Trác Hướng Minh nói, “Em đang ở cùng Đồng Dương?”

    Đồng Yến càng sốt ruột: “Đồng Dương tới đón tôi, anh ấy không biết anh sẽ đến, tôi…”

    Trác Hướng Minh nói: “Em đi với cậu ta chưa?”

    Đồng Yến nhìn hình ảnh lướt qua ngoài cửa sổ, chỉ có thể ừ một tiếng.

    “Được.” Một tiếng ngắn ngủi dừng lại, Trác Hướng Minh nói, “Tôi biết rồi.”

    Đồng Yến nói: “Xin lỗi anh, Đồng Dương không biết anh sẽ tới đón tôi, tôi… Chúng tôi đi ăn cơm, anh cũng cùng đi, có được không?”

    Đồng Dương nhíu mày liếc mắt nhìn cậu, Đồng Yến không phản ứng tới anh, vẫn đang xin lỗi Trác Hướng Minh: “Tôi không nghĩ sẽ như vậy, xin lỗi.”

    Trác Hướng Minh bên đầu kia an ủi cậu: “Không sao, tôi quay xe trở về, chỉ đi mười mấy phút, không mất bao xa.”

    Đồng Yến nhỏ giọng nói: “Vậy anh ăn cơm một mình sao?”

    Trác Hướng Minh ừm một tiếng.

    Đồng Dương ở một bên ho khan, Đồng Yến không thèm để ý tới.

    Cậu cảm thấy mình đã gây chuyện sai lầm, nhưng lại giống như không có gì, đến cùng Trác Hướng Minh có tức giận hay không cậu cũng không biết, xoắn xuýt đến lợi hại, Trác Hướng Minh ôn hòa nói: “Đi ăn sớm một chút, đừng trở về quá muộn, ngày mai còn phải đi học.”

    “Được! Được!” Đồng Yến ước gì Trác Hướng Minh sắp đặt để cậu vào khuôn khổ, cậu sẽ áy náy ít một chút, “Mấy giờ tôi phải trở về?”

    Trác Hướng Minh nào biết Đồng Dương dẫn cậu đi đâu, suy nghĩ một chút, nói: “Trước mười một giờ.”

    Đồng Yến lập tức đáp ứng: “Được!”

    Trước khi cúp điện thoại, Trác Hướng Minh nói với Đồng Dương: “Cậu đừng để cho cậu ấy ăn quá cay, hai ngày nay có hơi ho khan, có thể là bị cảm lạnh.”

    Đồng Dương nói: “Ừm, tôi nhớ rồi.”

    Cúp điện thoại, Đồng Yến ủ rũ một lát, Đồng Dương lái xe, vừa không ngừng gửi tin nhắn.

    Đến nhà hàng lẩu, tinh thần Đồng Yến mới khôi phục lại. Nhưng Đồng Dương không cho cậu chọn lẩu cay, mà chọn tam tiên*, Đồng Yến giận dỗi không muốn ăn, hai người giằng co, cuối cùng gọi lẩu ít cay.

    (三鲜: một món ăn gồm khoai tay xào, ớt xanh và cà tím)

    “Anh dễ dãi quá rồi?” Đồ ăn bưng lên rất nhanh, Đồng Dương vừa bấm điện thoại di động vừa chờ nồi sôi, “Tối nay trở về em ho khan nặng thêm, lại nói là anh không biết lo.”

    Đồng Yến vẫn không hài lòng lắm: “Ăn một chút ớt căn bản không ảnh hưởng.”

    Đồng Dương mỉa mai: “Được chưa, bây giờ anh có thể làm chủ cho em sao?”

    Đồng Yến nói: “Em tự làm chủ bản thân mình.”

    Đồng Dương nói: “Ai biết được…”

    Đồng Yến trừng anh: “Tại sao anh quái gở quá vậy?”

    Đồng Dương nói: “Anh quái gở sao?”

    Đồng Yến nói: “Anh mà không quái gở?”

    Mở nắp nồi ra, Đồng Dương cho thịt bò và đậu hũ vào trước, đổi chủ đề: “Em thích ăn.”

    Đồng Yến không lên tiếng, sau một lát, cậu hỏi: “Tại sao anh lại nói, không cho em ăn cay là bởi vì sợ Trác Hướng Minh nói anh không biết lo cho em?”

    Đồng Yến xụ mặt, hai cái tay nắm đũa rất chặt. Đồng Dương vừa chỉnh lửa vừa nói: “Cái gì tại sao? Không phải sao, không phải hắn nói, đừng cho em ăn quá cay sao?”

    Đồng Yến nói: “Vậy anh không nghe hắn nói em ho khan sao?”

    “Làm sao vậy?” Đồng Dương gắp một đũa thịt vào trong dĩa cậu, “Nghiêm trọng không?”

    Đồng Yến để đũa xuống, rũ mắt không nhìn thịt anh gắp, tay cũng đặt ở phía dưới bàn, ngồi đó không nhúc nhích.

    Đợi một lát, Đồng Dương cau mày nói: “Em bướng bỉnh gì chứ?”

    Đồng Yến vẫn không nói chuyện.

    Đồng Dương sợ cậu như vậy nhất, thở dài nói: “Thiếu gia, anh chọc em chỗ nào?”

    Anh lại thở dài một tiếng: “Hủy hai buổi xã giao mới có thể tới đây, anh xin lỗi em, anh không nên nói linh tinh, đừng nóng giận, ăn đi, có được không?”

    Đồng Yến nói: “Có phải anh cảm thấy em cố tình gây sự không?”

    Đồng Dương nói: “Không có.”

    Anh gắp cho Đồng Yến hai đũa, đầy cả cái đĩa: “Mau ăn, nhiều dầu mỡ, nguội sẽ không thể ăn.”

    Đồng Yến ngẩng đầu lên: “Tại sao anh không hỏi em chuyện ho khan?”

    “Còn nói chuyện này?” Đồng Dương bất đắc dĩ nói, “Bây giờ anh quan tâm được không? Em trai Đồng Yến của anh, em ho khan nghiêm trọng không? Anh dẫn em đi bệnh viện khám?”

    Bởi vì không ai ăn, trong nồi nấu quá nhiều đồ ăn, rất nhanh đã phát ra tiếng ục ục ục ục.

    Đồng Yến níu lấy ghế sô pha bằng da, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh chưa từng hỏi tin tức của em? Từ thứ bảy tới hôm nay, đã sáu ngày, anh không hề gọi cho em một cú điện thoại, ba ba cũng không, tại sao? Mẹ của bạn học em còn biết, bạn học nói mẹ của cô ấy lo lắng cho em bởi vì chuyện này mà không dám đi học, tại sao các người xưa nay chưa từng hỏi?”

    Biểu tình Đồng Dương còn chưa kịp thay đổi, lông mày hơi nhíu, bởi vì Đồng Yến để ý vào những chuyện nhỏ vặt mà có vẻ hơi không kiên nhẫn, lúc này ngây ngẩn cả người, miệng mở ra một chút, a a hai tiếng, rồi lại không nói nên lời.

    “Ngày hôm nay anh tới đây, em con tưởng bởi vì chuyện đó, nhưng mà không phải, anh luôn luôn nhắn tin với người khác, nếu như không phải chỉ vì nói cuối tuần này em đừng về nhà, anh còn đến đây sao?”

    Đồng Yến không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ như vậy chảy ra, từng giọt từng giọt tuôn rơi, cậu cảm thấy mình rất chật vật, cũng rất mất mặt, nhưng cậu không lau đi, cứ như vậy nhìn Đồng Dương.

    Đồng Dương nói: “Anh… Bởi vì, gần đây luôn rất bận, em cũng biết, bên anh thiếu người, cho nên khá bận… Anh cho rằng, bởi vì em ở chỗ của Trác Hướng Minh, nên anh mới yên tâm… Đồng Đồng…”

    Anh đưa tay định lau nước mắt cho Đồng Yến, bị Đồng Yến quay đầu tránh đi.

    “Ba ba… Cả tuần nay ông ấy đều ở nước ngoài, khoảng ba, bốn ngày nữa mới trở về.” Thấy đôi mắt Đồng Yến đang rơi lệ, lời Đồng Dương nói ra vô cùng khó khăn.

    Lúc Đồng Yến hơn bốn tuổi, mẹ của họ đã sinh bệnh qua đời, lúc đó Đồng Dương mười ba tuổi, trách nhiệm chăm sóc em trai lại rơi lên trên người anh.

    Đứa nhỏ còn chưa hiểu chết đi là như thế nào, lúc đó người chịu ảnh hưởng trực tiếp chính là Đồng Yến bởi vì tin tức tố mang đến cảm giác an toàn trong cuộc sống của cậu cuối cùng đã không còn nữa, Đồng Dương nhớ, khoảng thời gian đó Đồng Yến rất hay khóc, khóc đến nổi thở không ra hơi, khóc mệt rồi ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc.

    Nhưng sau khi quen rồi, cậu lại trở nên rất hiểu chuyện, không khóc không quấy, cũng có thể tự mình ăn cơm, sẽ không giống những đứa nhỏ khác tự làm cho mình bẩn hề hề.

    Phần lớn thời gian Đồng Dương đều khá là thích đứa em trai này, nhưng bởi vì Đồng Yến quá nhỏ, cậu không thể cùng mình chơi đùa với một vài cậu trai cùng tuổi, đám bạn bè còn ghét bỏ Đồng Yến cản trở, anh hết cách rồi, chỉ có thể khóa cửa để Đồng Yến ở nhà trước khi ra ngoài, nói cho cậu biết: “Em ngoan ngoãn ở nhà hai giờ, buổi tối anh về ngủ với em.”

    Đồng Yến mắt tròn xoe ngửa đầu nhìn anh, tay nhỏ mềm mại lôi góc áo anh, dùng sức mà gật đầu: “Ca ca, vậy anh mau trở về nhé.”

    Đồng Dương cường điệu với cậu: “Phải hai giờ đó.”

    Đồng Yến hẳn là không hiểu hai giờ là bao lâu, chờ Đồng Dương khóa cửa, cậu lập tức chạy đến bên kia cửa sổ phất tay với Đồng Dương: “Ca ca ca ca! Anh mau trở về một chút nha!”

    Con trai luôn rất ham chơi, anh ở bên ngoài từ trưa đến trời tối, lúc về nhà đã không biết đã qua mấy lần hai giờ, người giúp việc tới làm cơm đều đã về nhà, chờ anh mở đèn, lập tức nhìn thấy Đồng Yến trốn ở sau cửa, ngồi ở chỗ đó, hai cái tay giấu ở giữa bụng và hai chân, đôi mắt vừa sáng vừa đen, rất đáng thương nhìn anh, còn hỏi anh: “Ca ca, tại sao anh không trở về nhà? Em rất sợ.”

    Tại sao anh không hỏi em chuyện ho khan? Tại sao anh chưa từng hỏi tin tức của em? Tại sao anh không trở về nhà?

    Đồng Yến rất lâu đã không khóc ở trước mặt anh, còn nhớ một ít trong đầu từ khi cậu còn bé, Đồng Dương há mồm líu lưỡi, nói không ra lời.

    Đồng Dương lại đưa tay lau nước mắt cho Đồng Yến, lần này Đồng Yến không trốn, lòng bàn tay Đồng Dương đã ướt đẫm vẫn không lau khô.

    “Mau ăn đi.” Đồng Dương nói.

    Đồng Yến lắc lắc đầu: “Không muốn ăn.”

    Cậu nói rất nhỏ, giọng còn có hơi khàn, khoảng cách ngắn như vậy, Đồng Dương cũng không nghe rõ ràng: “Cái gì?”

    “Không ăn.” Đồng Yến nói, “Em muốn trở về.”

    Đồng Dương lại nổi nóng: “Đủ chưa Đồng Yến? Ngày hôm nay em làm sao vậy?” Anh đứng lên lại ngồi xuống, nồi lẩu quá sôi, Đồng Dương dứt khoát tắt lửa, “Không phải giải thích với em rồi sao? Vẫn tức giận?”

    Đồng Yến cảm thấy mình không có giận, nhưng cậu cũng không muốn ở cùng một nơi với Đồng Dương, cho dù bây giờ cậu rất đói đi nữa, nhưng nhìn những thứ trong nồi vẫn không muốn ăn.

    “Anh đưa em về đi.” Cậu cầm cặp sách đi ra ngoài, bị Đồng Dương kéo lại.

    “Về chỗ nào?”

    Đồng Yến nói: “Nhà Trác Hướng Minh.”

    “Bây giờ đã gọi là Trác Hướng Minh?” Đồng Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Không phải mới vừa gọi ca ca ca ca rất thuận miệng sao? Anh biết rồi, em rất thân với hắn, người ta lạnh nhạt nói với em một tiếng tôi biết rồi thì đã không chịu nổi, chớ nói chi là để người ta lái xe vòng lại mười mấy phút, còn ăn cơm một mình, có phải là em rất khó chịu? Vậy anh thì sao? Anh đây lại dùng mặt nóng dán mông lạnh không phải rất tiện sao!”

    Đồng Yến nghe tới chữ tiện kia lại run lên, viền mắt lập tức ửng hồng, cậu cũng không muốn tiếp tục nói thêm một câu nào với Đồng Dương, cái tay không bị Đồng Dương lôi kéo cặp sách, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trác Hướng Minh.

    Thuộc truyện: Nhà có Omega mới trưởng thành