Nhà có Omega mới trưởng thành – Chương 46-50

    1123

    Thuộc truyện: Nhà có Omega mới trưởng thành

    Chương 46

    Bốn giờ chiều dương quang xuyên qua cửa sổ sát đất, trút xuống căn phòng ngủ lát gạch sứ, nhiệt độ trong phòng biểu hiện 27.5 độ C, độ ẩm vừa phải, hệ thống tuần hoàn không khí mang theo chút mùi tuyết mát lạnh trong không khí một chút nhiệt độ từ bên ngoài đưa vào, bên cửa sổ mấy tầng mành nhẹ nhàng rung động khi thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ.

    Căn phòng ngủ này ở cuối hành lang lầu hai, xem như là căn khách phòng, lúc thường ít khi dùng đến, lúc này Đồng Yến ngủ ở trên giường, kích thước chỉ có twin size, so với giường để cậu nghỉ trưa ở trường học hơi lớn hơn một chút, còn chưa đủ to bằng giường đôi thông thường, Trác Hướng Minh ôm cậu vào trong lòng, tư thế cũng có chút không dễ chịu, hai cái chân đều duỗi ra khỏi giường.

    Về phần tại sao ở đây, nguyên nhân là buổi sáng Trác Hướng Minh đi xuống lầu làm cơm cho Đồng Yến, mà hai người ai cũng không thể rời khỏi ai, chỉ có thể mang theo Đồng Yến, kết quả tại nhà bếp lại hôn nhau dính cùng một chỗ, ăn cơm chiên cũng phải mất hơn một giờ.

    Cơm nước xong Đồng Yến mệt mỏi, không mở mắt ra được, Trác Hướng Minh ôm cậu đi lên cầu thang tựa vào nhà bếp bên kia, không nghĩ tới chỉ đi mấy bước đường, sóng tình lại tới nữa rồi, Omega quấn lấy hắn rên rỉ, Trác Hướng Minh vừa dỗ người đẩy cửa bước vào một căn phòng gần nhất.

    Giường không đủ lớn, thể lực Đồng Yến cũng không quá khỏe, Alpha chỉ có thể tận lực nhẹ nhàng — hắn cho rằng mình đã thu liễm, nhưng sự thực là đến lúc kết thúc vẫn phát hiện mình làm hỏng bét:

    Đèn ngã trên sàn, giường bị lệch vị trí, đụng hai cái tủ đầu giường ngã trái ngã phải — vậy còn chưa tính, không biết gối nhung bằng lông chim bị rách chỗ nào, lông chim bay tán loạn, bay tới chóp mũi lại bị nhảy mũi một cái.

    Lúc mới vừa hoàn hồn chú ý tới, Trác Hướng Minh cảm thấy chính mình cũng không đến nổi không đấu lại một chiếc gối, nghi ngờ là Đồng Yến cắn hoặc là cào rách.

    Hắn nắm vai Đồng Yến, xuyên qua tóc tai nhẹ nhàng hôn cái trán đứa nhỏ.

    Đồng Yến vùi sâu vào bên trong đệm giường mềm mại, mặt xoay qua Trác Hướng Minh, chăn phủ đến vai, khuôn mặt chôn ở trong gối mềm, chỉ lộ ra mái tóc đen và một phần gò má, cậu ngủ say, tự nhiên không có cách nào đáp lại lên án không hề nói lý của hắn.

    Mà sự thực là hắn đã bắt nạt Đồng Yến đến không chịu nổi, còn đố kị chiếc chăn được Đồng Yến tiện tay bắt được ôm vào trong lồng ngực, kéo ra một cái chính mình chiếm lấy ôm ấp của Omega. Rất là ấu trĩ cũng không nói lý.

    Thời gian càng ngày càng dài, Đồng Yến cũng càng ngày càng tỉnh táo, đây cũng là một đợt sóng phát tình cuối cùng, ngừng ở ngày hai mươi lăm tháng chạp, kết thúc chậm hơn hai ngày so với trong kế hoạch của Trác Hướng Minh.

    Omega tỉnh táo, Alpha cũng thoát khỏi trạng thái phát tình, khôi phục như bình thường, có lý trí, có thể kìm chế, cũng bắt đầu nhớ lại… Trác Hướng Minh ngừng thở.

    – –

    Vào thời kỳ phát tình chất lượng giấc ngủ của Đồng Yến thẳng tắp tăng lên, trong thời gian tỉnh táo có hạn của cậu, ngoại trừ dục vọng chiếm hữu làm người khó bề tin tưởng của Trác Hướng Minh, đây là một trong số ít những sự tình cậu tự hỏi.

    Nhắm mắt lại, không nằm mơ không ra mồ hôi, ngủ từ hai giờ đến nửa đêm.

    Cậu ngạc nhiên nhưng thật ra là hiện tượng sinh lý bình thường, thao tác của Alpha thích đáng, dưới tình huống bắt đầu dẫn ra kỳ phát tình, chức năng sinh lý tất nhiên đều chuẩn bị kỹ càng, vì tình yêu và thụ thai, thân thể điều chỉnh chờ trạng thái xuất phát.

    Có mang thai hay không cậu không biết, nhưng vì tình yêu… Đồng Yến đã khai trai được đánh dấu, chỉ có thể nói là lúc hạn hán thì khô chết, lúc ngập thì ngập chết*.

    (旱的时候旱死,涝的时候涝死: nghĩa đen nói về hạn hạn hay ngập lụt đều có thể gây thiệt hại cho con người. Nghĩa bóng diễn tả sự khác biệt giữa hai người

    Trong nháy mắt mở mắt ra, trong đầu cậu vẫn chỉ có các cảnh tượng không thể miêu tả, giống như ngựa chạy theo đèn*, từ giường đến vách tường, từ phòng ngủ đến buồng tắm, từ bồn rửa tay đến bồn tắm…

    (“Tẩu mã đăng, đăng tẩu mã, đăng tức mã đình bộ” (Ngựa chạy theo đèn, đèn chạy theo ngựa, đèn tắt, ngựa dừng chân.))

    “Đồng Đồng?” Trác Hướng Minh ôm chặt cậu, “Tỉnh rồi?”

    Đồng Yến lung tung đẩy ra mái tóc rối như tơ vò của mình: “Ừm.”

    Trác Hướng Minh muốn nhìn rõ cậu, nên lui về sau một chút, chẳng qua rất nhanh lại giống như không thể rời bỏ ôm trở lại, cuối cùng lựa chọn nâng eo Đồng Yến ôm cậu cao lên một chút, hai người nhìn thẳng, vẻ mặt mới nghiêm túc theo dõi cậu.

    Đồng Yến cũng nhìn hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Đồng Yến nở nụ cười.

    Không ai nói với cậu, sau khi đánh dấu Alpha cũng rất yếu đuối — không phải về mặc sinh lý, mà là tâm lý, có lẽ giống như là mãnh hổ cũng rơi lệ, con gấu rơi vào tình cảnh kêu anh anh anh, chẳng qua có lẽ là bởi vì Đồng Yến yêu hắn, nên chỉ để lại ấn tượng đáng yêu, xem nhẹ sự đối lập mạnh mẽ đến buồn cười.

    Trác Hướng Minh làm một lần hung hăng nhất, hẳn là trong phòng ngủ Đồng Yến.

    Lúc đó hắn ôm theo Đồng Yến đi tìm áo lót thay, động tác gấp gáp, không kiên trì, khi tay rút ngăn kéo ra thì thấy được một ít “Công cụ” —

    Cơ hồ là vật phẩm Omega đơn độc phải chuẩn bị để trải qua thời kỳ phát tình, gồm những thứ người giám hộ cần chú ý như nhu yếu phẩm cần thiết, mức độ phổ biến như bình thuốc đuổi muỗi, một cây gậy mát xa, khác nhau ở chỗ Đồng Yến chưa từng dùng, nhưng sự tồn tại của cây gậy mát xa này, theo lý mà nói, Trác Hướng Minh cũng nên biết đến, thậm chí nó còn do chính tay hắn mua về.

    Mà những lý lẽ đó đối với Alpha lúc đó không có tác dụng trấn an nào, một ly nước được Đồng Yến ôm lâu hơn một lát cũng có thể khơi ra ghen tuông của hắn, gậy mát xa tựa như trực tiếp bắt đầu khiêu chiến quyền sở hữu của hắn, càng giống như sự tồn tại của hồng thủy mãnh thú (nước lũ thú dữ).

    Đồng Yến bị đặt ở trên mép giường ngay lập tức phát hiện khí thế của hắn không bình thường, lúc quay lại ánh mắt âm trầm của hắn làm Đồng Yến sợ sệt, bắp thịt trên vai nhô lên, nhìn như là bị chọc giận, lại khiến người ta cảm thấy ủy khuất vô cùng, thậm chí sự xuất hiện của những thứ này cũng làm Đồng Yến cảm thấy có lỗi với Trác Hướng Minh.

    Đồng Yến mới khôi phục từ một lần tình sự — nhưng vẫn không thể gọi là khôi phục hoàn toàn, dù sao chân còn run rẩy, eo cũng mềm nhũn, tắm rửa sạch sẽ lại không mặc quần áo, thật vất vả cầu xin Trác Hướng Minh, không nghĩ tới lại chọc tới phiền phức này.

    Cậu thử gọi Trác Hướng Minh: “Ca ca, anh tới đây.”

    Trác Hướng Minh đứng yên ở nơi đó, nhìn cậu, lại nhìn đồ vật trong ngăn kéo một chút, trong lòng Đồng Yến biết không xong rồi, chỉ có thể yếu thế: “Trên người em đau lắm, anh tới nhìn…”

    Trác Hướng Minh lập tức đi tới: “Đau chỗ nào?”

    Đồng Yến tùy tiện chỉ một chỗ cho hắn nhìn, Trác Hướng Minh ôm cậu sờ sờ, sờ xong vẫn không quên tính sổ.

    Đã một thời gian không ở bên này, nhưng tin tức tố của Đồng Yến vẫn rất là nồng, hai người đang ở trong đệm chăn dây dưa, Trác Hướng Minh kích thích người yêu ác liệt đến mức viền mắt đỏ lên, đè nặng Đồng Yến không buông ra.

    Khoái cảm quá mức dọa người,̀ Đồng Yến thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài thanh âm yếu ớt, nhưng đa số thời điểm, lời xin tha của cậu đều bị Trác Hướng Minh chặn ở giữa môi lưỡi của hai người.

    Alpha thậm chí không kịp đổi một tư thế khác, tần suất nhanh đến mức Đồng Yến không chịu được, hắn lặp lại câu hỏi Đồng Yến muốn cái nào, hung ác lại chấp nhất, lại không cho cậu cơ hội trả lời. Đồng Yến tay chân mềm nhũn ôm lấy hắn, chỉ đổi lấy hành động càng ngày càng quá phận hơn.

    Trận này giống như không có điểm cuối, sau đó Đồng Yến thật sự không còn chút sức lực, không hề có một chút nào, nghiêng mặt nằm nghiêng ở trong chăn rơi lệ, nhưng chờ lúc hắn lại gần, trầm thấp kêu một tiếng bảo bảo, Đồng Yến vẫn nhanh chóng dỗ hắn: “Đừng nóng giận.”

    Giọng nói rất nhỏ, lại mang theo giọng mũi, Trác Hướng Minh mới bằng lòng nhẹ hơn một chút, nhưng cũng chỉ thả nhẹ hơn một ít mà thôi.

    Hắn và Đồng Yến ôm cổ nhau, kéo chăn qua quấn lấy Đồng Yến, lúc rời khỏi phòng ngủ vẫn không có tách ra. Bởi vì đang trong trạng thái lúng túng như vậy, đi về trước một đoạn, Đồng Yến lại chảy ra không ít nước mắt, nhưng tay Trác Hướng Minh vững vàng ấn ở nơi đó, trốn không được, cũng chỉ có thể thẳng eo hít lấy hơi, trước khi đến phòng ngủ chính, một đợt sóng nhiệt mới lại bao phủ.

    – –

    “Kết thúc rồi à?” Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Đồng Yến hỏi.

    Trác Hướng Minh nói: “Kết thúc rồi.”

    Đồng Yến nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn không có thả lỏng chút nào: “Anh đang sốt sắng chuyện gì?”

    Trác Hướng Minh phủ nhận: “Anh không hề căng thẳng.”

    “Vâng.” Đồng Yến nhúc nhích một chút, muốn ngồi dậy, mới phát hiện cậu không thể.

    Trác Hướng Minh lập tức nói: “Không thoải mái?”

    Đó cũng là phản ứng tự nhiên, dù sao cũng không phải bằng bê tông cốt thép, huống hồ thể chất Đồng Yến lại như thế.

    Cậu lắc đầu một cái, cẩn thận từng li từng tí một từ từ xoay người lại, ánh mắt Trác Hướng Minh bị hấp dẫn bởi một phần cánh tay và vai của Đồng Yến lộ ra, sau khi nhìn kỹ một lát, biểu tình khẽ thay đổi, cằm căng cứng.

    Cả người Đồng Yến như bị xe nghiền qua một lần, sau khi duỗi xong thắt lưng mệt mỏi cậu xoay cánh tay lại, mới nhìn thấy dấu vết loang lổ phía trên, đặc biệt là bàn tay và cánh tay, quả thực là nơi nặng nhất, một ít vết bầm xanh đã mấy ngày, còn có một vài vết hồng, là dấu khá mới.

    Đối với những dấu vết này, Đồng Yến không có quá nhiều ấn tượng.

    “Thật ra cũng không đau lắm.” Đồng Yến dùng một cái tay khác ấn ấn lên mấy ngón tay để lại dấu ấn rõ ràng đó, nói với Trác Hướng Minh. Nhưng hiển nhiên là Trác Hướng Minh không tin.

    Sự trấn tĩnh của hắn không thể kéo dài bao lâu, lập tức ấn Đồng Yến vào trong lồng ngực, lại nói mấy lần xin lỗi.

    Vừa nãy Đồng Yến nhìn thấy biểu tình đó của Trác Hướng Minh đã biết hắn chắc chắn đang nghĩ như vậy, cậu tùy ý để cho Trác Hướng Minh ôm một lát, tìm tới cầm lấy tay Trác Hướng Minh bên trong chăn, chân cũng đặt ở trên đùi Trác Hướng Minh.

    “Em không nhớ ra nha.” Đồng Yến nhỏ giọng nói.

    Cậu ngẩng đầu hôn một cái lên cằm Trác Hướng Minh, lại hôn lên trên đôi môi khô khốc.

    Mùi tùng tuyết không nồng bằng lúc trước khi đánh dấu, nhưng bây giờ cậu có thể dễ dàng phân biệt ra được hương vị phức tạp trong không khí.

    Đánh dấu không làm cho đối phương trở nên bất ngở, chỉ khiến đối phương hiểu rõ và gần gũi mình trước nay chưa từng có, không phải mình sẽ không biết mình, mà sau khi đánh dấu, đối phương lập tức thành sự tồn tại mình quen thuộc, thậm chí mang đến cảm giác an toàn ở một mức độ lớn hơn.

    Tình yêu cũng không phải là bỗng dưng sinh ra trong quá trình đánh dấu, mà bọn họ cảm thấy trói buộc và ỷ lại nhiều hơn, cũng bởi vậy dưới lớp bảo vệ có một chút uy hiếp yếu ớt, mà bản thân sự tồn tại của tình yêu thật sự đều sống nhờ vào những thứ đó.

    Trong khoảng thời gian này bọn họ từng trao nhau vô số cái hôn, nhưng giống như xưa nay cũng không hề đủ.

    Trác Hướng Minh ảo não và tự trách nhưng cũng không thể ngăn cản hắn đáp lại nụ hôn của Đồng Yến, trên thực tế so với Đồng Yến hắn còn tích cực hơn nhiều, chưa được mấy giây đã kìm chế không nổi vươn mình đè Đồng Yến xuống, hôn cậu thật sâu.

    “Anh hãy nghe em nói?” Đồng Yến hàm hồ hỏi.

    Trác Hướng Minh nói: “Anh nghe.”

    Đồng Yến ấn ấn đôi môi ướt át của mình, mặt bị hôn có hơi hồng, hô hấp bình phục lại một lát mới nói: “Em không nhớ ra được những vật này có lúc nào.” Cậu lay động cánh tay trước mặt Trác Hướng Minh, “Da em trắng, anh không biết sao? Anh từng nói, vốn dễ dàng để lại dấu.”

    Mặt cậu càng đỏ hơn, hiện tại Trác Hướng Minh đã có thể xác định không phải bởi vì hôn môi: “Chuyện chúng ta làm, em rất thích. Em không nghĩ như vậy đâu… Trác Hướng Minh, một giây đồng hồ anh cũng không khiến em sợ sệt.”

    Đồng Yến chỉ có thể nhớ tới khoái cảm giống như thủy triều và lời người yêu thân thiết bên tai, cánh tay trên eo siết chặt, ôm ấp vững chải. Có lúc Trác Hướng Minh có vẻ rất hung ác, nhưng sự hung ác đó cũng mang đến cảm giác an toàn.

    Thời kỳ phát tình và đánh dấu dài đến nửa tháng, cơ hồ không có lần nào cậu tỉnh lại mà trên người không sạch sẽ, Trác Hướng Minh luôn luôn ở bên cạnh, lúc tuyến thể cậu bị cắn, lúc phòng tuyến trong lòng không còn bất kỳ công kích nào cũng có thể dễ dàng hỏng mất, không có giây phút nào cậu cảm thấy mình không an toàn.

    Ôm ấp luôn luôn chặt chẽ và những nụ hôn nóng bỏng như vậy. Cậu luôn được quan tâm, không có bất kỳ lo lắng rằng mình sẽ bị vứt bỏ.

    Đồng Yến đè đầu Trác Hướng Minh thấp xuống, hai người tai sát bên tai, không cho hắn nhìn mình: “Đúng rồi, còn có, tại sao anh muốn gạt em rằng sẽ không cho em nước uống? Còn nói em sẽ rất đau. Rõ ràng đều không có.”

    “Em chỉ nói với anh lần này, chắc chắn sẽ không dỗ anh nữa, nếu anh còn như vậy, động một chút là hổ thẹn, sau này em sẽ gọi anh là Trác đại tiểu thư, có nghe thấy không?”

    Cánh tay Trác Hướng Minh ôm quanh eo cậu siết chặt, dường như thấy không đủ mà hôn gò má và khóe miệng Đồng Yến, rõ ràng thời kỳ phát tình đã qua, hắn lại biểu hiện kích động như vậy, rất ngột ngạt mà nói: “Nghe thấy rồi.”

    Đồng Yến nở nụ cười, véo mặt của hắn giật giật, Trác Hướng Minh cũng không trốn, sau một lát cũng cười, Đồng Yến mới yên lòng sai khiến: “Eo và đùi của em rất đau, cứ như bị người đánh, anh xem một chút đi.”

    “Bên ngoài không phải có tuyết rồi?”

    Trác Hướng Minh nói: “Rơi xuống chừng mấy ngày rồi, mới vừa ngừng trước khi em tỉnh không bao lâu.”

    Đồng Yến ồ một tiếng, rơi vào suy tư.

    Sau một lát, Trác Hướng Minh vừa bóp eo cho vừa nhỏ giọng nói: “Em nhớ không lầm.”

    Có một ngày tuyết rơi buổi sáng, trên người Đồng Yến còn nóng bừng, mơ mơ màng màng nói muốn nhìn tuyết, Trác Hướng Minh lập tức dẫn cậu đến bên cửa sổ nhìn. Đồng Yến vừa nãy còn tưởng rằng mình nằm mơ.

    “Anh căn bản không phải là người tốt.” Đồng Yến tức giận nói.

    Trác Hướng Minh hôn sau gáy cậu: “Cũng không phải vậy.”

    Lười biếng đến buổi trưa, Đồng Yến đến ăn chút ít, Trác Hướng Minh không muốn để cho người máy làm, không thể làm gì khác hơn là mang theo Đồng Yến.

    Đồng Yến có thể tự mình đi, nhưng hắn kiên trì muốn ôm. Trước tiên muốn rời khỏi căn phòng cho khách này cũng phải trải qua cuồng phong mưa gió, trong nháy mắt được ôm lấy, Đồng Yến mới nhìn thấy thảm trạng trong phòng, trên vai rơi xuống, trên đầu tóc còn có nhiều hơn vài chiếc lông chim–

    “Đây là cái gì?” Đồng Yến nhặt lên từ chân giường một cái lông chim.

    Trác Hướng Minh lúng túng dời đi ánh mắt.

    Chương 47

    Xế chiều hôm đó, sau khi Toàn Quy kiểm tra thân thể cho Đồng Yến, Trác Hướng Minh nói với Đồng Yến, bọn họ sẽ chuyển sang nơi khác ở.

    Nhìn căn phòng này, Đồng Yến có thể hiểu được tại sao. Ánh mắt cậu dao động, hai má ửng hồng, sau đó yên lặng gật gật đầu.

    Ngay sau đó điện thoại di động Đồng Yến vang lên, là Lâm Duyệt Hoa gửi tới yêu cầu trò chuyện, Toàn Quy nói: “Là mẹ chồng cậu.”

    Đồng Yến nói: “Tao biết.”

    Trác Hướng Minh mới vừa gửi tin tức cho người nhà hai bên, chắc là bà không yên lòng, Đồng Yến vừa muốn nhận cuộc gọi, Trác Hướng Minh lập tức đưa tay từ phía sau, từ chối yêu cầu xem video, trở về cuộc gọi thoại.

    “Đồng Đồng?” Lâm Duyệt Hoa nói.

    Trác Hướng Minh nói: “Mẹ, là con”

    “Đồng Đồng đâu?” Lâm Duyệt Hoa nói, “Nó thế nào rồi?”

    Đồng Yến ngẩng đầu nhìn hắn, muốn lấy điện thoại di động của mình, bị Trác Hướng Minh nắm lấy tay nặn nặn, chỉ có thể ở một bên nghe.

    “Em ấy rất tốt.”

    Lâm Duyệt Hoa “À” lên một tiếng, ban đầu muốn nói sao hắn lại nhận điện thoại của Đồng Yến cũng quên mất.

    Suy nghĩ một hồi mới nói: “Có cần thứ gì hay không? Mẹ để người đưa qua.”

    Trác Hướng Minh nói: “Không có.”

    “Đúng rồi, nó có sốt hay không? Mẹ hỏi bác sĩ, nói phát sốt sẽ nguy hiểm, sốt nhẹ cũng không thể lơ là.”

    Một giờ Đồng Yến lại được Trác Hướng Minh đo nhiệt độ một lần, Trác Hướng Minh nói: “Không có sốt.”

    Trác Hướng Minh trả lời giản lược, chỉ ba chữ, không dư một chữ, Lâm Duyệt Hoa nói rất nhanh, trước khi cúp điện thoại còn hỏi: “Đồng Đồng ngủ rồi?”

    Đồng Yến muốn gọi mẹ, nhưng Trác Hướng Minh ừm một tiếng, cậu lại không gọi được.

    “Anh làm gì vậy?” Đồng Yến rốt cuộc cũng cầm được điện thoại di động Trác Hướng Minh trả lại, nhưng bây giờ cậu “Đang ngủ”, tất nhiên không thể gọi lại.

    Trác Hướng Minh giống như không nghe thấy, hôn cậu một cái rồi nói: “Anh đi thu dọn đồ đạc.”

    Hắn và Toàn Quy đi không tới mười phút, Đồng Yến đã nhớ hắn, rất nhanh đã quên tức giận.

    Nơi ở mới là một căn biệt thự ở giữa sườn núi, Đồng Yến chưa từng tới bao giờ.

    Lúc cậu đi học, những lần Trác Hướng Minh đi dự tiệc cũng ít hơn, hai người tan học là lập tức về nhà, cuối tuần cũng về nhà cha mẹ hai bên cơ bản không có thời gian dằn vặt ở bên ngoài.

    Thời gian trên đường không bao lâu, sau khi xe dừng hẳn, Trác Hướng Minh rất nhanh lại xuống xe vòng tới một bên khác, sau đó bế Đồng Yến lên.

    Trong hơn nửa tháng đã qua, Đồng Yến cơ hồ chưa từng tự mình đi đường, động tác này Trác Hướng Minh làm rất tự nhiên, cậu cũng thấy tự nhiên, bị ôm đến nửa đường mới nhớ ra: “Để em tự đi.”

    Trác Hướng Minh không lên tiếng, chỉ ôm cậu lắc lư một chút, làm cậu cảm giác như hắn sắp buông tay, Đồng Yến nhanh chóng quấn lên cổ của hắn, sau đó hắn tiếp tục đi lên lầu, đặt Đồng Yến ở trên giường phòng ngủ, còn mình lại xuống lấy hành lý.

    Trời tối, chẳng qua trong phòng rất sáng, chỉ là mùi vị xa lạ, hoàn cảnh cũng xa lạ, với Omega mới vừa bị đánh dấu mà nói không quá tốt đẹp.

    Đồng Yến ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, nhìn hai bên một chút, kêu một tiếng: “Trác Hướng Minh!”

    Trác Hướng Minh xa xa mà trả lời một tiếng, không bao lâu lại đẩy cửa ra: “Có đói bụng hay không?”

    Đồng Yến vừa nãy không muốn bị hắn ôm, bây giờ lại muốn xin xỏ: “Anh đừng có chạy lung tung.”

    “Được.” Trác Hướng Minh đi tới bên giường, “Sợ?”

    “Không có.”

    “Em không muốn ăn thứ gì sao?”

    Đồng Yến nói: “Không muốn ăn.”

    Trác Hướng Minh rót cho cậu một ly nước, nhìn tay cậu cầm ly nước còn có hơi phát run, cho nên dùng tới một cái tay khác, ống tay áo lông rộng rãi bởi vì động tác uống nước tuột xuống một đoạn, lộ ra cánh tay loang lổ dấu vết.

    Thi bạo chính là thi bạo, căn bản không ai sẽ nghĩ dấu vết này là dấu hôn. Trác Hướng Minh nghĩ.

    Đồng Yến uống sạch một ly nước, để ý thấy hắn căng thẳng, yên lặng kéo lại ống tay áo lông, vừa vui mừng bộ quần áo này không như ở nhà, cổ áo cẩn thận che từ xương quai xanh trở lên vừa thở dài.

    “Làm sao vậy?” Trác Hướng Minh lập tức hỏi.

    Đồng Yến đưa cốc cho hắn: “Không có gì.”

    Vào giờ phút này, Đồng Yến mới ý thức, thật ra không chỉ là lần đánh dấu gần đây, lúc đối mặt với cậu năng lực chịu đựng xưa nay của Trác Hướng Minh đều thấp hơn tiêu chuẩn.

    Lúc cậu khóc bởi vì nhớ nhà, lúc giận dỗi Đồng Dương, lúc đau răng, còn có lúc không vui không vì lý do gì, một vài chuyện nhỏ xảy ra ở trên người cậu toàn bộ đều có thể khiến Trác Hướng Minh vô cùng cảnh giác, chỉ là sự kiện “Trọng đại” lần này, biểu hiện càng kịch liệt hơn.

    “Có uống nữa không?” Trác Hướng Minh nhận ly nước hỏi.

    Đồng Yến lắc đầu, thân thể nghiêng về phía trước, đầu dựa vào eo hắn. Trác Hướng Minh tiện tay để ly nước trên tủ đầu giường, lấy tay vỗ vỗ lưng Đồng Yến, Đồng Yến cũng ôm lấy hắn, tay đặt ở eo hắn, nắm thành quyền gõ mấy lần, bảo hắn thả lỏng.

    Trác Hướng Minh từ từ ý thức được gì đó, thấp giọng nói: “Anh sẽ thay đổi.”

    Đồng Yến ừm một tiếng, kéo hắn cùng hắn hôn môi.

    Phòng này rất lớn, rất đẹp, không giống như trong tưởng tượng lắm, phong cách trang trí vẫn là kiểu lưu hành mấy năm trước, chỗ nào cũng làm người cảm thấy mới mẻ.

    Nếu như lúc thường, chắc chắn Đồng Yến cần phải xem trước trên dưới, nhưng giờ khắc này cậu vẫn cảm thấy rất mệt, từ trong ra ngoài đều uể oải, mỗi một tế bào đều buồn ngủ, rồi lại bởi vì ngủ đủ mà tạm thời cảm thấy không buồn ngủ.

    Cậu không buồn ngủ, Trác Hướng Minh lại càng không buồn ngủ. Trên thực tế tinh thần Trác Hướng Minh thật sự rất tốt, ngoại trừ có thể bởi vì vẫn không có thoát khỏi ý thức chiếm hữu mạnh mẽ cho nên thần kinh căng thẳng, tình huống thân thể và trong sinh hoạt hàng ngày của hắn không khác biệt gì.

    Trác Hướng Minh mang theo mấy rương lớn hành lý, để ngổn ngang trên sàn ở gian ngoài, hắn ngồi xổm ở bên cạnh sắp xếp, lại dời ghế sa lon nhỏ tới, để Đồng Yến ngồi ở phía trên, ai cũng không rời khỏi tầm mắt của đối phương.

    “Có người quét dọn hay chưa?” Cảm giác đã rất lâu không có người ở, nhưng chỗ nào cũng rất sạch sẽ, Đồng Yến hỏi.

    “Có.” Trác Hướng Minh nói, “Mấy ngày nay vẫn luôn có người đến thông khí.”

    Những chuyện cố tình thế này, giống như sắp xếp hết sức thuận lý thành chương khiến Đồng Yến có chút đỏ mặt, cậu nghĩ đến sự bừa bộn trong nhà, cảm thấy sức chiến đấu của mình thật kinh người.

    Động tác của Trác Hướng Minh rất nhanh, cho một phần quần áo vào tủ quần áo, lại đem đồ Đồng Yến dùng vào buồng tắm, những thứ khác trước hết không cần quan tâm, ban đầu ngồi trên đất, hắn chen lên ngồi trên ghế sa lon nhỏ với Đồng Yến, ôm Đồng Yến vào trong lòng.

    Không gian có hạn, Đồng Yến chỉ có thể cuộn tròn chân lên, hai người dán vào nhau rất gần, trán kề lên cái trán, tay Đồng Yến khoát lên trên vai Trác Hướng Minh, môi muốn chạm nhưng không chạm vào, cậu cảm thấy hơi mệt và nóng lên, tin tức tố của Alpha làm cậu nóng lên, cũng vuốt phẳng sự nóng lên “Khác thường” trong phút chốc.

    Đồng Yến quả thực nghi ngờ mình mắc chứng khát khao đụng chạm.

    Cậu có chút động tình, Trác Hướng Minh nhìn qua cũng chẳng hề tốt hơn cậu bao nhiêu, thậm chí càng lưu luyến đụng vào, Đồng Yến mới không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

    “Những thứ đó làm sao bây giờ?” Cậu lôi vải vóc trên vai Trác Hướng Minh, “Em đã nói không cần dùng nhiều như vậy, anh còn không cho em thu dọn cùng.”

    Trác Hướng Minh tốt tính mà nói: “Chờ em ngủ rồi anh làm, sẽ rất nhanh.”

    Nói tới, Đồng Yến mới nhớ để hỏi: “Chúng ta sẽ ở bên này mấy ngày?”

    Nhìn lượng hành lý Trác Hướng Minh mang đến, đi du lịch đường dài còn đủ.

    Trác Hướng Minh không có trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm Đồng Yến một hồi lâu, mới hơi hơi thất bại mà nói: “Anh không biết.”

    Đồng Yến không hiểu. Trác Hướng Minh sắp xếp hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, không có bất kỳ chi tiết nhỏ nào thay đổi, trừ vết thương trên người mình ra, hắn chưa hề biểu hiện không ứng phó kịp lần nào, không lý nào trong sự kiện này lại không biết.

    “Kế hoạch ban đầu là định ở chỗ này đến hai mươi tám, buổi tối sẽ về nhà anh qua đêm, sau đó ngày hôm sau sẽ về nhà em ăn tết.” Trác Hướng Minh chậm rãi nói.

    “A.” Đồng Yến nói, “Không phải rất tốt sao?”

    Cậu dựa vào trên vai Trác Hướng Minh: “Anh không nói em cũng quên mất chuyện ăn tết, thật ra không cần cả ngày đều ở nhà em a, có thể chạy về hai bên ăn cơm… Năm nay chắc chắn không ai cho em tiền mừng tuổi rồi.”

    “Anh cho em.” Trác Hướng Minh ôm cậu hôn một cái.

    Đồng Yến vui sướng nói: “Có thật không?”

    Hình như là không nghĩ ra cậu vui vẻ như thế, Trác Hướng Minh cũng cười, “Thật sự, em muốn bao nhiêu?”

    Đồng Yến rất không chính chắn mà nói: “Năm hai không.”

    Không nghĩ tới Trác Hướng Minh so với cậu còn không chính chắn hơn: “Cho em năm hai không một ba một bốn.”

    Đồng Yến hỏi cách cho tiền, rồi ghi vào sổ của mình.

    Cậu vui vẻ, muốn lăn lộn, nhưng bị Trác Hướng Minh ôm, không có cách nào động, cũng rất chân chó mà hôn lại Trác Hướng Minh.

    Hôn một lát rồi hỏi: “Trác đại tiểu thư tại sao lại mất hứng?”

    Trác Hướng Minh nắm tay Đồng Yến, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua những dấu vết trên tay, sau một lát mới nói: “Tình huống của anh… Anh đã từng cân nhắc, anh cho là hai ba ngày là đủ rồi. Nhưng bây giờ, bảo bảo…”

    “Hả?”

    “Anh không muốn mang em đến nơi nhiều người.” Cuối cùng Trác Hướng Minh cũng nói.

    “Không biết bao lâu có thể đi, nhưng chắc chắn không phải mấy ngày gần đây.” Hắn ôm Đồng Yến rất chặt, dường như sợ bị Đồng Yến vứt bỏ, “Không muốn để cho bọn họ nhìn em, cũng không muốn để cho người khác nghe thấy tiếng của em.”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Nhật ký tiểu O: Ai bảo tôi lại là ngọt ngào chết tiệt như thế.

    Chương 48

    Đồng Yến quỳ ngồi xuống, thử dùng một tư thế an ủi ôm lấy Alpha đang lo lắng.

    Trên ghế salon nhỏ hẹp, một góc chăn len hoa văn diễm lệ trượt xuống đất, nửa bên khác vẫn khoát lên vai Đồng Yến, Trác Hướng Minh bị Đồng Yến đè lại sau gáy dựa vào trong lồng ngực của cậu, tư thế hai người đổi lại, im lặng một hồi lâu.

    Đồng Yến cảm thấy có hơi đau lòng… Không chỉ một ít, mà là rất đau lòng. Alpha của cậu trở nên yếu đuối, giống như hoàn toàn vì sự tồn tại của cậu, quan hệ hai người thay đổi mang đến ảnh hưởng cho cả hai bên, Omega trầm mê được đánh dấu dần thuộc sỡ hữu và phục tùng, Alpha cũng bị Omega thuần phục.

    Cậu nhớ đến ánh mắt Trác Hướng Minh nhìn mình, từ trước cũng là như vậy, bây giờ đã có thể nhận biết rõ ràng nhiệt liệt và chân thành trước nay chưa từng có.

    Đồng Yến ý thức được, không có phần yêu nào là không đau, làm một người khát vọng độc lập trong xã hội bản tính động vật khắc vào, ý đồ áp chế mãnh liệt nhất khi đánh dấu, trong quá trình bọn họ thăm dò và điều chỉnh khoảng cách, thân mật đều sẽ bị đau, nhưng may là sự đau đớn đó đến từ tình yêu, nên mỗi người đều vui vẻ chịu đựng.

    “Không phải rất bình thường sao?” Đồng Yến nói, “Em cũng có cảm giác này, nó chứng minh anh rất yêu em, em cũng rất yêu anh.”

    “Phải.” Trác Hướng Minh thấp giọng nói, “Anh rất yêu em.”

    Tay Đồng Yến đặt ở trên mặt hắn, đáp lại: “Em biết.”

    Chờ đến tối sau khi Đồng Yến cơm nước xong, tâm trạng của Trác Hướng Minh đã tốt hơn rất nhiều, Đồng Yến thì lại kiệt sức dựa vào trên ghế đặt trong tường bên lò sưởi.

    Hai người đã nói sẽ qua hết mùa xuân trong biệt thự lưng chừng núi này, Lâm Duyệt Hoa và Đồng Lịch Khâm sau khi gọi hai cú điện thoại đến, họ đều là người từng trải, rất nhanh đã ý thức được nguyên nhân thực sự Đồng Yến không nhận điện thoại, nên cũng không cầu mong nói chuyện với Đồng Yến.

    Quen nhìn thấy khủng bố hồi hộp Đồng Yến đột nhiên gặp may mắn thì trong lòng cũng sáng hẳn ra: “Biện pháp này dùng để trốn người quá tốt rồi? Một người biến mất không còn tăm hơi, căn bản không ai nghi ngờ.”

    Trác Hướng Minh nói: “Sau đánh dấu, bảo hiểm xã hội có rất nhiều quy trình lưu trữ dữ liệu cần bản thân người trình diện, đây là biện pháp tốt nhất với em?”

    Đồng Yến nói: “Cũng đúng.”

    Suy nghĩ một chút, hắn còn nói: “Cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để chạy trốn! Em nghĩ xem, cũng sắp hai mươi ngày, phỏng chừng trốn cảnh sát hình sự quốc tế cũng không đuổi kịp em.”

    Lò sưởi trong tường phát ra chút tiếng nổ đùng đùng trong ánh lửa, trong phòng nhiệt độ vừa đủ, ấm áp làm da Đồng Yến có hơi hồng.

    Trác Hướng Minh buông nhiệt kế trong tay xuống, nhìn cậu một phút chốc: “Anh cảm thấy bây giờ em rất rỗi rảnh.”

    “Không có a.” Đồng Yến cảnh giác cho hắn nhìn người máy nhỏ trên tay mình, “Em đang chơi.”

    Trác Hướng Minh ngồi xổm trước mặt cậu: “Vào phòng ngủ chơi.”

    Đồng Yến nhớ tới chuyện vừa nãy ăn cơm ăn được một nửa đã bị bắt nạt, cậu cảm thấy hắn có lẽ không cầm thú như thế đâu, do dự nói: “Đợi chút nữa đi, em nhìn cái lò sưởi trong tường này một chút.”

    “Không có gì đẹp.” Trác Hướng Minh nói.

    Đồng Yến nói: “Không giống như cái trong nhà mẹ, bên trong đốt gỗ gì vậy? Hình như còn có mùi thơm, nhà chúng ta cũng có thể lắp một cái không? Em muốn…”

    Cậu nỗ lực nói nhiều để làm thất bại kế sách của Trác Hướng Minh, nói còn chưa dứt lời đã bị khiêng lên.

    Đồng Yến giãy dụa: “Em không buồn ngủ!”

    Trác Hướng Minh vừa đi vừa nói, “Không cho em ngủ.”

    Người máy nhỏ lăn tới góc tường một bên lò sưởi, nhiệt độ quá cao, ngày hôm sau Đồng Yến tìm thấy nó đã bị chảy một lớp nước sơn, tối hôm qua cậu bị Trác Hướng Minh lăn qua lộn lại dằn vặt như vậy rồi như vậy, nhất thời dĩ nhiên nghĩ không ra mình và người máy cái nào càng đáng thương hơn.

    Cậu cầm người máy tí hon tàn phế vào nhà bếp tìm Trác Hướng Minh, còn chưa mở miệng, đã bị ôm hôn một lát, hôn đến khi hô hấp không thông, mới nói: “Sắp xong rồi, ở chỗ này chờ một lát.”

    “Không phải!” Đồng Yến nói.

    Trác Hướng Minh nói: “Vậy thì thế nào?”

    Đồng Yến đột nhiên không muốn nói nữa.

    Cậu học được chút thông minh rồi, cảm thấy không nên đòi Trác Hướng Minh bồi thường thứ này cho mình, hơn nữa hiện tại cậu nói về thứ này với hắn nghe không có nghiêm túc chút nào, ngược lại còn như ve vãn, rất có thể không cẩn thận lại bị bắt vào ổ sói.

    Đồng Yến lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, em vào xem bữa trưa.”

    Cậu đặt người máy mini ở trên bệ cửa sổ, sau đó trở lại nuốt giận vào bụng ăn cơm với Trác Hướng Minh.

    Nhưng cho dù! Không nói gì! Thì buổi trưa! Vẫn bị!

    Đồng Yến nằm lỳ ở trên giường, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối, vừa nãy Trác Hướng Minh vốn không ôn nhu, đến cuối cùng còn bất chấp mà làm, cậu không nhịn được nước mắt khóc rất thảm, cuối cùng kết thúc Trác Hướng Minh lại gần rất dịu dàng mà hôn cậu, cậu không còn sức lực, chỉ có thể mềm nhũn được ôm vào trong ngực, sau một lát mới nói: “Anh đền người máy cho em.”

    Trác Hướng Minh đột nhiên nở nụ cười: “Ngốc.”

    “Anh còn dám mắng em.”

    Trác Hướng Minh nói: “Em không ngốc sao? Nước sơn đều bị nóng chảy, còn bị em đặt ở trên ban công tắm nắng.”

    Đồng Yến mất cả người lẫn của, núp ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh nghẹn ngào ngủ.

    Chỉ có cậu và Trác Hướng Minh hai người, sống trong biệt thự rất đơn giản, hai mươi tám tuyết rơi, buổi tối hôm đó ăn tết xong lại rơi xuống một trận tuyết, Trác Hướng Minh lại dẫn theo cậu đi ra ngoài.

    Đồng Yến vốn không cần, Trác Hướng Minh nói: “Không đi xa, chỉ đi dạo quanh đây.”

    Trong núi nhiệt độ thấp hơn nhiều so với nội thành, hai người đều mặc rất dày, khoác khăn quàng cổ.

    Quả nhiên không đi xa, nhìn khắp trời đầy sao và vùng đất tuyết không ai đặt chân qua, Đồng Yến đạp lên nền tuyết, cuối cùng cũng cảm giác phổi được thay đổi không khí bên ngoài, đi gần mười phút lại trở về nhà.

    Đồng Yến đứng ở cửa gỡ khăn quàng cổ lột bao tay, cảm giác trên đôi mắt thật lạnh, soi gương một cái, phát hiện trên lông mi rơi xuống một bông tuyết. Cậu còn muốn nhìn thêm một chút, một chút chút tuyết lưu lại không được bao lâu, chớp mắt lại tan, Đồng Yến sờ đôi mắt xong, mới nhìn thấy Trác Hướng Minh bất động trong gương, chỉ cúi đầu nhìn cậu.

    Cái cảm giác này rất quen thuộc, Đồng Yến khó nhọc nói: “Ở đây lạnh lắm, về phòng.”

    Trác Hướng Minh bước lên trước, Đồng Yến nhanh chóng quay người bắt được tay áo hắn, ngược lại cũng không phản kháng, để mặc cho hắn hôn cổ và lỗ tai mình, nhỏ giọng nói: “Trở về trong phòng có được hay không? Em rất sợ lạnh.”

    Cậu nói hai chữ sợ lạnh nghe rất đáng thương, Trác Hướng Minh lập tức đáp lại cậu, chỉ có điều sự nhượng bộ của Alpha xưa nay cũng không phải lấy không, Đồng Yến vẫn rất biết điều, mỗi lần đều bị làm đến khóc lóc van xin.

    Trác Hướng Minh mặc kệ cậu cầu xin cái gì, chỉ hỏi có đau hay không, Đồng Yến thành thật nói không đau, cậu kêu chậm lại cùng xin tha thì coi như không tính.

    “Khóc cái gì?” Trác Hướng Minh lấy chăn bao lấy cậu, hôn rơi nước mắt trên mặt cậu, “Không thoải mái?”

    Đồng Yến quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện, chỉ dựa vào hắn.

    Trác Hướng Minh lại nói: “Bảo bảo đừng khóc.”

    “Chờ một lát.” Đồng Yến nhỏ giọng nói.

    “Có muốn ăn thứ gì không? Chuẩn bị canh cho em, hay là trứng gà?”

    Đồng Yến nói: “Muốn ngủ.”

    Trác Hướng Minh đặt cậu lên giường, thời gian xác thực không còn sớm, từ khi trở về đã không được nghỉ, Đồng Yến mệt đến mức sức để nâng một ngón tay cũng không có.

    Nhưng hẳn là thân thể quá mệt mỏi ngược lại không thể ngủ ngon, Đồng Yến mơ màng một lát, tay sờ sang một bên, phát hiện Trác Hướng Minh không ở đây, cậu lập tức tỉnh ngay.

    Đèn buồng tắm tối tăm, trên gối cũng đã không có hơi ấm, xem ra đã đi ra ngoài một hồi lâu.

    Chẳng qua Đồng Yến không sao tìm được, trên hành lang chỉ nhìn thấy đèn sáng trong một gian phòng, từ trong khe cửa lộ ra chút ánh sáng.

    Cửa không khóa kín, càng đến gần, tiếng nói bên trong lại càng rõ ràng.

    “… Đúng một tuần, nhưng vấn đề không phải thời gian dài ngắn, khoảng thời gian này trạng thái như thế này vẫn không có giảm.” Trác Hướng Minh đang nói chuyện.

    Đồng Yến cho là hắn đang gọi điện thoại, vốn muốn đẩy cửa đi vào, ngay sau đó lại nghe được một giọng nữ nói chuyện: “Dựa trên lý thuyết mà nói, kỳ độc chiếm một tuần thật ra không tính là đặc biệt kéo dài, nhưng quả thật cũng vượt qua mức bình thường.”

    Trác Hướng Minh nói: “Như vậy bình thường sao?”

    Đồng Yến dừng tay đẩy cửa lại, nếu như là gọi điện thoại, cậu không thể nghe thấy giọng của đối phương, lại còn rõ ràng như thế.

    Trên thực tế hai người trong phòng nói vài câu không cần bao lâu thời gian, Đồng Yến đang lo lắng người cùng Trác Hướng Minh trò chuyện qua video sẽ nhìn thấy dáng vẻ mình mặc áo ngủ nên do dự một phút chốc, mới phản ứng kịp bọn họ đang nói cái gì.

    Giọng nữ kia nghe khoảng ba mươi tuổi, nghiêm túc ôn hòa, làm người cảm giác vô cùng thoải mái, có một cảm giác đáng tin tự nhiên — — — là âm thanh mô phỏng trí năng.

    Đối phương hẳn là cảm thấy có chút khó khăn, sau một lát mới nói: “Tiên sinh, là như thế này, thời gian chúng ta tiếp xúc quá ngắn, từ đầu đến giờ cũng mới mấy phút, đối với tính cách và trạng thái tâm lý trong sinh hoạt hàng ngày của ngài, tình huống thân thể đều không biết rõ, tôi rất khó đưa ra câu trả lời là bình thường hoặc không bình thường.”

    “Trên thực tế, sự độc chiếm là hiện thượng sinh lý hết sức phổ biến, làm một người tư vấn, tôi cũng không nên dùng bình thường hoặc không bình thường để định nghĩa nó.”

    “Tôi chỉ là muốn biết, trạng thái như thế này sẽ kéo dài bao lâu, có thể tăng thêm hay không, có thể tạo thành tổn thương với Omega của tôi hay không.” Trác Hướng Minh hiếm thấy có chút lo lắng.

    “Lúc vừa kết thúc đánh dấu. Dục vọng mạnh hơn là rất bình thường, tôi kiểm tra tin tức tố và hoóc-môn của ngài, đều rất bình thường.” Đối phương nói: “Tôi cần xem hồ sơ sức khỏe của ngài với bác sĩ tâm lý lúc trước. Chỉ cần hồ sơ sức khỏe lúc trước, dùng để tham khảo mức độ ổn định của cảm xúc và thân thể, sẽ không liên quan đến nội dung nói chuyện.”

    Trác Hướng Minh nói: “Tôi không có hồ sơ sức khỏe.”

    Trong một xã hội bảo đảm an sinh xã hội mỗi người đều có một bác sĩ tâm lý, nhưng có người nói là “Không có hồ sơ sức khỏe” cực kỳ làm người cảm thấy khó tin nổi, mức độ khiếp sợ có thể so với không đánh răng.

    Một người trưởng thành, nhìn từ cách thức hẹn trước và mức tiêu phí, có lẽ là một người đàn ông đã thành niên nằm ở giai cấp xã hội thượng tầng, không có hồ sơ sức khỏe.

    Đối phương xác nhận lại với hắn: “Ngài không có hồ sơ sức khỏe.”

    Trác Hướng Minh nói: “Không có.”

    “Được.” Người tư vấn không có dừng lại thời gian bao lâu, “Hiện tại tôi đã hiểu một chút về tình huống thân thể ngài, tiếp theo còn một vài vấn đề tương quan cần ngài trả lời, kể từ lúc này, tôi xin bảo đảm với ngài nội dung tư vấn sẽ tuyệt đối được bảo mật, sau khi kết thúc tư vấn, hệ thống cũng sẽ lập tức xóa bỏ thông tin ghi chép. Có thể nói cho tôi biết các người đã kết hôn bao lâu không?”

    “Hơn sáu tháng.”

    “Omega bao nhiêu tuổi?”

    “Còn bốn tháng nữa là tròn mười chín tuổi.”

    “Hiếm khi tuổi tác phù hợp như vậy.” Người tư vấn tươi cười thiện ý, “Cậu ấy còn đang đi học?”

    “Phải.”

    “Như vậy bây giờ đang trong kỳ nghỉ… Hôm nay là tết, chỉ có hai người các người ở cùng nhau, Omega có nói với ngài cái gì không?”

    Trác Hướng Minh nói: “Không có… Trước khi ngủ em ấy có nói với tôi có hơi nhớ mẹ tôi, tôi cảm thấy em ấy hình như là muốn gọi điện thoại.”

    “Ngài nói thế nào?”

    Trác Hướng Minh ảo não nói: “Tôi không có trả lời.”

    “Cậu ấy rất thẳng thắn.” Người tư vấn nói, “Người yêu khi đối mặt nhau trạng thái đều như thế này, đối phương có thể bắt đầu tận lực né tránh nhắc tới khát vọng và nhung nhớ của mình đối với bên ngoài, thế nhưng Omega của ngài không có, có thể thấy được cậu ấy vô cùng tín nhiệm ngài.”

    Trác Hướng Minh không lên tiếng.

    “Trong kỳ độc chiếm hai người có hoạt động gì?” Trí tuệ nhân tạo bổ sung, “Ngoài những hoạt động sinh hoạt.”

    Trác Hướng Minh suy nghĩ nói: “Có lúc em ấy sẽ ghép Lego một lát, hoặc là xem ti vi. Phần lớn thời gian lại nghỉ ngơi.”

    “Khi đó ngài ở đâu?”

    Trác Hướng Minh nói: “Tôi ở bên cạnh em ấy.”

    “Gần đây cảm xúc của Omega thế nào?” Người tư vấn nói, “Không cần thay đổi suy nghĩ, chỉ nói từ góc độ ngài nhìn thấy thôi.”

    Sau một lát, Trác Hướng Minh nói: “Em ấy nhìn có vẻ rất bình tĩnh, so với tôi còn bình tĩnh hơn nhiều lắm, tuy rằng rất mệt, tôi nghĩ khả năng có thể như chính cô đã nói, bởi vì em ấy tín nhiệm tôi, cho nên tin tưởng tôi rất nhanh sẽ mang em ấy trở về cuộc sống bình thường.”

    “Cuộc sống bây giờ không có không bình thường.” Người tư vấn nhấn mạnh lần thứ hai.

    “Còn giữ lại mức độ tin tức tố trước khi đánh dấu sao?”

    “Có.” Trác Hướng Minh nói.

    Yên lặng một lát, người tư vấn nói: “Số liệu này hoàn toàn có thể tiến hành đánh dấu an toàn, còn sau khi dấu hiệu phát tình kết thúc, cứ duy trì tần suất sinh hoạt như trước, bởi vì thời gian chúng ta tiếp xúc ngắn, nên tôi chỉ có thể nói khái quát—— ”

    Đồng Yến không tiếp tục nghe nữa. Cậu ý thức được đây là việc riêng tư của Trác Hướng Minh, mặc dù chỉ là vì giải quyết vấn đề giữa hai người bọn họ.

    Cậu trở về phòng ngủ, vừa có hơi buồn cười, vừa đau lòng.

    Buồn cười là vì trí tuệ nhân tạo đắt giá nhưng lại không có tác dụng gì, huống hồ còn ra trận mới lo mài kiếm. Vừa bắt đầu cậu còn lo lắng Trác Hướng Minh thật sự có vấn đề gì, bây giờ thì cậu đã suy nghĩ rõ ràng, Trác Hướng Minh chính là sợ cậu ghét bỏ hắn, nhưng vẫn không biết làm sao, mới nghĩ ra biện pháp như thế.

    Đau lòng là vì tuy rằng sự tình đơn giản, nhưng lại không đơn giản như vậy.

    Lúc nghe thấy Trác Hướng Minh lặp lại nhiều lần xác định hắn không có hồ sơ sức khỏe, Đồng Yến cảm thấy một trận khổ sở rất mãnh liệt. Người yêu của cậu nhìn qua vừa thành thục thận trọng, ôn hòa tin cậy, cuối cùng là một người rất khó nói hết cảm xúc trong lòng với người khác.

    Bây giờ lại chịu vì cậu, vì một ít chuyện giường chiếu vặt vãnh giữa bọn họ chấp nhận nghe tư vấn, nói những việc riêng tư, chỉ vì muốn biết “Có thể khiến Omega của tôi có tổn thương hay không”.

    Omega của tôi. Lần đầu tiên Đồng Yến nghe được Trác Hướng Minh dùng danh xưng như vậy nhắc tới mình, mới phát giác câu nói này có thể tính là một lời âu yếm cực kỳ động lòng người.

    Cũng không lâu lắm, Trác Hướng Minh quay về phòng.

    “Tỉnh rồi?” Trác Hướng Minh lên giường từ một bên khác.

    Đồng Yến ừm một tiếng: “Bên ngoài tuyết vẫn rơi sao?”

    Trác Hướng Minh nói: “Đang rơi.”

    “Ngày mai đắp người tuyết có được hay không?” Đồng Yến nói, “Có thể chụp hình rồi gửi về nhà.”

    Trác Hướng Minh nói năng cẩn thận, vừa quan sát sắc mặt của cậu: “Có mệt lắm không?”

    Đồng Yến nói: “Ngủ một giấc là khỏe rồi.”

    “Đến đây.” Trác Hướng Minh giang hai tay với cậu, Đồng Yến một lần nữa dựa vào trong lồng ngực của hắn.

    Hai người rúc vào nhau, là một giây phút ít ỏi không có lẫn lộn dục vọng.

    Chẳng qua Trác Hướng Minh coi trọng năng lực giữ bí mật của Đồng Yến, không bao lâu lập tức chủ động nói chuyện nhờ trí tuệ nhân tạo tư vấn.

    “Nó nói chuyện này rất bình thường.” Trác Hướng Minh nói.

    Đồng Yến cố ý nói: “Ai biết được?”

    Trác Hướng Minh ác liệt ngăn chặn cậu: “Anh xác định.”

    Ngược lại cũng chạy không thoát, Đồng Yến mềm nhũn tay chân tùy ý hắn bắt nạt, quần áo cởi đến một nửa, Trác Hướng Minh đột nhiên ngừng lại, leo lên mặt đối mặt nói với cậu: “Thật ra lúc em còn nhỏ, chúng ta đã gặp một lần.”

    “Hả?” Đồng Yến cũng sửng sốt, “Lúc nào?”

    “Một lần nghỉ hè.” Trác Hướng Minh theo dòng ký ức suy nghĩ, biểu tình từ từ thay đổi, tựa như cười mà không phải cười, Đồng Yến sốt ruột giục hắn, hắn mới nói, “Hẳn là Đồng Dương tổ chức sinh nhật, mời rất nhiều người, anh tới muộn, lúc tới đã nghe thấy bên trong đang hát chúc mừng sinh nhật, sau đó anh phát hiện ở cửa có một nhóc con đang khóc.”

    Đồng Yến có trực giác “Nhóc con” đó là mình, bất mãn nói: “Nói chuyện cẩn thận chút đi!”

    “Em chạy xe đạp bị vấp hòn đá nên té ngã, anh đỡ em dậy, em hỏi anh là ai, anh nói là ca ca, em nói anh lừa em, em chỉ có một ca ca, sau đó không lương tâm mà cưỡi xe đạp bỏ đi.”

    Đồng Yến trừng hai mắt nhớ lại, nhưng sao cậu có thể nhớ ra? Khi đó Trác Hướng Minh cũng mới mười hai mười ba tuổi, cậu nhỏ như vậy, còn qua nhiều năm như thế.

    Trác Hướng Minh cũng đang nhớ lại. Vốn không nhớ rõ, nhưng đột nhiên nhớ ra, hiện tại Đồng Yến còn ở trong ngực, đoạn trí nhớ kia giống như đang rõ ràng lên từng chút.

    Đứa nhỏ giống như cục bột bởi vì bị ngã xe hoảng sợ khóc lên, bé con được người dìu lên lập tức không khóc nữa, quanh viền mắt còn treo nước mắt, khuôn mặt thịt đô đô, mà tâm tình tốt hơn một chút rồi, giống như người vừa nãy thương tâm không chịu nổi không phải là bé, hai bàn tay nhỏ nắm tay lái, bi bô hỏi Trác Hướng Minh: “Cám ơn anh đã giúp em, anh là ai?”

    Trác Hướng Minh cảm thấy bé con này dung mạo thật là xinh đẹp, còn không đáng ghét, lập tức nói: “Em có thể gọi anh là ca ca.”

    “Gạt người!” Đứa nhỏ lập tức chậm rãi nói, “Em có một ca ca thôi, tên của anh ấy là Đồng Dương.”

    Trong lúc nhất thời Trác Hướng Minh không biết nên nói cái gì, bé lại cưỡi xe đạp nhỏ của mình hồng hộc hồng hộc chạy đi, phía trên có dây xích giữ tốc độ bảo đảm an toàn, bé rất khó khăn chạy đi một khoảng cách mới dừng lại, quay đầu lại quan sát Trác Hướng Minh còn đứng tại chỗ, trừng hai con ngươi tròn vo như con tiểu hồ ly, có vẻ rất cảnh giác, giống như Trác Hướng Minh thật sự là một tên đại phôi đản lừa con nít.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tiểu O không biết viết chữ video nhật ký: Ngày hôm nay khá là vui vẻ, làm những gì nhỉ? Rời giường, xuỵt xuỵt, đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, xem phim hoạt hình, chạy xe, ăn cơm, ngủ trưa, xem phim hoạt hình, cưỡi xe, đều rất là vui vẻ, kết quả trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xấu, muốn gạt mình gọi hắn ca ca, trước khi hắn xuất hiện, mình còn chạy xe đạp rất tốt lại té ngã một cái, nghiêm trọng nghi ngờ có âm mưu động trời gì đó!

    Chương 49

    Ngày thứ ba của tháng giêng, buổi sáng ngày 7 tháng 2, bọn họ rời khỏi căn biệt thự lưng chừng núi.

    Bây giờ mùa đông tuyết nhiều, khắp núi đồi bên ngoài vẫn đầy tuyết trắng, chỉ có ngọn núi quanh quốc lộ được quét dọn sạch sẽ, xuống núi một nửa nhìn thẳng lên trên, tựa như thủy tinh trôi nổi trong một dải lụa màu đen.

    Đồng Dương chờ ở đầu đường dưới chân núi, hai chiếc xe dùng tiếng huýt sáo để chào hỏi, chờ xe Trác Hướng Minh tới gần, Đồng Yến hạ cửa sổ xe xuống gọi anh một tiếng: “Anh!”

    Đồng Dương nở nụ cười với cậu, khởi động xe dẫn đường ở phía trước.

    Sau khi nhận được tin Đồng Yến và Trác Hướng Minh không trở về, người hai nhà thương lượng, Đồng gia chỉ còn hai người đàn ông, được Lâm Duyệt Hoa thu lưu, cũng không ở nhà, mà đến làng du lịch bên cạnh, hai mươi tám đến, ở đến mùng năm mới trở về.

    Tối hôm qua Trác Hướng Minh sợ Đồng Yến trên đường mệt, gì cũng không làm, mười giờ rưỡi lập tức tóm người lên giường ngủ, sáng sớm tám giờ dậy, nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên tinh thần Đồng Yến mới tốt như thế này, một đường đều không ngủ, vội vàng xem điện thoại di động, phần lớn thời gian đều nhìn tuyết trắng mênh mang dọc theo đường núi.

    “Em rất thích tuyết a.” Đồng Yến nói.

    Cậu nâng cằm luôn nhìn ra bên ngoài, Trác Hướng Minh không nhịn được nắm sau gáy để cho cậu quay lại: “Tinh thần rất tốt?”

    Đồng Yến vốn muốn mắng hắn, kết quả quay đầu nhìn lại, mặt mày đen kịt, âu phục giày da, mặt người dạ thú, đẹp trai như vậy, nên không mắng được, chỉ có thể nhắm mắt ngủ.

    Ngôi biệt thự trên núi kia bên trong chỉ có hai người bọn họ, người quét dọn hôm sau tới một lần, Đồng Yến chưa từng gặp qua, nhưng lúc cậu thanh tỉnh, Trác Hướng Minh thỉnh thoảng lại muốn cậu, phần lớn là dứt khoát không rời nhau, hơn chín giờ tỉnh dậy sờ sờ cằm hắn, râu có thể làm lòng bàn tay Đồng Yến đau đớn, lúc đó cũng đẹp mắt, nhưng không giống như bây giờ lắm.

    Khi đó là khêu gợi, làm cậu mê luyến, khi thì yếu đuối, bây giờ nhìn thấy lại có cảm giác lạnh như băng.

    Đồng Yến vốn mang biểu tình giận dỗi, từ từ nhìn đến mê mẩn, Trác Hướng Minh thấy cậu rất biết điều, lại thành thật như vậy, nghĩ lại có phải là mình quá bắt nạt cậu, lại nắm cái cổ làm cho mặt cậu hướng ra ngoài cửa sổ: “Nhìn đi.”

    Đồng Yến: “…”

    Một đường kế tiếp, Trác Hướng Minh nói ít hơn rất nhiều, trừ hỏi Đồng Yến có muốn uống nước hay không, ăn gì không, chưa từng nói những thứ khác, ánh mắt cũng rất chăm chú, cảm giác rất tập trung, Đồng Yến nghĩ có lẽ là bởi vì tình hình giao thông không quá tốt, cho nên cũng yên tĩnh, không tìm hắn nói chuyện phiếm.

    Lái xe hơn một giờ, trong xe việt dã không gian rất rộng, chỉ có hai người, Đồng Yến dần dần cảm thấy khô nóng.

    Chờ cậu phát hiện điều này là bởi vì tin tức tố Alpha càng ngày càng sốt sắng, Trác Hướng Minh thừa dịp gặp phải một ngã rẽ, Đồng Dương đi phía trước, hắn ngừng xe ở ven đường, quay người đè vai Đồng Yến lại.

    Đồng Yến không phản ứng kịp: “Làm sao vậy?”

    “Hôn một chút.” Trác Hướng Minh nói, “Có được hay không?”

    Đồng Yến nói: “A… Được, anh…”

    Sau đó hắn hôn tới, Đồng Yến bị nụ hôn gấp gáp tấn công, a nửa tiếng đã tiêu mất. Vừa bắt đầu rất ôn nhu, giống như Trác Hướng Minh đã nỗ lực kìm nén, nhưng rất nhanh lại tăng thêm cường độ.

    Trác Hướng Minh ôm lấy eo cậu, vội vàng muốn kề sát, lại bị dây an toàn ngăn cản, Alpha gấp đến mức lồng ngực chập trùng, cuối cùng vẫn do Đồng Yến luống cuống tay chân giúp hắn cởi đai an toàn, vừa ngửa đầu cho hắn hôn vừa nâng mặt của hắn, động viên chút chút tìm đến sau tai, đôi môi bị mút đến đau, Đồng Yến cũng không trốn.

    Nụ hôn sâu nặng kèm theo thở dốc và một ít tiếng nước, tin tức tố Trác Hướng Minh trước tiên bình tĩnh lại, đôi môi hai người tách ra, cái trán còn dựa vào nhau, hắn cau mày tập trung nhìn Đồng Yến, Đồng Yến lại khống chế hô hấp của mình, giọng nói còn có chút phát run: “Tốt hơn chưa?”

    Trác Hướng Minh hàm hồ ừm một tiếng, Đồng Yến lại hỏi: “Vẫn có thể lái xe chứ?”

    Trác Hướng Minh ừm một tiếng, rồi lại không nỡ lòng buông cậu ra, vừa ôm vừa nói: “Chờ một lát.”

    Đồng Yến gọi điện thoại cho Đồng Dương, nói cậu muốn chụp ảnh, để anh ở phía trước chờ một lát, mấy phút sau, hai người lần thứ hai lái đi.

    Lần này Đồng Yến hé cửa sổ xe ra một cái lỗ, cũng không phát ngốc nữa, miệng nói vài lời tẻ nhạt, làm cho Alpha của cậu cảm giác được cậu luôn chú ý hắn.

    Đến nơi bọn họ ăn tết cũng mới mười một giờ, nghe nói là Đồng Lịch Khâm cùng Trác Chính Đức Trác Gia Thước đi câu cá, trong nhà chỉ còn Lâm Duyệt Hoa.

    Bà làm xét nghiệm, bác sĩ mới vừa đi, lúc Đồng Yến vào cửa bà đang chờ ở lầu một phòng khách.

    “Về rồi!” Bà vui mừng cười lên, ánh mắt đảo quanh mặt Đồng Yến và Trác Hướng Minh, dường như vui vẻ đến không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ một lần lại một lần hỏi trên đường có dễ đi hay không, có lạnh hay không.

    Đồng Yến cũng rất vui vẻ, cậu còn đứng ở cửa, được Trác Hướng Minh lấy xuống khăn quàng cổ cởi áo khoác, miệng kêu một tiếng mẹ, lại nói cho bà biết: “Bên ngoài rất lạnh, chẳng qua con không hề bị lạnh, trên đường không có tuyết, chúng con đi rất nhanh.”

    Lâm Duyệt Hoa nói: “Thằng cả và Đồng Dương có mệt không? Ngồi xuống trước đi, đợi chút nữa rồi ăn cơm, ăn xong thì đi nghỉ ngơi.”

    Đồng Dương đáp ứng, Trác Hướng Minh cũng gật đầu, còn hỏi: “Trong nhà đều tốt chứ?”

    Lâm Duyệt Hoa nói: “Đều tốt, chỉ thiếu hai người các con. Sang năm có thể còn tốt hơn năm nay.”

    Phòng khách mở TV, mấy người ngồi xuống vây quanh bàn trà, khoảng cách giữa hai người họ với Đồng Yến và Trác Hướng có hơi xa, ngồi đối diện bọn họ. Nói vài câu xong, Trác Hướng Minh thấp giọng hỏi Đồng Yến: “Có muốn nghỉ một lát hay không?”

    Đồng Yến nói trước hết không cần, lại rất nhanh nghĩ đến lúc Trác Hướng Minh ở trên đường, quay đầu lại đánh giá hắn.

    Không nhìn ra đầu mối gì, cảm giác rất bình tĩnh, Đồng Yến mới không lo lắng nữa, còn nói: “Chúng ta cơm nước xong rồi đi lên ngủ trưa.”

    Cậu hỏi Lâm Duyệt Hoa: “Mẹ, buổi trưa chúng ta sẽ ăn cái gì?”

    Lâm Duyệt Hoa nói: “Quên nói nữa, hai ba ba của các con đi câu cá cho các con ăn.” Bà nói xong lại nở nụ cười, “Câu về bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nếu như không câu được con nào, cũng chỉ có thể đói bụng.”

    Đồng Yến cùng cười, cậu theo bản năng muốn ngồi bên cạnh Lâm Duyệt Hoa, nhưng trên eo vướng một tay của Trác Hướng Minh, nên không động đậy nổi, hỏi: “Có tôm hay không ạ?”

    Lâm Duyệt Hoa và cậu tán gẫu, Đồng Dương và Trác Hướng Minh xem TV.

    Đồng Yến gọi “Mẹ” bù lại khoảng thời gian không gọi được trước đó, Lâm Duyệt Hoa nghe cậu gọi nụ cười trên mặt chưa từng ngừng lại, Trác Gia Thước vào cửa nói ngay: “Mẹ! Mẹ có thể chú ý chút nếp nhăn không!”

    Y ôm cái thùng nhựa, trên đôi ủng đều là nước, Lâm Duyệt Hoa nhanh chóng đuổi y đến nhà bếp.

    Đồng Yến ngồi không yên, muốn nhìn cá, nên nói với Trác Hướng Minh liếc mắt nhìn sẽ trở lại, kết quả đến cửa phòng bếp phát hiện bên trong Đồng Dương đang ôm lấy Trác Gia Thước, chỉ có thể lui về.

    Trác Gia Thước để cá xuống sửa sang mình xong, đi ra kể lại đại chiến giữa Trác Chính Đức và Đồng Lịch Khâm lúc câu cá: “Hai người ngồi câu chưa được nửa giờ, ầm ĩ vài câu lập tức vứt cần câu đi, có tốt không! Vứt tôi ở đó đông lạnh một lúc lâu như vậy, lúc trở về thì phát hiện hai người họ đang ngồi đối diện uống trà chơi cờ, nhìn có vẻ rất hài hòa, tôi đúng là số khổ?”

    Đồng Yến hỏi: “Bọn họ cãi nhau a?”

    “Không phải ba ngày một trận nhỏ, mà hai người bọn họ là một ngày năm trận lớn. Các người không ở nhà đã rất hạnh phúc, tôi xem như phục rồi.” Nói xong Trác Gia Thước trách mắng, “Cậu còn cười nữa răng sẽ rụng hết!”

    Đồng Yến dựa vào trong lồng ngực Trác Hướng Minh, không hề sợ y: “Cười thì cười, răng cũng không có rụng, hì hì hì hì hì hì.”

    Trác Gia Thước lần này không làm bộ muốn đánh cậu nữa, chỉ hùng hổ bỏ đi.

    Nhưng đi chưa được hai phút đã lui trở về, kêu Trác Hướng Minh: “Anh, làm cá.”

    Trác Hướng Minh đi vào nhà bếp giúp đỡ, Đồng Yến ở một bên làm trợ thủ, Trác Hướng Minh không chê cậu vướng tay vướng chân, hỏi cái gì cũng trả lời. Đồng Yến nói: “Em muốn làm một con.”

    “Được, vậy em xem anh làm như thế nào đi.” Tay Trác Hướng Minh cầm cá điều chỉnh góc độ, để cho cậu thấy rõ, miệng còn nói dùng sức đập vào chỗ nào sẽ tốt hơn, bắt cá như thế nào sẽ không đâm vào tay.

    Bên trong thùng tổng cộng có sáu con cá, còn có mấy con cua nhỏ, Trác Hướng Minh xử lý ba con, con thứ tư để Đồng Yến ra tay, Đồng Yến gõ mấy lần mới làm cá ngất, cậu cảm thấy mình rất ngốc, không biết làm, Trác Hướng Minh lại không nói gì, tiếp theo đưa dao cho cậu.

    Mất thời gian gấp ba lần Trác Hướng Minh, Đồng Yến mới xử lý xong, Trác Hướng Minh còn nói: “Rất tốt.”

    Đồng Yến ngượng ngùng nói: “Không tốt chút nào.”

    Trác Hướng Minh thuận thế cầm lên, rất nghiêm túc kiểm tra dưới bụng cá, cuối cùng nói: “Làm rất sạch, lần đầu tiên như vậy đã rất khá.”

    Cậu được Trác Hướng Minh dẫn đi rửa tay, bốn bàn tay của hai người dính rất nhiều máu và chất nhầy cùng đặt ở phía dưới vòi nước, Trác Hướng Minh lấy ra chút nước rửa tay, bao lấy tay Đồng Yến cùng nhau rửa, xoa ra bọt, hắn hỏi Đồng Yến: “Thú vị không?”

    Thật ra là chơi không vui, mùi vị không dễ ngửi, quá trình cũng rất tàn nhẫn.

    Đồng Yến lắc đầu, Trác Hướng Minh lập tức nở nụ cười, tiếng cười của hắn rất thấp, dường như phát ra từ trong lồng ngực, chấn động đến mức phía sau lưng Đồng Yến ngứa ngáy. Cậu gật đầu, Trác Hướng Minh lập tức cúi đầu hôn lên thái dương cậu.

    Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ầm ĩ, là Trác Chính Đức và Đồng Lịch Khâm trở lại, Trác Gia Thước lại bắt đầu một vòng phun tào mới, hơn nữa lần này bởi vì đối tượng phun tào* ở đây, y càng kích động hơn.

    (Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.)

    Hết sức ồn ào, hai người bọn họ giống như vừa bước chân ra khỏi không gian kín, rất nhanh bị bao vây bởi tiếng pháo hoa.

    Đồng Yến nói với Trác Hướng Minh: “Mùa đông năm nay thật vui.”

    Cậu không nhớ rõ lần trước có ý nghĩ này là lúc nào, hình như là lần đầu tiên ngủ trong phòng Trác Hướng Minh tối hôm đó, hình như là nguyên đán sau khi bọn họ gặp người lớn.

    Lúc đó Đồng Yến cảm thấy, mùa đông này là một mùa đông mà cậu vui nhất, lúc này cậu lại nghĩ, cậu cùng Trác Hướng Minh không chỉ có mùa đông này.

    Thời gian dần dần thành dài, bọn họ còn muốn lưu lại mùa xuân và mùa hè đầu tiên giữa hai người, tới lúc đó không chỉ có kỉ niệm tình yêu dưới tuyết, mưa như trút nước và sương mù đầy trời đều có tình yêu bọn họ, thật nhiều ngày, thật nhiều năm —— bên cạnh người này sẽ không hề thay đổi.

    Mặc dù đã cùng nhau mấy tháng, thậm chí đã đánh dấu, nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này giống như một niềm vui bất ngờ đập trúng Đồng Yến, cậu ngất ngây, cảm thấy không chân thực, nhưng lại rất chân thật. Trác Hướng Minh khao khát cậu thế nào, cậu cũng khao khát Trác Hướng Minh như thế, hai người tín nhiệm và thấu hiểu lẫn nhau, tương lai bọn họ sẽ không bao giờ ngừng yêu đối phương, yêu nhau chân thành, bao dung lẫn nhau.

    Sau bữa cơm trưa, vụ kiện cáo của Trác Gia Thước vẫn không được giải quyết, y quấn lấy Trác Chính Đức nói mình bị vứt bỏ ở đàng kia câu cá lạnh bao nhiêu khổ cực bao nhiêu, đột nhiên chuông cửa vang lên, người máy đến thu 28 đồng tiền mua cá thiếu buổi sáng, bên cạnh còn có người máy massage.

    Đồng Yến bị sự chuyển biến của vở kịch làm khiếp sợ, Trác Gia Thước che mặt nhảy lên trốn đi, Đồng Dương đi trả tiền, cũng uy hiếp Đồng Yến: “Lên lầu đi ngủ.”

    Trác Hướng Minh bị Lâm Duyệt Hoa gọi đi nói chuyện cũng vừa đi ra, Đồng Yến không đi tìm Trác Gia Thước nữa, mà đi cùng Alpha lên lầu.

    Cậu biết chắc là sẽ làm, chỉ là không biết Trác Hướng Minh gấp thành như vậy, rõ ràng lúc ở ngoài phòng cũng không nhìn ra chút nào.

    Một phút chốc cậu cảm thấy mình bị vùi vào trong chăn đệm dày nặng, một phút chốc lại cảm thấy cái giường này có thể rất nhanh sẽ sụp xuống.

    Đồng Yến nghe giọng nói mình cũng không chịu được, lý trí bay đi hơn nửa, Trác Hướng Minh sợ cậu lạnh, kéo chăn bao lấy hai người bọn họ, Đồng Yến chỉ lộ ra cái đầu, Trác Hướng Minh thì lại chui vào trong chăn, hắn nhúc nhích, giọng điệu của Đồng Yến càng ngày càng kỳ cục.

    Hai người dây dưa hồi lâu, Đồng Yến mới được ôm đi tắm, dưới hơi nước, tin tức tố của Alpha không được khắc chế vây lấy cậu, Đồng Yến vốn mơ mơ màng màng, đột nhiên run lên một cái: “Căn phòng này…”

    Trác Hướng Minh nói: “Cách âm, cách tin tức tố.”

    Cậu vứt đi nửa cái mạng, tắm xong rất nhanh đã ngủ say, sau khi tỉnh lại phát hiện trong phòng rất tối, Trác Hướng Minh không ở đây.

    Sau khi kiệt sức sẽ ngủ một giấc sâu, gần đây đều là như vậy, Đồng Yến tỉnh táo rất nhanh, chính mình chậm rãi rửa mặt, nhìn gương giơ tay quay đầu khom lưng, kiểm tra xem có thể lộ ra dấu vết gì hay không.

    Cũng may Trác Hướng Minh rất tốt bụng không gặm cổ cậu, chỉ để lại ở sau gáy hai cái dấu răng, cũng dễ che lại.

    Đồng Yến mở cửa đi ra ngoài, gặp phải Trác Gia Thước đang đi lên lầu.

    “Tỉnh rồi?” Trác Gia Thước nói, “Anh của tôi mới vừa bảo tôi lên nhìn cậu một chuyến, đi thôi, hắn đang ở sân sau.”

    Đồng Yến nói: “Được.”

    “Ôi từ từ.” Đi ra vài bước, Trác Gia Thước gọi cậu lại.

    Đồng Yến đứng lại, hai người đứng đối diện cách mấy bậc thang.

    Trác Gia Thước nói: “Thân thể vẫn tốt chứ?”

    Đồng Yến gật gật đầu, cảm thấy được y sẽ không hỏi mấy câu đơn giản như vậy, có chút đỏ mặt, lại có chút ảo não.

    Trác Gia Thước có lẽ cũng rất lúng túng, lung tung cào tóc mấy lần: “Đánh dấu đều như vậy, chỉ có vấn đề trong thời gian ngắn, đừng sợ.”

    Y lại hỏi: “Làm xong bài tập chưa?”

    Đồng Yến nói: “Vẫn chưa, còn mười ngày, em định sau khi trở về mới bắt đầu làm.”

    “Đừng để mệt mỏi.” Trác Gia Thước nói, “Có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu.”

    Đồng Yến lập tức đáp ứng một tiếng, y tiếp tục lên lầu, Đồng Yến cũng đi tìm Trác Hướng Minh.

    Xuyên qua cửa kính nhìn thấy Đồng Lịch Khâm và Trác Chính Đức cũng ngồi ở nơi ấy, bên ngoài tuyết đang rơi, Trác Hướng Minh đứng quay lưng với Đồng Yến, nhìn có vẻ rất lạnh, Trác Chính Đức và Đồng Lịch Khâm đều mặc áo khoác, trên người hắn chỉ có một cái sơmi màu đen, bị gió thổi hơi phất phơ một chút, Đồng Yến còn chưa tới gần, hắn đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đồng Yến thì ngẩn người: “Không ngủ sao?”

    Hai trưởng bối cũng quay đầu lại, chẳng qua Đồng Yến chưa kịp cảm thấy không dễ chịu đã xoay trở lại.

    Đồng Yến đứng tại chỗ, Trác Hướng Minh nhanh chân đi tới chỗ cậu, muốn sờ mặt cậu, lại thu tay về, bị Đồng Yến nắm lấy bàn tay lạnh lẽo: “Lạnh như thế, sao anh không mặc áo khoác.”

    Trác Hướng Minh nhìn kỹ cậu, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt nóng bỏng đến mức Đồng Yến cũng cười.

    Buổi tối tuyết nhỏ rơi xuống chuyển thành tuyết lớn cả một đêm, sáng sớm tuyết dày thiếu chút nữa cao bằng mái nhà.

    Đồng Yến còn chưa có tỉnh đã bị Trác Hướng Minh đè lên đánh thức, xuống lầu ăn điểm tâm xong mặt vẫn đỏ.

    Đầu tiên là y và Trác Gia Thước đi chơi tuyết, sau một lát ban đầu vốn khinh thường Đồng Dương và Trác Hướng Minh cũng đi ra, không hiểu như thế nào từ đắp người tuyết phát triển thành ném tuyết, họ Trác một đội, họ Đồng một đội, Đồng Yến bị Trác Gia Thước ném trúng, Đồng Dương lại không dám báo thù cho cậu, Trác Hướng Minh chống eo đứng ở một bên, cười nhìn cậu bị rượt, Đồng Yến không thể làm gì khác hơn là tìm vũ khí ném hắn.

    Trên vai Trác Hướng Minh trúng một quả cầu tuyết, cả người đều dính tuyết. Đồng Yến phát hiện mình ở ném hắn thật chính xác, bắt đầu tập trung hỏa lực công kích Trác Hướng Minh.

    Alpha đùa với cậu càng chạy càng xa, vòng tới phía sau nhà ôm lấy cậu, cười hôn cậu, Đồng Yến cũng ôm hắn không buông ra.

    Tuyết trên đất quá dày, Trác Hướng Minh sợ chân cậu lạnh, dứt khoát nâng mông ôm người lên, Đồng Yến dần dần cũng bắt đầu chuyên tâm vào trong nụ hôn, cậu cảm thấy trên người Trác Hướng Minh rất nóng, vì vậy dán vào nhau càng chặt, cúi đầu nâng mặt Trác Hướng Minh.

    Chín giờ mùng bốn tháng giêng, lượng follower trên oukm của người thừa kế thứ hai tập đoàn tài chính Trác thị Trác Gia Thước gần bằng tiểu thịt tươi nổi tiếng đăng một động thái mới nhất: for eternal love, chúc anh hạnh phúc, ca ca của em. Đính kèm là một tấm ảnh chụp, trong ảnh hai người ôm nhau trong nền tuyết, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên không thấy rõ khuôn mặt, bầu trời sáng ngời, có một ít bông tuyết nhỏ vụn rơi vào ống kính, tất cả đều mang đầy yêu thương.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Một vị không muốn tiết lộ họ tên Đồng Dương tiên sinh biểu thị: Tấm ảnh này là do tôi chụp.

    Chương 50

    Sau khi rời khỏi làng du lịch, Đồng Yến trước tiên không trở về Đồng gia, mà đi cùng Trác Hướng Minh. Trước khi tách ra, Đồng Lịch Khâm nói rất ít, yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Ba ba rảnh, có thời gian thì về nhà.”

    Đồng Dương lại nhét cho cậu một tấm chi phiếu, đi cùng một chiếc xe với Đồng Lịch Khâm.

    Ở nhà suốt mấy ngày, Đồng Yến đều phải làm bài tập, còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi thõa mãn Alpha sau khi khai trai càng thêm trầm trọng.

    Cậu không khỏi suy nghĩ, đồng ý đánh dấu lúc nghỉ đông cuối cùng là lời hay lỗ. Nếu như đang đi học, Trác Hướng Minh dù sao cũng phải có hơi kiêng kỵ, bây giờ thì ngược lại tốt rồi, buổi tối mỗi ngày đều bị dằn vặt, còn nói là đã nhịn.

    Mỗi người đều có phiền não của mình, trước thời kỳ phát tình cậu treo “Có việc không lên mạng được” trên oukm, sau khi xem hết một vòng bạn bè, thiếu niên Đồng Yến phát hiện phiền não của mình không thể nói với ai, cậu rất ưu sầu. Rầu rĩ than thở một tiếng, Trác Hướng Minh nghe thấy: “Mệt mỏi?”

    Đồng Yến ôm lấy sách bài tập: “Đừng làm em! Em mới viết nửa tiếng!”

    Thời gian trôi qua rất nhanh, trong thời gian đó Đồng Dương có đến một lần, ở nhà ăn bữa cơm. Trong hơn hai mươi ngày đánh dấu, trong nhà công ty hầu như đều do Đồng Dương phụ trách, Trác Hướng Minh và anh uống hai chai rượu, cảm ơn anh vợ đến mức rất thõa mãn, tối đó Đồng Yến khóc chít chít đến hơn nửa đêm.

    Sau đó chớp mắt lại sắp đi học.

    Sau khi khai giảng, giáo viên cao tam muốn học sinh đến sớm ba ngày, tiến hành một cuộc trò chuyện với phụ huynh của mỗi học sinh.

    Phụ huynh Đồng Yến được hẹn gặp nói chuyện từ chín giờ đến chín giờ rưỡi, bài tập của cậu vẫn còn một ít, sau khi đưa Trác Hướng Minh ra cửa lại đi lên lầu làm bài tập, nhưng vẫn không đợi được Trác Hướng Minh về nhà.

    Buổi trưa Trác Hướng Minh nhận một cú điện thoại, nói công ty có việc, để cho cậu ăn trước.

    Hôm nay là thứ sáu, vốn phải đi làm, chẳng qua Đồng Yến dĩ nhiên cảm thấy lúc Trác Hướng Minh nói xong rồi mới đi công ty cũng không còn bao nhiêu thời gian, nghe vậy nói: “Được, vậy buổi chiều anh có tan việc đúng giờ không?”

    Trác Hướng Minh suy nghĩ một chút, nói: “Đúng.”

    Đồng Yến vẫn không muốn cúp điện thoại, làm nũng nói: “Bài tập sao lại nhiều như vậy a.”

    Trác Hướng Minh nói: “Từ từ viết, thực sự viết không xong cũng không sao.”

    “Ừm.” Đồng Yến lại tìm vài câu để nói, hai người mới cúp điện thoại.

    Cậu cảm thấy Trác Hướng Minh không đúng lắm, suy nghĩ một hồi cảm thấy hẳn là mệt mỏi, lại rất đau lòng vì Trác Hướng Minh, mình làm bài tập một lát rồi chơi, khoảng thời gian bọn họ không ở nhà, Toàn Quy lén lút ghép khu đông thành phố ảo ảnh của cậu, bị Đồng Yến răn đe phải trả về nguyên dạng.

    Buổi chiều sau khi Trác Hướng Minh tan tầm, gọi điện thoại về hỏi Đồng Yến có muốn ăn cái gì không, Đồng Yến lại nói trên đường có tiệm bánh gato, lúc Trác Hướng Minh vào nhà trên tay lại không cầm theo thứ gì.

    Hai người hai mặt nhìn nhau, Trác Hướng Minh làm dáng muốn lập tức đi ra ngoài: “Anh đi mua.”

    Đồng Yến nhanh chóng kéo hắn lại: “Không cần! Quên thì quên, em cũng không phải rất muốn ăn.”

    “Vậy ngày mai mua cho em.” Trác Hướng Minh có vẻ rất hối lỗi.

    Đồng Yến gật đầu: “Ừ.”

    “Nhớ anh.” Đồng Yến nói, “Còn tưởng rằng buổi trưa anh sẽ về nhà.”

    Trác Hướng Minh nắm bả vai cậu kéo về phía trước một chút: “Có việc đột xuất.” Hắn cúi đầu hôn một cái lên trán Đồng Yến.

    Hai người đi ăn cơm, ăn được một nửa, cảm giác thật sự yên tĩnh lạ thường, Trác Hướng Minh nghĩ tới mới hỏi: “Toàn Quy đâu?”

    Đồng Yến chỉ chỉ góc tường, người máy hình bầu dục đang cắm điện, cánh tay kim loại động nhanh chóng, đang hủy Lego, mắt điện tử màu lam nhạt lập loè có vẻ u buồn.

    Trác Hướng Minh nở nụ cười, nụ cười rất nhạt, chờ quay đầu lại đã không còn. Đồng Yến yên tĩnh ăn xong bát cơm của mình, ngồi ở một bên chờ hắn.

    Buổi tối ngủ, hai người yên lặng nằm sát bên cạnh, Đồng Yến ở trong ổ chăn bôi sữa dưỡng da, bôi được một nửa, công việc này lại bị Trác Hướng Minh nhận lấy, Đồng Yến chọn dạng gel, dạy hắn moi một chút ra lòng bàn tay, dọc theo xương vai tỉ mỉ xoa ra.

    “Khó ngửi.” Trác Hướng Minh vừa bôi vừa nói.

    Đồng Yến nói: “Dễ ngửi nha.” Cậu giơ tay lên ngửi, “Hương chanh.”

    Trác Hướng Minh kiên trì: “Khó ngửi.”

    Cảm giác bôi sắp xong rồi, Đồng Yến dứt khoát xoay qua chỗ khác, nhìn hắn: “Lập lại thử xem!”

    Trác Hướng Minh không nói, ôm hôn cậu.

    Hôn một lát, Đồng Yến không thở được, hắn mới miễn cưỡng thả ra, lại hôn cổ và vai Đồng Yến. Đồng Yến hự hự đẩy hắn ra: “Không cho hôn, coi chừng thối chết anh.”

    Trác Hướng Minh vô lại nói: “Thối chết cũng cam tâm.”

    Hắn như cảm thấy không đủ quấn trên người Đồng Yến, vừa nãy Đồng Yến còn cảm thấy ngày hôm nay hắn có vẻ rất mệt, lúc này nguyện ý thuận theo hắn, trên cái giường này, cậu bị Trác Hướng Minh giữ lấy rất lâu, đến nổi chỉ có thể mềm nhũn nằm úp sấp, muốn khóc cũng không khóc được.

    Trác Hướng Minh mới vừa kết thúc lần thứ hai, trên trán ra chút mồ hôi, hô hấp cũng có hơi hổn hển, cúi người ôm Đồng Yến lật lại: “Đồng Đồng?”

    Đồng Yến nhắm lại mắt, không còn khí lực mà nói: “Anh dùng quá sức. Vừa nãy, em bảo anh đừng nhanh như vậy, anh cũng không nghe.”

    Trác Hướng Minh vén ra mái tóc ẩm ướt mồ hôi trên trán cậu, cười nhẹ, lại hôn cậu một chút.

    Đồng Yến chẳng qua là cảm thấy mệt, nhưng trong lúc vô tình cậu rụt chân lại, đột nhiên cảm giác có thứ gì đang chảy ra ngoài, rất nhiều, căn bản không khống chế được.

    Cảm giác xấu hổ nhanh chóng bịt kín trong lòng, cậu quay đầu dùng đôi mắt nóng hầm hập dừng lại trên vai Trác Hướng Minh, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Chán ghét anh là tên chết bầm!”

    Trác Hướng Minh vắt khăn ướt lau cho cậu, lại ôm cậu đi tắm, nước nóng chạm lên thân thể, Đồng Yến mới vừa cảm thấy Trác Hướng Minh cũng không đáng ghét như vậy, vệ sinh nhất định phải đi đến bước gỡ xuống lớp da mặt mỏng đến đáng thương của cậu, quá trình đâm ngón tay vào trong moi ra bên ngoài, cậu luôn luôn phát thệ với Trác Hướng Minh: “Để xem ngày mai em có để ý tới anh hay không.”

    Trác Hướng Minh chỉ ôm cậu rất chặt, một hồi lâu cũng không xong, Đồng Yến giận cũng không phát ra được, ôm bụng nói: “Anh làm em mang thai.”

    Trác Hướng Minh ngay lập tức nở nụ cười, ôm đầu cậu hôn đến chán ngán.

    Chờ khi nằm lại ổ chăn, Đồng Yến đã được Trác Hướng Minh ôm vào lòng, cậu sắp ngủ, không biết tại sao Trác Hướng Minh luôn hỏi mãi: “Ngày mai có để ý tới anh hay không?”

    Đồng Yến còn có thể nói cái gì? Cậu không thể mở miệng được còn có thể làm gì, còn phải bảo đảm nhất định sẽ cho hôn, Trác Hướng Minh hỏi mấy lần, cậu nói năm trăm, Trác Hướng Minh mới cho cậu ngủ.

    Ngày hôm sau là cuối tuần, theo lệ bọn họ trở về Trác gia, trên đường có dừng lại một chút, Trác Hướng Minh xuống xe mua một cái bánh ga tô nhỏ.

    Gần đây Lâm Duyệt Hoa mới vừa đổi thuốc mới, nhìn rất tiều tụy, hai ngày trước Đồng Yến mới tới một lần, ở cùng bà một buổi trưa, sợ bà mệt, buổi tối lại trở về nhà.

    Thấy cậu đeo cặp sách, Lâm Duyệt Hoa hỏi: “Có phải là thứ hai lên lớp?”

    Đồng Yến nói: “Vâng, thật ra chiều nay sẽ đi, thứ hai sẽ chính thức bắt đầu lên lớp.”

    Chủ yếu là Đồng Yến nói chuyện với Lâm Duyệt Hoa, Trác Hướng Minh ở một bên, sau một lát Trác Chính Đức gọi hắn có việc, hai người lại đi phòng vẽ tranh trên lầu.

    Trác Hướng Minh đi rồi, Lâm Duyệt Hoa im lặng một lát, rồi đưa tay kéo xuống một đoạn tay áo lông Đồng Yến.

    Lúc Đồng Yến giơ tay lên mới phát hiện, trên tay có một dấu màu đỏ tươi —— nhìn rất mờ ám, nhưng thực sự không phải do Trác Hướng Minh làm, do sáng sớm cậu mơ mơ màng màng đập vào trên bồn rửa tay, lúc đó đau đến nước mắt đều ứa ra, chẳng qua Trác Hướng Minh không ở trước mặt, cậu nhịn một chút cũng không sao.

    Nhưng nhiều lời vô ích, chuyện như vậy giải thích nghe cứ như là che giấu gì đó, cậu thành thật nói một hồi lâu, Lâm Duyệt Hoa mỉm cười gật đầu, mà nhìn dáng vẻ như là thấy nhiều nên quen, Đồng Yến lại tận lực mặt dày, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

    Cậu vờ như không có gì xảy ra dời đi ánh mắt, Lâm Duyệt Hoa cười đánh giá cậu.

    Tuổi Đồng Yến rất nhỏ, tính tình cũng tốt, gần đây, Lâm Duyệt Hoa cũng mới phát giác bà cảm thấy Trác gia không chính nghĩa.

    Không chính nghĩa, gặp nhau trước tết nguyên đán, Đồng Yến và Trác Hướng Minh chưa có mặt, Đồng Lịch Khâm trực tiếp mắng Trác Chính Đức. Có vẻ rất không thoải mái, nhưng vì Đồng Yến thích, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng kết hôn cũng đã kết rồi, không có cách nào mấy năm nữa mới kết lại, đành nuốt giận vào bụng.

    Lúc đó Lâm Duyệt Hoa chỉ vội vàng vui vẻ, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như đổi lại vị trí, Đồng Yến là do mình sinh, bà nhất định không nỡ.

    Còn nhỏ như vậy, có lúc rất hiểu chuyện, nhưng trên thực tế vẫn là một đứa nhỏ. Bà nhớ tới lúc chưa nghỉ hè, thời tiết còn lạnh lẽo, Đồng Yến vào nhà trên cổ còn đèo thẻ bài, đeo cặp sách, động tác khom lưng đổi giày còn hơi lảo đảo, ngoan ngoãn đi theo sau Trác Hướng Minh, lại có vẻ khiếp sợ khó tránh khỏi.

    Nếu mẹ ruột của cậu vẫn còn, sẽ không để cho cậu bị bệnh như vậy, cũng sẽ không cam lòng thả con trai mười tám mười chín tuổi đi thành gia lập nghiệp.

    Lòng người đều bằng thịt, Đồng Yến là đứa nhỏ gọi bà là mẹ, so với Trác Hướng Minh và Trác Gia Thước còn cần mẫn hơn, bà không có cách nào không cảm thấy hổ thẹn.

    “Mẹ?” Đồng Yến sốt ruột mà kêu một tiếng.

    “Ai nha.” Lâm Duyệt Hoa lau khóe mắt, cười nói, “Gần đây đổi thuốc mới, thường hay không thoải mái, nằm xuống thì xương cốt đau, ngồi một lát đôi mắt lại không yên ổn.”

    Đồng Yến há miệng, nhỏ giọng nói: “Có phải rất khó chịu hay không?”

    Lâm Duyệt Hoa vỗ vỗ tay cậu: “Các con thường xuyên đến, mẹ sẽ vui hơn một chút.”

    Đồng Yến nhanh chóng nói: “Trác Hướng Minh có thời gian chúng con sẽ đến.”

    “Mấy năm trước đây nó đều không trở về nhiều lần như vậy.” Lâm Duyệt Hoa nói, “Bây giờ suy nghĩ một chút, nó rất là cố chấp, chuyện gì không hài lòng, là mấy tháng cũng không gặp người.”

    “A.” Đồng Yến nháy mắt mấy cái, “Chắc là trước đây bận quá, ba ba con cũng vậy, gần đây không quá bận, nhưng đáng tiếc con lại không ở nhà.”

    Lâm Duyệt Hoa nhìn Đồng Yến, chính cậu không biết. Mới đầu thấy cậu nguyện ý gần gũi bà, dần dần Trác Hướng Minh mới dẫn cậu đến bên này nhiều hơn.

    Sau khi Đồng Yến đến, bầu không khí trong nhà so với trước đây tốt hơn rất nhiều, bầu không khí giữa cha con, mẹ con và anh em nhà này, đều không khẩn trương như trước.

    Lâm Duyệt Hoa nói: “Hai người các con sống cho tốt.”

    Đồng Yến đáp ứng nói: “Con biết, thưa mẹ.”

    Đến tối, Lâm Duyệt Hoa rốt cuộc vẫn còn nhớ vết hồng trên cổ tay Đồng Yến, vì vậy Đồng Yến lần đầu tiên bị Lâm Duyệt Hoa gọi vào nhà bếp.

    “… Con đừng sợ nó, cũng không cần luôn dung túng những tật xấu của nó. Nó lớn hơn con, rốt cuộc thì vẫn còn trẻ, có lúc mạnh tay, để lại chỗ này một vết chỗ kia một vết, đau ở thân người con, nó không biết, cho nên không thể luôn nhẫn nhịn nó, con nhớ chưa?”

    Lâm Duyệt Hoa nói rất nhiều, Đồng Yến mặt đã hồng thấu.

    Xem ra phòng bếp này chẳng phải là nơi tốt gì, luôn nhớ thương bí mật của người khác là không tốt, đây không phải là báo ứng tới rồi sao?

    Nhìn cậu gật đầu, Lâm Duyệt Hoa còn nói: “Mẹ đã hỏi ý nó, nó nói các con tạm thời không định có con, nó lo lắng cho con, nhất định phải như vậy, nhưng mẹ cũng muốn tự mình nói với con, chuyện vào nhà lại lập tức sinh con như vậy trong nhà của chúng ta không có, con cứ an tâm đi học, nên như thế nào thì thế đó, chúng ta là người một nhà, có tâm sự gì cũng có thể nói với mẹ, có biết hay không?”

    Mặt Đồng Yến vẫn đỏ, nháy mắt mấy cái nói: “Con biết ạ.”

    Thuộc truyện: Nhà có Omega mới trưởng thành