Nhân sinh trong sách – Chương 64

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách

    Hôm nay Vận Nhi đại hôn, Diệp Hoài Hâm hạ triều liền về Bàn Long điện. Tuy rằng người này vẫn không có biểu tình gì, nhưng Tu Diệp Vân nghĩ, người này hiện tại ánh mắt có điểm dại ra, hẳn là có thể định nghĩa y đang ngẩn người đi.

    Sau đó, bộ mặt không biểu tình thoạt nhìn giống như không có cứng ngắc như bình thường, ách… Dựa theo Tu Diệp Vân lý giải, người này đang rầu rĩ không vui?

    Hôm nay, Diệp Hoài Hâm không nói lời nào, Tu Diệp Vân cũng không đi trêu chọc y, bởi vì, chính hắn cũng không có tâm tình gì.

    Đêm qua, Tu Diệp Vân hơn nửa đêm bị Tức Vũ đẩy về. Sau đó cả đêm ngốc cạnh cửa sổ. Trong lòng khổ không người chia sẻ, nhìn Hâm mặt than kia, Tu Diệp Vân lại không thể nói với y.

    Kết quả một đêm không ngủ, ngày liền sáng. Tu Diệp Vân nhìn không trung, tâm tình cực kỳ phiền muộn.

    Sau đó, Diệp Hoài Hâm trở lại, người này vốn đã không thú vị, Tu Diệp Vân thấy y, trong lòng cũng không có nửa phần vui sướng.

    Hai người liền ngốc như vậy không tiếng động, thẳng đến khi tiểu thái giám đến hỏi có truyền lệnh hay không, Tu Diệp Vân mới phát hiện, giờ cũng đã giữa trưa. Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, thấy Diệp Hoài Hâm lắc đầu, hắn liền ở bên nói, “Không ăn cơm đối thân thể không tốt.”

    Diệp Hoài Hâm không có chút phản ứng nào.

    “Ngươi nói thế nào cũng là Thượng Đế, mau ăn chút cơm đi.”

    Diệp Hoài Hâm lúc này đã vẫy lui tiểu thái giám, ánh mắt hướng phiêu về phương xa.

    “Ngươi này, ngốc lăng một chút cũng không giống Thượng Đế.” Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Hâm không lĩnh tình, có chút mất hứng.

    Lần này, Diệp Hoài Hâm cuối cùng cũng có phản ứng, “Trẫm là Thượng Đế, cũng coi như bán tiên, có thể không ăn cơm.”

    Vậy ngươi không nói sớm? Tu Diệp Vân khinh bỉ liếc Diệp Hoài Hâm một cái, sau đó chuyển thân, xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Đột nhiên, đầu bị vật nặng đánh một chút, Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy Diệp Hoài Hâm cầm dù giấy dầu, “Bồi trẫm tới phủ Nhị vương gia.”

    Theo lý thuyết, Nhị vương gia đại hôn, Hoàng Thượng không cần đích thân tới. Chỉ là, Diệp Hoài Hâm lại đem trọng tâm đặt trên người tân nương Vận Nhi, bởi vậy, y khẳng định sẽ đi.

    Tu Diệp Vân tự dưng bị đánh, vốn định phát hỏa, lại đột nhiên nghĩ đến ngày đó nam tử bề ngoài lạnh như băng lộ ra một tia ưu thương, Tu Diệp Vân nghĩ thầm, dù sao trước mắt cũng không có gì làm, liền cùng y đi đi.

    Kết quả, chính là trạng huống hiện tại, Diệp Hoài Hâm ngồi trên ghế cùng Nhị đệ Diệp Hoài Lệ tán gẫu, mà Tu Diệp Vân một mình phiêu phiêu bên cạnh Diệp Hoài Hâm làm quỷ trụ.

    Bởi vì có hỉ sự, toàn Nhị vương phủ sớm phủ một màu hoan hỉ. Đập vào mắt, cơ hồ đều là màu hồng vui mừng. Tu Diệp Vân cảm thấy, bản thân hiện tại không chỗ nương tựa, còn giống một phế nhân chuyện gì cũng không làm được, tâm tình cơ hồ hậm hực tới cực điểm, đột nhiên thấy loại màu sắc tiên diễm này, thật sự có cảm giác như trúng một đao.

    Thực không thoải mái.

    Quay đầu nhìn Diệp Hoài Hâm cùng Diệp Hoài Lệ trò chuyện thật vui vẻ, Tu Diệp Vân líu lưỡi, người này rốt cuộc làm thế nào che dấu cảm súc sâu đến vậy, chẳng lẽ, thấy cảnh này y không khổ sở chút nào sao?

    Tu Diệp Vân lắc đầu, sau đó nhìn nhìn nam nhân. Gặp nam nhân không chú ý tới mình, liền bung dù một mình bay đi. Nhị vương phủ này thực lớn, thoạt nhìn cũng hết sức xinh đẹp. Từ đá vụn trải thành con đường thông về hậu hoa viên, giống hoa cũng không ít, có chút tương tự như trong Ngự hoa viên, tuy rằng Tu Diệp Vân không biết tên, nhưng nhìn loài hoa xinh đẹp như vậy, cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

    Xem hoa nhi… còn tốt hơn xem Diệp Hoài Hâm nói chuyện… Tu Diệp Vân cảm thán.

    “Vừa rồi Tam vương gia đến đây, các ngươi thấy không?”

    Đang lúc này, Tu Diệp Vân thấy một đám thị nữ đang thảo luận cái gì. Tam vương gia, là nói Diệp Hoài Quân?

    “Nhìn thấy nhìn thấy, ai… Đáng tiếc , Tam vương gia tuấn mỹ như thế, lại bẩm sinh tàn tật.”

    “Hư!” Người cung nữ lấy tay che miệng làm cho mọi người chớ lên tiếng, “Đừng nói bậy, đây chính là hoàng cung cấm kỵ a, các ngươi không muốn sống nữa sao!”

    Nghe bọn thị nữ nói chuyện, Tu Diệp Vân lúc này mới nhớ tới ghi chép trong sử ký ngày đó. Nghe nói Tam vương gia Diệp Hoài Quân vừa sinh ra đã khiếm khuyết, hai chân không thể dùng sức, sau khi lớn lên, lại càng khác thường nhân.

    Người bình thường đều có các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, Tam vương gia này lại giống như không có, cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Nhưng kỳ quái chính là, Tam vương gia này lại không phải si nhân, sinh hoạt bình thường đều có thể tự làm, có thể đọc sách viết chữ, học tập gì đó đều thể hiện y là một trí chướng (thông minh), thậm chí, giống một thiên tài.

    Hơn nữa, người bình thường trường kỳ không dùng chân, sẽ xuất hiện hiện tượng teo cơ. Vậy mà chân vị Tam vương gia này, nghe nói cũng không giống thường nhân, ngoại trừ vẫn không thể đi lại.

    Lúc sau, tiên hoàng sợ hãi Diệp Hoài Quân là bị yêu ma gì quấn thân, liền thỉnh sư thầy đến xem. Kết quả vẫn vậy, Tam vương gia hết thảy mạnh khỏe, chỉ là, trên người hắn thiếu gì đó, cần người dị tộc mang tới cho y.

    Đợi khi y cùng dị tộc nhân gặp mặt, hết thảy liền có thể chậm rãi khôi phục bình thường. Mà dị tộc nhân kia, chính là chú định chi nhân của Tam vương gia.

    Tin tức này vừa ra, không ít nữ tử dị tộc tiến đến, nói mình chính là chú định chi nhân kia.

    Có điều, mỗi khi tới đêm động phòng, mặc nữ tử kia làm gì, Diệp Hoài Quân cũng không có chút phản ứng. Có một vị nữ tử, thậm chí bởi vì việc này mà tự sát. Đại khái là lòng tự trọng chịu nhục nhã.

    Bởi vì liên quan đến mạng người, cho nên tiên hoàng hạ lệnh, không cho bất luận kẻ nào tiến đến, nếu là chú định chi nhân, tất nhiên không cần dùng loại phương pháp này để gặp mặt.

    Kết quả, tiên hoàng cho đến khi băng hà, cũng không thể thấy tam tử của mình khôi phục bình thường.

    Mà, Diệp Hoài Quân cùng Diệp Hoài Hâm Diệp Hoài Lệ đều kế thừa huyết mạch Tiên tộc, vẫn sống như vậy qua mấy trăm năm.

    Nghĩ tới đây, Tu Diệp Vân đột nhiên nổi lên hứng thú với Diệp Hoài Quân kia, tuy rằng ngại Hâm mặt than kia ở đây, nhưng là, hắn vẫn muốn đi xem.

    Qua lại chỗ cũ, Tu Diệp Vân vô cùng thất vọng, nào có Diệp Hoài Quân? Không phải là Diệp Hoài Hâm cùng Diệp Hoài Lệ sao? Vì thế, Tu Diệp Vân bay tới bên người Diệp Hoài Hâm, sau đó ho khan hai tiếng, “Cái kia, Hoàng Thượng… Tam vương gia đâu?”

    “Nhị đệ, về sau ngươi cùng Vận Nhi thành hôn, ta đã không thể thường xuyên gặp biểu muội đáng yêu, ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố nàng.” Diệp Hoài Hâm nói.

    “Hảo, hoàng huynh yên tâm, ta sẽ cưng chìu nàng yêu nàng, thẳng đến… Năm trăm năm chấm dứt.”

    “Hoàng Thượng, ngươi nghe thấy ta nói không? Tam vương gia đâu?” Tu Diệp Vân hung tợn nói, Hâm mặt than này, thế nhưng từ thị giác đến thính giác hoàn toàn không để ý đến mình.

    “Ta đây liền đem nàng giao cho ngươi , đúng rồi, giờ lành sắp đến, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.”

    “Hảo, kia… Hoàng huynh, Hoài Lệ trước xin lỗi không tiếp được.” Nói xong, rồi hướng thị nữ bên cạnh nói, “Đưa hoàng huynh tới phòng ta đã chuẩn bị.”

    “Dạ, Vương gia.” Thị nữ cung kính đáp, sau đó xoay người đối Diệp Hoài Hâm nói, “Hoàng Thượng, thỉnh cho phép nô tỳ vì ngài dẫn đường.”

    Diệp Hoài Hâm gật gật đầu, xem như đáp ứng.

    Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Hâm theo thị nữ mà đi, cũng chỉ hảo đi theo. Đi vào phòng, Diệp Hoài Hâm vẫy lui thị nữ, sau đó liền một người ngồi trên ghế trầm mặc không nói.

    “Uy, ta nói, Tam vương gia đâu?”

    “Vì sao đột nhiên muốn gặp hắn?” Diệp Hoài Hâm trả lời.

    “Ai u, ngươi có thể nói chuyện a Hoàng Thượng đại nhân…” Tu Diệp Vân trêu chọc nói, lại gặp Diệp Hoài Hâm không phản ứng lại, chỉ có thể nói tiếp, “Chính là muốn gặp người này thôi.”

    “Tam đệ là người ngươi nói gặp liền có thể gặp sao.” Diệp Hoài Hâm ngồi thẳng tắp, “Thân thể của hắn không tiện, ta đã cho hắn trở về trước.”

    “Kia liền không thấy.” Tu Diệp Vân bĩu môi, dù sao, về sau còn cơ hội, bởi vì Diệp Hoài Quân thân thể không tiện, cho nên vẫn ở trong hoàng cung. “Hôm nay Vận Nhi của ngươi đại hôn, ta xem ngươi, còn giống như thực vui vẻ?” Tu Diệp Vân lắc đầu thở dài, “Ta còn nói ngươi thâm tình, không nghĩ tới không hơn gì cái dạng này.”

    “Ngươi không thể vũ nhục tình cảm ta đối với Vận Nhi.” Diệp Hoài Hâm nhăn mi.

    “Chính là ngươi một chút phản ứng đều không có, quả nhiên là cái Mộc Đầu Nhân?” Tu Diệp Vân không nói gì.

    “Với ta mà nói, hạnh phúc của Vận Nhi mới là tối trọng yếu, hiện giờ, Hoài Lệ có thể làm cho nàng hạnh phúc, ta vì sao không vui?” Nói xong, Diệp Hoài Hâm lại nói, “Ta thân là vua một nước, há có thể dễ dàng bại lộ mặt yếu ớt của bản thân.”

    Nghe Diệp Hoài Hâm nói vậy, đến phiên Tu Diệp Vân bắt đầu trầm mặc.

    Bởi vì Diệp Hoài Hâm nói, thành công làm cho hắn nghĩ tới một người. Một người, rõ ràng là vương giả, nhưng lại thực ẩn nhẫn.

    Minh Tinh.

    Lúc Minh Tinh hoài Minh Tuyết, không dám nói với Liệt Diễm. Nhưng vì sao lần nữa mang thai, lại cũng không dám nói ra? Chính mình rõ ràng đã biết bí mật của y, nhưng người này, vì sao không nguyện ý nói với mình?

    Nghĩ đến hai tháng lãnh đạm kia, đó là bởi hoài dựng đi. Bởi vì mang thai, cho nên bắt đầu bất hòa với mình sao? Vì cái gì lại như vậy? Tu Diệp Vân không nghĩ ra. Chẳng lẽ còn sợ mình biết y mang thai sẽ xa lánh y sao?

    Thế nào lại ngốc như vậy! Ngay cả một lần cơ hội chiếu cố ngươi cũng không lưu cho ta. Tu Diệp Vân cười khổ.

    “Giờ lành đã đến, phải bái đường.” Diệp Hoài Hâm bỏ lại một câu, liền rời khỏi phòng.

    Tu Diệp Vân lần này không đi theo y. Tâm tình buồn bực thật sự không muốn xem cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, mà ngay cả hiện tại, trong lổ tai nghe đều là tiếng pháo, đều cảm thấy thực chói tai.

    Lẽ nào mình mắc chứng trầm uất, vậy mà đã bắt đầu muốn rời xa cái loại náo nhiệt này? Ở trong phòng ngây người hồi lâu, Tu Diệp Vân tính thời gian, cũng gần ba tiếng, hôn yến cũng nên kết thúc đi.

    Nhìn xem ngoài cửa sổ, trời đã tối, Diệp Hoài Hâm cũng nên hồi cung đi? Vì thế, Tu Diệp Vân mang theo dù ra cửa phòng. Buổi tối thực tốt, ngay cả dù cũng không cần dùng.

    Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng. Không ít người hướng Diệp Hoài Lệ cùng Diệp Hoài Hâm mời rượu, phi thường náo nhiệt. Diệp Hoài Lệ biểu hiện như có chút say, nện bước cũng có chút không xong, không biết là cố ý, hay là thật sự say.

    Trái lại Diệp Hoài Hâm, một ly lại một ly, trừ bỏ người khác mời rượu, tự mình cũng không ngừng rót rượu uống, nhưng tư thái hoàn toàn không giống như đang uống rượu, thoạt nhìn thong dong bình tĩnh. Tu Diệp Vân bĩu môi, mặt than này thuộc loại ngàn chén không say sao?

    Qua một lát, tất cả mọi người vây quanh Diệp Hoài Lệ hướng tân phòng đi đến. Tu Diệp Vân nháy mắt mấy cái, này sợ là muốn đi nháo động phòng đi. Nhìn nhìn lại Diệp Hoài Hâm, người này cũng không đi theo, ngược lại vẫn tiếp tục uống rượu. Người ngoài tất cả đều tán đi, y mới đứng lên, đi đến cửa.

    Tu Diệp Vân đi theo ra, này mới phát hiện, ngoài cửa đã dừng sẵn một chiếc xe ngựa.

    “Hoàng Thượng, để tiểu nhân đến dìu ngài.” Tiểu thái giám nói.

    “Không cần.” Diệp Hoài Hâm cự tuyệt tiểu thái giám, sau đó tự mình leo lên xe ngựa. Tu Diệp Vân bay theo vào.

    Bên trong xe ngựa, nam nhân như trước ngồi thẳng tắp, mặt như trước không chút thay đổi. Thực là nam nhân nghìn bài một điệu, mỗi ngày động tác đều giống nhau, biểu tình cũng chỉ một dạng. Tu Diệp Vân nghĩ, cho dù ngươi không phải hoàng đế, nữ nhân cũng sẽ không thích nam nhân vô vị như vậy… Thật sự là… May mắn là hoàng đế, bằng không, cả đời không ai thích, chẳng phải lại là một bi kịch?

    ” Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”

    Tu Diệp Vân cả kinh, thanh âm vừa rồi cư nhiên là từ trong miệng Diệp Hoài Hâm phát ra. Người này hiện tại cư nhiên có tình thú đến ngâm thơ? Chớ không phải bị đả kích quá độ chứ?

    Ngươi có gặp qua kẻ nào ngâm thơ, lại có vẻ mặt đứng đắn như vậy sao?

    “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”

    “Ta nói, ngươi đừng niệm nữa.” Tu Diệp Vân nổi da gà.

    ” Quan quan thư cưu, tại hà chi châu… Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…” Diệp Hoài Hâm lập lại một lần.

    “Ngươi…”

    Diệp Hoài Hâm lại lặp lại một lần. Sau đó, một lần lại một lần, Diệp Hoài Hâm… Thế nhưng bắt đầu không ngừng lặp lại hai câu thơ này. Tu Diệp Vân nhíu mày nhìn Diệp Hoài Hâm, sau đó đem mặt để sát vào một chút, này mới phát hiện, ánh mắt Diệp Hoài Hâm, dường như không có tiêu cự.

    Này… không phải mình đoán sai lầm đi? Kỳ thật, người này căn bản không phải ngàn chén không say, mà là… đã sớm say?

    “Hoàng Thượng, tới rồi, để tiểu nhân dìu ngài vào.”

    Diệp Hoài Hâm xuống xe, lại một lần nữa cự tuyệt tiểu thái giám. Tu Diệp Vân xem mặt than đi đường phi thường bình ổn, một chút biểu hiện say rượu đều không có, chính là, ánh mắt kia, rõ ràng là bộ dáng uống say.

    Trở lại Bàn Long điện, Diệp Hoài Hâm không vội rửa mặt, mà đặt mông ngồi trên long sàng, sống lưng vẫn thẳng tắp, y nói chuyện, ánh mắt không biết nhìn về phía nào, “Vận Nhi rốt cục cũng xuất giá.”

    Ách… Ta biết, Tu Diệp Vân gật gật đầu, tuy rằng, hắn biết mặt than căn bản không nói chuyện với mình.

    “Hoài Lệ nói, sẽ cưng chìu nàng yêu nàng thẳng đến vĩnh viễn.”

    Điều này cũng không nhất định, ta cũng từng đáp ứng Minh Tuyết, thế nhưng Minh Tuyết lừa ta, sau ta lại đáp ứng i một người, kết quả người kia đã chết, lúc sau, ta phát hiện mình giống như có chút thích quân vương nhu nhược kia, kết quả bản thân lại chết. Cho nên, nói không chừng một ngày nào đó, có lẽ ngươi còn có cơ hội. Tu Diệp Vân rất muốn an ủi Diệp Hoài Hâm như vậy, chỉ là, lại phát hiện bởi vì lời an ủi chưa thoát ra khỏi miệng này, ngược lại làm cho mình cũng thấy khó chịu.

    “Hoài Lệ yêu nàng như vậy, Vận Nhi cũng yêu Hoài Lệ, bọn họ khẳng định rất nhanh sẽ có hậu thế, sẽ có rất nhiều rất nhiều, sau đó, chờ hài tử lớn hơn một chút, Vận Nhi sẽ mang theo bọn nhỏ đi ngắm trăng.”

    Có lẽ mấy trăm năm sau Vũ Phong sẽ xuất hiện một nam nhân so với ta còn ôn nhu hơn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố Minh Tinh cùng hài tử của y, trong lòng chỉ có Minh Tinh, sau đó liền đả động Minh Tinh, sau đó, Minh Tinh sẽ lột nho cho hắn, hơn nữa tốc độ còn có thể nhanh hơn, lúc hắn mệt mỏi, Minh Tinh sẽ mát xa thái dương cho hắn, người nọ sẽ ở trong Lộ Vũ điện cùng Minh Tinh, hai người tương thân tương ái. Cùng với lời Diệp Hoài Hâm, suy nghĩ của Tu Diệp Vân cũng trở nên không quá bình thường.

    “Tựa như… Nàng mới trước đây nói phải gả cho ta, mà hết thảy chỉ là ảo tưởng.”

    Tựa như… thời điểm Minh Tinh thích ta, làm hết thảy vì ta.

    “Ai…”

    Ai…

    Diệp Hoài Hâm trầm mặc , Tu Diệp Vân cũng trầm mặc. Hai nam nhân đều vi tình sở khốn. Đều là muốn yêu… mà không thể yêu. Khác biệt duy nhất chính là, Diệp Hoài Hâm còn có thể nhìn thấy Vận Nhi, mà Tu Diệp Vân, không chỉ nhìn không thấy những người đó, những người đó cũng nhìn không được hắn …

    Lúc sau, Diệp Hoài Hâm xoay lên giường nằm, nhắm mắt lại. Hô hấp đều đều, cư nhiên đã ngủ mất. Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, cũng thực muốn ngủ. Nhưng mà, Diệp Hoài Hâm uống rượu, vì rượu kích thích mà buồn ngủ, mà Tu Diệp Vân, vốn là quỷ hoạt động về đêm, lại tỉnh táo chưa hề đụng qua rượu.

    Không ai có thể nghe hắn nói nói, duy nhất mặt than thấy được hắn cũng ngủ mê man rồi. Duy nhất Tức Vũ có thể bang trợ hắn cũng bị Ngọc Đế trừng phạt mà mất năng lực.

    Tình yêu, thật là một thứ gì đó đáng sợ. Sẽ làm người ta trở nên ích kỷ, cũng sẽ làm cho người ta thành vô tư. Nhưng nói đến cùng, đáng sợ nhất vẫn là sinh ly tử biệt, bởi vì, như vậy ngay cả quyền ích kỷ cùng vô tư đều không có.

    Hiện giờ… Tu Diệp Vân bay tới góc tường, lui lại đàng kia, đó là muốn đi xem Minh Tinh một lần, cũng là không có khả năng đi…

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách