Nhân sinh trong sách – Chương 70

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách

    Tự lần trước từ biệt, Tu Diệp Vân đã có gần bốn tháng không đi qua Diệp điện, không rõ mình sợ cái gì, chỉ biết là, ảo tưởng trong lòng đột nhiên tan biến, làm cho hắn thực khó chịu.

    Nhiều lần bước tới cửa Diệp điện, nhưng cũng không dám đi vào. Một lần duy nhất, vẫn là trộm tránh ở góc, quan sát Diệp Hoài Quân.

    Ngày đó, Diệp Hoài Quân tựa như tiểu hài tử mới tập nói, miệng ‘i i nha nha’ phát thành tiếng.

    Diệp Hoài Hâm nói mình là chú định nhân của Diệp Hoài Quân, nhưng… Thật sự là thế sao? Đúng vậy, từ khi mình đến đây, Diệp Hoài Quân đã có thay đổi rất lớn. Không chỉ chậm rãi xuất hiện các loại cảm xúc, hơn nữa, bây giờ còn có thể mở miệng phát ra âm thanh, nói không chừng một ngày kia, liền có thể nói được thành lời.

    Có lẽ, đợi khi Diệp Hoài Quân khôi phục, y sẽ thích mình? Tu Diệp Vân cười cười, đừng đùa, ngay cả như vậy, bản thân cũng sẽ không chấp nhận y. Bởi vì, trong mắt hắn, y chỉ là sự tồn tại thay thế cho Lãnh Quân Bạch, không phải sao?

    Một khi đã như vậy, hắn phải đối đãi sao với Diệp Hoài Quân? Dắt tay, hôn môi, còn có sự tình càng thân mật, nếu như có thể làm, đều là đem y xem thành Lãnh Quân Bạch mà làm?

    Không có khả năng. Tu Diệp Vân làm không được.

    Bởi vậy, không gặp Diệp Hoài Quân, gút mắc trong lòng có lẽ sẽ vơi đi một chút, Diệp Hoài Quân có thể khôi phục chậm một chút. Mà điều bản thân không muốn đối mặt sẽ tới chậm hơn một chút.

    “Lão công, ngươi vì sao đã lâu vậy rồi mà chưa tới thăm Tam đệ?” Diệp Hoài Hâm hỏi.

    Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, không đáp lời. Thời gian dài như vậy, Diệp Hoài Hâm đã đồng sàng cùng mình nhiều lần như vậy, làm cho Tu Diệp Vân bội phục chính là, người này không chỉ có thể bảo trì mặt không chút thay đổi, còn có thể bảo trì im lặng mỗi lần làm trên giường. Có điều, Diệp Hoài Hâm cũng thật sự đã cứu mình, ít nhất, bản thân bây giờ có thể nhớ lại thời điểm giết Vân Na, nhưng không còn lệ khí xuất hiện.

    “Không nói nữa, hôm nay lần cuối cùng.” Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, “Ta đi tắm rửa.” Sau đó tới dục trì, trước khi đi, còn nhìn về phía Diệp Hoài Hâm nở nụ cười quỷ dị.

    Hắn vừa rồi trộm làm chút chuyện, một việc thực đê tiện. Việc mà đại đa số đại thúc hèn hạ làm với tiểu mỹ nam.

    Hắn bỏ vào cao dược Diệp Hoài Hâm thường dùng làm trơn một loại xuân dược mạnh. Không rõ mục đích làm như vậy, chỉ là lần cuối cùng, thực muốn tự cho mình chút kỷ niệm. Đừng để mỗi lần nghĩ tới Diệp Hoài Hâm, lại nghĩ tới sàng sự thảm khốc.

    Xuân dược này không thể khinh thường. Khi Tu Diệp Vân tắm rửa xong đi ra, hắn liền phát hiện Diệp Hoài Hâm không thích hợp. Người nọ vẫn như trước cởi y phục, sau đó mở hai chân, có điều, động tác rõ ràng có chút chậm, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.

    Tu Diệp Vân đến gần, sau đó liền thấy làn da trắng nõn của Diệp Hoài Hâm lúc này đã hơi hơi phiếm hồng.

    “Hoài Hâm a…” Tu Diệp Vân đặc biệt ôn nhu kêu một tiếng, “Ngươi hôm nay, dường như không ổn?”

    “Ân…” Diệp Hoài Hâm vừa định mở miệng nói chuyện, nhũ tiêm bị Tu Diệp Vân nhẹ nhàng lướt qua, “Ngươi trước đừng đụng vào trẫm, đợi trẫm điều chỉnh tốt cảm xúc.” Diệp Hoài Hâm nói như thế, hoàn toàn không phát hiện mình rơi vào bẫy của Tu Diệp Vân, “Chẳng biết tại sao, hôm nay trẫm, cảm thấy có chút kỳ quái.”

    Tu Diệp Vân sờ sờ mặt Diệp Hoài Hâm, sau đó nở nụ cười, cười có chút tà ác, “Có phải như vậy không…” Ngón tay Tu Diệp Vân đặt trên nhũ tiêm Diệp Hoài Hâm gẩy nhẹ, một gò nhỏ lập tức nổi lên, “Đã cảm thấy… Thực thoải mái?”

    “A… Ân…” Diệp Hoài Hâm nhắm mắt lại, cái gì cũng chưa nói.

    “Như vậy thì sao?” Tu Diệp Vân cúi xuống, ngậm lấy phần nổi lên, đầu lưỡi đảo quanh, thường thường nhẹ cắn một chút.

    “Không được… A… Không cho chạm vào trẫm.” Diệp Hoài Hâm nâng chân, muốn đá Tu Diệp Vân, nhưng lại như giẫm lên bông, một chút khí lực cũng không có, không chỉ đạp không ra, còn bị Tu Diệp Vân bắt được chân, “Làm gì?” Diệp Hoài Hâm nhìn Tu Diệp Vân, không rõ thân thể của mình sao lại trở nên mềm nhũn.

    Tu Diệp Vân híp mắt, Diệp Hoài Hâm này, không phải là đến giờ còn không nhận ra mình trúng xuân dược đi? Nhìn ánh mắt người nọ nghi hoặc, Tu Diệp Vân lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình. Hai tay bắt đầu vuốt ve chân Diệp Hoài Hâm.

    “Làm gì?” Diệp Hoài Hâm lại hỏi một lần.

    “Làm tình!” Tu Diệp Vân bĩu môi, đến tình trạng này rồi, còn hỏi mình làm gì? Thật sự là ‘thuần khiết’. Nghĩ như vậy, liền cúi người hôn lên môi Diệp Hoài Hâm. Thực mềm mại a, ai bảo ngươi lần nào cũng đá ta? Không biết hôn môi là chuyện người người say mê sao?

    Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân cắn cắn môi Diệp Hoài Hâm.

    “Đau… Ân…”

    Diệp Hoài Hâm thanh âm cũng trở nên mềm mại hơn, Tu Diệp Vân ngẩng đầu vừa thấy, đây làm sao còn là Diệp Hoài Hâm? Căn bản là yêu tinh mị nhân. “Đau?”

    Diệp Hoài Hâm không thể phản kháng, liền nghiêng đầu qua một bên. Tu Diệp Vân cười cười, cũng không chuyên chú với cánh môi mềm mại kia, mà từng chút từng chút tiến công chiếm đóng phía dưới. Có điều, vẫn thực ôn nhu, không làm cái gì khiến cho Diệp Hoài Hâm kêu đau.

    Hậu đình sớm được Diệp Hoài Hâm ‘tự giác’ mở rộng tốt lắm, giúp Tu Diệp Vân bớt phần việc. Chậm rãi tiến vào, sau đó quan sát biểu tình biến hóa của Diệp Hoài Hâm. Người nọ đầu tiên là nhíu nhíu mày, sau đó liền hé miệng, phát ra một tiếng thở dài, không có rên rỉ, lại như nhu tiến vào xương cốt Tu Diệp Vân, lập tức mềm nhũn …

    Vì thế, không hề chờ đợi, mà từ chậm đến nhanh, tiến nhập nhẹ nhàng rồi từng vòng luận động mãnh liệt. Có đôi khi, Tu Diệp Vân sẽ cúi xuống hôn Diệp Hoài Hâm, có đôi khi, Tu Diệp Vân sẽ đổi thế.

    Bất kể thế nào, hai người đều chiếm được thỏa mãn, đều thích phóng ra. Nhưng mà, tối thỏa mãn đương nhiên là Tu Diệp Vân , dù sao, hết thảy đều là hắn cố tình tạo ra. Hơn nữa, có thể ở trên giường xoay tới xoay đi Diệp Hoài Hâm, đã cảm thấy mình chiếm thế chủ đạo, đặc biệt hưng phấn.

    Tu Diệp Vân lui ra, sau đó hôn lên hai má Diệp Hoài Hâm, “Thoải mái sao?”

    Diệp Hoài Hâm tựa hồ còn đắm chìm ở trong dư vị cao trào, chậm rãi thở hào hển. Tu Diệp Vân cười cười, người này, bình thường không phải khôi phục rất nhanh sao? Hay là, bình thường đều giả bộ?

    Tốt lắm… Tốt lắm… Rốt cục bị ta phát hiện … Ha ha ha ha ha ha ha…

    Diệp Hoài Hâm chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng mạt đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tiêu, y nhìn Tu Diệp Vân, “Lão công, ngươi vừa rồi có phải là cưỡng gian trẫm không?”

    Không khí bị một câu nói kia đánh tan, Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, “Không có. Cưỡng gian sẽ không ôn nhu như thế, cũng sẽ không khiến ngươi thư thái như vậy.”

    “Thì ra là thế.” Diệp Hoài Hâm nói, lúc sau liền im lặng.

    “Cái kia, về sau đừng gọi ta là lão công, kêu Diệp Vân, đây là tên của ta.”

    “Ân…” Diệp Hoài Hâm hiển nhiên có chút mơ hồ.

    Tu Diệp Vân chớp mi, “Còn gì muốn nói?”

    “Không có, hôm nay là lần cuối, luôn nghĩ có điểm đặc biệt.” Nói xong, Diệp Hoài Hâm nhắm mắt lại, tựa hồ là mệt mỏi.

    “Uy!” Tu Diệp Vân đẩy Diệp Hoài Hâm, lời này có ý gì a? Hay là người này cũng muốn khiến cho lần cuối có chút ý nghĩa? “Uy! Còn chưa tắm rửa đâu!” Tu Diệp Vân lại nói, hắn biết Diệp Hoài Hâm yêu nhất sạch sẽ.

    “Mệt…” Diệp Hoài Hâm nói khẽ một câu.

    Vì thế, Tu Diệp Vân đành làm một việc, chính là ôm Diệp Hoài Hâm đã lâm vào giấc ngủ, tắm rửa một cái. Mà Diệp Hoài Hâm đồng học, cũng gặp bi kịch vào tảo triều ngày hôm sau, rõ ràng thắt lưng đau nhịn không được, lại còn phải ngồi đoan đoan chính chính.

    Sau lại qua một tuần, Tu Diệp Vân theo bản năng đi tắm rửa. Bởi vì trải qua bốn tháng, hắn cũng đã dưỡng thành thói quen, bởi vậy, hoàn toàn quên chuyện này giữa hắn cùng với Diệp Hoài Hâm đã đánh một dấu chấm hết vào tuần trước.

    “Vì sao tắm rửa?” Diệp Hoài Hâm hỏi một câu.

    Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy Diệp Hoài Hâm nhìn mình chằm chằm. Vì sao phải tắm? Còn không phải là vì… Đột nhiên, Tu Diệp Vân ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, lệ khí của bản thân đã hoàn toàn bị Diệp Hoài Hâm độ hóa, căn bản là không cần làm nữa.

    Diệp Hoài Hâm thấy Tu Diệp Vân không đáp, liền không để ý đến hắn, mà tiếp tục cúi đầu, vẽ thứ gì đó trên giấy.

    Qua một lúc lâu, Tu Diệp Vân cuối cùng cũng lên tiếng, “Ta đã khôi phục, không cần làm… Tự nhiên không cần tắm rửa, cũng khó trách ngươi lại hỏi ta như thế.” Tu Diệp Vân có chút mất tự nhiên cười cười.

    Diệp Hoài Hâm dừng một chút, sau đó nhìn nhìn bức tranh bản thân đang họa, kia là một nam nhân tóc ngắn anh tuấn, mang theo nụ cười có chút bỉ bỉ, mặc y phục y không chút quen thuộc.

    “Ngươi đang vẽ cái gì?” Tu Diệp Vân thấy y dừng tay, lập tức nhẹ nhàng qua đi muốn nhìn một cái.

    Diệp Hoài Hâm tốc độ nhanh hơn, y cầm lấy bức tranh, sau đó đưa tới trên ngọn nến. Thẳng đến khi trang giấy hoàn toàn hóa thành tro tàn.

    “Uy! Ngươi đốt làm cái gì?” Tu Diệp Vân bĩu môi, không cho xem thì không xem, cần gì tự hủy tác phẩm của mình.

    Diệp Hoài Hâm ngẩng đầu, nhìn Tu Diệp Vân nổi lơ lửng, “Lão công.”

    “Là Diệp Vân.” Tu Diệp Vân sửa đúng.

    “Diệp Vân.”

    “Làm sao vậy?” Cười hỏi.

    “Không quan hệ đến ngươi.” Nói xong, tự mình lấy y phục đi tới dục trì, xem ra là chuẩn bị đi ngủ.

    Tu Diệp Vân nộ khí, lập tức lửa giận liền nhảy lên, không quan hệ tới ta? Vậy lão tử khỏi lưu lại chỗ này miễn cho ngươi chướng mắt được chưa? Nói xong, như một trận gió bay khỏi Bàn Long điện.

    Đợi khi Diệp Hoài Hâm tắm rửa trở về, trong điện nào còn bóng dáng Tu Diệp Vân? Cau mày, con ngươi hắc sắc gắt gao nhìn chằm chằm cửa, không biết đang suy nghĩ gì. Qua hồi lâu, Diệp Hoài Hâm làm như hồi thần, lại bắt đầu thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi bất biến của mình.

    Chỉ là, tổng cảm thấy thiếu thứ gì đó.

    Cung điện lớn như vậy, cũng quá yên tĩnh đi.

    ================== o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o ==================

    Tu Diệp Vân vừa bay vừa cảm thấy phiền muộn. Không rõ vì sao khi người nọ vẫn mặt không chút thay đổi mà nhìn mình, bản thân lại cảm thấy thực khó chịu.

    Nếu là trước kia, nhất định là sẽ hung hăng khinh bỉ người nọ là một tên mặt than.

    Nhưng mà, hiện giờ chẳng qua mới qua bốn tháng, thế nào tâm tình lại không như trước? Sẽ không thật sự như câu nói ‘có làm liền có yêu’ chứ? Tu Diệp Vân khó hiểu, bản thân không phải là người như thế a.

    Cùng mấy người kia, người nào không phải trong lòng có cảm giác rồi mới làm chứ?

    Lần này là làm sao vậy? Tu Diệp Vân nắm tay, mặt than chết tiệt, cũng bởi vì mặt than y không giống thường nhân, khiến cho cảm giác của mình cũng không giống như trước nữa.

    “Tu… Diệp Vân…”

    Tu Diệp Vân nghe thấy có người gọi mình, mới phát hiện mình thế mà bất tri bất giác đã bay vào Diệp điện. Xoay người, thấy Diệp Hoài Quân nhìn mình chằm chằm, nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.

    “Ngươi… so với tưởng tượng… của ta… không… giống nhau…” Diệp Hoài Quân nói như thế, tựa hồ có chút gian nan, giống một người mới học nói chuyện.

    “Ngươi… Ngươi thấy được ta?” Tu Diệp Vân hỏi như thế, “Không đúng, ngươi… Ngươi có thể nói chuyện?” Tên Diệp Hoài Hâm thế nào không cho mình biết!

    Tu Diệp Vân hỏi liên tiếp hai vấn đề, làm cho Diệp Hoài Quân có chút ngốc, đành phải gật gật đầu.

    “Quân Bạch…” Tu Diệp Vân thấy bộ dạng Diệp Hoài Quân ngơ ngác ngây ngốc, kìm lòng không đậu kêu lên tên ‘Lãnh Quân Bạch’, nhưng mà, nhìn đến mái tóc đen của người nọ, y phục của người nọ, lại nháy mắt thanh tỉnh lại, “Không, Tam vương gia.”

    “Không… Quan hệ.” Diệp Hoài Quân lắc đầu.

    “Kia… Ta gọi ngươi là Hoài Quân được không?” Tu Diệp Vân trưng cầu ý kiến của Diệp Hoài Quân, lại thấy Diệp Hoài Quân lắc lắc đầu, “Làm sao vậy?”

    “Ta…” Diệp Hoài Quân muốn nói gì, thế nhưng cất lời lại có chút gian nan.

    “Nếu không được, liền viết lên giấy đi.” Tu Diệp Vân nhìn thấu khó xử của Diệp Hoài Quân.

    Diệp Hoài Quân nhíu mày, một bộ không muốn, sau đó tiếp tục nói, “Càng thích… cái tên…Quân Bạch.” Nói xong, cười nhìn Tu Diệp Vân, ánh mắt phát sáng. “Ta gọi ngươi… Diệp Vân, được không?”

    “Khi ngươi gọi cái tên, lại rất trôi chảy a.” Tu Diệp Vân cười cười, sau đó làm động tác sờ sờ đầu Diệp Hoài Quân, cũng giống như trước đây.

    Diệp Hoài Quân ngẩn người, sau đó lại cười, “Không biết… vì sao.”

    Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Quân tươi cười, bỗng có chút hối lỗi, “Thực xin lỗi, đã lâu không tới thăm ngươi.”

    Diệp Hoài Quân tươi cười tựa hồ cương cứng, sau đó mới lên tiếng, “Không… sao.” Chỉ là qua một lát, y lại tự nhiên lắc lắc đầu, trong ánh mắt nhiễm thượng một tầng đau thương.

    “Làm sao vậy?”

    “Ta… vừa rồi… nói… dối .” Diệp Hoài Quân cúi đầu, giống như hài tử phạm lỗi.

    “Ha ha, ngươi thử nói xem, ngươi nói dối cái gì?” Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Quân, trong ánh mắt có sủng nịch mà chính mình cũng không phát hiện.

    Diệp Hoài Quân lần này cũng không cố gắng nói ra, ngược lại cầm lấy bút, trên giấy viết nói: Không phải không sao. Viết xong, còn ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân.

    Tu Diệp Vân nhìn y nháy mắt mấy cái, đợi câu kế tiếp.

    Ta rất nhớ ngươi.

    Sau đó, Tu Diệp Vân lập tức nói không ra lời. Gặp Diệp Hoài Quân ngẩng đầu nhìn mình, Tu Diệp Vân bị ánh mắt kia nhìn tới không biết nên nhìn đi chỗ nào, cuối cùng, tròng mắt đảo một vòng, cuối cùng vẫn đối mặt với đôi mắt rám nắng của Diệp Hoài Quân. Người nọ nhìn mình, tựa hồ đang chờ mong mình nói cái gì đó.

    Tu Diệp Vân trên không trung vòng vo vài vòng, sau đó dừng lại, hướng cửa. Tựa hồ chuẩn bị rời đi.

    “Diệp Vân…”

    Một tiếng này liền giống như động cơ, Tu Diệp Vân cơ hồ không chút suy nghĩ, bước đi, sau đó, vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe có thanh âm thứ gì rơi xuống. Quay đầu lại, thấy Diệp Hoài Quân ngã khỏi xe lăn, xe lăn cũng đổ nghiêng trên đất.

    “Đừng… đi…” Diệp Hoài Quân nói như thế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, thậm chí có chút tuyệt vọng.

    Tu Diệp Vân bị y nhìn như vậy, liền rốt cuộc ngoan tâm không nổi. Thế nhưng… Hắn yêu chính là Lãnh Quân Bạch, phần thương tiếc trong lòng này, là bởi vì Quân Bạch dựng lên, hắn đối Lãnh Quân Bạch cảm tình quá sâu, hắn yêu Lãnh Quân Bạch, hắn tuyệt đối sẽ không yêu một người tương tự như Lãnh Quân Bạch, nhưng… vì cái gì…

    “Tam vương gia, ngài làm sao vậy?” Đông Mai chạy đến, trước nâng xe lăn lên, sau đó lại gọi thị vệ, cùng nàng nâng Diệp Hoài Quân dậy, “Tam vương gia, có bị thương ở đâu không?”

    Diệp Hoài Quân lắc đầu, “Các ngươi… Trước… Đi xuống đi…” Sau đó, lại nhìn về phía Tu Diệp Vân.

    Tu Diệp Vân thán một hơi, nhẹ nhàng đi qua, “Không có việc gì đi.”

    Diệp Hoài Quân lắc đầu không nói.

    Tu Diệp Vân gặp không khí xấu hổ, liền kiếm một cái đề tài, “Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói ta so với trong tưởng tượng của ngươi không giống nhau, như vậy… Ở tưởng tượng của ngươi, ta là cái bộ dáng gì?”

    Diệp Hoài Quân hấp hé miệng, ” Trong tưởng tượng… của ta, ngươi… là một… nam tử… có… … tóc… bạc, mắt… lam…”

    Tu Diệp Vân khiếp sợ nhìn về phía Diệp Hoài Quân, miêu tả như vậy, rõ ràng chính là mình ở Vũ Phong đại lục.

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách