Home Đam Mỹ Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 28: Kể truyện xưa

    Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 28: Kể truyện xưa

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Giây sau đó, Giang Dĩ Lâm khẽ chuyển tầm mắt về, hắn phát hiện có lẽ mình nhìn lầm rồi, hai chân quản gia vẫn giẫm bước trên mặt đất, hai gót chân cách sát mặt đất kia mà.

    _ nói thế… Chỉ có người bị nhập vào, mới sẽ đi kiễng chân mà không tự biết.

    “Có gì sao… Thưa cậu?”

    Cảm giác được tầm mắt của Giang Dĩ Lâm, quản gia quay đầu nhìn hắn, trên gương mặt cứng đơ kia hiện lên nét thắc mắc.

    “Không có gì.”

    Giang Dĩ Lâm khẽ lắc đầu một cái.

    “Cảm ơn ông… Ta chỉ muốn trước khi đi ngủ gửi đến ông lời chúc ngủ ngon, hi vọng đêm nay ông có thể bình yên đi vào giấc mộng.”

    Nghe lời Giang Dĩ Lâm nói, quản gia máy móc gật gật đầu.

    Mãi cho đến khoảnh khắc ông xoay người lại, khóe miệng ông hơi nhếch lên, trong đêm tối lại càng thêm sắc thái quỷ mị.

    Quản gia chậm rãi rời đi, cánh cửa phòng đóng lại.

    Bóng hình của ông, như thể vào thời khắc ấy, được kéo dài vô tận…


    Trong màn đêm yên tĩnh đến nghẹt thở, Giang Dĩ Lâm tiến vào thế giới ý thức, chậm rãi nói với hệ thống, “Hệ thống, ta có một vấn đề, quá khứ của nhân vật nguyên gốc mà ta nhập vai vào, chúng được dựng nên dựa trên cái gì?”

    Hệ thống cất giọng rất nhẹ,「 Là dựa trên ký ức trước đây lẫn tính cách của ngài mà tạo thành, cũng không hẳn là giả lập hư thực thôi đâu. 」

    _ thế giới này… Đều vì em mà sinh.

    “Ồ?”

    Giang Dĩ Lâm hơi nhếch nhếch môi.

    “Cho nên là… Một mặt ta có thể dựa trên tính tình của bản thân mà áp dụng lên suy luận ở phó bản này, đúng chứ?”

    “Mặt khác, những chuyện ta trải qua trong phó bản này… Chúng đều mang tính chân thực theo một trình độ nào đó… Nói cách khác, đa phần chúng phản ánh lại ký ức vốn có của ta, đúng chứ?”

    “Thì ra là thế… Ám chỉ kép.”

    Tươi cười nở rộ bên khóe môi Giang Dĩ Lâm, nhẹ giọng nói.

    Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, rồi đáp, 「 đúng vậy. 」

    “Thông tin rất đáng chú ý… Ta hiểu rồi.”


    Trời đêm muộn sâu thẳm.

    Bên trong ngôi biệt thự này, như thể có một sinh vật nào đấy quỷ quái đang ẩn nấp trong góc tối, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể xé tan sự tĩnh lặng ngoài mặt này ra vậy.

    Chàng trai tóc đen đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, cử động của hắn rất chậm, cũng rất thận trọng, lăn bánh xe bằng bạc chầm chậm chuyển động.

    Trên thực tế, có thể là bởi Giang Dĩ Lâm trạng thái tinh thần rất tốt, tình hình phục hồi của cơ thể hắn thật ra là tốt hơn với dự đoán của bác sĩ nhiều.

    Hắn cố tình vào ban ngày cho thấy mình yếu nhược, việc giấu giếm này, chính là để có lợi cho mình hành động vào ban đêm.

    “Phó bản lần này cũng cực thú vị đấy chứ… Ở ngôi biệt thự này, gần như không có cả giám sát lẫn nhân viên bảo vệ – chuyện này vô cùng khác thường, cũng như cánh cửa cũng không được khóa chốt kỹ nữa.” 

    “Ngần ấy đã làm rõ một chuyện – vào ban đêm, cả căn biệt thự đều rơi vào trạng thái tìm kiếm.”

    Vừa bước vào, Giang Dĩ Lâm vừa nói thế với hệ thống trong đầu.

    「 tíccch… tíccch… 」

    「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 10% 」

    Băng qua hành lang, Giang Dĩ Lâm dựa trên trí nhớ đi đến căn phòng mà cha đỡ đầu đã dẫn hắn đến xem.

    Căn phòng ấy… Hắn cứ cảm thấy vẫn còn vài manh mối chưa được phát hiện ra, chẳng qua lúc ấy có cả những người khác ở đó nữa, hắn vẫn còn đang đóng vai bệnh nhân yếu ớt đây, cho nên hắn cũng không thể đi điều tra nhiều được.

    Cánh cửa “Kẽo kẹt, kẽo kẹt…” bị đẩy ra, Giang Dĩ Lâm lăn tay vịn, đi đến bên giường.

    Hắn vươn tay, sờ lên tấm ga giường màu đỏ sậm kia.

    Đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm như vừa phát hiện cái gì đó.

    Hắn nhíu mày, tay trái chống nửa thân trên, mình thì nằm hờ trên giường.

    Hắn ngửi được một mùi thoang thoảng, như mùi xạ hương, mang đến một cảm giác dụ hoặc khiến người ta trầm mê.

    Chàng trai tóc đen chủ động khép mắt lại.


    Cơn gió thổi qua nhẹ nâng tấm rèm cửa sổ màu đỏ sậm, ở bên ngoài cửa sổ, có những tia sét đánh chớp lóe đan xen với tiếng sấm gầm.

    Người cha đỡ đầu có một gương mặt trông khá trẻ tuổi, y nhẹ nhàng vòng tay qua vai người con đỡ đầu của mình, giọng điệu rất êm ái, “Sao thế, không ngủ được sao? Còn sợ à?”

    Giang Dĩ Lâm đến lần thứ hai khôi phục ý thức, hắn liền nghe thấy tiếng của cha đỡ đầu, âm thanh ấy cứ quẩn quanh trên đầu mình.

    Hắn nghĩ ngợi một hồi, vẫn không lên tiếng, mà chỉ nhắm chặt mắt lại.

    Gương mặt cậu trai nằm nghiêng bình tĩnh mà điềm nhiên, hệt như đã về với giấc mộng sâu.

    Cha đỡ đầu thấp giọng cười nhẹ một tiếng, vươn ngón tay kẹp chóp mũi của hắn, nói với giọng cưng chiều, “Ta biết con đang giả bộ ngủ… Nhóc à, con có biết rằng, những khi con giả vờ ngủ, thì chân mày sẽ vô thức cau lại rất nhỏ – tuy rằng rất nhẹ thôi, nhưng thấy nhiều năm như vậy rồi, ta cũng đã biết từ lâu.”

    Giang Dĩ Lâm nghe cha đỡ đầu nói thế, không giả bộ ngủ nữa, hơi ngáp một cái, rồi chậm rãi mở mắt ra.

    Hắn đưa tâm trí mình vào phó bản này, chậm rãi trần thuật thông tin bối cảnh được biết của thế giới này.

    “Thật ra, xưa giờ con không sợ tiếng sấm. Con từng đọc được một cách nói trong sách, đó là do Chúa Trời ban xuống, cách mà người xét xử những tội đồ – chỉ có những người mang trong mình tội lỗi, thì trong lòng mới mang bất thôi.”

    Cậu trai nói với giọng điệu đều đều, chăng qua, lông mi cậu hơi rung động, vạch trần tâm trạng thấp thỏm của cậu.

    Lần này, hắn có thể xác định, thông tin mà hệ thống đưa ra không sai.

    Phó bản này quả thật là đan xen với một ít ký ức của Giang Dĩ Lâm – điều đó khiến hắn e ngại trời mưa đêm, như thể là chân thực, giống một loại bản năng từ khi sinh ra đã có, mà bản năng ấy cũng ở trong phó bản này, lặng lẽ thức tỉnh.

    “Sợ thì cứ nói thẳng là được rồi, con lúc nào cũng mang tư thái bình tĩnh như vậy…”

    Cha đỡ đầu nhẹ hôn đỉnh đầu hắn một cái, xoa xoa tóc hắn rồi nói rằng, “Mặc dù ta cũng rất thích vẻ chững chạc này của con lắm, nhưng có lúc ta lại càng mong con có thể hoạt bát một chút… Giống như Joey này… Hoặc giống như bạn bè cùng trang lứa với con này.”

    “Con thế này thật khiến ta đau lòng mà.”

    Cậu trai tóc đen không nói gì thêm, mà chỉ nhắm mắt lại.

    Người đàn ông ngắm nhìn gò má của hắn trong phút chốc, một tay nhẹ nâng cằm hắn, mỉm cười nhẹ mà rằng.

    “Nếu con không ngủ được, vậy ta kể chuyện cho con nghe ha, muốn nghe gì đây?”

    _ kể chuyện ư…?

    Trong đầu Giang Dĩ Lâm lập tức nhớ lại lúc thăm thú phòng ngủ vào ban ngày, cha đỡ đầu đã nhắc đến.

    Những câu chuyện cổ tích ấy, ấy lại là con đường thăm dò duy nhất mà Giang Dĩ Lâm hiện có.

    Trong mắt người đàn ông, cậu bé vốn dĩ đang nhắm mắt như có hơi bất ngờ, cậu mở mắt ra, bày ra biểu cảm hứng thú.

    Lông mày cậu trai hơi chếch lên, nhìn người đàn ông cạnh cậu.

    Cha đỡ đầu mỉm cười gần như là dung túng với hắn.

    Trên thực tế, cha đỡ đầu quả thật không giống như người sẽ kể chuyện cho trẻ nhỏ, dù là với con ruột như Joey đi nữa, y từ trước tới nay cũng chưa từng đi dỗ trẻ con lúc nó mơ ngủ.

    Nhưng mà, với đứa con mà y đã chào đón nó sinh ra đời, chung quy y không kiềm được biểu hiện ra mặt mềm mại nhất trong lòng mình – điều đó không quan hệ đến huyết thống.

    Cơ mà, mặc cho quý ngài cha đỡ đầu những lúc ở với cậu trai, đa phần sẽ tận lực bày ra thái độ khá là hiền hòa, nhưng mà khí chất bề trên từ trong xương ấy, lại khiến y hoàn toàn không có vẻ gì là hợp với những câu chuyện cổ tích rực rỡ sắc màu cả.

    “… Tùy, truyện gì cũng được hết.”

    Cậu trai như cũng không nghĩ ra chủ đề gì thích hợp ngay lập tức được, nhún nhún vai, nói thế.

    Người đàn ông cong môi, dưới ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn tường, đường né tanh tuấn trên gò má y càng được tôn lên.

    “Khi ta còn nhỏ, ta đã được nghe câu chuyện thế này…”

    “Những đứa trẻ không thích ngủ hay nửa đêm khó ngủ – nhất là những đứa trẻ cực kỳ xinh xắn, sẽ có một con quỷ cao hơn 2m, không mặt mũi, mặc một bộ tây trang màu đen, mà đứng bên cửa sổ nhìn chúng.”

    “Dù cho nó không có mắt, nó vẫn có thể theo dõi chúng;

    Dù cho nó không có miệng, nó vẫn sẽ vào những đêm khuya vắng người, sau khi người lớn trong nhà đã lặng yên say giấc, mà len lén hôn môi chúng;

    Dù cho nó không có ngón tay, nó vẫn sẽ vươn những xúc tu nhỏ bé, mà ôm lấy chúng.”

    _ này là… Truyện ma quái về Slender Man đó hả?

    Giang Dĩ Lâm thầm nghĩ, cái vị cha đỡ đầu trên danh nghĩa này của mình, khả năng rất lớn là, người này cũng biết đến chuyện về Slender Man.

    Chẳng qua, Giang Dĩ Lâm xưa nay đều không tin quỷ thần – dù có bước vào câu chuyện kinh dị của phó bản này rồi, hắn cũng không cảm thấy gì với mấy câu chuyện ma này hết.

    Hắn nhếch nhếch môi, đùa giỡn hỏi.

    “Vậy, quý ngài cha đỡ đầu thân mến ơi… Nếu như vào những lúc dông bão, con không ngủ được, nó sẽ cứ thế bắt con đi sao ạ?”

    Cha đỡ đầu dùng một ánh mắt trìu mến đến gần như là kỳ dị, mà nhìn đứa con đỡ đầu của y.

    Cậu trai có một đôi ngươi trong suốt, như dòng suốt chảy qua dưới chân núi, dòng nước đã được gột rửa.

    Người đàn ông có mái tóc màu nâu lạnh từ từ ôm hắn vào lòng.

    Y nói ra một cam kết tựa như vĩnh viễn sẽ không bị phá vỡ.

    “… không biết nữa.”

    “Miễn là con còn ở trong lòng ta…

    Nó vĩnh viễn sẽ không bắt con đi.”

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi