Home Đam Mỹ Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 78: Không nơi để trốn (19)

    Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 78: Không nơi để trốn (19)

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Miles có thể nghe thấy bác sĩ đuổi theo từ phía sau càng lúc càng vang – điều đó có nghĩa, khoảng cách giữa bọn họ cũng dần trở nên thu hẹp lại.

    Tuy rằng anh ta phải cõng Giang Dĩ Lâm, nhưng có lẽ đã được kích phát một loại tiềm năng nào đó, tốc độ của anh ta lại không chậm hơn bao nhiêu so với tay bác sĩ đã trải qua thí nghiệm cải tạo cơ thể và đang lâm vào điên loạn kia.

    Người nam cắn răng, liều mình vắt chân lên mà chạy, tóc tai tốc ngược hết ra sau, trong từng phút giây này, anh ta vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp sau cổ mình.

    Giang Dĩ Lâm hít thở một cách nhẹ nhàng, sau màn hành hạ ngạt thở của bác sĩ và cả tác dụng phụ của thuốc tê lúc nãy vẫn chưa nguôi đi, trí hắn hãy còn hơi mịt mù.

    Mà chính nhờ hơi thở ấm áp len ra nơi khóe môi chàng trai tóc đen đó đã liên tục nhắc nhở Miles, dù có thế nào đi nữa, anh ta nhất định phải tăng tốc, chạy khỏi đây, không được để rơi vào tay Bác Sĩ, không thì người không may không chỉ có mình anh ta… Mà sẽ liên lụy cả bạn tốt nhất của anh ta nữa.

    Miles rẽ vào một khúc cua, lao đi thật nhanh trong hành lang.

    “Cộc cộc cộc cộc—”

    “Cộc cộc cộc cộc—”

    Tiếng bước chân của anh ta tại hành lang tối mù này vang lên vô cùng rõ ràng.

    Mà con tim anh ta cũng đập liên hồi.

    _vẫn chưa… Vẫn chưa đến nơi sao?!

    _ chưa đến chỗ thang máy sao?!

    Ở cuối hành lang dần dần thoáng hiện ánh sáng lờ mờ, chiếc thang máy cũ kỹ ấy, cuối cùng cũng đã xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

    Miles dằn xuống cảm xúc dậy sóng trong lòng, bước dài vọt đến cửa thang máy.

    Thời điểm anh ta đến gần thang máy, Miles mới nhận ra, không biết vì sao… Gạt tay thang máy bị kẹt rồi!

    _ sao có thể?!

    Trong đầu lập tức “Oành…” một tiếng, trán ứa chút mồ hôi hột lấp lánh.

    Nghe thấy tiếng động từ đằng sau như đang đuổi tới, Miles rối rít đưa tay, gần như có phần tuyệt vọng mà vặn lấy để vật nọ, cuối cùng anh ta ra sức đập một cái, “Lạch cạch—” một tiếng, rốt cục thì, gạt tay thang máy cũng bật lên được.

    Cửa thang máy chỉ vừa hé mở ra khe nhỏ, anh ta đã cõng Giang Dĩ Lâm lách mình chen vào.

    Trong chớp mắt đứng vững mình, Miles vội xoay người, gạt xuống đóng cửa thang máy.

    _ nhanh coi nào… Nhanh coi nào… NHANH CHÚT COI NÀO?!

    Miles thậm chí có thể nghe thấy bên trong cơ thể mình, tựa như vận hết toàn lực mà thét gào lên vậy.

    Nhưng mà, tốc độ vận hành của cái thang máy này lại không theo ý anh ta, cánh cửa bằng dây thép ấy cứ từ từ, chậm rãi mà khép lại, giống như đang cố ý câu thời gian vậy.

    Ngay lúc này…

    Một con dao giải phẫu sắc bén,

    Cứ thế mà, ngay cả khi cánh cửa còn chưa khép lại hết đã thọc vào bên trong!

    “A A A A A A—”

    Lưỡi dao bén ngọt lập tức rạch ngang mặt Miles, toạt máu đỏ tươi.

    Càng rợn người hơn nữa, một cái tay tái nhợt chụp lên mép cửa thang máy, từng chút đẩy cánh cửa dây thép ra hai bên.

    Một gương mặt đáng ra là điển trai hiện ra.

    Bác sĩ Hades lúc này trông cực kỳ đáng sợ.

    Gã ta nhìn chằm chặp cậu chàng sắc mặt hơi trắng bệch ra trong thang máy, bộ mặt dữ dằn trông hệt như một xác chết vô hồn vậy.

    “Đồ chuột nhép nhà mày, đã không chỉ lẻn vào bệnh viện tâm thần này… mà còn muốn mang người mà tao muốn đi luôn?”

    Hades nhoẻn một nụ cười quái dị, lại thêm ánh mắt có phần tham lam mà nhìn Giang Dĩ Lâm đang nằm trên lưng Miles.

    “Cái gì mà người của mày?”

    Miles với tay, liều mạng đóng lại cửa thang máy, giằng co với tay bác sĩ cũng đang dùng sức đẩy cửa ra.

    Anh ta lại không tránh được con dao giải phẫu sắc bén của Bác Sĩ, trên tay có thêm một vết cắt.

    Mà cho dù có bị thành thế, Miles vẫn cứ nhìn thẳng vào đồng tử của Bác Sĩ, cất từng chữ, “Đây là bạn của tao… Cậu ấy vốn không thuộc về nhà thương điên này, bọn tao đều đến từ bên ngoài, và bọn tao đều có chung một mục tiêu, vạch trần tất cả mọi thứ với bên ngoài… Ngay từ ban đầu chúng tao đã không cùng một thế giới với bọn mày rồi!”

    “Không là người cùng một thế giới?”

    Bác sĩ Hades cười quái dị một tiếng, sau đó bắt đầu ra tay.

    Tiếng cười của gã ta cực dị hợm, cứ như là cổ họng bị đè nghiến mà phát ra tiếng vậy, phá nát giọng nói vốn từ tính không còn nghe ra được gì.

    “Anh bạn nhỏ, mày cũng ngây thơ quá rồi đấy. Cơ mà, đúng thật là… Mày nói đúng, mày và cậu ta sắp sửa không còn chung một thế giới nữa rồi.”

    “… mày sẽ bị chúng ta xé thành từng miếng thịt đều nhau, để những kẻ khác biết… Để đám như Eddie Gluskin biết rằng… Những kẻ dám tơ tưởng đến đồ của tao, rồi sẽ có kết cục ra sao.”

    Rất hiển nhiên, đến lúc này, Bác sĩ đã hoàn toàn trở nên điên loạn, gã ta gần như xếp những người khác là địch cả rồi.

    Hades nói nghe âm trầm đáng sợ, khiến Miles cảm thấy hơi không rét mà run.

    Tay anh ta đã bị dao phẫu thuật sắc nhọn cắt cho vài đường ứa máu, nhưng Miles vẫn đè lại cửa thang máy, gồng sức đóng nó lại.

    _ anh ta biết rõ, nếu để cho Bác Sĩ vào được, khi đó kết cục cuối cùng của anh ta và Giang Dĩ Lâm… Sẽ vô cùng thê thảm.

    Đúng lúc này, chàng trai nằm trên lưng Miles chậm rãi mở mắt ra.

    Chỉ mới quan sát trong vài giây mà thôi, giữa lúc Giang Dĩ Lâm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã lập tức làm ra một quyết định.

    Chàng trai tóc đen chợt hành động, ra tay mau lẹ ấn nút đi xuống của thang máy!

    Chiếc thang máy cũ kỹ phát ra một tiếng “Két”, hơi khựng lại trên không trung, sau đó bắt đầu chậm rãi đi xuống…

    “Giang… Giang… Cậu tỉnh rồi!”

    Không đợi Miles xoay đầu qua, vẻ mặt của bác sĩ Hades lại ngây ra trong phút chốc.

    Cách một cánh cửa thang máy, chàng trai tóc đen bên trong mặt trắng toát, môi vẫn còn bầm tím không hề bình thường, có điều cặp mắt đen kịt nhưng sáng lóe ấy, lại khiến Hades sinh ra một dự cảm không lành.

    Giang Dĩ Lâm nhanh chóng vươn tay, trong bộ mặt có chút nghi ngờ không thôi của bác sĩ Hades, mà chợt túm lấy mái tóc vàng óng của gã ta… Kéo mạnh gã đàn ông vào trong!

    _ hành động hung hăng đến độ, giống như muốn giật phăng cả tóc lẫn da đầu của gã ta ra vậy!

    Miles như trí óc sụp đổ trong phút chốc, anh ta cũng không rõ hành động của Giang Dĩ Lâm, lôi tay bác sĩ này vào trong để làm gì.

    Cửa thang máy theo hành động của Giang Dĩ Lâm mà hơi hé được khe hở, nhưng mà, cái khe ấy cũng không lớn mấy, chỉ có thể len được nửa người bác sĩ vào trong thang máy mà thôi.

    Bác sĩ Hades lúc này mới hiểu mục đích của Giang Dĩ Lâm, gã ta hơi há miệng, bắt đầu vùng vẫy.

    Nhưng mà, tay trái của gã ta lại bị Giang Dĩ Lâm giữ chặt, tóc cũng bị Giang Dĩ Lâm túm chặt bằng cái tay còn lại, gã ta căn bản không có cách thoát khỏi.

    Thang máy vẫn cứ chậm rãi đi xuống…

    Mà cơ thể của bác sĩ Hades, một nửa nằm trên sàn của tầng cao nhất, nửa còn lại kẹt trong cửa thang máy.

    Miles có chút há to miệng.

    Anh ta trơ mắt nhìn cơ thể của tay bác sĩ ấy, từ phía trong cửa thang máy, theo chuyển động đi xuống của thang máy mà bị nhấc lên vị trí trên cùng của thang.

    “Λ Λ Λ Λ Λ Λ Λ —”

    Mỗi tiếng gào đau đớn thảm thiết vang lên là những mũi nhọn của tấm lưới sắt đâm xuyên qua nửa bên cơ thể bác sĩ.

    Một loạt âm thanh “PHựt— PhỰt—” khi bị dập ép vang lên, nghe như cối xay thịt vậy.

    Bác sĩ Hades mồm liên tục khạc ra khối máu, gã ta nhìn Giang Dĩ Lâm với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mà chàng trai tóc đen lãnh đạm trước mặt gã ta tay trái vẫn giữ thật chặt tay mình, không để gã ta có chút cơ hội thoát ra tí nào.

    có lẽ chỉ có lúc thế này… Em mới có thể quả quyết đến vậy, bàn tay ấm áp ấy mới nắm lấy tay ta thật chặt nhỉ.

    Một suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu bác sĩ Hades, tầm mắt gã ta lập tức trở nên mờ đi.

    không, thế này thật là buồn cười.Bác sĩ Hades có chút tự giễu cười cười.

    có vẻ như…Cái người biến thành tử thi lạnh lẽo trước tiên… Là ta.

    _ chỉ tiếc rằng, em sẽ không như ta mà thưởng thức một ta lạnh băng đâu, đối với em mà nói, một cái xác như thế… Có khả năng chỉ là một tồn tại vô cùng kinh tởm thôi nhỉ.

    Ý thức của bác sĩ Hades cũng chậm rãi tiêu tán đi theo từng đụn máu gã ta ho ra, cuối cùng rơi vào vực sâu chân chính.

    “Kéééét— Kéééét—”

    Cửa thang máy bị một vật nặng làm kẹt dẫn đến nó không thể vận hành được, thế là sau một tiếng còi báo động chói tai, thang máy chợt khựng lại không gian giữa tầng bốn và tầng năm, có vẻ như trong thời gian ngắn không thể hoạt động trở lại ngay.

    Bàn tay Miles đặt trên cửa thang máy cũng không khỏi trở nên run rẩy, ngơ ngác nhìn một cảnh tượng như thế.

    Lúc này, toàn bộ cửa thang máy đều bị sắc đỏ thẫm kia nhuộm kín, thậm chí ngay cả trên mặt anh ta cũng bị văng phải máu bắn ra.

    Miles chậm rãi quay đầu, Giang Dĩ Lâm trên lưng anh ta cảm thấy tay bác sĩ không giãy dụa nữa, cái tay túm bác sĩ lỏng ra, nhẹ nhàng đặt tay lên nóc thang máy tuột xuống khỏi người Miles.

    Chàng trai tóc đen dùng cái tay khác sờ sờ cổ mình.

    _ ở đó còn có thêm một vòng tím bầm trông vô cùng đáng sợ, nhìn vào rất là hút mắt hãi hùng.Miles thất thần nhìn Giang Dĩ Lâm.

    Dáng vẻ của chàng trai tóc đen, đặt trong không gian khép kín thế này lại càng có vẻ giống được bao bọc trong một sự gần như là tàn nhẫn… Sự quả quyết của hắn khiến người ta không khỏi sốc, hệt như một vị thần không có nỗi sợ vậy.

    Trong thời khắc nguy cấp như vậy, phải biết là Giang Dĩ Lâm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, đã thế còn phân tích ra một phương án thích hợp nhất giải quyết – lợi dụng chuyển động đi xuống của thang máy, kéo một phần cơ thể bác sĩ vào trong thang máy, thế là một người sống nhăn bị kẹp chết.

    Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng buông mi, nhìn biểu cảm có chút sững sờ của Miles, hơi nhăn mày.

    Hắn nghĩ Miles xem như ăn may, đi vào cái bệnh viện tâm thần này rồi, không lâu sau đã bị nhóm của bác sĩ tóm được, có lẽ cũng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy, huống hồ trước đây cậu ta làm phóng viên cũng có lẽ chưa được thấy cảnh tương tự đâu.

    … Có thể hơi bị hoảng rồi.

    Giang Dĩ Lâm cúi đầu thì thấy Miles bị con dao phẫu thuật của Bác Sĩ găm be bét máu cả cái tay phải, nghĩ một chút rồi xé miếng vải từ quần áo trên người mình, băng bó đơn giản giúp cái tay phải của anh ta.

    Lúc chàng trai tóc đen làm như vậy nhìn dịu dàng vô cùng, hàng mi khẽ cong từng sợi ấy, chúng hoàn hảo đến độ như tạo vật của thần, khiến Miles không tự chủ mà thầm đếm.

    Mà chính hành động ấy cũng đã giúp Miles một lần nữa hoàn hồn lại.

    “Giang… Tớ…”

    Miles há miệng, anh ta theo bản năng quay đầu nhìn Bác Sĩ chết không nhắm mắt đằng kia thì sợ hết cả hồn.

    Không có gì phải sợ cả, Miles.”

    “Những bệnh nhân trong cái nhà thương điên này, đa số bọn họ cũng đã trở nên điên loại hết cả rồi… Nhất là những người sống sót đến bây giờ.”

    Giang Dĩ Lâm vẫn bình thản một cách lạ kỳ mà nói tiếp, “Xét theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ đã không thể xem như con người được nữa, trước đó tôi có gặp phải một người đàn ông đầu trọc, hắn cùng với một tay đầu bếp tên Frank lấy thịt người làm thức ăn đó thôi… Còn gã bác sĩ này cũng lấy việc gom xác người làm sở thích, nếu như là bọn họ, vậy thì tôi với cậu không cần thiết phải sinh bất cứ gánh nặng gì trong lòng hết cả.”

    Giang Dĩ Lâm khẽ ngẩng đầu, nhìn Miles.

    Hắn hơi nhếch môi, nói với Miles, “Cậu chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi.”

    cậu chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi.

    Miles ngơ ngác nhìn đôi mắt thâm thúy như mực ấy, không biết nên nói gì.

    Vốn trong đầu anh ta có hơi rối rắm, nhưng thời điểm đôi mắt ấy nhìn qua, hết thảy những tâm tư hỗn loạn dường như cũng được rũ sạch đi, chỉ còn lại hoàn toàn an tâm và tín nhiệm.

    _ tựa như… Một sự hoang đường như chớp mắt đã qua ngàn năm vậy.

    Miles nặng nề gật gật, nói, “Tớ hiểu rồi, Giang.”

    Giang Dĩ Lâm nhìn Miles đã bình tĩnh lại ngay, cũng vì tố chất tâm lý mạnh mẽ ấy của Miles mà nổi lên chút cảm xúc tán thưởng.

    Tay hắn vẫn còn hơi tê tê vô lực.

    Chàng trai tóc đen vẩy vẩy tay, trong không gian có chút u ám này mà nhẹ giọng nói: “Miles, tôi nhớ lúc trước không lâu cậu có nói với tôi, muốn thoát khỏi đây, muốn công bố thành phẩm cuối cùng là Billy ra bên ngoài… Đúng chứ, Miles.”

    Miles lần nữa bình tĩnh trở lại, anh ta nghe vậy thì do dự nhăn mày, nói, “Nhưng mà… Chúng ta cũng không có chìa khóa của phòng thí nghiệm dưới lòng đất… Tớ đã thử rồi, cửa của phòng thí nghiệm dưới lòng đất được hàn từ chất liệu đặc biệt, nếu như không có chìa khóa thì có đến chết cũng không thể mở ra được đâu.”

    Giang Dĩ Lâm sờ sờ túi quần, cũng không biết nguyên nhân gì, Bác Sĩ cũng không lấy đi chiếc chìa khóa này, mà trái lại vẫn để lại cho Giang Dĩ Lâm.

    Chàng trai tóc đen hơi lóe lên một suy nghĩ quái lạ.

    _ chiếc chìa khóa này dường như… Có được hơi bị dễ quá.

    Hắn vừa bước vào phó bản thôi đã có được nó rồi.

    Mà điều này dường như so với mức độ trọng yếu của nó, cực kỳ không tương xứng chút nào.

    Giang Dĩ Lâm chưa kịp nghĩ thêm nữa, đầu óc đã trở nên mơ hồ.

    Đúng lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống bỗng nhiên vang lên.

    『 tíccch… tíccch… 』

    『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

    『 CHÚ Ý!!!! CHÚ Ý!!!!』

    『 Ngài Giang, tình trạng cơ thể của ngài hiện không ổn… Ta phải nhắc nhở một chút, tốt hơn hết là ngài nên trong vòng một giờ đồng hồ Full phó bản này! Nếu không thì… 』

    Tiếng hệ thống vang lên cũng trở nên lạnh như băng.

    『…nếu không thì, ngài sẽ bị lũ Walrider giam lại vĩnh viễn trong cái nhà thương điên Núi Lớn này đó. 』

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi