Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 17

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 17

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Gia đinh giáp thuyết, “Tiên sinh ở đây chờ một chút, chúng ta đi vào bẩm báo.”

    “Làm phiền.” Dạ Dương phi thường khách khí nói. Gia đinh tiến vào một hồi,
    chỉ thấy đại môn mở rộng, một thanh niên đi từ trong đại môn ra, chỉ
    thấy hắn mặt như quan ngọc, mày kiếm lãng mục, vóc người cao gầy, toàn
    thân trường bào thêu mẫu đơn, thanh niên cười ha ha nói: “Dạ Dương lão
    huynh, nhiều ngày không gặp, không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội
    a, ha ha ha ha.”

    “Long lão đệ, đường làm quan của ngươi rộng mở,
    nghe nói trước đó không lâu được tân sủng, chúc mừng chúc mừng.” Dạ
    Dương cũng cười to hàn huyên. Long Uyên cầm lấy tay Dạ Dương, tiêu sái
    tiến vào Phong Diệp sơn trang. (chưa gì lợi dụng rồi a Long ca)

    Phong Diệp sơn trang lợi dụng cảnh sắc đặc biệt của núi rừng, hơn nữa tân
    trang tỉ mỉ, có vẻ tươi mát tự nhiên, rừng trúc hoa đào, tiểu kiều nước
    chảy, đình đài lầu các như ẩn như hiện trong thiên nhiên, phong mạo điền viên.

    “Trang viên của Long lão đệ thật là đẹp.” Dạ Dương ca ngợi phong cảnh trang viên, “Nếu như ta cũng có một tòa trang viên như vậy,
    ta đâu còn lưu lạc làm gì.”

    “Dạ huynh quá khen, kỳ thực chỉ cần
    ngươi nguyện ý, ở bao lâu cũng được, trụ cả đời ta cầu còn không được.”
    Long Uyên cầm tay Dạ Dương, hắn không nhìn Dạ Dương, những lời này giống như vô tâm nói ra, lại giống như cố tình nhắc tới. (anh í tỏ tình …. a
    a)

    Dạ Dương cũng không phải là thiếu niên thanh xuân, hắn hiểu ý
    tứ của Long Uyên, tuổi Long Uyên nhỏ hơn hắn, lại là một nhân tài xuất
    chúng như vậy, sau này hắn còn có thể gặp gỡ người tốt, hà tất cố chấp
    như vậy ni. Dạ Dương nở nụ cười, có người đối tốt với mình thì tâm tình
    cũng vui sướng.

    “Ngươi cứ hay hay nói giỡn, với điều kiện của
    ngươi, có thể thừa sức có được tuyệt sắc giai nhân. Ta đã bốn mươi tuổi, tựa như lá mùa thu rơi.”

    “Ngươi hay nghĩ mình già, Dạ huynh
    tuyệt không già, phải tự tin vào mình chứ.” Long Uyên chớp chớp mắt với
    Dạ Dương, Dạ Dương thoải mái cười ha hả.

    Đi qua con đường nhỏ,
    Long Uyên đưa Dạ Dương đi tới phòng khách, sau khi khách và chủ ngồi
    xuống, quản gia liền phân phó nha hoàn dâng trà thơm điểm tâm, Dạ Dương
    xác thực có điểm khát, cầm lấy ly trà uống một ngụm. Hảo trà, “Long lão
    đệ thật biết chọn, trà này là thượng đẳng nga.”

    “Dạ huynh thì tất nhiên phải dùng trà thượng đẳng rồi. Hương trà xứng giai nhân a.” Long
    Uyên vừa nói, con mắt hạnh phiêu phiêu nhìn Dạ Dương, Dạ Dương nén giận, gia khỏa này, bệnh cũ lại tái phát.

    “Long lão đệ là muốn vị giai nhân ấy, giai nhân đều tại hậu viện của ngươi, ngươi đến hậu viện nhớ
    đừng quên mang trà thơm.” Dạ Dương chế nhạo Long Uyên, song song cũng là ước ao được như hắn. Một người nam nhân sự nghiệp thành công, sẽ có rất nhiều người ái mộ, đây mới là thành công nhất của nam nhân.

    Long Uyên thiêu thiêu mi, tay trái xoa xoa cằm nửa đùa nửa thật nói, “Kỳ
    thực giai nhân trong lòng ở ngay trước mắt, giai nhân không hiểu được
    phong tình, Dạ huynh, ngươi nói đệ đệ phải làm sao.”

    “Điểm tâm, sao đầu bếp của ngươi có thể làm ngon như vậy a.” Dạ Dương giả ngu.

    Long Uyên đảo đảo tròng mắt, trong lòng mắng, tử đầu gỗ, ta không nên thông
    suốt cho ngươi, ngươi tự nhận ra. “Còn Mao Qua, hắn để ngươi đi sao, vì
    sao ngươi lại đi.”

    “Ta với hắn kết thúc.” Dạ Dương vân đạm phong
    khinh nói, giống như mọi việc đều không phải chuyện của hắn, mà đang
    nhàn thoại chuyện của người khác.

    “Xong, điều này sao có khả
    năng, hai năm qua, Mao Qua đều bù đắp cho ngươi, yêu thương ngươi, như
    thế là xong.” Long Uyên mở to hai mắt nhìn, mắt một mí không lớn, chớp
    chớp, hiển nhiên hắn rất giật mình.

    “Chúng ta sẽ không có kết quả gì cả, ta nghĩ kết thúc quan hệ hoang đường này thì hơn, ta phải báo
    thù cho đồ đệ, sau đó rời khỏi đây lưu lạc thiên nhai.” Tư tưởng Dạ
    Dương tựa hồ rất thoải mái. Dạ Dương nhìn lá trà trong chén, lá trà nổi
    phập phồng, tự tại trong nước vũ động, chậm rãi nở ra, nước trà xuất
    hiện màu lục nhạt, ngon miệng, quả nhiên pha trà cẩn thận tỉ mỉ như vậy!

    Long Uyên nhìn Dạ Dương một hồi, sắc mặt vui mừng, “Dạ huynh không cần lưu
    lạc thiên nhai, muốn báo thù ngươi nói một tiếng, thủ hạ của Uyên sẽ
    thay ngươi làm. Muốn lưu lạc thiên nhai, vừa lúc Uyên muốn đi các quốc
    gia kiểm tra việc làm ăn, Dạ huynh cần một người am hiểm như Uyên đồng
    hành, Uyên sao có thể cự tuyệt.”

    Da mặt dày chỉ đến mức này, Dạ
    Dương còn có thể nói gì, tùy ngươi muồn gì thì muốn! Dạ Dương liếc mắt
    nhìn Long Uyên, đơn giản không để ý tới lời hắn nói.

    Long Uyên
    cảm thấy tức giận, gọi quản gia, “Quản gia, chuẩn bị cho tiên sinh gian
    phòng tốt nhất, đã biết chưa.” Long Uyên thâm ý nhìn ông.

    Quản
    gia hiểu rõ, liền nói , “Tiểu viện ở trước sân, tiểu nhân đã bảo nha đầu quét tước sạch sẽ, tiên sinh đi đường mệt nhọc, có muốn nghỉ ngơi một
    chút hay không.”

    “Cũng được, nghỉ ngơi một chút, ta xác thực có
    chút mệt.” Dạ Dương mỉm cười, hướng quản gia chắp tay, “Làm phiền quản
    gia, Dạ Dương không phải quan to quý nhân gì, có một chỗ ở là đủ.”

    “Tiên sinh không cần khách khí như thế, tiểu nhân dẫn đường cho ngài.”

    Long Uyên nhìn quản gia cùng Dạ Dương rời đi, Long Uyên biết Bạch quản gia
    làm việc có năng lực, Dạ Dương cùng Mao Qua kết thúc, cơ hội của ta càng nhiều a. Long Uyên rất vui mừng, gọi thủ hạ của mình, “Điều tra chuyện
    của Mao Qua, còn có cừu nhân của Dạ Dương là ai.”

    “Vâng.” Thuộc hạ của Long Uyên lĩnh mệnh, lập tức xoay người rời đi.

    Phòng khách chỉ còn một mình Long Uyên, Long Uyên tà mị nhìn mọi nơi, nhìn
    nóc nhà, phòng lương, ngày hôm nay tâm tình thật tốt, bỗng nhiên hắn
    nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói: “Người đâu!”

    “Lão gia.” Một gã sai vặt đi vào, cung kính nói.

    “Có người hỏi Dạ Dương, thì nói Dạ Dương không ở chỗ này, truyền lệnh xuống phía dưới, bất luận là ai tới tìm Dạ Dương, ai cũng không được nói ra
    Dạ Dương ở đây, dám nói lung tung sẽ bị cắt lưỡi.” Long Uyên lười biếng
    nói.

    “Vâng, lão gia.” Gã sai vặt lập tức ra ngoài truyền lệnh.

    Long Uyên cuối cùng an tâm, toàn thân hắn thả lỏng nằm ngửa trên ghế , trong lòng vô cùng thư sướng, thực sự là một ngày tốt đẹp a.

    ——— —————— ———

    Trong hoàng cung Tề quốc, trong Phi Oánh cung vô cùng yên lặng, Đoan Mộc Dĩnh nửa đêm tỉnh giấc. Lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh đi vào mộng của sư phụ
    mình, sư phụ mạnh khỏe, Đoan Mộc Dĩnh cũng yên tâm. Luyện tập Tam thập
    tam thiên có thể giúp ta báo thù rửa hận, ta sẽ phá vỡ tiên đoán của
    tiên tri, ta muốn nói cho bọn hắn biết thiên ý thực sự là gì. Tam thập
    tam thiên, tu luyện càng cao, năng lực càng không tưởng, năng lực Đoan
    Mộc Thanh Lam có là gì ni? Lần trước thấy hắn trong mộng công kích Kỳ
    Duyên, hắn sử dụng pháp thuật gì? Đoan Mộc Dĩnh nằm ở trên giường suy
    nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, quên đi, ngày mai tiếp tục. Ngày mai
    ta phải đi vào trong mộng người hại chết ta, ta muốn mỗi ngày bọn họ
    giống như bị ác quỷ triền thân, hàng đêm khó ngủ. Nếu ta ở trong địa
    ngục, các ngươi sẽ theo ta hạ hoàng tuyền.

    Sáng sớm, bởi vì lục
    hoàng tử đã khỏe, nên bị Thập Lục bắt rời giường, rửa mặt mặc quần áo
    chải đầu, hầu như Đoan Mộc Dĩnh nhắm hai con mắt được dẫn lên thái học
    viện, làm hoàng tử phải học tập.

    Vừa vào cửa, thái tử Đoan Mộc
    Phi buồn cười nhìn lục đệ của mình, hắn với ca ca lão ngũ của hắn như
    nhau, nhắm hai con mắt tiến đến, tìm được vị trí chính xác, gục xuống
    bàn ngủ. Đệ đệ này thật là, lão ngũ không đến đi học, nghe phụ hoàng nói bị hoàng thúc rèn đúc một chút, sau này chậm rãi bồi dưỡng trở thành
    trợ thủ đắc lực của quốc chủ. Rất khó tưởng tượng lão ngũ trở thành trợ
    thủ đắc lực sẽ là hình dạng gì, vào triều ngủ gật, hạ triều đem chim đi
    dạo ở nơi tĩnh mịch. Đoan Mộc Phi vô pháp tưởng tượng thời gian tới sẽ
    thế nào, hắn mong muốn có nhiều huynh đệ bang trợ hắn, cả nhà hoà thuận
    vui vẻ. Mộng tưởng cùng hiện thực không giống nhau, Đoan Mộc Phi liếc
    mắt nhìn Đoan Mộc Kỳ, ân oán của bọn họ là ngươi chết ta sống.

    Thị quân Mặc Triền ở trong cung của mình tự sát, mọi người đều nghị luận,
    nói hắn là hãm hại Thục phi nương nương cùng lục hoàng tử, mới bị hoàng
    thượng ban chết, có người nói hoàng thượng đã sớm thiên vị lục hoàng tử, Mặc thị quân không biết tự lượng sức mình. Dù có nói gì, cũng không ai
    dám nói hoàng thượng sai, tất cả đều là Mặc thị quân sai.

    Dương
    quý phi tức giận ném đồ đạc, nàng cố sức cầm lấy ghế đánh nát gương
    đồng. Dương quý phi hoàn toàn không giả vờ ưu nhã như bình thường, cừu
    hận che phủ khuôn mặt của nàng.”Quý thục phi, ngươi giỏi, ta không để
    yên cho ngươi!”

    “Mẫu thân hà tất như vậy, cùng nhi thần và cậu
    thương lượng một chút diệt trừ cái tai họa này mới phải, người phát hỏa
    như vậy cũng vô dụng, nếu như truyền tới tai phụ hoàng, chúng ta sẽ bất
    lợi.” Đoan Mộc Kỳ không giống mẫu thân của mình, không nhịn được tức
    giận như vậy, hắn hơi bình tĩnh một chút. Đoan Mộc Kỳ nghĩ tới nhãn thần Đoan Mộc Dĩnh nhìn hắn ngày đó, cảm giác khiến hắn sợ hãi đó. Tên gia
    khỏa chết tiết, dám xem thường ta như vậy.

    “Chúng ta nhẫn, chúng
    ta cần nhẫn nhịn đến bao giờ. Mỗi ngày mẫu thân đều đấu với hoàng hậu,
    hiện tại lại bị một Thục phi cùng hồ ly tinh kia khi dễ, trong hoàng
    cung, mẫu tử chúng ta còn có nơi dung thân sao!” Dương quý phi bình tĩnh lại một chút, không nên không khống chế được tâm trạng như thế, bình
    tĩnh bình tĩnh.

    Cung nữ tiến tới thu thập vật phẩm Dương quý phi
    làm hỏng, đám người đều cẩn thận, không dám nói lời nào, lại càng không
    cảm hé răng, các nàng sợ bị Dương quý phi giận chó đánh mèo.

    “Coi như hoàng hậu và chúng ta hòa nhau một ván.” Đoan Mộc Kỳ nói.

    “Ngươi muốn làm cái gì?” Dương quý phi ngồi xuống bình tĩnh hỏi.

    “Nhi thần muốn làm cái gì, nhi thần không muốn làm thái tử. Nhi thần muốn
    noi theo thủ đoạn của phụ hoàng, dùng lực lượng của chính mình ngồi trên ngôi vị hoàng đế.” Đoan Mộc Kỳ tự tin tràn đầy nói.

    “Hừ, mẫu
    thân chỉ biết ngươi thông minh, đừng làm cho mẫu thân thất vọng.” Dương
    quý phi cầm lấy cung phiến, trên cung phiến họa mẫu đơn, “Mẫu thân muốn
    nhìn một người đang sống trong phú quý, nếu như trở nền bần cùng, phải
    đi ăn xin, sẽ có cảnh tượng thú vị như thế nào.”

    Đoan Mộc Kỳ nói
    nhỏ với Dương quý phi, “Nhi thần đã chuẩn bị tốt, ba ngày sau khi nhi
    thần đoạt vương vị, mẫu thân sẽ là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.”

    “Kỳ nhi thông tuệ như vậy, mẫu thân còn có thể nói gì, thay mẫu thân giết
    chết hai con gà đó, dằn vặt hồ ly tinh kia, mẫu thân đã cảm thấy mỹ
    mãn.” Dương quý phi lúc này mới thu khí, lộ ra một khuôn mặt tươi cười,
    mở quạt giả vờ cao nhã che đậy dung nhan e thẹn. (hãn )

    ——— —————— —————

    Đoan Mộc Dĩnh làm xong bài, chạy đến cung điện của mẫu thân mình chơi, một
    lúc sau thấy Đoan Mộc Tuyết bất ổn tiến vào Cẩm viện, hành một lễ, “Mẫu thân, nhi thần đã trở về.” Lập tức hắn đi lại tháp thượng, ngồi phịch
    xuống, động cũng không động.

    “Ngũ ca, ngươi xảy ra chuyện gì?” Đoan Mộc Dĩnh hiếu kỳ hỏi.

    “Hoàng thúc quá nghiêm ngặt, ca ca ta luyện tập ba hồn bảy vía bay phân nửa,
    ca ca nghỉ ngơi một hồi, ông trời a, ta chịu không nổi.” Đoan Mộc Tuyết
    lầm bầm oán giận nói.

    “Nghe nói Trầm Luyện kia cũng bởi vì sự
    kiện thích khách mà bị hoàng thúc giáo huấn, hiện tại hắn quản ngũ ca ca hay ngũ ca ca quản hắn?” Đoan Mộc Dĩnh có ý xấu gây xích mích.

    “Hắn, hừ! Hắn so với ta thảm hơn, bị hoàng thúc thao luyện trực tiếp nằm trên mặt đất, khi hắn trở lại, khoa chân múa tay như người ngu ngốc.” Đoan
    Mộc Tuyết nhìn có chút hả hê nói, “Trầm Luyện chưa từng đánh thắng ta,
    nói hắn là thùng cơm còn nói tốt cho hắn.”

    “Tuyết nhi, không nên
    nói Trầm Luyện như vậy, Trầm Luyện thuở nhỏ không có mẫu thân giáo dục
    cùng bảo vệ, đã phi thường thương cảm, sau này cùng hắn hảo hảo ở chung
    biết không.” Quý thục phi đưa chăn đến cho Đoan Mộc Tuyết, “Cẩn thận kẻo lạnh, nghỉ ngơi một chút.”

    “Đã biết, sau này nhi thần nhường hắn là được.” Đoan Mộc Tuyết ngẫm lại, Trầm Luyện kỳ thực không bằng mình,
    chí ít mình còn có mẫu thân thương yêu, hắn chỉ có phụ thân kia mỗi ngày đánh mông của hắn, ta còn may mắn. Sau khi tĩnh tâm, Đoan Mộc Tuyết rất nhanh đi vào giấc ngủ.

    Đoan Mộc Dĩnh, Quý thục phi, Lý Hoài An
    thật không biết sao để hình dung lão ngũ, điển hình của một người không
    lo không nghĩ, ăn no ngủ kĩ. Đoan Mộc Dĩnh cùng Thập Lục và Hạ Pháp rời
    khỏi Cẩm viện, trong lòng hắn có dự cảm bất hảo, có phải xảy ra chuyện
    gì hay không? Đi qua cửa cung, Đoan Mộc Dĩnh trở lại cung của mình.

    Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở nhuyễn tháp, ngưng thần tĩnh khí tu luyện tâm pháp Tam
    thập tan thiên. Trước mắt hắn xuất hiện một đám mấy, hắn bay qua mây
    quan sát mọi thứ. Cẩm Vân thành phồn hoa như trước, hắn dừng bước trước
    phủ Cơ thái sư, mọi người ở phủ thái sư đều đi qua người hắn, cũng không có thấy hắn. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ kỳ quái, thế là hắn lớn mật tiêu sái
    tiến vào một phòng lớn trong phủ Cơ thái sư, trong phòng có rất nhiều
    thư, giữa phòng có một tấm biển lớn, bên trên viết bốn chữ trung hiếu
    nhân ái. Một người hầu đi tới, đặt một cái ghế trên bàn, đứng ở trên
    ghế, bỏ một quyển sách gì đó phía sau mặt tấm biển, hành vi vô cùng lén
    lút, Đoan Mộc Dĩnh nảy sinh hoài nghi.

    Đoan Mộc Dĩnh nhảy dựng
    lên, một lần nữa bay lượn nơi chân trời, hắn thấy một đám người đi tới
    trang viên ở một vùng ngoại ô, trong trang viên có hai người đang khiêng một cái rương vào. Không phải đây là biệt viện bỏ đi của Cơ phủ sao?
    Những người này rinh rương vào làm gì a? Hành tung của bọn họ càng thêm
    quỷ dị, Đoan Mộc Dĩnh thu hồi tâm pháp, chậm rãi mở mắt.

    Đoan Mộc Dĩnh nghĩ, tiên tri cũng là tu luyện Tam thập tam thiên nên có năng lực tiên đoán, ta đã tu tập loại năng lực này, có thể xem sự tình phát sinh gần nhất a. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới đây, lập tức gọi Thập Lục tới, “Thập Lục chúng ta đến chỗ thái tử ca ca một chút.”

    Đoan Mộc Phi đang
    nói chuyện với thái tử phi ở cung điện, phu thê hai người hoà thuận vui
    vẻ. Đoan Mộc Dĩnh đi đến, không đợi thái tử nghênh tiếp, chính hắn đã
    tiến đến, thật đường đột không hợp lễ nghi. Đoan Mộc Phi vừa thấy vẻ mặt khẩn trương của Đoan Mộc Dĩnh, có sự tình gì sao?

    “Lục đệ, có chuyện gì, sao ngươi lo lắng như thế.” Thái tử hỏi.

    Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói với Đoan Mộc Phi , “Thái tử ca ca, trong phủ Cơ
    thái sư có một tấm biển phải không, bên trên viết bốn chữ trung hiếu
    nhân ái.”

    “Đúng vậy, có chuyện gì.” Đoan Mộc Phi cũng nhỏ giọng hỏi.

    “Chúng ta đi nhìn tấm biển đó, hoàng huynh tự sẽ minh bạch.” Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói.

    Đoan Mộc Phi lập tức nói với thái tử phi, “Ta muốn dẫn lục đệ đến thăm ngoại công, ngoại công thân thể có chút không khỏe, nàng nói với mẫu hậu một
    tiếng nga.”

    “Đã biết, thái tử đi cẩn thận.” Thái tử phi hành một
    lễ, Đoan Mộc Dĩnh hướng thái tử phi đáp lại, kêu tẩu tử, rồi sau đó cùng thái tử vội vã ly khai.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc