Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 41

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 41

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Trong lòng Âu Tuấn Trình đang phát hỏa, hiện tại hắn không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì!

    Trong cung điện cao to, Âu Tuấn Trình đang nghĩ buổi trưa nên dùng món gì mới ngon, còn chưa kịp ăn cơm thì Đoan Mộc Dĩnh cùng thị vệ của hắn đã tới
    hoàng cung cáo trạng, bọn họ bị ám sát ở Vọng thành! Âu Tuấn Trình vừa
    nghe, cảm thấy phát hỏa. Nếu sứ thần ngoại quốc chết ở kinh thành của
    nước ta, hơn nữa sứ thần này chính là thân vương mà quốc vương ngoại
    quốc sủng ái nhất, hắn mà xảy ra sơ xuất gì sẽ khiến hai bên bùng nổ
    chiến tranh, thực sự là một thủ đoạn độc ác. Mặc dù Tề quốc không được
    coi là quốc gia đặc biệt cường thịnh, nhưng người Tề quốc lại nổi danh
    về sự thiện chiến, kỵ binh của họ có thể nói là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Nếu như quan hệ giữa hai nước bất hảo, Lương quốc chắc chắn tổn thất thật lớn, đến lúc đó kẻ được lợi, đương nhiên là Vệ quốc cùng
    Tấn quốc. Lợi ích lớn nhất chính là Vệ quốc, Tấn quốc đứng thứ nhì. Bởi
    vì chuyện Trình Thu Vũ mà trong lòng Âu Tuấn Trình đã không thoải mái,
    hiện tại lại thêm chuyện thích khách, trong lòng Âu Tuấn Trình càng vô
    cùng khó chịu.

    “Hoàng thượng, thần cho ngươi xem cái này.” Đoan
    Mộc Dĩnh lấy nội y thu được từ thích khách ra, nội y tơ lụa có thêu cửu
    phẩm liên hoa, chỉ có tiên tri của Tố Vân cung mới có thể mặc y phục như vậy.

    “Đây là y phục của thích khách ngày hôm qua, bản vương cố ý gọi người lấy xuống làm chứng cứ.”

    Âu Tuấn Trình minh bạch, thích khách là người do Tố Vân cung phái tới. Âu
    Tuấn Trình không rõ tại sao Phi Nhiễm lại làm như thế, tiên tri hạng
    nhất vô tranh nhân thế, chẳng lẽ Đoan Mộc Dĩnh cùng bọn họ có ân oán?

    “Vì sao bọn họ muốn ám sát ngươi?”

    “Bệ hạ có từng nhớ tiên tri Dực Cánh của Vệ quốc có nói qua quốc quân của
    Vệ quốc sẽ nhất thống thiên hạ, mà tiên tri Lưu Đình của Lương quốc nói
    qua, quân chủ của Lương quốc sẽ nhất thống thiên hạ. Một núi không thể
    có hai hổ, Phi Nhiễm muốn chứng minh tiên đoán của nhi tử trở thành sự
    thật, ngươi nghĩ xem sao hắn lại làm như vậy?” Đoan Mộc Dĩnh nheo lại
    con mắt, bĩu môi, “Hắn muốn giết bản vương khơi mào chiến tranh giữa hai nước, Tề quốc cùng Lương giao chiến, Vệ quốc bọn họ cũng ngư ông đắc
    lợi.”

    “Bọn tiên tri lớn mật! Giết một thân vương mà họ cũng dám
    làm, gan tày trời!” Âu Tuấn Trình tức giận đi đi lại lại trong ngự thư
    phòng, trong lòng tính toán nên đối phó với những tiên tri không có hảo ý này như thế nào.

    “Bệ hạ, không phải bản vương gây xích mích thị
    phi, nhưng những tiên tri này đã bao trùm trên đầu quân vương. Tại Tề
    quốc bản vương gặp phải Dực Cánh, hắn tuyên bố, tiên tri bọn hắn là sứ
    giả của thần, mọi người đều phải nghe bọn hắn nói. Lời của bọn hắn nói
    là thiên ý! Hoàng thượng có từng nghĩ, bọn họ nói là thiên ý, vậy bệ hạ, thân là thiên tử, có tồn tại trong mắt bọn hắn sao?” Đoan Mộc Dĩnh
    phiêu liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, thầm nghĩ, nói những lời này không
    biết Âu Tuấn Trình tin được bao nhiêu phần.

    “Lớn mật! Bọn họ nói
    là thiên ý, vậy lời trẫm nói là gì!” Âu Tuấn Trình vừa nghe cái này,
    trong lòng càng thêm căm tức, những tiên tri này không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng thâu tóm quyền lực, lũ chết tiệt!

    “Ngày hôm qua tại đại điện, bản vương quên nhắc nhở bệ hạ một việc.” Đoan Mộc Dĩnh
    nói tiếp, cố ý không cho Âu Tuấn Trình ăn ngon miệng.

    “Chuyện
    gì?” Âu Tuấn Trình có chút kỳ quái hỏi. có phải ngày hôm qua Tố Mạn náo
    loạn khiến Đoan Mộc Dĩnh không thoải mái, muốn phàn nàn sao?

    “Bệ
    hạ sẽ thú hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương là công chúa của
    Tấn quốc, lúc này Ma Dung bộ tộc dâng lên một vị mỹ nhân, việc này cũng
    vừa khớp nga. Ma Dung tộc cùng Vệ quốc đi lại thân mật, bọn họ dựa vào
    Vệ quốc nhiều như thế, bản vương nghĩ bọn họ đưa mỹ nhân tới có phải
    muốn gây náo loạn trong hậu cung của ngài hay không, thích khách đêm hôm qua giống như đã được an bài tốt từ lâu, mọi hành vi đều nhằm vào Tề
    quốc cùng Lương quốc, bản vương thấy, âm mưu ngay bên người bệ hạ, bệ hạ phải cẩn thận.” Đoan Mộc Dĩnh chậm rì rì, giọng điệu nhu hòa, nhưng khí thế trên người tạo cảm giác áp bách, hắn nheo lại con mắt rồi phút chốc mở, phóng ra hàn quang.

    Âu Tuấn Trình vừa nghĩ, Đoan Mộc Dĩnh
    nói rất có lý, chuyện cống hiến mỹ nhân của Ma Dung tộc lại đúng lúc như vậy, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như thế! Vệ quốc, tất cả đều do
    các ngươi bày ra, Ma Dung tộc là đồng lõa! Còn có những tiên tri kia,
    vọng tưởng thâu tóm hoàng quyền, tiên tri, những tiên tri chết tiệt!

    “Hiếu thân vương yên tâm, trẫm nhất định phái người canh giữ, bảo vệ ngươi an toàn, nếu muốn các ngươi có thể ở lại trong cung, trẫm muốn xem bọn hắn có thể làm ra cái dạng gì!” Âu Tuấn Trình tức giận ném tấu chương trong tay, phân phó tiểu thái giám, “Truyền chỉ cho Võ tướng quân, trẫm muốn
    bọn họ tăng mạnh trị an Vọng thành.”

    Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh
    thống khoái, Tố Mạn a Tố Mạn, từ nay về sau Âu Tuấn Trình sẽ không tin
    ngươi, ai bảo ngươi là người Ma Dung. Hắn sẽ đề phòng ngươi mọi nơi mọi
    chốn, cuộc sống của ngươi trong cung có thể nói là “Vui vẻ chỉ mới bắt
    đầu”, muốn khiêu khích với ta, ngươi thật quá ngu xuẩn.

    Trong
    lòng Đoan Mộc Dĩnh thống khoái, đi lại càng trở nên mềm mại, Đoan Mộc
    Dĩnh cảm thấy mỹ mãn mỉm cười, cầm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc
    Thanh Lam thấy hiếm khi Đoan Mộc Dĩnh chủ động như thế, trong lòng cũng
    vui vẻ. Tỉ mỉ đích quan sát cung điện Lương quốc một chút, rất nhiều
    người đang bận rộn, bọn họ sửa chữa cung thất, hoàng thượng đại hôn,
    muốn biểu hiện trước mặt người Tấn quốc là Lương quốc hùng vĩ trang
    nghiêm. Mặt mũi dát bạc, Lương quốc có tiền thì phải đi tận lực tiêu xài ba.

    ——— —————— ———————

    Một chiếc xe ngựa đang đi lên núi
    bị một đám hắc y nhân vây quanh, những thị vệ này bảo hộ mã xa rút binh
    khí, bọn họ muốn bảo vệ người đang ngồi trong mã xa. Mã xa của Lưu Đình
    đang trên đường trở lại kinh thành thì gặp thổ phỉ, Lưu Đình nhìn thấy
    thị vệ bị giết, võ công của hắn cũng tương đối khá, hắn nghĩ có thể tự
    bảo vệ mình là không thành vấn đề. Lưu Đình nhặt đao của một thị vệ đã
    chết lên, sau đó hắn lao về phía trước.

    Lưu Đình nhớ võ công và
    tu vi của Kỳ Duyên rất cao, Lưu Đình cùng Dực Cánh đố kị với tài năng
    của Kỳ Duyên, một người bề ngoài đã quá xuất sắc, tại sao còn cho hắn
    một tâm linh tràn ngập trí tuệ, ông trời sao mà bất công. Lưu Đình oán
    trời oán địa, nhưng đều vô ích. Lưu Đình nỗ lực chịu không ít gian khổ,
    lúc người khác nghỉ ngơi thì hắn tu hành, hắn chẳng quản vất vả, rất ít
    khi tiêu khiển, cố chấp muốn vượt lên trước Kỳ Duyên, càng muốn vượt lên trước Kỳ Duyên càng cản không nổi cước bộ của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên vượt
    xa lên phía trước, cuối cùng sư phụ Phi Nhiễm cũng e ngại hắn, Phi Nhiễm không thể dung nạp Kỳ Duyên. Bọn hắn cũng đều không thích Kỳ Duyên, tìm đủ loại mưu kế nhắm vào Kỳ Duyên, thế là Kỳ Duyên bị ép rời khỏi bọn
    hắn.

    Lưu Đình cầm đao bổ về phía bọn hắc y nhân, đầu lĩnh của hắc y nhân vừa nhìn Lưu Đình từ trong mã xa đi ra, hắn liền vung đao, liền
    nhằm phía Lưu Đình. Lưu Đình không biết rõ ai là kẻ cầm đầu, hắn chỉ cảm thấy hắc y nhân này rất lợi hại, trong mắt có chứa trào phúng, giống
    như đang đùa giỡn với món đồ chơi trong tay mình. Lưu Đình bị nhãn thần
    của hắc y nhân kia làm tức giận, hắn chẳng phân biệt được chiêu thức,
    cuồng loạn chém giết, không hề thuần thục chém lung tung. Hắc y nhân
    cũng không sứt mẻ gì, hắn khoát một ít bột phấn trắng trước mặt Lưu
    Đình, Lưu Đình thầm nghĩ không tốt, chưa kịp né tránh đã té trên mặt
    đất.

    “Dẫn hắn đi!” Thủ lĩnh hắc y nhân nói với một hắc y nhân cao lớn bên cạnh. Hắc y nhân cao lớn dễ dàng nâng Lưu Đình lên cùng thủ
    lĩnh ly khai, bỗng thủ lĩnh hắc y nhân phát sinh một tiếng thét chói
    tai, những hắc y nhân đi cùng hắn rất nhanh biến mất. Trên dốc núi còn
    lại binh sĩ bị thương, mã xa sứt mẻ, còn có một khối thắt lưng bài tượng trưng cho Bác Vọng hầu. Một binh sĩ thụ thương ôm lấy cánh tay, đi qua
    nhặt khối thắt lưng bài lên.

    Bác Vọng hầu là một trung niên, phải nói là một vị trung niên anh tuấn, trời sinh tính phong lưu, yêu thích
    mỹ sắc, bất luận nam nữ chỉ cần hắn thích thì sẽ tìm mọi cách chiếm lấy. Cũng có nhiều nữ nhân thương hắn, tự nguyện dâng cho hắn. Còn có nghe
    đồn, hắn có nghiên cứu chuyện phòng the, Bác Vọng hầu đối với những lời
    đồn đãi này đều cười trừ. Ngồi ở thanh lâu, Bác Vọn hầu đang đợi tú bà
    tìm người cho hắn, hắn nhớ ngày hôm qua tại triều nhìn thấy mỹ nhân
    phiên bang đưa tới, mỹ nhân này có thể nói tuyệt diệu. Lúc đó Bác Vọng
    hầu đã nghĩ đoạt về nhà hưởng dụng, nhưng trên đầu có hoàng thượng hắn
    nào dám động, chỉ có thể nghĩ mà thôi. Sau đó lại là vị thân vương Tề
    quốc kia, thật đúng là khuynh quốc khuynh thành, hai mắt hắn đều mở to
    mà nhìn, người ta là thân vương, chỉ có thể nhìn. Thị vệ bên người thân
    vương này thật là lợi hại, trừng con mắt hung ác độc địa nhìn lại mình,
    thân vương cùng hắn thân mật khăng khít, hoa thơm đã có chủ. Mà tú bà
    sao còn chưa đến?

    “Các ngươi sao chậm như rùa vậy, muốn bản quan đợi bao lâu!” Bác Vọng hầu chờ lâu không nhịn được, vỗ bàn rống lên một tiếng.

    Một người cưỡi ngựa chạy tới, cười hì hì nói, “Đại nhân, lão bản nhà chúng
    ta bảo tìm một người tặng cho người, hắn đang ở hậu đường chuẩn bị.”

    “Người thế nào mà muốn tặng cho bản quan?” Bác Vọng hầu kỳ quái hỏi.

    “Là loại hình người thích a, lão bản chúng ta cố ý tìm một người rất giống
    quốc sư, lời nói cử chỉ tất cả đều giống nhau như đúc, ngươi mang về nhà từ từ dùng, bảo chứng sẽ tiêu hồn.” Người cưỡi ngựa cười nói, “Lão bản
    chúng ta có thành ý như thế, người này có thể nói là giống quốc sư như
    tạc, chính hắn đều cho rằng mình là quốc sư cơ mà.”

    “Nga. Thật có người như vậy, bản quan cần hảo hảo vui đùa.” Nhãn thần Bác Vọng hầu
    tràn ngập dục vọng, chờ mong người tới sẽ có cái dạng gì. (ngu thiệt
    nga~ nói thế mà tin cho được!)

    Một lúc sau tú bà cười tủm tỉm đi
    tới, sau lưng là bốn đại hán khiêng một cái rương, tú bà tử đi tới trước mặt Bác Vọng hầu, cười duyên, “Hầu gia a, ta khiến ngài đợi lâu, lần
    này ta chuẩn bị lễ vật cho ngài, ngài tự mình xem đi.”

    Tú bà nháy mắt một cái, lập tức một đại hán mở cái rương ra, Bác Vọng hầu đi tới
    trước cái rương nhìn vào, trong rương là một người xinh đẹp tuyệt trần, y phục có thêu cửu phẩm liên hoa, đây khôn phải là quốc sư Lưu Đình sao.

    “Người xem lễ vật này có thỏa mãn không?” Tú bà cười tủm tỉm hỏi, “Tìm một người giống như đúc người kia, ta thực nhọc lòng.”

    “Thoả mãn, quá vẹn toàn!” Bác vọng hầu mặt mày rạng rỡ, hắn đã muốn có Lưu
    Đình hơn mười năm, nhưng Lưu Đình là người của tiên hoàng, ai dám chạm
    hắn là vũ nhục tiên hoàng, mà thứ càng không chiếm được càng khao khát,
    Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh yêu vui vẻ nói.”Thật tốt, người ta mang đi, lát nữa sẽ đưa bạc tới cho ngươi.”

    “Hảo! , Ta biết Hầu gia là
    một người sảng khoái, ta chúc người hài lòng.” Tú bà vừa nghe hai chữ
    bạc, hai mắt tỏa ánh sáng, bạc của Bác Vọng hầu chắc chắn không ít.

    Lưu Đình đầu óc choáng váng mở mắt, hắn không rõ mình đang ở nơi nào, chỉ
    thấy đứng trước mặt mình là Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh. Thịnh Ngọc
    Minh cười đến không có hảo ý, Lưu Đình càng thêm mờ mịt, hỏi: “Đây là
    đâu, sao ta lại ở chỗ này?”

    “Đây là phủ đệ của ta, hiện tại ngươi ở trên giường của ta, ngươi là người của bản quan.” Trên mặt Thịnh Ngọc Minh hiện ra dáng tươi cười. Sở dĩ hắn không có nhân lúc Lưu Đình hôn
    mê mà mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể, đó là bởi vì ngoạn một người hôn mê
    thật không còn lạc thú, muốn ngoạn, sẽ ngoạn một người thần trí thanh
    tỉnh, xem đối phương ở dưới thân chậm rãi phản kháng, giãy dụa, khóc,
    một chút tôn nghiêm giống người nọ sẽ chậm rãi bị nghiền nát, thân thể
    giống người nọ triệt để bị chinh phục, không có cái gì vui thú hơn cái
    này.

    “Nói bậy, lớn mật!” Lưu Đình rống lên, nhưng không có khí
    lực gầm rú, trong mắt Thịnh Ngọc Minh giống như con mèo nhỏ, mềm mại,
    thậm chí có một chút dụ hoặc, con mồ phản kháng, càng thêm giá trị chinh phục.

    “Lớn mật, ta dùng tiền mua ngươi, thì phải để ta vui vẻ,
    hôm nay ta lớn mật, ngươi có khả năng làm gì ta.” Thịnh ngọc minh thầm
    nghĩ trong lòng, người này thật đúng là cùng Lưu Đình giống nhau như
    đúc, giọng điệu nói chuyện, biểu tình bộ mặt thập phần tương tự, chi
    tiền thật xứng đáng! Thịnh Ngọc Minh giống như hổ nhào tới trên người
    Lưu Đình, Lưu Đình sao có thể thuận theo, huy quyền đánh đối phương,
    Thịnh Ngọc Minh bắt lấy tay Lưu Đình, thần sắc vô cùng phấn khích, “Dám
    đánh bản quan, thú vị, bản quan thích!” Thịnh Ngọc Minh xuất thân võ
    tướng, sự phản kháng của Lưu Đình trong mắt hắn bất quá chỉ tăng thêm
    tình thú, Lưu Đình bị chế trụ hai tay, liên tục giãy dụa như trước,
    Thịnh Ngọc Minh trực cởi bỏ đai lưng đối phương, buộc hai cổ tay mành
    khảnh kia lên đầu giường.

    “Buông, Thịnh Ngọc Minh, nếu hôm nay
    ngươi chạm vào một ngón tay của ta, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chết rất
    thảm!” Uy hiếp của Lưu Đình chỉ vô tác dụng, trái lại chọc giận Thịnh
    Ngọc Minh, hắn vươn tay tát Lưu Đình một cái choáng váng.

    “Không
    thành thật, để ta nói ngươi nghe.” Thịnh Ngọc Minh phải hơi vào bên tai
    Lưu Đình, đầu óc Lưu Đình ông ông, hắn chỉ có một ý niệm, chạy trốn,
    chạy ra khỏi đây! Lưu Đình không còn phản kháng, Thịnh Ngọc Minh cho
    rằng hắn thuận theo, thả lỏng liễu kiềm chế, cúi người hôn lên vết máu
    chảy xuống từ khóe miệng Lưu Đình, “Nếu như ngươi thuận theo ta, ta sẽ
    không đối đãi ngươi như vậy, ta là một người ôn nhu, ngươi thật đẹp,
    xinh đẹp giống tiên tri Lưu Đình.”

    Lưu Đình dùng tất cả sức lực
    đá vào khố bộ đối phương, Thịnh Ngọc Minh cúi gập người, mồ hôi lạnh
    chảy ròng, Lưu Đình nhân cơ hội vùng khỏi đai lưng, giãy dụa nhảy xuống
    giường, nhằm phía cửa phòng, hắn còn chưa tới cửa đã bị Thịnh Ngọc Minh
    bắt lấy, một quyền trúng bụng, Lưu Đình đau đến gập người, Thịnh Ngọc
    Minh còn đá thêm mấy cái, Lưu Đình bị hắn đánh đến gần như hôn mê.

    “Mẹ ôi, thật lợi hại, xem ra ta không thể khách khí với ngươi!” ThịnhNgọc
    Minh túm lấy Lưu Đình ném lên giường, xe rách y bào, rất nhanh, thân thể trắng nõn của Lưu Đình bại lộ trước mặt.

    “Buông, bằng không
    ngươi sẽ chết rất thảm.” Lưu Đình còn liên tục giãy dụa, nhưng yếu ớt
    giãy dụa tựa hồ không có tác dụng, chỉ có thể làm dục vọng của Thịnh
    Ngọc Minh càng tăng cao.

    “Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu. Ta sợ cái gì!” Thịnh Ngọc Minh cởi quần của mình, chỉnh thân thể đối
    phương đặt ở trên giường, linh khởi vòng eo đối phương, thành tư thế nàm sấp, cầm lấy dục vọng chờ phát động trực tiếp xông vào thân thể của Lưu Đình. Thân thể bị xé rách, không có bất luận yêu thương nào, không có
    bất luận khoái hoạt nào. Lưu Đình đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn
    muốn lúc này hôn mê đi, nhưng vì sao hắn vẫn thanh tỉnh như vậy. Tơ máu
    theo hai chân trắng nõn của Lưu Đình chảy xuống, giống như người vỡ ối.
    Thịnh Ngọc Minh nhờ máu càng trở nên nhuận hoạt, trùng thứ trên người
    Lưu Đình, hắn phát hiện Lưu Đình giống như đã chết, không rên rỉ sao có
    thể thú vị ni, ngoạn một người người chết làm sao vui vẻ. Thịnh Ngọc
    Minh chớp mắt, lấy trên người xuống một chiếc nhẫn, rút ra thịt bổng,
    đưa nhẫn vào trong huyệt khẩu của đối phương.

    “Ngươi làm cái gì!” Lưu Đình kinh khủng hỏi.

    “Một hồi ngươi sẽ biết, đây là khiến cho ngươi nghe lời.” Thịnh Ngọc Minh
    cúi đầu hôn lên môi Lưu Đình, Lưu Đình cố sức nhất cắn, thiếu chút nữa
    Thịnh Ngọc Minh đã bị hắn cắn được đầu lưỡi. Rất lợi hại sao, một lúc
    nữa ngươi sẽ thần phục trong tay của ta. Thịnh Ngọc Minh không hổ là cao thủ, hái hoa vô số, tay hắn dùng kỹ xảo phủ lộng phân thân Lưu Đình,
    Lưu Đình hô hấp càng ngày càng nặng, thân thể khẽ run, Lưu Đình đè nén
    xuống tiếng rên rỉ muốn phát ra, tên hỗn đản này, ta có thể nào khuất
    phục hắn. Dục vọng của Lưu Đình đã khởi , hắn càng muốn áp chế càng mẫn
    cảm. Thịnh Ngọc Minh hôn lên xương quai xanh của Lưu Đình, hàm trụ nhũ
    châu trước mặt, Lưu Đình cũng nhịn không được nữa rên rỉ thành tiếng.

    “Ta chỉ biết thiên hạ không có trinh tiết liệt nữ, đã ở trong tay ta chỉ có thể thuần phục dưới tay ta.” Thịnh Ngọc Minh nở nụ cười, nhìn thấy Lưu
    Đình không hề giãy dụa, trái lại rơi vào tình dục, hắn đã thắng lợi!
    Thịnh Ngọc Minh không thô bạo giống vừa rồi, một bên hắn lộng dục vọng
    của Lưu Đình, một bên chậm rãi bắt đầu tiến vào luật động trong người
    Lưu Đình, Lưu Đình vô pháp khống chế, hắn một mặt thuận theo tình dục,
    một mặt ở trong lòng nhục mạ chính mình không biết thẹn, sương mù bao
    phủ, nước mắt khuất nhục rơi xuống.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc