Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 56

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 56

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Đoan Mộc Thanh Lam vào triều, triều thần đều không dám náo loạn như trước,
    tất cả mọi người đều cẩn thận, nghe nói ngày hôm qua thừa tướng phụng
    chỉ tra xét rất nhiều quan viên, mà những người này đều là đút lót, nhận hối lộ. Các đại thần len lén quan sát sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam, không dám thả lỏng. Sau khi nghị luận triều chính một lát, thừa tướng trình
    lên danh sách tài vật hắn đã thu được qua việc điều tra cho Đoan Mộc
    Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ, khuôn mặt hòa hoãn một ít: “Làm
    phiền thừa tướng, chuyện ngươi làm lần này phi thường tốt. Các vị ái
    khanh cần học tập thừa tướng chia sẻ phiền não với trẫm.”

    Chúng đại thần khúm núm nói: “Thần sẽ lấy thừa tướng làm gương.”

    “Thừa tướng và thái tử tới chiêu hiền quán chọn nhân tài, việc đến đâu rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

    “Mỗi hiền sĩ đều dâng lên một lá thư do chính mình viết, thần đã sắp xếp,
    thỉnh bệ hạ xem qua.” Thừa tướng sai binh sĩ đưa tới một rương gỗ, trong rương đều là thư do các nhân tài tới chiêu mộ viết.

    “Nhiều như
    thế, để trẫm từ từ xem.” Đoan Mộc Thanh Lam nhức đầu nhìn rương gỗ lớn,
    suy nghĩ một chút, nói rằng, “Sau khi tan triều, thừa tướng, thái tử,
    Chu Thanh, Quý Dương lưu lại.”

    Mấy người kia thầm nghĩ không tốt, lưu lại chúng ta làm gì? Trong lòng ai biết, chắc chắn không có chuyện
    tốt chờ chúng ta. Từ khi Cơ thị cùng Dương thị bị diệt, cuối cùng hoàng
    thượng cũng lộ ra bản tính thật của bản thân sau nhiều năm ẩn nhẫn, Đoan Mộc Thanh Lam rất tùy hứng, hỉ nộ vô thường, các đại thần thân cận cũng không biết bước cử động tiếp theo của Đoan Mộc Thanh Lam.

    “Các
    ngươi không cần sợ, trẫm là muốn các ngươi cùng trẫm chọn lọc nhân tài.” Đoan Mộc Thanh Lam bày ra bộ dáng ta là quân chủ tốt, vẻ mặt rất ôn
    hoà, ý chí rộng lớn, nói rằng.”Trẫm muốn cho người trong thiên hạ biết,
    trẫm có ý chí rộng lớn, bao dung tất cả. Chẳng phân biệt quốc gia, chẳng phân biệt được xuất thân, mời chào nhân tài.”

    Nhưng Đoan Mộc Thanh Lam lại nghĩ khác, nhiều thư như vậy, sao ta để các rảnh rỗi mà phải ngồi xem một mình!

    Thiếu chút nữa thừa tướng muốn té xỉu, ngày hôm qua, để gom góp bạc dùng cho
    chiến tranh, đã đem sổ đen của tham qua bảo ta đi bắt người, tròn một
    ngày một đêm ta mới xong, bây giờ hoàng thượng lại biểu hiện như một
    quân chủ nhân từ, kỳ thực có hành vi của người đại thần nào không nằm
    trong khống chế của hắn chứ. Hắn là quân chủ nhân từ, hắn ý chí rộng
    lớn. . . .

    Lập tức có một đại thần vuốt mông ngựa, tán thán hoàng thượng thật anh minh thần võ làm sao, Đoan Mộc Thanh Lam không thích
    nghe những lời vô ích này, nhất thời sắc mặt âm trầm, “Ái khanh trung
    quân ái quốc như vậy, trẫm mệnh ngươi làm giám quân giúp Thành thân
    vương, ngươi thấy thế nào. Vừa lúc khanh cùng Thành thân vương tới tiền
    tuyến, dùng nhiệt huyết tràn đầy đền đáp triều đình.”

    Ngạch, vị
    đại thần này thật muốn khóc to, ta là một quan văn đi làm giám quân, chỉ có nước chết trong quân đội. “Thần tuân chỉ.” Hiện tại đại thần rất
    muốn vả miệng mình.

    “Hiện tại loạn trong giặc ngoài, trẫm cần
    chính là ngươi vì trẫm phân ưu, phú cường quốc gia đánh lui kẻ thù bên
    ngoài, trẫm không muốn nghe các ngươi ca công tụng đức, trở về, các
    ngươi tìm cách hay rồi viết thành tấu chương trình cho trẫm!” Đoan Mộc
    Thanh Lam lớn tiếng quát. Trong lòng mọi người run run, lập tức tất cả
    đều quỳ trên mặt đất nhận sai. Đoan Mộc Thanh Lam lười phản ứng, nói bãi triều, vung ống tay áo liền rời đi.

    Đoan Mộc Tuyết chuẩn bị hành trang, đây là lần đầu hắn ra thượng chiến trường, nên chuẩn bị áo giáp
    binh khí mang theo. Quý quý phi ôm tiểu công chúa cùng với những người
    theo hầu đi vào cung thất của Đoan Mộc Tuyết.

    Đoan Mộc Tuyết không phát hiện Quý quý phi đến, vẫn đang thu thập hành lý.

    “Lão ngũ, ngươi chuẩn bị đi cũng không nói với mẫu thân một tiếng.” Quý quý
    phi vỗ nhẹ nhẹ Đoan Mộc Tuyết một chút, từ ái cười nói.

    Đoan Mộc
    Tuyết vừa quay đầu lại, thấy mẫu thân ôm muội muội đứng phía sau mỉm
    cười với hắn, Nguyệt Hoàn thích Đoan Mộc Tuyết nhất, lập tức giang tay
    muốn Đoan Mộc Tuyết ôm mình một cái. Đoan Mộc Tuyết tiếp nhận muội muội, nói rằng: “Chiều này nhi thần sẽ theo đại tướng quân xuất chinh, không
    kịp hướng người chào từ biệt.”

    “Ngươi sắp xuất chinh, đã chuẩn bị tốt chưa?” Quý quý phi hỏi.

    “Đã chuẩn bị tốt.” Đoan Mộc Tuyết nói.

    “Ngươi nha, chuẩn bị cái gì. Mẫu thân sớm biết ngươi sắp xuất chinh, đã thay
    ngươi chuẩn bị tốt.” Quý quý phi khoát tay, Lý Hoài An mang một chiến
    giáp hắc sắc tới, phía sau là hai tiểu thái giám khiêng một thanh chiến
    phủ, đi tới trước mặt Đoan Mộc Tuyết, Quý quý phi cầm lấy khôi giáp giao cho Đoan Mộc Tuyết, “Đây là bảo vật Phong Lê thị tộc nhà ta, chiến giáp cùng chiến phủ là di vật của tổ tiên, Tuyết nhi phải nhớ kỹ tổ tiên
    chúng ta ngang dọc thảo nguyên, các bộ tộc đều thần phục tổ tiên của
    chúng ta, không được đánh mất kiêu hãnh của tổ tiên.” (chiến phủ là binh khí hình cái búa rìu)

    “Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của mẫu thân.”

    Quý quý phi tiếp nhận Nguyệt Hoàn công chúa, Đoan Mộc Tuyết cầm lấy khôi
    giáp thử ở trên người, khôi giáp không biết là được làm bằng gì, mặc vào có cảm giác nhẹ hơn khôi giáp khác. Đoan Mộc Tuyết cầm lấy chiến phủ,
    tỉ mỉ quan sát, chiến phủ được mài sắc bén không gì sánh được, mặt trên
    búa khắc văn tự từ xa xưa, Đoan Mộc Tuyết hỏi Quý quý phi: “Mẫu thân,
    mặt trên chiến phủ có văn tự, nó viết cái gì a.”

    “Văn tự từ xưa,
    mẫu thân cũng không đọc được, Hoài An, ngươi tới nhìn một cái.” Quý quý
    phi nói, Nguyệt Hoàn công chúa nhìn chiến phủ trong tay ca ca, nhìn cực
    chăm chú, đôi tay nhỏ nộn nộn sờ sờ hoa văn trên búa, cười rất hài lòng.

    Lý Hoài An tỉ mỉ nhìn lên, mặt trên là văn tự cổ đại, hắn cũng biết được
    một ít, “Nô tài nhìn, chữ viết nhỏ là tên chiến thần. Chữ viết to là quỷ xa. Ý là chiến phủ là binh khí của chiến thần, được mệnh danh là Quỷ
    Xa.”

    “Hoài An thật có tài, chờ ta xuất chinh trở về, nhất định
    phải hướng Hoài An học tập.” Đoan Mộc Tuyết kính nể nói, nhếch miệng
    cười, khuôn mặt tươi cười thực bình thản, không hề lo lắng mình có thể
    không an toàn trở về. Quý quý phi đành bất đắc dĩ mỉm cười, bây giờ đã ý thức được phải học tập, cũng không quá muộn.

    Trầm Thanh Dung hạ
    lệnh thay chiến giáp da trâu nhẹ nhàng, lên yên ngựa, từng đoàn kỵ binh
    mang đủ lương khô và nước, mỗi người một thanh cương đao, sau lưng là ba mươi cung tên dài, xếp thành hàng chờ xuất phát. Đoan Mộc Tuyết cùng
    bọn họ xuất chiến, nhưng đến lúc sắp xuất phát, vẫn chưa thấy vị vương
    gia này xuất hiện.

    “Hừ, Đoan Mộc Tuyết là một kẻ nhát gan, lâm
    trận lùi bước, đã muộn như vậy mà còn chưa thấy bóng người, nhất định là trốn trong lòng mỹ nhân chứ gì.” Ngữ khí Trầm Luyện tràn ngập trào
    phúng, khiến binh sĩ bên cạnh cười ha ha. Vương gia nổi danh đào hoa như vậy! Nhưng danh tiếng của Trầm Luyện hình như cũng không thua a.

    “Kính thân vương đang luyến tiếc hồng phấn tri kỷ của hắn. Ai u!” Trầm Luyện
    che cười Đoan Mộc Tuyết, vừa dứt lời, thì Trầm Thanh Dung Đến, còn dám
    chê bai người khác, ngươi không phải cũng là cái dạng đó sao! Trầm Thanh Dung vung tay cho nhi tử một cái tát, Trầm Luyện đành ngậm miệng.

    Một tiếng động lớn xôn xao, Đoan Mộc Tuyết tới. Chỉ thấy một thân hắc sắc
    khôi giáp, áo choàng hắc sắc, tuấn mỹ tiêu sái cưỡi con ngựa trắng mà
    đến, giống chiến thần phủ xuống. Phía sau hắn có một số mỹ nữ đưa tiễn,
    lưu luyến không rời, đứng cạnh tuấn mã, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng
    cùng ái mộ, khung cảnh thật hoàn mỹ. Trầm Luyện chỉ cảm thấy cảnh lưu
    luyến chia tay quá mức chói mắt, Đoan Mộc Tuyết chết tiệt, vì sao lại
    không có nữ nhân đẹp như vậy tiễn đưa ta! Từ nhỏ cái gì ta cũng cùng
    Đoan Mộc Tuyết đối đầu, mọi chuyện đều bại bởi hắn, vì sao chứ!

    “Các ngươi trở về đi, bản vương nhất định mang hắc sắc chiến kỳ chiến thắng
    trở về mà về.” Trong mắt Đoan Mộc Tuyết hoa đào bay tới bay lui, cười
    nói. Tất cả nữ nhân đều rơi nước mắt từ biệt.

    “Vương gia Vương gia, chúng ta chờ ngươi a.” Nữ hài tử bên trái chúc phúc Đoan Mộc Tuyết lên đường bình an.

    “Mỗi ngày chúng ta đều cầu phúc cho ngươi, đừng quên chúng ta a.” Nữ hài tử bên phải sát sát nước mắt, cười nói.

    Trên mặc Đoan Mộc Tuyết tươi cười, nhưng trong lòng khó chịu, thực đáng
    ghét, còn lải nhải nhiều hơn so với ta nương, trên đường đi nói không
    dứt. Thế nhưng hắn phải bảo trì phong độ quân tử, mỉm cười nói rằng:
    “Cảm tạ chư vị mỹ nữ mười dặm đưa tiễn, bản vương thực sự phải đi.” Đoan Mộc Tuyết thúc mã đi tới trước mặ Trầm Thanh Dung, “Xin lỗi đại tướng
    quân, bản vương đến chậm.”

    Trầm Thanh Dung cũng không nói gì, vận đủ khí hét lớn một tiếng: “Chúng ta nhất định phải tiêu diệt quân địch
    bình định tứ phương, uy vũ chiến hồn, Đại Tề vĩnh tồn!”

    “Này vũ chiến hồn, Đại Tề vĩnh tồn!” Tướng sĩ cùng kêu lên hét lớn, sĩ khí kích động, các chiến sĩ thúc ngựa chạy như bay đi.

    “Hoa đào Vương gia, cùng ta thi cưỡi ngựa, ngươi dám không.” Trầm Luyện khiêu khích.

    “Thi thì thi, ngươi sẽ là bại tướng dưới tay ta ta ha ha ha. . .” Đoan Mộc
    Tuyết cười lớn một tiếng, Trầm Luyện tức khí thúc ngựa liều mạng chạy về phía trướic, lần này hắn phải đánh bại Đoan Mộc Tuyết.

    Trầm
    Luyện cũng là lần đầu tiên ra trận giết địch, hắn cẩn thận phát hiện
    Đoan Mộc Tuyết không dùng chiến giáp và chiến phủ giống như trước đây.
    Trên đường bọn họ nghỉ ngơi tại một bờ sông, Tề quốc là dân tộc trên
    lưng ngựa, bọn họ đối xử với chiến mã tựa như đối đãi thân nhân, thời
    gian nghỉ ngơi bọn lính ăn bánh bột ngô và thịt khô, uống một ít nước,
    sau đó lập tức kiểm tra móng ngựa, cọ rửa chiến mã tại bờ sông.

    Đoan Mộc Tuyết lấy ra túi da Quý quý phi chuẩn bị cho hắn, ngồi ăn một mình, Trầm Luyện nghĩ rất mới mẻ, liền hỏi: “Hoa đào Vương gia, ngươi đang ăn cái gì ngon phải không?”

    “Mẫu thân chuẩn bị cho ta, vị rất
    ngon.” Đoan Mộc Tuyết cười nói, hắn bỗng nhiên nhớ tới Quý quý phi muốn
    mình đưa cho Trầm Luyện, bởi vì Trầm Luyện từ nhỏ không có mẫu thân,
    Đoan Mộc Tuyết lấy một túi da đưa cho Trầm Luyện, “Mẫu thân muốn ta đưa
    cho ngươi một túi, tiện nghi tiểu tử ngươi.”

    Trầm Luyện ngạc
    nhiên đứng ngốc lăng, quên tiếp nhận túi da, Đoan Mộc Tuyết bỏ túi da bỏ vào trong tay Trầm Luyện, buồn cười hỏi: “Lúc người đờ ra như thế, rất
    giống đệ đệ của ta.”

    Trầm Luyện phục hồi tinh thần lại, từ nhỏ
    Trầm Luyện không biết có mẫu thân sẽ như thế nào, nguyên lai mẫu thân sẽ làm đồ ăn cho mình, tinh khiết và thơm ngọt, vị đạo này cả đời Trầm
    Luyện cũng quên không được. “Hoa đào Vương gia, khôi giáp của ngươi là
    ai đưa cho ngươi, hoàng thượng đưa cho ngươi sao?”

    “Không phải,
    đây là mẫu thân cho ta, di vật của tổ tiên. Cái chiến phủ này là chiến
    thần ban tặng tổ tiên, là thần khí phi thường trân quý.” Đoan Mộc Tuyết
    cười đắc ý, Trầm Luyện ghét nhất thấy hắn cười như vậy, Trầm Luyện không có mẫu thân, dáng tươi cười hắn đối với Trầm Luyện mà nói là một loại
    mơ ước. Tâm tình đang rất tốt của Trầm Luyện thoáng cái tiêu thất toàn
    bộ.

    “Hừ, cho dù là thần khí thì rơi vào trong tay một kẻ ngu ngốc cũng là thải đao.” Nói lời này xong Trầm Luyện đố kỵ mười phần, Đoan
    Mộc Tuyết vừa nghe, hắc hắc, ta tức chết ngươi, ngươi đố kỵ a!

    Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Trầm Thanh Dung ra lệnh một tiếng,
    toàn thể binh sĩ nghiêm túc lên ngựa, một đường bay nhanh hướng đến sườn núi bán mặt.

    Mạc Bắc bộ tộc tụ tập mười vạn kỵ binh, sơn hô biển gầm bàn hướng phía Đông Nam, Tề quốc ngay phía Nam, bọn họ chỉ cần đi
    qua kỳ lâm sơn, sau đó vượt sông, thì bọn họ sẽ thuận lợi đi vào Tề
    quốc, đầu tiên là chiếm Ma Xuyên, giết sạch bọn Bạc Nhân quy phục Tề
    quốc, sau đó chiếm lĩnh những thổ địa màu mỡ, cướp đoạt tài phú của bọn
    họ.

    “Những người Tề quốc đã không còn hung hãn dũng mãnh như tổ
    tiên của bọn họ, bọn họ giống như người Trung Nguyên, càng ngày càng nhu nhược.” Thủ lĩnh Ma Dung tộc cười nói, hắn tràn đầy tự tin, tổ tiên của hắn bại dưới tay tiên hoàng của Tề quốc, đó là nỗi nhục nhã lớn nhất.
    Hắn muốn tiêu diệt Tề quốc, Ma Dung chúng ta mới là chiến thần!

    “Ta nghĩ bọn họ là lợn rừng, bị người Trung Nguyên thuần dưỡng biến thành
    lợn nhà, rửa sạch đun sôi chờ trứ chúng ta tới ăn ni!” Một người thủ
    lĩnh của bộ tộc khác nói khiến cho mọi người cười to không ngừng.

    Trầm Thanh Dung nghe được thám tử báo lại, người của bộ tộc phương Bắc sắp
    tiến vào sườn núi bán mặt, hắn lập tức an bài Trầm Luyện thống lĩnh một
    đội nhân mã mai phục tại hướng Bắc, Đoan Mộc Tuyết thống lĩnh một đội
    nhân mã mai phục tại hướng Nam, còn mình thống lĩnh nhân mã bí mật núp ở trên bụi cỏ trong rừng cây.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc