Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 64

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 64

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    “Dương, sao hôm nay lại chủ động?” Long Uyên không giải thích được liền hỏi.

    “Ta cũng không biết, đại khái là sợ chết trên chiến trường, trước khi chết cũng muốn được ở bên cạnh người mình yêu say đắm.” Dạ Dương nói.

    “Dương, ngươi sợ chết?” Long Uyên hôn nhẹ lên môi Dạ Dương, ôn nhu trêu chọc.

    “Con người luôn sợ chết, Dạ Dương là người, cũng sẽ sợ chết.” Dạ
    Dương đáp lại nụ hôn của Long Uyên, trong lòng Dạ Dương lo lắng, hắn
    biết mình đang phải đối mặt với đối thủ rất lợi hại. Tuy Tiêu Tuấn Lương là một kẻ ẻo lả, nhưng hắn có kinh nghiệm sa trường, võ công chiến
    thuật các phương diện không hề thua Đoan Mộc Du. Tương lai muốn cùng hắn giao chiến, Dạ Dương cũng không biết sẽ có mấy phần phần thắng?

    “Dương, ta thích sự thành thật của ngươi.” Long Uyên phả nhiệt khí
    bên tai Dạ Dương, hai má Dạ Dương đỏ ửng, nhẹ giọng rên rỉ, quần áo của
    hai người đã bị giải khai, lộ ra cơ thể bởi vì tình dục mà ướt mồ hôi.

    Hạ xuống từng nụ hôn trên xương quai xanh của Dạ Dương, Long Uyên in
    lại những ấn ký của mình trên cơ thể, Dạ Dương động tình đáp lại Long
    Uyên, môi Long Uyên lướt qua da thịt bởi vì tình dục mà phiếm hồng, đi
    tới nơi vừa khiến Dạ Dương thống khổ lại vui sướng. Long Uyên cúi đầu,
    kỹ xảo điêu luyện hàm trụ dục vọng đã ngẩng đầu của Dạ Dương, dùng đầu
    lưỡi lộng tại địa phương tối mẫn cảm, ma sát, duyện hấp, nghe Dạ Dương
    phát ra tiếng rên rỉ hơi khàn khàn động nhân. Một lúc lâu sau, Long Uyên cảm thấy thắt lưng Dạ Dương cong lên, thân thể căng thẳng, hét lên một
    tiếng, dục vọng của Dạ Dương hoàn toàn bắn vào trong miệng Long Uyên.

    Long Uyên nhổ một ít dịch thể trong miệng ra, bôi lên tiểu huyệt có
    chút hé mở của Dạ Dương, một ngón tay nương theo độ trơn của dịch thể đi vào, nhẹ nhàng. Theo bản năng Dạ Dương giãy dụa thắt lưng, nhưng bị
    Long Uyên trụ lại, thêm một ngón tay nữa đi vào.

    “Điểm nhẹ, có chút đau. . . . Ân. . . .” Dạ Dương chống cự bằng thanh âm rất nhỏ mà trầm thấp, nhưng tựa hồ lực bất tòng tâm. .

    Long Uyên chỉ cảm thấy cả người khô nóng không gì sánh được, thanh âm của Dạ Dương như mị dược mãnh liệt kích thích Long Uyên, dục vọng vốn
    đã vô pháp nhẫn nại càng thêm rõ ràng. Không đợi Dạ Dương thích ứng,
    Long Uyên rút ngón tay trong thân thể Dạ Dương ra, đem phân thân nóng
    bỏng của mình đi vào.

    “A a a! ! Đau! Ân. . .” Dạ Dương kêu lên một tiếng đau đớn, tận lực thả lỏng thân thể mình, thích ứng xâm nhập của Long Uyên.

    Loại tiếng kêu này của Dạ Dương khiến Long Uyên càng thêm hưng phấn.
    Không thể nhẫn nại để Dạ Dương thích ứng, Long Uyên cố sức đưa phân thân của mình thẳng tiến tiểu huyệt của Dạ Dương. Một hơi sáp tới chỗ sâu
    nhất.

    “Ngươi điểm nhẹ, . Rất đau. . . A. . . .” Dạ Dương hơi có điểm oán
    giận, trừng mắt nhìn Long Uyên. Thế nhưng Long Uyên không thể dừng lại,
    mật huyệt phía sau của Dạ Dương chặt chẽ bao lấy khiến Long Uyên điên
    cuồng. Long Uyên hung hăng không đi để ý tới oán giận của Dạ Dương,
    không nhìn tới vẻ mặt thống khổ của hắn. Một mình hưởng thụ khoái cảm do nội bích mềm mài gây ra cho mình, chỉ có loại cảm giác vững vàng nắm
    chắc một người này mới làm Long Uyên kiên định, Dạ Dương là của ta.

    Lúc mới bắt đầu, Dạ Dương hiển nhiên rất không thích ứng. Hắn có chút giãy dụa dưới thân Long Uyên, Long Uyên liền ngăn chặn thân thể Dạ
    Dương, Dạ Dương hoàn toàn ở thế bị động, phản kháng vô lực, Dạ Dương hơi khóc nức nở, hai chân vô lực mở rộng, cả người thoạt nhìn thật yếu đuối bất lực.

    Dạ Dương dùng cặp mắt chứa nước mắt mờ mịt nhìn Long Uyên, trong
    miệng liên tục oán giận: “Ta muốn ngươi nhẹ một chút, ngươi ép buộc ta
    như vậy, rất đau. . . . Ân. . . A. . . Đau!”

    Đột nhiên Long Uyên phát hiện biết mình có khuynh hướng hơi ngược đãi (biến thái). Dạ Dương ở dưới thân thể hắn càng khóc, hắn lại càng hưng
    phấn, hầu như không thể khống chế được mình, mà Long Uyên cũng không
    muốn khống chế chính mình, hắn hoàn toàn dựa vào bản năng mà mở rộng tốc độ trừu sáp, lắng nghe hai thân thể va chạm phát ra âm thanh dâm mỹ,
    song song mang theo vài phần sung sướng thưởng thức mị thái của Dạ
    Dương, nhìn Dạ Dương một bên chống cự sự xâm nhập của mình một bên chờ
    mong khoái cảm mình mang đến, lắng nghe tiếng rên rỉ êm tai phát sinh
    trong miệng Dạ Dương. Tất cả đều khiến cho Long Uyên muốn ngừng mà không được.

    Dạ Dương vô lực từ chối vài lần mà không được, đành thuận theo động
    tác phía dưới của Long Uyên, hơn nữa cũng phối hợp đong đưa phần eo của
    mình, điều chỉnh tư thế. Long Uyên phát hiện Dạ Dương kỳ thực là thích
    hắn đối đãi có chút thô bạo, tỷ như nói Long Uyên cố sức cắn vào hai đầu nhũ của Dạ Dương, Dạ Dương một bên hô: “Ngươi điểm nhẹ, không nên mạnh
    như vậy. . . .” nhưng một bên cũng hưởng ứng, khiến động tác của Long
    Uyên dễ dàng hơn. Những … tư thái khả ái này, càng khiến Long Uyên yêu
    thương gấp bội, để lại vô số chiến tích trên người Dạ Dương, rốt cục hai người làm đến khi mệt nhọc rồi ngủ.

    ——————————————–

    Sau khi Tiêu Tuấn Lương bị đánh bại, trong lòng căm giận bất bình,
    suy nghĩ tìm cách đoạt lại mặt mũi, bại dưới tay một tên gia khỏa, ta
    một đại tướng quân thua thê thảm như vậy, thực sự là mất mặt! Tiêu Tuấn
    Lương dự định đánh một trận cân bằng tỉ số.

    Hoàng thượng hạ lệnh tiến công Tề quốc, vốn có quần thần phản đối,
    Tiêu Tuấn Lương cũng không muốn đánh. Nói thật ra thổ địa của Tề quốc
    cũng không màu mỡ, hơn nữa Tề quốc và Tấn quốc cũng không có bất cứ cừu
    hận gì, hai nước cách trở bởi núi non cao vút, quan hệ ngoại giao rất
    ít, Tiêu Tuấn Lương suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do hoàng
    thượng khởi binh đánh Tề quốc. Khi đó Tiêu Tuấn Lương còn không biết
    người ngồi trên long ỷ là hoàng thượng giả, chỉ cảm thấy hoàng thượng
    không đối xử với hắn không tốt như trước, lại còn bất hòa với hắn, trước đây không phải như thế. Tiêu Tuấn Lương là huynh đệ ruột của hoàng
    thượng, Tiêu Thanh Phong rất tin tưởng hắn, nhưng bây giờ thì ngược lại, hoàng thượng biếm Tiêu Tuấn Lương đến biên quan, vô duyên vô cớ mệnh
    lệnh hắn đánh Tề quốc, Tiêu Tuấn Lương suy nghĩ một chút, có lẽ đầu óc
    hoàng huynh bị hư hỏng.

    “Vương gia, mạt tướng cho rằng nên nói với hoàng thượng đình chỉ chiến tranh.” Phó tướng của Son phấn Vương gia nói.

    “Vì sao lại đình chỉ chiến tranh?” Tiêu tuấn lương nói rằng.

    “Chúng ta vốn vô cớ xuất binh, từ trước đến nay Tề quốc với chúng ta
    luôn hòa bình ở chung, tự dưng khơi mào chiến tranh, chỉ sợ trai cò
    tranh chấp ngư ông đắc lợi, chúng ta hợp lại ngươi chết ta sống, tiện
    nghi cho quốc gia khác.” Phó tướng nói.

    “Nói một chút xem.” Tiêu Tuấn Lương bảo phó tướng nói cho xong.

    “Vệ quốc có dã tâm, nếu như chúng ta cùng Tề quốc đại chiến thì sẽ
    thương vong rất nhiều, rất có khả năng Vệ quốc sẽ song song đánh cả nước ta lẫn Tề quốc.” Phó tướng nói, “Khi đó chúng ta dùng cái gì để chống
    lại tiến công của Vệ quốc?”

    “Vương gia, thuộc hạ thấy kỵ binh của Tề quốc không hề xuất động, đấu với chúng ta chủ yếu là bộ binh, trong khi kỵ binh mới là đội quân tinh nhuệ nhất của Tề quốc.” Quân sư của Son phấn Vương gia nói. “Trước đó
    không lâu, thuộc hạ nhận được tin tức, mười vạn nhân mã ngoại tộc xâm
    lấn Tề quốc, lục hoàng tử của Tề quốc – Hiếu thân vương bày mưu tính kế, Trầm Thanh Dung cùng Đoan Mộc Tuyết, Trầm Luyện thống lĩnh binh sĩ mai
    phục tại khe núi bán mặt, giết ngoại tộc, nghe tin đã sợ mất mật, mười
    vạn nhân mã không một người sống, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Tệ quốc bọn
    họ thu nhận Bạc Nhân tộc, sau khi chiến thắng tại khe núi bán mặt, Bạc
    Nhân tộc đã chiếm đoạt không ít bộ tộc, mở rộng lãnh thổ Tề quốc. Người
    Tề quốc không dễ chọc, thuộc hạ chỉ sợ đến lúc đó Tấn quốc nguyên khí
    đại thương, Vệ quốc thừa cơ mà vào.”

    “Ân, bản vương sẽ nói hoàng thượng, đình chỉ công kích.” Tiêu Tuấn
    Lương trầm tư một lúc lâu. Tiêu Tuấn Lương tuy quái dị, nhưng đầu óc
    luôn tỉnh táo, thế là hắn liền viết tấu chương, phái người đưa đến kinh
    thành.

    Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chiếu cố Đoan Mộc Du, hai người kia
    đâu biết chiếu cố người, được một lúc lại bắt đầu tranh chấp. Độc trong
    cơ thể Đoan Mộc Du tạm thời được áp chế, thanh tỉnh không ít, nhìn hai
    người trước mắt mà sinh khí. Hai người luôn tranh chấp, Đoan Mộc Du nghĩ đau đầu, khó chịu thở dài. Cuối cùng Đoan Mộc Du chịu không nổi gầm rú: “Hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta!”

    Trầm Luyện và Đoan Mộc Tuyết ngươi xem ta ta xem ngươi, đồng thanh
    nói: “Đều tại ngươi!” Hai người song song hừ một tiếng, chỉnh tề bước ra khỏi lều.

    “Luyện a, sao tính tình của hoàng thúc lại như thế ni?” Đoan Mộc
    Tuyết ngồi ở bờ sông hỏi Trầm Luyện.”Có phải bởi vì hôm qua trúng độc
    hay không, cơn tức quá lớn không có chỗ phát tiết?”

    “Ta nghĩ là bởi vì vết thương, người sinh bệnh khó tránh khỏi tính
    tình đại biến, nếu chúng ta có thể có giải dược thì tốt rồi.” Trầm Luyện nói. (^o^ tại hai người chứ ai )

    “Đúng vậy, phái người đi tìm nhị ca không bằng bắt tên Tiêu Tuấn
    Lương kia lấy giải dược.” Đoan Mộc Tuyết khó có được một lần thông minh, vỗ đùi nói.

    “Nào có dễ bắt được hắn như vậy, ai!” Trầm Luyện ngẫm lại, võ công
    của tên Tiêu Tuấn Lương kia cực kì lợi hại, chỉ có chiến phủ của Đoan
    Mộc Tuyết mới có thể thắng được hắn.

    “Ai, có, son phấn Vương gia thích mỹ nam tử, bảo Dạ Dương tướng quân
    đứng ở phía trước làm mồi câu, ta không tin hắn sẽ không mắc câu.” Đoan
    Mộc Tuyết nghĩ mình thông minh, hắc hắc hắc cười to.

    Lập tức Trầm Luyện muốn cho hắn một đao, “Ngươi ngu ngốc, làm như vậy, Long Uyên còn không điên lên, chúng ta sẽ chịu nổi sao.”

    “Vậy phải làm sao.” Đoan Mộc Tuyết nghĩ không ra biện pháp.”Sớm biết thế mang lục đệ theo, hắn luôn có mưu kế xấu xa.”

    “Ngươi mang Hiếu thân vương theo, hoàng thượng sẽ tha cho ngươi sao, ai!” Trầm Luyện tiếp tục thở dài.

    “Phụ hoàng thật bất công, xem lão lục như quốc bảo, cho tới bây giờ cũng không thương ta.” Đoan Mộc Tuyết oán giận nói.

    “Phụ mẫu ngươi còn không thương ngươi, chiến giáp chiến phủ tổ truyền đều cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa, tham lam.” Trầm Luyện
    mắng, ngẫm lại sao mình lại không có mẫu thân ni, có mẫu thân thương yêu thật tốt.

    “Phụ mẫu ta cũng là phụ mẫu ngươi, sau này bọn họ cũng sẽ thương yêu
    ngươi. Hơn nữa Luyện. . . . Cho ta hôn một cái!” Đoan Mộc Tuyết cười dâm đãng, như lang hổ nhào tới Trầm Luyện.

    Trầm Luyện cười mắng: “Ngươi một đại sắc lang, nơi này là bờ sông, ngươi chú ý một chút!”

    Dạ Dương cùng Long Uyên vừa đi bên bờ sông vừa trò chuyện, tìm cách
    thu thập Tiêu Tuấn Lương, hắn nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết ôm Trầm Luyện mà
    hôn, bỗng nhiên trong lòng Dạ Dương khẽ động, tránh mặt đi.

    —————————————————

    Tiêu Tuấn Lương cũng không biết có người tính toán hắn, Tiêu Tuấn
    Lương chưa nhận được mệnh lệnh lui binh, vẫn phải cùng Tề quốc đối địch
    như trước. Tiêu Tuấn Lương duỗi thắt lưng tựa vào ghế làm một chút mộng
    đẹp. Người Tề quốc rất dễ nhìn a, thật không muốn cùng bọn chúng là
    địch, nếu như cùng bọn chúng giao hảo, ta sẽ có cơ hội, hiện tại một
    chút cơ hội cũng không có. Hoàng thất Tề quốc do Đoan Mộc Thanh Lam dẫn
    đầu đều là mỹ nam tử dung mạo xuất chúng, trong ấn tượng Đoan Mộc Thanh
    Lam là tuấn mỹ nhất, tuy chưa thấy qua Đoan Mộc Phi, nhưng có người nói
    dáng vẻ hắn đường đường, Đoan Mộc Du, gặp qua, đúng là người có khí
    chất. Còn có nghe nói Đoan Mộc Dư là một đại mỹ nam, Tề quốc đệ nhất mỹ
    nam tử, đáng tiếc cũng chưa thấy qua. Đôi mắt của Đoan Mộc Ngọc Hàn là
    lam sắc, có người nói hắn đẹp giống như bầu trời vậy, ai, vì sao ta
    không sinh ở hoàng thất Tề quốc. Tiêu Tuấn Lương ai thán, Đoan Mộc
    Tuyết. . . Ngày hôm qua gặp qua hắn, hoa đào Vương gia dùng chiến phủ
    chặt gãy binh khí của ta, là vàng ngọc hay là một người ngu ngốc. Còn có cái kẻ luôn dính lấy phụ thân kia, cái tên Đoan Mộc Dĩnh luôn muốn phụ
    thân ôm một cái ( đây là Tiêu Tuấn Lương tự ý định nghĩa à câu này của
    tác giả, XD ),không phải là thứ tốt, hắn là bại hoại của Đoan Mộc gia! (^o^ )

    “Vương gia Vương gia, Đoan Mộc Tuyết đứng bên ngoài đại doanh khiêu
    khích, muốn người xuất chiến.” Thị vệ chạy vào báo với Tiêu Tuấn Lương.

    “Không để ý tới hắn, không ra chiến.” Tiêu Tuấn Lương không có tâm
    tình cùng hắn ngoạn, đổi thành Dạ Dương, hắn còn có thể đi ra ngoài
    nghênh chiến. (chẹp, Tuyết ca hẻm đủ tuấm mỹ a)

    Đoan Mộc Tuyết thấy mình khiêu khích không có hiệu quả, Dạ Dương nói
    muốn ta nghĩ biện pháp làm Tiêu Tuấn Lương tức giận xuất chiến, làm tức
    giận hắn, vậy mắng hắn. Đoan Mộc Tuyết liền nói với binh sĩ, “Cao giọng
    chửi bậy cho bản vương, ta cũng không tin hắn không ra.”

    Đoan Mộc Tuyết ra lệnh một tiếng, bọn lính xả giọng chửi bậy, một
    người thì khó nghe, nhưng tổng hợp lại thì phát huy được ưu điểm, phi
    thường có bản sắc dân tục Tề quốc. (dân tục chứ không phải dân tộc đâu
    ạ)

    Tiếc chửi tục vang vọng bên ngoài đại doanh Tấn quốc, bọn binh sĩ Tấn quốc đều tức giận nghị luận, người Tề quốc chửi bậy khó nghe như vậy,
    vì sao Vương gia không hạ lệnh xuất chiến.

    “Bắn chết những tên chửi bậy cho bản vương.” Tiêu Tuấn Lương không thể nói là chẳng hề để ý.

    Tất cả cung thủ đều chuẩn bị tốt, vạn tiễn bắn ra, tiếc rằng Đoan Mộc Tuyết cách khá xa bọn họ, không thể bắn trúng. Binh sĩ Tấn quốc càng
    thêm căm tức, nôn nóng chờ Tiêu Tuấn Lương hạ lệnh xuất chiến.

    “Các ngươi phải nhẫn nhịn, Đoan Mộc Tuyết vô cớ khiêu chiến, bản
    vương nghĩ phương diện này có chuyện, e là sẽ mắc bẫy bọn họ.” Tiêu Tuấn Lương nói, nói xong cầm lấy son mà mình thích, ngửi hương vị của nó,
    thần thanh khí sảng.

    “Vương gia nói không phải không có lý, thế nhưng Kính thân vương Đoan Mộc Tuyết là một người ngu ngốc, người Tề quốc gọi hắn là ngũ ngu ngốc, hắn dũng mãnh có thừa, nhưng trí tuệ là số không, thuộc hạ cho rằng hắn không phải là kẻ nguy hiểm. Thuộc hạ cho rằng Vương gia làm hoàng thúc
    của Đoan Mộc Tuyết bị thương, hắn muốn thay hoàng thúc khiêu khích Vương gia để báo thù, chứ đầu óc của hắn có thể nghĩ được cái gì.” Quân sư
    của Tiêu Tuấn Lương phân tích.

    “Có chút đạo lý.” Tiêu Tuấn Lương gật đầu.

    Đoan Mộc Tuyết lo lắng, Tiêu Tuấn Lương vẫn có thể nhẫn sao, chửi khó nghe như vậy mà hắn vẫn đóng cửa không ra, Đoan Mộc Tuyết xả giọng nhục mạ: “Tiêu Tuấn Lương là một tên vương bát đản son phấn, vương bát đản
    phát hỏa sẽ cắn người, con mẹ ngươi, vương bát đản.”

    Quá khó khăn nghe xong, binh sĩ Tấn quốc bất đắc dĩ che cái lỗ tai,
    không muốn nghe tiếp. Đoan Mộc Tuyết thấy không có động tĩnh gì, đành
    phải ngừng lại. Trầm Luyện đứng một bên ôm bụng cười.

    “Có cái gì mà cười, cười gì mà cười, không cho cười!” Đoan Mộc Tuyết
    vẫn không thể làm Tiêu Tuấn Lương tức giận, hắn liền cầm lấy trường cung mà Đoan Mộc Thanh Lam sai người đặc chế cho hắn. Lực của Đoan Mộc Tuyết vô cùng lớn, trường cung bình thường dễ dàng bị hắn bẻ gãy, bởi vậy mà Đoan Mộc Thanh Lam mới đặc chế trường cung cho hắn. Đoan Mộc Tuyết cầm
    trường cung, lấy vũ tiễn ra, lên dây, nhắm ngay quân kỳ cắm tại doanh
    trại của thống lĩnh.

    Tiêu Tuấn Lương chợt nghe một thanh âm vang lên, một vũ tiễn bắn hạ
    quân kỳ cắm trên doanh trướng của hắn. Tiêu Tuấn Lương triệt để bị làm
    tức giận, rống lên một tiếng: “Đoan Mộc Tuyết ngươi hơi quá đáng!”

    Tiêu Tuấn Lương cầm lấy phương thiên họa kích, hầm hầm lên ngựa, “Bản vương giết chết tên Vương gia ngu ngốc ngươi!”

    “Vương gia uy vũ!” Bọn lính cũng đều lên ngựa, chuẩn bị xuất chiến.

    Đoan Mộc Tuyết vừa nhìn cửa đại doanh mở, vỗ vỗ vai Trầm Luyện, “Việc còn lại giao cho ngươi, ta đi trước một bước.”

    “Không thành vấn đề, chỉ cần Tiêu Tuấn Lương vừa ra đại doanh, ta bảo chứng hắn có đến mà không có về!” Trầm Luyện nắm chặt trường thưởng
    trong tay.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc