Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 71

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 71

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Đoan Mộc Dĩnh đã sớm phụng chỉ chờ ở Trữ thái điện, Đoan Mộc Thanh
    Lam cùng thái tử và các đại thần tâm phúc sau khi bãi triều liền đến đó, Đoan Mộc Dĩnh đã triển khai địa đồ, lần này hắn sớm có chuẩn bị, cầm
    một cái ghế gỗ nhỏ giải quyết vấn đề chiều cao, chờ các đại thần cùng
    nhau nghiên cứu cách đánh Vệ quốc.

    “Dĩnh nhi, ngươi nói một chút, chúng ta
    làm sao tiến công Vệ quốc, tiến công từ nơi nào thì đối với chúng ta có
    lợi.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói. Ánh mắt mọi người đều xoát xoát
    nhìn phía Đoan Mộc Dĩnh, khiến Đoan Mộc Dĩnh có chút xấu hổ.

    “Nhi thần cho rằng đầu tiên nên chiếm các thành trì gần biên cảnh vào tay, dùng kỵ binh, ba ngày liên thủ thu thập thành trì nhỏ, hẳn là có
    thể làm.” Đoan Mộc Dĩnh dùng cây gậy nhỏ chỉ vào vị trí các thành trì,
    “Những thành trì này được bình nguyên (^o^ đồng bằng) vây quanh, ruộng đồng đông đảo, lúc chúng ta chiếm lĩnh những địa
    phương này, phản ứng của triều đình Vệ quốc sẽ là phái binh đánh chúng
    ta, nhất định phải đi qua lộ tuyến khâu nguyên (vùng trung du), mà khâu nguyên là rừng cây rậm rạp, dễ dàng cho chúng ta phục kích.”

    “Tốt thì tốt, nhưng ba ngày liên thủ thu thập thành trì, làm sao đạt
    được?” Hạ Pháp hỏi, kỵ binh của Bạc Nhân tộc rất tinh nhuệ, thế nhưng
    liên thủ ba ngày thu thập thành trì, có điểm khó.

    “Hạ tướng quân, đêm tối chúng ta âm thầm vây trụ ngoài cửa thành,
    người ngựa không được phát ra tiếng vang, chờ sáng sớm lúc cửa thành mở
    ra, chúng ta nhất cử chạy ào vào khiến bọn họ một trở tay không kịp,
    không cần tổn hại nhiều binh sĩ, hẳn không phải việc khó.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói, “Bản lĩnh của Hạ tướng quân và kỵ binh của Bạc Nhân
    tộc bưu hãn, bản vương tin tưởng ngài chắc chắn làm được.”

    “Sau đó Trầm tướng quân thống lĩnh kỵ binh mai phục tại khâu nguyên
    (vùng trung du), tiêu diệt tiến công của Vệ quốc, binh sĩ của Thành thân vương sẽ chia từng nhóm đóng quân tại những lãnh thổ Tề quốc chiếm đóng được, chúng ta tuyên chiến với Vệ quốc, đưa chiến kỳ hắc sắc của Tề
    quốc cắm trên cung đình của Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam đối với việc mở rộng lãnh thổ quốc gia vô hạn mưu cầu danh lợi, lãnh thổ Tề quốc được
    mở rộng trong tay hắn, hắn cũng được cho là một vị quân chủ vĩ đại.

    “Chỉ dựa vào Tề quốc chúng ta, làm sao chiếm đoạt Vệ quốc, một ngày
    chiến tranh giằng co, thực lực của một nước chúng ta không đủ để chống
    đỡ.” Thừa tướng lo lắng nói. Chiến tranh kéo dài, vô cùng bất lợi.

    “Những quan phủ nơi thành trì của Vệ quốc bị chúng ta chiếm lĩnh chắc chắn đều thu thuế ruộng, ta sẽ lấy bạc của người Vệ quốc đánh người Vệ
    quốc.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

    Thật đơn giản, nước dùng hóa nguyên thực (^o^ nước cũng có thể biến thành thức ăn). Mọi người nở nụ cười, Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên nghĩ tới Tang gia,
    không phải hắn đã nói muốn báo đáp ta sao, phải hỏi hắn đòi tiền. Đoan
    Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Long Uyên,
    trong lòng Long Uyên run lên, hắn sẽ không hỏi ta đòi tiền chứ (^o^ đụng phải cha con hồ ly rồi anh ơi). Mọi người theo ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam nhìn lại, rất nhất trí tập
    trung trên người Long Uyên. Đoan Mộc Thanh Lam phát động chiến tranh,
    đang rất cần tiền, xem ra lần này mình không thể không xuất tiền túi ra, Long Uyên bắt đầu hối hận vì sao lại để Dạ Dương tới Tề quốc. Long Uyên bất đắc dĩ nói rằng: “Thần nguyện ý quyên cho quân đội ba vạn lượng
    hoàng kim.”

    “Long ái khanh trung quân báo quốc, khả kính khả bội (đáng kính đáng phục), người đâu phong thưởng ngợi khen người nhà của Long ái khanh, ban
    thưởng mỗi người một kim biển.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

    Kỳ thực trong lòng Long Uyên vô cùng oán giận, ba vạn hoàng kim thay
    đổi lấy một khối kim biển, mỗi ngày cung phụng tại nhà thì có lợi gì.
    Ai, ngày nào đó khuyên nhủ Dạ Dương, cùng ta chạy xa khỏi đây. Trong
    lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng luôn nói tạ ân, tạ ơn hoàng
    thượng ngợi khen.

    Đoan Mộc Dĩnh nhìn hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng cũng là
    từng đợt buồn cười, rốt cục cũng sắp đối đầu cùng Vệ quốc và tiên tri,
    trong lòng chờ mong và hưng phấn không gì sánh được.

    “Trẫm đã liên lạc với Tấn quốc và Lương quốc, Tấn quốc quốc chủ đã
    đồng ý cùng chúng ta đánh Vệ quốc, Lương quốc quốc chủ còn đang do dự
    bất định, chúng ta cùng Tấn quốc động thủ trước, người động thủ trước sẽ chiếm ưu thế.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Chúng ta phải nhanh tốc, xuất
    kích chớp nhoáng!”

    “Tuân chỉ!” Vừa nói hành quân chiến tranh, võ tướng đều hưng phấn,
    Đoan Mộc Dĩnh cũng rất hưng phấn, lần này có thể ra chiến trường, lần
    này ta phải vinh quang trở về. Sau đó Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu phân
    phó nhiệm vụ cho mọi người, Đoan Mộc Dĩnh nháy mắt chờ Đoan Mộc Thanh
    Lam phân cho mình một nhiệm vụ, cho dù làm binh sĩ cũng được. Thế nhưng
    lúc phân xong nhiệm vụ, Đoan Mộc Dĩnh mở to mắt, vụt sáng vụt sáng nhìn
    Đoan Mộc Thanh Lam, vì sao không có nhiệm vụ cho ta ni?

    “Phụ hoàng, có phải người đã quên cái gì hay không?” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn hỏi.

    “Trẫm đã quên cái gì?” Đoan Mộc Thanh Lam giả giả không biết, cười tủm tỉm phản vấn Đoan Mộc Dĩnh.

    “Tất cả mọi người đều được phân nhiệm vụ, còn Dĩnh nhi, nhi thần cũng muốn ra chiến trường.” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn nói, ta hiện tại rất mất
    hứng, thực sự thực sự rất mất hứng, ngươi nuốt lời.

    “Dĩnh nhi, phụ hoàng không phải đã nói sao, lúc nào ngươi cao đến vai phụ hoàng, ngươi có thể ra chiến trường.” Đoan Mộc Thanh Lam cố ý chọc
    tức nhi tử của mình, hắn phát hiện lúc Đoan Mộc Dĩnh cáu kỉnh khả ái cực kỳ.

    “Phải đợi tới khi nào a, vạn nhất nhi thần không cao lên, chẳng phải
    là vĩnh viễn không có cơ hội ra chiến trường, mỗi ngày đều phải ngồi lý
    luận suông.” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn kháng nghị.

    Mọi người nhịn cười, lục điện hạ thật thú vị, tựa như một hài tử cáu
    kỉnh. Hắn vốn là một hài tử mà, tính tình thật đáng yêu. Đoan Mộc Thanh
    Lam nhìn xuống thấy Đoan Mộc Dĩnh giận dỗi với mình, tâm tình sung sướng nói rằng: “Dĩnh nhi theo phụ hoàng tác chiến, phụ hoàng muốn đích thân
    lĩnh binh tác chiến, một lần giết sạch!”

    “Thật sao, thật tốt quá!” Đoan Mộc Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Đoan Mộc Thanh Lam dùng sức hôn một cái, chợt nghe bẹp một thanh âm vang
    lên, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy cả ngươi lâng lâng hưng phấn cực kỳ. “Nhi
    thần đi nói cho mẫu thân nhi thần muốn lên chiến trường!”

    “Ngươi hài tử này, càng ngày càng bướng bỉnh.” Đoan Mộc Thanh Lam bất đắc dĩ trách cứ Đoan Mộc Dĩnh, ngoài miệng trách cứ nhưng trong lòng
    lại vô cùng vui vẻ.

    “Gần đây nhi thần rất ngoan, không tin phụ hoàng có thể hỏi thái tử
    thái phó, nhi thần đi học có nghe lời hay không.” Đoan Mộc Dĩnh trát
    trát nhãn tình nói.

    “Đúng đúng đúng, ngươi không có ngủ tại lớp học, phụ hoàng hẳn là phải ngợi khen ngươi a.”

    “. . . .” Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh hơi oán giận, còn nói nhân gia gây sự.

    ———————————————

    Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ đi trên đường Cẩm Vân thành, dọc
    theo đường đi bọn họ du sơn ngoạn thủy, rốt cục cũng tới nhà của Đoan
    Mộc Ngọc Hàn. Trình Thu Vũ có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên đến
    nhà của bằng hữu, Trình Thu Vũ nói: “Ta đi mua lễ vật, tặng phụ mẫu của
    ngươi. Lần đầu tiên tới cửa, không thể không có lễ.”

    “Không nên nghi thức xã giao như vậy, phụ mẫu ta cái gì cũng không
    thiếu, không cần mua bất cứ cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói, “Thấy ta
    bình an về nhà, phụ mẫu ta vạn phần vui vẻ, ngươi không cần cẩn cẩn dực
    dực như vậy.”

    Trình Thu Vũ có chút lo lắng, Đoan Mộc Ngọc Hàn cho hắn cảm giác thần thần bí bí, hắn tuyệt đối không phải công tử bình thường, Trình Thu Vũ
    không thể nói rõ Đoan Mộc Ngọc Hàn thần bí chỗ nào, nói chung là không
    nhìn ra. “Ngọc Hàn, ta có chút lo lắng, bái phỏng phụ mẫu của ngươi như
    vậy có thất lễ hay không.”

    “Yên tâm đi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giúp Trình Thu Vũ thoải mái, trong
    lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn vui mừng, Trình Thu Vũ đã chậm rãi tiếp thu mình, hơn nữa hắn đối với việc gặp phụ mẫu của mình khẩn trương như vậy, cũng có thể coi là con dâu gặp cha mẹ chồng nên e lệ a?

    ————————————————————-

    Trình Thu Vũ đứng ở trước đại môn của hoàng cung nguy nga, hắn liếc
    mắt nhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn, “Ngươi là người trong hoàng thất, vì sao gạt ta?”

    “Ta cũng bất đắc dĩ, ta ở bên ngoài không thể bại lộ thân phận, ta
    không muốn lừa ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vì chính mình biện giải. Kỳ
    thực đây là ước định của hắn với Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam
    cho hắn đi ra giang hồ nhưng không được bại lộ thân phận, càng không thể nói ra bản thân là Đoan Mộc Ngọc Hàn. Bởi vậy Đoan Mộc Ngọc Hàn vẫn
    giấu diếm, hắn mong muốn Trình Thu Vũ có thể hiểu cho hắn, hắn không
    phải có ý định lừa dối.

    “Quên đi, ngươi cũng là bất đắc dĩ, Rốt cục ngươi tên là gì?” Trình
    Thu Vũ thở dài một hơi, tính toán nhiều như vậy có ích lợi gì, quay về
    với thực tế là đã tới hoàng cung Tề quốc a, ai!

    “Ta là Đoan Mộc Ngọc Hàn, là tứ hoàng tử của Tề quốc.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

    “Ngươi là ca ca của Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh?”

    “Ngươi biết lục đệ?”

    “Lúc Hiếu thân vương đi sứ Lương quốc chúng ta đã gặp mặt, Hiếu thân
    vương là một thiếu niên khả ái, đệ đệ của ngươi rất thú vị.” Xem ra ấn
    tượng của Trình Thu Vũ về Đoan Mộc Dĩnh cũng tốt, Trình Thu Vũ không
    khỏi lại nghĩ tới ánh mắt si mê của Âu Tuấn Trình khi nhìn Đoan Mộc
    Dĩnh, trong lòng xẹt qua nhè nhẹ đau đớn. Thiếu niên đó không có lỗi,
    hắn mỹ lệ cũng không phải là sai lầm, ta hận mình không bằng Đoan Mộc
    Dĩnh, chỉ có thể hận mình nhìn người không rõ, quá yêu Âu Tuấn Trình,
    hối hận thì đã muộn.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn thấy sắc mặt Trình Thu Vũ không tốt, có phải trong
    lòng hắn không thoải mái vì mình giấu diếm hắn? Ai, đợi lát nữa giải
    thích lại.

    “Đi, chúng ta tiến cung .” Đoan Mộc Ngọc Hàn nắm lấy tay Trình Thu
    Vũ, đi vào hoàng cung, Đoan Mộc Ngọc Hàn giơ ngọc bội biểu thị thân phận cho thị vệ. Thị vệ biết là tứ hoàng tử hồi cung, lập tức đi vào bẩm báo tin tức. Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo Trình Thu Vũ ngẩng đầu mà bước, nơi này
    là nhà của mình, không đâu tốt như nơi này.

    Các huynh đệ vừa nghe lão tứ đã trở về, đều đi ra đón, thái tử cười
    hài lòng, đi tới nửa đùa nửa thật cho Đoan Mộc Ngọc Hàn một quyền, cười
    mắng: “Tứ đệ ngươi còn biết đường về nhà, mấy năm nay đi nơi nào cũng
    không báo một tin, làm hại chúng ta nghĩ đến ngươi ở bên ngoài bị lang
    ăn.” (^o^ Hàn ca là lang thì có)

    Đoan Mộc Ngọc Hàn cười tránh thoát quả đấm của ca ca, cùng ca ca so
    mấy chiêu, sau đó dừng lại, “Thái tử ca ca thứ tội, mấy năm nay đệ đệ
    hướng võ lâm cao thủ khiêu chiến, nên quên mất báo tin bình an.”

    “Ngươi thật vô tâm vô phế.” Đoan Mộc Dư cười mắng.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa thấy Đoan Mộc Dư, kinh ngạc phát hiện ca ca
    tưởng chừng đã chết vẫn hảo hảo khỏe mạnh, chưa già đã yếu, tóc biến
    trắng, sống là tốt rồi, “Nhị ca, ngươi đã về nhà, ngươi không có chết!”
    Đoan Mộc Ngọc Hàn kinh ngạc, kích động ôm Đoan Mộc Dư, con mắt có chút
    ướt át.

    “Sao nhị ca có thể chết, nhị ca vẫn sống hảo hảo, còn muốn xem Ngọc
    Hàn trở thành bá chủ trong chốn võ lâm ni.” Đoan Mộc Dư vỗ vỗ lưng Đoan
    Mộc Ngọc Hàn, thoải mái nói với huynh đệ mình.

    “Tứ ca, ta thấy ngươi mang về một bằng hữu, cũng không giới thiệu một chút.” Đoan Mộc Tuyết có ý xấu xa, hắn đã sớm thấy Trình Thu Vũ, người
    này nhất định có quan hệ với ca ca, xem ra giao tình thâm sâu a.

    Đoan Mộc Dĩnh vóc dáng thấp bé đứng ở giữa huynh đệ, cảm thụ được
    tình cảm huynh đệ của Đoan Mộc gia, đối với chính mình thật châm chọc.
    Đoan Mộc Dĩnh nhìn thoáng qua Trình Thu Vũ, là ca ca kiếp trước của
    mình, bọn họ chưa từng có ôm qua, lúc đó hắn nhìn thấy mình, biểu hiện
    luôn mất tự nhiên, không biết làm sao. Lúc nhỏ, Trình Thu Vũ luốn được
    yêu thương còn Trình Thu Bình chịu hết bất hạnh, lớn lên gặp lại, không
    có huynh đệ hữu ái, chỉ có khách sáo như người xa lạ. Người xa lạ a,
    huynh đệ kiếp trước của ta, cừu nhân kiếp trước của ta, trước khi chết
    oán hận kéo dài tới hiện tại, kiếp này ta vẫn đang căm hận ngươi. Chính
    ngươi đã cắt đứt chút tình huynh đệ nhỏ nhoi, ngươi có biết ta bi thương sao. Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên muốn khóc, hắn khắc chế tình cảm của
    mình, biểu hiện bình thản, cười tủm tỉm nói rằng, “Ta đã thấy ngươi,
    ngươi làm quan trong triều đình Lương quốc.”

    “Lục đệ, hảo nhãn lực, ngươi đi sứ Lương quốc, gặp qua Thu Vũ, trước
    đây Thu Vũ làm quan, ngươi tự nhiên gặp qua hắn.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giải thích. “Lục đệ, ngươi đã cao lên, ta mới đi có một thời gian, ngươi đã
    cao như thế này!”

    “Ta thực sự cao lên sao, thái tử ca ca, ta cao lên, có thể ra chiến
    trường!” Đoan Mộc Dĩnh bởi vì một câu nói này, quay đầu vui vẻ chạy đến
    bên cạnh Đoan Mộc Phi đòi ra chiến trường. Đây là tiểu hài tử! Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm thán.

    Đoan Mộc Dĩnh làm bộ làm nũng, trong đầu nghĩ Trình Thu Vũ và Đoan
    Mộc Ngọc Hàn đã quen biết tới mức nào rồi, cần phải tìm hiểu trước. Ông
    trời ngươi đang đùa ta, nhượng ta sống lại, lại khiến Trình Thu Vũ cùng
    ca ca của ta có quan hệ, ta nên làm như thế nào.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ đi đến gặp Đoan Mộc Thanh Lam,
    Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở Trữ thái điện, Đoan Mộc Ngọc Hàn và Trình Thu
    Vũ hướng hắn hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười để cho bọn họ đứng
    dậy, đồng thời nói: “Không cần đứng, ngồi xuống rồi nói.”

    Mọi người tạ ơn, tiểu thái giám đưa ghế đến cho bọn họ, Trình Thu Vũ
    ngồi ổn định, lúc giương mắt lên nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, thất kinh!

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc