Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 74

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 74

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Trình Thu Vũ vừa nghe nở nụ cười, “Ha hả ha hả, ngươi thực sự là mang lại phiền toái cho nương của ngươi.”

    Đoan Mộc Ngọc Hàn ôm lấy bình rượu cũng
    cười khúc khích, không lưu loát nói rằng: “Ta nói cho ngươi, nương ta a, dưỡng ta lớn như vậy nhưng ta chưa từng có thuận theo ý tứ của nàng.
    Khi còn bé nàng muốn ta hảo hảo học, vượt qua thái tử ca ca, giành được
    sự yêu thích của phụ hoàng. Nương ta cũng không ngẫm lại ta muốn cái gì
    không muốn gì, cho dù ta xuất sắc cũng không có cách nào vượt qua thái
    tử, ta mà cùng thái tử tranh chấp, phụ hoàng khẳng định sẽ mang chúng ta ra so sánh, vứt bỏ ai, lưu lại ai. Ta phỏng chừng sẽ là người bị vứt
    bỏ! Đến bây giờ nương ta vẫn chưa từ bỏ tham vọng, ai! Đánh giặc xong,
    ta lại vân du tứ hải, cho đến khi mẫu thân hết hi vọng thì ta mới trở
    về.”

    “Ngươi muốn đi đánh giặc, ta có thể cùng đi với ngươi không?” Trình
    Thu Vũ hỏi, Trình Thu Vũ chưa từng thử nghiệm cuộc sống của quân doanh,
    hắn đối với hành quân chiến tranh dốt đặc cán mai, hắn cũng muốn tới
    quân doanh thể hiện nhiệt huyết nam nhi.

    “Có thể a, Thu Vũ nguyện ý cùng ta đồng sinh cộng tử, ta rất cảm
    động.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giơ bình rượu lên cùng Trình Thu Vũ huých một
    chút, sau đó tu ừng ực.

    “Nói bậy, ai muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ta chỉ muốn nhìn xem
    chiến trường có cái hình dạng gì, đệ đệ của ta chết ở trên chiến trường, ta cũng muốn biết cảm giác của đệ đệ ngay lúc đó.” Nhãn thần của Trình
    Thu Vũ tràn đầy hổ thẹn, nhìn về nơi xa xa, hắn tựa hồ thấy Trình Thu
    Bình đang mỉm cười với hắn.

    “Đệ đệ ngươi chết trận phải không, ta nghe nói qua ngươi có một đệ
    đệ, khả năng trên chiến trường của hắn phi thường lợi hại, là một đại
    tướng quân.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói, “Không giống ta, chỉ biết du sơn
    ngoạn thủy, khiêu chiến cao thủ, cho tới bây giờ chưa từng quản chuyện
    trong nhà, ngày hôm nay Quý quý phi muốn ta kiến công lập nghiệp, sau
    này người khác nhắc đến ta, nói ra cũng dễ nghe. Ta nghĩ cũng đúng,
    người sống một đời cũng nên có chút danh tiếng tốt, vì vậy ta đáp ứng,
    ta không thể thua lão ngũ ngu ngốc, ngu ngốc như lão ngũ còn lập được
    công, ta sao có thể rơi phía sau đệ đệ.” (^o^ Tuyết ca thật bất hạnh mà, luôn bị nói ngu ngốc… a men)

    “Đại trượng phu khai thiên lập địa, có cơ hội sẽ làm đại sự, không
    nói đến dương danh lập vạn, được người đàm luận cũng là một anh hùng hảo hán.” Trình Thu Vũ cổ vũ Đoan Mộc Ngọc Hàn, “Quý quý phi rất đúng.” Thế nhưng trong lòng hắn nổi lên một tia đau khổ, ngày sau mọi người nói
    đến Trình Thu Vũ, sẽ nói Trình Thu Vũ là một người bán đứng đệ đệ vì
    muốn dành được ân sủng của hoàng thượng. Một đời bêu danh!

    “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, cứ yên tâm. Không nên để ý tới mẫu thân ta nói cái gì, cho dù nàng quỳ xuống cầu ngươi ly khai ta, ngươi cũng
    đừng để ý tới nàng. Nàng mong muốn ta tham dự tranh đoạt quyền lực, ta
    tự biết mình không có phần thắng, ta sẽ không vì thực hiện mộng tưởng
    của nàng mà đi chịu chết. Sau này ta muốn dẫn ngươi đi xem mỹ cảnh trong thiên hạ, ngươi có bằng lòng cùng ta đồng hành hay không.” Ánh mắt Đoan Mộc Ngọc Hàn nhấp nháy, kiên định nhìn Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ hồng
    từ đầu tới cổ, cũng không phải lần đầu tiên mình thích một người, vì sao lại xấu hổ chứ.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn chậm rãi tới gần Trình Thu Vũ, nâng cái đầu đang
    cúi gằm xuống lên, hôn lên môi của Trình Thu Vũ, triền miên. Trình Thu
    Vũ không có cự tuyệt Đoan Mộc Ngọc Hàn, ngẩng đầu lên, tay nắm ở trên
    vai Đoan Mộc Ngọc Hàn.

    Trong đôi mắt mờ hơi nước là khuôn mặt cực đại của Đoan Mộc Ngọc Hàn, mái tóc đen dài buông rối tung ở trên người, thân thể trắng nõn nhiễm
    nhàn nhạt đỏ ửng, Đoan Mộc Ngọc Hàn không biết Trình Thu Vũ lại có thể
    xinh đẹp như vậy. Đôi môi của Trình Thu Vũ thật mềm mại, còn mang theo
    hương rượu nồng đậm. Đoan Mộc Ngọc Hàn không khỏi động tình, đưa cái hôn sâu sắc hơn, lưỡi bá đạo khiêu khích Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ thuận
    theo Đoan Mộc Ngọc Hàn, ôn nhu cùng hắn quấn quýt. Thẳng đến khi Trình
    Thu Vũ mềm cả người ngồi phịch trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc
    Ngọc Hàn vẫn không buông tay, đôi môi dừng tại đôi môi đỏ mọng của Trình Thu Vũ.

    Vành tai như bạch ngọc đều nhiễm thượng đỏ ửng, Đoan Mộc Ngọc Hàn
    nhịn không được day day nó trong miệng, nhẹ nhàng liếm, thân thể của
    Trình Thu Vũ hơi run, hai tay nắm trụ Đoan Mộc Ngọc Hàn, bất tri bất
    giác quần áo hai người đều hỗn độn.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ giọng cười, hai tay đặt ở thắt lưng Trình Thu
    Vũ cố sức nâng một cái, Trình Thu Vũ bị Đoan Mộc Ngọc Hàn đặt ở trên
    bàn. Quả nhiên, phân thân của Trình Thu Vũ đã đứng thẳng, hai tay Trình
    Thu Vũ nắm chặt vai Đoan Mộc Ngọc Hàn, không biết làm sao, trừng lớn
    mắt.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn hàm côn th*t vào miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi
    liếm liếm, sau đó cố sức hút, như nguyện nghe được tiếng rên rỉ của
    Trình Thu Vũ: “A, Ngọc Hàn…”

    Hai tay Trình Thu Vũ ôm chặt lấy Đoan Mộc Ngọc Hàn, thân thể cực nóng, “Ngọc Hàn, a…”

    Đoan Mộc Ngọc Hàn lúc mạnh lúc nhẹ liếm lộng, tiếng rên rỉ của Trình
    Thu Vũ đột nhiên cất cao, cuối cùng toàn thân rung động, bạch trọc trong cơ thể bắn ra trong miệng Đoan Mộc Ngọc Hàn.

    “Vị đạo của Thu Vũ có hương rượu, ngươi uống nhiều quá phải không.” Đoan Mộc Ngọc Hàn khẽ liếm môi, “Đã bao lâu ngươi chưa làm?”

    Trình Thu Vũ rất muốn giết hắn, bao lâu không có làm, chẳng lẽ ngươi không biết sao. Ngạch… Ta hình như là lần đầu tiên cùng Đoan Mộc Ngọc
    Hàn làm chuyện này. Trình Thu Vũ nghĩ tới đây, gắt gao kéo người Đoan
    Mộc Ngọc Hàn xuống, hôn lên môi Đoan Mộc Ngọc Hàn, cắn lên cái nơi đáng
    ghét, khỏi phải nói những lời ta không thích nghe.

    Hạ phúc của Đoan Mộc Ngọc Hàn nảy lên một cỗ nóng rực, biểu hiện của
    Trình Thu Vũ khiến hắn khó có thể tự kiềm chế. Đoan Mộc Ngọc Hàn vươn
    tay chỉnh lại tư thế cho Trình Thu Vũ ngồi trên đùi mình, một ngón tay
    dùng bạch trọc làm dịch bôi trơn xâm nhập hoa huy*t, nội bích ấm áp tham lam buộc chặt dị vật xông vào.

    Trình Thu Vũ khó chịu tránh né thân thể, nhíu mi, dù sao thật lâu không có làm, cảm giác có điểm không thích ứng.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn trấn an cười cười, tay không dừng lại, ngón tay qua lại trong hoa huy*t, co rúm, kìm.

    “A…” Thân thể mỹ lệ của Trình Thu Vũ cong lên, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ sung sướng, “A… Ân, Ngọc Hàn…”

    Đoan Mộc Ngọc Hàn day day hai điểm hồng anh trước mắt, dùng tay trái
    nâng hậu bối của Trình Thu Vũ, đầu chôn ở trước ngực Trình Thu Vũ, nhẹ
    nhàng liếm, cắn, ngón tay nơi hoa huy*t từ một ngón biến thành hai ngón, tiếng rên rỉ tinh tế từ trong miệng Trình Thu Vũ dật ra, côn th*t đã
    nhuyễn hạ lại đứng lên.

    “Ta muốn tiến vào.” Thanh âm Đoan Mộc Ngọc Hàn đã khàn khàn, nhãn
    thần có chứa phong mang của dã thú, nương theo sóng tình cuồn cuộn đang
    dâng lên. Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa tay ra khỏi hoa huy*t của Trình Thu Vũ,
    sau đó đưa phân thân của mình vào, cảm thụ nội bích ấm áp vây quanh,
    Đoan Mộc Ngọc Hàn thỏa mãn thở dài, “Thu Vũ thực ấm áp, ta tiến đến liền không nghĩ sẽ ra.” Phân thân đột nhiên cấp tốc xen vào, tại nội bích
    mềm mại hung hăng trừu sáp.

    “A…” Trình Thu Vũ phát sinh một tiếng ngâm cao. Bỗng nhiên bịt miệng lại, chính mình vừa phát sinh thanh âm quá lớn.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn hướng dẫn Trình Thu Vũ ngồi xuống người hắn, giúp
    phân thân nóng rực càng xâm nhập sâu vào cơ thể Trình Thu Vũ, Đoan Mộc
    Ngọc Hàn nói bên tai Trình Thu Vũ: “Ta thích nghe thanh âm của ngươi,
    nói đi, ta muốn nghe.”

    Trình Thu Vũ hung hăng cắn lên vai Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc Ngọc
    Hàn thất kinh kêu một tiếng, Trình Thu Vũ không nói chuyện, chỉ là mỉm
    cười. Đoan Mộc Ngọc Hàn biết Trình Thu Vũ đang đùa cợt hắn, cảm giác
    Trình Thu Vũ càng thêm quyến rũ động nhân. Tiểu huyệt mê người của hắn
    chặt như thế, Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng vô pháp nhẫn nại, hai tay đỡ lấy
    thắt lưng Trình Thu Vũ, cố sức đè xuống. Trình Thu Vũ đau đớn hét lên
    một tiếng, Đoan Mộc Ngọc Hàn lập tức cảm thấy tiểu huyệt chăm chú bao
    lấy mình, có chút đau nhức, rồi lại thư sướng. Đoan Mộc Ngọc Hàn tăng
    tốc độ trừu sáp, Trình Thu Vũ bị hắn mạnh mẽ xâm nhập, cảm thấy đau đớn
    lại mang theo một cảm giác tê dại nói không ra lời.

    Trình Thu Vũ nhăn mi, không ngừng rên rỉ, bởi vì khó chịu mà nước mắt cuồn cuộn rơi. Đoan Mộc Ngọc Hàn thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của hắn, bàn tay to xoa nắn phân thân của Trình Thu Vũ, rất nhanh phân
    thân chảy ra những giọt sương trong suốt. Đoan Mộc Ngọc Hàn bắt đầu
    thong thả trừu sáp, thật sâu, hoa huy*t của Trình Thu Vũ nuốt vào phân
    thân to lớn của hắn, sung sướng vô hạn tràn đầy tâm trí.

    “A… Ân, ân…” Trình Thu Vũ phát sinh tiếng rên rỉ vui thích, kích
    thích Đoan Mộc Ngọc Hàn dũng mãnh trừu sáp trong cơ thể hắn, thẳng nhập
    chỗ sâu nhất. Hung hăng ra vào, như vậy nhiều lần, toàn thân Trình Thu
    Vũ run rẩy, không ngừng phát sinh thanh âm ngọt ngào: “A… Ân… Ân “

    Phân thân của Trình Thu Vũ cũng run rẩy trong tay Đoan Mộc Ngọc Hàn,
    Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm thấy hắn sắp đạt được đỉnh điểm, rất nhanh lấy tay ngăn chặn hắn phát tiết.

    “Buông tay… Khó chịu…” Trình Thu Vũ khóc cầu xin Đoan Mộc Ngọc Hàn,
    điên cuồng đong đưa thân thể, mồ hôi lẫn với nước mắt cùng nhau chảy
    xuống. Đoan Mộc Ngọc Hàn điên cuồng, hắn dùng lực chạy nước rút, cuối
    cùng tại một trận cuồng đảo, đi đến nơi sâu nhất, tinh dịch bắn vào nội
    bích nóng bỏng của Trình Thu Vũ, song song, cũng buông tay ra, một cỗ
    bạch dịch lập tức bắn lên người Đoan Mộc Ngọc Hàn, Trình Thu Vũ phát
    sinh một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, hai mắt chậm rãi mở to, thân thể mềm nhũn tê liệt ngã vào lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn.

    —————————————————

    Đoan Mộc Dĩnh cùng Kỳ Duyên mờ ảo du đãng tại cảnh trong mơ, Kỳ Duyên chỉ điểm Đoan Mộc Dĩnh làm sao tu hành, từng cảnh giới đều có đặc điểm
    riêng, tầng tu hành càng cao, tâm càng thanh tịnh, cảnh giới tinh khiết. Kỳ Duyên nói như vậy cho Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh một điểm cũng
    không hiểu Kỳ Duyên nói gì.

    “Ngươi là đệ tử duy nhất ta thu nạp, toàn bộ bản lĩnh của sư phụ tất
    nhiên là giao cho ngươi, ngươi có khả năng lĩnh ngộ nhiều ít đều là do
    tạo hóa của ngươi.” Kỳ Duyên là một lão sư tài giỏi, tất cả những gì hắn biết đều nói cho Đoan Mộc Dĩnh, hận không thể để Đoan Mộc Dĩnh lập tức
    đều ghi tạc trong lòng.

    Đoan Mộc Dĩnh kinh ngạc phát hiện gần đây Kỳ Duyên rất sốt ruột, tâm
    tình lo nghĩ, hắn không biết Kỳ Duyên có chuyện gì. “Kỳ Duyên sư phụ, vì sao ngươi sốt ruột như vậy, chúng ta còn có nhiều thời gian học tập.”

    “Ngươi biết cái gì, quân đội của Vệ quốc thật sự không lợi hại, khả
    dĩ bọn hắn dã tâm bừng bừng nhất thống thiên hạ, là bọn hắn có thủ
    đoạn.” Kỳ Duyên nói.

    Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, bọn họ đi tới trong mơ của Đoan Mộc Dĩnh, cây tử đằng hoa nở rộ, tất cả tinh thuần thanh minh như vậy, cánh hoa
    vũ động diễm lệ tung bay khắp bầu trời. Dưới giàn hoa có một cái đu dây, Đoan Mộc Dĩnh lôi kéo Kỳ Duyên đang ngồi ở trên bàn đu dây. Kỳ Duyên từ ái nhìn Đoan Mộc Dĩnh, điểm nhẹ lên cái trán của Đoan Mộc Dĩnh, “Ngươi
    cùng ta ngồi một chỗ như vậy, phụ hoàng ngươi thấy được, còn không ăn
    ta.”

    “Sẽ không, phụ hoàng không ăn người, hắn thích lăng trì người. Phỏng
    chừng phụ hoàng thấy chúng ta ngồi cùng một chỗ sẽ tức giận nói, Kỳ
    Duyên dời đi cho trẫm. Hoặc là nói, trẫm lăng trì ngươi!” Đoan Mộc Dĩnh
    học khẩu khí của Đoan Mộc Thanh Lam, cực kỳ giống, dẫn tới Kỳ Duyên cười to không ngừng.

    “Sư phụ, ngươi nói xem Vệ quốc mạnh ở chỗ nào, chúng ta đối phó với
    bọn họ phải cực kỳ cẩn thận sao?” Đoan Mộc Dĩnh hiếu kỳ hỏi. Trong ấn
    tượng của hắn, quân đội của Vệ quốc không phải đặc biệt lợi hại, có lẽ
    là bọn họ đã dùng đến pháp bảo gì đó để thắng.

    “Ảo thuật của tiên tri, bọn họ dựa vào ảo thuật của tiên tri!” Kỳ
    Duyên nhớ lại một chút chuyện cũ, thản nhiên nói, “Vệ quốc coi trọng
    nhất tiên tri, địa vị của bọn họ rất cao, quốc chủ đối bọn họ tin tưởng
    vạn phần, lúc hai nước giao tranh, ảo thuật của bọn họ phát huy cường
    điệu. Năm đó phụ hoàng ngươi đánh với bọn chúng, là bởi vì ảo thuật của
    tiên tri mà bọn chúng thủ thắng. Hiện tại các ngươi phát động chiến
    tranh với Vệ quốc, Vệ quốc sẽ phái ra rất nhiều tiên tri đối phó các
    ngươi, ta muốn ngươi lập tức học được tâm pháp Tam Thập Tam Thiên, đối
    phó với những tiên tri này.”

    “Đệ tử ta đã rất chăm chỉ, ngươi xem ta đã học được hai mươi hai
    tầng, tuy rằng còn kém một chút, ta sẽ nỗ lực.” Đoan Mộc Dĩnh le lưỡi
    nói.

    “Nước đã đến chân, chúng ta không có thời gian đợi.” Kỳ Duyên rất
    thận trọng nói, “Hạ Pháp là nuôi con của ta, ta cũng tận tâm dạy hắn,
    thế nhưng hắn tư chất không tốt, Hiếu thân vương, mong muốn của ta đều
    ký thác ở ngài.”

    “Phụ hoàng ta đã luyện xong Tam Thập Tam Thiên, hiện tại Phi Nhiễm cũng không phải là đối thủ của hắn.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

    “Phụ hoàng ngươi là một người đặc biệt, không thể dùng ánh mắt người
    bình thường để đánh giá hắn. Ngươi cũng là một người đặc biệt, sau khi
    chết thần muốn ngươi sống lại là có đạo lý, ngươi có sứ mệnh của ngươi.”

    “Sứ mệnh của ta?” Đoan Mộc Dĩnh không biết mình có sứ mệnh gì, chưa từng có người nào nói qua những lời này với hắn.

    “Đúng vậy, sứ mệnh của ngươi là hủy diệt những người giả truyền thiên ý, hủy diệt bọn họ, nói cho người khác cái gì mới là thiên ý chân
    chính.” Kỳ Duyên nói, Kỳ Duyên hiền lành sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, cảm
    thán, “Kỳ thực Trình Thu Bình không nên chết, tiên đoán của Lưu Đình là
    ảo giác, cũng không phải là thiên ý chân chính, mọi người nghĩ mộng ảo
    là thật, Trình Thu Bình sao mà vô tội.”

    “Sư phụ cái gì cũng biết, sư phụ đã từng ở tại Vệ quốc sao?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.

    “Đã từng, khi đó ta còn là tình nhân của Vệ quốc quốc chủ, kỳ thực ta cho rằng làm tình nhân của hắn không thích hợp, sư phụ ta Phi Nhiễm
    muốn ta làm tình nhân của hắn, sau này nhi tử của Phi Nhiễm coi trọng
    quốc chủ, ta đã bị bức bách rời khỏi. Hừ, tiên tri vọng tưởng bao trùm
    hoàng quyền. Dã tâm của Phi Nhiễm rất lớn.” Kỳ Duyên hừ lạnh một tiếng,
    nói. “Ta bị hắn trục xuất khỏi Vệ quốc, Lương quốc quốc chủ cũng trục
    xuất ta, ta rơi vào đường cùng đi đến đại mạc.”

    “Ha hả a, ngươi nhớ lại hồi ức làm gì, Kỳ Duyên sư huynh?” Giữa không trung truyền đến một tiếng cười khẽ, cây tử đằng hoa trong mưa hóa ra
    một người, người này một thân y phục bạch sắc, ống tay áo rộng thùng
    thình đón gió phiêu động, Đoan Mộc Dĩnh nhận ra hắn, đây không phải là
    Mạch Mộc sao.

    “Ngươi là… Ngươi là Mạch Mộc!” Kỳ Duyên tỉ mỉ nhìn, nhận ra sư đệ,
    hắn vui mừng, ôm sư phụ đệ của mình. “Khi ta rời đi ngươi chỉ là một
    tiểu oa nhi, ngươi cũng trưởng thành rồi.”

    “Sư huynh, ta không có quên ngươi, ngươi là sư huynh tốt nhất của ta. Ngươi có khỏe không?” Mạch Mộc nhẹ nhàng mỉm cười ôm lấy sư huynh, sư
    huynh này là người hắn luôn ngưỡng mộ. Khi còn bé Kỳ Duyên đối với mình
    thật tốt, tựa như một ca ca, vài chục năm không gặp mặt, sư huynh vẫn
    mạnh khỏe, hắn an tâm.

    “Ngươi nhớ ta hay là vì Dĩnh nhi xinh đẹp mà vào cảnh trong mơ của hắn.” Kỳ Duyên trêu ghẹo.

    “Tấn quốc muốn đánh Vệ quốc, ta thân là tiên tri của Tấn quốc, nên vì quốc chủ cống hiến, sư huynh, ta muốn cùng ngươi thượng chiến trường.”
    Mạch Mộc ôn nhu nói.

    “Ngươi thượng chiến trường, ngươi ngay cả con gà cũng không dám giết, thế nào thượng chiến trường.” Kỳ Duyên lại vui đùa nói.

    “Sư huynh, ta không phải tiểu oa nhi, không nên lấy chuyện còn bé ra trêu ta.” Mạch Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.

    “Dĩnh nhi, lại đây.” Kỳ Duyên bắt chuyện Đoan Mộc Dĩnh, giới thiệu: “Đây là đồ đệ ta thu, Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh.”

    “Hiếu thân vương là đồ đệ của ngươi, chúng ta từng có gặp mặt một
    lần, ta đây là sư thúc của Hiếu thân vương, ta đã già sao.” Mạch Mộc nói giỡn nhưng thanh âm vẫn nhu hòa, Đoan Mộc Dĩnh chớp chớp con mắt, hắn
    rốt cục minh bạch vì sao Tiêu Thanh Phong mê luyến Mạch Mộc như vậy, bộ
    dáng đẹp, lời nói cử chỉ luôn luôn nhu hòa, ai! Trách không được nhị ca
    ta từ Tấn quốc trở về, phi thường thẳng thắn cùng hoàng thúc có quan hệ
    mờ ám, nguyên lai là hết hy vọng. (^o^)

    Bỗng nhiên Mạch Mộc rất trịnh trọng hành một lễ với Đoan Mộc Dĩnh,
    nói rằng: “Hiếu thân vương điện hạ, Mạch Mộc ta cầu xin ngươi một
    việc.”

    “Tiểu ——— sư thúc, có chuyện gì thì cứ nói.” Đoan Mộc Dĩnh cố ý kéo
    dài chữ tiểu kia, Kỳ Duyên vừa nghe nhịn không được che miệng cười trộm, phải gọi một thanh niên là sư thúc thực là tâm không cam lòng a.

    “Trữ mang theo con của chúng ta chạy trốn tới Tề quốc, ngươi giúp ta
    tìm nàng, hảo hảo chiếu cố mẫu tử các nàng, vạn nhất Trữ yêu thương
    người khác, gả cho người khác, ta van ngươi ngươi có thể mang hài tử
    nuôi nấng nên người được không.” Trong mắt Mạch Mộc lộ vẻ bi thương, “Ta đã định trước cuộc đời này phụ bạc nàng, kiếp sau ta sẽ bồi thường
    nàng.”

    “Ai!” Đoan Mộc Dĩnh cảm thán một tiếng, nuôi nấng một hài tử không
    phải việc khó, hắn cảm thán Mạch Mộc rơi vào tình huống bất đắc dĩ, Phi
    Nhiễm kia hại bao nhiêu người, hắn không thể không chết! “Nguyên lai là
    chuyện này, hảo, ta đáp ứng ngươi, nhị ca ta tính tình ôn hòa, hài tử
    này giao cho nhị ca nuôi, tương lai học y thuật của nhị ca ta và binh
    pháp võ công của hoàng thúc ta, coi như là có tiền đồ.”

    “Đa tạ người đã an bài, đại ân đại đức của Hiếu thân vương Mạch Mộc
    nhớ kỹ, ngày sau báo đáp.” Mạch Mộc hành lễ một lần nữa, cảm tạ chiếu cố của Đoan Mộc Dĩnh.

    “Tiểu sư thúc không cần đa lễ, phụ hoàng ta sắp tới, ngươi trở về đi. Phụ hoàng ta có ấn tượng không tốt với Tiêu Thanh Phong, nếu như hắn
    thấy ngươi, sẽ vì Tiêu Thanh Phong mà giận chó đánh mèo với ngươi cũng
    không tốt.” Đoan Mộc Dĩnh nói. Đoan Mộc Thanh Lam không phải là người có lòng dạ rộng lượng, chuyện của Đoan Mộc Dư cùng Tiêu Thanh Phong hắn
    vẫn canh cánh trong lòng, thấy thế nào cũng là có hại cho nhi tử của
    mình, với tính tình của Đoan Mộc Thanh Lam, Tiêu Thanh Phong sớm muộn
    cũng bị hắn trả thù một chút.

    Mạch Mộc vừa nghe, cảm giác Tiêu Thanh Phong tại Tề quốc không được
    hoan nghênh, xem ra chính mình nên nhanh đi. Mạch Mộc cùng Kỳ Duyên và
    Đoan Mộc Dĩnh nói lời chia tay, xoay người rời đi.

    Mạch Mộc vừa biến mất, Đoan Mộc Thanh Lam liền xuất hiện phía sau
    Đoan Mộc Dĩnh, trong tay nắm vụn hoa tử đằng, cười vô hạn tà ác, “Các
    ngươi nói trẫm đều nghe được, Dĩnh nhi, theo lời ngươi mà nói, trẫm sẽ
    không trả thù Tiêu Thanh Phong, trẫm tức chết hắn. Trẫm tìm kiếm hài tử
    của Mạch Mộc, giao cho lão nhị nuôi nấng, sau đó trẫm thường xuyên gặp
    hài tử này, từ nhỏ nói cho hắn Tiêu Thanh Phong là một đại phôi đản đối
    với phụ vương bất hảo thế nào, chờ hài tử lớn lên, còn không hận thấu
    xương Tiêu Thanh Phong. Hừ, đến lúc đó trẫm an bài hắn cùng với Mạch Mộc nhận thức, hài tử này nhất định sẽ thấy Tiêu Thanh Phong không vừa mắt, còn không tức chết Tiêu Thanh Phong…” Nói lầm bầm, nói lầm bầm. . .

    “Ý kiến hay, phụ hoàng, Dĩnh nhi bội phục người!” Đoan Mộc Dĩnh cũng
    hiểu được chủ ý này không sai, Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe Đoan Mộc Dĩnh khích lệ, đắc ý cực kỳ.

    Kỳ Duyên đảo hai tròng mắt trắng dã, trong lòng vì Tiêu Thanh Phong
    mặc niệm một tiếng, đắc tội ai cũng không nên đắc tội người Đoan Mộc gia a.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc