Home Đam Mỹ Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 5 – Chương 67: Lạc dương ly biệt

    Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 5 – Chương 67: Lạc dương ly biệt

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất

    Hoàng cung Lạc Dương, nội điện.

    Khổng Minh đấm đấm bả vai đau nhức của mình, nói với phó tướng bên cạnh: “Báo” Kế tiếp đề bút nhúng mực, trải rộng một tờ giấy ra.

    Nguyệt Anh ngồi ở xó tường, quạt một cái lò dược nhỏ, trên lò đang sao trà hạt sen, cười nói: “Không cần báo nữa, công đầu tám thành là của khỉ con rồi”

    Khổng Minh trách mắng: “Chớ có lắm lời, chuyện tự tiện tới Lạc Dương, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu đấy!”

    Nguyệt Anh sợ hết hồn, suýt nữa hất đổ bát thuốc, sẳng giọng nói: “Chẳng phải đã bồi tội với ngươi rồi sao”

    Khổng Minh cao giọng nói: “Ngươi dẫn chủ công đến đây à? Nguyệt Anh, sao ngươi có thể làm chuyện hung hiểm như vậy?”

    Nguyệt Anh mặc kệ, vứt quạt lông, tức giận nói: “Đã bảo không phải ta, ngươi còn hỏi hoài? Mà cho dù là ta thì như thế nào, lão phu lão thê cả rồi, ngươi còn muốn lôi thừa tướng phu nhân đi trói lại đánh quân côn hay sao?”

    Nguyệt Anh vừa giở thói xấu, Khổng Minh liền không dám cãi tiếp với nàng ta nữa, đỏ mặt nói: “Tả Từ chết trong tay vị tướng quân nào?”

    Nguyệt Anh lười biếng nói: “Chủ công giết”

    Khổng Minh nhìn phó tướng một cái, phó tướng vội đáp: “Là chủ công giết”

    Khổng Minh gật gật đầu, nói: “Đúng thực là công đầu”

    “Điển Vi do vị tướng quân nào giết?”

    “Chủ công”

    “Hứa Chử…”

    “Chủ công”

    “Chân Mật?”

    “Chủ công”

    “…”

    Khổng Minh ném bút, thở không ra hơi, khó có thể tin nói: “Toàn là do chủ công hạ thủ?”

    Phó tướng kia vâng dạ nói: “Đúng ạ…Chủ công anh dũng”

    Hoàng Nguyệt Anh dịu dàng bưng trà sen đặt bên án, cười nói: “Bằng không sao nói ngươi và Tử Long biết cách dạy đồ đệ chứ”

    Khổng Minh khóc không được, mà cười cũng chẳng xong, hỏi: “Ôn hầu đâu?”

    Phó tướng đáp: “Kinh tướng quân vừa mới tỉnh lại, đã suất binh đi truy sát Tào Phi rồi”

    Khổng Minh gật gật đầu, Nguyệt Anh nâng trà đút hắn uống một hớp, khiến Khổng Minh bỏng muốn chết dở, Khổng Minh phun trà ra, Nguyệt Anh cười một tràng trốn mất.

    A Đẩu hãy còn chưa biết mình đã ôm vào người phần công lao to lớn nhất, sau một đêm bôn ba phủ chiến, hắn mỏi mệt vô cùng, đảo mắt khinh thường với Tào Thực, dựng thẳng ngón giữa, rồi lười biếng đi ra ngoài cửa sau kim điện, tựa lưng vào vách tường ngồi xuống, đưa mắt nhìn triều dương tựa một quầng lửa vừa mới nhú lên kia.

    Chốc lát sau, Khương Duy và Chung Hội, Tôn Lượng hết bận việc, cũng tới ngồi song song bên cạnh A Đẩu.

    Trước điện Thái Hòa, từ trái sang phải, theo thứ tự lần lượt là Chung Hội, Khương Duy, Lưu Thiện và Tôn Lượng bốn tên thiếu niên, lát sau Tư Mã Chiêu cũng đến.

    A Đẩu hỏi: “Sĩ Quý, nhà ngươi không sao chứ?”

    Chung Hội hơi trầm ngâm, rồi đáp: “Cha vẫn còn bị giam trong phủ, già trẻ trong nhà đều bình an”

    A Đẩu gật gật đầu, Khương Duy xen miệng vào: “Chung lão tiên sinh tính tình cương trực, sau này lên điện nếu có đụng chạm gì ngươi, ngươi cũng đừng lôi người ta ra ngoài chém đấy”

    Mấy thiếu niên đồng loạt cười to, A Đẩu nói: “Đương nhiên rồi, chém ai cũng không dám chém ông ta”

    A Đẩu lấy tấm kim bài miễn tử mình nhặt được ra, đưa cho Khương Duy, cười nói: “Cho ngươi a, có thể dùng được ba lần”

    Khương Duy mỉm cười nói: “Ba lần?!”

    Khương Duy cảm thấy vậy thì nhiều quá, nhưng A Đẩu tưởng hắn chê ít, nói: “Dùng xong ba lần trước đi, ta sẽ tăng thêm cho ngươi mấy lần nữa”

    Chúng thiếu niên lại cười ầm một trận, Tôn Lượng giả vờ giận nói: “Nhị cữu, sao không cho muội phu một tấm luôn?”

    A Đẩu tức giận nói: “Tức phụ nhi của ngươi là muội ta đó, còn cần kim bài miễn tử?! Ta mà chém ngươi, không chừng lỗ tai ta bị vặn rớt luôn quá”

    Khương Duy cười nghiêng ngã, nói: “Không thôi vầy đi, ba lần của ta, chia đều cho Tử Minh và Sĩ Quý mỗi người một lần”

    A Đẩu nói: “Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta là người một nhà, tiết kiệm được mớ tiền cho lão tử. Thứ tồi tàn này cũng đáng giá vài trăm lượng bạc đấy”

    Mọi người cười vang, chỉ có Tư Mã Chiêu bị lạnh nhạt, vẻ mặt hơi không vui.

    A Đẩu thấy tâm trạng Tư Mã Chiêu ủ rũ, biết hắn đang nhớ đến người nhà, bèn chuyển đề tài, trêu ghẹo: “Cái giếng kia chính là nơi Viên Thuật tìm thấy ngọc tỷ à?”

    Trước trận chiến Quan Độ, từng có lời đồn rằng Viên Thuật đã thấy một con hắc long thăng thiên từ trong miệng giếng trước điện Thái Hòa, sau tát cạn nước giếng, phát hiện khối ngọc tỷ truyền quốc này ở đáy giếng, ngọc tỷ trải qua mấy phen sang tay, từ Viên Thuật đến Viên Thiệu, rồi đến Đào Khiêm, tiếp theo giao cho Lưu Bị, có thể nói là ngọn nguôn sâu xa, lúc này trở thành vật tượng trưng cho hoàng vị khi Lưu Thiện nhập chủ Trường An, đủ thấy thiên đạo tăm tối đã sớm có định số rồi.

    Tư Mã Chiêu hơi trầm ngâm, rồi cười nói: “Nghe đồn năm đó không chỉ có huynh đệ Viên gia, Tào, Lưu, Đào, Lữ, Đổng, thậm chí Tây Lương Mã Đằng, Giang Đông Tôn Kiên, Liêu Đông Công Tôn Toản, Giao Chỉ Sĩ Nhiếp, Kinh Châu Lưu Biểu, Ích Châu Lưu Chương, Vân Nam Mạnh Hoạch, Viễn dương Ti Di Hô, phàm những ai có chút binh mã, đều muốn tranh đoạt khối ngọc tỷ truyền quốc này, nhưng cố tình không ai muốn giao nó cho Hiến đế”

    Thế cục thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, lúc này đã quy về nhất thống trong tay mình, A Đẩu chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng, nhưng nghĩ tới từ nay về sau sẽ phải bị giam trong hoàng cung, làm một hoàng đế, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

    May mà Giang Đông chưa định, hẳn phải còn một khoảng thời gian nữa.

    A Đẩu lại nói: “Tiểu tử kia hẳn rất quen thuộc trong cung” Đoạn bĩu môi.

    Chúng thiếu niên cùng nhìn sang Tử Giác trong hoa viên.

    Tử Giác lấy ống tay áo nghiêm túc lau thành giếng, rồi tìm đến một gốc cây đại thụ, ngơ ngác vuốt ve mấy sợi xích sắt buộc trên nhánh cây đến xuất thần.

    Tư Mã Chiêu giải thích: “Sau chuyện Bạch Môn lâu, Điêu Thiền dẫn thuộc hạ vào ngụ ở Lạc Dương, tiến hoàng cung cùng Chân Mật như hình với bóng, dưới trướng nàng có một tên thị vệ thường hay ngủ trưa ở chỗ này”

    A Đẩu hiếu kỳ nói: “Thị vệ?”

    Tư Mã Chiêu gật gật đầu, cười nói: “Năm đó ta ba tuổi, lúc vào cung chơi đùa, tên thị vệ kia ôm lấy ta đưa tới đưa lui trên chiếc xích đu này”

    A Đẩu biết khi đó trên mặt Lữ Bố có thương tích, chỉ muốn trốn tránh người quen, bình thường lại không mở miệng nói chuyện, nhất định là hết sức tịch mịch. Cùng một tiểu hài ba tuổi thuận miệng tán gẫu thì đã sao, chẳng có gì đáng ghen cả. 

    Lại nhìn Tư Mã Chiêu và Tử Giác, A Đẩu đột nhiên nghĩ đến, Lữ Bố thịnh danh lưu truyền đã lâu, ngàn vạn thiếu niên trong thiên hạ này, xem hắn như thần tượng mà sùng bái chắc không chỉ có mỗi mình Tư Mã Chiêu, đáy lòng bèn thoáng có chút đồng tình với Tử Giác.

    Cảm tình Tử Giác dành cho Lữ Bố chỉ thuần túy là một loại ngưỡng mộ vô pháp kháng cự, vô pháp kiềm chế, bọn họ đều chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài cường tuyệt thiên hạ của võ thần Lữ Phụng Tiên, nhưng mặt lãnh khốc vô tình, thì mấy ai có thể thấu hiểu được nội tâm hắn?

    A Đẩu ỷ lại Triệu Vân, thế chẳng phải Lữ Bố ỷ lại A Đẩu hay sao? Khi làm một tên thị vệ, thì sinh mệnh của Lữ Bố mới có ý nghĩa, A Đẩu đã dần dần minh bạch. Không có hắn, Lữ Bố sẽ chẳng là gì, giống như không có Triệu Vân, thì A Đẩu cũng chẳng là cái gì hết.

    Đó là một loại liên hệ hết sức vi diệu, hình thành nên từ sự đòi hỏi lẫn nhau, là ý nghĩa sống của riêng từng người.

    Trong lúc nói chuyện, Tào Thực chậm rãi đi ra, hít sâu một hơi không khí tinh mơ ngày hè.

    “Lúc nhỏ theo phụ thân ngụ ở Lạc Dương, Ôn hầu cũng từng bế huynh đệ ta chơi xích đu trong viện tử này” Dường như Tào Thực nghe được lời trò chuyện của mọi người, bèn nhịn không được cười nói.

    “Ôn hầu thích nhất là đệ ta Tào Xung, tiếp theo mới là ta. Còn đối với Tử Hoàn thì không quá…”

    A Đẩu hiểu ý cười nói: “Tính tình hắn ngang tàng, nhưng vẫn rất thích chọc tiểu hài nhi”

    Tào Thực lại nói: “Tử Đan tỉnh rồi, đang chờ ngươi ở ngoài ngọ môn, Công Tự có nguyện đi gặp hắn một lần không?”

    A Đẩu vội đứng dậy nói: “Bọn hắn tỉnh rồi à? Ách ba đâu?” Hắn hấp tấp gọi một binh sĩ tới, phân phó gã đi tìm Lữ Bố, rồi chạy ra ngoài cung.

    A Đẩu chạy tới trước ngọ môn, gọi: “Ngu phu!”

    Tào Chân không còn vận hắc cẩm phục thêu kim mãng nữa, mà đổi sang một bộ trường bào thanh lam người bình dân trong thành Lạc Dương hay mặc, trên lưng buộc cái bao vải, nghe A Đẩu gọi, hắn mới mỉm cười xoay người qua.

    Trước người hắn là hai con ngựa, một con là chiến mã bình thường, con còn lại chính là Trảo hoàng phi điện.

    Dù mặc trang phục vải thô, cũng chẳng thể che lấp đi phần nào khí chất võ nhân của hắn, lộ rõ quý công tử ca nhi này vẫn khác biệt một phen phong độ tiêu sái.

    Nhưng trên cổ áo hắn vẫn không cài lại chiếc nút đầu tiên, để lộ một phần xương quai xanh màu tiểu mạch.

    Ánh mắt dời lên, trên gương mặt anh tuấn của Tào Chân, bên mắt trái treo một cái vòng mắt gấu mèo bầm tím.

    Nửa ngày sau A Đẩu mới tỉnh ngộ ra, ôm bụng cười ngã sang một bên.

    Tào Chân tức giận nói: “Đều là chuyện tốt ngươi làm ra đấy!”

    A Đẩu cười muốn mất thở, tìm một nơi ngồi xuống, rồi phủi phủi lan can bên cạnh, nói: “Qua đây”

    Tào Chân dắt Trảo hoàng phi điện tới trước mặt A Đẩu, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Tay còn đau không?” Hắn nhẹ nhàng sờ ngón tay A Đẩu, nói: “Con ngựa này tặng cho ngươi, sau này phải đối xử thật tốt với nó nhé”

    A Đẩu nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

    Tào Chân nhìn sâu vào hai mắt A Đẩu, mỉm cười nói: “Sinh phụ của ta ở Lương Châu có lập cho ta một phần sản nghiệp”

    A Đẩu cười nói: “Hiền thê phê chuẩn cho ngươi nạp một người thiếp, ở một khoảng thời gian, nghỉ ngơi đủ rồi thì trở về, được không?”

    Hắn biết với tính tình của Tào Chân, tuyệt đối sẽ không có khả năng đầu hàng mình như Tư Mã Chiêu, phục vụ cho Hán thất, có lên tiếng giữ lại cũng chỉ tăng thêm bi thương mà thôi.

    Có lẽ trong loạn cục tam phân thiên hạ, trên triều đình chỉ có Tào Chân là người tiêu dao, nhiệm vụ của hắn, bất quá chỉ là khuông định giang sơn, thanh lý hết thảy dị số can thiệp vào chính quyền, chứ không quan tâm chính quyền này rốt cuộc sẽ vào tay ai.

    Tào Chân bảo: “Tính sau đi”

    A Đẩu nghiêm giọng nói: “Sau này chờ bổ nhiệm trạng của ta đưa tới Lương Châu, ngươi phải ngoan ngoãn thu thập hảo gia sản, mang hiền thiếp lăn trở về, bằng không gót sắt đại quân sẽ ầm ầm giẫm qua…”

    Tào Chân dở khóc dở cười, chẳng ngờ bĩ tử hoàng đế này hai ba câu lại phục hồi bản chất, A Đẩu lại cười nói: “Ngươi không mang theo nhân tình ở Lạc Dương đi cùng sao?”

    Tào Chân không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Ngươi nghĩ ta là Tử Kiến sao? Tử Đan một thân một mình, giữ mình rất nghiêm, nào có nhân tình gì?”

    A Đẩu mẫn tuệ tóm được sơ hở của Tào Chân, hỏi: “Ngươi chưa từng nói chuyện yêu đương sao? Ý ta là, ngươi không có cô nương nào để thích ư?”

    Tào Chân ngẫm nghĩ, trên má hơi ửng đỏ, nói: “Chưa từng”

    “Ngươi hai mươi sáu tuổi rồi”

    “Ừ”

    “Hai mươi sáu tuổi mà còn là xử nam! Há há há”

    Tào Chân đưa mắt nhìn A Đẩu, ngoài ý muốn không đáp trả, hắn biết lúc này A Đẩu đang mượn nụ cười nhạo vô lại để che giấu cái gì đó. A Đẩu cười thật lâu, lau nước mắt nói: “Tìm một nữ nhân tốt chút đi a”

    Tào Tử Đan không đáp, lặng lẽ nhìn A Đẩu, nửa ngày sau mới đưa miếng ngọc bội gia truyền kia qua, nói: “Ta đi rồi, ngươi hãy bảo trọng, mong sau này…có cơ hội tái kiến”

    “Sẽ có mà” A Đẩu nhận lấy ngọc bội cất kỹ, thở dài, đứng dậy, cùng hắn đối diện.

    Tào Chân miệng thì bảo đi, nhưng không lên ngựa, A Đẩu ngẫm lại, liền minh bạch hắn đang chờ đợi cái gì.

    A Đẩu giật cái nút trên cổ áo xuống, dùng ngón tay bị thương thắt nó lên cổ áo rộng mở của Tào Chân, rồi mỉm cười nói: “Trên đời cư nhiên còn có loại người như ngươi, hai mươi sáu tuổi mà còn là xử nam…”

    Tào Chân đại quẫn, muốn an ủi vài câu, nhưng nước mắt của A Đẩu đã ồ ạt không ngừng từ khóe mắt tràn ra.

    A Đẩu nức nở nói: “Sao nói đi liền đi như vậy, tất cả đều…đi sạch mất rồi, vứt bỏ lão tử”

    Tào Chân thấp giọng nói: “Có Ôn hầu và Triệu tướng quân ở đây, Tử Đan lưu lại cũng vô ích mà thôi”

    A Đẩu thắt chiếc nút xiêu xiêu vẹo vẹo cho Tào Chân, đưa tay câu lấy cổ hắn, Tào Chân khẽ run, cúi đầu xuống. A Đẩu cười nói: “Tới đây, tiểu gia dạy ngươi”

    Bọn hắn đứng ngoài ngọ môn, trao nhau một nụ hôn.

    Đó là lần đầu tiên Tào Chân biết thế nào là tư vị hôn môi, nụ hôn đầu đời cư nhiên là cùng với một nam tử, tiết hạ chí còn chưa đến, ngoài ngọ môn hoàng thành trống trải, gió lớn nổi lên, thổi y mệ hai người tung bay phấp phới, khiến hắn có chút bối rối.

    A Đẩu hết sức chuyện chú ôm cổ Tào Chân, nước mắt chảy qua cánh mũi.

    Tim Tào Chân đập hết sức kịch liệt, mặt đỏ tới mang tai, mấy lần muốn tránh né, nhưng vô luận thế nào cũng không đẩy A Đẩu ra được. Một lát sau, Tào Chân nhắm mắt, hai tay khẩn trương mà vụng về vòng qua eo A Đẩu, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

    Tào Chân còn chưa hôn môi xong thì đã nhịn không được buông tay, giãy ra nói: “Này, này…”

    A Đẩu oán hận nói: “Vẫn chưa xong, này!”

    Mặt Tào Chân đỏ tới mang tai, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, nói: “Ngươi…”

    A Đẩu tức giận nói: “Cái chuyện hôn môi này, là phải dùng tới đầu lưỡi a! Ngươi trốn cái gì! Làm lại!”

    Tào Chân quẫn đến tột đỉnh, vội không ngừng tránh né nói: “Không, ta hiểu rồi, tại ta giỡn chơi thôi”

    A Đẩu vừa tức giận, vừa buồn cười, đưa tay kéo Tào Chân, Tào Chân trốn ra sau ngựa, nói: “Ta…ta đi đây”

    Tào Chân xoay mình lên ngựa, phóng ngựa phi đi mấy bước, chợt ngừng lại, đưa lưng về phía A Đẩu, nói: “Công Tự, ta, ta…”

    Gió nổi khắp đồng hoang, cát bụi bay mịt trời.

    A Đẩu ngây ngẩn đứng giữa ngọ môn trống trải, trông theo Tào Chân.

    Trong lòng đôi bên đều buồn khổ như đau cắt, nhưng vẫn biết rằng Tào Chân không thể không đi.

    Có những người, vào khoảnh khắc quen biết nhau, liền đã chú định rằng mai sau sẽ mỗi người một nơi.

    Tào Chân nói: “Ta…ngươi!”

    Tào Chân lớn tiếng thở dốc, dồn dập đến độ phổi đau đớn, hắn chẳng hề quay đầu, ra sức giục chiến mã phi băng băng một mạch, băng qua hoàng cung, ngọ môn, đại đạo Lạc Dương, phi ra ngoài thành, biến mất phía cuối trời.

    Chỉ còn mình A Đẩu dắt Trảo hoàng phi điện, một người một ngựa lẻ loi đứng trước hoàng cung.

    Hắn tiếc nuối nghĩ thầm: gió to quá, nghe không rõ câu cuối cùng…

    Con đường phía đông Lạc Dương, trước Hổ Lao quan.

    Hổ Lao quan đã sớm bị bỏ phế từ lúc Đổng Trác nắm quyền, sau Tào Tháo bắt cóc Hiến đế đến Hứa Xương, cải chế binh mã, Hổ Lao quan liền trở nên vô dụng.

    Tổ nghiệp của Tào gia vẫn còn ở Hứa Xương, sau chiến dịch Lạc Dương, Tào Phi tháo chạy, lấy danh nghĩa là “Dời đô”, rút hơn vạn binh mã cuối cùng về các nơi Hứa Xương, Hạ Bi. Tào Phi và Tư Mã Ý lần lượt thu biên bại binh dọc đường, đại quân cư nhiên đạt tới số lượng năm vạn, sau khi chỉnh lý xong tình báo, lúc này Tào Phi mới hồi thần lại, Hán quân công hãm Lạc Dương căn bản không có bao nhiêu người! Cùng lắm chỉ có hai ba vạn mà thôi!

    Nhưng tại sao cả tòa thành lại bị phá một cách im hơi lặng tiếng như vậy?! Rốt cuộc là do con đường tin tức không thông, hay do kỳ binh của Gia Cát Lượng đã bóp chặt yếu địa phòng thủ trong thành?

    Nếu đêm qua dựa hoàng thành chiến một trận, thì chưa chắc kháng cự không lại, chỉ hận toàn nghe theo lời Tư Mã Ý, khi chưa nắm rõ quân lực địch phương thì đã rút toàn bộ ra khỏi Lạc Dương rồi, dẫn đến kết quả chắp tay dâng cả cái hoàng đô quý báu cho người ta.

    Nghĩ tới đây, Tào Phi chỉ cảm thấy uất nghẹn vô cùng, gọi một tên cấm vệ tới hỏi: “Thừa tướng đâu? Chúng ta tới chỗ nào rồi?”

    “Khởi bẩm hoàng thượng, nơi này là trấn Tị Thủy, Tư Mã thừa tướng dẫn đội tiên phong đi dò đường rồi, đi thêm hai ngày nữa sẽ tới Hứa Xương”

    Tào Phi lại nói: “Hãy đi thông báo cho thừa tướng, đêm nay đại quân sẽ nghỉ chân ở đây, dẫn Nguyên Trọng tới đây”

    Nguyên Trọng mà Tào Phi nói, chính là trưởng tử Tào Duệ do Chân Mật sở sinh, nghĩ tới Chân Mật vẫn còn ở hoàng thành, lúc này sinh tử chưa rõ, lại nghĩ Hán quân chắc không đến nỗi gây khó dễ cho một phụ nhân đâu, nhưng phải công đạo với Tào Duệ thế nào đây, bản thân mình bỏ rơi thê tử kết tóc, dẫn nó cuống cuồng bỏ chạy, thật đúng là nhức đầu.

    Lát sau cấm vệ nọ hồi báo: “Thái tử điện hạ tưởng nhớ hoàng hậu…”

    Tào Phi thấy hắn khúm núm vâng dạ, liền biết Tào Duệ ghi hận, không chịu tới đây, đành bất đắc dĩ đuổi hắn đi, chưa được bao lâu, lại có thuộc hạ tới báo:

    “Thừa tướng hồi bẩm đại vương, lúc này đường xá hung hiểm, không nên trì hoãn, hoàn thỉnh đại vương hành quân ngay trong đêm, nhanh chóng tới Hứa Xương”

    Tào Phi càng phiền chán trong lòng, tức giận mắng: “Nếu không phải Trọng Đạt tham sống sợ chết, lúc này hơn năm vạn người quân ta vẫn còn lực đánh một trận, tại sao tất cả đều nghe hắn phân phó chứ?!”

    Vốn là cửu long thiên tử, hôm nay chỉ trong một đêm giang sơn đại biến, cư nhiên trở thành chó nhà có tang, Tào Phi tử tế ngẫm lại, càng cảm thấy uất ức, cơn tức không kiềm được nữa, phẫn nộ nói: “Truyền lệnh thừa tướng, mau chóng tới gặp ta!”

    Binh mã phe mình không thiếu, chỉ thiếu mỗi mãnh tướng lĩnh quân, Hứa Chử, Điển Vi đều đã bỏ mạng tại Lạc Dương, không còn trông cậy gì được nữa, đang nghĩ tới đây, chợt binh lính ở hậu đội reo hò như sấm dậy.

    “Ôn hầu tìm tới rồi_____!”

    “Chiến tướng quân_____!”

    Tào Phi vui mừng nhìn qua, vội hô: “Truyền Lữ Phụng Tiên tới gặp ta!”

    Để Lữ Bố lĩnh binh, thừa dịp Hán quân mới vào Lạc Dương chưa trụ vững gót chân mà giết ngược trở về, không chừng có thể trọng diễn lại mưu kế năm đó của Giả Hủ, trọng diễn lại thế cục Quách Tị, Lý Nho binh chiếm Trường An.

    Tào Phi mang ánh mắt kỳ vọng hướng về phương xa, đồng tử đột nhiên co rút, tiếng hô hoán của tướng sĩ đã biến thành tiếng gào thét sợ hãi.

    Lữ Bố đầu đội chiến quan trĩ kê, thân mặc kim giáp bách chiến, tay cầm Phương thiên họa kích, tựa như thiên thần hàng thế, Xích thố dưới khố trường thanh hí vang, một bộ áo choàng hồng vân quay cuồng, lao vào quân trận phe mình!

    Hắn ta muốn làm gì!

    Tào Phi hít sâu vào một hơi, chỉ thấy Lữ Bố một đường xông tới như bẽ gãy nghiền nát, dọc đường chi gãy tứ tung, máu tươi đầy trời, một chùm huyết vũ cùng với tiếng gào thét thảm thiết bùng nổ!

    Tào Phi vô ý thức quay đầu lại, sinh tử chỉ trong một ý niệm, Lữ Bố đã chém gần trăm người, trường kích trong tay sắc bén vô cùng, hất tung con chiến mã cản đường, quăng nó về phía trước!

    Con chiến mã kia nặng hơn bốn trăm cân, bị ném ầm vào trước tọa kỵ thiên tử, tức khắc ngăn trở đường đi của Tào Phi!

    Tào Phi cao giọng gào lớn, xoay người qua, trước mắt chỉ thấy một mạt hàn quang, thứ cuối cùng nghe được, chính là giọng nói băng lãnh của Lữ Bố.

    “Thần cứu giá chậm trễ…”

    Nháy mắt, bầu trời lam đến chói mắt vụt thoáng qua, trời đất đảo lộn.

    Đầu của Tào Phi bay ngang ra, rơi xuống đất, thân thể trên lưng ngựa ngã chúi xuống, trên cổ tiên huyết cuồng phun.

    “…Tội đáng chết vạn lần”

    Lữ Bố hờ hững vung nghiêng phương thiên họa kích, động tác ngưng đọng tại khoảng khắc chém chết Tào Phi.

    Ngày thứ hai sau khi Tả Từ chết:

    A Đẩu tiễn biệt Tào Chân, trong lòng cảm thấy mất mác nói không nên lời, vỗ vỗ đầu Trảo hoàng phi điện.

    Trong mắt hắn chứa chan lệ thủy.

    A Đẩu nhẹ giọng nói: “Đừng đau khổ nữa, tìm cách khác là được…”

    Trảo hoàng phi điện hí một tiếng, bỏ đi, A Đẩu ỉu xìu về đến hoàng cung, tự tìm một tên thị vệ, hỏi: “Kinh Trầm Kích tướng quân đâu? Đi tìm hắn tới gặp ta”

    Lát sau, thị vệ hồi đáp: “Khải bẩm chủ công, sáng sớm Kinh tướng quân đã xuất thành đi lùng bắt địch quân rồi”

    A Đẩu tức khắc xù lông: “Ai kêu hắn đi! Còn muốn nằm vùng tới chừng nào nữa!”

    Thị vệ kia vội không ngừng cáo lỗi: “Tướng quân nói…Thỉnh chủ công chờ hắn ở sau điện Thái Hòa, trước lúc mặt trời lặn nhất định sẽ xách đầu Tào Phi tới gặp”

    “Ai cần hắn lấy đầu Tào Phi chứ!” A Đẩu phẫn nộ nói.

    Dù tức giận cũng chẳng thể làm gì, A Đẩu chỉ đành oán hận đi ra đằng sau điện Thái Hòa, ngồi ở bên thành giếng, chán chường mà đưa tay đùa nghịch dây xích đu buông xuống trên nhánh cây kia.

    Chơi xích đu…Ách ba tám phần là muốn trở về cùng mình chơi xích đu rồi.

    A Đẩu ngây ngẩn đợi chờ, mãi đến quá ngọ, rồi chờ đến tối mịt, nhưng Lữ Bố vẫn chưa quay về.

    Lạc Dương vừa định, chúng tướng bận bịu đến tối mày tối mặt, A Đẩu đi tìm Triệu Vân mấy lần, nhưng Triệu Vân đều trốn tránh không gặp.

    Ngày thứ ba:

    Mặt trời ngã về tây, A Đẩu nghe thấy vài tên thị vệ hưng phấn trò chuyện ở sau tường cung.

    “Kinh Trầm Kích giết được Tào Phi rồi…”

    “Giữa vạn quân mà Kinh tướng quân cư nhiên có thể dễ dàng lấy thủ cấp người khác như vậy à?! Chỉ sợ sẽ ngọc nát đá tan…”

    “Suỵt, không có chết, nghe bảo Kinh Trầm Kích đang cùng Triệu Tử Long tranh công…Mới rồi thám tử ở lộ trình Hứa Xương tới báo, vừa nhấc tay đã giết được Tào Tử Hoàn, chẳng thấy bị thương tích gì…”

    “Vậy sao không thấy hắn trở về?”

    Chúng thị vệ đều im lặng.

    A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi cách tường cung nói: “Này các ngươi”

    Chúng thị vệ sợ hết hồn, hoàn toàn không ngờ tiểu chủ công đang nghe lén ở cách tường, A Đẩu lại nghiêm giọng nói: “Chuyện đó là thật à?”

    Lập tức có người luôn miệng hồi đáp, A Đẩu lại nói: “Tin tức ở đâu ra?”

    Một tên thị vệ đáp: “Quân báo nghe được từ chỗ thừa tướng, Mã Siêu tướng quân phái tín sứ…”

    A Đẩu vội vã chạy vào trong điện, tìm tới chỗ Triệu Vân ở, gõ gõ cửa.

    Không ai trả lời, hắn đưa tay đẩy cửa, đẩy không ra.

    “Sư phụ, ta biết ngươi ở trong đó” A Đẩu chợt nói: “Sư phụ, ta hỏi ngươi một chuyện”

    Triệu Vân không đáp, A Đẩu nói thẳng: “Ách ba…tại sao không trở về? Trước đó hai ngươi đã đánh cược cái gì?”

    A Đẩu lại nói: “Sư phụ, ta đi tìm hắn, được không?”

    Bên trong gian phòng, Triệu Vân tựa lưng vào cánh cửa, lẳng lặng nghe lời của A Đẩu.

    A Đẩu nói: “Sư phụ, ta yêu ngươi, ta muốn đi xem Ách ba, ta lo lắm”

    Rốt cuộc Triệu Vân đứng dậy, nhưng A Đẩu đã đi mất rồi.

    Ngày thứ tư:

    A Đẩu ghìm ngừng Trảo hoàng phi điện, xoay người trông lại một con chiến mã ở trên quan đạo.

    “Ngươi về đi, Đích lô!”

    Đích lô từ phía sau cây ló đầu ra, liếc mắt một cái, Triệu Vân tựa lưng vào thân cây, cây đại thụ che khuất thân thể hắn.

    Triệu Vân trầm giọng nói: “Nó không về đâu”

    A Đẩu không lên tiếng nữa, giục ngựa phi về phía Trường An, Triệu Vân xoay người lên ngựa, từ xa đuổi theo phía sau A Đẩu.

    A Đẩu lần nữa lên ngựa, trên mặt đầy lệ, quát: “Ngươi về đi_____!”

    Triệu Vân xa xa cất cao giọng nói: ‘Chủ công, ngươi thân gánh an nguy của toàn thiên hạ, há có thể hệt như tiểu hài…”

    A Đẩu điên cuồng thét: “Bỏ bà nó cái hoàng đế rẻ rách đó đi!”

    Triệu Vân động động môi, giống như muốn nói thêm câu gì đó, nhưng A Đẩu đã bất chấp hết thảy quay đầu, giục ngựa phi tới Trường An.

    Triệu Vân lẳng lặng dừng ngựa hồi lâu, đợi A Đẩu đi thật xa rồi, mới hô một tiếng “Giá”, tiếp tục đuổi theo phía sau hắn.

    Ngày thứ năm:

    Triệu Vân theo sau A Đẩu, vào thành Trường An, một đường băng qua đường chính, vòng qua Vĩnh Lạc cung, tới cửa sau cung.

    Trước chuồng ngựa, một tiểu tư đang xúc cỏ khô bỏ vào tào, chợt nhìn thấy kỵ sĩ ngân khải vạn quân kính ngưỡng, tức khắc ném cây cào cỏ, tiến lên dắt ngựa giùm Triệu Vân, kích động nói:

    “Triệu tướng quân khải hoàn trở về rồi à?! Tin tức đại thắng ở Lạc Dương đã truyền vào trong thành, Trường An…”

    Đích lô mang theo ánh mắt thù địch liếc vào chuồng ngựa một cái, tự động tránh khỏi bàn tay của tiểu tư nọ.

    Trong chuồng ngựa, Xích thố hí một tiếng, quay đầu qua, Trảo hoàng phi điện nơm nớp lo sợ, trốn sau lưng Xích thố.

    Triệu Vân tái mét mặt mày, quay lưng rời khỏi Trường An.

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất