Home Đam Mỹ Phật Môn Ác Thê – Chương 184: Đây là con của chúng ta

    Phật Môn Ác Thê – Chương 184: Đây là con của chúng ta

    Thuộc truyện: Phật Môn Ác Thê

    Bắc Minh thân thiết ôm ấp Âm Tế Thiên một lúc lâu nữa mới chịu xuống giường rửa mặt thay quần áo.

    Còn Âm Tế Thiên thì nằm ngủ thêm một hồi. Đến khi hắn tỉnh giấc, đập vào mắt là một nam tử xa lạ đang ngồi bên giường đả tọa.

    Hắn sửng sốt: “Ngươi…”

    Âm Tế Thiên phát hiện người kia mặc quần áo của Bắc Minh, đoán rằng đây có lẽ là Bắc Minh đã ăn Dịch Dung Đan, hắn kêu nhỏ: “Bắc Minh!”

    Bắc Minh nghe tiếng hô, chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen xinh đẹp lãnh đạm lúc nhìn sang Âm Tế Thiên lại hiện lên một mảnh dịu dàng.

    “Tỉnh”

    “Uhm.”

    Âm Tế Thiên biếng nhác duỗi lưng, sau đó cuốn chăn lăn lộn vài vòng trên giường, khi lăn về chỗ cũ thì liếc Bắc Minh bằng một ánh mắt quyến rũ: “Tiểu Minh Tử, còn không mau giúp

    (ai)

    gia thay quần áo!”

    Con ngươi Bắc Minh cong lên ý cười, đứng dậy bước đến gần, cưng chiều mà ngắt nhẹ mũi hắn. Kế tiếp y vươn tay lấy y phục đặt ở đầu giường, hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo. Cuối cùng mới đút Âm Tế Thiên ăn Dịch Dung Đan.

    Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, hắn cười nói: “Thật là nhìn không quen!”

    Bắc Minh bỏ lược xuống đáp: “Chờ đi dạo trở về, ăn nửa viên Tẩy Dung Đan là sẽ phục hồi như cũ thôi.”

    Hai người đi ra phòng khách, nhìn thấy Bắc Đẩu và Tuyết Sư đã ngồi chờ ở đây khá lâu.

    Bước xuống lầu, Bắc Minh liền phân phó: “Ta với Tịch Thiên định đi dạo chung quanh, còn hai ngươi muốn làm gì thì làm đi!”

    “Vâng!” Bắc Đẩu lấy ra một ít ngân phiếu giao cho Bắc Minh.

    Lúc hai người rời khỏi khách ***, Âm Tế Thiên liền như là một con khỉ hoang dã, hết vọt qua trái rồi chạy qua phải, mỗi sạp hắn đều xem xem một lần, chỉ cần kiếm được món đồ chơi yêu thích sẽ lập tức kêu Bắc Minh trả tiền.

    Nhất là ở hàng trái cây, hắn mua hết tất cả những hoa quả có trên sạp, làm người bán hàng rong mừng rỡ không thôi!

    Bắc Minh vẫn luôn theo sát hắn, lần đầu tiên y nhìn thấy một mặt trẻ con này của Âm Tế Thiên, đôi môi mỏng nhếch lên mãi mà không hạ xuống được.

    “Bắc Minh, chúng ta đi nắn tượng đất đi!”Âm Tế Thiên lôi kéo y đến sạp nắn tượng đất.

    Người bán hàng rong thấy quần áo Âm Tế Thiên và Bắc Minh mặc đều là hàng thượng đẳng, lập tức tươi cười niềm nở: “Hai vị công tử muốn nắn tượng đất sao? Nói không phải khoe chứ tay nghề nắn tượng đất của ta là đứng đầu toàn cái thành này. Chắc chắn sẽ làm hai vị vừa lòng!”

    Âm Tế Thiên chỉ chỉ mình và Bắc Minh: “Ngươi có thể nắn hai người bọn ta được không?”

    “Tất nhiên có thể!” Người bán hàng vỗ ngực cam đoan: “Ta nhất định nặn ra tượng đất giống y đúc hai vị.”

    “Không có khả năng.” Bắc Minh đột nhiên lên tiếng.

    Âm Tế Thiên cùng chủ sạp đầy sửng sốt.

    Bắc Minh nhìn hắn nói: “Hắn không có khả năng nặn ra bộ dáng chúng ta!”

    Âm Tế Thiên chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt không tính là tuấn tú của Bắc Minh, chợt hiểu được ý tứ của y: “Cũng đúng.”

    Hắn và y đều dùng Dịch Dung Đan, tất nhiên tượng đất mà gã nặn ra không thể nào giống bọn họ được rồi.

    Chủ sạp nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi khó chịu: “Hai vị công tử chưa thấy qua tượng đất mà ta nặn sao biết được nó không giống?”

    Bắc Minh không trả lời, chỉ móc một nén bạc ra ném cho gã, sau đó trực tiếp cầm lấy công cụ.

    Chủ sạp thấy số tiền kia có thể mua được luôn cả sạp của mình, tươi cười lại nở đầy mặt: “Hai vị công tử cứ chậm rãi dùng, muốn lấy cái gì cũng được.”

    Haha, hôm nay gặp được thần tài rồi!

    Được một nén bạc nhưng không cần phải làm gì, đúng là của hời mà. Ngày nào cũng gặp khách hàng như vậy, mình không phải lo không lấy được vợ rồi!

    Âm Tế Thiên thấy Bắc Minh đưa tay vân vê bùn đất, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm được không đó!”

    Hắn thật không biết Bắc Minh còn có tài lẻ là nặn tượng đâu.

    Bắc Minh liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên: “Không nên nghi ngờ năng lực của phu quân mình!”

    Âm Tế Thiên: “….”

    Phốc một tiếng, chủ sạp đang ngồi một bên cắn hạt dưa, nghe Bắc Minh nói vậy thiếu chút nữa là sặc hạt dưa lên lỗ mũi luôn.

    “…” Âm Tế Thiên đưa mắt sang nhìn chủ sạp bị sặc hạt dưa.

    Bắc Minh lại tiếp: “Nhất là lúc ở trên giường!”

    Trán Âm Tế Thiên giật giật: “Câm miệng!”

    Chủ sạp lặng lẽ nhích xa bọn họ cách cả thước, rồi im ỉm tiếp tục cắn hạt dưa.

    Bắc Minh liếc gã một cái, sau đó cầm lấy dụng cụ, nhanh tay cắt vẽ đường nét trên tượng.

    Âm Tế Thiên thấy động tác của y vô cùng thuần thục, mỗi dao đều rất chuẩn xác, cứ như trước đây đã từng nắn tượng đất rồi vậy.

    “Ngươi có học qua?”

    “Học lúc rảnh rỗi nhưng chỉ khắc trên gỗ mà thôi.”

    Khó trách …

    Âm Tế Thiên không quấy rầy y, nhìn một hồi chán quá nên chạy sang sạp khác dạo chơi.

    Lúc quay về, từ xa hắn đã thấy khóe miệng Bắc Minh cong cong ý cười sung sướng, còn tượng đất trên tay y đã Full hơn phân nữa.

    Âm Tế Thiên thấy y cực độ chăm chú nên không lên tiếng gọi y, nhè nhẹ bước đến bên cạnh, xem xem bán thành phẩm trên tay y, miệng cũng không khỏi mỉm cười.

    Tuy tượng đất chỉ giống hắn được bảy tám phần, nhưng thần thái lại vô cùng sống động.

    Bất quá, khi Âm Tế Thiên nhìn xuống phía dưới, sắc mặt nháy mắt đen thùi.

    Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin hỏi Minh thiếu gia, ngươi đang nặn cái gì đó?”

    Bắc Minh cũng không quay đầu lại, vừa nặn thân dưới vừa trả lời: “Ngươi.”

    “Tất nhiên ta biết là mình, nhưng cớ gì nó lại không mặc quần áo hả?”

    Bắc Minh trả lời rất đường hoàng: “Bởi vì chưa nặn tới!”

    “Cứ xem là ngươi nói có lý đi, vậy cho ta hỏi thêm một cái nữa …” Âm Tế Thiên thở dài, chỉ chỉ hai điểm đỏ trước ngực cái tượng của mình, lại chỉ tiếp tiểu huynh đệ giữa hai chân nó, cắn răng nói: “Nếu phải mặc quần áo, vậy mấy thứ này cũng nên bỏ đi luôn chứ?”

    Động tác Bắc Minh chợt ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Như vậy không đủ một con người!”

    Âm Tế Thiên: “….”

    Bắc Minh cầm tượng đất đã nặn xong đưa cho Âm Tế Thiên xem: “Đây là ta.”

    Âm Tế Thiên trừng y một cái, rồi nhận lấy nó, *** tế quan sát. Tượng đất này giống Bắc Minh đến bảy tám phần, sau này Bắc Minh có bế quan, hắn liền mang nó theo bên người cho đỡ nhớ vậy.

    Bắc Minh cầm một tượng đất khác đưa tới trước mặt hắn: “Còn đây là con của chúng ta!”

    Con sao?

    Bọn họ làm gì có con chứ!

    Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn tượng đất nho nhỏ trong tay y, khóe mắt giựt liên tục.

    Phắc!

    Tượng đất này không phải là Bắc Dực Đồng thì còn ai vào đây nữa.

    Âm Tế Thiên tức giận, giật lấy tượng đất Bắc Dực Đồng ném vào trong Nhẫn không gian. Sau đó tiếp tục đùa nghịch tượng đất Bắc Minh trên tay. Quả thật khuôn mặt của nó giống Bắc Minh cực kỳ, làm hắn cứ muốn hôn ngay một ngụm.

    Hắn lén quan sát Bắc Minh đang chuyên chú nắn tượng, sau đó lặng lẽ rà tay vào trong quần áo của tượng đất Bắc Minh.

    Đang định giở quần áo nó lên nhìn thì người phía sau đột nhiên lên tiếng: “Quần áo của tượng đất kia không thể tách rời ra được. Ngươi đừng có làm hư nó.”

    Oành một cái, cả khuôn mặt Âm Tế Thiên đỏ rực như quả cà chua.

    Hắn nhanh tay vứt tượng đất vào trong Nhẫn không gian, xoay người thở phì phò trừng Bắc Minh: “Ngươi nhanh chút đi, ta còn muốn sang chỗ khác chơi!”

    Bắc Minh bỏ dụng cụ xuống: “Ta làm xong rồi!”

    Âm Tế Thiên nhìn thấy thành phẩm, sắc mặt từ đỏ chuyển sang đen: “Quần áo nó đâu?”

    Bắc Minh đùa nghịch tượng đất Âm Tế Thiên trên tay, xác định nó đã hoàn hảo mới bỏ vào trong không gian: “Chờ trở về Bắc phủ, ta sẽ dùng vải may quần áo cho nó.”

    Âm Tế Thiên: “…”

    Chủ sạp vẫn luôn đưa lưng về phía hai người bọn họ, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, mới xoay người lại nhìn theo bóng dáng bọn họ: “Không ngờ được hai nam nhân mà tình cảm có thể tốt đến vậy.”

    Rời khỏi sạp nặn tượng, Âm Tế Thiên vẫn luôn cảm thấy không công bằng: “Vì sao quần áo của tượng đất Âm Tế Thiên có thể tùy ý thay đổi, còn cái Bắc Minh thì không thể?”

    Bắc Minh nắm tay hắn: “Ai nói là không thể chứ?”

    “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói là không gỡ ra được sao?”

    “Đúng là nó không gỡ ra được! Nhưng ngươi không cần phải làm thế, vẫn có thể nhìn được người thật mà!”

    “….”

    Âm Tế Thiên phát hiện, bình thường Bắc Minh rất ít nói, nhưng một khi đã nói là làm người ta á khẩu không trả lời được.

    “Keng! Keng! Keng!”

    Đột nhiên tiếng đồng la vang lên đinh tai nhức óc, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

    Âm Tế Thiên và Bắc Minh thấy nhiều người chạy lên phía trước.

    Hai người liếc nhau, cũng tò mò đi qua xem xem có chuyện gì.

    Thuộc truyện: Phật Môn Ác Thê