Home Đam Mỹ Phật Môn Ác Thê – Chương 221: Thượng cổ bí cảnh (5)

    Phật Môn Ác Thê – Chương 221: Thượng cổ bí cảnh (5)

    Thuộc truyện: Phật Môn Ác Thê

    Lúc mọi người đang thảo luận về Âm Tế Thiên và Bắc Minh, Bắc Minh đã dùng linh lực tạo thành một bức màn chắn, che lại tiếng ồn ào bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cách không cho người khác nghe thấy thanh âm hoan ái của bọn họ.

    Nháy mắt khi Khế ước thú ngăn trở tầm mắt của những người khác, Âm Tế Thiên vội vàng cởi bỏ áo bào trên người mình và Bắc Minh, tiếp tục thêm một lần hôn nồng nhiệt nữa.

    Bắc Minh hiếm thấy được Âm Tế Thiên chủ động như thế, đương nhiên y sẽ không để hắn thất vọng. Trong suốt quá trình hoan ái, những cú va chạm vô cùng mãnh liệt, làm cơ thể hai người dung hợp cùng nhau, cứ như sắp sửa hòa làm một, giao triền chặt chẽ không tách rời.

    Cuối cùng, khi nhiệt tình phóng xuất ra ngoài cơ thể, cả hai liền ôm nhau nằm trên lưng Khế ước thú, vành tai tóc mai gần kề, thân mặt khắng khít không nỡ buông nhau ra.

    Âm Tế Thiên hôn hôn cằm Bắc Minh, buồn cười nói: “Hiện chúng ta đang ở trong Thượng Cổ Bí Cảnh thì phải!”

    Thời điểm nhìn thấy Bắc Minh, hắn hoàn toàn quên mất việc bọn họ đang ở trong Thượng Cổ Bí Cảnh, chẳng kềm nén được mà đè Bắc Minh xuống hôn, đủ để thấy hắn nhớ Bắc Minh đến nhường nào.

    Bắc Minh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trơn mịn của Âm Tế Thiên, không để ý nói: “Cứ nằm một lát, rồi hãy đi ra!”

    Âm Tế Thiên ngóc người lên, tò mò hỏi: “Chắc là ngươi đi tìm ta nên mới chạy đến chỗ này đúng không? Vì sao ngươi biết ta ở đây?”

    “Ta dùng tóc của ngươi để dò tìm phương hướng.”

    Mắt Âm Tế Thiên giật giật: “Vậy sao ngươi biết ta có mặt trong Thượng Cổ Bí Cảnh?”

    Nghe vậy, Bắc Minh siết chặt Âm Tế Thiên hơn, khàn khàn nói: “Nhờ tóc của ngươi, nên ta cảm ứng được ngươi đang ở đây.”

    Sắc mặt Âm Tế Thiên hơi tối xuống, không lên tiếng nữa.

    Bắc Minh nhận thấy tâm tình của hắn không tốt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi sao thế?”

    Âm Tế Thiên im lặng móc Đồ Lam Hoa trong Nhẫn không gian ra đưa cho Bắc Minh.

    Bắc Minh nhận lấy nó, đáy mắt thoáng có chút kinh ngạc: “Đồ Lam Hoa! Sao ngươi có được nó? Tìm thấy trong Bí cảnh sao?”

    Âm Tế Thiên không dự định kể sự tình của Huyền Ngọc trưởng lão ra, bâng quơ nói: “Ta không hiểu lắm về thảo dược, chỉ cảm thấy hoa này có linh khí, nên mới đào nó lên!”

    Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Năm đó, cha vì muốn Luyện Đan sư lại điều chế thêm một viên Phục Nguyên đan cấp mười cho ta, nên đã lùng sục khắp Tu Chân giới, tuy nhiên cuối cùng toàn bộ thảo dược đều tìm thấy nhưng chỉ thiếu mỗi gốc Đồ Lam Hoa này”.

    Y cười châm chọc: “Lúc ta cần thì tìm không thấy, lúc ta không cần thì nó lại xuất hiện. Bây giờ, nó đối với ta đã chẳng còn ý nghĩa nữa.”

    Âm Tế Thiên cảm thấy lời này hình như là đang nói về Huyền Ngọc trưởng lão.

    “Nếu đã không còn ý nghĩa, vậy cứ hủy nó đi!”

    Nói xong, Âm Tế Thiên giật lấy Đồ Lam Hoa chuẩn bị hủy đi, nhưng không ngờ lại bị Bắc Minh đoạt về!

    “Đây là thảo dược do chính tay ngươi hái cho ta, sao có thể hủy chứ!” Bắc Minh đem Đồ Lam Hoa cất vào trong Nhẫn không gian.

    Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Nếu ta nói đóa hoa kia không phải do ta hái, mà là một người khác cũng rất quan tâm đến ngươi hái, vậy ngươi định xử lý nó như thế nào?”

    “Nếu không phải do ngươi hái, ta sẽ đem nó đi phơi khô để dự trữ! Còn nếu là ngươi hái, ta sẽ đem nó đi trồng lại, chăm sóc nó một cách tỉ mỉ!”

    Âm Tế Thiên hỏi: “Ý là trong lòng ngươi ta rất đặc biệt?”

    Sau khi hoa bị phơi khô, cách một thời gian rất lâu mới lấy ra nhìn xem còn sử dụng được không. Nhưng trồng xuống đất thì không giống như vậy, ngày ngày đều phải chăm sóc tỉ mỉ, chẳng cần nói cũng thấy được sự khác biệt rất lớn.

    Đáy mắt Bắc Minh hiện lên ý cười, nhẹ ngắt chóp mũi Âm Tế Thiên, sủng nịch nói: “Đương nhiên!”

    Âm Tế Thiên cười cười, sau đó bất ngờ bổ nhào lên người Bắc Minh, lại một lần nữa kịch liệt triền miên!

    Chờ đến khi bọn họ đi xuống lưng Bạch Tư thì đã nửa canh giờ trôi qua!

    Sắc mặt của những người thủ bên ngoài đã đen nay càng đen hơn. Nếu chỉ đơn thuần ngồi tại chỗ chờ Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi ra, thì cũng không có gì. Thế nhưng bọn họ đâu có rãnh rỗi, bởi bọn họ phải luôn tay luôn chân đánh nhau với Thực Yêu. Cảm giác này rất không dễ chịu!

    Âm Tế Thiên vừa đi ra, liền phát hiện số người ít đi hơn phân nửa, nhướng nhướng mày hỏi: “Cái gã tu sĩ tên Kế Đường đâu?”

    Thanh Liên nói: “Bọn họ biết ngươi là đạo lữ của Minh thiếu gia, sợ bị ngươi trả thù, hơn nữa bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào để ở lại, nên Chương Nhạc đạo hữu đã mang theo đám tu sĩ Kim Đan kỳ kia rời đi rồi.”

    Âm Tế Thiên cười lạnh: “Coi như hắn chạy nhanh, nếu không ta sẽ cho hắn nếm mùi.”

    Bắc Minh đi lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

    Âm Tế Thiên gạt bỏ chuyện của Huyền Ngọc trưởng lão, nhẹ nhàng bâng quơ nói về việc Kế Đường muốn phân chia Đồ Lam Hoa với hắn.

    Sau khi Bắc Minh nghe xong, mâu quang thoáng xẹt qua tia hung hiểm. Cư nhiên có kẻ dám dòm ngó áo bào mà y đặc biệt làm cho Tịch Thiên, không biết mặc nó vào sẽ phải lãnh chịu hậu quả to lớn như thế nào à.

    Bắc Minh như có như không quét mắt qua Thanh Liên, Vân Tân và bảy tên tu sĩ đi cùng mình, nhàn nhạt nói: “Áo bào của ngươi là do ta đặc chế. Nói cách khác, ngươi mặc thì không sao, nhưng nếu người khác mặc sẽ bị linh lực trong áo phản phệ.”

    Lời này giống như đang giải thích cho Âm Tế Thiên nghe, nhưng mục đích thực sự là cảnh cáo những người khác, đừng có nhòm ngó đến trang bị của Âm Tế Thiên.

    Vân Tân là người đã từng thèm thuồng trang bị trên người Âm Tế Thiên, khi nghe được lời Bắc Minh nói, trái tim giật thót một cái.

    Hậu quả của việc bị trang bị cao cấp phản phệ cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì hạ cảnh giới, nặng thì bị tầng linh khí bảo vệ kia đè ép lên lục phủ ngũ tạng, thậm chí là đan điền, cho đến khi cả người đều bị vỡ nát mới thôi!

    Đồng thời, cũng cảm thấy may mắn khi mình đã sớm phát hiện ra thân phận của Âm Tế Thiên. Cho nên mới có thể ở cùng một chỗ với Yêu thú cấp mười, còn được tu sĩ cảnh giới Đại Thừa bảo hộ. Chứ nếu không, bây giờ nàng chỉ biết chạy đi theo bọn người Chương Nhạc!

    Âm Tế Thiên nói: “Thật ác độc!”

    Bắc Minh hơi biến sắc: “Ngươi không thích?”

    Âm Tế Thiên nhón mũi chân hôn một cái lên má y, cười nói: “Phải nói là vô cùng thích!”

    Lập tức, sắc mặt của Bắc Minh lại tràn đầy ý cười nuông chiều.

    Thanh Liên bất đắc dĩ nói: “Hai người các ngươi không cần khoe khoang ân ái nữa đâu! Nếu cứ như vậy mãi, trời sẽ tối mất. Hiện tại chúng ta cần nhanh chóng tìm được nơi nghỉ chân trước khi màn đêm buông xuống!”

    Âm Tế Thiên nhìn mặt trời đã lên tới đỉnh đầu: “Mới đó mà đã là buổi trưa rồi à!”

    Mọi người nghe được lời này của hắn, ngoại trừ Bắc Minh ra, ai ai cũng thầm xem thường. Hắn nghĩ thử xem hắn và Bắc Minh đã núp trong đám yêu thú ‘thân mật’ mất bao lâu rồi?

    Bắc Minh nói: “Trước khi rời khỏi nơi này, ta muốn nhắc nhở mọi người một chút!”

    Mọi người vội vàng điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nghe y nói tiếp. Bắc Minh đảo mắt nhìn qua nhóm tu sĩ, thuyết minh tình huống: “Ở trong cánh rừng này được một thời gian, chắc hẳn mọi người đều biết nơi đây chỉ toàn là Thực Yêu. Thực Yêu cấp thấp thì không nói tới đi, nhưng Thực Yêu cao cấp lại không thể nào xem nhẹ, bởi vì đẳng cấp cao nhất của chúng nó rất có thể đã vượt quá cấp mười.”

    Toàn bộ đều tức khắc ngây người.

    Những tu sĩ đi cùng Bắc Minh cũng khiếp sợ hỏi: “Minh thiếu gia, làm sao ngài biết được việc này?”

    Cả đoạn đường đi tới đây bọn họ đâu có đụng trúng Thực Yêu cao cấp?

    Bắc Minh nhìn Yêu thú cấp mười, giải thích: “Là Bạch Tư nói với ta!”

    Ngoại trừ Âm Tế Thiên và Thanh Liên, những người còn lại không khỏi sợ hãi trong lòng!

    Bắc Minh tiếp tục nói: “Cánh rừng này chỉ mới là bìa ngoài của Thượng Cổ Bí Cảnh. Nếu đi vào sâu hơn rất có thể sẽ gặp Thực Yêu cao cấp hơn. Các ngươi còn muốn tiếp tục sao?”

    Tám gã tu sĩ có phần muốn lùi bước!

    Vân Tân hỏi: “Chẳng phải Minh thiếu gia đã nói Thực Yêu cao cấp ở nơi này rất có thể đã vượt quá cấp mười rồi hay sao? Nói cách khác, cho dù chúng ta đợi ở chỗ này hay tiếp tục xâm nhập thì đều nguy hiểm như nhau!”

    Bắc Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy!”

    “Vậy chi bằng chúng ta cứ tiếp tục tiến sâu vào bên trong, còn đỡ hơn đứng đây chờ chết!”

    Bắc Minh quay sang hỏi bảy tên tu sĩ đi cùng mình: “Các người thì sao?”

    Bảy tên tu sĩ thoáng có chút chần chừ, cho nhau một cái liếc mắt, mới nói: “Chúng ta vẫn nên đi sâu vào trong rừng đi!”

    “Nếu các ngươi đã quyết định muốn đi sâu vào trong rừng, vậy ta xin nói trước: Hễ có gặp bất cứ nguy hiểm gì, ta cũng sẽ đặt an toàn của đạo lữ ta lên trên hết. Còn các ngươi thì tự mình bảo vệ mình đi.”

    Thanh Liên mở miệng nói: “Minh thiếu gia chỉ cần bảo vệ tốt cho âm đ*o hữu là được rồi.”

    Bắc Minh vừa lòng nhìn hắn một cái. Âm Tế Thiên cười cười với Thanh Liên.

    Hắn cảm thấy cái tên Thanh Liên này làm gì cũng rất có chừng mực, không dây dưa quá mức, cũng không mặc kệ chẳng nhìn. Khéo léo biết tiến biết lùi, cách nói chuyện cũng không khiến người khác cảm thấy đáng ghét.

    Vân Tân thấy Bắc Minh nhìn Thanh Liên với ánh mắt hài lòng thì cũng vội vàng nói: “âm đ*o hữu là đạo lữ của Minh thiếu gia, an toàn của âm đ*o hữu hiển nhiên cũng là trách nhiệm của ngài. Ta không có ý kiến gì.”

    Bắc Minh cười gật đầu, chuyển qua nhìn bảy tên tu sĩ còn lại: “Các người thì sao?”

    Đương nhiên bảy tên tu sĩ cũng không dám có ý kiến gì.

    Thuộc truyện: Phật Môn Ác Thê