Home Đam Mỹ Phong Hành Thiên Hạ – Quyển 2 – Chương 65: Sính lễ

    Phong Hành Thiên Hạ – Quyển 2 – Chương 65: Sính lễ

    Thuộc truyện: Phong Hành Thiên Hạ

    • Edit: Thiên 
    • Beta: Thiên  

    “Oa…”

    Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Sao vậy? Năng lực của ta và Nguyệt bị giảm một nửa cũng không kêu, ngươi la lối cái gì? Bị người ta giết rớt cấp?”

    “Oa…” Lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

    “Hay thất tình?”

    “Oa…” Lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

    “Vậy thì làm sao!” Thiên Khiếu Hàn nhìn ma trơi âm u sau lưng Công Tử Không Vờ Ngầu, rất có xúc động muốn một cước đá bay y.

    “Bái sư…” Giọng nói âm trầm như từ địa ngục bay tới.

    “A? Bái sư? Sư phụ quá nghiêm khắc? Không đến nỗi vậy chứ?” Thiên Khiếu Hàn buồn bực. Cho dù bị sư môn đuổi giết cũng không cần uể oải thành dạng này chứ? Huống chi, trên hệ thống hình như không thấy thông báo.

    “Bị phi lễ…” Ma trơi sau lưng ngày càng nhiều.

    “À, ra là bị phi lễ.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, thì ra là vậy, “A? Gì?! Bị phi lễ?! Ai?!”

    “Óa! Ngầu cưng! Ngươi từ lúc nào đến số đào hoa vậy!” Dực Yêu đang dựng thẳng lỗ tai nghe lập tức nhào qua, “Bị ai phi lễ? Hô hô?”

    “Sư phụ của ta…” Công Tử Không Vờ Ngầu đang trong trạng thái cực kỳ uể oải, cả Dực Yêu gọi y “Ngầu cưng” cũng không phản bác.

    “A?!” Mọi người buồn bực, chẳng lẽ hệ thống phòng sắc lang không phòng NPC?

    “Nữ?” Thiên Khiếu Hàn cố nhịn cười.

    “Nam…”

    “Óa! Nam đó! Ngầu cưng! Là ai là ai! Bộ dáng thế nào?! Dạng tà mị hay kiểu lãnh khốc? Óa!” Lúc này nhào tới là một đội nữ nhân, mắt lóe sáng bát quái kinh người.

    “Tiểu Trư, cứ kệ không quản người đội ngươi thế à?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Công Tử Không Vờ Ngầu uất muốn khóc rồi, đại phát thiện tâm hỏi Lưu Tinh Trư.

    “Sao ta thấy trên mặt ngươi, rõ ràng có chút hả hê.” Lưu Tinh Trư cười khẽ.

    “Có sao?” Ảnh Cô Nguyệt sờ mặt, “Nếu quả thật có chuyện, Công Tử Không Vờ Ngầu đã không ở đây vẽ vòng tròn.”

    “Cái gì thật có chuyện! Lão tử bị cưỡng hôn! Bị cưỡng hôn! Oa oa!” Công Tử Không Vở Ngầu nháy mắt nổi đóa.

    “Nụ hôn đầu của ngươi?” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt, liếc mắt hỏi.

    “Đương nhiên không phải.”

    “Vậy ngươi la cái gì, chờ trinh tiết ngươi mất hãy la.” Ngáp một cái, Nhược Thủy U Lam chậm rãi nói.

    “Trinh, tiết…” Công Tử Không Vờ Ngầu nháy mắt hóa đá.

    “Trinh tiết đó…” Sau lưng chúng Lang Nữ bùng lửa.

    “Lão tử muốn phản sư! Oa oa oa! Lão tử mặc kệ!!” Công Tử Không Vờ Ngầu rống lớn.

    “Phản sư sẽ bị truy sát, ưm, một tháng, tọa độ sẽ không ngừng được cấp cho sư phụ ngươi.” Thiên Khiếu Hàn tốt bụng nhắc nhở, “Một tháng, vân vân mây mây, chắc chắn đủ.”

    Công Tử Không Vờ Ngầu lại hóa đá.

    “Các ngươi đừng hù y.” Tử Huyễn Nguyệt thở dài, nhìn không được nữa, “Rất nhiều cao thủ đều cổ quái, có thể sư phụ ngươi có sở thích hôn, hẳn không phải phi lễ…”

    “Ai có sở thích hôn?” Một âm thanh trầm thấp từ khoảng không vang lên, “Đừng ở trước mặt đồ đệ ta bôi xấu ta.”

    “Dịch thân vương?!” Thiên Khiếu Hàn không khỏi giật mình.

    “Ừ, chuyện Hồng Liên ngươi đã làm xong?” Mộng Dịch Di cười hỏi.

    Chuông cảnh báo của Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt lập tức rung lên.

    Thực tế chuyện Hồng Liên và Du U, bọn họ cũng không tán thành. Tình cảm hai người dù kinh thiên động địa thế nào, nhưng vì đối phương mà tổn thương nhiều người, vậy cũng quá ích kỷ. Nhưng bọn họ có thể hiểu, đổi lại là mình, vì người yêu, chưa nói chắc sẽ không làm như vậy.

    Mộng Dịch Di là người Hồng Liên và Du U làm tổn thương nhiều nhất, điều này bọn họ đã biết ngay từ đầu. Băng Túc Tố, Băng Tuyết Liên, Viêm Hồng Liên, kỳ thật đều là một người, Băng Túc Tố cùng Hoàng Đế đương triều có một đoạn nhân duyên, Hồng Liên muốn Du U được vương tức của Hoàng Đế che chở, vì chặt đứt đoạn nhân duyên này, tạo ra cái chết của Băng Túc Tố. Sau đó linh hồn Hồng Liên sống lại trên người Băng Tuyết Liên đã thiếu hồn phách, Băng Tuyết Liên sau khi sống lại thì có nhân duyên với Mộng Dịch Di. Mà thần thức của Mộng Dịch Di đã bị phong bế trúng mị thuật của Du U, đoạn nhân duyên này cũng bỏ dỡ. Bọn họ biết, Mộng Dịch Di vì đoạn nhân duyên này đã bỏ ra khá nhiều, nhưng cuối cùng, vẫn trở thành quân cờ của người khác.

    Khi hai người tỉnh lại, Hồng Liên và Du U trước khi rời đi nói cho bọn họ biết, Mộng Dịch Di đã mở được khúc mắc, chẳng những thức tỉnh mà còn thăng cấp. Họ kêu hai người yên tâm, Mộng Dịch Di đã mở được khúc mắc sẽ không gây phiền phức cho bọn họ, hơn nữa Chủ Thần bảo vệ người chơi, mâu thuẫn giữa NPC nói chung không thể liên lụy đến người chơi.

    Song hiện tại người đã tìm tới cửa, bọn họ không thể không căng thẳng.

    “Yên tâm đi, ta không phải tới gây phiền phức cho các ngươi. Đã dây dưa nhiều năm với Hồng Liên, ta không có ý định tiếp tục nữa.” Mộng Dịch Di khoát tay về phía Công Tử Không Vờ Ngầu, “Đồ đệ ngoan, sao trốn xa thế? Còn không mau tới đây, vi sư chưa truyền thụ võ công cho ngươi mà.”

    “…” Công Tử Không Vờ Ngầu đem thân thể cực đại của mình không ngừng lui sau lưng mọi người, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.

    “Sư phụ của y là Dịch thân vương?” Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc.

    “Đúng, y đã giúp ta cởi bỏ khúc mắc, ta không phải nên hồi báo sao?” Mộng Dịch Di nheo mắt.

    Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt liếc nhau một cái, đồng thời vẽ chữ thập trong lòng. Trời ạ, Công Tử Không Vờ Ngầu à, tại sao ngươi là người cởi khúc mắc của Mộng Dịch Di chứ? Người mệnh định, ha ha, nén bi thương thuận biến đi.

    “Khụ khụ, nếu sư phụ ngươi đã đến, còn không mau đi.” Thiên Khiếu Hàn điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói, lén liếc gương mặt ngũ lôi oanh đỉnh của Công Tử Không Vờ Ngầu, trong lòng thoáng áy náy, “Đã bái sư mà chưa học nghệ phải không? Dịch thân vương là cao thủ thế gian hiếm thấy, ngươi nên vui mới đúng.”

    “Ta, ta, ta,ta vui con khỉ! Tên biến thái này, hắn!…”

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình Mộng Dịch Di chợt lóe, có thể so với tốc độ dịch chuyển, đi tới sau lưng Công Tử Không Vờ Ngầu, nhẹ nhàng một kích thủ đao thẳng xuống gáy y.

    Tốc độ cực nhanh, chỉ có năm người Ảnh Cô Nguyệt, Thiên Khiếu Hàn, Yêu Hồ Chín Đuôi, Kiêu Tử Minh, Lưu Tinh Trư miễn cưỡng thấy chút tàn ảnh, loại tàn ảnh như mây khói.

    Ôm ngang Công Tử Không Vờ Ngầu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên khuôn mặt hôn mê mang theo chút kinh hoàng của y, vừa cười vừa nói: “Xem như quà gặp mặt cho các ngươi, đến Hải Thiên Thanh Trại nhận nhiệm vụ đi. Đợi dạy dỗ y xong, ta sẽ để y đến tìm các ngươi.”

    Thanh âm chưa dứt, tại chỗ chỉ còn lại một luồng gió mát.

    “Đây mới là cao thủ.” Kiêu Tử Minh cảm thán.

    “Oa oa oa! Thấy không! Hắn hôn y đó! Thật ôn nhu!”

    “Oa! Ta muốn xỉu! Không ngờ một giây đã đánh choáng Ngầu cưng! A! Thật mạnh mẽ! Thích quá đi!”

    “Rất đẹp trai! Oa! Cười đến là tà mị, dâm đãng! A! Quá dâm đãng!”

    “Ngầu cưng! Số đào hoa của ngươi đến rồi! Oa Oa! Thế gian thật có tình yêu!”

    “Dạy dỗ! Hắn nói là dạy dỗ đó! Dùng cái gì dạy? Dưa chuột? Sầu riêng? Nến? Dây? Hay là giá nến? Oa oa oa! Ngầy cưng không biết chịu nổi không đây!”

    “Ngầu cưng! Đi mạnh giỏi! Tuy phản công vô vọng nhưng các tỷ tỷ vẫn ủng hộ ngươi!” Cuối cùng toàn tiểu đội Lang Nữ mặt hướng phía đông, thâm tình giơ nắm tay tuyên thệ.

    Chúng nam nhân một đầu hắc tuyến, lần nữa biết được tiểu đội Lang Nữ cực kỳ kinh khủng.

    “Ngầu cưng thật không sao chứ?” Náo loạn qua, cười cũng cười rồi, Dực Yêu hớp ực một ngụm trà, “Dịch thân vương sẽ không tổn thương y chứ?”

    “Không ngờ ngươi vẫn quan tâm y?” Thiên Khiếu Hàn cười.

    “Vô nghĩa, y là huynh đệ của chúng ta, chọc thì chọc, ta cũng không muốn y bị tổn thương.” Thần Mộng trợn mắt liếc lão đại, “Mộng Dịch Di đó nghiêm túc chứ? Nếu hắn chỉ là đùa, cho dù thực lực mạnh, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”

    “Yên tâm đi, Hồng Liên đã từng nói, người mệnh định của Mộng Dịch Di đã xuất hiện, hẳn là Công Tử Không Vờ Ngầu.” Ảnh Cô Nguyệt trả lời.

    “Nhưng Mộng Dịch Di nhìn rất cường thế, Ngầu cưng xem ra sẽ chịu chút đau khổ.” Túy Vũ Yêu Nhiêu thở dài, “Về sau Ngầu cưng sẽ sống cùng NPC sao? Ưm, nếu lưỡng tình tương duyệt, ta vẫn ủng hộ.”

    “Đúng, nếu Ngầu cưng không muốn ở bên tên Mộng Dịch Di kia, chỉ cần trở lại thế giới thực, cùng lắm tạo lại một acc khác.” Túc Kính Đồng lạc quan nói.

    Nhưng một đám người Thiên Khiếu Hàn thoáng chốc trầm mặt.

    ………………….

    “Hàn, người sao vậy?” Trở về phòng, Ảnh Cô Nguyệt hỏi.

    “Sao?”

    “Vừa rồi khi Kính Đồng nói, sắc mặt của ngươi dường như không tốt, Hồ Ly và Lam Tử cũng vậy.” Ảnh Cô Nguyệt dừng một chút, “Nếu không tiện nói thì thôi.”

    “Không có gì không tiện.” Thiên Khiếu Hàn ôm Nguyệt vào lòng, ngồi xuống, “Chuyện này không biết là phúc hay là họa.”

    “Nguyệt, ngươi từng nghe qua chuyện Đông Phương gia hai năm trước không?” Thiên Khiếu Hàn hỏi.

    “Ta biết. Khi đó Đông Phương gia gia chủ qua đời, con cháu một nhà vì phân chia tài sản, cãi nhau trở mặt, khi đó giới sát thủ nhận được không ít đơn.” Ảnh Cô Nguyệt nhớ lại, “Người gia chủ qua đời thương yêu nhất là cháu ông, vì vậy trong di chúc phần lớn tài sản đều để lại cho người cháu, Đông Phương Dạ Văn lúc đó vừa mười sáu tuổi. Nhưng chuyện này với thiếu niên kia mà nói, có lẽ là họa nhiều hơn phúc. Huynh đệ bất hòa, không ngừng truy sát, Đông Phương gia thành chuyện gièm pha lớn nhất năm đó, kinh tế Đông Phương gia cũng dưới đả kích này lung lay sắp đổ. Cuối cùng đến khi Đông Phương Dạ Văn mất tích mới thôi.”

    Vì không liên quan đến công việc của y, Nguyệt không điều tra Đông Phương Dạ Văn đã đi đâu.

    “Ngươi có biết kế hoạch di dân vào Mộng Hồi của vài đại thế gia không?”

    “Cái này à… Một số đại thế gia vì muốn giảm áp lực nhân khẩu, đề xuất ý kiến cho người vào Mộng Hồi sinh sống. Nhưng tinh thần tuy sống, nhục thể lại tiêu vong, rốt cuộc có được tính là sống hay không đã đưa đến tranh luận rất lớn, sau đó kế hoạch bị bỏ không, ngoại trừ những người tự nguyện muốn di dân vào Mộng Hồi.” Nhãn tình Nguyệt sáng lên, “Không lẽ…”

    “Đúng vậy.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, “Dạ Văn, cũng chính là Công Tử Không Vờ Ngầu tự nguyện tham gia kế hoạch này, hơn nữa tự nguyện tiêu hủy nhục thể, vì muốn ngăn Đông Phương gia sụp đổ.”

    “Trách không được Công Tử Không Vờ Ngầu có thể trở thành người mệnh định của Mộng Dịch Di, y đã tương đương với dân cư chân chính trong Mộng Hồi.” Nguyệt cuối cùng đã làm rõ thắc mắc trong lòng. Tuy NPC và người chơi có thể kết hợp, nhưng người mệnh định của NPC là người chơi thì không khỏi hơi kỳ quái, vì người chơi có thể tự sát xóa acc, cũng có thể chọn không chơi nữa.

    “Cho nên, nếu Mộng Dịch Di có thể đối tốt với Dạ Văn, để Dạ Văn trong Mộng Hồi có được hạnh phúc, vậy không thể tốt hơn. Nếu không… Dạ Văn cũng không có chỗ để trốn.” Thiên Khiếu Hàn lo lắng.

    “Yên tâm đi, nhìn Mộng Dịch Di theo đuổi Hồng Liên nhiều năm, đủ chứng minh hắn không phải người bạc tình bạc nghĩa.” Ảnh Cô Nguyệt an ủi, “Nhưng loại dây dưa không rõ này… Aiii, Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn sẽ phải ăn chút khổ.”

    “Cũng đúng.” Thiên Khiếu Hàn cười thoải mái.

    Thay đổi một thế giới, Dạ Văn mới có thể có hạnh phúc?

    …………………………

    “Mộng Dịch Di nói là nhiệm vụ này?” Mở danh sách nhiệm vụ, Thiên Khiếu Hàn câm nín nhìn một đống nhiệm vụ dày đặc. Quả nhiên là nghiệp đoàn đánh thuê đầu tiên của Mộng Hồi, kinh khủng, mới đầu (trước kia, không phải sau khi sống lại) tìm mãi chẳng thấy nhiệm vụ, giờ thì nhiệm vụ tự tìm tới cửa làm mãi không xong. Danh sách nhiệm vụ này rất tiện, có thể sắp xếp theo kinh nghiệm, theo tiền thưởng, theo danh vọng, theo độ khó, còn có công cụ tìm kiếm, có thể tìm nhiệm vụ liên quan đến địa điểm hoặc cá nhân nào đó.

    Thiên Khiếu Hàn nhập vào “Hải Thiên Thanh Trại”, kết quả tìm kiếm rất nhanh bung ra.

    Hải Thiên Thanh Trại là một ổ cường đạo bị truy nã, nhưng ngoài ra nó là một cứ điểm của triều đình. Vì đánh cường đạo sẽ được thưởng danh vọng rất nhiều mà tài sản trong ổ cường đạo lại hết sức phong phú, những nhiệm vụ bang hội thế này người chơi thích nhất. Nhưng Hải Thiên Thanh Bang là cường đạo xếp thứ nhất, rất ít người chơi có thể chạm đến cái đinh này.

    Nội bộ Chấn Thiên Bang dường như xảy ra vấn đề khiến điểm danh vọng và tài sản chung đa phần bị ngâm nước, thế nên muốn bình định sơn trại này.

    Chấn Thiên Bang chọn thời gian cũng thật sự quá khéo, hoặc nói bọn họ đã sớm biết Hải Thiên Thanh Bang có quan hệ với triều đình, trong khoảng thời gian này đại bộ phận tinh anh của Hải Thiên Thanh Bang đều bị triều đình phái ra ngoài làm nhiệm vụ, thực lực toàn trại giảm mạnh. Vừa vặn Phong Hành Thiên Hạ trở thành nghiệp đoàn đánh thuê đầu tiên ở Mộng Hồi, Hải Thiên Thanh Bang liền gửi lời mời, muốn nhờ bang hội có thực lực trong người chơi tới hỗ trợ.

    Phần thưởng rất khá, tiền bạc đương nhiên không ít, không ngờ danh vọng cũng rất nhiều, thoạt nhìn giúp Hải Thiên Thanh Trại là giúp triều đình, thế nên danh vọng mới nhiều như vậy. Kinh nghiệm cũng mê người, tuy không thưởng kinh nghiệm trực tiếp, nhưng chết không mất kinh nghiệm, giết người được kinh nghiệm bằng đánh quái tinh anh lớn hơn 1.5 lần cấp, tính ra, kinh nghiệm cũng cực kỳ khả quan.

    Lại nói Chấn Thiên Bang có hiềm khích với bọn họ, mỗi việc này đã vô cùng động lòng người.

    “Hô hô, Mộng Dịch Di thật hiểu chúng ta, cho chúng ta một cơ hội báo thù quang minh chính đại.” Dực Yêu xoa tay nói.

    “Nhiệm vụ này hẳn là hắn phát.” Tử Huyễn Nguyệt tỉnh táo phân tích, “Hải Thiên Thanh Trại vốn là tổ chức một tay hắn bồi dưỡng, mấy phần thưởng hậu hĩnh đại khái cũng là hắn cho chúng ta làm sính lễ.”

    “Huyễn tỷ tỷ, người khó có được biết nói đùa nha.” Nguyệt Yêu Tinh cười, “Kệ hắn muốn gì, nhiệm vụ này chúng ta chắc chắn phải nhận. A, hình như xong trước khi đánh Thành Chiến, thật hưng phấn.”

    “Vậy phân chia một chút, Huyễn, ngươi phụ trách trang bị, ta phụ trách thuốc và thức ăn, những người khác do Hàn, Tiểu Trư, Hồ Ly, Tiểu Tử (Kiêu Tử Minh) dẫn đi luyện cấp.” Ảnh Cô Nguyệt phân phó.

    “Thuốc và thức ăn Nguyệt muốn tự làm?” Kiêu Tử Minh đề nghị, “Nguyệt chỉ cần làm một ít thức ăn và thuốc đặc biệt là được, hồng lam dược bình thường đến chỗ ta mua, thành viên nội bộ bớt tám phần trăm.”

    “Ngươi không được miễn phí?” Nhược Thủy U Lam tức giận.

    “Thôi nào, Lam Tử, Tiểu Tử người ta còn phải ăn cơm mà.” Biết Nhược Thủy U Lam chỉ muốn bới móc, Thiên Khiếu Hàn giảng hòa.

    “Quyết định vậy đi, chúng ta làm một trận!” Đập tay, trong mắt mọi người lóe lên ý chí thiêu đốt.

    Thuộc truyện: Phong Hành Thiên Hạ