Home Đam Mỹ Phong Quá Vũ Lưu Vân – Quyển 2 – Chương 64: Hung sát

    Phong Quá Vũ Lưu Vân – Quyển 2 – Chương 64: Hung sát

    Thuộc truyện: Phong Quá Vũ Lưu Vân

    Tiếng hét là từ hậu viện truyền đến. Đó là thanh âm cao vút của một nữ tử, mà viện tử này là mấy người bọn họ bao trọn, chỉ có một nữ tử duy nhất —— Tiêu Tương cô nương.

    Hai người khinh công cực giỏi, trong nháy mắt đã chạy tới hậu viện, đã thấy Tiêu Tương ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ thút thít, trong miệng, tiếng khóc lóc đứt quãng.

    Lưu Vân đỡ lấy nàng, nhíu mày hỏi: “Tiêu cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”

    Tiêu Tương túm thật chặt Lưu Vân, khóc ròng nói: “Rất…rất đáng sợ… Giết người… Sát nhân… Người mặc áo đen kia…. Ô ô…”

    Hai người cả kinh, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy dưới bóng cây tối đen là bốn thi thể la liệt, máu tươi chưa đông lại hiển nhiên là vừa chết không lâu. Liễm Hàn ánh mắt lóe lên, điểm mũi chân, lao mình đuổi theo.

    “Con gái! Con gái! Con có sao không!” Tiêu lão cha nghe thấy tiếng động vội vã chạy đến, hẳn là vừa đi ngủ, quần áo cũng không buộc chặt.

    Huyền Dục khoác một kiện áo đơn đi ra, thấy người trong lòng Lưu Vân nước mắt ngắn dài, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?” Quay đầu hướng Lưu Vân châm chọc nói, “Chắc không phải ngươi khi dễ người ta đâu nhỉ, hừ, đến giờ còn không nỡ buông tay…”

    Lưu Vân nhếch môi, đem Tiêu Tương trong lòng giao cho Tiêu phụ, nhíu mày nhìn y: “Còn có tâm tư nói mát, ngươi xem, chỗ kia…” Ngừng lại một chút, lại nói: “Hôm nay rất lạnh, sao lại chỉ khoác một cái áo đã ra đây rồi…”

    Huyền Dục nhíu mày, nhìn mấy cái xác chết không nói lời nào.

    ” Phát sinh chuyện gì rồi hả?!” Đường Vũ Trúc nghe tiếng vội vã chạy tới hậu viện, thở hồng hộc, lo lắng nhìn Tiêu Tương, cũng không nhớ chỉnh lại quần áo.

    Tiêu Tương vừa thấy hắn, nhào ngay vào lòng khóc lóc.

    Lưu Vân kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, chẳng lẽ người Tiêu Tương để ý là…

    Đường Vũ Trúc liếc nhìn Lưu Vân thần sắc bất định, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Huyền Dục chỉ khoác một chiếc áo đơn, nhíu nhíu mày, cất giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì nàng?”

    Lưu Vân khụ một tiếng, “Đường huynh đừng hiểu lầm, ngươi nhìn đi…”

    Đường Vũ Trúc cả kinh, hô: “Chuyện này… Nhanh đi báo quan đi!”

    Lưu Vân dùng kiếm đẩy đẩy một tử thi nằm úp sấp trên mặt đất, người đó một thân quần áo hắc sắc, vẻ mặt cứng ngắc tràn ngập sợ hãi, trên ngực, vết thương nhỏ hình tròn máu chảy nhỏ giọt, ba người còn lại đại khái giống nhau. Nhíu mày nói: “Ngực trái bị cái gì đâm xuyên một lỗ nhỏ, đây là vết thương trí mệnh, không có vết thương khác.”

    Hung khí này là thứ gì? Gậy… Không thể đâm vào như vậy có thể là thanh sắt… Tiêu Tương nhìn thấy người áo đen? Hắn một lúc lặng yên không tiếng động giết hết bốn người sao…

    Đường Vũ Trúc vội hỏi: “Tiêu cô nương, ngươi mới vừa rồi đã nhìn thấy cái gì?”

    Tiêu Tương lắc đầu: “Quá tối, mấy bóng đen lướt qua, không nhìn rõ cái gì, chỉ nhìn thấy người mặc áo đen kia nhảy qua tường chạy mất…”

    “Là bọn hắn…” Huyền dục thấy rõ mặt của bọn họ, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, “… Ám vệ ta mang ra ngoài…”

    “Cái gì?” Lưu Vân tâm trạng hơi kinh ngạc, “Mục tiêu của hung thủ chẳng lẽ không phải là…”

    Liễm hàn đúng lúc từ bên ngoài viện trở về, khiến Lưu Vân bất ngờ chính là y nhìn hắn lắc lắc đầu.

    Thậm chí ngay cả Hàn cũng mất dấu?! Người áo đen này khinh công rất cao, hay là…

    Huyền Dục khẽ rũ mắt, lát sau, điềm tĩnh nói: “Tìm người đem xác đi chôn thôi, để người khác thấy được cũng khó giải thích. Hừ, muốn giết ta… Ha ha, ta chờ hắn…”

    Lưu Vân lặng yên tiến lên kéo kéo ống tay áo y, chạm được một bàn tay lạnh lẽo, rất lạnh, giống như từ trong hầm băng bước ra, thậm chí khiến hắn không cảm thấy mạch đập. Lưu Vân theo bản năng nắm chặt tay y, hầu kết khẽ động, thấy ánh mắt y nhìn chính mình mang theo một chút kinh ngạc còn có chờ mong, lại không biết nên nói cái gì.

    “Ngươi… Lạnh như vậy mặc thêm quần áo đi, trễ thế này rồi đừng chạy loạn khắp nơi, về ngủ đi…”

    Đôi mắt vốn đầy cảm xúc nháy mắt khôi phục vẻ điềm tĩnh, Huyền Dục khẽ mỉm cười, rút tay ra, “Ngươi nghĩ trong lòng ta khó chịu vì người bị giết sao? Không phải chết mấy ám vệ thôi sao, ta còn chưa yếu đuối đến mức đó.” Nói xong liền quay trở về phòng.

    Không lâu sau, trong viện lại khôi phục yên tĩnh. Mọi người đều tắt đèn ngủ cả.

    Ánh trăng lạnh lùng, gió đêm càng thổi mạnh, bóng cây lay động, dưới ánh trăng in bóng lên giấy trên cửa, loang lổ như quỷ mị. Một bóng đen lặng yên nhảy ra tường viện. Người nọ che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài. Bỗng nhiên, bóng người cao lớn dừng lại. “Ra đây đi.”

    Dứt lời, người áo đen từ trên cây nhảy xuống, ống tay áo bay bay: “Ngươi lại muốn đi một mình?”

    “Ha ha,” người kia khẽ mỉm cười, kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, chính là Lưu Vân, “Không qua mắt được ngươi. Có điều, ngươi cũng về đi…”

    Liễm Hàn hừ một tiếng, “Lo lắng cho hắn thì cứ nói.” Nhấc chân đi mấy bước, người phía sau còn chưa đuổi tới, y dừng bước lại, hơi ngoảnh mặt đi nhỏ giọng nói: “Ta từ lâu đã phái người trong lâu đến bảo vệ… Còn không mau đi!”

    Lưu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, nhanh chân đuổi theo.

    Cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh tối nay, người chết tuy là ám vệ, nhưng rõ ràng mục tiêu là Huyền Dục, sợ là đã sớm có dự mưu. Có điều, khả nghi chính là, bọn họ một đường đi đến đây đều bình yên vô sự, vì cái gì mà hắc y nhân không sớm không muộn, một mực đến thiện quận mới động thủ. Mặt khác, với thân thủ của Hàn mà ngay cả nửa bóng dáng cũng không tìm được, vậy thì cũng thật kỳ lạ… Hơn nữa, hắc y nhân chỉ có một mình Tiêu Tương nhìn thấy, vì sao hắn lại không giết nàng diệt khẩu, chẳng lẽ không đủ thời gian sao…

    Lại nói, Huyền Dục đường đường là thái tử, sẽ không cùng người trong giang hồ kết oán. Chủ mưu sau màn ngoại trừ Kính vương hắn không nghĩ ra được người thứ hai, chỉ có điều, không có chứng cứ. Thế nhưng bất luận là chuyện ám sát, hay là chuyện tại Lạc Hoa uyển bị thương, hoặc là chuyện đê đập, dân chạy nạn, đều cùng huyện lệnh Địch Mạc Kiệt có liên quan mật thiết!

    Điểm này chắc Hàn cũng nghĩ đến, mới có thể ở đây chờ. Đừng nhìn y lúc nào cũng bất đồng ý kiến, ở phương diện này, thực sự y cực kỳ nhạy cảm, nghĩ lại, e là có kinh nghiệm hơn rồi…

    Gió đêm phơ phất lướt qua tai, tâm tư dao động, chỉ chốc lát đã đến phủ huyện thái gia.

    Phủ đệ vô cùng bề thế, vừa nhìn đã biết vơ vét không ít mồ hôi nước mắt của dân. Lưu Vân cùng Liễm Hàn hai người ở trên cây quan sát lính canh phòng phủ, vậy mà năm bước lại có một tốp, mười bước lại có một trạm canh gác, quả thực có thể so với hoàng cung.

    Điều này càng làm cho Lưu Vân hoài nghi, bên trong khẳng định có vấn đề!

    Hai người thần không biết quỷ không hay tiếp cận hai thị vệ, chuẩn xác một chưởng đánh lên gáy, thị vệ một tiếng cũng không kịp kêu đã bị kéo vào bụi cây lột sạch quần áo.

    Thám thính vòng quanh hành lang bên trong.

    Liễm Hàn nhíu mày nói: “Thật hôi… Tên ngu xuẩn này mấy ngày nay không có thay y phục?!”

    Lưu Vân bật cười: “Ngươi nhịn một chút đi, có quần áo dù sao cũng đỡ hơn không.” Tuy rằng ta khá thích nhìn dáng vẻ ngươi không mặc quần áo… Hắn trong lòng cười khẽ, tất nhiên không dám nói ra.

    “Chờ đã! Có người.”

    May mà hai người đều là cao thủ khinh công, thả người nhảy một cái đã nằm trên mái nhà, im lặng nín thở.

    “Ngươi, còn ngươi nữa, lão gia vừa gọi người đến, hai người các ngươi qua đó hầu hạ, thông minh một chút, biết chưa?”

    “Dạ.”

    Lưu Vân khẽ mỉm cười, thực sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang lo không tìm được lão hồ ly này thì lại bắt gặp. Lặng lẽ đuổi theo, không ai phát hiện ra.

    Nhìn thấy một gian phòng hướng nam đèn đuốc sáng choang, hai gã tiểu tư liền tiến vào. Từ ngoài cửa thấy có vài thị vệ, chưa tính những tốp khác. Cho dù hai người công phu tốt đến mấy, chỉ sợ cái gì cũng chưa tra được đã đả thảo kinh xà.

    Một lúc lâu sau, hai gã tiểu tư lại đi ra, đứng trước cửa nói với một thị vệ: “Lão gia phân phó, đi nội viện mang một cô nương tới hầu hạ.”

    “Dạ.”

    Lưu Vân mắt phượng lưu chuyển, khóe miệng cong lên, cười nói: “Có trò vui rồi, đi!”

    Không quá nửa canh giờ, thị vệ đã mang đến một thiếu nữ xinh đẹp sa mỏng che mặt. Nữ tử vóc người cao gầy, mắt phượng mày ngài, đuôi mày khóe mắt cực điểm mê hoặc, môi hồng như ẩn như hiện một nụ cười câu hồn người.

    Địch Mạc Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm nàng, cái nhìn tràn ngập dục vọng *** uế: “Hắc hắc, không ngờ quý phủ lão gia ta còn có một mỹ nhân như vậy…” Đưa tay ôm nàng, đôi tay hạnh kiểm xấu bắt đầu dời xuống…

    Chợt Địch Mạc Kiệt chỉ thấy trên cổ mát lạnh, chẳng biết từ lúc nào, một thanh lợi kiếm lạnh lẽo lặng yên không tiếng động kề vào yết hầu, phía sau truyền tới thanh âm lạnh lùng trầm thấp: “Lấy cái tay bẩn của ngươi ra.”

    Địch Mạc Kiệt tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, sao còn dám nhiều lời, mồ hôi lạnh ứa ra buông bàn tay cứng ngắc ra.

    Lưu Vân khẽ mỉm cười, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói: “Kính xin lão gia giúp một chuyện, gọi thị vệ trước cửa lui ra, ta cũng không thích bị người quấy rối.”

    Nghe thấy giọng nói nam tính thành thục từ tính bên tai, Địch Mạc Kiệt muốn khóc thét, mỹ nhân trước mắt sao phút chốc đã biến thành nam nhân?!

    “Được. Được được…”

    “Chờ chút, nếu lão gia ngươi nói cái gì không nên nói, cũng nên cẩn thận thứ đồ chơi dưới khố ngài rồi…”

    Địch Mạc Kiệt sợ run người, suýt khóc, chỉ gật đầu, hô lớn: “Bên ngoài…Người bên ngoài đều lui xuống, không cho phép quấy rầy bổn lão gia!”

    “Dạ.”

    Chỉ đợi tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Liễm Hàn một cưới đem hắn đá quỳ trên mặt đất, thuận lợi đánh nát con dao hắn giấu trong tay trái.

    “Ôi…” Địch Mạc Kiệt run rẩy cầu xin tha thứ, “Hai vị đại hiệp… Tìm tiểu nhân rốt cục là để làm gì?”

    Lưu Vân nửa ngồi nửa quỳ, thấp người xuống cười: “À, chúng ta là được thuê tới đây giết người, đã lấy tiền của người ta, không giúp người làm việc, sợ là khó ăn khó nói.”

    “Không được không được!” Địch Mạc Kiệt vừa nghe xong khẩu khí càng mềm nhũn, lập tức nói, “Ta sẽ trả cho các ngươi gấp đôi, không, gấp ba thù lao, cầu xin hai vị tha cho tiểu nhân…”

    Lưu Vân giảo hoạt mỉm cười: “Vậy sao… Vậy cũng tốt, thù lao chúng ta là mười vạn lượng bạc, gấp ba chính là ba mươi vạn lượng, đưa tiền đây!”

    “Chuyện này… Ba trăm ngàn… vạn lạng?! Được, được, ta đi lấy tiền cho hai vị.”

    “Không cần làm phiền đến lão gia, ngươi nói chỗ cất giấu, tại hạ lấy giúp là được rồi.”

    Địch Mạc Kiệt âm thầm kêu khổ, cơ hội cuối cùng cũng mất: “Ở… Dưới gầm giường trong hộc.”

    Lưu Vân cẩn thận tìm tòi dưới giường, thầm nghĩ, tên này giảo hoạt như vậy, chỗ đó tuyệt đối không thể không có cạm bẫy, vạn nhất bị thương, cũng thật khó coi.

    Bỗng nhiên ngón tay tựa như chạm được một sợi chỉ, nhẹ nhàng theo đó lần tới, phía đầu sợi chỉ có một lỗ nhỏ thông ra ngoài phòng, phỏng chừng là chuông báo động.

    Lưu Vân quay đầu thấy Địch Mạc Kiệt căng thẳng nhìn hắn, hơi buồn cười, ha ha, suýt nữa bị lừa rồi.

    Cẩn thận vòng qua sợi chỉ kia, chỉ một chút đã mò tới ngăn bí mật. Mở ra, bên trong một đống châu báu nặng nề cùng một xấp dày ngân phiếu, bên cạnh còn có một phong thư màu vàng.

    Địch Mạc Kiệt thấy Lưu Vân đem thư rút ra, không khỏi thất thanh kêu lên: “Không được! Đó là mật lệnh của đại nhân!”

    Chính là cái này! Lưu Vân khẽ nhếch khóe miệng, mở thư ra xem, ngờ vực nói: “Đây không phải là mệnh lệnh xây dựng đê đập sao? Kinh phí là… sáu trăm ngàn lượng bạc? Ta nghe nói thiện quận chỉ đạo mười vạn lượng mà? Một lần liền ăn hơn năm trăm vạn, lão gia không sợ chết no sao?

    “Ngươi… các ngươi…” Địch Mạc Kiệt vừa nghe, kích động suýt chết, lại nghe Lưu Vân nói tiếp: “Ta thấy lão gia cũng cao tuổi rồi, bạc này, sợ là cũng không đem theo xuống mộ được, không bằng tích đức, cứu tế người dân bị nạn là được, thư này ta đem trình báo tuần phủ đại nhân, miễn cho ngươi lại hiếp đáp bách tính…”

    Lời còn chưa dứt, người nào đó đã nằm trên mặt đất ồ ồ khóc lớn lên: “Không được!… Hai vị đại hiệp, tha tiểu nhân đi, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có…”

    Đủ rồi, lại là trò này, sáng tạo một chút không được sao? Lưu Vân bĩu môi nói: “Chứng cớ đã xác thực, lão gia chắc chắn không xong rồi…”

    “Không, không, không! Là Kính Vương Gia sai tiểu nhân làm như vậy… Tiểu nhân gan to bằng trời cũng không dám nuốt riêng cái nào…”

    Huyền Kính giật dây?

    Lưu Vân hơi sững sờ, chuyện đêm đó giải thích thế nào? Hắn kéo khăn che mặt lên, hỏi: “Nói rõ ràng!”

    “Ngươi… Ngươi là…” Thấy rõ khuôn mặt Lưu Vân, Địch mạc kiệt nhất thời kinh hãi đến biến sắc, “Ngự…”

    “Xuỵt…” Lưu Vân nhíu mày nói: “Lão gia gấp như vậy muốn làm thái giám sao?”

    Địch Mạc Kiệt mặt xám như tro tàn xụi lơ xuống, “Kính Vương Gia hạ lệnh muốn tu sửa đê đập, cho ta một đạo mật lệnh, sai ta chỉ dùng mười vạn lượng, còn lại coi như là khen thưởng, đợi hắn đích thân đến trùng tu đê đập, thu được dân tâm… Còn phái đặc sứ đến giúp ta tránh thoát Thứ Sử tuần tra, không ngờ… Tối hôm qua đặc sứ phái người cho ta biết Thứ Sử đến rồi…”

    “Tối hôm qua ta ở trên mái nhã lâu nghe được, là ngươi cố ý nói ra?” Thấy hắn gật đầu, Lưu Vân lại hỏi, “Đặc sứ này rốt cục là ai? Là nam hay nữ?”

    “Cái này… Ta thực sự không biết… Ôi.. Hai vị tha mạng…”

    Xem ra hắn thật sự không biết. Có điều, người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là hắc y nhân lần trước? Càng đối với bọn họ nhất cử nhất động rõ như lòng bàn tay…

    Lưu Vân khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy đã bỏ sót gì đó rồi…

    Mở miệng hắn ra, nhét một viên thuốc đen sì ép hắn nuốt vào, Lưu Vân âm trầm cười: “Để tránh cho lão gia ngươi lại nói những chuyện không nên nói, tại hạ không thể không ra hạ sách này, đương nhiên, nếu như lão gia làm tốt, thuốc giải tại hạ sẽ dâng, bằng không, hừm…”

    “Tiểu… Tiểu nhân biết nên làm như thế nào…”

    “Vậy thì tốt.” Lưu Vân hài lòng gật gù, đem thư tín cùng ngân phiếu cất vào trong ngực, cùng Liễm Hàn không hề ngoảnh lại, rời đi, lưu lại Địch Mạc Kiệt khóc không ra nước mắt đáng thương nằm trên mặt đất.

    Lưu Vân hai người chân trước vừa rời đi, phía sau lại tiến vào một người bạch y phiêu nhiên, trong đêm tối có vẻ đặc biệt chói mắt.

    Địch Mạc Kiệt đang muốn gọi người, chờ thấy rõ khuôn mặt người vừa tới, rùng mình, lại trấn định lên: “…Hóa ra là ngươi…”

    “Ngươi nói hết rồi hả?” Người kia tiếng nói trầm thấp, tốc độ chậm rãi, nhẹ nhàng như tuyết y trên người, từng chữ từng chữ nói ra lại lộ ra áp lực khó có thể chống đỡ.

    Địch Mạc Kiệt nghẹn lời, ê a nói: “Tình huống vừa nãy, ta có thể không nói sao…”

    “Như vậy…” Người kia hai mắt híp lại, càng nhẹ nhàng mỉm cười, “Ngươi cũng không cần thiết phải sống tiếp…”

    “Thất…” Âm thanh im bặt, Địch Mạc Kiệt khó tin trợn mắt, nhìn thân thể đã đứt đầu của mình còn rung động nằm trên mặt đất, rốt cục không nói được thêm tiếng nào nữa…

    Thuộc truyện: Phong Quá Vũ Lưu Vân