Phúc trạch hữu dư – Chương 11-15

    Thuộc truyện: Phúc trạch hữu dư

    Chương 11: Cơ hội từ trên trời rơi xuống

    Triệu Hách ở trong bao gian đợi không bao lâu, liền thấy phục vụ viên dẫn một nam nhân mặc áo sơmi cầm trong tay một cái áo khoác tây trang đi vào, hắn xoa đầu óc có chút không tỉnh táo của mình, “Ngài là cấp trên của Lục Thừa Dư sao?” Quan sát trên dưới người đàn ông này, tuy rằng quần áo và giầy nhìn không ra nhãn hiệu, nhưng hắn vẫn có thể biết, một thân này không hề rẻ tiền.

    Nghiêm Mục đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, thấy Lục Thừa Dư đã say ngủ, lắc lắc bờ vai của y, thấy Lục Thừa Dư không có phản ứng, cũng biết y say lợi hại, nói với Triệu Hách: “Cám ơn cậu đã chiếu cố cậu ấy.” Nói xong nhờ phục vụ viên hỗ trợ đỡ Lục Thừa Dư, hắn cõng người lên, bước chân vững vàng đi ra cửa.

    Triệu Hách trợn mắt hốc mồm nhìn Nghiêm Mục cõng người ra khỏi phòng, sau khi sửng sốt một chút, mới cầm lấy áo khoác của Nghiêm Mục bỏ quên ở trên ghế sa lon đuổi theo, chờ đến chỗ xe đậu bên ngoài KTV, liền thấy Nghiêm Mục đem Lục Thừa Dư bỏ vào trong Maybach, lập tức liền cảm khái một tiếng: “Mẹ nó, là xe số lượng hạn chế a!”

    Mặc dù nhà hắn có tiền, nhưng mà hào phú ở kinh thành nhiều như mây, nên cũng không tính là tiểu phú hào gì, loại xe như thế này, cha hắn muốn mua cũng mua không được, cho dù mua được cũng sẽ không dùng tiền mua cho hắn. Hắn nhân cơ hội nhìn nhiều hơn hai lần, thấy Lục Thừa Dư đã được cấp trên của y đặt ở trên ghế phó, trên người đã cài dây an toàn, vì vậy đem áo khoác đưa trả lại cho Nghiêm Mục, do dự một chút nói: “Gia đình cậu ấy không có ai, hôm nay tất cả mọi người uống không ít, xin ngài chiếu cố cậu ấy nhiều hơn một chút.”

    “Tôi biết, cảm ơn đã nhắc nhở.” Nghiêm Mục đem áo khoác tây trang đắp lên trên người Lục Thừa Dư, mở điều hòa bên trong xe, gật đầu với Triệu Hách một cái, sau đó khởi động ô tô lái đi.

    Nghiêm Mục lái xe rất vững vàng, cho nên lúc đến dưới nhà của Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư vẫn ngủ rất trầm, thậm chí ngay cả tư thế cũng không đổi.

    Tháo dây an toàn ra, Nghiêm Mục nhìn tầng nhà trước mắt, lúc đỡ Lục Thừa Dư từ trong xe ra, biểu tình trên mặt hơi chút biến hóa, người này thoạt nhìn không mập, thế nhưng sau khi mất đi ý thức, phải dùng sức mới nâng lên được.

    Lục Thừa Dư có cảm giác chóng mặt, giống như là mất đi khống chế, đau đầu lật người vài lần ở trên giường, sau mới ôm chăn ngồi dậy, nhìn bốn phía, mới phát hiện đây là gian phòng của mình, y làm sao trở về được vậy.

    Đêm qua không cẩn thận uống nhiều, y đã quên mất bây giờ mình mới chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, không phải là người có tửu lượng của tám năm sau, thời gian là một con dao, không chỉ có thể khiến người già đi, còn có thể khiến người ta càng ngày càng thích ứng với xã hội này.

    Nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vang, sau khi ngây người, y từ trên giường nhảy xuống, ra cửa liền thấy một màn kinh dị. Đại boss công ty vậy mà đang bưng trứng chiên lòng đào và sữa tươi đi ở trong nhà mình, y sửng sốt mấy giây sau mới nói: “Boss?”

    “Tối hôm qua gọi điện thoại cho cậu, bạn học của cậu nói cậu uống say,” Nghiêm Mục thấy y tỉnh, xoay người đem bữa sáng đặt trên bàn cơm, sau đó quay về phòng bếp đem phần của mình lấy ra, thấy Lục Thừa Dư còn đứng ở cửa, liền nói, “Dạ dày khó chịu, không muốn ăn sao?”

    “Không phải,” Lục Thừa Dư quay về phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn trứng Nghiêm Mục làm. Không thể không nói, tài nghệ chiên trứng của hắn so với y tốt hơn nhiều, uống một ngụm sữa tươi, y cảm kích nói: “Cám ơn anh.” Luận về quan hệ, mình là nhân viên, Nghiêm Mục là boss, theo lẽ thường, chỉ có nhân viên lấy lòng boss, không có chuyện boss chiếu cố nhân viên, nếu có nhân viên gặp phải tình huống ngược lại, chỉ có thể nói rõ nhân viên này gặp vận may.

    Bởi vì Nghiêm Mục nghe bạn học nói mình uống say, liền đặc biệt đến đón mình, còn chiếu cố y một đêm, đây là cái dạng tinh thần gì a? Đây chính là cách mạng hữu nghị, là tinh thần Lôi Phong [1]đó.

    [1] Tinh thần Lôi Phong: Lôi Phong (18/12/1940 – 15/8/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm. Túm cái quần lại là anh TD khen anh NM là thanh niên gương mẫu, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, nhiệt tình, hiền lành, khiêm tốn, bla…bla..)

    “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn. Tối hôm qua không được cậu đồng ý, đã dùng khách phòng của cậu, xin lỗi.” Tư thế ăn cơm của Nghiêm Mục rất tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến mức giống như là dùng thước đo ra, thậm chí Lục Thừa Dư còn phát hiện, lượng thức ăn mỗi lần hắn ăn đều gần giống nhau.

    Nghe được lời này của đối phương, Lục Thừa Dư vội nói: “Boss chiếu cố tôi một đêm, còn phải tự mình chuẩn bị phòng, là tôi có lỗi mới đúng.” Lần này y xin lỗi, tuyệt đối là thật tâm thật ý, giống như lời cảm ơn ban nãy, thật có không nửa điểm qua loa.

    Tiếp đó, sau khi Lục Thừa Dư uống xong nửa ly sữa tươi, Nghiêm Mục mới mở miệng nói: “Nếu cậu có thể thanh tỉnh chuẩn bị khách phòng, tôi cũng không cần phải chiếu cố cậu.”

    Cái kiểu độc miệng như thế này, cộng thêm vẻ mặt không có biểu tình gì mà nói ra, quả thực có tác dụng bạo kích người khác. Lục Thừa Dư thiếu chút nữa sặc sữa, y khô khan cười nói: “Lần tới tôi sẽ chú ý uống ít lại.”

    “Ừ,” Nghiêm Mục phi thường tán đồng gật đầu, “Uống rượu hại gan, không tốt.”

    Lục Thừa Dư thấy hai mắt đối phương nghiêm túc, gật đầu nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”

    Sau đó y liền thấy trong mắt đối phương lộ ra một loại ý tứ “cậu còn có thể cứu”, vì vậy y không thể làm gì khác hơn là yên lặng cúi đầu tiếp tục đấu tranh với cái trứng chiên.

    Chờ Lục Thừa Dư ăn xong, Nghiêm Mục kiên trì dọn dẹp chén dĩa, sau đó mặc lại quần áo ngày hôm qua ly khai nhà Lục Thừa Dư, trước khi rời đi còn cố ý dặn Lục Thừa Dư phải ăn cơm trưa đúng giờ, ngày hôm nay không cần đi làm, vân vân và mây mây.

    Lục Thừa Dư đưa mắt nhìn bóng lưng đối phương tiến vào thang máy, vuốt cằm nghĩ, xem ra bất kể là trong nhóm người nào đều có một người bất đồng, thí dụ như phú nhị đại này chẳng hạn.

    Ngay khi cửa thang máy gần đóng lại, Lục Thừa Dư nghe được thanh âm của Nghiêm Mục truyền đến lần thứ hai.

    “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.”

    Chỉ có điều, trên đời này các boss đều giống nhau.

    Trở về nhà tắm một cái, thay quần áo khác, Lục Thừa Dư ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, liền phát hiện trên bàn trà để một dĩa trái cây còn tươi mới, không cần phải nói cũng biết là Nghiêm Mục sáng sớm hôm nay ra ngoài mua về.

    Nhìn những trái cây này, y không nhịn cười được.

    Nhanh đến buổi trưa, Lục Thừa Dư ra cửa, tìm tiệm bán các món hầm ngồi xuống, cuối cùng chỉ kêu hai món ăn thanh đạm. Uống nhiều rượu dạ dày như muốn tạo phản, ăn thứ khác không vô.

    Canh bồ câu hầm mùi vị rất ngon, kích thích khẩu vị của Lục Thừa Dư, lúc y đang ăn hưng khởi, chợt nghe bàn bên cạnh có người than phiền. Y nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy hai người nam nhân hơn ba mươi tuổi ngồi đối mặt nhau, hai người đều là vẻ mặt sầu khổ, tóc cũng loạn tao tao, thoạt nhìn có chút chật vật.

    Hai người kia hiện tại có thể không có người biết, thế nhưng Lục Thừa Dư lại rất quen thuộc, bởi vì hai người kia sau này chính là đạo diễn Chương Thạc và biên kịch Khúc Lĩnh Bắc vô cùng nổi danh. Nghe đồn hai người là hảo huynh đệ nhiều năm, năm xưa bởi vì đầu tư quay một bộ phim gần trăm vạn kết quả doanh thu lại cao tới chín trăm vạn, chỉ một lần liền nổi tiếng. Bộ phim năm đó phủng hồng một vài nghệ sĩ, cũng làm cho Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc được xem là tài năng trẻ trong showbiz.

    Sau này hai người lại cùng nhau hợp tác quay thêm vài bộ phim, đều được giới phê bình khen ngợi, đời trước khi Lục Thừa Dư chết, hai người này đã có tiếng tăm trong giới, thật không ngờ lúc hai người xuất đầu lăn lộn lại là hình dạng nghèo túng này.

    “Nếu không thì chúng ta bỏ đi,” Khúc Lĩnh Bắc ngửa cổ ực một hớp rượu, “Chạy tới chạy lui mấy tháng, không ai phản ứng với chúng ta cả.”

    “Lão tử nếu có hai trăm vạn, đâu cần phải đi cầu cháu trai của mình,” Chương Thạc lau mặt một cái, “Chúng ta đều tốn nhiều khí lực như vậy, nếu không làm, công sức trước kia không phải đều uổng phí sao?”

    “Uổng phí thì uổng phí đi,” Khúc Lĩnh Bắc cười khổ, “Mấy ngày hôm trước thân thích của tớ tìm cho tớ một công việc, tiền lương cũng rất tốt, tớ muốn đi thử một chút.” Con của hắn sắp vào tiểu học, tuy rằng vợ vẫn ủng hộ hắn, nhưng hắn vô pháp trơ mắt để vợ con bởi vì mộng tưởng của mình mà chịu khổ, hắn làm như vậy sao coi là đàn ông chứ?

    Chương Thạc trầm mặc, hắn biết bạn tốt khó xử, đối phương không giống như mình, gia đình hắn còn có vợ con, không có khả năng hao tổn hơn nữa.

    “Nhị vị chuẩn bị quay phim sao?” Trên mặt Lục Thừa Dư không thấy nửa phần xấu hổ khi nghe trộm người khác nói chuyện, y một bộ dáng vẻ ‘người trẻ tuổi tò mò’ hỏi, “Là quay phim gì vậy?”

    Chương Thạc thấy người đặt câu hỏi là một thanh niên ngồi bàn bên cạnh, biết bọn họ nói chuyện với nhau làm cho đối phương vô tình nghe được, không có tư vị gì nói: “Chúng tôi bây giờ không có tiền, có thể quay phim gì chứ.”

    “Có phải cần rất nhiều tiền không?” Lục Thừa Dư nhớ được sau này có một đài truyền hình đưa tin, Khúc Lĩnh Bắc đã từng nói qua chuyện này, đại ý là ngay lúc hai người quyết định từ bỏ, một ông chủ siêu thị cảm thấy vô cùng hứng thú với kịch bản của bọn họ, cuối cùng ném vào hai trăm vạn, giúp cho bọn họ quay phim thành công. Ai biết một lần liền nổi tiếng, để cho bọn họ tiến lên đỉnh cuộc sống, đồng thời cũng để cho ông chủ siêu thị kia buôn bán lời một khoản tiền lớn.

    “Cũng không phải, cho dù chúng tôi muốn quay bộ phim có kinh phí thấp, vậy cũng phải tốn hai ba trăm vạn,” Chương Thạc thấy Lục Thừa Dư có tướng mạo tốt, lại một dáng vẻ tò mò, cho là y muốn trở thành diễn viên, vì vậy lắc đầu thở dài nói, “Người trẻ tuổi, giới giải trí cũng không tốt để lăn lộn đâu.”

    “Tôi không muốn lăn lộn trong giới giải trí, nhưng tôi thích xem phim, nếu như chỉ là hai ba trăm vạn, tôi có thể lấy tiền cho mọi người quay.” Lục Thừa Dư thấy đối phương không tin, “Nếu không chúng ta tìm một chỗ nói chuyện rõ hơn đi.” Hiện nay tiền mặt ở trong tay y không nhiều lắm, thế nhưng hai ba trăm vạn vẫn có thể lấy ra được.

    Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc tuy rằng không ôm hy vọng gì, thế nhưng hiện tại cùng đường, không bằng nghe người trẻ tuổi này nói như thế nào, dù sao nghe một chút cũng không mất mát gì.

    Nhưng mà, chờ bọn hắn ngồi xuống ở trong quán trà, sau đó thực sự thỏa thuận xong mọi chi tiết, tìm luật sư ký xong hợp đồng, hai người mới phản ứng được, bọn họ chạy nhiều ngày như vậy không có kết quả, vậy mà lại gặp được quý nhân trong quán cơm.

    Xế chiều hôm đó một số tiền được chuyển tới tài khoản hai người, Chương Thạc nhìn số dư trong thẻ, cười đến khuôn mặt mập đều có chút vặn vẹo.

    Đây quả thực là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, đập cho bọn họ có chút váng đầu hoa mắt.

    Tâm tình Lục Thừa Dư cũng rất tốt, đối với y mà nói, đây là một cơ hội từ trên trời rơi xuống, buổi chiều y nhìn kịch bản, hai người chuẩn bị quay phim 《Tiểu Điểu Tung Cánh》, bộ phim này mãi cho đến nhiều năm sau, vẫn là ví dụ tốt nhất của việc đầu tư nhỏ thành công lớn, thậm chí không ít người đầu tư điện ảnh hâm mộ đố kị ông chủ siêu thị kia, đây là cái vận cứt chó gì mới có thể nhặt được số tiền này.

    Nhưng mà Lục Thừa Dư lại rất rõ ràng, ông chủ siêu thị kia kỳ thực cũng không có bao nhiêu tiền, ngay cả khi cùng Chương Thạc ký hợp tác, tiền trong tay cũng không đủ. Bất quá người này nửa đường lại bám vào được Hoa Đỉnh, buôn bán bất động sản lời một số tiền nhỏ, mới đầu tư hậu kỳ cho《Tiểu Điểu Tung Cánh》.

    Người này tên là Hoàng Xuyên, về sau là người đầu tư nổi danh trong giới làm phim, đồng thời cũng là tên khốn kiếp muốn quy tắc ngầm Lục Thừa Dư.

    Chương 12: Có chỗ không đúng?

    Ngày hôm sau Lục Thừa Dư trở lại công ty đi làm, thấy thái độ của Nghiêm Mục đối với y vẫn như cũ, biết tính tình Nghiêm Mục chính là như vậy, cho nên lúc y làm việc vẫn duy trì như bình thường, nhưng mà bản kế hoạch làm cho Hoa Đỉnh kia, lại hạ rất nhiều khí lực.

    Tào Kinh Thân biết Lục Thừa Dư là một người có năng lực, thế nhưng hắn thật không ngờ đối phương sẽ làm ra một kế hoạch xuất sắc như vậy, hắn liếc nhìn vật trong tay, kích động đẩy mắt kính trên sống mũi nhiều lần, hỏi: “Kế hoạch này cậu làm bao lâu rồi?”

    “Trước khi tiến vào Hoa Đỉnh, em đã có ý nghĩ này, tốc độ phát triển của Thiên triều rất nhanh, hiện nay đã có không ít nơi bị truyền thông đưa tin chất lượng không khí và nguồn nước bị ô nhiễm. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ càng ngày càng coi trọng vấn đề này, khi đó, Hoa Đỉnh chúng ta đã trở thành người đi đầu, sản phẩm chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật.” Lục Thừa Dư nở nụ cười, đời trước y còn trẻ tuổi, không biết sâu cạn, khi đi phỏng vấn ở Lương thị, liền lớn mật đưa ra ý tưởng này, sau khi phỏng vấn không thành công, Lương thị lại có người mượn ý tưởng của y lập ra kế hoạch, giúp cho Lương thị kiếm không ít tiền. Y hiện tại đã được cuộc sống mài giũa, cho nên có thể đem ý tưởng này dễ dàng biên soạn trên giấy, đồng thời phương pháp so với Lương thị lại càng tỉ mỉ hơn, càng thực tế với cuộc sống hơn.

    Đợi đến sang năm, quốc gia sẽ ra sức đề cập đến khái niệm PM 2, 5 [1] này, vài năm sau sẽ thường xuyên xuất hiện sương mù dày đặc, sau đó rất nhiều dân chúng trước đó không tiếp xúc với kiến thức về phương diện kia mới bắt đầu kinh sợ, thì ra môi trường sống của mọi người đã trở nên tồi tệ như vậy, tiếp đó sẽ sinh ra tâm tình lo lắng đối với vấn đề sức khỏe của bản thân.

    [1] PM 2, 5: là mật độ trung bình của những hạt bụi có kích thước bằng hoặc nhỏ hơn 2,5 micromet (PM2,5) không được phép lớn hơn 25 (microgram/m3). Không khí sẽ trở nên nguy hiểm nếu chỉ số hạt PM2,5 lớn hơn 100. Nếu con số đó tăng lên mức 300, mọi trẻ em và người già nên ở nhà. Đây còn được gọi là hiện tượng “bụi siêu mịn”.

    Có cầu sẽ có cung, vậy chỉ cần chiếm được thị trường này là thắng lợi.

    Tào Kinh Thân đem bản kế hoạch khép lại, “Trong nước hiện tại đã xuất hiện loại sản phẩm này, thế nhưng không được ưa chuộng trên thị trường, cho nên rất nhiều công ty đã đầu tư sang hướng khác.”

    “Cho nên, chúng ta càng phải nắm chặt thời cơ, danh tiếng Hoa Đỉnh chúng ta đã có, chỉ cần phát triển sản phẩm hữu dụng và có chất lượng tốt, sẽ mở ra mùa xuân cho thị trường này.” Giọng nói Lục Thừa Dư bình tĩnh, không giống như là mao đầu tiểu tử cực lực chứng minh thành quả của mình, nhưng lại cố ý khiến người ta cảm thấy lời y nói rất có đạo lý, “Một hai năm gần đây, truyền thông liên tiếp đề cập về vấn đề môi trường, em nghĩ, đây là một loại tín hiệu.” Y hiện tại sẵn sàng thực hiện kế hoạch này là bởi vì y muốn trở thành cấp cao của Hoa Đỉnh, đồng thời cũng bởi vì trải qua quan sát một đoạn thời gian, y tin tưởng thái độ làm người của Tào Kinh Thân và Nghiêm Mục.

    Cật nhất tiệm trường nhất trí (= thất bại là mẹ thành công), đây là ngạn ngữ Thiên triều, cũng là trí tuệ của người xưa.

    Tào Kinh Thân có thể được Nghiêm Mục trọng dụng, cũng bởi vì hắn tinh mắt, đồng thời lại can đảm cẩn trọng, cho nên khi nhìn đến phần kế hoạch này, hắn mới có thể kích động như thế. Nghe Lục Thừa Dư trình bày xong, hắn liền phát hiện, mặc dù Lục Thừa Dư chỉ là một sinh viên 20 tuổi mới tốt nghiệp, thế nhưng lực quan sát rất tốt, có tầm nhìn xa, người như vậy nếu như về sau không thể tỏa sáng được, quả thực ông trời không có mắt rồi.

    “Cái này anh sẽ giao cho boss,” Tào Kinh Thân nói xong liền nhìn Lục Thừa Dư, phát hiện nét mặt y rất bình tĩnh, tư thế đứng vẫn nhã nhặn đẹp mắt, nhìn không ra nửa điểm chờ mong hoặc là sầu lo, nhịn không được thở dài, thảo nào gần đây nhân viên nữ đến phòng thư kí càng ngày càng nhiều, sắc đẹp hại người a.

    Tào Kinh Thân đã nói như vậy, Lục Thừa Dư cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, kế hoạch này có được Nghiêm Mục coi trọng không chính là xem nó có hữu dụng gì hay không, mà không phải ở đây giải thích dây dưa là có kết quả.

    Trong công việc có một kiêng kỵ, đó chính là dây dưa không ngớt, không có ánh mắt. Trong phim thần tượng, tình tiết nữ chính lần lượt giải thích sau đó làm cảm động đại boss, đó là do biên kịch cho nữ chính bàn tay vàng, còn trên thực tế thì khả năng lớn nhất chính là bị sa thải.

    Đương nhiên, cũng có thể sẽ hết sức cảm động sau đó bất ngờ trọng dụng, thế nhưng bất ngờ được gọi là bất ngờ cũng là vì xác suất xảy ra của nó quá nhỏ, người bình thường không thể gặp được. Kinh nghiệm đời trước nói cho y biết, chuyện bất ngờ liên quan đến y và việc tốt xuất hiện không có bất kỳ quan hệ nào.

    Cho nên, xế chiều hôm đó, ngay khi Lục Thừa Dư thừa dịp rảnh rỗi lướt Weibo thì liền phát hiện một tiêu đề tên là ‘Ảnh chụp giáo thảo thanh cao của đại học Q’ đang được đứng đầu, sau khi mở ra xem thử, biểu tình trên mặt y nhất thời cứng lại.

    Người mặc áo cử nhân, cầm bằng tốt nghiệp trong tay đang dựa vào thân cây không phải là chính là y sao? Y nhìn chín tấm hình trên Weibo, có hình y ở trên đài diễn thuyết, rồi lãnh bằng tốt nghiệp, còn có y ở trên cỏ cười với người khác.

    Sau đó y im lặng lên Niên Niên Hữu Dư, quả nhiên thấy số lượng fan tăng thêm mấy chục ngàn, bình luận cũng rất náo nhiệt, thậm chí có người nói học bá [2] hảo manh đủ kiểu.

    [2] Học bá: là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.

    Tay nắm con chuột của y dừng một chút, sau đó trên mặt nở một nụ cười ác ý, nhanh chóng gửi một tin trên Weibo.

    “Niên Niên Hữu Dư: Bài tập làm xong rồi sao? Thi đậu rồi sao? Những thứ này còn chưa làm xong, lên đây ầm ĩ cái gì.”

    Rất nhanh liền thấy được một mảnh bình luận đầy tiếng kêu rên.

    Đa Đa @ Niên Niên Hữu Dư: Tôi cảm nhận được học bá trên thế giới này đều tràn đầy ác ý.

    Đình Đình Du Lễ @ Niên Niên Hữu Dư: Nghĩ đến bản thân sẽ đội sổ trong học kì, đột nhiên cảm thấy đầu gối có chút đau.

    Trên thế giới này người có ý xấu rất nhiều a, Lục Thừa Dư cười híp mắt đóng Weibo lại, trong nháy mắt cảm giác tâm tình của mình tốt hơn vài bậc.

    Với y mà nói, cho dù Weibo có hồng đi nữa, cũng không có ảnh hưởng gì, mọi người đều dễ quên, lúc có sự việc mới xuất hiện, việc trước đó sẽ bị mọi người nhanh chóng quên đi. Bởi vì đối với rất nhiều người mà nói, internet là một tấm mặt nạ, bọn họ đơn giản chỉ là muốn vui vẻ thoải mái, không cần phải đối mặt với thực tế phức tạp, cho nên bọn họ đơn thuần thưởng thức chuyện hài trên internet, bát quái về mỹ nữ, soái ca, minh tinh, sau đó lên tinh thần tiếp tục đối mặt với thực tế.

    Cho nên, y chưa phát giác ra chuyện này đối với y có ảnh hưởng bao lớn, dù sao không có mấy ngày nữa, những người này sẽ dời đi sự chú ý thôi.

    “Tiểu Lục, bận rộn gì sao?” Đường Huyên đi tới bên cạnh Lục Thừa Dư, tiện tay phân cho y một gói đồ ăn vặt, “Thời gian thử việc của cậu sắp hết, boss Tào không nói sẽ an bài thế nào sao?”

    “Cám ơn a.” Mở gói đồ ăn vặt ra, Lục Thừa Dư bỏ một miếng vào trong miệng, sau đó để qua một bên, hảo ý của mỹ nữ bắt buộc phải nhận, đây là phong độ đó. Chỉ có điều, nam nhân mà thích ăn đồ ăn vặt sẽ bất lợi đến hình tượng của y, nên một miếng là đủ rồi.

    Nhưng mà mùi vị cũng không tệ, sau khi tan việc có thể đi mua để ở trong nhà.

    “Không biết ạ, không ai nói cho em biết hết,” Lục Thừa Dư xoa tay nói, “Boss cũng không nói với em, bất quá nếu như phái đến chi nhánh, em không được nhìn thấy đại mỹ nữ Huyên tỷ nữa rồi.”

    “Chi nhánh sao?” Đường Huyên cười một tiếng, “Yên tâm đi, sau này em nhất định có thể thường xuyên thấy chị, tiểu soái ca à.” Tuy rằng phía trên chưa nói gì, thế nhưng cô có nghe qua La quản lý nói về chuyện an bài Lục Thừa Dư, nói là phía trên rất coi trọng năng lực của tiểu thực tập sinh Lục Thừa Dư này, vậy khẳng định sẽ đem người giữ lại tổng công ty.

    Lục Thừa Dư giờ mới hiểu được dụng ý của Đường Huyên, vị này là tới bán việc tốt cho mình, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và tiến độ công tác a.

    “Nếu như sau khi thử việc em có thể ở lại tổng công ty, đến lúc đó em mời mọi người ăn một bữa chúc mừng,” Lục Thừa Dư cười nói, “Nếu như em bị phân đi, đành để Huyên tỷ mời thôi.”

    Mấy người cùng phòng nhất thời ồn ào theo, mặc kệ kết quả ra làm sao, bọn họ đều có một bữa cơm miễn phí.

    Đột nhiên, vài người ồn ào đột nhiên đồng thời an tĩnh, Lục Thừa Dư không hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Tào Kinh Thân và Nghiêm boss đứng ở trong hành lang, Nghiêm boss vẫn là diện vô biểu tình, xem qua vẻ mặt hắn, không biết hắn có nghe y mới vừa nói cái gì không.

    Đường Huyên yên lặng xoay người trở lại vị trí của mình, sao lúc này boss lại sang đây chứ?

    “Lục Thừa Dư, cậu tới phòng làm việc của tôi một lát.” Tào Kinh Thân gật đầu với Lục Thừa Dư, cũng không có trách cứ những người khác đi bắt cá (aka lười biếng), cùng Nghiêm boss vào phòng làm việc của mình.

    Lục Thừa Dư dưới ánh mắt đồng tình của các đồng nghiệp đi vào phòng làm việc, đi vào liền thấy Nghiêm Mục cầm trong tay bản kế hoạch của mình.

    “Ý tưởng này của cậu rất tốt, tôi đã quyết định để Hoa Đỉnh đầu tư nó,” Nghiêm Mục nói, “Phần kế hoạch này rất tường tận, trực tiếp dựa theo làm cũng không có vấn đề gì,” Hắn dừng một chút, tiếp tục hỏi, “Cậu biết cái này có giá trị bao nhiêu không?” Hắn cùng với Tào Kinh Thân bất đồng, hắn không chỉ là thương nhân, mà còn là người lẩn quẩn trong giới chính trị kinh thành, cho nên việc liên quan tới chính sách phía trên, so với người bình thường sẽ biết sớm hơn. Mấy năm gần đây phía trên đã bắt đầu coi trọng vấn đề chất lượng không khí, mắt thấy việc này sẽ trở thành việc trọng yếu nhất, cho nên sản phẩm có quan hệ về phương diện này đến lúc đó nhất định sẽ có thị trường rộng lớn.

    Hắn biết tin tức phía trên, cho nên mới hiểu rõ giá trị của kế hoạch này, thế nhưng Lục Thừa Dư có tầm nhìn về việc đó, thật khiến người ta thập phần kinh ngạc tán thán.

    Cho nên, nhân tài như vậy được boss coi trọng hơn một chút cũng thuộc về nhân chi thường tình.

    Hắn lấy ra một phần hợp đồng bỏ lên trên bàn, “Nếu như cậu không có ý kiến gì thì liền kí đi.”

    Lục Thừa Dư cầm lấy hợp đồng đọc, có chút kinh ngạc liếc nhìn Nghiêm Mục, y vốn tưởng rằng Nghiêm Mục sẽ vì việc này mà thưởng cho y một số tiền lớn, không nghĩ tới đối phương vậy mà lại cam kết sau này chỉ cần là sản phẩm có liên quan liền phân cho y hai phần trăm lợi nhuận.

    Hai phần trăm nghe thì không nhiều lắm, thế nhưng trong lòng Lục Thừa Dư lại rõ ràng, chỉ cần Hoa Đỉnh chiếm lĩnh thị trường, mai sau nhất định tiền bạc sẽ tuôn vào như nước, hai phần trăm lợi nhuận chính là một khoản lợi nhuận rất lớn, cái này vượt quá xa suy nghĩ của Lục Thừa Dư rồi.

    Thân là boss, hào phóng như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?

    Cái này tuyệt không phù hợp với phong cách nhà tư bản bóc lột giai cấp lao động đúng không?

    “Tôi muốn giữ cậu lại,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, “Cậu rất có tài, điều này đối với Hoa Đỉnh mà nói, cũng đã vượt qua hai phần trăm lợi nhuận rồi.”

    “Nếu boss sảng khoái như vậy, tôi làm sao có thể do dự được,” Lục Thừa Dư cầm bút, xoẹt xoẹt ký tên của mình, “Người ta thường nói, thiên lý mã dễ có mà Bá Nhạc không dễ tìm, boss tín nhiệm tôi như vậy, tôi cũng sẽ cố gắng không để cho anh thất vọng.”

    Nghiêm Mục nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trên hợp đồng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi tin tưởng cậu, cậu sẽ không để cho tôi thất vọng.”

    Lục Thừa Dư nở nụ cười, không nói gì.

    Tào Kinh Thân ngồi ở một bên, yên lặng đẩy mắt kính, hắn luôn cảm thấy hình như có chỗ không đúng, không lẽ là ảo giác của hắn sao?

    Chương 13: Lên chức

    Bảng kế hoạch đã được Nghiêm Mục thông qua, như vậy hiện tại Hoa Đỉnh đã không có người dám phản đối ý kiến của Nghiêm Mục, cho nên trong cuộc họp muốn chuẩn bị đưa vào sản xuất, mặc dù có người lo lắng sản phẩm mới không dễ mở rộng thị trường, thế nhưng cuối cùng đề nghị này vẫn được thông qua trong buổi họp.

    Sau đó bọn họ phát hiện, lần này một trong những người phụ trách khai thác sản phẩm lại là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, vì vậy liền có người phản đối. Nhưng mà, sau khi nghe người trẻ tuổi này diễn thuyết một trận, trái lại tiếng phản đối dần dần tiêu thất, thậm chí mọi người mơ hồ sinh ra ý nghĩ hậu sinh khả uý.

    Lục Thừa Dư đã sớm biết sẽ có người phản đối, cho nên trước đó y đã chuẩn bị xong, chờ diễn thuyết hoàn tất, sau khi cuộc họp kết thúc, y khép lại máy vi tính trong tay, cùng cổ đông đi ra phòng họp, dọc theo đường đi nghe cổ đông khích lệ, y đều là dáng vẻ khiêm tốn, càng làm tăng lên không ít hảo cảm.

    Tào Kinh Thân lại chú ý tới, cái laptop hôm nay Lục Thừa Dư dùng không phải là của công ty trang bị, mà là một cái hắn chưa từng thấy qua, nhìn vỏ ngoài chắc là của Lục Thừa Dư thường dùng trước đây. Xem ra, Lục Thừa Dư đã sớm ngờ tới sẽ có người phản đối, cũng đã sớm nghĩ ra nội dung diễn thuyết, cho nên diễn thuyết hôm nay mới có thể đặc sắc hoàn mỹ như thế.

    Có nhân tài như vậy là may mắn của công ty, nếu như là người của công ty đối thủ, vậy thật có chút làm người ta nhức đầu.

    Trở lại trên bàn làm việc của mình, Lục Thừa Dư đến phòng giải khát rót cho mình một ly trà, sau khi uống vài hớp, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra bảng số liệu tiêu thụ, nhìn từng mục, phát hiện gần đây đơn đặt hàng của Hoa Đỉnh đã dần dần tăng trở lại, thậm chí xuất hiện không ít đơn đặt hàng lớn, điều này nói rõ thị trường của Hoa Đỉnh đã dần dần ổn định lại.

    Nhìn giá cổ phiếu của Hoa Đỉnh trên thị trường chứng khoán, lúc trước là một đường đỏ, hiện tại đã dần dần ổn định, bán ra mua vào sẽ không xuất hiện phiêu lưu quá lớn. Tuy rằng giá đã bay lên rất nhiều, nếu như Lục Thừa Dư bán cổ phần trong tay, nhất định sẽ kiếm được một số tiền lớn, thế nhưng y lại không muốn bán.

    Chờ 《Tiểu Điểu Tung Cánh》chào sân, trong tay y sẽ có rất nhiều tiền mặt, đến lúc đó y sẽ tiếp tục mua vào một ít cổ phiếu Hoa Đỉnh nữa, chờ y vượt lên năm phần trăm, như vậy y sẽ trở thành một trong đại cổ đông của Hoa Đỉnh, cũng có quyền quyết định trong Hoa Đỉnh.

    Nâng ly trà thơm ngát lên uống một ngụm, y biết mình là một người có dã tâm, cũng không dự định che giấu phần dã tâm này.

    Tắt đi trang thị trường chứng khoán, Lục Thừa dư tiếp tục nhìn số liệu tiêu thụ trong tay,《Tiểu Điểu Tung Cánh》chỉ tốn hai ba tháng quay là có thể hoàn thành, y đang suy nghĩ chính là vấn đề ra rạp. Y đã từng lăn lộn qua cái vòng kia, trong lòng hiểu rõ hàng năm có rất nhiều bộ phim ra đời, thế nhưng chân chính được mang lên màn ảnh lớn lại không có nhiều như vậy, cũng bởi vì vướng phải vấn đề xét duyệt và rạp chiếu.

    Nội dung 《Tiểu Điểu Tung Cánh》không có bạo phản xã hội, cho nên xét duyệt hẳn không có vấn đề gì, về phần liên hệ với các rạp chiếu…. y sờ sờ cằm, không biết ở phương diện này Nghiêm Mục có quan hệ gì không, chính xác hơn một chút là, Nghiêm Mục có thể giúp y hay không.

    Tháng bảy chính là mùa nóng bức, thời gian thử việc của Lục Thừa Dư cũng đã hết, chỉ có điều toàn bộ tổng bộ Hoa Đỉnh đều biết công ty có một thực tập sinh rất giỏi, không chỉ có năng lực và tướng mạo xuất chúng, đồng thời còn phụ trách việc phát triển sản phẩm mới của Hoa Đỉnh.

    Sản phẩm mới nội dung cụ thể là cái gì, tất cả mọi người không biết rõ, thế nhưng rất nhiều người nghe nói khi boss xem qua kế hoạch của thực tập sinh này, quả thực kinh vi thiên nhân (kinh ngạc + tán thưởng), lập tức cùng đối phương ký hợp đồng, thậm chí còn phân ra hai phần trăm lợi nhuận cho đối phương.

    Cho nên thời gian thử việc vừa hết, mọi người đối với việc sắp xếp chức vị mới cho thực tập sinh truyền kỳ này cảm thấy hứng thú vô cùng, không biết y sẽ nhảy đến bộ phận nào.

    Trong phòng Tổng tài, Lục Thừa Dư nhìn hợp đồng công việc trong tay, nhưng không có ký tên của mình, làm cho Tào Kinh Thân nhìn y mấy lần.

    Nghiêm Mục có vẻ trầm ổn hơn Tào Kinh Thân, thần sắc hắn như thường lật văn kiện trong tay, chỉ là tốc độ xem so với bình thường nhanh hơn một tí.

    Sau một lúc lâu, rốt cục Tào Kinh Thân không nhịn được nói: “Cậu có gì không hài lòng về hợp đồng sao?”

    “Không, điều kiện hợp đồng rất hậu hĩnh, đối với sinh viên mới vừa tốt nghiệp mà nói, mức lương cao như vậy đã vượt quá xa mức độ bình thường.” Nghiêm Mục đưa cho y là mức lương dựa theo tiêu chuẩn của người có sáu bảy năm kinh nghiệm, đồng thời còn tỉ mỉ đưa ra điều khoản bảo hiểm phúc lợi, vô cùng biểu hiện thành ý và thưởng thức.

    “Nếu đã như vậy, cậu….” Tào Kinh Thân thấy Nghiêm Mục nhíu mày một cái, liền không nói tiếp, chỉ là nhìn tay cầm bút của Lục Thừa Dư, lo lắng y không muốn ký hợp đồng.

    Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Dư, nghiêm túc nói: “Hoa Đỉnh sẽ cho cậu đầy đủ không gian phát triển, tôi tin tưởng cậu cũng sẽ vì Hoa Đỉnh mà phát triển.”

    Cái này tương đương với một loại hứa hẹn, biểu thị sau này ở Hoa Đỉnh, Lục Thừa Dư sẽ được trọng dụng, y nghe xong mấy câu nói đó, nở nụ cười, “Tôi là người có dã tâm, cho nên tôi tin tưởng Hoa Đỉnh nhất định sẽ giúp tôi thực hiện được điều đó.” Y mở nắp bút, ở trên hợp đồng ký xuống tên của mình.

    “Hoan nghênh cậu chính thức gia nhập vào Hoa Đỉnh,” Nghiêm Mục đứng lên, đưa tay ra với Lục Thừa Dư.

    “Cám ơn boss đã cho tôi cơ hội,” Lục Thừa Dư nắm lấy tay của Nghiêm Mục.

    Mấy giây sau, hai người đồng thời buông tay của đối phương ra, Nghiêm Mục hướng Lục Thừa Dư làm động tác mời ngồi, sau đó ngồi xuống nói: “Hiện tại những bộ phận khác ở công ty đã đổi lại người mới, dựa vào năng lực và ánh mắt của cậu đủ để chứng minh cậu không cần đi đến bên dưới rèn luyện, bên cạnh tôi còn thiếu một trợ lý, chờ một thời gian sau, tôi sẽ điều nhiệm cậu vào chức giám đốc.”

    Tào Kinh Thân kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục, để Lục Thừa Dư làm giám đốc tổng công ty, cái quyết sách này cũng quá dọa người đi. Để Lục Thừa Dư làm trợ lý tổng tài, chỉ sợ cũng chỉ là bắc cầu cho việc Lục Thừa Dư nhậm chức giám đốc mai sau. Tuy rằng hắn biết Lục Thừa Dư quả thực rất có năng lực, nhưng không thể không nói, quyết định này của boss làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao việc lên chức đã vượt qua quy tắc mà nghiệp giới ngầm thừa nhận.

    Ý định để một người trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học nhậm chức giám đốc của tổng công ty, loại chuyện này không chỉ có thể lên báo chí tài chính và kinh tế, sợ rằng ngay cả tin tức giải trí đều có thể đưa lên.

    “Phòng làm việc mới của cậu tôi đã cho người chuẩn bị xong, ngay bên phải phòng làm việc của tôi,” Nghiêm Mục không đợi Lục Thừa Dư lên tiếng, tiếp tục nói, “Làm phụ tá cho tôi có thể sẽ khổ cực hơn so với làm cho Kinh Thân, có đôi khi còn phải tăng ca, nhưng mà tiền làm thêm giờ tôi sẽ tính cho cậu.”

    “Boss cũng tăng ca, tôi là một trợ lý đương nhiên không có biện pháp tan việc đúng giờ,” Lục Thừa Dư trả lời, “Tiền làm thêm giờ đã có, vậy tăng thêm một bữa ăn nữa được không boss?”

    Ý của Lục Thừa Dư chính là tiếp nhận chức vị boss an bài rồi sao? Tào Kinh Thân cảm giác cả người có chút không tốt, boss gan lớn dùng người mới, người mới cũng gan lớn bạo dạn tiếp nhận, hắn nên nói hai người kia rất có tự tin, hay là nên nói mình chuyện bé xé to đây.

    Nghĩ vậy, hắn không khỏi đẩy mắt kiếng của mình một cái, thái độ làm người của boss mặc dù có chút nghiêm cẩn không thú vị, nhưng là một người tinh mắt bạo gan, trước đây boss chiêu La quản lý và hắn tiến vào công ty, cũng không quan tâm cái khác, chỉ coi trọng năng lực của bọn họ. Đối với boss mà nói, ánh mắt của người khác căn bản không trọng yếu, quan trọng là … người này có đáng giá hay không.

    Chỉ cần Lục Thừa Dư có phần giá trị này, cho dù y vừa tốt nghiệp hay công tác bao nhiêu năm cũng không có vấn đề gì cả.

    Mặc kệ thế nào, đối với nhân viên mà nói, gặp được boss như vậy cũng là một chuyện may mắn. Trong cái vòng này, boss đố kị người có tài năng, tự cho là đúng có thể so với boss coi trọng nhân tài sao.

    Chờ sau khi Lục Thừa Dư ra khỏi phòng làm việc tổng tài, Tào Kinh Thân mới nói: “Cậu ta rất có tự tin.”

    “Có tự tin so với tự kiêu thì tốt hơn,” Nghiêm Mục nhìn hợp đồng đã ký xong, phía trên có tên Lục Thừa Dư và ngày tháng, “Ngày mai tôi sẽ phái một trợ lý mới cho anh.”

    Tào Kinh Thân đẩy kính mắt một cái, do dự một chút mở miệng nói: “Boss, mấy ngày trước tôi có nghe ngóng một ít tình huống của Lục gia…”

    Nghiêm Mục nhìn về phía Tào Kinh Thân, cau mày.

    Tào Kinh Thân biết Nghiêm Mục không thích hành vi bàn tán sau lưng người khác, thế nhưng hắn cắn răng, vẫn là đem sự tình nói ra: “Mấy ngày hôm trước tôi có nhìn hồ sơ của Lục Thừa Dư, mới phát hiện cha mẹ cậu ta đã qua đời, tôi liền tra xét một chút, phát hiện cái chết của cha mẹ cậu ấy có liên quan đến Lương thị.” Hắn rất thưởng thức Lục Thừa Dư, cho nên nói lời này ra, trong tiềm thức là muốn Nghiêm Mục chiếu cố Lục Thừa Dư trong công việc thêm vài phần, dù sao ngày sau Lục Thừa Dư sẽ trực tiếp làm việc cùng với boss.

    “Lương thị?” Trên bất động sản, Hoa Đỉnh và Lương thị xem như là đối thủ, trong khoảng thời gian này bởi vì bên trong Hoa Đỉnh rối loạn, giúp Lương thị nhặt được không ít chỗ tốt.

    “Trước kia tiểu Lục có nộp hồ sơ ở Lương thị, thế nhưng sau này không có đi tham gia phỏng vấn,” Tào Kinh Thân gở mắt kiếng của mình xuống, lau bụi phía trên, “Không biết cùng việc này có quan hệ hay không.”

    Nghiêm Mục giờ mới hiểu được đêm đó Lục Thừa Dư uống say vì sao bạn học của y lại nói chuyện kỳ quái như vậy, còn có trong nhà của y vì sao không có vết tích sinh hoạt của những người khác, trong lòng đã sớm có hoài nghi, lúc này lại được chứng thực từ miệng của Tào Kinh Thân.

    “Tôi đã biết, việc này anh không nên nói ra ngoài,” Loại sự tình này mà nói ra, có lẽ sẽ có người đồng cảm, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có người ở sau lưng đem việc này coi là náo nhiệt mà bàn tán.

    “Yên tâm, loại chuyện này tôi sẽ không nói lung tung,” Tào Kinh Thân đem kính mắt đeo lại, vẫn là một bộ dáng tinh anh xã hội như cũ, hắn thở dài, “Tôi chỉ cảm thấy, đứa nhỏ Lục Thừa Dư này cũng không dễ dàng.”

    Nghiêm Mục trầm mặc một lúc lâu: “Anh gọi một người chỉ thua anh 8 tuổi là đứa nhỏ, không phải là muốn chiếm tiện nghi của Lục Thừa Dư chứ?” Hắn lại nhìn mặt của Tào Kinh Thân, trầm mặc trong chốc lát, “Tôi nói sai rồi, cũng không tính là chiếm tiện nghi.” (nói khéo TKT là già hơn bth í mà:)))

    Vẻ mặt Tào Kinh Thân cứng đờ, biểu tình Nghiêm Mục nhìn hắn tựa như đang nhìn một món ăn đáng ghét nhất.

    Sau khi Lục Thừa Dư trở lại bộ phận thư ký, không ít người hỏi y chức vị mới là gì, y vung tay lên: “Chư vị tiền bối liệu sự như thần, em đã được boss cho ở lại tổng công ty, đêm nay em mời khách, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa đi.”

    Toàn bộ phòng nhất thời ồn ào lên, bắt đầu thương lượng chỗ ăn cơm, cuối cùng chọn một nhà hàng buffet tương đối cao cấp, hơn nữa là bọn họ mời Lục Thừa Dư, mỹ danh viết là ‘quan tâm y’. Từ lúc giải trừ hiểu lầm việc mua xe, mọi người đều biết Lục Thừa Dư không phải là phú nhị đại gì cả, sinh viên mới ra trường đi làm có bao nhiêu tiền chứ, bọn họ đều đã trải qua ngày tháng đó, cho nên náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng làm việc cũng rất có chừng mực, huống chi Lục Thừa Dư là được điều lên, không phải điều xuống cơ sở rèn luyện, bọn họ đều vui lòng bỏ tiền ra.

    Có thể lăn lộn đến bước này, ai mà không hiểu rõ tình hình chứ, nếu không thì cũng không cần lăn lộn nữa.

    Lục Thừa Dư cười híp mắt đáp ứng, trong lòng lại rõ ràng, những người này cho y mặt mũi như vậy, ngoại trừ biết thời thế ra thì một phần cũng là vì Nghiêm Mục coi trọng y.

    Nếu như y bị chuyển xuống chi nhánh, những người này đừng nói mời y ăn cơm, có khi y mời những người này, chỉ sợ bọn họ còn lo lắng nợ nhân tình kiếm cớ không đi đó chứ.

    Liếc nhìn bàn làm việc đã ngồi ba tháng nay, ngày mai sẽ được chuyển vào nơi thuộc về đại biểu cấp bậc cao nhất ở lầu hai mươi tám, con đường này của y chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

    Chương 14: Thủ đoạn

    Buổi tối toàn bộ người trong phòng cùng nhau đi ăn, bởi vì ngày mai còn phải đi làm, cho nên không có nháo đến khuya, cơm nước xong mọi người liền giải tán, chỉ có điều mỗi người tự chia nhau trả tiền, mọi người sôi nổi bày tỏ với Lục Thừa Dư rằng, sau này có tụ hội gì thì sẽ kêu y.

    Lục Thừa Dư vui tươi hớn hở đáp ứng, lúc lái xe về đến nhà, vẫn chưa tới mười giờ tối, sau khi tắm lại không ngủ được, liền ôm laptop nằm trên ghế sa lon lướt diễn đàn Hải Giác, sau khi chọc ngoáy một kẻ ‘thích trăng nước ngoài hơn’ một trận (aka sính ngoại), chọc cho đối phương tức ói máu, y mới bình tĩnh đóng diễn đàn lại.

    Sau khi chọc người khác tức giận đến giơ chân vung tay liền mặc kệ bỏ đi là tác phong từ hồi đó đến giờ của y, tuy rằng cái tác phong này khiến nhiều người trên diễn đàn Hải Giác thập phần phát điên nhìn y không thuận mắt, thế nhưng y vẫn kiên định chết cũng không hối.

    Theo thói quen online tìm tòi tin tức có liên quan đến Lương Đức Hữu, sau đó y liền thấy một tin, nói là lão tổng Lương thị thối lui về tuyến sau, muốn để con trai độc nhất lên nắm quyền.

    Cha của Lương Đức Hữu là Lương Quốc Minh coi như là nhân vật tiêu biểu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trước kia là chủ nhiệm phân xưởng nhà nước, về sau lại xuống biển kinh thương, vận khí tốt gặp được thời điểm kiếm một số tiền lớn, về sau liền bắt đầu đầu tư bất động sản, sau lại gặp được kì ngộ giá phòng tăng vùn vụt, đến nay cũng coi là đại boss tương đối nổi danh trong nghiệp giới, cũng bởi vì ông ta chỉ có một đứa con trai là Lương Đức Hữu, cho nên nhiều năm như vậy, nữ nhân xinh đẹp bên ngoài cũng không có ai có thể đăng đường nhập thất.

    “Lương thị…” Cầm lấy chân gà ngâm chua trên bàn chậm rãi gặm, con chuột trên tay Lục Thừa Dư điểm vào ảnh chụp chung của hai cha con, Lương Quốc Minh toàn thân cao thấp toát ra một cỗ vị thổ hào, cho dù mặc quần áo mắc tiền đi nữa, nhưng liếc mắt cũng có thể khiến người ta nhìn ra xuất thân của ông ta, trái lại Lương Đức Hữu bên cạnh thoạt nhìn rất giống hào phú thế gia.

    Gặm xong một cái chân gà, Lục Thừa Dư có chút đau khổ nhìn xương trong tay, lại nhìn thùng rác cách mình vài thước, suy nghĩ một chút liền tiện tay rút hai tờ khăn giấy đặt ở trên bàn, đem xương ném tới trên khăn giấy, quyết định chờ gặm xong hết rồi ném vào thùng rác, bây giờ cái tư dựa vào thế này đang thoải mái, y không muốn nhúc nhích đâu.

    Lương thị không có tin tức gì lớn, Lục Thừa Dư lại sử dụng internet thâm nhập vào máy tính của Hoàng Xuyên, phát hiện sắp tới Hoàng Xuyên chuẩn bị đầu tư một bộ phim, thế nhưng lại thiếu tiền.

    Hiện tại rất nhiều chuyện có biến hóa, thế nhưng cũng có rất nhiều chỗ cùng với kiếp trước tương đồng, tỷ như Lương Đức Hữu vẫn bắt đầu học quản lý Lương thị, Hoàng Xuyên dự định đầu tư điện ảnh, thế nhưng bao tiền 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 đã rơi vào trong tay y rồi.

    Xoá sạch hết vết tích quấy nhiễu, Lục Thừa Dư lại tiếp tục tiêu diệt một bọc chân gà, sau đó bắt đầu nhìn trận bóng trực tiếp phát trên internet, đúng lúc thấy bóng đá nam bỏ qua một cơ hội ghi bàn, y lắc đầu thở dài, cho dù y làm sao sống lại, việc duy nhất có thể bảo đảm không đổi chính là bóng đá nam Thiên triều.

    Tắt đi trang bóng đá, Lục Thừa Dư nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, y đem chân gà trong tay gặm hết, cuốn khăn giấy lại, ném vào thùng rác, về phần không ăn sau khi đánh răng và trước khi ngủ gì gì đó, đã sớm bị y quên mất không còn một mảnh.

    Mỗi một ngày rời giường đối với Lục Thừa Dư mà nói, đều là một loại hành hạ đau khổ. Y thay quần áo xong, mặt không thay đổi sắc liếc nhìn đống quần áo dơ trong phòng, bình tĩnh đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lái xe ăn điểm tâm rồi đến công ty, cực kỳ tiêu chuẩn đến sớm 15 phút.

    Lúc đến phòng thư ký thu dọn đồ đạc, y thấy Tào Kinh Thân đã đến, sau khi cùng hắn chào hỏi, mới ôm thùng đồ vật vào thang máy, khi nhấn lầu 28, y bỗng nhiên nhớ đến, hình như trước kia bên Nghiêm Mục cũng có một trợ lý, nhưng người đó đến công ty không lâu sau đã không thấy tăm hơi.

    Xem ra thân phận vị trợ lý kia có chút vấn đề, không biết là gián điệp thương nghiệp hay là do Nghiêm gia phái tới nữa.

    Đến lầu hai mươi tám, y tìm được căn phòng của trợ lý bên phải phòng Tổng tài, sau khi đẩy cửa ra, liền phát hiện trong phòng được quét tước rất sạch sẽ, trên bàn làm việc còn bày một chậu thủy tiên, trên ban công cũng bày hai bồn hoa, trên giá sách để một ít tư liệu công ty.

    Sau khi đem đồ đạc của mình sắp xếp xong, y ngồi xuống ghế, ghế dựa lưng rất thoải mái, thời điểm mệt mỏi dựa vào cũng tốt. Quét mắt trên bàn thấy một máy vi tính mới cùng với điện thoại nội tuyến, xem ra phòng làm việc này được bố trí rất dụng tâm, không biết là do Nghiêm Mục cố ý căn dặn hay là do người của phòng hậu cần cho y mặt mũi, hoặc là cả hai đây?

    Cửa phòng làm việc bị gõ vài cái, y ngẩng đầu nhìn, liền thấy Nghiêm Mục đứng ở cửa.

    ” Boss?” Y từ trên ghế đứng lên, “Có việc gì cần tôi làm sao?”

    “Phòng làm việc có hài lòng không?” Nghiêm Mục đem một tập văn kiện đưa cho y, liếc nhìn điều kiện trong phòng, “Đây là tình huống của các phòng ban, cậu làm quen một chút, về sau thời điểm tôi bận rộn, việc sắp xếp công tác cho các phòng liền giao cho cậu.”

    Lục Thừa Dư gật đầu tiếp nhận tập văn kiện, từ góc độ nào đó mà nói, trợ lý tổng tài so với thư ký tổng tài thì quan trọng hơn, người trên vị trí này, thủ đoạn không đủ linh hoạt, thật đúng là không xong.

    Nghiêm Mục quyết định để Lục Thừa Dư làm trợ lý, cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã quan sát tác phong hành sự của Lục Thừa Dư, còn có lễ nghi và khí độ, đều rất hài lòng, đại khái trừ tuổi tương đối nhỏ ra thì không có gì là không phù hợp. Quan trọng nhất là, người này biết trường hợp nào cần nói cái gì, cũng rất hiểu đối nhân xử thế, cái này đối với một trợ lý mà nói là điều quan trọng nhất.

    Trong nghiệp giới, không phải là không có phát sinh chuyện trợ lý không có ánh mắt đắc tội với người khác làm mất sinh ý, cho nên có đôi khi, chọn trợ lý so với chọn thư ký càng phải thận trọng hơn nữa.

    “Phòng làm việc rất tốt,” Lục Thừa Dư đem tập văn kiện đặt trên bàn làm việc, “Tôi sẽ mau chóng hiểu rõ công tác.”

    Nghiêm Mục gật đầu, thấy Lục Thừa Dư tựa hồ không có gì không thích ứng, liền xoay người ra khỏi phòng làm việc, đối với hắn mà nói, thái độ làm việc của nhân viên rất trọng yếu, Lục Thừa Dư như vậy rất là tốt.

    Buổi trưa tan ca, Nghiêm Mục ra phòng làm việc chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, đi ngang qua phòng trợ lý, phát hiện Lục Thừa Dư đã đi xuống, chân hắn cũng không có dừng lại, trực tiếp xuống lầu.

    Đến nhà ăn, hắn liền thấy Lục Thừa Dư đang cùng vài người ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa thấp giọng nói gì đó, ngồi cùng bàn chính là mấy người quản lí các phòng.

    Xem qua thì mấy người này trò chuyện với nhau rất vui, thật đúng là nhìn không ra trước đó Lục Thừa Dư cùng mấy người này không quen nhau.

    “Boss,” Tào Kinh Thân đi tới bên người của hắn, tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua Lục Thừa Dư, lập tức bình tĩnh nói: “Cơm của ngài tôi đã gọi xong rồi.”

    “Cảm ơn,” Nghiêm Mục gật đầu với Tào Kinh Thân, đi theo Tào Kinh Thân ngồi xuống, vẫn là hai mặn một canh cộng thêm một ít trái cây tiêu chuẩn, hắn không nhanh không chậm ăn cơm, thỉnh thoảng Tào Kinh Thân có kiến nghị gì, hắn chỉ gật đầu với biên độ nhỏ, cũng không nói nhiều. Thói quen ăn cơm không nói đã sớm khắc sâu trong xương rồi.

    Lục Thừa Dư vừa lúc tan việc, vô tình gặp được một vài quản lí, mà những quản lí này cũng biết y là tân trợ lý của tổng tài, song phương đều muốn có quan hệ tốt, cho nên liền đi với nhau, không được mấy phút, hai bên liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ, nếu như trong tiểu thuyết võ hiệp, chắc kết nghĩa anh em luôn rồi.

    Ăn xong, vài người bắt đầu thương lượng lúc nào cùng nhau đi thôn quê câu cá, rồi trao đổi số điện thoại lẫn nhau. Lúc tách ra, tất cả mọi người đều vui vẻ, tâm tình rất tốt.

    Đường Huyên thấy Lục Thừa Dư cùng mấy người quản lí tách ra, mới hướng y ngoắc ngoắc, chờ y đến gần, liếc nhìn bốn phía, cười đến thần bí nói: “Chị vừa ở phòng hậu cần nghe được một tin tức, muốn nghe không?”

    “Tin tức gì ạ?” Vẻ mặt Lục Thừa Dư tò mò ngồi xuống bên người cô, “Là boss có bạn gái hay là mỹ nữ nào phải xuất giá?”

    “Nhìn chút tiền đồ này,” Đường Huyên liếc y, “Là về em í.”

    “Em?” Lục Thừa Dư thiêu mi, “Chuyện em làm trợ lý tổng tài, ai còn không biết chứ?”

    “Là boss Tào ngày hôm qua gọi điện thoại đến phòng hậu cần, nói bọn họ bố trí phòng làm việc của em cho thật tốt,” Đường Huyên nhỏ giọng, “Boss Tào là dạng người gì, chúng ta đều rõ ràng, chắc chắn sẽ không vì em gọi cuộc điện thoại này. Hắn gọi điện thoại đến phòng hậu cần, nói rõ đây là ý tứ của boss, hiện tại cũng biết boss có bao nhiêu coi trọng em rồi ha.”

    Lục Thừa Dư nghe vậy, nhất thời trêu đùa với Đường Huyên, thế nhưng trong lời nói lại lộ ra vị đạo kính trọng tiền bối với Đường Huyên.

    Xa xa trong góc phòng, Tào Kinh Thân đột nhiên nghĩ, nếu như Lục Thừa Dư là một phú nhị đại, làm việc lại có thủ đoạn như vậy, không biết đã gieo họa cho bao nhiêu nữ nhân rồi.

    Chờ hắn hoàn hồn, Nghiêm Mục đã ăn cơm xong, hắn nhìn cơm nước đã nguội trước mặt, nhất thời không muốn ăn.

    “Buổi chiều Nghiêm tam tiên sinh sẽ tới công ty, nói là muốn dẫn một người sang đây,” Tào Kinh Thân nói, “Ngài có muốn gặp không?” Từ ba tháng trước trong hội nghị huyên náo không vui kia, Nghiêm lão tam vẫn không có xuất hiện ở công ty, không biết hiện tại nghĩ như thế nào, đột nhiên liền quyết định tới công ty.

    “Ông ta dám đến, tôi đương nhiên dám gặp.” Nghiêm Mục nhàn nhạt mở miệng, thế nhưng khi nhắc tới Nghiêm lão tam, trong ánh mắt không có nửa điểm tình nghĩa thân nhân nên có.

    Bốn giờ chiều, Lục Thừa Dư nhận được điện thoại của tiếp tân, nói là Nghiêm lão tam tới, đồng thời đã hẹn thời gian là bốn giờ hai mươi chiều. Y nhìn bảng giờ giấc mà Tào Kinh Thân đã sắp xếp tốt, quả thực có thời gian gặp mặt Nghiêm lão tam, vì vậy nói: “Để ông ấy lên đi.”

    Sau khi để điện thoại xuống, y liền đi tới cửa thang máy đứng, không được hai phút liền thấy Nghiêm lão tam mang theo một nam nhân hơi mập và hai vệ sĩ đi ra, trong miệng còn ngậm xì gà.

    Tầm mắt Lục Thừa Dư đảo qua người phía sau Nghiêm lão tam, khóe miệng câu khởi tiến lên đón: “Nghiêm tam tiên sinh, tổng tài đang chờ ngài trong phòng làm việc, xin mời.”

    Nghiêm lão tam liếc mắt một cái liền nhận ra y, lập tức nhíu nhíu mày, sau đó ha ha cười nói: “Người trẻ tuổi này quả nhiên tuấn tú lịch sự, diện mạo bất phàm, đã được điều đến lầu này làm việc rồi sao.”

    Giọng điệu này rất quái dị, cho dù là ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Nghiêm lão tam, ám chỉ Lục Thừa Dư dựa vào khuôn mặt đi lên, thái độ thật là nửa điểm cũng không khách khí.

    “Nghiêm tam tiên sinh quá khen,” Lục Thừa Dư đưa tay làm một tư thế mời, “Tôi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, nào dám nhận tiếng khích lệ của ngài, không nói cái khác, riêng thẳng thắn hào sảng, tôi sao có thể so với ngài.” Loại không đầu óc như thế này, cũng chỉ có thẳng thắn mới có thể miễn cưỡng liên quan đến ông ta.

    Nghiêm lão tam ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cậu cũng đừng cùng lão tử nói nhảm, mau mang ta tới chỗ của Nghiêm tiểu tử đi.”

    Lục Thừa Dư nghe loại giọng điệu này tiếu ý vẫn không giảm, vẫn duy trì tư thái lễ phép kính cẩn, từ đầu tới đuôi không thấy nửa phần thất lễ.

    Nam nhân phía sau Nghiêm lão tam nhân cơ hội hai người nói chuyện liền quan sát trên dưới Lục Thừa Dư vài lần. Khi thấy Lục Thừa Dư dùng tư thái ưu nhã dẫn bọn họ đi về phía trước, trong mắt của hắn lộ ra vẻ thèm muốn.

    Chương 15: Trông mặt mà bắt hình dong?

    Gõ hai cái trên cửa, nghe được tiếng Nghiêm Mục để người tiến vào, Lục Thừa Dư mới mở cửa, xoay người để Nghiêm lão tam đi vào, lúc hai vệ sĩ áo đen muốn vào theo, tay y khẽ đảo, ngăn cản hai người, cười híp mắt nói: “Không bằng hai vị ở ngoài cửa chờ nhé?”

    Hai vệ sĩ nhìn động tác lật tay của Lục Thừa Dư khi nãy, biết người này có chút bản lĩnh, lại không tiện nháo ở trên địa bàn người khác, vì vậy ngẩng đầu nhìn Nghiêm lão tam.

    Sắc mặt Nghiêm lão tam rất khó coi, bất quá vẫn dùng ánh mắt ý bảo hai người ở lại bên ngoài, lấy xì gà kẹp ở trên tay cười nói: “Hiền chất dưỡng được cẩu tốt a.”

    “Chó nhiều lông, tôi không thích,” mặt Nghiêm Mục không thay đổi nhìn Nghiêm lão tam làm rớt tàn thuốc ở trên sàn nhà, khẽ cau mày, “Chú ba không nên vì mình thích nuôi chó, liền cho rằng người khác đều thích nuôi chó.”

    Nghiêm lão tam bị Nghiêm Mục nói trở về, thoáng cái nghẹn họng, sau khi ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh thì chỉ vào người sau lưng nói: “Đây là cháu ngoại Hoàng Xuyên bên thím Ba, cũng coi như là anh em với cháu, hai đứa làm quen nhau đi.” Nghiêm Mục hạ mí mắt, nhìn nam nhân phía sau Nghiêm lão tam, hơi mập, hơi lùn, có chút xấu xí, hắn yên lặng dời đường nhìn, sau khi quét vài cái ánh mắt ở trên người Lục Thừa Dư mới diện vô biểu tình nói: “Anh em của tôi họ Nghiêm và họ Mục.”

    Nghiêm lão tam lập tức không nén được giận, đem xì gà trong tay ném xuống đất, dùng đế giày chà chà, trầm mặt nói: “Lời này của mày là chướng mắt thím Ba mày sao?”

    “Coi trọng thím Ba chính là chú Ba, quan hệ này cũng không thể làm lẫn lộn được,” Nghiêm Mục dựa lưng vào ghế, “Chú Ba đùa giỡn như vậy, cũng không buồn cười chút nào.”

    “Mày!” Nghiêm lão tam tức giận xông về phía trước, giống như là muốn động thủ với Nghiêm Mục, hai vệ sĩ đứng ở cửa thấy thế, nhất thời cũng chen vào phòng, kết quả còn chưa kịp làm gì, hai người lần lượt cảm thấy bụng dưới đau xót, đầu óc rung chuyển, sau đó phát hiện mình đã bị người ta đá dính ở trên tường, còn đè ngã một bồn cảnh trong góc phòng.

    Động tĩnh lớn như vậy làm cho Nghiêm lão tam đang phát hỏa liền ngừng tay, mấy người trong phòng đồng thời nhìn về phía người thanh niên đang đứng tại cửa cười híp mắt.

    “Thật ngại quá, chân không cẩn thận bị chuột rút.” Lục Thừa Dư đi về phía vệ sĩ cách mình gần nhất, cúi người xuống đưa tay ra, chuẩn bị đỡ người này đứng lên. Động tác này dọa vệ sĩ rụt một cái lui về phía sau, cả người đều dán chặt ở góc tường, chỗ nào còn dám đưa tay.

    Lục Thừa Dư thấy thế, cũng không kiên trì, đứng lên vỗ vỗ ống quần không dính bụi, cười nói với Nghiêm lão tam: “Thật ngại quá, quấy rầy ngài nói chuyện, xin mời tiếp tục.”

    Nghiêm lão tam nuốt nước miếng, ông ta sao còn có thể phát hỏa được nữa, đã sớm bị động tĩnh này nghẹn về tới trong bụng. Nhìn hai vệ sĩ của mình kinh sợ núp ở góc tường, lại nhìn vẻ mặt Nghiêm Mục từ đầu tới đuôi cũng không thay đổi, không thể làm gì khác hơn là cố nén tức giận trở lại ngồi xuống trên ghế sa lon, “Chú hôm nay tới tìm cháu chính là vì đứa cháu này,” ông ta cũng không chờ Nghiêm Mục phản ứng, nói thẳng, “Chú nghe nói sắp tới cháu có một công trình ở huyện Kim Hoa đang tìm nhà thầu, không bằng giao cho Hoàng Xuyên làm đi, tiểu tử này thận trọng, nhất định có thể làm tốt.”

    Hoàng Xuyên hướng Nghiêm Mục cười một tiếng lấy lòng, ngũ quan vặn lại cùng một chỗ, thực sự không tính là ‘đẹp’. Lục Thừa Dư vẫn mỉm cười đứng ở một bên, trong lòng đột nhiên nghĩ, đời trước những nghệ sĩ bị Hoàng Xuyên quy tắc ngầm, nhất định là có tố chất tâm lý rất tốt, không thì làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với một người như vậy.

    Hoa Đỉnh mua một mảnh đất ở huyện Kim Hoa, bởi vì diện tích không lớn, cho nên chỉ xây dựng một khu dân cư nhỏ, ngay cả bản vẽ đều đã thiết kế xong, chỉ là chưa có xác định công đội xây dựng, Nghiêm lão tam tới đây một chuyến, đơn giản là muốn Hoa Đỉnh đem việc này giao cho Hoàng Xuyên làm mà thôi.

    Chuyện như vậy nhìn thì không đáng giá, nhưng trên thực tế bên trong có rất nhiều chỗ béo bở có thể vơ vét, chỉ cần lén bớt vật liệu đi một chút là có thể kiếm được một số tiền lớn.

    Đối với Nghiêm Mục mà nói, huyện Kim Hoa tuy rằng không tính là đại công trình của Hoa Đỉnh, nhưng mà cũng không có khả năng đem một công trình tiểu khu giao cho một người không quen. Hắn nhìn Hoàng Xuyên đang cười đến thấy răng không thấy mắt, nhanh chóng dời tầm nhìn của mình, “Tiểu khu huyện Kim Hoa đã liên hệ với công đội xây dựng rồi, Hoàng tiên sinh nếu là cháu ngoại bên chú, đâu thể làm những chuyện nhỏ nhặt tầm thường này.”

    “Người trẻ tuổi chỉ cần chịu khổ, làm gì mà không được,” Nghiêm lão tam cười nói, “Huống chi bên kia chỉ là một đầu tư nhỏ, hiền chất có cái gì không yên tâm chứ.”

    “Không biết Hoàng tiên sinh có chứng chỉ xây dựng hay không?” Lúc này Lục Thừa Dư chậm rãi mở miệng nói, “Hoa Đỉnh kiến tạo tiểu khu, danh tiếng trong nước là đứng đầu.Nguyên nhân đương nhiên là do chất lượng công trình của Hoa Đỉnh rất tốt, được các hộ gia đình tin tưởng, cho nên việc nhận thầu rất là quan trọng, không biết Hoàng tiên sinh trước đây đã nhận xây dựng công trình nào chưa?”

    Trong bất động sản, có người sẽ nhận thầu, sau đó dùng tiền thuê người khác có chứng chỉ xây dựng đến làm, giúp việc xây dựng trở nên thuận lợi, rồi nhân cơ hội kiếm một khoản, Hoàng Xuyên đại khái chính là thuộc về loại này, bởi vì trong lòng y rất rõ ràng, trước kia Hoàng Xuyên làm cái gì thì làm, nhưng tuyệt đối không có liên quan đến phương diện xây dựng.

    Hoàng Xuyên nghe được câu hỏi của Lục Thừa Dư, vốn là khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên cứng ngắc, lắp bắp nói: “Cái này….tôi gần đây mới bắt đầu gia nhập vào ngành này, còn cần Nghiêm tổng tài dìu dắt nhiều hơn, dìu dắt nhiều hơn a.”

    “Chính xác là, trước đây Hoàng tiên sinh không có làm qua việc này?” Lục Thừa Dư ý vị thâm trường cười cười, trong lúc Hoàng Xuyên còn đang hoảng hốt thì đột nhiên nói, “Không biết hai vị uống trà hay là uống cà phê, để tôi đi lấy.”

    “Không cần,” Nghiêm lão tam nhìn Lục Thừa Dư ở đâu cũng không vừa mắt, giọng nói lại càng không tốt, ông ta đứng lên nói, “Việc này hiền chất cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu cháu đang bận, chú liền đi trước.”

    Ông ta đi tới bên người Lục Thừa Dư, nhìn y đang mỉm cười, đưa tay vỗ vai y nói: “Người trẻ tuổi, có quyết đoán.”

    Lục Thừa Dư cười cúi đầu nói: “Cảm ơn Nghiêm tam tiên sinh khích lệ, vãn bối không dám nhận.”

    “Hừ!” Nghiêm lão tam vung tay bỏ đi, Hoàng Xuyên thấy thế vội nói tạm biệt với Nghiêm Mục, sau đó mới theo đi ra ngoài, lúc ra cửa, còn nhìn người thanh niên tuấn mỹ đứng ở cửa thêm vài lần, sau đó hắn liền thấy người thanh niên này lộ ra một nụ cười có chút kỳ quái với hắn.

    Sau khi hắn ra cửa đi vào trong thang máy nhìn hai vệ sĩ che bụng đứng phía sau dượng mình, giọng mang cảm khái nói: “Vừa rồi người trẻ tuổi kia là ai vậy ạ, là thư ký của Nghiêm tổng tài sao? Thoạt nhìn còn rất trẻ.”

    “Ai biết là đồ chơi gì,” Nghiêm lão tam xuy cười một tiếng, “Là sinh viên mới vừa tốt nghiệp năm nay, hiện tại đã được điều đến bên người Nghiêm Mục, bên trong có mờ ám gì không, cũng chỉ có chính bọn nó biết.”

    Hoàng Xuyên nghe xong lời này, đầu óc nhất thời nghĩ sai, chẳng lẽ Nghiêm tổng tài cũng giống hắn. Thoạt nhìn đàng hoàng, thật không ngờ cũng là người như vậy.

    Nhưng mà người trẻ tuổi kia, thật đúng là đủ ý vị, thảo nào ngay cả tổng tài Hoa Đỉnh cũng muốn ôm lấy.

    Phòng Tổng tài khôi phục lại yên tĩnh lần nữa, Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư khom lưng thu dọn bồn cảnh mới vừa rồi bị vệ sĩ đụng ngã, hắn mở miệng hỏi: “Hoàng Xuyên kia cậu quen sao?” Nếu không phải vậy, Lục Thừa Dư vừa rồi cũng sẽ không có thái độ đó.

    Lục Thừa Dư đem bồn cảnh chỉnh ra góc độ đẹp nhất để vào góc, nghe được câu hỏi của Nghiêm Mục, phủi phủi tay nói: “Tôi có nghe nói qua người này, phẩm hạnh của hắn có vấn đề, nếu như giao cho hắn làm tiểu khu huyện Kim Hoa, bị hắn kiếm chác là chuyện nhỏ, nếu như ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu tạo ra vấn đề chất lượng nhà ở, đó chính là chuyện lớn.”

    “Ừm, công trình Hoa Đỉnh không thể giao cho người như vậy đến làm,” Nghiêm Mục gật đầu, bổ sung một câu, “Người này tướng mạo cũng không tốt lắm.”

    Lục Thừa Dư yên lặng nhìn Nghiêm Mục một cái, sau đó gật đầu, “Anh nói rất đúng.” Hoàng Xuyên là loại người cặn bã như vậy, còn sống chính là nghiệp chướng. Loại người vừa thiếu đạo đức vừa thiếu tài lại vừa thiếu mạo, cha mẹ hắn trước kia đến tột cùng đã phạm vào sai lầm bao lớn mới có thể sinh ra một đứa con có đầy đủ khiếm khuyết gia nhập vào cuộc đời này chứ.

    Nghiêm Mục nhìn bồn cảnh đã dọn xong, “Ban nãy cảm ơn cậu.”

    “Tôi là trợ lý của anh, xử lý mấy vấn đề này là đạo đức nghề nghiệp của tôi,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Gần nhất thiếu rèn luyện, lực độ chân không đủ.”

    Tay của Nghiêm Mục không tự chủ đặt trên bụng, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Đã rất lợi hại rồi.”

    “Cảm ơn khen ngợi,” Lục Thừa Dư nhìn thời gian, mở miệng nói, “Sắp tới năm giờ, lát nữa người của phòng nhân sự sẽ tới họp, tôi đi ra ngoài trước.”

    Nghiêm Mục nhìn cửa được đóng lại, đem lực chú ý dời đến tài liệu, có điều vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bồn cảnh được trưng bày đoan đoan chính chính ở đằng kia.

    Đến lúc tan việc, Lục Thừa Dư thấy không cần tăng ca, liền xuống chỗ đậu xe, lúc lái xe đi ra, thấy Nghiêm lão tam và Hoàng Xuyên lần lượt ngồi vào trong một chiếc xe, trên mặt hai người còn mang theo vui vẻ, nhìn không ra nửa điểm phẫn nộ lúc rời đi phòng tổng tài.

    Hai người này rời khỏi phòng tổng tài trước năm giờ chiều, bây giờ đã đến giờ tan việc, vậy mà bọn họ chỉ vừa mới đi ra, Nghiêm lão tam mang Hoàng Xuyên đi tìm ai trong công ty sao?

    Khống chế tốc độ xe, Lục Thừa Dư vững vàng chạy ra khỏi hầm xe, ánh nắng chiều cũng không làm cho y thấy ấm áp, mà là thấy nóng bức, vào mùa hè, ánh mặt trời rất nóng.

    Mở điều hoà trong xe, Lục Thừa Dư cười lạnh một tiếng, Hoàng Xuyên muốn bám vào Hoa Đỉnh sao, cũng không dễ dàng như vậy đâu.

    Quả nhiên, sau đó vài ngày, Hoàng Xuyên lại tới Hoa Đỉnh mấy lần, mời những quản lý ăn cơm, nhưng mà bởi vì phía trên chưa có chỉ thị gì, cho nên ai cũng không dám đáp ứng đề nghị của Hoàng Xuyên.

    Lại qua mấy ngày, buổi chiều Lục Thừa Dư mới từ trong thang máy đi ra, vẫn chưa đi đến xe của mình, đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người, sau khi nhận ra người đó, y làm bộ giật mình không có thấy rõ dáng vẻ người kia, một cước đạp người nọ té lăn trên mặt đất.

    Sau khi người kia nặng nề té trên mặt đất phát ra tiếng vang, Lục Thừa Dư kinh ngạc mở miệng nói: “Đây không phải là Hoàng tiên sinh sao? Hai ngày trước tôi mới vừa đánh một kẻ trộm ví tiền, thấy có người xông lại, tưởng là có người đến trả thù, cho nên mới động chân, thật không ngờ là ngài, thật xin lỗi.”

    “Không có việc gì, không có việc gì,” Hoàng Xuyên ôm cái bụng đầy thịt cười gượng, “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, Lục tiên sinh tan việc rồi sao?”

    Lục Thừa Dư nhíu mày, xem ra Hoàng Xuyên cố ý nghe ngóng, không thì làm sao biết y họ gì, “Hoàng tiên sinh có bị thương chỗ nào không, không bằng đi bệnh viện nhìn một chút?” Một cước này ra sao trong lòng y rõ ràng nhất, tuy không thể gây thương tổn cho người, nhưng lại vô cùng đau nhức, từ trên trán rịn mồ hôi và sắc mặt trắng bệch của Hoàng Xuyên là có thể nhìn ra.

    “Không cần lo lắng, tôi không bị thương,” Hoàng Xuyên ha ha cười khan nói, “Hôm nay tôi tới là muốn mời Lục tiên sinh cùng nhau ăn một bữa cơm, không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?”

    Tuy rằng Lục Thừa Dư thích ăn không trả tiền, thế nhưng đối mặt với người như Hoàng Xuyên, quả thật không có khẩu vị, đang muốn mở miệng cự tuyệt, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Y nhịn không được nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Mục đang từ trong thang máy đi tới, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định, đại khái là bị Hoàng Xuyên làm đau mắt, cho nên lúc này y cảm thấy Nghiêm Mục toàn thân cao thấp tràn ngập một vị đạo “Tôi rất bảnh, tôi rất có tiền, tôi là tổng tài”.

    Thuộc truyện: Phúc trạch hữu dư