Home Đam Mỹ Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch – Chương 67: Mưa

    Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch – Chương 67: Mưa

    Thuộc truyện: Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

    Xế  chiều hôm đó, phần lớn các học sinh năm nhất đều thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học. Ngoài cửa lớn của trường quân đội đậu đầy xe. Mà xe buýt cũng xếp một hàng dài như đuôi rồng.

    “Tiểu An, thật sự không cần tôi đưa cậu tới nội thành sao?” Xe tới đón Aslan là xe Alpha Romeo phi thường xinh đẹp và quý giá, thân xe dáng thuôn dài màu bạc vô cùng tương xứng với hình tượng quý công tử của anh, đưa tới không ít chú ý của nữ sinh.

    “Không cần.”

    Đối mặt với lời mời đầy thành ý của Aslan, Lưu Bình An lắc đầu khoát tay. Cậu cũng không muốn mấy nữ sinh thờ vương tử Aslan kia nuốt sống đâu. Bây giờ đã phải chịu không ít oán niệm đố kị rồi.

    Aslan tiếc hận thở dài. Chứng kiến vẻ mặt của anh, các nữ sinh lại muốn hét lên. Bất quá, mấy fan nữ của Aslan còn chưa hét, một nữ sinh khác phái bên kia đã bắt đầu hét lên.

    “Đẹp trai quá! Phong cách quá!”

    “Ah ~~~ Annan đại nhân, cho em ngồi xe của anh đi.”

    Annan đang ngồi trên chiếc Ferrari toàn thân màu đỏ tươi. Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, hai nút bên trên không cài, lộ ra cơ ngực rắn chắc, đeo kính râm làm tạo hình cho đôi má rõ ràng hơn, kiên quyết anh tuấn, khiến cho các nữ sinh không khỏi thét lên: Thật đẹp trai chết người!

    Anh ta chạy xe chậm rãi tới trước mặt Aslan, giơ cằm dưới với anh, “Này, Aslan, chúng ta tới trận đấu đi.”

    Aslan cũng không muốn để ý tới tên kia, nhíu nhíu mày, quay đầu nói với Lưu Bình An: “Tiểu An, thật sự không cần tôi đưa cậu tới nội thành sao? Đi xe buýt nhiều người lắm.”

    Lưu Bình An lập tức thấy một cỗ áp suất thấp đập vào mặt, người nào đó đang dùng ánh mắt sắc bén như dao lướt qua. Đồ ngốc cũng biết tên kia đang bị lơ đang phi thường tức giận.

    “Chuyện này.. Thật sự không cần đâu, Smith sẽ đến đón tôi mà.” Lưu Bình An lui một bước về sau, sau đó chạy như một làn khói.

    “Tiểu An, tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nghỉ hè cũng sẽ đến chơi với cậu.”

    Sau lưng truyền đến tiếng la của Aslan, Lưu Bình An một bên chạy một bên nghiêng người vẫy tay với anh, “Được rồi. Chúc anh nghỉ hè vui vẻ! Bye bye.”

    Chạy qua cánh cửa lớn, Lưu Bình An dựa vào vách tường thở một hơi. Cuối cùng cũng thoát khỏi tất cả bạn cùng phòng. Nhớ tới vừa rồi, Connor khóc lớn lấy mặt dày mày dạn bám trên người cậu không chịu buông ra. Meri rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bạo lực giật tên kia xuống rồi kéo đi. Sau đó Gerrard lại đón lấy cậu dài dòng một hồi, khiến cậu không thể không dùng bạo lực đạp hắn đi xa.

    Cuối cùng, cũng là tên quái nhân khó khăn nhất. Vô thanh vô tức theo sát phía sau cậu, giống như linh hồn, luôn tỏa ra khí lạnh. Ngay lúc Lưu Bình An đang tưởng mùa hè này cũng có linh đi theo, Aslan đến giải cứu cậu.

    Bất quá, cậu cũng không có ý định ngồi xe của Aslan đến nội thành. Lúc này, điện thoại vang lên. Người gọi đến chính là Smith.

    “Tiểu An! Thật xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi.”

    Vừa mở điện thoại, đã nghe đối phương khóc thét, trong giọng nói tràn đầy áy náy.

    “Sao vậy?”

    Smith một bên nói xin lỗi với điện thoại, một bên chạy về phía phòng họp. Không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên lại tổ chức hội nghị khẩn cấp.

    “Tôi tạm thời không thể tới đón cậu rồi. Đột nhiên có hội nghị khẩn. Phải tới chiều mới có thể đón cậu được.”

    Hình như nghe bên đầu kia của điện thoại cũng có người thúc giục Smith. Nghĩ thầm: Anh ta cũng rất bận rộn mà. Lưu Bình An thấy không cần phải phiền anh, mình cũng không phải là con nít.

    “Không sao. Tôi tự đi nội thành cũng được, tôi đi thăm Aigues xong sẽ về nhà của anh. Địa chỉ của anh tôi cũng nhận được rồi, tôi có thể tự tìm được.”

    “Nhưng mà…” Smith dừng lại trong chốc lát, hình như bên kia lại vang lên tiếng chửi người. Sau đó lại nói tiếp: “Được rồi, tôi biết rồi. Mật mã mở cửa cũng đưa cho cậu rồi. Coi chừng trên đường đó! Tôi sẽ trở về nhanh thôi. Không được để ý tới người lạ tới gần…”

    “Tôi biết rồi. Tôi cũng đâu phải con nít đâu, anh phiền quá đi, bà mẹ già.”

    “Tên nhóc thối tha nhà cậu..”

    Lưu Bình An cúp máy, cắt đứt tiếng mắng giận dữ truyền đến từ đầu dây bên kia. Bất quá, khi cậu nhìn thấy một hàng dài đứng trước xe buýt, lại có chút hối hận.

    Smith nghe tiếng tít lớn thật dài, có một loại xúc động muốn lập tức chạy tới đập một cái vào ót đối phương. Nhưng thư ký ở phòng cao cấp không ngừng thúc giục kế bên, đối phương lại là một nhân vật vô cùng hung ác, anh không tiện phát tác.

    Anh X, nếu như tổng tham bộ lại vì cái chuyện nhỏ như hạt đậu xanh mà tìm anh, anh nhất định phải cho lão già chết tiệt kia đẹp mặt.

    Lưu Bình An rất may mắn gặp được Kỷ Vũ, vì vậy cậu chen ngang lên luôn. Một đường thuận lợi, không kẹt xe. Nhưng vận khí hình như sau khi thăm Aigues xong cũng bị dùng hết.

    Rời khỏi trại an dưỡng không lâu thì trời bắt đầu mưa, mùa hè ở bờ biển bình thường đều là trời quang mây tạnh, một khi trời mưa thì trời cũng tối om. Hơn nữa trận mưa tới rất nhanh rất gấp, Lưu Bình An căn bản là trốn không kịp.

    Lòng cậu nghĩ dù sao cũng ướt đẫm rồi, dứt khoát không thèm tránh mưa, trực tiếp đi về nhà của Smith luôn. Trước kia khi đi hành quân, không biết dầm biết bao trận mưa, cũng không có sinh bệnh.

    Mưa ở Aliya có chút mặn, nhưng cũng coi như sạch sẽ. Mưa ở biên cảnh khá ô nhiễm, con người dùng những vũ khí to lớn gây ô nhiễm, rồi nó lại biến thành mưa rơi xuống. Dù có khát nước cỡ nào, mưa cũng không thể uống. Có binh sĩ thật nhịn không được mà uống sau đó liền bị bệnh. Nếu mà mưa liên tiếp vài ngày, chân cũng sẽ bị ngâm nát.

    Khi đó nếu có thể có một đôi giày quân đội tốt như bây giờ thì tốt quá.

    Lưu Bình An dùng quân giày đá đá nước mưa, bước chậm rãi trong mưa. Chỗ ở của Smith cách trại an dưỡng rất gần, chỉ cần đi bộ 15 phút là đến. Nơi đó là khu dân cư cao cấp của quân bộ, ở trong đó đều là quân nhân có quân hàm đẳng cấp cao cùng với người nhà của bọn họ. Trước cánh cửa mang phong cách phương Tây của mỗi một nhà đều có thị vệ canh giữa.

    Thị vệ canh giữ ở nơi của Smith sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận của Lưu Bình An lập tức rất thân thiết cho cậu đi vào.

    Trong phòng rất sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ít. Simith bởi vì rất bận, đa số đều ở trong viện nghiên cứu, cho nên rất ít khi trở về, chính mình cũng cơ hồ muốn quên cái căn hộ nhỏ được quân bộ cung cấp một nửa này rồi. Lần này là vì Lưu Bình An, anh mới nhớ tới nơi này.

    Lưu Bình An toàn thân ướt đẫm, ngay cả quần áo trong ba lô cũng ẩm ướt không thể mặc. Sau khi tắm nước nóng xong, liền tùy tiện tìm trong phòng một cái áo sơ mi rộng thùng thình mặc vào.

    Trời mưa không ngừng, sắc trời bên ngoài theo thời gian dần dần chuyển tối. Nhưng trong phòng có lắp đặt điều hòa tự động điều chỉnh nhiệt độ, độ ấm rất thoải mái dễ chịu, bốn phía yên tĩnh phi thường.

    Thiếu niên ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn qua nhìn lại lại rúc trên ghế sa lông ngủ vùi.

    Kim đồng hồ trong đồng hồ cổ trên tường chỉ bảy giờ. Edward mở cửa xe, bưng một túi giấy lớn, bên trong chất đầy các nguyên liệu nấu ăn. Smith cũng đồng thời xuống xe.

    “Anh đến đây làm gì?” Smith lão đại mất hứng đẩy kính mắt.

    “Xin lỗi chứ, tôi không đến, Tiểu An ăn cái gì?” Edward tức giận nói.

    “Không cần anh lo lắng, dù sao Tiểu An cũng sẽ không bị đói.”

    “Anh cũng chỉ dẫn cậu ấy đi ăn mấy cái thức ăn rác rưởi kia thôi.”

    “Cái gì? Tôi cũng biết nấu cơm cho nó ăn vậy.” Người nào đó tuyệt đối không phục.

    “Anh có tài cán đó sao?” Trong giọng nói của Edward không phải hoài nghi mà là trào phúng.

    Hai người anh một lời tôi một câu không thèm ngẩng lên, ngay cả thị vệ canh cửa cúi chào với bọn họ, bọn họ cũng không hề phát hiện. Vị thị vệ đáng thương này, hôm nay phải đứng dầm mưa cả buổi, vất vả lắm mới thấy vị trưởng quan mà mình bảo vệ trở về, nhưng lại không được để ý tới. T_T

    Cho tới khi mở khóa cửa hai người vẫn còn cãi nhau, nhưng cửa vừa mở ra, thanh âm liền lập tức biến mất.

    Phòng khách trắng sáng, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, mệt mỏi co lại thân thể nằm uốn người trên chiếc sa lông bằng da, như một con mèo lớn.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vậy mà cũng có nhiều người cảm thấy hai tiểu thụ cũng có thể ở cùng một chỗ… Đổ mồ hôi… Kỳ thật cảm thấy có chút oanh tạc. Nếu nói vậy, Tiểu An vẫn luôn làm thụ, rất khó tưởng tượng Tiểu An làm công…

    Tiểu An có thể bắt đầu cường từ bây giờ không? Sức mạnh của Tiểu An là kiên cường và dũng cảm. Nếu không cậu cũng không thể sống được tới bây giờ.

    Còn có, trong lúc nghỉ hè Tiểu An cũng có thể gặp đám ong đực nha. Bởi vì nghỉ hè có một hoạt động trọng đại đó, sắp tới là trọng điểm rồi. Một Ong Chúa khác sẽ hoa hoa lệ lệ xuất hiện.

    Thuộc truyện: Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch