Home Đam Mỹ Quản Gia Kí Sự Lục – Chương 34

    Quản Gia Kí Sự Lục – Chương 34

    Thuộc truyện: Quản Gia Kí Sự Lục

    Kỳ thật đôi khi, tình yêu đến cũng không oanh oanh liệt liệt, không phải đôi ta cùng chết. Nó là một loại bệnh, một khi nhiễm sẽ thành bệnh mãn tính, chỉ lơ đãng nó liền xâm nhập linh hồn. Tựa như Huyền Vũ Vương hiện tại, nhìn Giả Thành Thực, y có một ý nghĩ, nếu mỗi ngày hắn bên ta như vậy, thật tốt đẹp biết bao. Giả Thành Thực giống như nước, hương vị thường thường, nhưng thiếu hắn sẽ chết khát, sẽ không thoải mái. Lúc này Huyền Vũ Vương mới ý thức được, ta yêu sao?

    Ngươi nói, một người chân thối có gì mới lạ không, thực tế nam nhân thường thối chân, không phải chuyện lạ. Nhưng thối đến trình độ của Huyền Vũ Vương, quả thật hiếm có.

    Hoàng Thượng khoe khoang với các sứ thần ngoại quốc: “Mẫu đơn trong ngự hoa viên của ta đẹp nhất thiên hạ.”

    “Thần không tin.” Sứ thần ngoại quốc nói.

    “Trẫm là hoàng đế, là thiên tử, sao lại gạt người.”

    “Nhưng ta chưa thấy ngự hoa viên của bệ hạ, sao biết là mẫu đơn xinh đẹp nhất.”

    Đúng vậy, hiện tại mẫu đơn không nở hoa, đương nhiên sẽ không nhìn ra hoa mẫu đơn xinh đẹp.

    “Ba ngày, không quá ba ngày, trẫm sẽ cho ngươi xem, ngự hoa viên của trẫm có bao nhiêu đẹp.”

    Hoàng đế lệnh cho Kỳ Lân Vương, trong ba ngày phải làm mẫu đơn nở hoa. Kỳ Lân Vương gặp khó, mẫu đơn mới ra nụ nho nhỏ, ba ngày nở hoa, có lầm không. Kỳ Lân Vương xoay như chong chóng, Vương phi cũng lo lắng, liền tìm đến Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc thương lượng.

    “Việc này phải đi cầu Giả Thành Thực.” Ôn Lương Ngọc nói.

    “Tìm hắn, hắn có cách?” Vương phi khó hiểu hỏi.

    “Đương nhiên là có, chúng ta mua nước rửa chân của Vương gia nhà hắn tưới hoa, cam đoan hoa liền nở.” Ôn Lương Ngọc nói.

    Vương phi hạ lệnh tìm Giả Thành Thực, muốn nước rửa chân của Vương gia nhà hắn, một lượng bạc, một chậu.

    Nước rửa chân bị đưa vào ngự hoa viên tưới hoa, mẫu đơn liền nở rộ, thật là kinh người! Cung nữ thái giám mắt trợn tròn, hỏi Kỳ Lân Vương: “Vương gia, phân bón siêu cấp này, ngài mua ở đâu vậy?”

    “…… Đây là bí phương, không tiết lộ ra ngoài.” Kỳ Lân Vương ngẫm nghĩ nửa ngày mới nói một câu.

    “Hảo, thật tốt quá!” Hoàng đế cười sáng lạn, cười tới mức ngươi có thể thấy cổ họng của y. “Kỳ Lân Vương đúng là Kỳ Lân Vương, không chuyện gì không làm được.”

    “Hoàng thượng quá khên.” Kỳ Lân Vương gia rất cao hứng, cùng Hoàng thượng đi tới ngự hoa viên.

    “Nghe nói, ngươi có bí phương độc nhất vô nhị làm mẫu đơn sớm nở, bí phương gì vậy, nói nghe một chút.” Hoàng đế hiếu kỳ hỏi.

    Kỳ Lân Vương ấp úng nửa ngày, cũng không biết nói thế nào mới tốt: “Bí phương này a, bí phương này a, bí phương này a, bí phương này a, bí phương này a, bí phương này a……”

    “Ngươi có nói hết không, nói mau a, ta sẽ không cho ai biết.” Hoàng đế có chút sốt ruột.

    “Thần có thể nói, bí phương là nước rửa chân của Huyền Vũ Vương.” Kỳ Lân Vương thật sự không muốn nói, bởi vì cái này là bại hoại thanh danh người ta. Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, sau đó tuôn ra tiếng cười kinh thiên động địa.

    Huyền Vũ Vương xông chạy Vương phi, xông chạy năm tiểu tư, chỉ có Giả Thành Thực ở bên cạnh y cố gắng làm việc, tuy trước kia có hiểu lầm, nhưng không ảnh hưởng tới Huyền Vũ Vương và Giả Thành Thực. Tìm được một người không chê mình, là cỡ nào không dễ dàng. Huyền Vũ Vương quyết định, chữa thối chân cho tốt, sau đó tỏ tình với Giả Thành Thực.

    Giả Thành Thực thu thập xong, chuẩn bị về ngủ. Vừa mới chuyển thân, đã bị Huyền Vũ Vương gọi lại: “Giả Thành Thực, ngươi khoan đi.”

    “Còn có chuyện gì, Vương gia?”

    “Có việc, vì buổi tối trong phòng có quỷ làm bổn vương ác mộng, cho nên , ta hy vọng ngươi có thể ngủ cùng ta.”

    “Có quỷ? Có quỷ gì?”

    “Ta cũng không biết quỷ gì, tóm lại từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ cùng ta, thẳng đến khi quỷ không xuất hiện mới thôi.”

    “Vương gia, ngài bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn sợ quỷ? Hơn nữa trên đời này không có quỷ .”

    “Ta vẫn sợ, Giả Thành Thực, ngươi có tinh thần trọng nghĩa, rất thiện lương, sao có thể thấy chết mà không cứu được.”

    Hai người đang nói, đột nhiên trông thấy một bóng người ngoài cửa, thân ảnh bạch y nhân lập lòe lập loè. Huyền Vũ Vương và Giả Thành Thực nhìn nhau, thật sự, thật sự có quỷ, quỷ còn khóc, còn mang đèn lồng!

    “A…” Hai người nhanh chóng chạy lên giường, dùng chăn trùm kín đầu, “Ác quỷ lui bước, ác quỷ lui bước……”

    Ngoài cửa sổ cách đó không xa, quản gia của Huyền Vũ vương phủ, một thân bạch y, mang đèn lồng, trong miệng lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ ở đây mà, sao không thấy?” Hắn nghe thấy trong phòng Huyền Vũ Vương có tiếng thét chói tai, vội vàng chạy tới xem.

    “Vương gia, Vương gia, ngài làm sao vậy!” Quản gia hỏi.

    “Quỷ này còn biết ta, làm sao bây giờ?” Huyền Vũ Vương trốn trong chăn, hỏi Giả Thành Thực.

    “Ta có dược của Ôn Lương Ngọc, thần tiên cũng ngã huống chi là quỷ. Xem ta.” Giả Thành Thực chui trong chăn, nhỏ giọng nói.

    “Nha, ác quỷ lui bước!” Giả Thành Thực bật dậy, chạy ra khỏi chăn, mở cửa phóng dược. Chờ dược phấn tan, hai người nhìn lại, hóa ra là quản gia.

    Chỉ thấy quản gia té trên mặt đất, một hồi đứng lên, học ếch kêu, nhảy ra hồ nước bên cạnh.

    “Ta đã nói trên đời không có quỷ, ngươi xem, đây là hiểu nhầm.” Giả Thành Thực nói.

    “Đúng vậy, đúng vậy.” Huyền Vũ Vương cảm giác kế hoạch ngủ cùng Giả Thành Thực ngâm nước nóng. Quản gia đi ra ngoài trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài thật sự truyền đến tiếng quỷ khóc, sợ tới mức hai người lần nữa vọt lên giường, dùng chăn trùm đầu.

    Bên cạnh hồ nước, dưới ánh trăng tiên diễm, hoa sen nở rộ, Bích Tỳ và Ngự Tề ôm Long Bảo Bảo, hát ru. Quản gia một bên, nằm sấp như ếch, kêu ồm ộp.

    “Vương hậu, ngươi hát ru quá hay, sau này trước khi ngủ cũng hát cho ta, được không?” Ngự Tề ôm Bích Tỳ.

    Hôm nay Giả Thành Thực ngủ không hề thoải mái, hắn làm một giấc mộng, có một con quỷ áo trắng ném hắn vào hố phân, thật thối thật thối, Giả Thành Thực nỗ lực bò ra, nhưng không thể. Hắn cứ như vậy bò cả đêm.

    Huyền Vũ Vương gây họa được phúc, bắt đầu ăn đậu hũ Giả Thành Thực, thừa dịp người ta ngủ, hôn nhẹ, sờ sờ, sờ đến nghiệm, xem được không ăn được, trước thu chút lợi tức mới tốt. Đừng nói, dáng người Giả Thành Thực rất cân xứng, làn da trơn nhẵn mềm mại, xem ra mình nhặt được bảo bối, vuốt ve thật thoải mái. Huyền Vũ Vương đem Giả Thành Thực ôm vào lòng, vừa sờ vừa chảy nước miếng. Cứ như vậy Giả Thành Thực bị chân thối của Vương gia xông, trong ác mộng, còn bị người ta ăn đậu hủ, ngủ rất không thoải mái.

    Huyền Vũ Vương cũng biết mình chân thối, nhưng y không có cách. Nhìn Giả Thành Thực mỗi ngày chịu đựng vất vả, thật sự rất đau lòng.

    “Đến, ăn nhiều một chút.” Huyền Vũ Vương gặp thức ăn cho hắn.

    “Đến, súp này rất không tồi, ngươi nếm thử.” Huyền Vũ Vương lại thêm súp cho Giả Thành Thực.

    Những ngày này, Giả Thành Thực được Huyền Vũ Vương xem như bảo bối, Giả Thành Thực rất cảm động. Có người quan tâm như vậy, thực tốt, xem ra Vương gia là người tốt. Nhưng, Giả Thành Thực cũng khó hiểu, vì sao Huyền Vũ Vương quan tâm một tiểu tư?

    “Vương gia, vì sao ngài quan tâm ta, đối với ta tốt như vậy?” Giả Thành Thực nhịn không được, hỏi Huyền Vũ Vương.

    “Ta rất rõ ràng, ngươi không nhìn ra sao?” Huyền Vũ Vương cũng khó hiểu, Giả Thành Thực thật sự quá trì độn. Mình biểu hiện rõ ràng, khắp nơi quan tâm hắn, còn nghĩ đủ lý do ở bên hắn, chung giường chung gối. Sao hắn không nhìn ra, mình đang theo đuổi hắn. Đúng là heo ngu ngốc!

    “Ta đây theo đuổi ngươi!”

    Thần a, Giả Thành Thực hoảng sợ phun súp ra, “Vương gia, lúc ta ăn cơm ngài đừng nói giỡn, ta còn muốn sống lâu vài năm.”

    “Ta không nói giỡn, ta nghiêm túc.” Huyền Vũ Vương vô cùng chân thật nói.

    “A, Vương gia, ta không nghe lầm chứ.” Giả Thành Thực lại hỏi một lần.

    “Ngươi không nghe lầm, ta thích ngươi, ta muốn theo đuổi ngươi!”

    “Vương gia, ta không đẹp bằng Ôn mỹ nhân, vương phi của các vương gia khác đều đẹp hơn ta.”

    “Ta không thèm để ý, ta yêu ngươi, không liên quan tới dung mạo.”

    “Nhưng ngươi không chê ta lai lịch không rõ sao?”

    “Ngươi là cô nhi, không có nhà. Ta đã hỏi Lý Hiểu Nhạc.”

    “Để ta suy nghĩ.”

    Những ngày này Giả Thành Thực rất không có tinh thần, vì sao, hắn đang suy nghĩ có chấp nhận tình yêu của Huyền Vũ Vương không. Nghĩ lại thì Huyền Vũ Vương không tệ, là Vương gia nhưng không có nhiều ham mê xấu, cũng không khó ở chung, mình không có lý do gì cự tuyệt. Nhưng cùng với y qua cả đời, phải chịu chân thối của y, không phải Giả Thành Thực bắt bẻ, thật sự là chân Huyền Vũ Vương quá thối. Nghe nói, lần đầu Huyền Vũ Vương lãnh binh xuất chinh, sắp bị đả bại, khi đó Huyền Vũ Vương quăng hài, đi chân trần ra trận, chuyển bại thành thắng, địch nhân bị xông đến hôn mê. Lời đồn chỉ là lời đồn, nhưng những ngày này Huyền Vũ Vương muốn Giả Thành Thực ngủ chung, Giả Thành Thực luôn nằm mơ, mơ thấy mình ở trong hố phân liều mạng giãy dụa, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì mình cũng biến thành giòi bọ. Mâu thuẫn a!

    Huyền Vũ Vương nghe nói Ôn Lương Ngọc có rất nhiều dược kỳ quái, không chừng có dược trị thối chân, vì vậy đến cửa thăm hỏi.

    “Hóa ra Vương gia vị trí tật xấu mà đến, cái này dễ nói.” Ôn Lương Ngọc cười rất hòa khí.

    “Đúng vậy, chỉ cần có tiền, cái gì cũng không thành vấn đề.” Lý Hiểu Nhạc vuốt nguyên bảo trong tay.

    Ôn Lương Ngọc chạy đến tiệm dược, tìm kiếm nửa ngày, tìm ra một cái bình, bên trong có một hạt dược hoàn: “Vương gia, cái này gọi là Lưu Phương Bách Thế, ăn vào, cam đoan ngươi không còn mùi thối.”

    Huyền Vũ Vương vừa nghe, có thể trị thối chân, nhanh chóng ăn vào. Sau đó y cảm thấy rất khát, bắt đầu uống nước. Uống nước, xuất mồ hôi, uống nước, xuất mồ hôi. Cứ như vậy, trong chốc lát hương khí trên người Huyền Vũ Vương xông vào mũi, rất dễ ngửi. Theo mồ hôi đổ càng nhiều, hương khí càng dễ ngửi.

    “Cám ơn các ngươi, Lý quản gia. Lý phu nhân.” Huyền Vũ Vương thoát khỏi mùi hôi, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cất bước xuất môn, tràn đầy tự tin đđi ra ngoài.

    “Trông thấy không, chúng ta lại làm một chuyện tốt.” Lý Hiểu Nhạc vừa cười vừa nói.

    “Đúng vậy, chúng ta thật sự quá thiện lương .” Ôn Lương Ngọc sắp xếp bình dược.

    Hai người còn chưa cao hứng đủ, chỉ thấy Huyền Vũ Vương kêu lên sợ hãi, đầu sưng to như đầu heo, thất kinh chạy tới, nhảy vào hồ nước, phía sau là một đoàn ong mật xoay quanh. Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sao vậy?

    “Tranh thủ thời gian cứu người a!” Lý Hiểu Nhạc tỉnh táo lại, hô lên.

    Đuổi đi ong mật, mọi người cứu Huyền Vũ Vương sắp hấp hối ra, Ôn Lương Ngọc bôi dược cho y, một phen lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng xong. Giả Thành Thực nhìn bộ dáng như con ba ba của Huyền Vũ Vương, đưa y trở lại vương phủ, chăm sóc y. Huyền Vũ Vương trong họa được phúc, mỗi ngày được người mình thích chăm sóc, dù khó chịu cũng đáng.

    Huyền Vũ Vương lần nữa tìm Ôn Lương Ngọc, muốn hắn trị thối chân. Ôn Lương Ngọc tưởng tượng, chân thối vì đổ nhiều mồ hôi, vì vậy cho Huyền Vũ Vương một dược hoàn, Huyền Vũ Vương ăn xong, chân không ra mồ hôi, lúc đầu chân không ra mồ hôi thì tốt, nhưng về sau chân bắt đầu nứt nẻ, đau đến Huyền Vũ Vương không cách nào đi đường. Vẫn là Giả Thành Thực chăm sóc y mỗi ngày.

    Ôn Lương Ngọc lại có chủ ý, làm một bình thuốc mỡ, mùi vô cùng dễ ngửi, muốn Huyền Vũ Vương bôi lên chân mỗi ngày. Cái này náo nhiệt hơn, bôi lên cả vương phủ đều thối, hương vị so với mùi thối đơn thuần càng kích thích khứu giác. Cuối cùng Giả Thành Thực cũng chịu không được mà sắp nôn ra.

    “Vương gia, ngươi không cần trị thối chân.” Giả Thành Thực nói.

    “Vì sao không trị?” Huyền Vũ Vương khó hiểu.

    “Những ngày ngươi trị thối chân, công việc của ta tăng lên mấy lần, hơn nữa, dược của Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc quá biến thái, ta sắp chịu không được.” Giả Thành Thực nói.

    “Không trị, ngươi sẽ gả cho ta sao?” Huyền Vũ Vương rất nghiêm túc hỏi Giả Thành Thực, “Ngươi mỗi ngày đều nói mớ một câu, cứu ta, ta không muốn ở trong hố phân. Ta biết chân ta thối khiến ngươi ác mộng, trong lòng ta không dễ chịu. Ta ở đâu cũng tốt, chỉ trừ chân thối, không ai chịu ở chung với ta cũng không sao, nhưng ta thích ngươi, để ngươi mỗi ngày vất vả chịu đựng, ta còn là nam nhân ư! Ta muốn chữa tốt, ngươi sẽ vĩnh viễn bên ta.”

    Giả Thành Thực nhìn Huyền Vũ Vương một hồi lâu, “Ta không chê chân ngươi thối, ta chịu không được ngươi thì đã sớm rời đi, còn có thể chờ tới bây giờ sao?”

    “Nhưng ta không muốn ngươi khó chịu, ta không muốn người ta yêu chịu khổ.” Huyền Vũ Vương quyết định, vẫn phải trị chân.

    “Vậy ngươi đi theo ta.” Giả Thành Thực kéo Huyền Vũ Vương tới Kỳ Lân vương phủ.

    “Ôn Lương Ngọc, có dược khiến ta không ngửi được mùi thối chứ?” Giả Thành Thực hỏi.

    “Thành Thực, sao ngươi có thể……” Huyền Vũ Vương vừa cảm động vừa đau lòng cầm tay Giả Thành Thực, nước mắt sắp rơi xuống.

    “Có.” Ôn Lương Ngọc cho Giả Thành Thực một dược hoàn, Giả Thành Thực lập tức nuốt vào. Hương vị cũng không tệ lắm, hẳn không có tác dụng phụ. Một lát sau, Giả Thành Thực đã không ngửi thấy mùi thối.

    “Lần này dược của ngươi rất linh.” Giả Thành Thực cười sáng lạn, “Ta nói, Huyền Vũ Vương, ta hy sinh nhiều như vậy, ngươi không thể cô phụ ta.”

    “Ta sẽ không cô phụ của ngươi, chúng ta cả đời bên nhau, ta làm cái mũi của ngươi, ta đến đâu cũng mang theo ngươi, chúng ta chết cũng không tách ra.” Huyền Vũ Vương ôm chặt Giả Thành Thực.

    Lý Hiểu Nhạc dùng khăn lau mắt: “Quá cảm động, ta không biết nói cái gì cho phải.”

    “Được rồi, đừng lau, nước trà đều bị ngươi lãng phí.” Ôn Lương Ngọc nói.

    Thuộc truyện: Quản Gia Kí Sự Lục