Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 133

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    ~ Phiên ngoại chi Lăng Vũ thiên ~

    1.

    Lần đầu tiên Lăng Vũ gặp Rawson là ở ký túc xá trường quân sự St. Romia vào năm 18 tuổi, Lăng Vũ xách vali hành lý đang đẩy cửa ra thì chạm phải ánh mắt của nam sinh thân hình cao lớn kia, hai người đơn giản chào hỏi lẫn nhau, sau đó lại giống như người xa lạ lướt qua người nhau.

    Cảnh gặp mặt lần đó thật sự quá mức bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là – đối với Lăng Vũ, Rawson là Alpha đầu tiên cậu gặp được từ nhỏ đến lớn.

    Có lẽ do ảnh hưởng từ mùi chất dẫn dụ Alpha mãnh liệt trên người đối phương, vào khoảnh khắc gặp thoáng qua kia, phản ứng kỳ lạ sâu trong thân thể khiến Lăng Vũ không khỏi nhíu mày.

    Người nọ là Alpha, về sau vẫn nên cách hắn xa một chút….

    Lăng Vũ nhịn không được nghĩ.

    Cha mẹ Rawson đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ, là bác một tay nuôi hắn khôn lớn thành người, ăn nhờ ở đậu thời gian dài, dần dần tạo cho hắn tính cách bình tĩnh ổn trọng.

    Rawson thời niên thiếu không thích nói chuyện, trong đôi mắt nâu thâm thúy luôn luôn nhìn không ra vui buồn.

    Lăng Vũ chẳng hiểu sao lại cảm thấy người này rất nguy hiểm.

    Đó là sự cảnh giác trời sinh của Omega đối với Alpha, loại cảnh giác mãnh liệt này luôn khiến Lăng Vũ không tự chủ được muốn tránh xa Rawson – đáng tiếc bọn họ ở cùng ký túc xá, cho dù mỗi ngày quay lại ký túc xá liền lập tức vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại, thì thỉnh thoảng vẫn có lúc chạm mặt. Huống chi bọn họ còn học cùng một ban, số thứ tự liền nhau, chỗ ngồi cũng xếp cùng nhau, Lăng Vũ căn bản không thể nào tránh được Rawson.

    Khi đó trong ký túc xá kỳ thật có ba Alpha, tất cả đều là học viên ban một hệ chỉ huy.

    Ngoại trừ Rawson, còn có nam sinh tên Drew, một bộ dáng cứng đầu bướng bỉnh thoạt nhìn rất trung hậu thành thật, một Alpha khác tên Burney Ya lại là đại trạch nam siêu cấp, cả ngày một bộ chưa tỉnh ngủ, vừa trở lại ký túc xá liền làm ổ trong phòng ngủ chơi đối chiến trên Internet.

    Thân là Omega duy nhất, Lăng Vũ vẫn ôm tâm lý cảnh giác đối với ba vị xá hữu Alpha này, nhất là Rawson.

    Mỗi ngày sau khi tan học trở lại ký túc xá, Lăng Vũ liền vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại thản nhiên học tập, quả thực là không để ý đến chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý đọc sách thánh hiền.

    Một tháng sau khai giảng, số câu cậu nói với ba vị bạn học kia tổng cộng không quá mười câu.

    Lần đó vào lúc cơm chiều, Drew và Rawson đang ngồi trong phòng ăn ăn cơm, Lăng Vũ trở lại ký túc xá liếc mắt nhìn hai người, gật gật đầu coi như chào hỏi, sau đó liền xoay người về phòng ngủ đóng cửa lại…

    Drew hồi còn trẻ tính tình thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, sau khi ăn xong hoa quả trong tay, rốt cuộc nhịn không được hỏi Rawson. “Rawson, cậu có cảm thấy không, Lăng Vũ kia hình như đang cố ý trốn tránh chúng ta a?”

    Rawson nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Lăng Vũ, hơi hơi nhíu mày.

    Là người thì đều nhìn ra được Lăng Vũ đang cố ý trốn tránh bọn họ. Cái loại cảm xúc bài xích rõ rệt và ánh mắt lạnh lùng thản nhiên này, cơ hồ muốn nói toẹt ra “Cách tôi xa một chút”.

    — Loại cảm giác bị bài xích này khiến trong lòng Rawson rất là khó chịu.

    Theo lý thuyết mọi người đều là thanh niên mười tám tuổi, phân vào cùng một ký túc xá cũng coi như có duyên, đều là học viên ban một hệ chỉ huy, mỗi ngày được học chương trình học giống nhau, chỗ ngồi cũng xếp cùng nhau, cho dù không thể trở thành anh em tốt thân thiết, cũng không nên đối xử lãnh đạm như thế đi?

    Gặp mặt bạn cùng ký túc xá cũng không thèm lên tiếng chào hỏi, bày ra một bộ tư thái cao ngạo làm theo ý mình….

    — Beta tên Lăng Vũ này rốt cuộc có biết lễ phép hay không?

    Rawson không vui cau mày, đúng lúc này, Lăng Vũ đột nhiên ra khỏi phòng ngủ, cầm trong tay một quyển bút ký điện tử và một tấm thẻ mượn sách ở thư viện, sau đó mặt không chút thay đổi đi qua bên cạnh Rawson và Drew.

    Ánh mắt Rawson vẫn đuổi theo bóng dáng cậu, cho đến khi thân ảnh Lăng Vũ biến mất ở cửa ký túc xá.

    Lúc ấy đang trong quân huấn, mỗi ngày huấn luyện ra một thân mồ hôi, hiển nhiên cậu vừa về phòng tắm qua nước lạnh, nhanh như chớp tắm xong chỉ trong ba phút. Thiếu niên vừa tắm rửa xong trên người còn mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt, thay một thân áo sơ mi trắng tinh và quần bò màu xanh khiến dáng người cậu có vẻ rất gầy.

    Cậu cứ như vậy mặt không chút thay đổi đi ngang qua bên người Rawson, kéo theo một dòng khí lạnh lẽo, phảng phất như đối với cậu Rawson chỉ là một pho tượng.

    Sự khó chịu dưới đáy lòng Rawson trong nháy mắt vọt lên đến cực điểm.

    — Chán ghét tôi như vậy sao? Không muốn nhìn tôi đến mức đó?

    Rawson vô cùng buồn bực, bị xá hữu quang mình chính đại chán ghét như vậy, Rawson cảm thấy bản thân thật vô tội.

    Hắn và Drew đều đến từ thủ đô, được phân vào một ký túc xá tự nhiên quan hệ rất tốt, hai vị xá hữu khác một cố ý tránh né một trầm mê trong trò chơi đối chiến, bên trong gian ký túc xá bốn người thường xuyên chỉ còn hai người Rawson và Drew mắt to trừng mắt nhỏ….

    Nhất là Lăng Vũ kia, nhìn thấy bọn họ thì chẳng khác nào nhìn thấy người xa lạ, sau này còn phải ở cùng nhau ba năm đó, không khí trong ký túc xá cứng ngắc như vậy thật sự tốt sao?

    ***

    Hôm sau, thầy giáo dạy vật lý thiên thể đúng lúc giao cho một ít bài tập, đề bài rất khó, yêu cầu các học viên hoàn thành trong vòng ba ngày.

    Rawson cuối cùng cũng lấy được cớ, vào ban đêm liền chủ động gõ cửa phòng Lăng Vũ.

    Qua thật lâu Lăng Vũ mới đến mở cửa, tóc ướt sũng, hiển nhiên vừa mới tắm rửa, thiếu niên bị quấy rầy không vui nhíu nhíu mày, mở một nửa cửa, dựa vào cửa thản nhiên hỏi. “Có chuyện gì?”

    Rawson lễ phép cười nói. “Lăng Vũ, bài tập thầy Anthony giao, cậu làm xong chưa?”

    Lăng Vũ gật gật đầu.

    Rawson nói. “Cách giải của cậu là thế nào? Có thể nói với tôi được không?”

    Mày Lăng Vũ nhăn càng chặt, rõ ràng không quá nguyện ý dây dưa với Rawson.

    Rawson lại rất thông minh lấy ra bài tập mình đã làm xong, đưa bút ký điện tử đến trước mặt Lăng Vũ. “Cậu xem xem, tôi dùng cách này thế nào?”

    Lăng Vũ nhận lấy nhìn, biểu tình trên mặt dần dần thay đổi, nhẹ giọng nói. “Cách giải quả thực rất mới mẻ độc đáo….”

    Rawson nhịn không được nở nụ cười –

    Đối phó với loại học bá(*) lạnh lùng như Lăng Vũ, biên pháp tốt nhất chính là “trao đổi học thuật”.

    (*)Học bá: Học – học tập, Bá – trùm, bá chủ => trùm học tập, nôm na là chỉ mấy bạn mọt sách, học giỏi giỏi á.

    Đưa ra cách giải tốt hơn so với cậu, cho dù tính cách của cậu có lạnh lùng, cũng sẽ nhịn không được liếc nhìn ngươi nhiều hơn một chút.

    Quả nhiên, Lăng Vũ nhịn không được liếc mắt nhìn Rawson nhiều hơn, sau đó một phát nói trúng tim đen. “Tuy rằng mới mẻ độc đáo, thế nhưng trình tự quá phức tạp, ở đây có nhiều chỗ có thể đơn giản hóa đi.”

    Rawson. “…..”

    Ngón tay Lăng Vũ chỉ vào một chỗ trong đó, nhanh nhẹn gọn gàng dùng gạch đỏ đánh dấu vào. “Mấy trình tự này có thể trực tiếp bỏ đi, dùng lý luận của Bohr(*) tính lại áp lực lũy thừa…..”

    (*)Niels Bohr là một trong những nhà khoa học lỗi lạc nhất của vật lí hiện đại, ông nổi tiếng với những đóng góp quan trọng của ông cho thuyết lượng tử và nghiên cứu giành giải thưởng Nobel của ông về cấu trúc của các nguyên tử.

    Lăng Vũ cúi đầu nghiêm túc viết vài nét bên trên, sau đó đưa trả cuốn tập cho Rawson.

    Rawon nhìn vào mấy chỗ cậu đánh dấu, đáy lòng không khỏi sợ hãi cảm thán – vốn đang muốn dùng cách giải đề cao minh hơn đến hấp dẫn lực chú ý của Lăng Vũ, hoàn toàn không ngờ, Lăng Vũ cư nhiên vừa liếc mắt đã nhìn ra lỗ hổng trong bài giải của Rawson….

    Thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

    Rawson có chút xấu hổ sờ sờ mũi, cười cười nói. “Khụ khụ…. Tôi quay về sửa lại, cảm ơn.”

    Nhưng vào lúc này, Lăng Vũ vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người gần sát với nhau, trái tim Rawson tựa hồ đột nhiên ngừng đập nửa nhịp.

    — Một khắc kia, Rawson đột nhiên phát hiện, thiếu niên Beta này có một đôi mắt rất đen, rất sáng, đôi mắt kia trong suốt mà sáng ngời, tựa như tinh thạch màu đen thuần túy chói mắt được gột rửa sau cơn mưa. Lại thêm thiếu niên vừa tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng dán trên làn da trắng nõn, ngọn tóc còn vương giọt nước trong suốt, cả người sạch sẽ khiến người ta không thể dời mắt.

    Lăng Vũ biểu tình bình tĩnh nhìn Rawson, gật gật đầu nói. “Không có gì. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi nghỉ ngơi trước.”

    Rawson. “….. Được, ngủ ngon.”

    Cho đến khi cửa phòng trước mặt lại một lần nữa đóng lại, Rawson vẫn còn đứng tại chỗ chưa kịp hoàn hồn.

    Trên thực tế, hắn lấy bài tập lần này đến tìm Lăng Vũ, quả thật cũng có chút ý tứ khiêu khích.

    Chỉ số thông minh của Alpha thường cao hơn Beta, Rawson từ nhỏ đã là học bá số một trong ban, thành tích dự thi nhập học cũng là điểm tối đa khiến người ta kiêu ngạo, hắn tự thấy cách giải bản thân nghĩ ra này rất mới mẻ độc đáo, nhất định sẽ khiến bạn học Lăng Vũ khổ tâm nghiên cứu thật lâu hai mắt sáng rỡ, tâm sinh sùng bái…..

    Hoàn toàn không ngờ, cách giải tự nhận là thật hoàn mỹ, lại bị Lăng Vũ bắt được lỗ hổng ngay tại chỗ.

    Đáy lòng Rawson xấu hổ, lại cũng nhịn không được dâng lên một tia bội phục.

    — Cậu ấy thật thông minh.

    Rawson quay lại phòng ngủ bắt đầu sửa chữa bài tập, nhưng kỳ quái là, trước mặt hắn vẫn liên tục xuất hiện cặp mắt trong veo sáng ngời kia của Lăng Vũ, thiếu niên thông minh, kiêu ngạo lại lãnh đạm như vậy, nơi nơi đều rất cuốn hút, khiến người ta nhịn không được muốn tới gần….

    Không bằng về sau tìm nhiều cơ hội cùng cậu trao đổi học tập hơn đi?

    Một mình tự học, nhất định không tiến bộ nhanh bằng hai người cùng nhau thảo luận?

    Rawson tìm lý do cho bản thân, sau khi hoàn thành bài tập, vào ban đêm liền mơ một giấc mơ rất đẹp.

    Hắn mơ thấy mình và Lăng Vũ sánh vai ngồi trong thư viện thảo luận một bài tập rất khó, hắn còn mơ Lăng Vũ nở nụ cười với hắn, cặp mắt đen láy xinh đẹp kia mỉm cười theo dõi hắn, nhìn đến mức hắn ở trong mộng mà tim cũng đập loạn nhịp từng đợt….

    ***

    Thật lâu sau, khi bảo bảo thứ hai của bọn họ được sinh ra, có lần ngẫu nhiên hỏi lại chi tiết lần đầu rung động năm đó, Lăng Vũ rốt cuộc mới biết, lần đầu tiên Rawson động tâm với cậu, cư nhiên chính là vì cậu đã sắc bén chỉ ra lỗ hổng trong cách giải đề mà Rawson tự thấy rất hoàn mỹ.

    Lúc ấy Lăng Vũ không khách khí chỉ ra, thuần túy là vì muốn đả kích tự tin của Rawson một chút. Hoàn toàn không ngờ, Rawson sau khi bị đả kích chỉ số thông minh xong, cư nhiên lại càng kiên định cho rằng – Lăng Vũ cậu thật thông minh a, không bằng chúng ta làm bạn đi.

    Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, Rawson mỗi ngày đều sẽ tìm cơ hội thảo luận một số bài tập khó với Lăng Vũ – cái này ít nhiều cũng là nhờ thầy Anthony, vật lý học thiên thể là môn học khó nhất trong chương trình học năm nhất, mà vị giáo viên tính cách quái dị này mỗi lần lên lớp đều sẽ để lại một bài tập khó đến mức khiến người ta hộc máu bắt mọi người hoàn thành đúng hạn, lại vừa vặn cho Rawson cái cớ để cùng Lăng Vũ thảo luận cách giải.

    Lăng Vũ mới đầu cũng cực kỳ phản cảm đối với việc này.

    Cậu đã quen độc lai độc vãng, bài tập thầy giao tuy không dễ nhưng cũng không làm khó được cậu, mặc dù có một số đề cần phải tìm đọc rất nhiều tài liệu, nhưng lấy năng lực của cậu thì hoàn thành một mình cũng không có vấn đề gì, cậu hoàn toàn không cần thương lượng cách giải đề với bạn học khác…..

    Nhưng Rawson biểu tình đứng đắn cầm vở lại nói muốn cùng nhau thảo luận, dù sao hai người cũng là bạn học, Lăng Vũ không thể cự tuyệt làm mất mặt hắn.

    Tuy rằng mùi chất dẫn dụ trên người Rawson vẫn khiến Lăng Vũ có chút không thoải mái, may mà Rawson rất lễ phép, khi thảo luận bài tập hai người sẽ ngồi đối mặt trong thư viện, cách một cái bàn cũng không quá gần gũi, Lăng Vũ liền miễn cưỡng nhẫn nại một chút.

    Dần dà, Lăng Vũ bắt đầu phát hiện, ý tưởng của Rawson nhiều lúc cực kỳ hợp với cậu, hai người đồng thời đưa ra cùng một quan điểm, sẽ cho người ta một loại cảm giác gặp được “tri kỷ”.

    Người thông minh trao đổi suy nghĩ với nhau, loại cảm giác ăn ý này kỳ thật cũng không tệ.

    Hơn nữa, ngẫu nhiên cũng có lúc, quan điểm của hai người sinh ra mâu thuẫn, trong quá trình thảo luận, Lăng Vũ có thể sẽ có được linh cảm mới, đối với bản thân mà nói cũng là một loại tiến bộ.

    Con người dù sao cũng là động vật sống bầy đàn, ngoại trừ một số thiên tài sẽ một mình đưa ra các lý luận cách tân, rất nhiều lý luận tiên tiến đều là do mọi người phát hiện ra trong quá trình va chạm trao đổi tư duy lẫn nhau, trí tuệ của những người thông minh chạm nhau thường thường sẽ đạt được hiệu quả ngoài ý muốn, cũng giống như Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là ba người thợ giày tạo nên một Gia Cát Lượng.

    Lăng Vũ và Rawson cũng không phải thợ giày, cả hai đều là Gia Cát Lượng, suy nghĩ khác nhau tính cách khác nhau, nhưng lại cùng có được chỉ số thông minh cực cao.

    Hai Gia Cát Lượng có chỉ số thông minh cao mỗi ngày đều ngồi cùng một chỗ trao đổi học tập, không cần phải nói, chỉ trong thời gian ngắn, sự tiến bộ có thể dùng từ thần tốc để hình dung.

    Lại sau này, Lăng Vũ liền không bài xích Rawson tiếp cận nữa, hai người cùng nhau thảo luận bài tập sau khi tan học, mỗi lần thảo luận đều có thể lấy được rất nhiều ích lợi, Lăng Vũ thậm chí còn thật vui vẻ nghĩ, mình ở đại học cư nhiên có thể gặp được một Alpha thông mình lại không làm cao như vậy, hai người trở thành bạn bè, cùng nhau học tập, cùng nhau trao đổi quan điểm, loại cảm giác này thật không tệ.

    Thái độ của Lăng Vũ đối với Rawson rõ ràng tốt hơn một chút, trên gương mặt lạnh như băng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra chút mỉm cười.

    Mỗi lần như thế, tim Rawson liền không khỏi đập nhanh hơn.

    Rawson phát hiện hình như mình càng ngày càng để ý đến thiếu niên Beta này, một ngày không nhìn thấy cậu trong lòng liền thấy thiếu gì đó, là do đã quen cùng nhau làm bài đi? Những lúc cậu không ở bên cạnh trong đầu luôn nghĩ tới cậu, đến cả bải tập đơn giản cũng không làm được?

    Hai người lúc ấy còn niên thiếu không hề ý thức được –

    Học bá và học bá nói chuyện yêu đương, chính là bắt đầu từ việc cùng nhau học tập.

    Hết phần 1.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh