Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 62

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 62: Diêu Quang

    Trong nháy mắt bị nam nhân kia nắm lấy cổ tay, hô hấp của Lăng Phong cứng lại, ngay cả trái tim thậm chí cũng ngừng đập.

    — Chẳng lẽ đã bị y nhận ra.

    Suy nghĩ như vậy khiến cho Lăng Phong hoảng sợ, lại rất nhanh bị lý trí phủ định hoàn toàn. Ngụy trang của bản thân hiện tại, đến cả em trai ruột là Lăng Vũ cơ hồ cũng không thể nhận ra, Udyr đã sớm mất đi ký ức làm sao có thể phát hiện được.

    Lăng Phong điều chỉnh lại biểu tình một chút, ra vẻ bình tĩnh nói. “Tướng quân, tôi đến kiểm tra thân thể cho ngài.”

    Udyr nhìn thẳng vào mắt của Lăng Phong, thấp giọng hỏi. “Có phải ta đã từng gặp cậu rồi hay không?”

    Lăng Phong mỉm cười nói. “Ngài có lẽ đã nhận nhầm rồi đi? Tôi mới đến đây công tác được vài ngày, trước giờ chưa hề gặp ngài.”

    Người bác sĩ nam trước mặt có thanh âm nhu hòa, đôi mắt như mỉm cười, khiến Udyr có loại cảm giác quen thuộc vô cùng kỳ quái, mà trong giọng nói của hắn thể hiện rõ ràng sự tôn kính và xa cách, làm cho Udyr đột nhiên không vui nhíu nhíu mày.

    Ngài, tướng quân…. Xưng hô như vậy nghe vào chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chói tai.

    Ngón tay cầm cổ tay hắn nhẹ nhàng siết chặt, Udyr trầm giọng hỏi. “Cậu tên là gì?”

    Lăng Phong biểu tình bình tĩnh đáp. “Charlie.”

    Udyr nhăn mày càng chặt – Charlie? Tại sao y lại cảm thấy, nam nhân này không nên có cái tên Charlie? Hắn nên gọi là gì? Mình đến cùng đã gặp hắn ở nơi nào? Udyr càng nghĩ càng đau đầu, lại vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

    Lăng Phong mặt ngoài giả vờ bình tĩnh, lòng bàn tay lại tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.

    Hơi thở của Udyr phả lên mặt mình, cổ tay bị nắm lấy cơ hồ sắp bị nhiệt độ trên người y làm cho bỏng rát.

    Dù sao cũng là nam nhân từng hoàn toàn đánh dấu mình, chất dẫn dụ rất dễ dàng gây ảnh hưởng đến nhau, mặc dù đã dùng thuốc ức chế tạm thời áp chế lại, thế nhưng rung động vẫn như cũ mãnh liệt đến độ khó có thể bỏ qua.

    Đối diện với đôi đồng tử màu lam thâm thúy kia, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trong mắt y, hình ảnh quen thuộc như thế, khiến đáy lòng Lăng Phong đột nhiên cảm thấy đau đớn. Ánh mắt nghiên cứu và nghi hoặc của Udyr giống như thanh đao sắc nhọn, trực tiếp chui tới nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng, đem thành lũy vốn dĩ kiên cố trong trái tim nháy mắt đâm cho vỡ nát.

    Người hắn từng yêu, đã sớm không nhận ra hắn…

    Khoảnh khắc gặp lại, hình ảnh y nắm lấy tay hắn hỏi “Ta có phải đã từng gặp cậu”, có vẻ thực đáng cười.

    Lăng Phong mạnh mẽ duy trì bình tĩnh trên mặt, nhẹ giọng lặp lại. “Tướng quân, mong ngài phối hợp, tôi muốn kiểm tra thân thể cho ngài một chút.”

    Udyr cúi đầu, thấy làn da trắng nõn trên cổ tay của nam nhân bị mình siết đến đỏ bừng, vội vàng rút tay về, đáy lòng chẳng hiểu sao lại có chút xót xa, thậm chí còn sinh ra loại xúc động muốn giúp hắn xoa xoa cổ tay, xóa tan những vết bầm kia.

    Có lẽ là do phát sốt, đầu óc Udyr hỗn loạn thành một mảnh, căn bản không thể nào bình tĩnh suy nghĩ, đành phải tạm thời phối hợp nằm xuống giường, để cho vị bác sĩ đang khiến cho cảm xúc của y dao động đến làm kiểm tra chi tiết cho mình.

    Lăng Phong rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đeo ống nghe cẩn thận kiểm tra tình trạng tim cùng buồng phổi của y.

    Nhẹ nhàng cởi bỏ áo tắm màu trắng của y, ngoài ý muốn thấy trên ngực y có đeo một cái vòng cổ màu lam, bên trong mảnh tinh thạch trong veo tựa như bầu trời khắc một cái tên vô cùng quen thuộc – Lăng Phong.

    Sống lưng Lăng Phong đột nhiên cứng đờ, ngón tay thậm chí không tự giác run lên nhè nhẹ.

    Vòng cổ này…. y cư nhiên vẫn còn giữ?

    Bên tai truyền đến thanh âm thúc giục của giáo sư Will. “Charlie, làm kiểm tra nhanh lên, kết quả huyết thanh ở chỗ tôi sắp xong rồi.”

    “…. Vâng.” Lăng Phong thở sâu, điều chỉnh cảm xúc một chút, bắt đầu làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Udyr.

    Lăng Phong lấy tay nhẹ nhàng ấn ấn ngực, bụng cùng một vài vị trí khác trên người y, nhẹ giọng hỏi. “Nơi này có đau không?”

    Udyr: “…… Không đau.”

    “Còn nơi này?”

    “…… Có một chút.”

    Lăng Phong hoàn toàn tiến vào trạng thái bác sĩ chuyên nghiệp, tận lực bảo trì bình tĩnh làm kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân của mình.

    Mà Udyr lại vẫn không dời mắt dõi theo hắn.

    Làm bác sĩ, lấy tay tiếp xúc với thân thể bệnh nhân là phương thức kiểm tra cơ bản nhất. Udyr từ trước đến nay rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng kỳ quái là, bị nam nhân trước mặt này đụng chạm, y cư nhiên không hề có một chút cảm giác phản cảm nào.

    Ngón tay nam nhân vô cùng thon dài, đầu ngón tay có một vết chai mỏng, xúc cảm ấm áp khi lướt qua làn da, tựa như đang dùng lông vũ nhẹ nhàng cào cào vào trái tim y.

    Loại ôn nhu quen thuộc này, thậm chí còn làm cho Udyr trầm mê trong đó.

    Dường như trong ký ức xa xôi, cũng từng có hình ảnh giống như vậy, cặp mắt đen láy trong veo kia, nhìn chăm chú vào mình, lộ ra ý cười nhu hòa, bên tai cũng là thanh âm mềm nhẹ đến mức làm cho lòng người ngứa ngáy –

    “Udyr, anh rốt cuộc là không thoải mái ở chỗ nào?”

    “Dạ dày của tôi rất đau, mấy ngày nay ăn cái gì cũng không vào.”

    “Nhưng theo như kết quả vừa rồi tôi kiểm tra, dạ dày của anh hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.”

    “……. Phải không?”

    “Đúng vậy.”

    “Nga. Kỳ thật là tôi cố ý giả bệnh, bởi vì tôi muốn gặp em.”

    “……”

    Udyr thấy được hình ảnh của mình rất nhiều năm về trước, nằm trên giường bệnh trắng tinh trong bệnh viện, nắm lấy tay của vị bác sĩ kia, mặt dày mày dạn quấn lấy đòi hắn kiểm tra cho mình, vị bác sĩ trẻ rõ ràng chưa từng gặp qua bệnh nhân nào không biết xấu hổ như vậy, bị cuốn lấy đến mặt đỏ tai hồng, lại cực kỳ bất đắc dĩ.

    Tính tình của vị bác sĩ đó rất tốt, ánh mắt luôn luôn nhu hòa như vậy, trên mặt lúc nào cũng mang theo mỉm cười, tựa hồ có chọc hắn như thế nào hắn cũng sẽ không tức giận, nhất là thái độ đối đãi với bệnh nhân, vô cùng săn sóc và ôn nhu.

    Một người ôn hòa như vậy, khiến cho người ta nhịn không được muốn gần gũi với hắn, thậm chí còn muốn chiếm lấy hắn.

    Bên ngoài thì cùng hắn trở thành bạn bè tốt, nhưng sâu dưới đáy lòng lại nổi lên một suy nghĩ ác liệt và điên cuồng –

    Muốn đem nam nhân tao nhã này áp đảo trên giường, hung hăng ôm lấy hắn cả một đêm, làm cho đến khi hắn khóc, cầu xin tha thứ, khiến cho thế giới của hắn chỉ còn lại mình mình, nhìn biểu tình bị dục vọng chi phối xuất hiện trên mặt hắn – biểu tình kia so với lúc mỉm cười nhất định càng thêm động lòng người.

    Rất thích hắn….

    Thích đến mức muốn hắn lưu lại bên người mình mãi mãi.

    Nhìn đến nụ cười bất đắc dĩ của hắn đối với mình, liền cảm giác đáy lòng tràn đầy hạnh phúc.

    ……

    Lăng Phong bằng tốc độ nhanh nhất làm xong kiểm tra cho Udyr, xoay người đi theo giáo sư Will đối chiếu kết quả.

    Sốt cao khiến cho Udyr càng thêm đau đầu, thân thể tựa như bị vây trong ngọn lửa, cơ hồ muốn bốc cháy. Tầm nhìn trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ, hai nam nhân mặc áo khoác trắng cách đó không xa đang thảo luận cái gì, Udyr hoàn toàn không nghe rõ được.

    Trong đầu đột nhiên hiện lên những ký ức mơ hồ, khát vọng mãnh liệt ở sâu trong nội tâm chính là “Độc chiếm người kia”.

    Nam nhân trong trí nhớ không thấy rõ dung mạo, chỉ có cặp mắt đen bóng mang theo ý cười kia là rõ ràng giống như những ngôi sao xinh đẹp giữa bầu trời đêm.

    Cái loại khát vọng mãnh liệt muốn hoàn toàn giữ lấy hắn này, tựa như hạt giống phá đất mà ra, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng, toàn bộ trái tim tràn ngập một loại cảm xúc dày đặc mà nóng rực, cơ hồ muốn sinh sôi nứt toác mà bật lên.

    Udyr gắt gao đè lại vòng cổ trước ngực, thanh âm khàn khàn nói. “….. Lăng Phong….. Là em sao?”

    Một câu nói ra trong vô thức, khiến cho vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đột nhiên cứng ngắc, bàn tay ở trong túi áo dùng lực siết chặt, đầu ngón tay không ngừng phát run, khuôn mặt được che sau khẩu trang trong nháy mắt cũng trở nên tái nhợt một mảnh.

    Will nhận được có chút không đúng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn hỏi. “Charlie? Charlie? Cậu làm sao vậy?”

    Lăng Phong kìm nén chua xót trong đáy mắt, thấp giọng nói. “Tôi…. Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái… Vừa rồi nói đến đâu rồi?”

    Will lúc này mới nói tiếp. “Tình trạng của tướng quân Udyr lúc này hẳn là do nhiễm khuẩn, trên Phá Quân tinh có một loại vi khuẩn hình XI rất đặc biệt, ảnh hưởng rất lớn đối với Alpha, sau khi lây nhiễm sẽ xuất hiện tình trạng sốt cao không ngừng, đau đầu muốn nứt ra. Tướng quân có lẽ mấy ngày nay sức miễn dịch tương đối thấp, sau khi đến Phá Quân tinh lại chưa kịp thích ứng, mới lây nhiễm loại vi khuẩn này.” Will nghĩ nghĩ, nói. “Tôi bây giờ đem tiêu bản về làm xét nghiệm, sau khi xác định vi khuẩn gây bệnh sẽ lập tức tiến hành trị liệu. Cậu trước tiên cứ ở lại chỗ này giúp y hạ nhiệt độ.”

    Lăng Phong gật gật đầu. “Được.”

    Giáo sư Will vội vã xoay người rời đi.

    Trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc, Udyr nằm ở trên giường tựa hồ rất không thoải mái, trong vô thức hô lên hai chữ “Lăng Phong” mơ hồ, càng làm cho trái tim Lăng Phong như bị dao cắt.

    Lăng Phong đứng ở trong phòng trầm mặc thật lâu, lúc này mới thở sâu, xoay người ngồi lại vào bên giường.

    Udyr đã rơi vào trạng thái thần trí mơ hồ, trán nóng đến cơ hồ muốn bốc cháy, trong miệng lại không ngừng kêu cái tên mà y đã nghĩ tới nhiều năm nhưng trước sau vẫn không thể nhớ được –

    “Lăng Phong….”

    Nhìn nam nhân không thoải mái chau mày, nghe thanh âm khàn khàn của y hô lên tên của mình, trái tim Lăng Phong giống như bị một đôi tay dùng lực siết chặt, đau đớn mãnh liệt nhanh chóng lan tràn đến tận xương, thậm chí còn có loại xúc động muốn rơi nước mắt.

    — Hắn từ trước đến giờ chưa từng hối hận vì quyết định lúc đó.

    — Thế nhưng, khi hắn nghe được thanh âm khàn khàn của Udyr gọi ra cái tên “Lăng Phong”, cái loại đau đớn cùng rung động mãnh liệt này, tựa như đột nhiên bị mấy cân thiết chùy nện vào trong lòng, cơ hồ muốn đập nát hắn.

    Lăng Phong vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của nam nhân, một lần lại một lần không ngại phiền liên tục đổi khăn mặt chườm lạnh cho y.

    Hoàn toàn không nhận thấy được, động tác chăm sóc “bệnh nhân đặc biệt” này của mình có bao nhiêu ôn nhu.

    Trong phòng yên tĩnh đến độ chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, giáo sư Will rốt cuộc tính ra kết quả, trực tiếp kết nối tới máy truyền tin trong phòng, nói. “Charlie, đã xét nghiệm ra nguyên nhân gây bệnh, đúng là bị nhiễm khuẩn, lập tức tiêm cho tướng quân chất kháng sinh hình XI, có vấn đề thì báo ngay cho tôi.”

    Lăng Phong gật gật đầu nói. “Đã biết.”

    Lấy thuốc từ trong hòm ra tiêm cho Udyr, lại cẩn thận giúp y đắp chăn, Lăng Phong ngồi ở bên giường, trầm mặc nhìn số liệu trên máy theo dõi — nhịp tim cùng hô hấp của y dần dần có xu hướng vững vàng hơn, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi hạ xuống. Loại vi khuẩn này tuy rằng lúc phát bệnh rất mạnh, nhưng may mà ảnh hưởng đối với thân thể cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần đúng bệnh bốc thuốc, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.

    Udyr sau một giờ phát sốt rốt cuộc đã hoàn toàn lui xuống, an tâm tiến vào trạng thái ngủ say.

    Lăng Phong cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rót nước đặt ở đầu giường, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân đang an tâm ngủ trên giường, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

    Mùi chất dẫn dụ quen thuộc của Udyr bên trong phòng ngủ làm cho hắn cơ hồ sắp không chịu nổi, cho đến tận khi rời khỏi phòng, nhịp tim vẫn như trước không thể khống chế được. Lăng Phong tựa ở trên tường, hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới xoay người đi ra cửa.

    ***

    Lúc bước nhanh trở lại bênh viện, đã là ba giờ chiều.

    Khí hậu của Phá Quân tinh lúc nào cũng vô cùng nóng bức, hôm nay lại là ngày nắng, Lăng Phong chỉ đi trên đường có năm phút đồng hồ, trán đã toát ra một tầng mồ hôi. Sau khi đến văn phòng rửa mặt bằng nước lạnh, Lăng Phong mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
    Hắn lần này đến Phá Quân tinh, chỉ là vì muốn gặp Snow và Tiểu Viễn một lần, ngoài ra, những việc khác đều không nằm trong phạm vi hắn cần quan tâm.

    Ngoài ý muốn gặp Udyr, coi như là một sự cố nho nhỏ.

    Đáy lòng Lăng Phong thậm chí còn ôm suy nghĩ may mắn – Udyr hôm nay sốt cao, sau khi tỉnh ngủ nói không chừng cũng không nhớ rõ. Hơn nữa, mình ngụy trang tốt như vậy, Udyr nhất định là không thể nhận ra.

    Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng bình tĩnh hơn một chút, Lăng Phong đứng trước gương chỉnh đốn lại áo blouse trắng, xoay người đi về phía trung tâm bệnh lý.

    Trước khi hắn đến Phá Quân tinh, đã điều tra chi tiết qua về tình trạng của nơi này,

    Hôm nay vừa vặn là ngày 11 tháng 3, là ngày khai giảng chính thức của Học viện quân sự St. Romia. Chương trình học vào thứ hai được sắp xếp cho học viên viện y học, buổi chiều có ba khóa bệnh lý học thực tiễn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, giáo viên sẽ mang bọn họ đến trung tâm bệnh lý ở bệnh viện tổng quân khu để tham quan.

    Bệnh viện tổng quân khu trên Phá Quân tinh cách trường quân sự St. Romia chỉ có mấy trăm mét, bệnh viện này được toàn quyền phụ trách thay nhân viên của nhà trường hướng dẫn cho các học viên viện y học quân sự. Những khóa lý luận bình thường tất nhiên là giảng dạy trong giảng đường ở trường học, mà khi đề cập tới bệnh lý, hình ảnh thực tiễn cùng với chương trình học thực hành trong ngoài khoa lâm sàng, tất cả đều được tiến hành bên trong bệnh viện này.

    — Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lăng Phong nhận lời mời tới bệnh viện này làm bác sĩ.

    Việc quản lý trong trường quân đội vô cùng nghiêm khắc, người ngoài rất khó tiến vào. Chỉ cần hắn lưu lại trong bệnh viện tổng quân khu, hắn sẽ có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với Snow.

    Lăng Phong bước nhanh đến trung tâm bệnh lý, người phụ trách ở ngoài cửa có chút nghi hoặc hỏi. “Tôi hình như chưa từng nhìn thấy anh.”

    Lăng Phong đem thẻ công tác của mình đưa cho y xem. “Tôi là bác sĩ mới tới, đến trung tâm bệnh lý tìm một ít tiêu bản.”

    Đối phương cẩn thận kiểm tra thẻ công tác của hắn một lần, lúc này mới cười nói. “Nga, hóa ra là bác sĩ Charlie. Hôm nay có một tốp học viên đến tham quan, người ở bên trong phòng trưng bày tiêu bản rất đông, ngài trước hết cứ xem thế nào, nếu bất tiện thì chờ học viên đi rồi lại vào lấy.”

    Lăng Phong mỉm cười nói. “Cảm ơn.”

    Một ban của viện y học có hơn năm mươi người, đến tham quan nhất định sẽ bị phân làm nhiều tổ. Lăng Phong cũng không thể đi từng tổ mà tìm, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

    Khi đi ngang qua một tầng trưng bày tiêu bản, thấy bên trong có rất nhiều học sinh mặc áo khoác trắng, bọn nhỏ mới mười tám tuổi, trên người tràn ngập tinh thần và sức sồng, tốp năm tốp ba đang phân tổ tự do tham quan, trên mặt tràn đầy biểu tình hưng phấn.

    Con trai của mình đang ở nơi này….

    Nhiều năm không gặp như vậy, cũng không biết nó đã lớn thành bộ dạng gì!

    Lăng Phong đứng ở cửa nhìn thoáng qua căn phòng, thở sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.

    Trợ giáo mở cửa, nhìn thấy nam nhân mặc blouse trắng, sửng sốt một chút, hỏi. “Anh là? Tôi tại sao chưa từng gặp?”

    Lăng Phong mỉm cười nói. “Tôi là bác sĩ vừa đến công tác ở Diêu Quang tinh, tới chỗ này tìm mấy tiêu bản bệnh lý.”

    Trợ giáo sửng sốt một chút. “Diêu Quang tinh?”

    Lăng Phong mỉm cười nói. “…….. Cũng chính là Phá Quân tinh, xin lỗi, tôi đã quen cách gọi ở quê hương.” Lăng Phong dừng một chút, “Có thể để tôi vào lấy vài tiêu bản được không? Bên trong hình như có rất nhiều học sinh?”

    Nam nhân trước mắt tác phong nhanh nhẹn, trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu, thêm dáng người hắn thon dài mà cân xứng, một thân áo khoác trắng chỉnh tề sạch sẽ giống như vừa được ủi qua, cho người khác ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.

    Chỉ là lấy tiêu bản mà thôi, trợ giáo tất nhiên sẽ không làm khó hắn, cười nói. “Học viên viện y học đúng lúc tham quan ở bên cạnh, không sao đâu, bọn họ tham quan tự do, anh theo tôi đi vào lấy đi.”

    Lăng Phong mỉm cười nói. “Cảm ơn.”

    Thời điểm đi vào trong phòng, đa phần các học viên đều đang nghiêm túc quan sát, chỉ có một số ít có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

    Mà trong số đó có một người vẫn không chuyển mắt nhìn hắn.

    Cơ hồ là trong nháy mắt khi hắn nói ra mấy tiếng “Diêu Quang tinh” kia, học viên đó liền đột nhiên ngẩng đầu lên.

    Lăng Phong đối diện với đôi mắt của cậu, trái tim đột nhiên run lên.

    Một đôi mắt màu lam trong veo tựa bầu trời, cực kỳ giống….

    Udyr.

    Thiếu niên dáng người mảnh khảnh cao ngất, mái tóc màu bạch kim mềm mại rũ ở bên tai, làn da trắng nõn khiến cho dung mạo của cậu có vẻ đặc biệt nhã nhặn, cặp mắt màu lam giống Udyr như đúc, đang mang theo cảm xúc khiếp sợ, không chuyển mắt nhìn chăm chú vào mình.

    Snow….

    Lăng Phong cơ hồ là ngay cái nhìn đầu tiên đã nhận ra con trai của mình.

    Cố nén xúc động đi qua ôm cậu vào lòng, Lăng Phong ra vẻ bình tĩnh cầm mấy phần tiêu bản đi ra, mỉm cười nói lời từ biệt với trợ giáo. Trước khi đóng cửa rời khỏi phòng triển lãm tiêu bản, lại làm bộ lơ đãng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Snow.

    Snow đối diện với ánh mắt của hắn, không hề do dự đứng lên nói. “Thầy.”

    Người trợ giảng nghi hoặc quay đầu hỏi. “Sao vậy, Snow?”

    Snow biểu tình bình tĩnh nói. “Em có chút không thoải mái, đi toilet một chuyến.”

    ….

    Thật lâu trước kia, bên trong toà thành dưới lòng đất tối tăm ẩm ướt.

    Nam nhân ôm con trai của mình, ngữ khí ôn nhu giảng giải về những truyền thuyết lâu đời.

    “Khi con người còn ở tại địa cầu, thường thông qua biến động của những ngôi sao trên bầu trời để phán đoán phương hướng và thời tiết. Thiên hà Đại Hùng Tinh có bảy tinh cầu, kết thành hình dạng như một cái thìa, được gọi là “Bắc Đẩu thất tinh”. Khi mà cán của chùm sao Bắc Đẩu chỉ về hướng bắc, chính là mùa xuân. Chỉ hướng nam, chính là mùa hạ. Chỉ hướng tây thì là mùa thu, chỉ hướng đông chính là mùa đông.”

    “Bắc Đẩu thất tinh? Baba, bảy tinh cầu kia tên gọi là gì nha?”

    “Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang…. Quên đi, nhiều quá con sẽ không nhớ được, con cứ nhớ Diêu Quang tinh là được rồi, bởi vì hiện tại chi có Diêu Quang tinh được khai phá thành căn cứ quân sự, cũng chính là Phá Quân tinh của chúng ta, những tinh cầu khác đều không có người ở.”

    “Nga! Diêu Quang tinh, tên thật là dễ nghe! Baba, chờ con trưởng thành, có thể đến Diêu Quang tinh mà baba nói để học không? Con cũng muốn giống như baba, làm một bác sĩ thật tốt…”

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh