Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 75

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 75: Tập huấn dã ngoại

    Sau khi đạt cao trào, Lâm Viễn nằm trong vòng tay ấm áp của Caesar, giống như một chú mèo được thỏa mãn, toàn thân đều lười biếng không muốn động đậy. Dư vị khoái cảm mãnh liệt như thủy triều thong thả quét qua từng lỗ chân lông trên cơ thể, làm cho Lâm Viễn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

    Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn đều tiêm thuốc ức chế, Lâm Viễn luôn rất lãnh đạm với dục vọng, sau khi lớn lên cũng rất ít tự an ủi, hứng thú của cậu đều đặt hết ở thao tác cơ giáp và các loại lịch sử quân sự, vô cùng trúc trắc về phương diện này. Mà hôm nay, khi Caesar dùng tay giúp cậu, mang đến cho cơ thể cậu một loại khoái cảm mãnh liệt mà xa lạ, đã mở ra trước mắt Lâm Viễn một cánh cửa bước vào thế giới mới.

    — Loại trải nghiệm này thật mới mẻ, cũng thật kích thích.

    Tim vẫn đập rất nhanh, Lâm Viễn thở sâu ổn định tâm tình, điều chỉnh tư thế một chút, đang định chuẩn bị ngủ, lại đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó vừa nóng vừa cứng chọc vào bụng mình. Cách tầng quân trang, thứ cứng rắn kia giống như một con mãnh thú đang bị nhốt, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập kịch liệt ở mặt trên của nó.

    Phía dưới Caesar đã sớm cứng rắn đến phát đau, cách quần quân trang chọc vào bụng Lâm Viễn, Caesar cố kìm nén xúc động muốn lập tức bổ nhào vào người trước mặt này, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Viễn, dẫn đường đặt tay cậu vào chỗ đó, thấp giọng nói. “Giúp tôi, có được không?”

    Lâm Viễn. “…………”

    Thanh âm trầm thấp của Caesar lộ ra một mạt khàn khàn kì quái, bên trong lều trại tĩnh lặng có vẻ càng thêm gợi cảm.

    Lòng bàn tay cảm nhận được rõ ràng hình dạng của khí quan, Lâm Viễn do dự một lát, liền học động tác của Caesar, đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng của hắn.

    Trong quan niệm của Lâm Viễn, cho dù là bạn bè hay người yêu, cũng phải luôn đối xử công bằng với nhau, Caesar vừa giúp cậu, cậu cũng có thể giúp Caesar một lần, hai người hỗ trợ lẫn nhau, không ai bị thiệt chút gì mới là tốt nhất.

    Lâm Viễn hạ quyết tâm, cẩn thận cởi bỏ dây lưng của Caesar.

    Lần đầu làm loại chuyện này, động tác của Lâm Viễn có hơi trúc trắc, vụng về kéo quần lót của Caesar xuống, khí quan cứng rắn bên trong lập tức bật ra ngoài, nhiệt độ nóng bỏng cùng với kích thước dọa người khiến cho da đầu Lâm Viễn run lên một trận, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu quỷ dị, nhẹ nhàng cầm tính khí của Caesar.

    Cùng là khí quan, nhưng của Alpha lại lớn hơn rất nhiều so với Omega, một bàn tay của Lâm Viễn thiếu chút nữa thì cầm không được, mặt trên của khí quan nóng bỏng nổi đầy gân xanh và mạch máu, nhảy lên kịch liệt trong lòng bàn tay, cầm bộ vị mẫn cảm của đối phương, loại cảm giác này vô cùng thần kỳ.

    Lâm Viễn có chút tò mò nhẹ nhàng sờ sờ nó, sau đó học theo động tác của Caesar, bắt đầu chuyển động lên xuống.

    — Cả thân thể Caesar đều cứng ngắc như pho tượng.

    Không nghĩ tới, chỉ một câu “giúp tôi” tùy tiện như vậy, Lâm Viễn cư nhiên lại thật sự đến giúp….

    Tư duy của Omega này rõ ràng rất khác so với người bình thường, trong quan niệm của cậu, có lẽ hoàn toàn không có thứ gọi là “ngượng ngùng”, bạn học Lâm Viễn vô cùng thẳng thắn, thản nhiên và mạnh bạo, cậu đơn giản qua loa mà đem chuyện này lý giải thành một loại “Nguyên tắc công bằng” — nếu cậu giúp tôi, tôi đây cũng sẽ đến giúp cậu, hỗ trợ lẫn nhau, không ai bị thiệt cả.

    Cậu không hề biết, động tác như vậy là ngọt ngào và tra tấn cỡ nào đối với Caesar.

    Tiếng hít thở của Caesar cơ hồ lập tức trở nên nặng nhọc.

    Được Omega mà mình thích nhẹ nhàng cầm tính khí, chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh kia thôi đã đủ làm cho Caesar kích động không thôi rồi, huống chi, Lâm Viễn còn rất có tinh thần học hỏi những động tác vừa rồi của Caesar, một chốc lại niết niết hai quả cầu thịt, một lát lại sờ sờ đỉnh phía trước, ngón tay thon dài cầm tính khí trượt động theo tiết tấu, rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn lấy lòng Caesar.

    — Caesar sắp điên rồi.

    Khí quan nóng bỏng bị nắm trong lòng bàn tay hơi lạnh của Lâm Viễn, Caesar cảm thấy bản thân chẳng khác nào đang đứng ở ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.

    Vốn đã kìm nén rất vất vả, loại động tác giống như gãi không đúng chỗ ngứa này của Lâm Viễn, ngược lại làm cho Caesar càng thêm đói khát khó nhịn, ngay cả hô hấp cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng của tình dục.

    Lâm Viễn lăn qua lăn lại nửa ngày, phát hiện Caesar hoàn toàn không có ý muốn bắn, thứ nào đó trong lòng bàn tay còn trướng lớn thêm một vòng, Lâm Viễn cơ hồ không cầm nổi nó nữa, cổ tay cũng đã mỏi nhừ, chỗ đó của Caesar lại rất không nể mặt càng ngày càng cứng rắn.

    Ngay khi Lâm Viễn xấu hổ đến không biết nên làm thế nào, Caesar đột nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn…..”

    Thanh âm cố ý đè thấp tựa như đang phải cực lực nhẫn nại điều gì đó.

    Lâm Viễn muốn buông tay ra, lại bị hắn nắm thật chặt.

    Caesar nắm tay Lâm Viễn, lập tức đẩy nhanh tốc độ, động tác vừa rồi của Lâm Viễn rất nhẹ, hoàn toàn là đang gãi ngứa, Caesar quả thực không thể chịu được nữa! Hắn tất nhiên là hiểu rất rõ thân thể của mình, cường độ và tần suất của động tác đều nắm cực kỳ thuần thục, chẳng qua, “tự an ủi” hôm nay khác biệt rất nhiều với lúc bình thường, tuy rằng động tác là do hắn chủ động, thế nhưng, giữa tay hắn và khí quan, còn cách một tầng tay của Lâm Viễn.

    Tiếp xúc trực tiếp với tính khí, vẫn là tay của Lâm Viễn.

    Được ngón tay thon dài của Lâm Viễn nắm vào, Caesar thích đến độ muốn lập tức bắn ra, thậm chí còn muốn trực tiếp áp đảo tên nhóc thần kinh thô này ăn sạch ngay tại chỗ. Nhưng mà, xét đến nhiệm vụ tập huấn vào ngày mai, Caesar rốt cuộc vẫn dùng sự tự chủ mạnh mẽ khắc chế cỗ xúc động kia.

    Caesar gắt gao nắm lấy tay Lâm Viễn mà chuyển động, làm cho ngón tay thon dài của thiếu niên một lần lại một lần sờ qua khí quan nóng bỏng của mình, cho đến khi lòng bàn tay Lâm Viễn bị ma sát kịch liệt cơ hồ sắp bốc cháy, Caesar mới đột nhiên ưỡn thẳng lưng, rốt cuộc cũng phóng thích ra ngoài.

    Trong tay Lâm Viễn lập tức vẩy đầy chất lỏng dính nhớp, số lượng rất nhiều, cơ hồ làm bẩn cả bàn tay cậu, còn có một ít bắn ở trên bụng Lâm Viễn.

    Caesar thở dốc một lát, lúc này mới buông tay ra, lấy máy truyền tin mở đèn lên, tìm một cái khăn mặt, kéo tay Lâm Viễn, cẩn thận đem những thứ mình lưu lại lau sạch sẽ.

    Trong lều trại rất im lặng, im lặng đến độ có thể nghe thấy rõ tiếng gió và tiếng côn trùng kêu vang truyền đến từ bên ngoài.

    Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, nam sinh cúi đầu nghiêm túc mà cẩn thận chà lau ngón tay của mình, từng giọt mồ hôi chảy xuống theo đường cong kiên nghị trên mặt, có vẻ anh tuấn và gợi cảm.

    Hình ảnh đó khiến đáy lòng Lâm Viễn đột nhiên hơi hơi rung động, giống như ma xui quỷ khiến, cậu vươn tay trái đang nhàn rỗi ra, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Caesar, sau đó…. giống như đang sờ thú cưng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Caesar.

    Caesar đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt đen láy tỏa sáng của Lâm Viễn.

    Trên mặt thiếu niên còn mang theo một mạt đỏ hồng sau tình dục, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt hắn, lúc này, cậu đang nghiêm túc mà chuyên chú nhìn hắn, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

    Caesar thấp giọng hỏi. “Đang nghĩ gì vậy?”

    Lâm Viễn nghiêm túc nói. “Tôi thấy cậu chẳng giống vương tử chút nào.”

    Vương tử điện hạ trong các truyền thuyết và phim truyền hình, người nào cũng đều cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt, mà Caesar lại khiêm tốn ổn trọng như thế, vừa rồi lúc chân mình bị thương, hắn còn quỳ một gối xuống đất giúp mình bôi thuốc; sau khi giải quyết vấn đề sinh lý xong, hắn lại cẩn thận tìm khăn mặt giúp mình lau tay. Nếu như để người khác thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cho rằng Lâm Viễn mới là vương tử, còn Caesar chỉ là hộ vệ trung thành bên người cậu mà thôi.

    Lòng người đều mọc ra từ thịt, Caesar đối xử với cậu như thế, Lâm Viễn sao có thể không cảm động?

    Thấy bộ dáng cúi đầu của Caesar ở trước mặt, lúc này Lâm Viễn mới nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của hắn, tựa như cổ vũ.

    Loại động tác “vuốt lông” an ủi này, đã cổ vũ cho Caesar rất nhiều, Caesar bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại kích động không thôi.

    Lâm Viễn rốt cuộc cũng thông suốt, rốt cuộc cũng học được cách đáp lại.

    Cảm giác hạnh phúc khi “đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh”, có lẽ chính là như thế này đi?

    ***

    Buổi tối hôm đó, hai người ở trong chiếc lều trại nhỏ ôm nhau mà ngủ, có lẽ là do thân thể sau cao trào vô cùng mệt mỏi, hai người đều ngủ rất sâu, một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến hừng đông.

    Khi Lâm Viễn tỉnh lại, Caesar đã sớm thức dậy, xốc lều trại lên đi ra ngoài, liền thấy Caesar đang ở bên cạnh chuẩn bị nhóm lửa nướng cá, thấy Lâm Viễn đứng đó, liền mỉm cười nói. “Nhanh đi rửa mặt, đến ăn bữa sáng.”

    Một trận gió nhẹ phả vào mặt, không khí sáng sớm trong rừng rậm vô cùng tươi mát, tiếng kêu thanh thúy của những chú chim nhỏ xung quanh, thanh âm róc rách của dòng nước bên cạnh, tiếng xào xạc khi gió nhẹ thổi qua lá cây dung hòa với nhau, làm cho cả thế giới trở nên dạt dào sinh động.

    Mà hình ảnh Caesar bận rộn trước đống lửa, lại điểm thêm cho buổi sớm đầy sức sống này một tia ấm áp.

    Lâm Viễn xoay người đi đến bờ sông, hít vào thật sâu một ngụm không khí tươi mới bên trong rừng rậm, lúc này mới ngồi xổm xuống dùng nước sông rửa mặt.

    Nước lạnh táp vào hai má, hết buồn ngủ, tinh thần nhất thời trở nên tỉnh táo. Trên đống lửa bên cạnh truyền đến mùi thơm của cá nướng, tuy nói là tập huấn dã ngoại, nhưng sáng sớm như thế này, Lâm Viễn lại cảm thấy hết sức tốt đẹp.

    Đi đến bên cạnh đống lửa, Caesar đã nướng cá xong, theo thói quen đưa cho Lâm Viễn con lớn nhất.

    Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh hắn, nhận lấy thịt cá hắn đưa cho xé xuống một miếng cho vào trong miệng — chẳng hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy, cá Caesar tự tay nướng ở bên ngoài, so với các loại cá hấp, cá kho trong nhà ăn còn tươi ngon hơn?

    Nhanh chóng lấp đầy bụng, hai người sắp xếp lại hành lý, tiếp tục lên đường.

    Sóng vai đi về phía trước, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy một trận âm thanh, giống như tiếng loài động vật nào đó đang chạy, thanh âm kia càng lúc càng lớn, đang nhanh chóng tới gần bên này, Lâm Viễn cảnh giác dừng chân, Caesar cũng đồng thời ngừng lại, hai người rất ăn ý dựa lưng vào nhau đứng tại chỗ, gắt gao nắm mã tấu trong tay.

    Sau một lát, liền thấy một đám linh dương màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, đàn linh dương kia dường như đang tiến hành hoạt động rèn luyện buổi sáng, lười liếc mắt nhìn hai người, trực tiếp chạy qua trước mặt, hoàn toàn không nhìn hai con người này.

    Lâm Viễn. “………”

    Caesar. “………”

    Cho đến khi đàn linh dương biến mất trước mắt, hai người mới xấu hổ liếc nhau, lại nhịn không được cùng nở nụ cười.

    Lâm Viễn thu hồi mã tấu, cười nói. “Là chúng ta quá khẩn trương, đã sớm nghe nói trong khu rừng này nguy hiểm nhất chỉ có rắn độc, những loài động vật khác như tuần lộc, linh dương căn bản sẽ không tấn công con người.”

    Caesar cũng mỉm cười nói. “Ừ, tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận dưới đất.”

    Lâm Viễn gật đầu. “Cậu cũng cẩn thận một chút, lá cây ở đây rất dày, nói không chừng sẽ có rắn ẩn ở dưới.”

    Khác với sự nặng nề ngày hôm qua, bầu không khí hôm nay rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Lâm Viễn cũng chủ động nói chuyện với Caesar. Hai người trải qua cuộc trao đổi tối hôm qua, tựa hồ càng thêm ăn ý, vài lần bị rắn độc tấn công trên đường, đều thuận lợi biến nguy thành an dưới sự phối hợp của cả hai.

    Đến giữa trưa, Lâm Viễn và Caesar đã đi được 90% lộ trình, chỉ còn hơn mười km cuối cùng là có thể ra khỏi rừng.

    Thời tiết lúc chính ngọ vô cùng nóng bức, Caesar đề nghị nghỉ ngơi một lát, hai người tìm một bóng cây đại thụ ngồi xuống. Sáng sớm Caesar đã thả một ít cá nướng vào túi chân không đặt trong ba lô, vừa vặn lấy ra làm cơm trưa.

    Thức ăn khi đi dã ngoại thế này chỉ có thể tự cấp tự túc, ăn cá liên tục hai ngày, cảm giác ngon miệng khi ăn thịt cá lúc ban đầu đã dần dần biến thành tẻ nhạt vô vị, bất quá có thể lấp được bụng đã là tốt lắm rồi, Lâm Viễn cũng không kén ăn, nuốt mấy miếng thịt cá xuống để chống đỡ dạ dày đói khát.

    Nghỉ ngơi nửa giờ, thể lực đã khôi phục tương đối, hai người liền đứng dậy tiếp tục lên đường.

    Lâm Viễn đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên quần, đột nhiên nghe được dưới chân vang lên một tiếng “đinh”, giống như đã đạp phải thứ gì đó, Lâm Viễn nghi hoặc dùng nhánh cây đẩy đẩy tầng lá cây thật dày trên đất, liền thấy dưới lớp lá, có một đồ vật hình tròn bằng kim loại lẳng lặng nằm đó.

    Lâm Viễn ngồi xổm xuống nhìn kỹ, rốt cuộc nhận ra –

    Là một chiếc huy hiệu của Quân bộ.

    Mặt trái tất cả các huy hiệu của đế quốc đều có khắc dấu hiệu hình hùng ưng giương cánh, đó là tượng trưng cho Quân bộ. Mà hoa văn trên mặt phải huy hiệu ở các quân đoàn khác nhau lại không giống nhau, tỷ như của quân đoàn Trường Xà có khắc đồ đằng hình rắn màu xanh thẫm, huy hiệu của quân đoàn Sắc Vi là hoa sắc vi màu trắng viền bạch kim, trên huy hiệu của quân đoàn Vinh Quang có đồ án mặt trời màu vàng…..

    Lúc này, huy hiệu mà Lâm Viễn nhìn thấy, chính giữa là màu tím sẫm, có khắc dấu hiệu hình tia sét, xung quanh được mạ vàng, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Huy hiệu được làm vô cùng tinh mỹ, cho dù đã thất lạc trong rừng rậm nhiều năm, lại vẫn sáng ngời như lúc đầu, không có chút dấu hiệu bị rỉ sét.

    Huy hiệu màu tím….. Đây là dấu hiệu của quân đoàn Lôi Đình.

    Nhưng huy hiệu của quân đoàn Lôi Đình tại sao lại xuất hiện trong khu rừng này?

    Thấy Lâm Viễn ngồi xổm tại chỗ nhìn thứ gì đó, Caesar liền đi tới bên cạnh cậu, hỏi. “Sao vậy?”

    Lâm Viễn đứng lên, thuận tay nhặt huy hiệu trên mặt đất đưa cho Caesar. “Tôi phát hiện thứ này trên mặt đất.”

    Caesar nhận lấy nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi. “Huy hiệu của quân đoàn Lôi Đình? Tại sao lại ở trong này?”

    Lâm Viễn cũng nghi hoặc nói. “Tôi cũng thấy rất kỳ quái, tôi nhớ rõ quân đoàn Lôi Đình trước nay vẫn luôn đóng ở thủ đô, không phải sao?”

    Caesar hơi nhíu nhíu mày.

    Đế quốc có mấy thiên hà lớn trực thuộc, sáu đại quân đoàn đều có nhiệm vụ riêng, Rawson dẫn dắt quân đoàn Vinh Quang phụ trách chiến sự nơi tiền tuyến, thượng tướng August Olav của quân đoàn Lôi Đình, thượng tướng Udyr Sarman của quân đoàn Sắc Vi thì mang binh đóng tại thiên hà Cepheus, những quân đoàn khác bình thường cũng đều ở tại thiên hà của mình.

    Mỗi quân nhân đế quốc sau khi chính thức gia nhập quân đoàn sẽ nhận được một chiếc huy hiệu, phải đeo trên quân phục để làm dấu hiệu cho quân đoàn mình gia nhập. Loại huy hiệu này đối với mỗi quân nhân đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, căn bản không thể tùy ý vứt bỏ.

    Caesar nhìn huy hiệu trong tay, trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Chúng ta tìm ở xung quanh xem, nói không chừng sẽ phát hiện thêm cái khác.”

    Lâm Viễn cũng đang có ý này, hai người liếc nhau, không nói lời nào vô nghĩa, rất ăn ý phân công nhau tìm kiếm.

    Một lúc sau, Lâm Viễn phát hiện một chiếc huy hiệu bên trong bụi cỏ cách đó ba mét, mà Caesar cũng tìm thấy một chiếc dưới một thân cây.

    Hai người tụ họp lần nữa, đặt ba chiếc huy hiệu cùng một chỗ, nhất thời đều trở nên trầm mặc.

    — Ba chiếc huy hiệu này giống nhau như đúc, tất cả đều là biểu tượng của quân đoàn Lôi Đình. Chính giữa màu tím, xung quanh mạ vàng, sáng quắc rực rỡ dưới ánh nắng, bởi vì huy hiệu của quân đoàn không dễ gì thay đổi, nên chỉ nhìn từ huy hiệu căn bản không thể biết được thứ này thuộc về thời kỳ nào.

    Caesar trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Có hai khả năng, thứ nhất, những binh sĩ của quân đoàn Lôi Đình lúc đi ngang qua nơi này không cẩn thận làm rớt huy hiệu của mình, thế nhưng có đến ba chiếc, xác suất ba người làm mất thật sự rất thấp…. Thứ hai, chủ nhân của huy hiệu này là cố ý, hoặc là dưới tình huống bất đắc dĩ mới bỏ nó lại ở chỗ này.”

    Caesar dừng một chút. “Nếu là tình huống thứ hai, chủ nhân của huy hiệu này…. Có lẽ đã lành ít dữ nhiều.”

    Lâm Viễn nghĩ nghĩ, cũng hiểu những suy đoán của Caesar rất có lý.

    Xác suất cả ba người cùng làm mất huy hiệu thật sự quá nhỏ, trừ phi là nơi này từng xảy ra chuyện gì đó, tỷ như đánh nhau, hoặc một chuyện nguy hiểm, thậm chí là đe dọa đến tính mạng của bọn họ, cho nên bọn họ mới đồng thời để lại huy hiệu được coi là tín ngưỡng của quân nhân ở lại đây.”

    Lâm Viễn nhìn về phía Caesar, hỏi. “Nhưng quân đoàn Lôi Đình vẫn luôn đóng ở thiên hà Cepheus, sao lại có người đến Phá Quân tinh?”

    Caesar nhẹ nhàng xoay tròn một chiếc huy hiệu màu tím trong tay, hắn cũng đang tự hỏi vấn đề này, kỷ luật trong quân đoàn vô cùng nghiêm khắc, huy hiệu của quân đoàn Lôi Đình vốn trường kỳ đóng ở thủ đô, tại sao lại xuất hiện ở Phá Quân tinh?

    Từ khi hắn hiểu chuyện đến nay, hắn chưa từng nghe nói đến việc quân đoàn Lôi Đình tới Phá Quân tinh bao giờ.

    Phá Quân tinh làm căn cứ quân sự, vẫn do quân đoàn Trường Xà quản lý, mỗi lần diễn tập quân sự cũng đều là quân đoàn Trường Xà phụ trách, trước đó không lâu, Udyr đột nhiên mang theo quân đoàn Sắc Vi đến nơi này, như vậy, các quân đoàn khác hẳn là sẽ không xuất hiện ở Phá Quân tinh.

    Chẳng lẽ là từ rất nhiều năm trước? Tỷ như…. trước khi mình sinh ra?

    Trong mắt Caesar đột nhiên lóe lên một tia sắc bén lợi hại, ngón tay cầm huy hiệu hơi hơi siết chặt, quay đầu nhìn Lâm Viễn nói. “Mười chín năm trước, Chu Tước tự tiện trốn khỏi thiên hà Cepheus, phụ trách đuổi bắt nó, chính là hai đài cơ giáp cấp S của quân đoàn Lôi Đình và quân đoàn Ảo Ảnh!”

    Lâm Viễn giật mình, lập tức hiểu ra. “Không sai, Chu Tước đã từng nói qua với tôi, hai đài cơ giáp kia tên là Lưu Quang và Ảo Ảnh, thuộc về thượng tướng August Olav của quân đoàn Lôi Đình và thượng tướng Evan Stoke của quân đoàn Ảo Ảnh.”

    Caesar gật gật đầu, nói. “Lúc ấy trong quá trình đuổi bắt, ngoại trừ cơ giáp cấp S của hai vị thượng tướng, còn có vô số quân hạm của hai quân đoàn đi theo tiếp ứng, cuối cùng Chu Tước dưới sự liên hợp truy kích của hai đài cơ giáp đã hao hết năng nguyên, vị trí hạ xuống…. chính là Phá Quân tinh.”

    “……..” Lâm Viễn nhất thời trở nên trầm mặc.

    Tuy rằng Chu Tước chỉ bâng quơ nhẹ nhàng xẹt qua đoạn ký ức này, nhưng Lâm Viễn có thể đoán được, năm đó chủ nhân phạm phải cái gọi là “trọng tội”, nó cũng bị phán giam cầm chung thân, chạy trốn từ thiên hà Cepheus đến Phá Quân tinh, bị hai đài cơ giáp liên thủ truy kích dồn đến đường cùng chắc chắn đã rất tuyệt vọng.

    Phá Quân tinh, chính là điểm cuối cùng nó lẩn tránh năm đó.

    Sau khi Chu Tước bị bắt, để tránh phiền toái, hai vị thượng tướng liền trực tiếp đem tầng cao nhất của bảo tàng làm nhà tù của Chu Tước.

    Lâm Viễn nhìn huy hiệu trong tay Caesar, thần sắc phức tạp nói. “Ý cậu là, chủ nhân của huy hiệu này, có thể có liên quan tới việc Chu Tước bị bắt năm đó?”

    Caesar gật gật đầu, thấp giọng nói. “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Trong ghi chép từ trước tới giờ, quân đoàn Lôi Đình chưa từng đến Phá Quân tinh, chỉ có lúc đuổi bắt Chu Tước bỏ trốn vào mười chín năm trước, mới có một ít binh lính và sĩ quan đến nơi này cùng thượng tướng Olav.”

    Hai người đều trầm mặc một lát, Caesar nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Viễn, quay đầu nhìn cậu. “Đừng lo lắng, cậu trước hết cứ giữ lại mấy cái huy hiệu này, sau khi chúng ta trở về hỏi Chu Tước một chút. Nếu thật sự có liên quan đến nó, chuyện này, chúng ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ.”

    Lâm Viễn gật gật đầu, cẩn thận cất ba chiếc huy hiệu đi.

    ***

    Cùng lúc đó, bên trong phòng hội nghị cơ mật tối cao của Quân bộ.

    Bởi vì các đại tướng quân lúc này đều đang ở những khu vực khác nhau, bận rộn nhiều quân vụ, phải đi tới thủ đô để họp quả thật là rất phiền phức, nên lần hội nghị này liền dùng hình thức thông qua Internet đường dài, các vị quân đoàn trưởng sử dụng mật mã quyền hạn tối cao, trực tiếp đăng nhập vào phòng họp kín hư cấu trên Internet tiến hành thảo luận.

    4h30’ chiều, quân đoàn trưởng của sáu quân đoàn rốt cuộc cũng đến đông đủ.

    Nội dung chủ yếu của lần hội nghị này có hai phần, thứ nhất là thượng tướng Udyr đệ trình yêu cầu điều động quân đoàn Sắc Vi đến Phá Quân tinh, thứ hai là đề án đoạt lại chủ quyền của thiên hà Isville được Rawson đưa ra sau buổi lễ kỷ niệm của đế quốc.

    Thiên hà Isville có tài nguyên phong phú, các loại khoáng vật, nguyên liệu dự trữ thậm chí còn gấp hơn hai lần thiên hà Cezar.

    Bởi vì thiên hà này là ranh giới giao nhau của đế quốc và liên bang, hai bên đều muốn tranh đoạt, mười chín năm trước, nguyên soái tiền nhiệm phái Lăng Vũ dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ đến đánh lén tinh cầu Namics, nhưng không biết vì sao lại bị quân đội liên bang nghe được tin tức. Lăng Vũ dẫn quân đoàn Ám Dạ đi tới phụ cận tinh cầu Namics thì gặp phải mai phục, may mắn là Rawson có đề phòng trước, đến hiện trường đúng lúc cứu Lăng Vũ, tuy rằng Lăng Vũ bởi vì thuốc ức chế mất hiệu lực mà thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng vẫn dựa vào chút bình tĩnh cuối cùng chỉ huy quân đoàn Ám Dạ rút lui thành công.

    Từ đó về sau, thiên hà Isville liền bị quân đội liên bang chiếm lĩnh.

    Mấy năm nay, Rawson vẫn muốn đoạt lại thiên hà Isville, lại vì nhiều loại nguyên nhân mà chậm trễ đến bây giờ, các quân đoàn trưởng khác ở Quân bộ thì mỗi người một ý, tranh luận không ngớt, bởi vậy đề án này vẫn chưa được thông qua.

    Lúc này, sau buổi lễ kỷ niệm 600 năm đế quốc, Rawson lại đưa ra đề án xuất chinh đến thiên hà Isville.

    Ngoại trừ việc chỗ đó có nguồn dự trữ năng lượng dồi dào, là nguồn tài phú cực lớn đối với đế quốc, còn có một nguyên nhân –

    Nhiệm vụ xuất chinh tới thiên hà Isville, năm đó Lăng Vũ không hoàn thành được, đây là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời quân nhân của Lăng Vũ.

    — Em chưa hoàn thành được nhiệm vụ, vậy cứ giao cho tôi đến hoàn thành.

    Ánh mắt Rawson chậm rãi đảo qua gương mặt của năm vị đồng nghiệp, bình tĩnh mở miệng nói. “Về đề án của tôi, hiện giờ bắt đầu biểu quyết.”

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh