Qủy sự vô tận – Chương 44-47

    Thuộc truyện: Qủy sự vô tận

    Chương 44: Đặc khắc (1)

    Trong nhà kho thể dục bỏ hoang ở trường trung học thành Bắc, mười người ngồi thành vòng tròn, sáu nam bốn nữ. Bọn họ ngồi quây quần xung quanh, ở giữa thắp một ngọn nến. Trong đó có một nhóc mập đứng dậy tắt đèn trong nhà kho, một cô gái thấy thế thét lên: “Mập, đừng tắt đèn.”

    Nhóc mập cười hì hì: “Tắt đèn mới có không khí, đèn sáng sẽ không có thứ gì đến.”

    Những người khác nhất trí: “Đúng đó Hoàng Nghệ, cậu nhát gan hả? Những nữ sinh khác cũng không sợ như cậu, nếu cậu sợ thì đừng chơi.”

    Hoàng Nghệ lấy can đảm trả lời: “Ai bảo tôi sợ?! Các cậu có bản lĩnh thì lát nữa đừng có sợ đến kêu cha gọi mẹ! Tắt đèn thì tắt đèn, tắt luôn đèn ở cửa đi.”

    Vì vậy nhóc mập tắt hết đèn trong ngoài nhà kho, hào hứng chạy về ịn mông mỡ ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nghệ. Hoàng Nghệ sầm mặt, liếc mắt không vui.

    “Bây giờ bắt đầu chơi?”

    “Ừ.”

    “Chơi thế nào?”

    “Chúng ta có mười người, từng người đồng thời gọi điện cho người bên cạnh —— các cậu đều mang theo di động chứ?”

    Nghe vậy, Hoàng Nghệ cứng đờ mặt, còn chưa kịp mở miệng đã bị nhóc mập bên cạnh bán đứng: “Hoàng Nghệ không mang theo di động. Lớp trưởng, đá nó ra đi.”

    Hoàng Nghệ bực tức quát luôn: “Tôi quên mang! Nếu tôi đã quên mang di động thì chúng ta đổi trò chơi khác kích thích hơn đi!”

    Những người khác không vui cho lắm, lớp trưởng bèn nói: “Vậy tạm thời cậu ngồi đó xem tụi tớ chơi, chờ chúng tớ chơi xong sẽ mời cậu.”

    Hoàng Nghệ bất đắc dĩ đứng dậy: “Ai thèm!” Nhưng mà cô cũng không đi, ngồi bên cạnh trộm nhìn, trong mắt mang theo ước ao.

    Lớp trưởng nói: “Mọi người từng nghe truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ chưa?”

    Mọi người lắc đầu, lớp trưởng khơi mào tò mò, đắc ý nói: ” ‘Người giải đáp’ chính là có thể đưa ra bất kỳ một đáp án nào, chỉ cần cậu hỏi nó, nó sẽ nói cho cậu biết. Chúng ta thông qua phương pháp gọi điện thoại để dẫn nó ra.”

    Nhóc mập hỏi: “Tại sao phải gọi?”

    Lớp trưởng: “Chúng ta cùng gọi điện thoại cho người bên cạnh, tính ra tất cả đường dây đều bận. Nhưng chỉ cần có một máy gọi được thì chính là ‘Người giải đáp’ xuất hiện, cho nên chúng ta có thể hỏi nó.”

    Nhóc mập: “Thú vị, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. Khoan đã, cậu phải nói cho chúng tôi biết có chuyện gì cần chú ý không, hì hì hì, xem nhiều phim ma với tiểu thuyết kinh dị nên có kinh nghiệm. Chơi mấy trò chơi kinh dị này dễ mất mạng.”

    Lớp trưởng: “Đó là vì bọn họ không tuân thủ quy tắc trò chơi.”

    Nhóc mập vỗ tay: “Đúng vậy! Do không tuân thủ quy tắc trò chơi, cho nên chúng tôi phải được biết trò chơi này có quy tắc gì. Nói trước nhé, đứa nào không tuân thủ quy tắc, ông đây sẽ giết người đó trước.”

    Những người khác nói: “Làm như đây là lần đầu tiên chơi game kinh dị không bằng!”, “Mập, trước đây tôi chơi như thế nào cậu cũng biết.”, “Chúng tôi rất sợ chết, sao có thể không tuân thủ quy tắc trò chơi.”

    “Vậy được rồi. Lớp trưởng, truyền thuyết đô thị này là thứ gì?”

    Lớp trưởng: “Như lúc nãy đã nói, thông qua cách này gọi nó ra, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi. Mọi người hỏi sổ xố hay đầu tư cổ phiếu gì cũng được, đáp án rất chính xác. Nhưng các cậu hỏi nó, nó cũng sẽ hỏi các cậu. Nó không nói dối, các cậu cũng phải trả lời thành thật, đừng có lừa gạt qua chuyện. Nếu nói dối, nó sẽ lấy đi một món đồ trên người cậu.”

    “Ha ha! Quá thú vị, nhanh lên, bắt đầu từ tôi. Tôi gọi đây, mọi người lấy di động, phải cùng nhau gọi.”

    Pi ——

    Pi pi pi ——

    Bầu không khí rất yên tĩnh, Hoàng Nghệ như ngừng thở, hồi hộp nhìn các bạn gọi điện thoại cho nhau, mà loại không khí căng thẳng này cũng vô tình ảnh hưởng đến chín người khác. Bỗng nhiên có một nam sinh nhận được hồi âm: “Rắc, rắc…”

    Lúc ban đầu âm thanh hơi hỗn loạn, nhưng đột nhiên tất cả tạp âm đều biến mất. Bên trong truyền ra âm thanh quái quái: “Chào mọi người.”

    “Sau đó thì sao?” Vương Tiểu Hồng ôm búp bê Okiku* vào lòng, run sợ hỏi Hạ Lan Lam: “Chị Lan, sau đó như thế nào? Đám học sinh kia ra sao? ‘Người giải đáp’ thật sự xuất hiện sao? Nó muốn lấy đi thứ gì?”

    (Búp bê Oikiku là búp bê mọc tóc dài, mọi người cho rằng linh hồn của cô chủ nhỏ đã nhập vào búp bê khiến mái tóc nó giống hệt tóc trẻ con và liên tục dài ra)

    doll1-4402-1526635202_1200x0jpg

    Bởi vì sáng quá lạnh không ai mua đồ ăn nên phải gọi thức ăn ngoài, mọi người tụ tập trong phòng khách chờ đợi. Vương Tiểu Hồng không có gì làm quấn lấy Hạ Lan Lam muốn cô kể chuyện xưa, Hạ Lan Lam cảm thấy rất phiền nhưng cũng rảnh rỗi nên kể một vụ án trước khi cô gia nhập văn phòng thám tử.

    Hạ Lan Lam: “Khi đó tôi còn là một cố vấn, nhận rất nhiều vụ. Lúc đó tôi hợp tác với người khác giải quyết vụ án kia, rất khó khăn, còn hy sinh vài dị văn. Tôi và Ngô Úy không tiếp xúc quá sâu, phát hiện nguy hiểm nên rút lui đúng lúc. Hai chúng tôi không bị sao, tình huống sau đó thì tôi không biết. Nhưng trong mười học sinh kia, đến cuối cùng chỉ có một nữ sinh quên di động, không tham gia trò chơi không chết, những người khác đều chết hết. Cụt tay cụt chân, tứ chi không đầy đủ.”

    Dương Nguyên Nhất dựa vào người Ngụy Diên Khanh, cầm gối ôm ôm vào lòng, nhìn thoáng qua búp bê Oikiku trong ngực Vương Tiểu Hồng: “Vương Tiểu Hồng, em mua cái đó làm gì?”

    Vương Tiểu Hồng: “Hả, không phải, cháu gái bảo em mua cho nó. Tạm thời để thứ này ở chỗ em vài ngày, chờ mùa xuân sang năm gửi cho nó.”

    Dương Nguyên Nhất: “Mùa xuân năm sau?”

    Vương Tiểu Hồng: “Mùa đông đó, không nên làm phiền chuyển phát nhanh.”

    Dương Nguyên Nhất: “Có quỷ.”

    Hạ Lan Lam cười nhạt: “Ở đó mà cháu gái, trong phòng cậu còn đang cất một con búp bê Oikiku mua hồi năm ngoái kia kìa! Nguyên Nhất, đừng nghe hắn nói bậy. Nhật Bản có một truyền thuyết đô thị về búp bê Oikiku có thể liên tục mọc tóc. Hắn mơ ước năng lực mọc một đầu tóc dài của người ta, hy vọng ở chung mấy năm có thể mọc tóc. Mùa đông năm nào cũng mua một con, tóc liên tục rụng —— à không đúng, hắn hoàn toàn không có tóc tự nhiên. Tốt xấu gì búp bê Oikiku cũng có tóc để mọc dài.”

    “Thúi lắm!” Vương Tiểu Hồng phản bác: “Tóc của Oikiku là được cấy vào!”

    Sao mà giống hắn được?!

    Dương Nguyên Nhất: “Đúng là dụng tâm lương khổ*.”

    (Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm trí sức lực để suy tính) Nguồn: hoasinhanhca wordpress

    Vương Tiểu Hồng bĩu môi, hỏi Hạ Lan Lam: “Chị Lan, chị còn chưa nói hết.”

    Hạ Lan Lam: “Truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ là một dị nhân không tay không chân. Nên nếu nói dối trước mặt nó sẽ bị lấy chân hoặc tay. Ban đầu đám học sinh kia lừa ‘Người giải đáp’ liên tục gặp chuyện, về phần nữ sinh không tham gia, tuy rằng không chết nhưng chính mắt thấy bạn học chết trước mặt mình, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.”

    Dương Nguyên Nhất: “Dị văn ‘Người giải đáp’ thật sự lợi hại như vậy? Chị và Ngô Úy kịp thời rút lui không bị gì, nhưng những dị văn xử lý chuyện này chắc lợi hại hơn hai người, đều chết hết hả?!”

    Hạ Lan Lam: “Nếu như chỉ là một con dị văn thì cần phải huy động nhiều người đi bắt sao?”
    Vương Tiểu Hồng: “Có ý gì? Chẳng lẽ là dị văn tụ tập thành đàn?”

    Hạ Lan Lam chép miệng: “Mọi người hỏi chú Tôn đi, ông ấy sắp xếp vụ này nên là người biết rõ nhất.”

    Tôn lão buông tách trà trong tay, trầm tư một lúc: “Quả thực tôi sắp xếp vụ án này, xảy ra năm năm trước, cũng không tính là quá lâu. Đó là vụ án dị văn khủng bố phạm tội chấn động cả nước, hơn nữa không may bị truyền thông tiết lộ càng làm mọi chuyện trở nên khủng hoảng. Sau này bên cảnh sát đề phòng thêm thương vong, cố gắng dìm vụ này xuống, đồng thời đình chỉ điều tra và truy nã.”

    Vương Tiểu Hồng lợi dụng quan hệ trên mạng tìm kiếm vụ án do dị văn gây ra năm năm trước, hắn thật sự tìm thấy một chút tin tức. Vương Tiểu Hồng nói: “Năm năm trước game kinh dị rất thịnh hành trong giới học đường, đồng thời tỷ số phạm tội và tỷ lệ tử vong luôn trong tình trạng cao ngất. Chú Tôn, chú đang nói tới vụ án đó phải không?”

    Tôn lão: “Ừ, chính là nó. Chúng ta gọi nó là ‘trò chơi’, dùng trò chơi kinh dị làm tuyến chính, tụ tập rất nhiều dị văn khủng bố. Bởi vì thứ đó được lưu truyền trong giới học đường, hơn nữa những đứa trẻ tuổi này vô cùng tò mò lại không sợ trời không sợ đất, trò chơi kinh dị được lưu truyền phổ biến. Mà những dị văn được sinh ra từ trò chơi kinh dị lấy học sinh làm mục tiêu.”

    Dương Nguyên Nhất: “Gọi chung là ‘Trò chơi’ là đang nói không chỉ có ‘Người giải đáp’ mà lúc nãy Hạ Lan Lam đề cập mà còn có những thứ khác sao?”

    Tôn lão: “Lúc đó điều tra đến trò chơi, có ba loại được yêu thích nhất. Năm ấy chết hơn năm mươi học sinh, đáng lý không cần phải chết nhiều người như vậy.”

    Dương Nguyên Nhất: “Bởi vì truyền thông truyền tin ra ngoài.”

    Tôn lão gật đầu: “Đây cũng là lý do mỗi khi có vụ án giết người đều không chào đón phóng viên truyền thông. Bọn họ vì tỷ suất người xem nên cố ý phơi bày ánh sáng, nhất là cái loại tin tức có hơi hướm bịp bợm thu hút người xem.”

    Đúng vào lúc này, người đưa thức ăn đến, Vương Tiểu Hồng và Ngô Úy ra ngoài xách đồ vào. Dương Nguyên Nhất quay đầu nói nhỏ bên tai Ngụy Diên Khanh: “Đi ăn cơm.” Cậu đứng dậy lấy một quả trứng luộc nước trà trong bữa sáng đưa cho anh: “Tối hôm qua anh chưa ăn cơm, dùng lót dạ đi.”

    Ngụy Diên Khanh cầm trứng, lột vỏ xong đưa lại cho Dương Nguyên Nhất, sau đó lột một quả trứng luộc nước trà khác. Dương Nguyên Nhất liếc một cái, đặt túi sữa đậu nành đã cắm ống hút đến trước mặt Ngụy Diên Khanh. Động tác hai người rất liền mạch, cực kỳ ăn ý, chó độc thân Vương Tiểu Hồng nhìn thấy không khỏi than thở: “Em cũng muốn yêu đương.”

    Hạ Lan Lam cười nhạo: “Mọc tóc trước đi, cô bé nào đứng trước mặt cậu cũng phải hứng chịu phiêu lưu mù mắt.”

    Vương Tiểu Hồng vừa gặm bánh bao vừa tức giận nói: “Đề nghị không công kích nhân thân.”

    Ngụy Diên Khanh xuống lầu cùng mọi người dùng cơm, Tôn lão không dùng cơm đặt ở ngoài nên lấy ra một túi nước xanh biếc từ trong tủ lạnh cùng mọi người dùng bữa. Dương Nguyên Nhất thấy thế tò mò hỏi: “Chú Tôn, chú uống gì vậy?”

    Tôn lão: “Thuốc bổ đặc biệt, màu xanh bảo vệ môi trường, thúc đẩy phát triển. Nó còn có mùi đặc biệt, có thể chống rắn bò lên người.”

    Suýt chút nữa Dương Nguyên Nhất đã quên Tôn lão là cây đại thụ trước cửa.

    Ngô Úy lấy điều khiển từ xa trong hộc tủ bên cạnh, mở tivi: “Mọi người xem cái gì?”

    Vương Tiểu Hồng: “Quảng cáo mọc tóc.”

    Hạ Lan Lam đập vào gáy Vương Tiểu Hồng: “Cút!”

    Tôn lão: “Thời sự buổi sáng đi.”

    Ngô Úy: “Vậy được.”

    Thời sự buổi sáng được mở, nữ MC xinh đẹp thông báo những tin tức xảy ra gần đây. Trong nhà ăn yên tĩnh lan tỏa hương vị bữa sáng chỉ có âm thanh dõng dạc của nữ MC, ngoài cửa sổ lá cây xào xạc, yên lặng bình an.

    “Sau đây là tin tức khẩn cấp, hừng đông hôm nay tại nhà kho thể dục bỏ hoang của trường X xảy ra án mạng rất lớn, tổng cộng chín người chết, ba nữ sáu nam, là học sinh năm hai trung học cơ sở. Kiểu chết quái dị, tình trạng thê thảm, hiện tại cảnh sát đã bắt đầu điều tra.”

    Vương Tiểu Hồng: “Chà —— chín người chết? Chắc là chơi game kinh dị nào đó dẫn dụ ‘Người giải đáp’ xuất hiện, kết quả nói dối bị giết.”

    Ngụy Diên Khanh ngước mắt, chỉ vào Vương Tiểu Hồng rồi quay sang nói với Dương Nguyên Nhất: “Biết thuộc tính của hắn là gì không?”

    Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Không biết.”

    Ngụy Diên Khanh: “Mồm quạ đen.”

    Vương Tiểu Hồng giận mà không dám nói, chỉ có thể lầm bầm hai câu. Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đi nghỉ ngơi nhưng không bao lâu chuông điện thoại vang lên. Tôn lão đi qua nghe điện thoại, sau khi nghe xong gác máy nhìn mọi người. Ông nghiêm túc: “Sếp nói không sai, Vương Tiểu Hồng cũng nói không sai, lúc nãy tin tức thông báo chín học sinh tử vong là do tối hôm qua chơi game kinh dị ‘Người giải đáp’.”

    Mọi người đều quay sang nhìn Vương Tiểu Hồng: “Xin hỏi cậu có cảm tưởng gì?”

    Vương Tiểu Hồng thẹn quá hóa giận: “Tôi nguyền rủa các người trọc đầu!”

    Tôn lão nhanh chóng hòa giải: “Mọi người đừng bắt nạt Tiểu Hồng, đều là đồng nghiệp với nhau, sao có thể nói vậy?” Sau khi nói xong, ông ôn tồn khuyên Vương Tiểu Hồng: “Mau thu hồi câu nói kia đi.”

    Vương Tiểu Hồng: “…..” Tim thật đau.

    Dương Nguyên Nhất bật cười ngã vào người Ngụy Diên Khanh, ôm tay anh cười đã đời rồi mới nói với Tôn lão: “Chú Tôn, cú điện thoại đó muốn chúng ta nhận vụ này?”

    Tôn lão gật đầu: “Đúng vậy.”

    Dương Nguyên Nhất: “Trước hết phải biết rõ ràng, chỉ có một con dị văn xuất hiện hay là nhiều con dị văn đồng thời xuất hiện. Nếu như là vế sau thì chúng ta sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này, năm đó chết mấy dị văn, cho dù chúng ta liều mạng cũng không địch nổi.”

    Tôn lão: “Tôi đoán là nhiều dị văn xuất hiện… Giống như năm đó, lúc nãy đầu dây bên kia không nói tỉ mỉ, sợ chúng ta từ chối nên cho thêm rất nhiều lợi ích, có lẽ bị từ chối rất nhiều lần rồi. Hơn nữa trong lời nói cũng tiết lộ không chỉ mời chúng ta mà còn có dị văn có quyền hạn ở những chỗ khác.”

    Dương Nguyên Nhất: “Năm năm trước Hạ Lan Lam và Ngô Úy từng tiếp xúc vụ này, biết tính nguy hiểm, cho nên hai người quyết định là thích hợp nhất.” Ngụ ý là muốn hai người xác định có nên nhận ủy thác hay không.

    Hạ Lan Lam cho đáp án ‘Không thể được’: “Chúng nó xuất quỷ nhập thần, mỗi game kinh dị đều có xuất xứ từ Nhật Bản. Trong truyền thuyết đô thị của bọn họ, những dị văn này chính là ‘Quỷ’. Mọi người sợ ‘Quỷ’ từ trong xương sợ ra, nhất là ma quỷ của Nhật, không giống vòng luân hồi thiện ác của nước chúng ta. Ma quỷ bên đó rất kinh khủng, tàn nhẫn không hề có tính người. Bởi vậy, trừ phi chúng ta đảm bảo sẽ bắt được nó, không để nó chạy trốn, bằng không sẽ không thể giải quyết triệt để.”

    Dương Nguyên Nhất: “Ý của chị là rất khó bắt chúng nó?”

    Hạ Lan Lam: “Rất khó. Trừ phi cậu có thể bắt ‘Quỷ’.”

    Dương Nguyên Nhất: “Lúc chơi trò chơi nó sẽ xuất hiện, không phải sao? Khi nó xuất hiện thì mình bắt lấy, vậy cũng không được hả?”

    Hạ Lan Lam: “Quy tắc trò chơi do nó lập ra, một khi chúng ta bắt đầu chơi sẽ tiến vào địa bàn của nó, chúng ta phải làm theo quy tắc. Phá quy tắc sẽ bị giết, lực phản kháng cũng bị hạn chế.”

    Dương Nguyên Nhất: “Nói cách khác, không thể được.”

    Hạ Lan Lam im lặng, giống như ngầm thừa nhận. Xem ra việc này đã tạm thời quyết định là ‘Không thể được’. Ngụy Diên Khanh đột nhiên hỏi: “Họ trả bao nhiêu?”

    Tôn lão: “Hai chục triệu.”

    Mọi người ‘à’ lên, vẻ mặt bình tĩnh, đều là người từng trải đương nhiên sẽ không dao động vì hai chục triệu. Đối với Dương Nguyên Nhất, hai chục triệu thật sự làm cậu dao động nhưng không đủ để mạo hiểm tính mạng.

    Tôn lão bổ sung thêm: “Mỗi người hai chục triệu, không trừ thuế cũng không trừ tiền hoa hồng. Hai chục triệu chạy thẳng vào túi —— chỉ cần có thể sống sót.”

    Mấy người vừa nhấc mông lên lại ngồi xuống chỗ cũ, ngay cả Vương Tiểu Hồng sợ dị văn cũng dao động không thôi. Hai chục triệu đó, chớ thấy bọn họ thỉnh thoảng ra ngoài nhận ủy thác là có thể lấy được hai chục triệu. Nhưng hai chục triệu bị trừ cái này, giảm cái kia, cuối cùng rơi vào túi chỉ có ba bốn triệu.

    Hơn nữa trong hai ba tháng chưa chắc có thể nhận được một vụ, dù sao dị văn khủng bố cũng không phải loại hung hăng ngang ngược, huống chi có rất nhiều nơi cùng ngành giành mối làm ăn. Văn phòng thám tử thường nhận án mạng nhưng so ra lại kém cái văn phòng tướng số gạt người của Chu Linh Tê. Nếu có thể bỏ túi hai chục triệu thì nó tương đương với một năm không cần khai trương.

    Ngụy Diên Khanh híp mắt: “Tôn lão, nhận ủy thác.”

    Tôn lão cười cười: “Tôi sẽ trả lời bọn họ.”

    Dương Nguyên Nhất hơi lo lắng: “Có nắm chắc không?”

    Ngụy Diên Khanh: “Không thành vấn đề. Em đi với anh, hai người chúng ta có thể lấy được bốn chục triệu, đến lúc đó anh sẽ mua nhà ven biển. Chúng ta có thể sống trong thế giới hai người, còn có thể chọn mộ đôi ven biển ——”

    “Không, cái này không cần.” Dương Nguyên Nhất vội vàng chặt đứt tưởng tượng tuyệt vời của anh, đã mua một cái mộ đôi xa hoa thì không cần mộ đôi ven biển, không chừng sẽ bị cá tôm ăn sạch.

    Mấy người kia ngồi xung quanh cũng muốn đi theo nhận ủy thác với Ngụy Diên Khanh. Có sếp ở đây, hệ số an toàn tăng lên, bọn họ đi cùng không khác gì nhặt của hời. Đối với lần này, Ngụy Diên Khanh chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Tôi mắc gì phải quan tâm sống chết của các người.”

    Vương Tiểu Hồng bi thương: “Sếp không thể nói thế, tụi em là cấp dưới của anh.”

    “Là cái loại chết rồi có thể tuyển người mới hả?”

    Vương Tiểu Hồng: “…..” Sếp như vậy, em thật sự không còn gì để nói.

    Ngụy Diên Khanh: “Chỉ dẫn theo hai người, tôi muốn một nửa thù lao.”

    “Không thành vấn đề.” Hạ Lan Lam nhanh chóng trả lời, dù sao chỉ cần sếp bảo đảm an toàn của bọn họ là được, mười triệu cũng nhiều rồi.

    Vương Tiểu Hồng cũng hí hửng giơ tay, Ngô Úy đè đầu hắn xuống sô pha: “Không phải cậu thấy dị văn khủng bố đã sợ run lên sao?”

    Vương Tiểu Hồng: “Dị văn khủng bố sao có thể bằng tiền.”

    Ngô Úy: “Thiết lập của cậu không phải là người thừa kế năm hồ bốn biển sao?”

    Vương Tiểu Hồng vùng vằng bò dậy: “Kinh tế thủy sản trì trệ, thị trường cua đồng Trung Quốc cũng xuống giá đó biết không?” Cho dù là phú tam đại, hắn cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình.

    Ngụy Diên Khanh: “Hai cô cậu hả, chắc chưa?”

    Vương Tiểu Hồng và Hạ Lan Lam đồng thời gật đầu sau đó nhìn sang Tôn lão, ông lên tiếng: “Để tôi bàn bạc với họ.”

    Ngụy Diên Khanh kéo Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta về phòng, anh nấu rượu cho em.”

    Dương Nguyên Nhất vốn muốn từ chối, nhưng nghe anh nói thế vội vàng đổi lời: “Thật sao? Hôm nay nấu cái gì?”

    Ngụy Diên Khanh trầm ngâm: “Anh viết một danh sách, đợi lát nữa cho em chọn.”

    Dương Nguyên Nhất đi theo anh, dịu giọng nói: “Cái gì em cũng thích, nhưng đã lâu chưa uống rượu hoa mai anh tự ủ. Mùa đông những năm trước anh nói đã chuẩn bị trước, niêm phong trong kho chờ đến mùa hè sẽ lấy ra, ướp lạnh… Đáng tiếc đã nhiều năm chưa uống được.”

    Lúc hai người còn ở nhà cũ Ngụy gia, Ngụy Diên Khanh thích ủ rượu. Hoa mai, hoa quế… Cây mơ, dương mai, đều có thể trở thành nguyên liệu ủ rượu. Đến mùa hè nóng bức để rượu trong giếng một đêm, giữa trưa hôm sau lấy ra hớp một miếng, lành lạnh thấm giọng, còn có hương hoa mai thoang thoảng.

    Ngụy Diên Khanh quay đầu lại nhìn vẻ mặt hoài niệm của Dương Nguyên Nhất, cười cười: “Anh ủ rất nhiều bình, giấu trong tủ rượu.”

    Dương Nguyên Nhất vui vẻ: “Thật hả?!”

    Ngụy Diên Khanh mở cửa phòng: “Trước đây em rất thích rượu nên mùa đông năm nào anh cũng sẽ cất một bình, đến khi em tới, muốn uống là có thể uống được.”

    Dương Nguyên Nhất khẽ đảo mắt, cười xấu hổ: “Anh Ngụy còn nhớ sao?”

    Ngụy Diên Khanh cười cười, suy nghĩ một chút rồi không nói gì, chỉ hỏi cậu muốn uống hay không thôi. Dương Nguyên Nhất lắc đầu, cười tít mắt: “Em thích uống lúc hè hơn.” Cậu hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đến mùa hè, em muốn quay về nhà cũ.”

    Ngụy Diên Khanh cầm bình rượu, nghe vậy quay đầu lại bình tĩnh nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Được, anh về với em.”

    Dương Nguyên Nhất vẽ vòng tròn lên bàn: “À đúng rồi, án ‘Dị dạng’ lần trước nhập hồ sơ chưa?”

    Ngụy Diên Khanh: “Ừ, huyện Thứ Đồng đã báo cáo cho Tôn lão, ông ấy đã xếp vào hồ sơ rồi.”

    Dương Nguyên Nhất: “Tổ trưởng Lại?”

    Ngụy Diên Khanh: “Ừ.”

    Dương Nguyên Nhất: “Còn cái xác nữ trong nhà xác bệnh viện là như thế nào?”

    Ngụy Diên Khanh: “Anh đã nói rồi, thỉnh thoảng dị văn sẽ yêu con người.”

    Dương Nguyên Nhất: “Dị văn dị dạng là dị văn khủng bố, đối với nó nhân loại là con mồi.”

    “Trong tình huống đó thì không sai, nhưng trước khi trở thành quái vật, con dị văn dị dạng kia là con người.” Ngụy Diên Khanh vừa loay hoay với dụng cụ nấu rượu vừa nói: “Huống hồ có đôi khi người bắt sẽ nảy sinh tình cảm với người bị bắt, có lẽ là đột biến gien, có lẽ là bước ngoặt bất ngờ, con dị văn dị dạng kia đột nhiên có cảm tình, sinh tình với một phụ nữ loài người. Dị văn càng thông minh càng thích mô phỏng con người, dị văn khủng bố cũng không ngoại lệ. Lúc ban đầu có lẽ là vì an toàn, có lẽ là để dễ dàng cướp đoạt thức ăn, thời gian dài sẽ làm giả hóa thật.”

    “Vậy còn anh?” Dương Nguyên Nhất thấp giọng hỏi: “Đối với anh mà nói, em cũng là đồ ăn. Anh nảy sinh tình cảm với em cũng là vì cướp đoạt thức ăn?”

    Ngụy Diên Khanh đặt chén rượu xuống, ngưng mắt nhìn Dương Nguyên Nhất: “Em cho rằng anh cần lừa gạt tình cảm của em mới có thể ăn em?” Anh hơi khựng lại, sau đó gật đầu khẳng định: “Không sai!”

    Dương Nguyên Nhất mất một lúc mới hiểu ra, mặt đỏ lên, hung hăng liếc anh: “Đứng đắn chút coi!” Cậu do dự hồi lâu, thử dò hỏi: “Anh luôn nhấn mạnh dị văn khủng bố không có tình cảm, vậy anh đối với em… Sao lại nảy sinh tình cảm?”

    Ngụy Diên Khanh dựa vào quầy bar, cách một cái bàn không thể ôm cậu, không thể làm gì khác hơn là nâng cằm Dương Nguyên Nhất, ôn nhu mà nói: “Anh không biết. Em có hỏi bao nhiêu lần anh cũng không biết. Nếu như anh biết vì sao anh thích em, anh nhất định sẽ yêu em sớm hơn, sau đó cố gắng dung hợp bản thể và hình thể, tranh thủ để em làm mẹ.”

    Ý nghĩ sâu trong nội tâm lộ hết rồi! Dương Nguyên Nhất giật giật trán, tát một cái lên mặt Ngụy Diên Khanh: “Mau bỏ suy nghĩ đó đi!”

    Ngụy Diên Khanh thở dài, thật ra anh chỉ muốn thấy Nguyên Nguyên lớn bụng ở trên giường mà thôi, đáng yêu biết bao nhiêu.

    “Anh mau xóa hết mấy thứ trong đầu anh đi, bằng không em sẽ phế anh.”

    Ngụy Diên Khanh nhún vai, nói đầy vô tội: “Anh chỉ đang nghĩ đến câu chuyện tình yêu của dị văn dị dạng và cái xác nữ trong nhà xác… Được rồi, không lảm nhảm nữa.” Anh lập tức nghiêm túc, chậm rãi kể lại câu chuyện của dị văn và xác nữ.

    Lúc xác nữ còn sống bị người nhà bán đi, vốn muốn bán cho một ông già từng đánh chết vợ. Thế nhưng người mẹ giàu có của dị văn dị dạng đã mua cô, để cô hàng ngày chăm sóc đứa trẻ dị dạng bị nhốt dưới tầng hầm. Chăm sóc nhiều năm như thế, đôi bên nảy sinh chút tình cảm. Sau khi sự tình bại lộ, hai người xa nhau, dị văn dị dạng quấy phá ở phía Bắc, sau này chạy trốn đến huyện Thứ Đồng ở phương Nam thì gặp lại người phụ nữ kia.

    Bọn họ bên nhau, thế nhưng cô mang thai khó sinh, nguyên nhân khó sinh là đầu đứa trẻ dị dạng trong bụng cô quá lớn, kẹt trong âm đ*o. Sau đó sinh mổ, nhưng bởi vì thai nhi vô cùng kinh dị, dọa bác sĩ và điều dưỡng dẫn đến cô bị băng huyết không được đội ngũ y bác sĩ cứu chữa kịp thời.

    Dị văn dị dạng giết chết con mình, nó không thương đứa trẻ, ngoại trừ cô gái kia thì ai cũng không thương. Dị văn vốn rất khó có tình cảm, yêu thương một người phụ nữ đã rút cạn toàn bộ tình cảm khô hạn của nó.

    “Sau đó nó trốn trong ống thông gió bệnh viện, làm bạn với người phụ nữ đã qua đời kia. Cho đến khi lần thứ hai nhìn thấy thai phụ mang thai dị tật, nó không có cách nào khống chế sát tâm.”

    Chương 45: Đặc khắc (2)

    Vương Tiểu Hồng mới từ ngoài về, cởi khẩu trang thở dài một hơi, bôn ba cả ngày, trên trán toàn là mồ hôi. Dương Nguyên Nhất rót hai ly nước ấm đưa cho hắn và Hạ Lan Lam, một lúc sau mới hỏi: “Thế nào rồi?”

    Vương Tiểu Hồng lấy một xấp giấy trong balô ra đặt lên bàn: “Toàn thành phố có tổng cộng bốn mươi trường trung học lớn nhỏ, hôm nay tụi em đến mười trường, lấy được bấy nhiêu đây tài liệu. Bao gồm trường trung học gặp chuyện ngày hôm trước, tất cả thông tin học sinh xảy ra tai nạn đều ở đây.”

    Dương Nguyên Nhất đọc hồ sơ tỉ mỉ, phát hiện không chỉ có chín học sinh hôm trước gặp chuyện, nữ sinh kia cũng đã chết, trước khi chết tinh thần rất bất thường, luôn cảm thấy có người đến gần mình.

    “Nữ sinh này chết có liên quan đến ‘Trò chơi’?”

    Vương Tiểu Hồng ló đầu nhìn: “Có, cô bé liều mạng chơi game kinh dị tên là ‘Vứt bỏ Mary’.”

    Dương Nguyên Nhất: “Trò này chơi như thế nào?”

    Vương Tiểu Hồng: “Có một truyền thuyết đô thị tên là ‘Điện thoại của Mary’. Lúc dọn nhà, một cô bé đã vứt búp bê Mary, buổi tối nhận được điện thoại của Mary. Mary chậm rãi đến gần, từ trong túi rác bị vứt xó đi ra ngoài đường, ngang qua buồng điện thoại, chung cư, cửa nhà, cuối cùng đến trước mặt giết chết cô bé. Trò chơi kinh dị ‘Vứt bỏ Mary’ xuất phát từ truyền thuyết đô thị này, mua một con búp bê, quan tâm bảo vệ nó, tối nào cũng đảm bảo với nó ‘Vĩnh viễn không bỏ nó, vĩnh viễn ở bên nhau’. Sau khi ở chung một tháng thì vứt nó, nó sẽ gọi điện thoại về trả thù.”

    Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Đúng là không xem mạng mình ra gì.” Cậu nhìn xuống, phát hiện phía dưới hồ sơ có một hồ sơ khác dán nhãn đỏ, bình thường nhãn đỏ đại biểu tính nghiêm trọng cho vụ án.

    “Đây là?”

    Vương Tiểu Hồng nghiêm mặt, giọng nói nặng nề: “Hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng. Trong vụ án xuất hiện dị văn được gọi là ‘Đặc khắc’, ‘Xẹt xẹt’.”

    Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Sao tên kỳ vậy?”

    Hạ Lan Lam vốn đang đi tới đi lui sưởi ấm tứ chi cứng ngắc, nghe vậy bèn dừng lại, khuỷu tay tựa lên thành ghế sô pha chống đỡ nửa thân trên, nói: “Trên thực tế là hình dung âm thanh phát ra do dị văn bước đi, dùng tiếng dội lại làm tên.”

    Trực giác của Dương Nguyên Nhất cảm thấy bất thường: “Nó đi như thế nào?”

    Hạ Lan Lam: “Lết, hoặc là nhún nhảy. Bởi vì nó là quái vật chỉ có nửa người trên, nếu là lết thì chính là quái vật bị chặt còn nửa người trên kéo lê ma sát trên mặt đất. Nếu như là nhún nhảy thì chính là hai cái tay chạm đất. Đây chính là dị văn quái vật được con người tạo ra, mục đích sống của nó chỉ có giết chóc và trả thù.”

    Dương Nguyên Nhất: “Được con người tạo ra là sao?”

    Hạ Lan Lam nhìn về phía Vương Tiểu Hồng: “Cậu giải thích đi.”

    “Ừ.” Vương Tiểu Hồng gật đầu, sau đó chỉ chỉ hồ sơ màu đỏ: “Vụ án phạm tội nghiêm trọng chính là án bạo lực học đường. Truyền thuyết đô thị xuất xứ từ một nhóm người bắt phụ nữ, lúc chạy trốn bị xe lửa cán thành hai khúc, nửa người trên lết rất lâu, muốn sống sót nhưng vẫn gặp một nhóm người bắt nạt. Bởi vậy nó trở thành tử linh nửa người vô cùng oán hận, nếu như có người nghe chuyện của nó và thấy nó sẽ bị chặt thành hai khúc. Vụ án phạm tội nghiêm trọng này chính là do lớp trưởng cầm đầu bắt nạt một nữ sinh, dùng cách thức đùa bỡn ác liệt tạo ra một tử linh nửa người.”

    Dương Nguyên Nhất khiếp sợ: “Em nói là người nghe được truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, thông qua bắt nạt bạn học cùng lớp và hại chết người để chế tạo một tử linh nửa người? Đây là trò chơi?”

    Nếu như đây là sự thật thì đúng là điên rồi.

    Vương Tiểu Hồng: “Cho nên mới bị liệt vào án phạm tội nghiêm trọng. Đến bây giờ người lớp trưởng năm đó vẫn bị giám sát nghiêm ngặt, cô ta đã lên kế hoạch cho mọi chuyện. So ra thì cô ta còn kinh khủng hơn biến thái giết người liên hoàn hoặc tên điên ăn thịt người, bởi vì lúc còn vị thành niên cô ta đã vạch kế hoạch kích động bạn học, lợi dụng tâm lý thích chơi trò chơi để làm nhục và ức hiếp một bạn học khác, cuối cùng dẫn đến học sinh này nhảy lầu bị thủy tinh cắt làm hai. Nhưng cho dù điều tra rõ ràng mọi chuyện cũng không thể buộc tội lớp trưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, cô ta không tham dự chuyện này, càng không giết người —— rất đáng sợ đúng không? Cô ta là đạo diễn nhưng chưa từng tham gia bắt nạt.”

    Dương Nguyên Nhất sợ nổi da gà: “Rốt cuộc tâm lý cô ta như thế nào mà lại làm chuyện tổn thương người khác?”

    Vương Tiểu Hồng lạnh lùng: “Cô ta thích chơi trò chơi, muốn thử nghiệm truyền thuyết có thể thành sự thật hay không.”

    Dương Nguyên Nhất: “Thành sự thật hả?”

    Vương Tiểu Hồng gật đầu: “Điểm đáng ngờ là ba mươi học sinh của cái lớp năm đó đều bình an vô sự, có thể là bọn họ biết rõ quy tắc trò chơi, chỉ cần không kể chuyện này, hoặc là tránh gặp tử linh nửa người thì sẽ không bị chặt thành hai khúc.”

    Dương Nguyên Nhất mở hồ sơ đánh dấu đỏ, liếc mắt nhìn thời gian: “Năm 89?”

    Vương Tiểu Hồng: “Năm đó bọn họ là một đám học sinh trung học, là vị thành niên không thể buộc tội bỏ tù. Bây giờ tất cả đều đã trưởng thành, có gia đình con cái. Chuyện xảy ra đã gần ba mươi năm, game kinh dị đã thịnh hành trong học đường, bây giờ điều tra ra học sinh đã chết ít nhiều gì cũng liên quan đến đám người kia.”

    Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”

    Vương Tiểu Hồng: “Hiện nay chúng ta chạm trán với ba game kinh dị, ngoại trừ cái đầu tiên ‘Người giải đáp’ xuất phát từ ghen tị, hai cái khác lại bắt nguồn từ trả thù. Dị văn ‘Xẹt xẹt’ và dị văn ‘Vứt bỏ Mary’ đều thông qua bồi dưỡng oán hận, làm dị văn quay lại giết người ‘trả thù’.”

    Hạ Lan Lam: “Nói một cách cụ thể thì chính là ‘Tìm đường chết’.”

    Dương Nguyên Nhất đồng ý: “Nói thật chuẩn.”

    “Không phải nói có người sống sao? Hai người có thăm dò chưa?”

    Hạ Lan Lam ôm tay: “Có đến, nhưng bị đuổi ra ngoài. Cho dù chúng tôi dùng thân phận cảnh sát thì vẫn bị đuổi. Người duy nhất sống sót tên Hoàng Nghệ, cô bé bị đả kích nghiêm trọng, tinh thần hơi hoảng loạn.”

    Dương Nguyên Nhất: “Lúc trước từng xảy ra trò chơi ‘Người giải đáp’, người sống sót cũng tinh thần bất thường —— nếu như có thể thì điều tra người đó được không?”

    Vương Tiểu Hồng: “Để em thử xem.”

    Dương Nguyên Nhất: “Những trường trung học khác cũng xảy ra án mạng tương tự sao?”

    Hạ Lan Lam: “Không chắc lắm, những dị văn khác đang điều tra những trường trung học kia. Chờ lát nữa tôi sẽ tổng hợp tài liệu, nhưng chuyện này đến hai chục triệu, tôi nghĩ sẽ không có tin tức có ích.”

    Dương Nguyên Nhất: “Được rồi, tôi cũng không trông mong gì nhiều.”

    “Tạm thời như vậy đi, tôi xem lại hồ sơ đã, mọi người nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Dương Nguyên Nhất ôm đống hồ sơ về phòng nghiên cứu, thuận tiện thỉnh giáo Ngụy Diên Khanh.

    Ngụy Diên Khanh chỉ cho cậu biết hồ sơ được lưu trữ tại lầu ba và lầu bốn, chỉ cần nhập số là có thể tìm ra. Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Anh nhớ?”

    “Đã nhìn một lần là không quên được.” Ngụy Diên Khanh nói: “Trước đây buồn chán, anh tính giết thời gian nên đã xem qua một lượt.”

    Dương Nguyên Nhất: “Đám dị văn này còn kinh khủng hơn những dị văn trước đây em từng gặp, sinh ra oán hận, vì mục đích trả thù… Rốt cuộc chúng nó mạnh vì trả thù hay mạnh vì chơi trò chơi?”

    Nếu như vì mục đích báo thù, muốn khống chế cũng khá dễ dàng, hơn nữa sau khi trả thù sẽ không tổn thương người vô tội. Nếu như mục đích là chơi game sẽ giết người phạm tội không có chừng mực.

    Ngụy Diên Khanh đột nhiên hỏi: “Qua đời từ năm 89 đến nay, lưu truyền trong các trường trung học lớn, số người tử vong tổng cộng là… Không?! Không ai chết? Thế nhưng nó bị liệt vào hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng, không thể nào một người chết cũng không có. Huống hồ tử linh nửa người vẫn luôn lưu truyền trong trường học gần ba mươi năm, cho dù không có chuyện trước kia thì cũng sẽ sinh ra dị văn.”

    Ngụy Diên Khanh: “Nó dùng hình tượng gì lưu truyền trong trường học?”

    Dương Nguyên Nhất ngừng lật hồ sơ, ngẩng đầu lên: “Anh đang nói —— nếu lưu truyền với hình tượng bị bắt nạt, học sinh sẽ đồng cảm với nó nhiều hơn sợ hãi?”
    Ngụy Diên Khanh: “Nếu như lúc đó người phụ trách vụ án này sợ tử linh nửa người thật sự hình thành, có thể sẽ chết nhiều người hơn, vì vậy lựa chọn công bố một phần chân tướng của vụ năm đó, làm mọi người không sợ hãi truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, dẫn đến ba mươi học sinh năm đó đều sống sót cùng với không thương vong từ đó đến nay… Nếu đoán theo hướng này thì cũng có khả năng.”

    Dương Nguyên Nhất: “Không phải ba mươi học sinh đều biết rõ quy tắc hay sao?”

    “Lúc con người sợ hãi sẽ không nhớ rõ quy tắc, khả năng duy nhất là bị che giấu tin đồn kinh dị lúc xưa. Nhưng đã qua gần ba chục năm, chức vị biến động, người phụ trách vụ án năm đó bị chuyển đi, chân tướng cố tình truyền ra ngoài đã bị người phụ trách mới trấn áp —— xuất phát từ mục đích bảo vệ trẻ vị thành niên.” Ngụy Diên Khanh gõ bàn: “Tuy rằng đám vị thành niên khi đó đã trưởng thành, nhưng để tránh có người mô phỏng nên chân tướng bị che giấu, mà truyền thuyết đô thị lúc xưa lại quay trở lại.”

    Dương Nguyên Nhất: “Anh nói cũng có lý. Thế nhưng truyền thuyết đô thị tử linh nửa người có liên quan gì đến hai truyền thuyết kia? Làm ba game kinh dị thịnh hành trong giới học đường, bởi vì tử linh nửa người mà số học sinh chết là không… Hạ Lan Lam từng nói năm năm trước chắc hẳn đã xảy ra chuyện tương tự, nhưng lại không có sự tham dự của tử linh nửa người.”

    Ngụy Diên Khanh: “Có thể, trải qua mấy chục năm, tin đồn đô thị lúc xưa đã thay đổi.”

    Dương Nguyên Nhất gật gật: “Có thể.”

    Cậu quyết định vẫn nên để Vương Tiểu Hồng điều tra về game kinh dị ‘Tử linh nửa người’ chỉ có trong hồ sơ màu đỏ 29 năm trước. Trải qua mấy mươi năm, ngoại trừ ghi chép không có thương vong thì không còn gì nữa.

    Tối hôm đó, Vương Tiểu Hồng điều tra ra năm năm trước cũng có một nữ sinh sống sót trong trong game kinh dị ‘Người giải đáp’.

    “Cô ta tên Trương Phân, năm năm trước tinh thần bất ổn bị đưa vào viện điều dưỡng, hai năm trước xuất viện làm việc trong một nhà máy sản xuất quần áo. Cô ta khá trầm tính, phản ứng cũng khá chậm chạp. Ngoài ra cô ta còn có quan hệ họ hàng với Hoàng Nghệ – nữ sinh sống sót hôm qua.”

    Dương Nguyên Nhất: “Còn nữa không?”

    “Còn, Trương Phân là em gái lớp trưởng – chính là người chủ mưu trong vụ án phạm tội chấn động năm 89.”

    “Em gái ruột?”

    “Đúng vậy.”

    “Cách nhiều tuổi quá.”

    “Sinh muộn. Bởi vì lớp trưởng gây ra chuyện lớn, cha mẹ cô rất bất mãn, hơn nữa bọn họ có hộ khẩu đặc biệt, chỉ cần đứa đầu không phải là con trai thì có thể sinh thêm con thứ hai. Về phần Hoàng Nghệ, cô bé là con gái của lớp trưởng.”

    Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”

    “Có thể suy đoán như thế.” Vương Tiểu Hồng nói: “Chiều hôm nay em đã tra được nơi ở của Trương Phân, tiện đường tìm cô ta. Ban đầu cô ta rất chống cự, nhưng khi nghe em nhắc tới Hoàng Nghệ thì cô ta đột nhiên mỉm cười. Chính là cái kiểu cười nhạt, thù hận được giải tỏa, sau đó đột nhiên trở nên hoảng sợ đau thương. Qua rất lâu Trương Phân mới bình tĩnh lại, kể em nghe sự tình năm đó.”

    Hai vợ chồng về già mới sinh được Trương Phân nên rất yêu thương cô. Cô biết trong nhà có một người chị quái gở tên Trương Diễm, sớm bỏ học ra ngoài làm việc, tháng nào cũng gửi tiền về nhà nhưng lễ tết tuyệt đối không về. Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Diễm, Trương Phân đã năm tuổi, là độ tuổi đã hiểu biết. Trương Diễm về nhà dẫn theo bạn trai, thông báo cho bố mẹ mình muốn kết hôn.

    Bố Trương mẹ Trương kiên quyết phản đối, đuổi bạn trai của cô ta đi rồi đánh Trương Diễm một trận. Trương Phân rất sợ, ở cùng Trương Diễm thì ba lần bốn lượt bị hại. Trong lần cuối cùng, Trương Diễm đè đầu Trương Phân xuống nước muốn dìm chết cô, kết quả bị bố mẹ phát hiện. Hai người hoảng sợ đuổi đánh Trương Diễm, cô ta được kết hôn như mong ước.

    Lúc Trương Phân học trung học thì bất ngờ gặp lại Trương Diễm, cô ta ở đối diện cổng trường lạnh lùng nhìn cô. Trương Phân rất sợ Trương Diễm nhưng lại có khát vọng được chị gái yêu thương. Không ngờ Trương Diễm lại âm thầm cho cô một cái điện thoại, không nói gì mà bỏ đi.

    Một học sinh trung học năm đó có một cái di động đời mới đã đủ thỏa mãn, bởi vậy Trương Phân lén nhận lấy không nói cho bố mẹ biết, sau đó khoe khoang trong lớp.

    “Bọn họ lẻn vào trường học chơi trò chơi, nhưng di động của Trương Phân không có pin, cô không dám cầm di động trước mặt người nhà, đã mấy ngày không sạc điện thoại. Vì thế cô bị gạt ra không được chơi, chính mắt nhìn thấy bạn học của mình bị lấy đi một bộ phận thân thể, tinh thần trở nên bất thường. Trong lúc tinh thần cô không được ổn định, Trương Diễm đến gặp mặt kích động cô. Thì ra Trương Diễm đã sớm biết truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ nên cố ý dụ dỗ Trương Phân, chẳng qua không ngờ di động của Trương Phân lại hết pin.”

    Dương Nguyên Nhất: “Có liên quan đến tử linh nửa người không?”

    Vương Tiểu Hồng: “Không thấy ghi chép, nhưng Trương Phân có nói đêm hôm đó cô ra ngoài cầu cứu nghe thấy tiếng ‘Xẹt xẹt’, luôn đi theo sau cô. Cô nhớ mẹ mình thường nói ban đêm gặp quỷ nhất định không được quay đầu lại, bởi vậy cô đi từ trường học ra ngoài gặp những người khác đều không quay lại nhìn.”

    Dương Nguyên Nhất: “Xem ra vì nguyên nhân này mà Trương Phân tránh được một kiếp.”

    Vương Tiểu Hồng: “Không chỉ có thế, cô vào viện điều dưỡng cũng nghe được âm thanh ‘Xẹt xẹt’. Cô chỉ cần ở một mình hoặc lúc ngủ thì sẽ nghe thấy, dẫn đến tinh thần càng ngày càng kém. Vào năm thứ hai cô ở viện điều dưỡng, tình trạng được cải thiện, mà năm ấy có một bệnh nhân bất ngờ qua đời. Cách thức tử vong là bị lưỡi liềm cắt làm hai. Bởi vì nạn nhân bị người nhà ném vào viện, viện an dưỡng đền chút tiền để đè chuyện này xuống. Không đăng báo cũng không báo cảnh sát, bởi vậy trong hồ sơ không có ghi chép.”

    Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: “Không phải không có ai chết.”

    Vương Tiểu Hồng: “Trương Phân nói đêm hôm đó cô và bạn cùng phòng đổi buồng, quần áo và thẻ tên. Em đoán có lẽ tử linh nửa người đã xem người bệnh kia là Trương Phân.”

    Dương Nguyên Nhất: “Vì sao đổi buồng đúng lúc vậy?”

    Vương Tiểu Hồng: “Lúc đó bệnh nhân chung phòng của Trương Phân rất thích chơi nhập vai, em đã điều tra viện điều dưỡng, quả thật người nọ rất thích chơi trò nhập vai.”

    Dương Nguyên Nhất: “Trương Diễm thì sao?”

    Vương Tiểu Hồng: “Còn sống, sáng hôm nay tụi em đi tìm Hoàng Nghệ. Bố cô bé đuổi tụi em ra ngoài, mà Trương Diễm lại ngồi bất động, em cho rằng cô ta quá đau lòng nên mới thế. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì nét mặt lúc đó của cô ta chết lặng, so với đau xót thì giống sợ hãi hơn.”

    Đúng lúc này, Hạ Lan Lam nhận điện thoại rồi quay lại nói: “Trương Diễm đã chết.”

    Dương Nguyên Nhất: “Chết như thế nào?”

    Hạ Lan Lam: “Cô ta vốn ở bệnh viện, lúc đi về ngang qua chỗ không có đèn đường, bị chém từ eo, đứt thành hai khúc. Trước khi chết còn bò một đoạn đường rất dài, người đi đường nhìn thấy đều bị dọa sợ.”

    “Sức sống rất mãnh liệt.” Dương Nguyên Nhất hỏi: “Cô ta cũng gặp tử linh nửa người?”

    Ngụy Diên Khanh im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên mở miệng: “Bắt đầu trả thù rồi.”

    “Hả?” Dương Nguyên Nhất quay đầu: “Cái gì?”

    Ngụy Diên Khanh giơ di động cho mọi người xem: “Truyền thông đưa tin.”

    Trong di động, trên trang bìa chính là cơ quan truyền thông đã đưa tin về game kinh dị, lấy ví dụ từ game kinh dị ‘Người giải đáp’ năm năm trước, học sinh tham gia đều tử vong đến vụ án hôm qua chết chín học sinh, thậm chí bọn họ còn để cả ảnh chụp. Tuy rằng ảnh chụp đã làm mờ nhưng vẫn có thể thấy hiện trường có bao nhiêu máu tanh khủng khiếp.

    Ngụy Diên Khanh: “Không chỉ có một kênh truyền thông đưa tin, nội dung không chỉ có ‘Người giải đáp’ mà còn các trò chơi kinh dị khác, so với chúng ta điều tra còn đầy đủ hơn.”

    Dương Nguyên Nhất sa sầm mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói sẽ khống chế truyền thông sao?”

    Ngụy Diên Khanh: “Có lẽ có người để lộ tin, có lẽ là một thứ gì đó cố ý nói cho truyền thông. Tin tức tốt như vậy, truyền thông sẽ không bỏ qua.”

    Dương Nguyên Nhất: “Không thể xoay chuyển chuyện nào sao?” Cậu cầm di động của Ngụy Diên Khanh, lướt sang một trang khác xem thử: “Tốc độ lưu truyền trên mạng rất nhanh, điều này sẽ làm dị văn trở nên vô cùng đáng sợ… Hử? Dường như không có nhiều người tin vụ này.”

    Ngụy Diên Khanh đặt tay lên bụng, rũ mắt nói: “Hiện giờ sức tưởng tượng của dân mạng rất phong phú, vô cùng tò mò, tiếp thu cái mới cũng rất nhanh. Tương ứng, họ không dễ dàng tin tưởng cái mới. Ví dụ như dị văn và ma quỷ, gióng trống khua chiêng như thế này sẽ không được ai tin tưởng.”

    Dương Nguyên Nhất: “Em sợ bọn họ quá tò mò, muốn trải nghiệm mấy cái game kinh dị này.”

    Vương Tiểu Hồng bật cười: “Không, thật ra là ngược lại. Thế hệ bây giờ xem nhiều phim ảnh và tiểu thuyết, cho dù trong lòng hoài nghi nhưng tuyệt đối sẽ không làm thử. Người tò mò muốn tìm đường chết lại càng ít, đa số đều ham sống.”

    Ngụy Diên Khanh: “Ảnh chụp có thể làm giả, vụ án có thể bịa đặt, ngay cả video cũng có thể tự tạo ra, muốn bọn họ tin chuyện hoang đường này cũng hơi khó. Phiền phức duy nhất là câu chuyện tử linh nửa người, bị đưa lên mạng sẽ rất phiền toái.”

    Theo như hiện nay, câu chuyện về tử linh nửa người ngoại trừ truyền thuyết đô thị ban đầu thì còn lại chính là vụ án xảy ra 29 năm trước. Vụ án đó trở thành truyền thuyết đô thị mới, nếu câu chuyện này bị truyền đi kèm máu tanh bạo lực, đến lúc đó sẽ sinh ra sợ hãi chứ không phải đồng cảm.

    Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Tôn lão: “Thông báo bọn họ nhanh chóng bác bỏ tin đồn, phong tỏa tin tức. Càng quang minh chính đại, càng không có ai tin tưởng, càng thề son sắt càng bị hoài nghi.”

    Tôn lão: “Được.”

    Dương Nguyên Nhất: “Sau đó thì sao?”

    Ngụy Diên Khanh: “Bọn họ tự nghĩ cách giải quyết, anh chỉ đề xuất biện pháp.”

    Nói xong, anh ôm Dương Nguyên Nhất, tựa vào hõm vai cậu. Tóc cọ cọ cổ, Dương Nguyên Nhất đẩy ra: “Ngứa, anh lui ra chút đi.”

    Ngụy Diên Khanh kéo giãn khoảng cách, nói: “Không cần anh nói, bọn họ cũng biết phải giải quyết thế nào.”

    Dương Nguyên Nhất bật cười: “Vậy sao anh còn nói?”

    Ngụy Diên Khanh: “Tốt xấu gì cũng được thuê, anh phải làm hết chức trách.”

    Dương Nguyên Nhất hơi nheo mắt lại: “Em nghe nói bây giờ đã đổi luật, nếu ai có thể giải quyết ba con dị văn, tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi.”

    Vương Tiểu Hồng giơ tay, yếu ớt nói: “À… Ở đây còn có người, ít nhiều gì cũng phải chú ý một chút.”

    Ngụy Diên Khanh: “Có bản lĩnh thì tìm người yêu đi.”

    Vương Tiểu Hồng im lặng hai giây đi, nhìn sang Tôn lão và Hạ Lan Lam, vẻ mặt như muốn mách lẻo: “Sếp chế nhạo chúng ta đều là chó độc thân.”

    Hạ Lan Lam lạnh lùng: “Bệnh.”

    Tôn lão: “Cậu có thấy hai cái cây nào bên nhau chưa?”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại dammydmh.com

    Không xúi giục được, Vương Tiểu Hồng nhanh chóng đáng trống lảng: “Quay lại vấn đề chính, chúng ta có thể chơi thử, dẫn những dị văn này ra mặt.”

    Ngụy Diên Khanh: “Đẳng cấp những dị văn này cao hơn cậu, còn thông minh hơn cậu, cậu dẫn chúng nó? Hay là chúng nó dẫn cậu?”

    Vương Tiểu Hồng: “Không đến mức đó đâu.” Hắn quả thực không đủ đẳng cấp, nhưng đẳng cấp của Ngụy Diên Khanh và Hạ Lan Lam cũng đủ cao rồi.

    Dương Nguyên Nhất chần chừ hỏi: “Năm năm trước những dị văn kia thất bại, không phải chỉ có chết đúng không?”

    Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng đang mỉm cười bỗng dưng cứng đờ: “Không phải chứ?” Hắn quay đầu nhìn Tôn lão và Hạ Lan Lam: “Chú Tôn? Chị Lan?”

    Hạ Lan Lam nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: “Bị ăn.”

    Vương Tiểu Hồng la thảm thiết: “Đựu má! Nguy hiểm dữ vậy?!”

    “Nói nhảm.” Hạ Lan Lam: “Bộ tiền dễ kiếm lắm sao? Mục tiêu của mấy con dị văn này là chúng ta, cắn nuốt một con dị văn còn sướng hơn giết chết mười người thường.”

    Dương Nguyên Nhất: “Tuy rằng truyền thông để lộ chuyện này nhưng sự tình quan trọng, nó sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi. Em cảm thấy càng ngày càng giống như đánh lạc hướng… Mặc kệ mục đích như thế nào, chúng ta cũng phải chơi một game kinh dị.”

    Ngụy Diên Khanh ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Có thể tìm người hỗ trợ.”

    Đêm khuya, một người trung niên nung núc thịt xách đồ ăn khuya về nhà, hắn chọn đi đường tắt. Đường tắt có rất ít người đi, hơn nữa không có đèn đường. Nếu có cướp, kẻ cướp thấy thân hình của hắn cũng sẽ bỏ qua một con dê béo.

    Di động thông báo rất nhiều tin nhanh, tin tức về chín học sinh tử vong khi chơi trò chơi vào ngày hôm qua, khuếch đại rất nhiều truyền thuyết đô thị kinh dị khủng bố. Tên trung niên cười nhạo: “Ngu, đúng là đồ ngu! Có mỗi việc chơi trò chơi cũng không xong, ợ!”

    Từ năm mười tuổi gã đã bắt đầu chơi game, sau này càng chơi càng lớn, người khác đều nói là phạm pháp nhưng cuối cùng gã cũng không bị ngồi tù. Chẳng phải gã đã sống nửa đời sung sướng sao? Về phần gia đình, vợ con… Mấy thứ vô dụng này có thể hơn game sao?”

    Nhưng dù gì gã cũng rất nhớ thời gian trước đây cùng mọi người chơi trò chơi. Muốn làm gì thì làm, không chút kiêng kỵ…. Pháp luật không thể buộc tội!

    ‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt, xẹt… Xẹt xẹt, xẹt xẹt… Xẹt…’

    Người trung niên dừng bước, hơi cồn làm gã mơ mơ màng màng, thất tha thất thểu không xác định được phương hướng, trong bóng tối toàn là rừng cây tĩnh lặng.

    “Cái, cái gì vậy?”

    Gã đi về phía trước vài mét, cúi người tìm kiếm. Bên tai lại vang lên tiếng ‘Xẹt xẹt’, gã hơi lảo đảo rồi chợt xoay người: “Bắt, bắt được mày rồi!”

    Gã dựa vào đèn xe mờ mờ xa xa bước về phía trước nhìn thử thì thấy một gương mặt đầy vết thương. Gã giật mình, nhìn xuống thân thể cô —— ruột bị kéo lê trên đất, để lại một máu thật dài.

    Cô gái trước mặt chỉ có một nửa thân thể!

    Người trung niên trong cơn hoảng loạn đột nhiên nhớ tới câu chuyện đã được nghe rất lâu trước đây —— ‘Ruột của cô gái ma sát trên đất, phát ra âm thanh ‘Xẹt xẹt’, nếu các người đã nghe câu chuyện của cô, hoặc thấy mặt cô sẽ bị cô cướp đi nửa người dưới.’

    Gã thấy cô gái này, biết chuyện xưa của cô.

    Cảm giác sau cùng của gã trên thế giới này ——

    Thì ra nó đau như thế.

    Chương 46: Đặc khắc (3)

    Sáng sớm lúc đang làm việc, Vương Tiểu Hồng mang đến tin tức mới: “Rạng sáng hôm qua có người dân phát hiện thi thể bị chém thành hai đoạn bên vệ đường, đồng thời còn có sáu vụ án mạng khác nhau xảy ra lần lượt ở trường học, phòng trọ, chung cư. Trải qua điều tra hiện trường có thể xác định tất cả đều chết trong tay dị văn.”

    Dương Nguyên Nhất: “Ba con dị văn trò chơi kinh dị?”

    Vương Tiểu Hồng: “Đúng vậy.”

    Dương Nguyên Nhất: “Đều là học sinh?”

    Vương Tiểu Hồng: “Không phải. Hầu như tất cả đều là người trung niên, trong đó có hai vụ bị sát hại cả nhà. Từ vụ Trương Diễm bị giết, em đoán có thể là nữ sinh bị hại chết năm đó trả thù. Em điều tra theo suy đoán này, quả nhiên phát hiện người chết đều là học sinh cùng lớp trong vụ án phạm tội nghiêm trọng năm 89.”

    Dương Nguyên Nhất: “Bắt đầu trả thù rồi, còn bao nhiêu người sống sót?”

    Vương Tiểu Hồng xem hồ sơ: “Còn năm người.”

    Dương Nguyên Nhất hoảng hốt: “Ba mươi người mà chỉ còn lại năm?”

    “Không phải, chỉ tra được địa chỉ và đồng thời còn ở trong thành phố của năm người. Sau chuyện năm đó, có mấy gia đình dọn nhà khỏi thành phố N, có người ra nước ngoài. Đa số những người rời khỏi thành phố N đều đã sửa tên, có lẽ năm đó không được tính là tội phạm, chỉ là bàng quan lạnh nhạt. Về phần những người còn lại, trong mấy năm nay họ lần lượt đến những thành phố khác làm việc, cuối cùng không còn bao nhiêu người.”

    Dương Nguyên Nhất: “Năm người này ở đâu?”

    Vương Tiểu Hồng: “Đã có người đi trước một bước tìm bọn họ, định lợi dụng bọn họ dụ con tử linh nửa người xuất hiện. Chúng ta có cần đi tìm không?”

    Dương Nguyên Nhất đứng dậy cầm áo khoác bị vứt trên ghế dựa, nghe vậy cậu hỏi ngược lại: “Bảo vệ bọn họ?”

    “Có bọn họ, con tử linh nửa người nhất định sẽ xuất hiện.”

    “Bây giờ chúng ta đi tìm e rằng sẽ không tìm được người, có lẽ đã bị mang đi theo dõi. Chúng ta đến tìm Hoàng Nghệ, cô bé là con gái lớp trưởng, tử linh nửa người ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho cô bé.” Dương Nguyên Nhất mặc áo khoác ra ngoài.

    Hai người tới bệnh viện Hoàng Nghệ đang ở, lúc đến gần phòng bệnh thì nghe thấy tiếng điều dưỡng bàn tán, dường như là mẹ Hoàng Nghệ đột ngột chết thảm, gia đình rối loạn, thậm chí còn không có ai đến thăm Hoàng Nghệ.

    Dương Nguyên Nhất gõ cửa, nghe được tiếng động bên trong mới đẩy cửa đi vào, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nói chuyện với cô bé sắc mặt xanh xao: “Chào em, anh là Dương Nguyên Nhất.”

    Hoàng Nghệ nhìn chằm chằm cậu một hồi, ánh mắt chuyển từ người cậu sang Vương Tiểu Hồng, im lặng một hồi mới buồn bã nói: “Em nhớ hai ngày trước anh ta đã tới, hai người là cảnh sát?”

    Dương Nguyên Nhất: “Không phải.” Cậu do dự hồi lâu mới mở miệng: “Anh có chuyện muốn nói em biết, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý.” Hoàng Nghệ đã rất khiếp sợ, tinh thần vốn không quá ổn định, Tuy rằng cậu lo lắng sẽ lại kích thích Hoàng Nghệ nhưng có một số việc vẫn phải nói, chuyện này liên quan đến tính mạng của cô.

    Hoàng Nghệ lạnh tanh: “Anh muốn nói về cái chết của mẹ em hay là cái chết của bạn em?”

    “Cả hai chuyện.”

    Hoàng Nghệ: “Em biết một ít chuyện, đã có chuẩn bị. Hai người nói đi.”

    Dương Nguyên Nhất quay đầu nhìn Vương Tiểu Hồng, hắn hiểu ý, bước lên kể rành mạch sự kiện kia cùng tính chất nguy hiểm. Hoàng Nghệ nghe xong không nói gì, nhìn giống như thờ ơ, không quan tâm.

    Cô khẽ hỏi: “Hai người không phải cảnh sát mà là đoàn thể xã hội được thuê diệt trừ dị văn?”

    Vương Tiểu Hồng: “Có thể nói như vậy.”

    Hoàng Nghệ: “Bây giờ em rất nguy hiểm, bởi vì mẹ em mà con dị văn chém người thành hai đoạn kia nhất định sẽ giết em. Hai người muốn bảo vệ em?” Cô đột nhiên cười lạnh: “Các người muốn lợi dụng tôi dụ con dị văn ra mặt để nhận tiền thưởng kếch xù chứ gì?! Đừng tưởng tôi không biết! Các người căn bản không quan tâm sống chết của tôi, trong mắt chỉ có tiền, chỉ muốn lợi dụng tôi thôi!”

    “Chậc —— Vương Tiểu Hồng nhíu mày, bịt tai lại. Giọng nói của Hoàng Nghệ đột nhiên sắc bén làm hắn ù hết cả tai. “Anh Nguyên, anh nói đi.”

    Dương Nguyên Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt thù hận của Hoàng Nghệ: “Em bình tĩnh, chuyện này cũng không có gì là xấu. Chí ít anh có thể đảm bảo tụi anh sẽ không hại em.”

    Hoàng Nghệ thở phì phò, vành mắt hồng hồng, dáng vẻ vẫn đề phòng như trước.

    Dương Nguyên Nhất lấy một quả quýt trong giỏ, thong thả lột vỏ, vừa lột vừa nói: “Nói khó nghe thì em bị lợi dụng mới có giá trị. Mặt khác những tổ chức giống như tụi anh muốn giành món tiền thưởng kếch xù kia không đến tìm em, bọn họ lợi dụng mẹ em – bà Trương Diễm cùng những học sinh năm đó. Em không bị chú ý, mà dị văn vì hận thù cả đời nhất định sẽ giết em.”

    Hoàng Nghệ đỏ cả vành mắt: “Cho nên?”

    Dương Nguyên Nhất đưa quýt đã lột xong cho cô: “Tụi anh sẽ bảo vệ em.”

    Hoàng Nghệ đối mặt với quả quýt được đưa đến, vô cùng do dự. Cô không chắc mình có nên tin tưởng Dương Nguyên Nhất hay không. Thế nhưng cô tin tử linh nửa người đã giết mẹ mình mà bọn họ đề cập tới sẽ không bỏ qua cho cô.

    Nhất định không bỏ qua!

    Nếu như từ chối Dương Nguyên Nhất, cô chết là điều hiển nhiên. Trái lại, cho dù thật sự bị lợi dụng, cô cũng có một con đường sống.

    Hoàng Nghệ giật giật ngón tay, cuối cùng nhận quýt từ tay Dương Nguyên Nhất, tinh thần ổn định trở lại.

    Dương Nguyên Nhất cười cười: “Em không thể rời khỏi bệnh viện, dị văn sẽ tìm được em, buổi tối tụi anh sẽ tới ở với em. Em nghỉ ngơi đi, tụi anh về trước.” Nói xong hai người liền rời khỏi bệnh viện.

    Ra khỏi phòng bệnh, Vương Tiểu Hồng lập tức hỏi: “Tối nay chúng ta đến bệnh viện gác đêm? Không đến trường học chơi trò chơi?”

    “Có khăn giấy không?”

    Vương Tiểu Hồng đưa túi khăn giấy cho cậu, Dương Nguyên Nhất nói lời cảm ơn, rút khăn giấy lau tay: “Sếp sẽ đến trường học, chúng ta ở lại bệnh viện. Bệnh viện rất đông người, trong quá trình dị văn truy sát Hoàng Nghệ nhất định sẽ làm hại người vô tội. Để anh hỏi chú Tôn xem chú ấy có thể can thiệp lên trên, di tản người trong bệnh viện không.”

    Vương Tiểu Hồng: “Không thể để Hoàng Nghệ xuất viện?”

    Dương Nguyên Nhất: “Hoàng Nghệ xuất viện rồi phải đi đâu? Dị văn cần thời gian mới tìm được cô bé, xuất viện sẽ làm lỡ nhiều việc hơn. Bây giờ dị văn khủng bố đã mất khống chế, nếu không bắt nó sớm sẽ hại chết thêm nhiều người.”

    Vương Tiểu Hồng: “Anh xác định ba con dị văn sẽ rút lui? Em thấy bọn nó rất thông minh.”

    “Chúng rất thông minh, từ lúc mới bắt đầu đã từng bước phát triển đến ẩn náu nhiều năm, đồng thời lợi dụng dư luận… Bằng không năm năm trước một số dị văn cũng sẽ không bị chúng nó ăn. Khi đó chúng nó không thừa thắng xông lên mà là ẩn náu năm năm, cho đến bây giờ mới bắt đầu quấy phá. Thông minh, lại kiên trì, đúng là khó giải quyết.”

    Trong bệnh viện người qua kẻ lại nhưng vẫn giữ được sự yên tĩnh. Dương Nguyên Nhất lau xong ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu lại mỉm cười: “Nhưng bây giờ chúng nó rất điên cuồng, hưng phấn kích động.”

    Vương Tiểu Hồng: “Có ý gì?”

    Dương Nguyên Nhất: “Ý là kích động sẽ mất lý trí, cho dù biết rõ là thòng lọng, chúng nó cũng sẽ bước vào.”

    Vương Tiểu Hồng vẫn không hiểu: “Làm sao anh biết chúng nó sẽ mất lý trí?”

    Dương Nguyên Nhất chỉ cười mà không nói.

    Hiệu suất làm việc của Tôn lão rất nhanh, lúc xế chiều bệnh viện đã để trống một tòa nhà cũ, chuyển Hoàng Nghệ đến đó. Còn lại các bác sĩ, điều dưỡng trực ban và cả bệnh nhân nội trú đều được dặn dò ban đêm đừng đi lung tung, bên cảnh sát cũng phái người bảo vệ bọn họ. Mà Dương Nguyên Nhất, Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ ở trong phòng bệnh chờ tử linh nửa người đến.

    Vương Tiểu Hồng: “Chỉ có hai chúng ta?”

    Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Không ngờ chuyện này phát triển thành như vậy. Dị văn tách ra làm việc, chúng ta chỉ có bốn người, cũng chỉ có thể tách ra làm việc. Sếp đến trường học dẫn dụ ‘Người giải đáp’, Hạ Lan Lam tìm được một học sinh đang chơi ‘Vứt bỏ Mary’, giám sát chặt chẽ đối phương, còn anh với em đi bắt tử linh nửa người.”

    Vương Tiểu Hồng nơm nớp lo sợ: “Chúng ta có thể thành công không?” Thân là một con thủy quỷ mảnh mai, hắn cần được bảo vệ.

    Dương Nguyên Nhất: “Đây là con dị văn yếu nhất, năm năm trước cái thứ ăn mấy con dị văn kia chính là hai con dị văn khủng bố còn lại, hoàn toàn không có sự tham dự của tử linh nửa người. Em không cần sợ, cùng lắm là bị chém thành hai đoạn, nó sẽ không ăn em.”

    Vương Tiểu Hồng ấn ấn thắt lưng, tự dưng cảm thấy hoảng sợ: “Cái này còn kinh khủng hơn bị ăn nữa đó anh!!”

    Hoàng Nghệ khinh thường, cô hỏi Dương Nguyên Nhất: “Hắn luôn như vậy?”

    “Trời sinh nhát gan.” Dương Nguyên Nhất an ủi: “Nhưng tốc độ chạy trốn của cậu ấy rất nhanh, lúc quan trọng sẽ đưa em chạy trốn.”

    Hoàng Nghệ thở phào: “Vậy cũng được.”
    Vương Tiểu Hồng: “Anh Nguyên, anh vẫn chưa trả lời em sao anh biết đám dị văn kia sẽ mất lý trí?” Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy một tràng kẽo kẹt kẽo kẹt, hắn gào thét nhảy lên giường ôm Hoàng Nghệ cũng đang la um lên: “Anh Nguyên, tới rồi! Tới rồi!”

    Bên ngoài truyền đến tiếng ‘Ùng ục ùng ục’, bởi vì cả tòa nhà chỉ có ba người bọn họ nên cực kỳ yên tĩnh, cho dù là âm thanh khe khẽ cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Vương Tiểu Hồng cảm thấy âm thanh này rất quen tai, hắn nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên một nửa gương mặt kinh dị hư thối ló ra từ cửa sổ. Hoàng Nghệ hét lên: “Quỷ!”

    “Thật không lễ phép, ba mẹ cô không dạy cô không thể la như vậy khi gặp mặt con gái sao?” Xác nữ tháp nước lải nhải vịn cửa sổ trèo vào, khó khăn lắm mới tìm được lưỡi trong dạ dày, hấp ta hấp tấp quở trách Hoàng Nghệ: “Cô có thấy con quỷ nào xinh đẹp giống tôi không?”

    Dương Nguyên Nhất: “Được rồi đừng phàn nàn nữa, thế nào?”

    Xác nữ tháp nước gõ hai cái chân chỉ còn xương trắng, muốn trợn mắt nhưng không có mí, con mắt đảo kiểu gì cũng thấy kinh dị dã man. Xác nữ nói: “Tôi ra tay sao có thể không thành công? Đám dị văn kia là ‘Quỷ’, tôi cũng là ‘Quỷ’, tìm tôi nhất định không thành vấn đề.”

    Vương Tiểu Hồng hiểu ra: “Anh Nguyên, anh tìm cô ta hỗ trợ?”

    Dương Nguyên Nhất: “Ừ, dù sao cũng rảnh rỗi nhờ cô ấy giúp một tay. Để báo đáp, anh phải tìm chỗ tốt cho xác nữ.”

    Vương Tiểu Hồng quay lại hỏi xác nữ tháp nước: “Không phải lần trước cô đã tìm được chỗ mới sao?”

    “Sao dễ dàng vậy được? Cả ngày không được đi đâu, cậu bảo tôi tìm một cái tháp nước thoải mái kiểu gì? Đông tới, trong tháp chứa đầy nước mà không cho tôi ở, tìm tháp nước không ai xài thì khô không có một giọt.” Xác nữ tháp nước thừa cơ oán giận: “Da tôi khô rồi nè, cậu nhìn ruột, dạ dày, tim gan tôi nè… Tất cả đều thiếu nước.”

    Vương Tiểu Hồng đeo kính râm: “Tôi không muốn xem.”

    Hoàng Nghệ đứng bên cạnh nhìn thấy nội tạng lộ ra ngoài, buồn nôn suýt chút nữa muốn ói, nhưng nghe đối thoại giữa hai nguòi họ cũng biết là bạn không phải địch. Vương Tiểu Hồng hỏi xác nữ tháp nước: “Cô làm cái gì?”

    Xác nữ tháp nước vén váy lên: “Chả làm gì cả, chỉ là tìm được ba con dị văn các người muốn tìm, để bọn chúng uống nước ngâm xác chết của tôi dẫn đến tâm tình kích động, cực kỳ hưng phấn mà thôi.”

    Vương Tiểu Hồng: “Làm lúc nào?!!”

    Dương Nguyên Nhất bảo xác nữ tháp nước thả váy xuống, sau đó giải thích: “Hai ngày trước lúc mới phát hiện tin tức lan truyền trên mạng, sếp với anh đã nhất trí quyết định nhờ xác nữ hỗ trợ. Dù sao cô ấy cũng là ‘Quỷ’, năng lực ẩn thân rất lợi hại, hơn nữa IQ… Có thể làm chúng nó mất bình tĩnh.”

    “À, vậy tại sao không để xác nữ trực tiếp dẫn chúng ta tìm dị văn?” Vương Tiểu Hồng tự nhận không ai có thể tìm tư liệu giỏi hơn tộc thủy quỷ, bởi vậy hắn không phục xác nữ tháp nước.

    Xác nữ tháp nước: “Hohoho~, dù tôi dẫn các ngươi tìm được chúng nó cũng không thể làm được gì, lần trước con ‘Dị dạng’ kia trốn trong ống thông gió bệnh viện, phải dẫn ra mới bắt được.”

    Dương Nguyên Nhất: “Chính xác.”

    Hoàng Nghệ quấn chăn quanh người, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc các người là ai?”

    Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng đồng thời nhìn sang xác nữ tháp nước, cô ta nghi ngờ hỏi ngược lại: “Nhìn tôi làm gì?”

    Dương Nguyên Nhất thở dài, giải thích với Hoàng Nghệ: “Chúng tôi mời người hỗ trợ, đừng sợ.”

    Vừa dứt lời, cầu dao trong tòa nhà cũ kỹ này bị đứt, nhanh chóng rơi vào bóng tối. Hiện tại vắng vẻ không một tiếng động, Hoàng Nghệ vốn muốn thét lên nhưng lại im bặt không dám lên tiếng, nếu bây giờ cô lên tiếng thì chính là tìm đường chết.

    Dương Nguyên Nhất cầm baton, căn dặn Vương Tiểu Hồng và xác nữ tháp nước: “Hai người bảo vệ Hoàng Nghệ, tôi ra ngoài xem thử.”

    Xác nữ tháp nước sửng sốt, chợt hỏi cậu: “Tôi được cái gì?”

    “Tháp nước lớn sang trọng.”

    Xác nữ tháp nước: “Ok bae ~~”

    Vương Tiểu Hồng ‘hừ’ một tiếng khinh thường, chỉ một tháp nước mà đã bị mua chuộc, không có chí khí.

    Dương Nguyên Nhất giật giật môi, Vương Tiểu Hồng phỉ nhổ người ta không có chí khí nhưng trên thực tế chỉ cần tóc là có thể khiến hắn khom lưng. Cậu không quay đầu lại mà căn dặn: “Đừng mở cửa, chú ý an toàn.”

    Nói xong, cậu mở cửa ra ngoài rồi cẩn thận đóng lại. Hành lang yên tĩnh, nhờ ánh trăng xem như thấy rõ đường đi. Dương Nguyên Nhất rảo bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ống thông gió trên đầu, bên trong không có động tĩnh. Vì vậy cậu tiếp tục đi về phía trước, đến thang máy ấn nút, một lúc sau Dương Nguyên Nhất thay đổi ý định đi bằng cầu thang thoát hiểm ở bên cạnh.

    Lúc cậu rời đi thì thang máy cũng vừa mở. Bên trong không một bóng người. Sau mấy giây, máu tươi từ bên trên cửa thang máy nhỏ xuống, tí tách, tí tách, rất có vần điệu.

    Tiếp theo đó, thang máy vốn vắng tanh bỗng nhiên xuất hiện một cái xác nữ máu tươi đầm đìa từ phía trên cửa thang máy rũ xuống. Cửa thang máy đóng đóng mở mở, cái xác nữ hai mắt trắng dã bỗng nhiên chuyển động. Nó rơi xuống đất phát ra âm thanh rất lớn, hai tay bò lết trên đất, phần thân thể bị chặt đứt ma sát với sàn gạch men phát ra những tiếng ‘Xẹt xẹt’.

    Tốc độ của nó rất nhanh, trong chớp mắt đã leo đến cửa phòng bệnh, nằm sấp lên cửa một cách nhanh chóng, xuyên qua song cửa thủy tinh ở cửa phòng giám sát bên trong. Rèm cửa đóng kín, ánh trăng bị che khuất khá nhiều nên chỉ có thể thấy mờ mờ bên trong phòng không có bóng người chuyển động.

    Ở góc khuất mà nó không thấy được, Vương Tiểu Hồng, Hoàng Nghệ và xác nữ tháp nước ôm nhau nấp sau cánh cửa, không dám cử động dù chỉ một chút. Nhất là xác nữ tháp nước, làm một dị văn khủng bố nhưng vào thời khắc này lại ôm chặt Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ không chịu buông, dẫn đến hai người chạm tay vào nội tạng vừa ướt vừa phập phồng lên xuống, quả thật khổ không thểt ả.

    Hoàng Nghệ bỗng nhiên vỗ vỗ Vương Tiểu Hồng, liều mạng chỉ chốt cửa đang nhẹ nhàng chuyển động —— tử linh nửa người ở bên ngoài vặn chốt cửa cố gắng vào trong. Vương Tiểu Hồng không kịp suy nghĩ, vội vàng cầm lấy chốt cửa.

    Tử linh nửa người phát hiện không mở ra được nên dùng sức đập lớp thủy tinh, cánh cửa run lên bần bật. Hoàng Nghệ trốn sau cửa kêu lên một tiếng đau đớn nhưng nhanh chóng bị Vương Tiểu Hồng bịt miệng.

    Tử linh nửa người ngừng đập, chậm chạp trèo xuống rồi rời đi. Qua một lúc sau, một cái lưỡi liềm cắm vào cánh cửa xẹt qua mặt Vương Tiểu Hồng, mũi lưỡi liềm kéo một vòng rồi rút ra ngoài.

    Sau đó một con mắt nhìn vào trong cửa xuyên qua vết cắt. Ba người Vương Tiểu Hồng, Hoàng Nghệ và xác nữ nằm trên đất, xác nữ tháp nước đè lên hai người, dùng ảo giác ẩn thân.

    Một lúc sau, tử linh nửa người bỏ đi.

    Vương Tiểu Hồng vỗ vỗ xác nữ tháp nước chỉ ra ngoài cửa, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Đi chưa?”

    Xác nữ tháp nước móc một con mắt ném ra ngoài khe cửa. Ngoài hành lang yên tĩnh, phòng bệnh đối diện mở toang cửa sổ, gió lạnh phần phật. Xác nữ tháp nước thở phào nhẹ nhõm: “Đi rồi, có lẽ đã lên tầng một. Haiz —— nếu nó quay lại có lẽ tôi không bảo vệ được hai người. Không có nước ngâm xác chết, năng lực của tôi sẽ bị hạn chế.”

    Hai người kia thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất. Vương Tiểu Hồng lau mồ hôi túa ra trên trán: “Làm tôi sợ muốn chết.”

    Nghe vậy, Hoàng Nghệ hỏi vặn lại: “Bộ nhiệm vụ của anh không phải là bảo vệ em sao?”

    Vương Tiểu Hồng: “Yểm trợ em chạy trốn, không phụ trách bảo vệ.”

    Xác nữ tháp nước lắc chân cười nhạo: “Vô dụng.”

    Hoàng Nghệ lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải cô là dị văn sao? Tại sao lại sợ thành như vậy?” Loại thời điểm này không phải nên xông lên anh chết tôi sống sao?

    Vương Tiểu Hồng phụ họa: “Chính cô cũng sợ run lẩy bẩy mà còn không biết xấu hổ nói tôi?”

    Xác nữ tháp nước lầm bầm hai câu: “Tôi thật sự không sợ nó, nếu không có hai người tôi đã sớm chạy trốn.” Cô là người được tạo ra từ ảo giác của nước, chỉ cần không gặp phải dị văn như Ngụy Diên Khanh thì lúc nào cô cũng có thể chạy trốn.

    Vương Tiểu Hồng: “Nếu không vì bảo vệ Hoàng Nghệ, tôi cũng đã sớm chạy.” Không nói cái khác, tốc độ chạy trốn tuyệt đối leo hạng no1.

    Hoàng Nghệ trầm mặc: Cho nên người yếu nhất toàn đội chính là cô.

    Cô vừa mới thở dài đã nghe âm thanh huyên náo, tiếng động càng lúc càng lớn như tiếng kim loại va chạm vào nhau. “Này, hai người có nghe thấy không?”

    Xác nữ tháp nước: “Không nghe thấy.” Vương Tiểu Hồng cũng lắc đầu, mà Hoàng Nghệ thì suýt chút nữa òa khóc: “Không phải chứ, thật sự có mà. Âm thanh phát ra trong phòng, nói không chừng là con tử linh nửa người kia chạy vào rồi?”

    Xác nữ tháp nước không tin, Vương Tiểu Hồng nghiêm túc nói: “Yên lặng.” Hắn dỏng tai lắng nghe một lúc rồi ngẩng đầu nhìn ống thông gió trên đỉnh đầu. Đường ống đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. Vương Tiểu Hồng nhoài người ra, tay phải đè chốt cửa: “Quả thực có tiếng động trong ống thông gió —— mọi người yên lặng đi.”

    Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn miệng ống thông gió, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp. Ngay sau đó, cục sắt ngay miệng ống thông gió bị hất bay đập vào cửa phòng, nửa đoạn thi thể rơi xuống dưới. Cùng lúc đó, Vương Tiểu Hồng vội vàng mở cửa: “Chạy!”

    Xác nữ tháp nước và Hoàng Nghệ không nói không rằng chạy như điên, Vương Tiểu Hồng cũng chạy rất nhanh vượt lên trước Hoàng Nghệ và xác nữ tháp nước. Xác nữ tháp nước thấy thế chửi thề một câu, chạy nhanh hơn. Còn Hoàng Nghệ đã không còn tâm trạng mắng bọn họ, chỉ có thể cố sức chạy trốn. Âm thanh ‘xẹt xẹt’ càng ngày càng gần, liếc sang là có thể thấy nửa đoạn thi thể.

    Tốc độ của tử linh nửa người thật sự rất nhanh, chạy còn nhanh hơn vận động viên marathon. Dù Hoàng Nghệ bùng nổ tiềm lực cũng không chạy nổi, huống hồ sức khỏe của cô cũng không quá tốt. Ngay khi tử linh nửa người nhào tới vung lưỡi liềm lên đầu Hoàng Nghệ, Vương Tiểu Hồng đã quay trở lại nắm cổ tay Hoàng Nghệ kéo một cái thật mạnh, trực tiếp khiêng cô chạy trốn.

    Hoàng Nghệ: “Ê ê ê anh không thể ôm em sao??!!!”

    Phía trước không có đường, chỉ có thang máy và cửa thoát hiểm. Xác nữ tháp nước không chút nghĩa khí nhảy cửa sổ trốn mất trước mặt Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ —— dù sao toàn thân xác nữ đều đã thối rữa, có té xuống lầu cũng không bị gì, huống chi kỹ thuật leo trèo của cô cũng khá ổn.

    Vương Tiểu Hồng/Hoàng Nghệ: “Mẹ kiếp không có nghĩa khí!!”

    Xác nữ tháp nước tháo lưỡi xuống, cầm trong tay vẫy vẫy rồi bỏ lại vào miệng: “Hê hê hê.”

    Vương Tiểu Hồng đá văng cửa thoát hiểm chạy xuống cầu thang, rõ ràng lúc đầu là tiếng ‘Xẹt xẹt’ nhưng giờ đã biến thành ‘Tháp khắc’, ‘Đặc khắc’. Hoàng Nghệ bị khiêng trên vai, đầu chúc xuống, cô thấy được phía sau nên rất hoảng sợ la um lên: “Nó nhảy xuống rồi a a a a ——”

    Vương Tiểu Hồng mím môi nhảy xuống năm bậc, lúc tiếp đất hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tử linh nửa người nhảy xuống đánh phủ đầu, thậm chí lưỡi liềm trong tay lạnh lẽo sắc bén còn đang rỉ máu.

    Tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp né tránh nữa.

    Vương Tiểu Hồng đang định chống đỡ một đao này thì một thanh baton từ không trung bay tới ngăn cản lưỡi liềm. Hai thanh vũ khí ma sát tóe lửa, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

    Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, mừng rỡ không thôi: “Anh Nguyên!”

    Dương Nguyên Nhất buông một tay chống lên thang cuốn mượn lực nhấc chân đá quét tử linh nửa người bay ra ngoài, nó va vào trần nhà rồi dính chặt bên trên, ánh mắt đanh lại nhìn chòng chọc Hoàng Nghệ trên vai Vương Tiểu Hồng. Xác nữ tháp nước từ bên ngoài cửa sổ ló đầu vào, gõ gõ hai cái khẽ gọi Vương Tiểu Hồng: “Hai người ngớ ra làm gì? Chạy nhanh lên.”

    Vương Tiểu Hồng kinh ngạc: “Cô còn ở đây hả?”

    Xác nữ tháp nước: “Chứ chẳng lẽ đi? Tôi không ở đây ai kêu cứu binh cho mấy người?”

    Vương Tiểu Hồng: “Cô đi tìm anh Nguyên?”

    Xác nữ tháp nước: “Ừ, nhanh chạy đi, đừng nói nhảm. Chạy nhanh lên coi!”

    Hoàng Nghệ vốn định trèo xuống dưới nhưng Vương Tiểu Hồng đè cô lại, tiếp tục chạy phăm phăm: “Tôi khiêng em chạy nhanh hơn. Anh Nguyên, ở đây giao cho anh, em chạy trước ——”

    Dương Nguyên Nhất la lớn: “Chú Tôn ở dưới cây đại thụ trong sân đó.”

    “Em biết rồi ——”

    Tử linh nửa người thấy Hoàng Nghệ chạy trốn, nó tức giận đuổi theo. Dương Nguyên Nhất bước lên ngăn cản, mặt cậu bị lưỡi liềm quẹt một đường. Ngửi thấy mùi máu tươi, tử linh nửa người càng điên cuồng, mục tiêu truy sát đổi từ Hoàng Nghệ sang Dương Nguyên Nhất: “Tao giết mày!”

    Dương Nguyên Nhất mỉm cười: “Tôi chưa từng hại cô.”

    Tử linh nửa người: “Cản đường tao, giết mày.”

    Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm tử linh nửa người, đối phương không có chân nhưng tốc độ rất nhanh, xuất quỷ nhập thần. Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất, không tìm thấy bóng dáng nó ở đâu. Một trận gió từ sau đầu ập đến, cậu vội vã né tránh nhưng vai vẫn bị chém một đường.

    ‘Đặc khắc’, ‘Đặc khắc’.

    Nó không ngừng nhảy lên, không thể nào bắt được.

    Tốc độ của Dương Nguyên Nhất không bằng đối phương, cậu chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Thời gian trôi qua, vết thương trên người càng ngay càng nhiều. Xác nữ tháp nước tựa vào cửa sổ gọi Dương Nguyên Nhất: “Bọn họ chạy đến gốc đại thụ rồi, anh chạy nhanh đi.”

    Dương Nguyên Nhất nhìn sang xác nữ, cười hai tiếng: “Chạy cái gì mà chạy? Tôi phải bắt được nó!”

    Xác nữ tháp nước: “Không phải chứ? Anh sắp te tua rồi kìa.”

    “Cô giúp tôi một chuyện.”

    Xác nữ tháp nước có linh cảm không tốt: “Tôi từ chối.”

    “Tháp nước sang trọng cỡ lớn.”

    Xác nữ tháp nước chậm chạp bò vào: “Nói đi, muốn tôi hỗ trợ cái gì?”

    “Làm nó bị ảo giác…”

    “Ừ.”

    “Để nó xem cô là Hoàng Nghệ.”

    “…..” Xác nữ tháp nước phân vân giữa sinh mệnh quý giá và tháp nước sang trọng cỡ lớn, cuối cùng lựa chọn danh dự: “Dương Nguyên Nhất, anh nhất định phải giữ lời.”

    Dương Nguyên Nhất đảm bảo: “Đương nhiên.” Sau đó cậu túm xác nữ tháp nước ném ra ngoài, tử linh nửa người vốn không quan tâm, nhưng dưới ảnh hưởng ảo giác của thi thủy*, nó ngộ nhận xác nữ là Hoàng Nghệ, bởi vậy nó nhảy lên dùng lưỡi liềm chặt thành hai đoạn.

    (Thi thủy: Nước ngâm xác chết)

    Nhân cơ hội này, Dương Nguyên Nhất dùng baton đập gãy tay đang cầm lưỡi liềm của tử linh nửa người rồi chụp được khi lưỡi liềm rơi xuống. Dương Nguyên Nhất đứng sau lưng tử linh nửa người, túm mái tóc dài của nó, cắt một phát ngang yết hầu.

    Tử linh nửa người không thể cử động, bị bắt đi ném tới trước mặt Tôn lão để ông phụ trách xử lý. Sau đó Vương Tiểu Hồng đi tìm điều dưỡng giúp Dương Nguyên Nhất cầm máu, xác nữ tháp nước ở bên cạnh cố gắng dùng tình yêu và thiện lương để cảm hóa đám người Dương Nguyên Nhất.

    Nhưng vì miễn cho gương mặt của cô hù dọa điều dưỡng, Dương Nguyên Nhất không cho cô lộ mặt. Xác nữ tháp nước đang ẩn thân nổi cáu: “Xương sườn của tôi bị chém thành như vầy, tại sao không thể băng bó? Các người kỳ thị tôi?”

    Dương Nguyên Nhất thở dài, sau khi được điều dưỡng băng bó xong cậu mở mắt nhìn về phía Tôn lão: “Sếp sao rồi?”

    Tôn lão: “Chưa có tin tức.”

    Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc: “Để tôi gọi điện thoại hỏi thử.”

    Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói của Ngụy Diên Khanh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Nguyên Nguyên?”

    Dương Nguyên Nhất đứng dậy ra xa một chút, đưa lưng về phía mọi người, cậu thầm thì: “Bên anh thế nào?”

    Ngụy Diên Khanh: “Có mấy học sinh đang chơi trò chơi.”

    Dương Nguyên Nhất không biết phải nói sao: “Lại có người muốn tìm chết?”

    Ngụy Diên Khanh bật cười, sau đó nói: “Anh mở video cho em xem.”

    “Vâng.” Sau đó Dương Nguyên Nhất cúp điện thoại. Một lát sau xuất hiện một cuộc gọi video, cậu cố gắng điều chỉnh góc máy không quay được vết thương trên người mình rồi mới kết nối. Trong video xuất hiện Ngụy Diên Khanh và phòng học sau lưng anh.

    Ngụy Diên Khanh nhìn thấy vết xước trên mặt cậu và vải trắng quấn quanh vai: “Em bị thương?”

    Dương Nguyên Nhất: “Bị cắt, vết thương không lớn, em đã sơ cứu rồi. Bên em đã giải quyết xong xuôi.” Nói xong, cậu chuyển camera qua bên Tôn lão và Vương Tiểu Hồng, quay tử linh nửa người.

    Ngụy Diên Khanh vừa nói chuyện vừa chuyển camera đến mười học sinh đang ngồi vòng tròn trong phòng học: “Khi anh tới, tụi nó đã bắt đầu gọi điện thoại.”

    Trong video có thể nhìn thấy mười học sinh 16, 17 tuổi, còn mặc đồng phục ngồi vòng tròn, từng người gọi điện cho nhau. Tuy cách màn hình nhưng cậu cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn chúng —— “Có ai kết nối được không?”

    “Không có, tao đã nói đây là trò lừa bịp. Đám truyền thông tưởng tượng phong phú, cố ý nói thế kiếm chút tỷ suất thôi. Vậy mà tụi mày còn ngây thơ tin là thật.”

    “Đừng cằn nhằn nữa, mày không tò mò chắc?”

    “Đúng vậy, dù sao cũng rảnh rỗi chơi chút thôi. Hơn nữa chín đứa chết hôm trước là học sinh trường Nhất Trung, tao có thằng em họ cũng mới nhập học trường đó. Nó trọ ở trường, đêm hôm đó thật sự nghe được tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa trong lớp bọn kia không biết từ bao giờ đã lưu truyền truyền thuyết ‘Người giải đáp’. Chín người kia chơi cái trò chơi này nên mới chết.”

    “Này, mày đừng nói nữa. Ghê vãi.”

    Pi —— pi pi —— tít!

    “Tao kết nối được rồi.”

    Tiếng ồn ào ngưng bặt.

    Chương 47: Đặc khắc (4)

    Mười học sinh nhìn nhau, có người đẩy đẩy học sinh nhận được điện thoại, nuốt nước bọt hỏi: “Mày giỡn hả?”

    Học sinh nhận được điện thoại cười không nổi, mặt như đưa đám: “Thật sự kết nối rồi.”

    “Mày gọi nhầm số?”

    Mọi người lúng túng kiểm tra thì thật sự không gọi nhầm số, nhưng đúng là đã được kết nối. Bọn họ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ: “Mẹ kiếp, đây là truyền thuyết đô thị thật hả? Làm sao bây giờ? Có nên chạy không?”

    “Sợ cái gì? Dù sao mục đích của chúng ta vốn là ‘Người giải đáp’, nó tới không phải đúng lúc chúng ta có thể hỏi nó hay sao? Mau bật loa ngoài, từng người hỏi nó. Tụi mày phải nhớ không muốn chết thì đừng nói dối.”

    Người kia ấn loa ngoài truyền ra từng tiếng phóng điện ‘Xẹt xẹt’, qua một hồi lâu mới yên tĩnh lại. Mấy giây sau đầu dây bên kia đột nhiên phát ra âm thanh: “Xin chào.”

    “A!” Có người bất ngờ thét lên, chân run rẩy, bị một người khác trừng mắt đầy hung dữ: “Câm miệng!”

    Mười học sinh chần chừ cúi người về phía trước, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh chính là ‘Người giải đáp’?”

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây, một giọng nam khàn khàn khó nghe trả lời: “Đúng vậy.” Sau đó hắn còn nói thêm: “Câu hỏi đầu tiên, kết thúc.”

    Học sinh mới hỏi bỗng nhiên trợn mắt, vừa định phản bác sao có thể tính là một câu hỏi thì bỗng nhớ đến quy tắc. Trong quy tắc trò chơi có đề cập đến có hỏi có đáp, không thể đổi ý, bằng không phải trả thù lao cho câu hỏi của hắn, hắn sẽ bị lấy đi một bộ phận trên cơ thể.

    “Tiếp theo là câu hỏi của tôi.”

    Nó hỏi một câu đơn giản, học sinh dễ dàng trả lời, vì vậy tiếp tục đến câu hỏi tiếp theo. Ban đầu bọn họ nơm nớp lo sợ nên tất cả câu hỏi đều là vấn đề đơn giản. Có qua có lại, ‘Người giải đáp’ cũng hỏi những câu đơn giản. Nhưng hỏi đáp giản đơn lại nhàm chán khiến mọi người buông lỏng cảnh giác, cho đến khi có người hỏi: “Mã số trúng thưởng của sổ xố ngày mai là bao nhiêu?”

    Trong nháy mắt mọi người im lặng, đợi ‘Người giải đáp’ trả lời. Nó đọc một chuỗi dãy số, người hỏi hưng phấn ghi nhớ. Có qua có lại, câu hỏi của ‘Người giải đáp’ rất đơn giản, có liên quan đến tiền bạc nên nó hỏi: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của mẹ cậu là số mấy?”

    Vấn đề không mơ hồ, không có yếu tố kinh khủng, bình thường thoải mái làm người ta nghĩ rằng họ đang tán gẫu. Nhưng mà đám học sinh chơi trò chơi này đều đang học cấp ba, căn bản không thể biết mật mã thẻ ngân hàng của bố mẹ mình.

    Học sinh lấy được dãy số trúng thưởng đang tươi cười đột nhiên cứng đờ: “Cái, cái gì?”

    Di động truyền đến tiếng máy bận, ồn ào một lúc lâu mới khôi phục bình thường: “Đã hết giờ, trả lời thất bại.”

    Học sinh không trả lời được rất hoảng loạn, hắn túm lấy cánh tay bạn học ngồi cạnh: “Làm, làm sao bây giờ?”

    Có người giật lấy điện thoại, phát hiện cuộc gọi vẫn đang tiếp tục: “Này? Anh còn có đó không?”

    Một lúc lâu không thấy trả lời, mọi người nhìn nhau đến khi sợ hãi: “Hay là… Chạy trước đi?”

    Lời này vừa nói ra được những người khác đồng ý, bọn họ đứng dậy cất di động rồi vội vàng chạy đi, mà học sinh kết nối cuộc gọi với ‘Người giải đáp’ lại phát hiện di động không thể tắt cuộc gọi. Hắn đứng tại chỗ, tự dưng cảm thấy sợ hãi không thôi.

    Nam sinh trả lời thất bại chạy đầu tiên, hắn quýnh quáng muốn chạy trốn nhưng cổ chân bị kéo, treo ngược trên không trung. Nam sinh thét lên điên cuồng: “Cứu mạng! Cứu tôi! A a a!”

    Những người khác đã sớm bị cảnh này hù dọa, hoàn toàn không dám đi cứu nam sinh kia, hoảng loạn chạy trốn. Thế nhưng cửa phòng học hoàn toàn không mở ra được — ‘Cửa bị khóa không mở được!”, “Cửa sổ cũng không mở được, làm sao đây?”, “Đập cửa sổ!”

    Bọn họ cố gắng phá cửa sổ ra ngoài, nhưng mỗi khi bọn họ định đập cửa thì sẽ bị túm tay chân kéo ngã. Nhiều lần như vậy, bọn họ biết mình không trốn được.

    “Cứu, cứu tôi! Khụ, khụ –” Một mình nam sinh bị treo ngược trên không trung đã bắt đầu trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, mặt đỏ đến ứ máu. Cả người hắn co quắp, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương: “A –“
    “Nhìn tay nó kìa!”

    Tay phải của nam sinh giơ ngang, thân thẳng căng cứng như có thứ gì đó trói chặt rồi dùng sức xé tay phải xuống. Cảnh tượng xảy ra trước mắt quả thật là muốn xé rách tay phải của nam sinh.

    Những người hiểu rõ quy tắc trò chơi nhìn trân trối cảnh tượng này, thì thào: “Nếu không trả lời đúng câu hỏi của nó, chúng ta cũng sẽ bị nó lấy đi một bộ phận trên thân thể.”

    Đó là một con quái vật quái dị không tay không chân, là truyền thuyết đô thị xuất hiện trong bóng đêm. Nó sẽ trả lời tất cả câu hỏi của mày, nhưng để báo đáp lại thì mày không thể nói dối. Không trả lời được cũng tương đương nói dối, vì vậy nó sẽ xuất hiện lấy đi một bộ phận trên thân thể.

    Dương Nguyên Nhất nhìn thấy cảnh này, có hơi lo lắng: “Cái tên ‘Người giải đáp’ xuất hiện?! Sếp ——”

    “Ừ.” Ngụy Diên Khanh thờ ơ ừ một tiếng, tìm một nơi tốt đặt di động để cuộc gọi video vẫn có thể tiếp tục duy trì. Sau đó anh đi tới, vặn chốt cửa rồi vào trong. Người trong phòng nhìn thấy có người đi vào, đầu tiên là hoảng sợ, nhưng khi phát hiện là người lớn thì mừng rớt nước mắt muốn chạy tới.

    Ngụy Diên Khanh lạnh lùng liếc một cái làm tất cả bọn họ đông cứng tại chỗ. Đám người kia che camera nên Dương Nguyên Nhất chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Ngụy Diên Khanh túm một thứ gì đó từ trong hư vô, mà nam sinh bị treo giữa không trung thì té xuống đất bất tỉnh nhân sự. Cửa lớn rộng mở, những học sinh kia tranh nhau ra ngoài, vừa chạy vừa la phiền nhiễu cả một khuôn viên trường học yên tĩnh.

    Trong phòng học trống không, Dương Nguyên Nhất nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Diên Khanh, dường như trong tay còn cầm theo thứ gì đó, sau đó cậu nghe thấy tiếng ‘xẹt xẹt’. Ngụy Diên Khanh xoay người lại, ánh sáng phản chiếu trên mặt anh nên không nhìn rõ biểu cảm, khí chất u ám quanh thân xuyên qua màn hình, tất cả đều được thu vào mắt Dương Nguyên Nhất.

    Ngụy Diên Khanh từ trong ánh sáng đi ra, cầm lấy di động, vừa ra ngoài vừa trò chuyện với Dương Nguyên Nhất. Anh cười cười: “Giải quyết rồi, một thứ giống như nhọt thịt, có năng lực tàng hình. Răng lợi không tệ, mặc dù không có tay chân nhưng có vài cái xúc tu. Những xúc tu này đều có độc, lúc nãy anh bị dính một chút.”

    Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ anh có sao không?”

    Giọng nói của Ngụy Diên Khanh dịu dàng vài phần: “Không sao, anh không bị thứ độc kia ảnh hưởng.”

    “Vậy là tốt rồi.” Dương Nguyên Nhất thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười: “Em và mọi người về văn phòng trước, chúng ta gặp nhau ở đó. Lúc nãy đột nhiên tuyết rơi, rơi nhiều lắm, là tuyết đầu mùa năm nay.”

    Ngụy Diên Khanh im lặng nghe cậu nói. Anh ra khỏi trường, nghe thấy tiếng huyên náo từ xa truyền đến bèn thay đổi hướng đi. Ngụy Diên Khanh đề nghị: “Nguyên Nguyên, hai ngày nữa chúng ta quay về nhà cũ đi.”

    Dương Nguyên Nhất: “Được.”

    Mọi người quay về văn phòng thám tử, mà Hạ Lan Lam đi đến hừng đông mới về, biểu hiện rất mệt mỏi. Cô nói: “Cái con dị văn ‘Vứt bỏ Mary’ rất phiền phức, nó lẩn trốn, điều khiển búp bê giết người. Cũng may lúc đó không chỉ có mình tôi mà còn có những dị văn khác. Bọn họ nghe phong phanh nên cũng đến đây, mọi người cùng nhau hợp tác bắt được búp bê Mary. Tôi moi tin từ miệng nó mới biết được hóa ra nó mới là đầu têu.”

    Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất thả ‘Tử linh nửa người’ và ‘Người giải đáp’ mà Ngụy Diên Khanh bắt được. Hai dị văn đều đã không còn năng lực hành động, mặc người xâu xé. ‘Người giải đáp’ là một người dị tật chỉ có đầu và thân, rất giống cục nhọt, mà Mary lại là một con rối cao nửa mét, bị đánh tập thể nên có vẻ rất thê thảm.

    Hạ Lan Lam: “Nếu không phải bị hắt nước ngâm xác chết, không thể khống chế cảm xúc thì e rằng chúng tôi đều bị nó đùa giỡn.”

    Búp bê Mary là truyền thuyết dị văn đô thị bị đất nước của nó xua đuổi mấy mươi năm trước. Ban đầu nó chưa có sức mạnh nhưng rất thông minh. Nó giả vờ là búp bê vô hại, nằm vùng trong gia đình bình thường, một khi bị vứt bỏ sẽ giết chết mọi người trong nhà rồi tạo thành tai nạn ngoài ý muốn, Dù sao cũng không có ai lại đi hoài nghi một con búp bê cả.

    “Năm năm trước, văn phòng đóng cửa một thời gian, không tìm được chủ nhân tiền nhiệm, lúc đó sếp cũng chưa nhậm chức. Dị văn này bắt đầu tập kết những dị văn trò chơi kinh dị đồng hương lấy giết người làm niềm vui, còn hại những dị văn khác. Sau đó mất tích năm năm, bây giờ lại giở mánh cũ.”

    Tứ chi, thân và đầu của búp bê Mary bị tháo ra đặt ở những nơi khác nhau, lúc này mắt nó không ngừng chuyển động, chưa từ bỏ ý định muốn chạy trốn. Đáng tiếc nó không nhúc nhích được.

    “Nó chiêu dụ ‘Tử linh nửa người’, nhưng không ngờ ‘Tử linh nửa người’ không bị khống chế, không tuân theo mệnh lệnh của nó, không dựa theo quy tắc trò chơi mà lại tự ý hành động, phá hỏng tất cả kế hoạch nó đã sắp xếp ổn thỏa.”

    Dương Nguyên Nhất hơi suy tư: “‘Tử linh nửa người’ sinh ra từ một trò chơi ác liệt, chuyện nó không chịu tuân thủ quy tắc trò chơi cũng dễ hiểu.”

    Xác nữ tháp nước bò từ dưới bàn ra ngoài, giơ tay nói: “Đúng vậy! Nếu không phải nửa đêm nó ra ngoài chém người, tôi cũng không tìm được chúng nó.”

    Vương Tiểu Hồng sợ hãi: “Nước ngâm xác chết của cô làm dơ sàn nhà rồi! Cô có thể mặc quần áo vào không?”

    Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Không phải nước trên người cô đã khô rồi sao?”

    Xác nữ tháp nước đắc ý: “Bên ngoài tuyết rơi, tôi ra ngoài lăn một vòng.”

    Vương Tiểu Hồng kích động chạy tới mở cửa sổ. Bên ngoài một vùng trắng xóa, bị trận tuyết này bao phủ. Dương Nguyên Nhất cảm thán: “Tuyết rơi thật lớn.”

    Ngụy Diên Khanh ôm Dương Nguyên Nhất từ phía sau, cùng cậu nhìn ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng: “Tuyết cứ rơi từ tối qua, đến sáng nay vẫn chưa hề ngừng.”

    Dương Nguyên Nhất như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tôn lão: “Chú Tôn, thời tiết gần đây thế nào?”

    Tôn lão đang đứng trước cửa sổ xem tuyết, nghe vậy bèn trả lời: “Mấy ngày nay sẽ có tuyết rơi.”

    Dương Nguyên Nhất hơi thất vọng: “Không thích hợp ra ngoài.”

    Ngụy Diên Khanh: “Em sợ lạnh?”

    “Không sợ.”

    Ngụy Diên Khanh: “Giao thông không bị ngưng trệ, em lại không sợ lạnh, chúng ta cứ đi như bình thường thôi.”

    Dương Nguyên Nhất: “Nhưng anh sợ lạnh.”

    Ngụy Diên Khanh ngẩn ra. Lúc này, ‘Người giải đáp’ dùng xúc tu đẩy đẩy tay chân của búp bê Mary, muốn thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ trốn đi. Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh cùng đồng thời hành động, người đạp người dùng baton đâm đâm thân thể của chúng nó: “Ngoan ngoãn đi, chớ lộn xộn.”

    Hai người cùng ngớ ra, nhìn nhau bật cười. Ngụy Diên Khanh cắn lên cần cổ trắng nõn của Dương Nguyên Nhất, khẽ nói: “Mặc nhiều quần áo sẽ không sao.”

    Dương Nguyên Nhất tính che cổ theo phản xạ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mọi người thì thấy bọn họ đều bị trận tuyết lớn bên ngoài hấp dẫn. Cậu thầm thì: “Anh còn phải ngủ đông.”

    Ngụy Diên Khanh cười khẽ, cũng thầm thì lại: “Ngủ đông ở nhà cũ cũng được.”

    Bọn họ nhìn nhau, thân thể bốc lên từng luồng nhiệt nóng bỏng. Hai người vội vã đứng dậy, thừa dịp không ai chú ý trở về phòng. Lúc Ngô Úy ra ngoài phát hiện ba con dị văn đều bị nhốt ở phòng khác nhưng không ai trông coi, kinh ngạc hỏi: “Sao lại túm tụm trước cửa sổ vậy? Mọi người xem cái gì?”

    Vương Tiểu Hồng: “Xem tuyết.”

    Tôn lão: “Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm trước. Tuyết trắng xóa cả một vùng, thanh thế rất lớn.”

    Hạ Lan Lam xoa xoa cánh tay: “Lạnh.”

    Xác nữ tháp nước: “Nghịch tuyết không?”

    Vương Tiểu Hồng kích động: “Nghịch.”

    Không ai để ý tới Ngô Úy, hắn giam ba con dị văn lại, lẩm bẩm khó hiểu: “Sếp và Nguyên Nhất đâu?”

    Vẫn không ai trả lời, hắn cũng không ngốc đến mức lên lầu ba gõ cửa quấy rối vợ chồng son thân mật.

    Trong phòng, rèm cửa vừa dày vừa nặng được kéo rất kín, một chút ánh sáng cũng không thể hắt vào. Bên ngoài lạnh đến kết băng, trong phòng nhiệt độ không ngừng dâng cao, có thể nói là ý xuân vô hạn.

    [ HOÀN CHÍNH VĂN ]

    Thuộc truyện: Qủy sự vô tận