Rượu chàng tiên – Chương 6-10

    Thuộc truyện: Rượu chàng tiên

    Chương 6: Tiểu Thiền, không đau!

    “Ngươi cái tên ăn mày chết tiệt! Dám nghe trộm nương tử ta tắm rửa! Xem ta hôm nay có đạp chết ngươi không!”

    Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn người lại, đau đến phát không ra tiếng.

    Các hương thân xung quanh thấy tên đồ tể kia mắt đỏ sậm, trên người nổi gân xanh, dồn dập lui ra xa, không dám tiến tới khuyên can.

    Cũng may có một đứa nhỏ la lên: “A! Mẫu thân, rủi tiểu ăn mày bị đánh chết thì sao?”

    Tên đồ tể chỉ muốn tìm về mặt mũi của mình, không muốn nháo chết người, vì vậy thu tay thu chân, hướng Lộ Tiểu Thiền nhổ bãi nước bọt: “Lần tới, nếu ngươi còn dám nghe trộm nương tử ta tắm rửa, ta liền đem ngươi chặt cho heo ăn!”

    Nói xong, tên đồ tể kia kéo Nhâm nhị nương rời đi.

    Trong miệng Lộ Tiểu Thiền đều là mùi vị máu tươi, đứng lên cũng không nổi.

    Mọi người xung quanh kẻ đến người đi, không có ai quan tâm đến sự sống chết của một tên ăn mày.

    Khí trời vốn đang nóng bức đến cực điểm, bỗng nhiên mây đen giăng kín, không lâu sau, một trận mưa rào tầm tã rơi xuống.

    Lộ Tiểu Thiền bị nước mưa giăng kín, vết máu trên người cũng được cọ rửa, y hớp lấy mấy ngụm nước mưa, khôi phục chút tinh thần, chậm rãi bò tới ven đường.

    Mỗi một tấc di chuyển, xương vỡ trên người giống như đâm vào tim phổi.

    Nhưng không biết vì sao Lộ Tiểu Thiền cứ mang theo chấp niệm, chính là có chết, cũng phải chết ở dưới gốc cây nơi giao lộ kia.

    Đó là nơi y được lão ăn mày nhặt về, cũng bởi vì trên cái cây ấy có tiếng ve kêu râm rang, nên y mới có được cái tên này.

    Lá rụng về cội, tới từ nơi nào thì trở về nơi ấy.

    Hao hết tia khí lực cuối cùng, y rốt cục bò đến dưới tàng cây.

    Y nhắm mắt lại, người mà, có sống thì phải có chết, có bắt đầu thì phải có kết thúc.

    Đời ta vị đắng đã ăn đủ rồi, Thần Phật trên trời nếu có tiện tay, đời sau… hãy cho ta được sống tốt hơn một chút……

    Trong lúc mơ mơ màng màng, y tựa hồ ngửi thấy một cỗ hương vị sương sớm như trong giấc mộng say sưa kia, hoàn toàn không giống với mùi vị của nước mưa hòa lẫn bùn đất, đó là hơi thở cô lãnh của thế giới vĩnh hằng.

    Mùi vị đó càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như có người đứng bên cạnh y.

    Bên tai Lộ Tiểu Thiền tựa như có một giọt sương sớm đọng lại trên chín tầng trời, nhẫn nại ngàn năm, rốt cục tùy tâm tùy ý mà rơi xuống.

    Trong khoảnh khắc, vạn vật đều yên tĩnh, thời gian cũng dừng lại.

    Nước mưa vốn đang trút xuống từ cành cây cũng đột ngột ngưng động giữa không trung.

    Lộ Tiểu Thiền nhíu nhíu mày, y miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng vẫn là không nhìn thấy cái gì.

    Thế nhưng y biết, có người đang ở bên cạnh y, hơn nữa còn cách y rất gần, rất rất gần.

    Y khó khăn duỗi tay của mình ra, dù cho tất cả chỉ là ảo giác, y cũng muốn xác nhận, có thể là đầu ngón tay của y chạm tới, chỉ là bùn đất dưới tàng cây mà thôi.

    “Ai…” Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi.

    Nếu như nói là chấp niệm, vậy thì chấp niệm của mình từ trước tới nay cũng không phải ăn không hết đồ ăn, uống không hết ‘Túy Sinh Mộng Tử’, mà là một người… Dù chỉ trong chốc lát, nhưng đã đem hắn để ở trong lòng.

    Bằng không, trong thời khắc sinh tử, cũng sẽ không lưu giữ nửa điểm vết tích.

    Y nhắm hai mắt lại, chắc là y sắp trút hơi thở cuối cùng.

    “Tiểu Thiền, không đau.”

    Đây là thanh âm cuối cùng mà Lộ Tiểu Thiền nghe thấy.

    Lần đầu tiên y nghe được có người dùng ngữ khí như vậy gọi tên mình, nhẹ nhàng nhấc lên, lại vô cùng trân trọng mà buông xuống.

    Đây là ông trời thương hại y, cho thời khắc cuối cùng đời này của y một chút tưởng niệm sao?

    Vô luận ngươi là ai, gọi tên ta một lần nữa có được không?

    Hơi thở ấm áp rơi xuống bên tai của y, gò má của y, cần cổ của y.

    Bất luận y có dơ bẩn cỡ nào, người kia cũng không chê bai, chỉ muốn cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau, quấn quýt si mê cho đến chết.

    Lộ Tiểu Thiền không nhận rõ đây là mộng hay là ảo giác, có một người vì y bất kể đêm ngày mà đến, chỉ vì một thoáng cực lạc nhân gian.

    Ý thức của y dần dần hỗn độn, hồn phách như bị người nâng ở trong lòng bàn tay giấu ở trong ngực, ôn nhu, sưởi ấm, có một luồng hơi thở truyền vào trong cơ thể y, như nước từ muôn nghìn sông suối chảy vào trong thân thể, đau đớn dần dần biến mất, y giống như rơi vào đám mây mềm mại, cả đời này y chưa bao giờ có được giấc ngủ an tâm như thế.

    Không biết qua bao lâu, tiếng ve kêu huyên náo đến tan nát cõi lòng khiến đầu óc Lộ Tiểu Thiền như muốn nổ tung ra.

    Y “Rầm” một tiếng ngồi dậy, tiện tay bắt được cục đá dưới tàng cây ném một phát về phía đỉnh đầu: “Đừng có chi chi chít chít nữa! Gọi hồn hả?!”

    Cục đá rơi xuống, vừa vặn nện vào giữa hai chân Lộ Tiểu Thiền, may mà y phản ứng nhanh, không thì chỗ tạo ra con cháu liền giữ không được.

    Tiếng ve kêu như trước, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên giật mình… Y, vậy mà không chết?

    Chuyện gì xảy ra?

    Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện trên người mình không đau chút nào.

    Mùi máu tanh trong miệng cũng không còn, y sờ cánh tay mình, xác định cánh tay trái của mình trước đó đã bị tên đồ tể đá gãy, hiện tại như thế nào mà một chút vết thương cũng không có?

    Y nhảy nhảy tại chỗ hai cái, bối rối.

    Nguyên bản đôi chân đứng lên không nổi, cũng đã lành lặn?

    Đây là thế nào?

    Lộ Tiểu Thiền tùy tiện xoay người một cái, liền nghe thấy tiếng cách cách nhỏ vụn vang lên, y ngồi chồm hỗm xuống mò mẫm, liền mò tới một cành trúc.

    Cành trúc này dẻo dai rất tốt, độ lớn cùng độ dài cũng hoàn hảo.

    Nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhớ tới, cái cành trúc kia của y đã sớm vứt ở trong ngõ hẻm, lúc bản thân bò đến dưới tàng cây, căn bản không có mang theo cành trúc.

    Chuyện gì thế này?

    Y bỗng dưng nhớ tới thời điểm mình sắp chết đã nghe thấy thanh âm kia.

    Lẽ nào thật sự có người tới cứu y?

    Lộ Tiểu Thiền nắm cành trúc gõ một lượt xung quanh, căn bản không có người.

    Y nâng cành trúc, đi tới Vô Tứ Tửu Phường ở phố đối diện.

    Nếu như ngày đó dưới cơn mưa rào, thật sự có người ở bên cạnh y, có lẽ tiểu nhị sẽ nhìn thấy đi?

    Lộ Tiểu Thiền đến dưới bệ cửa sổ tửu quán, vừa nghe thấy tiếng tiểu nhị hét to liền huýt sáo.

    Tiểu nhị lập tức thò đầu ra dò xét.

    “Trời ơi! Ngươi là người hay là quỷ!”

    “Ta đương nhiên là người rồi!” Lộ Tiểu Thiền nhấc lên cành trúc, thiếu chút nữa gõ vào cái trán của tiểu nhị.

    “Ngươi… Ngươi ngày hôm qua bị tên đồ tể đánh thành một bãi bùn lầy, ta nhìn thấy ngươi hộc rất nhiều máu! Ngươi… Ngươi thật sự không phải là tiểu quỷ hoàn dương chứ?”

    “Tiểu quỷ hoàn dương cái đầu ngươi!” Lộ Tiểu Thiền nghe được giận đến không chỗ phát tiết, “Ngươi con mẹ nó nhìn thấy ta thiếu chút nữa bị đánh chết, ngươi không dám khuyên tên đồ tể kia thì thôi, sao lúc hắn đi rồi ngươi cũng không tới nhìn ta một cái?”

    “Ai… Ta đây không phải là cảm thấy ngươi chết rồi hay sao?” Tiểu nhị đại khái là có chút áy náy trong lòng, cầm một cái bánh bao trắng ném xuống cho y.

    “Ta không sao, vẫn khỏe! Nhìn ta này, tay chân đầy đủ!”

    “Ngươi… Ngươi hiện tại mới qua một ngày, làm sao trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có? Hay là có thần tiên che chở?”

    “Cho nên ta mới đến hỏi ngươi, ngày hôm qua dưới tàng cây kia, ngươi có nhìn thấy người nào ở bên cạnh ta hay không?”

    “Ngày hôm qua mưa to một trận, từ sau giờ ngọ tới tận nửa đêm, trên đường đều không có người, khách quan cũng không có, chúng ta liền đóng cửa sớm…”

    “Được rồi, ta biết rồi, ngươi chính là cái gì cũng không thấy, đúng không?”

    “Đúng a…”

    “Cám ơn cái bánh bao của ngươi, ta đi đây.”

    Lộ Tiểu Thiền xoay người, đi về phía gốc cây.

    Ngày hôm qua y bị hành hung, không phải là mộng.

    Trận mưa to kia, cũng không phải là mộng.

    Thương thế của y nghiêm trọng như thế qua một đêm liền khỏi hẳn, càng không phải là mộng.

    Cho nên, cái người đến bên cạnh y, dĩ nhiên không thể là mộng.

    Ta mơ thấy ngươi nhiều lần như vậy, nếu như ngươi tìm đến ta, tại sao không chịu hiện thân?

    Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, dùng sức khịt khịt mũi, y ngửi được mùi vị son phấn trên người nữ nhân đi ngang qua, đồ chơi trong tay đứa nhỏ làm bằng đường ngọt ngào, mùi mồ hôi trên thân nam nhân đang chọn đòn gánh, nhưng cố tình lại không có lấy một tia hương vị khiến cho y hồn khiên mộng nhiễu*.

    [*ngày đêm không yên giấc, thần hồn cứ bị mộng mị quấy nhiễu.]

    Lộ Tiểu Thiền ngồi dưới tàng cây, lấy ra cái bánh bao tiểu nhị cho y, bẻ một miếng, nhét vào trong miệng.

    Ai ngờ chưa ăn được bao lâu, lại có người bò từng chút một đến trước mặt y.

    Lộ Tiểu Thiền hơi nhích sang bên cạnh, thân cây này có thể nghỉ ngơi hai người, ai ngờ người kia lại bắt lấy đầu ngón chân lộ ra khỏi giày của y.

    Thanh âm khàn khàn vang lên.

    “Cầu ngươi… Cầu ngươi cho ta… ăn một miếng thôi….”

    Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị bánh bao làm cho sặc.

    Y đời này đều là cầu xin người khác thưởng cho cơm ăn, vậy mà hiện tại cư nhiên còn có người tới cầu xin y?

    Lộ Tiểu Thiền liền cắn tiếp một miếng.

    “Van ngươi…”

    “Mọi người đều là ăn mày, tội gì làm khó dễ lẫn nhau?” Lộ Tiểu Thiền liền gặm thêm một miếng nữa.

    “Ta thật sự rất đói…”

    Tên ăn mày kia hơi thở mong manh, thanh âm đứt đoạn, khàn khàn, nghe rất dằn vặt người.

    “Ta cũng đói bụng a.”

    Đúng lúc này, Trương đại nương dắt tôn tử của mình đi ngang qua, nói một câu: “Không phải chỉ là một cái bánh bao hay sao? Tên ăn mày kia gầy gò đến mức da bọc xương, chỉ còn lại một hơi, ngươi cũng là ăn mày, sao cứ nhẫn tâm như vậy?”

    Lộ Tiểu Thiền bật cười: “Trương đại nương, nếu đều là thiện tâm, tại sao tôn tử của ngươi không bố thí cái bánh bao thịt trong tay đi? Ta không còn gì cả, chỉ có cái bánh bao này, ngươi lại muốn ta làm người lương thiện. Hai ta, ai nhẫn tâm hơn ai?”

    Trương đại nương ngoác mồm lè lưỡi, tôn tử của nàng muốn đem nửa cái bánh bao thịt đang cắn dở đưa qua, Trương đại nương liền lôi nó trở về.

    “Đừng nhìn nữa, chúng ta đi.”

    Lộ Tiểu Thiền cười cười, đem miếng bánh bao cuối cùng đưa qua: “Thôi, cho ngươi ăn.”

    Tên ăn mày kia như quỷ chết đói đầu thai, sau khi gặm như hùm như sói, cư nhiên còn cắn một cái lên ngón tay Lộ Tiểu Thiền.

    “A —— ”

    Lộ Tiểu Thiền quyền đấm cước đá một phen, ngón tay của y vẫn bị hung hăng cắn chặt, tên ăn mày kia phát ra tiếng cười quái dị, dường như muốn ăn luôn tay Lộ Tiểu Thiền!

    Người trên đường phố nhìn thấy tình cảnh này, dồn dập lùi ra xa, nữ nhân rít gào, hài tử kêu khóc, loạn thành một đoàn.

    “Là Tà linh!”

    “Tên ăn mày kia… chính là Tà linh hóa thân!”

    “Đầu lưỡi hắn thè ra! Đôi mắt hắn trắng bệch!”

    “Lộc Thục trấn của chúng ta tại sao lại có Tà linh!”

    Lộ Tiểu Thiền nghiến răng nghiến lợi, y đã đoán biết dính đến tên ăn mày này liền không có chuyện gì tốt mà! Thì ra là Tà linh!

    Y lớn như vậy, nhưng chỉ nghe lão ăn mày thời điểm kể cố sự từng nhắc qua.

    Nếu như bị Tà linh theo dõi, hoặc là hàng phục nó, hoặc là phải biết tên của Tà linh đó.

    Nếu có thể đọc lên tên của nó, hồn phách của chính mình có thể cùng Tà linh ‘khế đàm’, để nó thả cho mình một con đường sống.

    Nhìn nửa cánh tay của mình đã bị nó nuốt vào, mồ hôi lạnh trên trán Lộ Tiểu Thiền liền chảy ròng ròng.

    Chương 7: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (1)
    Nhưng thời điểm lão ăn mày kể chuyện xưa, y căn bản không lắng nghe đàng hoàng.

    Tên của các chủng loại Tà linh, y một cái cũng không nhớ rõ.

    Hiện tại vắt hết đầu óc, cũng chỉ nhớ Tà linh trong thiên hạ, đều dùng dục vọng làm thức ăn.

    Năm thứ dục vọng của con người là tài, sắc, danh, thực, thụy (tiền tài, sắc dục, danh vị, ăn uống, ngủ nghỉ), Tà linh này kêu la đói bụng, còn muốn đem Lộ Tiểu Thiền y ăn tươi nuốt sống, vậy chắc chắn có liên quan đến ‘thực dục’!

    Nhưng, nhưng Tà linh liên quan đến thực dục thì có những tên nào a?

    Lộ Tiểu Thiền hối hận tới nỗi nước mắt rơi thẳng xuống.

    Chưa bị tên đồ tể kia đánh chết tươi, còn tưởng rằng qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, ai ngờ được hiện tại lại bị Tà linh ăn tươi nuốt sống?

    Nếu có kiếp sau, thời điểm lão ăn mày kể cho y nghe cố sự, y nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe từng câu từng chữ, tuyệt đối không giở trò ngắt lời!

    Ngay lúc Tà linh kia toả ra khí vị đầy dầu mỡ, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên ngửi được một mùi hương thanh mát của sương sớm đọng trên lá cây.

    “Nhĩ Thương.”

    Bên tai Lộ Tiểu Thiền vang lên một thanh âm kỳ ảo xa xăm.

    “Cái…cái gì?”

    Tà linh kia đã cắn đến vai Lộ Tiểu Thiền, mắt thấy ngay cả cổ của y cũng sắp sửa bị nó cắn nuốt hết.

    “Tà linh này, tên ‘Nhĩ Thương’*.”

    [*bánh bột chết non :)) tên dị thiệt, hơ hơ]

    Lộ Tiểu Thiền cảm thấy trong bóng tối, có một tia sáng chợt lóe.

    Y hét lớn ra: “Nhĩ Thương!”

    Bỗng dưng, Tà linh kia giống như bị một sức mạnh vô hình ép dừng lại.

    Lộ Tiểu Thiền dùng sức lôi kéo cánh tay của mình, Tà linh kia lại phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc, không có ý tứ thả y ra.

    “Chúng ta… Chúng ta thương lượng… Ngươi đừng ăn ta! Ta ăn không ngon!”

    Lúc này, Lộ Tiểu Thiền cơ hồ có thể xác định, cái người ở bên cạnh y vào thời khắc y sắp chết kia, hiện tại đã trở lại.

    Tuy rằng y nhìn không thấy người kia, nhưng người kia vẫn luôn nhìn y.

    Vô luận ngươi là ai, mau mau hiện thân! Đem cái thứ buồn nôn này lấy đi! Lấy đi a!

    Tiểu nhị của Vô Tứ Tửu Phường cũng nhìn thấy cảnh này, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu ăn mày — không thì ngươi đem cánh tay chặt xuống cho nó đi! Cũng tốt hơn là bị nó ăn cả người!”

    Lộ Tiểu Thiền kêu cha gọi mẹ ở trong lòng, đây là chủ ý quỷ quái gì a!

    Sao ngươi không chặt cánh tay của mình cho nó ăn đi!

    Trong nháy mắt, cái miệng đang cắn chặt Lộ Tiểu Thiền chợt thả lỏng, Tà linh bị một luồng linh lực bức khỏi cơ thể của tiểu ăn mày, đám người đang vây xem cả kinh, bỏ chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.

    Tà linh vốn vô cùng hung hăng kia bỗng nhiên hoảng sợ vạn phần, muốn chạy trốn, thanh âm phát ra tuyệt vọng, giống như tiếng vang của xương cốt bị nghiền nát, cực kỳ thống khổ.

    Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, là cái người nói chuyện với mình ban nãy đem Tà linh bức ra sao?

    Một tiếng hét to trung khí mười phần truyền đến.

    “Tà linh từ nơi nào tới! Xem bản quân thu phục ngươi!”

    Nam tử thân mặc trường bào cùng một chòm râu trên mặt bỗng nhiên xuất hiện, rút ra bội kiếm bên hông.

    “Kết trận —— ”

    Lộ Tiểu Thiền mừng rỡ trong lòng!

    Cuối cùng cũng đụng được một vị tu tiên rồi! Lại nói a, nơi có Tà linh, làm sao mà không có tu tiên đến thu phục đây!

    Giữa tiếng kinh hô của các hương thân, chỉ thấy lóe lên một ánh sáng bạc, nam tử kia từ mũi kiếm ngưng tụ ra một cái tỏa linh trận, trực tiếp đem Tà linh ‘Nhĩ Thương’ vây khốn.

    Hắn xoay người một cái, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô, đem ‘Nhĩ Thương’ kia thu vào.

    “Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ! Bản quân đã tới chậm, để ngươi chịu khổ!”

    Đó là thanh âm của nam nhân trung niên, một chút cũng không có mùi vị tiên phong đạo cốt, cùng thanh âm kỳ ảo khoáng nhã mới vừa nãy căn bản là không thể so sánh.

    Lộ Tiểu Thiền nghe xong rất thất vọng.

    Bởi vì Lộ Tiểu Thiền biết, người đem Tà linh bức ra khỏi thân thể y không phải cái vị tu tiên này, nếu như không phải hắn đột nhiên nhào ra, cái người mang theo hương vị sương sớm kia đã hiện thân.

    Các hương thân xung quanh như ong vỡ tổ xông tới.

    “Tiên quân! Không biết tiên quân giá lâm! tiên quân xưng hô thế nào!”

    “Tiên quân! Khách sạn của ta rất thoải mái, tiên quân có muốn đến chỗ của ta nghỉ ngơi hay không!”

    “Tiên quân! ‘Túy Sinh Mộng Tử’ của tửu quán chúng ta chính là loại rượu ngon nhất Lộc Thục Trấn, tiên quân có muốn tới nếm thử hay không!”

    Ngay cả lão bản của Vô Tứ Tửu Phường cũng tham gia náo nhiệt.

    Lộ Tiểu Thiền trở về từ cõi chết, lại không có ai đến an ủi một câu, tất cả mọi người đều tiền hô hậu ủng mà vây quanh vị tiên quân kia rời khỏi.

    Một bên xoa xoa bả vai của mình, một bên thấp giọng cười khẽ.

    Y dựa vào cây hòe già, nắm cành trúc như có như không mà gõ lên mặt đất trống trải phía trước.

    “Tên kia một chút tiên khí đều không có, chính là cái bọn giang hồ có chút đạo hạnh liền đi bịp bợm khắp nơi.”

    Tiên quân thần côn đều là một nhà!

    Dựa theo cố sự mà lão ăn mày kể, quá nửa là vị ‘tiên quân’ này đã thu phục được một Tà linh ‘Nhĩ Thương’.

    Mỗi khi đến nơi nào, liền đem ‘Nhĩ Thương’ này thả ra, đợi đến lúc Tà linh hại người, liền bay đến hô một câu ‘Bản tiên quân thu phục ngươi’.

    Các hương thân phụ lão vô tri sẽ đem hắn tôn thờ như thần linh, ăn ngon uống tốt mà cung phụng.

    Loại kịch bản này, Lộ Tiểu Thiền đều nghe đến chán ngấy.

    Bằng không, Lộc Thục Trấn thái bình nhiều năm như vậy, thế nào mà vị ‘tiên quân’ này vừa đến, Tà linh cũng liền theo tới a?

    Mùi rượu bên trong tửu quán thơm lừng, một bàn mỹ thực được bưng lên, các hương thân một chén lại một chén mà chúc rượu cho vị tiên quân kia.

    Lộ Tiểu Thiền chịu kinh hách, đến nửa đêm, bụng đã sớm rỗng tuếch.

    Y ôm chặt chính mình, thầm nghĩ: Ngủ rồi, sẽ không đói bụng nữa.

    Nhưng không biết qua bao lâu, y bỗng ngửi thấy một cỗ hương vị thoang thoảng, tiếp theo là mùi thơm nồng của thức ăn.

    Lộ Tiểu Thiền lập tức đưa tay chộp một cái, vốn nghĩ rằng coi như mình không bắt được quần áo người kia, cũng có thể gặp được hắn một chút, biết được hắn thật sự tồn tại là tốt rồi.

    Thế nhưng giữa các ngón tay không hề có thứ gì.

    Thời điểm buông tay xuống, lại phát hiện bên cạnh mình không biết từ bao giờ đã nhiều thêm ra một bao giấy dầu, trong bao giấy dầu là bánh đường cùng bánh nướng mơ khô.

    Đây là thứ y thích ăn nhất!

    Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, vo lại bao giấy, thời điểm bánh nướng vừa chạm vào môi, y liền dừng lại.

    Bánh đường cùng bánh nướng đều còn nóng. Bánh đường tại đầu đông thị trấn, bánh nướng tại đầu tây, trên bao giấy dầu mang theo một mùi hương thoang thoảng giống như đêm khuya tĩnh lặng.

    Đây không phải là đồ bố thí, mà là có người đặc biệt mua hai thứ này, giấu ở trong ngực sợ nguội, mang đến đưa cho y.

    “Ta biết ngươi ở gần đây.” Lộ Tiểu Thiền nói.

    Ngoại trừ tiếng huyên náo bên trong tửu quán cách đó không xa, chỉ còn sót lại tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ.

    “Nếu như ngươi không hiện thân, ta sẽ không ăn đồ ngươi đưa cho ta.”

    Lộ Tiểu Thiền đem bao giấy dầu buông xuống.

    Suốt một buổi tối, Lộ Tiểu Thiền đều trợn tròn hai mắt thật to, ôm cánh tay.

    Qua tới sáng ngày hôm sau, cái người kia vẫn chưa từng xuất hiện.

    Trên trấn tất cả đều như mọi khi, ngoại trừ vị tiên quân kia mỗi ngày đều đến các nhà khác nhau để ‘thi pháp cầu phúc’.

    Mỗi ngày, trong tay Lộ Tiểu Thiền đều sẽ buông xuống đồ ăn thơm ngát, có điểm tâm, có bánh kẹp thịt muối, đậu phụ chiên, thậm chí còn có canh táo đỏ, đều là thứ y thích ăn.

    Chỉ sợ ngay cả lão ăn mày lúc còn sống, cũng không nhớ được Lộ Tiểu Thiền thích ăn cái gì.

    Thế nhưng người kia lại hiểu rõ yêu thích của Lộ Tiểu Thiền.

    Giống như đang lấy lòng y, biến đổi đủ loại phương pháp để dỗ dành y ăn mấy thứ này.

    Thế nhưng y giận dỗi, một cái cũng không ăn.

    Hai ngày trôi qua, Lộ Tiểu Thiền một hạt cơm cũng chưa vào bụng, ngay cả ngụm nước cũng không có uống.

    Bên trong lỗ tai y đã vang lên ong ong, da thịt trước ngực đều sắp dính vào lưng, cũng không thể ăn được cái gì nữa.

    Phàm là có người đi ngang qua, đều cho là Lộ Tiểu Thiền bị Tà linh dọa sợ đến choáng váng.

    Thức ăn mỗi ngày đưa tới đều chưa từng dừng lại, cũng không ai thấy là người nào đưa cho y, tâm ý Lộ Tiểu Thiền lại chấp nhất vô cùng, muốn bắt người kia hiện thân cho bằng được.

    Lộ Tiểu Thiền rất rõ ràng, trên cõi đời này không có người nào quan tâm y mỗi ngày ăn cơm chưa, có đói bụng hay không.

    Trừ phi… Trừ phi là giống như A Bảo, có người thiên tân vạn khổ mà tìm y.

    Thanh âm của nam nhân kia, ôn nhuận nhã trí, nói không chừng là cha ruột của y?

    Lão ăn mày không phải từng kể qua cố sự hay sao, cái gì mà đệ tử hàn môn cùng tiểu thư nhà giàu bỏ trốn, sinh ra hài tử nhưng bởi vì ở bên ngoài phiêu bạt thiếu ăn thiếu uống, nên cơ thể hài tử sinh ra không vẹn toàn. Người nhà của tiểu thư nhà giàu tìm đến, đem tiểu thư bắt về, vứt bỏ hài tử trời sinh mắt mù tại ven đường. Nhiều năm sau, đệ tử hàn môn đạt được thành tựu, muốn tìm lại vợ con, không nghĩ tới tiểu thư đã ưu tư mà chết, hài tử mắt mù làm sao cũng không tìm được.

    Lộ Tiểu Thiền dựa vào tự mình kể chuyện xưa để nhẫn nhịn cơn đói trong bụng.

    Y cảm thấy, bản thân ngay cả khí lực thở ra một hơi cũng không có.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, y chợt nghe thấy tiếng chặt cây.

    Lộ Tiểu Thiền khó khăn nghiêng mặt sang, hừ một tiếng: “… Làm gì vậy?”

    “Ơ! Tiểu ăn mày còn chưa chết hả? Vừa nãy tại sao gọi ngươi, ngươi không lên tiếng!”

    “Các ngươi… đang chặt cây à…” hơi thở Lộ Tiểu Thiền đã mong manh.

    “Đúng vậy! Trần lão bản nhà giàu nhất trấn chúng ta bị bệnh nặng, phỏng chừng hai ngày nữa liền đi!”

    Hắn muốn đi, các ngươi chặt cây làm cái gì a?

    “Tiên quân xem một chút cho Trần lão bản, nói Trần lão bản không cứu sống nổi, thế nhưng nếu dùng cây hòe già hơn trăm năm này làm quan tài, có thể để phúc cho con cháu đời sau! Cho nên chúng ta mới tới chặt cây đó không phải sao?”

    Vai Lộ Tiểu Thiền run lên.

    Đây là cái thế đạo gì? Y vốn không có chỗ ở cố định, chỉ có cây hòe già này xem như nhà của y.

    Bây giờ, cả nhà cũng phải cho người ta quật xuống làm ván quan tài!

    Y thật sự chẳng còn gì nữa rồi.

    “Tiểu ăn mày tránh mau!”

    Là cây hòe già kia ngã xuống, không nghiêng không lệch mà hướng đúng về phía Lộ Tiểu Thiền.

    Y nghe thấy tiếng ve kêu gần như tuyệt vọng vang lên giữa những tàng cây, tiếng xào xạt của lá cây va chạm vào nhau, ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có, làm sao có khả năng tránh né.

    Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại.

    Chỉ nghe tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên, thế nhưng cảm giác thống khổ khi bị đập đến xương sống gãy vỡ lại chậm chạp không đến.

    Kẻ cầm rìu ngây ngẩn, người bán quán ven đường đứng bật dậy, người đi đường cũng trợn to cặp mắt.

    Một nam tử mặc trường sam tơ trắng bỗng nhiên xuất hiện, quỳ một gối xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền, chỉ nhẹ nhàng nhấc lên một cánh tay, liền vững vàng chống đỡ được cả cây hòe già sắp ngã xuống.

    Lá cây cùng cành cây lay động, tiếng ve tan nát cõi lòng kêu vang, vẻ mặt mọi người kinh ngạc, tất cả đều giống như bị đóng băng.

    “Bởi vì những thứ này là ta đưa cho ngươi, nên ngươi mới không chịu ăn sao?”

    Thanh âm giống như băng nhọn rơi phá mặt hồ vang lên, Lộ Tiểu Thiền vừa nghe liền biết đó là người mấy ngày nay ghé vào lỗ tai y nói chuyện.

    Chỉ là trước kia, thanh âm y nghe được rất xa, giống như tiếng vọng từ không cốc.

    Nhưng lúc này đây, lại vô cùng chân thực.

    Chương 8: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (2)

    Dù cho vô cùng băng lãnh, nhưng vẫn nghe ra một tia thương tiếc lẫn đau lòng.

    Vui mừng đến long trời lở đất tràn vào trong tâm Lộ Tiểu Thiền.

    Y muốn nhào vào lồng ngực đối phương, nhưng đối phương lại đứng dậy nhích qua một bên, Lộ Tiểu Thiền trực tiếp sấp mặt xuống đất.

    “Cha — là ngươi tới tìm ta sao!”

    Trong thâm tâm Lộ Tiểu Thiền luôn hâm mộ A Bảo có cha ruột tìm hắn nhiều năm như vậy, ngay cả ngủ y cũng mơ có cha ruột tới tìm y.

    Mọi người còn đang sững sờ rốt cục hoàn hồn trở lại.

    “Ngươi… Ngươi thực sự là cha của ăn mày này……”

    Hai tròng mắt tráng hán chặt cây đều sắp rớt xuống rồi.

    “Tiểu ăn mày… Cha ngươi khí lực thật lớn… Thoạt nhìn yếu đuối mong manh… Thế nhưng có thể chống đỡ được cả cây hòe già này?”

    “Cha tiểu ăn mày tuổi trẻ như vậy? Chẳng lẽ sinh ra y lúc bảy, tám tuổi?”

    Người xung quanh nghị luận sôi nổi.

    Đầu óc Lộ Tiểu Thiền lúc này đã ong ong cả lên, y thật sự đói sắp chết rồi, lại vẫn cứ duỗi tay về phía trước, muốn chạm vào người kia, nhưng trong lòng y cũng rõ ràng, người kia không cho y chạm vào.

    “Ta không phải là cha ngươi.”

    Không cần biết ngươi có phải là cha ta hay không.

    Đời này của ta chưa từng có cơ hội gọi một tiếng “Cha”, ngươi chiếm lợi rồi!

    Có thể sinh ra một kẻ mù như ta, vị cha ruột kia của ta không biết đã tạo ra cái nghiệt gì.

    Thanh âm của ngươi tuy rằng thanh lãnh, nhưng lại trong sáng thanh cao, làm sao có thể là người tạo nghiệt chướng?

    “Vậy ngươi là người nhà của ta sao?” Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay.

    “Không phải.”

    Hai chữ đơn giản, lại khiến Lộ Tiểu Thiền thất vọng tràn trề.

    “Vậy ngươi là bằng hữu của ta sao?”

    “Không phải.”

    Thanh âm của nam nhân tuy rằng băng lãnh, nhưng không hiểu sao lại rất dễ nghe.

    Giống như lãnh ngọc giấu trong lồng ngực mang theo một tia ấm áp.

    “Vậy ngươi… là gì của ta?”

    Một lúc lâu sau, Lộ Tiểu Thiền vẫn không nghe thấy đối phương trả lời, điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền sợ hãi.

    “Ngươi có phải đã đi!” Y lập tức duỗi tay rờ rẫm khắp nơi, nhưng không có thứ gì.

    “Ta ở đây.”

    Nghe thanh âm của hắn, Lộ Tiểu Thiền mới thở ra một hơi thật dài.

    “Ta… Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi……” mũi Lộ Tiểu Thiền chua xót, cuống họng cũng nghẹn đến mức phát đau, “Ngươi rõ ràng đã đến, nhưng vẫn không chịu gặp ta… là vì chán ghét ta sao?”

    Nhưng ta tin tưởng, ngươi sẽ không giống những người khác, ghét bỏ ta là một tên ăn mày bẩn thỉu mắt mù.

    “Ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét ngươi.”

    Thanh âm rõ ràng không phập phồng, nghe không ra tâm tình bỗng nhiên biến nhẹ, mềm mại rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền, thanh nhuận đến nỗi Lộ Tiểu Thiền muốn nghe hắn nói một lần rồi lại một lần.

    “Chỉ là cực lâu trước đây… ngươi rất chán ghét ta.”

    Nửa câu sau rất nhẹ, như một đường rồi lại một đường vết thương rất nhỏ, mỗi một đường đều có vẻ không đáng kể gì, nhưng mỗi một đường đều là mãi mãi không thể khép lại dù có chờ đợi bao lâu.

    “Không có khả năng! Ta bị tên đồ tể đạp đến thiếu chút nữa chết rồi, là ngươi chữa khỏi cho ta có đúng hay không? Bên cạnh ta mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, là ngươi đặc biệt mua cho ta có đúng hay không? Ta thiếu chút nữa bị cây hòe già đè chết, cũng là ngươi tới cứu ta có đúng hay không? Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể chán ghét ngươi?”

    Lộ Tiểu Thiền tuy rằng không nhìn thấy, nhiều năm qua y vẫn luôn tự nói với mình không cần quan tâm thái độ người khác đối với y… Nhưng y chung quy vẫn là con người, hi vọng có người để ý mình, dù chỉ là chốc lát, đem y để ở trong lòng.

    “Tiểu Thiền…”

    Tên của y được kêu lên, vẫn là thanh âm bình tĩnh không gợn sóng ấy, như nhuốm nỗi tuyệt vọng không thể buông bỏ, lại khàn khàn như giếng sâu khô cạn.

    Lộ Tiểu Thiền khẩn trương.

    Ngươi muốn nói cái gì?

    “Theo ta đi đi… Nếu như ngươi không chán ghét ta.”

    Lộ Tiểu Thiền kìm nén hô hấp, tim đập như nhịp trống liên hồi, mỗi một tiếng đều giống như gõ phá thế giới bên ngoài, ánh sáng bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu tới.

    “Ngươi muốn mang ta đi đâu? Là muốn đưa ta về nhà sao?” Lộ Tiểu Thiền theo bản năng nói ra.

    Thời điểm A Bảo rời đi, y thoạt nhìn không thèm để ý.

    Nhưng thực ra y rất để ý…. Mỗi người đều có nhà, y lại không có.

    “Nếu như ngươi muốn về nhà, ta liền dẫn ngươi về, nhưng xin ngươi đáp ứng ta ba điều kiện.”

    Lộ Tiểu Thiền không có khí lực, không bò dậy nổi, đành phải vung tay lên, rồi lại thả xuống.

    Chỉ cần có thể đi theo ngươi, đừng nói ba điều kiện, ba trăm ba ngàn điều kiện, ta cũng tình nguyện!

    “Thứ nhất, ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không được đi hướng tây. Bằng không…… sẽ lại đánh mất ngươi.”

    Lộ Tiểu Thiền “Ừ” một tiếng.

    Tuy rằng lão ăn mày nói Lộ Tiểu Thiền trời sinh cốt cách phản nghịch, kêu y đi hướng tây, y sẽ đi hướng đông. Kêu y tìm ngựa, y liền muốn cưỡi lừa!

    Thật vất vả mới có thể gặp được người này, Lộ Tiểu Thiền nào dám ‘Phản’.

    Nếu khiến hắn tức giận bỏ đi, bản thân liền một thân một mình, có bị cây hòe già đập chết cũng không ai quan tâm.

    “Thứ hai, không cho chạm vào ta.”

    Cõi lòng Lộ Tiểu Thiền đầy chua sót, bỗng nhiên muốn khóc.

    Y vốn tưởng rằng người này đến bên cạnh y, chính là người duy nhất không chê y.

    Nhưng cuối cùng hắn vẫn để tâm y là ăn mày, trên người bẩn thối, cho nên không muốn bị y chạm vào sao?

    Trán Lộ Tiểu Thiền đặt trên mặt đất, thương tâm khổ sở cực kì, ngay cả đầu ngón tay cũng lười cử động.

    “Nếu ta tẩy hết bùn dơ trên người… sạch sẽ vô cùng… cũng không được chạm vào ngươi sao?”

    Người kia đứng ở chỗ cũ, phảng phất như đứng giữa vách núi cheo leo, rõ ràng tâm đã nhập định, nhưng bởi vì một câu nói của Lộ Tiểu Thiền, mà dao động.

    “… Không thể.”

    Hai chữ kia thập phần bình tĩnh, nhưng lại khiến Lộ Tiểu Thiền nghe được đau đớn như đao khắc cốt tủy.

    “Không chạm liền không chạm… Ta biết ta vừa bẩn vừa thối…”

    Dù sao, ta cũng không có khí lực chạm vào ngươi.

    “Ngươi không bẩn, cũng không thối. Ngươi thay ta độ kiếp, cho nên… ta không thể chạm vào ngươi.”

    “Chạm vào thì sẽ thế nào?”

    Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, mình mà cũng có bản lĩnh thay người khác độ kiếp sao? Lẽ nào trước đây mình từng tu tiên?

    “Ngươi sẽ rất đau.”

    Lộ Tiểu Thiền vui vẻ: “Ta không tin! Hoặc là ngươi để ta sờ thử một chút, hoặc là nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra!”

    Ngươi không cho ta chạm, ta liền nhất định phải chạm.

    Chậc chậc chậc, ta ngược lại muốn xem xem chạm vào ngươi, ta có thể đau thế nào?

    Chờ ta với ngươi quen thuộc, ta liền mỗi ngày chạm vào ngươi, xem thử ngươi có thể khiến ta đau ra sao?

    “Điều kiện thứ ba chính là chuyện trước kia chớ có hỏi. Ta vĩnh viễn sẽ không lừa ngươi.”

    “Ta hiểu được… Bởi vì không muốn lừa dối ta, cho nên ngươi không muốn trả lời ta, ta cũng sẽ không truy hỏi.”

    Trong lòng Lộ Tiểu Thiền có ngàn vạn điều không rõ, thế nhưng trong lòng y cũng hiểu, chuyện đối phương không muốn lừa dối mình, nhất định cũng là nỗi đau giấu kín trong lòng đối phương.

    “Ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi.”

    Ngươi hiện tại là người đối với ta tốt nhất trên cõi đời này, ta làm sao nhẫn tâm đâm vào chỗ đau trong lòng ngươi đây.

    “Uống cái này.”

    Nam nhân kia tiến lên trước một bước.

    Chỉ một bước ngắn ngủi, Lộ Tiểu Thiền liền nghe thấy tiếng dao động uyển chuyển nhẹ nhàng phát ra từ quần áo của hắn, dường như dây buộc tóc của hắn bị gió cuốn lên rồi thả xuống, y cảm giác được hắn cách y rất gần, giống như muốn chạm vào y.

    Lộ Tiểu Thiền thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ trên người hắn.

    Sau đó, hắn liền rời xa.

    Lộ Tiểu Thiền mò tới một cái bình sứ nhỏ, thân bình không biết là làm bằng vật liệu gì, cảm giác lạnh lẽo trơn bóng.

    Y đổ vào trong miệng, phảng phất như có một luồng sương mù tràn qua môi lưỡi, quấn quýt hướng xuống cổ họng của y.

    Thân thể vốn đang suy yếu vô lực, bỗng nhiên liền khôi phục.

    Tim phổi như được tưới mát, thoát thai hoán cốt.

    Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, hoạt động một chút cổ tay cùng ngón tay của mình.

    Đúng lúc này, một đầu cành trúc gõ gõ vào lòng bàn tay y, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng duỗi tay nắm chặt.

    Một đầu khác của cành trúc, tự nhiên là nằm trong tay của người kia.

    “Chúng ta đi thôi.”

    Người kia xoay người.

    Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, bước đi theo sau hắn.

    “Nếu ta không đáp ứng ba điều kiện kia của ngươi, ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?”

    “Ta đến là để mang ngươi đi.” thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, như là sợ quấy nhiễu ai đó, rồi lại rất bình tĩnh.

    “Vậy tại sao còn muốn đề ra ba điều kiện?”

    “Bởi vì lúc trước ta nghĩ đem ngươi giữ ở bên người, ngươi lại thế nào cũng không chịu.”

    “Tại sao?”

    “Ta không biết.”

    A? Tại sao ngươi lại không biết? Lộ Tiểu Thiền ta từ trước đến giờ hễ chán ghét ai hay cái gì đều sẽ trực tiếp nói ra a!

    “Ngươi ngẫm lại xem? Có phải là ngươi cướp đồ ăn của ta? Hay là ta không nghe lời ngươi liền đánh ta?”

    “Thứ ngươi yêu thích ta đều cho ngươi. Ngươi không nghe lời, ta cũng sẽ không đánh ngươi.”

    “Vậy thì vì cái gì a?” Lộ Tiểu Thiền nghĩ mãi mà không ra.

    Thế nhưng câu ‘thứ ngươi yêu thích ta đều cho ngươi’ lại làm cho lòng Lộ Tiểu Thiền như bị nhét vào mấy trăm cái bánh đường, rất ngọt.

    Đều cho ngươi, chính là không có giữ lại.

    Cõi đời này thật sự sẽ có người không giữ lại thứ gì mà đem hết thảy đều cho y sao?

    “Ngươi… Ngươi tên là gì?”

    “Tên của ta, là Thư Vô Khích.”

    Thanh âm của hắn tuy lạnh nhạt, nhưng nếu tinh tế thưởng thức, sẽ phát hiện ra một tia nhu hòa.

    Thanh âm của tất cả mọi người tại Lộc Thục Trấn này, Lộ Tiểu Thiền đều đã nghe qua, lại không có bất kì thanh âm của người nào dễ nghe như của Thư Vô Khích, mê hoặc đến nỗi Lộ Tiểu Thiền chỉ muốn vĩnh viễn được nghe hắn nói.

    Nhưng mỗi câu nói của Thư Vô Khích đều rất ngắn.

    Nếu có thể nói rõ ràng trong một chữ, tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm chữ thứ hai.

    Thư Vô Khích… Thư Vô Khích…..

    Lộ Tiểu Thiền một lần rồi lại một lần gọi tên của đối phương trong lòng, sợ mình sẽ quên mất.

    “Tên của ngươi thật đặc biệt a… Có ý nghĩ gì sao?”

    “Tên của ta, là ngươi đặt cho ta.” Thư Vô Khích dừng lại.

    Trong lòng Lộ Tiểu Thiền khẽ run lên, thanh âm lành lạnh của Thư Vô Khích lọt vào tai y lại trở nên mềm mại ấm áp.

    “… Ta… Ta khi nào thì đặt tên cho ngươi… Nghe thanh âm của ngươi, tuổi của ngươi so với ta còn lớn hơn một chút, ta làm sao có cơ hội đặt tên cho ngươi a!”

    Lộ Tiểu Thiền có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Thư Vô Khích, tại sao hắn nói rất nhiều chuyện, chính mình lại không nhớ rõ gì cả?

    “Bởi vì lúc trước ta chỉ có hào, không có tên. Ngươi nói ngươi không thích hào của ta, cho nên đặt tên cho ta.”

    Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ đầu, chuyện đó y thật sự không nhớ rõ. Nhưng Thư Vô Khích nói nghiêm túc như vậy, căn bản không phải giả!

    “Nhưng ta làm sao đặt cho ngươi cái tên như vậy a?”

    “Ngươi yêu thích một bài thơ của Lăng Nguyên Chân Quân — Bạch vân thương cẩu liễu vô ngân, liễm quyển vân thư chung vô khích*. Dùng câu cuối làm tên của ta.”

    Lăng Nguyên Chân Quân là ai? Nghe như tiên hào? Thư Vô Khích cũng có hào, nghe lão ăn mày nói người có tiên hào đều là tu chân ít nhất hơn trăm năm, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới nhất định.

    Lộ Tiểu Thiền tuy rằng căn bản không nhớ tới chuyện đặt tên này, thậm chí hoài nghi đối phương nhận lầm người. Nhưng vừa nghĩ tới tên của đối phương nếu đúng là do mình đặt, trong lòng liền có cảm giác thỏa mãn.

    “Vậy ngươi có biết tên của ta là gì không?” Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu hỏi.

    Thư Vô Khích đương nhiên biết.

    Lộ Tiểu Thiền từng nghe hắn gọi mình là ‘Tiểu Thiền’, hỏi hắn vấn đề này, bất quá là để nghe hắn gọi tên của chính mình một lần nữa mà thôi.

    “Ngươi tên Lộ Tiểu Thiền.”

    Lộ Tiểu Thiền hoan hỉ trong lòng, dưới chân nhẹ bỗng, không nhịn được nghĩ muốn tiếp cận đối phương.

    Nhưng y vừa mới nhích tới gần đối phương nửa bước, cành trúc kia liền chọt vào lòng bàn tay của y một cái.

    “Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, còn nhớ hay không?”

    “Nhớ chứ…”

    Vừa mới hân hoan vui mừng, trong nháy mắt lại bị sương giá đánh thành quả cà tím.

    Thư Vô Khích không chịu để cho y chạm vào.

    “Vậy ngươi là người thế nào của ta?”

    Quan hệ giữa chúng ta nhất định không hề tầm thường, không thì vì sao ngươi lại tới tìm một người mù như ta?

    “Bạn cũ.”

    “… Sao có thể là bạn cũ được a? Ta từ nhỏ lớn lên ở Lộc Thục Trấn! Nếu như lúc trước ta từng gặp qua ngươi, làm sao có khả năng không nhớ rõ ngươi!”

    Lộ Tiểu Thiền dưới tình thế cấp bách lại muốn tiến lên phía trước, lòng bàn tay lập tức bị cành trúc đâm một cái, chỉ có thể lui về nửa bước.

    “Ta nhớ rõ ngươi.”

    Vẫn là một câu ngắn gọn như vậy, viền mắt Lộ Tiểu Thiền lại đỏ lên.

    Y chính là được người nhớ thương.

    Thời điểm lão ăn mày đi, y chỉ sợ không còn ai quan tâm tới mình.

    Thời điểm A Bảo đi, y cũng sợ không còn ai nhớ tới mình.

    Thế nhưng Thư Vô Khích lại nói, hắn nhớ rõ y.

    Chương 9: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (3)

    “Vậy… Vậy ngươi từ khi nào thì nhớ tới ta?”

    Lộ Tiểu Thiền muốn nói chuyện, cho dù đối phương ghét bỏ y, không cho y chạm vào, Lộ Tiểu Thiền vẫn muốn nói chuyện.

    “Thật lâu trước đây.”

    “Thật lâu trước đây là bao lâu?”

    Lộ Tiểu Thiền liền vui vẻ, bởi vì đối phương trả lời y.

    Thanh âm Thư Vô Khích trầm ổn thong dong, tuổi tác so với y lớn hơn một chút.

    Hắn nhớ rõ Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền lại không nhớ rõ hắn, hơn phân nửa có thể là vì thời điểm hai người gặp gỡ, Lộ Tiểu Thiền vẫn còn là một đứa bé.

    Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, chính mình năm nay mười sáu tuổi, y đoán Thư Vô Khích hẳn là gặp qua y vào khoảng mười bốn, mười lăm năm trước?

    Còn không đợi Thư Vô Khích trả lời, Lộ Tiểu Thiền đã lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

    Y vấp ngã quen rồi, ngay cả cảm giác kinh hoảng trong lòng cũng đánh mất.

    Thế nhưng Thư Vô Khích lại nhấc lên cành trúc, vững vàng mà đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.

    Một khắc kia, ngược lại khiến cho Lộ Tiểu Thiền run rẩy chấn động.

    Phải biết cành trúc mỏng manh, bị Lộ Tiểu Thiền đè ép như thế sẽ gãy, thế nhưng cành trúc lại như được truyền vào một luồng khí lực mạnh mẽ, vững vàng đến một chút cũng không run.

    Thư Vô Khích là quan tâm y, nếu không thì phản ứng của hắn sẽ không nhanh đến như vậy.

    Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười, trong lòng tràn đầy vui sướng, cho dù là ăn nói linh tinh cũng muốn nói toàn bộ cho hắn nghe: “Ngươi nói thật lâu trước đây là đời trước sao? Hay là đời trước của đời trước trước nữa?”

    “Không có gì mà kiếp trước hay kiếp này. Ngươi chỉ cần tin tưởng lời ta nói, là được.”

    “Ngươi không rõ ràng… khiến người ta vò đầu bứt tai ngứa ngáy trong lòng a!”

    Thư Vô Khích hẳn là tu chân, hơn nữa tu vi không thấp. Nếu chính mình cùng hắn ‘thật lâu trước đây’ đã quen biết, chẳng lẽ Lộ Tiểu Thiền y cũng là môn hạ đệ tử của tứ phương Kiếm Tông? Hoặc là đồ tử đồ tôn của bát phương Huyền môn?

    “Không nhớ ra được là chuyện tốt. Một hai dò hỏi tới cùng, kết quả đạt được chưa chắc đã là hai chữ ‘rõ ràng’.”

    Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh, khiến Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới ánh trăng trong mộng, trăm ngàn năm vẫn đạm nhiên như cũ.

    “Chưa chắc là ‘rõ ràng’, vậy còn có thể là cái gì?”

    “Chí thống.” (thống khổ tột cùng)

    Hai chữ này, Thư Vô Khích phải thoáng dùng sức mới có thể thốt ra.

    Người bình thường nghe không hiểu, nhưng thính lực của Lộ Tiểu Thiền so với người bình thường cao hơn gấp mấy lần.

    “Chí thống?” ngón tay Lộ Tiểu Thiền xoa gáy, “Có người nói với ta, nhân sinh chí thống cũng không phải là sinh lão bệnh tử, mà là…”

    “Yêu mà phải chia ly, rất lâu dài, cầu mà không được, không thể bỏ xuống.”*

    Từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.

    [Nguyên văn: ái biệt ly, ngận trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ.

    Theo quan niệm Phật giáo, con người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ uẩn xí thạnh.]

    Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên gặp phải một người khó nắm bắt như Thư Vô Khích, rất khó để cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì từ lời nói hay thậm chí là một cái phất tay của hắn.

    Nhưng hiện tại Lộ Tiểu Thiền hiểu ra, Thư Vô Khích luôn bình tĩnh không gợn sóng như thế, là bởi vì sau quãng thời gian truy tìm dài đằng đẵng, chấp niệm đã bị thu chặt rồi đè nén đến mức một chút gió cũng thổi không lọt.

    “Bộ dáng của ngươi trông thật lợi hại… Nhưng vì cái gì lâu như vậy mới tìm được ta?” Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng thì thầm.

    Đây là y tự lẩm bẩm lầu bầu, chưa hề nghĩ tới Thư Vô Khích sẽ trả lời y.

    “Xin lỗi.” bước chân Thư Vô Khích dừng lại.

    Lộ Tiểu Thiền vẫn là lần đầu tiên đặc biệt mong muốn thấy được biểu tình của hắn vào thời khắc này.

    “Xin… Xin lỗi cái gì?”

    “Ta đã không tìm được ngươi sớm hơn.”

    Đây cũng là lần đầu tiên, có người đối với y nói “Xin lỗi”.

    “Không sao a. Ngươi biết không, ta giống như đã từng mơ thấy ngươi! Trong giấc mơ của ta, bóng lưng của ngươi đặc biệt đẹp đẽ, cho nên ta luôn nghĩ muốn gặp lại ngươi! Chỉ cần có thể ở trong mơ nhìn thấy ngươi một lần, ta liền có thể vui vẻ thật lâu thật lâu!”

    Dù chưa từng nhìn thấy mặt ‘trích tiên’ trong mộng, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhận định người kia chính là Thư Vô Khích!

    “Bởi vì nguyên thần của ngươi bị người khác hạ chú, ta thần du ba ngàn giới, nên mới trễ nãi thời gian.”

    Mặc dù chỉ mới quen, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết Thư Vô Khích là một người cố chấp. Dưới cái nhìn của hắn, kết quả thế nào chính là thế đó, quá trình cùng nguyên do đều không quan trọng.

    “Tên trứng thối nào xấu xa như vậy, dám hạ chú lên nguyên thần của ta!”

    Lộ Tiểu Thiền cúi đầu tự hỏi, luôn cảm thấy trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

    Y an tĩnh mà đi theo Thư Vô Khích một đoạn đường, Thư Vô Khích ngược lại mở miệng trước.

    “Ngươi tại sao không nói?”

    “Nói chuyện? Ngươi không cảm thấy ta nói chuyện rất phiền phức sao? Giống như ve sầu trên cây, ầm ĩ không ngừng, quấy nhiễu người thanh tịnh?”

    Lộ Tiểu Thiền yêu thích nói chuyện, cho dù không có gì để nói, y cũng có thể tự mình nói với mình nửa ngày.

    Lão ăn mày ghét bỏ y ồn ào, còn nói nếu không phải không có tiền mua kim khâu, lão nhất định sẽ đem miệng của y vá lại.

    “Không cảm thấy.” thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, mang theo một loại khắc chế đối với bản thân, nhưng lại chứa đựng ý tứ phóng túng đối với Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền cảm thấy, đây nhất định là ảo giác của chính mình.

    Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích nếu đã là người tu chân có tu vi cao thâm, đương nhiên phải có khả năng nhẫn nhịn đặc biệt.

    “Vậy… Vậy ngươi làm sao tìm được ta?”

    “Nguyên thần của ngươi rời khỏi thân thể, được ‘Bích Lạc’ dẫn tới trước mặt ta, ta liền hỏi ngươi ở nơi nào, ngươi trả lời, ngươi ở tại Lộc Thục.”

    Lộ Tiểu Thiền giật mình.

    Chẳng lẽ sau khi mình say rượu, ở trong mơ trả lời, là bởi vì nguyên thần của mình rời khỏi thân thể đi đến chỗ của Thư Vô Khích?

    “Bích Lạc… là cái gì? Không phải là tầng trời thứ nhất theo lời Đạo gia nói, cái gì mà xanh biếc đầy trời đó chứ?”

    “Bích Lạc, là một loại thượng cổ linh thú, lấy xương của nó, mài thành phấn, lại lấy một sợi tóc của ngươi, hòa chung với nó chế thành hương liệu, dùng máu ở đầu tim để nấu hương liệu. Thời điểm đốt hương, nguyên thần của ngươi sẽ bị nó dẫn trở về.”

    Lộ Tiểu Thiền theo bản năng sờ sờ đầu của mình, nghĩ thầm, Thư Vô Khích rốt cuộc có được tóc của mình khi nào?

    “Vậy ngươi tìm được xương của loại thượng cổ linh thú này ở đâu?”

    “Ta bắt được nó, đem nó khóa lại. Cách mỗi mười năm, vào thời điểm hương liệu cháy hết, ta liền tới lấy đi một cái xương sườn của nó.”

    Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, theo bản năng mò xuống xương sườn của mình.

    Hơn nữa… y năm nay mới mười sáu tuổi, Thư Vô Khích lại nói ‘Cách mỗi mười năm’, như vậy biểu thị cho việc hắn đã tìm y suốt mười năm?

    “Vậy… Vậy nó không đau sao?”

    “Nó đau hay không đau, cùng ta có quan hệ gì? Ta chỉ muốn xương sườn của nó.”

    “Ngươi còn lấy….”

    Vấn đề tiếp theo y không dám hỏi, Thư Vô Khích nói dùng máu ở đầu tim hẳn là máu của Bích Lạc đi….

    Một khắc kia, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy Thư Vô Khích không giống người tu chân Huyền môn, mà càng giống Tà linh không chút tình cảm.

    Thư Vô Khích ở phía trước bỗng dưng ngừng lại.

    “Ngươi tại sao lại sờ xương sườn của mình?”

    “Ta… Ta đang nghĩ về sau rủi ngươi muốn tìm thứ gì đó, có phải cũng đem xương của ta rút ra hay không… Ha ha, ha ha ha…”

    “Ta không biết.”

    “Ta cũng không phải thượng cổ linh thú, lấy xương sườn của ta cũng không có tác dụng gì! Ha ha ha…” Lộ Tiểu Thiền cười gượng.

    Nghĩ nghĩ, vẫn là không đúng a!

    Thư Vô Khích từ chỗ nào có được tóc của y?

    Trong lúc nói chuyện, Thư Vô Khích đã đem Lộ Tiểu Thiền dẫn tới trước một khách sạn.

    “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Ngươi không có tu vi, nếu như ta mang ngươi dạ hành ngàn dặm, thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi.”

    “Được đó…” Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích đây là dẫn y tìm nơi ngủ trọ?

    Ai ngờ lão bản khách sạn vừa nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền ghét bỏ vô cùng.

    “Ăn mày cùng chó không được vào! Đi mau! Đi mau!”

    Lộ Tiểu Thiền còn tưởng rằng mình sống lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như được ngủ trên giường một lần, kết quả vẫn là bị đuổi ra ngoài.

    Thế nhưng Thư Vô Khích lại cầm một hạt đậu vàng, đặt ở trên mặt bàn chưởng quầy.

    Chưởng quầy vừa nhìn, mắt đều thẳng tắp.

    Lộc Thục Trấn cũng không phải địa phương phồn hoa đông đúc gì, một hạt đậu vàng như thế, chưởng quầy dù có kinh doanh khách sạn mười năm, cũng chưa chắc có thể kiếm được.

    “Vị… vị công tử này, có gì phân phó?”

    “Cho chúng ta một gian phòng thượng hạng. Chuẩn bị nước nóng tắm rửa, rồi dựa theo thân hình của y, mua vài bộ quần áo. Cần phải đủ để tắm rửa thay đổi trong nửa tháng.”

    “Nhớ rồi! Hai vị mời lên lầu!”

    Lộ Tiểu Thiền chưa từng vào khách sạn, mới vừa bước lên thang lầu, liền đạp hụt chân thiếu chút nữa ngã sấp mặt về phía trước.

    Chưởng quầy nhanh chóng muốn chạy qua đỡ y, lại không ngờ rằng cành trúc trong tay Thư Vô Khích xuyên qua dưới cánh tay Lộ Tiểu Thiền, lập tức đem y nâng dậy, một đầu khác của cành trúc trực tiếp chỉa vào trên bả vai chưởng quầy.

    Chưởng quầy còn không kịp đụng tới Lộ Tiểu Thiền, đã bị một luồng kình lực đẩy văng ra ngoài.

    “Không có sự cho phép của ta, ai cũng không được chạm vào y.”

    Thanh âm Thư Vô Khích mang theo một tia uy thế, chưởng quầy sợ đến không nói ra lời.

    “Chậm một chút. Tổng cộng có chín bậc thang.” Thư Vô Khích cúi đầu nói với Lộ Tiểu Thiền.

    Thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm rãi lại nhu hòa, cùng với lúc nãy tựa như hai người khác nhau.

    “A… Ừm…”

    Lộ Tiểu Thiền cầm lấy cành trúc, đứng vững thân thể, cùng Thư Vô Khích đi lên lầu.

    Chưởng quầy lúc này mới vỗ vỗ ngực.

    “Ôi, rõ ràng thoạt nhìn là thư sinh yếu đuối, làm sao… vừa nãy làm sao…”

    Chưởng quầy cũng không biết nên hình dung đối phương thế nào. Hắn vỗ đầu một cái, như thế nào mà mới qua không bao lâu, chính mình lại hoàn toàn không nhớ ra được bộ dáng của vị khách quan kia nhỉ?

    Cửa phòng mở ra, Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền bước vào.

    Này đã coi như là phòng khách tốt nhất Lộc Thục Trấn.

    Trong lòng Lộ Tiểu Thiền tràn đầy hiếu kỳ, trực tiếp từ bên người Thư Vô Khích chạy tới, tự tay sờ mó khắp nơi.

    “Đây là ghế!” Y vừa cười vừa sờ hình dáng của cái ghế.

    “Đây là bàn! Cái bàn này tròn! Không giống với bàn của Vô Tứ Tửu Phường, bàn trong tửu phường đều là hình vuông!”

    “Đây là màn giường? Thật mềm!”

    Lộ Tiểu Thiền nghĩ đến trên người mình bẩn vô cùng, sợ đem chăn đệm trên giường sờ mó ra mấy cái dấu tay, Thư Vô Khích nhất định sẽ ghét bỏ, vì vậy liền xoay người lại.

    Ngay lúc y thiếu chút nữa đụng phải một cái ghế, Thư Vô Khích liền lặng yên không tiếng động mà dùng cành trúc đem cái ghế kia dời đi.

    “Đây là cốc trà sao?” Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ tới miệng cốc.

    Y chưa từng vào khách sạn, chưa từng ở qua phòng trọ, hết thảy nơi này đều làm cho y cảm thấy mới mẻ.

    Y có thể cảm giác được, Thư Vô Khích đang ngồi ở một bên, lẳng lặng mà nhìn y.

    “Ngươi đang nhìn ta sao?”

    “Ừm.”

    “Nhìn ta như đứa nhà quê? Chưa từng ngồi qua bàn tròn ghế tròn?”

    Lộ Tiểu Thiền vừa định mò tới một cái ghế để ngồi xuống, ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng cong lên, cái ghế liền vững vàng rơi xuống sau lưng Lộ Tiểu Thiền.

    “Ôi chao, từ khi nào phía sau ta lại có một cái ghế?”

    Y vừa ngồi xuống, tay lập tức lục lọi nửa ngày, lấy một cái cốc kéo tới trước mặt, lại muốn mò ấm nước.

    Đầu ngón tay của y còn chưa chạm vào nắm ấm, liền bị cành trúc điểm trúng.

    “Nước rất nóng. Ta rót cho ngươi.”

    Chương 10: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (4)

    Lộ Tiểu Thiền thu tay về, y nghe được thanh âm Thư Vô Khích nhấc lên ấm trà, cùng với tiếng nước trà rơi vào trong cốc.

    Đây là lần đầu tiên, có người chăm sóc y, sợ y bị bỏng, châm trà cho y.

    Lộ Tiểu Thiền không hiểu, vì sao Thư Vô Khích không chê bai y.

    Nếu như ghét bỏ y bẩn, sẽ không ngồi ở bên cạnh y.

    Nếu như ghét bỏ y đê tiện, sẽ không châm trà cho y.

    Nhưng là, Thư Vô Khích tại sao không cho y chạm vào?

    Đã vậy thì để tiểu ăn mày ta đây đến thử ngươi một lần! Hì hì!

    Lộ Tiểu Thiền sờ tới cốc trà, cố ý đem nó đánh đổ.

    Tiếp theo liền “Rầm” một tiếng, y cảm nhận được hơi nóng của nước trà, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cái cốc bị Thư Vô Khích tiếp được, hất về phía trước, nước trà văng ra, rồi lại nguyên trạng mà quay trở về.

    Lộ Tiểu Thiền không thể xác định chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là Thư Vô Khích đem cốc trà giơ lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi khí.

    “Không nóng. Ngươi uống đi.”

    Hắn đem cốc trà thả xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền không chắc chắn lắm mà sờ soạng cái cốc một chút, rất ấm áp.

    Đôi môi cẩn thận đụng nhẹ, nước trà cũng ấm.

    Phảng phất như hơi nóng lúc nãy, đều là ảo giác.

    Lúc này tiếng tiểu nhị gõ cửa vang lên.

    “Khách quan, nước nóng tắm rửa ngài gọi đã mang đến!”

    “Tiến vào đi.” Thư Vô Khích ngồi ngay ngắn ở đó.

    Lộ Tiểu Thiền nghe thấy hai tên tiểu nhị bưng một cái thùng gỗ lớn, đặt ở chỗ trống trong phòng.

    Tiếp theo, hai thùng nước nóng, hai thùng nước lạnh liền được đổ vào.

    Bên cạnh bồn tắm, còn có bồ kết cùng khăn tắm.

    “Khách quan chậm rãi tắm rửa. Đây là quần áo chưởng quầy mới vừa mua về cho ngài.”

    “Để xuống đi.”

    Đợi tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Thư Vô Khích mới đứng dậy, thử một chút độ ấm của nước: “Tiểu Thiền, ngươi tới tắm rửa đi.”

    Lộ Tiểu Thiền chỉ chỉ chính mình: “Đây là chuẩn bị cho ta?”

    “Ừm.”

    Lão ăn mày khi còn sống, khoảng mười ngày nửa tháng sẽ dẫn y tới bờ sông tắm rửa một lần, đôi khi còn chà bùn cho y. Sau khi lão ăn mày quy thiên, Lộ Tiểu Thiền ngoại trừ lúc trời mưa to, còn lại đều không tắm.

    Dù sao tại bờ sông, không ai nhìn, sơ ý một chút sẽ chết đuối.

    Tính mạng, so với tắm rửa vẫn quan trọng hơn.

    “Ta… chưa từng ở trong thùng nước tắm rửa qua…”

    “Sau khi đem quần áo cởi ra, nhảy vào trong thùng nước là tốt rồi. Ta sẽ dùng cành trúc đỡ ngươi.”

    “… Ta không phải ý này… Ta là muốn nói, ta chưa từng được tắm rửa đàng hoàng giống như vậy…..”

    “Ngươi sau này muốn tắm, ta liền tìm chỗ cho ngươi chậm rãi tắm rửa.”

    “…”

    Trọng điểm không phải là ta yêu thích tắm rửa! Mà là ta không phải tắm ở dưới sông nữa a!

    Lộ Tiểu Thiền thành thạo, đem một thân quần áo rách nát cởi bỏ.

    Đợi đến khi cởi xong mảnh vải cuối cùng, y không chắc chắn lắm mà nhìn về phương hướng Thư Vô Khích đang ngồi.

    “Cái kia… Thư… Thư Vô Khích… Ngươi còn đang nhìn ta sao?”

    “Ừm.” thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, khiến lòng người khó giải thích được mà trở nên mềm mại.

    Lộ Tiểu Thiền biết đối phương là sợ y té, nhưng mà tiểu Tiểu Thiền của y còn chưa từng bị người ngoài nhìn qua a.

    “Ta muốn bắt đầu tắm rửa.”

    “Ừm.”

    “Ý của ta là… ngươi hơi nghiêng mặt đi, tránh một chút…”

    “Tại sao?”

    “Tại sao? Ngươi… Ngươi còn muốn nhìn tiểu Tiểu Thiền của ta sao?”

    “Tiểu Tiểu Thiền?” Thư Vô Khích hỏi lại.

    Lộ Tiểu Thiền tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng hơi nhíu mày suy tư của hắn.

    “Chính là chỗ này a!” Lộ Tiểu Thiền vươn ngón tay chỉ chỉ.

    “Tại sao phải lảng tránh?”

    Lộ Tiểu Thiền thở dài: “Ta biết cả hai ta đều là nam, nhìn cũng không có gì! Thế nhưng, gia ngươi thẹn thùng a…”

    Lão ăn mày nói lông của y đều không có dài ra đầy đủ.

    Lộ Tiểu Thiền không hiểu tại sao lão ăn mày nói như vậy, thật giống như lông nơi đó càng dài càng nhiều thì mới chứng tỏ được bản sắc dũng mãnh của nam nhi.

    Lông vừa dài vừa nhiều chỉ tổ giấu thêm rận!

    Thế nhưng vạn nhất Thư Vô Khích cũng cảm thấy lông nơi đó của y không dài ra đầy đủ thì sao!

    Không đúng! Làm sao có thể đánh đồng Thư Vô Khích với cái lão ăn mày không phẩm vị kia!

    “Thôi quên đi! Ngươi không để tâm! Ta cũng không để tâm!”

    Lộ Tiểu Thiền buông lỏng tay, cong người, bò vào trong thùng nước.

    Thời điểm y trở mình bò vào thùng tắm, tựa hồ nghe thấy cách đó không xa, hô hấp của Thư Vô Khích dừng lại một chút.

    Lộ Tiểu Thiền cũng cảm thấy cơ thể mình từ phần eo trở xuống đều nóng lên.

    Y ngồi vào trong thùng, dòng nước ấm áp vừa vặn tràn qua lồng ngực y.

    “Oa! Thật thoải mái a!” Lộ Tiểu Thiền híp mắt dựa lưng vào bồn tắm, y tự mình chà xát một hồi, nghịch nghịch nước nóng, lại không nghe thấy thanh âm Thư Vô Khích, không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Thư Vô Khích… ngươi vẫn còn ở đó chứ?”

    “Ta ở đây.”

    Không biết có phải nguyên nhân bởi vì thùng nước nóng này khiến cho nhiệt độ trong phòng bỗng chốc nóng lên hay không, thanh âm Thư Vô Khích không còn thanh lãnh như trước, âm cuối kéo ra một tia khàn khàn, khiến tâm Lộ Tiểu Thiền ngứa ngáy một trận.

    “Vậy… vậy ngươi còn nhìn ta không?”

    “Ừm.”

    “Ngươi thật sự có kiên nhẫn, vẫn nhìn ta. Ngươi yên tâm, thùng nước này không làm ta chết đuối được!”

    “Ta nhìn ngươi, không phải bởi vì ta có kiên nhẫn.”

    “Vậy thì bởi vì cái gì?”

    Lộ Tiểu Thiền khom người hướng về phía Thư Vô Khích, nằm nhoài ra thành bồn tắm, đem cằm gối lên trên cánh tay, dùng đôi mắt vừa to vừa tròn mà nhìn Thư Vô Khích.

    “Bởi vì ngươi dễ nhìn.”

    Nước phía dưới đã sắp nguội lạnh, bỗng nhiên giống như sôi trào, tâm Lộ Tiểu Thiền liền run lên một chút.

    Từ xưa đến nay chưa từng có ai nói qua y dễ nhìn.

    Cho dù là lão ăn mày thu dưỡng y cũng chưa từng nói qua.

    “Ngươi cũng đặc biệt dễ nhìn.” Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, đôi mắt cong lên, giống như có ánh sao muốn tràn ra từ trong đôi mắt y.

    Bỗng dưng, khí vị thuộc về Thư Vô Khích trong nháy mắt tiến đến gần.

    Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên: “Ngươi tại sao lại qua đây?”

    “Làm sao ngươi biết ta qua đây?” thanh âm Thư Vô Khích nhàn nhạt.

    Lúc tắm rửa bị hơi nước xông lên, nên lúc nghe thấy thanh âm như thế, liền cảm giác đặc biệt hưởng thụ.

    “Ta ngửi thấy được hương vị trên người của ngươi! Cực kỳ dễ ngửi! So với mùi bồ kết còn dễ ngửi hơn nhiều!”

    “Ngươi yêu thích mùi vị này?”

    Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài ra thùng, nghiêng mặt. Y tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được lúc này Thư Vô Khích đang cúi đầu, rũ mắt xuống, chóp mũi của hắn cách gò má của y chỉ sợ không tới nửa tấc.

    Lộ Tiểu Thiền bất thình lình vươn tay bắt lấy đối phương, Thư Vô Khích trong nháy mắt đã rời ra xa.

    “Ta yêu thích a.”

    “Tên của nó là ‘Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên’. Nếu như ngươi yêu thích, ta liền bỏ vào trong thùng tắm của ngươi một ít.”

    Lộ Tiểu Thiền nghe thấy tiếng một giọt nước rơi xuống, nhỏ đến mức không nghe ra vang vọng, thùng nước Lộ Tiểu Thiền đang ngâm mình giống như trở nên có linh tính.

    Y vốn muốn thừa dịp trước khi nước nguội lạnh chà xát bùn bẩn trên người, nhưng tay mới vừa chạm lên bả vai, liền phát hiện da thịt chịu đủ mưa gió của mình bỗng nhiên trở nên nhẵn mịn.

    “Ôi chao? Ta làm sao thành trứng gà lột xác rồi? A! Là trứng gà lột xác!”

    “Nó có thể rửa sạch bụi đất trên người ngươi.”

    “Chỉ một giọt nhỏ như vậy?”

    “Ừm.”

    Lộ Tiểu Thiền cảm thấy quá thần kỳ, nếu không phải Thư Vô Khích không cho y chạm vào, y thật muốn đem toàn bộ thân thể của hắn từ trên xuống dưới đều sờ qua một lượt, xem còn có bảo bối gì nữa không!

    Nếu Thư Vô Khích đã ngay tại bên cạnh mình, Lộ Tiểu Thiền đương nhiên không nhịn được muốn nói chuyện với hắn, cho dù chỉ là một tiếng “Ừm” đáp lại, y cũng cảm thấy vui vẻ.

    “Lúc nãy ngươi nói, phải đem tóc của ta hòa cùng hương liều mới có thể tìm được ta… Nhưng ngươi từ nơi nào tìm được tóc của ta a?”

    Cái vấn đề này y đã suy nghĩ thật lâu.

    “Đại khái là ngươi không vui vì ta sờ tóc của ngươi, nên ngươi đã đem một đầu tóc đều cắt đi, ta liền thu giữ.”

    “Không thể nào? Ngươi nếu thích sờ tóc ta, vậy ngươi sờ đi a! Ngươi muốn sờ nơi nào cũng được… Từ từ, ngoại trừ tiểu Tiểu Thiền của ta!”

    Lộ Tiểu Thiền cố ý đem đầu dựa vào trên người Thư Vô Khích, chờ Thư Vô Khích sờ tóc y, thế nhưng cành trúc lại kề sát tới trên mặt y, đem y chặn lại.

    Chỉ là lực đạo của Thư Vô Khích một chút cũng không có hàm chứa ý tứ cự tuyệt, thậm chí thật giống như nương theo cành trúc, nhẹ nhàng sờ sờ Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân giống như chó con, chỉ còn thiếu một tiếng “Ngoan” từ Thư Vô Khích.

    “Tại sao không thể?” Thư Vô Khích hỏi.

    Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho sặc: “Không thể chính là không thể!”

    Thư Vô Khích tựa hồ nghiêng người qua một bên, sau đó từ tốn nói một câu: “Ừm.”

    Lộ Tiểu Thiền ào một tiếng lùi về phía sau, lỗ tai liền vừa hồng vừa nóng.

    “Kỳ thực ngươi rất dễ nhìn.”

    Không biết có phải là ảo giác hay không, trong đầu Lộ Tiểu Thiền hiện ra chính là bộ dáng Thư Vô Khích một tay dựa vào bồn tắm, nghiêng mặt, rũ mắt nhìn vào trong nước.

    “Nơi đó không thể dùng ‘rất dễ nhìn’ để hình dung!”

    “Thế nhưng rất dễ nhìn.”

    Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa muốn túm lấy tóc của mình, y biết Thư Vô Khích không phải đang đùa giỡn y, bởi vì nhìn hắn thế nào cũng không giống bộ dáng đang đùa giỡn.

    Hắn giống như đối với một số việc… không hiểu lắm.

    “Ngươi biết cái gì gọi là ‘dễ nhìn’ sao?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.

    “Ngươi từng nói với ta, sau khi nhìn rồi mà vẫn muốn nhìn nữa, thậm chí muốn có được, thì chính là ‘dễ nhìn’.”

    Thanh âm Thư Vô Khích mang theo cảm giác mát mẻ, tựa như cổ ngọc trải qua năm tháng, lại giống giếng cổ không gợn sóng, thế nhưng thời khắc này bên trong cái lạnh lẽo ấy lại lộ ra một tia lưu luyến, nghe vào khiến tâm Lộ Tiểu Thiền run rẩy.

    “Cho nên tiểu Tiểu Thiền không phải là ‘dễ nhìn’ a! Cái gì mà muốn có được linh tinh… Ngươi muốn có được tiểu Tiểu Thiền để làm cái quỷ gì!”

    “Vẫn luôn nghĩ nắm chặt trong tay, không phải là muốn.”

    Lộ Tiểu Thiền bỗng chốc có ý nghĩ muốn đập đầu vào tảng đá lớn….. Y không biết phải giải thích cái vấn đề này như thế nào với Thư Vô Khích.

    Ngẫm lại, lúc ban đầu chính là nói về tóc của y, không hiểu sao nói một hồi lại chuyển thành tiểu Tiểu Thiền.

    “… Mặc kệ thế nào… Vẫn là cám ơn ngươi thưởng thức tiểu Tiểu Thiền…”

    “Ừm.” Thư Vô Khích đáp một tiếng, khiến tinh thần của Lộ Tiểu Thiền thoải mái trở lại.

    Thuộc truyện: Rượu chàng tiên