Sau khi phản diện nhặt được kịch bản – Chương 11-15

    Thuộc truyện: Sau khi phản diện nhặt được kịch bản

    Chương 11: Tiểu sư tôn

    Ôn Thanh Lan dặn dò, Tiêu Cảnh tất nhiên vâng dạ tuân theo, thầy trò hai người cũng không nói nhảm, bay thẳng đến cung điện bí cảnh.

    Cung điện bí cảnh cách hai người một khoảng nhất định, Ôn Thanh Lan vốn tưởng rằng sẽ có bẫy rập cơ quan gì đó, ai ngờ một đường an toàn tới đại điện, mà trong đại điện cũng vô cùng yên tĩnh, Ôn Thanh Lan dạo từ trên xuống dưới, cung điện vô cùng im ắng, không có một chút khác thường, nhất trí với kết quả điều tra của trưởng lão tứ tông.

    Tiêu Cảnh yên lặng đi theo sau Ôn Thanh Lan, vào lúc Ôn Thanh Lan không chú ý, lặng lẽ đâm rách đầu ngón tay nhỏ một giọt máu, trong nháy mắt mặt đất màu than chì hấp thu sạch sẽ giọt máu, những gợn sóng mắt thường không thể nhìn thấy lấy giọt máu làm trung tâm, chậm rãi khuếch tán trên sàn nhà.

    “Có phải thông tin của ngươi sai lệch không, nơi này không có bất luận cái gì kì lạ, căn bản là một đống kiến trúc bỏ hoang.”

    Âm thanh máy móc đặc hữu của hệ thống khởi động: “Kí chủ chưa mở ra trung tâm bí cảnh, Mê Kính Thiên Tông Điện chưa được phép mở ra.”

    Hắn còn tưởng rằng chém bỏ phong ấn, thông qua vết nứt tiến vào đại điện, thì có nghĩa là đã bước vào trung tâm bí cảnh, không ngờ tới lại còn chưa mở, nhưng giờ không phải lúc so đo, Ôn Thanh Lan tiếp tục hỏi: “Không phải ngươi nói có chìa khóa bí cảnh có thể mở bí cảnh à, vậy tình huống bây giờ là chuyện gì xảy ra?”

    Hệ thống trầm mặc một chút: “Chìa khóa bí cảnh là máu của Tiêu Cảnh…..”

    Giọng hệ thống còn chưa dứt, toàn bộ đại điện đột nhiên chấn động kịch liệt, xung quanh như tượng sáp gặp nóng không ngừng tan chảy, không gian thời gian đều bị bóp méo.

    Ôn Thanh Lan kinh ngạc nhìn bốn phía: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó hắn nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tiêu Cảnh: “Ngươi bị thương?”

    Tiêu Cảnh sửng sốt một chút, ậm ờ nói: “Đồ nhi không có, sư tôn làm sao vậy?”

    Ôn Thanh Lan cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, nhìn đến khi Tiêu Cảnh trong lòng nhảy dựng, nhưng Ôn Thanh Lan cũng không nói gì thêm, mà giải thích: “Đây là bí mật của Chân Diệp bí cảnh, Mê Kính Thiên Tông Điện, hiện giờ đã hoàn toàn mở ra.”

    “Sư tôn, chúng ta sẽ gặp phải cái gì?” Tiêu Cảnh dè dặt hỏi, y nhìn không gian vặn vẹo bốn phía, bây giờ hai người giống như hai viên bọt khí trôi nổi giữa không trung, nếu không phải Ôn Thanh Lan dùng linh lực Phân Thần Kỳ bao lấy hai người, chỉ sợ sẽ bị năng lượng sinh ra từ biến đổi của Mê Kính Thiên Tông Điện trực tiếp đè dẹp lép.

    Ôn Thanh Lan tỉ mỉ quan sát Tiêu Cảnh, đồ đệ vẫn là bộ dáng xấu xí như trước, nói tới nói lui ánh mắt vẫn né tránh, không có tự tin, thoạt nhìn thì vô cùng thiếu đánh.

    Nhưng nếu hệ thống nói không sai, như vậy máu Tiêu Cảnh mới là chìa khóa mở ra bí cảnh, hiện giờ bí cảnh dị động, tất nhiên là Tiêu Cảnh đưa máu cho bí cảnh, nhưng vì sao y không thừa nhận?

    “Sư tôn, sao vậy, vì sao người cứ nhìn đồ nhi?” Bị Ôn Thanh Lan nhìn chòng chọc như vậy, Tiêu Cảnh giật nảy mình, có chút ngượng ngùng hỏi.

    “Không có gì.” Ôn Thanh Lan thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Mê Kính Thiên Tông Điện mở ra, chỉ e không đoán trước được sẽ phát sinh nguy hiểm gì, một lát theo sát vi sư đừng để bị lạc.”

    “Dạ.” Thấy Ôn Thanh Lan chỉ là quan tâm an nguy của mình, Tiêu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao trong lòng y luôn lờ mờ bất an.

    Nhưng Mê Kính Thiên Tông Điện vô cùng quan trọng, nếu không thể đạt được truyền thừa của Mê Kính Thiên Tông Điện, cũng chỉ có thể tiếp tục đội thân thể rác rưởi này, vĩnh viễn không cách nào chân chính bước vào một đường tu hành, nhưng sau khi đạt được truyền thừa, không biết sư tôn sẽ nghĩ mình thế nào.

    Kỳ thật trong khoảng thời gian sinh sống trên Tĩnh Bình Phong làm y có chút lưu niệm, thậm chí nghĩ nếu có thể vĩnh viễn chôn giấu bí mật của mình, cùng sư tôn cả đời sống chung trên Tĩnh Bình Phong thì tốt rồi.

    Suy nghĩ mềm yếu như vậy, ngay cả bản thân Tiêu Cảnh cũng có chút ngạc nhiên, y tưởng trải qua nhiều chuyện đời, mình sớm đã vững tâm như thiết, sẽ không có suy nghĩ buồn cười nào nữa, thế nhưng trong khoảng thời gian này sư tôn thật là ôn nhu.

    Nhớ đến lúc trước ở chung, Tiêu Cảnh không khỏi tâm thần hốt hoảng, Mê Kính Thiên Tông Điện biến hóa rất nhanh làm y phục hồi lại tinh thần.

    Nhưng mà sư tôn làm sao biết Mê Kính Thiên Tông Điện?

    Mê Kính Thiên Tông Điện biến hóa nhanh chóng khiến hai người cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều, không gian xung quanh uốn khúc dần dần bình phẳng, một mảnh màu sắc hỗn độn cũng chậm rãi khôi phục thành hình dạng vốn có, cung điện biến mất không thấy, lúc này hai người đứng ở trong một không gian giống tổ ong, trên dưới trái phải tất cả đều là thông đạo, cửa thông đạo phản xạ ánh sáng, như là một mặt gương Hắc Tinh Thạch.

    Ôn Thanh Lan nhìn không gian phía trước từ trên xuống dưới, đột nhiên rút kiếm hung hăng chém xuống, Tiêu Cảnh và hệ thống đều bị động tác của Ôn Thanh Lan làm cho hoảng sợ, hệ thống ngăn cản nói: “Kí chủ, ngài đang làm cái gì?”

    “Nơi này là cơ duyên của Tiêu Cảnh.” Trước nghe được hệ thống nói mở ra cần máu Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan liền hiểu, hắn lạnh lùng nói trong lòng: “Ngươi để ta tới nơi này, với ta mà nói căn bản không có ý nghĩa.”

    Hệ thống không ngờ Ôn Thanh Lan nghĩ như vậy, nó vội vàng nói: “Kí chủ chờ một chút, ngài có thể đạt được giá trị vận khí độ hảo cảm đó nha!”

    “Ta lãng phí nhiều sức lực như vậy đến nơi này, chỉ vì một chút giá trị vận khí?” Ôn Thanh Lan nhướng mi cười, ánh mắt lộ ra khinh miệt xem thường: “Mê Kính Thiên Tông Điện rốt cuộc là nơi thế nào, chỉ có thể để Tiêu Cảnh nhận truyền thừa?”

    Lực phá hoại của Phân Thần Kỳ quá mức cường đại, Chân Diệp bí cảnh tuy là thượng cổ bí cảnh, nhưng dù sao năm tháng trôi qua lâu rồi, pháp trận và linh khí của nơi này cũng dần dần bất lực kế tục, nếu lại đợi không được người thừa kế, chỉ sợ thực nhanh phải biến mất.

    Dưới một kiếm của Ôn Thanh Lan, không gian hình dạng tổ ong tức khắc chấn động, vô số hắc thủy tinh trên mặt kính nứt ra thành khe hở, mắt thấy hắn nâng kiếm chém nữa.

    Hệ thống vội vàng nói: “Mê Kính Thiên Tông Điện là thượng cổ di tộc lưu tồn, bộ tộc để lại ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’, có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể Tiêu Cảnh, làm y có thể thoát thai hoán cốt, nội dung tình tiết là như thế, ngài trợ y đi hết kịch tình, dĩ nhiên là có thể đạt được vận khí, này có cái gì không tốt?”

    Nói cách khác ở đây quả thực chỉ có cơ duyên của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan không chút nghĩ ngợi chém thêm nhát thứ hai, vết nứt trên mặt kính Hắc Tinh Thạch lớn hơn, vô số khói nhẹ nhiều màu bay ra từ trong kẽ hở trên mặt kính, mơ hồ có thể thấy trong khói nhẹ hiện lên vô số mặt người.

    “Kí chủ chờ một chút, tui biết vị trí cụ thể của thiên cơ động thiên, tuy kí chủ ngài xem qua 《Chí Thần Truyện 》, thế nhưng đối với những cơ duyên pháp bảo này, trong 《Chí Thần Truyện 》cũng chỉ hàm hồ nhắc tới lấy như thế nào, nếu kí chủ ngài muốn lấy ‘Thiên Diện Bí Thuật’, phải để Tiêu Cảnh hoàn thành ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’.”

    “Sư tôn, người đang làm gì vậy?” Trong mắt Tiêu Cảnh hiện lên một chút ám sắc, trên mặt lại ra vẻ kinh ngạc hỏi.

    Nghe hệ thống nói, lúc này Ôn Thanh Lan mới thu hồi Cô Phong Kiếm, bình tĩnh nói: “Vi sư nghĩ nơi này là ảo cảnh của Mê Kính Thiên Tông Điện, nhưng giờ xem ra vi sư đã đoán sai.”

    Thật sự chỉ như thế? Trong lòng Tiêu Cảnh lướt qua một tia nghi hoặc, nét mặt y không đổi thấp giọng hỏi: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thế nào, sư tôn?”

    Ôn Thanh Lan nhìn trên dưới trái phải dũng đạo màu đen chằng chịt, hắn nói: “Ở đây hẳn là vô số cửa vào, hơn nữa chỉ có một cửa là chính xác, Tiểu Cảnh, ngươi chọn một cửa chúng ta đi vào.”

    Tiêu Cảnh kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thanh Lan, một bộ dáng bị dọa: “Sư ….. sư tôn, sao có thể, đồ nhi căn bản không biết chọn rồi sẽ dẫn tới đâu , vạn nhất đồ nhi chọn sai phải làm sao bây giờ?”

    Ôn Thanh Lan không kiên nhẫn nói: “Cho ngươi chọn ngươi cứ chọn, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, mau chọn, nơi này đã bị kiếm khí ta đảo loạn, rất nhanh sẽ vỡ vụn toàn bộ, hiện tại không đi, một lát chỉ sợ sẽ bị linh lực cuồng bạo chảy loạn xé xác, mau chọn!”

    Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan không hề có ý nói đùa, thậm chí còn đang không ngừng giục mình, y cắn răng, cuối cùng chạy đi một hướng nào đó, Ôn Thanh Lan nắm chặt Cô Phong Kiếm, không chút chậm trễ theo sát Tiêu Cảnh xông vào dũng đạo, mặt kính Hắc Tinh Thạch lướt qua một tia gợn sóng, hai người liền biến mất trong mặt kính không thấy nữa.

    Vừa mới vọt vào trong mặt kính, Ôn Thanh Lan đã cảm thấy linh lực toàn thân cấp tốc tản đi, chỉ trong một hơi thở, cả người từ Phân Thần rớt xuống Nguyên Anh, lại từ Nguyên Anh rớt tới Kim Đan, cuối cùng vững vàng dừng lại ở Dung Hợp Kỳ, mà quần áo trên người cũng nháy mắt biến lớn, phủ xuống đầu hắn che khuôn mặt.

    Bên cạnh Tiêu Cảnh vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng không rõ ý tứ: “Sư tôn?”

    Ôn Thanh Lan mặt không cảm xúc vẫy vẫy ống tay áo, đưa mình ra khỏi đống quần áo lộn xộn, hắn ngửa đầu nhìn đồ đệ mình, lạnh lùng nói: “Ngạc nhiên!” (*)

    (*) Hiểu biết ít nên quá kinh ngạc thôi : bản gốc 大惊小怪 ( đại kinh tiểu quái) …đây là một câu có xuất xứ từ Chu Hi (1130-1200) ( một nhà Nho học cũng là một Triết gia của Trung Quốc cũng được đánh giá là chỉ đứng sau Khổng Tử ) : 要肱把此事做一平常事看,朴实头做将去,久之自然见效,不必如此大惊小怪,起模画样也 (Yếu quăng bả thử sự tố nhất bình thường sự khán, phác thực đầu tố tương khứ, cửu chi tự nhiên kiến hiệu, bất tất như thử đại kinh tiểu quái, khởi mô họa dạng dã)

    Cụm từ này miêu tả 1 người đối một việc không có gì là đặc biệt nhưng lại quá sức kinh ngạc.

    “Sư tôn, người……. người thế nào nhỏ đi?”

    Đúng vậy, sau khi vọt vào mặt kính, trong một nhịp thở Ôn Thanh Lan từ một thanh niên thân cao mà đứng biến thành một đứa trẻ thân nấm lùn, phấn điêu ngọc thế (*) vô cùng đáng yêu, làm người chịu không nổi nhất là cái khuôn mặt tinh xảo trên mặt búp bê trẻ con ú nu, cố tình một bộ vẻ mặt lạnh như băng, nhìn khiến người ta vô cùng muốn duỗi tay bẹo má một cái.

    (*) phấn điêu ngọc thế =粉雕玉砌: tựa như dùng phấn mà điêu khắc, tựa như dùng ngọc xây mà thành; dùng bạch phiến chạm trổ, dùng bạch ngọc tạo hình.

    Cũng may pháp lực không hoàn toàn biến mất, Ôn Thanh Lan bấm cái pháp quyết, quần áo liền ngoan ngoãn phục tùng tròng lên người hắn, cũng trở nên tinh tế nhỏ xinh.

    Nghe Tiêu Cảnh hỏi chuyện, Ôn Thanh nhăn mày nói: “Nơi này khí tức cổ quái, áp chế tu vi, có thể lo lắng ta lại phá hư Mê Kính Thiên Tông Điện, cho nên áp chế thân thể và tu vi ta đến thời kỳ tương đối nhỏ yếu, hành trình kế tiếp của chúng ta phải cẩn thận.”

    Mê Kính Thiên Tông Điện đối với Tiêu Cảnh mà nói kỳ thật cũng là một tồn tại tương đối thần bí, lúc trước tiến vào Mê Kính Thiên Tông Điện đúng là tu vi và hiểu biết đều ở thời kỳ yếu kém, có lẽ là hữu duyên với Mê Kính Thiên Tông Điện, quá trình y được truyền thừa cũng không tốn sức, sau khi thoát thai hoán cốt cũng không kịp thăm dò, Mê Kính Thiên Tông Điện nổ tung bởi ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’ thiêu đốt, sau khi sự việc xảy ra Tiêu Cảnh muốn tìm hiểu điều tra Mê Kính Thiên Tông Điện, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

    Hôm nay bởi vì Ôn Thanh Lan, ngược lại để Tiêu Cảnh thấy được rõ ràng năng lực của Mê Kính Thiên Tông Điện, mà chuyện áp chế tu vi và cả tình huống lui ngược thời gian về lúc nhỏ, cũng khiến Tiêu Cảnh mơ hồ cảm thấy quen thuộc, đồng thời càng thêm khẳng định Mê Kính Thiên Tông Điện và thân thế mình có quan hệ với nhau.

    Nhưng những việc đó bây giờ đều không quan trọng bằng tình trạng của sư tôn, nhìn đến sư tôn đột nhiên trở nên nhỏ bé đáng yêu, trong lòng Tiêu Cảnh bỗng nhiên trào ra một loại xúc động, muốn ôm chặt đối phương, vĩnh viễn giấu kĩ sư tôn.

    Ánh mắt Tiêu Cảnh tồn tại quá mức mạnh mẽ, làm Ôn Thanh Lan muốn bỏ qua cũng không được, hắn xị mặt mím môi nhìn đồ đệ mình, trong lòng dâng lên một chút dự cảm bất an, Cô Phong Kiếm cầm trong tay hắn càng thêm chặt.

    “Sư tôn….” Tiêu Cảnh thình lình lên tiếng, sải bước đi tới Ôn Thanh Lan, bởi vì thân cao khác biệt, nhìn từ góc độ hiện tại của Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh cao to ở trên đầu hắn kéo ra một bóng râm lớn, mang đến cảm giác áp bách, điều này làm cho Ôn Thanh Lan không tự chủ lùi về sau nửa bước.

    Nhưng Tiêu Cảnh lại không thèm để ý chút nào, ánh mắt y mơ màng, cuối cùng chợt giống như hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống ôm lấy Ôn Thanh Lan nói: “Người bây giờ đi đường không nhanh, vẫn là để đồ nhi ôm người đi thôi, bí cảnh nguy hiểm, vạn nhất có cái gì thương tổn đến sư tôn sẽ không tốt.”

    Đột nhiên bị một nam nhân trưởng thành ôm vào trong ngực, Ôn Thanh Lan không khỏi cứng đờ cả người, ngay sau đó nghĩ đến đối phương là xấu đồ đệ của mình, xấu hổ trong lòng liền tan đi một ít, dù sao cũng là đồ đệ hiếu thuận, tuy rằng có chút mất tự nhiên, nhưng lúc này giãy giụa càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Vì thế hắn điều chỉnh tâm trạng, ở trong lòng ngực Tiêu Cảnh điều chỉnh một tư thế thoải mái nói: “Nơi này chắc là một tiểu thế giới tạo thành trong mặt kính, cho nên mới có thể khống chế thời gian trôi đi, áp chế ta trở về Dung Hợp Kỳ, chúng ta tìm lối ra một chút.”

    Chương 12: Mê cảnh

    Tiêu Cảnh ôm tiểu sư tôn, một chút cũng không nghe được đối phương đang nói gì, đầu tiểu sư tôn đội tử kim quan tinh xảo, một hai sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua cổ y, trong lòng Tiêu Cảnh như có sợi lông chim cào thoáng qua, một chút cũng không muốn buông sư tôn ra.

    Tiêu Cảnh không biết mình đi theo hướng nào, trong đầu y chỉ nghĩ nên đặt sư tôn ở đâu thì mới tốt.

    Y gặp qua rất nhiều bộ dáng của sư tôn, lãnh khốc vô tình chiếm đại đa số, nhưng lại chưa từng thấy tiểu sư tôn đáng yêu như vậy, thật muốn làm người khác nâng niu bảo vệ.

    Ôn Thanh Lan cảm giác hơi lạ, hắn ngẩng đầu nhìn đồ đệ, tuy khuôn mặt Tiêu Cảnh dữ tợn nhìn không ra biểu cảm, nhưng dù sao Ôn Thanh Lan cũng nuôi tới lớn, cho nên hắn thực nhanh phát hiện Tiêu Cảnh thất thần.

    Nhíu nhíu mày, Ôn Thanh Lan triệu một tia sét đánh lên đầu Tiêu Cảnh, tuy đối phương mất hồn mất vía, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, sét đánh nát chân nguyên hộ thể của Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh cũng thanh tỉnh.

    Thấy đồ đệ rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, Ôn Thanh Lan lạnh mặt trách mắng: “Suy nghĩ cái gì!”

    Suy nghĩ sư tôn người!

    Những lời này Tiêu Cảnh tạm thời không dám nói ra, y hiểu rõ tính tình của sư tôn, nếu chọc giận đối phương, tiểu sư tôn tuyệt đối không chịu để mình ôm, bởi vậy y cũng chỉ thầm nghĩ ở trong lòng, xấu hổ cúi đầu không đáp.

    Tất nhiên Ôn Thanh Lan không biết suy nghĩ của đồ đệ, chiếu theo hiểu biết của Tiêu Cảnh với hắn, nếu hắn biết ý nghĩ của Tiêu Cảnh, chỉ sợ lập tức nhảy khỏi lồng ngực Tiêu Cảnh, đưa tên đồ nhi bất kính sư trưởng này ra giáo huấn một trận nên thân.

    Nhưng mà hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, Ảo Cảnh tiểu thế giới Mê Kính Thiên Tông Điện khiến hắn không rảnh quan tâm thứ khác.

    Đúng vậy, Ôn Thanh Lan có thể khẳng định nơi này chính là Mê Kính Thiên Tông Điện tự là Ảo Cảnh tiểu thế giới, Mê Kính Thiên Tông Điện không hổ là thượng cổ di tộc bí cảnh, trong đó thế nhưng có thể tạo thành một tiểu thế giới hoàn chỉnh, một khi tu sĩ bước vào tiểu thế giới này đều sẽ bị áp chế tu vi, thậm chí có khả năng bị đồng hóa với Ảo Cảnh tiểu thế giới.

    Từ khi hai người bắt đầu bước vào mặt kính hắc tinh thạch, vẫn luôn đi trên con đường cát vàng hư không không nhìn thấy giới hạn điểm dừng, cũng không biết đi được bao lâu, bọn họ thế nhưng chui ra từ một góc trong hang động.

    Mới vừa ra khỏi sơn động, liền nghe thấy tiếng người từ xa vọng tới, bấy giờ là ban đêm, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, hai người vừa ra khỏi sơn động hắc ám, còn chưa kịp phản ứng, đèn đuốc sáng rực đã xôn xao kéo tới đây.

    “Tiểu thế tử, tiểu thế tử, rốt cuộc lão nô cũng tìm được ngài.” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên mặc thanh y, khoảng tầm bốn mươi tuổi, tóc mai đều đã bạc trắng, huyệt thái dương nhô cao, ngũ quan bình thường, hiện giờ nước mắt nước mũi tèm lem nhìn Ôn Thanh Lan.

    Đứng bên cạnh lão là một vũ phu (*) có chút tuấn lãng, trời sinh có vẻ khắt nghiệt, trong đôi mắt lóe lên chút nham hiểm, người này bước lên phía trước nói: “Tiểu thế tử, Vương gia lo lắng cho ngài chết mất, cũng may đã tìm được ngài.”

    (*) người chỉ biết dùng sức mạnh

    Nói xong hắn nhìn Tiêu Cảnh bên cạnh, giận tím mặt nói: “Đều do ác nô này đem ngài đi, hại ngài phải chịu khổ, tiện nô này, thuộc hạ phải trừng trị nó!”

    Vũ phu xô ngã Tiêu Cảnh cầm roi quất vào đầu y, Tiêu Cảnh nhất thời tránh né không kịp, vừa vặn bị đánh thẳng vào mặt, ánh mắt y hơi trầm xuống, xẹt qua một tia khát máu.

    “Ngươi tên mãng phu này, đừng có làm tiểu thế tử bị thương! ” Nam nhân trung niên giọng the thé nói, dùng sức đoạt Ôn Thanh Lan khỏi tay Tiêu Cảnh, kỳ quái nhất là, Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan ai cũng không phản ứng.

    Ôn Thanh Lan vốn tính ra tay ngăn cản, lại bất ngờ gặp loại tình huống này, hắn buông tay cẩn thận đánh giá nam nhân trung niên và vũ phu, cuối cùng ánh mắt hơi lóe, lạnh mặt trầm mặc.

    Vũ phu nghe nam nhân trung niên nói, cười cợt khinh thường nói: “Lí công công, ngươi cũng chỉ a dua (*) trước mặt tiểu chủ tử thôi, bản tướng quân cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.”

    (*) a dua nịnh hót

    Lí công công thấy thế, ánh mắt âm độc trừng vũ phu: “Nô gia chỉ là quan tâm tiểu chủ tử.”

    Vũ phu cười nhạo một tiếng, không tiếp lời, gã dời tầm mắt qua Tiêu Cảnh, ánh mắt đột nhiên trở nên ác độc: “Người đâu, đem tên xấu nô này giết chết tại chỗ!”

    Nhanh chóng có hai tên thị vệ nhảy ra chế trụ Tiêu Cảnh, kéo Tiêu Cảnh đi, ánh mắt Tiêu Cảnh trở nên lập lòe bất định, y ngẩng mặt nhìn Ôn Thanh Lan.

    Ôn Thanh Lan mặt không cảm xúc nhìn thẳng y, mắt thấy thị vệ đã kéo Tiêu Cảnh đi được một đoạn, Ôn Thanh Lan mới mở miệng nói: “Chậm đã.” Thân hình hắn tuy nhỏ, nhưng giọng nói vừa lãnh lại vừa liệt (*), như kiếm đặt trong hầm băng, làm người khác không tự chủ được muốn phục tùng.

    (*) vừa lạnh lẽo vừa giá lạnh

    Hai gã thị vệ lập tức dừng động tác, Lí công công và gã vũ phu kinh ngạc nhìn Ôn Thanh Lan, vũ phu nói: “Tiểu thế tử, xấu nô này lòng mang ý xấu, nếu không để thuộc hạ giết chết ngay tại chỗ, lưu lại chỉ sợ có hậu hoạn.”

    Ôn Thanh Lan ung dung thoải mái nói: “Là bổn quân phân phó y dẫn bổn quân đi.”

    “Này……” Lí công công và vũ phu hai mặt nhìn nhau, vũ phu nói: “Thế tử tuổi còn nhỏ, sao lại có ý nghĩ muốn ra ngoài, nhất định là do tên xấu nô này dụ dỗ thế tử, đợi thuộc hạ xử lý nó, liền lập tức khởi hành hồi phủ.”

    Nói dứt lời, vũ phu ra hiệu thuộc hạ nhanh lôi Tiêu Cảnh đi.

    Sắc mặt Ôn Thanh Lan biến đổi, thanh âm lạnh lùng nói: “Làm càn, đến tột cùng ngươi là chủ tử, hay ta là chủ, bổn quân không biết, khi nào thì có người có thể thay thế bổn quân hạ mệnh lệnh? ”

    Chương 13: Mê cảnh • huyễn

    Tuy Ôn Thanh Lan bị bí cảnh áp chế tu vi xuống Dung Hợp Kỳ, nhưng bản thân dù sao vẫn là cường giả Phân Thần Kỳ, trong cơn giận dữ phát ra uy áp cũng đủ cho lòng người sợ hãi.

    Trong lúc nhất thời vô luận Lí công công hay gã vũ phu, đều sợ hãi cúi đầu không dám nói năng gì.

    Không biết Ảo Cảnh an bài cho Ôn Thanh Lan thân phận gì, Ôn Thanh Lan hiển lộ uy áp khủng bố như thế cũng không có người nào nghi ngờ, ngược lại còn theo lý thường phục tùng Ôn Thanh Lan.

    Vì thế tiểu thế tử Ôn Thanh Lan mới ra lò cùng xấu nô Tiêu Cảnh đều bị mang về vương phủ.

    Vương phủ này xác thật có dáng vẻ phú quý nên có của vương phủ nhân gian, rường cột chạm trổ, hành lang trải dài, đình đài lầu cát, nha hoàn kẻ hầu đều có không ít, Ôn Thanh Lan là thiếu chủ trong phủ, vừa hồi phủ đã được chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình.

    Hắn được một đám nha hoàn kiều diễm xinh đẹp như hoa vây quanh, rước vào trong nội viện vương phủ, bọn nha hoàn khóc sướt mướt, nói thiếu chủ người chịu khổ, bị đói đến gầy, cuối cùng lại lôi Tiêu Cảnh ra mắng một trận.

    Ôn Thanh Lan vừa hồi vương phủ, được tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân, hắn cũng không phản kháng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

    Tiểu sư tôn thơm ngào ngạt mặc cẩm y hoa phục của Thiếu Quân vương phủ, thiếu một phần lãnh diễm tiên khí xuất trần, nhiều một phần minh diễm quý khí phú quý của nhân gian.

    Nghe bọn nha hoàn nhắc tới Tiêu Cảnh, bấy giờ mới đột nhiên nhớ tới đồ đệ ngốc không biết đã đến nơi nào, vì thế Ôn Thanh Lan nhíu mày hỏi: “Đồ…… Xấu nô Tiêu Cảnh đâu?”

    Tiểu thế tử hỏi chuyện, bọn nha hoàn tự nhiên không dám không đáp, tuy rằng bất mãn tiểu chủ nhân hỏi xấu nô, nhưng một lục y nha hoàn vẫn tiến lên nói: “Thiếu chủ ngài và xấu nô kia chơi thân, mọi lúc đều yêu cầu nhìn thấy y, cho nên dựa theo lệ thường, y ở trong viện của ngài.”

    Nghe nha hoàn trả lời, Ôn Thanh Lan liền trực tiếp dời bước đi đến sân viện, y như lời của lục y nha hoàn, Tiêu Cảnh quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ngốc trong sân của hắn, chỉ là bộ dáng…… Không được tốt lắm.

    Sân bên trái, cách cửa phòng hắn chỗ cái cây gần nhất có một đại cọc, Tiêu Cảnh đeo một sợi dây xích thô to trên cổ, bị xích lại giống như một con chó, lúc Ôn Thanh Lan đi tới, y đang ôm chân ngồi dưới đất, im lặng chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

    Ảo Cảnh tính chơi kịch bản gì?

    Đáy lòng Ôn Thanh Lan buồn bực, đồ đệ không thể so với mình đạt tới cảnh giới cao thâm, có thể bảo trì thanh tịnh, nếu không nói không chừng hắn cũng đã bị Ảo Cảnh ảnh hưởng rồi, nghĩ đến khả năng này, Ôn Thanh Lan vội vàng đi qua, nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh.

    Lúc này hắn vẫn ở trạng thái của mao đầu tiểu tử, vóc người chỉ tới eo Tiêu Cảnh, bằng với Tiêu Cảnh lúc ngồi xổm, hắn đối diện với Tiêu Cảnh, xuất phát từ việc lo lắng tình trạng của Tiêu Cảnh Ôn Thanh Lan giơ tay sờ đầu đối phương.

    Động tác này đại khái kinh động đến Tiêu Cảnh, y rốt cuộc ngẩng đầu khỏi hai đầu gối, đôi mắt đen láy nhìn Ôn Thanh Lan, bỗng nhiên nở một nụ cười.

    Cái cười này có chút thuần mỹ lại có chút mông lung, trong lòng Ôn Thanh Lan rơi lộp bộp, hắn từ trên nhìn xuống Tiêu Cảnh trầm giọng nói: “Tiểu Cảnh, ngươi sao lại thế này?”

    Tiêu Cảnh ngẩn người, sau đó có chút xin lỗi cười nói: “Sư tôn, đồ nhi……Vừa rồi đang ngủ ngon.”

    Mặt Ôn Thanh Lan không khống chế được mà vặn vẹo một chút, tên ngốc này, cư nhiên có thể ngủ, vừa nãy không nên lo lắng cho y!

    Thấy sư tôn đổi sắc mặt, có thể xoay người phất tay áo rời đi, Tiêu Cảnh vội vàng bổ cứu nói: “Sư tôn, ta vừa cảm thấy nơi này có gì đó không đúng.”

    “Hửm, nói nghe xem.” Một chút đều không thèm để ý bộ dạng cẩu của đồ đệ, ngữ khí và thần thái Ôn Thanh Lan như thường nói.

    “Vừa mới trong nháy mắt, đồ nhi cảm thấy nơi này không phải là ảo cảnh, mà là chân thật.” Tiêu Cảnh không quen mà sờ cái xích to trên cổ, y giật giật cổ nói :“Đồ đệ căn bản không có cách nào thoát khỏi mấy thứ này, này quá không thích hợp.”

    Đời trước ở Mê Kính Thiên Tông Điện Tiêu Cảnh không gặp được loại thí luyện biến thái này, có thể nói ở một mức độ nào đó Mê Kính Thiên Tông Điện mở ra hoàn toàn là vì y, vận mệnh chú định nên y vào trong điện liền có chỉ dẫn, đưa y trực tiếp tới chỗ bí cảnh cuối cùng, nghênh đón rèn luyện của ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’, lúc đấy y còn tưởng ‘Tôi Hỏa Liệt Thiên’ chính là khảo nghiệm.

    Hiện giờ đại khái bởi vì sự xuất hiện của Ôn Thanh Lan, nên Mê Kính Thiên Tông Điện xảy ra biến hóa, đưa bọn họ nhập vào Ảo Cảnh tiểu thế giới, nhưng hôm nay thân thể y không phải là thân thể được rèn luyện như ngày xưa; linh khí bế tắc, tư chất kém, tu vi lại thấp; cho nên cảnh ngộ của y so với Ôn Thanh Lan còn khổ hơn nhiều.

    Nghe đồ đệ nói xong, vẻ mặt Ôn Thanh Lan không chút nào biến hóa, hắn lãnh đạm nói: “Từ mức độ nào đó mà nói, xác thật như thế, nơi này dù sao cũng là một tiểu thế giới.”

    Tuy thân thể và tư chất của Tiêu Cảnh kém nhưng đầu óc lại không kém, Ôn Thanh Lan vừa nói, y lập tức hiểu ra, sau đó nghĩ đến một vấn đề khác: “Cho dù chân thật đến thế nào, thì nguyên cớ gì bí cảnh lại muốn kéo chúng ta vào trong Ảo Cảnh, chắc chắn phải có lý do.”

    “Ừ.” Nghe đồ đệ hỏi chuyện, Ôn Thanh Lan đáp có lệ nhưng không trả lời.

    Biết sư tôn không muốn nói chuyện, Tiêu Cảnh cũng liền im lặng không hỏi nữa.

    Hai người đều đang chờ Ảo Cảnh tiểu thế giới hạ sát chiêu, nhưng kỳ quái chính là, Ảo Cảnh tiểu thế giới dường như đã quên hai người họ, bọn họ như hàng vạn người thường khác sinh hoạt trong tiểu thế giới, làm việc tuần hoàn theo vai diễn của mình, Tiêu Cảnh là xấu nô đê tiện hèn mọn, Ôn Thanh Lan là tiểu thế tử bá đạo kiêu căng.

    Mỗi khi hai người muốn làm chuyện gì khác, sẽ có một lực lượng kì quái nào đó dẫn hai người trở lại cách xử sự đúng với thân phận của mình.

    Thậm chí Tiêu Cảnh mỗi ngày đều hoảng hốt cảm thấy mình chính là xấu nô thấp kém kia, cho đến một ngày nọ, tiểu thế tử không kiên nhẫn kéo xích của y.

    “Tiểu thế tử, ngài muốn đi đâu?” Ôn Thanh Lan vừa mới kéo Tiêu Cảnh rời vương phủ, gã vũ phu đã ngăn lại đường đi của hắn, hoảng sợ truy vấn.

    Ôn Thanh Lan nhăn mặt, ánh mắt lạnh lùng bắn tới người vũ phu, âm thanh lạnh lẽo nói: “Liên quan gì ngươi!”

    “Tiểu thế tử không thể đi loạn, bên ngoài nguy hiểm lắm, chỉ có vương phủ an toàn, tiểu thế tử vẫn nên chơi trong phủ đi, trong phủ ngài muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, so với bên ngoài an toàn thoải mái hơn.”

    “Bổn quân hành sự còn mượn ngươi làm chủ, cút ngay!” Biểu tình Ôn Thanh Lan trở nên không kiên nhẫn, hắn không chút khách khí nhấc chân đá vũ phu, đại khái hành vi này phù hợp với thân phận, cho nên cỗ lực cản trở cũng không xuất hiện, vũ phu bị Ôn Thanh Lan đá, lập tức lăn thật xa, nửa ngày cũng không bò dậy được.

    Ôn Thanh Lan cũng không thèm nhìn gã vũ phu trên mặt đất, kéo Tiêu Cảnh rời đại môn vương phủ.

    Hai người chân trước mới vừa bước ra đại môn, ngay lập tức một thanh âm nhẹ mị (*) vang lên phía sau hai người: “Con trai, con đây là muốn đi đâu?”

    (*) nhẹ nhàng, mị hoặc

    Vũ phu kia từ mặt đất bò dậy, thấy người ở phía sau bọn họ, thì mặt đầy hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: “Tham kiến Vương gia.”

    Xem ra vị lớn nhất trong vương phủ kia rốt cuộc đã xuất hiện, trong lòng Ôn Thanh Lan hiểu rõ, hắn còn chưa kịp làm gì, đã nghe người nọ buồn bã nói: “Lúc trước con và xấu nô không phải chơi rất vui vẻ sao, tại sao lại không bằng lòng lưu lại vương phủ?”

    Chương 14: Vương gia kì quái

    Xem ra cốt truyện có tiến triển mới?

    Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh nhìn nhau, Ôn Thanh Lan nói: “Trong phủ phiền muộn, muốn đi ra ngoài giải sầu.”

    “Là hạ nhân làm con không vui sao, vậy giết đi.” Giọng nói nhẹ mị (*) không chút để ý câu từ, miệng lưỡi như là nói giết chết một con sâu.

    (*) nhẹ nhàng mị hoặc

    Vũ phu quỳ trên mặt đất mặt mày càng hoảng sợ, gã yên lặng lui về phía sau nửa bước, nhưng đã chậm, chủ nhân thanh âm kia sớm đã chú ý tới gã, nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng: “Ngươi sao, là ngươi làm con ta tức giận.”

    Vũ phu hoảng sợ trừng lớn mắt, té ngã nhào muốn đào tẩu, nhưng đã muộn, gã mới vừa đứng dậy thì đã nổ thành một chùm huyết vụ.

    Một màn này làm đồng tử Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan hơi co lại, hai người thậm chí không phát hiện Vương gia kia ra tay như thế nào.

    Vương gia nổ xác vũ phu xong, nhẹ nhàng đi đến bên người Ôn Thanh Lan bế hắn lên, khẽ cười nói: “Con hồi nội viện với vi phụ đi, nếu cảm thấy phiền muộn, vi phụ sẽ bồi con.”

    Lúc này Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh mới nhìn đến tướng mạo của Vương gia, là một nam nhân có thân hình cao gầy, mặc một thân bạch y tố nhã thêu trúc, nửa bên mặt đeo mặt nạ hồ điệp, chỉ lộ ra chiếc cằm tái nhợt tuyệt đẹp, đường cong của cằm lại vô cùng quen mắt.

    Cư nhiên không thấy hết chân dung của Vương gia, trong lòng Ôn Thanh Lan hơi kinh ngạc, xem ra sự tồn tại của Vương gia này ở tiểu thế giới không bình thường, nếu không sẽ không che lấp dung mạo hắn, còn có sát chiêu như vậy.

    Vương gia không thèm để ý suy nghĩ của hai người, chỉ lo nói chuyện một mình: “Là vi phụ bỏ bê Lan Nhi, Lan Nhi đừng tức giận nữa, trong vương phủ này, Lan Nhi là thiếu chủ, muốn làm gì thì làm, những kẻ này đều vì làm con vui vẻ mới tồn tại.”

    “Lan Nhi muốn đi ra ngoài.” Ôn Thanh Lan cảm thấy không nên chống đối với Vương gia, hắn đành từ bỏ giãy giụa, làm đứa con ngoan nằm trong lồng ngực của đối phương.

    Vương gia hơi nhăn mày: “Bên ngoài nguy hiểm, Lan Nhi là tâm can bảo bối của vi phụ, nếu bị thương, vi phụ sẽ đau lòng muốn chết, con vẫn nên ngoan ngoãn chơi trong nội viện vương phủ đi, muốn tìm hoan mua vui thế nào cũng đều có thể.”

    Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh, đôi con ngươi đen thẳm lạnh băng khiến lòng người run rẩy: “Con chó xấu xí nếu không giữ được chủ, thì cũng không có lý do gì để tồn tại.”

    Theo từng lời nói của hắn, trong lòng Tiêu Cảnh nổi lên tiếng cảnh báo, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ y, thậm chí làm lông tơ cả người y dựng đứng, hai tròng mắt nháy mắt biến huyết hồng, không có một câu vô nghĩa, linh lực toàn thân Tiêu Cảnh nháy mắt chạm tới cực hạn.

    Cùng lúc đó Ôn Thanh Lan cũng yên lặng khống chế ngón tay, một vệt hàn quang khi có khi không, như ẩn như hiện ở khe ngón tay của hắn.

    Bất ngờ là cái gì cũng không xảy ra, Vương gia kinh ngạc ‘a’ một tiếng, sau đó nghiêng đầu, ý vị không rõ mà đánh giá Tiêu Cảnh, cuối cùng làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt nói: “Lan Nhi, hồi nội viện với phụ vương đi.”

    Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan nhìn nhau, Ôn Thanh Lan không dấu vết lắc lắc đầu, đầu ngón tay chứa hàn quang chậm rãi tiêu tán, Tiêu Cảnh cũng yên lặng làm tan linh lực.

    Không biết có phải do lo lắng Ôn Thanh Lan lại có ý niệm rời khỏi đây hay không, lần này từ đầu đến cuối Vương gia đều ôm hắn, ẵm hắn vào nội viện Đông Cư.

    Đông Cư là chỗ ở của Vương gia, lúc trước hai người đã âm thầm dò xét vương phủ, đều không phát hiện có gì bất thường, chỉ có Đông Cư là không thể tra xét, nơi này dường như được bố trí phòng ngự, khiến người ta chỉ có thể sờ đến tường vây Đông Cư, mà không cách nào tìm thấy cửa vào Đông Cư.

    Lúc này Vương gia ôm Ôn Thanh Lan, dễ như trở bàn tay đi từ đại môn vào Đông Cư, nhưng hai người đều nhớ rõ, nơi này trước đây rõ ràng là một bức tường.

    Đông Cư thoạt nhìn không có bất kì cái gì khác thường, cũng là dáng vẻ phú quý của vương phủ nhân gian, còn vô cùng phù hợp với phẩm vị của Vương gia ở nhân giới, Vương gia bế Ôn Thanh Lan vào nội đường, Tiêu Cảnh vừa định đi vào theo, liền nhận được một ánh mắt chán ghét khinh bỉ của Vương gia: “Làm càn, tên xấu nô này, còn chưa cút ra ngoài, làm ô uế phòng bổn vương, cũng là Lan Nhi sủng ngươi đến không biết trời cao đất dày! ”

    Cái nhìn của Vương gia làm Tiêu Cảnh rùng mình, trong nháy mắt trong lòng như bị kim nhọn đâm đau, y hơi hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn yên lặng thối lui.

    Mắng Tiêu Cảnh cút rồi, Vương gia quay mặt lại, cảm xúc trên mặt tức thì biến thành nhu tình mật ý, hắn vỗ về Ôn Thanh Lan, nhẹ giọng nói: “Vi phụ bận nhiều sự vụ, vẫn không có thời gian thân thiết với Lan Nhi, trong lòng Lan Nhi có oán, vi phụ cũng không trách.”

    Trong lòng Ôn Thanh Lan cảm thấy quái dị, hình tượng từ phụ của Vương gia có gì đó bất thường, trong lúc nhất thời hắn cũng không hiểu thấu, chỉ nói cho có lệ: “Không đâu, dù sao xấu nô kia và Lan Nhi ở chung lâu rồi, giờ y rời đi, Lan Nhi cảm thấy không quen.”

    Nụ cười của Vương gia thoáng hạ, trên mặt xuất hiện một chút mất mát, đầu ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng đặt lên môi Ôn Thanh Lan: “Đừng nhắc tên xấu nô kia nữa, bé ngoan, vi phụ đã lâu không bồi con, hôm nay phụ tử chúng ta lại giống như trước kia, cùng nhau tắm, rồi bồi vi phụ nghỉ ngơi được không?”

    Nói xong, Vương gia bế Ôn Thanh Lan lên đi đến phòng tắm trong nội đường, Đông Cư có một căn phòng có một cái hồ lớn, hàng ngày đều có nước chảy vào chảy ra, nhiệt khí bốc hơi hàng năm, mặt nước vẩy đầy cánh hoa tươi mới, hương thơm nức mũi, chuyên để quý nhân trong vương phủ sử dụng.

    Vương gia ôm Ôn Thanh Lan tới phòng tắm, hắn vừa đi vừa mỉm cười sủng nịch nói: “Con yêu nhất là tắm rửa chơi đùa với vi phụ, khi đó con nhỏ hơn bây giờ nhiều, tay chân bé xíu, khuôn mặt bụ bẫm, làn da phấn nộn, mỗi lần vi phụ nựng con, con đều chịu không nổi.”

    Nét mặt Ôn Thanh Lan nháy mắt vặn vẹo một chút không thể nhận ra, nếu không phải tu vi rớt xuống Dung Hợp Kỳ, thêm cái tiểu thế này lại có chỗ cổ quái, hắn đã sớm bổ một kiếm đi ra ngoài rồi.

    Vương gia căn bản không chú ý Ôn Thanh Lan khác thường, chỉ lo cởi quần áo của mình.

    Tóc của hắn vừa đen lại vừa dài, dưới ánh nến còn phản xạ ánh sáng, mái tóc như thác nước xõa xuống hai vai, quần áo trắng tuyết bung ra như từng lớp cánh hoa của hoa sen, một lớp rồi một lớp trượt xuống, lộ ra tấm lưng trơn bóng tuyệt đẹp, mông cong mềm mại và đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da hắn trơn bóng như tơ lụa, trắng tựa men sứ, ngọn nến đong đưa hắn quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm khóe môi mỉm cười, còn có ánh sáng bạc từ mặt nạ hồ điệp, đều hiện ra một loại mị hoặc câu nhân cùng thần bí khó dò.

    Ôn Thanh hơi nhíu mày, hắn cảm thấy quái dị không thích hợp, Vương gia bỗng phụt một tiếng cười ra tiếng, hắn xoay người tới chỗ Ôn Thanh Lan, trong miệng trêu ghẹo cười nói: “Lan Nhi đang thẹn thùng sao, chỗ nào của con vi phụ lại chưa từng thấy qua, nhanh cởi quần áo cùng vi phụ hạ trì.”

    Chương 15: Mê Kính Thiên Tông Điện (1)

    “Phụ thân vẫn là tự tắm một mình đi.” Khóe miệng Ôn Thanh Lan giật giật xoay người rời đi.

    Đột nhiên bị kéo một cái, tiếp theo ‘bùm’ một tiếng, cả người Ôn Thanh Lan rơi vào trong hồ nước ấm, trong nháy mắt ướt đẫm cả người, Vương gia bên cạnh lại phát ra một tiếng cười khẽ.

    “Vương gia!” Ôn Thanh Lan lạnh mặt muốn phát tác.

    Khóe miệng Vương gia khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhẹ quyến rũ: “Con thật sự xấu hổ à, này không thể được, con còn phải cho vi phụ chà lưng, là lỗi của vi phụ, lâu như vậy không gặp con, mới trở nên xa lạ.”

    Ngón tay tái nhợt của Vương gia vuốt ve mái tóc dài ướt sũng của Ôn Thanh Lan, trong con ngươi đen kịt hiện lên một chút si mê: “Lan Nhi, con sinh thật đẹp, đến trong ngực vi phụ đi, vi phụ gội đầu cho con.”

    Tâm tình Ôn Thanh Lan lúc này, tuyệt đối là kinh ngạc xen lẫn ghê tởm, thế nào cũng không thể tưởng tượng được tiểu thế giới cư nhiên an bài thân phận như vậy.

    Chuyện loạn luân tuy có nghe thấy, nhưng tự mình trải qua vẫn là lần đầu, tuy Ôn Thanh Lan là người trong Tu Chân Giới, nhưng dù sao hắn sinh ra và lớn lên trong thế tục, từ nhỏ chịu lễ nghi giáo hóa (*), đối với chuyện hoang đường này, vẫn hết sức phản cảm.

    (*) giáo dục cảm hóa

    Không biết trước kia thân phận hắn thế thân này, Vương gia và con hắn rốt cuộc đã làm cái gì.

    Không chút nghĩ ngợi, Ôn Thanh Lan từ trong nước nhảy lên, vung tay áo bỏ đi.

    Vương gia cũng không tức giận, nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, sờ môi nở nụ cười đầy thâm ý.

    Ôn Thanh Lan rời khỏi Đông Cư của Vương gia trực tiếp đi tìm Tiêu Cảnh, đã nhiều ngày hắn một mực suy đoán dụng ý của Mê Kính Thiên Tông Điện tiểu thế giới, vì sao phải an bài như vậy, sau lại linh quang chợt lóe làm hắn nghĩ tới một khả năng, tiểu thế giới này có thể là nhắm vào người Tiêu Cảnh.

    Khi trước hệ thống nói Mê Kính Thiên Tông Điện tồn tại là vì mở ra cơ duyên của Tiêu Cảnh, hắn chẳng qua là thông qua phụ trợ nhận được vận khí mà thôi.

    Nói cách khác bọn họ bắt đầu bước vào Ảo Cảnh tiểu thế giới Mê Kính Thiên Tông Điện, tiểu thế giới liền mở ra một trận tôi luyện nhằm vào Tiêu Cảnh, cũng có nghĩa là trong thế giới này, Tiêu Cảnh phải chịu đựng áp lực lớn hơn, nhưng đồng thời cũng giải thích, rời đi nơi này cửa đột phá ở trên người Tiêu Cảnh.

    Lúc Ôn Thanh Lan tìm được Tiêu Cảnh, đối phương đang cúi đầu quét chuồng ngựa, chuồng ngựa vừa dơ vừa thối, Tiêu Cảnh mặc quần áo vải thô, tóc vén tùy ý, giống như một nô bộc thấp hèn, quỳ trên mặt đất dọn dẹp phân ngựa.

    Bên cạnh đứng một quản sự đang châm chọc mỉa mai: “Cho rằng bám víu Thiếu Quân là có thể một bước lên trời à, thế nào, còn không phải bị Vương gia một chân đá đến chuồng ngựa quét phân, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó dưới chân người khác, vừa xấu vừa tiện, chỉ là món đồ chơi khi người ta hứng thú mà thôi.”

    “Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là con chó, còn là loại xấu nhất, chỉ xứng đợi ở một góc ti tiện nhất…..” Quản sự cười ngông cuồng, Tiêu Cảnh cũng không rên một tiếng, sợi tóc thật dài che khuất ánh mắt y.

    Quản sự còn đang nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, cái đầu quý báu tức khắc bay đi, vẻ mặt của gã đọng lại ở một khắc cuồng tiếu kia, đầu lộc cộc lăn trên mặt đất.

    Ôn Thanh Lan bực mình đá văng cái đầu dưới chân, hắn kéo Tiêu Cảnh đang sửng sốt trên mặt đất, cau mày nói: “Theo ta đi.”

    “Sư tôn!” Môi Tiêu Cảnh mấp máy, đôi mắt xanh đen gắt gao nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, trong mắt lưu động ánh sáng vô cùng phức tạp.

    Ôn Thanh Lan đi nửa ngày, cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại phát hiện xấu đồ đệ của mình còn đứng ngốc tại chỗ, lập tức không nhịn được trách mắng: “Thất thần cái gì, còn không mau cút lại đây.”

    Ánh mắt phức tạp vạn phần của Tiêu Cảnh biến mất, y cúi đầu đáp tiếng, vội vàng đuổi theo Ôn Thanh Lan, ngại trên người mình nhiễm mùi thối của phân ngựa, y cũng không dám xích lại quá gần, đi cách xa nửa bước, đồng thời hỏi: “Sư tôn sao lại tới đây, là nơi ở của Vương gia có gì không ổn sao?”

    Nhớ đến tên Vương gia biến thái kia, đáy lòng Ôn Thanh Lan dâng lên một chút buồn nôn, sắc mặt hắn không tốt nhìn xuống đất nói: “Vương gia kia quả thật không bình thường, ta nghi ngờ phá giải Ảo Cảnh tiểu thế giới có dính dáng tới Vương gia, tối nay ngươi đi thăm dò Đông Cư đi.”

    “Sư tôn, tình huống Vương gia cổ quái, Đông Cư cũng có chỗ kì lạ, hơn nữa Vương gia hình như không muốn thấy đồ nhi, đồ nhi đi do thám có thể bứt dây động rừng không?”

    Mấy ngày nay Tiêu Cảnh có chút ngơ ngơ ngác ngác, rất nhiều lần đều cảm thấy mình là xấu nô đê tiện thấp hèn kia, thậm chí trong thoáng chốc cho là mình về tới quá khứ tối tăm băng lãnh, sư tôn tìm tới đưa y đi, mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh không ít.

    Mà sau khi y nghe được đề nghị của Ôn Thanh Lan, trước tiên liền nghĩ đến cái liếc mắt nhìn y của Vương gia, trong lòng mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, lại không nói được vì sao.

    “Vi sư đương nhiên có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ôn Thanh Lan liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh thản nhiên nói.

    Cảm giác sư tôn không vui, Tiêu Cảnh cũng không phản bác nữa, mà yên lặng tiếp nhận an bài của Ôn Thanh Lan.

    Ban đêm, một bóng người lặng lẽ lẻn vảo Đông Cư, chính là Tiêu Cảnh đến đây dạ thám.

    Ảo Cảnh tiểu thế giới buổi tối tối thui, con đường đêm khuya chỉ có thể mờ mờ thấy một vài đường nét, Tiêu Cảnh dựa theo trí nhớ mò tới cửa Đông Cư, từ khi Vương gia mang theo Ôn Thanh Lan tiến vào Đông Cư, nơi này liền biến thành chỗ ở bình thường, Tiêu Cảnh có thể âm thầm vào trong Đông Cư.

    Nếu là người bình thường đi đường vào ban đêm đã sớm té dập đầu, may sao Tiêu Cảnh đã là tu sĩ Dung Hợp Kỳ, mặc dù thần trí bị tiểu thế giới ảnh hưởng, nhưng ban ngày sau khi gặp sư tôn đã tỉnh táo không ít, cho nên dò đường trong bóng tối cũng không có trở ngại gì.

    Đông Cư là chỗ ở của Vương gia, là chủ nhân tôn quý nhất trong phủ, ở đây bố trí như là một vương phủ thu nhỏ, mỗi chỗ rộng vừa phải ngăn cách ra mấy sân nhỏ đẹp đẽ, thuận tiện cho chủ nhân nghỉ ngơi giải trí ngắm cảnh.

    Tiêu Cảnh bước vào đại môn Đông Cư, một đường mò mẫm tới trước, Đông Cư tối mù, không thấy một chút ánh sáng, Ôn Thanh Lan đã nói với y phương hướng của Đông Cư, dựa theo bản đồ sư tôn lưu lại trong đầu, Tiêu Cảnh đoán mình có lẽ đang ở Lưu Tiên Cư.

    Nơi này là chỗ Vương gia uống trà ngắm hoa, nhưng một mảnh tối đen, cũng không nhìn ra cảnh đẹp gì.

    Nếu chỗ này một mảnh tối đen không có dị thường, dĩ nhiên là không cần thăm dò, Tiêu Cảnh dựa vào nhắc nhở hướng đi của Ôn Thanh Lan ra khỏi Lưu Tiên Cư, dọc theo hành lang đi đến Lạc Mai Uyển, vẫn là một màn đen thui.

    Y một hơi tra xét Lục Hạng, Hoa Nùng điện, đều là một mảnh đen kịt không có bất kì dị thường nào, ngay lúc Tiêu Cảnh nghi ngờ Vương gia không ở trong Đông Cư, y bước vào Toái Ngọc Tâm Trúc, ánh lửa u ám như có như không hiện lên sâu trong tiểu trúc, Tiêu Cảnh rùng mình trong lòng, chạy nhanh tới chỗ có ánh sáng.

    Toái Ngọc Tâm Trúc là nơi ở của Vương gia, Tiêu Cảnh chạy vào liền âm thầm trốn ở trong góc, trong tay y có những bùa chú lúc rời đi lấy ở Vô Vi Đạo Tông, một trong đó là lá bùa có thể che giấu hơi thở hành tung, thân phận đích truyền (*) Tĩnh Bình Phong khiến y không thiếu các loại tài nguyên tốt, bởi vậy cũng sẽ không sợ đối phương phát hiện.

    (*) Dòng chính thống của một tôn giáo hay một học thuật. ◎Như: “đích truyền đệ tử”

    Toái Ngọc Tâm Trúc cũng lờ mờ tôi tối, trừ ngọn nến soi sáng một chỗ, còn lại đều tối đen, ngay cả ánh nến cũng lắc lư yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

    Trong vầng sáng vàng mờ ảo của ngọn nến, Vương gia đứng sau tấm bình phong cởi y phục, sau khi rút hết trâm gài tóc, tóc đen của hắn thật dài như thác nước, vừa suôn vừa thẳng rũ xuống, áo bào trắng vân cẩm (*) từ trên vai hắn rơi xuống, giống như đám mây xếp trên mặt đất.

    (*) gấm Vân Nam

    Tiêu Cảnh cũng không biết mình bị sao, một màn này dưới ánh nến, khiến tim y đập loạn như nổi trống, ngay cả hai mắt cũng không nhúc nhích, chăm chú nhìn người nọ.

    Vương gia vén mái tóc dài xoay người, lấy xuống mặt nạ hồ điệp che khuất nửa khuôn mặt.

    Hé ra gương mặt thanh nhã xinh đẹp chiếu vào trong tầm mắt của Tiêu Cảnh, đôi mắt phượng ngậm băng chứa sương, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi đỏ mọng bạc tình, đường cong cằm tái nhợt tuyệt đẹp.

    Quen thuộc như thế, lại khắc cốt ghi tâm như thế!

    Tiêu Cảnh kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể khống chế lảo đảo lui về phía sau, trong miệng thì thào bật ra hai chữ: “Sư…… Sư tôn?”

    Nghe được âm thanh phát ra từ Tiêu Cảnh, ánh mắt Vương gia lập tức chuyển hướng về phía Tiêu Cảnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua căm ghét và hờ hững, đâm vào ngực Tiêu Cảnh đau đớn.

    Thuộc truyện: Sau khi phản diện nhặt được kịch bản