Siêu sao – Q1 – Chương 51-60

    Thuộc truyện: Siêu sao

    Chương 51: Đố kị (một)

    Thời gian hấp dẫn nhất của Đường Phong là ở tổ phim, lần trước cậu vừa thể hiện vai diễn đầu tiên sau khi sống lại, xuất hiện lần đầu là làm một nhạc công, đầu tiên làm quen với nữ vai chính, sau lại hoàn tất một số phân cảnh, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, nếu cứ như vậy sẽ rất có tiền đồ.

    Quay phim truyền hình so với điện ảnh thô ráp hơn một chút, đối với một ảnh đế đẳng cấp quốc tế mà sắm vai một nhân vật đánh đàn tự nhiên cũng là một việc dễ như trở bàn tay.

    Mặc kệ là điện ảnh hay là phim truyền hình, Đường Phong đều vô cùng hưởng thụ cảm giác trên màn ảnh, nội dung quay hôm nay của cậu cũng là phân cảnh cuối cùng, sắm vai nhạc công vì nữ vai chính mà chọn lựa hi sinh bản thân, rốt cuộc kết thúc một thước phim bi tình, mà nhân vật bi tình thường thường rất dễ lấy lòng khán giả.

    Người chế tác cùng cậu chào hỏi nhiệt tình, tán thưởng biểu hiện ưu tú của cậu, để lại phương thức liên lạc đồng thời hứa hẹn hi vọng có thêm nhiều cơ hội cùng Đường Phong hợp tác.

    Đường Phong cười nói nếu có cơ hội sẽ hảo hảo quý trọng, đây cũng không phải lời khách sáo, thời gian cậu ở Mỹ cơ bản đều là đóng phim, không phải nói phim truyền hình không tốt, chỉ là cậu càng thích biểu hiện cảm xúc tinh xảo ra ngoài trên màn ảnh, cùng với đào sâu chi tiết của phim.

    Nhưng lại có một nguyên nhân, phim truyền hình ở nước Mỹ do các đài truyền hình sản xuất, phim truyền hình được hoan nghênh sẽ ra phần kế tiếp, ngươi có biết cảm giác mười năm đều đóng một nhân vật ra sao không? Đối với một diễn viên muốn chứng minh đột phá bản thân mà nói, mỗi người đều hi vọng sẽ được đóng nhiều vai diễn khác nhau, tìm kiếm định vị trong kịch bản khác nhau, ở dưới tay đạo diễn khác nhau sẽ phát hiện càng nhiều sự khác nhau trong một người
    Nhưng phim truyền hình trong nước không dài như ở nước Mỹ, một bộ cơ bản chỉ có một bộ, ra tập kế tiếp cũng không nhất định là nhân sự cũ, thỉnh thoảng có khách mời cũng đem đến một chút thú vị.

    Dù sao sống lại chính là làm cho bản thân sống tốt, đi làm việc mình mong muốn, tùy tính tùy ý.

    Sau khi cùng người chế tác trao đổi Đường Phong ngồi ở phòng hóa trang xem kịch bản, một bên nhân viên tạo hình giúp hoàn tất tạo hình.

    “Đường Phong, cậu còn nhớ bức ảnh tôi và cậu chụp chung vào cuối tuần trước không?” Nhân viên tạo hình tận dụng thời gian cùng Đường Phong hàn huyên, sợ Đường Phong không nhớ, cô đem điện thoại ra, hình nền cư nhiên là bức ảnh hai người chụp chung.

    Đường Phong gật đầu: “Ân, nhớ rõ a.”

    “Tôi đem ảnh chụp đăng lên web cá nhân, kết quả tối về vừa nhìn, trời a, cư nhiên web của ta có bình luận đứng đầu, rất nhiều người hỏi cậu là ai, đều nói cậu giống như mỹ nam cổ điển từ trong tranh bước ra.” Nhân viên tạo hình dào dạt đắc ý hất cằm lên, nhìn chàng trai trong gương con mắt là con mắt, lông mi là lông mi, “Đường Phong, vai diễn còn chưa công bố, cậu hiện tại đã là nhân vật được thảo luận hàng đầu.”

    Đường Phong vung lên khóe môi, tùy hứng cười nói: “Đó là công lao của cô a, đem ta hóa trang trở nên hấp dẫn như vậy.”

    “Được rồi, tôi cũng cho là vậy, ha ha ha…” Nhân viên tạo hình xấu hổ che miệng cười, tuy rằng chỉ cùng hợp tác với Đường Phong vài lần, thế nhưng thái độ hiền hòa của đối phương hoàn toàn không giống với đại đa số ngôi sao, không phải không có ngôi sao nhỏ lấy lòng bọn họ, nhưng rất nhiều điều khiến ngươi cảm thấy là tận lực chứ không thật lòng.
    Người tuy rằng thích nghe lời ca ngợi, nhưng càng thích người chân thành, mặc kệ là trong vòng tròn hay ngoài vòng tròn đều giống nhau.

    “Chỉ là một minh tinh xuống dốc, có gì mà đắc ý.” Trong lúc hóa trang có người tùy ý hạch hẹ.

    “Diễn một vai phụ mà thôi, tự hào cái gì, trời sinh mệnh là diễn viên phụ, chỉ có xách giày cho người khác mà thôi.” Bên cạnh liền có người phụ họa theo, lập tức theo sau là một tràng cười ác ý.

    Nhân viên tạo hình liếc mắt trừng mấy người diễn viên trong gương, cúi đầu nói vào tai Đường Phong: “Ngươi đừng chấp nhặt cùng bọn họ, ngoại trừ nói huyên thuyên bọn họ còn có thể làm gì.”

    Đường Phong chỉ cười cười, vào vòng tròn này phải chuẩn bị thừa nhận lời đồn đãi hay chuyện nhảm, nếu như cả điểm thừa nhận đó cũng không có thì không nên bước vào vòng tròn phức tạp này.

    Chương 52: Đố kị (hai)

    Phân cảnh cuối cùng, mặc dù cậu trong vai diễn là có kết cục nhận lấy cái chết bi thảm, nhưng Đường Phong ngoài vai diễn hi vọng có thể đạt được một kết cục có hồi ức tốt đẹp.

    Nhưng cho dù cậu mong muốn mọi việc tốt đẹp ra sao, trong thế giới này vẫn có một số người đố kị với sự vật tốt đẹp hơn mình, nỗ lực đem đối phương từ nơi tốt đẹp kéo xuống vũng bùn, không thể ngóc đầu. Có như vậy một đề hóc búa, trên chỉ vẽ một tuyến, ngươi sẽ đi trên cái tuyến siêu việt này bằng cách nào?

    Có người được chọn lựa chọn thăm dò tạo một tuyến đường lâu dài, mà có một số người còn lại dùng sức đem tuyến đường chặt đứt.

    Đố kị không chỉ khiến con người trở nên xấu xí mà càng ngu xuẩn vô tri.

    “Bắt đầu!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, phân cảnh Đường Phong làm nhạc công lần cuối cùng bắt đầu, trong cảnh này Đường Điềm Điềm sắm vai nữ chính bị phạt trượng hình, nam vai chính nghe được tin liền vội vã chạy tới, mà đoạn thời gian trống là do Đường Phong sắm vai nhạc công lấp vào, cậu thay nữ tử tìm chết.

    Mộc côn đều là thật, thoạt nhìn là diễn viên ra sức đánh nhưng khi sắp sửa dừng lại liền dừng lại, hơn nữa trên người Đường Điềm Điềm có bảo hộ hai cái đệm.

    Vì vậy từ góc nhìn của người bên ngoài, chỉ thấy gậy gộc hạ xuống nhưng không có một chút thanh âm, âm thanh đáng sợ “ba, ba, ba” tự nhiên cũng là kết quả hiệu ứng âm thanh phía sau.

    Nữ vai chính đã bị đánh bốn năm roi, Đường Điềm Điềm hành động không tệ, một bộ cắn chặt khớp hàm tạo ra dáng dấp như thực sự bị đánh, phối hợp với dung mạo sạch sẽ đáng yêu vô cùng khiến người yêu thương, cảnh này đủ ngược người.

    Lúc nghe được tin nữ chính bị đánh nhạc công vội vàng chạy tới, một nhạc công nho nhỏ như hắn có thể làm gì đây? Cầu xin, không chỗ, ai sẽ nghe lời của hắn? Cho đến cuối cùng, chỉ có thể tiến lên che trên người nữ tử, thay nữ tử hứng chịu trượng hình.

    Cho dù bị đánh cổ họng cũng không phát ra một tiếng, lúc này nữ tử vội lớn tiếng cầu xin, cầu xin nam nhân cũng giống mình bị nhốt trong cung đứng lên.

    “Không đau… ta không đau.” Nhạc công chỉ liên tục nói những lời này, thanh âm vẫn cứ ôn nhu, hắn cứu bản thân không được, cũng chỉ có thể cứu nữ tử có tương lai tốt đẹp này.

    Nội dung vở kịch đầy đau đớn thương xót, thẳng đến khi nhạc công bị đánh chết rồi, nam chính mới khoan thai đến cứu nữ chính, đến màn này đã không còn việc của Đường Phong, nhưng đột nhiên có việc ngoài ý muốn, hai người diễn viên phụ phụ trách hành hình không có diễn theo kịch bản, cây gậy thô to trong tay hướng trên người Đường Phong trùng điệp đánh xuống, lần này không phải là đánh giả vờ, tiếng trầm đục do mộc côn đánh vào da thịt vang lên, dù Đường Phong phản ứng mau cũng bị đánh hết mấy gậy.

    Phim trường nhất thời loạn cả lên, Đường Điềm Điềm ôm lấy Đường Phong từ trên băng ghế lăn xuống dưới, tiểu Vũ xông lên cởi giày cao gót ném hai người kia.

    « Đường Phong, anh ổn chứ ? » tiểu Vũ vội vã chạy tới, Đường Phong đứng dậy lắc đầu lôi kéo tiểu Vũ cùng vào phòng nghỉ.

    Rõ ràng vừa rồi là giả vờ đánh, nhưng cô nghe được thanh âm mộc côn đánh vào da thịt, hai diễn viên phụ cùng Đường Phong không thù không oán, mạc danh kỳ diệu đánh người, cô cùng nhân viên công tác tranh chấp vấn đề này, đối phương lại chỉ nhìn cô tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói cái gì « Làm sao tôi biết hai người kia đột nhiên đánh người, cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây ? Hơn nữa có chút đau khổ cũng không chịu nổi thì làm diễn viên cái gì, chỉ có hai gậy mà thôi, có phải chuyện gì to tát » cô tức giận đến nói không nên lời.

    Chương 53: Vào ở Lục gia (một)

    “Nhất định là cái tên đố kị anh diễn tốt.” Trên đường trở về, nước mắt tiểu Vũ không khống chế được mà rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy vô lực, trong giới giải trí bình thường cũng sẽ phát sinh chuyện khi dễ lẫn nhau, trong TV thường xuyên cũng có người bởi vì không vừa mắt một người mà sửa vai diễn, sửa nội dung phim.

    Mà khi việc này phát sinh trên người mà mình gần gũi, có mấy người có thể thuận theo tự nhiên mà chấp nhận?

    Không có thân phận, không có địa vị, đừng nói là tranh cãi, ngay cả quyền kháng nghị cũng không có.

    Nhưng bọn họ có thể làm sao bây giờ? Trung Quốc không có tổ chức hiệp hội bảo vệ diễn viên, chỉ có thể tức giận, còn không chính là tự mình chấp nhận, lúc này cùng đối phương xung đột chỉ có bản thân gặp bất lợi.

    Hai người diễn viên phụ không có cầm tiền đã bỏ chạy, cũng không biết là ai sai sử phía sau, tổ phim cũng sẽ không vì chút chuyện vặt đó mà giúp ngươi truy cứu, người chế tác cũng chỉ nói vài lời an ủi.

    “Coi như là vì phim truyền hình hiến thân đi.” Đường Phong cười thoải mái nói vài câu với tiểu Vũ, có đôi khi bất đắc dĩ mà bị thương lúc quay chụp, nhưng loại chuyện này, thật là vì quay chụp vẫn là bị người khác cố ý hãm hại, cảm giác trong đầu không giống nhau.

    Rốt cục là ai cố ý không cho cậu dễ chịu đây? Sau một phen tiểu Vũ đi hỏi thăm, chỉ đạt được một đáp án.

    [ ai bảo ngươi dây vào đại nhân vật không nên chọc]

    Đại nhân vật? Đường Phong không biết bản thân lúc nào đã chọc phải cái gì đại nhân vật, đến nỗi khiến đối phương làm ra hạ chiêu như vậy đối phó cậu.

    Trấn an tiểu Vũ vài câu, Đường Phong về đến biệt thự của Charles, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng cậu ở chỗ này, lúc trở lại gian phòng phát hiện Charles đã giúp cậu sắp xếp hành lý, “tình nhân một tháng” này làm đủ triệt để, kết thúc giao dịch còn vội giúp đóng gói hành lý.

    Lục Thiên Thần nói buổi tối sẽ qua đón cậu, vậy cậu không phải tự mình mang bao lớn bao nhỏ, hơn nữa cậu cũng không còn chỗ để đi.

    Charles không có ở nhà, phải nói là từ sáng sớm Đường Phong đã không nhìn thấy đối phương, mặc kệ người đàn ông kia là chán hay là thế nào, Đường Phong cảm thấy rất tốt, cậu sợ nhất chính là làm cho xấu hổ ly biệt, trước đây từ biệt bạn bè cũng không cho người đưa cậu đến sân bay, cho nên cáo biệt mà không thấy mặt nhau cũng rất tốt.

    Không có gì không bỏ xuống được, cũng không có gì có thể lấy đi.

    Trở về từ tổ phim, Đường Phong cảm thấy rất mệt mỏi, đem lời căn dặn “đi bệnh viện kiểm tra một chút” của tiểu Vũ ném ra sau đầu, chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, cũng không đến nỗi tổn thương gân cốt, nghĩ như thế lại tùy tiện thoa thuốc, vừa lên giường lập tức chìm vào mộng đẹp.

    Đường Phong nằm mơ, lồng ngực của cậu đột nhiên đau đớn kịch liệt, người yếu ớt ngã trên mặt đất, bốn phía xung quanh tràn ngập tiếng người kêu to kinh khủng, không biết là ai ở trước mặt cậu chạy tới chạy lui, gọi điện thoại lại gọi điện thoại, chụp ảnh lại chụp ảnh, vây quanh lại vây quanh cậu.

    “Đường Phong…Đường Phong… cậu tỉnh tỉnh…” Thanh âm mơ hồ dần trở nên rõ ràng, dần dần từ trong mộng xa xôi đến hiện thực bên tai, nam nhân đang ngủ thoáng cái từ trong mộng tỉnh lại, Đường Phong mở mắt, tầm mắt trong hôn ám mơ hồ thấy phía trên hắn là thân ảnh một người đàn ông.

    “Charles?” Cậu theo thói quen gọi một tiếng, dù sao ở chỗ này cũng chỉ có hai người đàn ông là cậu cùng Charles, cho nên cậu cũng không có ngẫm nghĩ là có ai khác chạy vào.

    “ba——” một tiếng vang nhỏ, trong phòng nhất thời bị tia sáng bao trùm, thoáng cái khó có thể thích ứng, Đường Phong lấy tay chắn trước mắt của mình, ngữ khí người vừa tỉnh ngủ có chút bực bội: “Charles! tên ngu ngốc này! Sao không mở đèn ở đầu giường trước?”

    “Tính tình cậu xấu như thế, nhưng bình thường che giấu không tệ.” Thanh âm trong lời nói dẫn theo vài phần trêu tức, không phải là của Charles.

    Đường Phong dời đi bàn tay che ngang trước mắt, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thóm lạnh lùng nghiêm nghị đứng dưới ánh đèn sáng sủa, Lục Thiên Thần hai tay đút túi quần đứng thẳng thắt lưng, hai mắt lấp lánh hữu thần: “Rốt cục tỉnh?”

    “Ha hả, Lục tổng.” Đường Phong nhìn đối phương , tay chỉ chỉ đống hành lý trên mặt đất bên cạnh, “Không ngại giúp một tay đi?”

    Khóe mắt Lục Thiên Thần tựa hồ co rút, liếc mắt trừng chàng trai, đứng thẳng dậy xách túi hành lý đi ra ngoài.

    Chương 54: Vào ở Lục gia (hai)

    Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, cư nhiên đã hơn chín giờ tối, cậu ngủ từ lúc bốn năm giờ cho đến bây giờ, trong bụng rỗng tuếch không có ăn cái gì, trước đây bảy giờ Charles đã trở lại.

    Thỉnh thoảng Đường Phong sẽ ngủ vào buổi chiều, tới giờ ăn điểm tâm Charles sẽ chạy đến đánh thức cậu, hôn một nụ hôn nhiệt tình, cộng thêm một tiếng ngọt đến chết người “Thân ái——” hoặc là “Bảo bối—–”

    Chỉ là thẳng đến Lục Thiên Thần giúp Đường Phong đem hết hành lý ra xe, trong biệt thự vẫn vắng vẻ không có một bóng người, Charles đi ra ngoài từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa trở về, không chỉ chưa trở về, cả một tin nhắn điện thoại cũng không có, cái đó và thói quen của Charles trước đây có chút khang khác.

    Tác phong sảng khoái của trái cây kia, Đường Phong thích!

    ‘Lục tổng, ký túc xá công ty là phòng đơn đi?” Ngồi vào trên xe Lục Thiên Thần, Đường Phong đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cậu không quá quen cùng người khác dùng chung một phòng, nếu công ty an bài là ký túc xá tập thể cậu tình nguyện tìm phòng bên ngoài để ở, tự do tùy ý.

    Tuy rằng, tiểu Vũ nói tiền lương kì đầu phải đến tháng sau mới lấy được, mà mấy ngày nay cậu đều là ăn của Charles ở chỗ Charles dùng cũng của Charles.

    Hiện tại giao dịch kết thúc, Đường Phong không có khả năng lại dùng những thứ gì đó của Charles.

    “Ân.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nắm tay lái, nhẹ nhàng chạm một cái nút, đèn trong xe được bật lên cùng tiếng ca ôn nhu trữ tình, có nhiều từ ngữ mang tư tưởng ngoại quốc, vang lên trong xe yên tĩnh, bên ngoài lại xẹt qua khung cảnh thành thị ban đêm, lại mang đến một bầu không khí nhu tình kỳ diệu.

    Chiếm được đáp án vừa lòng, trong lòng Đường Phong có chút dễ chịu, cậu quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ngọn đèn ban đêm ở thành thị tỏa sáng một vùng lại một vùng, như là chấm màu trong tranh màu nước, âm nhạc duyên dáng tạo một ảo giác muốn đắm chìm trong bóng đêm.
    “Đường Phong.” Lục Thiên Thần đột nhiên gọi tên chàng trai.
    “Ân, chuyện gì?” Đường Phong dời đường nhìn từ ngoài cửa sổ sang phía ông chủ của cậu, khuôn mặt Lục Thiên Thần trong ngọn đèn lờ mờ tạo ra một cảm giác lúc sáng lúc tối, khuôn mặt nghiêng lộ ra mùi vị trầm liễm của một ảnh chụp trắng đen.

    “Ngày hôm nay quá muộn rồi, ngày mai cậu hãy đi ký túc xá công ty.”

    “Nga, tốt.” Cái này không thành vấn đề, đi hôm nay hay đi ngày mai dù sao đề là đi, sớm muộn không phải vấn đề, chỉ là Đường Phong có một vấn đề, “Lục tổng, đêm nay tôi ngủ ở chỗ nào?”

    Lục Thiên Thần sẽ không đem hắn ném dưới cầu vượt chứ?

    “Nhà của tôi.” Trả lời giản đơn sáng tỏ lại trực tiếp.

    “Nga, vậy làm phiền Lục tổng rồi.” Mí mắt Đường Phong nhảy khiêu, có thể là dạo này cậu biểu hiện coi như an phận, Lục Thiên Thần đại khái không còn xem cậu như địch nhân.

    Trước đó mời cậu ăn lại an bài công tác mới cho cậu, hiện tại cư nhiên nguyện ý cho cậu ở trong nhà, tuy rằng chỉ có một đêm, nhưng đối với quan hệ giữa ông chủ và nhân viên cũng là một tiến bộ lớn rồi.

    Đại khái qua hơn nửa canh giờ, xe thể thao chậm rãi rẽ vào trong khu biệt thự nổi tiếng của S thị, lúc xe đã vào trong một gara to đùng, ngay lập tức có mấy hắc y nhân chạy lại giúp mỡ cửa xe, xách hành lý, không cần Đường Phong nói gì đã đem hành lý lên lầu.

    “Đi thôi.” Lục Thiên Thần mặt không đổi sắc đi tới bên người Đường phong.

    Có một câu nói là phúc vô song chí họa vô đơn chí, ngày hôm nay Đường Phong rất không may, sáng sớm trúng gậy gộc, hiện tại đứng bên cạnh Lục Thiên Thần bao tử liền không chịu thua kém mà kêu lên.

    “Ha hả…” Đường Phong xấu hổ cười cười, tay đặt ở chỗ bao tử xoa xoa, bên tai có chút phiếm hồng.

    Lục Thiên Thần thật sâu liếc mắt nhìn cậu, xoay người đi ở phía trước: “sẽ không bỏ đói cậu.” Khóe miệng không nhịn được câu lên.

    Chương 55: Bôi thuốc (một)

    Đứng trong căn phòng xa hoa mang phong cách âu thức Victoria, Đường Phong thoải mái ngồi trên giường lớn mềm mại, lại một lần nữa cảm thán kẻ có tiền chính là hảo, từ biệt thự của Charles đến khu nhà cao cấp của Lục Thiên Thần, cậu cũng nên cảm khái vận khí sau khi sống lại coi như tốt đẹp, ngoại trừ lúc đầu nằm trong bệnh viện vài ngày, sau đều là ở khu nhà cao cấp.

    “Đi tắm trước.” Đường Phong mở cửa phòng tắm, hơi chút ngẩn người, “Oa úc, cho nên tôi nói kẻ có tiền là hảo, bồn tắm lớn thân mến, tôi tới.”

    Bồn tắm lớn có chức năng tự động phun nước cùng điều hòa nhiệt độ, phòng tắm khiến Đường Phong rất thỏa mãn, đáng tiếc duy nhất chính là không có TV dán tường như chỗ Charles, may là trong phòng có máy vi tính Notebook, cậu không khách khí đem vi tính vào phòng tắm, vừa vặn nước cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, thoát y sạch sẽ đi vào bồn tắm xem phim.
    Một chút sơ sẩy, cậu đem Lục Thiên Thần quên mất.

    Đây là lần thứ N trong ngày hôm nay Lục Thiên Thần gọi tên Đường Phong, không biết có tính là một đột phá hay không.

    “Đường Phong.” Lục Thiên Thần đi vào trong phòng không thấy một bóng người, trên mặt đất bày ra hành lý cùng… quần áo? Hắn nhìn theo hướng quần áo rơi xuống, cuối cùng rơi vào cánh cửa phòng tắm khép hờ, đợi hắn đến gần, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.
    Mi mắt cụp xuống, dừng lại một lúc Lục Thiên Thần tiến lên đẩy ra cửa phòng tắm, Đường Phong thoải mái nằm trong bồn tắm lớn chỉ lộ ra đôi chân, đối diện cậu là máy vi tính notebook đang chiếu cảnh phim về một trận đấu bóng bàn.

    “Lục tổng?” Đường Phong quay đầu lại hướng người đàn ông cười cười, “Có chuyện gì không?” Thật tự nhiên giống như gian phòng là của cậu, nhưng trên thực tế đúng là gian phòng của Đường Phong.

    “Đi ra ăn một chút gì.” Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn chàng trai lộ ra phần ngực tinh tế, hắn đi qua đem máy vi tính đóng lại, xoay người đối diện Đường Phong, trên phần ngực trắng trẻo lộ ra mấy dấu hôn, hắn híp mắt một chút, ngữ khí lạnh nhạt, “Nhanh lên một chút.”

    Lập tức một bộ đại biểu nhân dân toàn quốc rời khỏi phòng tắm.

    Đường Phong liếc mắt nhìn Lục Thiên Thần, lắc đầu nhè nhẹ nở nụ cười, thật là một ông chủ có tính cách thất thường.

    Đường Phong mặc áo tắm đi ra từ phòng tắm,chiếc bàn gỗ nhỏ trong phòng đã tràn đầy thức ăn nóng hổi, cậu đột nhiên cảm thấy rất đói.

    “Lục tổng, ăn cùng không?” Đường phong không khách khí ngồi xuống, Lục Thiên Thần ngồi đối diện cậu, cầm trong tay một ly whisky thêm một khối băng.

    “Không cần.” Vẫn là một câu đơn giản sáng tỏ, nếu chủ nhân nói không cần, Đường Phong là ăn một mình, bầu không khí có chút quái dị, Đường Phong cúi đầu chậm rãi thưởng thức bữa tối, Lục Thiên Thần uống rượu thỉnh thoảng liếc nhìn chàng trai.

    Đến thời gian Đường Phong ăn xong, Lục Thiên Thần buông cái ly trong tay xuống: “Cởi quần áo ra.”

    “Khái khái—–” vừa mới rời vuốt sói Charles Đường Phong có chút bị Lục Thiên Thần dọa đến.

    Lục Thiên Thần mặt không đổi sắc đem khăn đưa tới: “Tiểu Vũ hôm nay gọi điện cho tôi, chuyện ở tổ phim cậu không cần quan tâm, lần sau chú ý một chút.”

    Ý là không truy cứu? Đường Phong nhàn nhạt cười cười, cậu vốn cũng không nghĩ có thể truy tra đến cái gì, cho dù biết người sai sử phía sau thì thế nào, nhiều lắm tránh xa người kia ra một chút, chẳng lẽ còn có thể dĩ bạo chế bạo a?

    Đối phó người đố kị ngươi, chỉ cần khiến hắn vĩnh viễn đều đuổi không kịp ngươi, khiến hắn đố kị đến chết.

    “Tôi giúp cậu xem vết thương trên lưng.” Lục Thiên Thần đứng lên, chỉ chỉ trên giường, “Đi nằm úp sấp.”

    Đường Phong chỉ có thể đứng lên, cười nói: “Lục tổng còn biết xem bệnh?”

    “Tôi còn cất giữ đạn.” Những lời này một chút cũng không buồn cười, lạnh chết.

    Chương 56: Bôi thuốc (hai)

    “Chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, lúc tôi còn trẻ cùng người trong quán rượu đánh nhau, đầu còn bị bình rượu đập phải, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao.” Ngủ một chút, hiện tại ăn uống no đủ tinh thần tràn đầy, Đường phong nằm úp sấp trên giường, vô cùng chủ động đem dục bào kéo đến thắt lưng, thân thể tuổi trẻ mà tinh tráng dưới ánh đèn ấm áp lộ ra sáng bóng như tơ lụa, hai đường xanh tím ngoài ý muốn trên lưng đem lại một loại thi ngược mỹ cảm.

    Lục Thiên Thần híp mắt, đi tới bên giường ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc từ trong ngăn kéo.

    “Lúc cậu còn trẻ?”

    “Đúng vậy.” Không suy nghĩ đem chuyện lúc trước nói ra, Đường Phong không có nửa điểm kinh hoảng, suy nghĩ gối lên cánh tay vừa cười vừa nói, “Ai không có quá khứ, ngây ngốc, nhiệt huyết, điên cuồng, còn có phóng túng.”

    Cũng không có pháp luật quy định người bệnh tim sẽ không nổi loạn uống rượu hút thuốc, lúc còn trẻ tuổi trải qua một số chuyện ngu xuẩn, dựa vào nhiệt huyết cùng người đánh nhau, thiếu chút nữa cùng người sa đọa, cuối cùng đều là người đại diện lôi trở lại hung hăng giáo huấn, có mấy lần phát bệnh thiếu chút nữa là chết, đi một vòng quanh quỷ môn quan mới lắng lại.

    Mọi người đều nói mị lực mị lực, nhưng mị lực là từ đâu tới?

    Không trải qua vô vàn cuộc sống bấp bênh như đi trên núi, ngươi rất khó trở nên thành thục thật sự, đau khổ có thể hủy diệt một người, cũng có thể cho người thành công, vì sao nhãn thần của một người bốn mươi tuổi khác với nhãn thần của một người hai mươi tuổi, đó cũng là nguyên nhân.

    Thân thể hơn hai mươi tuổi, gần bốn mươi năm trải nghiệm, đây chính là sở hữu của cậu.

    “Lời của cậu nghe như lời thúc thúc của tôi.” Lục Thiên Thần đem thuốc cao ở trong tay làm nóng lên, cố sức chà xát sau đó vẽ loạn trên vết máu ứ đọng trên lưng của Đường Phong, người sau nho nhỏ thở nhẹ một tiếng: “Lục tổng, nhẹ một chút, đau a.”

    “Cậu cũng biết đau?” Đường nhìn chạm đến dấu hôn trên lưng Đường Phong, bàn tay Lục Thiên Thần đã dùng lực quá nặng.

    “Lục tổng, anh muốn giết tôi sao?” Có chút nhíu mày, Đường Phong quay đầu liếc mắt trừng nam nhân, đau đến trong mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng giống như muốn khóc, tuy rằng Đường Phong chỉ là bị làm đau thôi.

    Lục Thiên Thần co rút khóe miệng: “Muốn cậu chết cũng sẽ không để cậu chết trong nhà của tôi.”

    “Đa tạ Lục tổng khai ân.” Lập tức phản phúng lại.

    “Được rồi, đem quần áo mặc vào.” Một cái tát vào trên mông Đường Phong, mềm mại cùng co dãn, Lục Thiên Thần hơi chút cười cười, đem thuốc cao bỏ vào trong tủ ở đầu giường, “Thuốc mỡ ở bên trong, nên giữ bên người.”

    Đường phong ngồi dậy, chậm rì rì đem áo ngủ mặc vào, hung hăng kéo loạn một mảnh quần áo.

    “Cậu tính câu dẫn tôi sao?” Lục Thiên Thần hai tay đút trong túi quần, đứng bên giường nhìn chàng trai trên giường quần áo không chỉnh.

    “Không, tôi không cho là mình có năng lực hấp dẫn được Lục tổng, hay là hiện tại anh bị tôi câu dẫn rồi?” cố ý lôi kéo cổ áo dục bào, trên mặt Đường Phong tràn đầy vẻ mặt đùa giỡn, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Thần, “Nếu đúng như vậy tôi muốn chúc mừng anh, Lục tổng, phẩm vị của anh có chút tiến bộ.”

    “Phẩm vị của tôi từ trước đến nay luôn rất tốt.” Lục Thiên Thần chỉ chỉ dấu hôn trên ngực Đường Phong, “Ở cùng Charles rất thoải mái?”

    “Anh ta là một tình nhân tốt.” Đường Phong bình luận, về phần ngữ khí kỳ dị của Lục Thiên Thần, cậu tự động loại bỏ.

    Lục Thiên Thần nhìn cậu một cái: “Tôi nghĩ cậu sẽ hận tôi.”

    “Một người đối với lựa chọn của bản thân, vĩnh viễn không thể trách người khác.” Chàng trai cúi đầu nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt thâm thúy lại lộ ra tiêu sái không kềm chế được.

    “Nếu như không phải dáng vẻ của cậu không chút thay đổi, tôi sẽ cho rằng cậu là một người khác.” Lục Thiên Thần ngoéo… khóe miệng, “Nhưng mặc kệ cậu là ai, cậu bây giờ là Đường Phong, là nhân viên của ta.”

    “Ông chủ nguyện ý giúp nhân viên xuất đầu sao?”

    “Phải xem biểu hiện của cậu.” Lục Thiên Thần xoay người rời khỏi gian phòng, trước khi đóng cửa giơ lên tay phải, “nghỉ ngơi cho tốt.”

    Đường Phong hướng tên kia đảo một cặp mắt trắng, may là ngày mai cậu có thể rời đi, nếu để cậu mỗi ngày đối mặt với Lục Thiên Thần, cậu sợ bản thân không kiềm chế được mà cho đối phương một quyền.

    Chương 57: Tân hoan

    Thành phố vào đêm, những ngọn đèn hoa lệ thi nhau nở rộ, ánh sáng lan tỏa như khoác lên màn đêm một chiếc áo màu lam tràn đầy năng lượng, trên trời dưới đất, nơi nào mới là thiên đường thật sự?

    Một chiếc xe hơi xa hoa đỗ lại hòa vào hàng ngũ những chiếc tới trước, nơi đây không phải hội triển lãm xe hơi nổi tiếng, chỉ là bãi đỗ xe của một quán ăn xa hoa tiếng tăm lừng lẫy về đêm trong thành phố S mà thôi, từ bãi đỗ xe muốn vào quán ăn đêm phải đi qua một thông đạo thật dài, không có thẻ hội viên, cho dù ngươi ngồi trên núi vàng cũng không có cách nào bước vào nửa bước.

    Đi qua thông đạo vào thang máy lên lầu chín, âm nhạc đinh tai nhức óc khiến tai người đau nhức, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa hàng hiệu, trên sân nhảy giày cao gót đan xen tóc dài lay động thỏa thích phơi bày hấp dẫn, mồ hôi nhễ nhại, trong không gian ngọn đèn lờ mờ chớp tắt, luồng rượu vang đỏ trong ly thủy tinh chiết xạ ra ánh sáng mê say.
    Phía sau sân nhảy chính là một tiểu lâu đơn độc, dưới thang lầu tràn đầy bảo tiêu mặc đồ đen, hiển nhiên chủ nhân nơi này lai lịch không nhỏ.

    Quản lý quán ăn đêm tự mình mang theo một nhóm tuấn nam mỹ nữ đi qua hàng rào bảo tiêu tiến lên trên lầu, trên ghế sa lon là một nam nhân anh tuấn, tây trang màu lam chế tạo thủ công khéo léo hở ra một nút áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, tay trái cầm nửa điếu xì gà đang cháy dở, tay phải cầm một chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ.

    “Charles tiên sinh, đây đều là người được chúng ta chọn lựa, tuyệt đối là tốt nhất.” Quản lý bắt đầu đem người tâng bốc, vài tuấn nam mỹ nữ lần lượt đứng vững chờ kim chủ chọn.

    Rút một hơi thuốc, Charles uống một ngụm rượu, đường nhìn quét lần lượt từ trái sang phải, phụ nữ… tạm thời không có hứng thú, đàn ông… người này quá nữ tính, người kia quá nhỏ gầy… Vẫn còn một dáng dấp tuấn tú coi như thuận mắt.
    Charles híp mắt, hướng thuộc hạ một bên ngoắc ngón tay, thuộc hạ lập tức lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho quản lý.

    “Ngày hôm nay phải chơi thỏa thích, không say không về.” Charles lung lay lắc lắc đứng dậy, đi tới bên người thanh niên coi như tuấn tú, híp mắt đưa tay giữ cằm nam tử nâng lên, nhả ra một vòng khói, “Tên gì?”

    “Ông chủ, ta là Lý Hoàn. » Thanh niên thấp giọng trả lời.

    Charles cười cười, đưa tay ôm thanh niên hôn xuống : « Lý Hoàn, rất tốt, a… Tên này, không tệ, nghe không kém tên Đường Phong bao nhiêu, có muốn theo tôi ? »

    « Muốn, tôi muốn theo ông chủ. » Thanh niên thân hình nhỏ nhắn không chịu nổi kích động mà trả lời, ai cũng biết kim chủ này không có sở thích quái dị đặc biệt vừa nhiều tiền, lại vừa đẹp trai anh tuấn.

    Charles có chút nhíu mày, đáp ứng thực nhanh, không có một chút hài hước giống như người kia.

    Quên đi, cũng may là vóc người không tệ, bề ngoài cũng thuận mắt, đem đi làm ấm giường cũng không đến nỗi.

    Hắn sẽ quên Đường Phong, không phải chỉ là một tiểu minh tinh xuống dốc cùng một người đàn ông có giao dịch một tháng với hắn thôi sao, hắn Charles cho tới bây giờ chưa từng quay đầu lại.

    Trước đây không có, hiện tại không có, tương lai lại càng không có.

    Charles cười ha ha ôm người đi xuống lầu : « Theo tôi về nhà ! »

    Lúc này hẳn là Đường Phong đã rời khỏi biệt thự của hắn, hắn phải cùng tân sủng chơi đùa thoải mái một phen trong phòng của Đường Phong ! Đem mùi vị thuộc về nam nhân kia tiêu trừ, sạch sẽ, một chút không dư thừa.

    Hai giờ sau đó, một người trẻ tuổi chạy ra từ trong biệt thự của Charles, thuộc hạ đem thanh niên đang hoang mang đưa trở về.

    « Thật đáng chết… » Charles ôm đầu ngã người trong căn phòng vắng vẻ, đem suy nghĩ dời lên cái chăn, dường như vẫn còn vương lại chút mùi vị của người kia, hắn đem chăn cuốn lại ôm vào trong ngực, từ từ chìm vào giấc ngủ.

    Chương 58

    Ở Lục gia thoải mái ngủ một buổi tối, Đường Phong đã thức dậy từ sớm, ngủ trễ lại bị Lục Thiên Thần cố ý cho rằng cậu « câu dẫn » gì đó thì không tốt, Lục Thiên Thần tuy rằng lớn lên vừa là một kim cương Vương lão ngũ vừa không tệ, nhưng trên thế giới này không phải chỉ có một nam nhân như Lục Thiên Thần, lại càng phải có nam nhân so với Lục Thiên Thần ưu tú hơn.

    Cậu từ trước đến nay cũng không có hứng thú tự ngược, càng không có thói quen quay lại.

    Rửa mặt đơn giản, Đường Phong mở cửa đi xuống phòng khách dưới lầu, Lục Thiên Thần tựa hồ cũng vừa đến, đang ngồi ở bàn ăn tập trung xem báo chí.

    « Ngồi. » Liếc mắt nhìn chàng trai, Lục Thiên Thần nói một chữ.

    « Lục tổng, khi nào chúng ta đi ký túc xá ? » Đường Phong nhìn đám bảo tiêu bên ngoài bức tường thủy tinh, « Anh có thể đưa chìa khóa cho tôi, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi có thể tự đi. »

    Lục Thiên Thần không nói chuyện, ngón tay gõ lên bàn ăn màu trắng ý bảo chàng trai ngồi.

    Rất nhanh người hầu đã đem lên hai phần bữa sáng, cùng cà phê thơm ngon tinh khiết, nếu ông chủ mời ăn điểm tâm, làm nhân viên không thể không nể tình, Đường Phong cũng tùy tiện giở xem vài trang tạp chí, ở trong một mảnh trầm mặc tĩnh lặng mà ăn xong bữa sáng.

    Dùng xong bữa sáng, Lục Thiên Thần lau miệng, người hầu bắt đầu dọn dẹp.

    « Đi thôi. » Lục Thiên Thần đứng lên.

    « Tôi đi lấy hành lý. »

    « Không cần. » Lục Thiên Thần xoay người đi về phía cửa chính, « Đến công ty trước, làm chính sự. »

    Cái gì chính sự ? Đường phong nhíu mày, nhìn trái phải một chút rồi đi theo, nhìn Lục Thiên Thần đi ở phía trước, cậu muốn… đá một cước vào mông tên kia.

    Hiện nay chỉ có thể tùy tiện suy nghĩ một chút, mục tiêu là tương lai tìm cách để có thể trở thành sự thật.

    Đường Phong cùng Lục Thiên Thần đến tập đoàn Thiên Thần, cậu hoàn toàn không giữ khoảng cách mà đi cùng Lục Thiên Thần, cũng không dự định trước sau đi vào công ty,nhân viên đi cùng ông chủ là chuyện bình thường, cố ý xa nhau ngược lại làm cho người mơ màng, mọi việc thuận theo tự nhiên, Đường Phong không có cái gì cấm kỵ.

    Từ đại sảnh công ty đến thang máy chuyên dụng, có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ hướng về bọn họ.

    Hai người đàn ông từ lúc ra cửa đến công ty cũng không nói với nhau một lời, nếu không có cùng đề tài thì không cần nói chuyện phiếm một cách cứng ngắc, mang đến xấu hổ khó chịu.

    Thang máy ngừng lại, Lục Thiên Thần đi ra đầu tiên, Đường Phong đi theo phía sau, cậu không phải lần đầu tiên đến tập đoàn Thiên Thần, trước đây đã cùng đến với Charles vài lần, nhưng đều là ở phòng làm việc của Charles, cho tới bây giờ cũng chưa có « vinh hạnh » đi vào phòng làm việc của vị đại tổng tài Lục Thiên Thần này.

    Ngày hôm nay là lần đầu tiên.

    Bố trí phòng làm việc của Lục Thiên Thần cùng Charles có vài phần giống nhau, nhưng gọn gàng hơn một chút, phía sau cái bàn là một cánh cửa thủy tinh đem đến phạm vi ngắn nhìn rộng lớn, tổng thể nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất khí thế xa hoa.

    « Ngồi. » Lục Thiên Thần trực tiếp đi tới chỗ của mình ngồi xuống, Đường Phong đi qua ngồi đối diện.

    Từ ngăn kéo đem ra một phần tài liệu đưa qua, « Đây là lịch làm việc dạo này của cậu, nhìn một chút. » Lục Thiên Thần quay đầu đối nói vào điện thoại, « Mary, đem vào hai ly cà phê. »

    Đường Phong cúi đầu lật xem tài liệu, bên trong ghi lại lịch làm việc gần nhất của cậu, nói tóm lại coi như thanh nhàn, chủ yếu có hai công tác, một là tham gia thu hình cho tiết mục « tình nhân trong mộng » của đài truyền hình, còn lại là tham gia « Ban huấn luyện siêu sao » công tác mà Charles tranh thủ cho cậu trước đây, những thứ khác là chụp ảnh cho vài tạp chí.

    « Lục tổng, có tin tức về bộ phim của đạo diễn Lý Nguy chứ ? » Đường Phong quan tâm nhất là việc này.

    Thư ký mở cửa đem vào hai tách cà phê, Lục Thiên Thần cầm lấy một tách rồi hớp một ngụm nhỏ : « Hiện nay chúng ta đang cùng đạo diễn bàn bạc, cậu cứ yên tâm, công việc là công việc, tôi sẽ không đem tình cảm cá nhân vào công việc, cậu chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. »

    Đường Phong gật đầu, cậu không có ý kiến gì,

    « Hôm nay cậu không có việc gì thì ngồi đợi ở đây, » Lục Thiên Thần chỉ giá sách trong phòng, « Sách, máy vi tính, cần gì thì tự mình lấy. »

    « Lục tổng, chuyện ký túc xá… » Không phải chứ, bảo hắn ngồi ngốc ở chỗ này cả ngày ?

    Lục Thiên Thần cúi đầu bắt đầu xem tư liệu : « Không nên làm phiền tôi. »

    Đường Phong yên lặng ở dưới bàn dựng lên hai ngón giữa.

    Chương 59: Bàn ăn bốn người (một)

    Lục Thiên Thần cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, suốt mấy giờ, hắn chỉ lật xem được ba trang, nửa tiếng trước hắn lật tới trang số ba, hiện tại tiến độ công việc vẫn là trang số ba.

    Hắn rất muốn biết, lúc Charles mang Đường Phong đi làm, tên kia làm thế nào để tập trung xử lý xong công việc?

    Lần thứ ba mươi sáu, Lục Thiên Thần hơi nghiêng đầu nhìn chàng trai cách đó không xa, Đường Phong đúng là không có phát ra tiếng vang làm phiền hắn, thế nhưng tên kia rất thích đi tới đi lui trong phòng làm việc, vì để không phát ra tiếng bước chân đã đem giày cởi ra. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến đôi chân trần trắng trẻo khiến người chói mắt.

    Xem sách một lát không có gì hứng thú, Đường Phong đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn tượng đài phun nước ở xa xa, đứng cũng không hảo hảo đứng, thích kiễng đầu ngón chân của một bên chân trần, nhìn cũng không hảo hảo nhìn, nhìn một chút bắt đầu nhích tới nhích lui, cái cổ giãy dụa như một đồng hồ quả lắc, lại xoa xoa thắt lưng, kéo kéo tay.

    Rất nhanh Đường Phong phát hiện trong phòng làm việc có tạ tay, người này lại bắt đầu ngồi ở trên ghế salon tập cử tạ rèn luyện thân thể.

    Đường Phong không có phát ra âm thanh, thế nhưng cả người lại không ngừng lúc ẩn lúc hiện, mấy lần Lục Thiên Thần thực sự rất muốn làm cho đối phương dừng lại, nhưng kết quả là đến lúc ăn cơm trưa hắn cũng không có mở miệng.

    “Ba bữa cơm phải đúng giờ, nếu không sẽ có bệnh bao tử.” Đường Phong chống hai tay lên trên bàn Lục Thiên Thần, cậu mới không nói cho tên đáng ghét này, nguyên buổi sáng cậu nhích tới nhích lui là cố ý.

    Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong: “căn tin.”

    “Đi.” Cậu có thể đi bất cứ chỗ nào.

    Theo Lục Thiên Thần đi tới căn tin ở tầng trệt, Đường Phong hưởng thụ không ít ánh mắt chăm chú đến từ các nhân viên, nhưng loại tình huống này hắn đã trải qua lúc ở cùng Charles, cho nên đừng hi vọng cậu sẽ xấu hổ hay quẫn bách.

    Thực sự là trùng hợp, Đường Phong đang nghĩ về Charles, tên đàn ông ở cùng cậu một tháng cư nhiên xuất hiện, địa điểm xuất hiện, vị trí xuất hiện, cùng lần Charles mời Đường Phong ăn trước kia giống nhau như đúc.

    Ở khu gọi món tốn tiền, Charles ngồi trên ghế hút thuốc uống rượu, trên mặt hay là dáng dấp vẫn rất tao nhã, chỉ là lúc này ngồi đối diện Charles không phải là Đường Phong, mà là một người thanh niên thoạt nhìn có dáng dấp rất tốt.

    Lần thứ hai thấy Charles, trong lòng Đường Phong chỉ có một bận tâm: tên hoa hoa công tử này có thể hay không có một ngày thận suy.

    Trừ lần đó ra, thấy Charles ở cùng người khác cậu không có chút bận tâm dư thừa, giống như cậu cũng hiểu được Charles thấy cậu ở cùng Lục Thiên Thần, vị hoa hoa công tử cùng cậu hảo tụ hảo tán cũng sẽ không có bận tâm dư thừa như nhau.

    “Này, thực sự là trùng hợp, cùng nhau ăn chứ?” Charles vừa nhìn thấy Đường Phong cùng Lục Thiên Thần thì giơ tay lên quơ quơ, thuận tiện đem thanh niên ngồi đối diện kéo đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình, cánh tay vô cùng thân thiết khoác lên vai thanh niên, cười đến vô cùng xán lạn.

    Lục Thiên Thần mỉm cười đi tới: “Tốt.”

    Lục Thiên Thần ngồi xuống đối diện Charles, cũng có nghĩa Đường Phong chỉ có thể ngồi bên kia Charles, chàng trai thong dong ngồi xuống, thong dong cùng Charles bắt chuyện, thong dong cùng thanh niên được Charles mang đến gật đầu chào hỏi.

    Chương 60: Bàn ăn bốn người (hai)

    “Bảo bối, muốn ăn cái gì, gọi thoải mái, không cần khách khí.” Charles bày ra một bộ dáng tình nhân hoàn mỹ, vẻ mặt tươi cười mê người,tròng mắt ướt át thâm nâu lộ ra thần thái động lòng người, ôn nhu lại săn sóc.

    Thanh niên tên Lý Hoàn vô cùng cảm động hưởng thụ, tuy rằng không rõ vì sao tối hôm qua Charles mới hôn hắn một chút đã đem hắn ném ra ngoài, nhưng cuối cùng hắn cũng lấy được tiền bồi thường không ít, hắn nghe người ta nói không ít kim chủ đối với loại người như bọn họ không chút hòa nhã, thậm chí có phần tàn nhẫn, chỗ nào giống vị tiên sinh này, anh tuấn lại ôn nhu săn sóc.

    Đường Phong cúi đầu xem thực đơn, tùy tiện gọi vài món ăn lạt, đối với thanh niên cùng Charles bên cạnh coi như không thấy, giao dịch kết thúc, Charles muốn lên giường với ai không liên quan đến cậu, giống như cậu cùng ai nói thương yêu cũng không có nửa điểm liên quan đến Charles.

    “Lục tổng, buổi chiều tôi có thể dọn nhà rồi phải không?” Hắn không muốn dọn nhà vào buổi tối, dọn tới ký túc xá còn phải sắp xếp lại một lần, dọn quá muộn sẽ vô cùng khó chịu.

    Lục Thiên Thần đem thực đơn đưa cho người bán hàng, tà tà liếc mắt Đường Phong: “Buổi chiều cùng tiểu Vũ thảo luận chuyện tiết mục và việc ở ban huấn luyện.”

    Ý tứ chính là, buổi chiều không thể trở lại dọn nhà, vậy tại sao lúc sáng không thảo luận lại dời tới buổi chiều? Lục Thiên Thần là cố ý đùa giỡn cậu? Nhìn không giống a.

    Đường Phong khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị đưa tay lấy ly nước trước mặt, cái ly đã bị Charles cầm lên đưa cho Lý Hoàn.
    “Thân ái, uống nước.” Charles cười đến xán lạn.

    Đường Phong không chút ngại ngùng cầm ly nước bên tay trái vốn thuộc về Lục Thiên Thần, cậu nghĩ Charles nhớ lầm chén ly nước của cậu là ly nước của Charles, này lần lượt nhìn lại ly nước của Lý Hoàn là của Lục Thiên Thần, của Lục Thiên Thần chính là của cậu.

    Charles co rút khóe mắt, Lục Thiên Thần thoáng giương mắt ngắm Đường Phong đang uống nước.

    “Làm sao vậy?” Chàng trai thoáng cái cũng cảm giác được Lục Thiên Thần đang nhìn cầu.

    “ly của tôi”. Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong nói.

    Đường Phong nở nụ cười: “Ly này tôi uống rồi, của anh ở bên trái kìa.”

    Lục Thiên Thần giương cằm lên.

    Đường Phong bĩu môi đem ly để xuống, dù sao cậu cũng uống rồi, Lục Thiên Thần còn có thể uống lại ly nước này sao?

    Lục Thiên Thần cầm lên ly nước bị Đường Phong uống qua rồi ngửa đầu uống cạn, Đường Phong mở to hai mắt nhìn, tươi cười bên khóe miệng Charles có chút cứng ngắc.

    “Thân ái, tôi cũng khát.” Charles đem ly nước Lý Hoàn uống qua đưa lên bên mép, hơi dừng lại một chút, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét, giống như uống thuốc mà nhấp một ngụm nho nhỏ, chắc cũng đủ ướt môi.

    Đường Phong xoay người hướng người bán hàng phất phất tay: “Phiền phức rót thêm một ly nước.”

    Một đám toàn những tên buồn chán.

    “Đường Phong…” tay Charles gõ bàn, nủa ngày nghẹn ra tên của chàng trai.

    “Ân?”

    Charles mỉm cười đưa tay ôm vai Lý Hoàn: “Đây là thân ái nhà ta.”

    Đường Phong cười gật đầu: “Tôi biết, chúng tôi vừa trao đổi, có đúng hay không là Lý Hoàn?” Cậu hướng thanh niên đối diện lộ ra tươi cười ôn hòa, gương mặt Lý Hoàn có chút phiếm hồng mà cúi đầu.

    Charles cười gượng hai tiếng, âm thầm trừng mắt người thanh niên bên cạnh, thực sự là tên không biết giới hạn.

    Một bữa cơm diễn ra trong bầu không khí quỷ dị, ăn nhanh cho xong Lục Thiên Thần đối diện lão bằng hữu, đối Đường Phong nói: “Có chút vấn đề, ký túc xá đã đầy, cậu trước tiên ở nhà của tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm nhà trọ.

    “Tốt.” Nhà trọ so với ký túc xá tốt hơn! Đường phong hết sức hài lòng, miễn cưỡng ở chung với Lục Thiên Thần hai ngày, dù sao Lục Thiên Thần nhìn cậu cũng không vừa mắt, khẳng định sẽ mau chóng tìm được nhà trọ.

    Đang uống rượu vang đỏ Charles đột nhiên bị sặc đến.

    Thuộc truyện: Siêu sao