Sinh con xong ly hôn – Chương 45-48

    1454

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn

    Chương 45

    Quan hệ xã hội của Tân Nguyên cấp lực, không có Thẩm Khởi Minh một chút thời gian thở dốc, trong lúc nhất thời topic hot search toàn bộ đều lên, búa đá của Thẩm Khởi Minh một cái nối tiếp một cái, nện netizen ứng phó không kịp.

    Rõ ràng 1 giây trước còn mắng Thẩm Gia Ngôn, một giây sau quần chúng ăn dưa bị đá nện không nói ra lời. Quay đầu lại nhìn weibo và mấy cái yêu cầu Thẩm Gia Ngôn nói xin lỗi hưng phấn của mình, quả thực giống như kẻ ngốc. Mọi người đều xấu hổ xóa weibo, lén lút rụt đầu, không dám cứng rắn nữa.

    Người bình thường có thể lặng yên không một tiếng động xóa Weibo, nhưng minh tinh từng ấn like Thẩm Khởi Minh thì nguy. Đâu có fans nhà ai sau đó không tính sổ, hơn nữa Thẩm Gia Ngôn bị ức hiếp ác như vậy, fans cũng không phải ngồi không, nháo nhào yêu cầu mấy minh tinh ấn like nói xin lỗi. Trước khi chưa hiểu rõ chân tướng, đã bỏ đá xuống giếng ăn nhờ rate, có bản lĩnh làm như vậy thì có dũng khí gánh chịu hậu quả, hiện tại đã biết mình sai rồi, còn không nói xin lỗi?

    Tân Nguyên cũng sẽ không bỏ qua mấy người bỏ đá xuống giếng, nhất định ghi nợ hết, hiện tại báo thù còn quá sớm, chờ sau này mấy người đó nếu ai có dấu hiệu ra mặt, lập tức bóp tắt hắn, đây mới là nguyên tắc báo thù của giới giải trí.

    Trận này đánh tới sung sướng, Thẩm Gia Ngôn ngược lại lại tăng fan. Sau khi chuyện này phát sinh, cậu mặc dù không nói tiếng nào, nhưng không có nghĩa là cậu dễ bắt nạt. Cậu không lên tiếng, bởi vì việc xấu trong nhà không rêu rao ra ngoài, cho dù biết Thẩm Khởi Minh làm chuyện xấu, cũng tận lực không muốn ồn ào lớn. Không oán trách oan ức, có đảm đương, đáng tin, sẽ không để cho fans thất vọng, minh tinh như vậy ai có thể không thích.

    Mà fans chân chính sau khi trải qua sóng to gió lớn, đã trở thành tử trung rồi, minh tinh tam quan chính trực như vậy đáng để bọn họ dụng tâm bảo vệ, làm bạn lâu dài. Thôi Chính Khâm thời điểm mấu chốt đứng ra, cũng hút một fan, album vốn đã không bán được nữa lập tức bán đi 10 vạn bản. Một là fans Thẩm Gia Ngôn biểu đạt cảm tạ, một phần khác chính là fans được hút đến trả tiền.

    Thẩm Khởi Minh đâu ngờ tới người chưa trị chết, người ta còn đứng cao hơn, không chỉ như vậy, tựa hồ còn có thuộc tính thịnh vượng?

    Ông ta hối hận một hồi, nhưng hiện tại cái gì cũng không kịp nữa, Dương Mạn Cầm không tin: “Ông sợ cái gì, không phải còn có người kia sao? Hắn nói chuyện này xong sẽ giao cho chúng ta một khoản tiền, có số tiền kia, mặc kệ hắn ai thua ai thắng!”

    “Đừng nói nữa!” Dương Mạn Cầm nghĩ quá đơn giản, Thẩm Khởi Minh vô cùng buồn rầu, trên mạng bới ra chuyện ông ta làm giả sổ sách, cũng không biết công ty nhìn thấy hay không, ông ta cũng không muốn lại bị sa thải lần nữa, ông ta tuổi lớn như vậy, còn phải tìm việc rất khó khăn.

    “Cha, đưa con số điện thoại người kia, tiền chúng ta nhất định phải ra.”

    Điện thoại Thẩm Khởi Minh gọi qua, hôm qua còn có thể gọi được, hôm nay đã hiển thị là unknown number. Thẩm Khởi Minh phát giác bị lừa, giận không chịu nổi, Thẩm Thừa Vũ còn giận hơn ông ta. 50 vạn đấy!

    Lúc lui tới với bạn gái phú nhị đại trước, Thẩm Thừa Vũ còn chướng mắt 50 vạn, nhưng hiện tại không có gì có thể làm cho hắn điên cuồng hơn 50 vạn.

    Thẩm Khởi Minh trộm gà không được còn mất nắm gạo, đầy mặt u sầu, Thẩm Thừa Vũ cắn răng: “Con nhất định sẽ đòi số tiền kia! Bọn họ đừng nghĩ ăn quỵt!”

    Trên mạng mưa mưa gió gió, Thẩm Gia Ngôn nhưng không có chú ý quá nhiều, Thẩm Khởi Minh không lật nổi sóng lớn, vốn chính là đơn phương sai lầm, bất quá là lòe thiên hạ mà thôi. Trải qua một lần như vậy, sau này nhất định sẽ đàng hoàng không dám tìm họa nữa.

    Ngày mai sẽ là trận chung kết, bỏ phiếu đã hết hạn, quả nhiên không ngoài dự liệu, cậu và Trần Vũ hạng nhất hạng hai vững vàng. Không nhắc tới số phiếu của cậu 8 chữ số, chỉ là Trần Vũ hơn 300 vạn phiếu đã hất văng người thứ ba mấy con phố.

    Thẩm Gia Ngôn xem kịch bản trong tay, lúc Tạ Kế Hiên tiến vào, cậu vừa lúc cúp điện thoại.

    Tạ Kế Hiên nói: “Gọi điện thoại cho ai?”

    Thẩm Gia Ngôn đầu cũng không ngẩng: “Thư ký Hoàng.”

    “Có chuyện gì nói với tôi là được.”

    “Tôi phải cẩn thận cảm ơn thư ký Hoàng, dù sao người ta cũng giúp đỡ tôi nhiều như vậy.” Thẩm Gia Ngôn nói: “Tôi muốn mời cậu ấy ăn bữa cơm anh cảm thấy thế nào.”

    Tạ Kế Hiên cứng ngắc.

    Thẩm Gia Ngôn nhìn anh: “Anh sao thế, không phải anh nói đều là thư ký Hoàng làm, không liên quan tới anh sao?” Thẩm Gia Ngôn chờ xem anh muốn làm thế nào, không phải nói là thư ký Hoàng làm ư, vậy ai làm thì mời người đó ăn chứ sao.

    Tạ Kế Hiên mặt đều nghẹn đỏ. Hầm hừ xoay người rời đi.

    Một lát sau, điện thoại của Thẩm Gia Ngôn vang lên, là thư ký Hoàng gọi tới. Thư ký Hoàng nói: “Anh Thẩm, không giấu anh, Tạ tổng hai hôm nay vì chuyện của anh, không ăn không uống, mặc kệ gió mưa, anh không biết đâu, anh ấy gầy mất 500 gam đấy.”

    “……”

    500 gam, nhiều quá ha.

    “Ài, anh ấy chính là quá chính trực, không có cách nào, người như Tạ tổng chính là không thích tham công, anh cũng đừng cảm ơn quá long trọng, mời anh ấy ăn bữa cơm là được.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn cúp điện thoại, Tạ Kế Hiên “vừa lúc” từ thư phòng đi ra.

    Không để ý lắm nói: “Ai gọi điện thoại cho cậu?”

    “Thư ký Hoàng.” Thẩm Gia Ngôn nói: “Nói là đều là anh làm, không liên quan tới cậu ấy.”

    Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên một cái, trấn định bình tĩnh nói: “Cơm cậu định đi đâu ăn?”

    “Ai nói tôi muốn đi ăn cơm?” Thẩm Gia Ngôn nhìn anh.

    Tạ Kế Hiên sững sờ: “Cậu không phải vừa mới nói sao?”

    “Tôi là nói mời thư ký Hoàng ăn cơm, nếu là anh làm, vậy không phải là nghĩa vụ của Tân Nguyên à.” Thẩm Gia Ngôn nói: “Hơn nữa tôi nghèo lắm, không mời nổi anh.”

    Tạ Kế Hiên vẻ mặt “Sao cậu có thể như vậy”, hồi lâu thở hổn hển rời đi.

    Thẩm Gia Ngôn không nhịn được cười, nhìn Tạ Kế Hiên ăn thiệt còn rất có ý nghĩa, cậu mở web ra, tìm kiếm nhà hàng hạng sang lại ăn ngon. Cơm vẫn là phải ăn, đi giải xui, cậu cũng đã lâu không ra ngoài hưởng thụ rồi. Chẳng qua là, Tạ đại tổng tài rất khó chiều, cái miệng ăn quen đồ ngon rất xảo quyệt, không phải chỉ mời đắt tiền là được, còn phải ăn ngon mới chịu.

    Đảo mắt chính là trận chung kết ngày đó, bởi vì là livestream, cực kỳ nghiêm khắc. Thẩm Gia Ngôn từ buổi sáng đã đi chờ rồi, khớp kịch bản, lại quen thuộc vị trí máy một lần, 1h chiều mới bắt đầu ăn cơm. 4h bắt đầu make up, 8h livestream, trong lúc này còn phải đi sân khấu đã trang điểm một lần.

    Mạnh Vân Tinh 7h dẫn theo team fans vào sân, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn đứng ở trên sân khấu, hưng phấn đứng lên chào hỏi. Thẩm Gia Ngôn và trợ lý Đổng Hạ Lãng, cùng nhau phát đồ cho mọi người. Mỗi người một cái quạt điện nhỏ, một hộp cheesecake, một túi kẹo nhuận họng, một chai nước.

    Các fans mắt lấp lánh nhìn Thẩm Gia Ngôn, khoảng cách gần nhìn Thẩm Gia Ngôn chấn động càng lớn. Mặt nhỏ thật đấy! Chân dài quá, tỷ lệ quá đẹp! Ngũ quan rất tinh xảo! Lập thể đẹp a!

    Lên ống kính, mặc dù lực độ sẽ yếu đi ít nhất 1 nửa, nhưng hình thể sẽ phóng đại bội phần. Cho nên nhìn trong ống kính bạn cảm thấy người này lớn lên bình thường, nhưng rời khỏi ống kính thì người bình thường so ra kém hơn. Càng đừng nhắc tới Thẩm Gia Ngôn bình thường ở trên màn ảnh vẻ ngoài anh tuấn, thực tế càng thêm không có gì sánh được.

    “Oa a, cái bánh ngọt này đắt lắm, còn phải xếp hàng, nam thần thật hào phóng a!”

    “A a, nam thần còn tặng bánh đấy! Nhãn hiệu đắt lắm a, quá tri kỷ mà, rơi lệ.”

    “Chúng ta mấy chục người đấy, những thứ này gộp lại phải mấy vạn.”

    “Hu hu đừng nói gì nữa, sau này người đàn ông tên Thẩm Gia Ngôn này tui đã xác định gả cho rồi.”

    Hiện trường không thể dùng điện thoại di động, mọi người hết sức khống chế dục vọng muốn upload, tích góp sức lực chờ tiếp ứng cho nam thần. Hiện trường ngoại trừ khán giả khác, còn lại đều là fans, Thẩm Gia Ngôn và Trần Vũ mỗi người một nửa số ghế. Trần Vũ bên kia cũng phát đồ, khán giả nhìn bánh quy và nước của đối phương một cái, dưới sự so sánh, càng thêm thỏa mãn.

    8h, đúng giờ phát sóng.

    Sau khi MC hô bắt đầu, bỏ phiếu bắt đầu.

    Lúc này, ngoại trừ hai tuyển thủ dự thi, nhìn nhiều thứ hai chính là nam chính đã quyết định của《Thần Cổ》sẽ xuất hiện ở hiện trường, đối diễn với hai người.

    Lần này do nam chính rút thăm, rút được cảnh kết cục của nam chính nam hai.

    Trần Vũ bắt đầu trước.

    Thẩm Gia Ngôn ở một bên quan sát biểu diễn. Biểu diễn lần trước của Trần Vũ Thẩm Gia Ngôn cũng xem qua, trong số tiểu sinh cùng tuổi, coi như là cực kỳ ưu tú, có thiên phú diễn xuất. Nhưng Thẩm Gia Ngôn xem, luôn cảm thấy hắn đang bắt chước, mà không phải tự mình thật sự hiểu cái gì.

    Nhưng hắn bắt chước vô cùng tốt, có thể lấp kín miệng một nhóm người, nhưng nếu như muốn đi xa hơn, sau khi rời khỏi《Thần Cổ》, nếu như không cố gắng, kỹ thuật diễn của hắn không đủ xem.

    Trần Vũ diễn xong, ngoại trừ đạo diễn Tương Đông Xương, các bình ủy khác đều nhất trí điểm cao. Trận chung kết hôm nay, sẽ tăng thêm tỉ trọng cho điểm của bình ủy, đối với kết quả sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ.

    Tới lượt Thẩm Gia Ngôn lên sân.

    Nam chính thoạt nhìn chỉ có 16-17 tuổi, dáng vẻ non nớt ngây ngô cực kỳ phù hợp hình tượng nam chính, nghe nói là Tương Đông Xương ở trường cấp 3 nào đó đào bới được. Nhìn ra được còn có chút khẩn trương, nhưng loại khẩn trương này vừa vặn.

    Ánh tà dương đại biểu chia xa, sự tốt đẹp cuối cùng. Hiện trường không có loại cảnh này, nhưng trong mắt Thẩm Gia Ngôn thấy được. Cậu nhịn không được nắm lấy tay nam chính, để thẳng thắn nhìn nhau cùng nam chính, cậu vùng vẫy mặc đồ nam vào, nhưng lại kỳ quặc như vậy, không hợp với cậu.

    “Tôi phải đi rồi, sẽ không trở lại nữa.” Nam chính nói như thế.

    Nam chính đại biểu cho người bình thường đông đảo, làm ra sự lựa chọn thực tế nhất, nam 2 là có chút lý tưởng hóa, dũng cảm theo đuổi cuộc sống của mình.

    Trước mắt chính là nam chính biểu tình kiên quyết, sẽ không tiếp tục do dự. Thẩm Gia Ngôn nhắm mắt lại, hai người từng có lui tới tốt đẹp, nhưng hắn và nam chính cuối cùng không phải là người một đường, tiếp tục ở cùng nhau sẽ giống câu châm ngôn kia, dưa hái xanh không ngọt. Thậm chí sẽ phá hỏng ký ức tươi đẹp.

    Lúc nên buông tay thì buông tay, là giải thoát, và cứu rỗi lẫn nhau.

    Tới đây, Thẩm Gia Ngôn đột nhiên hiểu được. Đó đại khái chính là cậu tại sao không nhấc nổi hứng thú đối với《Thần Cổ》retake.

    《Thần Cổ》retake đối với cậu mà nói, giống như nam chính lại quay lại đi tìm nam hai. Kinh điển đã từng diễn, nhân vật kinh điển đã có quy cách nhất định, cậu không muốn tiếp tục đi con đường mà người khác đã từng đi qua một lần. Không cần thiết, như vậy sẽ chỉ phá hỏng mỹ cảm vốn có, mình còn không nhận được thỏa mãn.

    Cuối cùng tan rã trong không vui, tốt đẹp không còn sót lại chút gì.

    Trong màn hình livestream, cậu buông tay, so với nguyên bản, nhiều hơn một phần thoải mái và quyết tuyệt.

    Tương Đông Xương vỗ tay đầu tiên, Tô Minh Hạ cũng vỗ tay theo. Hai người diễn xong, MC công bố tình hình bỏ phiếu trước mắt. Thẩm Gia Ngôn hơn 5000 vạn phiếu tạm thời dẫn đầu, nhưng Trần Vũ cũng đuổi theo hơn 3000 vạn phiếu.

    Để tạo hồi hộp, phần cho điểm của Thẩm Gia Ngôn giữ lại đợi lát nữa công bố.

    Diễn xong, chen vào quảng cáo một hồi, bắt đầu chiếu chuẩn bị trước khi khai máy của team《Thần Cổ》. Thẩm Gia Ngôn ở sau sân khấu chờ, thợ trang điểm bổ trang cho cậu, cách đó không xa chính là Trần Vũ, Thẩm Gia Ngôn nhìn thoáng qua, Trần Vũ cười hết sức tự tin, tựa hồ đã làm tốt chuẩn bị chiến thắng.

    Cậu thu hồi tầm mắt, ban đầu đã có cảm giác như vậy, Trần Vũ một mực không chút hoang mang, dường như nắm chắc phần thắng. Cái này không giống người mới, càng giống như đơn vị liên quan tới làm dáng.

    Phim chiếu xong, bọn họ một lần nữa lên sân khấu.

    Lúc này, bình ủy bắt đầu cho điểm Thẩm Gia Ngôn.

    Điểm cao nhất, điểm cao nhất, điểm cao nhất, điểm thấp nhất. Điểm số cuối cùng ngoài dự tính là Tô Minh Hạ cho. Hắn ban đầu đã cho Thẩm Gia Ngôn điểm cao, tựa hồ không quá coi trọng Trần Vũ, cho điểm rất thấp, nhưng lần này, lại ngược lại.

    Tương Đông Xương hết sức khó hiểu, nhíu mày nhìn Tô Minh Hạ. MC hỏi nguyên nhân, Tô Minh Hạ nhìn Thẩm Gia Ngôn nói: “Gia Ngôn cho tôi cảm giác luôn muốn thay đổi nhân vật “nam hai” nguyên bản, muốn diễn ra cảm giác của mình, nhưng hình như có chút hoàn toàn ngược lại, cách bản thân nhân vật càng ngày càng xa. Sự thật chứng minh, vẫn là không nên thay thế tốt hơn.”

    Ánh mắt hai người gặp nhau, Thẩm Gia Ngôn tỉ mỉ nhìn lại, cũng ở trong mắt Tô Minh Hạ nhìn thấu thứ không giống bình thường.

    Là cừu hận sâu sắc.

    “Hiện tại bỏ phiếu đã hết thời gian, người thắng được chọn ở trong tay tôi.” MC mở phong thư trong tay. Mọi người đều khẩn trương theo.

    Lúc này ống kính nhắm ngay Thẩm Gia Ngôn và Trần Vũ, trong tiếng nhạc khẩn trương, do đạo diễn Tương Đông Xương tuyên bố người được chọn.

    Trong mắt Tương Đông Xương ôm kỳ vọng, hưng phấn mở phong thư ra, nhưng sau khi nhìn thấy tên người bên trong ngây ngẩn cả người.

    Cứng ngắc nói: “Người được chọn sẽ diễn vai nam hai.”

    “Trần Vũ.”

    Chương 46

    “Người được chọn sẽ tham gia diễn nam hai, Trần Vũ.”

    Kết quả này thật sự vô cùng ngoài dự tính, vừa tuyên bố, mọi người đơ trong nháy mắt, ngay cả màn đạn cũng chậm một nhịp. Fans Trần Vũ tự nhiên rất cao hứng, dốc toàn lực la lên, vì thần tượng của mình cố gắng cổ động, ống kính lúc này quét qua thính phòng, không chỉ một người đang thì thầm xôn xao, vẻ mặt không hiểu ra sao.

    Sau đó trên màn hình lớn công bố kết quả bỏ phiếu của hai người.

    Thẩm Gia Ngôn 1 triệu 2 nghìn vạn, mà Trần Vũ cuối cùng vô địch là một triệu 2 nghìn 500 vạn phiếu.

    Chỉ nhiều hơn Thẩm Gia Ngôn 500 vạn. Có thể nói hết sức kịch tính.

    Thẩm Gia Ngôn đứng ở trên sân khấu, tiếng vỗ tay xung quanh nổi lên bốn phía, ruy băng tung bay, ống kính đều tập trung trên người Trần Vũ. Mặc dù là bên bị thua, nhưng lại giống như người ngoài cuộc, nhìn Trần Vũ nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay, trên mặt tự tin mỉm cười đắc ý, trong lòng bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.

    Cậu vỗ tay cho người ta, giương lên nụ cười chuyên nghiệp, ở trước ống kính thể hiện cẩn thận. Không có mất mát và phẫn nộ như trong phán đoán của Tô Minh Hạ, thậm chí còn mang theo một tia giải thoát, dường như đối với kết quả này đã có lường trước.

    Tô Minh Hạ chặt chẽ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Ngôn, định từ trong góc tìm được sơ hở của Thẩm Gia Ngôn, nhưng tới lúc xuống sân khấu, Thẩm Gia Ngôn cũng không có để cho hắn như nguyện.

    Tương Đông Xương thấp giọng hỏi hắn: “Cậu thật sự cảm thấy Trần Vũ tốt hơn Thẩm Gia Ngôn?” Phiếu chênh lệch 500 vạn, trong chuyện này tuyệt đối có công lao của Tô Minh Hạ.

    Trong mắt Tô Minh Hạ có nôn nóng không che dấu được, cảm giác này tựa như một quyền đánh vào trên bông, có trọng lực nhưng đánh vô ích, cả đời cũng không có thời điểm khó chịu như vậy. Không tổn thương được người khác không nói, bản thân ngược lại bị nội thương.

    “Không phải mình tôi cảm thấy như vậy, đây là sự lựa chọn của mọi người.”

    Khuôn mặt Tương Đông Xương thất vọng, hắn nhưng không giống Thẩm Gia Ngôn còn phải ở trước ống kính ra vẻ. Lúc này nửa phần mặt mũi cũng không cho, cho dù ống kính quét tới, cũng không có một tia ý cười.

    Trần Vũ không tệ, nhưng Thẩm Gia Ngôn mới có linh hồn của vai chính hơn hắn.

    Lúc này màn đạn nổ tung. Không chỉ có fans Thẩm Gia Ngôn, người đi đường cũng hỏi thăm tại sao.

    “Cái quỷ gì vậy???”

    “?????”

    “Kết quả này là thật sao?”

    Netizen nháo nhào comment.

    — Người qua đường, trước mặc kệ những cái khác, phần diễn của Trần Vũ có chỗ nào ưu tú hơn Thẩm Gia Ngôn sao??

    — Tui hình như đang nằm mơ.

    — Bên chính thức chú ý chi tiết bỏ phiếu công khai chứ??

    Cũng có fans Trần Vũ phản bác, nhưng đều bị ngập chìm trong tiếng chất vấn của số đông. Kết quả của《Thần Cổ》vừa ra, trên weibo cũng nổ, phiếu của Trần Vũ nhiều hơn 1 triệu, comment nhưng không có fans có thể khống bình luận, lúc trước còn có fans nói nhân khí như vậy các thím không phục cũng phải phục, sau khi xem weibo, lại là đánh mặt sờ sờ.

    Không có ai quan tâm Trần Vũ thắng hay không, chỉ quan tâm thắng tại sao không phải Thẩm Gia Ngôn.

    Sau khi livestream kết thúc, Thẩm Gia Ngôn xuống sân khấu, ở bên ngoài đài truyền hình họp nhỏ cùng fans một chút.

    “Xin lỗi là bọn em không cấp lực.” Có fans bởi vì áy náy vậy mà rơi nước mắt, Thẩm Gia Ngôn dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Thi đấu chính là như vậy, có người thắng thì có kẻ thua, khóc cái gì, chẳng lẽ anh giống như không được thất bại sao?”

    Mọi người thấy biểu tình Thẩm Gia Ngôn quả thật không có giả bộ, tâm tình nhẹ nhàng không ít.

    Mạnh Vân Tinh muốn khóc không khóc được, y là leader của nhóm fans, nói với Thẩm Gia Ngôn: “Nam thần, anh ở trong lòng em là giỏi nhất!”

    Thẩm Gia Ngôn cười, nói: “Em không phải viết kịch bản cho anh sao, tái ông thất mã yên tri phi phúc (*), anh chờ không kịp muốn quay nó đây.”

    ((*) Tái ông thất mã yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường)

    Mẹ nó!!

    Mọi người đều ngây người, Mạnh Vân Tinh càng giống như nằm mơ. Hơi mù trong lòng một cái quét sạch, cao hứng suýt chút nữa nhảy lên.

    Mọi người đều nhìn về phía Mạnh Vân Tinh, thầm nghĩ theo đuổi thần tượng đuổi tới mức độ này tuyệt đối là xưa nay chưa từng có, kiểu mẫu của thành công. Vậy mà có thể để cho nam thần diễn kịch bản của mình, đây không phải chuyện mà bọn họ chỉ có thể não bổ sao!! Hiện tại vậy mà thành thực tế, không chỉ có Mạnh Vân Tinh, mọi người đều cảm thấy giống như đang mơ.

    Mạnh Vân Tinh lúc này khóc thật, kích động: “Hu hu, nam, nam thần.”

    Thẩm Gia Ngôn khen nói: “Vân Tinh viết truyện thật sự rất có thiên phú, kịch bản này sẽ không để cho mọi người thất vọng.”

    Một câu nói kia của Thẩm Gia Ngôn, sau đó không biết bao nhiêu fans vì những lời này mở ra hành trình sáng tác, còn có mấy người thành tác giả văn mạng, coi viết kịch bản cho Thẩm Gia Ngôn là ước mơ, đương nhiên, đây đều là để sau hẵng nói.

    《Thần Cổ》bên này còn đang suy nghĩ làm sao lợi dụng độ topic hiện tại vì《Thần Cổ》tạo topic, kéo dài nhiệt độ, để có thể mang tới phòng bán vé náo nhiệt cho bộ phim. Nhưng một đêm sau đó tiếp tục nhìn, đã không còn mấy người chấp nhất kết quả cuộc thi, fans cũng đang thảo luận kịch bản mới của Thẩm Gia Ngôn.

    Sở dĩ có thể kích thích nhiệt độ, là bởi vì Thẩm Gia Ngôn muốn diễn kịch bản mà fans viết cho cậu, cái này ở giới giải trí, quả thực là chưa từng nghe thấy.

    Cho nên không chỉ có fans, ngay cả người qua đường cũng kinh ngạc. Nháo nhào ấn vào topic xem náo nhiệt, sau đó bị câu chuyện chân thật của thần tượng và fans làm cảm động, không khỏi ôm kỳ vọng, muốn biết tin tức có liên quan tới kịch bản.

    Về phần《Thần Cổ》như thế nào, đã không mấy ai quan tâm.

    Tô Minh Hạ còn đang chờ Tân Nguyên nổi giận, nhìn fans Thẩm Gia Ngôn tiếp tục giậm chân, nhưng không nghĩ tới một giấc tỉnh dậy, nhiệt độ mà《Thần Cổ》tạo ra đã nhanh chóng tiêu tán. Không ai quan tâm hắn tại sao cho Thẩm Gia Ngôn điểm thấp nữa, hôm qua còn có thể nhìn thấy hot search hắn cho Thẩm Gia Ngôn điểm thấp, hiện tại đã sớm không thấy nữa.

    Đâu chỉ là một quyền đánh vào trên bông, hắn đây là một quyền đánh vào trên đá, đối phương sừng sững bất động, mình đau tới gần chết. Tô Minh Hạ cũng nhịn không được nữa, ném toàn bộ đồ bên tay, tức tới mắt đỏ bừng.

    Tất cả thiết kế tỉ mỉ đều biến thành một trận chê cười, nực cười chính là bản thân hắn, trò cười cũng chỉ có mình hắn.

    Loại đả kích cực đại này khiến Tô Minh Hạ sụp đổ.

    Thẩm Gia Ngôn một giấc ngủ tới tự nhiên tỉnh, chỗ bên cạnh đã trống. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, đã ngửi thấy mùi khét nhàn nhạt. Trong phòng bếp dưới lầu, Tạ Kế Hiên đang làm điểm tâm.

    Đầu bếp đứng ở một bên, muốn nói lại không dám nói, nhìn Tạ Kế Hiên đựng trứng rán bị cháy vào trong đĩa. Vạn phần ghét bỏ, nhưng thấy Tạ Kế Hiên nhìn sang, lập tức vung lên nụ cười tán dương.

    Nói: “Sắc hương vị đều đủ, đây là trứng rán hoàn mĩ nhất mà tôi từng thấy.”

    “……”

    Kiếm tiền không dễ dàng a.

    Tạ Kế Hiên bưng đĩa ở bên cạnh bàn ăn nhìn thấy, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn xuống, lặng lẽ ăn.

    “Tạ tổng, anh buổi sáng chỉ ăn mấy thứ này sao?”

    Tạ Kế Hiên đầu cũng không ngẩng: “Không ai mời ăn cơm, không ăn những thứ này thì ăn cái gì.”

    “……”

    Bữa ăn sáng bưng lên bàn, Tạ Kế Hiên còn chấp nhất ăn trứng rán cháy, Thẩm Gia Ngôn không nhìn được, nói: “Tạ tổng, ăn bánh bao đi, nhân là gạch cua, ngon lắm.”

    Tạ Kế Hiên nuốt nước miếng, không động đậy tiếp tục ăn trứng rán của anh, tủi thân muốn chết.

    Thẩm Gia Ngôn không còn cách nào, mọi người cùng nhau yên lặng ăn xong điểm tâm, Tạ Kế Hiên mặc áo khoác vào, nói: “Không ai mời cơm, tôi đi làm.”

    “……”

    Phá án rồi, động lực để Tạ đại tổng tài đi làm là không có ai mời cơm.

    Sau khi Tạ Kế Hiên đi, Thẩm Gia Ngôn ở nhà. Lúc này Bảo Bảo vừa uống sữa xong, tinh thần rất tốt, Thẩm Gia Ngôn ôm lắc lư, nhóc khua tay nhỏ chân nhỏ, ở trong ngực ba ba vui vẻ.

    Thẩm Gia Ngôn hỏi nhóc: “Papi đi làm rồi, con nhớ ba ấy không hả?”

    “Không nhớ không nhớ.” Thẩm Gia Ngôn âm thanh non nớt thay Bảo Bảo nói: “Papi là thùng cơm, chỉ biết ăn, ai sẽ nhớ ba ấy chứ.”

    Vừa nói xong, liền nghe thấy phía sau có tiếng đồ vật rơi xuống đất, Thẩm Gia Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Kế Hiên đứng ở phía sau cậu, cặp công văn trong tay rơi trên mặt đất, linh hồn chịu đả kích trầm trọng.

    ……

    “Tôi nói đùa đấy haha.” Thẩm Gia Ngôn cười lúng túng: “Đừng để ý nha Tạ tổng.”

    “Hừm.” Tạ · thùng cơm · Kế Hiên tức giận xoay người, ngay cả cặp công văn cũng không cầm, hổn hển rời đi.

    Ui cha hao tâm tổn trí quá. Thẩm Gia Ngôn dỗ Bảo Bảo, rầu rĩ: “Làm sao đây, papi giận rồi.”

    Âm thanh non nớt nói: “Papi giận rồi làm sao đây, đánh một trận là được rồi.”

    Tạ Kế Hiên vừa đi ra khỏi cửa nhớ tới cặp công văn chưa cầm quay người trở lại, lại một lần nữa biến mất biểu tình.

    Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới anh còn sẽ trở lại, chờ sau khi Tạ Kế Hiên rốt cuộc rời đi, thật sự rầu rĩ. Lúc này, ban công truyền đến tiếng chuông, Thẩm Gia Ngôn nghe tiếng tìm qua, phát hiện là điện thoại của Tạ Kế Hiên.

    Điện thoại tới là thư ký Hoàng: “Anh Thẩm, Tạ tổng quên cầm điện thoại, anh ấy hiện tại đang họp, anh có thể đưa tới không ạ.”

    “Được.” Vừa lúc cậu không có việc gì, Thẩm Gia Ngôn thống khoái nói.

    Thư ký Hoàng hỏi: “Tạ tổng hôm nay có chút không vui, đã xảy ra chuyện gì sao?”

    Thẩm Gia Ngôn sao có thể đem chuyện cậu ở sau lưng anh nói Tạ đại tổng tài thùng cơm kết quả bị đương sự bắt tại trận nói ra chứ, có lệ nói: “Chắc là tối qua ngủ không ngon.”

    Thư ký Hoàng ý vị thâm trường “Ò” một tiếng.

    Thẩm Gia Ngôn bị hắn “Ò” Hậu tri hậu giác kịp phản ứng: “Cậu đừng hiểu lầm —”

    “Không có không có.” Thư ký Hoàng một bộ em hiểu: “Anh Thẩm vất vả rồi.”

    “???”

    Ê! Não bổ không được quá đáng a!

    Thẩm Gia Ngôn cúp điện thoại, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình khóa của Tạ Kế Hiên, ngây ngẩn.

    Phía trên là bức ảnh lộ lưng bị Tạ Kế Hiên càm ràm rất nhiều lần của cậu, còn là ảnh gốc. Cậu trong tấm ảnh nhìn ống kính, lúc ấy dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cần loại ảnh mắt mị hoặc này, nói là fans thích vậy. Thẩm Gia Ngôn dựa theo nhiếp ảnh gia nói mà làm, chụp xong chỉ nhìn qua một cái, không có cảm giác gì, nhưng lúc này ở trên điện thoại Tạ Kế Hiên nhìn thấy, lại cảm thấy có chút sexy.

    Đầu tai khẽ đỏ lên, không biết sao, Thẩm Gia Ngôn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng tắt màn hình, giống như là phỏng tay, đút vào túi quần.

    Đi tới Tân Nguyên, mọi người đều đối với kết quả cuộc thi《Thần Cổ》tỏ vẻ tức giận, Thẩm Gia Ngôn không nói gì, cười cười đi qua. Trên lầu Tạ Kế Hiên đã họp xong, Thẩm Gia Ngôn đến phòng làm việc của tổng tài, đứng ở cửa, nhưng do dự, đột nhiên không biết đẩy cửa ra phải đối mặt với Tạ Kế Hiên thế nào.

    Chương 47

    Trong đầu Thẩm Gia Ngôn không tự chủ được vang lên một vài âm thanh.

    Màn hình khóa điện thoại vì sao là tui chứ?

    Ở trong phòng tắm hôn môi là đang nghĩ gì?

    Tạ Kế Hiên không thông nhân tình, so với người bình thường càng thêm lãnh khốc vô tình, không phải loại Indigo (*) không khống chế được bản thân, lại càng không phải người tùy tiện nổi giận đối với người không thích. Càng đừng nhắc tới còn đặt người khác làm ảnh màn hình khóa, đối với Tạ đại tổng tài không thông nhân tình mà nói, là một chuyện khá khiêu chiến.

    ((*) Indigo: các thím có thể lên mạng tra Indigo child để tìm hiểu thêm nhé; đây là một kiểu trẻ em cứng đầu, mạnh mẽ, không nghe theo số đông, có cá tính rất riêng)

    Cho nên chân tướng là gì? Trong lòng Thẩm Gia Ngôn dường như có đáp án, nhưng không dám vén ra, cậu sợ.

    Tạ Kế Hiên đang làm việc, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn đi vào nhìn một cái, lại thật nhanh cúi đầu làm bộ như cái gì cũng không phát sinh. Thẩm Gia Ngôn đưa di động cho anh, Tạ Kế Hiên nói một tiếng cám ơn, hai người không nói gì. Tạ Kế Hiên chờ Thẩm Gia Ngôn nói gì đó, Thẩm Gia Ngôn nhưng lại không biết nên nói gì.

    Một hồi lâu, Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới câu chào hỏi mở đầu dùng cả vạn lần: “Anh ăn cơm chưa?”

    “……” Tạ Kế Hiên tức giận: “Thùng cơm không cần ăn cơm.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn phì cười, bất đắc dĩ: “Tôi mời anh ăn cơm nhé.”

    Mắt Tạ Kế Hiên có ánh sáng hiện lên, ngoài miệng lại “hừ” một tiếng. Bày ra tư thái không động đậy.

    “Thùng cơm” giận rồi, sợ không?

    (T lại sợ quá =.=)

    Thẩm Gia Ngôn thở dài: “Vậy được rồi, tôi đi ăn với thư ký Hoàng.”

    Thư ký Hoàng hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi đã ăn xong cơm trưa cơm tối rồi.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Vậy tôi đi ăn với anh Mạnh.”

    Mạnh Giản Minh đi tới cửa gót chân chuyển hướng ấn mở thang máy một mạch xuống lầu.

    “Không có cách nào, xem ra anh Thẩm chỉ có thể đi ăn với Tạ tổng.” Thư ký Hoàng cảnh giác đề phòng, sợ ai đó nói chuyện lại dẫn theo hắn.

    Làm ơn bỏ qua cho tui đi! Cám ơn.

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình: “Vậy tôi đi ăn là được, thùng cơm không ít một bữa này.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn đặt cho hai người chính là một nhà hàng Trung hạng sang, ở thành phố A rất nổi tiếng, bình thường không xếp hàng được, bất quá lúc cậu bảo trợ lý Đổng Hạ Lãng đi đặt, vừa lúc có phòng trống.

    Thẩm Gia Ngôn đi vừa nhìn, còn là vị trí cảnh biển góc nhìn tốt nhất.

    Lúc này đang là thời điểm nhiệt độ thích hợp nhất trong ngày, ánh sáng bên ngoài một chút cũng không chói mắt, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng xanh lam, tâm tình khỏi phải nói rất tốt.

    Thẩm Gia Ngôn lật menu: “Anh muốn ăn gì?”

    “Một bát cơm.”

    “Ăn vậy là đủ rồi sao?” Thẩm Gia Ngôn có chút khó tin.

    Tạ Kế Hiên nói: “Thùng cơm ăn cơm là được rồi.”

    “……” Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ: “Chúng ta có thể giải hòa hay không? Nói anh thùng cơm là tôi không đúng, nhưng tôi cũng đã mang điện thoại cho anh, huề nhau nhé.” Thẩm Gia Ngôn thương lượng.

    “Tôi không giận cậu.” Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình: “Tôi không phải loại người lòng dạ hẹp hòi.”

    “……”

    Vậy ai cứ nói mãi thùng cơm hả.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Tôi chọn thay anh nhé.” Cậu lật menu, thoạt nhìn đều ngon: “Cá sóc sốt cà chua thoạt nhìn ngon quá, tôi nhớ anh không phải thích ăn vị chua ngọt sao?”

    Tạ Kế Hiên rốt cục bỏ qua cho thùng cơm, gật gật đầu: “Ừ.”

    Thẩm Gia Ngôn chọn cá sóc, lại nhìn món sashimi hải sản, Thẩm Gia Ngôn trước kia từng ăn sashimi bào ngư một lần, mùi vị cực kỳ tươi ngon, vừa giòn vừa ngon. Trước kia không nhìn thấy sẽ không nghĩ, nhưng hôm nay nhìn thấy cực kỳ muốn ăn.

    Bọn họ chọn xong món, qua một lát đầu bếp chính đã tới đây, cũng là chủ nhà hàng này, tuổi còn trẻ đã thừa kế tổ nghiệp, khá có tiền đồ. Nhìn thấy Tạ Kế Hiên, hai mắt phát sáng: “Tới đây sao không báo tôi biết một tiếng.”

    Hai người nhìn giao tình dường như không tệ, đầu bếp chính nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, mắt càng sáng, “Xin chào, tôi là Tống Hạo Hiền, đầu bếp chính và chủ nhà hàng này.”

    “Thẩm Gia Ngôn, xin chào.”

    Tạ Kế Hiên nói: “Người yêu của tôi.”

    “……”

    Tống Hạo Hiền cười nói: “Tôi đã sớm muốn gặp cậu, quả nhiên người thật xem ra còn xinh đẹp hơn trên TV, Mike nói không sai.”

    “……”

    Tỉnh táo chút được không tôi là nam. Thẩm Gia Ngôn hết lời để nói, thầm nghĩ bạn Tạ Kế Hiên làm sao đều kỳ ba như vậy chứ. Người có tiền đều nói chuyện vậy sao?

    Đầu bếp chính thoạt nhìn rất vui vẻ: “Đợi lát nữa tôi đích thân xuống bếp, các cậu muốn ăn gì cứ việc gọi.”

    Một lát sau, còn mang lên cho bọn họ nến và đĩa ăn tình nhân…… Ban ngày ban mặt, hai người ăn cơm ánh nến sắp mù mắt người. Nơi xa, một cô gái chọt bạn một cái: “Mau nhìn, kia có phải Thẩm Gia Ngôn hay không?”

    Đứa bạn vừa nhìn, lập tức hưng phấn: “Mẹ nó thật sự là Thẩm Gia Ngôn, người bên cạnh hình như là Tạ Kế Hiên đi, *** má đẹp trai quá!!!”

    Hai người hưng phấn một hồi, âm thanh có chút lớn, dẫn tới Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn qua. Hai người thấy cậu nhìn sang, vội vàng cúi đầu làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

    “Tao muốn chụp hình đăng weibo quá!” Một người trong đó nhỏ giọng nói, cô nàng chính là fans của Thẩm Gia Ngôn, ăn cơm nhìn thấy thần tượng kích động khó nhịn, hết sức muốn chụp ảnh đăng lên mạng khoe khoang tý. Đại thần trong giới không phải còn viết kịch bản cho nam thần sao, Thẩm Gia Ngôn đối với bọn họ mà nói, thật là quá gần gũi, cực kỳ đẹp trai!

    Cô nàng đang nói, không nghĩ tới đứa bạn đã chụp, mình cũng vội vàng chụp một tấm.

    Thẩm Gia Ngôn nếm hắc tùng lộ trong canh gà rất ngon, khen ngợi một câu, Tạ Kế Hiên nhìn: “Tôi cũng muốn ăn.”

    Thẩm Gia Ngôn nhường đũa ra ra hiệu anh tự gắp, Tạ Kế Hiên nói: “Xa quá không với tới.”

    “……”

    Đũa tới đây cũng không cần duỗi thẳng cánh tay, xa lắm sao??

    Thẩm Gia Ngôn liền làm người tốt gắp cho anh một miếng coi như rất mĩ vị, đũa còn chưa đưa tới, Tạ Kế Hiên há miệng. Thẩm Gia Ngôn vốn định đặt vào trong đĩa cho anh. Chiếc đũa do dự một chút, vẫn là gắp tới trong miệng anh, một màn này vừa vặn được fans chụp được, kích động upload tới Weibo.

    Ở Vân Thượng Cung Điện ăn cơm, gặp được nam thần và ông chủ Tạ!!! Hu hu lương cẩu ăn ngon lắm luôn!!

    [Hình ảnh][Hình ảnh]

    Trong hình, vừa vặn chụp được Thẩm Gia Ngôn đút Tạ Kế Hiên ăn, cũng không biết là góc độ tóm được tốt hay là ánh sáng phù hợp, hai người thoạt nhìn tràn đầy tình cảm, cả bức tranh hết sức hài hòa, hai người đặc biệt có tướng phu phu.

    Bên dưới comment rối rít hô “Tin tưởng tình yêu” “Lương cẩu rất ngon”. Lúc hai người ăn cơm xong, like forward đã hơn vạn.

    Thẩm Gia Ngôn hiện tại là đảm đương rate, hai tấm hình này lập tức được các tài khoản weibo giải trí lớn mượn nhờ nhiệt độ. Tô Minh Hạ chính là dù không muốn nhìn thấy tin tức của Thẩm Gia Ngôn thế nào, cũng tránh không được sẽ gặp phải.

    Nhìn 2 người trong ảnh, chuyện xưa hiện lên trước mắt.

    Năm đó《Thần cổ》sau khi chiếu, hắn nhận được bộ phim thứ 2, một lần ở tụ họp trong giới nhìn thấy Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên lúc ấy còn rất trẻ tuổi còn lãnh mạc hơn bây giờ, nhưng chính là loại cao cao tại thượng này, tư thái ngươi không phục cũng phải phục chọt trúng hắn. Hắn tìm cơ hội quen biết Tạ Kế Hiên, hơn nữa tỏ rõ ý nguyện muốn vào Tân Nguyên.

    Lúc ấy Tân Nguyên vẫn chưa phải địa bàn của Tạ Hồng Phi, thuộc về sản nghiệp Tạ gia, Tạ Kế Hiên dường như cũng có ý, hai bên liền hợp đồng câu thông. Sau đó có một lần, Tạ Kế Hiên không biết tại sao tới trụ sở phim ảnh hắn đang quay phim, hắn sau khi biết, chạy ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tạ đại thiếu trong miệng trợ lý ngồi ở trong quán trà, đang không chớp mắt nhìn cái gì đó.

    Hắn theo tầm mắt nhìn lại, đối diện đều là từng tốp diễn viên quần chúng, đứng đó ăn cơm hộp, không có gì đáng nhìn, Đại thiếu gia khả năng thích quan sát nhân gian muôn màu, hắn càng nhìn càng thỏa mãn, đi lên phía trước. Tạ Kế Hiên lãnh khốc ngẩng đầu, bởi vì bị ngăn trở tầm mắt ánh mắt càng thêm băng lãnh.

    Hắn càng thêm mong đợi đôi mắt này vì hắn sáng lên sẽ đẹp mắt như thế nào.

    Hắn nói muốn tiếp tục bàn chuyện hợp đồng, Tạ Kế Hiên ban đầu không làm sao để ý, nhưng không biết làm sao, đột nhiên đáp ứng, sau đó hai người lên xe. Hắn cũng là lần đó lúc ăn cơm, biết Tạ Kế Hiên thích vị chua ngọt.

    Tạ Kế Hiên sau đó lại lần nữa sắp xếp một phần hợp đồng, đối với nghệ sĩ mà nói, đã là phi thường công bằng. Nhưng đàn ông đều không phải vậy sao, dễ dàng tới tay sẽ không quý trọng, hắn cho rằng Tạ Kế Hiên nguyện ý vì hắn nhượng bộ như vậy, trong lòng khẳng định đối với hắn khác với người khác, thế là hắn làm một quyết định khiến mình hối hận tới giờ.

    Cự tuyệt hợp đồng của Tạ Kế Hiên.

    Một ngày hai ngày hắn chờ hồi âm của Tạ Kế Hiên, ba ngày bốn ngày lại không chờ nổi nữa, lại liên lạc với Tân Nguyên, thì được thông báo đã hủy bỏ ký hợp đồng với hắn.

    Vì sao chứ? Tô Minh Hạ nghĩ không hiểu, Thẩm Gia Ngôn đã có thể, hắn tại sao không thể?

    Thẩm Gia Ngôn còn không biết mình trong lúc vô tình show ân ái, ăn xong rồi, đầu bếp chính còn tiễn bọn họ tới cửa, nhiệt tình cười nói: “Hoan nghênh trở lại, chị dâu.”

    ……

    Cám ơn, sẽ không tới nữa.

    Tạ Kế Hiên thoạt nhìn rất thỏa mãn, lúc này, Mạnh Giản Minh gọi điện tới, cũng không biết nói cái gì, Tạ Kế Hiên nói: “Chúng ta về công ty.”

    Mạnh Giản Minh kết thúc trò chuyện, nhìn Tạ phu nhân trong phòng trên mặt tràn ngập không dễ nói chuyện, càng thêm rầu rĩ. Cuối cùng chỉ có thể bất chấp mở cửa ra, Tạ phu nhân nói: “Kế Hiên nói thế nào?”

    “Tạ tổng sẽ lập tức về.”

    “Tôi không nói với nó tôi nói với cậu.” Tạ phu nhân ngồi thẳng: “Cậu nói với tôi, Thẩm Gia Ngôn tại sao không phải là hạng nhất?” Tống Mĩ Hân ở một bên cắn hạt dưa, làm quần chúng ăn dưa biết điều.

    “…… Vote không qua được người ta -”

    “Thôi đi, đừng cho rằng tôi không biết mánh khóe nhỏ của các cậu.” Tạ phu nhân một chút cũng không dễ lừa gạt: “Chút chuyện giới giải trí này, tôi biết ít hơn cậu. Vũ hay là Phong gì đó kia, sau lưng nhất định là có nhóm bỏ phiếu chuyên dụng, mua phiếu hack phiếu. Chút vé kia 70% đều là hack. Người ta có thể hack, sao các cậu không thể hack? Không có tiền sao?”

    Bọn họ thật sự không hack, Mạnh Giản Minh bất đắc dĩ: “Chúng tôi tin tưởng thực lực của Gia Ngôn, cho nên sẽ không động tay chân vào bỏ phiếu.”

    “Cậu tin tưởng, còn không phải bị người lừa!”

    Mạnh Giản Minh nói: “Tôi biết ngài tiếc thay Gia Ngôn.”

    “Ai tiếc thay cậu ta!” Tạ phu nhân trợn mắt: “Tôi là thấy các cậu làm việc không đáng tin, ở giới giải trí không biết linh hoạt như vậy sớm muộn cũng bị người giẫm dưới chân dạy làm người.”

    “……”

    Tống Mĩ Hân răng rắc răng rắc xem hăng say, Tạ phu nhân tức không có chỗ đánh, vỗ trán cô nàng: “Đừng ăn nữa, chừa chút chỗ trong bụng để sinh con đi.”

    “……”

    Tống Mĩ Hân nói: “Bác, người đã không có ở đây, chúng ta đi thôi.”

    “Vội cái gì.” Tạ phu nhân không vội: “Đợi lát nữa người về, cháu cũng là lúc gặp Thẩm Gia Ngôn.”

    Không cần đâu! Tống Mĩ Hân hoảng sợ, chừa chút chỗ cho mọi người có thể ảo tưởng không được sao? Chỉ có ở trong ảo tưởng của Thẩm Gia Ngôn, cô mới là kẻ thứ 3 xinh đẹp ác độc. Gặp mặt, cô lại phải làm cô bé tới nhà bác chực cơm!

    Tống Mĩ Hân muốn khóc, không nói hôm nay tới gặp Thẩm Gia Ngôn a.

    Tạ phu nhân nói: “Cháu vội cái gì, giữ chút sức chờ lát nữa còn phải ra chiến trường đấy.”

    Cái gì?? Còn phải ra chiến trường?? Tống Mĩ Hân lệ rơi đầy mặt, để cô go die đi.

    Chỉ chốc lát, Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn đã về. Thẩm Gia Ngôn cũng đúng lúc có lời muốn cùng Mạnh Giản Minh nói, hai người cùng nhau lên lầu, chạm mặt nhìn thấy Tạ phu nhân mang theo một cô gái ngồi trên sofa. Nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng lên.

    Chương 48

    Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy cô gái đứng sau Tạ phu nhân, dáng vẻ khoảng 20 tuổi, xem ra chính là người tìm đến sinh con cho Tạ Kế Hiên trong truyền thuyết.

    Tạ phu nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo Tống Mĩ Hân tới phía trước.

    Tống Mĩ Hân cùng tay cùng chân đi hai bước, cười ha ha, bị Tạ phu nhân nhéo một cái, ngay sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, học dáng vẻ tiểu tam ác độc trong bộ phim luân lý gia đình nào đó mà Tạ phu nhân gần đây cho cô xem, khí chất gái ngành nhìn Thẩm Gia Ngôn.

    Mũi giày.

    Biểu tình này là đang nói với đối phương, lão nương không sợ ngươi, mũi giày.

    π_π

    Tống Mĩ Hân trong lòng rơi lệ thành một dòng sông. Bản thân Thẩm Gia Ngôn so với trong tưởng tượng của cô nàng còn đẹp hơn, chân kia — dài vậy, ngũ quan kia — tinh xảo vậy, rất có khí chất a. Quả nhiên minh tinh không hổ là minh tinh, minh tinh xinh đẹp thật sự là bản thân thần tiên.

    Bác ơi, cháu nhớ nhà.

    Cô có thể tiếp tục cắn hạt dưa hay không.

    Hoặc là nhìn mũi giày Thẩm Gia Ngôn cắn hạt dưa cũng được.

    Xem mặt thì không cần, mũi giày đã là dũng khí lớn nhất của cô.

    Thẩm Gia Ngôn còn tưởng trên giày có thứ gì bẩn, cúi đầu nhìn không có, giật mình, tầm mắt Tống Mĩ Hân giống như mọc trên giày cậu vậy, đi tới đâu theo tới đó.

    ……

    Cô nương cô đây là thích giày có chút nghiêm trọng a.

    Tạ Kế Hiên Tống Mĩ Hân từng gặp mặt, cô hồi bé lúc bị bệnh nằm viện, có một đoạn thời gian ở Tạ gia, còn từng chơi với Tạ Kế Hiên 7-8 tuổi.

    Nói là chơi, Tống Mĩ Hân nhớ tới ký tức nghĩ lại mà kinh kia, cho dù cô hiện tại lớn lên, có một số việc đã quên, nhưng vẫn như cũ không quên được Tạ Kế Hiên “ngược đãi” cô thế nào.

    “Anh, chúng ta chơi cờ tướng nhé!”

    Tạ Kế Hiên phiên bản 7-8 tuổi mặt bánh bao, dáng vẻ mặt không biểu tình giống y hiện tại. “Anh chơi không giỏi.”

    Tống Mĩ Hân cười ha ha, cảm thấy anh trai chơi không vui, cô không thể bắt nạt người: “Em nhường cho anh một quân, anh có thể đi hai bước.”

    Thế là cô bị giết mảnh giáp không lưu.

    Còn có một lần cô thấy Tạ Kế Hiên đang ăn socola, Tạ Kế Hiên chưa bao giờ cho cô đồ ăn vặt của mình vậy mà lần đầu tiên đưa một miếng socola cuối cùng cho cô. Cô cảm động rớt nước mắt, quả nhiên anh trai yêu cô.

    Kết quả Tạ phu nhân về nhìn thấy, cho rằng cô ăn cả hộp socola, khấu trừ đồ ăn vặt 1 tuần của cô.

    ……

    Loại chuyện như vậy quả thực không đếm xuể, cuối cùng lúc cô rời khỏi Tạ gia, Tạ Kế Hiên phồng mặt bánh bao đứng sau rèm cửa sổ lầu 2, răng rắc cắn thanh socola trong tay.

    Cô cuối cùng gào khóc lên xe, thời gian nửa năm cũng không có thoát khỏi cơn ác mộng Tạ Kế Hiên, từ đó về sau, ai lại nói với cô tới Tạ gia, nước mắt cô liền ngăn không được.

    (Đây là một ký ức đau buồn:(((()

    Bi thương ngược dòng thành hồ nước.

    Lúc này đối mặt với Tạ Kế Hiên, những ký ức kia lại khôi phục.

    Tạ Kế Hiên hỏi: “Cô ấy là ai?”

    Tạ phu nhân nói: “Mỹ Hân con quên rồi sao, con hồi bé thích chơi với con bé nhất.”

    Tạ Kế Hiên nói: “Quên rồi.”

    “……”

    Tạ phu nhân kiên nhẫn, nói: “Mỹ Hân của chúng ta từ nhỏ chính là bào thai mỹ nhân, lớn thành cô gái 18 tuổi, trở nên càng đẹp.”

    “Con nhìn cái chân này.” Tạ phu nhân nhìn chân nhỏ thô kệch của Tống Mĩ Hân, “Vừa dài vừa — khỏe.”

    Tống Mĩ Hân khóc, đừng nói chứ bác!

    “Còn có khuôn mặt nhỏ mềm mịn kia.”

    Tạ phu nhân cắn răng: “Toàn là lòng trắng trứng nguyên chất!”

    Khóe mắt Tống Mĩ Hân mơ hồ có nước mắt chảy xuống.

    Tạ phu nhân làm tổng kết cuối cùng: “Trên người Thẩm Gia Ngôn có con bé toàn bộ đều có!”

    “……”

    “……”

    “……”

    Tống Mĩ Hân: Muốn biến mất quá.

    “Nhưng con bé có thể sinh con cho con, Thẩm Gia Ngôn có thể sao?”

    Tạ Kế Hiên nói: “Con đã nói rồi, không cần người khác sinh con cho con, con của con con tự tính toán.”

    Tạ phu nhân đổi motif, “Kỳ thực đây là nguyện vọng cả đời của Mỹ Hân, con không thể thỏa mãn con bé sao?”

    Tạ Kế Hiên nhìn về phía Tống Mĩ Hân, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tống Mĩ Hân trong chớp mắt, ở trong đôi mắt của Tạ Kế Hiên thấy được ánh mắt cắn thanh socola hồi bé của anh. Tạ Kế Hiên hỏi: “Đây thật sự là nguyện vọng của cô sao?”

    Mỹ Hân không biết, Mỹ Hân muốn ngủ.

    “Cô vẫn là làm nguyện vọng khác đi.”

    “……”

    Tạ Kế Hiên cứ như vậy ở trước mặt hai người đóng cửa lại, Thẩm Gia Ngôn nói: “Như vậy ổn chứ, mẹ anh vẫn đứng ngoài cửa đấy.”

    Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: “Cậu muốn để bà ấy vào sao?”

    ……

    Không biết còn tưởng rằng mẹ anh là mãnh hổ sài lang gì đấy.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Cô gái kia cũng chính là mập chút, vóc dáng cao ngũ quan cũng đẹp, vẫn là rất không tệ.” Dù sao đều là người một nhà, Thẩm Gia Ngôn còn muốn nói giúp mấy lời hay, đừng bởi vì cậu làm tới quá cứng.

    Tạ Kế Hiên dừng một chút: “Cậu cảm thấy cô ta đẹp?”

    Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: “Giảm cân hẳn là mỹ nữ.”

    Tạ Kế Hiên nói: “Vậy cũng không đẹp bằng tôi.”

    “……”

    Ừ ừ ừ, anh đẹp nhất.

    Vừa rồi Tạ phu nhân nói Thẩm Gia Ngôn kỳ thực không có cảm giác gì, Thẩm Gia Ngôn không muốn so đo với bà, từ bắt đầu đã không đặt lời Tạ phu nhân nói ở trong lòng. Cậu cũng không quan tâm Tạ phu nhân nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy Tạ Kế Hiên rất không dễ dàng, cha ruột bao tiểu tam còn sinh con, cái này không khỏi khiến cậu nghĩ tới mình.

    Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới Tạ phu nhân còn ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ kiên quyết kia, đã làm xong tương lai vì Tạ gia, quyết tâm con không đáp ứng mẹ liền không đi.

    Mở cửa, lại phát hiện Tạ phu nhân và Tống Mĩ Hân đã biến mất.

    “Thư ký Hoàng, Tạ phu nhân đâu?”

    Thư ký Hoàng nói, “Các cậu đi vào liền rời đi.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn trước mắt không có lịch trình gì, ăn cơm xong, liền rời khỏi chỗ Mạnh Giản Minh, cùng người đại diện thảo luận tỉ mỉ kịch bản một lần.

    Biên kịch đã là người quen, nước phù sa tự nhiên không thể chảy ruộng ngoài. Tân Nguyên quyết định tự mình khai phá kịch bản, Thẩm Gia Ngôn làm diễn viên chính.

    Nói không kích động đó là giả, vừa nghĩ tới mình lần đầu lên màn ảnh lớn, không chỉ có làm diễn viên chính, còn có kịch bản ưu tú như vậy, cho dù ai cũng sẽ hưng phấn mất ngủ.

    Thẩm Gia Ngôn quả thật mất ngủ, buổi tối không ngủ được, Tạ Kế Hiên bên cạnh đã ngủ, chặt chẽ nhắm mắt lại. Tạ Kế Hiên ngủ không chỉ có hô hấp, ngay cả biểu tình cũng trở nên nhu hòa.

    Thẩm Gia Ngôn lẳng lặng nhìn, soái ca lúc ngủ cũng là soái ca, khuôn mặt này của Tạ Kế Hiên đặc biệt gánh vác được đả kích. Mũi cao mắt sâu, lông mi ở đáy mắt tạo thành một vòng bóng râm, trong ngọn đèn mờ nhạt, mang theo một cỗ cảm giác say lòng người.

    Thẩm Gia Ngôn duỗi tay chọt chọt cằm anh, bóng loáng bằng phẳng, đường cong sắc bén giống như một con dao, Thẩm Gia Ngôn cảm thán, đang muốn tiếp tục sờ sờ mũi, xem có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nếu không vì sao chuẩn mực như vậy, lại nghe Tạ Kế Hiên đột nhiên nói: “Hừm.”

    Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, còn tưởng Tạ Kế Hiên tỉnh, vội vàng thu tay lại, đâu nghĩ tới là đang nói mớ.

    “Đây là vợ tôi.”

    “……”

    “Tôi có tiền đẹp trai, còn cậu?”

    “……”

    Vâng vâng vâng, anh có tiền đẹp trai, câm mồm đi.

    Thẩm Gia Ngôn trở mình, Tạ Kế Hiên phía sau vẫn đang nói, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy buồn cười, cầm điện thoại thu âm lại, chờ Tạ Kế Hiên sau này tỉnh, mở cho anh nghe.

    Ban đêm, cũng không ngủ được còn có Thẩm Thừa Vũ, hắn thức đêm gọi mấy cú điện thoại, lại theo dõi một tuần, rốt cục biết được là ai bảo bọn họ lên mạng hãm hại Thẩm Gia Ngôn, là ai thiếu nợ không trả.

    Hôm sau, hắn dậy thật sớm, ở công ty quản lý Lục Hà ngồi xổm một ngày, rốt cục bắt được người.

    Tô Minh Hạ buổi sáng chạy xong thông báo, buổi chiều lại đi tham dự tiệc rượu, buổi tối vốn muốn về nhà, người đại diện lại nói với hắn có quản lý cấp cao muốn gặp hắn, mặc dù mệt mỏi không thôi, Tô Minh Hạ vẫn là về công ty.

    Sau khi nói chuyện với quản lý cấp cao xong đã muộn, đến gara, Tô Minh Hạ đang muốn lấy xe, có người gọi hắn lại: “Anh chính là Tô Minh Hạ?”

    Tô Minh Hạ xoay người nhìn lại, không nhận ra, hắn cảnh giác nói: “Cậu là ai?”

    “Thật là quý nhân hay quên, nợ tôi 50 vạn anh còn chưa trả đâu!”

    Thẩm Thừa Vũ mấy ngày không ngủ ngon mắt đỏ lên, nhìn ở trong mắt Tô Minh Hạ, còn tưởng hắn muốn liều mạng. Sợ tới co cẳng bỏ chạy, Thẩm Thừa Vũ ở phía sau điên cuồng đuổi theo không ngừng, rốt cuộc ở cửa ra bắt được người.

    Hai người dây dưa, Thẩm Thừa Vũ được lý không buông tha người: “Đã nói hãm hại xong Thẩm Gia Ngôn, anh liền cho chúng tôi 50 vạn còn lại, tiền đâu, anh nếu không đưa tôi hôm nay liền khiến anh ăn không được nhả không xong!”

    Tô Minh Hạ tiếc mạng, nghĩ tới trước tiên ổn định người, “Cậu đừng kích động, tôi đưa cậu ngay!”

    Khiến hắn không nghĩ tới chính là, cẩu tử núp ở chỗ bí mật, đã thu lại toàn bộ sự tình.

    Tạ Kế Hiên hôm sau dậy sớm, tâm tình rất tốt ngồi ở bên bàn ăn ăn cơm, Thẩm Gia Ngôn ngáp xuống lầu, buồn ngủ không chịu được.

    “Ngủ không ngon?”

    Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: “Nghe nói mớ cả đêm.”

    Tạ Kế Hiên nghe vậy ngừng lại, “Tôi chưa bao giờ nói mớ.”

    “Vậy sao?” Thẩm Gia Ngôn lấy điện thoại ra, ghi âm hiển thị tròn 2 phút đấy!

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn