Sinh con xong ly hôn – Chương 77-80

    1618

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn

    Chương 77

    Tạ Kế Hiên ngã trên giường hồi lâu không động đậy.

    Thẩm Gia Ngôn tự cảm thấy một đạp kia cũng không nặng, cũng không cảm thấy mình đá tới chỗ yếu hại cỡ nào. Nhìn Tạ Kế Hiên ngã xuống, cho rằng anh làm bộ, không phản ứng, nhưng mãi không dậy, cũng có chút lo lắng, sẽ không thật sự đá đau đi.

    Thẩm Gia Ngôn đá anh một cái, “Ê.”

    Tạ Kế Hiên không động đậy, nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.

    Yếu đuối vậy sao. Thẩm Gia Ngôn đứng dậy bò qua, đẩy: “Đừng giả bộ, em không đá phải anh.”

    Tạ Kế Hiên ậm ừ: “Đau.”

    Thẩm Gia Ngôn nghe động tĩnh của anh do dự, “Đau thật à?”

    Tạ Kế Hiên gật gật đầu.

    “Có muốn đi bệnh viện không?”

    Tạ Kế Hiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: “Không cần, em giúp anh xoa xoa là được.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn dứt khoát kéo chăn lại nằm xuống.

    Tạ Kế Hiên tức giận: “Em mặc kệ anh?”

    Thẩm Gia Ngôn không phản ứng.

    “Anh đau chết làm sao đây?”

    “Ai làm tâm sinh phúc cho em?”

    (Tâm sinh phúc: chỉ chuyện ấy ấy)

    “……”

    Tức như vậy đủ cho chốc lát không chết được.

    “Tạ tổng, tối muộn rồi, anh không ngủ người khác còn ngủ, ta có thể đừng làm ồn không?”

    Tạ Kế Hiên hừ một tiếng.

    Thẩm Gia Ngôn dỗ anh: “Anh ngày mai không đi làm sao?”

    “Chân thứ 3 đều sắp bị vợ đá gãy còn đi làm cái gì.”

    “……”

    “Vậy anh đưa em xem xem.”

    Tạ Kế Hiên đang muốn ngồi dậy, Thẩm Gia Ngôn nói: “Phiền đưa đèn pin cho em.”

    “Làm gì?”

    “Nhỏ quá em sợ không nhìn thấy.”

    Sáng hôm sau, Thẩm Gia Ngôn dậy đã hơn 9h, đau lưng xuống giường. Hôm qua mặt mũi Tạ đại tổng tài chịu tổn thương, để chứng minh thân thủ hùng vĩ của mình, dùng tất cả vốn liếng, nếu không phải Thẩm Gia Ngôn đạp cho một cước, e là 9h cũng không tỉnh được.

    Tạ phu nhân quả nhiên lại từ trong phòng Bảo Bảo đi ra ngoài, vui rạo rực ôm cháu trai bảo bối, giống như không nhìn thấy Tạ Kế Hiên.

    Thật là có cháu trai rồi con trai là bức vẽ người thật gì đó.

    Tống Mĩ Hân theo phía sau cầm vú cao su và đồ chơi.

    Bảo Bảo hôm nay mặc áo liền quần hà mã nhỏ, trên khuôn mặt đỏ thấu, giống như trái táo nhỏ sắp chín. Thẩm Gia Ngôn yêu thích một hồi, Bảo Bảo không có núm vú cao su gặm, liền gặm ngón tay mình, Thẩm Gia Ngôn lấy ra cho nhóc, hôn hôn, nhóc con cười khanh khách.

    “Ui cha bảo bối của bà.” Tạ phu nhân luôn là nhìn không đủ.

    “Cười lên giống ai đây.”

    Tống Mĩ Hân nói: “Cháu cảm thấy giống bác đó bác.”

    Tạ phu nhân hài lòng hất cằm lên, mặt mày hớn hở, “Ài, ai bảo bác là bà nội ruột chứ.”

    Tống Mỹ Hân nhìn Thẩm Gia Ngôn, vẻ mặt em là bị ép. Thẩm Gia Ngôn cười cười, không nói gì, Tạ phu nhân vui là được, tâm tư người già cậu ít nhiều có thể hiểu chút, thích cháu, hi vọng cháu giống mình, nhân chi thường tình.

    “Bảo bối của bà.” Tạ phu nhân vui vẻ ôm cháu, xuống lầu ăn cơm, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Kế Hiên cũng ngồi ở bên bàn ăn, nói “Con về lúc nào?”

    “……”

    “Con vẫn luôn ở nhà……”

    “Cháu ngoan bảo bối.” Tạ phu nhân không đợi Tạ Kế Hiên, ôm cháu rời đi.

    “……”

    “Mùi vị bị xem nhẹ không dễ chịu nhỉ.” Thẩm Gia Ngôn cười, “Mẹ anh hiện tại chỉ nhìn thấy cháu ngoan bảo bối của bà ấy thôi, đứa con trai anh đây đều sắp lãng quên rồi.”

    Tạ Kế Hiên nói: “Cách thế hệ thân thiết, em đã sớm dự đoán được kết quả này.”

    “Ăn cơm xong chúng ta ra ngoài một chuyến.” Tạ Kế Hiên để bát đũa xuống, lau miệng, “Đám Trần Phương làm trang trại gia đình, hôm nay khai trương.”

    “……”

    Đại thiếu nhà giàu làm trang trại gì chứ.

    Địa chỉ trang trại này của Trần Phương còn rất lệch, mở hướng dẫn ra suýt thì lạc đường. Sau khi vượt qua một đường vách núi dựng đúng, tầm nhìn đột nhiên mở rộng sáng sủa, một mảnh thảo nguyên kéo dài, giống như tiến vào một thế giới khác.

    Đám bạn thân của Tạ Kế Hiên đều ở đây, Đỗ Tử Tửu Mạnh Vân Dương, Mạnh Vân Tinh cũng ở đây. Mạnh Vân Tinh vừa nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, mắt cũng liền sáng, cũng không thân với anh trai y, ỳ bên cạnh Thẩm Gia Ngôn nói chuyện.

    Thẩm Gia Ngôn coi y là em trai mà thích, cũng vui vẻ dẫn theo y chơi.

    Trang trại này của Trần Phương chỗ lệch, nhưng phong cảnh đẹp đẽ, vẫn chưa trải qua khai phá, các loại thực vật động vật hoang dã bảo tồn đầy đủ, tương lai mở ra thị trường, lưu lượng khách tuyệt đối không cần lo. Nhưng vị thiếu gia Trần gia này không có ý định kiếm tiền, làm trang trại này, mục đích chỉ để chơi vui với đám bạn thân. Rảnh rỗi không có gì làm thì lên núi hái nấm, hái quả dại có bao vui thú, có ý nghĩ hơn kiếm tiền.

    Đầu bếp phục vụ đều mời xong, tất cả đều đến từ trấn nhỏ dưới chân núi, mỗi người đều rất giỏi. Lúc Thẩm Gia Ngôn đến vừa lúc muốn ăn cơm trưa, nhà bếp từ buổi sáng đã nhóm lửa, ở sân sau lộ thiên bắc nồi sắt lớn hầm canh thịt.

    Nơi này còn có vài người Thẩm Gia Ngôn không biết, đều là bạn của Trần Phương, nhìn thấy Tạ Kế Hiên tới, đều đi lên chào hỏi. Thẩm Gia Ngôn bọn họ cũng biết, vị này ở trong giới bọn họ thật sự là nhân vật cực kỳ nổi danh, có thể chinh phục loại người lãnh ngạnh, bất cận nhân tình như Tạ Kế Hiên, quả thực quá trâu.

    Không ít người mắt phát sáng muốn học hỏi kinh nghiệm với Thẩm Gia Ngôn, ngại Tạ Kế Hiên ở đây, cũng không dám đi lên.

    “Nào, canh thịt ngon lắm đấy.”

    Trong sân đặt 3 cái bàn, mọi người nhao nhao ngồi xuống, Mạnh Vân Tinh chen bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, cùng Tạ Kế Hiên một trái một phải. “Nam thần, anh gần đây đang làm gì ạ?”

    “Vừa du lịch về, gần đây không có việc gì ở nhà nuôi thịt thôi.”

    Mạnh Vân Tinh nói: “Nếu không anh tới nhà em chơi đi, mẹ em cũng là fan của anh đấy.”

    Thẩm Gia Ngôn cười, “Em nhồi nhét hả?”

    “Không phải.” Mạnh Vân Tinh lắc đầu, “Bà ấy tự xem phim mê thôi, còn làm thành viên, đi theo em muốn chữ ký của anh đấy.”

    Tạ Kế Hiên ngồi ở một bên, nhìn Thẩm Gia Ngôn cầm đũa cho Mạnh Vân Tinh, ngồi không động đậy, một lát sau, đũa của mình vẫn chưa tới vị trí, như cũ kiên trì không ăn. Thẩm Gia Ngôn thấy anh ngây ra, nói: “Sao anh không ăn hả?”

    Tạ Kế Hiên ôm cánh tay, “Không có đũa.”

    “……”

    Không mọc tay hả. Thẩm Gia Ngôn cầm đũa cho anh. Tạ Kế Hiên rốt cục có thể ăn được cơm.

    Nguyên liệu nấu ăn ở trang trại của Trần Phương toàn là đồ tươi địa phương, mang theo mùi của thiên nhiên, mùi vị khỏe mạnh. Canh thịt ở giữa tỏa ra mùi thơm đậm đà, nghe nói là trong phương pháp chế biến riêng của đầu bếp thêm thảo dược, để cho chất thịt càng thêm tươi ngon, thêm một nhánh hành thơm, trắng đậm xanh tươi, nhìn đã thèm ăn.

    Thẩm Gia Ngôn uống một bát, còn có chút thèm, nói: “Em ăn giống như thịt dê, nhưng mềm hơn thịt dê trước kia ăn.”

    Trần Phương nói: “Là thịt dê núi, từ nhỏ chăn thả trên núi, ngày nào cũng đi, thịt đàn hồi, nhưng rất mềm.” Hắn chỉ tay nói: “Trấn trên đi về phía trước, đều là mấy quả đồi, đất phẳng rất nhiều, thích hợp chăn thả. nơi này chất nước tốt, thịt muốn không ngon cũng không được.”

    Đỗ Tử Tửu nói: “Đây là chỗ tốt Trần Phương năm ngoái phát hiện, đây vốn có thương nhân khai phá muốn ở đây làm bãi nuôi trồng, sắp thành rồi, bị Trần Phương nửa đường cắt đứt.”

    “Tao đây là thay trời hành đạo, làm nhà máy phế thải nhiều, hỏng thủy thổ tốt chỗ này.”

    Thẩm Gia Ngôn ban đầu cho rằng, Trần Phương chỉ là chơi đùa chút, nhưng tới vừa nhìn, vị đại thiếu gia này làm khá nghiêm túc. Nhà nghỉ chân vừa nhìn chính là trải qua thiết kế đặc biệt, sát địa khí, nhưng lại có chỗ tài trí của mình. Mấy căn nhà nhỏ 2 tầng có cây cối chắn, bảo vệ riêng tư của mọi người, nhưng lại không tới mức quá mở không náo nhiệt.

    Đại viện ăn cơm xây thành tứ hợp viện, hai người ở tứ hợp viện, bạn bè thân thiết chút cũng ở chỗ này, những người khác ở nhà nhỏ 2 tầng phía sau.

    Ăn cơm xong, mọi người liền bắt đầu đi dạo xung quanh.

    Vốn là cùng đi với những người khác, nhưng sau đó đi tới đi lui liền tản mát. Hai người tới bãi sậy, bên bờ có thuyền nhỏ, hai người mặc áo cứu sinh, chèo thuyền tiến vào trong chơi.

    Bãi sậy chỗ này cũng là của Trần Phương, bến cuối có hàng rào chắn, bên trong nuôi rất nhiều vịt ngỗng lớn, chỉ nuôi thả, tự mình tìm chỗ đẻ trứng. Đây cũng là một hạng mục Trần Phương khai phá, du khách có thể lĩnh hội một chút niềm vui thú tự mình nhặt trứng.

    Hai người chèo mái chèo, Tạ Kế Hiên ngồi ở phía sau, thuyền mộc nhỏ rẽ mặt nước, ở trong bầy vịt đi xuyên qua. Vịt đầu xanh màu sắc đẹp đẽ, lớn lên cực kỳ đẹp, còn lớn gan, muốn tới mổ bọn họ.

    Thẩm Gia Ngôn nhưng một chút cũng không sợ, đang định quyết đấu với mấy con vịt lớn lối này một phen, sau lưng lại bị người ôm lấy.

    Tạ Kế Hiên chặt chẽ ôm lấy cậu, ngực có chút thở gấp, Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, “Anh sao thế?”

    Tạ Kế Hiên chôn đầu ở cổ cậu, “Say thuyền.”

    “……”

    Du thuyền anh không phải đều biết lái sao, vậy mà say cái thuyền mộc nhỏ này?

    “Anh sợ vịt hả?”

    (Con rể sợ mẹ hả?)

    Tạ Kế Hiên nói: “Không sợ, anh là loại người nhát gan vậy sao? Chỉ là mấy con vịt -”

    Anh đang nói, có một con vịt tiến tới gần, lại muốn nhảy lên thuyền, Tạ Kế Hiên nhìn thấy, lập tức không còn âm thanh. Cánh tay siết chặt, chặt chẽ dán vào người Thẩm Gia Ngôn. “Chết tiệt mà thôi.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn không nhịn được cười, quơ mái chèo: “Đừng sợ, vi phu bảo vệ anh.”

    Hai chữ vi phu này thật quá kích thích Tạ Kế Hiên, anh lập tức ưỡn thẳng eo, kết quả đối mắt với con vịt, lại nằm bò xuống.

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn nghẹn cười, chèo thuyền tới bên bờ, nơi này cắm bảng chỉ dẫn, là nơi vịt đẻ trứng. Hai người rốt cục tránh được công kích của bầy vịt, cầm giỏ trúc lên bờ.

    Nhặt trứng vịt thật sự là một việc khiến người ta vui vẻ, Thẩm Gia Ngôn có thể ở chỗ này nhặt cả ngày cũng không mệt. Vừa lên bờ không bao xa, đã ở trong bụi cỏ nhặt được hai quả trứng vịt vỏ trắng, hai người nhặt nửa tiếng, giỏ đã đầy.

    Trở về để cho đầu bếp làm trứng tráng ăn, Thẩm Gia Ngôn hôm nay GET bí mật nhỏ Tạ Kế Hiên sợ vịt, cực kỳ vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn 1 bát, ngược lại Tạ Kế Hiên bị vịt dọa, thật lâu không trở lại bình thường, đối diện trứng vịt tráng ngây người.

    Vùng núi ban đêm cực kỳ an tĩnh, đầy trời đều là sao sáng, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của ngân hà.

    Thẩm Gia Ngôn tắm rửa xong nằm trên giường, Tạ Kế Hiên gọi xong điện thoại, lên giường, nhìn xương quai xanh lộ ra của Thẩm Gia Ngôn, nhớ tới ban ngày ở trên thuyền, lúc anh chôn ở cổ Thẩm Gia Ngôn, cảm nhận được hơi thở, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

    Sau khi tắt đèn, Thẩm Gia Ngôn đang muốn ngủ, thân thể bị người ôm lấy, phía sau Tạ Kế Hiên dựa tới, đè thân thể cậu, muốn làm cái gì không nói cũng biết.

    Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, cho dù không bật đèn, Thẩm Gia Ngôn cũng có thể thấy rõ đường cong bén nhọn khuôn mặt Tạ Kế Hiên. Thoạt nhìn chính là nhân vật không dễ chọc, nhưng người như vậy vậy mà sợ loại sinh vật như con vịt chứ.

    Cậu nhớ tới dáng vẻ Tạ Kế Hiên ban ngày hôm nay liền muốn cười, lúc Tạ Kế Hiên hôn xuống, đột nhiên há miệng.

    “Quác.”

    “……”

    Chương 78

    Sáng sớm, Tạ Kế Hiên ngồi ở bên bàn ăn, sắc mặt cực kỳ lãnh khốc.

    Biểu tình nhìn trứng tráng trước mặt hết sức thống hận, cũng không nói chuyện, tư thái quần áo cự tuyệt tiếp xúc với người khác. Thẩm Gia Ngôn đụng đụng anh, “Ăn cơm đi, dưa chuột muối này ngon.”

    Đỗ Tử Tửu nói: “Cậu ta sao thế?” Trước kia từng thấy Tạ Kế Hiên như vậy, đừng nói không phản ứng Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn đi đâu, ánh mắt cũng đi theo, giống như sợ mất vậy. Hôm nay sao thế, quay đầu lại, Đỗ Tử Tửu vạn phần tò mò.

    Thẩm Gia Ngôn lại nghĩ tới chuyện trên giường tối qua, không nhịn được cười. Hôm qua sau khi cậu “quác” một tiếng, Tạ Kế Hiên liền không làm tiếp nữa, hầm hừ túm chăn qua cuộn thành một cục sát rìa ngủ. Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình làm có chút không đúng, dỗ hồi lâu cũng không động tĩnh, sau đó thật sự buồn ngủ, liền đi ngủ.

    Kết quả sáng nay dậy vừa nhìn, Tạ đại tổng tài vẫn chưa nguôi giận, lúc này đang làm mình làm mẩy với cậu.

    “Chắc không ngủ ngon đấy.” Thẩm Gia Ngôn đương nhiên không thể nói ra sự thật Tạ đại tổng tài sợ vịt, sau khi bị cậu “quác” một tiếng, héo xuống, dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi không phải sao.

    Đỗ Tử Tửu cười cười: “Vậy sao, lần đầu tiên thấy cậu ta rời giường tức lớn vậy.”

    Bữa sáng có bánh bao nhân thịt lợn, dưa muối ngon miệng, cháo bí đỏ và sữa đậu nành bánh quẩy, một lát sau, phòng bếp lại bưng lên một chậu xương om tương. Thẩm Gia Ngôn bữa sang ăn khá nhẹ, nhưng lúc này cũng không chịu nổi mùi thơm của xương om tương, gặm một cục.

    Cậu mút ngón tay, cầm cho Tạ Kế Hiên một cục nhiều thịt. Theo Trần Phương giới thiệu, tương này phương thức bí truyền độc nhất vô nhị của dân cư ở trấn nhỏ, được hắn không dễ dàng mua về. Tương làm ra, tươi ngon bóng loáng, đều có thể trộn với cơm trắng ăn. Làm xương om tương, đó gọi là đỉnh, hắn ăn gần 1 tháng rồi, vẫn chưa đủ.

    Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy ngon, một chậu lớn, chỉ chốc lát đã thấy đáy.

    “Xương om tương này, phối với cháo trắng, uống rượu đều cực ngon, tới mức ăn xong vẫn muốn ăn.” Trần Phương đắc ý: “Trước tiên để mọi người nếm thử chút ngon, trở về đẩy mạnh tiêu thụ cho tôi, sau này lại mua có thể giảm giá.”

    Có người nói: “Cậu làm đóng gói chân không đấy, có thể tiêu thụ trên mạng, mọi người mua cũng tiện.”

    Trần Phương hết sức không đồng ý, “Xương om tương của tôi chỉ chú trọng làm ngay ăn ngay, mới có thể phát huy trăm phần trăm mỹ vị của nó. Đóng túi chân không rồi tới miệng cậu thì không phải vị này nữa. Cậu phải tôn trọng thức ăn hiểu chưa, tôi tình nguyện kiếm ít tiền, cũng không làm sản phẩm kém chất lượng, đây là nguyên tắc.”

    “Cậu còn rất chú trọng.” Mọi người đều cười.

    “Đúng thế.”

    “Ông chủ Tạ, còn cần không?”

    Trần Phương vừa hỏi, Thẩm Gia Ngôn cũng quay đầu nhìn, không nghĩ tới, Tạ Kế Hiên vừa nãy còn không ăn, không biết lúc nào đã ăn xong rồi. Khóe miệng lưu lại một chút tương, mặt không biểu tình nói: “Không phải tao ăn.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Lại làm chút chứ.”

    Ăn sáng xong, mọi người cùng nhau tới trấn trên chơi. Trấn nhỏ không lớn, đi bộ là có thể đi dạo hết, bất quá chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, bên trong bán cái gì cũng có.

    Dọc đường nơi này có bán rất nhiều hàng đan thủ công, chất liệu gì cũng có, lớn như ghế dựa vật dụng gia đình, nhỏ như đệm cói nón cói vân vân. Bất quá sẽ không ép buộc chào hàng, muốn mua thì mua, không muốn mua cũng không ép, tiết tấu cuộc sống nơi này khá chậm, người cũng theo đó lười biếng không ít.

    Thẩm Gia Ngôn dừng lại ở quầy hàng của một bác, nhìn trúng giỏ mây xinh xắn, bày trong nhà khẳng định rất đẹp. Ông bác có lẽ đã lớn tuổi, đồ bện ra đều cực kỳ xinh xắn, còn rất được hoan nghênh.

    Tạ Kế Hiên đứng ở một bên, Thẩm Gia Ngôn hỏi: “Anh thích không?”

    “Anh không thích nói chuyện với vịt.”

    “……”

    “Cái này thế nào, có thể đặt ở chìa khóa gì đó.” Thẩm Gia Ngôn kéo cổ tay anh, một cái hộp nhỏ lớn cỡ bàn tay: “Anh xem xem sao.”

    Tạ Kế Hiên miễn cưỡng nhìn một cái, Thẩm Gia Ngôn thấy thái độ anh hòa hoãn không ít, nói: “Thế nào?”

    “Quác.”

    “……”

    Vịt ở đâu ra hả giết ăn thịt.

    “Có ý gì hả?”

    Tạ Kế Hiên lãnh khốc: “Em không phải biết tiếng vịt sao? Không biết ý gì?”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, Tạ đại tổng tài thật sự dễ mang thù mà, thật sự muốn ở trước mặt bạn anh vạch trần anh. Cậu đâu biết tiếng vịt, tiếng Tạ Kế Hiên của cậu còn chưa đạt yêu cầu đây.

    Tiếng vịt Thẩm Gia Ngôn không phá giải được, liền mua hết.

    Đi dạo một hồi, mọi người liền đi ăn cơm. Trần Phương đề cử một quán, bảo bọn họ phải nếm thử miến tiết vịt trong đó, tiết vịt là tiết vịt thật.

    Vừa tới giờ cơm, trong quán vẫn chưa có bao nhiêu người, mọi người ào ào ngồi xuống, bắt đầu gọi thức ăn. Miến tiết vịt là ắt không thể thiếu, Thẩm Gia Ngôn lật menu, “Chỗ này còn có bánh kẹp thịt.”

    “Anh ăn không?”

    “Quác.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi thơm trong quán, lật cũng sắp chảy nước miếng, “Còn có vịt om tương, nhìn đã ngon.”

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: “Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp (*).”

    “……”

    ((*) Đây là 2 câu thơ trong một bài thơ 7 chữ của Tào Thực, dịch nghĩa tạm là “Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?”; ý ông Hiên chỗ này là cùng là vịt mà sao nỡ ăn thịt nhau =))))))

    Món ăn rất nhanh đã lên, chủ quán tặng rượu gạo, vịt om tương đã xử lý xong, ngay cả da lẫn thịt cũng quấn tương nồng đậm, nhìn thôi người ta đã thèm.

    “Ngon!”

    “Quả nhiên không tệ, vịt om tương tôi từng ăn xếp thứ 2 nhà này.”

    Một đũa hạ xuống, mọi người đều nói ngon, lúc này, bánh kẹp thịt của Thẩm Gia Ngôn cũng đến, cậu gắp cho Tạ Kế Hiên một cái, Tạ Kế Hiên nói: “Là thịt vịt sao?”

    “Không phải, thịt heo.”

    Tạ Kế Hiên gật đầu: “Vậy cũng được, ăn đồng loại của vợ anh thẹn lòng.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Tạ tổng, anh đại nhân có đại lượng thì đừng so đo với em nữa, mình ăn cơm thật ngon được không hả?”

    “Quác.”

    “……”

    Canh miến tiết vịt quả thực ngon giống Trần Phương nói, Thẩm Gia Ngôn ăn hết hai cái bánh kẹp thịt, còn có chút thèm, lại gặm đầu vịt cay, còn giống những người khác mang theo một ít về, giữ lại uống rượu.

    Buổi tối, mọi người cùng tụ tập sưởi lửa trại, trong sân bày một dãy giá BBQ, làm BBQ tự túc, nguyên liệu nấu ăn cũng là có đủ mọi thứ, các loại mùi thơm hỗn hợp, Thẩm Gia Ngôn lại đói bụng.

    Nghỉ phép của bọn họ giữa đường bị cắt đứt, lần này coi như bù vào, ở đây cũng rất không tệ, có núi có nước, mấu chốt là có đồ ngon, cái này làm cho người ta rất thỏa mãn.

    Công phu của đầu bếp BBQ hạng nhất, quét tượng phải gọi là gọn gàng linh hoạt, nhìn tới Thẩm Gia Ngôn mắt tỏa sáng, “Đẹp trai quá.”

    Ngô nướng xong mọi người trước tiên ăn ngô, tay Thẩm Gia Ngôn chậm, lúc ăn đã không còn. Cậu đang muốn bảo sư phụ lại nướng thêm, liền thấy Tạ Kế Hiên đi tới, cầm xiên ngô trong tay, bày lên giá nướng.

    “Tạ tổng tự mình ra tay à.”

    “Em muốn ăn không?”

    Thẩm Gia Ngôn gật đầu, cái này cậu phải hãnh diện chứ, Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ nói: “Chỉ ăn của anh làm, anh biết ngay mà.”

    “……”

    Anh biết cái gì hả.

    Lúc quét tương, Tạ Kế Hiên nhúng vào lọ tương liền quăng bàn chải lên, Thẩm Gia Ngôn nhìn đại sư phu nhúng không cần nhìn đã túm được. Tạ Kế Hiên ném lên cũng không nhìn, kết quả bàn chải rơi trên mặt đất.

    ……

    Tạ Kế Hiên nhìn bàn chải rơi trên mặt đất, “Gió lớn quá.”

    “……”

    Ở đâu ra gió hả.

    Cuối cùng ngô vẫn nướng xong, Thẩm Gia Ngôn rốt cục có thể ăn vào trong miệng. Cơm nước xong, mọi người quyết định chơi trò chơi, đi bar KTV chơi cũng không thích hợp bằng ở đây chơi. Trần Phương đề nghị một cái, lúc bọn họ lên trấn trên chơi, ven đường có một căn nhà gỗ nhỏ, hắn ở bên trong giấu một bình rượu, ai tìm được thì người đó thắng.

    Mọi người rút thăm chia làm hai người 1 tổ, Thẩm Gia Ngôn và Mạnh Vân Tinh một tổ, Tạ Kế Hiên và Đỗ Tử Tửu một tổ, mỗi người 15 phút, không tìm được coi như thua.

    Hai người một tổ lên đường, Thẩm Gia Ngôn là tổ thứ 2. Tối nay có trăng sáng, trên đường không tính là quá tối, cầm đèn pin đi tìm không thành vấn đề. Mạnh Vân Tinh ở cùng với nam thần cực kỳ vui vẻ, chặt chẽ theo sát bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, miệng nhỏ nói không ngừng, nói linh cảm gần đây của y với Thẩm Gia Ngôn.

    Đi qua trấn sơn phải đi một đường nhỏ, Thẩm Gia Ngôn đi một hồi, luôn cảm thấy phía sau có động tĩnh, nhưng quay đầu lại nhìn lại không có gì. Mạnh Vân Tinh túm lấy tay Thẩm Gia Ngôn, “Sẽ không có ma chứ.”

    Chỉ nghe phía sau “răng rắc” một tiếng, tiếng bẻ gãy gì đó.

    “Đừng tự mình dọa mình.” Thẩm Gia Ngôn cười cười: “Có thể là mèo gì đó.”

    Lại đi một hồi, vẫn có động tĩnh, Thẩm Gia Ngôn không nhịn được, định đi xem xem, lúc này, lại nghe có tiếng “Meow”.

    “Em xem, là mèo đấy.”

    Mạnh Vân Tinh vừa thấy thật sự là mèo, cũng không sợ nữa, Thẩm Gia Ngôn nói: “Em thích mèo sao?”

    Mạnh Vân Tinh gật đầu: “Em rất thích mèo, nhìn thấy là không đi được nữa, còn anh nam thần.”

    Thẩm Gia Ngôn cười cười, “Anh gần đây thích chó hơn.”

    Cậu vừa nói, phía sau không kêu meow nữa.

    “Gâu.”

    “……”

    Hai người đến nhà gỗ nhỏ, không tìm được liền trở về, sau đó bị Tạ Kế Hiên và Đỗ Tử Tửu tìm được, nhận được một phần sườn om tỏi tương nghiên cứu chế tạo độc nhất vô nhị của Trần Phương.

    Hôm sau lên đường về nhà, xương sườn om tương đựng trong thùng nhỏ màu đỏ, bởi vì tương mặn, lại là ướp gần đây không sợ hỏng, liền không đặt trong thùng giữ ấm. Dọc đường đi Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi, bụng vừa ăn no đã đói.

    Hai người mang theo không ít đặc sản địa phương, cộng thêm đồ ra nước ngoài mua về, về công ty phát xuống cho mọi người. Về đến nhà, Tạ phu nhân đang ôm Bảo Bảo, Bảo Bảo thấy bọn họ về, cao hứng mà khua tay múa chân, núm vú cao su cũng không cần nữa, duỗi tay nhỏ muốn ôm ôm với bọn họ.

    Tạ Kế Hiên ôm lấy, ở trong ngực lắc lắc, “Mập rồi.”

    Tạ phu nhân bất mãn: “Đó gọi là phát triển thân thể, không gọi là mập được chứ.”

    Bà nội ruột thật sự không chịu được người khác nói cháu mình một chút không tốt, cho dù là con trai cũng không được.

    Xương sườn từ trang trại mang về bữa trưa liền lên bàn, đáng thương khoang miệng Tạ phu nhân loét, chưa ăn hai miếng đã đau không ăn được. Những người khác ăn một chút, còn lại một ít bị Tạ Kế Hiên đặt vào tủ lạnh.

    Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn không biết làm sao muốn ăn khuya, ăn xương sườn om tương kia, “Xương sườn vẫn còn chút nhỉ, em ăn hai miếng được không?”

    Tạ Kế Hiên dựa vào đầu giường: “Trên trời không có chuyện rơi nhân bánh.”

    Ám hiệu này đã rất rõ ràng, Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể nói: “Anh muốn thế nào hả?”

    Tạ Kế Hiên nghe vậy nằm xuống, nhìn Thẩm Gia Ngôn: “Hôm nay anh mệt, em tự chủ động đi.”

    “……”

    Chương 79

    Nhìn Tạ Kế Hiên nằm ngửa, Thẩm Gia Ngôn muốn đánh người.

    “Tạ tổng, anh đây là quy tắc ngầm trần trụi.” Ai có thể tin, vậy mà là vì hai miếng xương sườn chứ.

    Tạ Kế Hiên lãnh khốc vô tình: “Nghĩ kỹ đi, nếu muốn ăn thịt, thì phải có hy sinh.”

    “……”

    Không biết cách nói chuyện bá tổng xem từ quyển sách nào, “Anh nắm trong tay quy tắc, mà em chỉ có phần ngoan ngoãn nghe lời, em phải biết, không phải ai cũng may mắn như em, có thể được anh giấu.”

    “……” Thẩm Gia Ngôn cạn lời: “Chỉ vì một miếng thịt, tới mức vậy sao?”

    Tạ Kế Hiên nhìn cậu: “Vậy phải hỏi em.”

    “Em không ăn nữa.” Nói không ăn là không ăn, Thẩm Gia Ngôn không nói hai lời, đắp chăn ngủ.

    Chờ Tạ Kế Hiên ngủ, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ đứng dậy ra cửa, sờ soạng về phía phòng bếp. Xương sườn trong thùng còn lại phân lượng 1 đĩa, Thẩm Gia Ngôn nghĩ cậu chỉ ăn mấy miếng, Tạ Kế Hiên khẳng định không phát hiện được, lúc đang chuẩn bị hạ miệng, bị Tạ Kế Hiên không biết tỉnh dậy lúc nào bắt tại chỗ.

    Mắt thấy bị phát hiện, Thẩm Gia Ngôn cũng không do dự, quyết định lập tức nhét xương sườn vào trong miệng, ăn trước hẵng nói.

    Tạ Kế Hiên hừ lạnh, “Ăn xương sườn của anh chính là người của anh.” Dứt lời ôm lấy Thẩm Gia Ngôn liền lên lầu, Tạ phu nhân tỉnh lại nghe thấy phía ngoài có động tĩnh, vừa mở cửa, đã nhìn thấy con trai ôm Thẩm Gia Ngôn, lại đóng cửa lại.

    “Người trẻ tuổi bây giờ a……” Tạ phu nhân lắc lắc đầu.

    Thẩm Gia Ngôn ăn hết xương sườn, liếm liếm tay, “Ngon.”

    Tạ Kế Hiên nhập diễn quá sâu, ném cậu tới trên giường, “Em ăn xong rồi, tới lượt anh.”

    Thẩm Gia Ngôn vội vàng bò dậy, túm gối ném qua, vừa chạy vừa ném, ăn xương sườn khí lực tăng mạnh, nhưng vẫn như cũ không địch lại lực tay của Tạ Kế Hiên, bị chặn ngang ôm lấy kéo lên giường, như vậy như kia như vậy như kia một phen.

    Kỳ nghỉ 1 tháng rất nhanh đã trôi qua. Kỳ thực căn bản không có một tháng nhiều như vậy, Thẩm Gia Ngôn đã sớm bắt đầu nhận công việc, quảng cáo cũng là nối tiếp nhau, bận rộn thật sự là bận rộn.

    Bảo Bảo đã biết ngồi dậy, nhưng phải người đỡ, chỉ có thể ngồi một lát. Lúc Thẩm Gia Ngôn kết thúc lịch trình về đến nhà, đã nhìn thấy nhóc con nằm trên đệm, Tạ phu nhân mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm. Có lẽ là tiếng bước chân của Thẩm Gia Ngôn dẫn tới chú ý của Bảo Bảo, nhóc con ngọ ngoạy lật người, muốn tìm bá bá nhóc ôm.

    Thẩm Gia Ngôn cởi áo khoác, ôm lấy nhóc. Nâng mông nhỏ của nhóc lắc lắc, “Bảo bối hôm nay vui sao?”

    Nhóc con giống như có thể nghe hiểu, mở miệng nhỏ cười. Hôm nay mặc bộ bò sữa màu trắng đen, phía sau còn có một cái đuôi, là Tạ phu nhân đặc biệt chọn. Hiện tại quần áo trong nhà thuộc về nhóc con, đủ loại kiểu dáng đều có, còn hoành tráng hơn ba ba cậu đây, thật sự là Tiểu công tử nhà giàu.

    Nhóc con vẫn thích gặm tay, Thẩm Gia Ngôn lấy ra cho nhóc, dùng khăn tay lau nước miếng cho nhóc, Bảo Bảo còn tưởng đang chơi với nhóc, Thẩm Gia Ngôn một bên lau, nhóc một bên nhổ bong bóng nước miếng.

    “Con trai anh nhây quá.” Thẩm Gia Ngôn ôm mệt phát sợ, một tháng qua, nhóc con lại nặng.

    “Giống em.”

    “……”

    Tạ Kế Hiên ôm thoải mái, nhóc con túm mũi anh, anh cũng cho túm. Nhóc con đâu có khí lực gì, Tạ Kế Hiên hôn hôn lòng bàn tay nhóc, nhóc con cười a a, tiếp theo một cái tát vỗ vào trên mặt Tạ Kế Hiên, phun bong bóng nước miếng.

    Trên mặt đất bày rất nhiều đồ chơi, Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ, Tạ phu nhân có phải mua hết đồ chơi cho trẻ em về hay không. Nghe nói bây giờ đối với màu đỏ màu lam khá nhạy cảm, Tạ Kế Hiên cầm một cái trống nhỏ màu đỏ, “Bảo bối, nhìn chỗ này.”

    Nhóc con ngó lơ nằm nhoài trên mặt đất, định bò tới chỗ khác, căn bản không để ý tới dụ dỗ của Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên ôm nhóc tới, cho nhóc nhìn trống, bị nhóc con một cái đẩy ra.

    Tạ Kế Hiên lại muốn cầm con ếch nhỏ màu xanh cho nhóc, lúc này, Tạ phu nhân ôm lấy, “Cứ nằm trên mặt đất không tốt đừng để bị lạnh.” Vừa nói ôm lấy Bảo Bảo, nhốt trong ngực mình, “Chiếm làm của riêng.”

    Thẩm Gia Ngôn ở phòng bếp pha trà uống, vui vẻ nhìn hai mẹ còn trình diễn vở kịch cướp Bảo Bảo. Tạ Kế Hiên tự nhiên không giành được với mẹ anh, chỉ có thể chịu thua, “Mẹ bao giờ thì về nhà?”

    Ý tứ bất mãn rất rõ ràng.

    Tạ phu nhân vặn lông mày, “Không hoan nghênh mẹ hả, mẹ mới ở mấy ngày con đã lộ nguyên hình rồi, con cái đồ không lương tâm.”

    “Không có.” Tạ Kế Hiên giải thích: “Mẹ ở nhà việc cũng không ít đi, dì có thể bận lắm đấy?”

    “Mẹ nói với con.” Tạ phu nhân hừ một tiếng: “Mẹ hiện tại một ngày không gặp được Bảo Bảo mẹ liền khó chịu, con không để mẹ nhìn nó, khẳng định không được, mẹ tuyệt đối sẽ không đi, con cũng đừng nghĩ thế giới 3 người.”

    Tạ phu nhân nhỏ giọng nói thầm: “Kỳ thực là thế giới 2 người đi.”

    Cái này thật sự chọt trúng tiểu tâm tư của Tạ Kế Hiên. Tạ phu nhân ở chỗ này, hai người cũng không dám quá thân mật, hôn còn phải đóng cửa, rất không tiện. Hiện tại nói thế nào cũng là kỳ trăng mật, người yêu thân thiết rất bình thường, có khi tình tới chỗ sâu không nhịn được muốn làm cái gì, trưởng bối lại ở đây, tưởng tượng chút đã biết đau khổ cỡ nào.

    Trở về đóng cửa phòng, Tạ Kế Hiên nói: “Anh muốn trải qua thế giới 2 người có gì không đúng sao?”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Không có.” Cậu luôn cảm thấy, khoảng thời gian này Tạ Kế Hiên sở dĩ mỗi tối hành động đều rất kỳ quái, nhất định là ban ngày bị nghẹn, đè nén đến tối, liền biến thái.

    Tạ Kế Hiên gật gật đầu: “Anh biết ngay em cũng nghĩ như vậy, có khi ở trên sofa muốn hôn môi sợ bị mẹ anh bắt gặp, khắc chế vô cùng khó chịu đi.”

    “……”

    Thật xin lỗi không có loại thời điểm này.

    Tạ Kế Hiên nói: “Không nghĩ vì anh cũng phải nghĩ vì em, không thể nín hỏng em.”

    “……”

    Nói chính là bản thân anh đi.

    Sáng hôm sau, Thẩm Gia Ngôn đã rời giường, hôm nay còn có lịch trình quay quảng cáo, sáng sớm bắt đầu quay, Thẩm Gia Ngôn không ăn sáng, uống chút đồ uống năng lượng có tác dụng. Đến công ty ngồi lên xe bảo mẫu đang muốn đi, Tạ Kế Hiên cũng chen lên theo.

    Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, “Anh làm gì?”

    “Đi nhờ xe.”

    “……”

    “Anh hôm nay không có việc gì sao?”

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: “Có việc.”

    “Vậy còn chạy theo em.”

    “Không sao có thư ký Hoàng ở đó.”

    “……”

    Tăng lương cho thư ký Hoàng đi.

    Hai người đến địa điểm quay chụp, hôm nay là quảng cáo nước có ga, ở trong nhà quay. Thẩm Gia Ngôn vừa đến, thợ trang điểm liền bắt đầu trang điểm làm tạo hình cho cậu. Một tiếng sau, Thẩm Gia Ngôn mặc quần jean, áo 3 lỗ trắng đã chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu chụp hình.

    Bên cạnh có không ít cô gái giơ điện thoại hướng về phía Thẩm Gia Ngôn, đây nhưng là đại minh tinh đang hot, kết hôn với đại lão nhà giàu, tương lai tiền đồ vô lượng. Thừa dịp bây giờ có thể nhìn thấy, nhanh chóng chụp hình.

    Đương nhiên bọn họ không thể đăng lên Weibo, chỉ có thể giữ lại tự mình lén nhìn.

    Thẩm Gia Ngôn thừa dịp lúc rảnh rỗi, đi tìm Tạ Kế Hiên, thấy anh cầm điện thoại, không biết đang làm gì, lúc cậu nhìn sang, rất nhanh thu lại.

    Thẩm Gia Ngôn cho anh một cái khẩu hình “Rất nhanh là có thể chụp xong”, sợ Tạ Kế Hiên chờ sốt ruột.

    Quay chụp xong, thương gia cho cậu rất nhiều vé ưu đãi, gửi trên app cho cậu, mời cậu bữa tối tới chỗ chỉ định ăn, uống đồ uống của bọn họ, chi phí miễn toàn bộ. Thẩm Gia Ngôn liền theo con đường của thương gia, tới nơi ăn cơm, nhận tâm ý của thương gia, dùng vé ưu đãi mua ăn.

    Kết quả nhân viên phục vụ làm sai đồ cậu gọi, vốn là sữa vị socola, nhưng phục vụ cầm tới lại là nước mật ong. Thẩm Gia Ngôn không hài lòng, “Xin lỗi, chúng tôi gọi không phải cái này.”

    Phục vụ có chút bực mình, “Sữa vị socola không còn.”

    “Không còn sao không nói một tiếng chứ, chúng tôi đợi uống đấy.”

    Phục vụ dường như thấy bọn họ dùng là vé ưu đãi, hết sức khinh bỉ, đã giảm giá 50%, còn so đo đồ uống, vừa nhìn chính là tới khoe khoang, “Anh dùng vé ưu đãi giảm 50%, thì tương đương với không cần tiền rồi, cũng đừng xoắn xuýt ở chuyện đồ uống nhỏ nhặt này đi.”

    “Gọi quản lý của các người tới.” Tạ Kế Hiên hết sức không nể mặt, trực tiếp muốn gọi quản lý.

    Vừa nghe muốn gọi quản lý, phục vụ vậy mà một chút không sợ, xem ra giống như là có chỗ dựa, quay đầu bước đi.

    Quản lý rất nhanh đã tới, phục vụ thấy quản lý tới, mấy bước tiến lên, “Ác nhân cáo trạng trước”, “Cậu, bọn họ ở đây cố tình gây sự đấy.”

    Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, “Không ai cố tình gây sự, chúng tôi chỉ là muốn nói đạo lý.”

    Mắt thấy núi dựa ở đây, phục vụ càng không sợ, “Anh nói đi, anh cho rằng tôi sợ —”

    “Ngậm miệng!” Hắn còn chưa nói hết, đã bị cậu hắn quát ngừng lại, sợ hết hồn, cứng tại chỗ, nhìn bộ dáng đốt lửa trong mắt cậu của hắn, lại run một cái. Xảy ra chuyện gì, trước kia không phải đều đứng về phía hắn sao. Hôm nay sao lạ vậy.

    Phục vị bị quát không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn cậu hắn tiến lên cầm tay Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn, liên tục nói xin lỗi, “Tạ tổng, Tạ tổng, thật là xin lỗi, cháu tôi tâm nhãn không tốt, nói chuyện làm việc thiếu trình độ, ngài đừng giận, tôi sẽ dạy dỗ nó.”

    ! Phục vụ trợn mắt, nhìn bộ dạng cậu hắn khom lưng, sợ tới không dám nói.

    Tạ tổng? Mặc dù hắn không biết là Tạ tổng nào, nhưng chỉ cần là tổng chính là hắn không chọc nổi. Càng đừng nhắc tới bộ dạng cậu hắn khom lưng, e là nhân vật lớn!

    Tay phục vụ cũng run rẩy rồi, sắp sợ khóc.

    Một ông chủ lớn tới ăn cơm tại sao lại muốn dùng vé ưu đãi?

    “Cháu cái đồ ngốc, vị này là Tạ đại tổng tài Tạ Kế Hiên, vị bên cạnh là người yêu của hắn, cháu mắt mù sao không nhận ra!” Đệt, quản lý cảm giác đau trứng, nếu bởi vì chuyện này ảnh hưởng tới thăng chức của hắn, hắn phải băm tiểu tử thối không có mắt này cho cá ăn. Trước kia ỷ vào quan hệ của hắn tung hoành, lúc này đá trúng tấm sắt, đáng!

    Vừa nghe nói Tạ Kế Hiên, phục vụ sợ tới sắp quỳ xuống, mặc dù hắn chưa gặp người, nhưng đại danh đã nghe nói.

    “Không cần, lần sau nhớ không còn đồ nói với chúng tôi một tiếng là được, đừng làm vậy nữa.” So với Tạ Kế Hiên, sắc mặt Thẩm Gia Ngôn coi như hòa hoãn.

    Quản lý vội vàng gật đầu, vội vàng dẫn cháu rời đi, không ở đây sát phong cảnh.

    Bữa cơm này ăn vẫn được, ngoại trừ nhạc đệm nhỏ đồ uống, nhưng quán này Thẩm Gia Ngôn không muốn trở lại nữa, bởi vì Tạ Kế Hiên khẳng định không thích, cậu phải chiếu cố tâm tình của Tạ đại tổng tài.

    Về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn lên mạng, lên Weibo nhìn hồi lâu, đột nhiên phát hiện “Ông xã của Thẩm Gia Ngôn” đã lâu không có động tĩnh đăng weibo về cậu, cậu tò mò mở ra vừa nhìn, vậy mà là hiện trường chụp hôm nay, video chỉ có 10 giây ngắn ngủi.

    Mấy thứ này không cho phép upload, người này lá gan cũng quá lớn rồi đi.

    Nhưng càng khiến cho Thẩm Gia Ngôn giật mình chính là, người này vậy mà ở hiện trường chụp sao?

    Cậu suy nghĩ một chút không có manh mối, hiện trường không ít người, nam nữ đều có, là ai cũng có thể.

    Bất quá, Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu, cậu trước kia đã nghi ngờ người đó là Tạ Kế Hiên, đúng lúc hôm nay Tạ Kế Hiên cũng có mặt, có thể quá trùng hợp hay không?

    Tạ Kế Hiên hiện tại đang tắm, điện thoại đặt đầu giường, Thẩm Gia Ngôn hết sức muốn mở ra xem xem, chứng thực chân tướng.

    Tâm động không bằng hành động, Thẩm Gia Ngôn một cái mò điện thoại tới tay.

    Chương 80

    Điện thoại của Tạ Kế Hiên có mật mã, Thẩm Gia Ngôn trước thử sinh nhật của Tạ Kế Hiên, lại thử sinh nhật của cậu và sinh nhật của Bảo Bảo cũng không phải, chẳng lẽ đặt không phải mật mã sinh nhật, cái này khó đoán a.

    Thẩm Gia Ngôn nghĩ nửa ngày, mắt thấy Tạ Kế Hiên sắp ra, không có cách nào chỉ có thể dùng ngày kết hôn thử chút, vậy mà thành công.

    Không giống với một đống app trong điện thoại cậu, điện thoại của Tạ Kế Hiên giao diện cực kỳ đơn giản, Thẩm Gia Ngôn một cái liền nhìn thấy icon weibo.

    Lúc Tạ Kế Hiên tắm rửa xong đi ra, Thẩm Gia Ngôn đã ngủ, anh nhẹ nhàng lên giường, cho người yêu một nụ hôn ngủ ngon, liền tắt đèn.

    Trong bóng tối, Thẩm Gia Ngôn đã ngủ mở mắt ra, một lời khó nói hết nhìn Tạ Kế Hiên.

    Ngày nghỉ vừa trôi qua, lời mời công việc theo nhau mà đến, Thẩm Gia Ngôn có chút hối hận sớm kết thúc ngày nghỉ, vừa bận rộn như vậy, chờ lúc dừng lại, đã qua 2 tháng.

    Tạ phu nhân rốt cuộc không thể cứ ở nhà bọn họ, nhưng về nhà, ở chưa được 1 ngày đã quay lại.

    Sau đó Thẩm Gia Ngôn bận rộn, liền ôm Bảo Bảo đến đại trạch Tạ gia, Tạ Kế Hiên cũng đi theo qua ở, anh sau khi tan việc về nhà cũng trực tiếp tới. Đại trạch Tạ gia buồn tẻ đã lâu rốt cuộc náo nhiệt sau hai mươi mấy năm.

    Tạ phu nhân vui vẻ nhất, cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì đẩy xe con nít, đi uống trà với các chị em. Mấy quý phu nhân hào môn ở trong group nhìn Tạ phu nhân khoe cháu, cảm thấy người thật khả năng không đáng yêu như vậy, chờ sau khi nhìn thấy Bảo Bảo, sâu sắc cảm thấy mình đã sai.

    Dùng đáng yêu để hình dung đã không đủ được chứ!

    Đây là thiên sứ đó thiên sứ!

    Nhìn đôi mắt to này, nhìn cái mũi nhỏ rất vểnh này, nhìn khuôn mặt nhỏ ú thịt này.

    Không trách được Tạ phu nhân sau khi có cháu mười ngày nửa tháng cũng không nhìn thấy bóng người, có cháu trai đáng yêu như vậy, ai còn muốn đối diện với một đám phụ nữ trung niên chứ, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, là đã chữa khỏi bệnh!

    Cứ như vậy, sau khi Tạ phu nhân dẫn cháu trai đi, mọi người đều mắc bệnh muốn cháu, còn bệnh không nhẹ, việc này trực tiếp dẫn tới áp lực quá nhiều cho đám bạn còn chưa trải qua đủ cuộc sống độc thân của Tạ Kế Hiên, nháo nhào lên án Tạ Kế Hiên.

    Sau khi gặm núm vú cao su mấy tháng, Bảo Bảo rốt cục mọc răng nhỏ trắng nõn đầu tiên. Ở giữa lợi dưới bên trái, phun ra đầu răng màu trắng, Thẩm Gia Ngôn phát hiện đầu tiên. Cậu hôm đó sau khi tan làm, ôm Bảo Bảo chơi đùa, không có núm vú cao su, nhóc con chỉ thích gặm ngón tay, Thẩm Gia Ngôn hôn hôn tay nhỏ của nhóc, không cho nhóc gặm. Nhóc con thích Thẩm Gia Ngôn thân mật, mặc dù không thể gặm ngón tay, vẫn sung sướng mở miệng nhỏ cười.

    Lúc lần đầu tiên nhìn thấy, Thẩm Gia Ngôn còn tưởng mình hoa mắt. Lại nhìn kỹ một cái mới xác định không sai, nhóc con mọc răng rồi!

    Tiểu tổ tông mọc răng, khiến mọi người vui muốn chết, Tạ phu nhân sáng sớm ôm nhìn hồi lâu, còn chụp ảnh, quay video, lưu giữ dấu chân trưởng thành.

    Tạ phu nhân coi như là chuyện đại hỷ, nhất định phải ăn mừng một phen, mặc dù Bảo Bảo vẫn chưa tới lúc ăn được bánh ngọt, Tạ phu nhân cũng đặt một cái bánh ngọt lớn, liên hệ bạn tốt, đặt phòng bao ở trong khách sạn tốt nhất thành phố, ôm cháu trai ăn một bữa vui vẻ.

    “Mọc răng đó.” Tạ phu nhân hôn hôn khuôn mặt ú thịt của cháu trai bảo bối, ái ý bộc lộ trong lời nói. Thẩm Gia Ngôn trước kia lúc nhìn đã cảm thấy cực kỳ không tưởng tượng nổi, cậu ôm một lát đã cảm thấy mỏi tay, Tạ phu nhân vậy mà tới giờ đều không sao, có lẽ là sức mạnh tình yêu làm cho người ta trẻ tuổi, kể từ khi có cháu trai, Tạ phu nhân bước đi đều nhanh.

    Nhóc con hiện tại cũng bắt đầu ăn dặm, bởi vì bà bú đủ sữa, ăn dặm khá muộn. Ban đầu còn không thể nào thích ăn, sau đó ăn quen, không cần người dỗ, tự mình cũng biết mở miệng nhỏ đòi.

    Chuyên gia dinh dưỡng mời lương cao ngày ngày bận rộn quyết định thực đơn cho nhóc con, Thẩm Gia Ngôn nhìn cảm thán không thôi, ăn dặm lại còn cần chuyên gia dinh dưỡng, vị Tiểu công tử này thật là kim quý bổn quý.

    Trong nhà còn có hai hộ lý sơ sinh chuyên nghiệp, một đống người chuyển động quanh bảo bối cưng của Tạ phu nhân, hai ba ba bọn họ đều không nhúng tay vào được.

    Mỗi ngày còn có trái cây tươi vận chuyển hàng không tới, mang theo giọt nước vừa hái xuống còn chưa tan đưa đến đại trạch Tạ gia, giữ lại làm sinh tố hoa quả cho Bảo Bảo.

    Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình dường như đang xem cuộc sống quý tộc đời thực gì đó, có cảm thụ thiết thân mình là người nghèo, còn thường thường nói với mình kế hoạch sau này của Bảo Bảo, chỗ này đề cập tới nội dung mua máy bay du thuyền tư nhân các loại khiến cho người ta khó chịu.

    “Chờ nó lớn lên chút, sẽ phải ra nước ngoài học, trường học bên kia Kế Hiên cũng xem xong rồi.” Tạ phu nhân bận rộn đan áo len cho Bảo Bảo, “Bác đâu cam lòng nó chứ, mua chiếc máy bay cho nó, như vậy có thể muốn về thì về, rất thuận tiện.”

    “……”

    Cuộc sống của người có tiền không hiểu lắm.

    “Ở trong nước đi học cũng rất không tệ.” Thẩm Gia Ngôn nói.

    “Ui bác cũng muốn mà, nhưng làm ăn của Kế Hiên phần lớn đều ở nước ngoài, phải giao thiệp với người nước ngoài, ngôn ngữ ngoại quốc vẫn phải từ nhỏ quen thuộc, như vậy có thể nhanh chóng dung nhập vào giới của bọn họ, theo tư duy đồng bộ của bọn họ, làm ăn cũng dễ làm.”

    Tạ phu nhân nói có đạo lý, Thẩm Gia Ngôn nghe gật gật đầu.

    Cậu hôm nay rảnh nửa ngày ở nhà nghỉ ngơi, đương nhiên tận lực phụng bồi Bảo Bảo, thế là Tạ phu nhân liền bắt đầu tán gẫu với cậu chuyện của Bảo Bảo, vừa nói chính là 1 tiếng.

    Lúc này, điện thoại của Thẩm Gia Ngôn vang lên, vừa nhìn gọi tới là Trần Phương.

    Trần Phương cổ họng lớn, vừa nhận điện liền nói: “Anh Tạ.”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Cậu gọi nhầm số rồi, tôi là Thẩm Gia Ngôn.”

    “Á.” Hình như là nhìn điện thoại một cái, “Em hoa mắt hôm qua 2h mới ngủ, gì nhở nói với anh Thẩm cũng giống vậy.”

    “Chuyện gì thế?”

    “Là như vậy, anh Tạ lúc trước hỏi thăm em chuyện mua hải đảo, em tìm xong cho anh ấy rồi, chờ anh ấy lúc nào tới xem xem, là có thể ký hợp đồng.”

    Thẩm Gia Ngôn lúc trước từng nghe nói Tạ Kế Hiên muốn mua đảo, không nghĩ tới thật sự mua, “Được tôi sẽ nói với anh ấy.”

    Cúp điện thoại, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút nhưng không lập tức gọi điện, cậu còn có chuyện phải làm.

    Rất nhanh, phim điện ảnh của Thẩm Gia Ngôn đã chiếu. Cậu sớm đưa vé cho người thân bạn bè, Tạ phu nhân cũng lấy được vài tấm.

    Tống Mỹ Hân khoảng thời gian này tìm được công việc, ban ngày đi làm, buổi tối về cùng Tạ phu nhân trông Bảo Bảo, ngày nghỉ lễ về nhà. Cha mẹ đối với việc cô nàng ở thành phố lớn tìm được công việc cực kỳ vui, bảo cô nhất định phải báo đáp Tạ phu nhân cẩn thận, Tống Mỹ Hân ăn đồ ăn vặt gật đầu đáp ứng, quay đầu lại cầm tiền lương tháng đầu tiên của mình mua cho Tạ phu nhân một cái túi.

    Tạ phu nhân đeo túi ít thì mấy vạn nhiều thì mấy chục vạn, nhìn chiếc túi không nổi danh 5 ngàn đồng trong tay hớn hở nhận.

    Ngày đó cùng đám bạn tốt đi xem phim, liền xách túi của Tống Mỹ Hân đi,

    Mạnh phu nhân nhìn: “Của bà là túi gì thế, nhãn hiệu lớn nào vừa ra à?”

    “Cháu gái tôi mua cho tôi.” Tạ phu nhân sung sướng, “Nhãn hiệu trong nước.”

    Mọi người nhìn vẻ mặt cao hứng của bà, ngầm hiểu, nhãn hiệu giá tiền đối với Tạ phu nhân mà nói không quan trọng, bà vừa ý là tâm ý của người tặng túi, cái này là đủ rồi. Các chị em không biết hâm mộ thế nào, Tạ phu nhân hiện tại ngày ngày trên mặt đều treo nụ cười, vừa nhìn chính là hãm sâu trong hạnh phúc. Đúng vậy, con trai con dâu hiểu chuyện hiếu thuận, cháu trai đáng yêu cực kỳ, hiện tại ngay cả cháu gái họ hàng xa cũng biết hiếu thuận bà.

    Nhân sinh mỹ mãn a.

    “Ài, vé xem phim hai ba lượt tìm tới tôi chi trả hết.” Lần này Thẩm Gia Ngôn lần đầu lên màn ảnh lớn, Tạ phu nhân quả thực dùng tất cả khả năng, người quen mỗi người một tấm vé xem phim, cả nhà đi càng tốt, bỏng ngô bọn tôi có thể chi trả.

    Mạnh phu nhân khinh thường: “Cần gì bà thanh toán, chúng tôi muốn đích thân vì Tiểu Ngôn cống hiến phòng bán vé.”

    Sau khi phim điện ảnh kết thúc, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nghe Mạnh phu nhân vỗ đùi: “Hay quá, Tiểu Ngôn diễn quá tốt, tôi thiếu chút nữa thật sự tin nó còn có em trai sinh đôi!”

    Vai chính Thẩm Gia Ngôn diễn, trong quá trình phá án dần dần tìm về chính mình, tìm về trái tim bị cuộc sống mài rơi, cuối cùng lúc giằng co với hung thủ, không sợ hãi rụt rè nữa, ưỡn thẳng lưng, cùng với hắn trước kia quả thực giống như hai người, mạnh mẽ mà soái một lần.

    Tạ phu nhân cũng cực kỳ hồi vị, nội dung phim súc tích, cao trào nhiều lần xuất hiện, kỹ thuật diễn online, kết thúc lại càng đảo ngược, khiến có mắt kính người ta đều rớt. Hơn nữa cười chút mới mẻ, già trẻ đều hợp, thật là tác phẩm xuất sắc thượng thừa.

    Bà biết ngay, Thẩm Gia Ngôn tuyệt đối sẽ không khiến bà thất vọng!

    “Ngày mai hai tăng, mọi người đừng quên!” Bạn tốt rối rít hưởng ứng, còn quyết định về nhà cũng mang cả quản gia đi xem, thứ tốt nên chia sẻ với mọi người không phải sao.

    Phòng bán vé《12h trinh thám》bùng nổ, phim hay mắt mọi người vẫn là sáng như tuyết, mà《Thần Cổ》retake cùng thời gian lại kết thúc ảm đạm, bởi vì phòng bán vé quá thảm, vẻn vẹn chiếu phim một tuần đã logout.

    Tạ Kế Hiên ngồi ở phòng làm việc, nhìn lợi nhuận phòng bán vé của《12h trinh thám》, câu khóe miệng nở nụ cười. Lúc này, điện thoại di động lại vang lên, có người gửi tin nhắn riêng weibo cho anh.

    Là Ngôn không phải muối: Trong tay tôi có hình của Thẩm Gia Ngôn.

    Sau đó gửi một tấm ảnh, là Thẩm Gia Ngôn lên tiểu học, lúc đó mới mấy tuổi, dáng vẻ so với hiện tại chênh lệch có chút lớn, nhưng Tạ Kế Hiên chính là biết, đây nhất định là Thẩm Gia Ngôn.

    Phía sau còn có ảnh trung học, cao trung, nhìn đồng phục học sinh mặc đều không giống nhau. Có ảnh chụp chung, có ảnh một mình, nhìn khuôn mặt đã dần dần có dáng vẻ lớn lên. Tiếp sau đó chính là ảnh sân khấu, duy chỉ không có ảnh hồi đại học.

    Là Ngôn không phải muối: Trong tay tôi còn có rất nhiều, anh muốn không, vậy tới lấy đi.

    Tạ Kế Hiên hỏi lấy thế nào, nhưng đối phương không trả lời anh, chỉ cho thời gian. Tạ Kế Hiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn lại 29 phút.

    Thời gian nửa giờ muốn anh tìm thế nào?

    Tạ Kế Hiên lại nhìn tin tức Là Ngôn không phải muối cho một lần, sau khi xem, trong lòng hiện lên một suy nghĩ.

    20 phút sau, cổng đại học nào đó thành phố A, một chiếc xe con cao cấp dừng lại. Tạ Kế Hiên xuống xe, đúng ở cổng suy nghĩ 2 phút, nhấc chân chạy về phía bể bơi.

    Trong bể bơi vắng vẻ, Tạ Kế Hiên đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy có người ở bên trong.

    Người nọ mặc quần bơi, dựa vào trên lan can. Da trắng nõn, thân thủ cao gầy, có lẽ chờ quá lâu, có chút không nhịn được ngáp một cái. Nhịp tim Tạ Kế Hiên tăng nhanh, bước đi qua, lúc tới gần, nghe người kia nói: “Tạ tổng, mang tiền tới rồi sao, trong tay của tôi nhưng có hàng tốt đấy, nói ít phải mấy trăm triệu tôi mới bán.”

    Tạ Kế Hiên đè ép hơi thở: “Đắt quá.”

    Người nọ hừ một tiếng, giơ tay lên lắc lắc điện thoại, “Vậy tôi cũng chỉ có thể tiêu hủy.” Vừa nói ném điện thoại vào bể bơi. Tạ Kế Hiên không hề nghĩ ngợi, dĩ nhiên cũng nhảy xuống theo điện thoại.

    “Vù” một tiếng, Tạ Kế Hiên xuống nước, bơi mấy cái tới, lặn xuống nước, nhặt lên điện thoại rơi vào đáy bể.

    Lúc đi lên, lại thấy người nọ đã biến mất. Tạ Kế Hiên tìm một vòng không nhìn thấy, nhưng liếc thấy ở đáy nước cách đó không xa.

    Anh lập tức lại lặn xuống, lúc đang định vớt người lên, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị hôn.

    Vừa ngừng hôn, Thẩm Gia Ngôn lấy kính bơi xuống, câu khóe miệng cười.

    “Sao em……” Lên bờ, Tạ Kế Hiên thở gấp hai cái, nhưng không biết nói tiếp thế nào. Thẩm Gia Ngôn thay anh nói tiếp: “Sao biết anh là “Ông xã của Thẩm Gia Ngôn”?”

    Lỗ tai Tạ Kế Hiên đỏ lên, hất tầm mắt đi.

    Thẩm Gia Ngôn cầm khăn lông lau nước cho anh, cười nói: “Anh không biết nhỉ, nick clone của em follow anh, hành động của anh em đều biết, nhìn cái video anh đăng, em nghi ngay là anh.”

    Tạ Kế Hiên còn không biết vụ này của vợ anh, nho nhỏ hừ một tiếng, mang theo tức giận bị vạch trần.

    “Sau đó em xem điện thoại của anh!” Thẩm Gia Ngôn cười càng vui vẻ, chờ nhìn biểu tình xấu hổ của Tạ Kế Hiên.

    Tạ Kế Hiên trợn mắt, sau đó đầu óc xoay chuyển, nghĩ đến Thẩm Gia Ngôn đoán được mật mã, mặt càng đỏ hơn.

    “Năm đó em vớt lên chính là anh đi.” Hồi đại học, cậu có một lần thấy có người chìm ở đáy nước, còn tưởng người này chết đuối, không hề nghĩ ngợi liền nhảy đi xuống vớt người lên, nhưng cậu không nhớ là Tạ Kế Hiên, vẫn là nghe bạn của Tạ Kế Hiên kể chuyện này, mới biết được năm đó thậm chí có một đoạn duyên phận như vậy.

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình, “Muốn anh nói cám ơn sao, anh đã dùng thân thể báo đáp rồi.”

    “……”

    “Kỳ thực anh không chết đuối, là cố ý làm như vậy.”

    “……”

    “Em nghe Đỗ Tử Tửu nói, lúc anh không vui, liền thích ngâm mình trong bể bơi, có thể thả lỏng tâm tình.” Cũng không biết anh lúc ấy tại sao không vui, “Không nghĩ tới có người sẽ đến vớt anh, lúc em “cứu” anh lên, có phải sợ hết hồn hay không?” Thẩm Gia Ngôn cười, cầm tay Tạ Kế Hiên, “Thật sự muốn quen biết anh sớm chút.”

    Tạ Kế Hiên đè khóe miệng: “Kỳ thực em lúc ấy đã thầm mến anh rồi đi.”

    “……”

    “Quên mất nói với anh, hải đảo em mua rồi.”

    Tạ Kế Hiên sửng sốt, “Em có tiền sao?”

    “……”

    Xem thường người à.

    Bất quá quả thật tiêu hết tiền để dành của cậu, “Em bây giờ là tên nghèo rớt mồng tơi.”

    “Anh cho em mượn ít tiền được không?” Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể hướng người giàu có vay tiền.

    Tạ Kế Hiên lấy điện thoại ra, điện thoại của anh không thấm nước cực kỳ tốt, còn có thể sử dụng bình thường, vài thao tác, chuyển một khoản tiền cho Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn nhìn một chuỗi số 0, cười vui vẻ, ôm lấy vai Tạ Kế Hiên, “Anh thật là người tốt!”

    “……”

    “Em muốn báo đáp anh thế nào?”

    “Anh đồng ý gả cho em chứ?”

    “……”

    Một năm sau, tiệc cưới của Thẩm Tạ.

    Trần Phương, Đỗ Tử Tửu, Mạnh Vân Dương, Mike, còn có mấy người bạn của Tạ Kế Hiên Thẩm Gia Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy, mang theo người nhà đều chạy tới.

    Hôn lễ tương đối đơn giản, hai người mặc tây trang đôi, cử hành hôn lễ kiểu phương tây.

    Bảo Bảo đã biết đứng, mặc tây trang trắng tinh cầm nhẫn, trong ánh mắt của mọi người, từng bước từng bước đi về phía hai bá bá, giống như tiểu thiên sứ.

    Đi tới gần, đưa nhẫn cho Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn hôn nhóc, “Bảo bối ngoan quá.”

    Nhóc con cười híp mắt, “Bá bá ~”

    Tạ Kế Hiên cũng hôn nhóc.

    Bảo Bảo non nớt: “Má má ~”

    “……”

    “Ha ha ha —” Thẩm Gia Ngôn cười không thẳng người nổi, khách khứa bên dưới có thể nghe hiểu cũng đều cười, Trần Phương cười ra nước mắt, thấy Tạ Kế Hiên nhìn sang, lập tức không cười, chờ Tạ Kế Hiên xoay người, cười muốn đập tường.

    “Là em dạy nó hả?”

    Thẩm Gia Ngôn đeo nhẫn cho anh, “Không có.” Tên ngu mới thừa nhận.

    Tạ Kế Hiên đeo lên cho cậu, “Buổi tối chúng ta lại tính sổ.”

    Buổi tối đương nhiên cẩn thận tính “sổ”, Tạ Kế Hiên từ trước đến giờ không chịu thiệt, Thẩm Gia Ngôn lúc này oán hận nghĩ, cậu vẫn còn quá thiện lương, nếu cậu ác chút, giống như Tạ Kế Hiên, trở mình hát hò còn không phải chuyện trong giây phút. Thẩm Gia Ngôn chuẩn bị cầu nguyện, hi vọng có một ngày có thể phản thụ làm công.

    Một khắc trước bầu trời còn có sao băng, lúc Thẩm Gia Ngôn chuẩn bị cầu nguyện, đột nhiên tắt.

    “……”

    Tạ Kế Hiên túm cậu lại trên giường, “Em đang nghĩ gì?”

    Thẩm Gia Ngôn tức giận, cự tuyệt trả lời.

    Tạ Kế Hiên đè cậu, hôn xuống, một hồi lâu nói: “Trả lại đơn ly hôn cho anh.”

    “Không trả được.”

    “Tại sao?”

    “Đã sớm bị em đốt làm phân bón rồi.”

    _HOÀN CHÍNH VĂN_

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn