Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 41-44

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 41

    “Thẩm Trung Hoa là người không giữ chữ tín, hơn nữa lại tham lam vô liêm sỉ,” Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, ngữ khí khá bất đắc dĩ nói, “Hiện tại hai người đã ký kết hợp đồng, có hiệu lực pháp luật, anh nhất định phải đề phòng lão.”

    Chuyện ký hợp đồng này Giang Ninh đã từng khuyên Tần Phi mấy lần, không chỉ không khuyên nổi, hai người còn bởi vì chuyện này mà tan rã trong không khí không vui vẻ.

    Tần Phi giương mắt đối diện ánh mắt Giang Ninh, cười nhạt: “Không nghĩ tới cậu còn quan tâm tôi.”

    Sắc mặt Giang Ninh cứng ngắc, nhíu mày nói: “Tần Phi, anh đang giận tôi ư?”

    Tần Phi cúi đầu nhìn tư liệu, cực kỳ yên tĩnh nói: “Không có.”

    “Chính là……”

    “Tôi còn có việc, phải đi ra ngoài.” Tần Phi đánh gãy lời Giang Ninh, cẩn thận đem tư liệu thu vào trong tay, đứng lên vòng qua người Giang Ninh, tiến vào thư phòng.

    Giang Ninh trố mắt nhìn Tần Phi, thật lâu sau, đi tới trước cửa thư phòng, chần chừ trong chốc lát nói: “Anh muốn tới công ty sao? Buổi chiều tôi không có việc gì, để tôi lái xe đưa anh đi.”

    Động tác trong tay Tần Phi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng: “Không cần, tiểu Trương sẽ đến đón tôi.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.

    Tâm Giang Ninh nháy mắt lạnh đi, Tần Phi chưa từng dùng thái độ xa cách đối xử với cậu như thế, thời điểm hai người cùng nhau, đa số thời gian Tần Phi đều chủ động, thao thao không ngớt, đây là lần đầu tiên, Tần Phi đối với cậu lạnh lùng như vậy.

    Giang Ninh đứng tại chỗ, nhìn Tần Phi lấy đi đồ tốt, thay đổi âu phục già dặn, mở cửa rời đi, thậm chí ngay cả khi ra ngoài cũng không hề bắt chuyện.

    Giang Ninh thở một hơi thật dài, ngồi vào trên ghế sô pha phòng khách, nhìn chung quanh căn nhà đã ở hơn nửa năm, trong lòng có điều phiền muộn không thể nói ra.

    Từ thời điểm nào biến thành như vậy? Vốn là dựa theo kế hoạch của cậu, lấy được đồ vật sau đó tiêu sái xoay người, nhanh chân rời đi, nhưng vì cái gì bước chân lại trở nên nặng nề như thế?

    Cậu xoa bóp huyệt thái dương, thả tay xuống, ngón tay chạm tới gạt tàn thuốc đặt trên bàn trà, bên trong còn có nửa điếu thuốc Tần Phi đã hút qua.

    Giang Ninh đưa tay nhặt lên điếu thuốc, đặt ở trước mũi ngửi, cỗ hương vị quen thuộc, khiến người không thể chống cự, mùi vị thuộc về Tần Phi tiến vào trong lỗ mũi, Giang Ninh có chút thất thần, không tự chủ được nhớ tới lần ôm Tần Phi vào trong lòng ngực.

    Cho đến khi chuông di động vang lên, cậu mới đột nhiên tỉnh táo, nhìn trong tay nửa đoạn điếu thuốc, không thể tin được chính mình sẽ nhặt lên điếu thuốc Tần Phi đã hút qua, cậu lắc lắc đầu, nhanh chóng ném điếu thuốc, vội vã nhận cuộc gọi.

    “Là Giang tiên sinh sao, tôi có thể nói chuyện với ngài được không?”

    “Được, luật sư Chu cứ nói.”

    “Ngài đưa tới bức ảnh quá quan trọng, trong ảnh từng văn kiện tỉ mỉ ghi chép lúc Tiếu Cẩn còn trong nhiệm kỳ, Thẩm Trung Hoa đối với hắn có hành vi hối lộ, trong đó có một lần nội dung bên trong nhắc tới “Lần sự cố này”, tôi tin tưởng đây là chứng cứ Tiếu Cẩn giúp Thẩm Trung Hoa che lấp chân tướng sự tình. Có chứng cứ trong tay, trận kiện tụng này chúng ta nhất định sẽ thắng! Giang tiên sinh, chứng cứ quan trọng như thế, ngài làm sao có được?”

    Âm thanh Giang Ninh lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ: “Đừng hỏi nhiều, nếu như những chứng cứ này thành lập, Thẩm Trung Hoa sẽ được phán định ra sao?”

    Luật sư Chu suy tư trong chốc lát: “Lão phụ trách hoàn toàn vụ án về khai thác quặng, đồng thời còn phạm vào tội đút lót, còn khiến người khác phải chịu tội thay, những tội danh này nếu như được thành lập, nhất định sẽ phán tử hình.”

    “Ừ.” Giang Ninh nghĩ hồi lâu, lại hỏi, “Còn Tiếu Cẩn thì sao?”

    “Lấy chứng cứ hiện nay mà nói, Tiếu Cẩn sẽ được phán mười lăm năm cho đến hai mươi năm tù có thời hạn.”

    Giang Ninh trầm mặc, không nói gì, trong mắt càng ngày càng sâu thẳm.

    Luật sư Chu còn nói: “Nguyên cáo bên kia đều đã tề tựu, chứng cứ hiện tại cũng chuẩn bị gần đủ rồi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố.”

    “Ừ……” Giang Ninh nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn nói: “Vậy thì khởi tố đi.”

    “Được, tôi lập tức đi làm ngay.”

    Cúp máy, Giang Ninh mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.

    Cuối cùng cũng đến một ngày này, đã từng lập lời thề, quyết tâm muốn cho những kẻ ác phải bị trừng phạt thích đáng, vì những nỗ lực này, sớm gặt hái được thành quả, nhưng vì sao lại mệt như vậy?

    Giang Ninh bất tri bất giác ngủ quên, sau đó do lạnh quá nên chợt tỉnh dậy, khi tỉnh lại, không cách nào khống chế nhớ tới lần buổi chiều anh ngủ ở đây, cũng ngủ trên ghế sô pha này, không giống chính là, khi đó có người cho cậu tấm thảm lông đắp trên người.

    ##

    Tần Phi đi xuống lầu trước tiên gọi điện đến Tiếu Cẩn, hẹn xong địa điểm, để trợ lý Trương cùng tài xế trực tiếp đưa anh đi.

    Bên trong xe, trợ lý Trương hướng về Tần Phi báo cáo tiến triển điều tra.

    “Tần tổng, tôi tra được một chút chuyện liên quan đến thân thế Giang tiên sinh.”

    “Thân thế?” Tần Phi kinh ngạc nói, “Thân thế hắn có vấn đề?”

    “Cái này…… Tôi cũng rất tò mò.”

    “Mau nói.”

    “Theo điều tra, Giang Như Hải chưa từng kết hôn.”

    “Chưa kết hôn? Vậy Giang Ninh từ đâu tới? Con riêng sao?” Tần Phi có chút bực bội nói.

    Trợ lý Trương biết đụng đến vấn đề Giang Ninh, Tần tổng sẽ trở nên nóng giận, vì lẽ đó cậu cẩn thận từng li từng tí một tiếp tục báo cáo.

    “Tuy rằng Giang Như Hải là người Bắc Kinh, nhưng lúc còn trẻ đã sớm thành đạt ở Sơn Tây, ông ở Sơn Tây làm ăn tận mười năm, trở về Bắc Kinh mang về một đứa bé, cũng chính là Giang Ninh, khi đó Giang Ninh chỉ mới sáu tuổi. Thế nhưng Giang Như Hải ở Sơn Tây chưa từng kết hôn, tư liệu về mẹ Giang Ninh không cách nào tra được.”

    Tần Phi suy tư chốc lát: “Mẹ Giang Ninh không phải người Bắc Kinh, đã qua đời nhiều năm, nếu Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn buôn bán trong lúc đó nhận thức được Giang Ninh, hai người kết giao cũng có khả năng sinh ra Giang Ninh, điều này cũng có thể lý giải.”

    Trợ lý Trương gật đầu nói: “Đã đi thăm dò tư liệu mẹ Giang Ninh, nhưng bởi vì sự tình đã trôi qua mười mấy năm, nếu muốn tra lên thật sự rất khó.”

    “Ừ, Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn ở địa phương nào?” Tần Phi hỏi.

    Trợ lý Trương mở ipad đem tài liệu bên trong đưa cho Tần Phi: “Ông đã đi qua vài nơi, trong đó thời gian ở lâu nhất chính là đây.”

    Tần Phi nhìn chằm chằm màn hình, nhìn đến một hàng địa danh, ba chữ “Huyện Tấn Nham” bỗng nhiên xuất hiện trong hàng ngũ đó.

    Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt tuôn đến, Tần Phi hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, huyện Tấn Nham, huyện Tấn Nham, quả nhiên Giang Ninh tìm tới địa điểm này!

    ##

    Tần Phi hẹn Tiếu Cẩn đến quán trà ngon, Tiếu Cẩn đến sớm, ngồi bên trong nhàn nhã uống trà.

    Tần Phi ngồi xuống đối diện anh.

    Tiếu Cẩn giương mắt nhìn Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay có vẻ mệt muốn chết rồi nhỉ?”

    “Dạ.” Tần Phi cởi áo khoác, cầm lên ly trà trước mặt.

    “Chuyện trong nhà ra sao rồi?”

    “Ngày mai sẽ tiến hành lễ truy điệu.”

    Tiếu Cẩn nhìn Tần Phi một lúc, thấy em trai mấy ngày nay không gặp, trở nên càng thành thục cẩn trọng.

    Tần Phi không nói nữa, trực tiếp lấy tư liệu Thẩm Trung Hoa đưa ra đẩy trước mặt Tần Phi.

    Tiếu Cẩn biết trong túi hồ sơ sắp xếp cái gì, mở ra xong nhìn mấy lần, liền để một bên không muốn nhìn lại.

    “Anh, những thứ kia em đã xem qua, anh đối thoại cùng Thẩm Trung Hoa đưa ra một vấn đề, đến tột cùng đó là cái gì?”

    Tiếu Cẩn đưa mặt nhìn sang hướng khác, hai hàng lông mày nhíu lại, lặng yên một lúc, nói: “Là sự cố tai nạn khai thác mỏ than.”

    “Mỏ than?”

    Trên mặt Tiếu Cẩn lộ ra thần sắc rối rắm, thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi nói.

    “Huyện Tấn Nham có mỏ than đá tài nguyên phong phú, có tận mười mấy mỏ than đá to nhỏ khác nhau, trong huyện có rất nhiều người làm khai thác mỏ than đá, Thẩm Trung Hoa là một trong những ông chủ đầu tư các mỏ than đá ở đây. Sau này anh đến huyện Tấn Nham nhậm chức, lão ta muốn lôi kéo anh, bị anh từ chối nhưng lão không từ bỏ, dùng hết thảy chiêu trò cưỡng bức dụ dỗ, cuối cùng làm ra ám chiêu tiêm ma túy vào người anh, ép buộc anh nghiện ma túy, để lão có thể chi phối anh. Ngày 15 tháng 4 năm 1995, một mỏ than đá nằm trong quyền quản lý của Thẩm Trung Hoa phát sinh sự cố nổ khí gas, mười bốn người gặp nạn, đây là sự cố mỏ than lần đầu tiên mà anh nhận được khi nhậm chức.”

    Âm thanh Tiếu Cẩn rất trầm thấp, chuyện này giấu ở trong lòng anh tận mười bốn năm, chưa từng lần nào nói qua chuyện này, ngày hôm nay nói ra, cảm giác được cả người nhẹ nhàng thoải mái.

    Trong lòng có tảng đá đè lâu như thế, cũng nên dời đi rồi.

    Tần Phi không dám tin nhìn anh trai mình, từ khi anh biết trong tay Thẩm Trung Hoa có chứng cứ năm đó ép Tiếu Cẩn dùng ma túy, anh còn tưởng năm đó Tiếu Cẩn làm những việc nhiều nhất cũng chỉ là bị Thẩm Trung Hoa uy hiếp mà thôi, vì chuyện làm ăn của Thẩm Trung Hoa mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghĩ tới còn có chuyện tai nạn mỏ than đá như thế này.

    Tần Phi nhíu chặt hai hàng lông mày nói: “Sự cố như thế này sao anh không báo?”

    “Có báo, nhưng lại che giấu hết nhân số thương vong, hơn nữa Thẩm Trung Hoa tìm người chịu tội thay mình.” Tiếu Cẩn trong thanh âm khó nén thống khổ cùng bất kham, “Lúc đó Thẩm Trung Hoa lấy ma túy đến uy hiếp anh, bắt anh đem chuyện này che giấu đi, anh thật sự không nhịn được thống khổ khi cơn nghiện phát tác, đồng thời, khi đó anh còn quá trẻ, cũng rất sợ hãi, lúc đó anh còn nhậm chức mà lại phát sinh sự cố như thế này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, anh không biết chính mình có gánh vác nổi chuyện này không……”

    Hai tay Tiếu Cẩn chống lên trên trán, cúi đầu, cay đắng nói: “Chuyện này về sau, lương tâm anh cắn rứt, suốt đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ tới những người thợ mỏ đã chết kia tìm đến anh đòi mạng, sau đó…… Anh không chịu đựng được nữa, quyết định từ chức xuất ngoại. Kỳ thực nguyên nhân lớn nhất khiến anh xuất ngoại, chính là muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi chuyện ám ảnh mà anh không dám đối mặt. Tiểu Phi, anh không xứng đáng làm con cháu Tiếu gia, không xứng làm cháu của ông nội! Đã làm sai lại còn không dám đối mặt, chỉ biết trốn tránh, anh không xứng đáng làm anh trai của em! Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu rõ, có một số việc cho dù có muốn trốn cũng không thoát! Trong những năm anh ở nước ngoài, nhìn qua cứ tưởng anh sống thoải mái, kỳ thực chỉ có anh là người hiểu rõ nhất, không có một đêm nào anh ngủ ngon giấc, anh thật sự quá mệt mỏi.”

    Tần Phi nhìn dáng vẻ anh hai chịu đựng sự dằn vặt, trong lòng rất khó chịu, anh nhớ tới năm đó Tiếu Cẩn hai mươi tuổi đi tới huyện Tấn Nham nhậm chức có bao nhiêu là hăng hái, hùng tâm tráng chí, nhưng còn hiện tại…… Hiện tại ngồi ngay trước mặt anh lại là một nam nhân yếu đuối không chịu nổi gánh nặng này.

    Này không phải vận mệnh trêu đùa, đây là một người vào thời khắc mấu chốt đưa ra lựa chọn sai lầm, một bước sai, từng bước sai, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

    Tần Phi chợt nhớ tới lúc trước Giang Ninh đã từng nói, cậu nói: Nếu như anh hai anh thật sự làm chuyện sai, lẽ nào vì không muốn ông nội bị ảnh hưởng đến danh dự mà che lấp đi chân tướng sự thật à?

    Khi đó chính mình cùng Giang Ninh nói một đống đạo lý, nhưng hiện tại xem ra, chính mình nói những lời này thiệt hết sức buồn cười.

    Thân thể Tiếu Cẩn run rẩy, anh cầm ấm trà rót nước trà đầy ly mình, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới hòa hoãn xuống.

    “Tiểu Phi, buông tha sự tình Thẩm Trung Hoa đi! Năm đó anh bị lão uy hiếp, làm ra rất nhiều chuyện sai trái, anh không thể nhìn em bước vào vết xe đổ của anh, anh đã nghĩ thông suốt rồi, trốn tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp giải quyết vấn đề này, chuyện này anh thừa nhận, anh sẽ phụ trách trách nhiệm sẽ do anh gánh chịu!”

    Chương 42

    Đối với chuyện này, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn vẫn bất đồng ý kiến.

    Tiếu Cẩn mấy lần biểu thị, không hi vọng Tần Phi nhúng tay vào, chính anh có thể giải quyết. Trước đây Tần Phi cảm thấy chuyện này đã qua nhiều năm, Tiếu Cẩn đã sớm từ chức, Thẩm Trung Hoa cầm tới đồ vật uy hiếp bọn họ, đơn giản chính là nhắm vào gia đình Tiếu Cẩn, muốn giữ gìn danh dự cho Tiếu lão gia, muốn mưu lợi từ trên người bọn họ.

    Hiện tại không còn giống như trước, dính đến mạng người sẽ phải ra hầu tòa! Nếu như Tiếu Cẩn muốn đi tự thú, cùng Thẩm Trung Hoa cá chết lưới rách, nhưng hiện tại trong tay lại có tư liệu, một khi Tiếu Cẩn nhận hình phạt, tội tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng đâu!

    Tần Phi suy nghĩ sâu xa, đem sự tình phát triển suy tính trong đầu một lần.

    Tiếu Cẩn nói: “Tiểu Phi, em đừng tham dự chuyện này, Tần lão gia mới vừa qua đời, trong thời gian này Tần gia sẽ có chút loạn, Vương Chí Đạt lần này đã hiện thân, chính là muốn di sản cùng cổ phần, chuyện Tần gia em đã gánh vác quá nhiều rồi, chuyện của anh, em cứ giao cho anh xử lý đi.”

    Tần Phi lắc đầu nói: “Chuyện đã đến mức này, em không thể khoanh tay đứng nhìn, lão muốn hướng về phía hai người chúng ta.”

    “Xin lỗi, tiểu Phi.”

    “Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, Thẩm Trung Hoa đã ghi nhớ, phải giải quyết tên trộm này triệt để.”

    Tiếu Cẩn nhíu mày, thở dài nói: “Anh muốn nói…… Anh khiến em thất vọng rồi…… Anh không còn là anh trai lý tưởng trong lòng em.”

    Tần Phi ngước mắt nhìn về phía Tiếu Cẩn, trong mắt Tiếu Cẩn ảo não đau thương.

    Anh phát hiện, trong khoảng thời gian này trên mặt Tiếu Cẩn hiện rõ mệt mỏi, so với mới vừa về nước có gầy đi một chút.

    Đã có lúc, anh rất kiêu ngạo khi có người anh trai như Tiếu Cẩn, khi còn bé, bất luận Tiếu Cẩn làm chuyện gì, anh đều cảm thấy là đúng, bởi vì Tiếu Cẩn là anh trai anh, anh trai duy nhất, chỉ có thế mà thôi.

    “Anh,” Ánh mắt Tần Phi kiên định, “Anh mãi mãi là anh trai của em.”

    Ông nội qua đời, ông ngoại cũng đi rồi, hiện tại nếu như ngay cả anh trai thân thương cũng tiến vào tù…… Lẽ nào anh phải cô độc sao? Bên người ngay cả một người thân cũng không có?

    Từ quán trà đi ra, Tần Phi đi tới công ty một chuyến, để trợ lý Trương đem hợp đồng giữa anh cùng Thẩm Trung Hoa tới đây, anh phải cẩn thận nhìn mấy lần. Thật ra ở trong hợp đồng này anh có để lại vài “Cạm bẫy”, có mấy điều khoản tồn tại lỗ thủng, chỉ cần anh lợi dụng vài giờ này, hoàn toàn có thể khiến mình không tổn thất lợi ích nào, đem Thẩm Trung Hoa hố đến không thở nổi.

    Tần Phi thu mua được thân tín bên người Thẩm Trung Hoa mới biết được, kỳ thật Thẩm Trung Hoa là người mù kiến thức pháp luật, sở hữu các điều khoản hợp đồng do chính một nữ luật sư thủ hạ dưới trướng giúp đỡ lão, Thẩm Trung Hoa rất tín nhiệm nữ luật sư này. Tần Phi cố ý kéo dài thật lâu để ký kết hợp đồng, cũng là lưu cho mình khoảng thời gian quyết định nữ luật sư này, thu mua không thành bèn học cách uy hiếp từ Thẩm Trung Hoa, ngược lại nhược điểm của nữ nhân này rất dễ khống chế.

    Tóm lại, cho tới tận bây giờ, nhìn từ bề ngoài, Tần Phi bị Thẩm Trung Hoa dắt mũi, nhưng trên thực tế, Tần Phi vẫn là người chiếm ưu thế.

    Chiều chạng vạng, Tần Phi gọi điện thoại cho thân tín Thẩm Trung Hoa, dò hỏi lúc trước Thẩm Trung Hoa cùng Tiếu Cẩn có mối quan hệ như thế nào.

    Thân tín kia nghĩ một hồi, nói: “Lúc đó ông chủ Thẩm nghe được con gái của lão nói, sau đó mới phái người điều tra, ngài có biết con gái của ông chủ Thẩm không, tên là Thẩm Kiều Kiều, học trường đại học X.”

    “Ừ.”

    Tần Phi cúp máy, đốt cho mình một điếu thuốc, ngồi trong phòng làm việc, đến tận sắc trời dần tối xuống.

    Anh nhớ tới lúc trước Đại Xuân Tử lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh, từng nói với anh một câu: Anh đừng dưỡng tới dưỡng lui, dưỡng ra một con bạch nhãn lang.

    Quả nhiên, anh nuôi ra được một con bạch nhãn lang sao?!

    Hơn 8 giờ tối Tần Phi trở lại chung cư, nắm chìa khóa mở cửa, mùi thơm nồng nặc phả lên trên mặt, là hương vị của buổi cơm tối.

    “Trở về rồi?” Giang Ninh bên hông buộc tạp dề, trong tay bưng hai dĩa đồ ăn hướng về bàn ăn đặt xuống.

    Tần Phi sửng sốt, trong lúc hoảng hốt thật giống như đã trở về đoạn thời gian hai người ở chung, chỉ cần Giang Ninh có thời gian sẽ nấu cơm cho anh, mỗi lần anh về nhà đều có sẵn bữa tối để ăn.

    Giang Ninh đem thức ăn đặt lên bàn xong, xoay người nhìn thấy Tần Phi còn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, liền nói: “Đứng thất thần làm gì, mau nhanh đi rửa tay.” Nói xong lại tiến vào phòng bếp.

    Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ninh, đổi giày, thay quần áo, rửa tay, sau đó ngồi vào trước bàn ăn.

    Món ăn rất phong phú đa dạng, đều là những món Tần Phi thích ăn, có hai món ăn trước đây anh đã từng muốn ăn, nhưng Giang Ninh không cho anh làm, ngày hôm nay đều hiện ra ngay tại bàn.

    Giang Ninh đem chai rượu vang đỏ tới rót rượu cho hai người: “Buổi chiều tôi không có việc gì, liền đi mua thức ăn trở về làm cơm.”

    Tần Phi nhìn ly cao cổ trước mặt bên trong có chứa chất lỏng màu đỏ sậm, trầm mặc trong chốc lát, bưng ly rượu lên nhìn về phía Giang Ninh, thanh âm trầm tĩnh nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

    Giang Ninh hơi run rẩy, lập tức bưng ly rượu lên cùng anh chạm ly vào nhau, cười nhạt nói: “Anh còn nhớ rõ sinh nhật tôi.”

    “Ừ,” Tần Phi uống xong một ngụm rượu, có chút trào phúng nói, “Hồi đó lúc mới theo đuổi cậu tôi liền nhớ kỹ sinh nhật cậu, nghĩ rằng không biết đến sinh nhật cậu sẽ tặng món quà gì đây.”

    Giang Ninh giơ ly rượu trên tay bất chợt dừng lại, đôi mắt ngăm đen sáng ngời nhìn Tần Phi, nhất thời không nói ra lời.

    Tần Phi đặt ly rượu xuống, từ trong túi quần lấy ra một hộp tròn nhung màu đỏ để lên bàn, sau đó cầm lấy đôi đũa gắp đĩa rau ăn: “Cái này là làm theo yêu cầu, chờ sinh nhật cậu rồi đưa cho cậu.”

    Giang Ninh nhìn chằm chằm chiếc hộp tròn đặt trên bàn, khi mở miệng âm thanh có chút nghẹn ngào: “Trong đây…… Là nhẫn sao?”

    “Ừm.” Tần Phi đáp, gắp cà tím trước mặt lên ăn, thuận miệng nói, “Cà tím nướng không tệ nha.”

    Giang Ninh cảm thấy rượu vang đỏ vừa nuốt xuống kia thật không thuần khiết, toàn vị cay đắng, nào có mùi vị được ủ từ trong hầm chứa nước Pháp chứ?

    Tần Phi không tiếp tục nói nữa, cũng không nhìn Giang Ninh, một đũa lại một đũa dùng bữa, đã mấy ngày trôi qua không được ăn cơm.

    Giang Ninh ngơ ngác, xuất thần nhìn Tần Phi, thật lâu sau, thật lâu nữa, cậu vươn tay trái ra, đặt ở trên bàn, để kế bên chiếc hộp tròn màu đỏ chứa nhẫn, nhìn thật kỹ Tần Phi, chậm rãi nói: “Đeo lên cho tôi, được không?”

    Tần Phi động tác gắp rau trong nháy mắt ngưng lại, ngước mắt đón lấy ánh mắt Giang Ninh.

    Nhận thức Giang Ninh lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đôi mắt Giang Ninh có nhiệt độ.

    Tim Tần Phi đột nhiên đập nhanh, nhưng rất nhanh liền buông lỏng, cái cảm giác đã từng hết sức khát vọng khi không thể với tới đồ vật, khát vọng rất lâu, bỗng nhiên có một ngày vật kia đặt ngay trước mắt, đưa tay là có thể chạm tới, mà cái nhiệt tình khát cầu kia lại tìm không thấy.

    Khóe môi Tần Phi nhếch lên độ cong, lộ ra nụ cười hờ hững.

    Ánh mắt anh rơi vào khớp xương Giang Ninh, trên tay trái thon dài trắng nõn, hừ cười nói: “Cậu nói xem tôi phải đeo lên ngón tay nào của cậu đây?” Anh đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vị trí ngón áp út tay trái, “Thật đáng tiếc, vị trí này không thuộc về tôi.”

    Nói xong, anh đứng dậy, đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa, bật laptop chơi.

    Giang Ninh vẫn duy trì động tác kia, thật lâu không nhúc nhích, mãi đến tận khi cánh tay của cậu có chút tê rần, lúc này mới thu cánh tay về. Cậu cầm lấy hộp tròn kia, không có ý định mở ra, thu hồi lại chiếc hộp. Sau đó như thường ngày đi rửa chén, thu dọn phòng bếp.

    Tần Phi vẫn ngồi ngốc trong thư phòng đến tận 11 giờ khuya mới bước ra ngoài, vừa ra liền tiến vào phòng tắm tắm rửa.

    Tắm xong, nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách đọc.

    Tần Phi lau tóc xong, do dự một chút, vẫn là lên giường, nằm về phía bên kia như anh đã từng nằm, chủ yếu là trong nhà cũng chỉ có một phòng này là phòng ngủ, một cái giường lớn, anh không còn lựa chọn nào khác.

    Hai người vẫn trong bầu không khí chiến tranh lạnh, chỉ cần Giang Ninh không nói lời nào, Tần Phi tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện.

    Tần Phi nằm xuống xong liền quay lưng lại với Giang Ninh, không nói một lời.

    Đúng là Giang Ninh vẫn còn ý định đọc sách, nhìn rất nghiêm túc, không có dự định đi ngủ, hoặc là nói chuyện với anh.

    Tần Phi cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ, không biết ngủ bao lâu, cảm giác có người đang hôn anh.

    Anh giật mình, mở miệng muốn lên tiếng, đầu lưỡi trơn trượt tiến vào, tiếp đó chính là hơi thở Giang Ninh che trời lấp đất đánh úp lại, hôn Tần Phi đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.

    Tay Giang Ninh ngựa quen đường cũ sờ vào trong quần anh, cầm lấy dương vật vẫn còn đang say ngủ, không nhẹ không nặng sóc lên xuống.

    Tính ra, hơn mười ngày nay Tần Phi chưa làm, không chịu nổi loại khiêu khích này, chỉ tuốt vài cái liền bốc hỏa, thân thể khó nhịn mà hùa theo.

    Giang Ninh chống đỡ trán anh, dán lên bờ môi của anh, tiếng thở dốc thô kệch: “CMN anh đừng có làm như tôi đang thiếu nợ anh ấy, ở cùng anh bao nhiêu lâu nay, cái gì làm tôi cũng đều làm rồi, tôi từ thẳng đuột bị anh biến thành cong queo, anh muốn đạp tôi đi, anh nhìn xem tôi dễ dàng bị anh đạp đi sao?!”

    Nói xong, cắn lên môi Tần Phi, hung hăng mút vào.

    Rốt cuộc Giang Ninh vẫn không nhịn được liền phát tác.

    Quần ngủ lỏng lẻo bị kéo xuống, hai chân bị tách ra, trọng lượng thân thể Giang Ninh đè lên trên người anh, tựa như một ngọn núi nhỏ, muốn đẩy cũng không đẩy được.

    Giang Ninh khuyếch trương qua loa mấy lần liền không chờ đợi được nữa vọt vào, hai người đau đến nỗi đều hừ nhẹ một tiếng.

    Tần Phi cắn răng, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, nở nụ cười trầm thấp.

    Giang Ninh sửng sốt, động tác dưới thân cũng ngừng lại, trong bóng đêm, đáy mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Tần Phi.

    “Tiểu Ninh, cậu là muốn đánh một pháo rồi chia tay đấy ư?” Tần Phi cười ra tiếng, âm thanh mỹ lệ lại quyến rũ.

    “Tôi không có nói muốn cùng anh chia tay!” Giang Ninh trầm giọng nói, “Lúc trước anh đã bỏ ra tâm tư thời gian theo đuổi tôi, hiện tại chỉ nói vài ba câu liền chia tay? Đừng có mơ!” Nói xong, dưới thân bắt đầu từ từ đỉnh lên.

    “Ưm.” Tần Phi bị đâm than nhẹ một tiếng, cắn chặt răng, hừ lạnh nói: “Đồ vật nào tôi chơi đủ rồi đều trực tiếp ném xuống đất.”

    “Ha ha ha……” Giang Ninh đột nhiên cười lớn.

    Đây là lần đầu tiên Tần Phi nghe được Giang Ninh cười ra âm thanh như vậy, có chút trào phúng, có chút lãnh khốc, có chút ngạo nghễ không cách nào hình dung, còn có chút tà mị trong truyền thuyết……

    “Thật đáng tiếc,” Giang Ninh cúi xuống cắn môi dưới Tần Phi, một bên cười một bên nói, “Từ trước đến giờ chỉ có tôi chơi anh đi? Tần Phi, anh suy nghĩ cho kỹ vào, thời điểm cùng tôi làm tình, không phải lần nào anh cũng đều bị tôi chịch đến kêu gào bắn ra sao, bị nam nhân chịch liền bắn, anh đúng là bot trời sinh nên nằm ở phía dưới bị người ta chịch cho nát người.”

    Thời khắc này, Tần Phi tin tưởng Giang Ninh bị chính mình bẻ cong triệt để rồi, không chỉ có cong, mà còn si ngốc.

    Nếu là trước kia, Tần đại thiếu sẽ không cho Giang Ninh chiếm được nhiều tiện nghi như vậy, nhưng hiện tại, anh lười đến nỗi chẳng thèm tranh chấp cùng Giang Ninh, nếu Giang Ninh không có ý tứ chia tay, vậy thì quá tốt rồi! Chẳng qua, lần sau nếu có chia tay phải chính tay lão tử ném cậu đi!

    Đơn giản nhắm mắt lại toàn thân đều tập trung, hơn nửa năm kỹ thuật Giang Ninh tiến bộ vượt bậc, nghiệp vụ càng ngày càng thuần thục, mấy lần làm anh rất thoải mái. Không thể không nói, thân thể hai người phù hợp đến thiên y vô phùng.

    Có người nói bot chia ra làm hai loại: Hưởng thụ cùng chịu đựng.

    Từ khi bị Giang Ninh áp dưới thân bắt thành bot, ngoại trừ ban đầu có chút đau, đa số những lần khác đều rất hưởng thụ.

    Tối hôm nay Giang Ninh dị thường hưng phấn, hết gặm rồi lại cắn, chịch Tần Phi nhiều đến nỗi gần sắp ngất đi, cuối cùng thời điểm lên đỉnh, cậu ôm chặt lấy Tần Phi tiến vào trong lòng ngực.

    Tần Phi nghe thấy cậu ở bên tai nói: “Là anh trêu chọc tôi trước, tất cả lỗi lầm này là đều do anh!”

    Chương 43

    Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Phi bị Giang Ninh đáng thức, mở mắt ra nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay để trên đầu giường, còn chưa tới 6 giờ.

    “Dậy sớm một chút, tôi muốn đi Bát Bảo Sơn.” Giang Ninh ghé sát vào tai anh nói, thấp giọng nhắc nhở, vừa mới tỉnh ngủ nên tiếng nói có chút khàn khàn gợi cảm.

    “Ừ.” Tần Phi mơ hồ đáp, mới vừa nghiêng người, bỗng nhiên phát hiện chính mình nằm trong lòng ngực Giang Ninh.

    Hai người vẫn chưa bận đồ, bốn chân thon dài dây dưa cùng nhau, cánh tay Giang Ninh vòng trên eo Tần Phi, anh nghiêng người như thế, hai người anh em không cách nào tránh khỏi ma sát vào nhau, chỗ mẫn cảm cọ vào nhau khiến anh trong nháy mắt tỉnh táo đi rất nhiều.

    Tần Phi nhíu mày, lẽ nào hai người ôm nhau ngủ như thế suốt đêm qua?

    Tình huống này không đúng lắm, bấm tay tính toán, hai người ở chung cũng hơn 200 ngày rồi, ôm nhau thắm thiết dịu dàng xưa nay chưa từng có. Đây không phải tính cách của Giang Ninh, ngoại trừ khi làm tình ra, rất ít khi cùng Tần Phi làm chuyện thân mật.

    Giang Ninh không thèm để ý cử chỉ thân mật giữa hai người, còn cúi đầu hôn lên môi Tần Phi, sau đó buông người ra, đứng lên tiện tay khoác áo ngủ lên người Tần Phi sau đó liền đi rửa mặt.

    Tần Phi rời giường đi rửa mặt, đứng tắm ở vòi hoa sen, kinh ngạc phát hiện chính mình ngày hôm qua bị Giang Ninh khuyếch trương phía sau đã được rửa sạch sẽ.

    Giang Ninh không thích mang bao, mà Tần Phi lại không thích bị bắn vào trong, hai người vừa mới bắt đầu còn bởi vì chuyện này mà tranh luận không ít. Sau đó Tần Phi nổi giận, rống với Giang Ninh một trận, nói nếu cậu không mang bao, lão tử không nằm dưới nữa, khuôn mặt lão tử như thế này, đáng lẽ phải chịch cậu mới đúng! Lúc này Giang Ninh mới không tình nguyện mang vào.

    Trước đây bị Giang Ninh bắn vào trong, Tần Phi phải cọ rửa rất lâu, anh thường xuyên ở trong phòng tắm một bên rửa sạch một bên mắng chửi Giang Ninh, Giang Ninh ở bên ngoài nghe thấy cũng không nói lời nào, nên làm gì thì làm cái đó.

    Tần Phi có nằm mơ cũng chẳng ngờ, có một ngày Giang Ninh sẽ chủ động giúp mình thanh lý chuyện này.

    Không thể không nói, mấy ngày nay Giang Ninh thay đổi rất nhiều.

    Tần Phi lắc đầu cười lạnh, anh không hiểu Giang Ninh làm như vậy là có ý gì, những thay đổi này nếu như đặt vào nửa tháng trước, anh sẽ rất cao hứng và mừng rỡ, nhưng hiện tại…… Chỉ còn dư lại hai chữ: Vô cảm.

    Tần Phi đứng trước gương to đeo cà vạt, bởi vì có chút mất tập trung, khi thắt cảm thấy không hài lòng, liền kéo xuống.

    Giang Ninh đi tới, đưa tay tiếp nhận cà vạt trong tay Tần Phi, nghiêm túc thắt cho Tần Phi.

    Tần Phi nhìn Giang Ninh hơi rũ mắt xuống, lông mi dày rộng, từ trên trán đến đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm, còn có ngón tay thon dài. Ngày thường Giang Ninh rất ít khi mặc âu phục, nên cũng không đeo cà vạt nhiều lắm, động tác tuy không thuần thục nhưng lại rất chăm chú.

    Giang Ninh bỏ ra hai phút mới thắt xong cà vạt, hài lòng vuốt lên cổ áo Tần Phi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

    Một giây sau khi cậu xoay người liền nghe Tần Phi nói: “Giang Ninh, ai cưới cậu về nhà chắc thích lắm, cà vạt thắt rất tốt, cơm ngon, hầu hạ trên giường cũng rất thoải mái.”

    Thân thể Giang Ninh bỗng dưng cứng đờ, quay đầu trở lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn Tần Phi.

    Khóe môi Tần Phi nâng lên ý cười, ý tứ sâu xa nói: “Cậu nói thử xem ai muốn cưới cậu về làm vợ, chắc người đó sẽ bị cậu làm hố chết cha.”

    Giang Ninh không lên tiếng, yên lặng nhìn Tần Phi, thần sắc trong mắt một điểm biến hóa đều không có.

    Tần Phi nhẹ nhàng cười lạnh hai tiếng, vòng qua người Giang Ninh đi ra ngoài.

    Khiến anh không nghĩ tới chính là, Giang Ninh dường như không nghe thấy lời anh nói móc mỉa, vẫn như bình thường đi theo phía sau anh, khi ra cửa còn giúp anh mở cửa.

    Đến gara, Giang Ninh ấn xuống chìa khóa, ra hiệu Tần Phi ngồi vào bên trong xe Audi R8.

    Chiếc xe này từ khi Tần Phi mua cho Giang Ninh, Giang Ninh dùng nó để đi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khi ngồi vào xe còn ngửi thấy mùi xe mới, lúc trước vì lấy lòng Giang Ninh nên mua lễ vật xa xỉ này, giờ phút này khi ngồi vào bên trong chỉ còn lại là sự lúng túng.

    Hai người đi đến linh đường, suốt một đường chạy đến Bát Bảo Sơn.

    Dừng xe xong, Tần Phi xuống xe, không nghĩ tới Giang Ninh cũng xuống theo, điều này làm cho anh có chút hoảng hốt, xoay người nhìn Giang Ninh.

    Giang Ninh khóa kỹ xe, đi tới trước mặt anh, thanh âm trầm thấp nói: “Chuyện lúc trước tôi xin lỗi, tôi không nghĩ tới ông ngoại anh liền sẽ…… Xin lỗi, Tần Phi…… Tôi muốn theo anh đi vào.”

    Tần Phi nhìn cậu một lúc, không lên tiếng, xoay người tiếp tục đi vào trong, xem như là ngầm đồng ý đi.

    Giang Ninh theo sát phía sau anh, đi vào bên trong nhà tang lễ.

    Lễ truy điệu cử hành lúc chín giờ sáng, rất đông người đến đây phúng viếng, sau đó lại đến các quan chức cấp trung ương, ký giả các đài truyền hình cũng tới đưa tin, toàn bộ hành trình Tần Phi đều đứng ngay giữa trung tâm, cảm xúc trên mặt rất ít, khi người lãnh đạo đọc xong lễ truy điệu, Tần Phi đại diện cho người nhà lên bục đọc diễn văn.

    Giang Ninh đứng ở trong góc nhỏ, như dân chúng đến đây tiếc thương, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối không hề rời xa Tần Phi, đây là lần đầu tiên cả đời này Giang Ninh nhìn lâu như thế, tỉ mỉ quan sát Tần Phi, cậu phát hiện cử chỉ Tần Phi rất khéo léo, tuy rằng tâm tình rất kém, thế nhưng thân là người nhà cũng không vì thế có biểu hiện sai lầm.

    Thời điểm Tần Phi lên bục đọc diễn văn, Giang Ninh chỉ nhìn chằm chằm người đứng trên bục, bất giác nhìn đến có chút nhập thần, Tần Phi một thân tây trang màu đen nhìn qua rất anh tuấn đẹp trai, hơn nữa so với ngày thường, có cảm giác như lạnh lùng đi rất nhiều, bỗng nhiên cậu rất muốn chinh phục triệt để nam nhân mạnh mẽ này.

    Giang Ninh nhìn thẳng Tần Phi đứng trên bục, không lưu ý có người đi đến bên cạnh mình, mãi đến khi người kia mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện đi?” Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, hai mắt đối diện Tiếu Cẩn.

    Tiếu Cẩn cũng tới đây.

    Kỳ thực thân phận của anh rất khó xử, theo lý thuyết anh cũng là cháu ngoại Tần lão gia, người nhà họ Tần rất ít đàn ông, chỉ có Tiếu Cẩn, Tần Phi là hai cháu ngoại xem như là đàn ông, thế nhưng từ nhỏ lúc ba mẹ Tần Phi ly hôn, Tiếu gia cùng Tần gia liền cạch mặt nhau.

    Khi đó ba Tần Phi không chịu tiếp nhận Tần Phi, dẫn tới Tần lão gia hết sức bất mãn, tính khí Tần lão gia cũng nóng nảy, quyết định đoạn tuyệt tới lui cùng Tiếu gia. Ba mẹ Tần Phi ly hôn xong, Tiếu Cẩn theo Tiếu gia, từ sau lần đó không còn qua lại Tần gia nữa, đảo mắt đã gần ba mươi năm, người Tần gia cũng muốn quên đi sự tồn tại của Tiếu Cẩn.

    Ngày hôm nay Tiếu Cẩn đến đây cũng rất biết điều, vẫn đứng ở phía sau, sáng sớm anh vừa tới liền phát hiện Giang Ninh, nhìn Giang Ninh rất lâu, chỉ là Giang Ninh tập trung sự chú ý lên trên người Tần Phi, không phát hiện ra anh.

    Giang Ninh hơi nhíu mày, nhìn Tiếu Cẩn, gật đầu, sau đó theo Tiếu Cẩn đi ra cửa lớn.

    Hai người đứng ở bên ngoài trống trải.

    Nghĩa trang Bát Bảo Sơn không khí hết sức kỳ lạ, như gột rửa những ồn ào náo động từ bên ngoài, xoay người nhìn phía sau dãy bia mộ hàng loạt, mỗi một người tới chỗ này đều không tự chủ được bình tĩnh.

    Mùa đông đã đến, giữa bầu trời chợt có con quạ bay ngang qua, mang đến cảm xúc tối tăm.

    Tiếu Cẩn mở miệng trước, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nhìn thấy ba cậu.”

    Giang Ninh sửng sốt, nhìn về phía Tiếu Cẩn.

    Tiếu Cẩn nhún vai: “Huyện Tấn Nham không lớn, thời điểm năm đó tôi còn nhậm chức nắm chặt nền kinh tế, ba cậu làm ăn ở huyện Tấn Nham, tôi biết ông ấy cũng là điều hiển nhiên.”

    Ánh mắt Giang Ninh chuyển hướng nhìn về phía nghĩa trang xa xôi, không lên tiếng.

    Tiếu Cẩn lại nói: “Tôi nhớ rõ Giang Như Hải chưa từng kết hôn, khi đó lúc ông còn ở Sơn Tây đã hơn ba mươi tuổi chưa có bạn gái, tôi có nghe người ta nói qua, từ nhỏ ông ấy đã gặp tai nạn giao thông, bị bánh xe cán qua ép hỏng bộ phận khiến thân thể không thể sinh hoạt tình dục, vì lẽ đó cũng không kết hôn, Giang Ninh, là ông ấy nhận nuôi cậu đi.”

    Giang Ninh thân thể cứng đơ, không nói gì, chờ Tiếu Cẩn tiếp tục, hiển nhiên đây là thừa nhận.

    “Những người thợ mỏ gặp sự cố kia, trong đó có một người tên là Lâm Huy có đứa con tuổi khoảng từ năm đến sáu tuổi, năm đó khi Giang Như Hải xảy ra tai nạn giao thông được vợ chồng Lâm Huy cứu giúp, từ sau vụ đó Giang Như Hải cùng vợ chồng Lâm Huy trở thành bạn bè, nghe nói vợ chồng Lâm Huy khi biết tin mình có quý tử, còn để đứa bé nhận Giang Như Hải làm ba nuôi, còn cố ý đặt tên cho con mình theo họ của Giang Như Hải, tôi chắc chắn, bây giờ phải gọi cậu là Lâm Giang Ninh đi.”

    Tiếu Cẩn dừng một chút, nhìn về phía Giang Ninh, vẻ mặt Giang Ninh không thay đổi chút nào, tựa hồ đã sớm dự đoán lời Tiếu Cẩn sẽ nói ra.

    Tiếu Cẩn thấy thần sắc cậu không khác là bao, liền tiếp tục nói: “Lần đầu tiên ở sân bay nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu rất quen thuộc, tuy rằng quá khứ đã trôi qua mười bốn năm, khi đó cậu chỉ mới sáu tuổi, hiện tại đã hai mươi, hình dáng thay đổi đi rất nhiều, nhưng đôi mắt này lại không thay đổi, bất quá ánh mắt càng thêm lạnh lẽo mà thôi.”

    Bỗng nhiên, ngữ khí Tiếu Cẩn trở nên sắc bén lên, bỗng dưng chuyển biến câu chuyện: “Giang Ninh, nếu cậu muốn đến trả thù, oan có đầu nợ có chủ, cậu cứ việc tìm tôi, cần gì phải tìm đến Tần Phi?!”

    Ánh mắt Giang Ninh quay trở về, rơi vào trên mặt Tiếu Cẩn, âm thanh lạnh lẽo nói: “Nếu không liên quan đến chuyện Tần Phi, vậy vì sao anh để hắn ở trước mặt anh cùng Thẩm Trung Hoa đọ sức?! Tiếu Cẩn, thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, anh vẫn như cũ sợ phiền phức, sợ chết!!!”

    Tiếu Cẩn nheo mắt lại cùng Giang Ninh đối diện, âm thanh lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của hai anh em chúng tôi! Tôi sẽ không làm tổn thương em ấy! Còn cậu, đến đây chỉ tổn thương nó!”

    Giang Ninh hừ một tiếng, không nói tiếng nào.

    “Cậu cùng Tiểu Phi thời gian ở cùng nhau cũng không ngắn, nên hiểu rất rõ nó là người có tình cảm yếu đuối, tuy rằng bình thường nó làm việc lưu loát dứt khoát, bề ngoài nhìn qua mạnh mẽ, nhưng nội tâm nó so với ai khác mềm yếu đi rất nhiều, so với ai khác cũng dễ dàng tổn thương hơn, Giang Ninh, cậu rất may mắn, thế nhưng cậu lại lợi dụng nó mở lòng ra đối với mình để mang đến thương tổn nó!”

    Bề ngoài Giang Ninh bất động, nhưng trong lòng lại đau nhói từng cơn, chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của Tiếu Cẩn đều đâm vào trong trái tim cậu, khiến cậu không cách nào có thể thở được.

    Cậu nhíu mày lại, đem đầu chuyển sang hướng khác, lạnh lùng thốt: “Đây là chuyện của tôi và hắn.”

    Tiếu Cẩn trầm giọng nói: “Giang Ninh, tôi thừa nhận toàn bộ những chuyện mà tôi từng làm, cậu muốn lấy lại công đạo cũng tốt, trừng phạt kẻ ác cũng tốt, nhưng tôi xin cậu đừng làm tổn thương đến em trai tôi. Chuyện năm đó từ đầu đến cuối nó không hề hay biết chuyện gì hết, không có liên quan gì đến nó, nếu như cậu muốn lợi dụng nó điều tra tin tức từ tôi, như vậy hiện tại tôi đang đứng trước mặt cậu cùng cậu ngả bài, mặc cậu xử trí.

    Nhưng xin cậu mau rời khỏi nó! Sớm một chút rời xa nó, nó sẽ ít bị thương tổn hơn! Cậu hận tôi cứ đến tìm tôi tính sổ, Tần Phi đối với cậu là tình cảm chân thật, dù sao hai người đều sinh hoạt chung một chỗ, không cần biết cậu có tình cảm với nó hay không, cũng xin cậu đừng tổn thương nó nữa. Chẳng lẽ cậu muốn ở trước mặt nó đem tất cả sự ngụy trang vứt xuống, khiến nó nhận ra anh trai của mình là một tên cặn bã ra sao, cậu mới thỏa mãn ư? Đừng quên khi cậu thỏa mãn bao nhiêu, nó càng thống khổ bấy nhiêu.”

    “Tiếu Cẩn, tôi thật sự kinh ngạc,” Giang Ninh cắn chặt răng nói, “Anh không biết xấu hổ đứng trước mặt tôi nói ra những lời đường hoàng này! Năm đó anh thấy chết mà không cứu sao không nghe anh nói một câu cảm tình gì?! Anh không có quyền gì chỉ trích tôi, không sai, tôi chính là tới đây đưa anh vào trại giam! Anh cùng Thẩm Trung Hoa, cùng với những người năm đó có liên quan đến sự kiện tai nạn thảm khốc tại mỏ than đá, một người cũng đừng nghĩ trốn thoát!”

    Chương 44

    Tần Phi ở trên bục đọc diễn văn xong, đi xuống đài, về đến khu vực mình đứng liền dừng lại.

    Bởi vì thân phận Tần lão gia tương đối phức tạp, cuộc đời trải qua quá nhiều sóng gió, vì lẽ đó thời gian lễ truy điệu không ngắn, phía sau còn có dòng người chiêm ngưỡng dung nhan người chết lần cuối cùng trước khi hạ táng.

    Dư quang Tần Phi liếc về Giang Ninh từ bên ngoài đi vào, từ cửa vào đi đến một góc dừng lại, đứng lại xong ánh mắt liền quét về khu gia quyến.

    Tần Phi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mặt vô cảm nhìn về phía trước, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Ninh nhìn chằm chằm lên gò má anh, chăm chú dị thường.

    Kỳ thực từ lúc giữa trưa ngày hôm nay, từ khi Giang Ninh theo anh đi đến nhà tang lễ, loại ánh mắt này không rời khỏi anh.

    Anh cố gắng không nhìn tới Giang Ninh, nhưng lại không quản được nội tâm chính mình, càng không muốn xem, lại càng lưu ý đến nhất cử nhất động của Giang Ninh, ngay cả khi vừa nãy Tiếu Cẩn đi tìm Giang Ninh sau đó hai người đi ra ngoài, anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.

    Tiếu Cẩn sẽ nói với Giang Ninh điều gì đây?

    Kỳ thật chuyện đến nước này, Tiếu Cẩn có thể tra được, anh sao lại không tra ra được? Có một số việc, trước đây không muốn tra, không có nghĩa là anh không tra được.

    Giang Ninh đi vào rất lâu, Tiếu Cẩn mới đi vào, sắc mặt tái nhợt.

    Chiêm ngưỡng dung nhan người chết xong, Tiếu Cẩn cùng Giang Ninh đều xếp hàng trong đội ngũ này, Tần Phi nhìn Tiếu Cẩn trang trọng khom lưng cúi đầu xuống vái ông ngoại ba vái, sau đó mới rời đi.

    Trong đội ngũ phía sau Giang Ninh cũng lạy ba vái, trên vẻ mặt cậu không có quá nhiều sự thay đổi, mỗi lần khom lưng đều cúi người xuống chín mươi độ tiêu chuẩn.

    Kết thúc lễ tang, Tần Phi cảm thấy khá mệt. Tần gia vốn nhân số không nhiều, hơn nữa dì hai cùng dì út quanh năm ở nước ngoài sinh sống, quan hệ quốc nội càng ngày càng nhạt nhòa, chuyện phía sau Tần lão gia hoàn toàn do chính Tần Phi xử lý.

    Sau khi kết thúc, anh đi ra bên ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Ninh không đi, đứng trong bãi đậu xe, dựa lưng vào chiếc Audi R8, hai tay cắm vào trong túi quần không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy đoàn người Tần Phi tiến vào bãi đậu xe, cậu nhanh chóng đứng thẳng người, lưng ưỡn lên như cây lao, tay đặt trong túi quần lấy ra buông xuống hai bên, con ngươi đen bóng nhìn Tần Phi, như đang chờ Tần Phi đi tới xe của cậu.

    Tần Phi nhìn cậu, yên lặng dịch ánh mắt sang nơi khác, vẻ mặt bất biến đi về hướng xe công vụ của công ty mình.

    Trợ lý Trương mở cửa xe cho Tần Phi, anh liền ngồi xuống.

    Xe chậm rãi chạy đi, Tần Phi nhìn vào trong gương thấy Giang Ninh phía sau đứng bên cạnh xe, trong đôi mắt lạnh lẽo vạn năm bất biến có chút hạ xuống, nhưng ánh mắt không có dời đi, vẫn nhìn về phương hướng anh rời khỏi.

    Tần Phi xoa bóp huyệt thái dương, tựa lưng vào ghế sau, nhắm đôi mắt lại.

    Quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

    Chỉ chốc lát sau, di động vang lên, anh liếc mắt nhìn về màn hình, là Đại Xuân Tử gọi tới. Khi lễ truy điệu kết thúc Đại Xuân Tử đã đi trước rồi, về công ty đi làm.

    “Gì đấy?”

    “Phi tử, bên kia kết thúc rồi à?”

    “Ừ, đang chuẩn bị trở lại công ty đây.”

    “Ờ……” Đại Xuân Tử như có điều muốn nói lại thôi.

    Tần Phi không kiên nhẫn thúc giục, “Có rắm mau thả!” Nhận thức Đại Xuân Tử lâu như vậy, người này một khi cái đuôi đã nhếch lên, liền biết cậu muốn làm gì.

    “Không kiên nhẫn gì hết, Phi tử, ngày hôm nay tòa án chúng tôi nhận được đơn tố tụng, nguyên cáo là…… Là Giang Ninh.” Đừng nhìn Đại Xuân Tử ngày thường không đáng tin cậy, kỳ thực cậu rất nghiêm túc trong nghề nghiệp —— Là một người thực thi pháp luật trong tòa án.

    “Ừ.” Ngữ khí Tần Phi bình thường, không có bất luận chập trùng gì, không một chút kinh ngạc nào.

    Đại Xuân Tử không khỏi giật mình: “Anh biết chuyện này?”

    “Không biết, vừa nghe cậu nói.”

    “Éc éc…… Sao anh không có điểm phản ứng nào vậy? Biết bị cáo là ai không?”

    “Thẩm Trung Hoa.”

    “Phi tử, CMN đã có chuyện gì xảy ra? Cậu ta muốn làm gì?”

    “Đại khái là muốn lấy lại công đạo, luận bàn trắng đen đi.”

    “Đệt…… Anh biết không, hắn là muốn xin thẩm tra lại vụ tai nạn khai thác mỏ quặng xảy ra khoảng mười bốn năm trước ở Sơn Tây, hắn còn mời được thân nhân gia quyến của mười bốn người bị hại kia nữa, nguyên do hắn khởi xướng tố tụng lần này, mời được một vị luật sư không tồi, họ Chu…… Phi tử, anh còn nghe không đấy?”

    “Ừ, đang nghe đây, có điều……” Âm thanh Tần Phi trầm thấp, “Tối nay đi uống với tôi một ly.”

    Cúp máy xong Tần Phi tiếp tục dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, tiểu tử này hành động rất nhanh, đưa ra kế hoạch này cũng không ngắn.

    Tần Phi không đến công ty, để tài xế lái xe đến trụ sở xa hoa, tắm rửa sạch sẽ, xoa bóp một hồi, đổi một thân thường phục nhàn nhã, sau đó đi tới quán bar nằm ngay phía sau biển.

    Ngày thường Tần Phi không đến quán bar này, nơi đây có hơi thở văn nghệ, anh chỉ thích ồn ào náo nhiệt như quán bar Tam Lí Truân, nhưng ngày hôm nay, anh cần tìm nơi yên tĩnh một chút.

    Đại Xuân Tử đến sớm hơn so với anh. Sau khi anh vào cửa, nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở quầy bar bên cạnh uống Tequila, cùng một cô gái bartender tuổi còn trẻ lại xinh đẹp đùa giỡn, cũng không biết Đại Xuân Tử nói gì, nói đến nỗi cô gái kia cười ngoác đến tận mang tai.

    Tần Phi ngồi vào bên cạnh Đại Xuân Tử, gọi một ly rượu, cô bé kia nhìn thấy Tần Phi xong, hai con mắt sáng lên, cười híp mắt xoay người rót rượu.

    Đại Xuân Tử khó chịu bĩu môi, “Vừa đến đã cướp danh tiếng tôi rồi, bây giờ nếu tôi nói không muốn ngồi kế bên anh thì sao nè.”

    Tần Phi đem cánh tay khoát lên trên vai Đại Xuân Tử, hững hờ cười: “Đối với nữ nhân cậu còn cương lên không nổi, còn tới nơi đây quyến rũ cô bé này, cậu nói xem cậu đang rắp tâm gì đó!”

    “Anh mới là người không cương lên nổi, mấy năm nay có bao giờ thấy anh ngủ với đàn bà đâu!”

    Cô gái nâng ly đặt trước mặt Tần Phi, đôi mắt to tròn nhìn Tần Phi, “Mời dùng.”

    Đại Xuân Tử ở một bên gõ bàn, “Anh nói cho em gái nghe nè, em quá phân biệt đi, cái anh trai này mới đến mà em đã đá anh đi, em khiến anh quá thương tâm đấy!”

    Cô gái quen nhìn Đại Xuân Tử biểu hiện như vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Anh, nếu như anh ốm đi một chút, cũng rất đẹp trai nha.”

    Một câu nói này suýt chút nữa khiến Đại Xuân Tử sặc chết.

    Đại Xuân Tử thống khổ nằm sấp trên mặt bàn rên rỉ: “Quả nhiên em gái không được rồi, quá nhẫn tâm mà! Anh đây rất là bi thương, hay là anh đây đi tìm nam nhân thôi! Có anh chàng nào đẹp trai ở đây không a a a a……”

    Cô gái nhướng mày, xoay người cười tủm tỉm đi chiêu đãi khách nhân khác.

    Tần Phi bưng ly rượu lên uống, nhìn Đại Xuân Tử hồ đồ.

    Xem ra hai người quá nhàm chán, mới chạy đến nơi này tìm thú vui.

    Một lát sau, Đại Xuân Tử nháo đủ rồi, một tay chống gò má, nhìn phía gò má Tần Phi: “Nói một chút đi, có chuyện gì vậy?”

    Tần Phi uống ngụm rượu cuối cùng còn sót trong ly, “Đã lâu rồi không đi đến Trần Đại Đầu, không biết gần đây có mặt hàng mới nào không?”

    Đại Xuân Tử phát sinh cảm thán: “Éc…… CMN anh bị trúng gió hả?”

    “Không có, chính là lâu quá rồi có chút phiền chán, muốn thay đổi khẩu vị.”

    “Đệt!” Đại Xuân Tử nhìn chằm chằm Tần Phi, “Anh chia tay với Giang Ninh?”

    Tần Phi vẫy tay gọi thêm một ly rượu, không có ý định trả lời vấn đề Đại Xuân Tử đưa ra.

    Đại Xuân Tử cầm ly rượu trên tay lên, cũng muốn uống một ly, hai người lăn lộn nhiều năm, rất nhiều chuyện đều rất ăn ý, Tần Phi không nói, Đại Xuân Tử đã đoán được thất thất bát bát. Cậu hiểu biết tính cách Tần Phi, thời điểm không có chuyện gì đều điên thành như vậy, có thời điểm lại rất thích yên tĩnh ngồi ngây ngốc một chỗ, hôm nay Tần Phi vừa nói đi đến quán bar sau biển, Đại Xuân Tử đánh giá không sai biệt lắm.

    “Chia tay thì chia tay đi, dù sao cũng ngủ đến nửa năm nay rồi, cũng phải chán ấy chứ! Để tôi giới thiệu cho anh một bé mềm như nước, không phải đây là loại hình yêu thích của anh sao?” Đại Xuân Tử mò di động tính gọi điện cho Trần Đại Đầu.

    Tần Phi liếc xéo cậu, “Thôi được rồi, để mai tính sau, hôm nay tôi không có hứng thú.”

    Đại Xuân Tử nhíu mày, “Lại là chuyện Giang Ninh thưa kiện?”

    “Không quan tâm hắn, hắn muốn cáo ai thì cáo.”

    “Nhưng mà……” Đại Xuân Tử suy nghĩ, “Buổi chiều tôi có coi lại vụ án kia, sau khi khởi tố vụ án này tài sản của Thẩm Trung Hoa đã bị niêm phong, trong vòng ba tháng công ty của lão sẽ tạm thời ngừng ký hợp đồng, chờ kết án xong sẽ đến luận tội.”

    Tần Phi lay động nhẹ ly rượu đột nhiên dừng một chút, “Ừ.”

    “Trong đó có một phần hợp đồng là dưới danh nghĩa công ty anh ký, anh cùng chuyện này có quan hệ gì thế?” Đại Xuân Tử chần chờ trong chốc lát, vẫn là không nhịn được liền hỏi.

    “Không để ý bị sói con cắn một cái.” Tần Phi nói ung dung, trong lòng không cách nào ức chế nhớ tới lúc cùng Thẩm Trung Hoa đàm phán, Giang Ninh nhiều lần ngăn cản, hoặc là Giang Ninh thật sự không muốn nhìn chính mình đi vào bẫy? Tần Phi nhanh chóng đem ý niệm này đuổi đi, chính anh còn cảm thấy buồn cười, anh lại không cho rằng Giang Ninh đối với anh có tình cảm thâm sâu như thế.

    Đại Xuân Tử nhìn chăm chú mặt Tần Phi, “Phi tử, bị cắn một cái cũng không sao đâu, anh có thể cắn trở về mà.”

    Tần Phi giương mắt nhìn thẳng cậu, thật lâu sau, mới nói: “Chuyện này không cần cậu nhúng tay.”

    Đại Xuân Tử lắc đầu hừ cười, “Anh vẫn không nỡ bỏ sao, cẩn thận coi chừng hắn cắn lần thứ hai.”

    Tần Phi không lên tiếng, uống rượu, một ly tiếp một ly.

    Từ quán bar đi ra, gió bên ngoài thật lạnh, Tần Phi không thắt nút áo gió, anh cũng mặc kệ, đi về phía trước đón đầu cơn gió.

    Đại Xuân Tử tửu lượng yếu, uống say bị ba cậu phái người đem trở về.

    Tần Phi uống cũng không ít, chân có chút suyễn, nhưng vẫn không ảnh hưởng anh bắt xe ven đường.

    Tuy rằng ngày thường quan hệ cũng không ít, lại cùng nhau hồ đồ, Đại Xuân Tử cùng anh không giống nhau, Đại Xuân Tử uống say còn có người nhà đến đón, còn chính mình thì sao? Say ở ven đường cũng không có người nhớ tới, khả năng ngày hôm sau trợ lý Trương không tìm thấy Tần tổng, lúc đó mới đi tìm kiếm khắp nơi đi……

    Tần Phi ngồi vào xe taxi, vừa muốn thuận miệng báo địa chỉ chung cư mình ở, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì ngừng lại, bỗng nhiên không muốn trở về.

    Giang Ninh vẫn còn ở đó chứ?

    Ngày hôm qua còn ở, thế còn ngày hôm nay thì sao?

    Hay là đã đi rồi, dù sao sự tình đã đến nước này, Tiếu Cẩn cũng tìm anh nói qua, hai người tuy rằng không có đối thoại chính diện, nhưng từ lâu đã dùng một loại phương thức khác ngả bài.

    Hay là còn chưa đi? Hồi tưởng lại lễ truy điệu ngày hôm nay ánh mắt Giang Ninh nhìn anh chăm chú, căng thẳng trong lòng liền dâng lên.

    Không quản Giang Ninh đi hay không đi, anh không muốn trở về nơi đó.

    Nếu đi, bên trong chung cư đâu đâu cũng có dấu vết Giang Ninh; Không đi, anh càng không muốn cùng cậu đứng chung một chỗ.

    Tối hôm qua coi như là làm lần cuối cùng đi, ngày hôm qua là sinh nhật Giang Ninh, hai người từ lúc sinh nhật anh bắt đầu, đến sinh nhật của Giang Ninh vẽ lên một dấu chấm tròn thật lớn.

    Như vậy cũng tốt.

    Tần Phi báo với tài xế địa chỉ chung cư ở vùng phụ cận Tây Trực, quyết định đi đến chỗ đã hơn một năm qua chưa trở về đó.

    Ngồi trên xe taxi, lấy di động ra khởi động máy, liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã một giờ sáng, di động vang lên liên tiếp mười mấy âm thanh, đều là những tin nhắn gửi tới, là Giang Ninh gửi, từ chín giờ tối đến tận giờ, hầu như cách nửa tiếng gửi một lần.

    Thậm chí còn gọi cho anh, xem ra vẫn chưa đi rồi.

    Tần Phi nhìn ra bên ngoài từng ánh đèn vụt qua trước mặt mình, sau một hồi, thở dài một hơi, gửi cho Giang Ninh một tin nhắn: Cậu đi đi.

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết