Ta cho ngươi xem một bảo bối – Chương 23-24

    Thuộc truyện: Ta cho ngươi xem một bảo bối

    Chương 23

    Chung Dịch hết sức vội vã gõ cửa, chờ đến lúc cửa mở thật rồi, gã ngẩng đầu — nhìn, cơ thể theo bản năng ngửa về đằng sau.

    Mặt anh gã đen sì chẳng khác nào Diêm Vương, ánh mắt tối om om khiến người ta không rét mà run.

    “Chung Dịch này, mày về nước được bao lâu rồi nhỉ?”

    “Không, không lâu…” Chung Dịch rất cẩn thận mà trả lời, “Chắc tầm một tuần ạ.”

    Chung Hạo từ trên cao nhìn xuống gã: “Vậy mày dọn dẹp hành lý chút đi, chuẩn bị cút ra ngoài lần nữa.”

    Chung Dịch thầm than, số mày đỏ quá mà, quả thật một bước đi sai thành thiên cổ hận, vừa nãy gã bị Tân Khánh doạ cho sợ gần chết, bây giờ mới hơi tỉnh lại một chút, rốt cục biết mình quấy rối không đúng lúc, đạp trúng bãi mìn của anh họ. Mặt gã lập tức trắng bệch, rất không có cốt khí mà bắt đầu khóc lóc kêu trời: “Anh ơi em sai rồi, anh ơi anh không thể làm thế với em!” Gã lại víu chặt đùi Chung Hạo, đôi mắt nhìn vào trong cửa, thấy Hề Điền còn đang xấu hổ cứ như trông thấy thiên thần, gân cổ gào, “Anh ơi anh xem ngày hôm nay em cũng có công đấy chứ, em mang Hề Điền tới cho anh đó! Anh không thể trở mặt không nhận người đúng không, coi như em không có công cũng có lao mà!!! Anh ơi anh mà vứt em ra ngoài em sẽ phải chết đấy, Tân Khánh đó dọa em anh biết không, anh ơi kíu em vớiiiiii!!!! ”

    Gã còn muốn chạy vào phòng, Chung Hạo bị bộ dạng vô lại của gã làm cho nghẹn muốn chết, phải đập cho hai phát vào đầu thì gã mới chịu đứng yên.

    Bầu không khí mới vừa rồi cùng Hề Điền vẫn còn thật tốt, rõ ràng như tên đã lắp vào cung, Chung Dịch xông vào một phát thế là bẻ gãy luôn cung của hắn, bây giờ muốn nói lại cũng chẳng biết nói từ đâu. Chung Hạo tức đến đau hết cả đầu, hận không thể đạp cho gã hai phát, sau đấy quay đầu lại liếc nhìn Hề Điền một cái.

    Hề Điền cảm nhận được ánh mắt hắn, bỗng nhiên đứng lên, vội vã đi đến cửa. Cậu đến cạnh Chung Hạo, thế nhưng không dừng chân, đi thẳng tới bên Chung Dịch phía sau, nói: “Cậu nên đưa tôi về thôi!”

    Chung Hạo ngẩn người, vẻ mặt Chung Dịch như đưa đám, ngửa đầu xin ý chỉ của anh họ.

    Hề Điền lại giục: “Nhanh lên một tí đi, tôi tôi tôi… Tôi hơi mệt rồi đấy!”

    Lông mày Chung Hạo xoắn thành cái quẩy, khóe miệng trễ xuống dưới, có thể tưởng tượng được tâm trạng của hắn bây giờ đang rất là không tốt.

    Chung Dịch cảm thấy thế giới này sao mà cứ như có thù với gã không bằng, gã hãy còn đang cân nhắc xem mình có nên đi nhảy lầu không thì anh gã cũng mở miệng vàng: “Nghỉ ngơi thật tốt, tối tôi về tìm cậu.”

    Hề Điền theo Chung Dịch ngồi lên xe rồi mà mặt vẫn còn ngơ ngác.

    Chung Dịch thở phào một hơi, quay đầu lại từ chỗ ghế lái, vẻ mặt đau khổ hỏi cậu: “Thế tóm lại là hai người có tiến triển gì không đấy?”

    Hề Điền có cung phản xạ khá là dài, bây giờ bị hỏi mới hồi phục tinh thần, cả khuôn mặt tức thì sắp cháy khét, lập tức đưa tay che mặt, ngay cả bàn tay cũng bị hun cho nóng bừng luôn!

    Cậu cảm thấy không chân thật gì hết, chắc chắn là đang mơ, đúng vậy, ý của tiên sinh khẳng định không phải là như thế, cậu cố gắng tìm một vài lí do kì quái để phủ nhận tình huống vừa rồi. Nhưng mà cậu rất rất tỉnh táo đó biết không, hai tai nóng đến bốc khói, trái tim lại thành thật đả kích cậu mà nhảy lên bình bịch, cứ như thể nó muốn bay ra khỏi lồng ngực.

    Lần đầu tiên Hề Điền dũng cảm tích cực tiến về phía trước lại đành rút lui, trốn ở ghế sau xe Chung Dịch, nói là không muốn về biệt thự của tiên sinh.

    Chung Dịch cảm thấy Thượng Đế chắc hẳn rất rất hận gã thì phải: “Cậu nói cậu phải về nhà tôi ở á?! Cậu muốn anh tôi giết tôi à!”

    Hề Điền đỏ mặt cãi lại: “Tiên sinh không phải người như thế!”

    Một câu mang dấu chấm than “Anh ta đối với tôi thì chính là người như thế đấy” của gã nghẹn tại cổ họng nửa ngày, cuối cùng đành nuốt trở về.
    Sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới, đầu tiên gã đắc tội Tân Khánh, sau đó đắc tội đại ca, lần này hai bề thọ địch, ít nhất không thể để cho Hề Điền tưới thêm dầu vào lửa!

    Chung Dịch cảm thấy cuộc đời này sao mà thật trớ trêu, cười đến vô cùng bi tráng, bắt đầu khuyên bảo cậu, lấy tình cảm chân thành tận tình khuyên nhủ, chỉ kém cầu xin cậu tha cho mình. Bây giờ Hề Điền đang bị kẹt trong một đống suy nghĩ xoắn xuýt, cũng không hiểu ý, chỉ là mặt càng ngày càng nóng, cuối cùng tủi thân mà nói: “Nhưng bây giờ tôi không thể thấy tiên sinh đó~…”

    “Tại sao không thể? Hai người không phải muốn làm rõ sao?!”

    “Không có làm rõ! Chỉ, chỉ là vừa mới chạm được tới một tí ngoài rìa thôi mà…”

    Hề Điền cũng cảm thấy mình nói không có sức thuyết phục, khá chột dạ, càng thêm oan ức, “Bây giờ tôi đang không dám gặp tiên sinh đấy.”

    Chung Dịch dằn lòng mình xuống để khai sáng cho cậu: “Tình cảm của cậu với anh tôi là gì”

    “Không, không biết…”

    “Có ghét không?”

    “Khẳng định là không ghét tiên sinh rồi!”

    “Vậy có thích không?”

    Hai chữ “Thích chứ” đã đến bên mép, Hề Điền nháy mắt mấy cái, che miệng chặn nó trở về.

    Chung Dịch sắp phát điên: “Cậu vẫn còn không thấy à, không phải tất cả đều đã rõ ràng hết rồi sao!”

    Hề Điền không chắc, cúi đầu, không nhìn gã cũng không trả lời. Chung Dịch oanh tạc vài câu, thấy không có tác dụng gì, cuối cùng nín giận quay đầu lại, lái xe về hướng nhà anh gã.

    Hề Điền cũng không ngăn cản, nằm sấp xuống ghế sau, coi như chấp nhận.

    Thực tế đã chứng minh, tình cảm không phải là thứ mà lí trí có thể điều khiển, trong lòng cậu vẫn đang rối như tơ vò. Đột nhiên có biến chuyển quá lớn, Hề Điền không cách nào hoàn toàn tiếp thu được, cậu dụi mắt, cảm thấy mình cần phải thật bình tĩnh, phải điều chỉnh lại bản thân một lần.

    Còn về vấn đề vừa nãy, có thích hay không… Môi cậu khẽ nhếch lên, ngón tay chọt chọt đệm ghế, trên đó có các họa tiết hình trái tim, cậu vô thức vẽ dọc theo viền một vòng.

    Cho dù có đáp án… Cũng phải để tiên sinh là người đầu tiên được biết chứ.

    Ngày hôm nay Chung Hạo không có tâm trạng làm việc, cái gì cũng không muốn làm.

    Mở mắt nhắm mắt, trước mắt đều là vẻ mặt vừa nãy của Hề Điền, vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, đôi môi mềm mại khẽ mở, giống như chuẩn bị nói gì đó, thế mà lại bị Chung Dịch phá đám.

    Hắn ở văn phòng sững sờ một tiếng, cuối cùng thực sự không chờ được nữa, nhặt áo khoác, lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy hắn về sớm mà không cần lí do. Ngồi trên xe rồi mà hắn rất nóng lòng, liên tục giục lái xe đi nhanh hơn, cuối cùng về đến nhà bằng tốc độ trước nay chưa từng thấy.

    Mở cửa phòng Hề Điền ra, cậu nhóc này lại không khóa cửa, ngốc ngốc ngồi ở trên giường, trên tay cầm quyển sổ không biết đang viết gì. Hắn đột nhiên đi vào, Hề Điền giật mình, cũng không kịp giấu, tay run một cái liền vứt ngay quyển sổ sang bên cạnh.

    Hề Điền nhanh chóng bò đến, còn chưa kịp xuống giường, Chung Hạo đã lên trước một bước nhặt lên.

    Hắn tới là có chuyện quan trọng muốn nói, cũng không phải định kiểm tra gì cả, thế mà cúi đầu một cái là đập vào mắt từng khoản từng khoản rõ ràng, ghi chép lại từng con số, thế là hắn chết máy luôn. Hề Điền nhỏ giọng nói một câu “Trả lại cho tôi”, nhưng nhìn sắc mặt của hắn lại không dám mở miệng nữa.

    Mỗi ngày một trang, tất cả đều rất rõ ràng, từ ăn đến mặc, ngay cả đồ gì mà hắn tiện tay đưa sang, cậu cũng đều ghi lại hết cả, bên cạnh viết thêm bảng giá. Chung Hạo khép cuốn sổ lại, ngoài bìa có hàng chữ thanh tú làm mắt hắn phát đau.

    Lát sau, hắn nói: “Cậu nhớ kĩ thế cơ à, có phải sau này định chuẩn bị trả lại tôi tất cả?”

    Hề Điền đang tự điều chỉnh cảm xúc một tí, nào có ngờ hắn sẽ đột ngột trở về đâu, tự nhiên cậu chóng cả mặt, thế là hơi gật đầu.

    Chung Hạo hít sâu một hơi, ném cuốn sổ lên tủ đầu giường, bước lên trước. Tim hắn đập điên cuồng, đang rất không bình tĩnh, nhưng hắn lại cố ép mình phải bình tĩnh.

    Nói thật là hắn đang tức gần chết, biết là Hề Điền vẫn luôn chuẩn bị rời đi, nhưng biết và tận mắt nhìn thấy nó khác nhau lắm chứ, cậu ghi chép rõ ràng quá mức cứ như thể cậu không muốn liên quan tới hắn một chút nào nữa vậy. Lần đầu trong đời Chung Hạo cố gắng tiến lên, vậy mà lại bị tạt cho một chậu nước lạnh đến thế, tim đột nhiên co rụt lại, trở nên quyết tuyệt quyết đoán.

    Hắn và Hề Điền rất gần nhau, hai mắt không thèm chớp, nói: “Vậy nói tiếp chuyện lúc chiều, nói rõ tất cả đi.”

    Mặt Hề Điền dần dần đỏ lên, luống cuống mà “vâng” hai tiếng.

    Chung Hạo áp sát, cùng cậu mặt đối mặt: “Hề Điền, cậu nghe rõ đây.”

    Hắn dừng một chút, lời nói không kịp chuẩn bị cứ thế tuôn ra ào ào: “Tôi thích em, và em cũng không phải “Không thể thích tôi”.”

    Tay Hề Điền bị hắn nắm chặt, nhiệt độ bàn tay hắn rất cao, dùng sức rất lớn, xem ý là hoàn toàn không muốn cho cậu chạy thoát. Cậu thở gấp, khẩn trương muốn chết, ánh mắt trốn trốn tránh tránh.

    Đã bảo là mình không thể gặp tiên sinh vào lúc này rồi mà lại! Bây giờ cái gì cậu cũng không nghĩ được, đầu óc lẫn lộn thành một đống.

    Sự thật là khi ý nghĩ của bản thân và hiện thực có chênh lệch quá lớn, Hề Điền sẽ bị chập mạch, CPU của cậu tạm thời tắt máy, giãy chết nói: “Người tiên sinh thích không phải tôi đâu, lần trước hôn cũng nhầm người mà…”

    “Tôi chính là muốn hôn em đấy.” Chung Hạo nghiến răng, “Trên người em có mùi sữa bò, làm tôi vừa ngửi thấy liền muốn hôn em.”

    Hề Điền lần đầu tiên được nghe lời thổ lộ thẳng thắn mạnh mẽ như vậy, lập tức xấu hổ đến phải che mặt, len lén nhìn hắn qua kẽ tay.

    Chung Hạo gỡ tay cậu xuống đặt ở hai bên, ép cậu nhìn thẳng vào mình. Bầu không khí giữa hai người rất không đúng, sóng ngầm phun trào, nhiệt ý tràn đầy, một lát sau, Chung Hạo mới trầm mặt mở miệng nói: “Tôi đã lớn như vậy rồi mà em còn nghĩ—tôi thích ai mà chính tôi còn không rõ sao?”

    “Không, không có…” Hề Điền rất không có nguyên tắc mà vuốt đuôi hắn, “Tiên sinh nhất định nhận rõ được!”

    “Vậy còn em? Em có rõ không?” Chung Hạo hỏi ngược lại cậu, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo chút buồn bực cùng chờ mong, nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, “Em cũng nên trả lời tôi.”

    “Hề Điền, em có thích tôi không?”

    Hai khuôn mặt cách nhau không tới mười centimet, hơi thở xen lẫn vào nhau, không khí bị hun nóng đến mê người.

    Hề Điền gần như sắp thiếu dưỡng khí, mắt mở to hết cỡ. Vài giây sau, hoặc là nửa thế kỷ sau, hai người đều sắp không chịu nổi nữa, cậu có hơi oan ức, giật giật bàn tay đang bị Chung Hạo nắm chặt.

    Chung Hạo còn chưa kịp phản ứng lại, cậu đã nhanh chóng lại gần, chạm nhẹ vào đôi môi hắn một cái.

    Hắn kinh ngạc cầm tay Hề Điền, mãi một lúc lâu sau mới đột nhiên mở to mắt.

    “Tiên sinh thật đáng ghét… Quá đột ngột đó, lại còn không để người ta từ từ tiếp thu nữa chứ”, Hề Điền rất xấu hổ, cứ như bị bắt nạt mà nhỏ nhẹ nói thầm, “Còn thiếu một chút thích nữa đó!”

    Chương 24

    Chung Hạo một mực nhìn cậu, nhìn rất lâu không dời mắt, ánh mắt chăm chú đến mức hơi trịnh trọng. Hề Điền cùng hắn duy trì tư thế giằng co này một lát, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, Chung Hạo lập tức nắm cái cằm nhỏ của cậu, dứt khoát hôn lên.

    Không biết có phải ảo giác không nữa, hắn thấy môi Hề Điền thật là ngọt, vừa ngọt vừa mềm y như một miếng kẹo bông. Cậu hơi kinh ngạc, lại càng thẹn thùng hơn, nhanh chóng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn ngẩng lên khiến người ta yêu thích.

    Niềm yêu thích của Chung Hạo đối với cậu đúng lúc này bỗng nhiên vọt đến đỉnh điểm, hắn dùng một tư thế không cho người cự tuyệt mà ôm chặt lấy, thăm dò ở trên môi một chút sau đó đưa đầu lưỡi vào. Vị ngọt của sữa quấn quanh đầu lưỡi, từ miệng chạy thẳng lên não, hắn liếm láp hàm răng rồi lại xoắn lấy lưỡi Hề Điền, cứ như dã thú bị nhốt nhiều năm nay mới được sổng chuồng, chỗ nào cũng phải để lại ký hiệu chiếm đoạt. Hề Điền không có kinh nghiệm hôn hít, đã thuận theo rồi mà còn theo không kịp hắn, lúc đầu còn như con hươu nhỏ liếm được vài cái, sau đấy thì không thở nổi luôn. Tay cậu không biết nên để ở đâu mới đúng, đầu tiên là nắm chặt drap trải giường, sau đó hết đỡ nổi liền bám vào Chung Hạo, áo sơ mi trước ngực ngay ngắn thẳng tắp của hắn bị kéo ra vài vết nhăn.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại dammydmh.com

    Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau lúc đang tỉnh táo, ngay cả khi đang tỉnh táo, họ cũng hôn đến mất cả tỉnh táo luôn. Chung Hạo mất kiềm chế, hôn đến khi ánh mắt Hề Điền tan rã, tiếng khóc cùng tiếng rên rỉ theo bản năng cứ thế tuôn ra, vẻ mặt đến đáng thương đến lấy lòng. Cậu đáp trả không nổi sự xâm lược của hắn, miệng nhỏ bị mút đến đỏ bừng, khẽ nhếch, môi vừa rời nhau ra một cái liền chảy ra một dòng nước trong suốt, nhiệt độ của nó hơi cao hơn chất lỏng thông thường, chảy dọc xuống tận cằm, mang theo cảm giác ngứa ngáy, lại hơi xấu hổ.

    Khi đối phương chịu buông tha thì cậu đã mềm nhũn nằm bẹp trên giường, vô cùng vất vả hít thở mới bù đắp được chỗ ôxi vừa thiếu hụt kia.

    Mặt Chung Hạo cũng không rời đi được là bao, hỏi: “Thiếu một chút thích, thế bây giờ bù vào có được không?”

    Hề Điền vô cùng muốn giận hờn mà nói “Càng ghét hơn”, nhưng sợ lại bị hắn hôn thành như vậy, cuối cùng đành vô cùng không tình nguyện gật đầu.

    Cậu vừa bị hắn hôn làm cả khuôn mặt đỏ bừng, giận dỗi mà không dám nói, tất cả rơi vào mắt Chung Hạo đương nhiên là đáng yêu muốn chết, hắn lại chồm tới, hôn hít nhào nặn một phen.

    Lần hôn này kết thúc, Hề Điền ngồi thở hổn hển, vẻ mặt cứ như gặp quái thú mà duỗi chân đạp đạp vào giường, xiêu vẹo lui về phía sau. Chung Hạo nhìn cậu lùi tới đầu giường, đưa tay nắm lấy mắt cá chân xinh xinh của cậu, một phát liền kéo được người về cạnh mình.

    Hề Điền kháng nghị: “Tiên sinh anh phạm quy!”

    Chung Hạo bình tĩnh nói: “Vấn đề thân thiết còn chưa giải quyết xong đâu, đừng trốn.”
    Khí trời đã hơi lạnh, cổ chân cậu cũng lạnh theo, Chung Hạo tranh thủ xoa nắn cho ấm lên. Hề Điền rầm rì kêu, nghe lời ngồi yên, mím mím môi hỏi hắn: “Tiên sinh, còn vấn đề gì nữa không?”

    “Còn nhiều”, Chung Hạo híp mắt, “Đầu tiên là vấn đề xưng hô.”

    Hắn kéo chăn lên cho Hề Điền, ôm cậu về giường, nghiêm túc biểu thị rằng nếu hai người đã thổ lộ với nhau thì rõ ràng đó đã là tình yêu. Nào có ai gọi người mình yêu là “Tiên sinh” nữa?

    Hề Điền ở cạnh hắn có chút bất an, uốn tới ẹo lui, bên tai đỏ chót.

    Chung Hạo vừa nhìn đã biết ngay cậu đang nghĩ gì, ôm mặt cậu: “Bây giờ nói chuyện nghiêm túc nhé, nếu không là tôi hôn em ngay đấy.” Hề Điền lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hỏi hắn hi vọng cậu sẽ gọi hắn là gì.

    Cậu và Chung Hạo hơi chênh lệch bối phận, gọi thẳng tên luôn thì cảm thấy biệt nữu, gọi là “anh Chung”, Chung Hạo liền sẽ không tự chủ được nhớ tới Chung Dịch, bầu không khí tốt đẹp cứ thế mà xấu đi. Hai người chỉ vì vấn đề ấu trĩ đó mà thương lượng nửa ngày, còn không thống nhất được kết quả nữa, Hề Điền ôm gối, nhỏ giọng bất mãn: “Gọi là gì cũng được mà, sao lại thích tính toán như vậy?”

    “…” Hắn hi vọng Hề Điền có thể thân thiết với mình mọi lúc mọi nơi, vấn đề xưng hô đương nhiên cũng vậy. Mà nói ra tâm sự nho nhỏ này rất là mất mặt biết không, Chung Hạo không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt đã viết rõ: anh đây sẽ rất kiên trì đấy.

    Hề Điền không có cách nào, đành chống cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đàng hoàng trịnh trọng giơ ngón trỏ lên: “Vẫn sẽ gọi anh là tiên sinh nhé!”

    Chung Hạo không lên tiếng, buồn bực mím môi.

    Hề Điền xoa vành tai nóng bừng của mình, khóe miệng cong cong ngọt ngào, cà cà vào Chung Hạo, vừa động viên vừa giải thích: “Bởi vì sau này anh sẽ là tiên sinh (ông xã) của mình em thôi!”

    Sự thực chứng minh, công lực dẻo mỏ của Hề Điền đã ở một tầm cao mới, chỉ cần một câu thôi là làm tiên sinh của cậu mở cờ trong bụng. Chung Hạo ho khan một cái, cố làm ra vẻ thận trọng, nhưng khóe miệng lại rất không có tiền đồ mà cong lên, nói: “Biết là tốt rồi.”

    “Sao không khen em nhiều hơn câu nào vậy?”

    Chung Hạo trở mặt: “Này có gì tốt đâu mà khen.”

    Hề Điền bò đến, nửa quỳ nửa ngồi trên đùi hắn, tay đặt lên vai hắn, mặt đối mặt, muốn hai người đều nhìn rõ vẻ mặt của nhau. Chung Hạo có chút biệt nữu, rõ ràng muốn cười nhưng lại ra vẻ lạnh mặt hờ hững, Hề Điền liền “ha ha ha” mà cười rộ lên, nói xấu hắn: “Tiên sinh, anh như vậy thật là trẻ con.”

    °biệt nữu: nói một đằng nghĩ một nẻo

    “Thật lạ, sao hồi trước em lại không biết tiên sinh như thế này nhỉ… Thế này tốt hơn nhiều”, đôi mắt Hề Điền đen láy, “Trước đây luôn cảm thấy tiên sinh đặc biệt đáng tin cậy, nghiêm túc cao quý lạnh nhạt, lại thích lải nhải, động một cái là phải dạy dỗ người khác, tạo khoảng cách trưởng bối rất lớn… Khá giống một người cha.”

    Chung Hạo lập tức đen mặt: “Bây giờ còn thấy anh giống ba không?”

    “Không đâu”, Hề Điền nói, “Bây giờ giống y xì một bạn nhỏ ấu trĩ biệt nữu!”

    Chung Hạo không thể nổi nóng với cậu, chỉ có thể làm như trừng phạt mà xoa nắn mông cậu cho hả giận, ôm người ta vào lòng nhào nặn một trận. Hề Điền nằm trong lồng ngực hắn khẽ cười, hắn ghé vào tai Hề Điền, răng hơi cắn cắn, đè thấp giọng nói: “Em có biết là thông thường người ta hay gọi ba ba ở một thời điểm khác không?”

    #25.

    Hề Điền đã thẩm bao cuốn tiểu thuyết tổng tài, tất nhiên là với các loại xưng hô kiểu đó rõ như lòng bàn tay, nghe được câu này liền hơi xấu hổ. Trán cậu tựa lên vai Chung Hạo, như làm nũng mà cọ cọ, giọng mềm nhũn: “Tiên sinh anh trở nên lưu manh rồi.”

    Câu này cứ như của một bé mèo kêu ra, gãi hắn ngứa hết cả lòng. Chung Hạo liếm lên vành tai cậu, bàn tay đẩy vạt váy ra, từ phía sau luồn tới, vết chai mỏng trên ngón tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại, eo cậu mềm nhũn, theo bản năng ưỡn hông về phía Chung Hạo. Cái bụng căng tròn nặng trịch ghé sát vào cơ bụng của hắn, vành tai cậu nóng bừng, rầm rì muốn bỏ chạy, một tay Chung Hạo đè mông cậu xuống không cho động đậy, tay kia nhanh chóng mò qua eo, vòng lên bụng.

    Bụng cậu căng tròn, da cũng dãn đến mức bóng loáng căng mịn, nơi duy nhất lõm xuống là cái rốn bé xinh. Tay Chung Hạo trượt qua trượt lại, làm như vô ý mà chọt nhẹ vào rốn, rất có kỹ xảo mà xoa xoa, Hề Điền lập tức run rẩy, rên lên thành tiếng.

    Ban đầu thân nhiệt hai bên không khác nhau lắm, bây giờ cơ thể Hề Điền bắt đầu nóng lên không ít.

    Thuộc truyện: Ta cho ngươi xem một bảo bối