Home Đam Mỹ Tang Thế Tình Nhân – Quyển 2 – Chương 144: Yên bình nơi tận thế (1)

    Tang Thế Tình Nhân – Quyển 2 – Chương 144: Yên bình nơi tận thế (1)

    Thuộc truyện: Tang Thế Tình Nhân

    Đường Miểu nhìn lại, thì ra là Tuyên Khải của Phi Hổ đội.

    “Hôm qua tôi có qua tìm cậu chơi, nhưng mà cậu không có nhà.” Tuyên Khải bước nhanh tới, cười nói.

    “Cậu biết tôi ở đâu?” Đường Miểu bất ngờ nói.

    Tuyên Khải vội giải thích: “Người để ý quân đoàn hoa quả rất nhiều, không ít người biết địa chỉ của bên cậu.”

    Đường Miểu gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Cậu tìm tôi có việc?”

    Nụ cười Tuyên Khải cứng đờ, rồi lập tức bình thường lại, tự nhiên nói: “À, cũng không có gì, chỉ là tìm cậu chơi thôi. Mà hôm qua cậu đi làm nhiệm vụ à? Vậy tôi không phiền cậu nghỉ ngơi, hôm nào tôi lại tới tìm cậu.”

    Đường Miểu cười gượng. “tìm cậu chơi”, bề ngoài cậu là một thiếu niên 16 tuổi nhưng bên trong kỳ thật đã hơn hai mươi, chơi với thằng nhóc 16 tuổi này được sao.

    Đường Tư Hoàng thản nhiên liếc cậu một cái, quay người lên xe.

    “Còn không lên xe?”

    Đường Miểu vội vàng bắt kịp.

    Vừa về tới biệt thự, mọi người liền vội vàng lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời, để đảm bảo bọn họ có thể dùng điện mỗi ngày. Trong biệt thự vốn đã có tủ lạnh, điều hòa, bây giờ có thể tiếp tục sử dụng.

    Đường Miểu định tắm trước rồi vào không gian nghiên cứu một chút cách làm dưa muối và rau ngâm, lại thấy Đường Tư Hoàng vẻ mặt trầm tư ngồi trên sofa, tâm tình hình như không tốt lắm.

    “Cha, cha đang nghĩ gì thế?” Đường Miểu đi qua, có hơi tò mò vì cậu rất ít khi thấy mặt cha ngưng trọng như vậy, hình như còn có chút buồn lo mất mát.

    Đường Tư Hoàng nhìn cậu, muốn nói lại thôi, lắc đầu.

    Đường Miểu lại càng hiếu kỳ, vài bước đi qua, ngồi xuống cạnh y, thúc giục: “Cha, có chuyện gì vậy? Nói thử xem.”

    “Không mệt?” Đường Tư Hoàng dịch ra cho cậu ngồi, tay vuốt lên mái tóc xoăn của cậu rồi lại buông xuống.

    Đường Miểu cười híp mắt, lắc đầu: “Lúc đến phiên hai chúng ta trực, cha không có đánh thức con, con ngủ ngon lắm. Cha đang nghĩ gì?”

    Đường Tư Hoàng cong môi: “Hai ngày nữa là tết Trung thu.”

    Đường Miểu cầm lấy lịch để đầu giường, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi ha, mém nữa con quên mất.”

    “Ngồi cả ngày ở nhà rất chán, nếu con không mệt thì hai chúng ta ra ngoài dạo đi, tranh thủ trước khi tới Trung thu mang về một ít bánh Trung thu.”

    Hai mắt Đường Miểu sáng ngời, cái này với cậu mà nói chẳng phải là thế giới hai người sao, vội vàng gật đầu lia lịa: “Được được. Ha ha, “bên trong” có rất nhiều bánh Trung thu, ăn không hết có thể đem ra thị trường giao dịch bán. Đi bây giờ sao?”

    Tết Trung thu là ngày lễ cả nhà chung vui, dù bây giờ là tận thế, nhưng nếu có điều kiện thì vẫn nên chuẩn bị một chút.

    “Trước tiên “vào trong” tắm rửa thay quần áo đã.”

    Đường Miểu tắm rửa xong xuôi thì Đường Tư Hoàng đã thay đồ mới, đồ dơ để trong rổ giặt quần áo trước cửa phòng, Xuân thẩm sẽ mang đi giặt sau.

    Đường Tư Hoàng vào garage lấy xe, Đường Miểu thì vào nhà kho lấy 300 mũi tên bỏ vào bao tên Xuân thẩm đã làm cho, lại chỉnh lý ba lô của mình và Đường Tư Hoàng, chuẩn bị đồ ăn thức uống trong hai ngày.

    “Đường Miểu, em làm gì thế?” Đường Hâm ngồi trên sofa đọc sách, thấy cậu dọn đồ thì hỏi. Hôm nay đến phiên tổ một lưu thủ, tổ hai với tổ ba đi làm nhiệm vụ, chỉ là sáng nay bọn họ về hơi muộn nên ăn trưa xong mới xuất phát.

    Đường Văn cũng chưa nghỉ ngơi, đang nằm trên sofa đọc tờ báo cũ, nghe vậy cũng nhìn qua.

    “Em với cha định ra ngoài dạo một vòng, tốt nhất là có thể mang về vài cái bánh Trung thu.”

    “Đúng nhỉ, sắp đến tết Trung thu rồi.” Đường Văn cũng mới nhớ tới, “Hình như chỉ còn vài ngày nữa? Đợi mai đến phiên tổ cậu làm nhiệm vụ rồi hai tổ cùng đi, nhiều người an toàn hơn.”

    “Ha ha, không có gì đâu. Tại cha nói chán quá nên muốn ra ngoài thôi.” Đường Miểu nhỏ giọng nói.

    Sau lưng chợt vang lên một thanh âm trầm thấp: “Đường Miểu, con vừa mới nói gì? Ân?”

    Đường Miểu làm như không có gì quay đầu nói: “Không có gì, con nói với bọn họ, hai chúng ta hai ngày sau mới về.”

    Đường Hâm cùng Đường Văn thầm buồn cười. Đường Miểu đã hoạt bát hơn nhiều, hai người đều xem vào mắt.

    “Đi thôi.” Biểu tình Đường Tư Hoàng có chút nguy hiểm.

    Đường Miểu vội vàng trấn an: “Cha, đi thôi.”

    Đường Tư Hoàng cong môi lên, mặc cho cậu tác oai tác quái.

    Xuân thẩm trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, chạy ra: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người mang đủ tên chưa? Chiều qua có không ít người mang tên đã vót tốt tới tìm Đường Xuân, nghe nói là trúc do bọn họ tự chặt về. Đường Xuân nghĩ quả thật chúng ta cần tên nên đã thu không ít.”

    “Sau này cứ thu, bất quá số lượng thu mỗi ngày không được vượt quá 500.” Đường Tư Hoàng nghĩ một lúc rồi nói.

    “Vâng.”

    “Trong nhà lưu lại bốn người là được, Đường Văn, cậu an bài đi.”

    Dặn dò xong những chuyện thiết yếu, Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu liền ra ngoài. Lúc xếp hàng rời căn cứ, Đường Tư Hoàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt cường liệt, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông tóc dài mặc áo ba lỗ đen, quần denim, chân mang bốt đang đứng cạnh một chiếc xe nhìn y, trên tay cầm một điếu thuốc.

    Thần sắc Đường Tư Hoàng không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt thâm sâu khó lường.

    Hai người đối mắt hồi lâu, người kia làm như không có gì khôi phục lại bình thường, thu lại ánh mắt trước, thấy đồng bọn của mình đi ra từ phòng kiểm soát, liền leo lên xe ly khai. Trong mấy người đi ra từ phòng kiểm soát, có một người chính là Triệu Lục bị tháo khớp tay kia.

    “Cha, người kia có lẽ là đội trưởng Hắc Lang đội, không phải một người đơn giản.” Đường Miểu chú ý thấy Đường Tư Hoàng nhìn ra cửa sổ, cũng thấy được nam nhân kia.

    “Ừ.” Đường Tư Hoàng cầm lấy bộ đàm, “Gọi tổ hai và tổ ba, mấy hôm nay nhớ canh chừng Hắc Lang đội đến quấy phá, hết.”

    “Tổ hai/tổ ba đã nghe, hết.”

    Sau khi ra khỏi căn cứ, Đường Miểu hỏi: “Cha, chúng ta còn đi ZZ thị không?”

    Đường Tư Hoàng đang xem bản đồ, khẽ lắc lắc tay nói: “Không đi ZZ thị. Đồ chúng ta mang về hôm nay, mọi người trong căn cứ đều thấy. Nếu ta đoán không sai thì kế tiếp sẽ có rất nhiều tiểu đội sinh tồn tới ZZ thị thu thập vật tư, căn cứ có thể cũng sẽ phái quân đội tới ZZ thị. Nếu chạm mặt thì rất phiền toái. Có thể tới trấn Bắc Tùng xem sao, đi về chỉ mất nửa ngày, có thể về kịp trước Trung thu.”

    Đường Miểu không có ý kiến: “Cha, cha ngủ một chút đi.”

    “Không buồn ngủ.”

    Đường Miểu đưa cho y giỏ trái cây, bên trong có nho xanh, dâu và một nải chuối tiêu. Đường Tư Hoàng ăn dâu xong, lại ăn thêm vài trái nho, rồi đưa lại cái giỏ cho Đường Miểu.

    Đoạn đường đi tới trấn Bắc Tùng rất khó khăn, thấy tang thi còn may, trực tiếp giết là được, nhưng bọn cậu còn gặp được không ít người sống sót. Những người này dù sống sót nhưng sinh hoạt không được no ấm, cả đường này Đường Miểu và Đường Tư Hoàng gặp cướp bóc hai lần, có năm lần gặp mấy nhóm lớn người sống sót chạy ra cầu cứu. Nhóm lớn nhất có hơn 40 người, mang cả một nhà tới, không cho bọn họ đi, trong mắt đầy bi ai cùng quẫn bách. Hiện tại trừ phi là thằng đần, có người nào không biết nhìn mặt gửi lời? Chỉ nhìn cần thấy chiếc xe là đã biết người trong xe sống thế nào. Chẳng trách có nhiều người nhìn bọn họ chòng chọc như vậy.

    Đường Miểu chỉ đưa một hộp sữa tươi cho một người phụ nữ ôm con, còn nhìn cô đút đứa nhỏ uống hết, để miễn cho hộp sữa bị người khác cướp đi. Cậu không cho ai khác nữa, nếu chỉ có vài ba người thì cậu không ngại chia sẻ một chút. Nhưng bọn họ có cả đám như thế, mà trong xe cậu thì không có bao nhiêu đồ ăn (lấy quá nhiều đồ trong không gian ra sẽ làm người ta nghi ngờ). Đồ ăn nên đưa cho ai mới thích hợp? Cho bọn họ, có khi cả đám còn xông lên cướp.

    Đường Tư Hoàng rút súng ra mới dọa bọn họ tản đi.

    Đường Miểu chỉ bọn họ lộ tuyến đến căn cứ WH thị, về phần có tới được không thì chỉ đành dựa vào vận khí của bọn họ.

    “Nếu còn tới một đám nữa chắc con chết mất.” Đường Miểu thở phào một hơi.

    Lúc này đã là một giờ hơn, hai người bị đám người kia dây dưa nên bữa trưa cũng trễ hơn một tiếng.

    Đường Tư Hoàng trầm tư một lúc rồi nói: “Không đi trấn Bắc Tùng nữa, dù sao trong không gian của con cũng có bánh Trung thu, tìm một chỗ gần đây, vào nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.”

    “Được.” Đường Miểu không sao cả. Giá trị tổng số vật tư trong không gian của cậu vượt quá 2000 vạn, nhiều bao nhiêu không cần phải nghĩ, còn có thể trồng trọt. Có thể nói, về phương diện vật tư, bọn họ không thiếu.

    Cách đó không xa có một thôn trang, chiếc việt dã chạy vào con đường bằng đá, hướng về phía đó.

    Lúc gần đến thôn, Đường Miểu mở cửa xe: “Hắc Uy, Charles, vào xem trong thôn còn người sống không.”

    “Gâu…gâu…” Charles kêu hai tiếng, cùng Hắc Uy chạy đi.

    Đường Miểu cũng mở tinh thần lực ra, phát hiện sâu trong thôn có không ít tang thi nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của người sống.

    “Có lẽ không có người.” Đường Miểu chậm rãi lái xe, tìm một ngôi nhà có sân trước, lái xe vào đậu trong sân.

    Đường Tư Hoàng cầm súng xuống xe, đẩy cánh cửa khép hờ. Căn nhà này tọa bắc hướng nam, từ cửa đi vào là nhà chính, phía tây và phía đông có hai cánh cửa, là một nhà gồm bốn căn nhà kề hợp lại. Gian ở cửa phía tây là phòng bếp, ba gian còn lại đều được bố trí giường. Đường Tư Hoàng không phát hiện thấy tang thi, gật đầu với Đường Miểu. (nhà kề là một phần trong khu nhà Tứ Hợp Viện)

    Đường Miểu đợi chừng bốn năm phút đồng hồ, Hắc Uy cùng Charles một trước một sau chạy về, vẫy vẫy đuôi, không sủa to, hẳn là không phát hiện thấy người sống.

    Đường Miểu qua cửa chính đi vào sân nhỏ, thu thập vật tư hữu dụng trong phòng, tìm được ba bộ đệm chăn; trong phòng bếp có hơn hai mươi khối than tổ ong xếp chồng lên nhau, một lu gạo; vào sân trong, hai gian phòng một trái một phải có lẽ là nhà kho, chất đống hơn hai trăm khối than tổ ong và một đống củi. Năm bao thóc và hai bao lúa mì. Ngoài ra còn có một cái máy kéo và một chiếc xe máy còn mới tám phần.

    “Cha, cha biết lái máy kéo không?” Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, cố ý hỏi.

    “Tiếng động nó phát ra rất lớn, dù không hao dầu thì bây giờ cũng chẳng ai cần.” Đường Tư Hoàng vô cùng bình tĩnh đáp.

    “Cũng đúng.” Đường Miểu nghĩ nghĩ, thu xe máy vào không gian.

    **********************************

    Thuộc truyện: Tang Thế Tình Nhân