Home Đam Mỹ Tế Thế – Chương 68: Hỗn độn hỏa 1

    Tế Thế – Chương 68: Hỗn độn hỏa 1

    Thuộc truyện: Tế Thế

    Cổng lớn động phủ là gỗ lim vòng vàng (1), vòng vàng được trang trí bằng hai cái đầu Tiêu Đồ (2) rất sống động.

    Ôn Cố đẩy cửa, đầu Tiêu Đồ đột nhiên quay lại cắn tay cậu, nếu không nhanh tay rút về, chỉ sợ đã bị cắn trúng.

    Bạch Tu Đại Tiên cười nói: “Không hổ là nơi ở của Hoàng Lăng, cấm chế trên cửa cũng rất thú vị.”

    Ôn Cố hỏi: “Đại tiên biết cách phá giải không?”

    Bạch Tu Đại Tiên hào khí ngút trời xắn tay áo lên: “Để ta.”

    Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng lui qua một bên nhìn Bạch Tu Đại Tiên tung tăng nhảy nhót dốc sạch pháp bảo, trổ hết tài năng, qua một lát, mặt xám mày tro trở lại trừng Trọng Thế Hoàng: “Ngươi tới thử xem.”

    Ôn Cố theo Trọng Thế Hoàng tới trước cửa, thay hắn hộ pháp.

    Trọng Thế Hoàng chậm rãi vươn tay, từ từ hướng về phía trước, đến khi cầm lấy vòng cửa, đầu Tiêu Đồ vẫn im lìm bất động.

    Bạch Tu Đại Tiên nói: “Động phủ này nhận được ngươi.”

    Trọng Thế Hoàng hết đập rồi lại đẩy cái vòng, nhưng cổng vẫn chẳng suy suyển gì.

    “Tôi giúp anh.” Ôn Cố vừa ra tay, Tiêu Đồ liền mở miệng muốn cắn.

    Bạch Tu Đại Tiên nói tiếp: “Nó biết các ngươi chưa thành thân, vẫn chưa phải nữ chủ nhân.”

    Ôn Cố: “…”

    Trọng Thế Hoàng nín cười, “Lúc về sẽ cho cậu danh phận.”

    Ôn Cố nhớ trước kia Trọng Thế Hoàng rất thích nhéo cậu, liền thò tay đến eo hắn khẽ nhéo mấy cái.

    Trọng Thế Hoàng nhanh chóng né đi, đưa tay nhéo lại.

    Bạch Tu Đại Tiên không nói gì nhìn hai thằng nhóc coi đây là thế giới hai người mà đùa giỡn.

    “Khụ khụ, phải nắm chắc thời gian đấy.” Bạch Tu Đại Tiên nói, “Mấy người tu đạo kia không biết lúc nào sẽ quay lại, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mở cổng.”

    Ôn Cố: “Nếu không sợ cổng bị hư, vậy cứ dùng biện pháp mạnh mà mở.”

    Bạch Tu Đại Tiên nhìn Trọng Thế Hoàng: “Động phủ này không phải của ta, ta không có ý kiến.”

    Trọng Thế Hoàng dịu dàng bóp eo Ôn Cố: “Của tôi chính là của cậu.”

    Ôn Cố bảo Bạch Tu Đại Tiên với Trọng Thế Hoàng lùi ra sau, cầm Mộ Hải Thương Nguyệt chỉ lên trời, cuồng phong chợt nổi lên, sấm sét vang dội, mây đen nghìn nghịt kéo đến, chim thú hoảng sợ kéo nhau bỏ chạy!

    Bạch Tu Đại Tiên vừa bố trí kết giới để phòng ngừa các tu chân giả khác xông tới, vừa nuốt gió, bảo: “Chém có cái cổng mà sao… ồn ào vậy?!”

    Trọng Thế Hoàng không nói chuyện, yên lặng nhìn bóng dáng Ôn Cố. Đây là lần thứ hai hắn chứng kiến tư thế múa kiếm oai hùng của Ôn Cố. Lần trước, lòng hắn tràn ngập khủng hoảng và phẫn nộ khi bị lừa gạt, căn bản chưa kịp thưởng thức kĩ càng, lần này nhất định phải ngắm cho đủ.

    Nhìn ánh mắt say đắm của hắn, Bạch Tu Đại Tiên thức thời tự động ngậm miệng.

    Trường kiếm của Ôn Cố đánh xuống, tia sét nổ vang trên cánh cổng gỗ lim.

    Tiêu Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng nuốt toàn bộ sấm sét.

    Bạch Tu Đại Tiên thán phục: “Cổng tốt thật!”

    Ôn Cố chém liên tục mấy đường, hai Tiêu Đồ tiếp không hụt phát nào.

    Cậu thu hồi kiếm, xấu hổ nói: “Vô dụng.”

    “Nếu hữu dụng, chúng ta cũng không cần trăm phương nghìn kế đi tìm Hoàng Lăng đến đúc Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh làm gì.” Bạch Tu Đại Tiên nhìn Trọng Thế Hoàng, rồi than thở một cách tiếc nuối, “Thôi được rồi, các tu chân giả đang xông vào kết giới, chỗ này không thích hợp ở lâu. Chúng ta hội họp với Thanh Tiêu trước, sau đó nghĩ cách khác.”

    Ông gọi mây trắng, cùng Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng cưỡi mây bay đi.

    Khi các tu chân giả xông tới, chỉ trông thấy mặt đất nám đen và một cánh cổng gỗ lim hoàn hảo không tổn hao gì.

    Thanh Tiêu bị Nguyên Thời hô đến kêu đi, sai bảo đến độ sống không bằng chết. Lúc nghe nói Bạch Tu Đại Tiên và Ôn Cố đến tìm, hắn suýt nữa đã lệ nóng doanh tròng, cảnh tượng gặp mặt vô cùng cảm động lòng người, khiến đám người Ôn Cố chẳng hiểu ra sao.

    Thanh Tiêu nắm tay Bạch Tu Đại Tiên gào khóc: “Sớm biết có ngày hôm nay, hồi trước dù có bị xem là không biết xấu hổ, ta cũng muốn ở lại Thiên Hồ cảnh làm con tin.”

    Ôn Cố lên tiếng: “Ngươi quả thật nhớ mãi không quên Kiều Kiều.”

    Thanh Tiêu đỏ mặt, nhìn thấy Trọng Thế Hoàng thì trong lòng khẽ động, nhưng lại có vài phần không chắc chắn, hỏi: “Vị này là…”

    Bạch Tu Đại Tiên đáp: “Sư phụ ngươi.”

    Thanh Tiêu kinh ngạc: “Sư phụ, người… người, người đẹp trai hơn!”

    Trọng Thế Hoàng: “…”

    Thanh Tiêu vội hỏi: “Đương nhiên trước kia cũng đẹp! Chỉ hơi lôi thôi lếch thếch, thích để râu quai nón…” Giọng càng lúc càng nhỏ.

    Ôn Cố như gặp được tri âm: “Bây giờ cũng thích.”

    Trọng Thế Hoàng: “…”

    Bạch Tu Đại Tiên nói: “Chuyện phiếm để sau nói. Lý do chúng ta tới lần này là vì tử hỗn độn hỏa.” Tiếp đó, ông kể lại sự việc xảy ra ở động phủ Bồng Lai, cuối cùng hỏi, “Ngươi có cách vào động phủ không?”

    Thanh Tiêu đáp: “Cấm chế của sư phụ phân làm hai loại, một loại là hoạt cấm, loại kia là tử cấm. Lúc sư phụ còn ở đó, cổng vẫn dùng hoạt cấm, ta có thể tự do ra vào, nhưng sau khi sư phụ lịch kiếp, cổng này không biết sao lại đổi thành tử cấm, đừng nói đi vào, nếu bên trong có người, e rằng cũng không ra được.”

    Bạch Tu Đại Tiên vội kêu lên: “Nhưng có cách lấy tử hỗn độn hỏa ra không?”

    Thanh Tiêu lắc đầu: “Tử hỗn độn hỏa giấu trong động phủ, không vào được thì không thể lấy.”

    Bạch Tu Đại Tiên trừng Trọng Thế Hoàng như đang nói: Xem chuyện tốt ngươi làm kìa.

    Trọng Thế Hoàng hỏi: “Chẳng lẽ thiên hạ không có gì phá được tử cấm sao?”

    Lúc đối đáp với hắn, thái độ Thanh Tiêu lập tức trở nên cung kính: “Dạ có, tử cấm có thể dùng hỗn độn hỏa phá.”

    Phá tử cấm mới lấy được tử hỗn độn hỏa, chỉ hỗn độn hỏa phá được tử cấm.

    Đây chẳng phải vòng tuần hoàn chết sao?

    Bạch Tu Đại Tiên linh quang chợt lóe: “Tất cả hỗn độn hỏa đều có thể đúng không?”

    Thanh Tiêu nói: “Thanh hỗn độn hỏa, tranh hỗn độn hỏa và tử hỗn độn hỏa đều có thể. Lúc thu tử hỗn độn hỏa, sư phụ ta từng nói trên đường bị thanh hỗn độn hỏa đánh lén, chẳng qua các hỗn độn hỏa bài xích nhau vô cùng, không thể thu hồi cả hai, bảo ta sau khi xuất sư hãy tự tìm về. Tuy hiện tại ta vẫn chưa xuất sư, nhưng có thể đi trước thử một lần.”

    Bạch Tu Đại Tiên nói: “Sau này những chuyện như này nhớ nói luôn một lần, nhất thiết đừng có lắt nhắt như vầy nữa.”

    Thanh Tiêu đáp ứng trong miệng.

    Tảng đá trong lòng được bỏ xuống, Bạch Tu Đại Tiên mới có tâm trạng nói đùa, hỏi Trọng Thế Hoàng: “Ngươi tên Hoàng Lăng, vậy sao không lấy tranh hỗn độn hỏa mà lại lấy tử hỗn độn hỏa, chẳng lẽ muốn đổi tên thành Tử Lăng?”

    *tranh là màu cam, hoàng là màu vàng

    Thanh Tiêu giải thích: “Trong ba loại hỗn độn hỏa, tử hỗn độn là bá đạo nhất.”

    Trọng Thế Hoàng gật đầu hài lòng: “Đúng là tác phong của ta.”

    “…”

    Mấy ngày gần đây, Diêm Hào làm loạn hết cả lên, hiệu dụng chấn nhiếp của Yên Hoa có vẻ giảm bớt. Bạch Tu Đại Tiên cân nhắc nhiều lần, quyết định để Ôn Cố, Trọng Thế Hoàng và Thanh Tiêu đồng hành, còn ông lưu thủ ở Côn Lôn, dù sao lấy hỗn độn hỏa cũng không dựa vào nhân số nhiều hay ít, mà dựa vào Thanh Tiêu.

    Thanh Tiêu đi chung với Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố, hắn vừa kích động vừa căng thẳng, muốn tới gần Trọng Thế Hoàng, nhưng lại sợ biến thành bóng đèn, thành ra cứ xẹt tới xẹt lui.

    Trọng Thế Hoàng nhìn không vừa mắt: “Ngươi cứ xoay tới xoay lui làm gì vậy?”

    “Sư phụ, người gọi con sao?” Thanh Tiêu vui vẻ chạy lên, hai mắt sáng lấp lánh.

    Trọng Thế Hoàng nói: “Đi trước dẫn đường đi.” Rõ ràng là mới quen, nhưng lại sai sử rất thuận miệng.

    Thanh Tiêu lập tức đi ngay.

    Ôn Cố: “Anh thực sự có vài phần dáng vẻ của một sư phụ rồi đó.”

    “Vậy cậu cũng tập đi.”

    “Làm sư phụ á? Tôi không tính thu đồ đệ.”

    “Không, làm sư nương.”

    “…”

    Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng cứ tưởng thanh hỗn độn hỏa trốn ở nơi nào đó tuốt bên trong rừng sâu núi thẳm, ai ngờ Thanh Tiêu thế mà lại mang bọn họ đến sông đào bảo vệ của Khuyển Thành.

    Thanh Tiêu chỉ vào dòng sông: “Sư phụ nói thanh hỗn độn hỏa đánh lén, bị sư phụ đuổi theo mấy trăm dặm, cuối cùng sợ bị bắt kịp nên nhảy thẳng xuống sông.”

    Ôn Cố: “…” Thà chết chứ không chịu khuất phục, vì thế tự sát?

    Không hổ là người yêu, Trọng Thế Hoàng có cùng ý tưởng với cậu: “Nó còn sống không?”

    Thanh Tiêu đáp: “Thanh hỗn độn hỏa là thượng cổ thần hỏa, đừng nói nước sông bình thường, ngay cả Thiên Hà cũng không thể dập tắt. Để phòng nó bỏ chạy, sư phụ đã hạ cấm chế trong sông, có lẽ nó vẫn còn ở đáy sông.”

    Cả Ôn Cố lẫn Trọng Thế Hoàng đều đã chứng kiến uy lực cấm chế của Hoàng Lăng, không khỏi có chút thương hại thanh hỗn độn hỏa trong lúc hoảng hốt tự đâm đầu vào chỗ chết.

    Thanh Tiêu nói tiếp: “Ta xuống lấy hỏa, xin Ôn Cố đại tiên và sư phụ hộ pháp thay ta.”

    Ôn Cố hơi lo lắng: “Hay là để tôi xuống với hắn.”

    Thanh Tiêu nói: “Hỗn độn hỏa rất nhạy cảm, yêu cầu đối với chủ nhân cũng rất cao. Nếu Ôn Cố đại tiên xuống với ta, nó nhất định sẽ chọn ngươi.”

    Hắn đã nói vậy, Ôn Cố kiên trì nữa cũng không hay.

    Thanh Tiêu cởi áo khoác, rồi nhảy mạnh xuống nước.

    Trọng Thế Hoàng: “Tôi đói quá.”

    Ôn Cố: “Vừa lúc luyện tập Tịch Cốc.”

    “…” Trọng Thế Hoàng đặt mông ngồi xuống, quay lưng với cậu, nhìn chằm chằm xuống nước, dáng vẻ uể oải, sắc mặt u ám, nom y như đứa trẻ bị vứt bỏ.

    Ôn Cố không nói gì, sau một lúc mới hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

    “Lẩu.” Trọng Thế Hoàng trả lời mà không hề nghĩ ngợi.

    Ôn Cố lục túi Càn Khôn, lấy ra hai cái bánh nướng.

    Trọng Thế Hoàng: “…”

    “Trước đây có cất trữ.”

    Trọng Thế Hoàng dùng ngón tay gõ gõ lên cái bánh cứng ngắc: “Cậu xác định vẫn còn ăn được hả?”

    Ôn Cố cắn một miếng, rồi cầm trong tay nhìn nhìn, “Hơi cứng, nhưng vẫn ăn được.”

    Trọng Thế Hoàng kéo tay tay cậu qua, ngay tại chỗ ngón tay, cắn một miếng ở nơi cậu đã cắn qua, “Ừ, ngon lắm.” Nói xong, còn hôn chụt lên ngón tay Ôn Cố, cười đến đắc ý.

    Ôn Cố nhét cái bánh cho hắn: “Từ từ ăn.”

    “Cậu đút tiếp.”

    “Thôi Tịch Cốc đi.”

    “…”

    Chạng vạng, tường thành, nước sông.

    Đôi tình nhân dựa vào nhau.

    Phong cảnh không đẹp, nhưng tâm trạng vô cùng tốt.

    Đợi đến nửa đêm, mặt sông vẫn im lặng không có động tĩnh, Ôn Cố ngồi không yên, đề nghị xuống xem thử. Trọng Thế Hoàng muốn đi cùng cậu.

    Ôn Cố do dự, chợt nhớ tới lần hắn bị Ông Vu Kiều bắt đi, bèn gật đầu đồng ý. Thay vì để hắn chờ ở nơi mình không nhìn thấy, chẳng thà đặt trong tầm mắt mình. Cậu dạy hắn phương pháp bế khí, nhằm bảo đảm Trọng Thế Hoàng có thể ở lâu trong nước.

    Trọng Thế Hoàng học rất nhanh, rồi vội vàng nhảy xuống nước thí nghiệm.

    Ôn Cố sợ hắn gặp chuyện không may, cũng nhảy xuống.

    Vừa vào trong nước, Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng đã cảm thấy không thích hợp.

    Nước lạnh một cách quỷ dị, nếu hạ thêm mấy độ nữa, e là sẽ đóng băng.

    Ôn Cố kéo Trọng Thế Hoàng đang chìm xuống, lôi hắn đến cạnh mình, sau đó lấy một viên dạ minh châu trong túi Càn Khôn, nương theo ánh sáng của hạt châu để thăm dò tình hình trong nước.

    Nước của sông đào bảo vệ thành rất đục, hạt châu chỉ chiếu sáng được phạm vi nửa thước, hai người buộc lòng phải bơi xuống sâu hơn.

    Trọng Thế Hoàng đột nhiên siết chặt tay đang nắm tay Ôn Cố, có vẻ không chịu nổi cái lạnh, toàn thân co lại, đầu hướng lên trên, chân duỗi xuống, bơi lên.

    Ôn Cố bị hắn kéo lên, cảm thấy nhiệt độ nước lạnh hơn hồi nãy.

    Lẽ nào sắp… đóng băng?

    Thuộc truyện: Tế Thế