Home Đam Mỹ Thanh Long Đồ Đằng – Chương 103: Thân thế

    Thanh Long Đồ Đằng – Chương 103: Thân thế

    Thuộc truyện: Thanh Long Đồ Đằng

    “Làm cái gì vậy?” Hoàng đế dùng sức nện mạnh lên giường, ngón tay run run chỉ vào Võ Hậu: “Trẫm nhìn rõ ý đồ soán quyền đoạt vị chính là ngươi! Lý Đường giang sơn ta là muốn hủy ở trên tay ngươi!”

    Võ Hậu hít sâu vào một hơi, biết đại thế đã mất.

    Nàng không nhìn Hoàng đế, thậm chí cũng không nhìn những người khác trong điện, bỗng nhiên đưa tay dùng hộ giáp hung hăng đẩy ra kiếm phong, dùng sức mạnh đến mức hoàng kim hộ giáp bị cắt rơi một nửa, rơi xuống đất phát ra tiếng đinh đang.

    “Thân sinh nhi tử của ta…” Võ Hậu từng câu từng chữ lạnh như băng nói “Vậy mà lại muốn lấy tính mạng ta, chĩa binh khí vào người ta!”

    Hoàng đế ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”

    Đan Siêu mãnh liệt nhắm hai mắt lại.

    Hắn biết trước khi những lời này được nói ra, hắn còn có khả năng buông bỏ hết thảy quay trở về Mạc Bắc. Nhưng sau khi những lời này hạ xuống, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi. Hết thảy đều ứng với lời năm đó Tạ Vân đã nói: nếu không trèo lên đến đỉnh cao nhất của Đại Minh cung, hắn sẽ bị bánh xe đấu đá quyền lực rắc rối phức tạp nghiền nát.

    Hắn chậm rãi thu hồi Long Uyên, trở kiếm vào vỏ.

    “Bệ hạ năm đó trọng dụng Đan Siêu, mấu chốt nhất nguyên nhân chính là hắn không cha không mẹ, thân gia trong sạch, cùng tuyệt đại bộ phận thế lực trong kinh thành không hề liên lụy.” Võ Hậu lộ ra một nụ cười thoáng qua đầy vẻ châm chọc, nói: “Nhưng mà bệ hạ có điều không biết… Người trước mắt ngươi, tay cầm trọng binh một đường giết vào kinh thành, lại chính là nhi tử của ta cùng với tiên đế!”

    Nàng ở trong tiếng hít khí quanh mình, nở nụ cười hàm tiếu liếc về hướng Đan Siêu, hất cằm lên.

    “Năm đó, ngày đứa bé này sinh ra, nguyên bản bệnh tình đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp của tiên đế lại cấp tốc nguy kịch. Khâm Thiên giám Viên Thiên Cương đo lường tính toán nói rằng hắn mệnh cực phương chủ (*). Tiên đế bởi vậy không thích hắn, lệnh cho Phó thống lĩnh Bắc Nha lúc ấy là Tống Xung đem hắn vứt ra xa Mạc Bắc. Sau đó Tống Xung cũng bị Ám Môn diệt khẩu.”

    [(*) Mệnh cực phương chủ: số mệnh hại đến người thân]

    “Khoảng thời gian ta bị ép đến Cảm Nghiệp tự, bởi vì trong lòng vẫn có ảo tưởng đối với bệ hạ, cho nên không dám đem sự tồn tại của người này công bố hậu thế. Sau đó hồi cung lên làm Hoàng hậu, đúng lúc gặp Tạ Vân bị lưu đày đến Mạc Bắc, ta liền sai y từ trong ghi chép của Bắc Nha tìm kiếm manh mối, tiến đến dò hỏi chiếu cố đứa nhỏ này…”

    Hoàng đế sắc mặt xanh lại tím, tím lại xanh, căn bản không nói được một câu. Mà vài vị tể tướng bình thường đa mưu túc trí giờ phút này đều hoàn toàn phát ngốc. Trương Văn Quán vẻ mặt như gặp sét đánh, một lúc lâu mới run rẩy nói: “Tạ… Tạ Thống lĩnh, việc này chính là sự thật?”

    Tạ Vân trả lời bình thản mà hữu lực: “Đan tướng quân đúng thật là con của Thiên hậu, thần có thư tín bao nhiêu năm qua cùng Thiên hậu làm chứng.”

    “… Bao nhiêu thư?”

    “Gần trăm phong.”

    Trương Văn Quán một chữ cũng không nói ra được.

    “Điều này sao… Điều này sao có thể?”

    Thiên hậu không để mắt đến giọng khàn khàn ngập ngừng của Hoàng đế, cười lạnh hỏi: “Thánh thượng hiện giờ biết thân thế của Đan Siêu như vậy, có còn tín nhiệm hắn, còn muốn hắn phụ chính hay không?”

    Hoàng đế vẫn còn lắc đầu: “Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn… Cung phi sinh con là đại sự như thế nào, sao có thể… có thể nửa điểm động tĩnh cũng không nghe thấy?”

    Vấn đề này quả thật hỏi đúng tử huyệt, Thiên hậu lại không hề sợ hãi: “Bởi vì khi hoài thai người này, là lúc Sở quốc thái phi của Thái tông Hoàng đế qua đời, chính là thứ mẫu đại tang; lại thêm tiên hoàng bệnh thể trầm kha, ngự y nghiêm cấm sủng hạnh hậu cung, dưới đủ loại nhân tố lý do mới không tiết lộ ra ngoài. Mà bệ hạ năm đó chính là đang phụng mệnh chinh phạt Liêu Đông, làm sao có thể nghe được động tĩnh nơi hậu cung của tiên hoàng?”

    Hoàng đế nghẹn lời, chỉ nghe Thiên hậu lại cất cao giọng nói: “Sau khi Tống Xung đem người này đưa đi Mạc Bắc, tức khắc bị tiên hoàng phái Ám Môn sát thủ diệt khẩu. Bệ hạ nếu không tin có thể hướng Doãn chưởng môn chứng thực… A.. thành Lạc Dương phá cũng là Doãn Khai Dương hiệp trợ gây nên. Ám Môn sợ là sớm đã đứng ở bên phe Đan tướng quân rồi đi.”

    …Từ trước đến giờ, Ám Môn chỉ nguyện trung thành với một người đương quyền. Lời này của Thiên hậu khiến cho cán cân hoài nghi tràn ngập trong lòng Hoàng đế lại nghiêng mạnh sang một bên, sắc mặt suy bại của hắn nhất thời càng thêm trầm xuống.

    Đan Siêu lại chỉ đứng thẳng như trường kiếm, lặng im không nói.

    “Bắc Nha cấm quân thống lĩnh tiền nhiệm đã cáo lão là Thiệu Nghị.” Võ Hậu lại nói: “Năm đó hắn là thượng cấp trực tiếp củaTống Xung, đối với việc này cũng có nghe phong phanh. Bệ hạ có thể tìm hắn đến làm chứng, như thế nào?”

    Hoàng đế cùng chư vị Tể tướng hai mặt nhìn nhau.

    Đáng tiếc Bùi Viêm đã chết, Lưu Nhân Quỹ đầu nhập vào phe Võ thị, Mang Chí Đức thân tại trong ngục; còn lại vài vị Tể tướng chỉ có Trương Văn Quán có thể quyết định, liền lảo đảo ra cửa tìm sĩ binh, liên thanh nói: “Tuyên Thiệu lão tức khắc tiến cung, yết kiến bệ hạ!”

    Tại một góc không người chú ý, Tạ Vân hơi hơi quay đầu đi, đối Ngô Đình đang gác cạnh cửa điện không tiếng động mà làm cái một cái khẩu hình.

    “…Giết!”

    Ngô Đình ngạc nhiên ngơ ngẩn. Ngay sau đó gật đầu một cái, lắc mình lui ra ngoài.

    Giờ phút này bên trong thành Trường An náo động chưa yên, cả thành khói lửa, sĩ binh vừa chạy đi kiếm ngựa lại vừa đi báo tin, qua thời gian ước chừng một bữa cơm mới vội vàng quay lại. Nhưng mà sau khi Trương Văn Quán nghe xong sĩ binh đáp lời, sắc mặt kịch biến, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Hồi bẩm Thánh thượng, Thiệu lão hắn… hắn đã treo cổ tự vận!”

    Trong Tử Thần điện tĩnh lặng tựa như chết cả, chỉ có tiếng Hoàng đế khò khè thở dốc.

    Đan Siêu giương mắt nhìn về hướng Tạ Vân, lại bắt gặp ánh mắt bình thản thâm thúy của y. Hai người đối diện một khắc, Đan Siêu gần như không thể nghe thấy mà thở ra một hơi thật dài.

    Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước trên đường từ Mạc Bắc ngàn dặm quay về kinh thành, trước khi tiến vào cửa thành Trường An, Tạ Vân ôm hắn lúc đấy vẫn còn là thiếu niên ở ngoài thành qua đêm; Gió mùa đông thổi qua bình nguyên, ánh trăng chiếu lên đồi núi xa xa một mảnh trắng ngà, Tạ Vân nhẹ nhàng thở dài xẹt qua tai hắn, không cảm giác được nửa điểm nhiệt độ cơ thể.

    Y nói: “Nếu ngươi là nhi tử của đương kim thì tốt rồi!”

    …Nếu ngươi là nhi tử của đương kim Hoàng đế, mọi loạn ly, phân biệt, rung chuyển cùng giết chóc, ngay từ đầu liền sẽ không xảy ra.

    Đan Siêu tự biết mình là một kẻ không kiên nhẫn trói buộc, khi thiếu niên lại càng hơn thế nữa. Nhưng lần đó, là hắn bình sinh lần đầu tiên từ trong đáy lòng cảm giác được một tia không cam cùng xấu hổ: nếu hắn sinh ra muộn hai năm, hoặc hắn chỉ là con cái của một phú hộ bình thường, có phải không cần Tạ Vân phải liều chết liều sống che chở hắn lớn lên như vậy hay không, có phải đã sớm có thể khiến cho người này được sống trong phú quý bình an hay không?

    Đan Siêu ngẩng đầu hít vào một hơi, ôn hòa nói: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói!”

    Hoàng đế mãnh liệt quay lại, ánh mắt tràn đầy dò xét đánh giá lạnh như băng -Nhưng bất luận từ góc độ nào, Đan Siêu đều cùng Thái tử Lý Hoằng mới bị độc sát cách đây không lâu càng nhìn càng giống.

    “Thần từ nhỏ bị vứt bỏ, tại Mạc Bắc lớn lên. Sau lại gặp được Tạ Thống lĩnh, quả thật nghe được sinh mẫu chính là đương triều Hoàng hậu.” Đan Siêu dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng lúc ấy nghe nói sinh phụ của thần cũng không phải tiên hoàng, mà là… Ngài.”

    [(*): sinh mẫu/phụ: mẹ/cha ruột]

    Phản ứng đầu tiên của Hoàng đế liền là hoang đường, nhưng lời bác bỏ còn chưa nói ra, sắc mặt liền xanh xanh đỏ đỏ mà nghẹn lại.

    “Nói hươu nói vượn!” Một Tể tướng chửi ầm lên: “Thanh danh của Thánh thượng há để cho ngươi bôi nhọ?! Còn không mau lui… Còn không mau mau câm miệng!”

    Đan Siêu lại bình thản mà hỏi lại: “Nếu không phải vậy, vì sao phải đem ta đưa đi Mạc Bắc?”

    Tể tướng không biết phải trả lời thế nào, theo bản năng quay đầu lại nhìn, đã thấy Hoàng đế mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng là bộ dáng hoàn toàn nói không ra lời.

    “Tạ Vân, đây là ngươi dạy hắn?” giọng Thiên hậu mỉa mai hỏi: “Ngươi dạy hắn nói sinh phụ của hắn là đương kim bệ hạ?”

    Tư thái của Tạ Vân lại phi thường kính cẩn, khom người nói: “Thần không dám đối hoàng gia huyết mạch vọng nghị, nhưng năm đó đúng là nghe Thiên hậu ngài nói như vậy!”

    Thiên hậu giận mắng: “Nói bậy! Ta chưa từng nói qua như thế! Nếu thật sự là nhi tử của đương kim Hoàng đế, tiên đế vì sao còn để cho Hoàng đế lên ngôi, vả lại không đem người còn trong tã lót một phen bóp chết?”

    “Tâm tư của Tiên đế thần lại càng không dám vọng đoán. Nhưng nếu như thật là con ruột của Tiên đế, như thế nào lại chỉ vì lời nói một phía của Khâm Thiên giám, liền đem hoàng gia huyết mạch vứt bỏ ngoài ngàn dặm? Làm như vậy cùng mưu sát có gì khác nhau đâu?”

    “Ngươi…!”

    Trong điện tình hình đã loạn thành một đoàn. Hoàng đế toàn thân run rẩy nói không nên lời, đám Tể tướng khiếp sợ không dám hó hé. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém giết linh tinh cùng tiếng hô cứu hoả. Khói thuốc súng nồng đậm cùng mùi máu xuyên qua khe cửa, không ngừng xông vào mũi mọi người.

    “Báo!” Cung nhân té ngã lộn nhào tiến lên: “Bệ hạ! Loạn quân đã bị tru diệt hầu như không còn, Anh quốc công dẫn binh tiến đến cứu giá, đã thủ vệ ngoài Tử Thần điện!”

    “Bệ hạ!” Trương Văn Quán như nhặt được cứu tinh: “Bệ hạ, vậy truyền Anh quốc công yết kiến?”

    …Thời cơ này quả thực rất vi diệu.

    Hoàng đế tự mình biết mạng không còn lâu, nhất định phải tận dụng thời gian để lập Thái tử. Nhưng mà Chu vương yếu đuối không làm được nghiệp lớn, trơ mắt nhìn thê tử bị Thiên hậu sống sờ sờ bức đến chết đói lại chỉ dám khóc lóc nỉ non; Đan Siêu cương nghị chính trực, trung thành tận tâm, lại cầm trong tay ba mươi vạn trọng binh Cần vương, ắt hẳn là người phò tá Chu vương tốt nhất.

    Càng trọng yếu chính là, thế lực của Thiên hậu trong triều cực kỳ thâm hậu, tuyệt không phải là chuyện tân quân một sớm một chiều có thể nhổ bỏ. Xem chừng cả triều đình trên dưới, chỉ có một mình Đan Siêu tay nắm trọng binh, đủ thế lực để cùng dư đảng của Thiên hậu tranh đấu.

    Nhưng mà hiện tại Đan Siêu có khả năng là nhi tử của tiên đế, thậm chí cũng có khả năng là con của chính hắn – Như vậy toàn bộ ưu điểm trên người hắn, nháy mắt biến thành tai hoạ ngầm trí mạng nhất.

    Hắn tận trung vì nước sẽ biến thành ẩn nhẫn mưu đồ. Hắn thiện chiến giỏi chinh phạt sẽ biến thành thế lực khó áp chế. Càng đáng sợ chính là người này mới vừa cùng Anh quốc công liên thủ công hãm Trường An thành, chính là thời điểm khí thế như mặt trời ban trưa. Nếu hắn có ý dị động, lật đổ ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ trong khoảng khắc!

    Trương Văn Quán lại nói: “Bệ hạ?”

    “… Không gặp!”

    Trương Văn Quán ngẩn ra.

    Hoàng đế giật giật, biểu tình mờ mịt cũng bị che dấu mạnh mẽ, lúc chuyển hướng sang Đan Siêu đã miễn cưỡng khôi phục vẻ bình thản: “Việc liên quan đến hoàng thất huyết mạch sự tình trọng đại, trẫm không thể lập tức kết luận. Từ ngày mai lập tức điều tra kỹ lưỡng… Chỉ có thể tạm thời ủy khuất ái khanh một đoạn thời gian.”

    Đan Siêu thập phần thủ lễ: “Lời của Bệ hạ thật đúng, thần chỉ nguyện khắc kỷ tận trung, không có sở cầu.”

    …Từ rất sớm trước kia Hoàng đế đã ẩn ẩn cảm thấy hắn cùng Thái tử có nét giống nhau. Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, lúc này càng nhìn càng cảm thấy không chỉ giống Thái tử, quả thực cùng Ung vương, Chu vương cũng không có khác biệt. Hơn nữa khi hắn cúi đầu, mũi, đường nét miệng, thậm chí còn hình dạng khuôn mặt, đều khiến cho Hoàng đế khó hiểu mà liên tưởng đến chính bản thân mình lúc còn thanh xuân…

    Có khi nào hắn thật sự là con trai của mình hay không?

    Hoàng đế theo bản năng xua tan cái ý niệm này, nhưng mầm mống hoài nghi lại ở trong lòng mọc rễ nẩy mầm, một lúc lâu hắn mới nhếch nhếch khóe miệng, làm như có chút tự giễu: “Thân thể này của trẫm hiện giờ, mắt thấy cũng sắp không được… Các vị ái khanh chờ trẫm nói xong.”

    “Đan tướng quân cùng Anh quốc công khởi binh Cần vương, có công với xã tắc, vốn nên chiêu cáo thiên hạ luận công ban thưởng. Nhưng mà hôm nay trẫm thật sự chống đỡ không nổi, vì vậy trước hãy chiêu cáo văn võ bá quan, lại đem Thiên hậu giam tại Thanh Ninh cung, phái người ngày đêm trông coi, không được tư thông tin tức…”

    Hoàng đế từ trong lồng ngực bộc phát ra tiếng ho kịch liệt, thật lâu sau mới gian nan mà vẫy lui Tể tướng, thần trí đã có vẻ mơ hồ không rõ: “Ngày mai lại đi Hàm Nguyên điện lâm triều, cùng thương… cùng thương nghị đại sự.”

    Cùng thương nghị đại sự gì?

    Chiếu lập Thái tử, truy cứu Võ Hậu, luận công ban thưởng?

    …Như vậy việc vương gia khác họ của Đan Siêu là phong hay không phong? Nếu không phong, chẳng lẽ trước mặt người trong thiên hạ ban cho hắn một ly rượu độc?!

    Hết thảy sinh tử đều phải kéo dài tới ngày mai mới có thể định luận. Vài vị Tể tướng biểu tình đều vô cùng phấn khích, chỉ có Đan Siêu yên lặng đáp lời: “Thần tuân chỉ.” Rồi xoay người lui ra.

    Khoảng khắc đi ngang qua, hắn liếc mắt về hướng Tạ Vân. Ánh mắt hai người dây dưa, giống như trao đổi thiên ngôn vạn ngữ. Tạ Vân rũ xuống làn mi dài đậm nét, Đan Siêu lại chăm chú nhìn y một lúc, mới cầm hai thanh kiếm Long Uyên, Thượng phương, cổ tay đeo Huyết ngọc hổ phù, trên áo giáp sáng chói vẫn còn mang vết máu, bước ra khỏi Tử Thần điện.

    Thuộc truyện: Thanh Long Đồ Đằng