Thanh xuyên chi mãn hán toàn tịch – Chương 56-60

    Thuộc truyện: Thanh xuyên chi mãn hán toàn tịch

    ☆ Món ăn thứ năm mươi sáu

    Khang Hy thất hồn lạc phách rời khỏi Từ Ninh cung, cuối cùng thì Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không chịu nói cho hắn biết Tử Tu đang ở đâu. Khang Hy không khỏi cười khổ, xem ra lần này Hoàng tổ mẫu đã hạ quyết tâm muốn ép Tử Tu rời khỏi hắn.

    Không, hắn quyết không cho phép chuyện này xảy ra. Hắn không muốn giống như Hoàng a mã, ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ được.

    “Hoàng thượng…” Lương Cửu Công kề sát vào tai Khang Hy thì thầm vài câu, thần sắc của Khang Hy lập tức biến đổi, vẻ vui mừng hiện ra: “Thật chứ?”

    “Không hề giả.” Lương Cửu Công khẳng định.

    Khang Hy vội vàng ra lệnh: “Nhanh chóng chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung.” Nói xong Khang Hy lập tức chạy theo hướng rời khỏi Hoàng cung.

    Lương Cửu Công vội vàng hô to: “Hoàng thượng, còn chưa thay y phục!” Bước chân của Khang Hy lúc này mới ngừng lại, hắn nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện. Lương Cửu Công lau đi mồ hôi trên tránh, vội đi theo Khang Hy.

    Thay y phục thường dân, Khang Hy chỉ mang theo Minh Phong lòng như lửa đốt rời khỏi Hoàng cung. Cửa cung đã sớm có người chuẩn bị sẵn ngựa ở đấy cho hắn, hai người một trước một sau đi theo hướng mà Lương Cửu Công nói.

    Trong lòng Khang Hy vô cùng nôn nóng, thời gian qua lâu như vậy không biết Tử Tu đã đi xa đến thế nào rồi, hy vọng còn có thể đuổi kịp. Đúng, nhất định phải theo kịp, hắn nhất định phải mang Tử Tu quay về, rồi sẽ không bao giờ để Tử Tu rời xa mình nữa.

    Hai người một đường ra khỏi thành, đi lên trục đường chính, người đi đường dần dần thưa thớt, thảm thực vật rậm rạp hơn. Minh Phong càng thêm đề cao cảnh giác phòng ngừa có người đánh lén.

    “Công tử, xin chờ một chút.” Minh Phong bỗng nhiên lên tiếng.

    “Chuyện gì?” Khang Hy mất kiên nhẫn hỏi, nhưng vẫn dừng ngựa lại.

    Minh Phong lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó xem xét vết bánh xe, trên mặt hơi hiện lên ý cười, báo lại: “Công tử, họ chưa đi xa đâu, theo tốc độ này chúng ta chưa mất đến nửa canh giờ đã có thể đuổi theo kịp.”

    Khang Hy vui sướng hỏi lại: “Thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi thôi!” Hy vọng càng lớn dần, hắn lại có thêm động lực.

    Cây cổ thụ hai bên đường càng thêm dày đặc, che bớt đi phần lớn ánh nắng mặt trời, hơi nóng cũng không còn nhiều. Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua bên người, tâm trạng lo lắng của Khang Hy cũng dần bình ổn lại.

    Sắp đến rồi! Chỉ mới một ngày chưa được nhìn thấy Tử Tu, Khang Hy thấy tựa như đã qua cả năm rồi.

    Lại đuổi theo hơn mười dặm, dấu vết xe ngựa càng thêm rõ ràng hơn. Qua chừng nửa khắc sau, Khang Hy đã có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường. Tinh thần của Khang Hy chấn động, tâm trạng càng thêm vội vàng, tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của hắn, con ngựa lại càng tung vó lao đi như bay.

    Rất nhanh, một chiếc xe ngựa mộc mạc xuất hiện trước mắt họ, Khang Hy giục ngựa đuổi tới chặn phía trước xe ngựa, lớn tiếng quát: “Dừng xe!”

    Người đánh xe là một thị vệ cải trang, thân thủ khá tốt nên khi có người bất thình lình chặn đường, người này đã nhanh chóng cho xe ngựa dừng lại. Tuy người này không nhận ra Khang Hy nhưng thấy một thân quý khí của Khang Hy thì cũng đủ biết hắn không phải là người bình thường.

    “Xin hỏi vị công tử này vì sao lại ngăn xe ngựa của ta?” Người kia cất tiếng hỏi.

    Khang Hy xoay người xuống ngựa, không thèm nhiều lời, hắn đi thẳng tới phía trước xe ngựa. Người kia muốn ngăn cản thì ngay lập tức bị Minh Phong xông lên khống chế. Khang Hy xốc màn xe lên, gương mặt hắn ngày đêm nhung nhớ lập tức xuất hiện ngay trước mắt.

    Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Khang Hy vươn tay ra: “Tử Tu, về với ta!”

    Tử Tu nhìn Khang Hy, nước mắt lập tức tuôn rơi. Hắn thật sự đuổi tới, thì ra mình ở trong lòng hắn thật sự rất quan trọng, may mà, hắn đã đến…

    Đầu óc Tử Tu loạn thành một đoàn, y khẽ vươn tay ra đặt vào tay Khang Hy. Khang Hy siết chặt tay Tử Tu, kéo Tử Tu ôm vào trong lòng.

    “Ngươi thật sự đã đến!” Tử Tu gạt nước mắt, mỉm cười thì thầm.

    Khang Hy giúp Tử Tu lau đi nước mắt trên mặt, cười khẽ: “Tất nhiên là ta phải đến. Tử Tu, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta, không ai có thể tách hai chúng ta ra nữa.”

    Tử Tu xuống xe ngựa, Khang Hy giúp Tử Tu leo lên ngựa của mình, sau đó cũng xoay người lên ngựa, ôm lấy eo Tử Tu. Minh Phong thả người đánh xe kia ra, ba người cùng nhau về Tử Cấm Thành.

    Khang Hy ôm chặt lấy Tử Tu từ phía sau, hơi thở ấm áp phun lên tai Tử Tu, Tử Tu đỏ mặt, thân mình lại không tự chủ được mà nhích sát lại gần Khang Hy.

    Tử Tu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng!”

    Khang Hy cắn nhẹ lên vành tai Tử Tu: “Đừng nói chuyện, để ta ôm ngươi một chút!”

    Lời nói ra đến miệng của Tử Tu lại bị y thu ngược trở về. Thôi vậy, khi nào về rồi hẵng nói sau, y cũng rất tham luyến cảm giác hiện tại.

    Hành trình hồi cung tựa hồ ngắn hơn khi đi rất nhiều, nhìn cửa cung to lớn trước mắt, Khang Hy có chút ảo não, sớm biết như vậy thì hắn đã cưỡi ngựa chậm một chút. Ai, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể thoải mái cùng Tử Tu ở chung như vậy.

    Khang Hy thay lại long bào, kéo Tử Tu đến Từ ninh Cung. Trên đường đi, bọn cung nhân nhìn thấy họ thì đều lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

    “Hoàng thượng, ta có lời muốn nói với ngươi!” Tử Tu bị Khang Hy lôi kéo, có chút buồn bực nói.

    Khang Hy cười cười, lắc đầu: “Có chuyện gì muốn nói thì để lát nữa hẵng nói. Ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi!” Khang Hy cười ái muội, Tử Tu lập tức hiểu được hắn muốn nói gì, không khỏi càng thêm bất đắc dĩ.

    “Hoàng tổ mẫu.” Đến Từ Ninh Cung, Khang Hy cũng không cho người thông truyền mà trực tiếp đi thẳng vào.

    Tựa hồ đã đoán được Khang Hy sẽ đến, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn ung dung ngồi ở đại sảnh uống trà, thấy Khang Hy đến thì phất tay lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Khang Hy đem Tử Tu kéo đến trước mặt mình, Tử Tu định quỳ xuống đất hành lễ nhưng lại bị Khang Hy ngăn lại.

    “Tốc độ của Hoàng thượng so với ai gia đoán còn nhanh hơn. Xem ra tên Lâm ngự trù này trong lòng Hoàng thượng có địa vị rất cao.” Thái Hoàng Thái Hậu vẫn rất bình thản lên tiếng, nhìn không ra bà đang nghĩ cái gì.

    Nhưng mà lời này của bà lại khiến Khang Hy hơi kinh ngạc, thì ra Hoàng tổ mẫu sớm đã đoán được mình nhất định sẽ đuổi theo Tử Tu.

    Khang Hy lập tức mở miệng: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chỉ yêu một mình Tử Tu, tôn nhi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến y, hy vọng sau này Hoàng tổ mẫu đừng làm như vậy nữa!”

    Thái Hoàng Thái Hậu tà nghễ liếc mắt nhìn Khang Hy: “Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, tất nhiên ai gia sẽ không gây khó dễ cho y nữa. Được rồi, ai gia đã mệt, các ngươi về đi!”

    Nhận được cam đoan của bà, ngữ khí của Khang Hy dịu đi, hắn thi lễ: “Hoàng tổ mẫu sớm nghỉ ngơi đi, tôn nhi không quấy rầy nữa!”

    Nói xong liền kéo Tử Tu đi, Tử Tu chưa đi mà khẽ nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Thái Hoàng Thái Hậu, cám ơn người.”

    Thái Hoàng Thái Hậu không để ý đến Tử Tu, xoay người đi về tẩm điện của mình. Khang Hy có hơi khó hiểu, nhưng hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng mang Tử Tu quay về Dưỡng Tâm Điện rồi xua mọi người đi hết.

    Không buồn đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng nữa, Khang Hy trực tiếp ôm hôn Tử Tu, Tử Tu cũng thử đáp lại, tuy rằng trúc trắc nhưng lại khiến cho Khang Hy long tâm đại duyệt.

    Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, Khang Hy vươn tay định cởi y phục của Tử Tu thì lại bị Tử Tu ngăn lại. Khang Hy lập tức dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn Tử Tu, chẳng khác nào chú chó nhỏ chưa ăn no.

    Tử Tu vội nói: “Hoàng thượng, ngươi hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu rồi .”

    “Ngươi không cần phải nói giúp cho Hoàng tổ mẫu, nếu không phải tại bà thì sao ngươi lại bị đưa ra khỏi cung? Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, trong lòng ta vô cùng khó chịu. Tử Tu, sau này ngươi đừng bao giờ rời khỏi ta nữa nhé?” Khang Hy bất mãn hôn lên tay Tử Tu khiến cho Tử Tu bị nhột.

    Tử Tu kéo Khang Hy ngồi xuống, cố gắng nói chuyện với hắn: “Ngươi thật sự đã hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu, ta vốn muốn nói với ngươi từ khi gặp lại rồi nhưng tại ngươi không cho ta nói. Thật ra Thái Hoàng Thái Hậu đã cho chúng ta cơ hội đấy!”

    Khang Hy nghi hoặc cau mày, dùng biểu cảm ý bảo Tử Tu nói tiếp vì cái miệng của hắn đang bận rộn hôn người trong lòng.

    Tử Tu giải thích: “Thái Hoàng Thái Hậu đã ước định với ta, bà nói nếu như nội trong ngày hôm nay ngươi đuổi theo thì sau này bà sẽ không bao giờ quản chuyện của chúng ta nữa. Kết quả ngươi thật sự đã đuổi theo, ta vui lắm!” Đây là lần đầu tiên y biểu lộ cỏi lòng, có chút ngượng ngùng, lại càng thêm ngọt ngào.

    Khang Hy nói nếu không còn được gặp lại y thì rất khổ sở, vậy y lẽ nào không phải? Y thật sự sợ hãi Khang Hy sẽ không đuổi theo, dù sao thì hắn cũng là Hoàng đế, còn bản thân y chỉ là một ngự trù nho nhỏ. Không phải Tử Tu không tin tình cảm mà Khang Hy dành cho mình, mà là chuyện này thật sự rất khó thành hiện thực.

    Đối mặt với Hoàng tổ mẫu mà Khang Hy kính yêu nhất, đối mặt với vô số áp lực từ khắp nơi… mặc dù như vậy, Khang Hy vẫn đuổi theo, sau đó, mang y trở về.

    Tử Tu rất vui, thật sự rất vui.

    Khang Hy dừng lại một chút, lại tiếp tục hôn Tử Tu, trong miệng mơ hồ không rõ mà nói: “Được lắm, thì ra ngươi là đang thử ta. Nếu hôm nay ta không đến, có phải vĩnh viễn ngươi sẽ không bao giờ trở lại?”

    Tử Tu gật đầu, nếu Khang Hy không đến, y sẽ đau lòng, nhưng tuyệt đối không trách Khang Hy. Bất quá may mà Khang Hy đã đến, hết thảy những giả thiết kia đều tan thành mây khói.

    Tử Tu mỉm cười, y ôm chặt lấy Khang Hy thì thầm: “Hoàng thượng, ta rất thích ngươi.”

    Khang Hy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Tử Tu mở miệng nói thích hắn, hắn hình như chưa thể tin được, nâng cằm Tử Tu lên vội hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa xem?!”

    “Ta rất thích ngươi!” Tử Tu lặp lại một lần.

    “Ta biết, ta cũng thích ngươi, Tử Tu.” Nói chưa dứt lời đã ôm người vào lòng mà hôn điên cuồng. Giờ khắc này niềm vui sướng tràn ngập đã xóa tan đi tất thảy mọi cảm giác khó chịu trước kia, có Tử Tu trong lòng, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

    Sau khi tính sự trôi qua, Khang Hy nằm trên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Tử Tu, nhẹ nhàng nói khẽ: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cám ơn người, cám ơn người đã thành toàn cho ta và Tử Tu!”

    Đêm hôm đó, Tử Tu lưu tại Dưỡng Tâm Điện, việc này tuy rất không hợp quy củ nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu đều mở một mắt nhắm một mắt, đám phi tần còn lại tất nhiên sẽ không dám chọc vào vảy ngược của Khang Hy.

    Ngày hôm sau, Khang Hy mới chợt nhớ đến vẫn còn cả một đám tú nữ đang chờ mình an bài, hôm qua đi vội quá, hắn hoàn toàn quên mất việc này.

    Khang Hy ngự bút, đem tất cả những tú nữ này ban hết cho các thành viên hoàng thất, một người cũng không giữ lại.

    Triều đình có vang lên mấy tiếng phản đối nhưng rất nhanh đều biến mất trước sự cường ngạnh của Khang Hy. Từ đó về sau, mọi người dần phát hiện ra, Khang Hy đã thay đổi, càng mạnh mẽ hơn so với trước kia.

    ☆ Món ăn thứ năm mươi bảy

    Ngày lại ngày trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đây mà lại đến Trung Thu rồi. Tính ra thì Tử Tu đến đây đã hơn một năm rưỡi, thời gian qua, Tử Tu đã quen biết thêm không ít người. Thương y, hận y, quan tâm y, căm ghét y và cả yêu y.

    Tử Tu còn nhớ Trung Thu năm ngoái, Khang Hy cải trang thành tiểu thái giám đi tìm y, còn khen y nấu ăn ngon. Khi đó hai người họ còn chưa xác định rõ quan hệ, chẳng khác nào hai tên ngốc, chỉ cần nắm tay đã kích động nửa ngày.

    Tử Tu hơi nở nụ cười, đưa tay sờ nhẹ lên môi, gò má đỏ hồng. Trung Thu năm nay được tổ chức theo kiểu tiệc gia đình nên lượng công việc không nhiều. Khang Hy đặc biệt phê chuẩn cho Tử Tu, Trình Lễ và Tùng Viễn được xuất cung tụ họp với lại Đinh Chí Nguyên, lúc này cả ba người đều đang trên đường đến tửu lâu của Đinh Chí Nguyên.

    Đây là lần đầu tiên Tùng Viễn ra ngoài kể từ khi nhập cung, không khỏi quá mức hưng phấn. Tùng Viễn đã cao hơn không ít nhưng tính tình lại hoàn toàn không thay đổi.

    “Sư phụ, sư phụ, đại sư bá buôn bán kiếm được nhiều tiền không? Thương tích của sư bá đã tốt chưa? Nghe nói bây giờ sư bá đã có thể dùng một tay nấu ăn rồi ạ?”

    “Trong mắt tiểu tử ngươi chỉ có tiền, nó sắp văng ra khỏi mắt ngươi rồi kìa! Sao hả, ngươi không muốn làm ngự trù nữa mà muốn theo đại sư bá ngươi kiếm tiền à?” Trình Lễ gõ đầu Tùng Viễn, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

    Tùng Viễn cười giả lả: “Sao được chứ, dù con có muốn đi thì cả sư phụ lẫn sư bá đều không cho. Trù nghệ của con vẫn chẳng ra sao, có đi cũng kiếm không được bao nhiêu tiền.”

    Trình Lễ cười mắng: “Rõ ràng ngươi vẫn có ý muốn đi. Tiểu tử, làm ngự trù chẳng lẽ không tốt hơn là mở tửu lâu à?”

    “Đương nhiên là làm ngự trù tốt hơn!” Tùng Viễn trịnh trọng đáp, sau đó lại cười hớn hở: “Bất quá nếu có thể thuận tiện kiếm thêm tiền thì càng tốt hơn ạ!”

    Hai người nói chuyện vui vẻ khiến cho không khí trái lại sinh động hơn rất nhiều. Tử Tu chỉ ở một bên nghe, không xen vào. Suy nghĩ của Tử Tu lúc này đang bay rất xa, y đang nghĩ không biết bây giờ Khang Hy đang làm cái gì, có phải cũng đang nghĩ đến mình như mình đang nghĩ đến hắn không… Tử Tu khẽ cắn môi, mình buồn nôn như thế này từ khi nào?

    “Sư phụ, người làm sao vậy? Sao lại đỏ mặt?” Thanh âm của Tùng Viễn gọi về suy nghĩ của Tử Tu, nghe xong lời này y không khỏi trừng Tùng Viễn một cái nhưng trong lòng thì xấu hổ muốn chết.

    Trình Lễ buồn cười nhìn Tử Tu, trong nụ cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, không biết đứa đồ đệ ngốc này từ khi nào đã lọt được vào mắt của Hoàng thượng, mơ hồ đi đến tận bước này. Tính ra thì ông và Tùng Viễn có thể xuất cung được cũng là nhờ hưởng ké hào quang của Tử Tu.

    Trong tiếng cãi nhau ầm ĩ, xe ngựa đã đến trước cửa Ngự Thiện Tửu Lâu. Hôm nay Ngự Thiện Tửu Lâu không kinh doanh, đóng cửa đợi khách quý đến. Ba người vừa đến thì lập tức có tiểu nhị dẫn họ vào, lại có người giúp đem xe ngựa vào hậu viện trông coi chu đáo.

    Tùng Viễn xa liên tục cảm thán, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

    “Sư phụ, Tử Tu, Tùng Viễn nữa, mọi người đến rồi.” Đinh Chí Nguyên vui vẻ chào đón, thần sắc của Đinh Chí Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên đã dứt ra khỏi bóng ma tâm lý bị mất tay.

    “Sư bá, con rất nhớ sư bá!” Tùng Viễn nhào qua bám dính lên trên người Đinh Chí Nguyên, Đinh Chí Nguyên nở nụ cười sủng nịch, kéo Tùng Viễn xuống.

    “Sư phụ, con chuẩn bị xong đồ ăn rồi, bây giờ chúng ta dùng luôn nhé?”

    Thấy Đinh Chí Nguyên đã rất tốt, Trình Lễ cũng cảm thấy vui mừng, gật đầu nói: “Ăn luôn đi, lát nữa bọn ta còn phải hồi cung sớm!”

    “Vâng, sư phụ. Tử Tu, ta đi thôi!” Đinh Chí Nguyên mang cả ba người lên tầng hai, ở đây rất thanh tĩnh, phòng cách âm tốt, không cần có người nghe lén họ nói chuyện.

    Vào trong phòng, Tùng Viễn lại chậc chậc tán thưởng, không trách hắn kinh ngạc, một bàn đồ ăn cực nhiều nằm chính giữa phòng, hơn nữa món nào món nấy đều cực mê người. Học trù nghệ lâu như vậy, Tùng Viễn đương nhiên nhìn ra được mỗi món ăn đều là cực phẩm, tin chắc đều là Đinh Chí Nguyên làm, xem ra trù nghệ của Đinh Chí Nguyên vẫn chưa vì mất đi tay trái mà suy giảm.

    Đinh Chí Nguyên cho người mang đến hai bầu rượu, tuy nói ba người kia lát nữa phải hồi cung nhưng uống ít một chút hẳn là không có gì đáng ngại.

    “Sư bá, tửu lâu của người tốt quá đi, con không muốn về nữa.” Tùng Viễn nhồi đầy một miệng đồ ăn, không ngừng biểu đạt nhiệt tình của mình dành cho tửu lâu.

    Trình Lễ chợt nói: “Lại nói đến, Chí Nguyên à, bây giờ ngươi đã ổn định rồi, có phải cũng nên đi tìm thê tử rồi không?”

    Thiếu chút nữa là Đinh Chí Nguyên phun rượu trong miệng ra, cố nén ho khan hơn nửa ngày mới thở lại được, hắn ai oán nói: “Sư phụ, thê tử lẽ nào dễ tìm như vậy? Cô nương nhà người ta thấy con thế này chỉ e là tránh không kịp…”

    Người nói vô tâm, người nghe có ý. Tử Tu lập tức sụp mi mắt, khổ sở nói: “Sư huynh, xin lỗi huynh, đều tại đệ hại huynh thành như vậy, đệ…”

    “Tử Tu, đừng nói như vậy, ta chưa từng trách đệ, nếu cho ta được lựa chọn một lần nữa ta vẫn sẽ làm vậy thôi. Đệ là sư đệ của ta, cứu đệ là chuyện ta phải làm. Hơn nữa, đệ không thấy bây giờ ta vẫn sống rất tốt đấy thôi?” Đinh Chí Nguyên vỗ lên mu bàn tay Tử Tu nhẹ giọng an ủi.

    “Nhưng mà…”

    “Không có nhưng mà cái gì cả, không phải chỉ cưới thê tử thôi sao? Duyên đến thì thê tử tự nhiên cũng đến thôi.” Đinh Chí Nguyên cười xán lạn. Với hắn mà nói, có thể cưới được thê tử thì đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu không lấy được thì cả đời vẫn tiếp tục như thế này cũng không sao.

    Đinh Chí Nguyên vốn không phải là người sống vì tình cảm, chuyện tình ái đối với hắn mà nói rất xa vời, hắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.

    “Thôi tùy ngươi vậy. Hôm nay đừng nói đến những chuyện không vui nữa, chúng ta uống rượu đi.” Trình Lễ dời đi đề tài, trong lòng ông cũng có chút không vui.

    Vì cái gì đồ đệ ông dạy ra đều quái gở như vậy. Một đứa thì thích nam nhân, đứa kia thì lại chẳng hứng thú với việc cưới thê tử. Ông liếc mắt nhìn Tùng Viễn, phát hiện đứa đồ tôn này vẫn hợp với ông hơn, nó chắc hẳn sẽ không thích nam nhân mà thập phần ham thích với việc cưới nữ nhân.

    Mọi người lại hàn huyên những việc khác, vất vả lắm mới tụ họp cùng một chỗ, ai nấy đều rất hưng phấn, mà đã hưng phấn thì càng thích uống nhiều; uống nhiều thì liền hồ đồ, mà hồ đồ thì liền quên mất phải hồi cung.

    Bởi vậy, khi Khang Hy bước chân vào cửa thì chính là thấy cảnh tượng thế này, Tùng Viễn và Đinh Chí Nguyên kề vai sát cánh hát hò, Trình Lễ ngửa người tựa lưng trên ghế ngủ say, mà Tử Tu thì trưng ra gương mặt đỏ bừng cười ngây ngô với hắn.

    Khang Hy muốn tức cũng không được mà cười cũng không xong. Mệt hắn sớm dùng xong tiệc chạy đến đây một chuyến, lại không nghĩ rằng nghênh đón hắn lại là cảnh tượng như thế này.

    Khang Hy vỗ nhẹ lên mặt Tử Tu ôn nhu gọi: “Tử Tu, dậy dậy!”

    Tử Tu cầm lấy tay Khang Hy cười hì hì: “Hoàng … Hoàng thượng, sao… ngươi đến đây?” Tử Tu đem tay Khang Hy áp lên mặt mình, thoải mái nhắm hai mắt lại.

    Khang Hy bất đắc dĩ ôm lấy Tử Tu lên rồi đi về phía sương phòng ở hậu viện. Còn lại ba người kia đều được các tiểu nhị giúp đỡ đưa ai về chỗ của người nấy, tạm thời không cần đề cập đến.

    Khang Hy trút bỏ quần áo của Tử Tu, cho người mang nước đến rồi sau đó lau rửa người giúp y. Tử Tu ngủ đến không biết trời trăng mây gió, hoàn toàn không biết bị người khác nhìn sạch cộng thêm sờ hết sạch. Nhìn tiểu bạch thỏ mê người, Khang Hy liếm môi, đậu hủ non trước mắt chỉ có ngu mới không ăn.

    Vì thế, Tử Tu cuối cùng lại bị ăn sạch sẽ.

    Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tu tỉnh lại thì mất hơn nửa ngày vẫn không biết mình đang ở đâu. Đêm hôm qua say rượu, cho tới giờ đầu óc còn hỗn loạn, Tử Tu khẽ giật giật thân thể lập tức nhận thấy điều kỳ quái.

    Y không mặc y phục! Chỗ nào đó trướng đau! Khang Hy đang nằm bên cạnh!

    Tiêu hóa hết ba điều này, Tử Tu vừa tức vừa vui, tức là vì người này dám thừa dịp y say rượu làm ra chuyện đó, vui là Khang Hy lại đi tìm mình.

    Tử Tu nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhào qua cắn Khang Hy một cái, Khang Hy bỗng nhiên mở to mắt hỏi: “Tử Tu đói bụng à? Sao ta nghe thấy ngươi đói đến nghiến răng?”

    “Hừ hừ…” Tử Tu thở phì phì: “Ngươi lại…”

    “Ta lại làm sao? A, Tử Tu, tối hôm qua ngươi thật nhiệt tình, cứ quấn lấy ta đòi mãi, còn liên tục nói, ‘Hoàng thượng, ta rất thích ngươi!’. Ha ha, không ngờ Tử Tu lại yêu ta như vậy!” Khang Hy ung dung nhìn Tử Tu, nói dối không chớp mắt.

    Mặt Tử Tu đỏ hơn cả trái cà chua chín. Y hoàn toàn không nhớ một tý gì chuyện ngày hôm qua. Bất quá việc y bị Khang Hy làm là sự thật, y thật sự sợ hãi mình giống như lời Khang Hy nói, thật… thật sự rất mất mặt.

    Khang Hy hơi nghiêng người, cắn cằm của Tử Tu, cười đến càng thêm đắc ý.

    Tử Tu rầm rì hai tiếng: “Hoàng thượng, sao ngươi lại đến đây? Tối hôm qua… chúng ta không hồi cung?”

    Khang Hy “ừ” một tiếng, đáp: “Ta chỉ muốn gặp ngươi nên cứ thế mà chạy đến đây. Ngươi yên tâm, ta đã an bài tốt chuyện trong cung, chúng ta lập tức trở về, không có việc gì đâu.”

    “Ừ!” Tử Tu ôm chăn, cùng Khang Hy sóng vai nằm, cảm giác ấm áp này thật tốt, thật hy vọng cứ mãi mãi thế này thì tốt biết bao.

    Khi mặc quần áo, Tử Tu kinh ngạc hét lên một tiếng, Khang Hy giật mình vội váng né thật xa, làm bộ như không nhận ra ánh mắt phẫn nộ của Tử Tu bắn đến. Tử Tu không dám nhìn thân thể của mình nữa, trên đó phủ kín những vết hôn đỏ hồng! Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Khang Hy.

    Tử Tu thật muốn quát to một tiếng: “Ta không phải sườn heo rán, ngươi cần phải cắn như vậy sao?”

    ☆ Chương thứ năm mươi tám
    Thời gian nhoáng một cái đã tới tháng mười một, là thời điểm mà các bộ tộc Mông Cổ tiến cống hằng năm. Mỗi năm đến thời gian này đều vô cùng náo nhiệt, Hoàng cung tấp nập các đoàn tiến cống mang đầy cống phẩm chưa nói, các tiểu thương bình thường cũng có thể nhờ đó mà kiếm thêm không ít.

    Mà năm nay lại náo nhiệt hơn mọi năm, vì để chứng minh sự coi trọng của mình với các bộ tộc Mông Cổ, Khang Hy dự định bắt đầu từ năm nay sẽ mở yến hội chuyên chiêu đãi các sứ thần, cũng đặt tên cho nó là Cửu Bạch Yến.

    Cửu Bạch, là chỉ cống phẩm mà các bộ tộc Mông Cổ tiến cống để biểu lộ sự chân thành của mình với Thanh triều, một con lạc đà trắng cùng tám con ngựa trắng.

    Yến tiệc này thành thông lệ được tổ chức đều đặn hằng năm, sau này đến thời của Đạo Quang Hoàng đế thì được tóm tắt lại trong hai câu thơ: tứ ngẫu ngân hoa nhất ngọc đà, tây khương tuế hiến đế kinh la.

    Năm nay là lần đầu tiên tổ chức Cửu Bạch Yến, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, đặc biệt là các sứ thần và ngự trù. Sứ thần tất nhiên là không cần phải nói, hành động này của Khang Hy chứng minh sự coi trọng với bọn họ, tăng cường quan hệ giữa triều đình và các bộ tộc Mông Cổ, mà các ngự trù thì vui vì lại có thêm cơ hội để chứng tỏ tài năng, càng không cần phải nói đến đây là một yến hội chưa từng được tổ chức.

    Nhất thời, triều đình trên dưới đều không ngừng thảo luận về Cửu Bạch Yến, điều này vô tình mang đến áp lực không nhỏ cho Ngự Thiện Phòng.

    Thiết yến, quan trọng nhất chính là thức ăn, do đây là lần đầu tiên mở yến tiệc này, bởi vậy nên chuẩn bị những món ăn như thế nào chính là vấn đề lớn. Những buổi yến tiệc khác nhau thì những món ăn được dâng lên nhất định phải khác nhau, như vậy nên làm món nào đây? Cần làm bao nhiêu món? Những món ăn này sẽ được mang lên theo thứ tự như thế nào? Đây là những vấn đề quan trọng cần phải suy xét cẩn thận.

    Nhất thời Ngự Thiện Phòng rất hỗn loạn, mọi người đều đưa ra các ý kiến khác nhau, thương nghị hết ba ngày trời mới miễn cưỡng cho ra một kết quả. Kết quả được đưa ra, lại phải trình lên cho người ta kiểm tra qua, cuối cùng phải được Hoàng đế ngự bút phê chuẩn mới quyết định được các món ăn.

    Ba ngày này Tử Tu cũng tham gia thảo luận với mọi người, chính vì thế thời gian mỗi ngày gặp Khang Hy cũng bị rút ngắn hơn phân nửa khiến cho Khang Hy vô cùng hối hận.

    Hai ngày sau, sứ thần Mông Cổ đã đến Kinh thành, được Đại Thanh nhiệt liệt hoan nghênh. Các sứ thần Mông Cổ theo trình tự dâng cống phẩm, Khang Hy báo ngày hôm sau sẽ thiết yến tại Càn Thanh Cung khoản đãi các sứ thần khiến cho họ vô cùng vui mừng.

    Đối với Cửu Bạch Yến sắp tới, đại đa số ngự trù đều tràn ngập mong đợi. Tuy nói đa số các món ăn trong Cửu Bạch Yến đều là những món mà họ quen thuộc nhưng mà cũng có một số món ngoại lệ. Tỷ như Kim Thiềm Ngọc Bào (1), lại tỷ như Tam Tiên Long Phượng Cầu (2).

    Những người có thể làm tốt những món ăn này rất ít, Trình Lễ là một trong số đó, Tử Tu coi như cũng nằm trong số này, bởi vậy nhiệm vụ làm Kim Thiềm Ngọc Bào quang vinh rơi lên đầu Tử Tu.

    Kim Thiềm Ngọc Bào không khó làm, nhưng lại cần kỹ xảo rất cao. Hơn nữa món ăn này dùng hải sản là nguyên liệu chủ yếu nên đối với hầu hết ngự trù đều xuất thân từ những vùng không giáp biển việc này là thử thách rất khó khăn. Tử Tu biết làm cũng là vì nhờ có sư phụ ở kiếp trước dạy cho. Dù vậy đã hơn một năm Tử Tu không làm thử món này rồi.

    “Sư phụ, người thật sự muốn con phụ trách món này? Con sợ mình làm không nổi!” Tử Tu có chút không nắm chắc, đây là lần đầu tiên Tử Tu mở miệng nói như vậy.

    Trình Lễ vỗ vai Tử Tu cười nói: “Sư phụ tin tưởng ngươi, ngươi phải cố mà làm đi!”

    “Nhưng mà…”

    “Sư phụ yên tâm đi, có con giúp sư phụ mà!” Tùng Viễn hớn hở nhảy ra, hắn đi theo bên cạnh Tử Tu đã được một năm, bắt đầu từ việc học nhóm lửa cho đến kỹ thuật dùng dao, bây giờ Tùng Viễn đã thăng lên làm ngự trù tập sự. Tốc độ trưởng thành của Tùng Viễn nhanh đến mức đủ khiến cho bất kỳ trù sư nào cũng phải ghen tỵ.

    Tử Tu dở khóc dở cười, chọc chọc cái trán của Tùng Viễn mắng: “Ngươi có biết Kim Thiền Ngọc Bào là món gì không mà dám ba hoa khoác lác?”

    Tùng Viễn cười hì hì: “Sư phụ, cần phải có lòng tin vào chính bản thân mình chứ? Người dạy con thì không phải con sẽ biết sao?”

    Tử Tu lười ba hoa với hắn nữa, dặn Tùng Viễn đi lấy toàn bộ những nguyên liệu nấu nướng đến đây. Tùng Viễn hoan hô một tiếng chạy đi, Tử Tu lại đứng ở đó cẩn thận nhớ lại trình tự nấu món này.

    Tử Tu nhớ kiếp trước khi làm món ăn này thì y chỉ dùng bào ngư đóng hộp, bây giờ không có bào ngư đã qua gia công, Tử Tu chỉ có thể tự xử lý bào ngư, cho bào ngư vào cùng các loại hương liệu như hành, gừng đem đi hấp. Đợi đến khi làm mềm được bào ngư rồi thì Tử Tu mới dựa theo phương pháp đã học trước kia mà làm từng bước một.

    Tử Tu đem bào ngư đã được làm mềm rồi xếp ra theo thứ tự, sau đó rút một con dao mỏng như cánh ve, “soạt soạt” mấy cái xắt hết bào ngư ra thành hai nửa. Lại xếp những miếng bào ngư đã cắt thành hàng, Tử Tu lại tiếp tục cắt bào ngư ra thành từng phần, nhưng lần này sử dụng ít sức hơn, mỗi một miếng bào ngư đều được cắt thành hình đối xứng với nhau.

    Tùng Viễn say mê nhìn Tử Tu, tuy Tùng Viễn đã nhìn không biết bao nhiêu lần Tử Tu thi triển tuyệt kỹ, nhưng lần nào cũng như không đủ. Mỗi lần Tùng Viễn đều nghiêm túc quan sát Tử Tu hạ đao như thế nào, nhưng vẫn không thể nắm hết được tinh túy trong đó.

    Tử Tu cắt xong bào ngư, sau đó tỉ mỉ cắt tỉa thành hình chân Kim Thiềm, lại phủ thêm một ít bột mì.

    Tiếp theo là trứng chim, trước tiên đem luộc trứng chim rồi cắt thành hai nửa, đặt ở trung tâm bào ngư dùng để làm thân Kim Thiềm. Đương nhiên, chỉ như vậy vẫn còn chưa đủ, còn phải dùng thêm thịt tôm và lòng trắng trứng làm phụ liệu để tạo hình Kim Thiềm.

    Đợi làm tốt những bước này xem như đã thành công hơn phân nửa. Đừng thấy nói vậy là đơn giản, làm những thứ này cần rất nhiều kỹ xảo, như lòng trắng trứng đâu dễ tạo hình, chỉ cần không chú ý thì sẽ bể nát ngay.

    Sao khi tạo thành hình nguyên con Kim Thiền thì còn phải thêm mấy thứ khác nữa. Như dùng thêm vỏ dưa chuột gắn ở trên lưng Kim Thiền cho đẹp, sau đó dùng hai hạt đậu nành để làm mắt. Như vậy một con Kim Thiền mới được tính là làm xong.

    Kim Thiền thành hình rồi thì bắt đầu đem chưng, thời gian không nhiều không ít, chỉ cần đúng nửa nén hương. Chưng Kim Thiền xong thì để thêm vào bông cải xanh đã được xào sơ qua và các loại gia vị nữa là đại công cáo thành.

    Một món đồ ăn hoàn thành, cảm xúc của Tử Tu rất phức tạp. Xem ra bất kỳ món ăn nào cũng phải thường xuyên luyện tập. Một thời gian không làm món ăn này thôi mà y làm đã thấy ngượng tay rồi.

    Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận riêng của Tử Tu, còn về phần Tùng Viễn thì lại thấy Tử Tu làm rất liền mạch hoàn mỹ không tỳ vết.

    Lại nhìn sang Trình Lễ, ông sớm đã làm xong Tam Tiên Long Phượng Cầu. Tam Tiên Long Phượng Cầu có nguyên liệu chủ yếu là thịt ức gà và nhân tôm. Món ăn này chủ yếu là dùng phương pháp xào, khó là ở chỗ như thế nào một dao cắt cả tôm lẫn thịt gà thành hình cầu. Loại đao pháp này ngoại trừ Trình Lễ và Tử Tu ra thì đúng là không còn ai biết, trước kia còn có Đinh Chí Nguyên, nhưng từ khi tay hắn bị thương thì nấu ăn được đã là vấn đề rất khó khăn rồi.

    Làm được món ăn này còn có một bí quyết nữa, đó chính là phải ngâm qua thịt gà trong nước nóng để khử đi mùi thịt gà.

    Nói nhiều như vậy, bên chỗ Càn Thanh Cung đã đến lúc khai yến. Khác với trước kia, ca múa lần này đều mang đậm màu sắc của Mông Cổ khiến cho chúng sứ thần rất vui vẻ.

    Yến hội bắt đầu, đầu tiên là mỹ nhân hiến trà, bởi vì nhân vật chính là người Mông Cổ, bởi vậy trà dâng lên là trà sữa mà họ thích. Tiếp theo là Kiền Quả Tứ Phẩm, Mật Tiễn Tứ Phẩm… Đến khi món tiếp theo được bưng lên thì Khang Hy phát hiện ra bên trong có món Tùng Hạc Duyên Niên mà hắn quen thuộc.

    (mấy món trên vui lòng coi lại chú thích ở chương 8)

    Khang Hy cười cười, nhớ đến món này là do Tử Tu làm ra khi thi đấu với người khác. Khang Hy hưng trí gắp một miếng, chợt nhận ra hương vị khác hẳn trong trí nhớ, Khang Hy bĩu môi, biết món này chắc chắn không phải do Tử Tu nấu.

    Khang Hy ăn những món ăn Tử Tu nấu đã hơn một năm, chính vì vậy hắn vô cùng quen thuộc với hương vị của tất cả những món do Tử Tu nấu ra. Tự nhiên Khang Hy nổi hứng, nếu buổi tiệc đã nhàm chán như vậy, không bằng chơi trò đoán thử xem món nào là món Tử Tu nấu.

    Lương Cửu Công thấy sắc mặt Khang Hy không ngừng đổi tới đổi lui thì không khỏi buồn bực, mấy món ăn này có vấn đề gì sao?

    Đồ ăn đương nhiên không có vấn đề gì mà có vấn đề chính là Khang Hy. Hắn nhấm nháp từng món, lại không ngừng thất vọng. Các sứ thần Mông Cổ đều đang khen ngợi thức ăn ngon, ca múa đẹp mắt. Khang Hy thì rất chuyên tâm nghiên cứu các món ăn trên bàn.

    “Ngự thái nhất phẩm: Kim Thiềm Ngọc Bào.” Tiểu thái giám cao giọng báo tên món ăn tiếp theo. Một món ăn trông rất khác biệt được đặt trước mặt Khang Hy.

    Khang Hy xem xét món ăn trên bàn, phát hiện nó được làm rất tinh tế, tạo hình cũng khác biệt, vừa nhìn là biết ngay do cao thủ nấu ra. Khang Hy lại dấy lên chút hy vọng, gắp một miếng bào ngư bỏ vào miệng.

    Món ăn cực kỳ thơm ngon, thịt bào ngư vừa ngọt lại vừa mềm, quan trọng nhất chính là nó mang theo một cảm giác rất quen thuộc. Khang Hy vui vẻ nở nụ cười, hắn biết ngay món này là do Tử Tu làm ra.

    Đối với yến hội lần này, sứ thần lẫn quan viên Đại Thành đều tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, có rất nhiều món ăn mà họ chưa từng nếm qua hay gặp qua, lòng hiếu kỳ tăng thêm, cũng thỏa mãn khẩu vị của họ.

    “Ngự trù của Hoàng thượng quả nhiên không giống với trù sư bình thường, mỗi một món ăn đều xứng đáng là tinh phẩm.” Người dẫn đầu đoàn sứ thần, Trát Ba lên tiếng khen ngợi.

    Khang Hy long tâm đại duyệt, khiêm tốn đáp: “Chút tài mọn mà thôi, không đáng nhắc đến, chư vị thích là tốt rồi.”

    Trát Ba vuốt râu, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói: “Đã sớm nghe nói Ngự thiện trong cung chính là mỹ vị nhân gian, nay được hưởng qua, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Hoàng thượng, lần này trong đội ngũ đi theo hạ thần cũng có một người có chút tài mọn, hắn vô cùng hiếu kỳ với Ngự thiện của Hoàng cung. Bởi vậy hắn muốn mượn cơ hội này thỉnh giáo chư vị ngự trù một phen, không biết Hoàng thượng có thể thành toàn không?”

    Khang Hy vô thức cau mày, thành toàn? Rõ ràng là đang khiêu khích thì có! Bất quá ngự trù trong Tử Cấm Thành này chẳng lẽ lại sợ sao?

    “Không ngờ các ngươi lại có hứng thú như vậy. Việc này có gì là khó, ngày mai trẫm sẽ cho người thông truyền để cho chúng ngự trù trao đổi kinh nghiệm với người mà ngươi mang đến!”

    Trát Ba cung kính cúi đầu: “Vậy hạ thần tạ ơn Hoàng thượng.”

    Khang Hy mỉm cười, dám đến đây khiêu chiến, hừ, trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là thất bại.

    ☆ Món ăn thứ năm mươi chín

    Không ngoài dự liệu, các ngự trù khi nghe được có người đến khiêu chiến thì vô cùng kích động. Thay vì nói là kích động thì nói là tức giận đúng hơn. Ngự trù, đại biểu cho trù nghệ đã đạt đến bậc cao nhất, nay lại bị một kẻ không biết tên đến khiêu khích thì đúng là khiến cho người khác khó có thể bình tĩnh.

    So với những người kia thì Tử Tu lại thấy vui vẻ. Học trù nghệ cũng như những kỹ năng khác thôi, đều cần phải không ngừng tập luyện, tiếp xúc với những thứ mới thì mới có thể tiến bộ. Có trao đổi mới nhận ra mình còn thiếu sót ở điểm nào.

    Người đến khiêu chiến tên là Mục Đức, Trát Ba giới thiệu người này là một trù sư đi du ngoạn khắp bốn phương. Tháng trước người này đến chỗ các bộ tộc Mông Cổ thì liền bị nơi đây hấp dẫn mới lưu lại. Lần này nghe thấy Trát Ba nói họ muốn đến Đại Thanh, Mục Đức liền khẩn cầu được đi theo, hắn vô cùng muốn được chứng kiến bản lĩnh của các ngự trù.

    Mục Đức vốn không có tư cách để được chứng kiến bản lĩnh của ngự trù. Nhưng vì hắn đến cùng với Trát Ba, mà Trát Ba lại là người đứng đầu tất cả các sứ thần. Khang Hy nếu như không đáp ứng lời thỉnh cầu của Trát Ba thì chẳng phải quá nhỏ nhen sao?

    Cuối cùng, song phương đồng ý với nhau, quyết định cử hành một trận đấu trù nghệ công khai và công bằng, hoặc là nói một cách đơn giản là thi đấu món ăn. Trận đấu món ăn gần nhất trong cung đã cách hơn một năm rưỡi, và mọi người vẫn còn nhớ mãi trận đấu đó. Nay lại có một trận đấu còn long trọng hơn thì ai nấy đều vô cùng hưng phấn.

    Các bộ tộc Mông Cổ không cần phải nói, đại biểu tất nhiên là Mục Đức. Về phía bên Khang Hy thì hơi khó nói, ngự trù trong cung nhiều như vậy, rốt cục hắn nên chọn ai làm đại diện mới tốt đây?

    Trong lòng chúng ngự trù thì đã chọn ra ba người, thứ nhất là Trình Lễ, thứ hai là Tuyết Tùng và thứ ba là Tử Tu. Ngoài ba người này ra thì tất cả chúng ngự trù còn lại đều kém hơn một bậc. Nhưng đại biểu chỉ có một người, vậy nên chọn ai trong số ba người họ?

    Việc này thật ra không khó như vậy, bởi vì trong lòng Hoàng đế sớm đã chọn ra được đối tượng tốt nhất. Luận công luận tư, hắn đều hy vọng Tử Tu có thể đại diện cho Đại Thanh tham gia thi đấu. Nếu Hoàng đế đã quyết định thì tất nhiên ai mà dám phản đối. Bởi vậy cuối cùng Hoàng đế khâm điểm, cho Tử Tu thành đại diện của Đại Thanh.

    Lần thi đấu món ăn này khác với những lần trước, lần trước hai bên đều làm một món ăn, hơn nữa không quy định về nguyên liệu nấu nướng nhưng lần này thì các quy tắc được định rõ hơn.

    Thi đấu món ăn tổng cộng chia làm ba vòng, vòng thứ nhất là cắt đậu hủ, vòng thứ hai là dùng chân vịt, vòng thứ ba mới đấu tự do. Kết quả dựa trên tổng số trận, thắng hai trận coi như thắng chung cuộc. Giám khảo do Khang Hy, Trát Ba và một sứ thần Bồ Đào Nha đảm nhiệm. Nói đến cũng khéo, vị sứ thần Bồ Đào Nha này vô cùng tinh thông ẩm thực nên khi Khang Hy phái người đi mời, người này liền không do dự mà đồng ý ngay.

    Trận đấu được định vào hai ngày sau, trong hai ngày này, song phương có thể chuẩn bị trước một vài thứ cơ bản như công cụ làm bếp hay gia vị đặc biệt.

    “Sư phụ, con… con cảm thấy lo quá.” Một tối vắng người, Tử Tu ngượng ngùng nói với Trình Lễ.

    Lần trước thi đấu với Tuyết Tùng Tử Tu không hề có cảm giác này, khi đó cảm thấy thắng thua chẳng quan trọng gì mấy, thua y cũng chẳng tổn thất gì. Nhưng lần này lại khác, Tử Tu đại diện cho toàn bộ Đại Thanh, nếu y thua thì người khác nhất định sẽ nói đường đường là ngự trù của Đại Thanh mà không bằng một trù sư vô danh từ bộ tộc Mông Cổ.

    Nếu vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ rất khó chịu.

    Kỳ thật Tử Tu cảm thấy sư phụ mới là người thích hợp để lựa chọn nhất, vô luận nói trên phương diện nào sư phụ cũng mạnh hơn y. Nhưng Hoàng thượng lại quyết định chọn y làm đại biểu, y căn bản không thể cự tuyệt.

    Trình Lễ vỗ vai Tử Tu: “Chỉ cần dùng trạng thái bình thường ra đối chiến là được rồi. Trù nghệ của ngươi bây giờ không hề kém hơn sư phụ bao nhiêu, sư phụ tin ngươi nhất định có thể làm được.”

    Tử Tu cắn môi dưới, gật đầu. Bỗng nhiên Tử Tu ngẩng đầu lên hỏi: “Sư phụ, người có biết món ăn thứ một trăm lẻ chín là gì không?”

    Trình Lễ ngẩn ra, có chút nghi hoặc hỏi lại: “Món ăn thứ một trăm lẻ chín? Đó là cái gì?”

    “Không… Không có gì.” Tử Tu thật muốn tát cho mình một cái, lúc này còn chưa có một trăm lẻ tám món Mãn Hán Toàn Tịch nữa mà. Tử Tu rất bức bối, không biết đến khi nào thì mình mới tìm được đáp án.

    “Đừng lo lắng, cứ phát huy trình độ như mọi khi là tốt rồi.” Trình Lễ lại an ủi một câu.

    Ngày hôm sau Khang Hy cho người mang đến cho Tử Tu một bộ dụng cụ làm bếp. Bộ dụng cụ này so với bộ mà Dung Nhược tặng Tử Tu còn đẹp và tinh xảo hơn khiến Tử Tu yêu thích không buông tay, không biết như thế nào, hình như niềm tin đã lớn hơn một chút.

    Trong vòng hai ngày, Tử Tu dùng bộ dụng cụ này luyện tập nấu nướng phòng ngừa đến lúc thi lại dùng không thuận tay. Vì để cho Tử Tu có thêm thời gian thích ứng, Khang Hy đã miễn cho Tử Tu phải làm bữa tối cho hắn.

    Buổi tối trước ngày kỳ thi diễn ra, Khang Hy ôn nhu động viên Tử Tu: “Tử Tu, không cần phải tự tạo áp lực cho mình. Ta tin ngươi chính là trù sư xuất sắc nhất trên đời này.

    Tử Tu bất đắc dĩ cười cười: “Hoàng thượng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ta không dám nghĩ như vậy. Bất quá dù thế nào thì ta cũng sẽ thắng, nhất định không làm ngươi mất mặt đâu.”

    Khang Hy hôn lên môi Tử Tu, một lúc sau mới nói: “Ừ, ta tin ngươi. Mặc kệ kết quả như thế nào ta vẫn luôn ủng hộ ngươi.”

    Có sự cổ vũ của Khang Hy, Tử Tu lại cảm thấy áp lực lớn hơn nữa, nhưng đồng thời so với trước đó thì động lực cũng lớn hơn hẳn. Sư phụ nói đúng, chỉ cần phát huy hết trình độ của mình là được.

    Thời tiết của ngày thi đấu thật tốt, ánh sáng mặt trời rất ấm áp, các cung nhân đã bày trí xong sàn thi đấu cũng như chỗ quan sát trận đấu tại Càn Thanh Cung. Trên sàn thi đấu, Tử Tu đứng bên trái, Mục Đức bên phải còn đám người Khang Hy thì ngồi ở khán đài đối diện lẳng lặng đợi trận đấu bắt đầu.

    Khang Hy ngồi chính giữa, hai bên trái phải là Trát Ba và sứ thần Bồ Đào Nha. Hai hàng khán đài hai bên chia ra là các phi tần, đại thần cũng như các sứ thần, phía sau mọi người còn tụ tập không ít cung nữ thái giám, rất đông người xem.

    Ánh mắt của Tử Tu bình tĩnh nhìn thoáng qua Khang Hy, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.

    Người chủ trì tiến lên đọc ra quy tắc thi đấu. Bởi vì thi nấu ăn thường tốn thời gian nên mỗi ngày chỉ đấu một trận, hôm nay là ngày đầu tiên nên thi khắc đậu hủ. Nếu so về đao công, như vậy giám khảo chỉ cần xem ai khắc đẹp nhất là được.

    Người chủ trì giới thiệu hai người dự thi, lại giới thiệu ba vị giám khảo. Sau đó, có thái giám bưng lên đặt trước mặt hai người hai khối đậu hủ lớn, đậu hủ rất tươi, nhìn trắng mịn rất ngon mắt.

    Khắc đậu hủ, ngay cả người không biết nấu ăn cũng biết việc này cực kỳ khó. Đậu hũ vốn rất mềm, chỉ cần vô ý thì sẽ bị bể nát ngay. Mà một miếng đậu hủ lớn như vậy, muốn khắc cái gì đó tất nhiên là không hề đơn giản.

    Tiếng chiêng trống vang lên, tất cả mọi người mở to hai mắt.

    Tùng Viễn đứng bên cạnh Trình Lễ, sắc mặt rất nôn nóng, không phải Tùng Viễn không tin tưởng vào tài nghệ của Tử Tu mà là vì bị không khí xung quanh ảnh hưởng. Hơn nữa Tùng Viễn chưa từng thấy Tử Tu khắc đậu hủ, chính vì thế Tùng Viễn rất khẩn trương lại mong chờ.

    Tử Tu và Mục Đức cùng nhau làm tư thế mời, sau đó đều tự cầm lấy dao tập trung khắc đậu hủ.

    Tử Tu vung con dao lên, trực tiếp chém rơi một mảng lớn đậu hủ, dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người, Tử Tu liên tiếp múa dao, ngay tập tức miếng đậu hủ đã dần thành hình dưới những nhát dao nhanh như chớp.

    Sau khi hoàn thành phần thô, Tử Tu đổi sang một con dao bằng bạc mỏng như lá liễu, dựa theo hình ảnh tưởng tượng trong đầu bắt đầu tỉ mỉ khắc những chi tiết nhỏ.

    Mục Đức ở bên kia không khác lắm so với động tác của Tử Tu, đầu tiên là tạo hình khối cơ bản rồi mới khắc chi tiết. Động tác của cả hai người đều như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn rất đẹp.

    Bộ dáng nghiêm túc của Tử Tu rất mê người, toàn thân tựa như đang tản ra hào quang khiến cho người khác không thể không chú ý đến Tử Tu. Tử Tu thì lại hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người mình, bàn tay nhanh thoăn thoắt không ngừng thay đổi những loại dao khác nhau.

    Đậu hủ không giống như cà rốt, khi khắc đậu hủ, mỗi một dao hạ xuống đều phải tập trung hết tinh thần, thời gian dần trôi qua, Tử Tu như tiến vào cảnh giới chỉ còn lại mình và khối đậu hủ kia. Trong mắt của Tử Tu chỉ có con dao trong tay cùng với miếng đậu hủ trước mặt.

    Nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, lại thêm nửa canh giờ nữa trôi qua… Những người xem mới đầu rất hào hứng dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng nhìn hai miếng đậu hủ từng chút từng chút thành hình lại khơi gợi hứng thú của họ.

    Vị trí quan sát cách sàn thi đấu một khoảng cách, hơn nữa vì đậu hủ lại là màu trắng nên mọi người không thấy rõ hai người họ đang khắc cái gì.

    Trát Ba bỗng nhiên hỏi: “Hoàng thượng, theo người thì hai vị này, ai sẽ thắng?”

    Khang Hy thu ánh mắt khỏi người Tử Tu, nhìn thoáng qua Trát Ba, thản nhiên hỏi lại: “Theo ngươi thì sao?”

    Trát Ba cười ha hả: “Hai người đó mỗi người mỗi vẻ, chưa xem đến cuối cùng thật khó mà đoán được kết quả.”

    Khang Hy mỉm cười: “Đúng vậy, bất quá trẫm rất tin tưởng vào ngự trù của Đại Thanh.”

    Nụ cười của Trát Ba thoáng mang theo vẻ xấu hổ, Trát Ba đương nhiên là hy vọng Mục Đức thắng vì dù sao Mục Đức cũng là do ông ta đề cử. Nhưng Trát Ba cũng biết, đang ở địa bàn của Đại Thanh, khả năng để họ thắng quả thật rất ít. Hoàng đế Đại Thanh đương nhiên sẽ phán ngự trù của mình thắng rồi, hết thảy đều chỉ chờ xem sứ thần Bồ Đào Nha sẽ nói thế nào.

    Hai canh giờ trôi qua, người chủ trì tuyên bố trận đấu đã đến giờ kết thúc. Tử Tu và Mục Đức đồng thời dừng tay, đặt con dao xuống ở một bên.

    Bởi vì đậu hủ quá mềm nên tác phẩm tạo thành không thể mang đi đâu, chỉ có thể để ba vị bình thẩm tự mình đi xuống xem. Ba người Khang Hy theo thứ tự đi xuống quan sát tác phẩm của cả hai người.

    Trước tiên cả ba người đi đến chỗ Mục Đức, Mục Đức cung kính giới thiệu: “Món này của tiểu nhân tên là ‘Thủy Tinh Trường Thành’, Hoàng thượng và hai vị sứ thần, thỉnh xem qua.”

    Khang Hy cúi xuống thì thấy quả nhiên không phụ cái tên của nó, Trường Thành theo núi non trùng điệp uốn lượn xuống, hai bên rừng cây dày đặc, cả tòa Trường Thành trắng tinh trông vô cùng đồ sộ hùng vĩ.

    Trát Ba khen một tiếng “Tuyệt!”, sứ thần Bồ Đào Nha cũng mỉm cười gật đầu.

    Tiếp theo là tác phẩm của Tử Tu, Tử Tu giới thiệu: “Thứ này của nô tài tên là ‘Sơn Hà Cẩm Tú’.” Tử Tu dùng nhao nhẹ nhàng chạm vào đỉnh núi, đỉnh núi dần mở ra, một dòng đậu hủ chảy xuống như thác nước đang đổ.

    Ba người mở to hai mắt, đây thật xứng với cái tên Sơn Hà. Dòng nước trắng từ trên đỉnh núi trút xuống hội tụ lại dưới chân núi, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận thấy nó hợp thành một con sông, con sông bằng đậu hủ vẫn hơi chuyển động, tựa như dòng nước sông không ngừng trôi.

    “Hay lắm!” Sứ thần Bồ Đào Nha khen ngợi.

    Khang Hy hào lòng nhìn Tử Tu, gật đầu: “Hay cho một bức ‘Sơn Hà Cẩm Tú’, quả thật đã miêu tả được vẻ tú lệ của non sông Đại Thanh ta.”

    Ngay cả Trát Ba cũng không thể không thừa nhận tác phẩm “Sơn Hà Cẩm Tú” này xuất sắc hơn “Thủy Tinh Trường Thành” rất nhiều.

    Kết quả vòng thứ nhất không cần nói cũng biết, tác phẩm “Sơn Hà Cẩm Tú” của Tử Tu đã chiến thắng!

    Cả ba vị giám khảo về chỗ ngồi của mình, để cho công bằng, các đại thần cũng có cơ hội đi quan sát. Tất cả mọi người đều phải chậc chậc tán thưởng tài nghệ của cả hai người, không thể tin được có thể dùng đậu hủ mà khắc ra được những cảnh tượng tráng lệ như vậy.

    Trình Lễ tự hào mà cười sảng khoái, chiêu này của Tử Tu ngay cả ông còn tự thấy không bằng, còn trình độ sùng bái sư phụ của Tùng Viễn lại lập tức được tăng thêm một cấp bậc, hai mắt tràn ngập ánh sáng hâm mộ.

    Mục Đức sang ngắm tác phẩm của Tử Tu, tán thưởng: “Quả nhiên tài năng của huynh đài cao hơn một bậc, tại hạ cam nguyện chịu thua!”

    Tử Tu xấu hổ đáp: “Của ngươi cũng tốt lắm mà!”

    Ai ngờ Mục Đức lại lắc đầu: “Hôm nay quả thật là tại hạ thua cuộc, bất quá ngày mai ta nhất định sẽ thắng! Huynh đài, ngày mai chúng ta lại gặp!”

    Tử Tu nhoẻn miệng cười, gật đầu, người này nói chuyện thật đúng là chẳng khách sáo chút nào!

    ☆ Món ăn thứ sáu mươi

    Mặc kệ Mục Đức khách sáo hay không khách sáo thì Tử Tu thắng vòng thứ nhất chính là sự thật. Từ Hoàng đế cho tới cung nữ, thái giám đều rất cao hứng vì Tử Tu, hoặc là phải nói cao hứng vì Đại Thanh.

    Đấu đồ ăn là do bộ tộc Mông Cổ đề xuất, bây giờ họ đã thua vòng thứ nhất nên tất nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến ý chí chiến đấu.

    Lại nói đến hai tác phẩm điêu khắc kia, Thủy Tinh Trường Thành của Mục Đức kỳ thật đã xem như là tuyệt phẩm, đặt ở bất kỳ trường hợp nào đều khó có đối thủ. Tiếc là Mục Đức lại đụng phải Tử Tu, lại bị tác phẩm Sơn Hà Cẩm Tú của Tử Tu đè bẹp.

    Sơn Hà Cẩm Tú thắng một cách ngoạn mục, bản lĩnh có thể khắc đậu hủ thành dòng chảy từ trên đỉnh núi chảy xuống tạo thành sông lớn thì mấy ai có thể sánh bằng.

    Tác phẩm này của Tử Tu được mọi người cẩn thận nâng về Ngự Thiện Phòng, chúng ngự trù không ngừng vây lấy quan sát, nếu có thể thì họ chỉ hận không thể giữ mãi tác phẩm này.

    Thắng trận đầu, Tử Tu vô cùng vui vẻ. Tác phẩm ngày hôm nay khiến Tử Tu rất hài lòng vì đây là lần khắc tốt nhất từ trước đến giờ. Nhưng đối với sự tán thưởng của mọi người thì Tử Tu rất mất tự nhiên vì y chưa từng đối phó với trường hợp này, bởi vậy thi đấu xong thì lập tức Tử Tu chạy về phòng trốn.

    Để tránh cho Tử Tu mệt nhọc, Khang Hy miễn cho y khỏi cần phải sang chỗ mình vào buổi tối. Tranh thủ thời gian này, Tử Tu bắt đầu nghiên cứu món ăn ngày mai.

    Ngày mai là vòng thi thứ hai, nguyên liệu nấu ăn là chân vịt. Chân vịt có rất nhiều phương pháp chế biến, Tử Tu luôn lo lắng không biết mình nên làm món gì. Nếu như là một trận đấu bình thường thì y không cần phải để ý nhiều quá, nhưng việc này lại quan hệ đến danh dự của Đại Thanh, thể diện của Khang Hy nên y không thể tùy ý mà làm được.

    Nghĩ như vậy, đột nhiên Tử Tu lại cảm thấy tràn ngập áp lực. Tuy sư phụ và Khang Hy đều nói y không cần phải căng thẳng quá, cứ như bình thường là được rồi nhưng sao y có thể không lo cho được?

    Tử Tu thắng vòng thi thứ nhất thì Mục Đức nhất định sẽ tìm cách thắng trận này, y phải làm món nào từ chân vịt mới đủ sức để thắng được đây?

    Đêm hôm nay, Tử Tu không ngủ ngon, tuy không nghiêm trọng đến mức thâm đen hai mắt nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không bằng hôm qua. Khang Hy vừa thấy thì biết nhất định là do Tử Tu lo lắng quá độ, không khỏi siết chặt nắm tay, có vài phần đau lòng. Nếu không phải hắn bắt Tử Tu phải tham gia thi đấu thì Tử Tu đã không phải chịu áp lực lớn như vậy.

    Tựa hồ cảm thấy ánh mắt lo lắng của Khang Hy, Tử Tu ngẩng đầu cười cười với hắn. Khang Hy sửng sốt, sau đó trả lại một nụ cười. Bọn họ ngầm hiểu với nhau, mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là được.

    Trận đấu hôm nay cũng tương tự hôm qua, chẳng qua không khí căng thẳng hơn một chút. Tử Tu nhìn thoáng qua Mục Đức, lại thấy Mục Đức nở nụ cười với mình, không phải là nụ cười hữu hảo mà là nụ cười đầy đắc ý, tựa như đã nắm chắc phần thắng.

    Tử Tu cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Khi Tử Tu thấy Mục Đức tóm lấy một con vịt còn sống thì rốt cục Tử Tu cũng hiểu tại sao mình lại có thứ cảm giác đó.

    Mục Đức đúng là muốn dùng con vịt còn sống để nấu, làm món ăn cực kỳ tàn nhẫn nhưng lại mỹ vị vô song, Chân Vịt Nướng (1) !

    Chân Vịt Nướng đứng hàng thứ năm trong số mười món ăn nổi danh nhất trong truyền thuyết, mặc dù đứng thứ năm nhưng cũng đủ sức bỏ xa tất cả các món cùng được làm từ chân vịt cả quãng đường lớn. Nhưng phương pháp làm món ăn này lại vô cùng man rợ cho nên Tử Tu chưa từng làm món này.

    Bây giờ Mục Đức lại chọn làm món ăn này, xem ra vì hôm qua thất bại nên hôm nay người kia quyết phải hòa lại một trận.

    Trong lúc Tử Tu đang sững sờ thì Mục Đức đã bắt đầu nấu ăn, con vịt sớm đã được hắn ta tắm rửa sạch sẽ, cánh và miệng bị cột chặt lại. Mục Đức tập trung châm lửa, sau đó đặt một miếng sắt lên trên đống lửa.

    Rốt cục Tử Tu cũng khôi phục tinh thần, bắt đầu thực hiện món Chân Vịt Phỉ Thúy theo kế hoạch, so với món của Mục Đức thì món ăn này của Tử Tu quả thật quá đơn giản, nhưng Tử Tu vẫn từng bước một cẩn thận thực hiện.

    Tùng Viễn lo lắng nhìn Tử Tu, Trình Lễ vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Đừng lo, ngươi phải tin tưởng vào sư phụ của mình.”

    Tùng Viễn gật đầu, bất quá trong tiềm thức, Tùng Viễn đã không thể tin sư phụ mình có thể thắng được. Không chỉ có Tùng Viễn, phàm là những ai có hiểu biết về chân vịt đều nghĩ như vậy, kể cả Trình Lễ.

    Món Chân Vịt Phỉ Thúy không quá khó nấu, nguyên liệu chủ yếu là dùng ớt xanh và chân vịt, chẳng qua món này làm ra màu sắc rất đẹp mắt.

    Sở dĩ Tử Tu chọn làm món ăn này là vì hương vị của nó rất ổn, bất luận như thế nào cũng sẽ không mắc sai lầm. Nhưng nếu dùng món này so với Chân Vịt Nướng thì lập tức kém sắc hơn mấy phần.

    Khi Tử Tu đang xào rau thì bên kia Mục Đức đã tiến vào giai đoạn quan trọng nhất. Tấm sắt đã được nung nóng, Mục Đức đổ gia vị lên trên con vịt sau đó tàn nhẫn thả nó đứng lên trên tấm sắt.

    Con vịt giãy dụa trong đau đớn nhưng không cách nào trốn thoát khỏi sự tra tấn khủng khiếp đó, có mấy người không đành lòng xem tiếp mà phải quay mặt đi.

    Dần dần, chân vịt bắt đầu tỏa ra mùi hương mê người, mùi thơm này hòa quyện với mùi gia vị cùng với hương vị đặc biệt của chân vịt bị nướng sống, đúng là làm cho kẻ khác phải thèm nhỏ dãi.

    Tấm sắt càng lúc càng nóng, chân vịt chẳng mấy chốc đã bị nướng chín, một tia sáng lóe lên trong mắt Mục Đức, tay trái của hắn cầm dao nhanh chóng chém đứt chân con vịt.

    Mấy cung nữ thét lên một tiếng, không chịu nổi đã ngất xỉu. Những ai không bị dọa ngất cũng không thể nào dễ chịu nhưng khi họ thấy một đôi chân vịt vàng óng ánh mê người thì lại vô thức nuốt nước bọt.

    Suốt toàn bộ quá trình Khang Hy đều không nói chuyện, hắn cũng hiểu phương pháp mà Mục Đức thực hiện khá tàn nhẫn nhưng nghĩ đến kia chỉ là một con vịt chứ không phải là một con người, Khang Hy lại cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.

    Hơn nữa cuộc thi chỉ chú trọng kết quả chứ không phải là quá trình, chỉ cần món ăn làm ra ăn ngon thì người làm ra nó sẽ thắng. Nếu hôm nay người làm món ăn này là Tử Tu thì Khang Hy vẫn nghĩ như vậy, nhưng Khang Hy biết, Tử Tu nhất định sẽ không nấu những loại món ăn này.

    Một đôi mắt nhỏ của Trát Ba híp lại thành hai đường kẻ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trận hôm nay người thắng nhất định sẽ là Mục Đức. Sứ thần Bồ Đào Nha thì rất kinh ngạc, phương pháp nấu ăn như thế này là lần đầu tiên người này mới được chứng kiến.

    Thời gian thi đấu kết thúc, hai người bưng món ăn trình lên, ba vị giám khảo đầu tiên là quan sát bề ngoài của món ăn, theo điểm này mà nói thì cả hai món ăn đều rất ngang tài ngang sức.

    Tiếp theo là hương vị, món Chân Vịt Phỉ Thúy của Tử Tu rất quy củ, tuy không mắc lỗi nhưng lại không có gì đặc sắc, mà món Chân Vịt Nướng của Mục Đức thì khác hẳn. Món Chân Vịt Nướng không hổ danh là một trong mười món ăn hàng đầu, hơn nữa tài nghệ của Mục Đức không tồi, bởi vậy liền đè bẹp món Chân Vịt Phỉ Thúy của Tử Tu.

    Dù cho là như vậy, Khang Hy vẫn cảm thấy bất công thay Tử Tu, hắn lên tiếng nhận xét: “Món Chân Vịt Nướng này có cách thực hiện quá mức tàn nhẫn, theo như trẫm thấy thì món Chân Vịt Phỉ Thúy vẫn tốt hơn.”

    Trát Ba lập tức phản đối: “Lời này của Hoàng thượng không ổn, mặc kệ Chân Vịt Nướng được nấu như thế nào nhưng hương vị của nó quả thật hơn hẳn Chân Vịt Phỉ Thúy một bậc. Bởi vậy hạ thần cho rằng vòng này món Chân Vịt Nướng thắng lợi.”

    Khang Hy cảm thấy không hài lòng, hắn hừ lạnh một tiếng, ai ngờ sứ thần Bồ Đào Nha cũng nói: “Món Chân Vịt Nướng này quả thật ngon đến cực điểm, hạ thần hiếm khi mới được ăn món ngon như thế này.”

    Kết quả hai thắng một, Khang Hy còn có thể nói gì, nếu hắn còn nói thêm thì người khác nhất định sẽ cho là hắn thiên vị Tử Tu quá mức. Khang Hy nhìn món Chân Vịt Nướng, nghĩ bụng xem sau này có nên cấm mọi người nấu món này hay không.

    Mục Đức thắng trận thứ hai nhưng tâm trạng của hắn ta dường như không tốt hơn được. Chủ yếu là vì khi Mục Đức khiêu khích nhìn Tử Tu thì Tử Tu lại thản nhiên mỉm cười. Mục Đức không hề biết kỳ thật trong lòng Tử Tu vô cùng bất đắc dĩ, thua trận này Tử Tu hoàn toàn không dễ chịu bởi áp lực lại lớn hơn nữa.

    Trình Lễ an ủi Tử Tu: “Không cần quá để ý, hôm nay dù cho là vi sư cũng sẽ không thể thắng được. Hai vòng đã qua, một thắng một thua, kết quả cuối cùng sẽ phụ thuộc vào trận ngày mai. Tử Tu, ngươi đã nghĩ ra mình sẽ làm món gì chưa?”

    Tử Tu lắc đầu, chuyện hôm nay đã khiến Tử Tu bị đả kích, không phải vì thua trận mà là vì phương thức lẫn thái độ khi nấu nướng của đối phương. Cùng là dùng chân vịt nhưng giết con vịt trước rồi mới chặt chân vịt để nấu ăn thì y có thể chấp nhận được, nhưng trực tiếp dùng vịt còn sống nấu như vậy thì y không thể chịu được.

    Có lẽ người khác sẽ nói y giả nhân từ, nhưng không chịu được chính là không thể chịu được. Chính vì vậy nên tâm trạng của Tử Tu có chút rối loạn.

    Ngày mai là trận đấu cuối cùng, nếu như y thua thì tức là hoàn toàn thua trận, y không muốn như vậy, y không muốn khiến cho Khang Hy buồn lòng. Nhưng mà y phải làm cái gì bây giờ đây? Y nên chọn nguyên liệu nào để nấu? Đối phương sẽ làm món gì?

    Tử Tu càng nghĩ càng đau đầu, cảm thấy đây là lần hoang mang khó chịu nhất trong cả hai kiếp nấu nướng của mình.

    “Là ta không tốt, ta không nên để ngươi ra thi đấu, nhìn ngươi thế này ta hối hận lắm!” Tại Càn Thanh Cung, Khang Hy ôm lấy Tử Tu thở dài.

    Tử Tu nhẹ nhàng lắc đầu, đây không phải là lỗi của Khang Hy, mấu chốt vẫn là vì y. Là tại y học nghệ không tinh, là tại y làm không tốt, bằng không sẽ không gặp phải những vấn đề này.

    Khang Hy nâng cằm của Tử Tu lên, nhìn thẳng vào mắt Tử Tu rồi sau đó nhẹ hôn lên môi y: “Không cần lo lắng, thua cũng không sao đâu!”

    “Hoàng thượng, có lời này của ngươi ta an tâm rồi, ngươi cũng yên tâm đi, ngày mai bất luận như thế nào ta cũng sẽ không thua.” Tử Tu cam đoan. “Ta đã biết mình nên làm món ăn nào. Món ăn này, bất luận là ai cũng không thể từ chối!”

    Nghe Tử Tu kiên định nói vậy, Khang Hy bỗng nở nụ cười, trong mắt của hắn, Tử Tu mới chính là món ăn khiến cho người khác không thể chối từ.

    Tác giả có lời muốn nói: Chân Vịt Nướng đúng là một món ăn máu me a =. = tui chỉ post hình Chân Vịt Phỉ Thúy thôi.

    Biết món ăn tiếp theo mà Tử Tu định làm là gì hem? Chống nạnh cười to…

    Ru có lời muốn nói: Hình tác giả đưa lại die, hình dưới là tui tự kiếm. Mà có ai để ý thấy đến tận chương này rồi Tử Tu vẫn chưa từng gọi tên của Khang Hy không? Ngay cả tên hiệu cũng không gọi mà suốt ngày cứ “hoàng thượng” miết.

    Thuộc truyện: Thanh xuyên chi mãn hán toàn tịch