Home Đam Mỹ Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Quyển 2 – Chương 76: Phanh nhiên tâm động

    Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Quyển 2 – Chương 76: Phanh nhiên tâm động

    Thuộc truyện: Thiên Bảo Phục Yêu Lục

    Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn đứng trong viện, Mạc Nhật Căn kể lại một lượt những chuyện xảy ra sau khi trở về rồi nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung hả hê nói: “Ta vẫn chờ làm chủ hôn cho hai người đó, khi nào thì thành thân?”

    Mạc Nhật Căn: “…”

    “Hai ngươi thì sao?” Mạc Nhật Căn hỏi ngược lại.

    Lý Cảnh Lung lập tức nghẹn họng, Mạc Nhật Căn nhìn Lý Cảnh Lung một lượt từ trên xuống dưới.

    Lý Cảnh Lung nghĩ một chút rồi nói: “Cha hắn đã giao hắn cho ta.”

    Hai người liền im lặng một hồi, Lý Cảnh Lung còn đang tò mò không biết Hồng Tuấn nói gì với Lục Hứa, tâm tư không hề đặt bên cạnh Mạc Nhật Căn.

    “Việc này có liên quan gì đến ngươi không?” Lý Cảnh Lung nói.

    “Đương nhiên là có quan hệ với việc của ta rồi.” Mạc Nhật Căn im lặng nửa ngày cuối cùng cũng nói được một câu, “Khi nào thì ngươi thú Hồng Tuấn?”

    “Đừng có dùng cái từ kia!” Lý Cảnh Lung nói, “Xấu hổ chết được! Ta không thú hắn, hắn cũng không thú ta… đừng có nói như vậy!”

    Mạc Nhật Căn hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Không giống, trưởng sử, hai ngươi làm ‘cái kia’ rồi à?”

    Lý Cảnh Lung: “…”

    “Ta thấy ngươi có gì đó không bình thường, để tra khảo một chút. Đây là việc mà thuộc hạ nên hỏi à?”

    “Thôi thôi thôi!” Mạc Nhật Căn vội vàng lôi lôi kéo kéo Lý Cảnh Lung, nói: “Trưởng sử, ngươi lòng rộng như trời bể bỏ qua cho ta.”

    “Ta với Hồng Tuấn thế nào, không cần thông cáo cho người khác.” Lý Cảnh Lung nói.

    Mạc Nhật Căn thảm thiết kêu lên: “Hai ngươi đều vứt não đi rồi, ta biết làm thế nào bây giờ!”

    Lý Cảnh Lung mãi mới hiểu ý Mạc Nhật Căn, nói: “Việc này còn cần ta dạy cho sao? Thích thì tiến tới đi chứ.”

    Mạc Nhật Căn thực sự không biết làm thế nào, theo lý thuyết thì Bạch Lộc dù là nam hay nữ, đều có thể thành thân, việc này quả không tưởng tượng nổi. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ thấy cả Thương Lang lẫn Bạch Lộc đều là nam.

    “Bị sét đánh mất thôi!” Mạc Nhật Căn nói.

    Lý Cảnh Lung mặt mày biến sắc: “Mạc Nhật Căn, ngươi rủa ta đấy à?”

    Mạc Nhật Căn vội vàng xua tay, tỏ vẻ không có ý này, nói, “Người Thất Vi chúng ta trước cũng có phong tục, nếu yêu mến thiếu niên thì cũng có thể sống với nhau như phu thê, chẳng qua…”

    “Nếu không phải.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta nhờ thái tử ban hôn cho hai người các ngươi, rồi hôm đó viên phòng luôn?””

    Mạc Nhật Căn nói: “Nhưng việc kia là hành xử của đám lỗ mãng… Trưởng sử, ta không nói ngươi, nhưng trong tộc Thất Vi chỉ có mấy tên thô kệch mới thao… ngựa, dê, nam hài tử…”

    Lý Cảnh Lung dứt khoát: “Câm đi, còn có việc khác nữa sao? Nếu không có ta thì thế nào.”

    Mạc Nhật Căn nói: “Hay là ngươi làm trước đi, trưởng sử. Hai ngươi thành rồi, ta mới có lòng tin, đi trước mở đường đi.”

    Lý Cảnh Lung nhìn Mạc Nhật Căn một lúc, rồi nhìn thấy Cá chép yêu đằng sau Mạc Nhật Căn, hoài nghi nhìn cả hai, Lý Cảnh Lung bỗng nhiên ngoắc Mạc Nhật Căn đến gần, ghé tai hắn, nói: “Huynh đệ, ngươi so cái gì với dê ngựa thế…”

    “… Ngươi nên lo lắng xem Lục Hứa có đồng ý hay không đi.”

    Lý Cảnh Lung nhìn Mạc Nhật Căn, lông mày nhướn lên, Lục Hứa dù đã bị chặt mất sừng hươu, nhưng vẫn chạy trốn cực nhanh, Hồng Tuấn còn đuổi không kịp, Mạc Nhật Căn, ngươi có lòng tin với bản thân như vậy sao?

    Mạc Nhật Căn: “…”

    “Không muốn để ý đến rắc rối của các ngươi nữa đâu.” Lý Cảnh Lung đang định đi thì bị Cá chép yêu gọi lại.

    “Này, lão nhị!” Cá chép yêu chống nạnh, bệ vệ nói, “Có mấy câu muốn hỏi ngươi đây.”

    Lý Cảnh Lung: “…”

    Lý Cảnh Lung lúc này muốn học theo Hồng Tuấn, tìm một cành cây, vót nhọn, xiên con cá chép này một nhát rồi đem nướng.

    “Lão đại, nói đi.” Lý Cảnh Lung tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.

    Cá chép yêu ngờ vực nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung thì bình tĩnh nhìn lại nó.

    Hồng Tuấn bôn ba đã lâu, về đến nơi liền ngã luôn xuống giường, cảm thấy Khu ma ti mới là nơi thoải mái nhất trên đời, không muốn đi đâu hết.

    “Vì vậy…” Hồng Tuấn kể hết sự tình ở Diệu Kim cung cho Lục Hứa nghe, còn hỏi, “Trở về rồi, thế sừng của ngươi thì bao giờ mọc lại?”

    Lục Hứa ngồi xuống bên giường, lắc đầu, ánh mắt có hơi mờ mịt.

    “Muốn biết sự việc khi xưa sao?” Lục Hứa hỏi, “Pháp lực của ta khôi phục một chút rồi, dù không được như trước, nhưng giúp ngươi nhập mộng chắc không vấn đề gì.”

    Hồng Tuấn lại lắc đầu, cười nói: “Không cần.”

    Nếu nói Hồng Tuấn còn chấp nhất chuyện gì, thì chỉ là đoạn quá khứ quen biết với Lý Cảnh Lung mà thôi, Lục Hứa biết chuyện, nên mới lo lắng cho Hồng Tuấn, nghe thấy có hơi giật mình.

    “Đối mặt với suy nghĩ của ngươi đi,” Lục Hứa nói, “Ngươi sẽ biết cảm giác đến từ đâu, thích cũng tốt, căm hận cũng được, sao lại không muốn thừa nhận cơ chứ? Lừa mình dối người thì có gì tốt.”

    Lần này đến lượt Hồng Tuấn giật mình, tuy Lục Hứa luận lại chuyện cũ, nhưng lại giải thích được tâm tình lo được lo mất của Hồng Tuấn.

    Vì sao lại không chịu thừa nhận? Lừa mình dối người có gì tốt?

    “Đúng vậy,” Hồng Tuấn thoải mái hắn, “Chẳng qua là do ta không chịu thừa nhận. Giờ đã rõ, lần này về nhà ta ý thức được nhiều việc, càng chấp nhất với mọi việc thì càng khó bỏ qua, nên không cần truy vấn ngọn nguồn làm gì.”

    Hồng Tuấn nói như vậy, Lục Hứa không biết phải làm gì, liền hỏi: “Thế… Thiên Ma chủng…”

    Hồng Tuấn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Lục Hứa, nói: “Lục Hứa, ta có ý này.”

    Lục Hứa: “???”

    Nếu là số mệnh định sẵn, có lẽ cả đời hắn sẽ không thoát được Ma chủng, Hồng Tuấn biết rằng hôm nay Lý Cảnh Lung nói như vậy chỉ để an ủi hắn, cũng khiến mọi người yên tâm. Chắc cũng chưa có cách nào cả, cùng lắm là giống như khi còn nhỏ, thiết lập pháp trận ở Khu ma ti, cưỡng ép khu trục ma khí. Nhưng lần này, phụ thân và mẫu thần đều không còn, sẽ không ai bảo hộ hắn cả.

    Đã vậy, sao không dứt khoát mà khoái hoạt nốt thời gian còn lại, tới khi thực sự hóa thành Thiên Ma, thoải mái tiếp nhận một kiếm của Lý Cảnh Lung mà ra đi.

    Lục Hứa: “Ngươi…”

    “Thanh Hùng có nói.” Hồng Tuấn lơ đễnh, “Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu [1]. Vạn vật cuối cùng đều diệt, thiên địa cũng không trường tồn, quan tâm sống được ngắn dài thì có ý nghĩa gì đâu?”

    Dọc đường về, mỗi khi nhìn Lý Cảnh Lung, tình cảm trong lòng cực kỳ rõ ràng, Hồng Tuấn cảm thấy rất hổ thẹn. Hổ thẹn với bản thân, với cả Lý Cảnh Lung.

    Lục Hứa nói: “Ngươi đừng có nghĩ như vậy, Hồng Tuấn!”

    Hồng Tuấn chỉ cười, trải qua nhiều việc như vậy, hắn cũng nghĩ thoáng hơn nhiều.

    “Ngươi còn chưa nghĩ được cách diệt trừ Thiên Ma.” Cá chép yêu nói, “Có đúng không?”

    Mạc Nhật Căn nhớ đến, nói với Lý Cảnh Lung: “Mấy ngày này, Lục Hứa cũng hỏi ta là làm thế nào với ma chủng trên người Hồng Tuấn.”

    Khu ma ti toàn là nhân tinh[2], đều biết Lý Cảnh Lung cũng không chắc chắn. Lúc trước phối hợp với nhau một chút, chỉ để trấn an Hồng Tuấn thôi.

    “Không.” Lý Cảnh Lung đáp, “Ta có cách, nhưng chưa rõ ràng lắm.”

    Cá chép yêu nói: “Nói xem nào? Ta đã hứa với Thanh Hùng đại nhân, phải chiếu cố tốt Hồng Tuấn.”

    “Giờ Hồng Tuấn không cần ngươi quản!” Lý Cảnh Lung giận dữ không có chỗ phát tiết liền đá thúng đụng nia, “Ta khổ cực leo lên Diệu Kim cung đưa hắn về, thì ngươi đang ở đâu?”

    Mạc Nhật Căn bất đắc dĩ nói: “Ngươi chấp con cá chép này làm gì?”

    Cá chép yêu cả giận nói: “Lão tam muốn tạo phản hả!”

    Lý Cảnh Lung không còn cách nào khác, nhưng khi nhìn Cá chép yêu, hắn có cảm giác con cá này còn biết không ít chuyện của Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung nhìn Cá chép yêu rồi lại nhìn Mạc Nhật Căn, nhưng khi Mạc Nhật Căn nói vậy, hắn có hơi hoảng hốt.

    Hắn sợ khi nói ra, Mạc Nhật Căn nhận thấy sai sót trong kế hoạch của hắn. Mà Lý Cảnh Lung sợ nhất là cảm giác này, dù sao hắn không giống mọi người, xuất thân vốn là Khu ma sư có pháp lực, cũng chẳng có sư phụ chân truyền.

    “Để sau rồi nói.” Lý Cảnh Lung muốn rời đi, Mạc Nhật Căn lại lên tiếng: “Nói luôn bây giờ, đâu phải mình ngươi quan tâm đến Hồng Tuấn đâu.”

    Lý Cảnh Lung đành dừng bước, nói: “Ma chủng vốn không ở trong thân thể hắn.”

    Cá chép yêu kinh hỉ nói: “Thật sao?”

    Mạc Nhật Căn cau mày, Lý Cảnh Lung nói tiếp: “Mà ở trong hồn phách của hắn.”

    “Không tồi.” Mạc Nhật Căn gật đầu.

    Cá chép yêu: “Các ngươi nói chuyện đừng có thở mạnh như thế!”

    “Ngươi có nhớ hôm đó chúng ta đi vào ‘Lộc vương bản sinh đồ’ không?” Lý Cảnh Lung nói, “Sau khi rời bỏ thân xác thì Tâm Ma chủng với hồn phách của Lục Hứa tách rời.”

    Mạc Nhật Căn ‘ừ’ một tiếng, “Nhưng Hồng Tuấn thì không như vậy.”

    “Thiên Ma chủng và hồn phách của hắn gắn liền với nhau.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Hoặc có thể nói là… Lời này thực sự ta không dám nói…”

    Mạc Nhật Căn ra hiệu cho Lý Cảnh Lung cứ nói, nhưng Lý Cảnh Lung lại suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết định: “Hay nói là, vốn không có cái gì là ‘Thiên Ma chủng’ cả, chính Hồng Tuấn là Thiên Ma chủng.”

    Hô hấp Mạc Nhật Căn nghẹn lại, như bị một xô nước lạnh tạt từ đầu đến chân. Cá chép yêu kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, ngó nghiêng xung quanh, giống như muốn chạy đi, Lý Cảnh Lung nhìn thấy lập tức biết rằng mình đã đoán đúng.

    “Xem ra. Ta đoán không sai.” Lý Cảnh Lung nói, “Triệu Tử Long! Ngươi còn biết gì nữa?”

    Cá chép yêu lúc này không dám bày ra phong thái lão đại, lập tức nói: “Ta vô tình nghe được Thanh Hùng đại nhân nói. Ngươi cũng đoán được sao, trưởng sử thật thông minh!”

    “Nhất định trong cơ thể Khổng Tuyên có một thứ hắc ám,” Lý Cảnh Lung xác nhận suy đoán, thủ thế với Mạc Nhật Căn, chỉ vào vị trí trái tim hắn, giải thích, “Vì muốn hắn được giải thoát thì phải sinh nhi tử…” Rồi dùng tay thủ thế, mô tả một đứa bé, làm như móc trái tim ra, đặt trên người hài tử.

    “Lấy Thiên Ma chủng truyền vào tam hồn thất phách Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói. “Ta cảm thấy, bọn họ, kể cả phụ thân của Hồng Tuấn, từ khi có ý niệm này đã sai rồi. Hắn không có cái gì là tam hồn thất phách cả, mà là Thiên Ma chủng từ người Khổng Tuyên tách ra, vì để thích ứng với thân thể nên mới biến thành hồn phách. Nếu trừ bỏ nó, cũng là làm cho hồn phách Hồng Tuấn hôi phi yên diệt!”

    Mạc Nhật Căn ngồi xuống bên cạnh, im lặng. Lý Cảnh Lung đã nói đến nhường này, cũng không ngại nữa, “Ngươi cảm thấy suy đoán này có hợp lý không?”

    Mạc Nhật Căn lẩm bẩm nói: “Ta hiểu rồi.”

    Lý Cảnh Lung im lặng thủ thế, nhắc nhở: “Ngàn vạn lần không được nhắc đến, Hồng Tuấn rất nhạy cảm với việc này.”

    Mạc Nhật Căn ra hiệu đã biết, Cá chép yêu nói: “Ngươi thông minh thật, ngay cả việc này cũng nghĩ đến. Nếu như vậy ngươi định khu trừ nó như thế nào? Ngay cả Trọng Minh bệ hạ cũng không có cách…”

    “Ta không khu trừ nó.” Lý Cảnh Lung nói, “Cứ để Hồng Tuấn như vậy, tiếp tục sống, không chỉ vậy ta sẽ cố gắng chăm sóc hắn. Yêu cũng được, người cũng tốt, kể cả mà, thì có hề gì?”

    Mạc Nhật Căn: “!!!”

    Cá chép yêu: “…”

    Mạc Nhật Căn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung còn nói: “Lần này trở về, nói thật, dù không quá vui mừng nhưng ta vẫn kiên định như trước, an bài thỏa đáng, việc này thì hoàn toàn khả thi, Trọng Minh vốn cũng tính toán như vậy.”

    “Giả thiết có một chiếc lồng, thân xác, hoặc phong ấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Có thể bảo vệ Hồng Tuấn tạm thời.” Hắn lại làm thủ thế, “Hồng Tuấn đối với Giải Ngục không phải là ký thể để Thiên Ma phục sinh sao? Giải Ngục chắc chắn sẽ tìm đến, cũng sẽ cưỡng ép ma khí đi vào cơ thể hắn, như hôm ấy…”

    Mạc Nhật Căn nhớ đến đêm tuyết ở Đôn Hoàng, ‘ừ’ một tiếng, cau mày.

    Lý Cảnh Lung nói: “Tâm Đăng của ta đủ mạnh có thể giữ vững được phong ấn, tịnh hóa toàn bộ ma khí, hoặc cài bẫy bên cạnh… Thực ra ta cũng chưa tính toán kỹ càng điểm này. Phong ấn của Trọng Minh chính là Diệu Kim cung, nhưng ta không biết tại sao Thanh Hùng lại thay đổi chủ ý…”

    Cá chép yêu đáp: “Vì Trọng Minh bệ hạ sắp niết bàn [3].”

    Lý Cảnh Lung giật mình: “Bao lâu nữa?”

    Cá chép yêu bấm tay tính toán, Mạc Nhật Căn vội ngăn nó lại, nói: “Khi nào hắn niết bàn, còn biết được sao?”

    Cá chép yêu: “Biết chứ, nên hắn lo lắng lắm.”

    Lý Cảnh Lung hơi lo, quan sát sắc mặt Mạc Nhật Căn, thăm dò hỏi: “Ngươi cảm thấy, như vậy có được không?”

    Mạc Nhật Căn lập tức đáp: “Rất hợp lý, trưởng sử. Nhưng ngươi làm cách nào phong ấn Hồng Tuấn?”

    “Ngươi đừng nghĩ như vậy!” Lục Hứa ở bên người ngồi thẳng dậy, nói, “Ngươi biết không! Ta luôn cảm thấy gia hỏa Lý Cảnh Lung này không hề đơn giản tí nào.”

    Hồng Tuấn kinh ngạc: “Không đơn giản?” Rồi nghĩ nghĩ thế nào, lại cười: “Hắn đúng là không đơn giản, thân là phàm nhân mà làm được đến nhường này…”

    Lục Hứa lắc đầu: “Ta nói không đơn giản, không phải là nghị lực hay pháp thuật của hắn. Ta nghe Đại Lang kể lại chuyện khi xưa, cảm thấy hắn có một loại bản lĩnh bẩm sinh nào đó…”

    Hồng Tuấn nghe thấy hai chữ ‘đại lang’, liền chuyển đề tài, không muốn nói chủ đề mệt mỏi này nữa: “Ngươi biết không? Mạc Nhật Căn khi trước muốn thú ngươi làm tức phụ…”

    “Đừng có càn quấy!” Lục Hứa vội vàng ngăn không cho Hồng Tuấn trêu chọc, giải thích, “Thương Lang thích ta, chẳng qua vì ta là Bạch Lộc, là do hắn tưởng tượng ra thôi, nếu là người khác hắn cũng sẽ đối đãi như vậy, có khác gì đâu.”

    “Khác nhau chứ.” Hồng Tuấn vội nói.

    “Khác nhau ở đâu?”  Lục Hứa hỏi.

    “Chắc chắn có!” Hồng Tuấn bỗng chốc nói chuyện như tiểu hài nhi.

    Nếu là lúc trước, Hồng Tuấn sẽ không hiểu, nhưng hiện giờ lại rất hy vọng Mạc Nhật Căn và Lục Hứa có thể ở bên nhau, thứ duyên phận được sắp đặt sẵn này, bao nhiêu người mới có? Thế là Hồng Tuấn nghiêm túc khen Mạc Nhật Căn một hồi, Lục Hứa thì cố đổi đề tài sang Lý Cảnh Lung, lại bị Hồng Tuấn ngắt lời. Cuối cùng Lục Hứa nổi giận, cầm gối mềm đập đầu Hồng Tuấn, hai người mỗi người cầm một cái gối vừa đánh nhau vừa gào rõ to, bỗng nhiên cửa phòng bị mở, Mạc Nhật Căn xông vào.

    “Đừng đánh nhau nữa!” Mạc Nhật Căn nói.

    “Cút!” Lục Hứa quát.

    “Bọn ta không có đánh nhau!” Hồng Tuấn nói.

    Ngay sau đó hai cái gối cùng bay đến đập cho Mạc Nhật Căn ngã luôn xuống đất.

    Lý Cảnh Lung còn thăm dò đằng sau, nói: “Đi ăn tối thôi.”

    Mọi chuyện lại trở về bình thường, Khu ma ti trong đêm đèn đuốc chiếu sáng, mọi người bày bàn trà, châm rượu, đón tiếp Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn quay về. A Thái còn chưa quay lại. Với Hồng Tuấn mà nói, tình cảnh này khiến hắn cảm thấy quyến luyến cũng có một chút thất vọng, vì về rồi không được ngủ chung với Lý Cảnh Lung nữa.

    Lý Cảnh Lung vẫn y như trước, rót cho Hồng Tuấn ít rượu, Mạc Nhật Căn ra hiệu ‘cái lồng’ cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung gật đầu đáp lại. Khi ăn cơm xong, Lục Hứa còn lôi kéo muốn nói chuyện với Hồng Tuấn nữa, nhưng Mạc Nhật Căn ngăn lại: “Vừa mới về, ngươi để hắn nghỉ ngơi một chút.”

    Lục Hứa như có thâm thù đại hận mà lườm Mạc Nhật Căn, Hồng Tuấn nói: “Mai ta đến gọi ngươi dậy.”

    “Để ta làm cơm trưa cho ngươi.” Lục Hứa nói, “Nương ta làm sủi cảo ngon lắm.”

    Mạc Nhật Căn lại không rõ, liệu có phải Lục Hứa thích Hồng Tuấn hay không, nhưng lại không dám trách móc Hồng Tuấn. Lúc này rõ buồn bực, muốn nói chuyện với Hồng Tuấn nhưng Hồng Tuấn bị Lục Hứa độc chiếm, đành phải nhịn xuống.

    Khi nói chuyện, Lục Hứa đặt tay lên trán Hồng Tuấn, linh lực tản ra, truyền vào người Hồng Tuấn, nói: “Hồng Tuấn, chúc ngươi mơ đẹp.” Rồi cả hai mới tạm biệt rời đi.

    Khu ma ti lại khôi phục như trước, trong đêm xuân Hồng Tuấn lại nhớ đến Lý Cảnh Lung, quên mất không hỏi Lục Hứa thấy Lý Cảnh Lung có bản lĩnh gì. Mà dường như từ khi trở về, Lý Cảnh Lung khôi phục bộ dáng cấp trên, không chiếu cố Hồng Tuấn như trước nữa.

    Hắn thích ta sao? Hồng Tuấn không nhịn được lại suy nghĩ việc này. Hắn đối với ai cũng vậy, A Thái, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, bất kỳ ai ở Khu ma ti hắn đều đối tốt cả. Nhưng có vẻ đối xử với Hồng Tuấn tốt hơn một chút, thực sự coi mình như đệ đệ mà chiếu cố sao.

    Chưa nghe thấy hắn nói thích nữ tử nào bao giờ, mà chỉ biết có rất nhiều cô nương ái mộ hắn mà thôi.

    Hôm nay trước khi đi ngủ cũng không nói gì với mình? Sau khi quay về Khu ma ti, Hồng Tuấn cảm giác Lý Cảnh Lung vẫn là trưởng sử như cũ. Hắn bây giờ cùng với khi đuổi theo Hồng Tuấn trong đêm tuyết hôm ấy, dường như là hai người khác biệt.

    Hồng Tuấn đờ đẫn ngồi bên giường, ngọn đèn ở trên tay cứ di chuyển qua lại, do dự không biết có nên thắp đèn lên hay không, lát nữa liệu Lý Cảnh Lung có đến đông sương xem xét hồ sơ hay không?

    Hồng Tuấn đợi rất lâu, trong lòng rối loạn nghĩ đến hôm ở dịch trạm, ôm lấy Lý Cảnh Lung, nói những câu kia, lúc sau lại nhớ đến khi ở suối nước nóng, Lý Cảnh Lung cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Chẳng biết tại sao, có thể là vì pháp thuật của Lục Hứa, khiến hắn cứ nhớ đến ký ức khi ở bên cạnh Lý Cảnh Lung.

    Lý Cảnh Lung chỉnh lý hồ sơ một lượt, thấy mọi người đều đã về phòng, Cá chép yêu cũng chui vào trong hồ. Liền chân trần đi ra ngoài hiên, dây buộc tóc tung bay trong gió xuân.

    Đèn trong phòng Hồng Tuấn vẫn còn sáng, Lý Cảnh Lung đi đến, Hồng Tuấn nghe thấy tiếng bước chân lập tức hồi hộp không thôi, hắn nhanh chóng miết tim đèn một cái. Ánh đèn lập tức tắt lụi, chỉ còn thân ảnh cao lớn của Lý Cảnh Lung in trên cửa.

    Lý Cảnh Lung dừng bước, tim Hồng Tuấn đập loạn.

    “Ngủ rồi?” Lý Cảnh Lung ở ngoài hỏi.

    “Ừm.” Hồng Tuấn rúc mặt vào gối, Lý Cảnh Lung ở bên ngoài dường như còn muốn nói điều gì.

    A Thái uống say nhũn cả người, từ bên ngoài đi vào, đến ao nước liền cúi người định nôn vào giếng nước, Lý Cảnh Lung lập tức kéo A Thái sang một bên, A Thái lại ‘ọe’ một tiếng nôn vào ao của Cá chép yêu.

    Cá chép yêu đang ngủ, bỗng nhiên gặp họa từ trên trời rơi xuống, khi nhận ra chuyện gì, liền chửi ầm lên, cực kỳ kích động, khiến mọi người đều tỉnh dậy. Hồng Tuấn còn ra ngoài nhìn xem có việc  gì, thấy A Thái nằm bên ao nước, vừa khóc vừa hát.

    “Không cần để ý hắn đâu.” A Sử Na Quỳnh dìu A Thái về phòng, nói: “Khốn khổ vì tình.”

    “Khốn khổ vì tình.” Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói.

    “Khốn khổ vì tình đây này.” Mạc Nhật Căn nói, mọi người liền quay về đi ngủ, kết thúc một đêm hỗn loạn. Lúc về phòng, Hồng Tuấn không nhịn được, liếc trộm Lý Cảnh Lung một cái, thấy Lý Cảnh Lung cũng đang nhìn hắn, mỉm cười. Tim Hồng Tuấn đập thình thịch, còn mang theo tiếu dung kia vào giấc mộng đêm xuân.

    _________________________________

    Phanh nhiên tâm động: trái tim loạn nhịp

    [1] Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu:  Giống nấm sớm không biết ba mươi mồng một, ve sầu không biết mùa xuân mùa thu. (Tiêu dao du – Trang Tử)

    [2] Nhân tinh: ý chỉ mấy người tinh quái

    [3] Niết bàn: Phượng Hoàng trong truyền thuyết là loài chim lửa, khi chết đi sẽ tự thiêu hóa thành tro tàn mà từ tro tàn sẽ lại nở ra Phượng Hoàng, tiếp tục sống một kiếp khác. Đây chỉ là vòng luân hồi của Trọng Minh sắp đến.

    Thuộc truyện: Thiên Bảo Phục Yêu Lục