Home Đam Mỹ Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 17

    Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 17

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2

    Mặc dù là Trương Huyền đề nghị đi dạo phố, nhưng trên thực tế người lái xe là Niếp

    Hành Phong. Anh biết Trương Huyền có tâm sự, ra ngoài hoạt động chỉ là kiếm cớ, cho

    nên mới cố ý lái xe đi xa một chút hóng gió.

    “Vũ khí đó của Tần Chiếu rất lợi hại đúng không, em dám khinh thường mang đi tặng

    sao?” Vừa lái xe Niếp Hành Phong vừa tranh thủ trêu ghẹo Trương Huyền.

    “Lợi hại hơn nữa cũng vậy thôi, nhưng kỳ thực tôi vẫn luôn do dự có nên tặng cho hai

    người đó hay không.”

    “Hửm?”

    “Thiên phú đạo thuật của Giovanni rất cao, lại khăng khăng chỉ muốn báo thù Lý Hưởng,

    có vũ khí lợi hại trong tay thì phần thắng sẽ lớn hơn được chút, nhưng, ở một số điểm

    cá tính của cậu ta y hệt Lý Hưởng, tôi lo cậu ta học đạo thuật chỉ vì cái lợi trước mặt,

    tương lai sẽ trở thành một Lý Hưởng khác.”

    “Sẽ không đâu.” Hiếm khi thấy Trương Huyền lo âu không đâu, Niếp Hành Phong buồn

    cười vỗ chân cậu, an ủi: “Bên cạnh Lý Hưởng không có người chỉ đường đúng đắn cho

    hắn nhưng bên cạnh Giovanni thì có.”

    “Nói cũng đúng.”

    Nghĩ đến khi Ngụy Chính Nghĩa bởi vì lo lắng cho bọn họ, không do dự lao ra khỏi kết

    giới, Trương Huyền mỉm cười. Tên cảnh sát Chính Nghĩa kia quả thật ngốc nghếch,

    nhưng Giovanni lại càng ngốc hơn, biết rõ có nguy hiểm vẫn liều theo Ngụy Chính

    Nghĩa, nếu không phải thấy hai tên đồ đệ này hiếu thuận như vậy cậu sẽ không dễ

    dàng giao Câu Minh Hầu ra vậy đâu.

    Trương Huyền cúi đầu tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe Niếp Hành

    Phong nói: “Tối hôm qua em ngủ không ngon.”

    Trăm phần trăm khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn, chứng minh Niếp Hành

    Phong rất chắc chắn với quan điểm của mình, Trương Huyền mỉm cười, quả thật mình

    chẳng khi nào giấu diếm được gì trước chiêu tài miêu.

    “Tôi có một giấc mơ.”

    Niếp Hành Phong im lặng như đang đợi cậu tiếp tục, thế là Trương Huyền kể lại một

    mạch giấc mơ ngày hôm qua, Niếp Hành Phong nghe xong, vừa cười vừa nói: “Linh

    lực của em càng ngày càng cao ha, còn có thể dự báo được tương lai.”

    Rất là không thích giọng điệu thờ ơ này của Niếp Hành Phong, Trương Huyền không

    hài lòng nhăn mặt hô: “Chủ tịch!”

    “Thật ra tôi có dự cảm sắp tới sẽ có chuyện tốt, như vậy thì chúng ta đã có thể biết

    trước mà tránh khỏi sai lầm. Đừng lo lắng, tôi sẽ chú ý không tiếp cận Lý Hưởng.”

    “Điều tôi lo lắng không phải cái này.”

    Niếp Hành Phong nghiêng đầu, nhìn cậu, cảm thấy kỳ quái.

    “Anh không có cảm thấy được tôi không phải đang khoe năng lực dự báo mà là đang tự

    thuật lại tình cảnh mà mình đã từng trải qua sao? Tôi thi thoảng sẽ cảm nhận được

    tương lai của người khác nhưng nhiều nhất chỉ là về anh thôi.”

    “Em đang muốn nói gì?”

    “Thật ra, loại năng lực tiên tri này của tôi có được từ sau sự kiện quan tài kia, trước đó

    thì không có.” Trương Huyền trầm ngâm: “Cho nên tôi nghĩ rằng tôi có thể thấy được

    tương lai sắp tới không liên quan gì đến năng lực tiên tri cả, mà là bởi vì khi ở trong thế

    giới chết tôi đã thấy được mệnh thư, cho nên những thứ tôi thấy được trong mệnh thư

    lần lượt tái hiện lại trong đầu.”

    Đồng tử của Niếp Hành Phong co lại, không biết tại sao anh rất có ác cảm với những

    phán đoán Trương Huyền đưa ra, bèn thẳng thừng phản bác: “Lúc đó tôi cũng có nhìn

    thấy, nhưng chúng ta đều không để đọc được văn tự kì lạ trong quyển sách ấy, tôi cũng

    đâu bởi vì vậy mà có thể thấy được tương lai.”

    “Có thể là văn tự này không phải để hiểu mà là để lĩnh ngộ.” Trương Huyền cười hì hì

    nhìn anh: “Không thể phủ nhận, linh lực của tôi cao hơn anh, đúng chứ?”

    “Có đôi khi tôi rất hâm mộ năng lực tự sướng của em đó.”

    “Chủ tịch, xin miễn bộc lộ sự đố kị ra rõ ràng như thế.”

    Anh không phải đố kị gì hết, chỉ là anh không thích Trương Huyền bạ chuyện gì cũng

    đổ cho số phận, nhưng nhìn bản mặt hi hi ha ha này, Niếp Hành Phong đành bó tay

    chịu trói, hiển nhiên Trương Huyền vốn chẳng giống anh, đào sâu mọi chuyện đến như

    vậy.

    “Nếu quả thật là sự tái hiện của những tình cảnh trong mệnh thư, vậy thì mọi việc đều

    đã được định trước, nhưng thực tế là đến tận bây giờ có rất nhiều chuyện bị chúng ta

    làm lệch ra khỏi quỹ đạo.”

    “Vậy chứng minh số phận thì không thể sửa đổi được nhưng tương lai thì nhất định có

    thể.” Trương Huyền, mắt xanh lấp lánh linh động nhìn anh, “Cho nên mới nó không

    phải mệnh thư sắp đặt cho chúng ta, mà là từng bước chúng ta đi đang vẽ ra số phận

    của chính chúng ta.”

    Niếp Hành Phong giật mình, không thể không thừa nhận, Trương Huyền nói như vậy là

    có lý giải riêng của cậu, cũng khiến cho anh hiểu ra một chuyện: Lý Hưởng lợi dụng âm

    hồn chiếm cứ thân thể của Tiểu Mãn, rồi tìm cách trà trộn vào cục cảnh sát đoạt đi đôi

    mắt của La Phong chính là để tìm được âm đồng, bởi nó được xem là điều kiện tiên

    quyết để có thể đọc hiểu được mệnh thư, Mộc Thanh Phong và Nhược Diệp đều có âm

    đồng, cũng chỉ có dạng nhân tài này mới có thể đọc được mệnh thư mà thôi.

    Như vậy thì, Trương Huyền…

    “Yên tâm đi, thị lực tôi rất tốt, không có mắt quỷ đâu.” Đọc ra hàm ý trong mắt Niếp

    Hành Phong, Trương Huyền lập tức cải chính.

    Hoặc có thể là do định mệnh sắp đặt gặp được duyên kỳ ngộ, cho nên khả năng tiên tri

    của Trương Huyền chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, Niếp Hành Phong vươn tay sang, nắm

    tay cậu, ngón tay hơi lạnh, giống như hàm súc cho thấy chủ nhân của nó đang không

    yên lòng, bất an trước tương lai không biết trước được, không giống cậu mà anh biết

    chút nào, Niếp Hành Phong bèn siết chặt bàn tay ấy.

    “Đừng lo, tôi rất ổn.” Cậu xoa lông mèo.

    Cũng không phải lo lắng gì, mà là hơi buồn thôi.

    Nhưng mà cái nắm tay kịp thời này vừa đúng lúc làm dịu sự nôn nóng trong lòng

    Trương Huyền, sự thật chứng minh, chiêu tài miêu ngoại trừ tác dụng chiêu tài còn có

    tác dụng định thần.

    Mười ngón tay cùng chiếc nhẫn siết lấy nhau, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh bạc dịu

    dàng, Niếp Hành Phong nhớ đến khi kết hợp hai chiếc nhẫn lại sẽ tạo thành tên của hai

    người thì liền cảm thấy thỏa mãn, nhưng không tháo xuống chơi trò chơi ấu trĩ đó, một

    nửa tâm trí của anh đều đặt trên chiếc nhẫn, thình lình bên cạnh có một chiếc xe đột

    nhiên lao tới, may mà phản ứng của anh nhanh nhẹn, vội xoay vô lăng tránh ra, Trương

    Huyền sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

    “Chiêu tài miêu anh sợ sống dai quá phải không, lái xe mà còn muốn act cool sao?

    Nhìn đường kĩ vào cho tôi, mau!”

    Bị tiếng rống oanh tạc, Niếp Hành Phong nở nụ cười, đây mới là Trương Huyền mà

    anh quen, thế là rụt tay trái lại, tập trung tinh thần lái xe.

    Sau khi uống gió trên quốc lộ hơn nửa tiếng, Niếp Hành Phong dừng xe trước một cửa

    hàng. Cửa hàng này rất cao cấp, giá cả còn cao hơn trong siêu thị thông thường đến

    mấy lần, nhưng mà chất lượng rất tốt, anh mà muốn mua thức ăn thì đều tới đây.

    “Mua đồ ăn thì đi siêu thị đi, chỗ này mắc lắm.” Trương Huyền nói.

    Quỷ thần ơi, tiểu thần côn đang tiết kiệm tiền giúp anh nè, điều này làm Niếp Hành

    Phong tự dưng nghĩ, sau khi rước được bà xã gian xảo này, Trương Huyền lâu rồi

    chưa vơ vét của mình, anh cười nói: “Có lẽ sẽ thu hoạch ngoài mong đợi đó.”

    Vì vậy thiên sư đại nhân lơ ngơ như bò đeo nơ được người yêu dấu mời xuống xe.

    Hai người trước hết đảo một vòng trên mấy tầng bán quần áo giày dép, xong rồi mới

    xuống tầng trệt bán thực phẩm rau quả, Niếp Hành Phong đẩy xe hàng, Trương Huyền

    phụ trách gom xung quanh rồi ném vào xe, đang đi, chợt thấy hành lang trước mặt có

    một bóng người quen thuộc lướt qua, bởi vì mấy kệ hàng chất rất cao, Trương Huyền

    không thấy rõ, vội vàng quay lại, phát hiện quả nhiên là Phùng Tình Tình, còn có cả ông

    chồng chưa cưới Phó Nguyệt Kỳ của cô.

    Hai người cũng giống bọn họ một người đẩy xe một người lựa hàng, trong xe đẩy chất

    đầy rau quả, hai người chuyện trò vui vẻ, không thấy cậu.

    “Thiệt trùng hợp quá đi.” Niếp Hành Phong cũng quay lại nói.

    “Trùng hợp khỉ gì? Anh ôm cây đợi thỏ thì có.” Thì ra đây chính là thu hoạch ngoài ý

    muốn mà anh nói, Trương Huyền nghiêng đầu dùng đôi mắt xanh liếc anh, nhưng

    không tức giận: “Chiêu tài miêu, anh học được tài tính toán như thần này hồi nào vậy?

    Sao mà có thể tính chuẩn sẽ gặp Tình Tình?

    “Tình Tình thích tới đây mua đồ, cho nên quẹo vào đây thử vận may ấy mà.” Không

    ngờ vận may đúng là không tồi, y chóc đụng mặt, nhưng anh vốn phục kích mục tiêu

    quầy mỹ phẩm lầu trên, Phùng Tình Tình đại tiểu thư thích shopping nhưng không thích

    mua thức ăn, xem ra con gái đang yêu sẽ có những thay đổi lớn không tưởng.

    “Muốn sang chào hỏi không?” Trương Huyền hỏi.

    Niếp Hành Phong lắc đầu, sự chú ý của Phùng Tình Tình và Phó Nguyệt Kỳ đều đặt

    vào việc mua sắm, căn bản là không thấy bọn họ, không cần cố tình đến đó, anh đẩy xe

    hàng ở xa xa thong thả đi theo hai người họ, tiện thể quan sát hành động của Phó

    Nguyệt Kỳ.

    “Em nghĩ người đàn ông tên Phó Nguyệt Kỳ kia thế nào?” Anh khẽ hỏi.

    “Chủ tịch, phải cho bản thân một chút lòng tin chứ, người yêu của anh không phải

    người thích tam thê tứ thiếp đâu.” Trương Huyền vừa nói xong đã bị Niếp Hành Phong

    phẫn nộ trừng mắt.

    Chiêu tài miêu một chút máu hài hước cũng không có, Trương Huyền bó tay, không thể

    làm gì khác hơn là theo thực tế báo cáo: “Trên người anh ta có loại hơi thở làm tôi thấy

    không thoải mái, không phải là tà khí, nhưng cũng chưa thể khẳng định là người tốt.”

    “Tôi cũng cho là vậy, nhất là ánh mắt của anh ta.”

    Lần trước ở tiệc đính hôn Niếp Hành Phong đã có cảm giác này, khí thế ngông cuồng

    cẩn thận giấu diếm trong bóng tối, còn có ánh mắt gian tà lạnh lẽo kia cũng làm anh

    thấy khó chịu, có thể Phùng Tình Tình không chú ý đến nhưng đối với những người có

    linh cảm mạnh như bọn họ thì cái hơi thở này quá sức rõ ràng, tùy rằng Phó Nguyệt Kỳ

    đã nỗ lực che giấu.

    “Anh nghi ngờ anh ta đã bị chiếm xác?” Trương Huyền suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:

    “Đừng nói là Lý Hưởng chứ? Tên kia dù sao vẫn là người mà, sao có thể muốn chiếm

    xác ai là chiếm chứ?”

    “Tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi.”

    Niếp Hành Phong nhìn hai người đang nói nói cười cười đằng xa, Phó Nguyệt Kỳ còn

    táo bạo làm mấy hành động thân mật mờ ám với Phùng Tình Tình, Phùng Tình Tình

    không chống cự, lại còn rất chủ động. Nhìn từ khoảng cách xa, không thể nhìn rõ vẻ

    mặt của Phó Nguyệt Kỳ, lúc đi ngang qua một khúc cua, anh ta không cẩn thận đụng

    trúng một kệ hàng, hình như đụng rất mạnh, lập tức khom người ôm ngang sườn, có vẻ

    rất đau đớn.

    “Có vấn đề.” Trương Huyền phát hiện điểm không ổn, vội giật giật tay áo Niếp Hành

    Phong, “Chỉ đụng một cái thôi đâu cần đau đến thế đúng không?”

    Đáp án đương nhiên là không thể, điều này làm Trương Huyền nghĩ đến khi ở cục cảnh

    sát Lý Hưởng cũng có động tác xoa sườn như vậy, lúc đó không để ý, nhưng bây giờ

    động tác giống hệt xuất hiện trên một người khác, quả là rất quỷ dị. Trương Huyền còn

    định nói tiếp, chợt thấy Phó Nguyệt Kỳ liếc sang bên này, cậu vội kéo Niếp Hành Phong

    tránh ra sau một kệ hàng, Phó Nguyệt Kỳ không thấy ai, nói vài câu gì đó với Phùng

    Tình Tình, quay người bỏ đi.

    “Trương Huyền, em có còn nhớ lúc ở Italia, Nghệ có từng làm Lý Hưởng bị thương, vết

    thương đó chắc chắn ở sườn.”

    “Đương nhiên là nhớ, con dơi mén kia còn làm Nhược Diệp bị thương, hại vết thương

    không có cách nào trị khỏi, về nhà còn mắng vốn hỏi tôi con sủng vật nhà mình lượm

    được ở đâu mà lợi hại quá chừng.” Trương Huyền nói xong, lập tức hiểu ra ý Niếp

    Hành Phong: “Có lẽ nào vết thương của Lý Hưởng vẫn chưa lành?”

    Cho dù vẫn chưa khỏi nhưng cũng không thể bị sang chấn lên thân thể bị chiếm, nhưng

    Trương Huyền không hiểu rõ mấy loại tà thuật tự chế của Lý Hưởng, chỉ có thể suy

    đoán rằng hắn ta vẫn chưa hoàn toàn có thể chiếm được cơ thể của người khác, vết

    thương này liên quan đến vấn đề di chứng, nhưng mà như vậy thì to chuyện rồi đây,

    nếu người đang khống chế thân thể Phó Nguyệt Kỳ là Lý Hưởng, vậy Phùng Tình Tình

    chẳng phải nguy rồi sao?

    “Có muốn gọi điện thoại cho Tình Tình không, để báo cho cô ấy biết ngàn lần đừng để

    tên biến thái kia chiếm được lợi ích?”

    “Vậy thì không cần lo, nhà họ Phùng dạy dỗ rất nghiêm khắc.”

    “Ông nội của nhà họ Niếp dạy dỗ cũng nghiêm khắc lắm, mà anh cũng mới quen tôi

    một tháng đã kéo tôi lên giường?”

    Lúc thanh toán Trương Huyền nhỏ giọng thầm thì, cô thu ngân nghe thấy câu nói của

    cậu, kinh ngạc quan sát hai anh đẹp trai cùng nhau đi shopping, lại nhìn thấy đồ trong

    xe đẩy là các loại rau quả thực phẩm gia đình, lộ ra vẻ mặt “Tui hiểu rồi nha”.

    Đối với dây thần kinh to bự của Trương Huyền, Niếp Hành Phong chỉ có thể áp dụng

    phương pháp ngó lơ, nếu như nói cho cậu biết thật ra Tình Tình vẫn chưa yêu đương

    nồng nhiệt gì mấy với Phó Nguyệt Kỳ, thấy phong cách bám riết không tha của cậu, thế

    chẳng phải càng muốn đào sâu đề tài này sao, nếu để cậu biết người Tình Tình từng

    thích là mình, vậy thì chắc chắn lại càng là một thảm họa lớn hơn.

    Cho nên, vấn đề này ngừng lại ở đây đi.

    Mua đồ xong, quay lại xe, Niếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ nên bỏ ra chút thời gian đến

    viếng thăm Phó Nguyệt Kỳ, em đi với tôi, để xem anh ta rốt cuộc có phải bị người ta

    chiếm xác không.”

    “Bị quỷ chiếm thì tôi liếc mắt là có thể nhìn ra, bị người chiếm thì độ khó cao à nha, anh

    cũng biết đó, tên biến thái kia toàn dùng bàng môn tả đạo do chính hắn tự chế, nếu như

    hắn dùng tà thuật nào đó ngăn linh lực của hắn lại, muốn phát hiện ra cũng tương đối

    khó xơi.”

    “Cố gắng hết sức, tiện thể điều tra lai lịch của anh ta một chút.”

    “Anh đánh rắn động cỏ quá nha.”

    “Cục cưng à, tin tưởng người yêu của em chút đi.”

    Ít khi nghe Niếp Hành Phong dùng giọng điệu lả lơi như vậy để trêu đùa mình, Trương

    Huyền bị chọc cười, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh hôm nay bị gì thế? Nói chuyện nghe

    buồn nôn hết sức vậy?”

    Niếp Hành Phong cũng không biết, chỉ là theo bản năng muốn đối xử tốt với cậu, tuy

    rằng trên thực tế anh vốn đã cưng chìu Trương Huyền tới trời, thế nhưng mà vẫn

    không đủ, anh hi vọng có thể tốt hơn nữa, giống như trong tiềm thức muốn bù đắp cho

    cậu. Nhớ đến tình cảnh lúc hai người gieo mình nhảy xuống khỏi cục cảnh sát, trong

    lòng đột nhiên thấy hỗn loạn, có vui mừng cũng có lo lắng, nhiều hơn cả là cảm giác

    muốn độc chiếm, rất nhiều thứ tình cảm trộn lẫn vào nhau, làm anh mờ mịt không biết

    phải làm sao.

    “Chủ tịch, anh không sao chứ?”

    Đưa một tay ra lắc lắc trước mặt anh, kéo anh ra khỏi sự hoảng loạn trầm tư, trước mắt

    là ngón áp út mang chiếc nhẫn bạc anh tặng cho, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy

    trái tim đập mạnh, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay ấy, kéo cậu qua, không đợi Trương Huyền

    nói được chữ nào liền cúi đầu hôn lên môi cậu.

    Lưỡi di chuyển lưu luyến giữa răng và môi, đòi hỏi triền miên, cảm giác ngọt ngào mà

    dịu dàng, dù nếm qua bao nhiêu lần cũng không thấy chán, hồi lâu, Trương Huyền mới

    được thả ra khỏi màn hôn mút triền miên kịch liệt, hô hấp của cậu vẫn còn gấp gáp,

    nhìn Niếp Hành Phong, mỉm cười hỏi: “Chủ tịch, anh giống như dục cầu bất mãn ý,

    đừng nói là có ý định chơi trò xe rung nha?”

    “Chủ quan mà nói thì tôi rất muốn đó.”

    Đôi mắt xanh lam như viên ngọc quý, sáng chói đến mức làm người ta sợ hãi, nếu như

    không phải trong bãi đậu xe thỉnh thoảng có người đi ngang, anh tuyệt đối không ngần

    ngại đè Trương Huyền ra chỗ này chơi trò xe rung. Tâm tình vốn hỗn độn dần bình tĩnh

    lại, anh buông Trương Huyền ra, khởi động xe.

    Trương Huyền còn ở bên cạnh hi hi ha ha giật dây: “Anh đẹp trai, nhào vô làm một lần

    nhé? Đè nén dữ quá hại thân lắm.”

    “Đừng nôn nóng, về nhà từ từ cho em ăn no.”

    “Mới nãy không biết ai mới là người sốt ruột cơ.”

    Nói đùa một hồi, Trương Huyền đột nhiên khều Niếp Hành Phong, dẹp giọng điệu ngả

    ngớn, “Phía sau có kẻ theo dõi.”

    Niếp Hành Phong đã để ý từ lâu, là một chiếc Honda màu đen, hình dáng rất phổ thông,

    lẫn trong dòng xe cộ tuyệt đối không làm người ta chú ý, nhưng đối với tên suốt ngày

    chơi trò theo dõi này như Trương Huyền thì mấy người kia còn rất xanh và non, anh hỏi:

    “Muốn cắt đuôi bọn chúng không?”

    “Đừng vội, trước tiên xem mục đích của chúng là gì đã.”

    Niếp Hành Phong nghĩ Lý Hưởng xoắn quẩy cả đêm trước, còn bị thương nữa, không

    thể mới ít lâu đã lại theo dõi bọn họ, cho nên hơi thắc mắc thân phận của kẻ theo dõi,

    bèn không vội vã cắt đuôi, mà lái xe lượn một vòng quanh vùng phụ cận. Lúc đến một

    đoạn đường trống lặng ngắt như tờ, chiếc xe kia quả nhiên vọt lên, chặn đầu xe bọn họ,

    Niếp Hành Phong vội vàng đạp thắng, thấy từ trên chiếc Honda có vài người đàn ông

    vạm vỡ nhảy xuống, chia nhau ra bọc hai bên xe bọn họ, đám đàn ông trong tay đều có

    súng, xem ra chỉ cần lỡ lời một cái thì sẽ bắn xe anh thành cái tổ ong.

    Niếp Hành Phong muốn lấy súng ra, lúc ở Ý đã từng trải qua sóng gió hệt như vậy, vì lý

    do an toàn, anh mang súng bên mình không rời tay, nhưng cánh tay lập tức bị Trương

    Huyền đè lại, khẽ nói: “Đừng chống cự, bọn chúng không phải người.”

    Niếp Hành Phong ngẩn ra, quả nhiên vẻ mặt bọn chúng ngây dại, mặt ám xanh, mang

    theo khí tức tử vong âm trầm, nghĩ thầm đây có lẽ nào cũng là người chết bị Lý Hưởng

    khống chế làm thức thần? Số lượng âm hồn tồn kho của hắn đúng là nhiều thật.

    “Tôi hơi tò mò muốn biết súng trong tay bọn chúng có phải là thật hay không?”

    “Tuyệt đối không phải súng đồ chơi rồi.” Cho nên, cứ xem giấy tiền vàng mã là đồ giả đi,

    nhưng trăm phần trăm có thể giết người đó.

    Niếp Hành Phong liền phải nghe lời, mở cửa sổ xe ra, kẻ cầm đầu ngăn anh lại, ý bảo

    anh hãy lên chiếc Honda, Niếp Hành Phong không nhúc nhích, hỏi: “Các người là ai,

    muốn chúng tôi làm gì?”

    “Đi theo chúng tôi.” Người đàn ông nói xong, thấy Niếp Hành Phong không tin, còn nói:

    “Bạn của anh đang ở chỗ chúng tôi.”

    Sắc mặt Niếp Hành Phong trầm xuống, Nhược Diệp và Tiểu Bạch, pháp thuật của tụi

    Nghệ không tính là cao nhưng cũng không thể dễ dàng bị bắt đi thế được, lời người

    đàn ông này nói không thể tin được. Thấy vẻ mặt Niếp Hành Phong nặng nề, Trương

    Huyền lập tức gọi điện thoại, chuông reo cả một buổi mà không có ai bắt máy, cậu lại

    gọi điện vào điện thoại từng người một, toàn bộ điều phát ra thông báo đề nghị để lại tin

    nhắn, không biết bọn họ có chắc là đã bị bắt đi như lời người này nói hay không,

    Trương Huyền dùng ánh mắt hỏi Niếp Hành Phong nên làm cái gì bây giờ.

    Niếp Hành Phong xuống xe, theo người kia lên xe của hắn ta, anh không dám đem

    mạng sống của bạn bè ra cược được, nếu như bọn họ thật sự bị bắt cóc, anh càng

    muốn biết Lý Hưởng rốt cuộc đang chơi trò gì.

    Trương Huyền theo Niếp Hành Phong, phía sau còn có một hàng ghế, để cho bọn bắt

    cóc dễ dàng theo dõi, trên xe có rèm che, không thấy được khung cảnh bên ngoài, sau

    đó bọn bắt cóc trấn hết điện thoại của bọn họ, tắt nguồn.

    Xe khởi động, Trương Huyền đến gần người đàn ông cầm đầu: “Các người bắt cóc

    không chuyện nghiệp gì hết, lúc này điều nên làm chẳng phải là đánh bọn tôi hôn mê

    hay là che mắt lại sao?”

    “Không cần thiết.”

    Ba chữ đơn giản, Trương Huyền bản năng hỏi một câu vì sao, đáng tiếc lần này không

    có phản ứng, nhưng thực tế rất nhanh đã cho cậu câu trả lời, đầu bắt đầu choáng váng,

    giống như say rượu vậy, Trương Huyền đột nhiên nghĩ đến thứ khiến hai người không

    khỏe chính là mùi trên người mấy kẻ kia, người thi pháp đã hạ chú gì đó lên người đám

    thức thần giấy này, làm cho người tới gần chúng sẽ không tự chủ được thần trí trở nên

    mơ hồ.

    Cơn buồn ngủ choáng ngợp, Trương Huyền nghiêng đầu tựa vào vai Niếp Hành Phong,

    Niếp Hành Phong cũng có cảm giác như cậu, song vẫn rất bình tình, vỗ tay cậu an ủi:

    “Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ đến nơi.”

    “Đến nơi gọi tôi nhé.”

    Đợi đến khi Trương Huyền tỉnh lại khỏi thế giới giấc mơ, cậu đã ở trong một phòng

    khách được trang hoàng lịch sự tao nhã. Phòng rất lớn, bày biện những vật dụng có vẻ

    rất cổ xưa, cậu không am hiểu về đồ cổ nhưng cảm giác được những thứ này không hề

    tầm thường, mặt trời chiếu rọi vào một luồng sáng chói lói, những món đồ cổ trăm năm

    lắng đọng lại tạo thành loại hơi thở đạm mạc.

    “Chủ tịch?”

    Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong đang tựa trên người mình, hình như anh cũng

    mới tỉnh lại, nhìn qua vẫn chưa tỉnh táo hẳn, linh lực của Niếp Hành Phong tuy rằng

    không bằng cậu, nhưng tính tình anh rất kiên cường, thấy anh cũng bị pháp thuật ảnh

    hưởng, Trương Huyền rất lo lắng.

    “Thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

    “Không có, chỉ là vẫn còn thấy buồn ngủ.” Niếp Hành Phong lắc đầu, nhanh chóng tỉnh

    táo lại, quan sát bốn phía. Thấy anh không có việc gì, Trương Huyền mới giận dỗi:

    “Vốn là đang chờ anh gọi tôi, kết quả anh ngủ còn say hơn tôi, lần này chức năng GPS

    sống của anh có tác dụng không đây?”

    Đương nhiên là không, sau khi Trương Huyền ngủ anh cũng hôn mê, đương nhiên

    không thể nhớ nổi đường đi vòng vèo.

    “Bởi vì tôi phát hiện người mời chúng ta đến đây không có ác ý.” Niếp Hành Phong

    đứng dậy dạo dạo xung quanh một vòng, cuối cùng nghiêng người dựa vào tường,

    cười hỏi: “Ông nói xem tôi đoán đúng không? Mộc lão tiên sinh?”

    “Gì?”

    Câu trả lời này quá kinh hãi, Trương Huyền như lò xo bật dậy, chuồn đến bên cạnh

    Niếp Hành Phong, theo tầm mắt anh nhìn về phía bức tường, quả nhiên phát hiện trên

    vật trang trí treo tường có gì đó chiếu chiếu, không cần phải nói đó trăm phần trăm là

    máy theo dõi.

    Đôi mắt xanh lúng la lúng liếng, liền hiểu ra tại sao Niếp Hành Phong kết luận như vậy.

    Những ngự quỷ sư bọn họ quen biết trừ thầy trò Lý Úy Nhiên thì chỉ còn Mộc Thanh

    Phong. Lý Hưởng tối hôm qua bị thương, Lý Úy Nhiên cũng không thể trong thời gian

    ngắn như vậy đã bắt được toàn bộ đám người Nhược Diệp đi, nhưng nếu không phải

    là bắt, mà lại tự bọn họ chủ động đi theo thì mọi chuyện đã có thể giải thích được.

    “Chúng ta còn đang lo lắng cho ông cụ, kết quả ông ấy còn thư thả hơn cả chúng ta,

    không chỉ dùng ngự quỷ thuật bắt chúng ta lại mà còn có thể biến ra chiếc Honda to

    như vậy, còn ở chỗ xa hoa như vậy, nên phải nói Mộc lão gia tử là lợi hại nhất.” Trương

    Huyền một lần nữa quan sát phòng khách, liên tục nịnh nọt.

    “Một mình Mộc lão gia tử đương nhiên không thể thần thông quảng đại như thế, nhưng

    nếu ông ấy có người giúp thì sao?” Niếp Hành Phong mỉm cười hỏi lại.

    “Giúp đỡ?” Trương Huyền dùng cặp mắt xanh kinh ngạc nhìn anh, “Ai đây?”

    Vấn đề này Niếp Hành Phong ngược lại phải hỏi cậu, anh không phải từ điển bách

    khoa toàn thư, cái gì cũng biết, nhưng mà bây giờ hình như không cần phải động não

    vắt chất xám nữa, bởi vì anh đã nghe được tiếng bước chân, rất nhanh mọi người đã bị

    dồn ra phòng khách, rất nhiều người đi ra, khi thấy người cầm đầu, Niếp Hành Phong

    và Trương Huyền đều mở to hai mắt, không hẹn mà cùng kêu to.

    “Ông nội!”

    Niếp Dực, chủ nhân chân chính của tập đoàn tài chính Niếp thị đi như bay tới, dang tay

    với bọn họ, làm ra động tác hoan nghênh, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”

    Bên cạnh Niếp Dực là Mộc Thanh Phong lão tiên sinh đã mất tích từ lâu, Nhược Diệp

    theo sau, ngoài ra còn có Hoắc Ly, Tiểu Bạch, Nghệ, Ngụy Chính Nghĩa, Giovanni,

    cùng với Nho Chua đang ẵm em bé, Tiểu Mãn trong trạng thái linh thể, đến Hamburger

    bị nhốt trong lồng chim cũng bị gom đến, nói chung Niếp gia gia rước hết cả đám nhóc

    ham ăn ham uống đến bây giờ đều trình diện trước mặt Trương Huyền và Niếp Hành

    Phong, người nào cũng mang vẻ mặt thoải mãn xem kịch.

    “Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?” Lát sau, Trương Huyền mới

    từ trong cơn hoảng hốt hồi hồn, hỏi.

    “Thật ra rất là đơn giản, Mộc gia gia phái âm quỷ đến nhà, bảo bọn em theo âm quỷ

    đến gặp ông ấy, để đề phòng có kẻ theo dõi, chúng em đều tắt nguồn điện thoại hết, lúc

    đó vội quá cho nên chưa kịp báo cho anh với Niếp đại ca.” Sau khi mọi người đã an tọa,

    Trương Huyền uống trà Hoắc Ly pha, tiện thể nghe nó giải thích.

    Mộc Thanh Phong xem qua tin tức hỏa hoạn ở cục cảnh sát hôm qua, biết bọn họ đã

    thoát khỏi hiện trường, sợ cảnh sát và Lý Hưởng tìm bọn họ gây phiền phức, bèn phái

    thức thần người giấy đến dẫn họ đi; Nhược Diệp vừa nhìn thấy thức thần dùng thuật

    ngự quỷ của sư môn nhà mình, lập tức biết được đây là do sư phụ phái đến, thế là bảo

    mọi người sắp xếp gọn nhẹ, đi theo thức thần. Đây là một biệt thự trong núi của nhà họ

    Niếp, cục tài sản này đến Niếp Hành Phong cũng không biết, cho nên không phải lo

    việc cảnh sát sẽ tìm đến, vì lý do an toàn, Mộc Thanh Phong còn hạ chú trên người

    thức thần, xóa đi hành tung của bọn họ, làm bọn Lý Úy Nhiên đang chực chờ không thể

    phát hiện ra.

    “Trong thời gian này may nhờ có Tiểu Niếp, bằng không thầy trò Lý Úy Nhiên đuổi bám

    sát sao như thế, ta đã sớm bị bọn họ phát hiện rồi.” Mộc Thanh Phong mỉm cười nói.

    “Việc nhỏ thôi mà, ai mượn tôi thua ván cờ đó chứ.” Niếp Dực không cam lòng lầm bầm.

    Tiểu, Niếp!

    Niếp Hành Phong tự nhiên thấy khó thở, từ khi anh hiểu chuyện, ai thấy ông nội mà

    không khỏi một mực cung kính gọi một tiếng lão tiếng sinh? Hôm nay thế mà lại nghe

    thấy có người gọi ông là Tiểu Niếp! Hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau

    làm sao quen biết vậy?

    Anh cười khổ: “Ông nội, con cũng không biết ông với Mộc lão tiên sinh thì ra là bạn bè

    đó.”

    “Thằng bé này.” Ông cụ nháy mắt ranh mãnh mấy cái với anh: “Nhớ kỹ bài học hôm

    nay ông nội dạy con, vĩnh viễn đừng để kẻ thù thấy rõ được thật giả con người con.”

    Cái thể loại tâm đắc gì thế này? Căn bản là thú vui tà ác của ông nội thì có, Niếp Hành

    Phong rất bất đắc dĩ, chợt nghe Trương Huyền nhỏ giọng lầm bầm: “Ông nội xảo quyệt

    quá, ngay cả chúng ta mà cũng bị lừa.”

    “Ông đã lừa các con khi nào? Ban đầu ông cũng đâu biết các con có quen đầu gỗ này

    chứ.” Niếp Dực mỉm cười nói: “Mà lúc ông quen đầu gỗ mấy đứa vẫn còn chưa sinh ra

    trên đời nữa cơ.”

    Chính xác mà nói, Mộc Thanh Phong và Niếp Dực là bạn từ nhỏ (là trúc mã trúc mã

    đó >O<), năm nó Mộc Thanh Phong theo sư phụ học tập vừa vặn ở ngay cạnh biệt thự

    nhà họ Niếp, Niếp Dực chỉ sau vài ngày gặp gỡ đã kết bạn với ông, sau lại vì Mộc

    Thanh Phong theo sư phụ đi đây đi đó, thỉnh thoảng mới liên lạc với Niếp Dực, cho nên

    đối với người bạn già đã quen biết mấy chục năm nay, thực chất hai người ở cạnh

    nhau lâu nhất chỉ có khoảng thời gian khi còn bé.

    “Lần đó chẳng phải ông nói có chuyện gì sẽ liên lạc với tôi sao? Chỗ này của tôi căn

    bản chính là căn cứ địa cuối cùng cho ông, tôi muốn gặp ông một lần còn khó hơn lên

    trời, năm đó cháu của tôi gặp chuyện không may mà cũng chẳng thấy ông xuất hiện.”

    Nhắc tới chuyện cũ, Niếp Dực tức giận bất bình.

    Mộc Thanh Phong vẫn mang vẻ tươi cười: “Đó là vì tôi biết cháu đích tôn của ông

    mệnh có thiên phúc, không xảy ra chuyện gì.”

    Không ngờ rằng quan hệ giữa hai ông cụ lại còn phải quay ngược về thời xa xưa lúc

    còn nhỏ, trong đầu Niếp Hành Phong lóe lên, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân đêm tiệc

    đính hôn của Phùng Tình Tình ông nội không đến là bởi vì ông đưa thiệp mời cho Mộc

    Thanh Phong.

    Anh kinh ngạc hỏi Mộc Thanh Phong, “Trong vụ việc quan tài trước đây chúng ta có

    gặp nhau, ông đừng nói rằng ngài đã biết thân phận của con từ dạo ấy?”

    “Khi đó quả thật ta cảm thấy khí tràng của con rất kỳ lạ, nhưng mà trên đời này người

    mang họ Niếp nhiều vô số kể, không ngờ đúng là trùng hợp như vậy. Đừng quên, ta là

    ngự quỷ sư, không phải thần toán, chẳng ngờ mấy năm không gặp cháu của Tiểu Niếp

    đã lớn vậy rồi, càng không ngờ được con đến tận nhà thăm hỏi nữa.”

    Niếp Hành Phong vẫn giữ thái độ nghi ngờ với câu trả lời này, có thể làm bạn với ông

    nội, hơn nữa còn là anh em cột chèo, trăm phần trăm là có thói hư xấu y như ông nội.

    Niếp Hành Phong nhìn Mộc Thanh Phong, trên khuôn mặt nhuốm vẻ tang thương của

    cõi đời lại lộ ra nét cười mơ hồ, giống như bày ra một tấm chắn vô hình, làm cho kẻ

    khác không thể khám phá ra được thực chất bên trong, đồng tử trong veo, hoàn toàn

    không thể phát hiện đây là một đôi mắt mù lòa.

    “Mắt của ông…”

    “Ha ha, có sử dụng một loại pháp thuật làm cho âm đồng tạm thời thấy được vạn vật

    trên dương gian, nhưng không rõ ràng. Gần đây ta có rất nhiều chuyện muốn làm, đôi

    mắt mù này không tiện cho ta lắm.”

    Niếp Hành Phong nhớ tới Nhược Diệp có nói pháp thuật khôi phục thị lực tạm thời này

    vô cùng hao tâm tổn sức, thấy Mộc Thanh Phong so với lần trước quả thật đã ốm đi rất

    nhiều, tuổi tác của ông cụ cũng tương đương với ông nội nhưng thoạt nhìn giống như

    già hơn ông mười tuổi, rốt cuộc là chuyện gì phải khiến cho ông cụ hao tổn tâm thần

    đến vậy?

    Nhược Diệp càng lo lắng hơn, hỏi liên tù tì: “Sư phụ, người có phải là bị Ngao Kiếm bắt

    đi không? Như thế nào lại ở cùng Niếp lão tiên sinh?” Thật lòng mà nói từ lúc đến đây,

    Nhược Diệp đã ôm một bụng đầy câu hỏi, nhưng mà Mộc Thanh Phong khăng khăng

    chờ mọi người đến đông đủ rồi mới nói, bây giờ vất vả lắm với đợi được cơ hội, anh

    thoáng một cái đã hỏi mấy câu.

    Ông cụ mỉm cười nhìn đệ tử của mình, mấy tháng không gặp, hơi thở thận trọng lạnh

    lùng của Nhược Diệp trong dĩ vãng đã vơi đi rất nhiều, ngược lại có thêm một chút hấp

    tấp, làm anh có vẻ hơi tức giận, xem ra dù là ngự quỷ sư, ngày ngày ở cạnh bọn quỷ

    thì cũng bị lây phải quỷ khí, còn biết giao tiếp nhiều hơn với người khác nữa, mình đem

    nó giao cho Niếp Hành Phong quả nhiên là sự lựa chọn chính xác.

    Mộc Thanh Phong có nghe Nhược Diệp nói anh từng gặp Ngao Kiếm, nói: “Là Ngao

    Kiếm nhượng bộ con thôi, thằng bé ếch ngồi đáy giếng này.”

    “Chúng ta không cần tên mắt trắng đó nhường!” Nghệ đứng trên vai Nhược Diệp, giơ

    móng lên thề, nhưng mọi người tự động xem như không thấy.

    Thanh Phong còn nói: “Ngày đó Lý Úy Nhiên sai khiến âm binh bắt ta đi, đúng là do

    Ngao Kiếm cứu ta.”

    Lúc đó rất nhiều âm binh tự dưng đột nhập vào nhà, làm cho Mộc Thanh Phong trở tay

    không kịp, ông sợ Nhược Diệp bị thương, cho nên sau khi thất thủ đã xuôi tay chịu trói,

    mặc cho đối phương bắt đi, nhưng trên đường lại bị Ngao Kiếm ngăn lại, giết bọn âm

    binh bắt ông. Lúc Nhược Diệp đuổi theo, đúng lúc thấy được Ngao Kiếm đang giết quỷ,

    anh lo đối phương sẽ làm sư phụ bị thương, lập tức xông ra liều mạng, lại bị đường

    đao của Ngao Kiếm gây thương tích, mất hết một mạng, Mộc Thanh Phong trước khi bị

    Ngao Kiếm mang đi, chỉ kịp bảo anh đi tìm Niếp Hành Phong, nhưng mà kết giới không

    gian Ngao Kiếm bày ra quá lợi hại; khi Nhược Diệp thoát khỏi kết giới, đến được biệt

    thự nhà họ Niếp thì đã là chuyện mấy ngày sau.

    Ngao Kiếm bắt Mộc Thanh Phong, lại không đụng đến một sợi tóc của ông, chỉ bảo ông

    muốn đi thì đi muốn ở thì ở, Mộc Thanh Phong chẳng rõ lai lịch của Ngao Kiếm, đương

    nhiên không muốn ở lại, nhưng lúc ông rời khỏi miếng ngọc ông đeo bên người bị Ngao

    Kiếm đoạt lấy, nói đó là cơ sở để chứng minh hắn đã cứu ông, bởi vậy lúc ở Ý Ngao

    Kiếm nói cho Nhược Diệp nghe mặc dù có giấu diếm nhưng đa phần đều là sự thật.

    “Lý Úy Nhiên tại sao lại muốn tập kích người? Có phải người đang nắm trong tay bảo

    vật gì không?” Nho Chua là sốt ruột nhất, Mộc Thanh Phong vừa nói xong một phần nó

    đã lập tức đặt câu hỏi.

    Mộc Thanh Phong mỉm cười: “Đến tận bây giờ ta vẫn không cho rằng vật đó là bảo vật,

    bất quá mấy chục năm nay hai thầy trò hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc phải giành nó

    được đến tay.”

    “Là thập thế mệnh thư sao?” Nhược Diệp cẩn thận suy đoán.

    Thấy Mộc Thanh Phong gật đầu, Trương Huyền và Niếp Hành Phong nhìn nhau, đều

    nghĩ quả nhiên thập thế mệnh thư là cái đồ sao chổi mà. Niếp Hành Phong hỏi: “Lý Úy

    Nhiên làm sao biết được trong tay người có thập thế mệnh thư?”

    Mộc Thanh Phong vẫn chưa trả lời, một tiếng động the thé chát tai bỗng dưng chen vào,

    là con Hamburger mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.

    “Thập thế mệnh thư? Mộc Thanh Phong? Thì ra ngươi chính là người ta đến dương

    gian lần này để tìm, sư tổ của ngươi có phải được người đời xưng tụng là “Âm Dương

    Song Đoạn”(1), Ngự Quỷ Thần Tương Hiên Viên Lạc? Nếu đúng vậy thì ta tìm không

    sai người rồi.

    (1) Âm Dương Song Đoạn: tức cắt đứt (đoạn tuyệt) với cả hai giới âm dương.

    Thanh Phong biến sắc, gián tiếp làm rõ điều âm ưng vừa rồi không phải là nói bừa,

    nhưng bây giờ mọi người đang nóng lòng muốn biết gút mắc dẫn đến tranh đoạt giữa

    Mộc Thanh Phong và thầy trò Lý Úy Nhiên cơ, Trương Huyền bèn nói: “Chuyện của

    ngươi về nhà nói sau.”

    “Ta là sứ giả âm giới, lời ta phải truyền đạt là cực kỳ quan trọng, thần côn, ngươi biết

    thân biết phận chút đi.”

    Trương Huyền cười nhạt, ở nhà mình lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu được tình

    hình của mình thì có mỗi con vẹt thiểu năng này. Cậu hất hất cằm với Ngụy Chính

    Nghĩa, phân phó: “Ồn ào quá, đem con chim nuôi này ném ra ngoài hành lang đi.”

    “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Mộc Thanh Phong, còn nữa, ta không có phải

    chim nuôi mà!”

    Trong khi âm ưng còn bận trình bày thân thế của nó, đã bị Ngụy Chính Nghĩa túm lấy

    lồng chim, mở cửa, quăng ra ngoài, Trương Huyền quay đầu nhìn Mộc Thanh Phong,

    cười meo meo: “Mời người tiếp tục.”

    Thế là đề tài vừa bị gián đoạn lại một lần nữa được tiếp tục, Mộc Thanh Phong nói: “Lý

    Úy Nhiên đương nhiên biết trong tay ta có thập thế mệnh thư, bởi vì chúng ta là đồng

    môn mà, ta, Lý Úy Nhiên, còn có cha của Nhược Diệp, Tiêu Trường Không, là sư

    huynh đệ đồng môn.”

    “Hả!”

    Không hẹn mà gặp, trong phòng khách vang lên một tràng tiếng kêu kinh ngạc đồng

    thanh, ngay cả Nhược Diệp cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, hiển nhiên anh hoàn toàn không

    biết mấy chuyện xưa cũ kia, người không kinh ngạc chút nào chỉ có Niếp Dực, ông khẽ

    mỉm cười, như đã nhìn rõ thói hư tật xấu của ông bạn thuở nhỏ này từ lâu.

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2