Home Đam Mỹ Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 18

    Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 18

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2

    Ánh mắt cơ trí của ông cụ đảo qua mọi người, cuối cùng mỉm cười, tiếp rằng: “Cha của

    Nhược Diệp là sư huynh của ta, ngộ tính cao nhất, đạo thuật cũng giỏi nhất; Lý Úy

    Nhiên có linh tính nhất; ta nằm ở giữa, bất kể là thời gian nhập môn hay là đạo thuật.”

    Đúng như lời âm ưng vừa nói, bọn xuất thân từ cùng một sư môn ngự quỷ, sư tổ là Ậm

    Dương Song Đoạn, Ngự Quỷ Thần Tương Hiên Viên Lạc. Việc được nhận vào sư môn

    là sư phụ lo, còn việc tu hành cốt ở cá nhân, sau khi bái sư ba người đều tự tu hành,

    rất hiếm khi liên hệ với nhau, một đêm mười mấy năm sau, sư phụ Mộc Thanh Phong

    đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, khi đó pháp thuật của Mộc Thanh Phong đã rất cao

    minh rồi, ông cảm nhận được sư phụ đã đến thời khắc định mệnh, nhưng đều là người

    tu đạo, họ không quan trọng hóa việc sinh tử, sư phụ cũng không nói nhiều, chỉ đem

    quyển thập thế mệnh thư kia và tín vật ngọc quan của sư môn giao cho ông, đó là căn

    cứ chứng minh cho việc truyền thừa y bát(1).

    (1) Truyền thừa y bát: Y và bát vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư Phật giáo

    truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung cho việc truyền lại tư tưởng, học thuật, kỹ

    năng…cho đời sau.

    Lúc Mộc Thanh Phong học đạo từng nghe sư phụ thuật lại một số chuyện liên quan đến

    mệnh thư, không ngờ nó thế mà lại thực sự được lưu giữ trên nhân gian, lại càng

    không ngờ sư phụ lại đem y bát giao lại cho mình. Người sư phụ coi trọng nhất vẫn

    luôn là đại sư huynh Tiêu Trường Không, người sư phụ kỳ vọng nhất thì là sư đệ Lý Úy

    Nhiên, cho nên lúc đó ông vô cùng kinh ngạc trước quyết định của sư phụ, thậm chí

    còn cho rằng chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra, dẫn đến việc sư phụ phải truyền thừa lại

    cho mình.

    Sư phụ thấu hiểu sự nghi ngờ của ông, nhưng không nói gì nhiều, chỉ kể nguồn gốc

    của mệnh thư cho ông nghe. Thì ra ngàn năm trước đây thần giới và âm phủ xuất hiện

    phản tặc, rất nhiều tàng thư (văn thư được lưu trữ) trong lúc hoảng loạn đã bị mất, thập

    thế mệnh thư là một trong số đó, sau đó mệnh thư truân chuyên đến tay Hiên Viên Lạc,

    đây cũng là lý do vì sao Hiên Viên Lạc đoạn tuyệt với cả âm dương, trở thành người

    ngự quỷ thông thần, sau khi đã bình định phản loạn, Bắc Đế Âm Quân từng muốn đem

    mệnh thư quay về, lại bị Hiên Viên Lạc từ chối.

    Nhưng quyển mệnh thư này cũng chẳng mang lại điều gì tốt lành gì cho ngự quỷ môn,

    ngược lại, phải chấp nhận cả đời trông coi nó, bởi vì môn quy nói rằng thiên cơ bất khả

    lộ, dẫn đến thần lực có thể nhìn trộm thiên cơ trong quá trình truyền thừa đã dần dần

    biến mất, giống như một gia đình quý tộc suy vong mà vẫn tử thủ nơi đồng không mông

    quạnh, không có năng lực giữ gìn, rồi lại không cam lòng buông tay, vậy thì chỉ có thể

    đời đời kiếp kiếp buộc chặt nó bên mình, ôm hồi ức và kỉ niệm xót xa cho một thời hưng

    thịnh sớm đã không thể phục hồi.

    “Cầm trong tay bảo bối mà không dùng được tại sao không chịu trả?” Nho Chua thấy kỳ

    lạ.

    Mộc Thanh Phong cười khổ: “Nghe sư phụ ta nói, trước có một số vị tiền bối từng

    thương lượng chuyện này với Âm Quân đại nhân, đều bị từ chối, có thể ngài còn đang

    bực bội chuyện năm đó sư tổ không chịu trả đồ. Hơn nữa bởi vì đã có chúng tôi bảo

    quản vật quý miễn phí, không cần bọn họ nhọc lòng, bọn họ cớ sao lại không làm?

    Nhưng mà bây giờ xem ra Âm Quân đại nhân cũng biết mọi chuyện có biến chuyển,

    muốn lấy lại rồi.”

    『 Trường Không và Úy Nhiên ngộ tính tuy cao, một vô cùng trọng tình, một lại quá

    lanh lợi xảo trá, ngự quỷ Hiên Viên nhất phái của ta chỉ có về tay con mới có thể được

    truyền thừa chân chính.』

    Trước lúc sư phụ qua đời có từng nói với ông như thế, lúc đó ông không giải thích

    được, đến tận mấy năm sau những vấn này liền sáng tỏ. Mười lăm năm trước ông chợt

    có linh cảm, tính ra việc sư huynh gặp nạn, thế là khởi hành đi tìm huynh ấy, nhưng mà

    Tiêu Trường Không sống trong núi bốn bề đều có giăng kết giới, ông tìm thật lâu mới

    vào được. Lúc đó đã là nửa đêm, ông đi đến đỉnh núi liền thấy cả một trời rực đỏ, gian

    nhà vốn xây cất tỉ mỉ chìm trong biển lửa, máu tươi nhuộm đỏ lớp tuyết trước cửa,

    trong đêm đen tối có một người đàn ông điên cuồng chém giết, điên cuồng cười sằng

    sặc, còn có tiếng hét của một đứa bé.

    Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy Nhược Diệp, nhưng chỉ đơn thuần biết đó là con trai

    của sư huynh. Bàn tay đứa bé đầy máu, đang mạnh mẽ chiến đấu với kẻ khác, những

    kẻ đó đều là người của Lý Úy Nhiên, vài tên đã bị Nhược Diệp giết chết, thi thể nằm

    trên nền tuyết, tình trạng thê thảm đến mức khó có thể tin nổi đây là do một đứa bé chỉ

    mới năm sáu tuổi gây ra.

    Thấy Mộc Thanh Phong, Lý Úy Nhiên vừa giật mình vừa hoảng hốt, Lý Hưởng thừa cơ

    bắt được Nhược Diệp vẫn còn đang trong cơn điên loạn, nhận thấy đứa bé đã hết giá

    trị lợi dụng, Lý Hưởng moi sống trái tim cậu bé ra, nhân lúc Mộc Thanh Phong đang

    cứu chữa cho Nhược Diệp, hắn cùng sư phụ vội vàng trốn đi.

    Ông lúc đó những tưởng Nhược Diệp đã hết cứu được, nhưng rất nhanh phát hiện ra

    anh trời sinh có bốn hồn tám phách chín mạng, bèn vội vàng giúp anh cầm máu chữa

    thương, nhưng mà trái tim kia thì không có cách nào phục hồi lại như cũ, trong lồng

    ngực trống rỗng, vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được nhịp đập của con tim nữa.

    Lúc mai táng vợ chồng sư huynh cùng gia nhân trong nhà họ, Mộc Thanh Phong mới

    hiểu được hàm ý những lời nói cuối cùng của sư phụ năm đó trước lúc lâm chung. Tên

    của Nhược Diệp là tên cha mẹ của anh ghép lại, mẹ của anh thật ra từ trước đã không

    còn hồn phách, hẳn là lúc mất Tiêu Trường Không đã giữ chặt người vợ bên cạnh mình,

    sử dụng một loại pháp thuật cấm kỵ nào đó, dẫn đến việc Nhược Diệp trời sinh đã có

    thể chất khác người thường, quá mức trọng tình cho nên mới vi phạm nguyên tắc của

    kẻ tu đạo, nghịch thiên hành sự, cuối cùng đẩy nhanh tốc độ thiên mệnh giáng xuống

    mà chết thảm.

    Nhược Diệp sau khi tỉnh lại, nói cho ông biết rằng Lý Úy Nhiên đến đòi đồ vật gì đó từ

    chỗ cha anh, hai người bất hòa đánh nhau, Mộc Thanh Phong đoán rằng khi Lý Úy

    Nhiên nghe được chuyện mệnh thư, cho rằng y bát của sư phụ đã truyền cho sư huynh

    nên mới đến đòi, nhớ lại lệ khí lúc Nhược Diệp giết người, tỏ tường thể chất nửa người

    nửa ma của anh, nếu phế đi tay trái của anh thì không đành lòng, cuối cùng vẫn chỉ

    dùng phong ấn giam lại ma tính của cánh tay trái, còn cả phần ký ức về đêm hôm đó.

    Chuyện này Mộc Thanh Phong chưa từng nhắc lại với Nhược Diệp, hiện tại cũng đem

    phần quan trọng nói ra luôn thể, ông rất hiểu tính tình của đồ đệ mình, kẻ ưa giết chóc

    đêm đó chẳng hề liên quan đến anh, đứa bé này lúc đó còn quá nhỏ, không thể khống

    chế được sự hung ác trong người, chỉ là bị thầy trò Lý Úy Nhiên dùng để thỏa mãn ham

    thích giết chóc của chúng, là quân cờ bị bọn chúng thao túng.

    Thật ra chuyện cũ liên quan đến đêm ấy, Nhược Diệp vẫn còn chút ấn tượng, theo lời

    kể của Mộc Thanh Phong, sắc mặt của anh dần tái đi, ngồi thất thần hoảng hốt một bên.

    Cảm giác được sự bất an của anh, Nghệ dùng móng vuốt vỗ vai anh, ra vẻ ông cụ non

    nói: “Mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi, có ngoảnh lại cũng chẳng thấy gì, chỉ cần hướng

    về phía trước mà đi thôi.”

    “Lý Úy Nhiên không tìm được mệnh thư ở chỗ sư huynh, đoán được rằng có khả năng

    nó đang nằm trong tay ta, liền quay sang tìm ta, ta một lòng mang theo Nhược Diệp

    vân du tứ hải, làm hắn không thể nào tìm được; sau đó bọn chúng để mở rộng việc

    kinh doanh, đã đem sự nghiệp dời dang nước Ý xa xôi, cũng xem như cho chúng ta

    được mười lăm năm sinh sống yên ổn, không ngờ cuối cùng vẫn bị bọn chúng tìm ra,

    lần trước lúc ta bị bắt thì mệnh thư đã bị bọn chúng cướp đi một nửa, hiện thời trong

    tay ta chỉ còn một nửa mà thôi.”

    “Thảo nào lúc ở Italia thầy trò Lý Úy Nhiên tại cấp bách bám theo chúng ta giành Tác

    Thiên Thu như vậy, thì ra bọn chúng đã có được một nửa mệnh thư.” Trương Huyền

    lầm bầm, đột nhiên nghĩ đến một việc, vội hỏi: “Cái tên Lý Hưởng rốt cuộc đã bao nhiêu

    tuổi? Nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, mười lăm năm trước hắn hẳn vẫn còn là trẻ con

    phải không?”

    “Mười lăm năm trước hắn cũng là dáng vẻ như thế này, một chút cũng không thay đổi,

    ta nghi ngờ hắn đang dùng linh hồn người sống để kéo dài sinh mệnh, kẻ này nếu đem

    so với Lý Úy Nhiên thì chỉ có hơn chứ không kém, bất kẻ là về pháp thuật hay là độ độc

    ác.”

    Trương Huyền gật đầu, vô cùng thông cảm.

    “Bọn chúng có thể vẫn chưa biết Nhược Diệp chính là con trai của đại sư huynh, nếu

    như biết nó có âm đồng còn có cả năng lực chết đi sống lại, tuyệt đối sẽ không buông

    tha cho nó. Lý Úy Nhiên dã tâm bừng bừng, muốn được trường sinh bất lão, muốn cho

    mọi người phải thần phục hắn, pháp thuật của ngự quỷ môn bị hắn dùng như tà thuật,

    ta đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi, cho nên chỉ có thể âm thầm gây rối phá

    hoại kế hoạch của bọn chúng.”

    Mộc Thanh Phong lo lắng Nhược Diệp bị thương tổn, bèn bảo anh đi tìm Niếp Hành

    Phong, ông tin rằng với năng lực của Niếp Hành Phong và Trương Huyền, có thể bảo

    vệ anh, mà chính bản thân ông sau khi rời khỏi chỗ của Ngao Kiếm, bèn đi tìm Niếp

    Dực là bởi vì không có ai biết giao tình của hai người, mà Niếp Dực cũng có năng lực

    che giấu thân phận giúp ông.

    Niếp Hành Phong nở nụ cười, chiêu này của Mộc lão gia tử thật cao cường, ngay lúc

    cảnh sát đang tìm thủ phạm của án mạng liên hoàn, ai sẽ ngờ rằng ông đang ẩn náu

    trong biệt thự bí mật của ông trùm thương giới chứ?

    “Việc làm ăn của Lý Úy Nhiên ở Italia bị phá, tiền tài bị tổn hại hết non nửa, thế nên mới

    càng điên cuồng hơn muốn tìm người bổ khuyết vào kho dự trữ sau lưng lão ta, vụ án

    mạng giết người vứt xác nổi lên gần đây đều là do bàn tay Lý Hưởng, ta vài lần theo

    dõi bọn chúng bảo vệ mục tiêu, hy vọng có thể giúp họ thoát khỏi tai kiếp, đáng tiếc là

    đều bị Lý Hưởng cắt đuôi giữa chừng, hắn đã biết hành tung của ta, ngay sau đó liền

    chỉa mũi nhọn chú ý của cảnh sát về phía ta, khiến ta không có cách nào ngăn hắn ra

    tay với họ.”

    “Hắn trắng trợn đoạt lấy sinh hồn như thế mà không sợ bị âm giới phát hiện truy sát

    sao?”

    “Ta không biết Lý Úy Nhiên đã động tay động chân gì mà làm cho âm giới không có

    cách nào sờ gáy hắn, bất quá gần đây hành động của chúng quá tày rời, ta đoán rằng

    Lý Hưởng bị ngoại thương nào đó phải dựa vào nguồn nguyên khí để bồi dưỡng lại,

    cho nên dù bị âm giới chú ý thì cũng không còn cách nào khác.”

    Ngụy Chính Nghĩa và Giovanni nhìn nhau, lòng thầm hiểu thì ra Lý Hưởng cố ý tìm

    người có liên hệ với Giovanni không phải chỉ đơn thuần để vu oan giá họa.

    “Bên sườn phải của Lý Hưởng bị thương.” Giovanni nói.

    Cậu ta từng đấu với Lý Hưởng bên ngoài cục cảnh sát, Lý Hưởng tuy rằng nhìn qua có

    vẻ kiêu ngạo hiếu thắng, song thực chất tấn công rất thận trọng, cậu có để ý tên kia

    luôn bảo vệ bên sườn phải, ngược lại chẳng để tâm đến vết đạn trên vai, lúc này được

    Mộc Thanh Phong Thanh Phong khai sáng, lập tức nghĩ đến khả năng đó là vết thương

    cũ của hắn.

    Nhược Diệp ngây người, bỗng nhớ đến việc Lý Hưởng từng bị thương dưới đao của

    Nghệ, lúc đó mình cũng có bị tổn thương, vết thương không có cách nào khép miệng,

    rốt cuộc vẫn là chính Nghệ dùng phép thuật chữa cho anh mới xong, từ đó suy ra, Lý

    Hưởng bị Nghệ đả thương, vết thương không lành được là vô cùng có khả năng.

    Anh nhìn con dơi nhỏ đã đổi tư thế thành ngồi trên vai anh, thấy nó cắn móng vuốt

    nghe kể chuyện say sưa đến sắp chảy ke, hoàn toàn không xem mình là đương sự,

    Nhược Diệp do dự một chút, không biết tại sao, rốt cuộc vẫn chọn lặng thinh không nói.

    Bọn Niếp Hành Phong cũng không lăn tăn Lý Hưởng bị thương thế nào, mà đem vấn

    đề đặt ở trọng tâm tiếp theo phải làm sao, Ngụy Chính Nghĩa nói: “Chúng ta thật bị

    động, bị hai con hồ ly dắt mũi, sao lại không chuyển sang thành chủ động?”

    Nho Chua thắc mắc: “Ngươi biết hang ổ của bọn người Lý Hưởng ở đâu à?”

    “Ta không biết nhưng mà có được ít manh mối đây.”

    Ngụy Chính Nghĩa đưa mắt sang Giovanni, trước đó Giovanni từng bảo anh ta điều tra

    Phó Nguyệt Kỳ, lúc đó anh ta chẳng qua là thấy kỳ lạ, bây giờ đã hiểu, Giovanni không

    làm chuyện gì mà không rõ lý do, anh ta bèn để mắt đến Phó Nguyệt Kỳ, bởi vì chuyện

    này liên quan đến Lý Hưởng, nhưng mà không được phép anh ta cũng chẳng dám nói

    ra.

    Ánh mắt mọi người noi theo Ngụy Chính Nghĩa tập trung trên người Giovanni, trước

    mắt bao người, Giovanni lẩm nhẩm Tam Tự Kinh, bọn ngốc kia tuy rằng không nói,

    nhưng động tác này còn rõ ràng hơn cả nói miệng, căn bản là vô hình ép cậu ta khai.

    Không còn cách nào khác, cậu ta không thể kháng cự nói: “Căn cứ vào tư liệu La

    Phong để lại cho chúng ta, tôi nghi ngờ thầy trò Lý Úy Nhiên liên quan đến nhà họ Phó,

    bọn chúng hẳn đang ở trong một căn biệt thự nào đó của nhà họ Phó, càng có khả

    năng là Phó Nguyệt Kỳ từ lâu đã bị Lý Hưởng chiếm xác.”

    “Trăm phần trăm là thế!” Trương Huyền vỗ tay, ngàn lần đồng ý với quan điểm của

    Giovanni.

    Cậu vừa đụng mặt Phó Nguyệt Kỳ một lần ở cửa hàng, Mộc Thanh Phong lắc đầu:

    “Khó trách ta vẫn không có cách nào tra ra hành tung của Lý Hưởng, thì ra hắn trốn ở

    nhà họ Phó à.”

    “Chiêu này xảo diệu hệt như cách của Mộc lão tinh sinh.” Trương Huyền nói xong, thấy

    Niếp Hành Phong trầm mặc, liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”

    “Có lẽ nào Lý Hưởng giết La Phong không chỉ đơn thuần là tránh để bị điều tra hay là vì

    muốn hãm hại em và Giovanni, mà còn bởi La Phong đã biết hắn đang chiếm xác Phó

    Nguyệt Kỳ. Em có còn nhớ trước khi chết La Phong đang nhìn búc ảnh chụp con mắt

    xanh chứ? Đó không phải là em hay Giovanni, mà là Phó Nguyệt Kỳ.”

    “What?”

    “Ngẫm lại mà xem, La Phong cũng từng chụp ảnh cho Phó Nguyệt Kỳ và Tình Tình,

    Tình Tình nói rằng contact lenz màu xanh của Phó Nguyệt Kỳ là được chế tạo đặc biệt,

    rất khó để nhìn ra, La Phong có khả năng vô cùng lớn là đã cho rằng đó là mắt màu

    xanh thật, cho nên mới chụp lại, thế nhưng sau khi không ngừng ngắm nghía nó anh ta

    mới nhìn ra điểm quái lạ của đôi mắt xanh này. La Phong là người có thể thông linh,

    xem như anh ta thực sự có thể nhìn thấu linh hồn của con người qua đôi mắt, vậy nếu

    anh ta thấy được, mọi người nói xem chuyện gì sẽ xảy ra đây?”

    “Nhất định sẽ bị Lý Hưởng giết người diệt khẩu.” Trương Huyền tiếp: “Vu oán giá họa

    chỉ là tiện tay, nếu như cảnh sát tra ra hung thủ thật sự, cũng chỉ chỉa mũi dùi về phía

    Phó Nguyệt Kỳ, chẳng dính dáng gì đến cái tên Lý Hưởng, nếu như cảnh sát điều tra

    không ra, vậy hắn ta vẫn có thể mượn xác Phó Nguyệt Kỳ. Đừng quên rằng nhà họ Phó

    tiền tài quyền thế đều dồi dào, nếu như có thể khống chế được Phó Nguyệt Kỳ, căn

    bản là mỡ dâng miệng mèo, hốt cả gia tài bạc triệu về làm của riêng, thiệt muốn biết cái

    trò chiếm xác đó chơi làm sao ghê.”

    Trương Huyền càng nói càng hưng phấn, bắt đầu vạch ra một bản kế hoạch chi tiết

    trong đầu, nếu như mình biết được chiêu này, mượn xác một chút là muốn gì có thể

    làm đó, đây tuyệt đối là một trải nghiệm tuyệt vời, đặc biệt là nếu mượn được thân thể

    chiêu tài miêu…

    Còn đang chìm trong mộng đẹp, một ánh mắt sắc như dao cạo của Niếp Hành Phong

    quét tới, “Biết trò mượn xác đó chơi thế nào thì sao?”

    Một xô nước đá tạt từ trên đầu tạt xuống, Trương Huyền lập tức tỉnh táo lại, lúng búng:

    “Thì có sao đâu, chỉ là nghĩ vu vơ thôi.”

    Những người khác không có được sự lạc quan như Trương Huyền, đều trầm mặc cả,

    không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía đứa trẻ đang ngủ say trong lòng Nho Chua. Thầy

    trò Lý Úy Nhiên nắm trong tay nửa cuốn mệnh thư, đoán được ai có thể chất âm đồng,

    bây giờ còn sử dụng cấm thuật chiếm lấy thân thể Phó Nguyệt Kỳ, không chế suy nghĩ

    của anh ta, hết thảy sự thật đều chứng tỏ bọn chúng hiện nay là những nhân vật nguy

    hiểm bậc nhất, Phùng Tình Tình ở bên cạnh Lý Hưởng lại càng không ổn.

    Ngụy Chính Nghĩa vội vàng nói: “Tôi đến nhà họ Phó, tiện thể thăm dò tên kia một

    chút.”

    “Thấy tư cách gì mà đi?” Giovanni liếc anh ta, “Cảnh sát chắc? Đó chẳng phải trực tiếp

    nói với Lý Hưởng rằng chúng ta đang nghi ngờ hắn à?”

    “Để tôi đi.” Niếp Hành Phong nói: “Tình Tình bất thình lình đính hôn, tôi vẫn chưa tặng

    quà, lấy giao tình hai nhà Niếp Phùng thì đến viếng thăm sẽ không khiến hắn nghi ngờ.”

    Trương Huyền lập tức gật đầu đồng tình, lần trước ở tiệc đính hôn, cậu chỉ lo chăm

    chăm vào đồ ăn, lần này cần phải chú ý Phó Nguyệt Kỳ thật kỹ, giả sử anh ta thật sự là

    bị Lý Hưởng chiếm xác, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho cho tên khốn đó.

    Kết quả bàn bạc cuối cùng là Niếp Dực ra mặt đến thăm nhà họ Phùng. Gần đây Phó

    Nguyệt Kỳ một mực ở cạnh Phùng Tình Tình, Phùng Tình Tình nghe nói Niếp Dực đến

    thăm, nhất định sẽ về nhà tiếp đón, Phó Nguyệt Kỳ cũng sẽ cùng đi, cứ như vậy là thế

    nào cũng phải đụng mặt Phó Nguyệt Kỳ, nhưng cũng không làm hắn ta cảnh giác.

    Mọi người thảo luận xong, trời đã tối đen, Hoắc Ly đi nấu bữa tối. Vì lý do an toàn, ở

    biệt thự này không hề có người làm, muốn ăn thì phải tự mình lăn vào bếp, thế là tiểu

    hồ ly rất vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, lúc nó ra ngoài Trương Huyền bảo nó tiện thể

    đem con âm ưng bị người đời quên lãng kia vào trong.

    “Con người các ngươi lại dám vô lễ với ta đến nhường này, ta…”

    Ở bên ngoài đón ngay đầu gió, cho dù là âm ưng cũng phải khó chịu, nhưng không đợi

    nó bức xúc xong đã bị Trương Huyền cắt ngang hỏi: “Là ai đã bảo ngươi đến tìm Mộc

    lão tiên sinh?”

    “Đương nhiên là sếp Bắc Đế đại nhân nhà ta, ngoại trừ ngài ấy, còn ai có tư cách sai

    bảo ta chứ?” Hamburger hất mặt lên gần chín mươi độ trả lời.

    Trương Huyền quay đầu nhìn Giovanni, Hamburger hơi ngượng ngùng, ho hai tiếng,

    lầu bầu: “Đó là khế ước ngắn hạn thôi, chúng ta hợp tác cùng có lợi, không hề tồn tại

    quan hệ chủ tớ đó.”

    Trương Huyền hoàn toàn chẳng hứng thú với tự tôn hão huyền của cái con này, hỏi

    xong, lập tức vươn tay làm động tác mời Mộc Thanh Phong, Mộc Thanh Phong bèn hỏi

    âm ưng: “Bắc Đế Âm Quân sai ngươi truyền đạt gì cho ta?”

    “Cũng chuyện mệnh thư đó, đại nhân hi vọng ngươi nhanh nhanh trả lại mệnh thư, đưa

    cho ta mang về âm giới, tuy rằng con người các ngươi giữ gìn nó chẳng tốt gì cả, đến

    nỗi chỉ còn lại nửa cuốn, nhưng mà thấy ngươi đã làm hết sức mình, ta cũng không truy

    cứu nữa. Được rồi, trả đây.”

    Vừa rồi tuy âm ưng bị vứt ra ngoài hành lang nhưng lời mọi người nói nó đều nghe

    được, nó cũng đã hiểu tính tình Trương Huyền dữ dội cỡ nào, còn đấu với cậu nữa

    nhất định mình sẽ không có trái cây ngon để ăn, bây giờ chỉ mong sớm lấy được đồ

    đem về phụng mệnh, còn về phần nửa cuốn kia có hay không thì còn phải chờ xem Âm

    Quân đại nhân.

    Quả nhiên, nghe giọng điệu “mẹ thiên hạ” của nó, Trương Huyền cười nhạt: “Ngươi có

    bản lãnh đem nó về sao? Coi chừng nửa đường đã bị người ta cướp mất.”

    “Lần trước là do ta không cẩn thận, ai mượn dương gian toàn là thể loại âm hiểm giả

    dối như các ngươi chứ! Tên Lý Úy Nhiên kia ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!” Theo sự

    khôi phục của pháp lực, âm ưng đã nhớ lại việc mình không cẩn thận rơi vào bẫy, tức

    giận mà không có chỗ trút.

    “Ngươi nói cái gì? Người bắt ngươi là Lý Úy Nhiên?”

    “Đừng để ta phải lặp lại chuyện mất mặt này chứ!” Con vẹt nổi điên, lồng lộn bên trong

    lồng chim, xích bạc có kèm phù chú trên chân nó dần phai mờ, hình như đã không thể

    khống chế được linh lực của nó nữa.

    Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, lúc nó ở dương gian tìm Mộc Thanh Phong, vô tình

    phát hiện âm hồn vô chủ bị người khác câu đi, bởi vì lúc còn ở địa phủ nó từng nghe

    chuyện thu nạp âm hồn gần đây biến động, thế nên liền quyết tâm, đuổi theo, vừa vặn

    phát hiện thầy trò Lý Úy Nhiên trong một căn nhà ngoại ô.

    Thân là âm sử, chuyện này không nằm trong phạm vi cai quản của âm ưng, nó vốn

    định đang đợi để báo cáo với Bạch Vô Thường, đáng tiếc lại bị Lý Úy Nhiên cảm giác

    được, dùng chiêu hồn linh (chuông chiêu hồn) đối phó với nó. Cách chiêu hồn này rất

    giống pháp thuật của Bắc Đế Âm Quân, nó thấy sợ hãi, vừa sơ ý một chút đã bị bắt,

    nhưng Lý Úy Nhiên không giết được nó, lại lo lắng bị nó tố cáo chuyện bọn chúng đoạt

    âm hồn trước địa phủ, bèn làm phép giấu đi linh lực và phong ấn ký ức của nó, ném

    vào chợ thú cưng, để cho nó tự sinh tự diệt, ai ngờ nó lại bị Đỗ Vi Vi mua, gió dập sóng

    dồi thân em lại tấp vào tay Trương Huyền.

    “Lý Úy Nhiên lại có thể biết được pháp thuật của Bắc Đế Âm Quân à?” Trương Huyền

    hơi kinh khạc.

    Âm ưng tỏ vẻ coi thường: “Chỉ là bắt chước thôi, bắt chước thì ai mà không biết? Bất

    quá tên trứng thối kia có chút năng lực, sức mạnh âm giới của ta căn bản không làm gì

    được hắn.”

    Lợi hại vậy à? Lợi hại!

    Trương Huyền tự hỏi tự trả lời, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, hiểu ý cậu, Niếp Hành

    Phong mỉm cười, ý nói, em cũng rất lợi hại.

    “Ta giải quyết xong chuyện với Lý Úy Nhiên tự khắc sẽ đem mệnh thư trả lại, mời âm

    sử ở lại ăn miếng bánh uống miếng nước vài ngày.”

    Thân là ngự quỷ sư, Mộc Thanh Phong rất tôn trọng âm ưng, nhưng đáp án này không

    phải điều âm ưng muốn nghe, đang định phủi bay chỉ thấy mắt xanh của Trương Huyền

    trừng nó nói: “Quyết định vậy đi, dù sao thì giao đồ cho ngươi ngươi cũng không mang

    được về đến nơi đến chốn.”

    Âm ưng tức giận đến hộc máu, đang định mở miệng ra nói, Trương Huyền đã ra dấu

    với Giovanni, “Giữ con chim này lại, nhưng không cần cho nó hút máu, nó chẳng chết

    được đâu.”

    Giovanni ngẩn người, Trương Huyền cười nhạt: “Pháp thuật không phải chỉ liếc sơ qua

    mấy cuốn sách cổ là có thể học được, đồ đệ ngu xuẩn, cậu bị người ta đùa bỡn rồi, cái

    huyết khế đó căn bản là hiệp ước bất bình đẳng, nó có thể tùy thời chấm dứt khế ước,

    còn cậu không thể, chờ nó hút cạn máu của cậu xong thì phá vỡ phong ấn của Lý Úy

    Nhiên, cậu đừng nghĩ có thể gặp lại cái bản mặt nó lần nữa.”

    Mắt bạc của Giovanni híp lại thành một đường chỉ, Hamburger đột nhiên cảm giác cả

    người lạnh toát, xuất phát từ một người, nếu không nhầm thì đây tuyệt đối chính là cái

    nhìn lạnh lẽo âm lệ, hơn nữa cái lạnh ngày một đến gần, rất nhanh đã sừng sững trước

    mặt nó.

    Lồng chim bị người ta nhấc lên, nó thấy Giovanni nhìn mình chằm chằm, mắt bạc hấp

    háy nét cười: “Cảm ơn sư phụ đã cho tôi biết, tôi sẽ thảo luận vấn đề khế ước với nó

    thật cẩn thận.”

    Không phải ảo giác, có vẻ sắc bén âm hiểm như rắn độc phát ra từ đôi mắt bạc, từng

    chút từng chút một đóng băng nó. Cổ dường như bị siết chặt, âm ưng hơi khó thở, trực

    giác mách bảo hành trình đến dương gian lần này của nó chắc còn kéo dài lâu.

    Lúc theo mọi người vào phòng ăn, Nhược Diệp cố ý nán lại đằng sau, hỏi Nghệ đang

    bay lòng vòng quanh mình, “Vết thương trên người Lý Hưởng có phải là do đao của

    ngươi tạo thành không?”

    “Gì?” Dơi nhỏ hình như không hiểu anh nói gì, chớp chớp mắt.

    “Song đao của ngươi đó, bị chém một phát thì không thể nào tự khỏi được.”

    Thấy dơi mén vẫn mù mờ như trước, Nhược Diệp thấy đau đầu, bèn nhắc lại chuyện

    nó đả thương Lý Hưởng lúc ở Ý, ai ngờ Nghệ vẫn chẳng hiểu gì. (Xin lỗi đồng bào

    đồng chí chứ gặp tui tui vặt lông hầm thuốc bắc cái con não teo này rồi ==)

    “Có chuyện đó à? Đã lâu thế rồi, ta làm sao nhớ rõ.”

    Nhược Diệp xém ói máu, “Không nhớ cũng không sao, chỉ là đao của ngươi có xuất xứ

    thế nào? Sao lại lợi hại như vậy?”

    “Vấn đề này lại càng cao siêu hơn, bảo ta làm sao trả lời?”

    “Vậy là ngươi nhớ hay không nhớ?”

    “Ahihi, thơm quá ta, chỗ này có rượu ta thích nè, Niếp gia gia, yêu ông muốn chết

    luôn!”

    Nhược Diệp còn định tiếp tục hỏi, con dơi mén đã đập cánh bay mất, anh bó tay, thở

    dài, đi theo.

    “Cuộc sống của Nhược Diệp có vẻ cũng không dễ dàng.” Trương Huyền khoanh hai tay

    trước ngực dựa vào tường, nhìn bóng lưng Nhược Diệp đang ngày càng xa.

    “Tôi không biết em còn có thói xấu thích rình rập xem trộm đó.”

    “Cái gì mà xem trộm? Tôi đường đường là đang đi toilet, đi ra thì không cẩn thận nghe

    được thôi.” Trương Huyền ngóc đầu lên nhìn Niếp Hành Phong, cái vẻ mặt đó như

    đang nói: Chẳng phải anh cũng nghe rồi sao, sao không đi chỗ khác đi.

    Niếp Hành Phong làm biếng đôi co với cậu, nói: “Nghệ đang nói dối.”

    “Nó không có nói dối đâu, nó chỉ là không nói mà thôi.”

    “Khác nhau chỗ nào?”

    “Trường hợp trước là lừa dối người khác, trường hợp sau là bảo vệ riêng tư của bản

    thân, bản chất khác nhau.” Trương Huyền nói xong, nghiêng người ra sau, nhìn Niếp

    Hành Phong, mỉm cười nói: “Mỗi người đều có quyền được giữ bí mật, lẽ nào chủ tịch

    đại nhân không cho như vậy là đúng?”

    Bị đôi mắt xanh kia nhìn chòng chọc, chẳng biết tại sao Niếp Hành Phong đột nhiên

    thấy chột dạ, từng mảnh ký ức ghép lại với nhau hết lần này đến lần khác từ từ kéo đến,

    giống như một đứa bé nghịch ngợm đã cố tình xáo trộn bộ ghép hình của nó, rồi lại

    ghép lại từng mảnh từng mảnh một. Anh không thích chơi trò này, nhưng bản năng

    không vâng lời ý chí của anh, càng không muốn biết những mảnh ghép nhỏ lại càng

    kích động tìm đến nhau hơn, dần dần, kết hợp lại thành những hình ảnh mà anh cũng

    không muốn thấy, bởi vì anh biết đó là một bức tranh mình không dám đối diện, âm u,

    đẫm máu, đầy hận thù và tuyệt vọng.

    Cho nên, anh không nói chuyện mình băn khoăn cho Trương Huyền nghe, có một số

    việc, nói ra, nó sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

    Niếp Hành Phong tới gần Trương Huyền, ôm eo cậu, ghé vào lỗ tay cậu nhẹ nhàng nói:

    “Cảm ơn em.”

    Cảm ơn em đã chỉ lối cho tôi, để lòng dạ đang bứt rứt vì giấu diếm của tôi có thể tĩnh

    lặng lại, giống như Trương Huyền nói vậy, anh chỉ là đang giữ bí mật của mình thôi,

    không phải là lừa dối.

    Trương Huyền không cảm giác được trong lòng Niếp Hành Phong đang dậy sóng

    mãnh liệt, rất thoải mái dựa vào ngực anh, tiếp tục nhìn hành lang, “Nhưng mà con

    sủng vật này có gì đó sai sai, vừa rồi lúc Mộc lão tiên sinh nói chuyện, nó hầu như

    không hề ăn cơm hớt, cái này không giống tính tình nó lắm… Sau này phải để ý nó một

    chút… Chủ tịch, anh làm gì đó?”

    Đang tự lải nhải một mình bỗng dưng cảm thấy thắt lưng giật nảy, Trương Huyền vừa

    xoay người, đã bị Niếp Hành Phong vừa vặn hôn lên, tay mò vào trong áo siết lấy eo

    cậu, hôn đến điên cuồng đầy chiếm hữu, không giống người mà bình thường cậu vẫn

    biết.

    Nhưng mà hành động mãnh liệt muốn chiếm cậu làm của riêng này cũng không tệ,

    Trương Huyền mỉm cười phối hợp với người yêu tiếp tục hôn: “Đêm nay tôi muốn ăn

    nhiều một chút, bởi vì sắp tới có lẽ sẽ phải lao lực lắm.”

    Ngày tiếp theo Niếp Hành Phong và Trương Huyền theo Niếp Dực đến nhà họ Phùng

    thăm hỏi, vừa hay, Phùng Bỉnh Thành nói với Niếp Dực trong điện thoại rằng trưa nay

    Phó Nguyệt Kỳ sang dùng cơm để tránh cho bọn họ phải ngượng ngùng. Trên đường

    đến nhà họ Phùng, Niếp Hành Phong vào cửa hiệu chọn một cặp đồng hồ tình nhân

    sang trọng, đưa cho Trương Huyền, chỉ mất vài phút Trương Huyền đã gắn máy nghe

    lén siêu nhỏ lên, nghề trinh thám tay trái của cậu rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt

    một cách hoàn hảo.

    “Vừa ra tay đã mất hơn một trăm ngàn mua đồng hồ đeo tay, cho tới bây giờ anh vẫn

    chưa từng tặng cho tôi quà có giá trị cao đến vậy đó.”

    Nghe Trương Huyền phàn nàn, cộng thêm ánh mắt trách móc của ông nội đang ngồi

    ghế trước, trên đầu Niếp Hành Phong có ba con quạ đen bay vòng vòng.

    Anh không thể nào mua vật có giá trị cao cho Trương Huyền, đó là bởi vì tiền trong

    ngân hàng của anh đều đã nằm trong tay cậu ấy, ngoại trừ một tấm thẻ vàng và vài tài

    khoản ngân hàng cần thiết ra, còn lại không lúc nào là không chuyển về dưới danh

    nghĩa của Trương Huyền, con rùa vàng anh đây bây giờ chỉ còn lại lớp ngoài mạ vàng

    thôi.

    Trong lòng thì bất bình lẩm nhẩm, nhưng trước mặt ông nội vẫn không dám nói linh tinh,

    Niếp Hành Phong đành nhẹ giọng dỗ dành Trương Huyền: “Em thích gì về nhà tôi sẽ

    mua cho em.”

    Nghe xong những lời này, long thể của Trương Huyền sảng khoái cực kì, đem đồng hồ

    đôi đã qua cải tiến đưa cho Niếp Hành Phong, cười híp mắt nói với anh: “Không cần

    đâu, tôi chỉ nói vậy thôi, tiền kiếm được trên lưỡi dao(2) không thể tùy tiện lãng phí

    đúng không nào?”

    (2) Ý nói tiền kiếm được từ việc mạo hiểm.

    Phản ứng đầu tiên của Niếp Hành Phong là muốn ném tên đã chiếm được lợi lại còn

    khoe mẽ này ra khỏi xe, khóe miệng giật giật, rít qua kẽ răng: “Cảm ơn sự thông cảm

    của em.”

    Đến nhà họ Phùng, Phùng Bỉnh Thành rất nhiệt tình ra đón, trước đó Niếp Dực lấy lý do

    trong người không khỏe không tham gia tiệc đính hôn của Phùng Tình Tình, cho nên

    Phùng Bỉnh Thành rất lo cho ông cụ, kéo tay Niếp Dực vào thẳng vấn đề hỏi xem thân

    thể của ông đã khỏi hẳn chưa, còn lấy thuốc bổ đã chuẩn bị từ trước ra, nói rằng đó là

    mua riêng cho ông; thấy ông nội mỉm cười nhận lấy, còn “vàng thật không sợ lửa” kể lại

    bệnh tình của mình Trương Huyền len lén liếc qua Niếp Hành Phong, thầm nghĩ thì ra

    tài lừa gạt căn bản là gien di truyền của dòng họ.

    Mọi người trò chuyện một lúc, Phùng Tình Tình nhận được điện thoại của cha liền dắt

    theo Phó Nguyệt Kỳ trở về nhà. Lần này Trương Huyền cố ý quan sát Phó Nguyệt Kỳ,

    vẻ bề ngoài thỉ chỉ có thể nói quá giống nhau, tổng quan nhìn khí chất khá tốt, nhưng

    đôi mắt xanh kia làm người ta cảm thấy quái lại. Phó Nguyệt Kỳ thuộc loại hình quân tử

    nho nhã, không xuất chúng mà lại có hơi thở ôn hòa, ấy thế nhưng cặp mắt xanh kia tự

    dưng phá hủy sự hài hòa đó, Trương Huyền nghĩ mắt kính gọng không viền(3) sẽ hợp

    với anh ta hơn.

    (3) Kính gọng không viền:

    Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là việc cậu cảm nhận được tà

    khí trên người Phó Nguyệt Kỳ. Có lẽ không phải là chiếm xác theo cách âm hồn thường

    dùng nên rất khó cảm nhận được, nhưng đôi mắt âm lệ kia khiến người ta thấy không

    thoải mái chút nào, trong hơi thở đầy sức ép lộ ra sự thâm thúy khó dò, khóe miệng kéo

    thành một nụ cười rất nhẹ, giống như nụ cười tà ma của Lý Hưởng, bất quá hắn rất

    quan tâm đến Phùng Tình Tình, sau khi ngồi xuống còn giúp cô lột vỏ trái cây, còn bảo

    người làm mang thức uống lạnh lên cho Phùng Tình Tình, vẻ ân cần này khiến Trương

    Huyền thấy phát ói, chỉ bằng tài năng diễn xuất của tên khốn kiếp đó, không đi tranh

    giải Oscar quả thật là tổn thất to lớn nhất cho môn nghệ thuật thứ bảy.

    Sau khi tán dóc, Niếp Hành Phong đem quà đã chuẩn bị đưa ra trước mặt hai người.

    Anh từ nhỏ đã cùng Phùng Tình Tình trưởng thành, rất hiểu những thứ cô yêu thích,

    quả nhiên thấy đồng hồ đôi, Phùng Tình Tình yêu thích không rời tay, vẻ mặt vui vẻ đeo

    lên cổ tay, Phó Nguyệt Kỳ để lấy lòng cô cũng đeo lên theo.

    “Đẹp quá, cảm ơn anh Hành Phong.”

    “Đương nhiên rồi.” Niếp Hành Phong nói xong, bèn mỉm cười với Phó Nguyệt Kỳ nói:

    “Từ nhỏ tôi đã nhìn Tình Tình trưởng thành đến hôm nay, thân thiết như em gái ruột

    vậy, sau này xin hãy chăm sóc cho nó thật tốt.”

    “Yên tâm đi, tôi sẽ đối xử thật tốt với Tình Tình.” Phó Nguyệt Kỳ cũng mỉm cười trả lời.

    Cách ứng xử của hắn rất khéo léo, mang theo một phong thái quý phái được rèn giũa

    nghiêm khắc, nhưng ngôn từ đúng mực hơi lộ ra vẻ xa cách rõ ràng, đặc biệt lãnh đạm

    nhất là với Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong định trò chuyện đôi câu về đề tài tài

    chính cổ phiếu và sức tiêu thụ, hắn ta rõ ràng không muốn trả lời, hầu như mỗi lần đều

    đánh trống lảng sang đề tài nói chuyện phiếm của Niếp Dực và Phùng Bỉnh Thành,

    Trương Huyền nhìn thấy, nghĩ thầm trình thách thức người ta của chiêu tài miêu thật

    “pro”, Lý Hưởng có thần thông quảng đại cách mấy cũng không dám giỡn mặt, thế là

    cũng chẳng buồn nói nhiều, chỉ ở bên cạnh hi hi ha ha nhìn mèo nhà mình nuôi thong

    thả nhàn nhã vờn con chuột kia thôi.

    Nhưng để tránh cho Lý Hưởng sinh nghi, Niếp Hành Phong chẳng lâu sau đã ngừng đề

    tài tài chính lại. Sau khi dùng cơm ở nhà họ Phùng xong, Niếp Dực đứng dậy chào tạm

    biệt, lúc ra đến cửa Niếp Hành Phong thân thiết vỗ vai Phó Nguyệt Kỳ, nói rằng tâm sự

    với hắn rất ăn ý, hi vọng sẽ có thời gian để gặp gỡ thêm, dáng vẻ tươi cười giả tạo đó

    làm Trương Huyền phải thầm trợn trắng, tự động chuyển tượng vàng Oscar nam diễn

    viên chính xuất sắc nhất sang cho chiêu tài miêu nhà mình.

    Phó Nguyệt Kỳ lại không cảm nhận được sự nhiệt tình này của Niếp Hành Phong, bị vỗ

    vai, chân mày hắn khẽ nhíu lại, dường như đỡ không nổi, Niếp Hành Phong kỳ lạ hỏi:

    “Anh không khỏe à?”

    “Còn phải nói, gần đây anh ấy xui xẻo ghê nơi, không đụng chỗ này thì cũng va phải

    chỗ khác, ngày hôm qua đang đi còn bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi xuống trúng, đã

    hơn ba chục tuổi rồi, vậy mà còn hấp tấp thế, chẳng bằng anh Hành Phong.” Phùng

    Tình Tình khoái trá trả lời, có thể thấy cô rất quan tâm Phó Nguyệt Kỳ, tuy rằng trong

    giọng nói có chút trách móc nhưng đồng thời cũng có sự lo lắng.

    Vài quả bom oanh tạc xuống đầu, Trương Huyền thấy sắc mặt Phó Nguyệt Kỳ hơi khó

    coi, cái này cũng khó trách, hiện tại kẻ đang chiếm giữ thân xác là Lý Hưởng, không thể

    nào hắn lại để mình bị chì chiết như thế đâu, Trương Huyền âm thầm lau mồ hôi lạnh vì

    Phùng Tình Tình, sợ cô chọc giận Lý Hưởng, sau này hắn sẽ tính sổ với cô.

    Phùng Bỉnh Thành cũng thấy được Phó Nguyệt Kỳ lúng túng không có đường lui, bước

    đến trước hòa giải, Niếp Hành Phong khách sáo thêm vài câu cũng chào tạm biệt, trên

    đường về Trương Huyền nói: “Cô nhỏ đó quá thẳng tính nhể? Có muốn nhắc nhở cô

    nhỏ chút không?”

    “Không, tính tình của Tình Tình không giấu nổi bí mật đâu, nhắc nhở ngược lại sẽ đánh

    rắn động cỏ, mục tiêu bây giờ của Lý Hưởng không phải là nó, tạm thời sẽ không động

    đến nó đâu, máy nghe lén em đặt sẽ không xảy ra trục trặc gì chứ?”

    “Không dễ phát hiện ra đâu, hơn nữa để cho an toàn, tôi còn đặt thêm phù ấn lên trên,

    cả cái này nữa.” Trương Huyền giơ sợi tóc dài quấn quanh ngón tay lên, cười meo meo.

    Sợi tóc này của Phùng Tình Tình là do cậu lén nhặt được, phù ấn dùng để che giấu

    máy theo dõi được gắn trên đồng hồ, Tả Thiên keo kiệt thì keo kiệt, nhưng mà thứ đưa

    cho cậu đều là hàng thật giá thật, khi cả hai thứ này đều bị phát hiện thì dùng sợi tóc

    làm chú tìm người cũng phát huy được công dụng, lúc này đây để đối phó Lý Hưởng,

    cậu thế nhưng đã tận tâm tận lực hết mực rồi.

    Nghe Trương Huyền nói như vậy, Niếp Hành Phong yên tâm, rồi nhìn ông nội một chút,

    ông cụ cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó, anh không dám quấy rầy, không bao lâu

    chợt nghe Niếp Dực nói: “Thằng nhóc nhà họ Phó kia có gì đó không ổn.”

    Bị chiếm xác chứ gì nữa nội, ổn mới là lạ đó, Trương Huyền lẩm nhẩm trong miệng, lại

    không dám nói ra, lại nghe ông cụ nói: “Nó bây giờ rất khác lúc nó gặp ta ở Thái Lan,

    thế nhưng ánh mắt và cử chỉ thì cho ông cảm giác đó vẫn là nó, thành thật mà nói, ông

    không hề ghét.”

    “Ông nội đừng nói là ông thích tên biến thái đó nha?” Trương Huyền vừa nói xong liền

    bị Niếp Hành Phong bịt miệng, tên thần côn ngốc này, ở trước mặt ông nội mà dám ăn

    nói xằng bậy, coi chừng ông không nhận thằng cháu dâu nảy nữa bây giờ.

    Để tránh gia tăng nguy cơ Trương Huyền bị đuổi ra khỏi nhà, Niếp Hành Phong vội

    vàng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ông nội, bây giờ là thời buổi rối ren, Duệ Đình ở

    đây cũng không giúp được gì, không bằng hãy điều nó về Italia trước?”

    Chuyện này anh từng nói chuyện điện thoại với Niếp Duệ Đình, lại bị thằng em lảng

    lảng dắt đi đề tài khác, rất rõ ràng thằng nhóc kia không muốn ra nước ngoài, bây giờ

    tình thế nguy cấp, anh sợ mình không thể phân tâm để chăm sóc cho Niếp Duệ Đình,

    nhưng nói mãi nó không nghe, chỉ có thể nhờ ông nội giúp đỡ.

    Ông cụ nhìn ra ý đồ Niếp Hành Phong cố ý nói sang chuyện khác, mỉm cười, tựa lưng

    vào ghế ngồi hai mắt khẽ khép lại, lát sau mới thản nhiên nói: “Cái thằng cháu thành sự

    không thấy đâu mà bại sự có thừa đó, ông đã đá nó đi từ sớm rồi, qua Ai Cập đó. Nó

    nói nó không muốn sang Italia, cho nên ông mới đổi cho nó đi chỗ khác, lần này đủ xa

    rồi nha, cho dù có người muốn động đến nó cũng ngoài tầm với, hơn nữa bên cạnh nó

    còn có Nhan Khai, không cần lo lắng, công ty bên đó ông cũng đã sắp xếp người xong

    xuôi rồi, con chỉ cần tập trung giải quyết phiền phức là được.”

    Niếp Hành Phong hoàn toàn đứng hình, nhìn ông nội qua kính chiếu hậu, ông đang

    nhắm mắt nghỉ ngơi, mang theo khí chất đạm nhiên gặp biến không sợ hãi, đáng tiếc

    phong thái đạm nhiên này không được di truyền cho Niếp Hành Phong.

    Duệ Đình bị đẩy đi lúc nào ế? Anh thế nào mà một chút cũng không hay biết? Không

    đúng… Trước khi nói về vấn đề này, anh có nên hỏi chút xem làm sao ông nội biết

    được người tên là Nhan Khai chứ? Còn nữa… (Hình như tui nhớ Nhan Khai là ma:v)

    “Ông nội thiệt kinh khủng!” Trương Huyền thay mặt Niếp Hành Phong nói ra lời anh

    không dám nói, ghé sát vào lỗ tai anh, luyên thuyên hỏi: “Ông nội làm sao biết Nhan

    Khai? Ông nội rốt cuộc có thể nhìn thấy quỷ hồn không vậy?”

    Thật ra, điều anh càng muốn biết chính là mấy bước sắp đặt này ông nội đã hành động

    khi nào? Ông nội biết nhiều hay ít về phiền phức bọn họ đang đối mặt? Còn có, làm sao

    mới có thể thật sự nhìn thấu được ông nội đây?

    Niếp Hành Phong cái gì cũng không trả lời, chỉ nắm thật chặt bàn tay của Trương

    Huyền, mấy vấn đề này kỳ thực cũng chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là

    anh biết ngoại trừ Trương Huyền, còn có một người vẫn đứng bên cạnh anh, là hậu

    phương vững chắc nhất của anh.

    “Cảm ơn ông nội.”

    Ông cụ hình như đã ngủ, không có câu trả lời nào, Niếp Hành Phong cũng không nói

    thêm, quay sang nhìn Trương Huyền, mỉm cười đề nghị: “Chờ mọi chuyện giải quyết

    xong chúng ta sai Ai Cập thăm Duệ Đình nhé?”

    “Không được!” Trương Huyền lập tức phản đối, làm bản mặt sợ hãi nói: “Tôi không

    muốn đi nửa vòng trái đất qua bên đó bắt cương thi Pharaoh đâu!”

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2