Home Đam Mỹ Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 19

    Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Quyển 6 – Chương 19

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2

    Xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Niếp, Niếp Hành Phong và Trương Huyền xuống

    xe, trước lúc đi Niếp Dực dặn dò mọi người làm việc gì cũng phải cẩn thận, Niếp Hành

    Phong biết ông nội không về nhà là do đã có tính toán chuyện khác, anh tạm biệt ông,

    đến garage lấy xe, chở Trương Huyền đi.

    Trở lại biệt thự trên núi, vừa vào cửa Niếp Hành Phong đã thấy bầu không khí không

    bình thường, Tiểu Bạch chạy tới nói với bọn họ: “Tình trạng thân thể của Tiểu Mãn

    không xong rồi, Mộc lão tiên sinh đang giúp nó.”

    “Là âm hồn đó đang quậy à?” Hai người theo Tiểu Bạch xuống tầng hầm, Trương

    Huyền hỏi.

    “Lần này quậy rất dữ, Tiểu Mãn không áp chế được nó, Mộc lão tiên sinh nói thứ âm

    hồn đã bám theo từ lúc mới sinh này là khó đối phó nhất, đuổi không đi mà giết cũng

    không chịu xuống lỗ, chỉ có thể dẫn dụ âm hồn ra, ông lão thật ra có cách phá tan phù

    chú trên người nó, dẫn nó ra, nhưng Nhược Diệp không đồng ý.”

    Niếp Hành Phong và Trương Huyền nhìn nhau, cùng nghĩ đến lý do Nhược Diệp không

    đồng ý, việc dẫn độ này nhất định là mười phần hết cả mười phải hao tâm tổn sức, xem

    trạng thái trước mắt của ông cụ chắc là không chịu nổi.

    Quả nhiên, xuống đến tầng hầm Niếp Dực sắp xếp cho Mộc Thanh Phong tu hành, liền

    thấy bên trong bố cục thật tối tăm, nửa tia sáng từ bên ngoài cũng không lọt vào được,

    trên sàn có vẽ một bức đồ án âm dương khổng lồ, nửa trắng nửa đen, dọc theo đó là

    hàng nến có dấu ấn phù chú vàng rực xếp theo thứ tự bát quái lục hợp, đứa bé được

    đặt giữa đồ án, tình trạng rất giống lần trước khi Nhược Diệp dẫn quỷ.

    Tất cả mọi người đều ở đây, trừ con dơi mén chỉ thích nhất là góp vui kia, nhưng nhìn

    sắc mặt nghiêm trọng của mọi người, Trương Huyền cũng đủ biết tình trạng rất không

    ổn, liền chẳng còn tâm trạng để nghiên cứu xem Nghệ đi đâu.

    Nho Chua ngồi bên cạnh bé, rờ trán nó an ủi, Mộc Thanh Phong và Nhược Diệp lại ở

    một bên, Mộc Thanh Phong vẻ mặt bình tĩnh, trái lại mặt Nhược Diệp vì kích động mà

    hơi đỏ lên, hiếm khi thấy anh thất thố như vậy, cúi người nói với Mộc Thanh Phong:

    “Pháp thuật dẫn quỷ con cũng biết, lần này mỗi bước mỗi khó khăn, sư phụ có thể ở

    một bên chỉ đạo là được, xin sư phụ hãy cho con cơ hội.”

    “Công lực bây giờ của con vẫn chưa được.”

    “Con có thể dốc hết sức thử một lần.”

    “Một khi thất bại là đi tong hai mạng người, con cho rằng ta có thể để cho đồ đệ của

    mình dấn thân vào chốn mạo hiểm như vậy sao?”

    “Sư phụ…”

    Mộc Thanh Phong nhẹ cười, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong và Trương Huyền, hỏi:

    “Tiểu Niếp đâu?”

    “Bên phía công ty có việc, ông nội con đi dàn xếp.”

    “Thiệt tình, lần trước ông ấy thua ta một ván cờ, luôn miệng muốn lật ngược tình thế,

    đáng tiếc không có cơ hội rồi.”

    Niếp Hành Phong ngây người, thấy Nhược Diệp không nói gì cả, chỉ quỳ trên mặt đất

    dập đầu liên tục, anh vội vàng nói: “Cứu Tiểu Mãn nguy hiểm đến vậy sao?”

    “Trước đây thì không, nhưng từ sau khi bị thương sư phụ không được tĩnh dưỡng đầy

    đủ, còn sử dụng pháp thuật mạnh nhiều lần, thân thể căn bản là không thể chống đỡ

    được…” Nhược Diệp khẩn khoản nhìn Niếp Hành Phong, hi vọng anh có thể giúp một

    tay ngăn cản Mộc Thanh Phong thi pháp.

    Niếp Hành Phong do dự đứng lên, sinh mệnh đều quý báu ngang nhau, một mạng đổi

    một mạng nào có ý nghĩa gì nữa, nhưng nghĩ đến trong phòng này đầy đủ người tu đạo,

    lâu như vậy vẫn không nghĩ ra cách, thế thì quả là rất khó, anh nhìn Nho Chua, dù sao

    nó mới là đương sự, là người có quyền phát ngôn nhất.

    Trong lòng Nho Chua bây giờ cũng rất buồn phiền, đã nói rằng nó không thích con

    người, có lúc không thể quá ích kỷ, nhưng có lúc lại không thể không ích kỷ, làm hồ ly

    cũng có dễ gì đâu?

    “Ta nghe lời Tiểu Mãn.” Nó đem vấn đề này đẩy sang cho đứa bé linh thể.

    “Thật ra em không hồi hồn cũng không có gì không tốt.” Bị mọi người nhìn chằm chằm,

    Tiểu Mãn – sự tồn tại mờ nhạt đến cực điểm, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, kỳ thực sáng

    sớm nay nó đã trình bày suy nghĩ của mình rồi, chỉ là mọi người cứ một mực tranh cãi,

    căn bản là không ai nghe nó nói.

    “Em không muốn vì em mà ông phải chết, anh Diệp đại ca sẽ rất đau lòng, em không

    muốn thấy mọi người đau lòng. Thật ra làm du hồn cũng tốt, nghe Nho Chua nói trước

    kia em là phược linh, chỉ có thể hoạt động ở một chỗ cố định, bây giờ rốt cuộc đã được

    thăng lên một cấp, có thể tùy ý bay lượn là em đã thỏa mãn lắm rồi.”

    Bài diễn văn chọc Nho Chua cười phì phì: “Tiểu Mãn, chỉ chút chuyện nhỏ như thế đã

    thỏa mãn rồi, ai đặt tên cho cậu đúng là không lầm, tớ không thành vấn đề, cậu thấy vui

    vẻ là được.”

    Mộc Thanh Phong cười nói: “Làm vậy thật ra cũng không đơn thuần chỉ là vì Tiểu Mãn,

    nếu như không dẫn âm hồn ra, chờ đến khi âm khí của nó hoàn toàn chiếm được cơ

    thể của bé, đứa bé đó sẽ là âm quỷ, thêm thể chất âm đồng trời sinh nữa, chính là âm

    vật, loại quỷ này phải giết không tha.”

    “Á, làm sao có thể giết một đứa bé đáng yêu như vậy chứ?”

    Ngụy Chính Nghĩa hô to, lập tức bị Giovanni đá qua một bên, không kềm chế được

    mắng: “Cậu không nghe lão tiên sinh nói rằng sau khi bị quỷ chiếm sẽ thành âm quỷ

    sao, là thứ cặn bã mà thôi, đương nhiên không thể giữ lại.”

    “Cái này, ba mẹ Tiểu Mãn sẽ rất đau lòng đó.” Hoắc Ly quẫn bách vò đầu, nhìn Tiểu

    Bạch: “Khó quá đi, rốt cuộc bây giờ phải làm gì?”

    Người tu đạo có mặt ở đây tuy nhiều, nhưng chuyên môn đều là giết quỷ, không phải

    cứu người, bây giờ người có thể phá phù chú của lệ quỷ chỉ có Mộc Thanh Phong,

    nhưng linh lực của Mộc Thanh Phong đã đèn cạn dầu tắt, sau khi dẫn quỷ ra, có thể

    chính là lúc ông lão phải nhận thiên mệnh, thấy vẻ mặt Mộc Thanh Phong dường như

    đã ra quyết định, Niếp Hành Phong cũng thấy đau đầu, hỏi Trương Huyền, “Có cách

    nào tốt hơn không?”

    “Giúp Mộc lão tiên sinh bảo vệ linh thể, không để cho nguyên thần ông ấy xuất khiếu,

    lão tiên sinh đã tu đạo lâu như vậy, coi như đã có thân thể bán tiên, có thể dễ dàng

    ngủm như vậy sao?” Trương Huyền nói không thèm lựa lời làm Niếp Hành Phong chỉ

    muốn nện ngay một cú vào đầu cậu.

    “Ngự quỷ thông thần cũng không bằng cứu một mạng người, đây chính là tôn chỉ của

    sư môn ngự quỷ chúng ta, Lý Úy Nhiên bỏ gốc lấy ngọn nên mới rơi vào ma đạo.” Mộc

    Thanh Phong nhìn Nhược Diệp, trong ánh mắt hiền từ vẫn tràn đầy uy nghiêm: “Nhược

    Diệp, muốn trở thành một ngự quỷ sư chân chính, không nên biến mình thành vô tình

    mà càng cần phải hữu tình, con phải nhớ cho kỹ.”

    Nhược Diệp không dám nói nữa, quỳ rạp xuống, cung kính nghe lời răn dạy của sư phụ.

    Mộc Thanh Phong vẫy vẫy tay với hồn phách của Tiểu Mãn, chờ Tiểu Mãn bay qua, nói:

    “Con trai, còn có một chuyện ta muốn nói với con, ác hồn kí sinh(1) vào thân thể con đã

    lâu, âm khí đã lan ra toàn thân, đã vậy trời sinh con có âm đồng, yếu hơn nhiều so với

    người bình thường, cho nên cả đời này con sẽ bị con ma bệnh quấn thân, tai kiếp vô số,

    vậy con còn muốn hồi hồn không?”

    (1) Kí sinh: Nguyên văn Phiền Lạc sama dùng “cộng sinh”, nhưng “cộng sinh” chỉ dùng

    khi hai bên cùng có lợi nên Lạc đã đổi thành “kí sinh”.

    Tất cả mọi người không hẹn mà cùng chao đảo, chuyện quan trọng như vậy lẽ ra phải

    nói từ đầu chứ đúng không? Cuộc sống còn chưa bắt đầu đã được thông báo rằng suốt

    đời này tai nạn trùng trùng, vậy còn ai dám tình nguyện hồi hồn đây? Chẳng bằng bảo

    Tiểu Mãn về âm phủ xếp hàng lại lần nữa, chờ thêm một chút lại đi luân hồi cho xong.

    Nho Chua lập tức hô: “Bọn con không hồi hồn nữa, không hồi hồn nữa, con mang hồn

    phách Tiểu Mãn về Ly Sơn tu luyện là được rồi, tốt hơn không phải sao.”

    Nó kéo Tiểu Mãn bỏ chạy, sợ Mộc Thanh Phong không đợi bọn nó từ chối đã cưỡng ép

    bắt hồi hồn, Tiểu Mãn đưa tay đẩy nó ra, nói với Mộc Thanh Phong: “Con nghe lời ông,

    nếu như không có nguy hiểm gì đến tính mạng của ông thì xin hãy giúp con hồi hồn,

    đứa bé này cũng phải sống nữa, mẹ vẫn luôn trông mong con, con chết, bà ấy sẽ rất

    đau lòng, còn chuyện bệnh tật triền miên, cái này chẳng phải ai sống trên đời cũng phải

    trải qua sao? Con sẽ cố gắng để ý là được mà.”

    “Thế nhưng Tiểu Mãn à, cậu sẽ trở thành một đứa bé mù!” Nho Chua là người sốt ruột

    nhất, đã quên mất thị lực của Mộc Thanh Phong và Nhược Diệp cũng không tốt, lập tức

    nói ra.

    “Tớ nhìn không thấy mọi người nhưng mọi người có thể thấy tớ mà.”

    Nho Chua giật mình, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiểu Mãn, thế mà lại không biết đối

    đáp thế nào.

    Mộc Thanh Phong nở nụ cười, thế nhân tìm ngọc trong đá muốn trở về cội nguồn, như

    những người tu đạo bọn họ nhiều năm tu luyện ra khả năng phi phàm chỉ để nhìn thấu

    một chữ “đạm”, ấy thế mà Tiểu Mãn ngẩng đầu lên đã lĩnh ngộ được điều đó, đứa bé

    này, tương lai nhất định không đơn giản.

    “Nhược Diệp, đưa ngọc quan cho ta.”

    Ngọc quan là tín vật truyền đời của ngự quỷ môn, lần trước thông qua Ngao Kiếm trao

    cho Nhược Diệp, Nhược Diệp vẫn đeo bên mình, bây giờ nghe sư phụ nhắc tới, vội

    vàng lấy ra, kính cẩn đưa lên.

    Chiếc vòng bạc treo một chiếc quan tài màu xanh lục, tỏa linh khí của người tu đạo,

    Mộc Thanh Phong phóng vào tay Tiểu Mãn, bảo nó cầm lấy, trịnh trọng nói, “Tặng cho

    con, giúp con suốt đời này gặp dữ hóa lành.”

    Nhược Diệp giật mình nói: “Sư phụ!”

    Đó là tín vật chỉ ngự quỷ sư mới có thể sở hữu, trên đó có linh lực của đại tổ qua nhiều

    thế hệ, anh vốn định để sư phụ đeo lên lúc thi pháp cho Tiểu Mãn, có thể phù hộ cho

    người, không ngờ sư phụ lại đưa nó cho Tiểu Mãn.

    “Chỉ là vật ngoài thân thôi, đừng quá lo lắng.” Mộc Thanh Phong cười xoa nhẹ đầu

    Nhược Diệp, giống như năm đó vẫn xoa đầu đứa bé sáu tuổi ấy, “Linh lực không phân

    thiện ác, không cần lo lắng ma tính trên tay trái của con, bởi vì bên phải hay bên trái

    đều chẳng mang ma tính, mà tùy vào tâm của con.”

    Nhược Diệp lễ bái, khóc không thành tiếng.

    Mộc Thanh Phong không nhìn anh nữa, sau khi phân việc cho mọi người, nói: “Bắt

    đầu.”

    Ông bế đứa bé từ trong tã lót ra, đặt lên sàn nhà vẽ đầy phù chú, hình như cảm giác

    được kết cục nó sắp phải đối mặt, ác hồn trong cơ thể đứa bé giãy dụa kịch liệt, làm nó

    khó chịu không ngừng quẫy đạp, khóc thảm thiết.

    Mộc Thanh Phong không để ý tới, tay đặt ngay chính giữa trán của đứa bé, khép mắt

    niệm chú dẫn hồn, âm thanh lượn lờ quanh quẩn, như một khúc tiêu thanh tịnh, thổi ra

    chí khí cương quyết của một người có tấm lòng bao la, pháp chú quá mạnh làm âm

    hồn càng giãy dụa dữ dội hơn, rất nhanh, tiếng khóc nín bặt, tiếng thét thê lương không

    thuộc về nhân gian phát ra từ miệng đứa bé, so với lần dẫn quỷ trước của Nhược Diệp

    lại càng thảm thiết hơn, mặt quỷ dữ tợn nổi lên chen chúc với khuôn mặt đứa bé, vặn

    vẹo méo mó, dường như đang giằng co cùng cương khí của Mộc Thanh Phong, chết

    cũng không chịu rời khỏi thân thể nó đã “ở nhờ” từ lâu.

    Phù chú từ miệng Mộc Thanh Phong niệm ra càng ngày càng nhanh, đèn dẫn hồn trên

    mặt đất theo luôn linh lực không ngừng lúc sáng lúc tắt, sắc mặt Mộc Thanh Phong bắt

    đầu tái đi, từng giọt mồ hôi rơi xuống, bàn tay đặt trên trán đứa bé cũng bắt đầu run, rốt

    cuộc, ác hồn không chịu nổi linh lực xua đuổi, phát ra tiếng hét phẫn hận từ từ rời khỏi

    cơ thể bé, Nhược Diệp lo sư phụ chịu không nổi, ở cạnh ông cùng ông niệm chú dẫn

    hồn, bảo vệ cho ông.

    Một trận kéo co dẫn hồn mất hết hơn một giờ, ác hồn rốt cuộc cũng hoàn toàn thoát ly

    khỏi thân thể con người, bị Mộc Thanh Phong vươn tay túm lại, giam vào giữa luồng

    cương khi, phá bỏ phù chú trên người nó, khiến cho nó không còn cách nào tìm cơ hội

    quay về cơ thể đứa bé, Nho Chua và Ngụy Chính Nghĩa vội vàng nhân cơ hội đó đẩy

    hồn phách của Tiểu Mãn trở về cơ thể, miệng niệm chú an thần, giúp Tiểu Mãn không

    bị âm khí còn tồn đọng trong thân thể đứa bé đẩy ra.

    Ác hồn bị pháp lực của Mộc Thanh Phong giam lại, rốt cuộc cũng hiểu ra mình đã rơi

    vào cục diện thất bại, vất vả lắm mới tìm được kí chủ lại bị đá ra, ác niệm xâm chiếm

    hoàn toàn, phát ra một tiếng gào thét, đột nhiên đánh vào ngực Mộc Thanh Phong, định

    cá chết lưới rách; Mộc Thanh Phong nỏ mạnh hết đà, không thể đỡ được, bị âm hồn

    xuyên qua ngực, Nhược Diệp quá sợ hãi, vội vàng giúp sư phụ bảo vệ tâm mạch,

    Trương Huyền lại bảo Niếp Hành Phong đưa bàn tay ra đặt ở sau lưng Mộc Thanh

    Phong ngay tại vị trí trái tim, tiếp theo dán lên người ông mấy tờ định thần phù liền, bảo

    vệ nguyên thần cho ông, thấy ác hồn muốn chạy trốn, Trương Huyền quát Giovanni:

    “Giết nó!”

    Giovanni đã sớm chặn ở cửa, thấy ác hồn nhe nanh xông về phía mình, không né

    không tránh, khua Câu Minh Hầu, tia điện màu đen xé gió lao tới, ác hồn đến một tiếng

    thét thảm thiết cũng không kịp gào đã biến mất không dấu vết.

    Ác hồn dùng dằng đã lâu cuối cùng cũng bị tiêu diệt, mọi người thế nhưng vẫn không

    hề thả lỏng được, việc dẫn hồn đã hao tổn toàn bộ linh lực của Mộc Thanh Phong, lại

    còn bị ác hồn gây thương tích, lúc này hai mắt nhắm nhìn, sắc mặt vàng như nến, hơi

    thở như có như không, Nhược Diệp vẻ mặt đau khổ, như thể đã sớm đoán được sẽ có

    tình cảnh này, nhẹ nhàng đặt sư phụ nằm xuống đất.

    “Nếu như từ đầu lúc ác hồn rời khỏi cơ thể giết nó ngay thì sư phụ cũng sẽ không biến

    thành thế này, sư phụ là muốn dẫn nó đi luân hồi.”

    Nhược Diệp thì thào nói, quay đầu nhìn đứa bé đang gào khóc giữa phù trận. Tiểu Mãn

    đã hồi hồn, nắm tay nhỏ bé nắm thật chặt quan tài màu xanh lục kia, ánh sáng vàng

    nhàn nhạt uốn lượn lúc ẩn lúc hiện quanh cổ tay bé, là linh lực Mộc Thanh Phong gia trì

    lên phù hộ cho nó, Nhược Diệp nhìn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

    “Tiểu Mãn, tương lai mặc kệ thế nào, em nhất định phải sống thật tốt, sống cả phần của

    sư phụ anh nữa.”

    Mọi người hợp sức nâng thân thể Mộc Thanh Phong hạ vào quan tài gỗ bạch ngục,

    quan tài ngọc đã được đặt trong phòng từ trước, Niếp Hành Phong vốn còn tưởng chắc

    là Mộc Thanh Phong nhờ ông nội chuẩn bị, bạch ngọc định hồn, ông lão hình như đã

    sớm có chuẩn bị, vì mình mà tìm một cỗ quan tài, bất quá rốt cuộc là biết trước hay là

    do nhìn mệnh thư cũng chỉ có bản thân ông mới rõ.

    Mọi người dùng cương khí giúp Mộc Thanh Phong bảo vệ nguyên thần, ông cụ tu đạo

    đã lâu, thân thể gần như là bán tiên, cho dù bị thương năng cũng chỉ rơi vào trạng thái

    say ngủ, tìm cách luyện hóa nguyên thần mình, nếu có thể luyện ra được nguyên anh

    hộ trì là có thể sống lại, nhưng mà loại tu hành kiểu “ngủ đông” này rốt cuộc kéo dài

    đến bao giờ thì không ai biết được.

    Tiểu Mãn sau khi hồi hồn bởi vì khóc lóc quá dữ dội đã được Nho Chua ẵm sang phòng

    khác, Hoắc Ly cũng đi theo chăm sóc, những người khác nhìn ông cụ đang ngủ say

    trong quan tài, lắc đầu thở dài, Trương Huyền nhỏ giọng hỏi Niếp Hành Phong: “Ông

    nội có thật là chưa từng kể chuyện Mộc lão tiên sinh với anh?”

    Niếp Hành Phong lắc đầu.

    Quả thật là vậy, quan tài ngọc to lớn như vậy nhất định không phải vật tầm thường, nếu

    không phải là sinh tử chi giao, ông nội sẽ không giúp đỡ đến mức này, thế nhưng, một

    người bạn quan trọng như thế mà ông nội lại tránh nhắc đến thậm chí ngay cả ám chỉ

    cũng chưa từng.

    Hoặc giả, có bí mật gì đó, không muốn người khác biết được, đến người nhà cũng

    không thể biết?? Phải chăng không nhắc đến không có nghĩa là quên đi, chỉ là vào lúc

    đêm khuya mới chong đèn mà nhớ đến.

    Tất cả mọi người đã rời khỏi, chỉ còn Nhược Diệp ở lại trông quan tài, Trương Huyền

    tiến lên vỗ vai anh, nói: “Không giết người, lão tiên sinh đã làm rất tốt, dẫn quỷ ngự quỷ

    là bổn phận của các anh, giết quỷ chỉ cần giao cho chúng tôi là được rồi.”

    Nhược Diệp nói cám ơn, tim Niếp Hành Phong lại bị lời nói của Trương Huyền làm xúc

    động, lúc ra cửa, nhẹ giọng than: “Tôi rất kính trọng Mộc lão tiên sinh, nếu phải đổi chỗ,

    tôi không biết mình có thể giữ vững như vậy không.”

    “Cái này anh không cần lo.” Thắt lưng bị ôm lấy, hơn nữa còn siết rất chặt, mắt xanh

    của Trương Huyền khẽ nheo lại, ánh vàng kim trong đôi mắt gợn sóng mãnh liệt, như

    đang bị lời nói đường đột của Niếp Hành Phong làm cho bất mãn, nhẹ giọng nói: “Bởi

    vì tôi tuyệt đối không cho anh cơ hội đó!”

    Tiểu Mãn sau khi hoàn hồn, bởi vì hồn phách và âm khí vốn quấn thân không hợp nhau,

    dẫn đến cả ngày đều khóc lóc, hơn nữa còn liên tục sốt cao, ngoại trừ Nho Chua, ai

    cũng không dỗ được bé, Nho Chua lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể của đứa bé

    sẽ yếu đi, không chống chọi được bao lâu nữa, đã vậy cha mẹ Tiểu Mãn còn mấy lần

    gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình. Thế nên nó bèn từ biệt Trương Huyền và Niếp

    Hành Phong, chuẩn bị đưa Tiểu Mãn về nhà, sau đó mới thay đổi lộ trình quay về Ly

    Sơn, Ly Sơn sơn thủy thanh bình có linh tính, thích hợp để dưỡng bệnh, gia gia của

    Nho Chua lại là cao thủ về y thuật, mong là có thể giúp được Tiểu Mãn.

    Lúc rời đi Nho Chua đầy áy náy, lần này đến đây vội vội vàng vàng không giúp đỡ được

    gì, lại còn rước không ít phiền phức đến, nó bèn nói sau này có chuyện gì cần giúp đỡ

    nhất định phải báo với nó, còn tiện tay thề lần sau đến sẽ tạ lễ bằng một rương đá quý

    cho Trương Huyền nhưng bị Trương Huyền từ chối thẳng thừng, hết lần này đến lần

    khác van xin Nho Chua ngàn lần đừng tặng đá quý nữa.

    Sau khi tiễn con hương hồ đầu đầy dấu hỏi và đứa bé đi, Niếp Hành Phong gọi điện

    cho ông nội, kể lại tường tận chuyện của Mộc Thanh Phong, Niếp gia gia sau khi nghe

    xong, trầm mặc một lúc, Niếp Hành Phong còn tưởng rằng ông nội đang đau lòng, đang

    định lựa lời an ủi ông, ai ngờ lại nghe ông nói: “Không biết lúc ông còn sống liệu có thể

    nhìn thấy ông ấy tỉnh lại hay không? Lần trước chơi cờ thua ông ta hai ván, nếu ổng

    vẫn tiếp tục như thế, chẳng lẽ muốn ông phải quy thiên xuống địa phủ so tài sao?”

    Niếp Hành Phong không biết nên khóc hay cười, lần thứ hai khẳng định ông nội và Mộc

    Thanh Phong là bạn chí cốt, đến mấy lời này mà cũng giống nhau y hệt. Hai ông cháu

    hàn huyên vài câu, sau khi cúp điện thoại, Trương Huyền vốn vẫn đang nghe lén vội

    vàng hỏi: “Anh xác định ông nội không biết đạo thuật chứ? Sao lời ông nói còn thâm

    thúy hơn cả lời mấy người tu đạo như chúng ta vậy?”

    Nếu là trước kia, Niếp Hành Phong có thể rất khẳng định trả lời Trương Huyền, nhưng

    bây giờ anh không dám chắc chắn nữa, suy nghĩ một chút bèn nói: “Hay là đến tuổi của

    ông, đã trải qua nhiều chuyện hơn, gặp chuyện gì cũng không đặt trong lòng, đó không

    phải thâm thúy, mà là thấu hiểu sự đời.”

    “Hay là tôi động viên ông nội nhập môn luôn. Lấy tri thức của ông nội, tuyệt đối sẽ là

    một đồ đệ xuất sắc.”

    Nhìn đôi mắt trong suốt lấp lánh đầy thỏi vàng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong

    không nói nhiều, một giây sau đã thẳng thừng đạp cậu một phát.

    Vài ngày sau, Trương Huyền đem mục tiêu quay lại hoàn toàn tập trung vào Lý Hưởng,

    nghe lỏm được hành tung gì của hắn, Ngụy Chính Nghĩa trực tiếp truy theo, anh ta đã

    từng làm nằm vùng rồi, tương đối có kinh nghiệm, Giovanni vốn cũng muốn đi nhưng

    xét thấy thân phận bị truy nã nửa vời của cậu ta, Trương Huyền liền chặn lại, ở nhà

    luyện công.

    Lý Hưởng hình như không phát hiện có trá trên đồng hồ đeo tay, có thể là để lấy lòng

    Phùng Tình Tình, vẫn không hề đổi đồng hồ, mấy ngày nay hắn đều ở cạnh Phùng

    Tình Tình, rất ít đến công ty, mọi người nghe được từ máy nghe lén rằng Phùng Tình

    Tình còn trách hắn không chịu làm việc, ấy thế mà Lý Hưởng dỗ dành vài câu đã dịu lại,

    Trương Huyền bái phục sát đất.

    “Phó Nguyệt Kỳ nếu có được một nửa tài ăn nói của Lý Hưởng, cũng chẳng đến mức

    ba mươi tuổi rồi mà còn chăn đơn gối chiếc.”

    Trương Huyền tra được tư liệu nói rằng Phó Nguyệt Kỳ có tính tình thực tế và an phận,

    cuồng công việc nặng, lại không hiểu cách giao lưu với bạn khác giới, cậu thật nghi ngờ

    Phó Nguyện Kỳ thay đổi nhiều như vậy, Phùng Tình Tình không phát hiện ra không tính,

    thế nào mà đến người của nhà họ Phó cũng không cảm nhận được vậy? Có lẽ do Lý

    Hưởng đã tẩy não hết người nhà họ Phó, để bọn họ làm như không thấy sự thay đổi

    của mình.

    Tình trạng này cứ đưa đẩy lòng vòng, mọi người phát hiện được Lý Hưởng trong xác

    Phó Nguyệt Kỳ quả nhiên có khá nhiều vấn đề, ví dụ như trên người bị thương, luôn

    trốn vào nơi không người không ngừng ho húng hắng, còn lén lút trốn vào phòng đổi

    thuốc, chích thuốc, có đôi khi tương đối bình thường như trước, đó đôi khi lại lộ ra tính

    tình phóng đãng không kiêng kị của Lý Hưởng, thậm chí một đêm kia còn lừa Phùng

    Tình Tình đến quán bar ăn chơi thâu đêm, ngày hôm sau lại giả bộ rằng không có gì

    viện lý do mình tăng ca, thấy Phùng Tình Tình hoàn toàn không hề nghi ngờ, Trương

    Huyền cũng nóng ruột thay cho cô.

    “Cô nhỏ này sao một chút cảnh giác cũng không có vậy? Không lẽ người đang yêu IQ

    đều tuột thảm hại như vậy sao. Lý Hưởng bây giờ căn bản toàn dùng thân xác của Phó

    Nguyệt Kỳ, vậy thân thể của chính hắn đâu? Còn nữa, sao hắn không liên hệ gì với Lý

    Úy Nhiên?”

    “Bình tĩnh chút đừng nóng vội, bệnh đa nghi của Lý Hưởng rất nặng, vừa qua vụ nổ ở

    cục cảnh sát chấn động như vậy, chúng ta cũng mất tích, hắn chắc chắn sẽ không lập

    tức manh động, chờ chút nữa nào.”

    Đã đợi hết hai ngày, lúc kiên nhẫn của Trương Huyền dần trôi hết theo thời gian, đêm

    đó, bọn họ đột nhiên nghe được tiếng Lý Hưởng ra khỏi cửa từ máy nghe lén, máy theo

    dõi biểu hiện hắn đi ra vùng ngoại ô, không lâu sau, có tiếng đậu xe, tiếng đẩy cửa, sau

    đó là tiếng chào hỏi, nghe được giọng nói già nua dấp dính và hoa mỹ, vẻ mặt Niếp

    Hành Phong ngưng trọng.

    『Gần đây ngươi không tới.』Giọng điệu của Lý Úy Nhiên không vui vẻ gì.

    『Bị giám sát rất chặt chẽ, đám người nhà họ Phó đó căn bản xem Phó Nguyệt Kỳ là

    hoàng đế mà nhốt vào cung, thân thể tôi không tốt, muốn trốn ra cũng lực bất tòng tâm.』

    『Ngươi không phải mới trúng có hai nhát đao đã không chịu nổi đấy chứ?』

    『Làm sao có thể? Rất nhanh đã khỏi rồi, suy cho cùng tôi cũng đã thích ứng với cơ

    thể này, Lý Hưởng cũ hẳn là cũng đến lúc vứt bỏ rồi, tôi thấy chiếm lấy thân thể Phó

    Nguyệt Kỳ cũng không tồi, giúp sư phụ làm việc, vậy cũng tiện.』

    『Chuyện này sau hãy nói. Được rồi, con nhỏ kia thế nào?』

    『Ông nói Phùng Tình Tình sao? Tính tình cô ta hơi thái quá, cũng chẳng phải thích thú

    Phó Nguyệt Kỳ gì nhiều, đính hôn rồi mà mở miệng ra là anh Hành Phong, làm cho tôi

    phát bệnh.』

    『Uổng thay cho ngươi vẫn luôn tự xưng là cao thủ tình yêu tình báo, ngay cả một cô

    gái nhỏ mà cũng dụ dỗ không xong.』

    『Vấn đề là cô ta thích Niếp Hành Phong, tôi dù có cao thủ cỡ nào cũng không thể địch

    lại mấy chục năm cảm tình của bọn họ.』

    Tiếng trò chuyện rất lớn, tín hiệu lại tốt, mọi người nghe còn rất nghiêm túc, thế là cục

    diện xấu hổ hiếm thấy xuất hiện, tất cả mọi người theo bản năng đứng lên, cách xa tâm

    bão một chút, để tránh bị oanh tạc oan uổng vô tội vạ, nhưng mà, kẻ trong trung tâm

    địa chấn Niếp Hành Phong không may mắn như thế.

    “A hi hi? Thì ra chủ tịch Niếp còn có một chuyện tình thanh mai trúc mã không muốn

    người ta biết nha, ai yo, tôi thế mà lại không biết đấy.” Trương Huyền cười nhạt.

    Niếp Hành Phong mặt đen lại, anh cũng mới vừa biết thôi chứ bộ, hơn nữa, bị người ta

    trồng cây si cũng đâu phải lỗi của anh.

    Thấy mắt xanh của Trương Huyền liếc nghiêng qua đây, khóe miệng cong lên, bộ dáng

    giông bão sắp nổi lên, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt, Niếp Hành Phong nào

    dám nói lung tung, cười khổ: “Đó là Lý Hưởng ăn nói bừa bãi, Tình Tình sao có thể

    thích tôi được? Em ấy và Duệ Đình từ nhỏ đã đánh nhau mà lớn, phải thích cũng là

    thích thằng nhóc kia.”

    Trương Huyền rõ ràng không tin, nhưng mà việc nghe lén quan trọng hơn nên không

    thèm nói nữa, lại cẩn thận nghe tiếp, chợt nghe Lý Úy Nhiên nói: 『Đêm dài lắm mộng,

    sau khi tìm một âm hồn có từ trường giống con nhỏ đó chiếm lấy xác nó rồi, sẽ dễ dàng

    nắm trong lòng bàn tay, chờ chúng ta hoàn toàn thâu tóm việc làm ăn của hai nhà

    Phùng Phó rồi hãy quyết định có muốn giữ lại nó hay không.』

    『Tôi cũng có dự định như vậy, âm hồn tôi đã tìm xong rồi, đang ở…』

    Câu tiếp theo nghe không rõ lắm, hình như là ngày âm, trưa hôm sau, ở nghĩa trang

    nào đó, đợi đổi hồn, tiếp theo nghe hai người nói chuyện một lúc, sau đó Lý Hưởng rời

    khỏi.

    Trương Huyền lập tức đi tra hoàng lịch, ngày hôm sau là kiếp sát, đại hung, nhìn bầu

    trời có thể dự đoán được sẽ là một ngày đầy giông tố, cậu lập tức hiểu ra Lý Hưởng

    đang chuẩn bị trưa hôm sau ở nghĩa trang công cộng đổi hồn của Phùng Tình Tình.

    Buổi trưa nguyên khí của người ta giảm đến tận đáy, tinh lực trong nhất thời cạn kiệt,

    nơi mồ mả âm khí nặng, còn là ngày mưa, thiên thời địa lợi nhân hoà Lý Hưởng đã

    nghĩ qua hết, thực sự là tính toán chu toàn, nếu như Phùng Tình Tình thật sự bị Lý

    Hưởng tìm cách đổi hồn, muốn đổi lại chỉ sợ cũng khó.

    Tùy rằng điểm mấu chốt nhất một chữ cũng không nghe được, nhưng có Ngụy Chính

    Nghĩa bám theo, sẽ không có vấn đề gì quá lớn, hiện tại nhiệm vụ bức thiết chính là

    trước ngày Lý Hưởng thực hiện đổi hồn phải ngăn cản hắn. Hoắc Ly đề nghị báo cho

    Phùng Tình Tình trước, bị Trương Huyền bác bỏ, lúc Lý Hưởng thi pháp chính là thời

    cơ đặc biệt hắn gần tiến đến trạng thái thiên nhân hợp nhất, khi đó là dễ bắt được hắn

    nhất, bằng không sẽ đánh rắn động cỏ, ai biết được hắn sẽ chạy đi bám lên xác người

    nào chứ.

    Niếp Hành Phong trái lại suy nghĩ thật lâu, đồng ý với quyết định của Trương Huyền,

    bất quá nhấn mạnh: “Nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tình Tình.”

    Mắt xanh liếc qua, Trương Huyền cười như không cười nói với anh: “Yên tâm đi, em

    Tình của anh không có chuyện gì đâu.”

    Bom tàng hình sắp nổ, mọi người thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúc nhau ngủ ngon

    rồi thì trừ Hoắc Ly và Tiểu Bạch ở lại tiếp tục công tác nghe lén ra, tất cả đều mất hút.

    Niếp Hành Phong dở khóc dở cười, đang định giải thích, Trương Huyền hất cằm với

    anh, vẻ mặt đó rất đơn giản – bớt dong dài, đi với ông!

    Nhìn Niếp Hành Phong nhắm mắt theo đuôi, Hoắc Ly lắc đầu: “Tèo, tèo tèo, nhớ năm

    ấy Niếp đại ca uy phong đến nhường nào, một ánh mắt quét qua, đại ca một lời cũng

    không dám hé răng, giờ thì hoàn toàn điên long đảo phượng rồi, Niếp Hành Phong rốt

    cuộc đã bị đại ca hoàn toàn thuần hóa, đắng lòng thay đắng lòng thay.”

    Một cú tát kèm móng mèo tạt qua, Tiểu Bạch rống nó: “Nhớ năm ấy ngươi cũng thành

    thật lắm, giờ thì học được tật ba hoa rồi nhỉ, làm việc đi!”

    Oai phong của mèo bộc phát, tiểu hồ ly không dám nói nữa, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói ra

    thấy tất cả mọi người thay đổi thật nhiều, Niếp ca ca không còn đi bar nữa, Tình Tình

    cũng sắp phải lập gia đình, hình như có Tiểu Bạch ngươi là không thay đổi, vẫn khủng

    bố như xưa… Sai rồi, là kiêu ngạo, là bá đạo…”

    Sợ ăn đập, lúc nói chuyện Hoắc Ly thông minh che đầu, nhưng Tiểu Bạch cũng không

    có ý định đó, vờn qua vờn lại trước máy nghe lén, thuận miệng nói: “Ai nói ta không

    thay đổi, ta có thể biến thân rồi đó.”

    “Đúng rồi đúng rồi, cái này rất lợi hại, Tiểu Bạch mà biến thân ha, nhỏ nhỏ xinh xinh

    nhìn thật đáng yêu.” Nhớ đến búp bê xinh mang tạo hình Ngự Bạch Phong vô cùng mê

    người, hai mắt của Hoắc Ly lòe sáng, rất hưng phấn tiến đến cạnh Tiểu Bạch năn nỉ.

    Lúc này chạy trời không khỏi nắng, móng mèo tóm được, tát một quả vào đầu tiểu hồ ly.

    Trương Huyền đi ở phía trước, nghe được tiếng Niếp Hành Phong ngoan ngoãn theo

    sau mình, cậu rất đắc ý, chiêu tài miêu thì thế nào? Cậu có thể huấn luyện nó thành

    con mèo nhà ngoan ngoãn kêu meo meo đó.

    Về phòng ngủ, Trương Huyền dùng mắt ra hiệu Niếp Hành Phong khép cửa lại, Niếp

    Hành Phong đóng cửa, vừa quay đầu, đã bị Trương Huyền cố sức ôm lấy, ngay lập tức

    những nụ hôn nóng rực rơi xuống, không để cho anh phòng bị chút nào, những nụ hôn

    đầy cưỡng đoạt.

    Niếp Hành Phong thuận theo, anh biết vảy ngược của Trương Huyền nằm ở đâu, lúc

    này không cần phải lấy cứng đối cứng với cậu, bèn ôm eo cậu, vừa ôm vừa di chuyển

    đến bên giường, sau đó lưu loát ngã xuống giường. Theo những nụ hôn cảm xúc dần

    ấm lên, đôi môi ngọt ngào mềm mại quyện vào vừa hôn vừa cắn, Niếp Hành Phong có

    khát khao muốn hoàn toàn ăn cậu sạch sẽ cho no bụng.

    Trong lúc triền miên quần áo từng món từng món một bị lột ra, hai người chỉ chăm chú

    ôm lấy nhau, Trương Huyền dùng chân quấn lấy eo Niếp Hành Phong, cười khẽ: “Anh

    Hành Phong, chỗ nhạy cảm của anh ở đâu nà?”

    Niếp Hành Phong ngẩn người, bị Trương Huyền đùa giỡn dở khóc dở cười, ôm lấy

    hông cậu khom lưng đâm vào, hài lòng nghe cậu thở dốc theo tiết tấu hành động của

    mình, từng tiếng từng tiếng ngày một cao hơn, lúc này mới nói: “Ngay cả điểm nhạy

    cảm của tôi ở đâu mà em cũng không biết, xem ra bình thường tôi yêu em quá ít.”

    “Chiêu tài miêu chết toi, anh trả thù riêng.”

    “Còn chưa biết sao? Vậy thì đổi tư thế xem nào.”

    Niếp Hành Phong mỉm cười, ôm lấy Trương Huyền, để cậu ngồi trong lòng mình tiếp

    tục di chuyển thắt lưng, thứ hại dân cứng rắn khuấy đảo ở nơi sâu nhất trong cơ thể,

    vài lần như vậy, Trương Huyền không chịu nổi, kêu to: “Biết, tôi biết, dưới ót anh.”

    “Sai rồi, tiếp tục.”

    “Vành tai…”

    “Sai.”

    “Sau lưng… Ngực… Bụng dưới… Chiêu tài miêu vô lại anh xong chưa… Nhanh, nhanh

    nữa nào…”

    Lại bổ sung thêm một đề bài đối đáp, thế là tư thế vị trí thay đổi hết lần này sang lần

    khác, đợi hai người cùng phóng thích nhiệt tình ra, Trương Huyền đã nằm lỳ ở trên

    giường không buồn nhúc nhích.

    Một đôi tay từ phía sau vươn tới ôm chặt lấy cậu, Niếp Hành Phong mỉm cười nói: “Lần

    khác chúng ta lại chơi trò hỏi đáp này nữa nhé?”

    Trương Huyền đến sức lực để đạp mèo xuống giường cũng không còn.

    Đã lâu mà không thấy Trương Huyền trả lời, Niếp Hành Phong cho là cậu đang ngủ,

    không để ý, chỉ mỉm cười nhìn cậu. Trương Huyền tựa lưng vào ngực mình nằm trên

    giường, căn phòng thật ấm áp, Niếp Hành Phong nhìn cậu chỉ đắp hờ trên eo một cái

    chăn mỏng, toàn bộ tấm lưng lộ ra ngoài, da thịt sau một hồi tình cảm mãnh liệt rịn ra

    một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể hơi nâng lên, tạo thành đường cong kết thúc ở tấm chăn

    vắt trên eo.

    Niếp Hành Phong nhịn không nổi nằm sấp lên lưng cậu, tựa vào hõm vai của cậu, ngón

    tay lượt theo đường cong bên hông của cậu, có cảm giác như đang lướt trên những

    phím đàn, thưởng thức dư vị sau một hồi cảm tình mãnh liệt, đột nhiên nghe cậu nói:

    “Ngày mai anh đừng đi.”

    Niếp Hành Phong ngẩn ngơ, ngón tay đang vi vu trên người Trương Huyền chợt ngừng

    lại, lại nghe cậu nói: “Ngày hôm đó chúng ta phải đối phó với Lý Hưởng, nếu như

    những điều tôi biết được từ mệnh thư là thật, anh sẽ gặp nguy hiểm.”

    Tiếng nói trong trẻo, chứng minh Trương Huyền căn bản không ngủ, cậu vẫn đang

    miên man suy nghĩ, Niếp Hành Phong không nói, không khí trầm mặc này làm Trương

    Huyền đột nhiên cảm thấy hơi phiền muộn, cậu không phải là xem nhẹ năng lực của

    Niếp Hành Phong, cậu chỉ là đang lo lắng mà thôi.

    “Quên đi, xem như tôi chưa nói.” Nếu như Niếp Hành Phong kiên trì muốn đi thì để anh

    đi đi, cùng lắm lúc đó mình gia tăng sự chú ý lên người anh.

    Bên hông bị siết chặt, Niếp Hành Phong kéo cậu vào lòng, nói: “Trương Huyền, em

    phải biết rằng từ lúc chúng ta quen biết đến nay, mặc kệ em ra quyết định gì tôi cũng

    không phản đối, nhưng mà, tôi không mong em quá luẩn quẩn về chuyện mệnh thư

    như thế, nếu như những gì viết trên đó là thật, cũng sẽ bị chúng ta phá vỡ từng thứ

    từng thứ.”

    “Tôi chỉ là hơi lo.” Trong giọng nói của Trương Huyền đã bắt đầu lộ vẻ buồn ngủ.

    “Tôi sẽ không làm việc gì khiến em lo lắng đâu.” Suy cho cùng anh cũng chẳng có cách

    gì, cho dù có tê nhận, nhưng cũng không phải muốn triệu hồi là nó xuất hiện ngay, đi

    theo cũng là gánh nặng.

    Không muốn Trương Huyền phiền lòng, Niếp Hành Phong thuận miệng đùa vài câu, cả

    buổi cũng không nghe đáp lại, lúc này mới phát hiện hơi thở của Trương Huyền đã bình

    ổn, an tường say ngủ.

    Thì ra đang lo bò trắng răng, Niếp Hành Phong cười cười, cầm tay cậu đang để bên

    hông lên quấn quýt một hồi, càng nắm càng chặt.

    Hôm sau, Trương Huyền nghe được trong máy nghe lén Phó Nguyệt Kỳ bàn với Phùng

    Tình Tình trưa mai sẽ đến tảo mộ mẹ. Bà Phó mất sớm, sau khi đính hôn đến tảo mộ

    bề trên cũng là chuyện thường tình, Phùng Tình Tình rất sung sướng đồng ý, lúc này

    Phó Nguyệt Kỳ mới nói rõ ràng địa điểm ra, là một nghĩa trang công cộng khá lớn ở

    ngoại ô.

    Ngụy Chính Nghĩa kịp thời lần theo ghi chép từ máy theo dõi, đến dạo một vòng quanh

    nơi thầy trò Lý Úy Nhiên hẹn gặp nhau, nơi đó quả nhiên là tài sản trên danh nghĩa của

    nhà họ Phó, phía xa xa ngoài khu nhà có xe đậu, rèm cửa sổ đều được buông xuống,

    không thể thấy tình hình bên trong, để không đánh rắn động cỏ, anh ta không dám đến

    gần.

    Ngày thứ ba từ sáng sớm mưa đã dầm dề không dứt, loại khí trời này là thích hợp thi

    triển tà thuật nhất, đặc biệt địa điểm còn là nơi đất chôn người chết, Trương Huyền

    nghĩ Lý Hưởng làm việc quả nhiên mưu tính sâu xa, nếu không phải cậu đã tiên liệu

    trước, đặt máy nghe lén vào đồng hồ đôi, phiền phức lần này còn to hơn.

    Phụ trách theo dõi chính là Trương Huyền, Giovanni, còn có Tiểu Bạch đã biến thành

    hình người. Nhược Diệp phải ở nhà chăm sóc sư phụ, không thể rời đi, Niếp Hành

    Phong thì bị Trương Huyền chỉ định ở lại phòng thủ, Nghệ vốn nên đi theo, cũng bị

    Trương Huyền bỏ lại. Trong khoảng thời gian này tinh thần của con dơi mén kia không

    tốt, đến lúc Mộc Thanh Phong dẫn hồn giúp Tiểu Mãn nó cũng không xuất hiện, đi đâu

    không nói, cho nên Trương Huyền bắt đầu đề phòng nó, đã trao đổi huyết khế thức

    thần, cậu biết nó sẽ không hại cậu, nhưng trước khi biết rõ được vấn đề, loại chuyện

    như đuổi quỷ này không để nó tham gia thì tốt hơn.

    Hoắc Ly thấy búp bê Tiểu Bạch, cũng muốn cùng đi nhưng bị toàn thể mọi người phản

    đối, không thể làm gì khác hơn là buồn bực trông nhà, may thay Niếp Hành Phong dỗ

    dành nó, nói rằng nó có thể ở nhà phát huy sở trường đặc biệt, chuẩn bị cơm chờ mọi

    người về.

    “Cẩn thận.” Lúc Trương Huyền ra khỏi nhà, Niếp Hành Phong căn dặn.

    Mặc dù anh rất tự tin với bản lĩnh và vận khí của Trương Huyền, nhưng trong lòng Niếp

    Hành Phong vẫn hoảng hốt mà không giải thích được, thậm chí có lúc còn muốn đi

    cùng cậu, nhưng nhớ tới đêm đó Trương Huyền bất an khó thấy, trong lòng liền xìu

    xuống, sau khi tiễn bọn họ đi liền lập tức đóng cửa lại, tốc độ nhanh đến mức Trương

    Huyền vốn đang muốn một nụ hôn tạm biệt suýt chút nữa hi sinh cái mũi.

    Con chiêu tài miêu không lãng mạn dù chỉ một chút xíu này, cậu rủa thầm ngồi lên xe

    Giovanni.

    “Chủ tịch rất tốt với ngươi, sau này đừng có phụ hắn.” Giọng ông cụ non ngồi phía sau

    xe nói.

    Trương Huyền chỉ tặng lại con mèo kia hai chữ: “Lắm chuyện.”

    Niếp Hành Phong đối với cậu ra sao thì cậu so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn,

    rành rành ra đó là rất lo lắng, lại vẫn như trước nghe theo sắp xếp của mình không đi

    theo, nhìn thì là một người mạnh mẽ như vậy, thực tế lần nào cũng thỏa hiệp vì cậu,

    tấm lòng khoan dung cảm thông nhường ấy sao cậu có thể không biết được?

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2