Home Đam Mỹ Thiên Sư Chấp Vị – Quyển 11 – Chương 12

    Thiên Sư Chấp Vị – Quyển 11 – Chương 12

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị

    Chung Khôi trở về khiến bữa sáng của Trương gia phong phú hơn rất nhiều, ăn cháo lạp xưởng và bánh chiên cay thơm ngào ngạt, Trương Huyền quyết định rộng lượng bao dung cho tất cả lỗi lầm của cậu ta.

    Bữa sáng chuẩn bị xong, Chung Khôi lại bắt đầu xắt trái cây tráng miệng, nghe tiếng ngâm nga thỉnh thoảng truyền ra từ phòng bếp, Trương Huyền hỏi Ngân Bạch: “Có phải cậu ta bị kích thích quá độ, tinh thần phân liệt rồi không?”

    “Nếu quả thật bị phân liệt, cũng là chuyện không tệ đâu.” Ngân Bạch cười he he trả lời.

    Đỉnh đầu truyền đến tiếng ngáy, mọi người ngẩng đầu nhìn, chẳng biết Hamburger đã trở về từ lúc nào, đang nằm sấp trên đèn pha lê ngủ gật. Trương Huyền phớt lờ nó, lại hỏi Ngân Bạch kết quả điều tra. Hôm qua Ngân Bạch cũng một đêm không ngủ, nhưng nội dung tra được không khác Trương Huyền là mấy, thứ duy nhất thu hoạch được là hắn tra ra tư liệu về viện trưởng. Người sáng lập cô nhi viện tên là Chung Tĩnh Đường, tuổi ước chừng khoảng bảy, tám mươi, mà người tự xưng là Tĩnh Đường với Nhiếp Hành Phong kia cùng lắm chưa đến năm mươi, cho nên bất kể thế nào, người đó cũng là giả mạo.

    “Không biết cậu của Chung Khôi tên gì? Có khi phải hỏi Mặt Ngựa mới được.”

    Nhìn từ số tuổi, viện trưởng đương nhiệm và Chung Khôi khá giống quan hệ cậu cháu, nhưng tên không giống, Trương Huyền gãi gãi đầu, cảm thấy đầu óc mình rối mù.

    “Ngài có thể đi hỏi Mặt Ngựa, nếu thuận lợi tìm được ông ta.” Phối hợp với tiếng ngáy trên đỉnh đầu, Ngân Bạch lành lạnh nói.

    “Các anh đang nói chuyện gì thế?” Chung Khôi ôm đồ tráng miệng hoa quả chạy ra, tò mò hỏi.

    Hình tượng hôm nay của cậu ta khá bình thường, khuôn mặt xinh đẹp vô song kết hợp với một bộ đồ ở nhà, tuy nhiên bên dưới bộ quần áo thể thao chỉ là một khung xương, trên tay đeo găng tay nhựa, trên cổ quấn khăn quàng, trên đầu còn phối mũ cùng màu, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện đó là bộ xương đang hoạt động.

    “Đang nói về cậu.” Trương Huyền quan sát cậu ta nói: “Nhưng xem ra cậu rất ổn.”

    “Đúng vậy, ngủ một giấc tôi đã nghĩ thông rồi, lo lắng hay để ý cũng vậy thôi, bộ xương cũng đâu thể tự động biến lại thành người. Mọi việc có nhân có quả, tôi tin rằng bộ dạng này của tôi là có nguyên nhân, giống như ông chú taxi chở tôi hi vọng tôi giúp ông ấy tìm ra hung thủ lấy lại công bằng.”

    Ngủ một giấc?

    Thì ra khi cậu thức trắng đêm tra đầu mối, thì vị đương sự lại ngủ ngon lành?

    Trương Huyền cười lạnh: “Vậy cậu tìm thấy hung thủ trong mơ chưa?”

    “Không phải là Trương Yên Hoa bị Trương Tuyết Sơn bám thân sao?”

    Tất cả mọi người ở đây đều biết đáp án này rồi!

    “Nhưng mà việc đó không quan trọng, trước khi ngủ tôi thấy cái này.”

    Chung Khôi dọn đồ tráng miệng xong, đưa tư liệu cậu ta tìm được cho Trương Huyền. Trương Huyền còn tưởng là thứ có liên quan đến cô nhi viện, ai ngờ đây chỉ là ghi chú về đặc trưng của người trong đạo thuật mà Tiểu Bạch tiện tay ghi lại, thấy trên giấy vẽ một thanh trường kiếm nằm nghiêng, bên cạnh kiếm còn có ghi chép về Mã gia, cậu hơi lơ mơ: “Cái này làm sao?”

    “Hôm qua tôi để ý thấy một việc, thì ra binh khí tương truyền của Mã gia không phải là kiếm, mà là kim giản, Tiểu Bạch cũng bị nhầm.”

    Tiểu Bạch đâu phải vạn năng, nhầm là chuyện rất bình thường. Trương Huyền càng không hiểu: “Cho nên?”

    “Cho nên nếu tôi làm kim giản tặng cho Mã tiên sinh, có khi nào anh ấy sẽ hết giận tôi vì tôi giấu giếm anh ấy không?”

    Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan nhịn cười của huynh đệ Ngân Bạch, Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong. Vẻ mặt Nhiếp Hành Phong bình tĩnh, cầm đĩa gắp đồ ăn cho cậu. Cậu lại nhìn Chung Khôi, trên gương mặt xinh đẹp của đối phương viết rõ ràng mấy chữ “Đề nghị này rất hay đúng không? Mau tán thành đi!”. Cậu hết chỗ nói, tuy cậu không hiểu lắm về cái Chung Khôi gọi là kim giản, nhưng trong lúc họ hợp lực tìm đầu mối, người anh em thiện lành này lại chỉ quan tâm đến vấn đề tâm trạng của Mã tiên sinh, cái này đúng là hoàng đế không gấp thì gấp cái gì.

    “Chung Khôi, tôi không nên ôm quá nhiều mong đợi vào chỉ số thông minh của cậu.” Nhìn cậu ta, Trương Huyền bình tĩnh nói: “Dù sao bây giờ cậu không có tủy não, não tương, tế bào não, đại tiểu não hai bên, hiện tại cậu vẫn còn khả năng tư duy đã là rất lợi hại rồi.”

    “Trương Huyền, anh còn chưa nghe tôi nói hết…”

    “Cậu không phải nói nữa, nghe tôi nói đây này.” Cắt ngang lời cậu ta, Trương Huyền nói:”Nếu viện trưởng là hung thủ giết người thân của cậu, cậu sẽ thế nào?”

    Chung Khôi sửng sốt, thu lại nụ cười, hỏi: “Có phải anh tra được đầu mối gì không?”

    “Cậu trả lời tôi trước đi.”

    “Tôi sẽ nghe viện trưởng giải thích trước, nhưng ông ấy sẽ không hại tôi.”

    “Lần nào cậu nói thế cũng đều bị hại.”

    “Nhưng năm đó viện trưởng vì cứu tôi đã bỏ qua Dung Dung. Ông ấy vẫn luôn là người rất công tâm, nếu không phải quan tâm đến tôi, sẽ chọn cứu tôi sao?”

    Nhớ tới những gì trải qua trong lỗ đen, Trương Huyền nhướng mày, không nói, Chung Khôi nói tiếp: “Viện trưởng không muốn tôi biết được chân tướng đau lòng, mới dùng đủ cớ để che giấu tôi, nhưng gặp được các anh ở trong phòng sách đêm đó đã khiến tôi nhớ ra rồi.”

    Người kéo cậu ta về từ mép lỗ đen chính là viện trưởng, lúc đó Dung Dung cũng đang liều mạng cầu cứu, lại bị viện trưởng lờ đi, Chung Khôi nghĩ những năm qua chắc hẳn viện trưởng rất áy náy vì điều đó.

    “Bởi vì người bên cậu khá nhiều.” Dựa vào hình ảnh gắng gượng nhìn thấy lúc đó, Nhiếp Hành Phong nói: “Mà Dung Dung lại ở bên kia, theo lý thuyết, bất cứ ai gặp phải tình huống đó, đều sẽ chọn cứu các cậu.”

    Trương Huyền dừng đề tài lại, Nhiếp Hành Phong rất giỏi hiểu ý người khi nói vậy, nhưng cậu tin rằng dù lúc đó chỉ có một mình Chung Khôi, viện trưởng cũng sẽ chọn cứu cậu ta, đây là tình cảm của viện trưởng dành cho Chung Khôi, thân phận có thể là giả, nhưng tình cảm thì không thể giả mạo được.

    “Tôi hiểu rồi.” Trương Huyền nói: “Tôi sẽ cố gắng không xung đột chính diện với viện trưởng.”

    Bộp!

    Phía sau truyền đến tiếng vang, mọi người nhìn lại, ra là Hamburger ngủ quá say, rớt khỏi đèn pha lê. Thân thể mập mạp của nó nảy lên nảy xuống trên ghế salon, sau đó nó ngẩng đầu nhìn bốn phía, vẻ mặt “đây là đâu”.

    Không ai để ý đến nó, Ngân Bạch nói với Trương Huyền: “Hiện tại khá khó giải quyết, kiến trúc sư Thường Vận đã qua đời. Cảnh sát cũng không thể tới Thường Vận lục soát, nếu chúng ta không rõ địa hình nơi đó, dù đi vào từ đường hầm cùng với Chung Khôi, cuối cùng vẫn bị oán linh ngăn cản.”

    “Chào mọi người.” Hamburger vung cánh chào hỏi với họ ở đối diện.

    Lời chào hỏi bị lờ đi, Nhiếp Hành Phong nói: “Không thì tôi tới Thường Vận một chuyến nữa, lấy danh nghĩa gặp Bé con để nói chuyện với viện trưởng. Bất kể ông ấy có phải là Chung Tĩnh Đường thật hay không, chắc hẳn cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn trước hành động của Trương Tuyết Sơn.”

    “Chỉ sợ ông ta bị Trương Tuyết Sơn thao túng rồi… Tệ hơn nữa là bị chính Trương Tuyết Sơn bám thân…” Trương Huyền càng nghĩ càng thấy có khả năng, vỗ đùi: “Không phải Chung gia am hiểu về tụ hồn bắt hồn sao? Biết đâu Trương Tuyết Sơn coi trọng điểm ấy.”

    “Ta có một ý tưởng…”

    Hamburger giơ tay lên, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Chung Khôi cướp mất: “Vậy thì tôi đi cùng với Chủ tịch, Trương Tuyết Sơn làm nhiều việc ác, tôi sẽ không tha cho ông ta!”

    Cậu ta nói là làm ngay, nhanh chóng mang chén đĩa không đến phòng bếp, lại chuẩn bị đi lấy áo khoác, bị Trương Huyền gọi lại: “Không cần gấp thế đâu, tôi chỉ nói là có khả năng này thôi.”

    “Cho nên mới phải nhanh chóng chặn đứng khả năng này! Chủ tịch, mau sửa soạn đi, chúng ta lập tức xuất phát!”

    Bị Chung Khôi giục, Nhiếp Hành Phong đứng dậy, Trương Huyền cũng định đuổi theo, đúng lúc này, Hamburger bay đến, đứng lên tay vịn ghế dựa, lần thứ hai phát biểu ý kiến: “Ta nghe được một vài tin tức liên quan đến thiết kế của cô nhi viện, các ngươi có muốn nghe không?”

    “Không phải hôm qua ngươi đi tìm tin hóng hớt à?” Ngân Mặc hỏi.

    Hamburger đáp lại hắn bằng cái liếc mắt: “Rất nhiều thời điểm, tin hóng hớt và tin tức được tính là ngang nhau. Kiến trúc sư chết đã tính là gì, tòa nhà to như thế đâu chỉ một mình ông ta làm ra, ông ta còn có trợ lý đúng không?”

    Trương Huyền vốn không coi lời Hamburger nói ra gì, nhưng càng nghe càng cảm thấy có lý, cậu dừng bước, hỏi: “Sao ngươi biết nhiều thế?”

    Ném một tờ giấy lên bàn, Hamburger dùng móng vuốt gõ nhịp, dương dương tự đắc nói: “Đừng quên chức vụ âm ưng chính là truyền tin tức, chút chuyện nhỏ này làm khó được ta sao? Nể tình quan hệ của chúng ta không tệ, lần này không lấy phí cố vấn, tặng không tin tức cho các ngươi.”

    Lời khoác lác bị bỏ qua, Trương Huyền cầm tờ giấy lên, mọi người xúm lại cùng nhau xem, chỉ thấy bên trên viết địa chỉ cụ thể, dưới địa chỉ còn có tên người.

    “Tần Lập Hưng? Ai vậy?”

    “Chính là trợ lý của vị kiến trúc sư kia, trợ lý đó, các ngươi có hiểu không? Chính là người gần như bao trọn từ trọng tâm công tác đến các việc lặt vặt, bởi vậy biết đâu Tần Lập Hưng còn hiểu rõ Thường Vận hơn cũng không chừng, nếu may mắn, ông ta còn có thể giữ lại bản vẽ năm đó.”

    “Đệt, thứ quan trọng thế này sao bây giờ ngươi mới lấy ra? Ngươi có biết đêm qua ta tìm cả đêm không?”

    Trương Huyền càng nghe càng bực, nắm cổ Hamburger ra sức bóp. Để tránh cho con vẹt đáng thương tắt thở, Nhiếp Hành Phong kịp thời kéo Trương Huyền ra, có kết quả là tốt rồi, quá trình không quan trọng.

    “Trương nhân loại, ta đệt ông nội ngươi. Ta giúp đỡ ngươi đã không nói tiếng cảm ơn thì chớ, còn bạo hành ta, trả tờ giấy đây!”

    Sau khi thở ra hơi, Hamburger lập tức chửi um lên, tiện thể thò móng vuốt cướp tờ giấy. Trương Huyền vội vàng cất vào túi, Hamburger đuổi theo muốn cào mặt cậu, giữa chừng đảo tròn mắt, vỗ cánh bay đi.

    “Đợi đã, ngươi lấy được tin tức ở đâu?”

    Đến lúc Trương Huyền hỏi, Hamburger đã sớm bay mất dạng. Cậu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nói: “Trên phương diện này Hamburger không sai lầm đâu, đi kiểm tra một chút cũng được.”

    “Tôi cũng đi!”

    Chung Khôi giơ tay tự tiến cử, không đợi Trương Huyền đáp lại, cậu ta đã lấy áo khoác khoác lên, lại đeo một cái kính lên mặt. Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không ngờ đằng sau bộ mặt đẹp đẽ kia là một bộ xương khô.

    Mọi người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, Ngân Bạch thấy thú vị, cũng muốn đi cùng, ai ngờ điện thoại vang lên, thấy tên người gọi đến, sắc mặt hắn hơi thay đổi, dừng bước.

    “Anh?” Cảm thấy trong lòng Ngân Bạch bất ổn, Ngân Bạch lo lắng nhìn hắn.

    “Điện thoại của công ty nói có một vụ rất gấp chen vào, bảo chúng ta đến ngay.”

    Ngân Bạch cất điện thoại, khi ngẩng đầu lên trên mặt mang nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không thấy bất thường. Trương Huyền vội vã ra ngoài, cũng không để ý, thuận miệng nói: “Các ngươi làm việc của mình đi, nhớ có thời gian thì vẽ cho Chung Khôi mấy cái mặt nạ.”

    Đến khi mọi người đi khỏi, Ngân Mặc tới bên cạnh Ngân Bạch: “Là kẻ kia liên lạc đúng không?”

    Ngân Bạch nhìn hắn một cái, không nói gì, xoay người lên lầu, Ngân Mặc đuổi theo, lần thứ hai nhấn mạnh: “Em sẽ không giúp hắn!”

    “Em biết đối địch với thần có hậu quả gì không?” Đứng ở giữa cầu thang, Ngân Bạch quay đầu lại hỏi hắn.

    Nghĩ đến tiền căn hậu quả khi quen biết Phó Yên Văn, Ngân Mặc do dự một chút, cúi đầu xuống. Thấy hắn như thế, Ngân Bạch thở dài, xoay người lại xoa xoa đầu hắn, an ủi: “Đừng lo lắng, anh tự có cách.”

    Nhiếp Hành Phong lái xe, ba người theo địa chỉ Hamburger cung cấp đi đến nơi ở của Tần Lập Hưng. Lúc ra cửa Trương Huyền còn muốn bảo Hamburger dẫn đường, nhưng không biết có phải con vẹt kia giận hay không, sau khi bay đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Bởi vì địa chỉ khó tìm, chiếc xe lòng vòng rất lâu ở xung quanh mới đến nơi, là một khu nhà trọ thấp tầng khá cũ kỹ.

    “Hamburger có nhầm không?” Trương Huyền ở trong xe dùng điện thoại xem trang web, không tìm thấy tư liệu liên quan đến Tần Lập Hưng: “Một người hoàn toàn không có tiếng tăm gì, sao lại đảm nhiệm việc cải tạo công trình cô nhi viện?”

    “Trợ lý rất nghèo, nhìn tôi thì biết.”

    Lúc Chung Khôi trả lời, Nhiếp Hành Phong đã dừng xe lại. Ba người xuống xe, đi vào trong tòa nhà. Tòa nhà không có thang máy, bên trong cũng tối om om, rất có ích cho việc Chung Khôi che giấu thân phận.

    Tần Lập Hưng ở tầng bốn, ngoài cửa lắp cửa xếp kim loại, trên vách tường xung quanh để lại rất nhiều vết sơn ngang dọc, ở cửa phòng cũng không ít, có điều qua đã lâu, không nhìn rõ là viết cái gì. Trương Huyền nhìn hai bên, cảm thấy ở đây không hề có chút mùi người ở nào, cậu đưa tay lau cửa, trên đầu ngón tay dính một lớp bụi thật dày.

    Nhiếp Hành Phong đưa tay bấm chuông cửa, tiếng xẹt xẹt như dòng điện trong đêm khuya đột nhiên vang lên ở cửa phòng. Một lát sau, không ai đáp lại, Nhiếp Hành Phong lại bấm thêm hai lần, kết quả vẫn thế.

    “Hamburger chắc chắn nhầm rồi.” Trương Huyền lần thứ hai khẳng định.

    “Lúc lên lầu tôi có nhìn qua hộp thư, chủ nhà đúng là họ Tần.” Nhiếp Hành Phong giải thích.

    “Liệu có phải họ dọn nhà rồi không?” Chung Khôi nói: “Nếu trợ lý làm việc tốt, kiếm được nhiều tiền có thể dọn đến nơi khác tốt hơn.”

    “Nhìn cậu là tôi biết làm trợ lý chẳng có triển vọng gì rồi.” Trương Huyền lắc đầu phủ định: “Tôi cảm thấy người nhà này chết hết rồi, khí tràng ở đây rất âm, không giống cảm giác gia đình bình thường nên có. Cậu có nhìn thấy trên cửa gia đình đối diện kia dán thần giữ cửa không, chính là để ngăn cản hung thần, tuy người bình thường không nhìn thấy quỷ, nhưng bản năng động vật gần lành tránh dữ vẫn phải có.”

    Theo Trương Huyền chỉ nhìn về phía cánh cửa dán thần giữ cửa ở đối diện, Chung Khôi đầy vẻ kính phục gật đầu lia lịa, Trương Huyền còn định nói tiếp, bị Nhiếp Hành Phong dùng ánh mắt ngăn lại: “Trương thiên sư, cậu nhấn chuông cửa đi.”

    Chủ tịch đại nhân lên tiếng, Trương Huyền không dám nhiều lời, ngoan ngoãn tiến tới tiếp tục kiên nhẫn nhấn chuông cửa. Qua một lúc lâu, cánh cửa không có ai đáp lại, nhưng dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, một bà cụ đầu tóc bạc phơ run rẩy leo lên.

    “Chớ làm ồn, nơi này không có ai ở đâu.”

    “Chào bà ạ.” Thấy có người xuất hiện, Trương Huyền trưng ra nụ cười cậu am hiểu nhất, chạy tới chào hỏi: “Tần Lập Hưng dọn nhà rồi ạ? Cháu là bạn của ông ấy, lâu rồi không liên lạc, muốn biết ông ấy đi đâu rồi.”

    “Đòi nợ thì bảo đòi nợ, còn gọi bạn bè cái gì?” Bà cụ nói xong, lại dụi dụi mắt quan sát cậu: “Nhóc con, cậu chưa lớn phải không? Bé tí đã học người ta đi đòi nợ rồi?”

    Cái câu bé tí đã đi đòi nợ này cũng rất hợp với hình tượng của Trương Huyền, Chung Khôi phì cười. Nhìn thấy cậu ta, bà cụ lại dụi dụi mắt, vẫy tay ý bảo cậu ta qua.

    Không biết có chuyện gì, Chung Khôi tháo kính râm ra chạy xuống lầu, nói chung cậu ta cũng không ngốc lắm, sợ bị phát hiện trong bộ quần áo của mình là một bộ xương, cậu ta cố ý giữ khoảng cách với bà cụ.

    Bà cụ ngẩng đầu ngắm nghía cậu ta một hồi, rơi vào trầm tư: “Con gái xinh quá, hình như từng gặp ở đâu, nhưng không sao nhớ được, xem trí nhớ của ta này…”

    “Ha ha ha!”

    Đối diện truyền đến tiếng cười nhạo trả thù của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong cũng dở khóc dở cười, kéo họ ra, đi đến hỏi chuyện đứng đắn: “Bà ơi, có phải Tần Lập Hưng nợ người khác rất nhiều tiền đúng không ạ?”

    “Phải phải.” Quay lại đề tài, bà cụ rất nhanh chuyển trọng tâm vào việc buôn chuyện: “Thực ra vốn là một người rất tốt, công việc cũng không tệ, vợ cũng xinh đẹp. Nhưng người quá xinh cũng không tốt, cô ta tiêu rất nhiều tiền, ông chồng lại thích cờ bạc, nghe đâu hai người nợ tín dụng đen rất nhiều tiền, cả ngày bị đòi nợ. Đây này, những vết sơn đỏ này đều bị để lại vào lúc đó, dọa giết người…”

    “Bà ơi, chuyện bao nhiêu năm rồi ạ?”

    “Bảy tám năm gì đó… Không, mười bảy mười tám hay là hai mươi mấy năm ấy, nói chung là rất lâu rồi. Tôi còn nhớ thời điểm đó họ mặc rất đẹp đi ra ngoài, nói kiếm được rất nhiều tiền. Ai ngờ chưa được mấy hôm đột nhiên không thấy hai vợ chồng đâu nữa, cũng không quay về, mọi người nói họ thay tên đổi họ để trốn nợ. Đúng là một đôi lừa đảo, lừa ván quan tài của tôi!”

    “Người nhà họ không đi tìm sao?”

    “Đương nhiên là có, hàng xóm với cả thân thích đều bị họ vay mượn cả. Để đòi tiền, mọi người đều liều mạng đi tìm người, còn báo cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.”

    Nói ngắn gọn, đó là một đôi vợ chồng mê cờ bạc không trả được nợ liền ném nhà cửa lại, lén lút chuồn mất. Về phần nghề nghiệp của người đàn ông, bà cụ không rõ lắm, chỉ biết là công việc rất danh giá, còn việc họ trốn đi đâu, Trương Huyền nghe rất lâu, cũng không thấy bà cụ nói ra được nguyên do. Cuối cùng bị hỏi nhiều phát phiền, bà cụ ném lại một câu “Nếu tôi biết thì đã đuổi theo ván quan tài rồi” sau đó quay đầu đi xuống lầu, bỏ lại ba người đứng trong hành lang ba mặt nhìn nhau.

    Sau vài giây im lặng, Trương Huyền nói với Chung Khôi: “Tối nay chúng ta rán chim nhé?”

    “Muốn ngũ vị hương hay là vị cay?”

    “Muốn vị Hamburger.” Trương Huyền vỗ vỗ vai Chung Khôi, chuẩn bị xuống lầu: “Cho nên chúng ta phải nướng bánh mì mới được.”

    “Trương Huyền, đợi chút.” Lúc hai người theo hành lang xuống lầu thì bị Nhiếp Hành Phong gọi lại, chỉ chỉ cửa phòng trước mặt: “Mở nó ra.”

    Ông chủ lên tiếng, Trương Huyền đành phải quay lại. Nhiếp Hành Phong dành chỗ cho cậu, cậu lấy đạo cụ phòng sẵn trong ba lô ra, thuần thục mở khóa, trong miệng lầm bầm: “Chủ tịch, ý thức đạo đức của anh ngày càng kém, giọng điệu y như đang gọi bảo hành mở cửa chống trộm của công ty mình ấy.”

    “Nếu không thì sao Phó Yên Văn phải trăm phương nghìn kế muốn giết tôi chứ?”

    Nghe thấy Nhiếp Hành Phong chế giễu, Trương Huyền sửng sốt. Trong tiếng lạch cạch khóa cửa mở ra, Chung Khôi ở bên cạnh bấm đồng hồ kêu lên: “Ba mươi giây, Trương Huyền, kỹ thuật của anh ngày càng lợi hại đó.”

    Khóa sau cánh cửa sắt lại càng dễ mở, theo cửa phòng mở ra, mùi ẩm thấp và bụi bặm bên trong đồng loạt phả vào mặt. Trương Huyền lấy khăn tay đưa cho Nhiếp Hành Phong, còn mình thì dùng tay áo bịt mũi miệng đi vào trước.

    Trong phòng không hề âm u như trong tưởng tượng, hai phòng ngủ một phòng khách bình thường, nhưng cảnh tượng bên trong lại thảm không nỡ nhìn. Đồ dùng gia đình rơi vãi khắp nơi với đủ hình thái, có vài ngăn kéo nửa mở, một vài đồ linh tinh và số lượng lớn sách rơi dưới mặt đất, xung quanh chăng đầy mạng nhện, thứ bình thường duy nhất trong phòng là rèm cửa sổ, đều được kéo ra và buộc bằng dây thừng, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, chiếu sáng một lớp bụi dày.

    “Hình như người đòi nợ không lấy được tiền nên không cam lòng, chạy tới phá phách mới tạo thành thế này.” Chung Khôi cầm khung ảnh rơi dưới đất, nói:

    “Người nợ tiền trốn mất, tức giận cũng là lẽ đương nhiên.”

    “Cậu đang nói bản thân mình đấy à?”

    “Tôi không nợ tiền anh, Trương Huyền.”

    “Phải, cậu chỉ nợ rất nhiều khoản.”

    Nghe hai người cãi cọ, Nhiếp Hành Phong đi đến trước cửa sổ, rèm cửa được buộc rất cẩn thận, chuyện này không thể do người đòi nợ làm sau đó, càng không phải là hành động của người đang trong tình trạng trốn nợ. Anh nghĩ khả năng lúc đó đôi vợ chồng này ra ngoài còn có nguyên nhân khác, nhưng không ngờ từ đấy một đi không trở lại.

    “Người này đúng là làm thiết kế.”

    Trương Huyền tiện tay cầm một quyển sách lên, là văn bản có liên quan đến kiến trúc. Cậu lại mở thêm mấy quyển khác, đều là sách có liên quan, xem ra ít nhất Hamburger không nói sai về thân phận của người này.

    “Vậy chúng ta có thể tìm thấy bản vẽ thiết kế của Thường Vận từ trong đống sách này không?” Nhìn thấy hy vọng, Chung Khôi ném khung ảnh đi, hăng hái bừng bừng quỳ xuống lật tìm trong đống sách vở giấy tờ đang bày dưới đất.

    “Dù Tần Lập Hưng có tham gia thiết kế, ông ta cũng chỉ là một trợ lý, làm sao mà có bản vẽ được?” Thấy Chung Khôi tìm kiếm khiến cho bụi bốc lên, Trương Huyền vội vàng nhảy sang một bên.

    Nhiếp Hành Phong đi đến nhặt khung ảnh kia lên, mặt kính thủy tinh của khung ảnh đã rơi mất, hình chụp bên trong bị phơi nắng nhiều năm đã ố vàng. Đôi nam nữ trong hình khoảng chừng trên ba mươi tuổi, kiểu tóc trang phục đều rất sành điệu. Ảnh chụp quá cũ nên lúc anh muốn nhìn kỹ nó đã rách làm đôi.

    “Đây không phải là một điềm báo tốt đâu.” Trương Huyền ở bên cạnh nói, đưa tay tới muốn chạm vào ảnh, bị Nhiếp Hành Phong cản lại, nói: “Không cần đâu.”

    “Để em thử, biết đâu có thể cảm ứng được tình trạng của họ hiện tại.”

    Cũng bởi vì Trương Huyền sẽ cảm ứng được, nên anh mới không muốn để cậu chạm vào, cảm giác ấy nhất định sẽ rất khó chịu, từ lúc trở về từ lỗ đen, tinh thần Trương Huyền không được tốt, Nhiếp Hành Phong không muốn tăng thêm gánh nặng cho cậu.

    “Để Ngụy Viêm điều tra đi.” Nhiếp Hành Phong ném khung ảnh qua một bên: “Chúng ta đi tìm tư liệu.”

    “Anh nghĩ chúng ta có thể tìm được sao?”

    Nhìn đống sách vở bản vẽ chưa bao lâu đã bị Chung Khôi bày đầy ra đất, Trương Huyền tự giễu nói: “Không bằng chúng ta đến hỏi thẳng viện trưởng còn nhanh hơn.”

    “Vậy thì đi hỏi han hàng xóm xem tình hình thế nào.”

    Trương Huyền không biết Nhiếp Hành Phong còn muốn nghe thêm gì, những gì nên hỏi vừa rồi đã hỏi hết rồi, với lại dù có hỏi thì sao chứ? Từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy việc Nhiếp Hành Phong coi tin tức không biết Hamburger lấy từ đâu ra kia là thật rất không phù hợp với trí thông minh của anh.

    Có điều căn cứ vào tình hình tài chính của Trương gia, Trương Huyền không mang chuyện này ra làm chủ đề thảo luận. Cậu đồng ý với đề nghị của Nhiếp Hành Phong. Chung Khôi còn đang vùi đầu tìm kiếm tư liệu, Trương Huyền trả lời anh, cậu chỉ thuận miệng lên tiếng, đầu cũng không ngẩng.

    Cách này có thật sự hữu dụng không?

    Nhìn một đống giấy tờ ố vàng phủ đầy bụi, Trương Huyền dâng lên hoài nghi trước hành động của Chung Khôi.

    Song cậu và Nhiếp Hành Phong đi nghe ngóng về Tần gia cũng có kết quả không được như ý, trong khu dân cư rất nhiều hộ gia đình mới, dù có hộ cũ, cũng không biết nhiều về Tần Lập Hưng cho lắm. Họ đi lòng vòng ở xung quanh hơn hai tiếng, tin tức nghe được không nhiều hơn bà cụ cung cấp là bao nhiêu, thu hoạch duy nhất là Tần Lập Hưng đích xác từng làm trợ lý của một vị kiến trúc sư có tiếng, mà vị có tiếng kia chính là người phụ trách thiết kế cô nhi viện. Vợ chồng Tần gia không có con, có lẽ để giảm bớt áp lực, hai người đều liều mạng tiêu tiền, dẫn đến kết quả số vào chẳng bằng số ra.

    “Nếu vậy, tìm thấy bản vẽ ở Tần gia cũng là chuyện không có khả năng rồi.” Trên đường quay về, Trương Huyền nói.

    Thuộc truyện: Thiên Sư Chấp Vị