Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân – Chương 56

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

    Lục Sướng cũng không phải người có thể anh dũng hy sinh gì, ngược lại hắn vô cùng sợ chết, hơn nữa so với chết càng sợ một mình lạc lõng cô đơn trong thế giới xa lạ này, nếu không hắn lúc trước sẽ không phải biết rõ Leo không có ý tốt nhưng vẫn theo sư tử quay về bộ lạc.

    Mà rơi xuống sông không phải chết thì chính là thất lạc, Lục Sướng vì sao lại lựa chọn làm người hi sinh đầu tiền? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chắc chắn mình sẽ bình an vô sự.

    Liệt Phong tuy rằng bay khó khăn, nhưng theo tốc độ cùng lực đạo hiện tại nàng bay lên, Lục Sướng cảm thấy nàng cõng thêm một người qua sông cũng dư dả. Hiện tại Liệt Phong không dám chắc là vì nàng chưa từng gặp phải tình huống này, năng lực bay giảm xuống làm cho nàng cực đoan không tự tin, cho nên mới phỏng đoán sai năng lực bản thân.

    Lục Sướng trước kia lên đại học từng chọn môn tâm lý học, hiểu được trong tình huống như vậy, ngoài trừ tạo lòng tin cho nàng, còn phải tạo trấn an cùng áp lực thích hợp cho nàng, hai bút cùng vẽ, mới có thể giúp người này vượt qua chướng ngại tâm lý.

    Trấn an ý chỉ Lục Sướng thể trọng thấp, mà áp lực thì đặt trên năm con chim trĩ hắn ôm kia. Không tin nắm trong tay tính mạng bọn nhỏ, Liệt Phong còn dám để hắn rớt xuống. Nếu chỉ có mình Lục Sướng, Liệt Phong chỉ cần hơi sợ hãi sẽ buông tay, nhưng hiện tại nàng còn gánh vận mệnh bọn nhỏ mình tân tân khổ khổ chăm sóc, vì thế nàng vận khởi tinh thần mười hai vạn phần, toàn lực vượt qua cửa ải khó khăn.

    Tim của ba giống đực như treo ngược lên, mắt thấy Liệt Phong lảo đảo mang Lục Sướng bay lên, sắc mặt Leo trắng bệch, ước gì mình mọc cánh bay được. Mà Rick đã chuẩn bị cành lá, nếu Lục Sướng có khuynh hướng rơi xuống nước, lập tức trói chặt người, hy vọng dòng nước sẽ không mạnh đến mức giật đứt cành của hắn. Fitch lại cuống đến độ không dám thở mạnh, vốn thích nhảy nhót, lúc này cũng ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn hai người bọn họ.

    Có điều chuyện bất ngờ vẫn cố tình xảy ra.

    Ngay lúc Liệt Phong sắp đưa Lục Sướng bay đến bờ bên kia, mấy giống đực thở phào giùm bọn họ, hoàn toàn không chú ý, mặt đất dưới chân mình, đã sụp đổ.

    Dòng nước chảy xiết đã sớm đào rỗng đất cát phía dưới, nơi bọn họ đứng kỳ thật chỉ còn lại có một chút gò đất miễn cưỡng chống đỡ. Cố tình mấy người này vì muốn nhìn rõ Lục Sướng cùng Liệt Phong hơn, trực tiếp chọn nơi gần nhất với nước sông. Vẻ mặt còn tập trung, không chú ý phần đất dưới chân đang từng chút từng chút bào mòn vào trong nước.

    Vốn chỗ này còn có thể duy trì một một lát nữa, nhưng ba giống đực kia thể trọng thật sự không thể khinh thường, bờ sông rốt cuộc tuyên bố bãi công, trực tiếp cuốn ba giống đực ngốc nghếch vào nước.

    Cho nên mới nói mấy thứ bất ngờ này, nghĩ đến được thì không còn là bất ngờ nữa. Lục Sướng vốn nguy hiểm nhất lúc này an an ổn ổn đứng ở bờ đất rắn chắc bên kia, Liệt Phong lấy lại lòng tin, hưng phấn không ngừng xoay tròn giữa không trung, sung sướng kêu to. Nhưng nhị vị nhân sĩ đã xác định an toàn vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy mấy người vốn một chút mạo hiểm cũng không có hiện tại đang lặn ngụp trong nước.

    Đây là sao!

    Lục Sướng vội vàng nói với Liệt Phong: “Nhanh đi dọc theo sông cứu người, cứu người nào hay người đó!”

    “Dát!” Liệt Phong lên tiếng, hăng hái bay đi về giữa sông.

    Tiếc rằng chính nàng cũng vừa mới hoàn thành một chuyến hao thể lực, huống gì cánh còn ướt, mưa to còn hạ, căn bản đuổi không kịp tốc độ dòng nước, trơ mắt nhìn mấy giống đực cùng nàng cộng hoạn nạn mấy ngày nay cứ như vậy bị nước sông cuốn đi.

    “Dát!” Nàng đau thương bay trở về bên Lục Sướng, kêu lên.

    Lục Sướng cũng mang vẻ mặt khổ bức, hắn xoa xoa đầu Liệt Phong nói: “Ngươi tạm thời đừng lo lắng, bọn họ sẽ không bị đuối nước chết. Vẫn nên ngẫm lại hai chúng ta phải làm gì đã. Thất lạc thế này, ta đi đâu tìm bộ lạc đây? Ngươi có biết bộ lạc Viêm Hoàng ở đâu không?”

    “Dát?” Đó là cái gì? Chưa từng nghe nói.

    Cho dù nghe không hiểu, Lục Sướng cũng có thể từ cái đầu nghiêng sang một bên cùng ánh mắt mơ hồ của Liệt Phong để đoán ra nàng cũng không biết.

    “Hay quá, một ngốc tử một mù đường ở cùng một chỗ, còn đặc biệt ngôn ngữ không thông. Thay vì lo lắng cho mấy lão bánh quẩy rừng rậm kia, ta nên cân nhắc làm thế nào mới có thể quay về bộ lạc.” Lục Sướng cười khổ vỗ vỗ vai Liệt Phong, may mà, còn có một đại ngốc này ở cùng hắn.

    Trong khoảng thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện Liệt Phong kỳ thật là một bạn chim vô cùng thích tụ tập, tuy rằng nghe Leo nói chủng tộc Liệt Phong thích sống một mình, bất quá hiển nhiên đây chính là ngoại lệ, hẳn là lớn lên ở ổ chim trĩ cho nên mới đặc biệt thích náo nhiệt.

    Con chim đại ngốc này luôn thật tự nhiên coi người đi cùng mình trở thành đồng bạn, nói cách khác, Liệt Phong sẽ không giữa đường đá văng Lục Sướng đi. Ít nhất hắn coi như đã có một đồng bạn thực lực cường đại, tình huống không phải quá tệ.

    Lục Sướng ôm cánh tay quanh cái cổ dài của Liệt Phong, kéo gần quan hệ hai người: “Không sao, chỉ cần chúng ta trở về bộ lạc, nhất định có thể gặp lại bọn họ. Không còn ai đuổi giết, mấy người đó biết đâu còn đi về trước chúng ta. Ừm… Để ta nghĩ xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Có chỉ số thông minh của ta cùng thực lực của ngươi, không biết đường thì sao chứ! Đến đến đến, hai ta hợp tác.”

    Ba giống đực cảm thấy mình đặc biệt uất ức!

    Hai giống cái thuận lợi bay đến bờ bên kia, kết quả họ lại rơi xuống nước.

    Cố tình cả đám không có một ai là thú nhân thủy sinh, một khi rơi vào sông liền nhận mệnh để nước cuốn trôi đi, bóng dáng nhóm Lục Sướng mờ dần.

    Trong lòng nghẹn khuất a! Đã xuất hết võ học cả đời của mình bơi trong nước, nhưng kỹ năng bơi thật sự không tốt, nhiều nhất chỉ có thể là từ bơi chó biến thành bơi sư tử, bơi tinh tinh, bơi cây cỏ.

    Cứ như vậy vừa bơi vừa trôi nổi, Rick mắt sắc thấy bên bờ có một gốc cây đại thụ, vội vàng hai tay đồng thời vươn cành, một nhánh quấn trên đại thụ, cành khác chia làm hai đường định chặn Leo cùng Fitch lại. Nhưng hắn chỉ kịp trói chặt Fitch ở khá gần, mà Leo thì bị kém 0.01 giây liền phân tán với bọn họ.

    Thảm cỏ cắn răng, mặc kệ thế nào, cứu được ai hay người đó!

    Mắt thấy cành cây sắp bị nước giật đứt, hắn vội vàng vươn ra mấy cành nữa gắt gao quấn trên thân cây, bên kia thì gia cố thêm mấy cái cành trên người tinh tinh, sau đó bắt đầu cố gắng kéo cành về, lợi dụng lực đạo kéo mình di động về bờ.

    Rốt cuộc khi tất cả cành của Rick đều sắp đứt, hắn đi tới bờ, ngay sau đó bộ rễ chặt chẽ chui vào nền đất rắn chắc, lợi dụng chỗ này làm điểm tựa, cố sức kéo tinh tinh lên bờ.

    Bắt đầu coi như thuận lợi, nhưng kéo được một nửa, rõ ràng lực cản biến lớn. Mà Rick mắt sắc thấy biểu cảm Fitch vô cùng thống khổ, như đã bị cái gì tập kích.

    Chết thật, mắc kẹt lâu sẽ thu hút động vật trong nước, tinh tinh không biết bị loại gì công kích rồi.

    Rick càng cố gắng kéo, mà Fitch cũng điên cuồng giãy tứ chi, định tránh khỏi công kích.

    Rốt cuộc dưới sự cố gắng không ngừng của hai người Fitch đã lên cạn, mà Rick thì nhíu mày nhìn máu tươi ào ạt chảy xuống trên đùi người kia. Bị cá răng nhọn hung hãn trong nước công kích, thịt loài cá này rất ngon, bình thường bọn họ đều thích bắt. Nhưng trong kiểu khí hậu này, lại để cho bọn khốn kiếp đó chiếm tiện nghi, sắc mặt Rick rất khó nhìn, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của tinh tinh không thôi.

    Fitch nghỉ ngơi một chút rồi lập tức đứng dậy xem xét vết thương, xác định gân cốt không sao, chỉ là phần thịt bị cắn hơi sâu, máu chảy hơi nhiều, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động về sau. Hắn yên lòng, để nước mưa tùy ý tẩy trừ vết thương, từ trên áo mưa xé xuống mấy miếng, phân biệt băng bó vài chỗ bị thương.

    Làm xong hắn mới không tình nguyện nói với Rick: “Lão tử lần sau cứu ngươi.”

    Đánh chết hắn cũng nói không nên lời câu “cám ơn”, chỉ có thể xem như mắc nợ thảm cỏ kia một lần, về sau tìm cơ hội hoàn trả. Nhưng trước mắt, chỉ sợ phải xem sắc mặt người kia mà hành xử rồi.

    Rick không nói, tinh tinh cũng coi như người kia chấp nhận kiểu cảm tạ vô cùng không có thành ý của mình. Hắn nói tiếp: “Phải đi tìm Lục Sướng hay tìm sư tử hay quay về bộ lạc?”

    Khi nói hắn hoạt động hai chân một chút, máu tươi lại khống chế được chảy xuống.

    Rick liếc liếc sắc mặt hết sức tái nhợt của người kia, mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Tinh tinh khốn kiếp cho dù suy yếu, cũng phải vì bị hắn đánh, chứ không phải trong tình huống không biết gì cả thế này, bị mấy con cá bình thường luôn là thức ăn làm bị thương thành như vậy.

    Hắn giật giật khóe miệng: “Trước trị thương đã!”

    Đồng thời cành toàn thân đều bay vụt lại, trực tiếp trói tinh tinh thật rắn chắc, không cho người kia có nửa điểm phản kháng. Kéo người bắt đầu tìm dược thảo xung quanh.

    “Này! Lão tử mình đi, không cần ngươi trói lão tử như vậy!” Fitch phẫn nộ giãy dụa, bất đắc dĩ thật sự chảy máu quá nhiều, hoàn toàn không có tinh thần chấn hưng giống bình thường để tránh khỏi kìm kẹp, đánh trả gấp đôi.

    Trong lòng Rick càng thêm khó chịu, tùy ý nói: “Lát nữa ăn cá.”

    Nói xong liền bịt miệng tinh tinh, nghẹn lại toàn bộ mớ chửi bậy của người kia, không nhìn nữa.

    Cuối cùng là Leo, y một mình tiếp tục bơi sư tử về bờ, rốt cuộc sắp đến hạ nguồn sông bắt lấy được một tảng nham thạch thật lớn cạnh bờ, biến tảng đá thành ván cầu, về tới đất bằng. Vận khí tốt nên y không bị động vật thủy sinh công kích, thuận lợi thoát khỏi hiểm cảnh.

    Nhưng lúc này, y không biết mình đã bị nước sông cuốn trôi tới phương nào, mà Lục Sướng và Liệt Phong ở cùng nhau có gặp phải chuyện không may gì hay không.

    Sư tử lòng nóng như lửa đốt, Lục Sướng mù đường y biết, Liệt Phong ngốc nghếch y cũng biết, hai người ở cùng một chỗ, rất đáng lo!

    Về phần Rick cùng Fitch y hoàn toàn không thèm để ý, dù sao hai vị kia cũng nhất định có biện pháp còn sống trở về bộ lạc.

    Việc cấp bách là hội hợp cùng hai người “si” kia, hy vọng Lục Sướng đủ thông minh ở bờ sông chờ y. Hiện tại y theo bờ sông đi ngược lại, nhiều nhất nửa ngày sẽ về kịp.

    Lục Sướng, ngươi nhất định phải chờ ta trở lại cứu ngươi! Các ngươi cùng nhau tạm thời không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng chạy loạn, sẽ lạc đường! Leo vội vội vàng vàng chạy đi, hoàn toàn không biết lúc này Lục Sướng cùng Liệt Phong, càng chạy càng xa, đã sớm chạy đến chỗ như Yavadvipa* rồi.
    *Tên quốc gia cổ đại của Đông Nam Á.

    Lạc đường thần thánh, đối với hắn, tuyệt đối là chuyện thường ngày ở huyện, nhất định luôn.

    Huống gì bây giờ còn hạ mưa to, sư tử căn bản không thể qua mùi tìm được hai người đáng lo kia được.

    Cứ như vậy, bởi vì một trận mưa, mọi người vốn tụ hợp, bị phân nhóm, lần thứ hai thất lạc trong cánh rừng nguyên thủy như thể mê cung đối với Lục Sướng này.

    Nhóm phân ba đường, tổ hợp quỷ dị, tiền đồ khó khăn.

    Thuộc truyện: Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân