Thú nhân tinh cầu – Bộ 5 – Chương 43-45

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [TNTC] Bộ 5 [43] Vây Công

    ——-

    “Thuấn……..ngươi, ngươi thật là……..” Arthur thở dài, những dũng sĩ thú nhân khác cũng dùng ánh mắt bất lực nhìn Thuấn. Hắn âm thầm nháy mắt với đồng bạn xung quanh, Bái Luân lập tức hiểu ý, lấy cớ ‘tuần tra rừng rậm’ mà kéo Thuấn không tình nguyện ra ngoài.

    “Tên đó nói chuyện luôn không biết khách khí như vậy.” Arthur cười làm lành: “Lão tộc trưởng, ngươi đừng hiểu nhầm, thú nhân tộc không có ý xúc phạm hồ tộc.”

    Lão nhân hừ mạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Arthur: “Còn Tạp Địch, ngươi cũng nên giải thích với hắn.”

    “……”

    Arthur hiện tại biết làm người lãnh đạo khó khăn cỡ nào. Không chỉ không được làm theo ý mình, lúc nào cũng phải cẩn thận– nếu vì chuyện này mà hồ tộc cùng thú nhân tộc sinh ra ngăn cách, hắn không chỉ trở thành tội nhân thiên cổ, còn bị oán niệm của Khải Ân cùng An hành chết.

    “Ta không cần ngươi giải thích, ta chỉ muốn ngươi thả Panda.” So với số hồ tộc đang phẫn nộ, Tạp Địch không sinh khí nhiều lắm, hắn chỉ một lòng để ý tới tiểu hùng, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Arthur.

    “Pan là người tốt….. ta nghĩ cậu ta sẽ không–” Tạp Địch nói được một nửa thì dừng lại, hắn hiển nhiên hiểu lầm, tưởng rằng Arthur nhốt tiểu hùng vì hai người có ân oán.

    “Ta nghĩ ngươi nhầm, ta cùng Panda là bằng hữu rất tốt, rất tốt.” Arthur cố ý nhấn mạnh chữ ‘tốt’, tay hắn đặt lên eo tiểu hùng, biểu hiện vô cùng thân mật.

    “Ngươi nói có phải không a, hùng hùng.” Hắn cùi người áp sát bên tai Panda nói, còn cố ý nhếch môi, lộ ra răng nanh nhọn hoắc– Pan! Cư nhiên dám thân mật gọi tiểu hùng là ‘Pan’, xem ra lúc trước hắn nên ngoan tuyệt diệt cái tên hồ tộc lớn gan này!

    Cơ thể Panda run rên, rõ ràng thấy được sát khí lóe lên trong chớp mắt của thú nhân…. Lỗ tai tròn xoe màu đen lúc này hoàn toàn cụp xuống, tiểu hùng không thể không khẽ gật đầu, ra vẻ vô cùng mệt mỏi.

    “Pan……” Tạp Địch còn định nói gì đó, nhưng Panda lại không hề ngẩng đầu liếc hắn tới một cái.

    Lão tộc trưởng có kinh nghiệm phong phú, thoáng nhìn ra có chút manh mối. Cụ nhìn gương mặt tuấn tú của Arthur, biết điều mà vội vàng kéo Tạp Địch li khai.

    Người duy nhất có thể giúp mình cũng đi rồi, tiểu hùng uể oải, gương mặt lại càng thêm cô độc. Cậu còn ghi hận những chuyện Arthur vừa làm, quay đầu, không nói tiếng nào, trùm kín mình lui vào trong góc.

    Arthur gặm cắn trên cổ cậu một ngụm, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, xoay người ra ngoài sơn động. Trong động có người gác, hắn không lo tiểu hùng chạy trốn, hướng chi Panda cũng không có tài năng chuồn đi trước mặt nhiều người như vậy.

    “Arthur, tình tình có biến hóa.” Bái Luân vội vàng xếp cánh, đáp xuống trước mặt hắn: “Có đồng bạn phát hiện tung tích tấn mãnh long, chúng nó lục tục leo lên núi!”

    “Cái gì? Đi từ hướng nào, tình huống cụ thể?”

    “Là từ phía nam, ta mới bay xuống xem thử, đã sắp tiếp cận chân núi!”

    “Đáng chết! Đám này muốn tiên phát chế nhân!” Arthur cắn răng, lập tức triệu tập tất cả đồng bạn: “Bái Luân, điều tra địa hình xung quanh hết chưa.”

    Thú nhân tuổi trẻ lập tức gật đầu, dùng một nhánh cây vẽ địa hình phụ cận lên mặt đất: “Sau lưng chúng ta là dãy Đặc Lạp Sơn, sơn động ở đây.” Bái Luân dùng nhánh cây điểm vị trí sơn động, sau đó chỉ về phía nam: “Nơi này là khu rừng hồ tộc, trước mắt đã bị tấn mãnh long chiếm lĩnh. Sào huyệt chúng nó đại khái ở các vị trí này.”

    “Phía đông là sông Tháp Nạp, phía tây là bộ lạc thú nhân cùng rừng Ấn Gia.” Arthur nhìn bản đồ trầm tư, hắn vốn định thăm dò rồi tiêu diệt cả bọn. Không ngờ tấn mãnh long ngược lại đã tụ tập muốn vồ bộ tộc thú nhân: “Cũng tốt, chúng nó tựa đưa mình lên cửa, chúng ta đỡ tốn không ít công phu.” Arthur lạnh lùng cười: “Theo số lượng sào huyệt suy tính, số lượng tấn mãnh long trong khu rừng này không dưới 50 con, nếu toàn bộ tấn công quả thật có chút phiền toái.”

    “Tình huống này thực hiếm thấy.” Thú nhân cao lớn đứng bên cạnh Arthur chậm rãi mở miệng: “Tấn mãnh long tuy hành động quần thể, nhưng số lượng tụ tập dù sao cũng hữu hạn. Huống chi tấn mãnh long là loại sinh vật hung tàn, không có khái niệm ‘đồng bạn’, bọn nó luôn thích cạnh tranh cùng giết chóc lẫn nhau.”

    “Maya, điều ngươi nói ta cũng có nghĩ qua. Tấn mãnh long loại bỏ thiên tính mà tụ tập lại hành động, chỉ là là một loại dấu hiệu………”

    “Ý của ngươi là?”

    Arthur lắc đầu, không nói tiếp. Lúc hắn còn nhỏ từng vô tình nghe Khải Ân nhắc tới: khủng long của tinh cầu thú nhân đã tiến hóa ngày càng hoàn mĩ hơn, thậm chí còn sinh ra trí tuệ. Này cũng không phải hiện tưởng tốt, mặc khác nếu nó ngày càng hưng thịnh sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho sự sinh tồn của thú nhân.

    “Trước mắt không thể quản nhiều như vậy, tiêu diệt đám tấn mãnh long này mới là mấu chốt. Maya, ngươi dẫn người bảo vệ thông đạo lên núi. Đúng rồi, hồ tộc giỏi về bẫy rập, có thể bảo bọn họ hỗ trợ.”

    “Ta biết nên làm thế nào. Yên tâm đi, ta sẽ không để một tên địch nhân nào lên núi.” Thú nhân này không nói nhiều, nhưng làm việc lại vô cùng trầm ổn giỏi giang. Arthur biết lời Maya chắc như vàng, chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm được. Cũng vì thế mà hắn yên tâm giao trọng trách bảo hộ tộc nhân cho đối phương.

    “Bái Luân, ngươi đi thăm dò tính huống tấn mãnh long, chú ý trao đổi của chúng nó. Trong đó nhất định có một con chỉ huy, tìm ra nó!”

    “Hiểu rồi!” Thú nhân trẻ tuổi giương cánh, thân hình phóng lên cao mấy trượng, nương theo cơn gió lặng yên bay về phía Triêu Sơn.

    “Ngươi định làm gì?” Thuấn từ đầu tới giờ không nói một lời, hắn liếc nhìn đồng bạn thản nhiên hỏi: “Tộc trưởng có một câu là ‘cầm tặc tiên cầm vương’ [muốn làm vua phải làm giặc trước].” Arthur hít sâu một hơi, ánh mắt phát ra quang mang sắc bén: “Ta thực rất tò mò về ‘nó’.”

    “Ngươi định đi một mình.” Thuấn hơi nhíu mi, ra mòi tức giận.

    “Một mình ta đủ rồi, không cần để người khác mạo hiểm.”

    “Vậy tiểu hùng của ngươi thì sao? Lưu lại cậu ta một mình, không sợ lại bỏ trốn sao?”

    Cơ thể Arthur nhất thời cứng đờ, nắm tay buông thỏng bên người siết chặt.

    “Tốc độ của ngươi không bằng ta, cũng không am hiểu phục kích.” Thuấn nhìn bạn tốt, chậm rãi nhếch môi: “Chuyện này nên để ta làm mới đúng.”

    “Thuấn, này rất nguy hiểm.”

    “Biết. Ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này.”

    “Tình huống lần này không giống” –đối phương có thể đã có được trí tuệ sơ cấp: “Huống chi nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta rất khó nói công đạo với phụ thân ngươi.”

    Không nói thì thôi, cứ nhắc tới phụ mẫu Thuấn lập tức không nể mặt– Hi Á cùng Tây Trạch, một người thì cứ xem hắn là con nít, làm gì cũng căn dặn tới căn dặn lui; một người thì càng không biết nghĩ cái gì, mỗi lần nghe ai gọi tên hắn sẽ tức giận! Cố tình không gọi tên mà cứ một tiếng tiểu hắc, hai tiếng tiểu hắc tới hơn mười năm, lại hại hắn làm trò cười cho bộ lạc!

    “Hoặc là để ta đi, hoặc là lưu lại ta để tiểu hùng của ngươi chạy trốn, tự chọn đi.”

    “Thuấn, ngươi–được rồi…… nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận! Tình huống không ổn lập tức quay lại, đừng thể hiện!”

    “Ta hiểu, trở về mà trông coi tiểu hùng của ngươi đi.” Thuấn cụp mắt, khoanh tay im lặng ngồi trên chiếc chiếu ngoài cửa hang.

    “Bái Luân về lập tức cho ta biết.” Arthur nhìn Thuấn thật sâu, xoay người trở vào sơn động.

    Thuấn chậm rãi gật đầu, lập tức chìm vào trầm mặc. Nhìn ngoài mặc sẽ không phát giện, nhưng nắm tay siết thành quyền của hắn đang run rẩy!

    Một đường theo dõi tấn mãnh long, Thuấn đương nhiên biết chúng nó hung tàn đáng sợ cỡ nào!

    Không ai ngờ được số lượng tấn mãnh long lại nhiều đến thế! Nhân số bọn họ quá ít, không đủ đối phó….. nhưng nếu chờ đợi viện quân từ bộ lạc tới thì quá lâu, thêm một phút nào, bọn Maya lại càng nguy hiểm hơn!

    Ý tưởng của Arthur rất chính xác, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

    “Chuyện này quả nhiên nên để ta làm…….” Thuấn nhìn không trung thì thào. Những đồng bạn khác không phải đã lập gia đình thì cũng có đối tượng trong lòng, chỉ có hắn vẫn đơn độc, không vướng bận gì cả…..

    Hoàn Chương 43.

    [TNTC] Bộ 5 [44] Sinh Tử

    ——

    Trởvề sơn động, Arthur liếc mắt liền thấy tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn nằm ở một góc tối.

    Hắn cười khanh khách, phóng nhẹ cước bộ lặng lẽ tới gần, muốn xem tiểu hùng rốt cuộc đang làm gì– chỉ thấy Panda xoay mặt vào thạch bích, cả người trùm kín thảm lông, không biết làm gì mà thân thể cứ run rẩy thực khả nghi.

    “Hùng hùng, ngươi đang làm gì?” Arthur nhẹ nhàng hỏi, cố tình thổi hơi bên tai Panda. Đôi mắt xanh thẳm lộ ra một tia giảo hoạt, hắn vươn tay, chuẩn xác túm lấy hai cái lỗ tai tiểu hùng, kéo cậu ra.

    “Hô….. hô…….” Mặt đỏ bừng, tiểu hùng há miệng thở một hơi. Nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Arthur, cậu cứ như thấy quỷ, phản ứng vô cùng kịch liệt!

    Panda ôm đầu rên rỉ, gương mặt đỏ bừng vùi vào hai bàn tay, ngẫu nhiên mở to mắt, liếc trộm một cái, vừa vặn lại bị đối phương bắt được, liền không dám tiếp xúc với ánh mắt Arthur nữa.

    “Hùng hùng, ngươi rốt cuộc đang làm gì?”

    “Ta, ta không sao…… ngươi tránh ra!” Panda sống chết phất tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi càng làm người ta hoài nghi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Từ từ– mùi gì đó” Arthur nhăn cái mũi ra sức ngửi ngửi , biểu tình của Panda cứ như sắp ngất xỉu tới nơi.

    “Thì ra là thế.” Thú nhân nhếch khóe miệng cười xấu xa, rốt cuộc cũng biết tiểu hùng muốn làm gì. Chất lỏng lúc nãy phát tiết vẫn còn dính trên người, bé con ngây thơ này nhất định rất khó chịu đi.

    “Ta giúp ngươi liếm sạch thế nào?” Lão hổ hư hỏng cố ý vươn đầu lưỡi quơ quơ trước mặt Panda: “Cam đoan sẽ rửa sạch cho ngươi ~” Cùng với một làn hơi thở nóng hổi ập tới, đầu lưỡi Arthur linh hoạt chui vào lổ tai đối phương mà liếm láp, mãi tới lúc tiểu hùng không ngừng phát run, ngay cả tóc gáy cũng nhịn không được mà dựng ngược.

    “Ta, ta không cần–” Panda cất cao giọng kêu to. Lời đề nghị của Arthur thực sự dọa chết cậu. Trước mặt mọi người làm trò như vậy đã đủ rồi….. hắn, hắn cư nhiên còn muốn….. đáng giận!

    Tiểu hùng căm giận trừng mắt lườm thú nhân vô sỉ, đôi mắt phun hỏa biểu đạt cơn tức của cậu lúc này.

    “Ai nha nha, chỉ đùa chút thôi mà.” Arthur cười hắc hắc, dựa vào người Panda ngồi xuống. Ngay lúc tiểu hùng thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại đột nhiên vung tay, kéo thảm lông trùm trên người Panda.

    “Ngươi làm gì!”

    “Kiểm tra một chút.” Arthur bày ra biểu tình thực vô tội, một tay giữ chặt Panda, một tay không biết xấu hổ mà mò xuống hạ thân tiểu hùng: “Nơi đó của ngươi thực mẫn cảm ~ngoan, để ta xem xem nào ~”

    “Không muốn, không muốn!” Tiểu hùng bạo phát, hung hăng cắn một ngụm lên cổ tay Arthur. Cũng không biết moi đâu ra khí lực, Panda đạp ngã Arthur, vội vàng lao ra ngoài.

    Đám người nhất thời phát ra một trận kinh hô, ngay cả đám dũng sĩ thú nhân có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà hút khí– một con tiểu hùng hắc bạch đột nhiên xuất hiện trong sơn động, đôi mắt đen láy của nó ướt sũng nước vô cùng kích động, bốn chân chạm đất lao ra ngoài.

    “Đó là gì?”

    “Vừa nãy có gấu chạy qua, không phải ta hoa mắt đi?”

    “Gấu trắng đen, thế nào lại có gấu trắng đen a!”

    “Trời ạ, đó là quái vật gì!”

    Lời nói của mọi người lại càng kích thích Panda. Tiểu hùng cảm thấy thực khổ sở, cậu bất chấp tiếng kêu của Arthur; bất chấp dưới chân núi có tấn mãnh long ăn thịt người, chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu này!

    “Ầm–”

    Theo một tiếng chấn động, Bái Luân không kịp né tránh bị Panda chặn phủ đầu. Thú nhân choáng váng hết vài giây, tập trung nhìn lại chỉ thấy một viên cầu trắng trắng đen đen bị Arthur ôm vào lòng, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘ô ô ô’.

    Panda vung loạn tứ chi, hùng chưởng phì phì đá lên mặt thú nhân, để lại mấu dấu ấn hoa mai…. Arthur ăn đau, xuống tay lại vô cùng cẩn thận, không dám dùng sức. Hắn biết lúc này cảm xúc của tiểu hùng vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, phải cẩn thận mới được.

    Hắn dùng một tay đè lại tiểu hùng không ngừng vặn vẹo, quay đầu nhìn thú nhân trẻ tuổi vẻ mặt dại ra đang ngồi dưới đất: “Bái Luân, tình huống điều tra thế nào?”

    “Tình huống…… A! Không tốt, Thuấn một mình chạy xuống núi!”

    “Cái gì!” Arthur gầm lên. Lần này tới phiên Panda choáng váng, cậu chưa bao giờ thấy biểu tình Arthur hung bạo lại lo lắng tới vậy, qua vài giây mới phản ứng lại.

    “Đáng chết, Thuấn rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Không phải bảo hắn chờ rồi sao!”

    “Arthur, tình hình dưới chân núi thực hỏng bét. Số lượng chúng nó nhiều lắm! Ta chưa từng thấy nhiều tấn mãnh long tụ tập lại như vậy!” Bái Luân hồi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ. Hắn thở hổn hển, nói lại tình huống mình dò xét được: “Ngươi đoán đúng, đám tấn mãnh long này dùng tiếng kêu để trao đổi, tầng tầng lớp lớp truyền đạt lại mệnh lệnh cho đồng bạn. Nhưng chủ mưu rất giảo hoạt, nhất định không chịu hiện thân, ta chỉ đoán được vị trí đại khái của nó.”

    “Không tốt! Thuấn nhất định biết ta không để hắn đi vì thế mới xuống núi một mình!”

    “Ta đi tìm hắn!”

    “Không được, ngươi rất dễ nhận ra, ngược lại còn làm bại lộ hành tung Thuấn. Chết tiệt–!”

    Arthur siết chặt nắm tay, hung hăng đấm lên mặt đất. ‘Ầm’ một tiếng, tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm hoảng sợ. Panda lúc này dần dần cũng bình tĩnh lại, cậu bất an liếc Arthur một cái. Thấy đôi phương nghiến chặt răng, nụ cười tự tin trên gương mặt không thấy đâu, thay thế vào đó là cảm giác bất lực……

    “Ở đâu…..”

    “A?”

    “Địa phương kia ở đâu!” Arthur rống về phía Bái Luân.

    Thú nhân hoàng sợ, khẽ cắn môi nói ra một vị trí: “Ngươi tới nói với Maya, chuyện nơi này giao cho hắn xử lí.”

    “Arthur, ngươi–”

    “Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Ta đã truyền tin tức nơi này về bộ lạc, Aggreko rất nhanh sẽ dẫn người tới. Chỉ cần chịu đựng đợt công kích này, mọi người sẽ không có việc gì.”

    “Vậy sao ngươi còn muốn đi!” Biểu tình Bái Luân thực thống khổ, hắn rống Arthur: “Vì cái gì Thuấn còn muốn đi! Ngươi gạt ta, ta biết Aggeko nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới tới được! Các ngươi muốn đi mạo hiểm đúng không….. mọi người chung sức không tốt sao, cho dù nguy hiểm cũng có thể chiếu cố lẫn nhau…… ngươi cùng Thuấn có ý gì chứ, ý gì hả! Hi sinh mình cứu chúng ta à?…. Không cần, chúng ta không cần–!”

    “Bái Luân……” Arthur dừng một chút, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đối phương. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Panda, sau đó giao tiểu hùng trong tay cho Bái Luân.

    “Giúp ta chiếu cố Panda…. đáp ứng ta, nhất định phải mang Panda an toàn quay về.”

    “Muốn mang thì ngươi mang đi, ta không– Ar, Arthur!” Bái Luân trừng mắt, không dám tin nhìn cự thú sặc sỡ cứ vậy biến mất trước mắt mình….. “Đáng giận! Ví cái gì cả đám các ngươi cứ như vậy!”

    Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ thất vọng, không chú ý gấu nhỏ hắc bạch trong lòng mình đang từ từ biến về hình người…….

    “Arthur….. Arthur…….” Panda thì thào, run rẩy đứng dậy, muốn đuổi theo thân ảnh mơ hồ trước mắt…. tay bị một lực mạnh túm lấy, Panda không nghe được Bái Luân đang gào rống cái gì. Trong mắt cậu chỉ có cự thú đang lao đi– nhìn không thấy….. cậu sắp nhìn không thấy nữa…… đừng đi– Arthur!

    Panda run rẩy mở miệng, ngay cả một âm thanh cũng không thể phát ra. Lớp vỏ bọc cuối cùng cũng bị gở xuống, cơn đau đớn không ngừng truyền tới từ nội tâm sâu thẳm……

    Arthur…… ngươi rốt cuộc…. cũng muốn vất bỏ ta sao…….

    Hoàn Chương 44.

    [TNTC] Bộ 5 [45] Thất Bại

    ——-

    Thờigian chờ đợi trôi qua từng giây, Arthur rời đi đã hơn 2 giờ. Bái Luân sau khi giao phó Panda cho hồ tộc, lập tức đuổi theo Arthur và Thuấn, lao xuống chân núi.

    Sơn động lâm vào bầu không khí im lặng đáng sợ….. lo âu cùng sợ hãi theo thời gian chậm rãi lắng đọng, giống như một khối cự thạch đặt trong lòng mỗi người.

    “Pan, ngươi khỏe không?” Tạp Địch ôm cục cưng đi tới, ngồi xuống bên cạnh tiểu hùng.

    “Ân….. ta không sao.” Panda chậm rãi ngẩn đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tạp Địch……” Cậu ngây ngốc nhìn đôi tay mình, đau đớn, hối hận, thống khổ, mê mang…. đủ loại biểu tình xuất hiện trên gương mặt bối rối: “…… lúc ‘hắn’ rời đi, ngươi có cảm giác gì…….”

    Cơ thể Tạp Địch cứng đờ, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.

    Panda biết mình không nên chạm vào vết sẹo trong lòng Tạp Địch, nhưng cậu thực nôn nóng muốn làm rõ một chuyện, vì thế cố nén áy náy trong nội tâm, thật cẩn thận nhìn người bên cạnh.

    “Cảm giác…. đó là một loại khổ sở so với chết còn khó chịu hơn……”

    Âm thanh bi thương từ cổ họng phát ra, nghẹn ngào như tiếng khóc, nước mắt xẹt qua gò má tái nhợt, thấp ướt cả vạt áo. Hắn nhớ tới mãnh hắc ám vô tận cùng cảm giác lạnh như băng kia. Thế giới cứ như mất đi màu sắc, từng mảng, từng mảng sụp đổ.

    Panda cúi đầu không nói tiếng nào, im lặng lắng nghe, con ngươi đen láy xuất hiện đau thương nồng đậm, ngữ khí trầm thấp cố gắng diễn tả cảm xúc của mình: “Có vài lần ta đã nghĩ nếu có thể đi cùng hắn thì tốt biết bao. Có lần ta lại muốn hung hăng chất vấn hắn, vì cái gì bỏ lại ta, bỏ lại đứa con….. đáng tiếc, không còn cơ hội để biết đáp án nữa.” Nói xong, nước mắt Tạp Địch lại không ngừng tuôn rơi. Bé con cái hiểu cái không, vươn bàn tay nhỏ bé đòi Panda ôm. Bộ dáng ngây thơ trong mắt Tạp Địch càng làm hắn cảm thấy chua xót.

    Panda không nói lời nào, nhẹ nhàng tiếp nhận bé con không an phận: “Thực xin lỗi……” Âm thanh cậu có chút khàn khàn, nắm tay siết chặt.

    Tay Tạp Địch lạnh như băng, cứ như không có chút độ ấm nào. Nhưng dần dần hắn không còn run rẩy nửa, cơ thể gầy gò ngồi thẳng, ẩn ẩn lộ ra nét cứng cỏi.

    “Không cần nói xin lỗi. Pan, dũng cảm lên.” Tạp Địch nắm tay Panda, ôn hòa chăm chú nhìn đối phương, tựa hồ biết tiểu hùng đang suy nghĩ gì.

    “Ta thấy quan hệ của ngươi và thú nhân kia không bình thường. Thế nào, tìm được đáp án mình muốn chưa?”

    “Ta không biết…. ta cùng Arthur rõ ràng là không đúng……. chính là nhìn hắn khổ sở, ta dường như cũng cảm nhận được…….” Panda cười khổ, cảm xúc thay đổi thật nhanh, sau đó trở nên vô cùng bình thản: “Ngươi cũng thấy đó, ta là một con gấu hắc bạch, từ nhỏ tộc nhân đã không chịu tiếp nhận. Arthur là người đầu tiên không khinh thường ta, ngược lại còn nguyện ý làm bằng hữu với ta. Tuy hắn làm rất nhiều việc làm ta khổ sở, nhưng tới bây giờ ta chưa bao giờ chán ghét Arthur……”

    “Hóa ra gọi là Arthur….. thực xuất sắc, hắn là một dũng sĩ lợi hại.”

    “Đúng vậy, Arthur rất lợi hại.” Tiểu hùng kìm không được khẽ mỉm cười, cậu nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt còn bị Arthur dọa sợ tới mức biến thân.

    “Chính là một người lợi hại như vậy sao có thể ở cùng một chỗ với ta…..” Nụ cười biến mất, âm thanh Panda dần dần nhỏ đi, lộ ra biểu tình bi thương: “Ta còn là giống đực. Arthur hắn, hẳn là có rất nhiều lựa chọn tốt hơn……”

    “Xem ra ngươi thực sự thích hắn.”

    “A?”

    Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, Tạp Địch một lần nữa mỉm cười ấm áp: “Pan, ngươi biết không. Chỉ cần chân chính thích một người, ngươi mới có thể đặt mình vào vị trí thứ hai, toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương.”

    “Không, ta không tốt như ngươi nói…. ta, ta chỉ là……”

    “Tự ti? Cảm thấy mình không xứng với Arthur?” Tạp Địch lắc đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim của Panda: “Ngươi xem, mái tóc này xinh đẹp, thanh khiết cỡ nào, tinh thuần không hề có chút tạp màu, hệt như ánh trăng lung linh tỏa sáng. Còn có vành tai này, tròn tròn, làm người ta nhịn không được muốn niết vài cái.”

    “Tạp, Tạp Địch?”

    “Quan trọng nhất là nơi này.” Ngón tay Tạp Địch từ lọn tóc Panda đi xuống, chậm rãi chỉ vào ngực cậu: “Một trái tim thuần khiết, ta nghĩ đây là lí do ngươi hấp dẫn Arthur đi.”

    “Ta thật sự không tốt như ngươi nói…. ta rất nhát gan……”

    “Nhưng ngươi cứu cục cưng, còn mang nó an toàn trở về bên cạnh ta.” Nụ cười tươi sáng hé nở, mang theo một tia vui mừng: “Pan, ngươi nên tin tưởng vào chính mình một chút.”

    “…….” Panda cuống quít ngẩn đầu, bối rối có chút không biết làm sao. Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất, khôi phục bi thương.

    “Bây giờ nói gì cũng muộn rồi….. Arthur, Arthur hắn… có thể sẽ không trở về nữa……”

    “Pan…..” Tạp Địch thầm thở dài, không biết làm thế nào để an ủi đối phương. Hồ tộc bây giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ, tình huống của thú nhân lại vô cùng hung hiểm. Đến bây giờ, Tạp Địch mới chân chính tha thứ cho Arthur– dũng sĩ thú nhân vốn không có nghĩa vụ phải trợ giúp hồ tộc, nhưng cho dù biết tình huống nguy hiểm, bọn họ vẫn liều chết chạy tới. Chính mình được an toàn, hồ tộc cũng bình an, bọn họ dựa vào cái gì mà trách cứ ân nhân cứu mạng chứ.

    “Ta chết cũng không sợ, chính là cục cưng còn nhỏ như vậy–” Tạp Địch thở dài, lời còn chưa nói hết đã bị một trận ồn ào đánh gảy– mấy dũng sĩ hồ tộc chật vật chạy vào, mệt tới mức không ngừng thở hồng hộc.

    “Đã trở lại, bọn họ đều lui về đây…. thiệt nhiều, thiệt nhiều tấn mãnh long!”

    Panda ‘phốc’ một tiếng đứng lên, đôi mắt khẩn trương chăm chú nhìn cửa hang, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Đầu tiên là mấy dũng sĩ thú nhân xa lạ cả người đẫm máu được nâng vào; sau đó là Bái Luân, cánh tay hắn cũng đẫm máu tươi, mất tự nhiên mà rủ xuống….. Arthur– Arthur đâu! Panda khẩn trương tới mức chân cũng phát run.

    Dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, lúc Maya khiêng một hắc báo lui về sơn động, cự thú sặc sỡ quen thược cũng khập khiễng xuất hiện ngoài cửa hang.

    Arthur–!

    Panda rất muốn lập tức xông lên, chính là theo một tiếng chấn động, cự thú không còn thể lực chống đỡ ngã ầm xuống đất, đồng tử trong đôi ngươi xanh thẳm từng chút tản đi…..

    “Arthur!” Tình tự thống khổ đè nén trong lòng dâng trào, Panda kêu to lao về phía cự thú, đáy mắt tràn ngập đau đớn. Cự thú thở phì phò, cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, chính là cố cỡ nào cũng thất bại.

    “Đừng nhúc nhích, Arthur đừng động nữa, ngươi chảy thiệt nhiều máu.” Panda bật khóc, ôm chặt đầu cự thú. Nhìn miệng vết thương ghê người ở khắp cơ thể, da lông xinh đẹp bị mồ hôi cùng máu tươi thấm ướt; từ chân sau tới thắt lưng bị xé toạt thành một lỗ hổng thật lớn, máu loãng không ngừng tuôn chảy, thậm chí còn có thể thấy bạch cốt…… Trên người có cảm giác ấm áp dinh dính, Panda cúi đầu thì thấy ngực mình đỏ sẫm một mảng. Tiểu hùng kinh hãi tới không nói nơi lời, ánh mắt mang theo hoảng sợ cùng bi thương cùng cực gắt gao nhìn chằm chằm tay mình.

    “Bọn họ bị thương quá nặng, phải nhanh chóng trị liệu!” Lúc này chỉ còn Maya duy trì được chút bình tĩnh, hắn chỉ huy đồng bạn bảo vệ ngoài cửa hang, lại phân phó hồ tộc hỗ trợ nâng dũng sĩ thú nhân bị thương vào trong.

    “Không được, thảo dược chúng ta mang theo không đủ.” Mồ hôi lão tộc trưởng rơi như mưa, gấp tới độ không biết làm thế nào cho phải. Ánh mắt Maya tối sầm, vừa định nói gì đó thì tiểu hùng đã lên tiếng trước– “Ta nhận biết được thảo dược cầm máu!”

    Hoàn Chương 45.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu